Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tống - Hồi 029

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 029: Kẻ trộm ở Thượng Cốc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

"Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi không tốt lắm."

Cổ Âu Dương treo khăn tắm tự chế cầm chiếc đũa gắp món ăn nói:

"Không sao chứ?"

"Không có việc gì."

Tiểu Thanh nhe răng cười::

"Thiếu gia, kì thi tỉnh có nắm chắc không?"

"Không."

Âu Dương không quan tâm nói:

"Ngươi cũng không phải là không biết học vấn của ta, có thể nói là một bụng toàn cỏ. Kì thi ở Hàng Châu, nếu không phải Minh Khanh giúp, đừng nói là giải Nguyên, phỏng chừngcũng là đứng nhất từ dưới đếm lên trong đám người thi rớt."

"Thiếu gia nếu là bao cỏ, vậy cả kinh thành tất cả đều là bao cỏ."

Tiểu Thanh đây nói lời này là thật, những thứ biết Âu Dương so với nàng nghĩ còn nhiều hơn. Lợi hại nhất còn có thể phát minh công cụ giải trí: Tên gọi: Poker. Tiểu Thanh sau khi chơi mấy lần, liền mê Đấu Địa Chủ. Trời vừa tối liền làm nũng, không kéo được Âu Bình và Âu Dương cùng nhau chơi là không được. Nhưng nàng thấy kỳ quái nhất chính là, Âu Dương mỗi khi bối rối liền có thể đại sát tứ phương, khi không bốc được tứ quí rồi bắt mình đi ngủ. Tiểu Thanh nhiều lần mơ thấy mình một cước dẫm nát người Âu Dương, tay cầm kiếm đâm quát hỏi: Nói! Ngươi tại sao bốc được tứ quí vậy. Âu Dương đang ở trong mộng cầu xin tha thứ nói: Nữ hiệp, ta đây là thay ngươi cầm. Tiểu Thanh nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được cười phì một tiếng.

"Sao chứ?"

Âu Dương quay đầu nhìn chung quanh, lại sờ sờ mặt mình, không có gì lạ mà.

"Không có, không có gì!"

Tiểu Thanh nín cười nói:

"Thiếu gia, ăn cơm tối xong chúng ta tiếp tục chơi bài được không?"

"Còn chơi? Đều chơi nửa tháng rồi, ngươi không ngán hả?"

Âu Dương kêu khổ liên tục, vốn chỉ là để giết thời gian nên mới bày ra bài xì phé, không ngờ tiểu nha đầu này chơi nghiện. Nghiện thêm nghiện, trình độ lại không ra, ngoại trừ thua thì là thua. Đừng nói mình chơi gian, cho dù không chơi gian, nha đầu chết tiệt kia cơ bản cũng thua. Làm Âu Dương cứ cảm giác mình độc ác chà đạp ấu nữ, mình thậm chí cố ý nhường, nha đầu kia còn sống chết nhìn chằm chằm bài trên tay, hết sức chuyên chú, ra vẻ lo lắng nếu không nhìn kĩ, bài sẽ bất thường.

"Muốn, muốn chơi."

Tiểu Thanh sử dụng làm nũng đại pháp.

Như nàng nghĩ, Âu Dương lập tức nổi da gà toàn thân:

"Được, được, được rồi. Ta van ngươi ngươi lúc ăn cơm xong đừng làm ta buồn nôn vậy được không? Có điều... Thứ này chỉ giới hạn để chúng ta lén chơi, không cho phép tiết lộ ra ngoài."

"Sao?"

"Dân gian đánh bạc đã đủ điên rồi, nếu có thứ đơn giản này, bài lại rẻ như vậy, vậy há không phải càng điên loạn thêm sao?"

Tiểu Thanh khen:

"Thiếu gia là lo trước nỗi lo của thiên hạ..."

Âu Dương xấu hổ:

"Ta chính là không muốn đầu độc bách tính."

Mình không mang đến khoa học kỹ thuật tiên tiến thì thôi, cũng không cần phải mang đến một đống loạn thất bát tao gì đó, ở đâu ra mà lo trước nỗi lo thiên hạ.

Đêm đó, ba người lại ngồi cùng nhau chơi poker. Sau nửa canh giờ Tiểu Thanh bị vẽ đầy lên mặt, Tiểu Thanh rửa mặt xong lại muốn tiếp tục chơi, Âu Dương đưa cho Âu Bình tứ quí, mình lại cầm bốn quân nữa, một lần nữa tiếp tục vẽ đầy mặt Tiểu Thanh. Tiểu Thanh chỉ có thể thở phì phì trở về phòng ngủ. Nàng quyết định tối nay tiếp tục mộng đẹp ngày hôm qua, độc ác chà đạp Âu Dương trong mộng.

Từ Dương Bình đến Biện Lương còn cần đi qua huyện Thượng Cốc, ba người mới vừa đến Thượng Cốc liền phát hiện bầu không khí huyện này khẩn trương. Ở cửa khẩu, bốn gã nha dịch đeo đao đang kiểm tra từng người ra huyện, ngay cả Âu Dương đây là người nhập huyện cũng bị kiểm tra một phen. Âu Dương sau khi hỏi thăm biết được, trong huyện Thượng Cốc ẩn nấp một tên giang dương đại đạo. Chuyện xảy ra vài ngày trước, một tên giang dương đại đạo tên gọi Phi Thiên thần thử vốn đang bị áp giải lên châu huyện xét xử, đột nhiên vượt ngục, giết chết hai gã nha dịch nhà tù rồi đào thoát.

Sau khi phát hiện, hương binh cùng nha dịch xuất ra toàn quân, phong tỏa các đường ra khỏi thành. Bởi vì mùa đông đã về, Phi Thiên thần thử không thể nào vào núi trốn chạy, thế nên nha môn ở Thượng Cốc giăng thiên la địa võng nhằm bắt kẻ trộm. Phi Thiên thần thử võ công cao cường mà tiếng xấu truyền xa, việc này lại phát sinh ở phụ cận kinh thành, quan viên địa phương vô cùng coi trọng.

Âu Dương cũng biết thêm được, bộ đầu Triển Minh của huyện này không phải người thường, lúc trước Phi Thiên thần thử cũng do chính hắn bắt được. Chỉ có điều do thời hạn ba ngày đã qua, Triển Minh bị Huyện lệnh quát mắng, một lần nữa cho hắn kỳ hạn ba ngày cuối cùng, nếu như không bắt được Phi Thiên thần thử, qui tội thất trách mà hạ ngục.

Một đường đi vào, gần như tất cả mọi người đều đang nói về Phi Thiên thần thử, đều nói người này võ nghệ cao cường, đao thương bất nhập. Âu Dương xuống ngựa cùng người trên đường trò chuyện vào thành, trong lòng cũng có chút phẫn nộ. Phi Thiên thần thử võ công thế nào khó mà nói, nhưng hành vi phạm tội quả đáng hận. Dùng khẩu hiệu cướp của người giàu chia cho người nghèo cướp sạch khắp nơi. Giết người không dưới trăm mạng, còn có cưỡng gian rồi giết chết, thêm cả tội danh phóng hỏa. Hơn nữa vừa vượt ngục liền cướp giết một nhà bách tính, huyện nha treo giải một trăm lượng bạc, nhưng vẫn không có tin tức gì, Phi Thiên thần thử giống biến mất khỏi nhân gian.

Âu Dương sau khi làm cảnh sát gặp qua rất nhiều kẻ cắp hung hãn, hắn biết những người này đều coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, không có người nào có nhân tính. Không gặp thì thôi, cho dù gặp thì không có cách nào nhắm mắt làm ngơ. Đao thương bất nhập? Âu Dương là không tin, hắn tin tưởng có võ công này mà nói, tỷ như nữ tặc Tân Thành kia, thân pháp linh xảo, động tác nhanh chóng, hắn tự nhận một chiêu bị hạ gục. Mà dựa theo hắn phân tích, Phi Thiên thần thử hẳn chưa đạt tới trình độ như nữ tặc. Nếu không đã sớm giết người rồi đi, làm gì bị nhốt ở trong huyện?

