Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 115

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 115: Dương Bình du ký
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Triệu Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

"Bồi thường thiệt hại cho người bị thương thì không có vấn đề gì, về phần giam vào ngục thất với đánh mấy hèo thì ta nghe nói trong luật pháp Đại Tống có trách trượng pháp."

"Uhm! Có thì có thật. Nhưng mà...."

Cam Tín chỉ vào Tiểu Thanh và nói:

"Đơn cử là vị quận chúa này, chống người thi hành công vụ, lại còn đả thương mệnh quan triều đình. Theo pháp luật của Đại Tống, có thể bị khép vào tội tạo phản. Đương nhiên nếu vị này đúng là quận chúa, không coi bách tính ra gì thì thôi đi, nhưng đả thương đến mệnh quan triều đình thì ít nhất cũng phải bị giao đến cho Đại Nội trách phạt, Đại Nội cũng phải có công văn nói rõ kết quả cho huyện Dương Bình."

"Đại nhân, người đang làm gì vậy hả?"

Giọng của Triển Minh từ bên ngoài truyền vào trong. Trán Cam Tín mướt mồ hôi, Triển Minh ơi là Triển Minh, ngươi đến thật chẳng đúng lúc gì cả.

"Âu Dương, khanh đi ra đây cho ta."

Triệu Ngọc ngây ngốc ba giây, sau đó liền nổi giận, giận, vô cùng tức giận.

"Ai zô, đến rồi đây. !"

Âu Dương bê mông bước vào hành lễ:

"Vi thần tham kiến Bệ hạ, không biết Bệ hạ đến nên không kịp ra nghênh đón, mong người thứ tội."

"A...."

Cam Tín hoảng sợ, người này thế nào mà lại là Hoàng Đế. Cái tên đại nhân chết tiệt, giết người không đền mạng mà, đến mình mà hắn cũng lừa. Cam Tín vội vàng chắp tay và nghiêng mình hành lễ:

"Cam Tín bái kiến Bệ hạ."

"Uhm!"

Triệu Ngọc bước đến vị trí chủ đường, ngồi xuống, gõ kinh đường mộc một cái rồi quát lớn:

"Còn không mau cởi trói."

Âu Dương vội nói:

"Cởi trói, cởi trói, ha ha! Vi thần vốn dự định đến Mai Điền, quên chút đồ nên mới quay về lấy, không ngờ lại có diễm phúc thấy được long nhan, thật là vô cùng may mắn."

"Hừ! Khanh nghĩ ta sẽ tin mấy lời quỷ quyệt của khanh sao? Khanh...."

Triệu Ngọc vẫn còn chưa nói hết, Âu Dương đột nhiên ôm bụng và nói:

"Ai ya!"

Sau đó liền ngả lăn quay xuống nền nhà, hai mắt trắng dã, tay chân giật giật, miệng thì sùi bọt mép.

Cam Tín hoảng sợ hét lớn:

"Bệnh của đại nhân lại tái phát rồi, mau dìu đại nhân đến chỗ của lang trung."

"Dạ!"

Bốn tên nha dịch vội đến đỡ Âu Dương, cùng Cam Tín chạy ra khỏi công đường.

Triệu Ngọc hết nhìn trái lại nhìn phải, trong công đường chẳng còn một ai, chỉ còn bốn người của mình ở lại nơi này như lũ ngốc. Nàng còn chưa kịp định thần lại thì bên ngoài đã có tiếng bước chân rầm rầm chạy tới, sau đó lại nghe thấy Triển Minh thét lớn:

"Phong tỏa mọi ngõ ngách, bảo đảm an toàn cho những người ở bên trong."

"Dạ!"

"......"

Triệu Ngọc trầm mặc, nàng lại nhìn ba người đang ở dưới công đường, thật là tức chết đi được mà.

.... .

"***, sao Hoàng Đế lại mặc vi phục đến đây chứ."

Âu Dương sờ cằm và nói:

"Tên Triển Minh chết tiệt, xém chút nữa là đã có thể xử lí ổn thỏa rồi, không nên gọi to đại nhân như thế, không khéo sẽ biến bổn đại nhân thành tiểu nhân bây giờ."

Cam Tín ở bên cạnh mở miệng:

"Triển đại nhân chính tực, ngay thẳng. Có phải đại nhân sớm đã nhận ra người đó là Hoàng Đế rồi không?"

"Đúng vậy, cho nên mới bảo ngươi ra mặt xử lí. Người ta là người có thân có phận, làm gì mặt dày tới mức đi so đó, tính toán với chúng ta. Nhưng ta thì khác, nàng ta đặc biệt không biết xấu hổ mà đi so đo, tính toán với ta."

Điều này rất rõ ràng, ngươi bị con chó cắn một miếng, ngươi lại đi kì kèo với con chó thì ngươi thất bại chắc rồi, tất nhiên là đi so đó với chủ nhân của con chó kia. Tuy so sánh như thế này là có chút không thỏa đáng, nhưng chính là ý đó đấy.

"Đại nhân, thực sự là sẽ hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của đội Đại Nội sao?"

"Không cần nữa, lát nữa ngươi hãy bảo Hoàng Đế kí tên, nói là giấy phép đặc biệt để đội Đại Nội được tham gia thi đấu là được rồi."

Cam Tín đổ mồ hôi và nói:

"Ti chức không dám."

"Vậy thì tùy tiện gọi một tên không biết nàng ta là Hoàng Đế là được."

'Ba', cánh cửa bị đá văng ra, hai tên nội thị vệ xuất hiện và nói:

"Phụng thủ dụ của Hoàng Thượng, bắt Âu Dương đến công đường, chết hay sống gì cũng phải bắt đến."

"Nữ nhân mà biết nói đạo lý thì lợn mẹ sẽ biết leo cây."

Âu Dương để lại một câu nhẹ nhàng như không rồi cùng hai tên nội thị vệ rời khỏi.

.... .

"Đại nhân hết bệnh rồi sao?"

Triệu Ngọc hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Cái này... lúc tốt lúc xấu, liên quan đến thời tiết."

"Thôi bỏ đi, Nếu trẫm muốn so đo, tính toán với khanh chuyện nhỏ nhặt này thì khanh có mười cái đầu cũng không đủ để đền tội. Lần này trẫm mặc vi phục đến đây là muốn xem Dương Bình rốt cuộc là như thế nào. Trước kia tuy có chút hiểu nhầm, nhưng trẫm vẫn khá vừa lòng. Thế này đi, khanh là chủ nhà, khanh hãy dẫn chúng ta đi ra ngoài một chút, để tránh chúng ta phải mở miệng hỏi người ta, xấu hổ biết bao."

Âu Dương nói:

"Bẩm Bệ hạ, nếu như người muốn đi ra ngoài thăm thú, thì không có vấn đề gì, nhưng ba người này không thể xuất đầu lộ diện được. Không bỏ vào trong ngục thì thôi đi, còn bày đặt muốn đi ra ngoài cùng với vi thần... thực là có chút không thích hợp."

"Uhm? Khanh không nên làm vậy với bọn họ, lẽ nào đến Tiểu Thanh mà khanh cũng không nhận ra sao?"

Âu Dương cười khổ:

"Nhận ra chứ, chỉ có điều quốc có quốc pháp, huyện có huyện quy. Bệ hạ muốn thần dẫn người đi chơi, cái này chẳng là vấn đề gì lớn, nhưng nếu muốn thần phải dắt theo cả ba tên hung đồ này thì vi thần khó mà giải thích được."

Tiểu Thanh mở miệng hỏi:

"Sao ta lại trở thành kẻ hung đồ rồi? Ta là quận chúa đó."

"Chống người thi hành công vụ, đả thương người khác, tập kích mệnh quan triều đình."

Âu Dương nói:

"Hay là Bệ hạ cứ ở đây cùng với bọn họ đi. Dù sao thì vi thần cũng không thể đi cùng ba người này ra phố được."

Triệu Ngọc gật đầu rồi nói:

"Thôi bỏ đi, ba người các ngươi ở lại đây đi."

"Dạ!"

"Chúng ta đi!"

Ra khỏi nha môn tạm thời, Âu Dương liền phất tay một cái, một tên nha hương lập tức chạy đến, Âu Dương nói:

"Không cho phép ba người ở trong phòng kia ra khỏi cửa."

"Nếu như..."

"Hoặc là bọn họ không ra khỏi cửa, hoặc là toàn thể các ngươi phải đi sửa đường."

Hương binh lập tức nói:

"Dạ, thưa đại nhân!"

....

"Chào Âu đại nhân!"

Một gã thân hào nông thôn chắp tay làm lễ.

"Hữu lễ, hữu lễ a."

Triệu Ngọc thở dài và nói:

"Nãy giờ đi mới được bốn mươi trượng mà khanh đã nói tơi hai mươi lần không cần đa lễ rồi đấy."

"Lễ nhiều người ta sẽ không trách.... Hữu lễ, hữu lễ."

Nhìn mặt trời đã lặn xuống phía Tây, ráng chiều lộ ra nơi khoảng trời xa, Âu Dương mở miệng hỏi:

"Bệ hạ vẫn chưa ăn gì có phải không?"

"Đừng gọi ta là Bệ hạ, bây giờ ta đang mục vi phục, ngươi cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi."

"Dạ... Tên của Bệ hạ là gì?"

"Triệu Ngọc."

Triệu Ngọc nói:

"Ăn cơm nào."

Âu Dương và Triệu Ngọc cùng tiến vào tửu lầu của nhà họ Vương, tiểu nhị ra đón tiếp vừa nhìn thấy Triệu Ngọc liền ngây ra một lúc, nhưng sau đó đã lập tức chào hỏi rất nhiệt tình:

"Đại nhân, mời người lên lầu."

Triệu Ngọc cười và hỏi:

"Trên đó sẽ có chỗ sao?"

"Đại nhân đến thì đương nhiên là sẽ có chỗ rồi."

Bước lên lầu hai, tiểu nhị đến thương lượng với mọi người ở chiếc bàn có ít người ngồi một lát, hai tên tiểu nhị hợp lực khiêng ra một chiếc bàn. Âu Dương chắp tay nói lời cảm ta, hai tiểu nhị khiêng bàn ra liền trả lễ, sau đó nói mấy lời khách sáo với Âu Dương.

Triệu Ngọc hỏi:

"Nếu họ khước từ thì làm thế nào?"

Âu Dương cười lớn và nói:

"Nếu họ thực sự khước từ thì chúng ta sẽ đến chiếc bàn ở trong bếp ăn cơm. Thức ăn vừa mới múc ra khỏi nồi là chúng ta đả có thể ăn rồi, sướng hơn họ nhiều.

Góa phụ họ Vương vừa nghe nói Âu Dương đến, liền tự mình mang rượu lên, nhìn thấy Triệu Ngọc thì có chút sửng sốt, đặt rượu ở trên bàn rồi nói: "Đại nhân, vị cô nương này là..."

"Đây là bà con xa của ta, nàng ấy là con gái của đường tẩu nhà thông gia của biểu thúc của bác ta."

Âu Dương nói tiếp:

"Ba người gây chuyện khi nãy đều đã được giam lại rồi, Trân nương nhớ thống kê lại toàn bộ tổn thất tài sản, sớm ngày mai đem qua nha môn."

"Dạ! Đại nhân từ từ dùng bữa."

Triệu Ngọc không vui nói:

"Ngươi không thể nói ta là biểu tỉ của ngươi được sao?"

"Haha, nói người là biểu tỉ của ta thì ai dám bắt người mà người dẫn theo đền tiền chứ."

Âu Dương đưa cho Triệu Ngọc một chén rượu rồi nói tiếp:

"Mấy ngày gần đây nhà ai cũng treo đèn lồng, đến trước canh ba, phố xá vẫn không hết náo nhiệt. Lát nữa ta sẽ dẫn người đi dạo một vòng."

Triệu Ngọc nói:

"Xem ra dưới sự chỉnh lý của ngươi, Dương Bình phát triển rất tốt, nhưng ta vẫn có điều không hiểu, vì sao người có tài như ngươi lại chịu đến một tiểu huyện làm việc, còn lợi dụng ngân hàng tư nhân Dương Bình đi gây rối chứ? Ngươi cũng đâu phải là kẻ không có tiền."

"Trước hết ta phải nói rõ một chuyện, việc lần này của ngân hàng tư nhân Dương Bình không phải do ta làm, ta còn cố ý đến an ủi bách tính, nhưng tục ngữ nói quả không sai, thầy bại thì tớ cụp đuôi, lời ta nói cũng không có trọng lượng gì cả. Về phần câu hỏi của người.... Ta đúng là một tri huyện có tài. Người xem, khắp cái huyện này căn bản chỉ cần ta nói là xong hết, khi ta đến châu lị, thì đâu đâu cũng có tri châu thông báo và chia ra chế ước lẫn nhau, còn có nhiều quan chức cũng ra tay giúp đỡ. Nếu như ta cùng lúc quản cả chuyện của xưởng quân sự và báo chí, thì ta có phân thân cũng không hoàn thành được."

"Uhm! Nhưng mà ta muốn biết, dù có thế nào thì triều đình không thể chế ước được ngân hàng tư nhân Dương Bình đúng không?"

