Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 122

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 122: thăng quan phát tài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Đến Đại Định phủ, Tư gia nghênh đón, Tư lão gia tử vì lần gặp trước với Âu Dương ở Kim quốc mà hết sức áy náy, cố ý phái thân tín nghênh đón từ xa, hơn nữa tỏ vẻ nếu Âu Dương có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, hắn nhất định làm theo. Âu Dương được đãi ngộ như thế, trong lòng liền mắng thầm một tiếng lão hồ ly. Nếu như mình không phải có tiền đồ rộng mở, người này có thể áy náy sao? Bản thân cũng thật có giá quá rồi. Sắp đến Lâm Hoàng phủ Âu Dương nhìn lại, khá lắm. Mình ở Đại Tống không có bất kì người nào hộ tống, vừa đến Liêu quốc, đội ngũ hộ tống liền hơn trăm người.

Vừa đến Lâm Hoàng phủ, Tiêu Cam Vân lại dẫn theo hơn mười người tới đón tiếp, thấy Âu Dương liền tới ôm chầm lấy:

"Huynh đệ, nhớ ca ca muốn chết."

"Ta cũng nhớ ca ca."

Âu Dương nói:

"Có điều huynh đệ lần này tới có chút công sự, xong rồi nhất định đi hỏi thăm ca ca. Bốn xe các ngươi đi cùng đại ca đi. Đại ca đừng ghét bỏ, một chút lễ vật nhỏ thôi."

"Huynh đệ mới là người khách khí, đi xa như vậy còn mang quà cáp này nọ theo. Ca ca sẽ không quấy rầy huynh đệ làm việc công, xong việc chúng ta say sưa ba ngày đi."

Âu Dương cười nói:

"Được!"

Dễ dàng nhận thấy Tiêu Cam Vân này đối với hắn thật có nghĩa khí. Đương nhiên trong đó không ngoại trừ nguyên nhân mình đây thật giống thần tài vậy. Âu Dương cảm thấy tới Liêu quốc liền giống như về nhà mình, người quen rất nhiều. Vậy tại sao Âu Dương ở Đại Tống lại không giao thiệp rộng rãi như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, chính là ích lợi. Bên Liêu quốc quan viên cao thấp ai cũng sẽ lo lắng Âu Dương có thành tự.

...

Dương Bình!

Triển Minh cùng Cam Tín nhìn tin tức thu thập về im lặng, hiệu suất làm việc của Lý Dật Phong không thể chê, nhưng, chuyện thật kỳ quặc. Theo lời Lương Hồng Ngọc nói, kích viện quả thật có cô gái tên là Hồng Ngọc, nhưng là nghệ danh của người ta, vốn tên là Vương Bảo Phú, hơn nữa hai năm trước đã chết bất đắc kỳ tử, về phần nhà giàu kia chỉ do bịa đặt ra. Căn cứ tin tức của Lý Dật Phong mang tới, năm mươi năm trở lại có họ Lương làm quan lục phẩm, nhưng không có nữ nhân nào tên gọi Lương Hồng Ngọc cả, hơn nữa hậu nhân Lương gia này đều đang sống cuộc sống bình thường, không có bất kỳ đứa con rơi nào trong dân gian. Lý Dật Phong thậm chí ngay cả Hộ bộ đều tra xét, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì.

Cam Tín hỏi:

"Triển Minh, ngươi lo lắng cái gì? Chẳng lẽ là lo lắng cô gái này là do người khác phái tới hại đại nhân?"

"Ta không dám chắc, nhưng cô gái này thân phận có chút khó phân biệt, hơn nữa ngươi nghĩ xem, cũng thật trùng hợp. Nàng ngã trước mặt phu nhân, sau khi phu nhân đỡ nàng dậy nàng, trùng hợp trông thấy tín vật. Còn thêm những lời nói dối này nữa, nói không có mưu đồ vậy mới kì quái."

Triển Minh hỏi:

"Bạch Liên, nàng kia có gì khác thường không?"

"Khác thường? Cái này không thể nói, vẫn giúp ta ở phòng liên hệ, muốn ta dọn ra ngoài ở, dường như còn rất nhiệt tình. Bình thường thì ngồi ngây người một mình bên hồ nước. Đúng rồi! Nàng mấy ngày hôm trước còn đến huấn luyện quán của bọn nha dịch, còn chơi dùng nỏ tay. Ngày đó, sau khi huấn luyện kết thúc kiểm kê lại thì thiếu một cái nỏ chuyên dụng huấn luyện. Vốn định báo cho đại nhân ngài đây, nhưng không bao lâu, Lương Hồng Ngọc lại giúp tìm được."

"Còn có chuyện này?"

Cam Tín nói:

"Có cần bắt lại hỏi thử không?"

Triển Minh lắc đầu:

"Chỉ là khả nghi, nhưng một chút chứng cớ cũng không. Bắt lại giỏi lắm cũng chỉ có thể chứng minh thân phận nàng có vấn đề. Một nữ tử như thế, trừ phi dùng đại hình, nếu không sẽ không cung khai. Nhưng ở tình huống này, dùng đại hình với tiểu thiếp của đại nhân... hình như rất không hợp lí. Hơn nữa Huệ Lan bên kia cũng không tiện công đạo."

Cam Tín gật đầu:

"Nhưng bây giờ phải tìm ra thân phận chân thật của nàng. Bạch Liên, ngươi mang hai mươi tên nha dịch đi Kinh Khẩu, tới từng hương từng thôn điều tra nghe ngóng, xem có dấu vết để lại hay không, dù là một tia manh mối cũng không được bỏ qua."

"Dạ!"

Triển Minh lẩm bẩm nói:

"Đã không phải quan viên, cũng không phải là thương nhân gì cả. Vậy là thân phận gì mà khiến một quan tứ phẩm còn kính trọng nàng đến vài phần, còn bảo con gái kết bái cùng?"

Cam Tín hỏi:

"Có thể là ân nhân cứu mạng gì không."

"... Cũng có thể, bên ngươi điều tra xem, ta phái người tra xét cuộc đời phụ thân Huệ Lan, hy vọng có thể tìm ra thứ gì hữu dụng."

"Tốt, chúng ta chia nhau điều tra, trời đất bao la, ta xem nữ nhân này có thể trốn đi nơi nào. Không vội, đại nhân còn một tháng nữa mới về, chúng ta còn có thời gian."

Cam Tín sau khi ngẫm lại bảo:

"Ngươi cũng đừng quên chuyện chiêu mộ sương quân, bên kia vừa có tin tức liền cần nhân thủ khởi công."

"Yên tâm đi. Các đại nhân ở châu lý đều có giúp."

...

Thiên Tộ Đế cười ha ha:

"Không ngờ đặc phái viên triều Tống phái đến dĩ nhiên lại là Âu Dương ngươi."

Cái gì gọi là hôn quân, đây gọi là hôn quân đấy. Nếu là người khác, luôn có vài phần tâm phòng bị. Mà Thiên Tộ Đế ngược lại thấy Âu Dương nên rất vui vẻ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi quen ta thì ta sẽ giảm giá cho ngươi sao? Âu Dương vội nói:

"Vi thần không phải cố ý giấu diếm, xin bệ hạ thứ tội."

Hắn nói mập mờ, vi thần này rốt cuộc là Liêu thần hay là Tống thần đây?

"Tội gì chứ."

Thiên Tộ Đế rất hòa ái vung tay lên hỏi:

"Không biết lần này triều Tống vì sao đột nhiên phái sứ giả tới Liêu?"

"Đây là thư bệ hạ viết cho bệ hạ."

Âu Dương toát mồ hôi! Cũng chỉ có thể nói như vậy, chẳng lẽ là đây là Ngô Hoàng bệ hạ gửi cho Ngô Hoàng bệ hạ sao? Làm quan lưỡng quốc quả thật đôi khi có chút phiền toái.

Thiên Tộ Đế không chút nào để ý tiếp nhận thư vừa nhìn vừa gật đầu, rồi sau đó thở dài:

"Tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng chuyện xấu của quốc gia cũng giấu không nổi, còn khiến hoàng muội hao tâm tổn trí."