"Các ngươi hôm nay đóng cửa kỹ càng."

Trong khách sạn Âu Dương không đếm xỉa Tiểu Thanh làm nũng đại pháp đòi đánh bài, nói:

"Ta muốn đi ra ngoài xem thử."

Âu Bình lập tức khẩn trương nói:

"Thiếu gia, ngươi không phải là muốn đi tìm Phi Thiên thần thử đấy chứ?"

"Ta phỏng chừng người này ban ngày ngủ, buổi tối mới xuất hiện."

"Nhưng mà thiếu gia người không biết võ, lỡ như gặp phải kẻ cắp phải làm sao?"

"Ta sẽ la cứu mạng."

Âu Dương nhe răng cười.

Âu Dương xuất môn, Tiểu Thanh ở một bên vội la lên:

"Sao ngươi không ngăn cản của hắn?"

Âu Bình lắc đầu:

"Hắn là thiếu gia, hơn nữa ta tin tưởng thiếu gia nhất định làm được."

"Được cái đầu của ngươi. Ta đi ngủ."

Tiểu Thanh thở phì phì trở lại phòng, thay một bộ quần áo rồi cũng chạy ra ngoài.

...

Mới canh một, trên đường gần như không còn người đi đường, chỉ có hương dũng do lý trưởng lệnh đi tuần phố ngẫu nhiên đi ngang qua. Nha dịch hương binh không phái được, ở các đường luân phiên thay ca, đã sử dụng tối đa, còn nhân tố quan huyện lo lắng an toàn gì đó đành đợi chút, chỉ có thể vì lão bách tính mà chịu thiệt thôi.

Âu Dương ăn mặc kiểu văn sĩ, không để cho lính tuần tra hoài nghi, tháng ba sang năm chính là thi tỉnh, cử nhân lục tục đi qua Thượng Cốc huyện rất nhiều. Hơn nữa đào phạm là hán tử cường tráng hơn ba mươi tuổi, không thể nào là Âu Dương được. Lý trưởng cũng chỉ hảo tâm nhắc nhở Âu Dương mau trở lại khách điếm thôi.

Đào phạm ẩn núp ở nông thôn chỉ có thể chờ đợi, bởi vì ở nông thôn, tất cả mọi người đều quen biết nhau, ra ngoài nhiều rất khó để không bị phát hiện. Ẩn núp ở hoang sơn chờ đợi, bởi vì không tiện kiếm thức ăn. Thông minh nhất là trốn ở thành thị, thứ nhất lui tới cũng bình thường, thứ hai có nguồn cung cấp phong phú, thứ ba, nếu bị bắt còn có thể tóm đại một con tin, thứ tư địa hình thành thị phức tạp, không giống nông thôn cùng núi hoang hay đồng bằng.

Âu Dương đã khoanh vùng khả năng lớn nhất có thể, đó chính là tội phạm ẩn nấp trong một gia đình nào đó, bắt người trong nhà làm con tin, bức bách thân nhân không được báo quan, hoặc là cho mình ăn. Nếu Âu Dương là đào phạm, nhất định lựa chọn biện pháp như vậy tránh né đồn đãi.

Nếu như là mình, mình nhất định lựa chọn các cửa hàng, như vậy ở lầu các hoặc nội đường cũng có thể biết được động tĩnh của quan binh, hơn nữa một nhà mở cửa hàng cũng là địa phương khó bị nghi ngờ nhất. Âu Dương tưởng tượng ra tên tội phạm giữ bên mình hoặc là vợ hoặc là con của chủ tiệm, chủ tiệm vừa có thể buôn bán, vừa có thể cung cấp đồ ăn cho tội phạm. Bộ khoái tới tra, cũng chỉ sẽ hỏi lão bản có phát hiện người nào khả nghi không thôi.

Lớn mật giả thiết, không cần tang chứng vật chứng. Từ ăn uống cùng với loại trừ các chỗ tội phạm có thể ẩn núp, tổng hợp thêm các tin tức khác, thu hẹp phạm vi tội phạm có thể ẩn thân đến mức nhỏ nhất.

*****

Cửa hàng gạo, cửa hàng quan tài, khách điếm, tửu lâu, cửa hàng muối, tiễn trang (ngân hàng tư nhân), cửa hàng thịt... Âu Dương vừa đi vừa nhìn, đầu óc vẫn không ngừng suy tư về tâm lý tội phạm bây giờ.

" Đứng lại!"

Một thanh âm trầm thấp quát to một tiếng sau lưng Âu Dương.

Âu Dương xoay người xem xét, hóa ra là một tên bộ đầu độc thân, nhìn người này không đến ba mươi tuổi, mặc dù thân cao sáu thước, vóc người cường tráng, nhưng mặt mũi lại có vài phần nho nhã. Âu Dương chắp tay hành lễ:

" Không biết có phải là Triển Minh Triển Bộ đầu?"

Nhìn tơ máu trong mắt hắn, sợ rằng đã vài ngày không có nghỉ ngơi.

" Chính là tại hạ."

Tay Triển Minh nắm đao ôm quyền đáp lễ:

" Bên trong thành có ác tặc, xin công tử mau chóng về đi."

Hắn chính là ra ngoài thử thời vận.

" Ngươi tới vừa lúc."

Âu Dương hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói:

" Trong thành có cửa hàng nào mà mấy ngày qua thân nhân của lão bản cửa hàng không lộ diện?"

" Có ý gì?"

Triển Minh hỏi.

" Tại hạ cảm giác, Phi Thiên Thần Thử có thể là cưỡng ép thân nhân của chủ quán cho mình ẩn nấp trong đó."

" Ồ?"

Triển Minh cả kinh:

" Công tử tiếp tục."

" Nếu quả thật theo như lời ta nói, điều kiện một: Cửa hàng này không thể có Hỏa Kế. Điều kiện hai: nhà với cửa hàng là cùng một chỗ. Điều kiện ba: Vẫn như cũ buôn bán đúng giờ."

" Một, hai ta có thể lý giải, cần phải đúng giờ buôn bán?"

" Kẻ cắp đa nghi, sợ quan sai nổi lên lòng nghi ngờ, tất nhiên vẫn dựa theo thời gian mở đóng cửa hàng hằng ngày để yêu cầu lão bản."

Âu Dương nói:

" Nhưng, bởi vì có kẻ cắp ẩn hiện, Triển Bộ đầu ngươi nhìn xem, canh một liền đã không có cửa hàng nào buôn bán, tất cả mọi người đều đóng cửa thật sớm đề phòng cướp. Nếu có một nhà vẫn như cũ là đúng giờ đóng mở cửa hàng, vậy thì tương đối khả nghi."

" Có đạo lý, còn gì cần thỉnh giáo nữa không?"

" Tân Thành Âu Dương."

Âu Dương lại nói:

" Ẩn núp nhà dân như thế, kẻ cắp không dễ nắm chắc không có thân thích tới chơi, hơn nữa kẻ cắp vừa chạy ra đã cướp giết một nhà dân, hiển nhiên cũng cảm thấy nhà dân không thích hợp để ẩn nấp. Nhưng cửa hàng thì không giống, kẻ cắp trước tiên đi đến một vòng đã có thể biết ai là người vùng khác."

" Cửa hàng vùng khác, không mướn Hỏa Kế, nhà cùng với cửa hàng ở chung một chỗ."

Triển bộ đầu sau khi ngẫm lại:

" Bổn huyện có ba nhà: cửa hàng thịt heo phố Đông, cửa hàng ăn nhẹ phố Tây, cùng với cửa hàng cắt may."

Âu Dương lập tức nói:

" Chủ quán thịt heo tất nhiên thân thể cường tráng, tuyệt không phải dễ chọn. Cửa hàng ăn nhẹ cần vợ chồng và phụ việc, thiếu một người thì không cách nào ứng phó thực khách. Triển bộ đầu, không bằng trước tiên đi xem xét cửa hàng cắt may?"

Triển bộ đầu nói:

" Việc nặng như thế để ta đi là tốt rồi. Vạn nhất kẻ cắp thật sự ở đó, có đánh nhau sợ rằng làm tổn thương công tử."

" Tại hạ cũng chẳng quý giá như vậy."

Âu Dương cười nói:

" Mời Triển Bộ đầu dẫn đường, hơn nữa lại nói chúng ta là đi xem xét trước, cũng không phải là bắt giặc."

" Ngốc tử đáng chết, cứ thích chõ mõm vào."

Tiểu Thanh ở một bên cắn răng, nàng đương nhiên biết Âu Dương không phải là ngốc tử, nhưng nàng làm gian tế bên ngoài chịu trách nhiệm hộ tống, phải mang Âu Dương an toàn đưa đến trên tay công chúa, hơn nữa còn không thể kinh động quan phủ địa phương.

...

"Chính là nhà này."

Âu Dương sau khi ra khỏi cửa hàng cắt may nói với Triển Minh:

" Thái độ của lão bản cửa hàng quá khả nghi, quan sai gõ cửa, có cần thiết khẩn trương như vậy sao? Hơn nữa trong lời nói nghe ra mấy lần muốn đuổi chúng ta đi, ấp úng, câu trước không hợp câu sau."

" Triển mỗ cũng nhìn ra."

Triển Minh lấy ra một mộc bài cho Âu Dương:

" Xin công tử đến phòng trực nha môn gọi một đám huynh đệ của đến chỗ này."

Âu Dương gật đầu nói:

" Triển Bộ đầu phải cẩn thận tánh mạng bách tính, còn có đừng tiết lộ lai lịch của ta."

" Triển mỗ hiểu rõ."

Âu Dương đến nha môn, đưa bài tử lên, hơn mười người bộ khoái đang nghỉ ngơi và trực ban lập tức xuất phát. Âu Dương xem xét xung quanh cũng không còn chuyện của mình, trở về khách điếm. Phá án bọn họ không được, đánh nhau bản thân không được, muốn để cho mình có một vị trí xác định, cái gọi là quân tử bất lập nguy tường chi hạ chính là ý như vậy không phải sao?

(Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: câu nói này là của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi. )

Hắn là nghĩ như vậy, nhưng tiểu Thanh còn tưởng rằng Âu Dương nhiệt huyết chắc chắn sẽ đi đến hiện trường nhìn xem thử, không ngờ mới đi vài bước người ta đã vào khách điếm, bởi vậy tiểu Thanh kinh hãi. Bởi vì ngoài cửa sổ là đường thủy. Nàng hôm nay đi cửa hông, cửa phòng chỉ khép hờ, lúc này vạn nhất một trận gió thổi tung cửa phòng...

" Công tử, gần đây không yên ổn. Mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi."

Chủ quán giúp Âu Dương mở cửa, trong lời nói có chút oán giận hỏi:

" Đồng bạn của công tử đâu rồi?"

" Đồng bạn?"

" Đúng vậy! Vị cô nương áo lục kia, mới vừa nhìn thấy từ cửa hông đi ra ngoài."

" Ồ! Nàng đã trở lại."

Âu Dương gật đầu đến gian phòng của tiểu Thanh, nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong rỗng tuếch. Âu Dương cười khẽ đóng cửa lại, trở lại gian phòng của mình.

Hết thảy động tác này đều rơi vào trong mắt tiểu Thanh, trong lòng tiểu Thanh sợ hãi, nhìn bộ dáng Âu Dương bình tĩnh ung dung như vậy, dường như đã sớm biết thân phận của mình.

Thật ra thì tiểu Thanh đã lộ sơ hở. Ngày đó lúc tiểu Thanh ăn mặc thành gã sai vặt, tiền là Âu Bình bị trộm, mà là Âu Dương đi đòi tiền, nhưng tiểu Thanh vừa thấy Âu Dương giống như đã biết mình mới là người mất của vậy, vẻ mặt bối rối rất bình thường, nhưng nàng lại đã quên Âu Dương không phải là người mất của không nên bối rối mới đúng. Điểm này Âu Dương cũng lúc đến huyện Dương Bình trong lúc vô tình mới nhớ tới. Chuyện tối nay, khiến Âu Dương càng kiên định phán đoán của bản thân hơn.

...

" Tiểu Thanh, con mắt sao lại sưng giống như bánh bao vậy?"

Âu Dương kinh ngạc nói:

" Mất ngủ hay là thất tình?"

" Không có! Tối hôm qua ngủ không ngon."

Tiểu Thanh cúi đầu nói.

" Vậy ăn điểm tâm rồi đi ngủ bù. Nữ nhân xinh đẹp là nhờ ngủ đủ."

Âu Dương nói:

" Hôm nay chúng ta sẽ không gấp rút lên đường, ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày."

" Thiếu gia... Ta..."

Tiểu Thanh còn chưa nói xong, trên đường đã nghe xôn xao, chỉ nghe tiếng cồng chiêng thêm tiếng người:

" Bắt được Phi Thiên Thần Thử rồi, bắt được Phi Thiên Thần Thử rồi."

Âu Dương hướng ra ngoài xem xét, bốn gã nha dịch dùng mộc côn gánh một thi thể đang dạo phố, trước có cồng chiêng sau có trống. Lại nhìn tướng mạo người nọ, xác thực là bộ dáng Phi Thiên Thần Thử trong lệnh truy bắt. Bách tính hai bên đường phố đều rối rít hoan hô, vẻ vui mừng chảy xuôi trên mặt bọn họ. Bọn họ không quan tâm cái gì quốc gia đại sự, bọn họ chỉ biết người xấu đã chết, những ngày thái bình lại tới.

" Nghe nói Triển Bộ đầu bị thương không dậy nổi."

Một tên ở ngoài cửa hàng vây xem nói.

" Nên đi vấn an."

Một người khác hô ứng.

" Cùng đi, cùng đi."

Một tên văn sĩ cũng tham gia náo nhiệt.

Âu Bình giơ một ngón tay cái với Âu Dương:

" Thiếu gia, nhất định có công lao của ngươi."

Âu Dương cười đắc ý nói:

" Là bổn phận thôi."

Bắt kẻ trộm chính là cảm giác này, siêu cấp có cảm giác thành tựu, sướng! Nhìn tiểu Thanh hỏi:

" Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy? Sao lại không động đũa?"

" Ta không muốn ăn, ta trở về phòng đã."

Âu Bình nghi hoặc hỏi:

" Thiếu gia, tình huống gì vậy?"

Những lời này là học từ Âu Dương.

" Tâm tư của nữ nhân ngươi đừng đoán."

Âu Dương nói:

" Đến kinh thành, chúng ta trước đi từ đông ăn vào tây, sau đó từ nam chơi đến bắc. Lại đi xem một chút Lý Sư Sư trong truyền thuyết, sau đó... Ngươi trở về trong trang một chuyến."

" Cái gì?"

Âu Bình kinh hãi:

" Thiếu gia ngươi để ta trở về sao?"

" Đúng vậy! Mang phong thư trở về. Ngươi không đưa chẳng lẽ ta đi đưa à?"

Âu Dương giáo dục:

" Không có lương tâm, thăm lão cha ngươi, thuận tiện trở về đón tết không tốt sao?"

" Tốt thì tốt."

Âu Bình gãi gãi đầu:

" Nếu không, thiếu gia chúng ta cùng nhau trở về?"

" Ta trở về phải bị buộc thành thân. Ngươi trở về, đại bá nhất định không yên lòng ta, ngươi không muốn đi ra cũng không được."

Âu Bình sau khi ngẫm lại bất đắc dĩ nói:

" Vậy cũng tốt."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-298)


<