Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 130

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 130: Ba mặt mai phục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Âu Dương nắm giữ hai đại công cụ, đầu tiên là vũ khí, đây là lợi khí đối ngoại. Thứ nhì là báo, đây là lợi khí đối nội. Hai thứ này trước mắt đều cho giai cấp thống trị chỗ tốt rất lớn, nhưng sớm muộn sẽ có chí sĩ thức thời dâng thư nhắc nhở, cho nên phải bảo vệ ngọn lửa nhỏ nhoi này. Âu Dương không cầu mình có thể thay đổi thể chế, nhưng cầu có thể lưu lại chút hạt giống tư bản. Ít nhất khiến Trung Quốc không cần trải qua một ngàn năm nữa mới vào xã hội tư bản, bởi vì như vậy thì cái giá thật sự quá lớn. Phải lưu lại hạt giống, nên phải bảo vệ, không thể tự mọc tự chết, phải ngưng tụ lực lượng. Chuyện tiền trang phá sản có người còn đang nhớ tới, chỉ có điều hiện giờ ánh mắt mọi người đều bị Âu Dương lôi tới kéo đi, không ai đi nghiên cứu cẩn thận. Mà bây giờ người trong triều mơ hồ đều biết phải dụng binh với Tây Hạ, càng không rảnh để để ý tới.

Lưu Huệ Lan thấy Âu Dương xuất thần hỏi:

"Đại nhân? Nghĩ gì thế?"

"Không có gì"

Âu Dương cười ha ha.

"Muội muội à, đại nhân có lúc tâm tư quá nặng, còn cần ngươi đả thông chút."

Lương Hồng Ngọc gật đầu:

"Nhớ rồi."

"Có Hồng Ngọc ở đây, thật ra ta đã cảm giác tốt hơn nhiều."

Âu Dương cười nói:

"Dù sao so với trước kia cả đám nam nhân, cộng thêm Bạch Liên một bà nam nhân, ngay cả câu hỏi hàn cũng không có."

Lương Hồng Ngọc nói:

"Ngày mai ta liền phải đi giúp tỷ tỷ, chỉ sợ bình thường là không hỏi được."

Âu Bình chen vào nói:

"Hai nha hoàn kia cũng thông minh lanh lợi, hay là tương lai các nàng hỏi."

"Vô nghĩa."

Âu Dương liếc xéo Âu Bình một cái:

"Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đấy."

Lưu Huệ Lan cười ha hả nói:

"Đại nhân, thỏ không ăn cỏ gần hang là vì muốn giữ lại lúc không có thức ăn thì từ từ ăn. Cũng không phải con thỏ không muốn ăn."

"Yên tâm đi"

Âu Dương nắm tay Lương Hồng Ngọc:

"Ta không có nhiều tinh lực như vậy."

"Báo"

Một nha dịch tiến vào:

"Đại nhân, trạm phóng viên Đông Kinh đưa tin tức tới, muốn ngươi tự xem qua trước. Người tới sắp đi ngay, nói chờ đại nhân đáp lời."

"Ừm?"

Âu Dương nhận lấy vừa xem liền kinh hãi, Hoàn Nhan Lan lại bị Lý Dật Phong đào ra được. Truyền đến tin tức nói, Lý Dật Phong cùng bốn gã phóng viên đi lặng lẽ thẩm tra đạo quan, am ni cô quanh đó. Thời gian không phụ lòng người, ở đạo quan Tam Hà Nữ trên một ngọn núi giao cảnh Trịnh Châu, phía tây Đông Kinh phát hiện ra tung tích Hoàn Nhan Lan. Phóng viên lấy danh muội muội lạc đường hỏi thăm, có một người đặc biệt khớp với Hoàn Nhan Lan. Hơn nữa hắn xỉu dưới chân núi nên được cứu về, hơn nữa còn là một nữ câm. Phóng viên không dám kinh động, liền nói chân muội muội mình cà nhắc để ứng phó qua. Sau đó lập tức trở về Đông Kinh thông báo, Lý Dật Phong hỏi Âu Dương: Phỏng vấn, báo quan, hay bỏ mặc?

Âu Dương lập tức trả lời đáp án thứ tư:

"Gọi người tới, ngày mai ta thượng kinh."

Bị đâm một kiếm là sự thật, thiệt hơn trăm vạn xâu cũng là sự thật, quan phủ treo giải thưởng một ngàn xâu là sự thật. Rất nhiều sự thật nói cho Âu Dương, có cừu oán nhất định phải báo, nhưng không thể chỉ báo thù mà không kiếm chỗ tốt. Triều đình cũng được, vũ khí cũng tốt, lương khô cũng tạm, cạnh mình đều kiếm được tiền trước. Đương nhiên, mua hỏa dược Âu Dương cũng có hóa đơn tạm. Cho nên sau khi Âu Dương giao tất cả vốn lưu động, xưởng quân căn bản không cần đình công, hoá đơn tạm nơi tay, ta có thiên hạ.

Âu Dương không khuyến khích hoá đơn tạm ở dân gian, cho dù là tửu tràng tìm nha môn nợ lương thực, Âu Dương cũng phủ quyết. Cho phép vay để mua, nhưng tuyệt không thiếu nợ. Tửu tràng với cách làm này của Âu Dương, cũng chỉ có thể thu tiền mặt ở trong lúc buôn bán. Kinh tế chính là như vậy, một nhà hoá đơn tạm, mọi nhà hoá đơn tạm, hình thành khoản nợ tam giác. Mà toàn bộ dùng tiền mặt, thì lại sạch sẽ rõ ràng, nhưng lại khiến phiếu khống của tiền trang Dương Bình lợi một món. Không phiếu khống thì không được, hiện giờ sản nghiệp Dương Bình đều là sinh ý vạn xâu, đừng nói mang nhiều tiền như vậy không tiện, cũng không an toàn, hơn nữa đường xá cũng xa, qua lại chậm trễ buôn bán. Mà thủ khoản đất khách của phiếu khống thì giải quyết mâu thuẫn này tốt nhất.

Sáng sớm thứ hai, Âu Dương, Triển Minh, Bạch Liên cộng thêm hai mươi nha dịch thân tín thân thủ tốt nhất thượng kinh tập thể. Tất cả mọi người đều đeo võ trang, không chỉ chỉ là vũ khí đơn giản như vậy, còn mang theo thứ hạ lưu như **. Mục tiêu vô cùng rõ ràng, đó là sống bắt Hoàn Nhan Lan. Sống mới có thể bán tiền, chết không đáng một đồng, còn phải giao phí tổn hạ táng. Hơn nữa Âu Dương đánh tâm lý vẫn không hi vọng Hoàn Nhan Lan chết, mặc dù nói không rõ lý do.

Lương Hồng Ngọc tiễn ra ngoài nha môn nhiều lần dặn dò:

"Ngàn vạn lần phải cẩn thận, nữ nhân này chính là tướng trên chiến trường, đã ngửi nhiều mùi máu tươi, hơn nữa hắn mạnh mẽ có lực... Hay là ta đi cùng quan nhân?"

"Biết rồi."

Âu Dương cầm tay Lương Hồng Ngọc, tỏ vẻ mình đã biết. Xoay người lên ngựa nói:

"Nhất định đi nhanh về nhanh."

...

Sau khi thượng kinh không vào kinh thành, Lý Dật Phong cùng hai gã phóng viên chờ ở ngoài thành, tụ hợp cùng chọn tuyến đường đi Trịnh Châu. Việc này không thể kinh động người khác, nếu không người khác sẽ cầm một đao chém, bọn họ thì thống khoái, nhưng Âu Dương mà trúng một kiếm thì xong đời, việc Hoàn Nhan Lan phạm lại thêm vào tố tụng dân sự.

Ở chỉ dẫn của hướng dẫn du lịch, đi tới chân núi. Sau đó nghỉ tạm một đêm ở thôn xóm dưới chân núi, lại hỏi dân bản xứ về bố trí của Tam Hà Quan, cuối cùng Âu Dương, Triển Minh, còn cả Bạch Liên đi trinh sát trước, hai mươi nha dịch dựa theo bố trí đi theo hướng dẫn du lịch địa phương đuổi tới chiếm các lộ khẩu.

Tam Hà Quan vẫn là đạo quan khá rõ, vào thời Bắc Tống không ít nữ đạo quan hương khói không thịnh, từ từ chuyển biến thành kỹ viện, còn mỹ danh của nó viết là Hợp Thể song tu. Tam Hà Quan tọa lạc ở vị trí lưng chừng núi, có núi kéo dài phía sau, phía bắc còn có một con đường. Nhiệm vụ của hai mươi nha dịch chính là phong tỏa hai con đường này và cả đường xuống núi, bọn nha dịch đổi thành thường phục, đây là có chú ý, muốn đi đạo quan bắt đạo sĩ, cũng không phải có một lệnh bài là có thể giải quyết. Đạo giáo ở Tống xem là quốc giáo, điều tra đạo quan ít nhất phải được phê chuẩn của một lộ Đề hình, còn phải có phê chuẩn của Thông phán châu chỗ đạo quan đó.

Đạo quan không cao, cũng chỉ cao chừng sáu trăm mét so với mặt biển. Sơn đạo cũng không dựng đứng hung hiểm, phong cảnh rất đẹp. Hơn một canh giờ ba người Âu Dương đi ra Tam Hà Quan. Mặc dù nhìn không ra hương khói thịnh vượng, nhưng nhân khẩu lại không ít.

"Ba vị cư sĩ từ nơi nào đến?"

"Đông Kinh."

Âu Dương khách khí trả lời:

"Lần này là thay mẹ lễ tạ thần, mẹ ta vào hai năm trước ở đây hứa nguyện, nếu có sau này, tất tới đây thanh tu mười ngày. Kính xin đạo trưởng mở lòng, cần bao nhiêu tiền bạc, cứ việc mở miệng."

Môn khách lại niệm đạo hiệu:

"Ba vị cư sĩ mời vào trong, bần đạo bây giờ đi thông báo quan chủ một tiếng."

"Đạo quan không nhỏ, có ba tầng ngoài, giữa, trong."

Triển Minh nhỏ giọng nói:

"Thiếu gia, chỉ sợ không dễ ra tay."

"Ừm nghe bên này có hơn một trăm đạo sĩ thanh tu, vừa có khổ tu ở hậu sơn, vừa có bế quan. Lỡ như Hoàn Nhan Lan được phái đi chiếu cố khổ tu cùng bế quan, vậy muốn không kinh động nàng, chỉ sợ rất khó."

Âu Dương hỏi:

"Các ngươi có ý kiến gì không?"

Bạch Liên nhỏ giọng nói:

"Thiếu gia, phóng hỏa đi. Sau khi cháy, đạo quan tất tụ tập hợp đệ tử kiểm kê nhân số."

Âu Dương nhỏ giọng:

"Ngươi ngoại trừ làm sơn tặc, có chút ý kiến khác không?"

Mùa giao giữa thu đông, khí hậu khô ráo, châm lửa mà nhỏ, thì một cước giẫm tắt, lửa lớn, cả núi cũng có thể cháy.

Triển Minh liền nói:

"Bắt một người ép hỏi?"

"Ép hỏi cũng được, nhưng phải diệt khẩu."

Âu Dương cười khổ nói:

"Đây là đạo quan, xảy ra vấn đề nhất định sẽ tìm đến đầu chúng ta. Tội danh vũ nhục đạo giáo này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Tốt nhất có thể tìm ra Hoàn Nhan Lan, sau đó thần không biết, quỷ không hay mà trộm đi."

Âu Dương vừa đi vừa nhìn sau nói:

"Tí nữa tìm người đưa mấy xâu tiền hỏi thử."

Triển Minh vội nói:

"Đại nhân, người ở đây xem tiền như không, nếu không chút đắn đo mà báo quan chủ, nói chúng ta không phải khách, chỉ sợ trực tiếp đánh chúng ta rớt xuống núi."

"Đương nhiên không thể trực tiếp, tí nữa ta đi vào trong thắp hương, các ngươi lúc du lãm làm rơi túi tiền trước mặt ai đó, chỉ cần nàng dám để túi tiền vào trong ngực, thì tí nữa phải đi tìm nàng. Nếu trả lại cho ngươi, vậy đừng có thử. Ta cũng không tin, hơn trăm người tất cả đều là người không ăn khói lửa nhân gian."

...

Động tiêu hưởng hề phong dục lưu, thanh dạ lan hề quản huyền tù, trường tương tư hề hành sơn khúc, tâm đoạn tuyệt hề tần lũng đầu. Trên tường trong chính sảnh khắc bài thơ này. Âu Dương biết, tác giả bài thơ này tên Trương Nhuận Ngọc, sống ở Hành Sơn, sau đó đi khắp tứ phương, khá có danh tiếng. Từ Tấn đến Tống, có rất nhiều nữ đạo sĩ có tu vi, hơn nữa đều rất nổi danh. Đặc biệt ở Hành Sơn, gần như tất cả nữ đạo sĩ có danh tiếng đều có chút quan hệ với hắn.

"Cư sĩ, bần đạo hữu lễ."

Một lão đạo cô có tuổi dẫn kiến, thân phận là quan chủ:

"Chỉ có điều, bổn quan có quy tắc, không lưu nam khách. Cư sĩ nếu thật có tâm, bần đạo sẽ bảo người ta dựng một nhà tranh dưới chân núi, giờ Thìn mỗi ngày lên núi cùng làm công khóa, coi như là thay mặt mẹ lễ tạ thần phật."

Đề nghị này thật sự là... quá vô nghĩa. Âu Dương lấy ra hai mươi xâu giao tử nói:

"Chút tiền nhan đèn, kính xin quan chủ chớ ghét bỏ."

"Cư sĩ khách khí."

Quan chủ nghĩ ngợi một lát rồi nói:

"Kính xin vào sương dùng trà."

"Đa tạ quan chủ."

Âu Dương nói:

"Gia mẫu tôn sùng Tam Hà Quan từ trước, thường nói quan này không thể so với tấm thường. Tại hạ muốn đi xem thử, không biết có tiện không?"

"Đương nhiên, ngoại trừ nội viện là chỗ ở của các đệ tử ra, cư sĩ cứ tùy ý."

"Vậy thì không quấy rầy đạo trưởng nữa, chúng ta tùy tiện đi xem thử."

"Cư sĩ tùy ý."

...

Một nữ đạo sĩ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp bị Triển Minh ép đến góc tường, khuỷu tay trái Triển Minh chỉa vào cổ nàng, tay phải cầm túi tiền hỏi:

"Vị đạo trưởng này, đây là ý gì? Chẳng lẽ Tam Hà Quan đều là hạng người trộm cắp?"

Đây là thủ đoạn rập khuôn của đảng làm rớt tiền Âu Dương. Đảng làm rơi tiền đa phần lừa gạt, cướp bóc và tống tiền, có tính chuẩn xác trăm đánh trăm trúng với người ham tiểu tiện nghi.

Nữ đạo sĩ sợ hãi nói:

"Cư sĩ, có gì từ từ nói."

"Đương nhiên từ từ nói. Bên này có mười xâu giao tử cùng bốn trăm văn tiền đồng lẻ tẻ. Hỏi chuyện này, nói xong rồi không tính nữa cứ quên việc này đi, hơn nữa túi tiền cũng sẽ thuộc về ngươi."

"Cư sĩ mời nói."

Còn có chuyện tốt bực này.

Triển Minh hỏi:

"Trước đó vài ngày các ngươi có phải là cứu được một cô gái câm dưới chân núi, bây giờ nàng ở đâu?"

"Nàng? Nàng được quan chủ an bài ở hậu viện, bình thường chính là đốn củi, nấu cơm."

"Mang ta tới hậu viện."

Ngàn vạn lần không nên xem thường một tòa nữ quan, bên trong không bài trừ có người tài như đạo tặc. Mặc dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng không thể không chú ý.

Vì vậy Triển Minh biến thành ca ca của nữ đạo sĩ này, đi tới nội viện không có bất kỳ cản trở nào. Nội viện là địa phương các nữ đạo nghỉ ngơi. Sinh hoạt như phòng bếp, sương phòng, tắm rửa đều tiến hành ở chỗ này. Đây vẫn là đạo quan nhỏ, Như Ðông Đức cung ở Đông kinh, bên trong có bốn phần, mỗi phần có mấy trăm người, sống mấy chục năm, người còn chưa hẳn biết hết.

Vào nội viện, sau khi nữ đạo sĩ cùng các đệ tử nghe ngóng, dẫn Âu Dương đi về phía một gian sương phòng bên trái ngoài cùng. Còn chưa tới gần, sương phòng kia mở ra, một nữ tử mặc vải thô đi ra. Nàng mở to mắt nhìn Triển Minh, lập tức hất nước trong tay bỏ chạy. Triển Minh thấy rõ, đây không phải là Hoàn Nhan Lan thì còn là ai? Quát:

"Chạy đi đâu"

Bỏ nữ đạo sĩ đuổi theo.

Triển Minh đuổi tới một cổng vòm hình tròn, đang định xác định phương hướng Hoàn Nhan Lan chạy trốn, một thanh kiếm ngắn từ bên trái đâm nghiêng tới. Chiêu này vì trở tay, lực lượng khá mạnh, Triển Minh bởi vì điều tra ngầm, cũng không mang theo binh khí, lập tức xem xét, cước bộ dừng lại, thân thể ngửa ra sau né một kiếm này. Nhưng động tác khác thường quy như thế, cơ thể tất nhiên là chịu không được, bên hông Triển Minh tê rần, kêu lên một tiếng đau đớn, không đuổi kịp chỉ có thể đưa mắt nhìn Hoàn Nhan Lan vào một cổng vòm hình tròn khác rời quan ra phía sau núi.

Hoàn Nhan Lan chạy quanh trong núi, đột nhiên ngừng gấp. Ngưng mắt nhìn cánh rừng cách đó không xa, mơ hồ trông thấy góc áo bọn nha dịch, cười lạnh xoay người rời đi.

Triển Minh gây ra rối loạn nhỏ, dẫn tới chất vấn của quan chủ. Âu Dương rất biết điều lại dâng một trăm xâu, quan chủ không đếm xỉa nữa, cũng không hỏi nguyên do, yêu cầu bọn người Âu Dương lập tức rời khỏi Tam Hà Quan. Âu Dương lo lắng việc ầm ĩ, vậy cho dù bắt được Hoàn Nhan Lan cũng không kiếm được chỗ tốt, chỉ có thể nói mấy câu bồi tội, rời khỏi Tam Hà Quan.

Sau khi ra khỏi đạo quan, Triển Minh thở dài:

"Công phu trong tay Hoàn Nhan Lan này phần lớn là điều khiển ngựa chiến, nhưng loạn mà không sợ, ngược lại có mấy phần phong độ Đại tướng."

"Báo"

Một tên nha dịch nói:

"Tặc sắp ra phía sau núi, chúng ta bị nàng tra ra tung tích, tặc đi vòng mà về."

"Không hay rồi, đã kinh động nàng."

Bạch Liên nói:

"Đại nhân, việc này quan chủ tất sẽ hỏi đến. Nếu biết thân phậncủa nàng, có thể sẽ đuổi ra ngoài đạo quan."

Âu Dương lắc đầu:

"Bạch Liên vậy là ngươi không biết người xuất gia rồi, chuyện trước khi xuất gia các nàng sẽ không so đo. Nếu không nào có nhiều người xấu bị truy nã như vậy hoặc vào đạo, hoặc vào cửa phật. Bên này trừ phi là dựa theo trình tự bình thường, từ Đề hình cầm công văn truy bắt, chứng tỏ người này tội án quá lớn, quan chủ mới sẽ đem nàng giao ra. Chẳng qua nếu như vậy, chúng ta còn cần mang nhiều người như vậy tới tham gia náo nhiệt sao?"

Người phạm tội Tống, có mấy đường ra, một là tự cung đi làm thái giám, hai là làm đạo sĩ và hòa thượng, chỉ cần không phải phạm tội nghiêm trọng, bình thường đều sẽ không còn ai đi truy cứu. Đương nhiên, không phải ngươi nguyện ý là có thể, muốn vào ba địa phương này còn phải xem tạo hóa. Mặt khác, nếu người làm thái giám hoặc hòa thượng phạm tội, tất phải truy cứu. Nếu trước đó có án, đó chính là tội tăng một cấp.

Tôn giáo chính là như vậy, một phương diện làm ra cống hiến để củng cố giai cấp thống trị, nhưng đồng thời bởi vì không việc sinh sản, lại ra một số bại hoại, quy mô quá lớn, liền sẽ bị triều đình chèn ép. Giống hiện đại tồn tại thể hỗn hợp của một số nông thôn cùng đạo sĩ và hòa thượng, bình thường giả thần giả quỷ, vừa làm đạo tràng lại làm dạng không tăng không đạo. Cuộc sống rất giàu có, nhưng có lời đồn dân gian, đời sau của những người này sẽ không có kết cục tốt. Thật ra đổi thành hiện đại, cảnh sát muốn đi miếu hòa thượng bắt người, cũng không phải cứ đưa ra tờ chứng cứ đơn giản như vậy, nguyên nhân là do liên quan đến một số phương diện. Một cần lo lắng ảnh hưởng xã hội, hai cần lo lắng ảnh hưởng tôn giáo, ba cần lo lắng ảnh hưởng quốc tế.

Bạch Liên nói:

"Phóng hỏa đi"

Nàng vẫn là khá thích phương pháp giải quyết bạo lực. Mặc dù nàng không hiểu sao Âu Dương phải bắt sống, nhưng Âu Dương nói luôn có đạo lý của hắn.

"Ngươi ngoại trừ phóng hỏa có đề nghị khác không?"

Âu Dương nói:

"Bây giờ lộ khẩu rời núi đã bị phong kín, nhưng chúng ta cũng không thể hao tổn như vậy với nàng. Lỡ như khiến quan chủ tức giận, phái người báo quan, đó chính là công dã tràng."

Triển Minh nói:

"Hai lựa chọn, dạ hành, phóng hỏa. Nhưng hậu quả đều rất nghiêm trọng, một khi bị phát hiện, sớm muộn sẽ truy đến đầu chúng ta."

"Nguy hiểm và kém xa hồi báo"

Âu Dương ngẫm lại:

"Hay là khiến tự nàng ra ngoài."

"Đại nhân có cách gì không?"

"Rút lui, mọi người rút lui"

...

Hoàn Nhan Lan theo trực giác tự nói với mình, Âu Dương đang lừa gạt. Hắn không chỉ rút nha dịch phía sau núi, hơn nữa còn rút tất cả mọi người ở lộ khẩu phía bắc cùng chân núi. Liên tiếp ba ngày, theo đạo sĩ xuống núi nói, trong thôn dưới chân núi căn bản không có người ngoài. Nhưng phản hồi tin tức như vậy khiến Hoàn Nhan Lan càng thêm bất an.

Nếu Âu Dương không gạt mình, lúc này đi báo danh Khai Phong phủ, chỉ một Tam Hà Quan thì không bảo vệ được mình rồi. Đường hiện giờ chỉ có thể là trốn. Nhưng chọn đường nào để trốn đây? Phía sau núi an toàn nhất, nhưng phía sau núi sau khi qua chỗ thanh tu sẽ không có đường, chỉ có thể xuyên qua núi. Đường phía bắc tương đối an toàn, có thể trực tiếp ra địa giới Đông Kinh cùng Trịnh Châu, nhưng lộ trình dài, phải đi sơn đạo một ngày. Xuống núi trực tiếp nhất mau lẹ nhất, chưa đến thời gian một canh giờ. Đi đường nào đây?

Âu Dương nói:

"Không cần nghĩ nàng sẽ vì thuận tiện mà đi con đường nào, mấu chốt là sau khi nàng đi đến con đường này sẽ làm gì. Đường phía bắc dài, đi mất lộ trình một ngày, thân thể cho dù tốt hơn nữa cũng phải tìm địa phương ăn cơm nghỉ ngơi. Mà thôn ở cửa ra đường phía bắc đã bố trí nhân thủ, đường này không cần lo lắng. Xuống núi cũng không sợ, nàng tất sẽ mua vật phẩm cùng khí cụ để chạy trốn, ít nhất cũng phải lấy một bộ quần áo. Bên này có một mình Triển Minh ẩn núp là đủ rồi. Lo lắng nhất vẫn là đi vào núi, vừa vào núi lớn thì không chắc khi nào sẽ ra ngoài, hoặc có thể còn sống ra ngoài không."

Bạch Liên hỏi:

"Nếu nàng đi núi thì phải làm sao?"

"Ra sau núi khả năng không cao, bởi vì ta đã bố trí nghi binh."

Âu Dương nói:

"Làm mấy người giả, đương nhiên hết thảy còn phải xem vận khí."

Có người? Hoàn Nhan Lan cúi người nằm sấp, nàng đã ra phía sau núi, nhưng vừa tiến vào núi không đường, lại hiện không đúng. Xa xa trong mơ hồ có thể trông thấy áo vải, mà đám chim chóc cũng không tụ tập đến khối khu vực này, gần như không nghe được tiếng chim hót. Hoàn Nhan Lan tâm tư thông tuệ, cái này cũng đại biểu cho nàng đa nghi, vừa thấy như thế, không tiếp tục đi tới, mà lại mò về, đi vào đường bắc.

Nhưng không ngờ, sau đường nhỏ đi bắc, chờ nàng không ngờ là tất cả chủ lực Âu Dương mang ngoại trừ Triển Minh. Hai mươi người, nhân thủ một nỏ tướng bao vây nửa vòng tròn. Bạch Liên dẫn đội trưởng đội quát:

"Ngươi không chạy được, bỏ vũ khí xuống."

Âu Dương cười mê mẩn nói:

"Ngươi thực không chạy được. Có điều ta có thể bảo đảm an toàn tánh mạng của ngươi."

"Ngươi đi chết đi"

Hoàn Nhan Lan giận quát một tiếng, tay cầm kiếm ngắn lao đến, Âu Dương lúc này đã nhìn rõ, là một thanh kiếm hơi ngắn hơn cánh tay. Thân kiếm không mở lưỡi, có thể cột lỏng cố định ở trên cánh tay, lúc cần sử dụng, tay phải có thể trực tiếp rút ra. Xem ra vì ám sát mình, nữ nhân này bỏ không ít tâm tư.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<