Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 282

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 282: Quái lạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Hàn Thế Trung vẫn từ Tông Trạch đưa thư tới, biểu thị mình thân là đại soái bốn quân, biết chuyện không báo, còn dung túng bọn họ gây chuyện, nguyện ý chịu trách nhiệm chuyện này. Trương Tuấn thì bày tỏ, thừa nhận những gì Âu Dương nói, đặc biệt là Mông Cổ giống như lợi kiếm treo trên đầu Trung Nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Trương Tuấn còn nói, bọn họ mặc dù là hơn trăm bộ lạc phân liệt thành nhiều liên minh, nhưng ngôn ngữ, tập tục của bọn họ đều tương đồng, một khi có người mạnh mẽ tập hợp lại, tất nhiên là mối họa tương lai của Đại Tống.

Triệu Ngọc cả giận nói:

" Mối họa? Nhưng người ta dù sao bây giờ không có. Ngươi hỏi sử quan một chút, tổ tiên ta mở rộng bản đồ, có lần nào không là bởi vì có ngoại địch xâm lấn, rồi sau đó phản kích lấy được địa bàn? Có lần nào chủ động tiến hành công kích diệt sạch bộ tộc tranh đoạt thổ địa?"

Tông Trạch không kinh không giận không uốn nắn sai lầm vấn đề lịch sử của Triệu Ngọc nói:

" Bệ hạ, thần chẳng qua là điều tra sự thật. Theo thần thấy, mấy vị tướng quân nói cũng không phải không có đạo lý nhất định."

" Có đạo lý là có thể tự tiện điều động quân đội? Hôm nay điều động chính là Vĩnh Hưng quân lộ, ngày mai điều động có thể là cấm quân Đông Kinh."

Triệu Ngọc nói:

" Coi trời bằng vung, bọn họ làm sao lại biết rõ trẫm không có tính toán? Lý Hán bị nhốt, trẫm vẫn còn chưa tìm bọn họ tính sổ, cũng không phải là không có ý định tìm bọn họ tính sổ."

" Bệ hạ, không biết sẽ đối với Âu đại nhân xử trí như thế nào?"

" Sao cơ?"

Triệu Ngọc nhìn Tông Trạch liếc mắt một cái hỏi:

" Ngươi cũng đến cầu tình sao?"

" Không phải, thần cho rằng, nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội loạn thần tặc tử, sẽ phải vấn trảm. Nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội thất trách, đó là chuyện của Lại bộ, nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội tự tiện điều binh, đó là chuyện của binh bộ và Xu Mật Viện. Bệ hạ đã nghe tam đường hội thẩm, chỉ thích dụng hình ngục với các quan viên tư thông với địch, mưu nghịch."

" Hóa ra ngươi là đến dò xét tin tức."

Triệu Ngọc ung dung hỏi:

" Rất nhiều người đều rất muốn biết đúng không? Âu Dương có phải là sắp rơi đài rồi hya không? Hoàng đế lại đang suy nghĩ cái gì? Tâm tư mọi người đều lung lay rồi có phải hay không?"

Tông Trạch trả lời:

" Bệ hạ nói là người khác, thần không có tâm tư như vậy, nếu như không nên hỏi, thần sẽ không hỏi. Nếu như không nên nói, thần sẽ không nói."

" Bản thân Âu Dương cũng hiểu rõ, trẫm mới vừa ban thưởng đan thư thiết khoán, quay đầu đã giết chết hắn. Chuyện như vậy trẫm tuyệt đối sẽ không làm."

Triệu Ngọc nói:

" Nhưng cũng không thể không trừng phạt, nếu không tương lai mỗi người đều dựng ngọn cờ vì nước vì dân, xem trẫm không ra gì, sớm muộn sẽ có ngày thiên hạ đại loạn, chuyện này ngươi cũng đừng can thiệp vào, đi xuống đi."

...

" Âu Dương, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Tam đường hội thẩm bắt đầu, hình bộ thượng thư đập kinh đường mộc quát hỏi.

" Biết tội."

Âu Dương đứng phía dưới trả lời.

" Biết tội gì?"

"..."

Âu Dương thở dài:

" Ngươi cũng không biết ta tội gì, vậy ngươi thẩm vấn ta làm gì?"

" Âu Dương, không nên quá kiêu ngạo."

" Ta không kiêu ngạo, ngươi nói tội gì, ta đáp là được."

Hình bộ thượng thư bất đắc dĩ hỏi:

" Ngươi có thừa nhận giả truyền thánh chỉ không?"

" Thừa nhận."

" Ngươi tự tiện điều động Vĩnh Hưng quân đường."

" Thừa nhận."

Hình bộ thượng thư đổi chủ đề:

" Ngươi là một giám quân quân lộ Hà Bắc, thế nào điều động Vĩnh Hưng quân lộ."

"... Bí mật."

Âu Dương thả lỏng:

" Trừ phi ngươi đối với ta dụng hình, nếu không ta sẽ không nói."

" Hừ quy củ bổn quan vẫn hiểu."

Hình bộ thượng thư nói:

" Ngươi nhìn xuống, trái phải không có vẽ phù hiệu."

Với Âu Dương là không thể dùng hình, thậm chí còn không thể tra khảo.

Vì vậy tam đường hội thẩm lãng phí mấy phút đồng hồ sau, tuyên cáo chấm dứt. Tam đường đem tình huống phản ánh lên hoàng đế, đợi hoàng đế định tội danh cho Âu Dương.

...

Mặc dù ý của Triệu Ngọc là muốn nghiêm xử Âu Dương, nhưng trong triều đình và dân gian đều có tiếng phản đối rất lớn. Liên tục ba lượt triều hội đều có quan viên đưa ra chương trình nghị sự đặc xá Âu Dương. Quân cũng có đệ tử của Âu Dương dâng tấu cầu tình, dân gian bách tính phần lớn đều cho rằng Âu Dương cũng không có chỗ nào làm gì sai. Đặc biệt là sau khi hiểu rõ lịch sử xâm lược của dân tộc, rất nhiều người cho rằng cách làm của Âu Dương là phi thường chính xác.

Triệu Ngọc áp lực rất lớn, có rất ít người ủng hộ nàng, đây là từ khi soán vị đến nay, nàng gặp phải một lần nghi vấn quần thần và dân gian không tin tưởng nhất. Trước mắt ý kiến chủ lưu là, cách Âu Dương làm tuy rằng không thỏa đáng, nhưng điểm xuất phát không phải là vì lợi ích bản thân, mà là vì lợi ích của quốc gia và dân tộc. Có thể suy nghĩ không xử phạt, hoặc là phạt khẽ thương nghị đại phu Tô Thiên lại đề nghị, để quần thần đến biểu quyết việc này.

Lúc này Trần Đông dâng tấu, gọi thẳng Âu Dương là loạn thần tặc tử, trong tim không có quân phụ, chính là đại nghịch. Cách nói này là có căn cứ. Người cổ đại tư tưởng đem quốc gia và quân chủ hòa lẫn vào nhau. Quân chủ cũng nhận thức quốc gia là quốc gia của mình, tỷ như thiên hạ Lý Đường, thiên hạ Triệu gia. Trung quân chính là cân nhắc có phải là một thần tử tốt tiêu chuẩn hay không, còn Âu Dương không chỉ có trong chuêện này, còn ở trong rất nhiều chuyện cũng không suy nghĩ địa vị Triệu Ngọc, mà lại cho rằng là đúng thì làm, đây là điều đương thời không chấp nhận được. Chuyện đúng và chuyện nên làm, giữa hai cái này không có liên quan tất nhiên. Trái ngược lại, ngươi làm chuyện sai lầm, nhưng có được quân chủ tán thành, vậy ngươi chính là lương thần. Nói ví dụ như Tần Cối, hắn làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng những sự tình kia là phù hợp lợi ích của quân chủ hoặc là người thống trị.

Trần Đông thượng triều dâng tấu khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng là lại đúng với ý của Triệu Ngọc. Nhưng nếu quả thật dựa theo loạn thần tặc tử để định tội, nàng lại không nỡ. Mà lúc này xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Sáu trăm học sinh Thái Học dâng tấu thư tỉnh, yêu cầu bãi miễn chức thanh nghị đại phu của Trần Đông, lý do chính là Trần Đông dâng tấu nói Âu Dương loạn thần tặc tử, không có trải qua thanh nghị Thái Học, là lời phiến diện của riêng bản thân Trần Đông, không có thể đại biểu ý kiến thanh nghị Thái Học.

Thiết lập chức vị thanh nghị đại phu cùng thương nghị đại phu, lúc ấy quả thật có quy định như vậy. Lý Cương dựa theo quy tắc, đem tấu chương tên đại phu tuyển chọn thanh nghị Thái Học sinh khác, và bãi miễn chức vị Trần Đông cùng nhau đưa đến trước mặt Triệu Ngọc. Nhưng tất cả mọi người không ngờ, Triệu Ngọc rất vô lý bác bỏ Thái Học sinh, điều này làm cho Thái Học sinh rất bất mãn. Tập thể vây quanh cửa cung, yêu cầu dựa theo quy củ bỏ cũ thay mới thanh nghị đại phu.

*****

Trần Đông là người duy nhất trước mắt cực kỳ có sức ủng hộ Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đương nhiên không muốn nhìn thấy hắn bị miễn quan khó xử như vậy, nhưng bây giờ chuyện càng khó xử hơn, không bỏ cũ thay mới liền đại biểu bản thân nói không giữ lời.

Cuối cùng chuyện bị vỡ lở ra, mấy ngày sau Triệu Ngọc chỉ có thể là bãi miễn chức vụ thanh nghị đại phu của Trần Đông.

Tân nhiệm thanh nghị đại phu ở trong triều hội đầu tiên hắn tham gia liệt kê từng cống hiến của Âu Dương, rồi sau đó cũng nói rõ tính chính xác và tính chính nghĩa hành động của Vĩnh Hưng quân lộ. Bọn họ đều là người có học thức, biết rõ dân tộc du mục mang đến cho Trung Nguyên trước nay chỉ có tai họa, chưa từng có hạnh phúc. Cho nên tân nhiệm thanh nghị đại phu hoàn toàn tán thành và đồng tình với cách làm của Âu Dương, hơn nữa tỏ vẻ, sự thật không có bởi vì điều động Vĩnh Hưng quân lộ, mà gia tăng phiền toái chiến tranh với Liêu. Cho nên thanh nghị đại phu yêu cầu phán Âu Dương tội thiếu sót trọng đại, bãi quan từ bỏ, hoặc là mở triều nghị.

Hai mươi mấy thần tử đứng ra phụ họa, xin Triệu Ngọc coi trọng ý kiến của thanh nghị.

" Các ngươi đây là bức vua thoái vị."

Triệu Ngọc lạnh nhạt nói:

" Trẫm mở triều nghị không phải là để các ngươi bức vua thoái vị, mà là để uốn nắn chuyện trẫm có thể có thể làm không chính xác."

" Bẩm bệ hạ, thần không dám bức vua thoái vị. Nhưng bệ hạ cũng nói mở triều nghị là vì để bệ hạ không làm chuyện sai, không làm chuyện một số hôn quân từng làm. Âu đại nhân chính là rường cột của Đại Tống, chiến công hiển hách. Hắn vì Đại Tống kiến công lập nghiệp, nhưng mà không cầu hồi báo. Chỉ nói chuyện này, Âu đại nhân quả thật có hành động không đúng, nhưng một tấm lòng hết sức chân thành là có thể thấy được. Bệ hạ nếu theo như Trần Đông nói, định Âu đại nhân là loạn thần tặc tử còn giết hại, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng không phục."

Gián nghị đại phu trả lời.

" Thiên hạ này là thiên hạ Triệu gia ta, không phải là của các ngươi."

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương có tội gì, trẫm nói chính là tội. Còn nữa, chuyện này là chuyện của Hình Bộ, Đại Lý Tự, cũng không phải là liên quan đến quốc gia đại sự, dựa theo quy củ, không có cần thiết bỏ phiếu."

Triệu Ngọc không hề muốn giết Âu Dương, nhưng người khác cũng không biết. Mọi người thấy hoàng đế thái độ này, cũng cảm giác Âu Dương rất nguy hiểm. Có điều Triệu Ngọc cũng không thể nói rõ.

Trầm mặc hồi lâu, một quan viên gan lớn nói:

" Thái Tổ nói, thiên hạ và sĩ đại phu cùng trị."

" Đủ rồi, bãi triều."

Triều hội qua loa kết thúc, nếu như là như vậy cũng coi như xong, dù sao Triệu Ngọc uy vọng rất cao, cuối cùng chính là nàng nói xong là xong. Nhưng buổi tối hôm đó lại xảy ra một đại sự chấn động cả vua và dân. Tân nhiệm thanh nghị đại phu bị người đâm chết đầu đường. Triệu Ngọc nhận được tin tức kinh hãi, lập tức ra lệnh cho Khai Phong phủ suốt đêm truy nã hung thủ, giằng co một đêm, bắt hơn ba mươi người hiềm nghi, nhưng đều không thể xác định ai là hung thủ.

Thượng triều lần tiếp theo, Triệu Ngọc đã rõ ràng cảm giác được bầu không khí không đúng, có hơn mười thần tử ủng hộ ý kiến của thanh nghị đại phu cáo ốm không vào triều. Mà người thượng triều, tất cả đều không nói lời nào. Mặc dù không có người lại vì Âu Dương tranh biện, nhưng Triệu Ngọc cảm giác vô cùng bất an. Triệu Ngọc rốt cuộc mở miệng trước hỏi:

" Án của thanh nghị đại phu ra sao rồi?"

Khai Phong phủ doãn trả lời:

" Bắt hơn ba mươi người, cơ bản không thể nào là hung thủ."

" Ngươi bất tài à?"

Triệu Ngọc nói:

" Lý Cương ngươi có ý kiến gì không?"

Lý Cương ra vẻ một hồi lâu nói:

" Bệ hạ, ngoài đường nghe đồn gần chỗ chết của thanh nghị đại phu, nhìn thấy hai ba tên nội vệ."

"... Lời này của ngươi là có ý gì là có ý gì?"

Triệu Ngọc quát hỏi:

" Chẳng lẽ là nói trẫm phái người ám sát thanh nghị đại phu?"

Lý Cương vội nói:

" Bệ hạ, chỉ là lời đồn trên phố mà thôi."

"..."

Triệu Ngọc im lặng, tuy rằng Lý Cương luôn miệng nói là lời đồn trên phố, nhưng nhìn điệu bộ thượng triều này, mọi người tương đối nguyện ý tin tưởng là mình làm. Tiểu nhân đều bị loại bỏ gần hết, Triệu Ngọc thế mới biết. Triều đình không thể toàn bộ đều là lương thần, tiểu nhân cũng nhất định phải có. Đáng tiếc ba kẻ tiểu nhân đều đã bị Âu Dương giết chết, có điều cũng bởi vì Âu Dương giết chết ba kẻ tiểu nhân này, bọn triều thần mới càng tỏ vẻ quan tâm với sinh tử của Âu Dương. Triệu Ngọc trầm mặc bao lâu, phía dưới liền trầm mặc bấy lâu, Triệu Ngọc sau khi nhìn thật lâu, bất đắc dĩ nói:

" Nửa tháng sau bỏ phiếu, định tội của Âu Dương."

Chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch trong sạch của mình.

" Bệ hạ anh minh."

Quần thần đồng thanh nói.

...

Bãi triều về cung, Triệu Ngọc bảo cung nữ rời khỏi, rồi sau đó vô cùng tức giận đập bể mấy thứ đồ sứ để giải phóng phẫn nộ, nói:

" Bọn hắn phản rồi."

" Bệ hạ, nếu ngươi tỉnh táo nhìn lại, dường như thái độ quần thần có thể có nguyên nhân."

Triệu Ngọc nói:

" Trẫm rất tỉnh táo, ngươi nói đi."

" Kỳ thật chuyện này đều quay chung quanh một thanh nghị. Thanh nghị bây giờ bị mọi người gọi là tiểu triều đình, rất nhiều quan viên trong thời này nhất định đi đâu cũng đều bày tỏ cách nghĩ của mình đối vs chuyện này. Cho dù ngươi nói đúng hay nói sai, chỉ cần ngươi có thể nói ra 1 đạo lý, thì có thể ở thanh nghị biện ngôn.

" Chuyện này trẫm biết."

" Nhưng bệ hạ không biết quy tắc của thanh nghị đại phu. Dựa theo quy tắc, thanh nghị đại phu, thương nghị đại phu không thể bày tỏ ý kiến của mình. Nói ví dụ như Trần Đông, hắn muốn ở trên triều đình dâng tấu chương chỉ có thể là ý kiến chủ yếu của thanh nghị, mà không thể là ý kiến của chính bản thân hắn. Tô Thiên cũng phải bày tỏ ý kiến chủ yếu của hiệp hội thương nghiệp, cũng không phải là ý kiến của cá nhân hắn. Mà còn Trần Đông hiển nhiên không tuân theo quy tắc, không quan tâm đến kết luận của giới thanh nghị thái học viện, lấy cái nhìn cá nhân của mình mà nêu ý kiến, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến quần thần phẫn nộ."

Cửu công công nói:

" Bọn họ mặc kệ Trần Đông là ý kiến gì, đều tập thể phản đối ý kiến cá nhân của Trần Đông. Cho nên Trần Đông mới là nguyên nhân làm cho bọn họ tức giận."

" Trần Đông?"

Triệu Ngọc ngẫm lại nói:

" Nhưng hắn là một thần tử trung thành và thẳng thắn."

" Bệ hạ, Trần Đông là thanh nghị đại phu, cho dù hắn có phải là trung trực hay không, nhưng cử chỉ này của hắn chính là chọc cho nhiều người tức giận. Bệ hạ cũng biết, thanh nghị không chỉ có đại biểu cho Thái Học sinh, hơn nữa còn đại biểu cho rất nhiều ý kiến của quan viên."

*****

Cửu công công nói:

" Trần Đông xác thực là muốn giúp bệ hạ, nhưng ngược lại là làm trở ngại thì đúng hơn. Đương nhiên cái chết của thanh nghị đại phu tân nhậm, là một loại bất mãn của quần thần với bệ hạ. Nếu không phải là bệ hạ có đủ uy tín, sợ rằng đương trường đã có vài đại thần yêu cầu bệ hạ giao ra mấy nội vệ xuất hiện ở phụ cận."

Triệu Ngọc cau mày hỏi:

" Nghe ý này của ngươi cũng tin tưởng có nội vệ xuất hiện ở phụ cận kia?"

" Bệ hạ, trong kinh nội vệ có mấy nghìn người, xuất hiện ở kia có gì kỳ quái sao?"

Cửu công công nói:

" Có điều chuyện như vậy, nói không rõ thì chính là nói không rõ. Bệ hạ cho dù bây giờ bắt được hung thủ, bệ hạ cũng không thể giao ra, nếu không mọi người sẽ cho rằng bệ hạ là đang giấu đầu hở đuôi."

Triệu Ngọc ngẫm lại hỏi:

" Ngươi cảm giác chuyện này là do ai làm? Âu Dương sao?"

"Hồi bẩm bệ hạ, điều đó cơ bản là không có khả năng. Âu đại nhân đang ở trong lao bị giám sát rất nghiêm ngặt, hơn nữa còn có nội vệ tuần tra xung quanh. Mấy ngày này cũng chỉ thấy có mỗi mình đến gặp, căn bản là không có nói vài lời gì cả."

Cửu công công cười khổ:

" Thật ra có rất nhiều khả năng, có thể chính là kẻ thù của thanh nghị đại phu, cũng có thể là trả thù lầm người, ai biết được."

Triệu Ngọc gật đầu:

" Hoàng đế ám sát đại thần, đây chính là hôn quân. Điều tiếng này trẫm không muốn gánh trên lưng. Ngươi đi mang Âu Dương đến đây."

...

Triệu Ngọc nhìn Âu Dương một thân tù phục, không khỏi thở dài hỏi:

" Ngươi có khỏe không?"

" Tốt lắm."

Âu Dương trả lời.

Một hỏi một đáp như vậy, Triệu Ngọc cảm giác được bầu không khí khó xử, Âu Dương ngữ khí rất lãnh đạm, so với hắn trước kia căn bản là như hai người khác nhau. Triệu Ngọc ngẫm lại, đã đem Âu Dương nhốt vào Thiên Lao hơn hai tháng. Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi trẫm sao."

" Không có."

Nói chuyện với nhau như vậy căn bản là không cách nào tiếp tục được, Cửu công công khụ một tiếng nói:

" Âu đại nhân, Hoàng thượng cũng không có tính toán làm khó ngươi, nhưng ngươi cũng biết làm ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ phải có một tiếng công đạo."

"..."

Âu Dương nói:

" Chỉ sợ Hoàng thượng lúc trước không phải là nghĩ như vậy đi? Thảo dân đã hi vọng Hoàng thượng sớm chấm dứt án này, muốn giết muốn thả cứ sớm quyết định đi."

Âu Dương nói là lời nói thật, Triệu Ngọc trước kia xác thực là nghĩ như vậy. Mặc dù không đến mức giết Âu Dương, nhưng lại hi vọng cài lên hành vi của Âu Dương vài cái tội danh. Triệu Ngọc nói:

" Trẫm đã quyết định, triều nghị nửa tháng sau sẽ định tội danh của ngươi."

" Tạ ơn bệ hạ."

...

Bởi vì sự kiện thanh nghị đại phu bị giết, trước mắt triều đình với dư luận dân gian cơ hồ là nghiêng về một phía ủng hộ Âu Dương vô tội. Có điều các đại thần triều đình cũng hiểu rõ cũng hiểu rõ, vô tội là không thể nào, dù sao tội danh vẫn còn đó. Rất nhanh đã đến ngày bỏ phiếu, bầu không khí trong triều hơi có chút nghiêm túc.

Trần Đông được Triệu Ngọc thăng làm quan hàn lâm biên tu ngũ phẩm, làm một người phát ngôn, liệt kê từng chuyện của Âu Dương. Trần Đông cũng sửa lại ý tứ, không hề nói Âu Dương là loạn thần tặc tử, mà là nói Âu Dương là một gian thần thành công vĩ đại. Vì công lao với danh tiếng của bản thân nhiều lần không tuân theo quy củ, cô phụ tín nhiệm của hoàng thượng, làm ra một số chuyện không nên làm. Cho nên hắn hi vọng tịch thu thân gia của Âu Dương, cách chức hắn làm thứ dân, lưu vong biên cương, vĩnh viễn không dùng lại.

Thanh nghị đại phu tân nhậm lại cho rằng, chuyện của Âu Dương quả thật có sai, nhưng điểm xuất phát cũng không phải là tư lợi vì mình, hơn nữa chuyện này với trung nguyên có công lớn, cho nên ý kiến của bọn họ là có thể chỉ bãi miễn chức quan của Âu Dương.

Tông Trạch thì tỏ vẻ lỗi của Âu Dương tương đối nghiêm trọng, nhưng không có bất cứ dấu vết gì về việc theo bọn phản nghịch hoặc là tạo phản, nhưng không trừng trị thì không thể cảnh cáo những người khác, cái nhìn của hắn là lưu đày Âu Dương đến biên cương.

Triệu Ngọc ở phía trên nghe mà giật mình hoảng hốt, nàng phát hiện ra tất cả mọi người đều có chung một quan điểm là đều đồng ý bãi miễn chức quan và công danh của Âu Dương. Tuy rằng lúc trước đã cách chức quan nhưng vẫn còn đăng kí ở Lại bộ, công danh cũng có. Cách chức làm thứ dân, chính là xóa sạch mọi thứ, hơn nữa không thể sai bảo như quan viên triều đình. Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy Âu Dương không cần phải làm quan thì tốt hơn.

Triệu Ngọc nhớ tới ngành vận tải, nếu lúc ấy không phải là Âu Dương đề nghị xử lý, sợ rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ tới đây Triệu Ngọc lên tiếng nói:

" Trẫm cũng có đề nghị, Âu Dương này có chút coi trời bằng vung, nhưng thanh nghị đại phu nói cũng chẳng sai, Âu Dương cũng không phải là tư lợi vì mình. Tông đại nhân cũng đúng, sai lầm của Âu Dương xác thực là có hơi lớn. Nhưng... Từ khi Tống khai quốc đến nay, chưa bao giờ bãi miễn trạng nguyên, trẫm cảm giác như vậy cũng không hợp lắm. Cho nên đề nghị không bãi miễn chức quan của Âu Dương, tùy thời có thể dùng lại."

Đề nghị này khiến tất cả ngẩn người, hoàng đế này nói như vậy khác gì bảo trở mặt liền trở mặt. Lập tức có đại thần nói, Âu Dương có sai cần phải phạt. Hi vọng Hoàng đế có thể nhẫn tâm trừng trị.

Bầu không khí trở nên rất quái dị, lúc trước Triệu Ngọc chụp mũ cho Âu Dương, mọi người đều phản đối. Bây giờ Triệu Ngọc đột nhiên muốn phóng thích Âu Dương, mọi người cũng phản đối. Triệu Ngọc xem mà hiểu ra, triều thần lúc này thật sự là bao hàm toàn diện. Triệu Ngọc nghĩ đúng rồi, các đại thần có quan hệ tương đối khá với Tô Thiên, thậm chí có lợi ích trực tiếp đều bảo vệ Âu Dương, nhưng thế lực dù sao cũng quá nhỏ, chỉ có thể là lợi dụng một tập đoàn khác giúp. Nhưng ý kiến của tập đoàn kia là bọn họ đồng ý bảo vệ Âu Dương, Âu Dương không thể làm quan tiếp nữa, điểm này hai tập đoàn đã có chung nhận thức. các thần tử không liên quan quá nhiều về lợi ích như Lý Cương, cũng không tán thành để Âu Dương tiếp tục làm quan. Cho nên các thần tử không ai đồng ý để Âu Dương tiếp tục đảm nhiệm làm quan viên triều đình.

Không có ai hi vọng Âu Dương chết, nhưng cũng không có ai hi vọng Âu Dương tiếp tục làm quan. Điều này làm cho Triệu Ngọc rùng mình. Nàng luôn cảm giác việc này có một âm mưu. Việc giá ngành vận tải tăng không chỉ là một sự kiện. Mà là một sự kiện có dự mưu để thao túng và tạo quan hệ với triều đình. Âu Dương hiển nhiên là một khối đá buộc chân ngăn cản bọn họ tiến lên.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nói:

" Trẫm quyết định, hành vi của Âu Dương quả thật có lợi lớn cho Tống, phạt bổng nửa năm là được."

" Bệ hạ nghĩ lại."

Lý Cương và một nửa triều thần cùng đi ra ngoài:

" Có lỗi mà không phạt, nuông chiều dung túng, thật không thỏa đáng."

" Bệ hạ nếu là bỏ phiếu định tội, các thần tử sẽ giúp bệ hạ phân ưu."

Một đại thần tam phẩm cúi đầu nói.

" Vua không nói đùa."

Có đại thần nhắc nhở Triệu Ngọc, ngươi phải theo như quy củ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<