Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 182

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 182: Phân Phi Yến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Âu Dương đương nhiên hiểu rõ chỗ tốt của đám hỏi này. Từ xưa, hai bên đám hỏi, cơ bản liền sẽ không đánh trận. Điểm ấy được Triệu Ngọc lợi dụng đầy đủ, người khác đám hỏi không đánh, Triệu Ngọc ta cũng không nói không đánh. Đám hỏi là đám hỏi, đánh trận là đánh trận. Hai chuyện khác nhau. Mà đám hỏi thành công với Liêu Kim, người Liêu sẽ cho rằng, chiến lược Đại Tống là bàng quan. Cứ vậy, hai năm sau, Tống ba đường đều đủ, nghiêng tám phần binh cả nước, phần thắng ở trên tám phần. Âu Dương trả lời:

"Bẩm bệ hạ, vi thần tạm thời vẫn chưa muốn kết hôn. Hơn nữa vi thần quan nhỏ lời bạc, vi thần nghe nói mới tang Tả phu nhân Thái Tướng, chi bằng..."

"Khốn kiếp"

Triệu Ngọc bất mãn nói:

"Sao có thể nói bậy trọng thần trong triều."

Âu Dương nói:

"Bệ hạ, cứ dứt khoát cứng đờ như vậy. Dù sao đám hỏi người Liêu làm hay không cũng không sao cả. Bọn họ chỉ cần cầu Đại Tống không đám hỏi với Kim. Mà người Kim bên kia cũng dễ làm, tìm cớ kéo trên một hai năm."

"Đổi biện pháp."

Vô nghĩa, kéo một hai năm, người ta liền cảnh giác một hai năm.

"Còn biện pháp cũng đơn giản. Bệ hạ có thể thu Hoàn Nhan Lan và Thượng công chúa làm nghĩa nữ. Đều phong làm công chúa Tống. Sau đó từ Tống xuất giá cho Liêu Kim. Vậy tính là gả rồi."

Âu Dương nói:

"Người Kim chắc chắn cũng từng nghĩ bệ hạ khó xử, cứ vậy hai chén nước giữ thăng bằng, khiến bản thân bọn họ tự hành hạ mình đi."

Biện pháp này còn đỡ. Tống Liêu là bang huynh đệ, Hoàng đế dựa tuổi xưng hô huynh và đệ với nhau. Nói Thượng công chúa là nữ nhi của Triệu Ngọc cũng tạm chấp nhận được. Kim là phiên quốc của Tống, Hoàn Nhan Lan càng không có vấn đề. Thu hai người, lại gả hai người về nước... Điểm này sao nghe cứ vô lại vậy nhỉ? Có điều dù sao xem như là biện pháp giải quyết trò khôi hài này.

Sau việc này, Triệu Ngọc và Âu Dương nói về chuyện vũ khí. Theo việc tăng cường công nghệ chế tạo, hiện giờ trọng pháo có thể bắn xa bảy tám trăm bước. Hạm đội Hàng Châu cũng ưu tiên bắt đầu thay đổi. Có điều chế tạo thứ này vẫn tương đối phiền toái, cho nên đổi cũng chỉ có thể đổi một bộ phận hạm đội.

Nói chuyện với Âu Dương, thoải mái hơn so với những người khác nhiều lắm. Âu Dương nói chuyện nghiêm chỉnh không vô nghĩa, sẽ không nói một đống câu quanh co, mà là dùng lợi làm đầu, một câu nói trúng tim đen. Hơn nữa Âu Dương nói chuyện cũng không có gì cố kỵ. Còn nữa từ mặt kiến thức mà nói, Âu Dương đi qua Liêu, Kim, Tây Hạ, Ba Tư, nam bắc Đại Tống, minh bạch rất rõ ràng về thời sự. Cùng vua chốn thâm cung Triệu Ngọc hợp lại lại càng tăng thêm sức mạnh.

"Âu Dương, ngươi cảm thấy chiến đoạn với Liêu vừa mở, chúng ta có mấy phần thắng?"

"Bẩm bệ hạ."

Âu Dương biết Triệu Ngọc có điểm lo nghĩ:

"Hễ là đánh trận ở nước khác, cứ bị bại, chúng ta cũng bại theo. Ta bại quốc lực giảm bớt một phần, mà địch thắng quốc lực liền giảm năm phần. Đánh trận bại hay không thật ra không quan trọng. Trọng yếu nhất là đánh trận không thể phá hỏng trật tự sản xuất trong nước. Người Tây Hạ liền bởi vì toàn dân đều là binh, có binh không có dân, kết quả vô lực kế tục. Mà Liêu đối Kim, tiến hành chế độ trưng binh bắt lính, tất nhiên quấy nhiễu sản xuất bản địa nghiêm trọng, là hy sinh cơ nghiệp đổi lấy nguồn mộ lính. Cho nên chỉ cần tiền tuyến đánh tiền tuyến. Hậu phương sinh hoạt không bị phá hỏng, cho dù lần này không thắng, ba năm sau lại có thể đánh tiếp. Kéo đánh tận ba mươi năm, đừng nói là một Liêu quốc, cho dù trăm Liêu quốc cũng không ngăn nổi loại đấu pháp này."

"Có lý"

Triệu Ngọc vui vẻ nói:

"Trẫm hỏi Quân Cơ Xử, Quân Cơ Xử lại nói với trẫm, bố trí thế này thế kia tất có vài phần thắng. Nhưng trẫm biết đánh trận chứa nhiều ngẫu nhiên. Tỷ như cuộc chiến Hộ Bộ Cương Đạt, nếu không phải trong Liêu quốc sinh phản loạn, người Nữ Chân đã sớm diệt vong. Xem ví dụ cổ đại, Hoàng Hà vỡ đê, rồng đất trở mình, đốt lương, đều có thể tạo thất bại cuối cùng. Còn có nào là chủ tướng bị đâm, đột nhiên tật bệnh, đó là nhiều vô số kể. Trẫm không phải tướng quân, cho nên tất sáng tỏ cục diện sau thất bại."

Triệu Ngọc băn khoăn không chỉ việc này, cho dù sau khi hợp Kim diệt Liêu, người Kim lỡ như cường thịnh không dễ gặm thì phải làm sao? Có nắm chắc đem người Kim khu trục đến thảo nguyên phương bắc không? Lúc này Thổ Phiên, Tây Hạ hoặc là Đại Lý có việc thì phải làm sao? Có điều Âu Dương vừa nói liền thông, chỉ cần giữ lực lượng cảnh vệ nhất định, cho dù quân đội vào nước khác bị đánh bại, cũng không tổn thương căn cơ Đại Tống. Năm trăm ngàn người, quốc khố mỗi năm nhập năm vạn vạn xâu, muốn sắt có sắt, muốn hỏa dược có hỏa dược. Trùng tân tổ kiến huấn luyện, trong hai năm quân đội lại có thể khôi phục sức sống.

Triệu Ngọc còn nhắc đến Ngọc Châu, trước mắt Ngọc Châu phát triển rất ổn định, trong nước một năm tiếp tế hai lần xuân thu là được rồi. Lại thêm một hai năm, có thể một năm tiếp tế một lần. Mà con đường lụa sau khi có Ngọc Châu làm ván cầu, trở nên vô cùng phồn vinh. Mặc dù Châu Âu cùng Trung Đông vẫn chiến sự, nhưng đối với Tống thương đều cấp đường đi thậm chí bảo vệ. Mà đà đội về nước, cũng không lén dẫn thương nhân các quốc gia. Ở trong thương đội cho dù tín ngưỡng như thế nào, hết thảy ở chung hòa bình. Bất luận tranh chấp gì đều do người lĩnh đội thương đội Tống làm trọng tài.

Ở Tuyên Hoá phủ đạo Tây Bắc mở thị trường giao dịch. Thương nhân nước ngoài cũng có thể vào Đại Tống du lãm cùng đến Đông Kinh triều bái. Sau khi giao nạp tiền tài nhất định cũng có thể lựa chọn định cư ở Đại Tống. Nhưng căn cứ Âu Dương thượng biểu nói, vô luận giáo phái, bất luận kẻ nào cũng không được bố giáo ở Đại Tống, người vi phạm giết không tha. Âu Dương cũng không muốn tôn giáo cực đoan vào Đại Tống, vậy rất dễ tạo thành phân liệt. Thực hành chính sách cũng nhìn ra ảnh hưởng của Âu Dương. Thương đội mang văn minh đi từ phương Đông, cũng mang văn minh đến từ phương Tây, Trung Đông, Ấn Độ. Mặc dù còn chưa tiêu hóa, nhưng có thể biết trước, chỉ cần Đại Tống không sinh nội chiến, tương lai Đại Tống nhất định là quốc gia vô cùng tân tiến.

Nội chiến, điểm chính là tồn tại võ trang phản * chính * phủ. Tỷ như Thái Bình Thiên Quốc cùng Hồng quân, đều thuộc loại võ trang không phải do chính phủ nắm giữ. Loại tổ chức này ở hiện đại là không có quốc gia nào cho phép tồn tại. Mà Trung Quốc năm nghìn năm lịch sử, gần như có thể nói là nội chiến năm nghìn năm. Cả đám đế quốc huy hoàng bởi vì nội chiến mà suy bại, đều là do dã tâm người thượng vị làm ra.

Lúc Triệu Ngọc và Âu Dương ăn cơm trưa cũng nói đến việc này. Từ lúc Triệu Ngọc thống trị đến nay, chính sách thoả đáng, chỉ có năm đầu tiên có một lần khởi nghĩa nông dân, kế tiếp đều là gió êm sóng lặng. Quan viên bản địa đã không còn nghĩ làm sao lừa bịp tống tiền người nghèo, mà là nghĩ biện pháp tiến cử tràng nghiệp, làm giàu bổn huyện sau lại tham ô. So sánh thử, cái sau không chỉ đẹp mắt, tiếng quan tốt, hơn nữa kiếm tiền dễ dàng, kiếm được nhiều, hơn nữa không có nỗi lo về sau.

Âu Dương bày tỏ, kiên quyết ngăn chặn nội chiến. Nội chiến không phải một cộng một bằng hai. Tiêu hao lẫn nhau một cộng một sẽ thành lớn vô hạn. Quân quyền Triệu Ngọc nắm rất chặt, nói nắm có điểm không thỏa đáng, nhưng có thể bảo chứng độ trung thành của các lộ. Âu Dương cho rằng, danh vọng Triệu Ngọc hiện giờ, chỉ cần không phải có sai lầm quá lớn, Tống đã không thể nào xuất hiện nội chiến.

Mâu thuẫn khá gay gắt trước kia là, bởi vì buôn bán phát triển làm cho địa chủ thuê công nhân giảm bớt, công đối lập với nông. Bởi vì di dân phi pháp xuất hiện, cơ bản giải quyết vấn đề này. Triệu Ngọc nói thẳng với Âu Dương, buôn bán nhân khẩu nàng đã sớm tiếp tay, có điều tạm thời không muốn động, nhưng không hi vọng việc này phụ nữ và trẻ em đều biết. Bảo Âu Dương cảnh cáo những thương nhân kia hơi thu liễm một chút.

Đương nhiên Triệu Ngọc cũng có chuyện căm tức:

"Âu Dương, ngân phiếu tiền trang Dương Bình này thì xài được rồi. Nhưng tiền giấy Tống này vẫn xài được chứ?"

"Bệ hạ, bây giờ ngân phiếu hàng năm xài bao nhiêu, tiền trang đều có đăng báo. Bệ hạ chỉ cần hơi rút chút thuế, không là ổn rồi? Bệ hạ muốn tiền không đáng tiền, thuế rút trọng điểm, tiền trang liền xài nhiều hơn một ít. Bệ hạ muốn tiền đáng giá, miễn thuế, tiền trang xài liền ít hơn một chút. Biến tướng như vậy sẽ khống chế ngân phiếu tiền trang, nhưng lại không cần triều đình tới làm chuyện phiền toái này."

Triệu Ngọc bất mãn nói:

"Sao chuyện gì cứ ngươi vừa nói liền giải quyết thoải mái vậy?"

"Đó cũng cần bệ hạ tín nhiệm vi thần mới được."

Triệu Ngọc cười nói:

"Hiện giờ Đại Tống từ biển từ bộ đã khuếch trương tứ phía. Trẫm nghe nói còn chiếm cứ được Đạm Mã Tích, Hình bộ thượng biểu, nói quân đạo Tây Bắc đã phồn vinh, bảo trẫm sửa lưu vong đến Đạm Mã Tích đi. Trẫm vừa nghĩ cũng có ý tứ, bảo Hộ bộ quy Đạm Mã Tích vào đất Tống."

"Bệ hạ anh minh."

"Anh minh không thể nói, trẫm học ngươi, có tiện nghi liền chiếm."

Triệu Ngọc nói:

"Hộ bộ thống kê, năm ngoái, thương nhân hải ngoại làm ăn, cùng thuế vàng con đường lụa thu liền chiếm một phần rưỡi quốc khố. Vẫn là ngươi tinh mắt, nếu không phải ngươi dốc sức yêu cầu thành lập hạm đội Hàng Châu, ở đâu ra hải thương. Chỉ có điều, có đại thần nhiều lần thượng biểu, nói trẫm đánh mất quốc thể. Nói Đại Tống chính là bang quân tử, có thể nào cường thủ hào đoạt, thật trái lời dạy của thánh nhân."

Âu Dương hỏi:

"Bệ hạ trả lời thế nào?"

"Trẫm gọi bọn họ lại nói, trẫm là nữ tử, không phải quân tử."

"Ha ha"

Âu Dương cười nói:

"Bệ hạ thật tuyệt."

Có uy vọng là gay thì người khác cũng không dám nói gì.

"Trẫm đã nhìn thấu rồi. Tống kiến quốc gần trăm năm. Nhưng mỗi năm nhập cống Liêu, đồng thời mỗi năm tặng lễ với nước nhỏ Tây Hạ. Với Thổ Phiên cùng Đại Lý còn phải cẩn thận dụ dỗ, mua ngựa tồi, triều đình cấp giá ngựa lương. Vì sao? Chính là khinh Trung Quốc ta không có người."

Triệu Ngọc nói:

"Hiện giờ Đại Tống nổi khói báo động, vũ khí đầy đủ, nhưng ngược lại bốn biển thái bình. Quân mạnh thì nước mạnh, nước mạnh thì dân giàu, dân giàu thì nước thịnh."

"Bệ hạ anh minh."

Âu Dương chân thành tán thưởng. Bây giờ vẫn chưa phải thôn Trái Đất, cho dù là thôn Trái Đất cũng phải dựa vào thuyết pháp bắt tay. Nam Tư, Afghanistan, Irag vân vân, Hoa Kỳ cường đại, quân đội bọn họ sẽ không gọi là xâm lược. Mà cường đại không chỉ quân lực mạnh, kinh tế cần mạnh, quốc lực cũng phải mạnh. Quốc lực liên quan đến lĩnh vực như khoa học kỹ thuật, nhân tài, tài chính, giáo dục. Ngươi không có quân đội bàn quân tử với người ta, ai để ý ngươi. Sau khi ngươi có quân đội lại quân tử, người khác chỉ có thể quân tử với ngươi. Tục ngữ nói: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, quân tử cũng có lực sát thương.

Triệu Ngọc ý vừa chuyển nói:

"Nhưng... Trẫm có thể tự hạn chế. Sau trẫm trăm năm sẽ có bao nhiêu quân vương nghĩ như thế chứ?"

"..."

Âu Dương cúi đầu dùng bữa không trả lời, vấn đề này không thể trả lời. Cũng không thể nói với Triệu Ngọc, thi hành quân chủ lập hiến hoặc là chế độ giám sát dân chủ. Không cẩn thận đây là bữa cơm cuối cùng.

"Trẫm biết ngươi có biện pháp, nói nghe thử."

Triệu Ngọc nhìn hai bên một chút nói:

"Đều lui ra đi."

Không nói thì không được rồi. Âu Dương nói:

"Bệ hạ không phải có đại học hoàng gia sao? Để người có tư cách tiếp nhận vào đại học học tập trải nghiệm. Sau đó lại thả tới địa phương làm quan. Như vậy đơn giản hơn sàn lọc ra."

Hoàng vị này của Triệu Ngọc có không ít người vừa ý, cả đám con cháu Vương gia, thậm chí con trai trưởng của Thị phi đều biết mọi người có cơ hội tranh đấu Hoàng vị. Triệu Ngọc cũng có tâm bồi dưỡng mấy người tiếp nhận, hoặc trợ thủ đắc lực có thể tín nhiệm.

Nghe Âu Dương vừa nói như vậy, Triệu Ngọc gật đầu, đây cũng đúng là một biện pháp. Hơn nữa cũng có thể xử lý sự việc công bằng. Ai ưu tú vừa nhìn liền biết. Nếu như có thể đem chế độ khảo hạch như vậy kéo dài xuống, Đại Tống cường thịnh một ngàn năm cũng không phải là không có khả năng. Triệu Ngọc nói:

"Nhiều đời người vong quốc phần lớn là hôn quân, phương pháp này tốt."

Vong quốc chưa chắc là hôn quân. Trong lòng Âu Dương nói, Minh Sùng Trinh Hoàng đế người ta còn chăm chỉ hơn cả trâu, hơn nữa lòng có chí lớn, cũng có tài năng. Nhưng mâu thuẫn xã hội quá kịch liệt, đã không phải Hoàng đế có thể điều khiển. Chế độ đòi mạng người mà.

Triệu Ngọc gật đầu:

"Còn một chuyện, trẫm đã xem chế độ luật pháp Ngọc Châu."

Âu Dương vội nói:

"Bẩm bệ hạ, Ngọc Châu này dù sao tình huống đặc thù."

Ngọc Châu thiết lập ghế nghị sĩ, các dân tộc đều có phần, tương tự tham nghị viện. Nhưng quyền lợi lại nhỏ hơn nhiều, tạm thời không được can thiệp quân vụ, hơn nữa bỏ phiếu chính vụ cũng chỉ nhằm vào chương trình nghị sự hiến pháp không lay được. Nói cách khác tựa hồ quyền lợi Lý Quang không lớn, tác dụng của hắn chính là bảo đảm hiến pháp không bị xâm phạm. Cụ thể nông, thương vụ do nghị viên đề xuất đề án, lại thông qua. Mà hiến pháp là Âu Dương ký kết, vì giữ năng lực sinh tồn cùng năng lực cạnh tranh ở trong các dân tộc, bên trong hài hòa hay không phi thường trọng yếu. Nếu nói chuyện phiền toái như vậy thật ra là vì một mục đích trọng yếu, suy yếu ảnh hưởng của tôn giáo ở quốc nội, nước lớn hơn giáo hoặc là pháp lớn hơn giáo. Chỉ cần nội bộ đoàn kết, lại thêm minh hữu chuẩn Ba Tư này, Ngọc Châu mới có thể đứng vứng không ngã, mãi đến cuối cùng đồng hóa dân tộc.

Giống Trung Quốc hiện đại, các loại tôn giáo đều có, nhưng lực ảnh hưởng đã giảm xuống rất lớn. Cho dù là tín đồ cũng ít có hành động quá khích. Âu Dương luôn cho rằng chính phủ Trung Quốc làm rất tốt điểm này. Mặc dù cho người tôn giáo một số đặc quyền, nhưng đổi lấy lực hiệu triệu tôn giáo.

Nếu nói Ngọc Châu rốt cuộc có thể chống bao lâu, mười năm? Trăm năm? Ngàn năm? Nói thật, trong lòng Âu Dương cũng chẳng chắc chắn. Có điều theo Âu Dương biết, quốc gia Ả Rập quanh Ngọc Châu rất không đoàn kết. Từ chiến tranh Trung Đông n lần có thể biết, liên hợp quốc gia Ả Rập n lần không đánh hạ được Isarel không lớn, hơn nữa nhiều lần bị đánh bại.

Âu Dương thấy Triệu Ngọc không lên tiếng liền giải thích:

"Tỷ như một giáo đồ chính giáo cùng một giáo đồ Hồi Giáo bởi vì tranh luận tín ngưỡng ai là chân thần mà đánh nhau. Nếu như không có luật pháp phù hợp, rất có thể sẽ tạo thành xung đột nhân viên đại quy mô, cuối cùng làm cho quốc gia phân liệt. Nhưng sau khi có luật pháp, thì có thuyết pháp địa phương. Luật pháp không thảo luận với ngươi ai là chân thần, bởi vì hiến pháp quy định, tự do tín ngưỡng. Luật pháp chỉ truy cứu trách nhiệm. Tỷ như Giáp vũ nhục tín ngưỡng Ất, Giáp phạm tội. Bình thường tranh luận động thủ, người động thủ trước hơn bảy thành, người động thủ sau hơn ba thành. Kích động công kích tín ngưỡng người khác, phán chém. Mà trọng yếu nhất là các nghị viên, các nghị viên là người ủng hộ hiến pháp, cứ vậy thân là kẻ đứng đầu tín ngưỡng bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp dẹp loạn tình thế. Điểm trọng yếu nhất, các nghị viên rất rõ ràng, quốc gia đóng cửa, với người thượng lưu như bọn họ mà nói, là không có lợi nhất. Cho nên bọn họ bảo vệ hiến pháp, chính là bảo vệ ích lợi của mình. Nếu không có luật pháp, bọn họ cũng không cách nào áp chế cừu hận do cuồng nhiệt tôn giáo gây ra."

Triệu Ngọc gật đầu:

"Âu Dương, ngươi không làm Tể tướng, ủy khuất nhân tài rồi."

"..."

Lời này có ý gì? Âu Dương buồn bực.

Triệu Ngọc không để ý mà nói:

"Vừa lấy được tin tức của Ngọc Châu, rất nhiều người Đại Thực, Đại Tần di chuyển tới Ngọc Châu, hiện giờ tổng nhân khẩu Ngọc Châu đã chừng sáu mươi vạn. Nhưng người Hán lại chưa tới mười vạn. Chẳng lẽ ngươi không lo lắng, người Hán bị bọn họ đồng hóa sao?"

Âu Dương cười trả lời:

"Bệ hạ quá lo. Trong hiến pháp mặc dù đặt ra ba loại ngôn ngữ là ngôn ngữ quan phương. Nhưng một trường học do 'Thương nhân' tư nhân xây dựng, chỉ dạy tiếng Hán. Mà dân tộc khác, tựa hồ căn bản không coi trọng với giáo dục mầm non. Ngôn ngữ còn, tinh thần liền còn, tinh thần còn liền chỉ sẽ đồng hóa người khác, chứ không phải mình. Còn nữa theo vi thần phỏng chừng, một hai chục năm này, Ngọc Châu sẽ không châm lại chiến hỏa, dựa vào giáo dục mọc rể, có thể nắm giữ thế hệ thanh niên tương lai ở trong tay Hán học."

Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ kỹ một hồi mới gật đầu, tán thành với ý kiến của Âu Dương.

Bên Âu Dương còn có chút việc:

"Bệ hạ, biết con đường lụa trên biển chứ?"

Con đường lụa trên biển, là Ba Tư ở trong thời Đường thừa dịp Đường nội loạn, lũng đoạn lụa, mà hậu Đường mở một con đường lụa trên biển.

"Đương nhiên, cảng Tuyền Châu đã có quan phương lập Tư."

Triệu Ngọc nói:

"Theo trẫm biết, trên biển này mặc dù bốc xếp và vận chuyển lớn, nhưng đi xa lại ít có thuyền đi. Một năm chỉ có một hai thuyền mà thôi. Nghe Hộ bộ nói, chủ yếu là đi xa tiếp tế khó khăn. Lúc Thái thượng hoàng tại vị, đã từng bỏ món tiền lớn là mười thuyền hàng, nhưng không ngờ chìm ba chiếc, đến quốc gia kia lại bị cướp bóc. Cuối cùng thực tế chỉ trở về ba chiếc."

Lúc ấy mặc dù có con đường lụa, nhưng cơ bản giới hạn ở vùng Đông Hải, Hoàng Hải cùng Đông Nam Á. Đi Ấn Độ đã tính là rất giỏi rồi. Bình thường là bán đến Ả Rập, lúc sau người Ả Rập đổi vận đến quốc gia Địa Trung Hải buôn bán.

Những việc này hiệp hội thương nghiệp Đông Nam sớm đã làm rồi, nhưng Âu Dương nói chuyện khác, lấy ra một tấm bản đồ đi đến trước mặt Triệu Ngọc trải ra:

"Bệ hạ, đây là bản đồ vi thần khó khăn lắm mới lấy được ở Ngọc Châu. Bệ hạ xem, hiện giờ cảng Đạm Mã Tích đã vững chắc, hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cố ý tổ chức 20 chiếc, hoặc là thương thuyền quy mô càng lớn, do Đạm Mã Tích làm ván cầu, qua Ấn Độ đến Châu Phi, lại vào Địa Trung Hải, Hắc Hải, cuối cùng là Ngọc Châu. Ý của hiệp hội thương nghiệp Đông Nam là, ở Châu Phi lại tìm thử một cảng làm ván cầu. Như vậy, có thể hoàn toàn đả thông đường lụa trên biển. Mà không cần lại qua tay người Ả Rập lần nữa."

"Hiệp hội thương nghiệp có tâm này, thật không tệ."

Triệu Ngọc cầm bản đồ vui vẻ nói:

"Tiền đồ, rất có tiền đồ. Có điều... Hiệp hội thương nghiệp làm thì đã làm rồi, vì sao còn cần ngươi nói với trẫm, có phải là muốn trẫm hỗ trợ gì không?"

"Bệ hạ anh minh."

Âu Dương vỗ mông ngựa nói:

"Hiệp hội thương nghiệp hi vọng triều đình có thể phái ra hai mươi thuyền tiếp tế, lại ba mươi chiếc chiến thuyền hộ tống, bởi vì trước kia Đạm Mã Tích chính là nơi hải tặc tụ tập. Tiêu chuẩn kết cấu chiến thuyền mà vi thần tiếp chỉ tiến hành kiểm tra đối chiếu lúc trước, đã vượt xa tiêu chuẩn hàng làm. Nhưng nói thật, vi thần cũng không chắc với con đường này, có thể trở về không, sẽ có bao nhiêu đội thuyền trở về, vi thần thực không dám khẳng định."

"Lời này một chút cũng không xứng với tính cách Âu Dương ngươi. Ngươi chính là đang trốn tránh trách nhiệm."

Triệu Ngọc đem bản đồ để sang một bên nói:

"Đã chuẩn. Nếu hiệp hội thương nghiệp dám mạo hiểm, trẫm chẳng lẽ không dám? Có điều, ngươi cảm giác phái ai làm chủ tướng thì thỏa đáng?"

"Cái này..."

Âu Dương quả thật chưa nghĩ tới.

"Tống, Liêu, Kim thế cục phức tạp, Nhạc Phi tất phải tọa trấn hạm đội, không thể rời đi..."

Triệu Ngọc hỏi:

"Lương Hồng Ngọc thì sao? Dù sao nàng và ngươi cũng từng là vợ chồng, nhiều ít cũng biết vài thứ."

Âu Dương nghiêm mặt nói:

"Hồi bẩm bệ hạ, theo thần điều tra biết. Đường từ Châu Phi đến Địa Trung Hải này rất kỳ thị nữ tính. Nếu biết đường đường chủ tướng hạm đội Đại Tống không ngờ là nữ tử, chỉ sợ xem nhẹ ba phần với Tống ta."

"Hừ"

Triệu Ngọc hừ lạnh nói:

"Nữ tử liền không bằng nam sao? Trẫm xuất tám mươi chiếc chiến thuyền, 30 chiếc tàu tiếp tế, một vạn tên cấm quân. Phong Lương Hồng Ngọc làm khâm sai tuỳ cơ ứng biến. Ai dám vô lý với Lương Hồng Ngọc, chính là vô lý với trẫm."

"Cái này..."

Âu Dương đổ mồ hôi:

"Bệ hạ, lúc này nếu rút đi hơn một trăm chiếc thuyền, chỉ sợ chỗ Nhạc Phi căng thẳng. Lỡ như có chiến sự, căn bản không có thuyền vận chuyển cấm quân đột kích phía sau địch."

Triệu Ngọc lắc đầu:

"Cái này không cần lo lắng, ngay cả ngươi cũng nói phải hai năm nữa mới lại luận chiến. Thời gian hai năm này, cho dù đội thuyền không về được, chẳng lẽ chúng ta không thể tạo thêm. Sang năm trùng hợp chính là võ cử ân khoa."

"..."

Âu Dương ngất, vợ mình không có việc gì chạy tới Địa Trung Hải, mình tìm ai ** đây, vừa phải thành lập cảng, vừa phải tuần tra Ngọc Châu, không một hai năm không về được. Không ngờ đã quên kiêng kị lớn nhất của Triệu Ngọc chính là nói nữ nhân thế nào. Chu An chết tiệt, không ngờ ra chủ ý thiu này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-298)


<