"Huynh đệ chi bang, lẽ ra nên như vậy. Hồi bệ hạ, vi thần mang đến một số lợi khí, tất nhiên có thể làm cho người Nữ Chân không dám kiêu ngạo."

"Ừm, đi xem."

Hắn ngược lại không ôm hi vọng gì nhiều, sự thật là hiện nay cả nước Liêu đều tràn ngập cảm giác thất bại, người Khiết Đan trời sinh dũng mãnh hết bại lại bại. Nếu không phải A Cốt Đả chủ trì nội vụ, nếu không phải Gia Luật Đại Thạch nén đau đớn đón đầu, Lâm Hoàng phủ này có thể đổi chủ hay không còn khó mà nói.

...

Một mảnh đất yên tĩnh, tám con ngựa vội vã chạy qua, rồi sau đó chính là những âm thanh vang trời, một đoàn hỏa diễm hoàn toàn nuốt chửng lấy tám con ngựa, trong đó có một con ngựa còn bị nổ bay cao đến một mét. Thiên Tộ Đế xem rồi vui vẻ nói:

"Tốt! Người đâu, xem xem ngựa chết hết cả chưa?"

"Từ từ đã!"

Âu Dương chặn lại nói:

"Cái này gọi là Tử Mẫu Uyên Ương Lôi. Vừa rồi thứ phát nổ chính là Tử Mẫu Lôi, mà Uyên Ương Lôi còn chưa phát động. Chiêu này làm cho kẻ địch nghĩ rằng khu vực đó đã an toàn mà sơ hở mất cảnh giác thì lần nữa sẽ phát nổ gây sát thương tiếp."

Góc độ an toàn để đặt địa lôi bình thường là quanh tầm 15 độ, đương nhiên cũng phải có khoảng cách cố định mới không bị kích nổ liên hoàn.

Thiên Tộ Đế phất tay:

"Lên tiếp đi!"

Lại bốn con ngựa bị người đánh cho chạy tới, vừa chạy qua một quả địa lôi, quả nhiên tiếng nổ lại vang lên liên hoàn, uy lực lần này so với lần trước càng thêm dữ dội. Thiên Tộ Đế vui vẻ nói:

"Có vũ khí này chôn ở đường đi của địch, vậy thì quân địch quả là có đi không có về rồi."

Tiêu Phụng Tiên một bên nói:

"Bệ hạ, thứ đó tốt thật, chỉ có điều, nếu kẻ địch tránh được cái này... Phải biết Đại Liêu ta phần lớn là bình nguyên. Địch vẫn có thể phái tử sĩ ra, sau đó theo sau tấn công."

Âu Dương nói:

"Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần còn mang đến pháo Súy Thủ kinh thiên."

Âu Dương rốt cục vẫn lấy tên khoa học cho thuốc nổ. Hắn vung tay lên, bốn quả pháo Súy Thủ đặt ở trên sàn. Âu Dương đối mặt với một đám tướng lĩnh nói:

"Tất cả mọi người chưa từng tiếp xúc qua phải không? Không cần lo lắng, những thứ hạ quan bán, người thường cũng có thể dùng được, không cần huấn luyện, không cần nghiên cứu, chỉ cần cầm lên liền có thể dùng được. Không biết vị tướng quân kia có nguyện ý thử không?"

Một tên tiểu giáo đi ra:

"Để ta."

Hắn bước qua cầm lấy pháo Súy Thủ, một công nhân dạy sơ cho hắn cách sử dụng.

Âu Dương la lên:

"Phóng ngựa."

Dứt lời, bốn con ngựa với tiểu giáo lao nhanh tới, tiểu giáo không nhanh không chậm nhen lửa pháo Súy Thủ, rồi sau đó quăng ra ngoài. Có điều vì hắn là lính mới, lực tay chưa điều chỉnh tốt, kết quả lực ném không đủ, tới ném tới trước mặt. Sau khi pháo Súy Thủ nổ mạnh, hai con ngựa trong phạm vi nổ rên lên một tiếng, toàn thân trúng mấy chục miếng miếng sắt, chạy nữa hai bước ngã xuống đất mà chết. Mà hai con ngựa còn lại nhờ có hai con ngựa chạy trước chắn bớt vụ nổ, thương tích không nhiều lắm, nhưng lại chấn kinh, chạy loạn xung quanh, liều mạng chạy như điên. Trong đó một con vì kinh hoảng không ngờ đụng vào tường, gãy cổ, cuối cùng đi đời nhà ma. Mặt khác, con ngựa kia mặc dù được người nuôi ngựa liên tục ra lệnh, vẫn như cũ hoảng loạn chạy trốn.

"Tốt!"

Thiên Tộ Đế cùng tất cả tướng lĩnh đều trầm trồ khen ngợi. Đây quả là vũ khí tốt bậc nhất để đối kháng với người Nữ Chân. Vốn hai bên đều là ngựa chiến, nhưng bây giờ ngựa chiến của Liêu hoàn toàn không cùng cấp bậc với của người Nữ Chân. Có thứ vũ khí mới này, đương nhiên rất tốt. Mấu chốt nhất là cho dù thứ này bị người Nữ Chân thu được, cũng không thể dễ dàng sử dụng giống những vũ khí khác được. Mà bản thân thì có nguồn vật tư cuồn cuộn không dứt. Trước lúc Âu Dương gặp Thiên Tộ Đế, một đám đại thần đã nghị luận qua, kết luận được đưa ra chính là môi hở răng lạnh, bản thân Tống hi vọng giúp hắn chế trụ người Nữ Chân. Mặc dù thoạt nhìn thật bất đắc dĩ, nhưng điều nãy cũng vô cùng hợp đạo lý. Cũng bởi vì đạo lý này, Đại Tống tất nhiên sẽ không chặt đứt nguồn vật tư này. Sau này cũng đơn giản, cho dù là thuốc nổ, có thể một hai năm sau, bản thân Liêu quốc cũng có thể chế tạo, tất nhiên phải không chịu sự quản chế của triều Tống. Bây giờ quan trọng nhất là thắng được vài trận, nâng cao sĩ khí, ý chí của dân, kiềm hãm sự kiêu ngạo của người Nữ Chân.

Âu Dương ở một bên hợp tình hợp lí nói:

"Hai thứ đồ này còn rất rẻ. Tử Mẫu Uyên Ương Lôi một bộ hai mươi quả, mỗi quả chỉ bốn trăm văn, như vậy một bộ chỉ có tám quan tiền thôi. Nhưng đừng nói đến giết người, chính là ngựa, một con ngựa chiến có rẻ hơn nữa cũng phải mười quan, một bộ pháo này liền có thể nổ mất hơn trăm quan tiền của kẻ địch, người Nữ Chân nhiều tiền hơn hay là bệ hạ nhiều tiền hơn?"

"Ừm!"

Thiên Tộ Đế vuốt râu suy tư.

"Pháo Súy Thủ, mỗi quả bốn trăm văn, cũng đã vô cùng rẻ rồi. Quan trọng nhất là, sử dụng những này căn bản không cần là quân tinh nhuệ. Cho dù đầu đá cũng học được cách sử dụng. Bệ hạ ngẫm lại xem, kẻ địch vạn mã trùng kích, mà chỗ ta chỉ cần ngàn người, mỗi người một pháo Súy Thủ, Nữ Chân không chết sạch thì cũng bị thương tám phần, bên ta kỵ binh tùy ý xông vào chém giết. Giết chết vạn người mà không cần hao phí người nào cũng không phải chỉ là ý nghĩ viển vông nữa."

Lý Tương một bên nói:

"Ta nói này Âu Dương, ngươi dù gì cũng là quan viên của Liêu quốc chúng ta, giá tiền có thể rẻ thâm chút hay không."

"... Như vậy đi, hạ quan liều chết giảm thêm 10% nữa, cũng để thể hiện sự coi trọng quan hệ Tống Liêu của hoàng đế nước Tống."

"Được rồi!"

Thiên Tộ Đế nói:

"Tử Mẫu Uyên Ương Lôi này trẫm đặt năm nghìn bộ. Pháo Súy Thủ trẫm muốn mười vạn quả."

Bốn vạn cộng bốn vạn, ** bảy mươi hai, chính là bảy vạn hai ngàn quan. Rồi sau đó đổi thành ngựa, một con dù là 20 quan, vẫn có thể đổi được ba nghìn sáu trăm con, một con Đại Tống bán năm mươi quan, tổng cộng chính là mười tám vạn quan... Ha ha ha, tất cả thành phẩm gia cố xong hết cũng nhiều nhất khoảng hai vạn quan, mình lời không mười bốn vạn quan. Nhân sinh tịch mịch như vân... Thuế biên quan gì chứ? Triệu Ngọc đã thu ba phần, còn muốn thu thuế biên quan? Liêu lại càng không cần phải nói, lần này đến với danh nghĩa viện trợ, ngươi dám đánh thuế trên đầu Hoàng đế ngươi sao? Âu Dương thấy Liêu quốc cho hắn có cảm giác như về đến quê nhà vậy.

Hiệu suất làm việc cũng phải nói là quá nhanh rồi, rất nhanh liền có người đến bàn bạc chi tiết cùng Âu Dương, Âu Dương nghe xong mừng rỡ, người này chỉ cần mình vận chuyển đến biên quan là được. Đương nhiên không thể thiếu khoản thử hàng, điểm ấy Âu Dương không lo lắng, mình là có nhân phẩm, có đạo đức. Hàng bán ra đương nhiên đều có thể phát nổ. Âu Dương rất hào phóng tặng thêm mười bộ Tử Mẫu Uyên Ương Lôi, cùng 30 miếng pháo Súy Thủ đưa cho Liêu quân. Tiêu Phụng Tiên lập tức phái người đem những này áp giải đến tiền tuyến, chuẩn bị đánh trận.

Âu Dương đương nhiên không phải không hiểu nhân tình, kế tiếp bắt đầu dâng tặng lễ vật tiền bạc, chỉ cần là quan ở kinh thành, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể được tặng một cuộn tơ lụa. Tơ lụa Dương Bình vì đang là mùa hè, về sau mọi người lại muốn có thêm kiểu dáng, những hàng tồn, Âu Dương chỉ thu lại sáu phần. Nhưng gần như tất cả mọi người ở Liêu kinh đều có ấn tượng tốt với Âu Dương. Âu Dương lại nhân cơ hội nói ra chuyện ngân hàng tư nhân Dương Bình, ý muốn cùng Liêu thương kết phường kinh doanh. Lý Tương phất tay, thứ này là thương gia gì đó, bảo Âu Dương tự mình đi xem xét đi, triều đình mặc kệ.

Tiền đặt cọc trước trên dưới ba phần, trong đó một vạn quan là tiền mặt, một vạn là ngựa, da lông cũng lấy giá cả thích đáng. Âu Dương đả thông vài đốt tay, dùng ba vạn quan mua hơn ngàn con ngựa chiến, lại thuê dân bản xứ cùng đại bộ phận công nhân của mình cầm công văn miễn thuế trở về Đại Tống đầu cơ trục lợi. Liêu quốc tin tưởng danh dự của Âu Dương, dù nói thế nào Đại Tống Hoàng đế cũng sẽ không vì chút tiền ấy mà dọa người.

Âu Dương ở Lâm Hoàng phủ ngây người hai mươi ngày, mười lăm ngày này, tiền tuyến báo tin chiến thắng về. Nói là nhờ công dụng của Tử Mẫu Uyên Ương Lôi, tiêu diệt một ngàn người Nữ Chân, đã thế còn khiến đệ nhất mãnh tướng Hoàn Nhan Oát Lỗ của Nữ Chân trọng thương, cũng chính là anh của Hoàn Nhan Lan. Dựa theo người mục kích nói, không biết có nguy hiểm đến tính mạng Hoàn Nhan Oát Lỗ hay không, nhưng dù sao sắp tới cũng không cách nào chiến đấu nữa.

Ngày đó Gia Luật Đại Thạch ở chỗ cao dò xét doanh trại địch. Hoàn Nhan Oát Lỗ trúng kế dẫn đầu một ngàn quân trùng sát đến. Nửa đường rơi vào trận địa địa lôi. Gia Luật Đại Thạch lãnh đủ, mười bộ pháo toàn bộ nổ hết. Rồi sau đó hai trăm kỵ binh xung quanh chém giết, 30 quả pháo Súy Thủ dùng hết, cuối cùng ngoại trừ đội hộ vệ của Hoàn Nhan Oát Lỗ, đám người còn lại bị diệt toàn bộ. Cuộc chiến này người Nữ Chân ù ù cạc cạc bị đả bại, lại thêm chủ tướng bị thương, quân Liêu gây ra đại chấn xong, lui binh trăm dặm đến Kiên Thành. Trận chiến này là từ khi Kim Liêu khai chiến đến nay, Liêu quốc lần đầu giành được thắng lợi.

Thiên Tộ Đế mừng rỡ, lập tức hạ thánh chỉ, phong Âu Dương làm Hàn Lâm học sĩ thừa chỉ, ngang hàng quan ngũ phẩm. Đây cũng có thể là nói, thứ nhất là lung lạc hắn. Thứ hai là xem Hoàng đế Tống rốt cuộc có thể lại tín nhiệm Âu Dương nữa không. Người khác tốt chính mình sẽ không tốt, tiện thể châm ngòi cũng là chuyện tốt. Dù sao Liêu quốc cũng không tổn thất sợi lông bào, có được hay không đều không sao cả. Âu Dương tiếp chỉ trong lòng cảm thán, mình ở Đại Tống là Trạng nguyên, lại như vậy phong sinh thủy khởi, vì quốc khố gia tăng nhiều tiền như vậy, nhưng chức quan vẫn càng ngày càng nhỏ, hiện đang là bát phẩm, phỏng chừng cũng không phải là không thể rớt xuống cửu phẩm. Thế mà bản thân đến Liêu quốc hai lần đều là vừa kiếm tiền vừa thăng quan. Nhân sinh mà... Đúng là trò hề lớn.

...

Cũng đồng thời, Kim quốc Liêu Dương phủ bên này, Trầm Mị dâng lên dò xét lôi khí còn có mấy quả địa lôi. Hoàn Nhan A Cốt Đả nhìn địa lôi, hận không thể trực tiếp nuốt vào. Một ngàn người đó đều là tinh nhuệ của Nữ Chân. Bất quá một tướng khó cầu, Hoàn Nhan Oát Lỗ trọng thương. Những thứ này đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là bây giờ sĩ khí không yên, trong quân có lời đồn nói đây là cơn thịnh nộ của thân. Đây mới là thứ trí mạng nhất!

A Cốt Đả chậm rãi hỏi:

"Quốc sư, đây là thứ yêu nghiệt gì?"

"Bần đạo vì thế sự đặc biệt mở Thiên nhãn, cái đó nào có phải là yêu nghiệt gì. Vật ấy là doTống chế tạo ở Dương Bình."

"Âu Dương?"

A Cốt Đả lạnh lùng hỏi.

"Đúng vậy!"

"Truyền Trầm Mị."

...

Trầm Mị cung kính nói:

"Hồi bệ hạ, những vật này trộm ở xưởng công nghiệp quân sự Dương Bình, Âu đại nhân nói, nếu địa lôi là mâu, thứ dò xét lôi khí này chính là lá chắn. Có thể tìm kiếm dưới mặt đất quanh đó mấy chục thước có địa lôi không."

"Trộm sao?"

Hoàn Nhan A Cốt Đả cười lạnh nói:

"Nói thẳng đi!"

"..."

Trầm Mị toát mồ hôi lạnh, người này ra vẻ muốn giết người, người này cũng không đem tính mạng người Hán người Liêu để vào mắt. Trầm Mị bình tĩnh nói:

"Hồi bệ hạ, nói thật là, là Âu đại nhân khiến tiểu nhân tới đây đẩy mạnh tiêu thụ. Một cái năm trăm văn."

"Năm trăm văn? Quả thật hữu dụng?"

"Cho nên tiểu nhân mang đến địa lôi, có hữu dụng không bệ hạ cho người thử một lần là biết."

"Không phải chỉ là nam châm sao?"

"Xin hỏi bệ hạ, Kim quốc có mỏ nam châm sao? Còn có la bàn này cấu tạo tinh xảo, bệ hạ cho dù có thể mô phỏng làm ra được, nhưng khoảng cách đo lường chỉ sợ cũng không đạt? Hơn nữa tại hạ chẳng qua chỉ là một người trung gian."

Trầm Mị vì tiền cũng phải liều. Ý nói chính là, ngươi đừng nghĩ tới chuyện giết ta, nếu không ngươi lấy không được thứ này đâu. Trầm Mị bổ sung:

"Có thứ này có thể lấy được lôi khí của Liêu, vì mình sở dụng, khá có lời."

"Ừm... Giá tiền cũng phù hợp, có điều ngươi cứ thế mang mấy cái này tới đây, trẫm không thể tin."

Hoàn Nhan A Cốt Đả nói:

"Như vậy đi, ta phái mấy người cùng ngươi về Tống, thuyền da lông trước tiên không thu tiền. Sau khi thử hàng, nếu phù hợp, trực tiếp đặt hàng ngay tại chỗ được không?"

Trầm Mị toàn thân lông tơ dựng lên, một kẻ giết người không chớp mắt đột nhiên hỏi mình có được không. Có điều Trầm Mị ngẫm lại cũng chẳng thấy bất hợp lí chỗ nào, hơn nữa người ta nói cũng có đạo lý, vì vậy gật đầu nói:

"Được!"

Nếu như là Âu Dương nhất định sẽ nhìn ra quỉ kế của A Cốt Đả, Kim quốc cũng không giàu có, vật tư thiếu nghiêm trọng. Vậy mà A Cốt Đả nguyện ý miễn phí một thuyền hàng, nhưng lại không bàn chuyện giá cả. Hôm nay hiệp hội buôn bán Dương Bình ở Kim quốc đã không quan trọng như trước kia nữa, vật phẩm cung cấp khiến A Cốt Đả rất không hài lòng, sau khi hắn biết những sự tình này đều là Âu Dương bày trò, sớm có chút suy tính.

...

Giờ không phải thời gian đánh cược đua ngựa vui vẻ nữa, có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Tiêu Cam Vân thở dài:

"Huynh đệ, thu nhập bên này cũng chỉ bằng một phần vừa rồi. Hưu nhàn bộ miễn cưỡng có chút lợi nhuận."

"Ừm!"

Âu Dương biết, triều đình có không ít người hợp tác với thương nhân tới đây phân phối bánh ngọt. Mà giác đấu trường bởi vì một số nguyên nhân lại đình công vô hạn. Cô gái có kinh nghiệm cùng tư sắc của Hưu nhàn bộ bị bóc lột tài năng nghiêm trọng, Âu Dương thấy tình hình món ăn bây giờ hỏng bét. Âu Dương không phải là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng đây là nơi giải trí, là nơi mọi người vui vẻ, xuất hiện chuyện này quả không đúng. Trước mắt thấy tổng lợi nhuận vẫn tương đối khả quan, nhưng Tiêu Cam Vân thấy vậy vẫn chưa đủ. Âu Dương nói:

"Nếu lợi nhuận đánh cược không cao, liền tìm chỗ mở tiệm mạt chược đi."

"Mạt chược?"

Âu Dương gật đầu:

"Đúng! Không khác đánh bài lắm, có điều có nhiều quy tắc hơn, chớ xem thường mạt chược. Trò này chủ yếu nhắm vào phu nhân thê thiếp của những kẻ có tiền, có quyền. Sau đó đem nơi đây chậm rãi biến thành một nơi xã giao."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<