← Hồi 212 | Hồi 214 → |
" Oành."
Một tiếng vang thật lớn cắt ngang suy nghĩ của Âu Dương. Âu Dương thấy mình đã bất tri bất giác đi tới vùng cấm thí nghiệm. Xem thử cấm quân đứng thẳng tứ phía, còn có nội vệ phụ trách trên lầu cao. Âu Dương lau mồ hôi, may mắn mình mặt mũi lớn, nếu không đã sớm bị bắt rồi.
" Đại nhân."
Một sư phụ già đang làm thí nghiệm thấy Âu Dương hết sức hưng phấn vẫy tay.
Âu Dương thúc ngựa đi qua, xuống ngựa nói:
" Lão sư phụ, đây là thứ gì?"
" Đây chính là súng mà đại nhân nói."
" Súng..."
Âu Dương đổ mồ hôi, khoan hãy bàn đến ngoại quan, cầm ở trên tay ước lượng, khoảng chừng bốn mươi cân. Lại nhìn vẻ ngoài, nói súng thật sự là khiêm tốn, nói là súng rốc két thì có phần thiết thực hơn. Họng súng khổng lồ, bên trong nhét đầy hỏa dược, dùng gậy giã thuốc nhét đầy, đem hỏa tuyến phần đuôi nối tiếp vào. Lại đặt thêm một hòn bi sắt vào. Sau khi lắp rắp xong xuôi, một người dùng bả vai nâng 'súng' lên, một người khác châm lửa.
" Oành" một tiếng, người vác súng ngã trên mặt đất, hơn mười hòn bi sắt bắn ra. Sau âm thanh bùm bùm bùm, bia ngắm giấy làm bằng tre trúc ở ngoài trăm bước bị đánh thành cái sàng.
Âu Dương uyển chuyển nói:
" Lão sư phụ..."
" Được, ta biết đại nhân muốn nói thời gian lắp đạn dài."
Lão sư phụ kiêu ngạo lấy ra một thứ khoảng chừng hộp diêm hình tròn nói:
" Cái này gọi là khuôn hỏa dược, trước đánh trận đặt hỏa dược vào trong, ngay cả kẻ ngốc cũng đều có thể làm được mà. Nếu như có thứ này, đánh trận cũng không cần giã hỏa dược, lấy khuôn hỏa dược bỏ vào. Nhiều nhất đếm đến năm là được. Sau lần bắn đầu tiên, có thể đem cặn kể cả khuôn hỏa dược đổ ra ngoài, cho nên sau lần bắn thứ hai nhiều nhất đếm đến bảy."
" Ta biết rõ..."
Lão sư phụ lại vội cắt ngang lần nữa giới thiệu:
" Chính xác cao, thanh âm dội. Thí nghiệm qua mấy lần, mỗi lần ba mươi miếng thiết châu, bình quân có mười miếng bắn trúng mục tiêu."
" Lão sư phụ..."
" Uy lực lớn, sắt nguội Thiết Diêu Tử đại nhân cho chúng ta làm thí nghiệm, trong năm mươi bước bắn vào thịt hai tấc."
" Thật sao?"
Âu Dương hỏi:
" Lấy cái gì làm thí nghiệm?"
" Heo đó. Bắn xong còn có thể ăn thịt."
Lão sư phụ nói:
" Trăm có chút khó khăn, nhưng cho dù không vào được thịt, xung lượng cũng rất lớn."
" Có chút thú vị đấy."
Âu Dương gật đầu.
Lão sư phụ rất cao hứng khi Âu Dương thưởng thức hỏi:
" Đại nhân vừa muốn nói gì?"
"..."
Âu Dương im lặng một hồi lâu sau đó nói:
" Ta quên mất rồi."
Bản thân muốn nói gì chứ?
" Ồ."
Lão sư phụ gật đầu:
" Đại nhân là quý nhân hay quên, cùng lão hủ hồ đồ là hai việc khác nhau. Lão hủ còn phải thí nghiệm khuôn hỏa dược, không quấy rầy đại nhân."
"..."
Âu Dương im lặng, trong im lặng đột nhiên nhớ tới, hắn vừa định nói đồ chơi này căn bản là không phải súng, nhiều nhất xem là pháo thôi. Chừng ba mươi cân chỉ có thể bố trí phòng ngự, cái này còn chưa tính sức nặng phải mang theo hỏa dược, vậy không bằng dùng pháo chân chính cho rồi? Còn nữa tốt nhất còn có giá đỡ... Được rồi, về sau đánh trận không cần súng nữa, mỗi người một khẩu pháo, sau lưng lại ném một đống đạn pháo. Uy phong nhiều thế, mười vạn tướng sĩ mười vạn quả pháo, một trận thôi thì ngay cả núi cũng bị san bằng mấy trượng. Âu Dương không đành lòng đả kích tính tích cực của lão sư phụ. Dù sao lão sư phụ là từ thực chiến chế tạo ra vũ khí thực chiến có thể sử dụng. Mặc dù bởi vì trọng pháo và pháo ném tay, khiến cho món đồ chơi này có chút vô bổ, nhưng ít nhất có thể bán được tiền mà. Không phải ai cũng đều giống như mình biết nhìn hàng được.
Quân xưởng thí nghiệm phòng ngự rất nghiêm mật, ngay cả Quân xưởng cũng đều nghiêm cấm trò chuyện với công nhân. Đi vào sâu thêm là nơi nghiền hỏa dược. Khu vực này căn bản cũng không sử dụng sức người. Có súc vật đá mài, có nước thuận lợi cho việc nghiền hỏa dược. Mục tiêu là đem hỏa dược nghiền nát càng mịn càng tốt.
Còn có một vùng cấm trong cấm khu chính là phòng điều phối hỏa dược. Nơi này nhân viên làm việc ít nhất, nhân viên có thể đi vào cũng ít nhất. Nơi này nghiêm khắc dựa theo cách điều chế đem hỏa dược đã được nghiền xong chia làm ba loại thành phần tiến hành phối hợp. Sau khi phối hợp xong đặt vào trong thùng gỗ phòng ẩm đưa ra ngoài. Trình tự làm việc mặc dù đơn giản, kỹ thuật mặc dù cũng đơn giản, nhưng thành phần cơ mật vô cùng cao.
Âu Dương và các lão sư phụ thân thiết tiến hành nói chuyện hữu hảo thâm sâu, hi vọng mọi người căn cứ tinh thần khoa học kỹ thuật làm gốc, lại khích lệ thêm, tranh thủ trong năm nay tiến thêm một bước nữa. Rồi sau đó còn quan tâm hỏi thăm công tác bảo vệ, quan tâm hỏi thăm khó khăn tồn tại, đồng thời tỏ vẻ, khó khăn phải giải quyết, không có khó khăn cũng phải tạo ra khó khăn giải quyết.
Rồi sau đó đến bộ quan hệ xã hội của quân xưởng, bên này là phòng làm việc của phòng tư liệu và tiêu thụ. Âu Dương trọng điểm tuần tra trên nửa năm, tiêu thụ trong nước và xuất khẩu hỏa dược. Bởi vì Tống với Tây Hạ, Liêu Kim đánh nhau kịch liệt, hỏa dược tiêu thụ vẫn luôn nằm trong trạng thái tăng trưởng tốt đẹp. Âu Dương truyền đạt tinh thần, bộ tiêu thụ trọng điểm nên hướng triều đình đẩy mạnh tiêu thụ vũ khí, đối với chuyển nhượng các loại vũ khí kiểu mới định chế giá cả tốt.
Sau khi dạo qua một vòng, Âu Dương rời khỏi, trở lại Dương Bình ăn cơm chiều, kết thúc một ngày tri huyện bận rộn.
...
Ban đêm, Âu Dương sai người gọi ba người Trương Tam, Lý Tứ, Triển Minh tới bí mật thương nghị.
" Điểm thứ nhất, phải tra rõ ràng thân phận của Kim Đại, nguyên quán ở đâu, trong nhà có mấy người, tình hình của vợ con. Là triều đình sai phái hay là người bản thân Hoàn Nhan Lan từ Kim quốc mang đến."
Trương Tam nhỏ giọng nói:
" Đại nhân, nếu hoài nghi, không bằng đem Hoàn Nhan Lan và Kim Đại cùng nhau xử lý. Bọn họ không phải là đều ở trên thuyền sao? Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cũng có nhiều người bỏ mạng trên biển."
Triển Minh quát lớn:
" Hoàn Nhan Lan dù gì cũng là công chúa Đại Tống, động thủ với nàng nào có đơn giản như vậy. Hơn nữa lại nói Hoàn Nhan Lan giúp chúng ta tra ra Kim Tam và Tiểu Thúy, tuy rằng bụng dạ khó lường nhưng khó nói không phải là hảo ý."
Lý Tứ nói:
" Kim Đại để ta đi tra vậy."
" Ừ."
Âu Dương gật đầu, Lý Tứ tương đối ổn trọng, chuyện này có thể yên tâm. Âu Dương nói:
" Bước thứ hai, theo dõi lão bản khách điếm ở sương thôn, cũng chính là tên gian tế kia. Ta đoán chừng một hai ngày này hắn sẽ liên lạc với chủ tử."
Trương Tam nói:
" Ta phụ trách cho."
" Triển Minh, ngươi phải làm một chuyện xấu."
Triển Minh ôm quyền nói:
" Đại nhân xin phân phó."
"Vụ án này Hoàng thượng đã nói với ta không cần phải điều tra nữa. Nhưng ta muốn cấm quân ghi chép khẩu cung của Kim Đại ở sương thôn. Khẩu cung này bây giờ ở trong nha môn Đề hình kinh kỳ."
Triển Minh không do dự đáp ứng:
" Đại nhân yên tâm, chuyện này chứ giao cho ta."
"Ừ, chỉ cần xác định lúc ấy Kim Đại quả thật đúng như lời hắn nói, cho dù hắn có lai lịch như thế nào, chúng ta cũng sẽ bắt được đúng chỗ của hắn. Cho nên Lý Tứ, ngươi còn phải xác định hành tung của Kim Đại."
"Dạ"
" Các ngươi đi đi, tự mình tranh thủ thời gian."
...
Giữa trưa ngày thứ hai, Huệ Lan đã tìm được Âu Dương đang ở nhà nhàn rỗi, đem tư liệu về Vương Phủ và Lý Bang Ngạn giao cho Âu Dương. Âu Dương nhìn một chút có chút không vừa ý, cầm bút gạch bỏ một phần, nói:
" Trương Huyền Minh mật tấu Hoàng đế, cơ bản cũng là sao chép từ nơi này. Tương lai phần này có khả năng bị tiết lộ ra ngoài, cho nên không thể có bất kỳ bóng dáng gì của báo hoàng gia chúng ta."
"Dạ, ta không có nghĩ nhiều như vậy."
Huệ Lan có chút áy náy nói:
" Buổi sáng hôm nay vừa lấy được hai tin tức, thứ nhất là Vương Phủ cùng với hơn mười vị đại thần liên hợp đề cử Lý Bang Ngạn làm hữu tướng."
"Ừm, như thế có chút thú vị."
Vương Phủ cùng với Lý Bang Ngạn tuy rằng đều bái Thái Kinh làm lão Đại, nhưng quan hệ riêng của hai người rất kém. Trong triều đình Đại Tống gian thần cuồng loạn nhảy múa, ngoại trừ Lương Sư Thành đã bị Triệu Ngọc soán vị giết chết, còn có Dương Tiễn xui xẻo kia ra, thì còn có Trương Bang Xương bị Âu Dương hãm hại cách chức quan, người này với hai người Vương, Lý tuy rằng đều đại biểu cho phái bảo thủ thực quyền của triều đình. Nhưng cũng không thường xuyên qua lại với nhau. Âu Dương hỏi:
" Lý Cương luôn luôn chán ghét mấy người lộng quyền này, nếu lên nắm quyền, những người này sẽ không có quả ngon để ăn, xem ra là muốn đoàn kết vì lợi ích chung. Kết quả đề cử thế nào?"
" Hoàng thượng để bách quan nghị luận, hơn nữa còn nói Tả tướng là quản lí chính sự quốc gia, không thể để trống quá lâu, bảo bách quan mau chóng dâng tấu chương nói ý kiến riêng của mình."
Huệ Lan nói:
" Đại nhân, nếu lúc này thả Vương Phủ với Lý Bang Ngạn ra hết, chỉ sợ hoàng thượng có điều cố kỵ không dám xuống tay."
Âu Dương hỏi:
" Vì sao lại nói như vậy?"
" Mọi người đều biết Lý Cương là Hoàng thượng mượn tay đại nhân đề cử lên. Mà nửa đường lại xuất hiện Lý Bang Ngạn với hơn mười đại thần tiến cử. Lúc này hoàng thượng muốn trị tội bọn họ, sợ rằng sẽ có người có ý kiến."
Huệ Lan nói:
" Ý của ta là chỉ dâng tấu chương Vương Phủ. Một khi Vương Phủ gặp chuyện không may, người ủng hộ Lý Bang Ngạn đương nhiên sẽ ít đi. Mà đại bộ phận triều thần chắc sẽ không dám đối nghịch với Hoàng thượng, như vậy là có thể nước chảy thành sông, vừa giải quyết Vương Phủ để Hoàng thượng lấy lại mặt mũi qua vụ việc Thái Kinh, lại có thể thuận tiện giúp Hoàng thượng đẩy Lý Cương lên. Hơn nữa lại nói, Lý Cương bản thân trung trực, nếu người này lên tướng vị, Lý Bang Ngạn sớm hay muộn cũng chạy không thoát."
Âu Dương gật đầu:
" Đấu tranh chính trị ngươi hiểu biết rõ hơn, liền theo lời ngươi nói mà làm đi. Vừa rồi ngươi nói có hai chuyện, còn một chuyện nữa đâu?"
" Còn có một việc là Ngự sử đài nhận tố cáo, nói đại nhân nuốt riêng thuế vụ, lấy chuyện công làm việc tư. Hơn nữa còn lấy tiền tham ô đổi thành bạc trắng, mượn hiệp hội thương nghiệp Đông Nam để đổi bạc trắng trong tay thành tiền thu vào từ buôn bán. Trương Bang Xương bởi vì đại nhân mà bị cách chức làm Ngự sử thị lang đã tấu tại triều, tuy rằng tố cáo nặc danh không thể tin, nhưng thà tin rằng là có còn hơn là không, hắn hy vọng có thể phái Ngự sử với Hộ bộ thanh tra các khoản của đại nhân, để chứng tỏ sự thanh liêm của đại nhân, như vậy lời đồn kia dĩ nhiên là tự sụp đổ."
"Không ngờ lại là nặc danh."
Ở trong nha môn Ngự sử, có một cửa sổ đặc biệt, tương tự với hòm thư góp ý hiện đại, được định chế từ thời thái tổ. Trong ba tỉnh sáu bộ hai mươi bốn tư, Ngự sử đài là cơ cấu phụ trách độc lập của Hoàng đế, chức trách của bọn họ là giám sát bách quan, uốn nắn các hành vi cử chỉ ngôn tử không thỏa đáng không thích hợp của Hoàng đế. Lý Cương đã từng là gián quan của Ngự sử đài, đáng tiếc độ lượng của Tống Huy Tông so với Tống thái tổ nhỏ hơn, nói chuyện mà mình không thích nghe, nếu mất hứng liền giáng chức Lý Cương. Có điều thư tố cáo nặc danh bình thường sẽ không bị điều tra, dựa theo hoàn cảnh ngay lúc đó, bản thân giấu đầu lòi đuôi cũng không phải là thứ tốt gì.
Huệ Lan gật đầu nói:
" Hoàng thượng nói, dám tố cáo quan viên, lại không dám lưu lại tên tuổi. Chuyện này tất nhiên là bịa đặt."
Đáng tiếc, bẫy rập này vốn là để tiểu nhân phía sau màn được lợi. Không ngờ người ta thà rằng cáo không được mình cũng không chịu lộ diện. Âu Dương nói:
" Nếu không còn chuyện khác, ngươi cứ đi trước đi."
...
Tranh chấp tướng vị là đại sự của triều đình, Lý Cương tuy rằng quan hệ với Âu Dương khá tốt, nhưng bản thân không phải là phái mới cũng không phải là phái cũ, không chỉ có có khả năng, hơn nữa xử sự công chính. Trong các tấu chương của bách quan, đại bộ phận tỏ vẻ Lý Cương là người thích hợp nhất. Mà còn bọn người Vương Phủ lập tức lôi chuyện cũ, đem khuyết điểm nghị luận triều chính năm năm Chính Hòa bị cách chức ra nói. Tuyên Hòa nguyên niên, bởi vì xin thái thượng hoàng chú ý loạn trong giặc ngoài lại bị giáng chức lôi ra nói, nói trong mắt Lý Cương không có hoàng đế, nếu làm tướng, sợ rằng tương lai trở thành quyền tướng.
← Hồi 212 | Hồi 214 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác