← Hồi 204 | Hồi 206 → |
Âu Dương ngẩng đầu, Triệu Ngọc thấy vẻ mặt kia có chút hối hận, không có cười trộm, đem vấn đề khó khăn bản thân cũng không cách nào định đoạt được quẳng sang cho Âu Dương, Triệu Ngọc cảm giác mình có chút quá đáng, dù sao Âu Dương bất kể ủng hộ bên nào, cũng sẽ đều đắc tội với bên còn lại, Âu Dương vẫn luôn tự cho mình là phái trung lập. Âu Dương nghĩ một lát nói:
" Bẩm bệ hạ, dân gian có câu tục ngữ nói, bà nói bà có lý, ông nói ông có lý. Kỳ thật mọi người nói cũng đều có đạo lý, vi thần trên mặt tình cảm là ủng hộ những quân sĩ đó vẫn giữ lại làm, nhưng cũng thấy bọn họ vẫn giữ lại làm không quá quy củ, cho nên cũng không tiện đưa ra ý kiến. Có điều vi thần có một đề nghị."
" Đề nghị gì?"
Triệu Ngọc thấy Âu Dương định liệu trước cũng vui mừng đùa nói:
" Chẳng lẽ mọi người chơi mạt chược, người nào thắng thì nghe người đó?"
" Ha ha ha ha."
Tất cả thần tử phụ họa cười một tiếng, tỏ vẻ hiểu hài hước ẩn dấu của Triệu Ngọc, bất kể như thế nào, bầu không khí cũng dịu đi một điểm.
Âu Dương không để ý tới hài hước kém cỏi như thế, nói:
" Vi thần cai trị Dương Bình có một thôn tên là Mai Điền thôn. Trong thôn có một người họ Trương, bởi vì cha đánh bạc không quan tâm bệnh tình mẫu thân, cho nên dưới cơn nóng giận đánh phụ thân của mình. Bảo giáp (*), đám người bọn người cũng không biết xử lý. Nói người này bất hiếu, vậy hắn đối với mẫu thân không thể chê. Nói người này hiếu thuận, lại động thủ đánh phụ thân. Thị phi đúng sai bọn họ rất khó định đoạt. Chuyện này đã báo đến nha môn, nha môn vốn định theo như pháp luật mà xử trí người này, nhưng lại có rất nhiều bách tính Mai Điền cầu tình xin tha, thật sự không dễ kết luận. Cuối cùng vi thần giận dữ, vung tay áo nói:
" Trương gia các ngươi trở về bỏ phiếu, nhiều người đồng ý xử theo pháp luật, thì xử theo pháp luật. Nhiều người đồng ý vô tội, thì vô tội."
(*) Bảo giáp: chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp;một số giáp hợp thành một bảo; giáp có giáp trưởng; mỗi bảo có một bảo trưởng
" Cuối cùng nhất định là vô tội?"
Âu Dương lắc đầu nói:
" Có tội, châu phán khổ dịch hai năm. Bởi vì không ít người Trương gia cho rằng bất kể điểm xuất phát là cái gì, đã không hợp lý. Nhi tử đánh phụ thân, thiên lôi đánh xuống. Vi thần đã nghĩ nếu ngay cả bệ hạ đều không thể kết luận, không bằng để các triều thần bỏ phiếu, người tán thành nhiều thì quyết định, nhiều người phản đối thì xóa bỏ. Không biết thấy thế nào."
Âu Dương gật đầu, trong tay ra hiệu.
Một thần tử hiểu ý vội nói:
" Bệ hạ, Đại Tống ta không chiếm đất dân, cho nên điện phủ nhỏ bé. Cho nên Thái Tổ đem quy củ ngũ phẩm lâm triều đổi thành tứ phẩm, còn ngũ phẩm chẳng qua là mỗi tháng vào triều một lần. Nhưng nếu như phải bỏ phiếu, cũng cần mời quan viên ngũ phẩm tham gia, để biểu thị công chính lời Thái Tổ ta để lại và lời nói sĩ phu cùng nhau trị Đại Tống."
" Được a."
Triệu Ngọc gật đầu:
" Ba ngày sau lâm triều, tam tỉnh lục bộ hai mươi bốn tư và quan viên ngũ phẩm trở lên ở kinh thành ngoại trừ bệnh tật đều phải tham gia."
Triệu Ngọc rất hài lòng đề nghị của Âu Dương, bỏ phiếu ai cũng không có ý kiến, trách cũng trách không được bất luận kẻ nào. Có thể đem chuyện giải quyết nhẹ nhàng như vậy, tất cả đều vui vẻ. Triệu Ngọc mới không có tâm tình đi quản hai mươi mấy người có thể phái chức quan hay không kia. Âu Dương đề nghị, cũng nhắc nhở cho Triệu Ngọc, rất nhiều chuyện thật ra thì cũng là đúng mà sai, cũng chính là nói quyết định cái gì đều là đúng, hoặc là đều là sai, cuối cùng làm cho chuyện kéo dài hồi lâu quyết được. Nếu đem những chuyện tồi tệ này đưa ra bỏ phiếu biểu quyết, số ít phục tùng đa số, vậy chẳng phải đơn giản hơn sao?
Âu Dương cũng không ngờ Triệu Ngọc dứt khoát như vậy. Phải biết rằng biến tướng phá vỡ quyền lợi hoàng đế, phân chia ra nòoài. Không ai thích chuyện phiền phức, mà triều hội mặc dù là đại sự quốc gia, nhưng cải vả cũng là nhiều nhất, việc lớn việc nhỏ đều có. Chuyện sử dụng đến việc bỏ phiếu quyết định tất nhiên gia tăng rất lớn. Mãi đến khi cuối cùng Triệu Ngọc lệ thuộc vào hình thức như vậy, hoặc là bọn rất thích hình thức như vậy... Có điều, từ điểm đó xem ra, Triệu Ngọc cũng không phải là người đa mưu túc trí lòng dạ khôn ngoan, nhiều nhất có thể chỉ là có chút thâm sâu mà thôi.
Lần này triều hội cứ như vậy kết thúc. Bách quan như dòng nước, Âu Dương đi ở giữa, không phải phái mới cũng không cùng phái cũ chào hỏi. Ra ngoài cung, không hỏi thăm ai, cũng không trở về dịch quán, mà lại trực tiếp đến Duyệt Lai khách sạn, đi đến phòng chữ thiên gõ cửa, cửa mở ra Âu Dương đi vào. Bên trong chỉ có một mình Triển Minh.
Triển Minh nói:
" Bốn bề Đông Kinh cấm quân đóng quân, bên trong thành đóng quân khoảng chừng hai vạn. Xuân Phong Các Tiểu Thúy gần chỗ đóng quân trong thành của cấm quân. Theo đường đệ ta nói, Kim Tam là khách quen nơi này, nhưng là cũng không chọn Tiểu Thúy. Có điều hiện nay hắn thường lui tới một nơi không xa chỗ Tiểu Thúy ở."
Âu Dương nghi ngờ hỏi:
" Sao kỹ nữ lại không có chỗ ở?"
Còn phải tự mình thuê nhà.
" Đại nhân, Tiểu Thúy là kỹ nữ phi thường không nhập lưu, so với danh kỹ không nói, cho dù là hầu gái của các chiêu bài cũng là không bằng. Xuân Phong Các đương nhiên sẽ không an bài chỗ ở. Có điều ty chức không hiểu, nàng hoàn toàn có thể làm kỹ nữ, nhưng mà quả thật là mỗi tháng giao tiền đến Xuân Phong Các đi đón khách, nhưng lại không đón được bất kỳ vị hiếu khách nào, bất kể mục đích gì dường như cũng nói không được."
Âu Dương lắc đầu:
" Kỹ nữ là một vòng tròn, không có vòng tròn qua lại với nhau. Nhưng Xuân Phong Các không giống vậy, ngươi cũng biết, hạ đẳng làm viện, thượng đẳng là các. Có thể ra vào những địa phương này sợ rằng đều là người cũng có chút dáng vẻ. Chỉ cần nàng ở trong cái vòng tròn này một ngày... sẽ không đâu, chẳng lẽ nữ nhân này là một gián điệp."
" Cái gì?"
" Gian tế."
Âu Dương cau mày nói:
" Những kỹ nữ có thể tiếp được khách quý kia, đối với nàng tất nhiên không có lòng đề phòng, bình thường tán gẫu cũng sẽ đem chuyện trên giường làm chuyện tán gẫu với nhau... Triển Minh, Tiểu Thúy này có phải là lúc không có khách nhân cũng chen làm nha hoàn hay không? Quan hệ giữa nàng và bọn tỷ muội có phải là cũng không tệ hay không?"
" Quả thật như vậy, Tiểu Thúy biết chịu khổ, chỉ cần nhóm kích nữ căn dặn, việc gì cũng sẽ làm. Điều kiện của nàng vốn dĩ không trả nổi tiền chuộc thân trong Xuân Phong Các, nhưng các kích nữ này đều sẽ giúp nàng, thường xuyên ân cần đem khách nhân giới thiệu cho nàng, còn dùng son phấn bột nước của mình giúp nàng trang điểm."
" Xem ra người này thân phận không có gì đáng nghi. Có điều nàng vâng mệnh của ai vậy?"
Triển Minh lắc đầu:
" Lúc trước đã báo cho đại nhân, thân phận Kim Tam không có chỗ nào khả nghi, Tề Châu quả thật có người này, hơn nữa rất biết chơi đao. Ta nghĩ hắn và Tiểu Thúy không chỉ là quan hệ đồng hương đơn thuần, ít nhất cũng là quan hệ đồng mưu."
Nói đến đây, đường cái đột nhiên có một mảnh ồn ào, Âu Dương mở cửa sổ ra xem xét, hóa ra là một binh sĩ đến làm công chuyện của Khai Phong phủ. Âu Dương gật đầu, Triển Minh ra cửa tìm tiểu nhị đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt hỏi mấy câu, rồi sau đó trở lại phòng, đóng cửa thật kỹ nói:
" Không tốt."
"Chuyện gì vậy?"
"Cách chỗ án của Xuân Phong Các, một vùng dân cư không xa xảy ra hoả hoạn."
"Đù!"
Âu Dương giận dữ mắng một câu thô tục, nhưng lập tức tỉnh táo lại:
" Không đúng, ta mười ngày trước đã bảo Trương Tam đưa thư cho ngươi. Ngươi là năm ngày trước đến Đông Kinh. Ta hoàn toàn tin tưởng bản lãnh điều tra của ngươi, nhưng sao Tiểu Thúy lại bị diệt khẩu vậy?"
Triển Minh nhắc nhở:
" Đại nhân, còn không biết người chết là ai."
Âu Dương không để ý tới tiếp tục phân tích:
" Nhất định không ai biết ngươi rời khỏi Thượng Kinh. Ngươi bình thường sẽ đi tới ba nơi cố định. Một là nha môn, một là xưởng quân, một là về nhà. Nói cách khác ở ba nơi này tất nhiên có gian tế. Triển Minh, ngươi tới Đông Kinh là từ đâu mà đi?"
" Nhận được thư của đại nhân là vào đêm khuya, ngày hôm sau ăn điểm tâm xong liền đi nha môn báo đến ở nông thôn một chuyến, rồi sau đó tuần tra xưởng quân, từ xưởng quân rời đi."
Âu Dương hỏi:
" Ngươi còn nhớ rõ sương thôn phụ cận xưởng quân có một gian tế Kim quốc mà chúng ta vẫn luôn nuôi đó mà không bắt không?"
" Cái này... Không thể nào."
Triển Minh lắc đầu:
" Ta cũng không nói hành trình cho bất kỳ kẻ nào, hắn làm sao biết ta đi Đông Kinh, chứ không phải là đi về nông thôn."
" Ngươi có mang theo lương khô?"
Triển Minh hiểu ra, từ điểm đó quả thật có thể đoán ra được mình là đi xa. Dù sao đi về nông thôn cũng mau lẹ, lại có người chiêu đãi. Nhưng Triển Minh lắc đầu:
" Không đúng, đại nhân ta cưỡi khoái mã, không có khả năng có người theo dõi được. Vừa vào Đông Kinh ta liền hóa trang thành tiều phu âm thầm điều tra, nếu như đại nhân nói như vậy, gian tế kia so với ngựa của ta còn nhanh hơn đã báo cho Đông Kinh, tra ra hành tung của ta? Hoặc là.... Đại nhân, có thể là nội dung trong thư mà Trương Tam mang đi đã bị lộ ra? Bọn họ ngay tại Đông Kinh chờ ta, theo dõi ta, thấy ta điều tra nghe ngóng Tiểu Thúy, liền động thủ diệt khẩu?"
" Vậy thì mấy ngày trước đã sớm động thủ rồi."
Âu Dương hỏi:
" Ngươi có còn nhớ hay không, trong vụ án xác chết chìm cũng có người đoán trước một ngày so với ta? Biết chuyện lần này chỉ có Trương Tam, ngươi, Huệ Lan..."
Triển Minh bổ sung:
" Người của Triển phủ cũng có khả năng, còn có người nhìn thấy Trương Tam trở về thành."
Âu Dương giận:
" Ta càng nói càng ít, ngươi càng nói càng nhiều."
Triển Minh cười nói:
" Đại nhân nói rồi, khả năng nào cũng phải suy xét đến."
" Được rồi, ngươi đi xem tình hình hiện trường một chút, có thể tìm ra chút manh mối nào hay không."
"Dạ"
Âu Dương cho là mình đã tiếp cận đến gần chân tướng, nhưng ngẫm nghĩ lại, Triển Minh nói rất có đạo lý. Trương Tam cùng mình đi Tây Bắc đột nhiên trở về thành, tất nhiên sẽ khiến cho người nhìn thấy phải nghi ngờ. Lại càng không cần phải nói người vốn có tâm sẽ nghi hoặc. Nếu sáng sớm hôm sau lại ra thành, báo cáo cho chủ nhân ở Đông Kinh, rồi lại thấy Triển Minh đến Đông Kinh, rồi sau đó theo dõi xem có mục đích gì để ra tay diệt khẩu Âu Dương đau đầu, người liên quan đến khả năng này rất nhiều, đêm khuya muốn mở cửa thành, không kinh động người khác là chuyện không thể nào.
Âu Dương rất tức giận, nào có tội phạm có chỉ số thông minh cao như vậy hoặc là vận khí quá tốt như thế chứ, hoặc là người này gần như là yêu nghiệt rồi. Các vụ án hiện đại cũng không có khó giải quyết như vậy, hung thủ từng bước một đi ở phía trước, được rồi cho dù có Vô Gián đạo nhưng chỉ có mấy người biết chuyện sao làm Vô Gián đạo được đây?
Âu Dương còn đang mắng tội phạm này tài nghệ cao như thế, Triển Minh vẻ mặt cổ quái đã trở lại. Rồi sau đó cũng không nhìn mặt Âu Dương Chính, liền ôm quyền nói:
" Đại nhân."
"Tình hình ra sao?"
"Dạ..."
Triển Minh sắp xếp câu nói cả buổi, mới nói:
" Người chết là con trai của Binh Bộ Thị Lang."
Âu Dương:
"..."
" Chết bởi vì thượng mã phong."
(Thượng mã phong hay còn gọi là Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là "trúng phong, trúng phòng") là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong. )
Âu Dương:
"..."
" Dân cư cháy nguyên nhân là có người gả con, đốt pháo cháy vảo củi."
Âu Dương sửa sang lại rồi nói:
" Sắc trời không còn sớm, ta về dịch quán trước."
Triển Minh đột nhiên cung kính đứng dậy:
" Đại nhân đi thong thả."
" Khụ khụ."
Âu Dương gật đầu:
" Chuyện này ngày mai lại nói sau."
"Dạ"
Triển Minh càng cung kính hơn.
Mất mặt chết mất, gần đây dường như có chút thần kinh quá nhạy cảm nhưng Âu Dương vẫn như cũ mặt không đỏ tim không đập ra khỏi khách điếm Duyệt Lai. Trong lòng khinh thường nói: đừng nói là Triển Minh, cho dù toàn bộ nha dịch tới rồi, bổn quan vẫn tự nhiên như vậy.
Tuy rằng Âu Dương gặp trở ngại, nhưng tâm tình cũng không tệ lắm, dù sao manh mối vẫn còn. Có điều lại suy nghĩ một lát, vạn nhất Tiểu Thúy có khả năng có mục đích khác mà trà trộn vào Xuân Phong Các thì sao? Hoặc là người ta là muốn câu một gã chồng rùa vàng thì sao? Mình có phải là thần kinh quá mẫn cảm rồi không?
← Hồi 204 | Hồi 206 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác