← Hồi 15 | Hồi 17 → |
Phương Tuyết Nghi đã nghĩ đến rất nhiều nhân vật, thậm chí cả Ma Đao Điền Nguyên nhưng chàng không ngờ Tam nghĩa trong Tam Nghĩa môn lại là lão đại và lão ngũ trong Kiếm Môn ngũ quỷ còn sót lại dưới kiếm của Trung Châu tam hiệp năm xưa. Còn việc Tống Sĩ Nghĩa hợp xưng Tam nghĩa với bọn chúng thì không có gì lạ. Nhất thời chàng ngẩn người hồi lâu rồi mới nói:
- Là bọn họ sao?
Trang Tiếp nói:
- Phương huynh quen biết ba vị Chưởng môn của bản môn à?
Phương Tuyết Nghi lại ngạc nhiên, chàng hỏi:
- Bọn họ đều gọi là Chưởng môn nhân à?
Trang Tiếp nói:
- Đây là điểm khác nhau giữa bản môn và các môn phái khác nên chẳng trách Phương huynh lấy làm ngạc nhiên, kỳ thực đây cũng là tác phong tiến bộ của Tam Nghĩa môn.
Phương Tuyết Nghi chợt nhớ lại cách đối xử của Trang Tiếp với Phùng Thất nên nghĩ:
- Đây cũng gọi là tiến bộ sao?
Bất giác chàng buột miệng nói:
- Trang huynh, có lẽ quý môn rất lấy làm tự hào về tác phong tiến bộ này phải không?
Trang Tiếp mỉm cười, nói:
- Điều đó là tự nhiên.
Phương Tuyết Nghi cười nhạt, nói:
- Ví như cách đối xử của Trang huynh với Phùng Thất vừa rồi cũng gọi là tiến bộ của quý môn?
Trang Tiếp biến sắc, hắn vội nói:
- Phương huynh, đích thực là tại hạ có làm trái qui định của bản môn, ngàn vạn lần xin Phương huynh chớ nói ra...
Thần sắc của hắn vừa hoang mang vừa bí hiểm khiến Phương Tuyết Nghi cảm thấy không tầm thường, chàng định hỏi nguyên do thì đã nghe Trang Tiếp nói tiếp:
- Phương huynh, Phùng Thất vốn là một tên lưu manh ở Gia Định, chỉ vì hắn có quan hệ thân thuộc với Tống đường chủ nên tại hạ dù ghét cay ghét đắng cũng không có cơ hội hạ thủ. Hôm nay đúng dịp Tống đường chủ không có ở Gia Định, hắn lại tự đứng ra chủ trương, không nghe theo mệnh lệnh, quả nhiên là một cơ hội cho nên tại hạ muốn trừ khử hắn.
Hắn nói hợp tình hợp lý nên Phương Tuyết Nghi đành gượng cười, nói:
- Tổng đàn của Tam Nghĩa môn ở đâu?
Trang Tiếp nói:
- Tại Long Tuyền Dịch - Phía Nam Thành Đô.
Phương Tuyết Nghi ghi nhớ địa danh Long Tuyền Dịch rồi mỉm cười, nói:
- Trang huynh, tại hạ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo Trang huynh!
Trang Tiếp với nói:
- Phương huynh bất tất phải khách khí.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Tại hạ qua Gia Định lần này vốn muốn thăm viếng một vị hảo hữu của bá phụ, không ngờ chưa đấy bốn năm mà người và cảnh ở Gia Định đều đổi khác nên tại hạ không thể tìm ra vị đó, chẳng hay Trang huynh có thể chỉ giúp tại hạ đường đi nước bước không?
Trang Tiếp mỉm cười, nói:
- Phương huynh thật là khéo nói, tại hạ tuy mới đến Gia Định hai năm nhưng những nhân vật có chút tên tuổi ở Gia Định thì tại hạ đều biết ít nhiều. Chẳng hay người mà Phương huynh muốn tìm là ai vậy?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Là Trình Tử Vọng - Trang chủ Trình gia trang ở cửa thành Đông.
Trang Tiếp chợt ngớ người, hắn hỏi lại:
- Trình Tử Vọng?
- Không sai, Trang huynh có biết tung tích của Trình trang chủ không?
- Phương huynh, nếu huynh muốn tìm là Trình trang chủ thì sợ rằng tại hạ không thể giúp được gì rồi!
- Tại sao?
- Hơn trăm nhân mạng ở Trình gia trang đã bị tận diệt trong một đêm cách đây ba năm rồi!
Tuy đã biết kết quả này nhưng Tuyết Nghi vẫn làm ra vẻ kinh ngạc, chàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Trang huynh, Trình trang chủ cũng đáng gọi là một vị võ lâm đồng đạo chính trực ở Gia Định này, không ngờ cả nhà bị thảm hại như vậy, Trang huynh có biết hung thủ là ai không?
Trang Tiếp lắc đầu, nói:
- Chuyện này... sau khi tại hạ đến Gia Định thì cũng dò hỏi nhiều nơi nhưng không có được kết quả...
Phương Tuyết Nghi liền hỏi:
- Trang huynh không điều tra được manh mối gì sao?
Trang Tiếp trầm ngâm một lát rồi nói:
- Phương huynh, chuyện này...
Hắn nhìn Phương Tuyết Nghi một hồi lâu rồi mói nói tiếp:
- Phương huynh có từng nghe nói trong võ lâm có một vị gọi Điền Nhất Đao không?
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Đâu chỉ là nghe không thôi? Sợ rằng Điền Nhất Đao khi gặp ta thì phải tôn xưng ta là Phương Nhất Kiếm cũng không chừng?
Tuy nghĩ vậy nhưng tất nhiên là chàng không thể nói cho Trang Tiếp biết chuyện này nên lắc đầu, nói:
- Tại hạ không rõ lắm, hình như Điền Nhất Đao được thiên hạ gọi là Ma Đao Điền Nguyên thì phải?
Trang Tiếp nói:
- Chính là ngươi này!
- Người này thế nào? Thảm án Trình gia trang không phải là kiệt tác của người này chứ?
- Chẳng may là lời của Phương huynh đã nói đúng rồi, lớn bé nhà Trình trang chủ là do Ma Đao Điền Nguyên tàn hại.
- Chuyện này làm sao có thể được?
- Theo những điều tại hạ dò hỏi hơn một năm qua thì có đến chín phần mười là Trình trang chủ chết trong tay Điền Nhất Đao.
- Trang huynh có tìm ra chứng cớ gì không?
- Ma Đao Điền Nguyên là một nhân vật rất tinh quái, lão ta đã có ý không để lại dấu tích thì người khác rất khó phát hiện!
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Đã không có vết tích thì tại sao Trang huynh dám khẳng định hơn trăm mạng ngươi ở Trình gia trang là do Ma Đao Điền Nguyên hại?
Trang Tiếp nói:
- Chuyện này... tại hạ nghe những bằng hữu ở Gia Định từng xem qua vết thương từ xương cốt của gia nhân trong Trình gia trang nói lại, từ vết thương mà xem thì tất cả đều bị một đao trí mạng!
Phương Tuyết Nghi lạnh lùng hỏi:
- Chỉ có điểm này thôi sao?
Trang Tiếp mỉm cười, nói:
- Phương huynh, mọi người đều nói như vậy, nhưng trước khi tìm được Ma Đao Điền Nguyên thì tại hạ cũng không dám tin hoàn toàn.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm suy nghĩ:
- Từ cách nói của Trang Tiếp thì có lẽ bọn Thành Huyền Thông không cho thuộc hạ tham dự vào thảm án này, sau đó bọn chúng đổ mọi tội lỗi cho Ma Đao Điền Nguyên...
Nghĩ đoạn chàng nói:
- Đa tạ Trang huynh chỉ giáo, tại hạ làm phiền quá lâu nên không yên tâm, xin cáo biệt vậy!
Bỗng nhiên Trang Tiếp giang tay giữ Phương Tuyết Nghi lại và mỉm cười, nói:
- Phương huynh, trời đã qua canh tư, lúc này trở về khách điếm nhất định sẽ làm kinh động người khác, vậy chi bằng ở lại đây để tại hạ cho mang lên chút thịt rượu, chúng ta vừa thưởng thức vừa đàm đạo.
Thấy hắn nói với vẻ thành tâm nên Phương Tuyết Nghi cũng không tiện từ chối, chàng gượng cười nói:
- Làm phiền Trang huynh quá, thế này thì làm sao tại hạ yên tâm.
Trang Tiếp phá lên cười và nói:
- Phương huynh nghĩ thế là quá khách sáo rồi!
Hắn quay ra ngoài nói với hai đại hán đứng hầu:
- Bảo bọn chúng chuẩn bị một mâm rượu!
Sau khi hai đại hán đi rồi thì Trang Tiếp mới nói nhỏ với Phương Tuyết Nghi:
- Phương huynh, nhân lúc bọn thuộc hạ không có ở đây, tại hạ cần nói với huynh điều này.
Phương Tuyết Nghi thấy vẻ trịnh trọng của hắn thi hơi kinh động, chàng vội hỏi:
- Trang huynh, chuyện gì mà quan trọng vậy?
Trang Tiếp nói:
- Mầm loạn trong võ lâm đã xuất hiện, Xuyên Trung không phải là đất lành, tốt nhất là Phương huynh nên sớm rời vùng này!
Tuy hắn nói rất khẽ nhưng Phương Tuyết Nghi nghe giật cả người, bỗng nhiên chàng cảm thấy Trang Tiếp không phải là nhân vật đơn giản, thậm chí lai lịch của hắn cũng rất khả nghi.
Thế nhưng chàng không đoán ra nguyên nhân vì sao mà Trang Tiếp, một nhân vật vừa tinh minh vừa bất phàm lại hạ người làm phó cho Tống Quy. Tuy nhiên chàng rất cảm kích sự quan tâm của Trang Tiếp nên nói:
- Trang huynh quan tâm như vậy khiến tại hạ vô cùng cảm kích...
Trang Tiếp chợt phá lên cười lớn rồi nói:
- Tại gia thiên nhật hảo, xuất ngoại thời thời nan. Phương huynh chừng này niên kỷ mà đã sớm viễn hành rồi, chúng ta đã quen biết nhau thì lẽ đương nhiên là tại hạ phải có chút quan tâm... huống hồ vì tại hạ quản giáo thuộc hạ bất nghiêm gây phiền phức cho Phương huynh, chính tâm ý này chẳng qua là mua tội mà thôi...
Lời chưa dứt thì hai đại hán đã dọn lên một bàn rượu thịt, đi cùng với hai đại hán là một lão nhân có vẻ như là đầu bếp.
Trang Tiếp tỏ ra rất tôn kính vị lão nhân này, hắn vừa thấy lão nhân mang đồ ăn lên thì vội đứng dậy, nói:
- Phiền Tống sư phụ qua, đêm khuya thế này bảo bọn chúng làm vài món là được rồi, Tống sư phụ hà tất phải đích thân...
Lão nhân họ Tống nhìn Phương Tuyết Nghi hồi lâu rồi nói:
- Phó đường chủ tiếp giải khách thì tự nhiên lão khiếu phải tận tay làm bếp rồi.
Nói đến đây thì hai đại hán đã bày biện xong bàn rượu, lão nhân họ Tống cáo biệt thối lui, nhưng lúc quay người lão làm như vô ý va vào người Phương Tuyết Nghi.
Phương Tuyết Nghi hơi ngạc nhiên nhưng bỗng nhiên chàng phát hiện trong tay phải đã có một vật gì tròn tròn. Chàng lướt nhìn qua Trang Tiếp thì thấy hắn đang dặn dò mấy đại hán điều gì đó và căn bản là không thấy cảnh lão nhân họ Tống chạm vào người mình, do vậy chàng mới thở phào yên tâm.
Trang Tiếp quay lại mới nhập tiệc nên Phương Tuyết Nghi đành nén lòng hiếu kỳ mà ngồi vào bàn rượu. Tuy chỉ có hai người đối ẩm nhưng bàn rượu tràn ngập thức ăn, trước thịnh tình của Trang Tiếp thì Phương Tuyết Nghi đã giải trừ mọi điều phòng bị.
Hai người vừa đối tửu vừa đàm đạo trong rất thân tình như cố cựu. Tuy nhiên Phương Tuyết Nghi vẫn không quên bỏ mảnh giấy cuốn tròn vào túi áo và chàng rất muốn tìm cơ hội xem thư trong đó viết gì nhưng thủy chung vẫn chưa có cơ hội.
Mải đến khi trời sáng tỏ thì bỗng nhiên có một đại hán chạy vào thầm thì với Trang Tiếp mấy câu, nhất thời thần sắc Trang Tiếp chợt biến, hắn vội cung thủ nói:
- Phương huynh, tại hạ có chút chuyện phải làm, huynh cứ ngồi chờ giây lát, tại hạ sẽ trở lại ngay.
Nói đoạn hắn cung thủ hành lễ với Phương Tuyết Nghi rồi cất bước theo sau đại hán.
Tuy cảm thấy sự việc hỏi bất ngờ nhưng linh quang trong lòng Phương Tuyết Nghi chợt động. Chàng quan sát chung quanh không thấy bóng người nào thì lập tức mở cuộn giấy nhỏ ra xem. Chỉ thấy cuộn giấy nhàu nát, bên trong viết một hàng chữ:
"Mau rời khỏi Gia Định trước sáng này!"
Bên góc dưới có vẽ hai cánh tay người ốm như que củi, rõ ràng đây là ký hiệu của một nhân vật võ lâm nào đó.
Phương Tuyết Nghi vốn không biết nhiều về những nhân vật giang hồ nên chàng hoàn toàn không biết ký hiệu hai cánh tay này là của nhân vật nào. Còn bản thân Tống lão nhân, chàng cũng chưa từng quen biết bao giờ, rốt cuộc lời cảnh cáo phải rời Gia Định trước sáng này là vì nguyên do gì?
Chàng trầm ngâm suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra chút manh mối gì, hiện tại trời đã sáng, Trang Tiếp vẫn chưa trở lại nên bỗng nhiên chàng thầm nghĩ:
- Không lẽ có người cố ý giữ chân Trang Tiếp để ta nhân cơ hội này mà bỏ đi?
Nghĩ đến đây thì bất giác chàng cảm thấy tính cách của Trang Tiếp thật là thâm trầm khó hiểu, đồng thời chàng cũng nghĩ đến sự khổ tâm cảnh cáo của người kia. Bất giác nộ khí dâng lên, chàng nghiến răng vỗ mạnh xuống bàn rồi lạnh lùng nói:
- Ta phải xem bọn ngươi có thể đối phó với ta như thế nào?
Dư âm chưa dứt thì đã nghe Trang Tiếp cười lớn và nói:
- Phương huynh, chờ tại hạ lâu quá phải không?
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc, chàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trang Tiếp không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình rồi. Chàng vội nói:
- Không dám, chuyện của Trang huynh đã làm xong rồi à?
Trang Tiếp mỉm cười, nói:
- Đã làm xong, thật không ngờ trong thành Gia Định lại có hạng cao thủ như vậy, ba vị Hộ pháp của bản đường liên thủ mà không cầm cự được mười chiêu. Nếu tại hạ không đến kịp lúc thì sợ rằng ba vị Hộ pháp đã bị hạ độc thủ rồi.
Hắn ngưng lại, mục quang liếc nhìn lên bàn và hỏi:
- Phương huynh, đây là gì vậy?
Vừa nói hắn vừa đưa tay nhặt mảnh giấy nằm ở trên bàn.
Thì ra trong lúc tự nói và vỗ bàn, Phương Tuyết Nghi đã để rơi mảnh giấy ra ngoài. Cùng lúc Trang Tiếp bỗng nhiên xuất hiện khiến chàng kinh ngạc nên nhất thời sơ ý quên cả việc thu hồi mảnh giấy lại. Bây giờ bị Trang Tiếp phát hiện thì chàng cảm thấy vô cùng khẩn trương và có lỗi với người cảnh cáo.
Sau một lúc ngớ người, chàng buột miệng nói:
- Chuyện này... Sau khi Trang huynh đi thì tại hạ dạo bước ra ngoài bậc thềm và phát hiện mảnh giấy này nên thuận tay nhặt lên.
Với cách giải thích này thì bất kỳ ai cũng không thể tin được, nhưng kỳ quái là sau khi nghe giải thích thì Trang Tiếp trả lại mảnh giấy cho Phương Tuyết Nghi và gật đầu mỉm cười, nói:
- Vật đó Phương huynh nhặt được thì Phương huynh nên cất giữ.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên, thầm nghĩ:
- Chuyện này là thế nào? Sao hắn không truy cứu?
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng vội nói:
- Rồi nhận lấy mảnh giấy cất vào túi đồ.
Trang Tiếp lấy bầu rượu rót ra hai chung rồi mỉm cười, nói:
- Phương huynh, còn nửa canh giờ là đến lúc huynh nên rời khỏi đây rồi, tại hạ kính huynh thêm một chung, được chứ?
Nói đoạn hắn ngửa cổ uống cạn chung rượu. Tuy có nhiều nghi ngờ nảy sinh nhưng Trang Tiếp đã không hỏi thêm thì Phương Tuyết Nghi cũng giả vờ vui mừng nhận chung rượu và ngửa cổ uống cạn.
Trang Tiếp cười ha hả một tràng rồi nói:
- Phương huynh, trên mảnh giấy có ký hiệu Quỷ Thủ, huynh có nhận biết không?
Phương Tuyết Nghi vốn tưởng Trang Tiếp không quan tâm đến mảnh giấy nhưng bây giờ nghe hắn hỏi thì chàng mới hiểu rồi người này hành sự trầm tĩnh thâm ẩn như hạng cao nhân, rõ ràng là rất quan tâm đến sự việc nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra ung dung nói cười tự nhiên. Nghĩ đoạn chàng vội lắc đầu, nói:
- Tại hạ rất ít hành tẩu giang hồ nên không rành những ký hiệu của một số nhân vật.
Trang Tiếp nói:
- Thực ra tại hạ đã biết là Phương huynh không thể nhận ra...
Hắn hơi ngưng lại rồi nói tiếp:
- Trong Đại Mạc ở ngoài biên tái có một vị danh thâu cao thủ, không những thâu kỷ cao minh đến độ xuất quỷ nhập thần mà võ công cũng vào hạng hy hữu trong võ lâm, vì vậy mới được thiên hạ tặng cho nhã hiệu là Đại Mạc Quỷ Thủ. Phàm những ai bị lão "chiếu cố" thì sau đó lão sẽ lưu lại một quỷ thủ bằng vàng ròng, vì thế quỷ thủ trở thành ký hiệu của vị lão nhân này. Xem ra, mảnh giấy Phương huynh nhặt được hết tám phần mười là do lão nhân đó để lại.
Phương Tuyết Nghi hoàn toàn xa lạ với cái tên Đại Mạc Quỷ Thủ, sau khi nghe Trang Tiếp nói rõ thì chàng cảm thấy vừa mừng vừa vui nên mỉm cười, nói:
- Đa tạ Trang huynh chỉ giáo!
Trang Tiếp thấy chàng nghe danh Đại Mạc Quỷ Thủ mà không chút kinh động thì bất giác chau mày thầm nghĩ:
- Lẽ nào hắn không biết vị cao nhân võ lâm này thật?
Hắn trầm ngâm một lát rồi bật cười, nói:
- Phương huynh, thì ra huynh chưa nghe nói về vị Quỷ Thủ tiền bối này thật à?
Phương Tuyết Nghi bình thản hỏi lại:
- Trang huynh không tin tại hạ sao?
Trang Tiếp khẽ nói:
- Không phải tại hạ không tin, chỉ có điều tính cách của Quỷ Thủ tiền bối xưa này là độc hành kỳ sự, nếu Phương huynh và lão ta thật sự không biết nhau thì sự xuất hiện của mảnh giấy này chẳng phải là kỳ quái lắm hay sao?
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Tại hạ cũng cảm thấy trong chuyện này có nhiều chỗ khó hiểu, có lẽ trong tương lai nếu gặp được Quỷ Thủ tiền bối thì tại hạ phải hỏi rõ đạo lý bên trong mới được.
Trang Tiếp nhìn ra ngoài trời và nói:
- Phương huynh, trời đã không còn sớm nữa, tại hạ tiễn Phương huynh ra ngoài thành nhé?
Theo nguyên ý thì Phương Tuyết Nghi thật sự muốn ở lại thành Gia Định chờ xem bọn Tống Sĩ Nghĩa có thể giở trò gì đối phó với mình nhưng sau khi nghe Trang Tiếp nói rõ danh tự người đã để lại mảnh giấy thì chàng cảm thấy bên trong tất phải có nguyên do. Vì vậy chàng y chiếu theo chỉ thị của Quỷ Thủ rời Gia Định trước sáng này, dù sao thì ngày sau trên đường hành tẩu giang hồ chàng còn có cơ hội để điều tra về Tam Nghĩa môn.
Tâm ý đã quyết nên chàng mỉm cười, nói:
- Không dám nhận thịnh tình của Trang huynh, tại hạ xin cáo biệt từ đây.
Nói đoạn chàng đứng lên cung thủ xá dài rồi bước ra khỏi phòng. Trang Tiếp cũng cất bước theo sau, hắn nói:
- Phương huynh, chúng ta tuy là bình thủy tương phùng mới luận giao lần đầu nhưng tại hạ vô cùng ngưỡng mộ Phương huynh, mong Phương huynh thành toàn cho tâm ý này của tại hạ.
Nói đến đây thì hai người đã ra khỏi hoa viên.
Phương Tuyết Nghi thấy khó khước từ thịnh tình nên đành để Trang Tiếp cùng đi. Khi ngang qua Duyệt Lai khách điếm thì chàng tạt vào lấy hành lý và ngựa rồi thong thả theo cửa Đông thành Gia Định mà xuất thành.
Sau khi ra khỏi thành chừng ba dặm thì Trang Tiếp thở dài một hơi đầy cảm khái và nói:
- Phương huynh, tiễn đưa ngàn dậm rồi cũng đến lúc phải chia biệt, tại hạ xin dừng bước tại đây vậy.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Xin Trang huynh hồi bước, tại hạ xin ghi nhớ thịnh tình...
Nói đoạn chàng cung thủ bái biệt.
Bỗng nhiên Trang Tiếp xuất thủ chụp vào tay Tuyết Nghi, động tác tựa như không cho đối phương hành bái nhưng chợp cơ hội đó hắn bắn vào tay Tuyết Nghi một vật, miệng vội nói:
- Không dám... không dám! Phương huynh đi đường bảo trọng!
Lời vừa dứt thì hắn cũng buông tay Tuyết Nghi ra rồi lập tức quay bước trở vào thành Gia Định.
Phương Tuyết Nghi sững người hồi lâu, khi bóng dáng Trang Tiếp dần khuất thì chàng mới giục ngựa phóng đi tiếp theo đường quan đạo dẫn về Thành Đô.
Chàng thúc ngựa đi rất nhanh nên không đầy nửa canh giờ sau thì đã rời Gia Định hơn ba mươi dặm, chàng thấy không xa ở phía trước có mấy tiểu điếm bên đường nên tạt vào một trà quán gọi mấy bình trà uống, nhân tiện để cho ngựa nghỉ ngơi chốc lát. Chàng ngồi uống một hơi ba bình trà mới cảm thấy đã khát, lúc này mới sực nhớ đến vật mà Trang Tiếp dúi vào tay nên vội móc ra xem.
Thì ra, đây là một cuộn giấy to bằng ngón tay cái, khi cuộn giấy vừa mở ra thì có một viên hoàn đan màu hoàng kim rơi xuống lòng bàn tay chàng.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên không ít, nhưng chàng vội nhìn vào mảnh giấy thì trong đó viết:
"Phương huynh đã trúng kịch độc trong rượu, trong một canh giờ độc tính sẽ phát tác. Vì vậy phải mau chóng uống dược hoàn này vào thì không cần lo nghĩ gì nữa.
Trang Tiếp."
Phương Tuyết Nghi chau mày thầm nghĩ:
- Tại sao vị Trang huynh này hành sự lại điên đảo thế kia? Đã biết trong rượu có độc thì tại sao lại mời ta uống? Đã mời ta uống rượu độc thì tại sao lén lén lút lút trao thuốc giải cho ta? Nói một đường làm một nẻo là nghĩa lý gì?
Nhất thời càng nghĩ chàng càng cảm thấy khó giải thích, vả lại từ lúc uống rượu đến giờ đã ba khắc rồi, nếu mình thật sự trúng độc thì tại sao không có hiện tượng phát tác? Giữa lúc ý nghĩ xoay chuyển thì vô tình chàng vận một luồng chân khí đẩy qua kỳ kinh bát mạch ngầm kiểm tra một vòng nhưng cảm thấy thiên cơ nội thể bình thường, không một chút hiện tượng gì là không đúng. Bất giác chàng chau mày và quyết ý thu giữ dược hoàn này chờ sau khi kiểm nghiệm rồi hãy tính.
Đang lúc chàng gói dược hoàn lại thì bỗng nhiên bên tai có lời thì thầm:
- Thiên hạ lại có ngốc tiểu tử phát ngẩn khi cầm trong tay chí phẩm giải độc Thái Thanh kim đan của Võ Đang, quả thật là lần đầu tiên Tống lão tà ta gặp phải chuyện này.
Nhất thời Phương Tuyết Nghi kinh hãi không thôi, chàng biết trong võ lâm có thuật gọi là truyền âm nhập mật, rõ ràng người nói phải là một vị cao nhân võ lâm mới thực hiện được thuật này. Mà hàm ý trong lời nói là nhắm vào mình, bất giác Phương Tuyết Nghi quên cả việc gói viên dược hoàn, chàng dương mục nhìn tứ phía với vẻ hoang mang.
Trong ngôi trà quán này tổng cộng chỉ có bốn vị khách ngoài chàng, ba vị thì đang nhìn hành nhân qua đường mà tán gẫu còn một vị kia niên kỷ ngoài thất tuần, thân mặc hồng y, râu dài tóc bạc, tướng mạo như tiên phong đạo cốt. Khi Phương Tuyết Nghi nhìn qua thì thấy lão đang vuốt râu nhìn mình và mỉm cười.
Chàng thầm nghĩ:
- Không lẽ người vừa nói là lão nhân này?
Ý nghĩ vừa chuyển thì bất giác chàng cũng nhoẻn miệng cười đáp.
Thế nhưng Phương Tuyết Nghi vừa nở nụ cười thì lão nhân vội quay vào trong quán và gọi lớn:
- Chủ quán, cho thêm nước sôi!
Phương Tuyết Nghi cảm thấy thái độ của lão nhân này có vẻ khác thường nên định bước tới hỏi lão vài câu, nhưng bỗng nhiên chàng lại nghe những lời thầm thì bên tai:
- Nếu ngươi muốn sống để nói chuyện với Tống lão tà ta thì tốt nhất là hãy nuốt viên Thái Thanh kim đan kia vô bụng đi, đừng tưởng đưa vào luồng chân khí của ngươi mà cho rằng tạm thời có thể áp chế không cho độc tính phát tác. Nếu ngươi trì nghi một lát nữa thì dù có mười viên kim đan dùng không kịp đấy.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, nguyên trong lúc nghe chàng đã ngầm vận khí mấy vòng kiểm tra xem mình có hiện tượng trúng độc hay không. Lời truyền âm nhập mật vừa dứt thì chàng cũng tự xác định là mình không hề trúng độc, do vậy chàng hoàn toàn không hiểu gì cả nên nhướng song mục nhìn lão nhân đến phát ngẩn.
Bỗng nhiên lão nhân thở dài một hỏi rồi đứng lên.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Lẽ nào lão ta muốn bỏ đi thật?
Chàng định lấy tiền trả tiền thì thấy lão nhân đi thẳng qua bàn mình nên vội cung thủ nghiêng người, nói:
- Lão trượng...
Lão nhân khoát tay nói:
- Miễn lễ, ngồi xuống đi!
Phương Tuyết Nghi sững người, chàng thầm nghĩ:
- Lão nhân này thật là gàn dỡ.
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn lễ phép:
- Mời lão trượng ngồi trước!
Lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Phí lời!
Đoạn lão ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện với Phương Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi mỉm cười nói:
- Bỗng nhiên lão trượng dịch bước qua đây chắc là có điều gì muốn chỉ giáo?
Lão nhân trầm giọng nói:
- Ngươi trúng độc rồi.
Tuyết Nghi ngẩn người giây lát rồi nói:
- Thật sao? Thì ra những lời truyền âm nhập mật vừa rồi là do lão tiền bối phát ra?
Bỗng nhiên lão nhân lớn tiếng nói:
- Cái gì là lão tiền bối với tiểu tiền bối? Tống lão tà ta ghét nhất là sự nịnh hót bợ đỡ.
Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp:
- Ngươi bị trúng kịch độc mà không biết tí gì sao?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Không biết gì. Vừa rồi vãn bối vận chân khí kiểm tra kỳ kinh bát mạch nhưng căn bản không phát hiện có hiện tượng trúng độc.
Lão nhân nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên, lão nói:
- Ngươi không nói dối Tống lão tà ta đấy chứ?
Tuyết Nghi nói:
- Vãn bối rất khỏe, việc gì phải nói dối với lão trượng.
Lão nhân bán tín bán nghi và buột miệng nói:
- Chuyện này kỳ quái rồi. Rõ ràng là Trang Tiếp bỏ vật tuyệt độc vào rượu mà tại sao ngươi lại không trúng độc nhỉ?
Tuyết Nghi nghe nói Trang Tiếp hạ độc trong rượu thì bật cười nói:
- Lão trượng, sợ rằng việc này có chỗ nhầm lẫn, thiết nghĩ Trang Tiếp...
Bỗng nhiên chàng dừng lại vì thấy ba đại hán đang hàm hồ tiến đến bàn của mình, một gã nhìn Tuyết Nghi từ chân tới đầu rồi quát hỏi:
- Ngươi họ Phương phải không?
Tuyết Nghi chau mày nói:
- Không sai, tại hạ họ Phương.
Ba đại hán nghe vậy thì lộ vẻ hoan hỉ, đồng thời ba thanh đơn đao lập tức được rút ra. Gã đứng đầu nói:
- Họ Phương kia, bọn ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy kỳ quái nên vội nói:
- Phương mỗ không quen biết ba vị, tại sao ba vị lại chờ Phương mỗ?
Đại hán đứng trước cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Lão đệ, ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa!
Càng nghe Tuyết Nghi càng không hiểu gì cả, chàng bình thản mỉm cười, nói:
- Ba vị có thể nói rõ sự tình không? Quả thật là tại hạ như người đang ở trong sương mù dày năm trượng...
Đại hán đứng trước phát đơn đao lên và nói:
- Họ Phương kia, lúc này độc tính đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của ngươi rồi, bọn ta phụng mệnh Tống đường chủ đến đây thu thập thi thể ngươi đấy.
Tuyết Nghi kinh hãi không ít, bất giác chàng nhìn qua lão nhân thì thấy lão nhắm chặt song mục, thái độ như giả câm giả điếc. Chàng thầm nghĩ:
- Lão tưởng ta không đối phó được bọn chúng sao? Ta phải cho lão thấy thủ đoạn của họ Phương này mới được.
Nghĩ đoạn chàng phá lên cười một tràng sang sảng rồi nói:
- Thì ra các ngươi phụng mệnh Tống Quy mà đến đây.
Đại hán đứng trước cười nhạt, nói:
- Không sai! Họ Phương kia, ngươi nạp mạng đi!
Lời vừa dứt thì một đạo hàn quang cũng lóe lên.
Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Thuộc hạ của Tống Quy sao toàn là hạng lỗ mãng thế này? Xem ra suốt dãy Xuyên Tây thật là nơi để bọn chúng lấy nhân mạng làm trò đùa rồi.
Nghĩ đoạn, sát cơ chợt phát, chàng phát hữu thủ chụp vào cổ tay cầm đao của đại hán đứng trước.
Đại hán này vốn cho rằng chỉ cần một đao là có thể giải quyết ngay kẻ đã trúng kịch độc, nào ngờ thế đao vừa xuất thì gã cảm thấy cổ tay bị chấn động, cánh tay nhẹ tênh, đơn đao đã thoát khỏi tay rơi xuống bàn.
Đại hán kinh hãi thối lui ba bước rồi quát hỏi:
- Thì ra ngươi không bị trúng độc?
Hai gã còn lại thủ chặt đơn đao và đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cả hai cùng vung đao rồi bổ nhào vào người Tuyết Nghi.
Phương Tuyết Nghi cười nhạt rồi chỉ tay phía đại hán vừa mất đao, chàng nói:
- Dù Phương mỗ trúng độc thì dựa vào ba các ngươi cũng không làm gì được Phương mỗ đâu.
Lời chưa dứt thì hữu thủ trầm xuống rồi quét ngang một chưởng từ trái sang phải.
Hai gã đại hán này đang thế bổ nhào tới nhưng đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng như bị vật ngăn cản đánh vào. Bọn chúng hú một tiếng rồi ngã ngửa ra sau, đơn đao tự nhiên thoát khỏi tay. Khóe miệng xuất hiện huyết tươi, song mục trồi lên.
Rõ ràng là Phương Tuyết Nghi xuất thủ trong lúc tức giận nên hai gã đại hán đã bị chưởng lực đánh chết ngay tại đương trường.
Lão nhân vốn đang bế mục tĩnh tọa, lúc này chợt mở mắt ra, cười lớn rồi nói:
- Chưởng lực quả nhiên uy mãnh, tiểu huynh đệ, đánh chết người không phải là chuyện chơi, ngươi định thế nào đây?
Phương Tuyết Nghi không ngờ một chưởng của mình lại đánh chết hai tráng hán nên bất giác ngẩn cả người, chàng nghĩ:
- Quả thật là ta không muốn giết bọn chúng. Nhưng tại sao một chưởng nhẹ nhàng như vậy mà bọn chúng không chịu nổi?
Đối với Phương Tuyết Nghi mà nói thì cách nghĩ như vậy của chàng là hợp tình hợp lý, bởi lẽ từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu chàng xuất chưởng đánh chết hai người một lúc. Chuyện này không những khiến chàng khó hiểu về công lực của bản thân mình mà còn lãnh ngộ được một kinh nghiệm giang hồ. Đó là, trong lúc đối địch, nếu ta không đả thương đối phương thì đối phương tất sẽ đả thương ta.
Nghĩ đoạn chàng nhìn thi thể hai gã đại hán nằm ngang dưới đất rồi khẽ nói:
- Theo ý kiến của lão trượng thì nên thế nào?
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới trừ được hậu họa.
Phương Tuyết Nghi quét mục quang nhìn qua đại hán mất đao, chàng hơi trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, nói:
- Không cần, bọn chúng chỉ là hạng phụng mệnh hành sự, có giết cũng không giải quyết được gì.
Chàng cất bước tiến về phía đại hán còn lại và nói tiếp:
- Phương mỗ nhất thời lỡ tay giết chết hai đồng bọn của ngươi, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng, nơi này có một ít kim ngân, ngươi cầm lấy lo hậu sự cho bọn chúng.
Nói đoạn chàng lấy kim ngân đưa ra.
Đại hán run run tiếp nhận kim ngân rồi quỳ xuống, khấu đầu nói:
- Đa tạ Phương công tử!
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Không cần đa tạ Phương mỗ, ta đã không có ý giết ngươi thì cũng không thể trách việc ngươi quay về Gia Định hồi báo với Tống Quy.
Chàng quay sang nói với lão nhân:
- Vãn bối xin cảm tạ ân tình chỉ điểm của lão trượng, ngày sau nếu có duyên tất sẽ báo đáp.
Nói đoạn chàng tính tiền trả rồi phóng bước ra khỏi trà quán.
Lão nhân vốn muốn Phương Tuyết Nghi giải thích với mình về chuyện Trang Tiếp nhưng không ngờ chàng nói đi là đi ngay. Bất giác lão chau mày hừ một tiếng rồi nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi đã không thích lão phu ta thì lão phu ta không thể đi theo ngươi.
Nói đoạn lão lách người qua cửa sau của trà quán mà chuồn đi.
← Hồi 15 | Hồi 17 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác