Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 128

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 128: Hội hiệp đàm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Âu Dương bận à? Thật ra cũng không bận gì. Chuyện trong huyện đã phân công xong, quản lý công thương, quản lý việc nhà nông, quản lý học đường, quản lý vệ sinh, quản lý giao thông... đều có chuyên gia phụ trách. Mà người tổng phụ trách mấy chuyên gia này là Cam Tín. Còn bắt gian bắt trộm, trị an... thì có Triển Minh tổng phụ trách. Triển Minh còn kiêm lão đại ba nghìn sương quân cùng quản lý chuyện của xưởng quân.

Sương quân trú đóng ở ngoại thành, cách huyện thành hơn tám dặm. Cách xưởng quân chừng hai dặm. Bên này đã hình thành thôn xóm, các loại tiểu thương đều vận chuyển vật tư tới kiếm chút lời. Bên này đãi ngộ của sương quân cao hơn địa phương khác, ngoại trừ ăn ở, mỗi tháng còn có tiền lương là một xâu tiền. Ba nghìn người này phần lớn là chiêu mộ, phần nhỏ chừng trăm người là Triển Minh tìm ở trong châu chuyển tới, không ai ngờ đãi ngộ của sương quân sẽ tốt như thế cả, cứ thế rất nhiều sương quân trong châu bắt đầu nhờ quan hệ muốn chen vào trong sương quân của Dương Bình.

Sương quân phần lớn là dân chạy nạn, bọn họ cầm tiền ngoại trừ phí chi tiêu, rất hiếm có người đi gửi tiền, mà món phí chi tiêu này lại gắn bó mật thiết với Dương Bình, cũng chính là một sách lược trong kinh tế phồn vinh mà Âu Dương nói. Hiện giờ nan đề trước mặt Dương Bình là, người xin hộ khẩu quá nhiều. Ban đầu quy định trú lại là người có tay nghề, sau đó lại tăng thêm người biết chữ, còn có tay nghề. Nhưng bây giờ Cam Tín thấy, hai điều kiện này quá rộng rãi, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ Dương Bình phải khuếch trương thêm. Gia tăng nhân khẩu mặc dù là chuyện tốt, nhưng một phương diện khác mà nói cũng là chuyện xấu, số lượng nha dịch tất tăng tỉ lệ, hơn nữa còn phải cung cấp chỗ cho những người này ở, còn cả cương vị công tác. Hiện giờ đã có không ít người địa phương bất mãn, cơ hội làm việc của họ đều bị người xứ khác chiếm. Vì vậy, Cam Tín đưa ra bố cáo, trong hai tháng sẽ không cho đăng ký hộ khẩu nữa.

Âu Dương vừa về tới nha môn, còn chưa rảnh sắp xếp cho Lương Hồng Ngọc, đã bị Cam Tín và Triển Minh chặn lại.

Cam Tín khách khí hỏi một câu:

" Thân thể đại nhân không sao chứ?"

"Không sao".

Sau đó Cam Tín nói chính đề:

" Gần đây trên có chính sách, dưới có đối sách. Chủ yếu nhất là chuyện hộ khẩu. Hiện giờ xuất hiện mấy chuyện phiền toái. Chủ yếu nhất là phong trào chuyển hộ của người dân quá mạnh, nam Dương Bình thành thân với nữ phần đất bên ngoài, nữ phần đất bên ngoài sau khi ở mấy ngày, nam bỏ vợ, còn nữ thì lại thành thân với nam phần đất bên ngoài. Cứ như vậy mà chuyển, một hộ liền thêm hai người, sau đó liền quang minh chính đại tới nha môn làm công trợ cấp, tiếp theo lại giành việc của người địa phương. Ta lật nát cả luật pháp cũng không tìm ra cách giải quyết".

"..."

