← Hồi 217 | Hồi 219 → |
Tư Kham rời khỏi, mấy người cũng không nói việc công, uống trà nói mấy chuyện tạo phản.
Âu Dương lấy ra một sách nhỏ nói:
"Mộng Du Ký viết rất không tồi. Báo hoàng gia điều tra, nam nữ trẻ tuổi đều hướng tới xã hội như vậy. Nhưng người lớn tuổi phần lớn không thích. Có điều tỉ lệ người lớn tuổi biết chữ cũng thấp, người xem không nhiều lắm, cho nên cũng không có ý kiến gì."
Chu An nói:
"Sau phong ba Thái Kinh từ chức, triều cục cơ bản đã ổn định. Từ hai lần bỏ phiếu trong năm nay có thể thấy được các đại thần vẫn rất quý trọng quyền lợi bỏ phiếu trong tay, mà không hoàn toàn là vì thăng quan mà thượng triều."
Tô Thiên liền nói:
"Đại nhân cũng biết, hiện giờ hoàng thượng uy vọng cao, cho dù đại thần toàn triều đều ủng hộ, chỉ sợ chúng ta cũng bất lực."
Triệu Ngọc an dưỡng đối nội, chiến tranh đối ngoại đều thu được thành quả rất lớn.
"Cho nên chuyện muốn thành, có hai nhân tố cần có."
Âu Dương nói:
"Đó chính là loạn trong giặc ngoài."
Tô Thiên sau khi ngẫm lại cẩn thận nói:
"Ý đại nhân là triều đình phải bại trận? Đồng thời phải tạo khủng hoảng kinh tế?"
"Đúng, chỉ có như vậy, mới có thể khiến triều đình mà Hoàng thượng chủ quản mất đi lực công tin. Mấy năm liên tục chiến tranh, thật ra đã có rất nhiều người không hài lòng, còn có một số người còn chẳng biết mình không hài lòng. Một khi bị bại, Hoàng thượng cũng sẽ bị chụp danh cực kì hiếu chiến. Lại thêm kinh tế sa sút, lượng lớn công nhân thất nghiệp, người vô công rồi nghề trong xã hội gia tăng. Các ngươi có từng tính qua hai hiệp hội thương nghiệp tổng cộng có bao nhiêu công nhân thuê không? Một khi những người này có một nửa thất nghiệp, không có ruộng không có đất làm sao bọn họ sinh tồn?"
Chu An gật đầu:
"Trước mắt cần thu hút nhiều công nhân đến xưởng làm công, sau đó biến tướng ủng hộ đất đai bị bọn quan lại thôn tính tư hữu. Quan * thương * câu * kết, bọn họ lấy đất, chúng ta chiêu mộ người không có đất vào. Nếu như là phe Thái Kinh thì coi như xong, nhưng Lý Cương là người phi thường, sớm muộn gì cũng sẽ coi trọng vấn đề này."
Tô Thiên nói:
"Chưa hẳn, Lý Cương bái tướng phần lớn là vì cuộc chiến với Liêu. Cho nên Lý Cương chủ yếu là phối hợp Quân Cơ xứ, mà xử trí nội chính vẫn là ba tỉnh sáu bộ hai mươi bốn tư quản chính, một mình Lý Cương chưa hẳn có nhiều tinh lực như vậy."
Chu An gật đầu:
"Hôm nay cuộc chiến với Liêu còn chưa mở ra, chúng ta chỉ có thể tiến hành theo chất lượng. Tương lai nếu như không có lực đánh cuộc, chúng ta cũng chỉ có thể bỏ kế hoạch này, mọi người dưỡng già là được rồi."
"Chắp tay nhường thành quả vất vả mấy chục năm à?"
Tô Thiên lắc đầu:
"Được làm vua thua làm giặc, cho dù đến lúc đó chúng ta muốn dưỡng già, chỉ sợ người khác chưa hẳn nguyện ý."
Âu Dương nói:
"Cho nên năm nay chuyện quan trọng nhất chính là tăng quyền quyết định bỏ phiếu chủ đạo, khiến triều thần phân mỏng quyền lợi hoàng thượng, tốt nhất có thể có quần thần phản đối chuyện của hoàng thượng."
Chu An cười khổ:
"Đây ra chuyện như vậy để mọi người phản đối."
"Tỷ như lập trữ gì đó. Mọi chuyện vô thường, hôm nay gió yên biển lặng, ngày mai gió to sóng lớn."
Âu Dương cười nói:
"Hà tất cưỡng cầu chứ, dù sao chúng ta chỉ trợ giúp, tuyệt đối không lo gây sóng gió."
...
Tư Kham sau một lúc thì trở lại, bọn người Âu Dương đã dùng cơm trưa, Âu Dương còn để lại một phần thay Tư Kham. Tư Kham truyền đạt thay ý của đại chưởng quỹ Tư Đức, nói là mời hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cùng Đông Nam đưa ra một chi tiết, hắn dễ mang về nói chuyện với Tư lão gia tử. Ngay cả người có quyền đánh nhịp cũng không dám đánh nhịp, đàm phán lần này giữa Tư gia cùng hai hiệp hội thương nghiệp lớn nhất định không nhanh mà chết. Có điều dù sao có khởi đầu tốt, từ thái độ Tư Đức có thể thấy được, bản thân của hắn ngược lại không kháng cự điểm mấu chốt mà Tô Thiên đưa ra, người tuổi trẻ luôn khá dễ dàng tiếp nhận sự vật mới.
Ngày hôm sau là hội nghị công khai của hai hiệp hội thương nghiệp. Có phần tổ hội nghị thảo luận các hạng sản nghiệp, có phần tổ hội nghị chuyên môn đầu tư sản nghiệp. Bọn họ sẽ ở trong thảo luận đưa ra nghị án có lợi đối với mình. Với sản nghiệp liên quan đến ích lợi đều sẽ đề xuất tự xem. Chỗ tốt khi làm như vậy là mọi người sẽ đặt mâu thuẫn lên mặt bàn mà nói.
Sáng sớm Âu Dương đã phát hiện, người Tống rất hàm súc. Hàm súc mặc dù là một loại mỹ đức, nhưng tuyệt đối không phải là nói trên thương trường. Hàm súc thường xuyên có hại không nói, còn dễ dàng tạo hiểu lầm vô vị, vợ chồng phản bội, cha con thành thù. Thậm chí hàm súc còn có thể tạo thành tổn thất không thể đo lường. Có mâu thuẫn liền đưa ra, có ý kiến cũng có thể đưa ra. Giải quyết mâu thuẫn và hiểu lầm giữa thương nhân, giữa hiệp hội thương nghiệp, là một nguyên nhân phi thường trọng yếu thành lập hội nghị thương nghiệp, sự thật chứng minh có tác dụng không nhỏ.
Lần này hội nghị trải qua năm ngày, mâu thuẫn nhiều vẫn là ở bên trong hai hiệp hội thương nghiệp. Dù sao bây giờ hai hiệp hội thương nghiệp phân chia khá rõ, không tồn tại xung đột ích lợi quá lớn. Mà bên trong hiệp hội thương nghiệp hoặc vô tình hay cố ý vi phạm, cạnh tranh ác tính cùng cạnh tranh lũng đoạn tư nguyên là hạng mục xử lý chính yếu nhất của đại hội lần này.
Hội giao lưu thương nghiệp nam bắc chấm dứt thuận lợi. Báo hoàng gia giật tít: Thương nghiệp khiến cuộc sống tốt đẹp hơn. Tổng hợp lại thành quả do thương nghiệp phát triển tạo nên cho việc cải thiện cuộc sống nhân dân, giữa hai thứ là quan hệ tất nhiên. Chủ tịch Âu Dương lúc tiếp nhận phỏng vấn nói, mục đích của hiệp hội thương nghiệp chính là thay đổi cách cục mọi người cắm mặt xuống đất, đưa lưng lên trời. Tăng số lượng người và đất trồng trọt, khiến người dư thừa ra tìm ra vị trí của bản thân ở thành thị, thực hiện giá trị của mình. Sang năm, hiệp hội thương nghiệp sẽ đầu nhập lượng lớn tài chính ở cải cách nông cụ. Có hi vọng thành lập công ty thuê như ngưu canh mã chủng, tiến hành thống nhất sản xuất giảm phí nông cụ với nông cụ. Tiến hành chọn nhân tài với ưu khuyết hạt giống, hơn nữa giúp đỡ nhà nông học của đại học Dương Bình đến các nơi truyền thụ kinh nghiệm miễn phí. Cho nên sang năm khẩu hiệu của hiệp hội thương nghiệp là: Dùng nông làm gốc.
Dùng nông làm gốc, thật ra là một loại phương thức bày tỏ hữu hảo của hiệp hội thương nghiệp với chủ đất phong kiến. Bởi vì cống hiến của hiệp hội thương nghiệp, bọn chủ đất có thể dùng càng ít nhân lực chế tạo càng nhiều lương thực. Mà lượng sử dụng lương thực gia tăng từng năm, sau khi đánh trận tồn kho các nơi đều giảm xuống. Lại thêm bây giờ có thêm địa bàn Tây Bắc không sản lương, giá cả lương thực, đặc biệt giá gạo đều có xu thế tăng cao.
Âu Dương về tới Dương Bình vào hai mươi tháng chạp, vừa mới vào cửa thành đã có hương binh thủ cửa thành bẩm báo:
"Trong phủ đại nhân có bạn cũ ghé thăm."
Bạn cũ? Âu Dương lạnh run, sắp qua năm, không phải là lão gia hỏa Lý Hán tới cướp của người giàu chia cho người nghèo chứ? Có điều Âu Dương nhớ rõ, tình huống tiêu thụ xổ số giáo dục vẫn tương đối lý tưởng, hơn nữa Triệu Ngọc cũng có ủng hộ, hẳn sẽ không biết xấu hổ mà đến nữa chứ?
Ngoại trừ người này còn có bạn cũ nào đâu? Bản thân không nhớ rõ có quan hệ thân thiết với nhân vật không phải quan không phải thương trường nào cả. Mang lòng thấp thỏm, Âu Dương mò tới bên ngoài Âu phủ. Ngón tay ngoắc nha dịch trực ca tới:
"Này này"
Nha dịch vội sang một bên nhỏ giọng nói:
"Đại nhân."
"Có phải là có một lão già tới tìm ta?"
"Đúng vậy đã tới nửa tháng."
Nha dịch ép thanh âm nói:
"Đại nhân, người này không phải là người tốt gì. Mỗi ngày ăn no liền mượn danh nghĩa bạn cũ của đại nhân du đãng khắp nơi."
"..."
Âu Dương hỏi:
"Sao lại để hắn tới ở nhà ta rồi?"
"Âu tổng quản nói là cố nhân, chúng ta cũng không tiện ngăn trở."
Thanh âm Nha dịch nhỏ hơn:
"Nghe nói tối ngày đầu tiên đã đi tìm kích nữ rồi."
"Gì?"
Âu Dương giận dữ, lão tử giúp ngươi kiếm tiền đổ vào hoa Đại Tống, lão tiểu tử ngươi lại cầm lấy đi chơi nữ nhân. Chơi cũng phải chờ mình về, rượu mình còn có ưu đãi chiết khấu 7% mà. Âu Dương hỏi:
"Tên kia ở đâu?"
Nha dịch nhìn bên trong nói:
"Ở bể bơi phơi nắng."
Âu Dương đi vào phủ, quả nhiên có một lão đầu ngồi ở trên ghế tại bãi cát đưa lưng về phía mình. Thấy lão nhân kia tay trái cầm một ly rượu đường, tay phải kéo bàn tay nhỏ bé trắng noãn của hầu gái hai mươi tuổi sờ mò lung tung. Phòng bếp bên kia Vương Bảo Phúc đang bận rộn chuẩn bị ít thức ăn.
Gặp tình hình này, Âu Dương không nói hai lời, vội đi lên, nhấc chân đạp một phát, đạp văng lão đầu cả người lẫn ghế vào bể bơi mùa đông. Sau đó hô lớn:
"Âu Bình, có người rơi xuống nước."
"Đồ thỏ, đồ thỏ non."
Một cái đầu thò ra khỏi mặt nước, vừa run rẩy vừa mắng:
"Ngươi định, định đòi cái mạng già... à"
Phơi nắng đang dễ chịu, tự dưng vào nước lạnh, cảm lạnh rồi.
"A?"
Âu Dương thấy người kia, lập tức che miệng, thật lâu mới hỏi:
"Sao ngươi ở đây?"
"Bị, bị ngươi đạp xuống. Đừng tưởng, đừng tưởng ta không biết."
Âu Dương vội căn dặn hầu gái:
"Đi lấy khăn mặt, lại lấy một bộ quần áo tới cho ta."
"Dạ, thiếu gia."
"Đợi một chút, cầm đồ cũ, ta không mặc."
"Đồ rùa đen, gia gia sắp, sắp quy thiên, còn, còn không vớt ta?"
"Ta thấy ngươi dục hỏa tăng cao, giúp ngươi rơi xuống hạ nhiệt độ."
Âu Dương cầm móc câu trong bụi cỏ trên mặt đất, ôm lấy quần áo lão đầu, túm lão đầu đến bên cạnh hồ, sau đó chụp áo khoác nhấc lên... Không nhấc lên nổi, quần áo hút nước quá nặng. Mùa đông, mùa đông chết tiệt. Âu Dương vội nói:
"Kiên trì, ta đi tìm người. Bảo Phúc, không được tới gần ao."
"Đều, đều lúc này rồi, ngươi phòng, phòng tặc à?"
Mặt lão đầu đều đã đông lạnh.
Cuối cùng ở dưới sự trợ giúp của hai gã nha dịch đã vớt được lão đầu lên. Hai gã nha dịch đang ở phía sau thảo luận Âu Dương làm sao đối phó lão già này, tiến đến nhìn, cảm giác sâu sắc Âu Dương thủ đoạn tàn nhẫn. Mùa đông ném người vào trong nước. Hai nha dịch nhanh nhẹn lột sạch quần áo lão đầu, gió rét thổi tới, thân thể lão đầu run rẩy trong gió.
Đốt lửa, lại dùng khăn mặt lau khô thân thể, lão đầu bọc chăn bông đang run rẩy như cũ. Âu Bình trùng hợp trở về, nhìn thấy một màn này cười ha hả một tiếng:
"Thái Hư tiên nhân, ngươi cũng thích bơi vào mùa đông à?"
Người này là người Âu Dương quen biết từ lâu, quốc sư Kim quốc Thái Hư Tử. Thái Hư Tử vừa run rẩy vừa tức giận mắng:
"Ta thiếu nợ của ngươi à, sao thấy lần nào là chơi ta lần đó vậy."
Âu Dương an ủi:
"Sao lại vậy chứ? Lần trước không phải để ngài mở thiên nhãn rồi sao? Đúng rồi, ngươi làm quốc sư không tốt à, sao lại chạy tới Dương Bình."
Thái Hư Tử chảy nước mũi cùng nước mắt nói:
"Lang trung, đi tìm lang trung giúp ta trước."
"Đi gọi lang trung."
Âu Dương quan tâm hỏi:
"Có cần gọi người giúp ngươi đóng quan tài không?"
"Ngươi, ngươi chết ta cũng, cũng sẽ không chết."
Thái Hư Tử giận dữ.
"Vậy cần lang trung không?"
"Cần"
Thái Hư Tử kiên quyết trả lời, nói thật hắn cũng có chút chột dạ, đang đùa giỡn hầu gái người ta, bị chủ nhân bắt được. Hắn không ngờ, Âu Dương còn có một muội muội, thấy hắn với hầu gái như vậy, tất nhiên lo lắng cũng từng với muội muội mình như vậy, cho nên Âu Dương không nói hai lời liền đạp, đạp xong cũng không có bất luận áy náy gì, ngược lại nhìn có chút hả hê. Nếu Thái Hư Tử biết Âu Dương nghĩ như vậy, nhất định kêu oan, nếu dám hạ độc thủ với Vương Bảo Phúc, Âu Bình sớm diệt mình rồi.
Ở phía dưới mấy trò xấu của Âu Dương, Thái Hư Tử cảm mạo đến lạnh run... Lăn qua lăn lại đến ngày thứ tư mới tạm ổn. Âu Dương không lo cho mạng nhỏ của hắn, có câu người tốt không trường thọ, tai họa di ngàn năm.
← Hồi 217 | Hồi 219 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác