Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tống - Hồi 240

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 240: Quan thăng nhị phẩm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Nhưng điều khiến Trương Tuấn thất vọng chính là: Lựu đạn này vẫn là sản phẩm đang trong thời gian thử nghiệm, loạt bắn đầu tiên đã làm đi tong hai đại bác, nổ chết một người, bị thương ba người.

Hắn nào biết những thứ này đều là hàng hóa của cục chế tác Đông Kinh, hàng hóa lưu trữ sớm đã được vận chuyển đến hai quân lộ, hoặc là Đăng Châu rồi. Nhưng uy lực của chúng cũng khiến Trương Tuấn an ủi được phần nào.

Pháo thủ.... Cái gọi là pháo thủ chính quy cũng học được sự nhạy bén, vừa châm ngòi nổ thì người đã chạy mất dạng, sợ nếu xúi quẩy sẽ rớt trúng người mình.

Ngoài đạn pháo ra, còn có mười cây súng, cũng chính là súng hỏa tiễn mà Âu Dương bảo Đồng Quán mua về. Thứ vũ khí này khiến Trương Tuấn khá vừa lòng, lực sát thương ở cự li gần cũng khá lớn và khá chuẩn xác.

Quân lương Dương Bình và quân hỏa Dương Bình thì giống nhau, khó nuốt nhưng vẫn có thể tiêu hóa được. Giá cả tăng cao, phí mua sắm lại đã được định sẵn, chất lượng của quân lương lần này so với lô quân lương sản xuất đầu tiên còn thua một bậc.

Trương Tuấn khá hài lòng sau khi tiến hành tuần sát trong thành, sĩ khí đều dâng cao. Thứ nhất là do có sự cổ vũ của tất cả mọi người phía hạm đội Hàng Châu. Thứ hai là đã có bảo hiểm bảo đảm hậu cố chi ưu. Nhưng Trương Tuấn có điểm không rõ, sao không làm ra chút vũ khí sắc bén có lợi cho phòng thủ___bom, mìn chứ?

Nhận thánh chỉ, Da Luật Đại Thạch được bổ nhiệm làm Mã đại nguyên soái Liêu binh. Tuy là hôn quân, nhưng Thiên Tộ Đế cũng không quá ngốc, biết ai là người có khả năng đánh bại Liêu quốc nhất.

Thực ra có rất nhiều quân vương thuộc dạng hôn quân nhưng chỉ số thông minh lại không thấp, như Tống Huy Tông, Lý Hậu Chủ, Đường Huyền Tông.. v.. v. Chỉ có điều thông minh không đủ để chống lại, kết quả là bị tụt lại ở phía sau, bị hậu nhân coi là nhân vật phản diện điển hình.

Sau khi nhậm chức, Da Luật Đại Thạch lập tức lệnh cho Liêu quân ở Nam và Tây Nam sông Địch chiếm cứ điểm chống cự hiểm yếu của hai quân Đại Tống, lệnh trên đã ban xuống, tuyệt đối không được để người Tống kiểm soát sông Địch.

Vì sông Địch và sông Thổ, sông Hoàng.. v.. v. bốn sông tương liên, một khi bị khống chế toàn bộ, hậu quả sẽ rất khó lường. Người của phủ Lâm Hoàng chỉ có thể chạy thoát thân mà thôi.

Mà muốn tránh sự kiểm soát sông Địch của người Tống, bắt buộc phải chọc thủng tuyến phòng thủ Lai Châu, bằng không sẽ bị bao vây tứ phía. Lúc Liêu binh ở vùng lân cận đã vượt qua con số mười vạn người, Da Luật Đại Thạch cuối cùng cũng xuất hiện.

Tâm trạng của Da Luật Đại Thạch cũng không tốt lắm, hôm qua hậu cần bị tập kích một trận dữ dội. Ba mươi quả pháo, còn có ba trăm thạch quân lương bị Vương Ngạn cho một mồi lửa, hóa thành tro bụi.

Mặc dù đội quân của Vương Ngạn phải trả một cái giá khá đắt, nhưng Da Luật Đại Thạch biết, Liêu - Tống hiện nay không thiếu binh sĩ mà chỉ thiếu hàng hóa, vật tư. Như đại bác mà người Tống đang dựng thẳng đứng ở trên tường thành kia cũng chỉ có trăm khẩu mà thôi.

Đại bác được sử dụng lần đầu tiên trong lịch sử là ở trận chiến giữa Mông Cổ và Nam Tống. Vì Âu Dương mà lịch sử đã đi trước mấy mươi năm, Lai Châu là nơi đầu tiên sử dụng đại bác trong lịch sử.

Do lúc đó đại bác còn chưa có ống ngắm, thành tích về hình học của Âu Dương lại tệ hại đến mức không có biên giới, lại không có môi trường cho các chuyên gia có động lực học tập và nghiên cứu.

Thêm vào đó là mỗi một đại pháp và đạn pháo đều được chế tạo thủ công, cho nên với những loại pháo như thế này, vận khí là một trong những nhân tố cần phải suy tính và cân nhắc.

Da Luật Đại Thạch chiếm cứ hai sơn cương nhỏ ở phía Tây Lai Châu, vận chuyển pháo, đạn đến, hai bên bắt đầu khai chiến. Qua ba lượt tấn công, do khoảng cách khá xa, nên pháo và pháo thủ của hai bên đều hoàn hảo vô khuyết.

Chủ tướng của hai bên thì xấu hổ không thôi. Cũng may lần mất mặt này là cả làng cùng mất. Lượt thứ tư, pháo của Liêu quốc nên vào tường thành, làm bể một tảng đá lớn, cắt bị thương tay của một tên pháo thủ phích lịch Đại Tống. 1-0. Mà lựu đạn Đại Tống phát nổ lại không có ai thương vong, ngược lại còn tổn thất một quả pháo, tỉ số là 2-0.

Ở cự ly xa, toàn bộ đều dùng pháo đặc, nếu đổi lại là đạn cháy, vì có tầm bắn gần, nên độ chính xác sẽ được nâng cao. Pháo chiến kéo dài cả một ngày trời, quân Tống bị phá hủy bốn cửa pháo, tự phá một cửa. Liêu quốc bị phá hủy ba cửa. Tạm thời chưa có tổn thất về người.

Tối hôm đó, Da Luật Đại Thạch nhân cơ hội mọi người đã bị tạp âm quấy nhiễu một ngày trời, phái năm trăm dũng sĩ bí mật đánh úp doanh trại địch. Trương Tuấn phòng bị nghiêm ngặt, khiến năm trăm dũng sĩ không có cách nào đạt được ý đồ, ngược lại còn bị kỵ binh Tống quốc mở cửa truy sát một trận.

Lúc Da Luật Đại Thạch đang vui mừng, Trương Tuấn liền rung chuông cho kỵ binh rút lui. Kế hoạch mai phục của Da Luật Đại Thạch thất bại.

Ngày thứ hai, hai bên đã không còn hứng thú để chơi pháo đặc nữa, Da Luật Đại Thạch bắt đầu công thành. Bộ binh tiến lên, dùng đại bác thiêu đốt và pháo hỏa oanh tạc cổng thành. Tổn thất của hai bên trong ngày hôm ấy khá lớn.

Tuy quân Tống chiếm thế thượng phong nên tổn thất khá nhỏ, nhưng do sử dụng thường xuyên súy thủ pháo, dẫn đến việc hàng hóa, vật tư bị thiếu hụt nghiêm trọng.

Đêm ngày thứ hai, Trương Tuấn lệnh cho binh sĩ đánh úp doanh trại địch, Da Luật Đại Thạch cũng là một danh tướng, sớm đã có phòng bị, kỵ binh xuất hiện ở cả hai ngã đường, đuổi kỵ binh Tống chạy loạn tứ phía.

Nhưng đúng vào lúc ấy, Vương Ngạn lại một lần nữa liều mạng, dẫn theo một nghìn binh sĩ tập kích quân địch ở phía sau, châm hỏa dược. Sau đó ra sức bao vậy đánh giết. Đáng tiếc là Trương Tuấn không có di động, điện đài, bộ đàm, nghĩ đấy là trò gian trá của Da Luật Đại Thạch nên không có phối hợp tấn công, làm lỡ mất thời cơ chiến đấu.

Nhưng cuối cùng thì bốn trăm binh sĩ của Vương Ngạn cũng vào được trong thành. Đội quân do Vương Ngạn dẫn binh bị giải tán, nhưng đã đạt được mục đích chiến lược.

....

Xong bơi lội mùa xuân, Âu Dương liền xem báo chí. Đây là bản tin mới nhất được gửi về từ đường biển. Tống triều đột nhiên trở mặt, thực ra là muốn giết chết người Liêu, khiến chúng trở tay không kịp, tạo áp lực quân sự lớn mạnh, từng bước đánh tan Liêu quân ở sông Địch để chiếm lấy phía Nam Liêu quốc.

Một bộ phận binh sĩ của Hàn Thế Trung xuất binh từ Tây Hạ, tiến hành quấy nhiễu vùng ở giữa Tây Liêu và Đông Liêu. Mục đích là cho người Liêu biết rằng, người Tống muốn cắt đứt dấu hiệu về một đường lui giả tạo của Liêu quốc.

Vùng này không không với Nam Liêu, xã hội nô lệ biến đổi khá nghiêm trọng, những người quyền quý ở đây đều nắm trong tay rất nhiều ruộng đất, không cần phải nộp thuế khóa cho triều đình.

*****

Quân trung ương của Liêu quốc ở những nơi này lại rất ít, đa phần binh sĩ Liêu quốc chiến đấu ở đây đều là người thuộc chính sách "Toàn dân giai binh*" do đám chủ nô xây dựng.

Xem xong bản tin, Âu Dương thở dài, sao phía Thái Hư Tử vẫn chưa có tin tức chứ? Hàn Thế Trung không phải là kẻ làm chuyện tiểu nhân, nhưng hắn cũng không phản đối chuyện người khác làm trò hèn hạ, đây chính là ưu điểm lớn nhất của hắn.

Âu Dương nghĩ thấy cũng phải, bây giờ mới nhận được bản tin chiến sự của Lai Châu thì sao có thể nhận được thành quả phía Thái Hư Tử nhanh như vậy được. Từ sau chuyện lao động Nữ Chân bạo loạn, người Nữ Chân đều án binh bất động.

Không xuất chinh, cũng không phái sứ giả. Phải biết binh lực trước mắt của Liêu quốc ở Thông Châu đang rỗng tuếch, người Nữ Chân có thể chỉ cần một động tác là lấy lại được Thông Châu, thậm chí có thể lấy lại được phủ Lâm Hoàng. Nhưng bọn họ đều không có ý đó, cứ yên lặng mà xem náo nhiệt.

"Đại nhân."

Huệ Lan gọi lớn.

Âu Dương vội khoác áo vào và hỏi:

"Huệ Lan? Sao ngươi lại đến đây rồi?"

"Tất nhiên là vì có tin tốt rồi, hạm đội viễn hành trở về rồi, hai mươi ngày trước đã tới Tuyền Châu."

Huệ Lan trình lên một bản thảo. Âu Dương xem qua liền mừng rỡ, nói nhóm đầu tiên đến được Tuyền Châu có hai mươi chiến thuyền của hạm đội Hàng Châu và gần năm mươi chiếc thuyền của thương thuyền, chủ tướng Lương Hồng Ngọc cũng ở trong số đó.

Theo bản tin, hạm đội sẽ gặp nhau khi đến Hải Châu, sau đó thương nhân của các quốc gia ở Địa Trung Hải sẽ triệu kiến Triệu Ngọc. Việc khoanh vùng thị trường mua bán sẽ do Triệu Ngọc quyết định. Sau khi thống nhất thuế lợi và hóa tệ mua bán, các thương nhân có thể chính thức tiến hành trao đổi, mua bán hàng hóa với người Tống.

"Không biết sẽ chọn Hàng Châu, Dương Châu hay là Tuyền Châu đây?"

Tuyền Châu là nơi có cảng khẩu buôn bán với nước ngoài, nhưng việc trao đổi, mua bán lại quá hạn chế. Xa nhất cũng là buôn bán hàng hóa với Ả rập, sau đó Ả rập sẽ thông qua đất liền để đến Biển Đen, vận chuyển hàng hóa bán được đến Địa Trung Hải. Với quy mô hiện nay thì Tuyền Châu không thể đáp ứng nhu cầu của hai bên.

"Có lẽ là Hàng Châu!"

Huệ Lan nói:

"Thương nhân nước ngoài vẫn muốn mua hàng hóa bản địa. Tơ lụa, gốm sứ, trà, những mặt hàng này Hàng Châu đều có số lượng lớn. Xem ra lần này thật sự là vạn quốc lai triều rồi."

"Chẳng còn cách nào khác, ai bảo chúng ta mở ra việc giao thương bằng đường biển làm gì."

Âu Dương cười và nói:

"Không biết hướng mà Lý Bảo đi theo thế nào rồi."

Lý Bảo đi đến Bắc Băng Dương, qua eo biển Berling. Trong lúc đó còn có thể ở lại thăm hỏi và giao lưu với nước Nga. Nhiệt độ ở vùng này khá thấp, không biết những người này có thể thích ứng hay không. So với việc tiêu diệt Tây Hạ, Âu Dương chú ý đến cuộc viễn chinh lần này hơn.

Trong đó bao gồm cả các mục đích chính trị, kinh tế, văn hóa vv, không thể lấy việc kiếm được bao nhiêu tiền, chiếm được bao nhiêu đất để mà đánh giá."Lý tướng quân cát nhân tự có thiên tướng. Đại nhân yên tâm đi. Ta đi chuẩn bị bản thảo, ngày mai phát hành."

"Uhm!"

Âu Dương gật đầu:

"Viết hay một chút, chuyện này không chỉ có thể cổ vũ dân khí, mà còn có thể cổ vũ sĩ khí nữa."

"Vâng!"

Huệ Lan rời đi.

Âu Dương hét lớn:

"Âu Bình, hôm nay nhớ làm thêm vài món ngon, mời mọi người đến uống một chén."

Cầm tờ báo, xem một lần nữa, tuy là vô vị nhưng ít nhất cũng có thể giết thời gian.

"Vâng!"

Âu Bình đang luyện chữ liền nói với người hầu gái:

"Hôm nay làm thêm vài món."

Người hầu gái cười và nói:

"Nghe thấy rồi!"

"Âu Dương?"

Một tiếng gọi lớn vang lên.

Ai mà lại không có lớn nhỏ gì hết như vậy? Âu Dương không cần nhìn cũng biết là Hồ Hạnh Nhi. Nàng ta đến làm gì? Tất nhiên là đến để khóc rồi. Đúng là kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu*.

*Kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu: một câu trong bài dân ca lưu hành ở Giang Nam thời Nam Tống: Nguyệt nhi loan loan chiểu cửu châu- Kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu- Kỷ gia phu thê đồng la trướng- Kỷ gia phiêu lưu tại ngoại đầu. Trang này của viện Hán Nôm có dịch thơ như sau: Ấy vành trăng khuyết chiếu chín châu- Bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu- Bao cặp vợ chồng trong màn lụa- Bấy kẻ lênh đênh tận đâu đâu. Hai câu đầu hay được ngâm lên để cảm thán sự đời sự người này nọ.

"Phải bồi thường đến chết rồi."

Hồ Hạnh Nhi hỏi ngay:

"Ngươi xem báo ngày hôm nay rồi chứ?"

"Đang xem lần thứ ba."

Thiếu trò tiêu khiển thì có thể thêm cơ hội biết chữ.

Hồ Hạnh Nhi nói:

"Ngươi nói xem chúng ta sẽ lỗ bao nhiêu tiền?"

Âu Dương không thèm để ý đến lời của nàng ta, tiếp tục lật báo và hỏi:

"Ngươi có biết vì sao sắt đá, than đá, dầu hỏa loại mạnh mà triều đình dùng năm nay lại ưu tiên chọn mua ở chỗ cha ngươi không?"

"Hử? Cái này thì có liên quan sao?"

"Sao lại không có liên quan?"

Âu Dương nói:

"Dù sao thì tiền này của triều đình cũng để cho người ta kiếm cả. Nếu Hồ gia nguyện ý bỏ tiền ra để bồi thường cho tướng sĩ, triều đình đương nhiên sẽ chiếu cố Hồ gia một chút. Bằng không Hồ gia các ngươi bồi thường đến cháy túi rồi, tìm ai mà lấy tiền bảo hiểm nữa đây? Điểm này thì ngươi không bằng cha ngươi rồi. Cha ngươi sớm đã biết đây là cuộc làm ăn lỗ vốn, cho nên mới bảo ngươi đến lo liệu. Đương nhiên nếu chuyện làm ăn lỗ vốn được xử lý tốt, chưa tất đã tán gia bại sản."

"Nói vậy là sao?"

"Nói thế là sao? Lẽ nào sản nghiệp của các ngươi gần đây không có tăng trưởng gì sao?"

Đại Tống thành lập bốn cơ sở bảo hiểm, Hàng Châu, Dương Bình, Đông Nam, phủ Thái Nguyên. Âu Dương nói:

"Phần ngươi phải bồi thường không nhiều, nhưng lại có được chút danh tiếng. Tin tức chiến tranh thu hút sự quan tâm của nhiều người như vậy, chút tin tức này mọi người đều có hứng thú, huống hồ là nghiệp bảo hiểm của ngươi? Ta cho ngươi bản kế hoạch bảo hiểm hải vận, hà vận, hậu cần, vv, cũng nên khởi động đi là vừa, ngươi còn có thể liên hệ với bưu cục Nam Bắc, thành lập bảo hiểm bảo đảm, chính là một bức thư gửi qua đường bưu điện sẽ thêm bao nhiêu tiền đó, bảo đảm sẽ giao đến tận tay, nếu không sẽ bồi thường bao nhiêu đấy, một là có thể nâng cao tín dự của bưu cục, hai là có thể kiếm được một khoản thu nhập nghiệp vụ."

"Ngươi giỏi lắm, ngươi cứ ngồi yên một chỗ, khua môi múa mép là xong chuyện sao."

"Nếu ngươi không làm được thì bảo cha ngươi đổi người, ngươi đến cái miệng cũng không chịu động đậy, còn dám nói ta."

Âu Dương bỏ tờ báo xuống và nói:

"Ta phải đi bơi rồi, mời cô nương nhường đường."

"Đức hạnh gớm."

Hồ Hạnh Nhi nói một câu rồi vội vã rời đi. Nàng ta không muốn bị người khác xem thường. Chiến tranh với Liêu quốc vẫn tiếp tục, đại nguyên soái Da Luật Đại Thạch gặp phải rắc rối. Có tin đồn là hắn với người Tống ngầm cấu kết với nhau.

*****

Nên hắn chỉ bao vây Lai Châu mà không chịu đánh hạ, cũng không chi viện cho Liêu quân đang bị hai đạo quân Đại Tống càn quét. Liêu Đế đã cử người đến thẩm tra. Da Luật Đại Thạch biết, nếu cục diện thế này vẫn tiếp tục thì sớm muộn gì triều đình cũng sẽ gọi mình về để hỏi cho rõ ràng, tường tận.

Xem thế cục trước mắt, tuy quân Tống tổn thất không ít, nhưng thủ quân Lai Châu đã không còn đường lui, ngoài việc liều chết một phen, không còn lựa chọn nào khác. Chiến dịch Lai Châu kéo dài một tháng, thủ quân Lai Châu vốn đã không còn sức chống đỡ, nhưng vì có tiếp viện của hạm đội Hàng Châu mà tuyến phòng ngự được củng cố vững chắc.

Thêm vào đó là sự tuyên bố của báo Hoàng Gia, nói rằng sĩ khí của hạm đội Hàng Châu sau chuyến viễn hành trở về đã được dâng cao, Da Luật Đại Thạch không thể dựa vào chuyện người đông là có thể lấy về được. Lại có sự giúp đỡ của hạm đội Hàng Châu ở hai bên sườn, Lai Châu khá là khó gặm.

Trong trận chiến này, hạm đội Hàng Châu đã cho thấy tác dụng to lớn của mình. Hạm đội Hàng Châu chia ra làm hai, một phần hạm đội là thuyền chiến do Nhạc Phi đích thân tọa trấn, thi hành chiến thuật chiến thuyền liên giáp. Lúc việc công thành ở Lai Châu đang diễn ra quyết liệt, thuyền A lôi kéo thuyền B, thuyền B mạo hiểm vượt qua nguy cơ mắc cạn mạnh mẽ tiến sát bờ biển.

Nếu địch tấn công thuyền A, thuyền C sẽ đốt cháy cả một bãi biển, lúc tình thế vô cùng nguy cấp, thuyền B sẽ lôi thuyền A đi. Tuy chi viện có hiệu quả cho thủ quân Lai Châu, nhưng tổn thất về chiến thuyền của hạm đội Hàng Châu lại vô cùng thê thảm.

Dù sao thì Da Luật Đại Thạch cũng là kẻ có mưu, chiến thuyền có cái kéo không được, có cái bị người Liêu xông lên thuyền đánh giáp lá cà, cho dù có kéo thuyền đi được thì việc mắc cạn có thể dẫn đến thân thuyền bị phá hỏng, có thể chìm nghỉm bất kì lúc nào.

Chiến hạm vận tải của hạm đội Hàng Châu cũng có đóng góp rất lớn, thứ nhất là có được nguồn vật tư vận chuyển liên tục. Thứ hai là có thể chuyên chở các binh sĩ bị trọng thương. Bất luận là chiến tranh hiện đại hay là cổ đại, việc có người bị thương là một trong những nguyên nhân quan trọng ảnh hưởng đến sĩ khí của các binh sĩ.

Bản địa Lai Châu thiếu bác sĩ, thiếu thuốc, mặc dù thuyền cũng thiếu hụt, nhưng chỉ cần người được chở đi rồi, quan binh ở Lai Châu có thể thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng thể hiện là còn có thể cứu chữa.

Dù sao cũng không cần phải ngày ngày nghe thấy tiếng khóc thét của những người bị thương nữa, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Vào lúc thế này, người ta thường suy nghĩ theo hướng tích cực.

Hai đạo quân Tây Bắc và Vĩnh Hưng cũng gặp không ít phiền phức. Tranh thủ thời gian tấn công Lai Châu, Da Luật Đại Thạch cử một phần binh mã đến chi viện bổ sung cho các vùng hiểm yếu ở phía Nam sông Địch. Còn Da Luật Đại Thạch thì giống như kẹo cao su, cố sống cố chết ngăn cản bước tiến công của quân Tống.

Mặc dù Da Luật Đại Thạch rất hiếu kì, không hiểu vì sao lô viện trợ đầu tiên của hạm đội Hàng Châu không phải nhân lực mà lại là hàng hóa, vật tư, nhưng hắn tin chắc lô viện trợ tiếp theo sẽ có thể là người.

Nếu Lai Châu lại tăng thêm hai vạn cấm vệ quân đầy lòng hăng hái, muốn đánh hạ sẽ khó càng thêm khó. Do vậy mà hắn đã tổ chức một cuộc đánh úp vào ban đêm với quy mô lớn.

Hắn dùng tám phần mười hỏa khí để trang bị cho trận tập kích. Chia quân làm ba bộ phận. Bộ phận thứ nhất là lính quăng đạn, bộ phận thứ hai là linh quăng mìn, bộ phận thứ ba là lính đại bác. Thủ đoạn này vô cùng hiểm độc.

Vì trong đêm tối, tầm nhìn của quân phòng thủ không cao, hoàn toàn không ngờ Liêu quân lại không kể sống chết, ào ạt tấn công như nước triều dâng vậy.

Mà trong ba đội lính, tạo lực sát thương lớn nhất cho cấm vệ quân chính là lính quăng mìn. Lai Châu cũng sẽ không đèn đuốc sáng trưng, một quả mìn ném ra đường, lại không có lính chuyên môn gỡ mìn.

Lúc thủ thành đang hồi khẩn trương, không cẩn thận liền người ta giẫm đạp lên ngay. Không chỉ có lực sát thương lớn, tạo tâm lý lo sợ cho quân Tống, mà còn giảm mật độ phòng thủ và tập trung của cấm vệ quân ở tường thành.

Cuối cùng, cửa thành phía Tây và tường thành bị quân địch chiếm cứ. Trương Tuấn am hiểu nhất là chiến đấu trong tình thế không có lối thoát, nói với thân binh của mình, lui nữa là tới biển lớn rồi.

Chết đuối hoặc là bị giết chết, mọi người phải tự mình chọn lựa. Một nữ kí giả mặt trận phất cờ hò reo: bảo hiểm chết trận là năm trăm quan tiền, nhảy xuống biển thì một đồng cũng không bồi thường. Nhờ vậy mà sĩ khí mới được dâng cao.

Tiết Bính, Vương Ngạn, Trương Tuấn xuất quân theo ba hướng. Hai đạo quân men theo hai bên tường thành, thẳng tay chiếm thủ cửa Tấy. Thân là chủ tướng, Trương Tuấn chiếm đoạt cổng thành.

Toàn quân trên dưới một lòng, cuối cùng cũng đoạt được cổng thành và tường thành. Mà thất bại lớn nhất của Da Luật Đại Thạch trong chiến thuật lần này chính là không sắp xếp kỵ binh. Nhưng binh sĩ chia làm ba hướng, lại thêm chuyện đêm tối, quả thực rất khó để phái kỵ binh trong tình thế tiến công vào thành loạn xạ như thế này.

Trận chiến này hầu như đã làm tiêu hao toàn bộ hỏa khí dự trữ của hai bên. Ngay cả cung, đao cũng được lấy ra dùng. Sau khi nhìn thấy cờ hiệu, Nhạc Phi lập tức quyết đoán, dỡ một nửa trọng pháo trên chiến thuyền và chuyển tới Lai Châu.

Mặc dù lượng đạn thiêu đốt dự trữ không còn nhiều, nhưng lực uy hiếp của nó thì không thể coi thường được. Có điều, cứ tiếp tục như vậy, thủ quân Lai Châu sẽ phải phòng thủ nhiều hơn ở cửa Bắc, đề phòng địch tấn công. Xem ra áp lực cũng không nhỏ tẹo nào.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-298)


<