Âu Dương cười khổ. Đây là hậu quả do tư nguyên huyện mình phân phối khác với địa phương khác mà thành. Theo cách nói hiện đại thì là di dân phi pháp, nhưng đều là đất của Đại Tống, cứ lấy giấy tạm trú ra đã kinh chết người, chẳng lẽ còn đuổi người ta ra biên cảnh được à.

"Quan nhân, việc này chỉ sợ phải nói chuyện với các tộc trường".

Lương Hồng Ngọc ở một bên nói.

Ừm... Đây là biện pháp tốt không cần trị, nhưng đây cũng không phải là thứ mình muốn. Âu Dương là muốn biến Dương Bình thành khu pháp trị. Tức là những vấn đề khác, có thể lợi dụng chính sách điều chỉnh để hoàn thành. Thông qua tộc trưởng để quản lý, mình đã nghĩ tới, nhưng sẽ trong lúc vô hình tăng thêm ảnh hưởng của tộc trưởng, khiến hắn thành một cơ cấu chấp pháp phi pháp. Ở xã hội phong kiến, lực lượng của tộc là thứ cường đại mà đoàn kết, thậm chí đã thành một loại tín ngưỡng. Sĩ tộc hoành hành cùng hiện thực này cũng không phải là không có quan hệ. Âu Dương khẽ lắc đầu nói:

" Như vậy đi, thực hành chế độ thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài). Người xứ khác phù hợp điều kiện nhập hộ Dương Bình, cho giấy cư trú, đãi ngộ cơ bản giống dân chúng địa phương, nhưng không hưởng thụ bộ phận phúc lợi. Hộ tịch ở đủ năm năm, có cống hiến nổi trội tặng nhà cộng thêm hộ tịch, lại cấp ba người khác vào danh ngạch.

Cam Tín đổ mồ hôi nói:

"Đại nhân, biện pháp này rất tốt. Nhưng nhân thủ nha môn vốn đã không đủ, lại phân ra thêm một ngành, há không phải nhận thêm người bên ngoài à. Bổng lộc nha dịch này đã có không ít người ý kiến, hôm nay số người đã vượt qua người hầu Thọ Châu. Tri châu đã có lời rồi, bảo đại nhân thu liễm một chút".

"Mỗi phố thành lập cư ủy hội, do mấy đại mụ, đại thẩm, đại thúc phụ trách. Tiền công có thể trả ít hoặc không trả. Có thể giao quyền phạt tiền đại tiểu tiện tùy đất cho bọn họ. Đồng thời phụ trách tra báo nhân khẩu khả nghi trong khu vực của mình. Bắt được người xấu tiền thưởng đều thuộc về bọn họ, dù sao tiền thưởng này là do Hình bộ bỏ ra. Thay vì để bọn họ nhàn rỗi tán dóc tin tức, không bằng tìm mấy việc cho họ làm".

"Đó là một biện pháp."

Cam Tín vui vẻ nói:

"Những đại thẩm này so với một số nha dịch còn khôn khéo hơn, bản lãnh buôn chuyện có thể tám cả ba đời tổ tông nhà người ta. Hơn nữa còn có thể phân bớt việc của mấy ngành chúng ta".

"Ha ha, chính thức giới thiệu chút, Lương Hồng Ngọc..."

Triển Minh nói:

"Đại nhân, chúng ta có xem báo. Một trăm mười ba vạn xâu. Triển Minh ra mắt Như phu nhân".

Mặt Lương Hồng Ngọc có hơi nóng nói:

"Vừa rồi đường đột, tỷ phu cùng Cam đại nhân chớ chê cười".

Cam Tín nói:

" Như phu nhân là chưa quen thuộc tác phong của huyện nha Dương Bình này rồi, nào có chuyện đường đột".

Triển Minh nói:

" Đại nhân, nhóm vũ khí thứ hai đã lên đường, ta phái ba trăm sương quân cộng thêm hai mươi nha dịch áp giải, phỏng chừng gần nửa tháng là có thể tới biên giới Liêu. Nhóm thứ ba dự tính trung tuần tháng sau lên đường Mặt khác đại nhân phải chú ý an toàn, ta đoán chừng người Kim ám sát chưa thành, chỉ sợ sẽ không thôi".

Âu Dương nghi hoặc hỏi:

"Chẳng lẽ thật không phải thù riêng? Vậy tại sao không ám sát Hoàng thượng?"

"Một thuyền khác trở về Dương Bình, mang bức thư không kí tên này. Đại nhân mời xem".

Âu Dương nhận lấy xem thử, là chữ Hán. Trên đó đại khái ý là phân tích nguyên nhân Hoàn Nhan A Cốt Đả sao phải giết Âu Dương. Nguyên nhân có mấy phương diện. Thứ nhất chính là cục chế tạo Đông Kinh đã tồn tại vài chục năm, nhưng trước nay chưa từng xuất hiện binh khí tốt như vậy, mà xưởng quân Dương Bình chưa tới một năm, đã chứng tỏ bản lãnh của Âu Dương. Thứ hai, Âu Dương quan hệ mật thiết với trên dưới Liêu quốc, mà viện trợ vũ khí cũng trực tiếp thể hiện thái độ của hắn, còn Âu Dương là người Tống kiên quyết liên kết Liêu kháng Kim, với triều đình Liêu và triều đình Tống đều rất có sức ảnh hưởng, không trừ diệt không được. Thứ ba, từ biến hóa của Dương Bình với mậu dịch hàng hóa Kim, đã có thể biết Âu Dương rất mẫn cảm với sự uy hiếp chân thực của Kim quốc, hắn chấm dứt quan hệ với Tư gia, chỉ sợ sẽ có thủ đoạn sau đó, không diệt không được. Thứ tư, báo hoàng gia do hắn chủ quản đang từ từ kích động cảm xúc phản Kim của dân Tống, ác hóa hình tượng người Nữ Chân. Tổng kết mà nói, chính là Âu Dương là phần tử phản Kim rất có năng lượng. Hơn nữa Âu Dương này mới làm quan mấy năm, tương lai lỡ như lên triều đình, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cho nên phải giết người này. Trong thư còn nói Hoàn Nhan A Cốt Đả so sánh Âu Dương với mười vạn thiết kỵ. Nhưng quái dị chính là, trong thư chỉ nhắc tới hai gã thích khách, là nam giới, cũng không nói đến Hoàn Nhan Lan sẽ tham gia ám sát.

Cuối cùng trong thư nói, Nữ Chân hiện giờ rất kiêng kị hỏa khí, năm nay chỉ sợ sẽ không có chiến sự nổ ra nữa.

Triển Minh nói:

"Ta nghĩ thân phận người này rất quan trọng, vì vậy thư không lộ ngoài. Đại nhân, ta thấy hằng ngày xuất hành ít nhất phải phối hợp hai người. Tục ngữ nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vẫn nên cẩn thận một chút".

Âu Dương lắc đầu:

"Kim và Tống dù sao cũng giao thông bế tắc, muốn phái thích khách chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy. Hơn nữa, tỷ như phái ngươi đến Kim quốc ám sát một quan viên, ngươi cảm giác có mấy phần có thể đắc thủ? Phỏng chừng nửa đường đã bị hoài nghi là gian tế".

Triển Minh gật đầu nói:

"Có điều đại nhân vẫn nên cẩn thận là hơn".

"ừm đúng rồi, Hoàn Nhan Lan bắt được chưa?"

"Chưa, toàn bộ châu huyện gần Đông Kinh bố trí trạm kiểm tra, nhưng không phát hiện tung tích. Ta đoán chừng, nàng đã trốn vào thâm sơn, người Nữ Chân từ nhỏ săn thú, tất nhiên sẽ không lo lắng chết đói. Lại thêm hiện giờ mùa thu, chỉ sợ nàng đang đợi tiếng gió vừa qua, lẻn về Kim quốc".

Âu Dương thở dài:

"Ta lo nhất là nàng không đi, nữ nhân này tính tình có chút bướng bỉnh, nói thật, ta cũng không muốn nhìn thấy thi thể nàng chút nào, chỉ hi vọng nàng sớm chạy về Kim quốc, mọi người không gặp lại mới tốt".

Cam Tín nói:

" Đường xá mệt nhọc, đại nhân nên cùng Như phu nhân đi nghỉ tạm trước đi".

"Ừm".

Vào nội đường, Âu Bình ở nhà lên nghênh đón, trước quan tâm thương thế của Âu Dương, sau đó nhìn Lương Hồng Ngọc bất âm bất dương nhỏ giọng nói:

"Thiếu gia, một trăm mười vạn xâu, đáng không?"

Âu Dương cười nói:

"Huệ Lan mà hai ngàn xâu ngươi không phải cũng thấy không đáng".

Âu Bình cười ha hả nói:

"Ta bảo người ta nấu chút nước nóng".

"Ừm. Còn nữa, ngươi giục xuống, thớt ngựa Liêu kia tung ra, giá thấp chút cũng được, sắp hết gạo bỏ nồi rồi. Tiền hỏa dược trong châu còn thiếu nhiều lắm".

" Yên tâm đi thiếu gia, ta nắm chắc trong lòng".

Vào phòng trong, Lương Hồng Ngọc hỏi:

"Đúng rồi quan nhân, ta một mực muốn hỏi, cái gì gọi là đồng minh Hán Tát".

Đồng minh Hán Tát? Âu Dương nghĩ thử, cái này dưới mâu thuẫn của người thống trị ở Châu Âu từ thế kỷ mười hai đến thế kỷ mười bốn, thế kỷ mười lăm thì suy nhược, thế kỷ mười sáu tiêu vong. Nó là một loại đồng minh thương nghiệp Châu Âu do Đức lập ra. Được đồng minh võ trang, đã từng đánh bại hiệp ước mậu dịch do Đan Mạch cường định. Đồng minh lũng đoạn tất cả mậu dịch của địa hải Ba La. Đồng thời ở tây nổi Luân Đôn, đông đến thành thị duyên hải Nặc Phu Ca La Đức thiết lập thương trạm.

Thực lực của nó khá đáng sợ, có thể vận dụng lực lượng vũ trang của đồng minh trong thành thị cưỡng chế khiến nước khác ký kết hiệp ước mậu dịch. Tôn chỉ là đả kích hải tặc, đả kích hành vi cướp đoạt cùng hủy bỏ hành vi bảo vệ thương nghiệp như thuế thông hành không hợp lý, chuyển đến hải ngoại phát triển thế lực thương nghiệp, lũng đoạn ích lợi thương nghiệp, áp chế cạnh tranh thương nghiệp của thành thị Đức ngoài đồng minh cùng nước Anh, Nga và bản thổ Phật Lan Đức. Sau đó đồng minh đả thông tuyến mậu dịch, tự động kiến tạo hải quân. Hơn nữa giữa thành thị còn quy tắc hỗ động, một người Đức ở thành thị đồng minh phạm tội ở đồng minh nước Anh, nếu cảm giác thẩm phán không hợp lý, có thể đề xuất thẩm phán một lần nữa ở thành thị đồng minh nào đó. Nó có quy mô to lớn, lễ vật hùng hậu khiến tất cả người thống trị Châu Âu đều e ngại. Như đồng minh Hán Tát chi phối nhân tuyển kế vị vương vị Đan Mạch và Thụy Điển. Còn quốc vương nước Anh thậm chí không chỉ một lần gán vương miện cho thương nhân Hán Tát đổi khoản vay, hoặc cầu hắn mượn hạm đội và thuỷ thủ. Cuối cùng thương nhân đồng minh bị thương nhân khác cừu thị, tất cả quốc gia đều liên hợp lại áp chế đồng minh, đồng thời các quốc gia khích lệ hải tặc tiến hành tập kích thuyền đồng minh, thậm chí đổi hạm đội bổn quốc thành hạm đội hải tặc để làm suy yếu lực lượng của nó. Cuối cùng thay phiên tiến hành đả kích trí mệnh với đồng minh.

Âu Dương đương nhiên sẽ không trích dẫn, nhưng đồng minh Hán Tát này đúng là đã nhắc nhở hắn. Không thể chỉ phát triển Dương Bình, mà phải dẫn dắt cả Tống cùng phát triển thương nghiệp. Không thể chỉ bắt đầu từ thương nhân, còn phải bắt đầu từ quan địa phương. Như thành mới Hàng Châu nên sắp xếp một chút. Thành mới thương nghiệp phát triển, thì chính là lúc khiến tri huyện nhận được lợi ích thực tế. Sau đó mọi người từ từ bắt chước, biến đổi ngầm, cũng không phải là không có khả năng. Như tiền trang Dương Bình lưu động tiền tệ, phần lớn là châu hoặc huyện phái ra binh đinh áp vận.

"Quan nhân?"

Lương Hồng Ngọc bên cạnh hỏi:

"Có phải ta không nên hỏi không?"

"Đây mới là ý tưởng, hơn nữa giải thích rất phức tạp, cũng không phải ta có thể giải thích được. Nước nấu gần được rồi, ngươi đi tắm rửa trước đi".

"Ừm".

Người thống trị mặc dù còn chưa cảnh giác, nhưng không có nghĩa là sau này không cảnh giác. Bồn này là lửa, làm không tốt sẽ phỏng cả mình. Âu Dương nằm trên mặt ghế thái sư nghĩ, trước mắt trọng điểm vẫn là chiến tranh. Chiến tranh Liêu Kim, còn cả Tống sắp bắt đầu chiến tranh với Tây Hạ. Không thể thua, thua rồi lại đến sẽ khó khăn.

Lương Hồng Ngọc tắm xong trở lại, thấy Âu Dương nhìn mình chằm chằm, trái ngược hào phóng trước kia, ngượng ngùng cười một tiếng cúi đầu không nói lời nào. Âu Dương cười ôm lấy nàng đi vào phòng ngủ:

"Ở trên giường đợi ta trở lại".

"..."

Lương Hồng Ngọc không nói lời nào, khẽ gật đầu.

Tắm rửa, đóng cửa. Nội dung cụ thể tỉnh lược một trăm tám mươi vạn chữ...

Ở cửa sổ chỉnh tóc mây, nhìn gương đánh phấn hoa. Âu Dương ngồi sau lưng Lương Hồng Ngọc nhẹ nhàng chải mái tóc tán loạn của nàng:

"Xem khi nào rút thời gian dẫn ngươi về quê".

"..."

Lương Hồng Ngọc khẽ lắc đầu nói:

"Quan nhân, ta muốn mua mấy người số khổ làm nha hoàn sai bảo?"

"Ừm?"

Âu Dương hỏi:

"Bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Quan nhân có một số việc không tiện để người ngoài biết. Mua nha hoàn thấy hay không cũng sẽ không nói lung tung. Quan nhân ngươi không biết, hiện giờ hạ nhân trong phủ có lui tới với người bên ngoài. Liền nói vú già, ta phát hiện bà có tật xấu nghe góc tường. Chuyện khác đều được, nếu có lời bậy truyền ra, chỉ sợ không ổn".

"ừm, nói cũng đúng".

"Quan nhân kỳ thực không cần tốt với ta như vậy, nếu lần này thật hành thích thành công, quan nhân tất cũng bị liên lụy".

Âu Dương khẽ cười nói:

"Sau đó ta nghĩ, ngươi đã đưa hai món ăn, sao một mực không động thủ? Cầm thủ nỏ nơi tay, đừng nói là Thái Tướng, chỉ sợ muốn hành thích vua cũng không phải không có khả năng".

"Ta ở Dương Bình hai tháng, một mực nhìn hành động của quan nhân. Cũng nghe trong triều có người gây phiền cho quan nhân. Vốn kế hoạch quan nhân cùng lắm chỉ chịu chút trách phạt thôi, nhưng ngẫm lại ít nhất tri huyện Dương Bình này chỉ sợ quan nhân không làm được nữa. Cho nên ra ra vào vào một mực do dự".

"Ngươi có kỳ kế, lại có gan dạ sáng suốt cùng quyết đoán hơn người, theo tri huyện như ta, có phải là ủy khuất không?"

"Ngươi có ân nghĩa với ta, ủy khuất gì đâu chứ".

Lương Hồng Ngọc nhắm mắt lại hưởng thụ Âu Dương chải tóc, nói:

"Ta biết ngươi chỉ là cảm kích ơn cứu mệnh của ta, cũng không phải là thật lòng muốn kết hôn với ta. Nhưng lại để ta làm thê không nói, còn đồng ý chải đầu cho ta cẩn thận như thế, nhu tình trong đó ta tự cảm nhận được".

"Ngươi thích thì mỗi ngày ta đều chải tóc cho ngươi".

Âu Dương nói:

"Còn điều nữa, ngươi đã cứu ta, ta luôn không cảm ơn ngươi là vì ngươi là vợ ta, là người trong nhà, không cần cám ơn".

Khóe miệng Lương Hồng Ngọc nhếch lên khẽ cười nói:

"Ta thích nghe lời này, mặc kệ là thật hay giả".

...

Sau khi động phòng cũng không bày rượu, có điều bọn Âu Bình ngược lại khách khí với Lương Hồng Ngọc rất nhiều, Lương Hồng Ngọc cũng chẳng coi Âu Bình là người ngoài. Tạm thời cũng chẳng đi chỗ Lưu Huệ Lan giúp, mà lại giúp quản lý việc nhà, từ từ quen tính cách xử sự làm người của Âu Dương. Lưu Huệ Lan rất vui vì Lương Hồng Ngọc cuối cùng cũng lưu lại. Bọn người Cam Tín Triển Minh thì chẳng tỏ ý kiến gì. Việc duy nhất Âu Dương không hài lòng chính là, mặc dù Lương Hồng Ngọc xuất thân quân doanh, nhưng vẫn hơi chú trọng lễ số. Âu Dương bảo nàng đón mẫu thân qua, nhưng Lương Hồng Ngọc lại nói ở cũng được, nhưng ở lâu thì không được, nên mua một căn hộ nhỏ gần đó, không có chuyện gì liền qua thăm chút.

Mấy ngày trôi qua, Hoàn Nhan Lan vẫn không có tin tức gì, giống như biến mất ở nhân gian. Bên Đông Kinh cũng truyền đến tin tức, thích khách sống kia rốt cuộc không chịu nổi hình mà mở miệng, việc này quả nhiên là hành vi ám sát do Hoàn Nhan A Cốt Đả bày mưu đặt kế tiến hành. Nhằm vào chính là Âu Dương, còn sự gia nhập của Hoàn Nhan Lan, rất tình cờ. Nàng là lén theo hai người lên thuyền. Mà ca ca của Hoàn Nhan Lan đã chết, đoán là Hoàn Nhan Lan đã đổ món nợ này lên đầu Âu Dương, người mình thích giết chết ca ca của mình, chuyện như vậy nàng không có cách gì chấp nhận, vì vậy tự đòi tới ám sát Âu Dương. Nàng sẽ không quan tâm luận điệu Âu Dương không gánh vác hậu quả do vũ khí tạo thành.

Khủng hoảng tài chính của Âu Dương bởi vì mua bán đám ngựa Liêu kia đã giảm lại, sau đó khoản tiền ở nước Liêu hậu kỳ từng lượt hoặc tiền hoặc vật chuyển tới, tiền đã không còn là vấn đề nữa.

Hiệp đàm mậu dịch giữa hiệp hội thương nghiệp Dương Bình và triều đình sẽ có ba người tham dự hội nghị, Tô Thiên, Âu Dương, Trương Huyền Minh.

Tô Thiên vừa mở miệng đã giới thiệu về Tây Hạ rất nhiều:

" Tây Hạ địa thế bằng phẳng, việc nông ở hai đất Lương Châu và Qua Châu triển khai khá tốt. Mặc dù hàng đúng là Hán làm, nhưng mưa thuận gió hoà, lại thêm đất đai phì nhiêu, người và diện tích gieo trồng lớn, giá lương thực của nó chỉ bằng bốn phần của Đại Tống. Nếu như có thể chiếm lĩnh hai đất này, hiệp hội thương nghiệp có thể mua sắm nhóm lớn và hào đoạt điền sản. Nhân công địa phương giá rẻ, là ưu thế cực lớn. Sau đó đem lương thực gia công vận ở trong, lợi nhuận khá khả quan. Phía bắc Hoành Sơn và hành lang Hà Tây, là vì Tây Hạ trọng đất chăn nuôi, theo ta được biết, ngoại trừ mấy vùng nuôi ngựa của triều đình, địa vực khác đều là nơi vô chủ, tự do chăn thả. Nơi đây có lợi gấp mười lần. Mà ngành sản xuất như dệt len, thu muối, tạo giấy in ấn, chế tạo vàng bạc, gia công ngọc khí ngược lại rớt lại phía sau Đại Tống, càng đừng nói là công nghệ của Dương Bình, rất có triển vọng. Mặt khác trong Liêu, Kim Tây Hạ, Tây Hạ là quốc gia duy nhất tự chế tiền, một khi tiền trang Dương Bình vào, có thể phân chia tiền vay, hạ thấp tiền tệ, dùng tệ Tây Hạ mua sắm, dùng tệ Tống bán vật, một đến một đi, ích lợi khá cao".

Trương Huyền Minh nói:

"Liên minh Thiền Uyên, năm Tống thua Liêu mười vạn lượng bạc, hai mươi vạn thớt lụa. Nghị hòa Tống, Hạ, Tống thưởng bảy vạn hai ngàn lượng bạc, ba vạn cân trà, mười lăm vạn ba nghìn thớt lụa. Tô tổng tài, tiền tệ này chỉ sợ phần lớn vẫn là tệ Tống. Haizz... Triều đình cầu an như thế. Bổn quan liền hi vọng, một khi chiếm lĩnh đất nào đó, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình có thể nhanh chóng vào theo, giữ ổn định địa phương, hán hóa người *Đảng Hạng".

*Đảng Hạng (một nhánh của dân tộc Khương, thời bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ)

Âu Dương nói:

"Việc này rất đơn giản, một khi chiếm lĩnh lập tức dán bảng chiêu công. Như Lương Châu và Qua Châu có thể thiết lập sân gia công lương thực, hành lang Hà Tây thiết lập sân gia công da lông. Còn có thể chiêu mộ dân bản xứ tới Tống làm thuê. Bán phá giá trang phục Tống, yêu cầu đẹp mắt mà giá thấp. Đồng thời ở mấy chỗ này thành lập trạm thương như lá trà, tơ lụa. Chăm sóc bách tính. tăng thu nhập của bọn họ, cải thiện điều kiện cuộc sống của bọn họ. Nghề nuôi trồng cũng phải đưa vào, cuộc sống tốt không, có quan hệ rất lớn với có thể ăn thịt không. Chỉ cần kinh doanh mấy năm ở một nơi, để địa vực khác của Tây Hạ hâm mộ cuộc sống nơi đây, lén di dân tới, sau đó lại chinh thảo địa phương khác, chỉ sợ bách tính đều sẽ nổi loạn".

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<