Âu Dương gật đầu và nói:

" Ban đầu, khi xây dựng ngân hàng tư nhân ta đã có suy nghĩ này: vì cái gì mà ngân hàng tư nhân lại mở rộng về Bắc Triều mà không phải là những địa phương khác. Đó là vì những địa phương khác cũng có hứng khởi với ngân hàng tư nhân như vậy. Theo những gì ta biết, khối các ngân hàng tư nhân Đông Nam học tập mô thức vận hành của ngân hàng tư nhân Dương Bình ở Hồng Châu, Hàng Châu, Dương Châu vẫn đang làm việc rất suôn sẻ. Ta thiết nghĩ, nếu như ở Đại Tống có năm ngân hàng tư nhân lớn, thì dù hai trong năm ngân hàng bị đóng cửa cũng sẽ không có gì đáng ngại. Ví dụ ngân hàng tư nhân Dương Bình đóng cửa, ngân hàng tư nhân Đông Nam có thể xin triều đình cho thu mua ngân hàng Dương Bình. Làm như vậy thì một là có thể lấy lại nền móng của ngân hàng tư nhân Dương Bình, hai là bách tính sẽ không rơi vào tình trạng khủng hoảng, ba là việc quay vòng vốn không được linh hoạt là khả năng lớn nhất khiến ngân hàng đóng cửa, khi các cổ đông mới bắt tay vào làm việc thì vấn đề sẽ không có gì đáng lo nữa. Do hiện nay ngân hàng tư nhân Dương Bình đang làm việc một cách độc lập, không có một ngân hàng nàocùng đồng hành, nên lần đóng cửa này mới tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy."

"Uhm!"

Triệu Ngọc gật đầu, nói cũng có lý. Thu mua ngân hàng tư nhân bị đóng cửa, không chỉ là có thể thanh toán nợ nần, mà còn có thể có được lợi ích từ chuyện cho vay. Triệu Ngọc lại hỏi:

"Triều hội của Thái Thượng Hoàng chính là tiến hành thảo luận về tiền tệ Đại Tống, nhưng qua nghiên cứu của Hộ Bộ, để tiến hành chuyện này trong thực tế là rất khó khăn, đặc biệt là sự lo lắng của các quan đại thần về việc tiền giấy sẽ ngày một mất giá, còn có người nói rằng sẽ khiến thiên hạ đại loạn, ngươi có ý kiến gì không?"

"Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, để cho ngân hàng tư nhân hưng thịnh trở lại, sau đó triều đình hãy giao quyền kiểm soát tiền tệ cho các ngân hàng. Ví dụ như năm ngoái quốc khố đã thu về một trăm quan tiền, năm nay ngân hàng sẽ in ra loại tiền giấy một trăm quan. Sau đó giao tiền đồng lại cho triều đình, tiền giấy sẽ tự mình lưu hành. Dùng thu nhập tài chính để thế chấp như vậy thì tiền sẽ không bị mất giá."

Rất nhiều các quốc gia Âu Mĩ dùng thu nhập tài chính dự toán của sang năm để thế chấp, nhưng cách làm này lại quá tiên tiến đối với Đại Tống. Âu Dương tiếp tục bổ sung:

"Cứ từng bước, từng bước như vậy, thì chúng ta có thể dùng tiền giấy thay thế cho các tiền đồng đang lưu hành trên thị trường. Thêm vào đó, nhà nước sẽ có công bố về giá cả của vàng, ví dụ như một lượng vàng sẽ được đổi lấy mười quan tiền, triều đình sẽ dự trữ vàng, khi đó triều đình có thể kiểm soát được sự cao thấp của vật giá. Ví dụ như tiền mất giá, thì triều đình có thể dùng vàng để thu hồi tiền tệ, tiền ít đi thì tự nhiên nó sẽ được giá. Khi tiền quá được giá thì triều đình lại dùng tiền tệ để mua vàng vào. Cứ lợi dụng bản vị của vàng như vậy, triều đình sẽ có ngày đi đến năng lực kiểm soát vật giá."

"Việc này ta sẽ giao cho Hộ Bộ nghiên cứu. Còn một chuyện nữa, Lý Hán lại rớt kì thi khoa cử rồi, còn Trương Huyền Minh bây giờ cũng đã là vị quan lục phẩm, ta cũng không tiện thăng chức tiếp cho hắn, ngươi có cách gì không?"

"Âu Dương cười và nói:

"Nói về chuyện tiền nong thì kiếm ta còn được, chứ chuyện chính trị thì ta không rành lắm đâu. Nhưng ta biết con đường thăng chức của Cao Cầu. Thái Thượng Hoàng cũng không dám tự ý đưa Cao Cầu lên làm quan nên mới cử hắn vào trong đội quân đang tham gia chiến trận, sau khi có được công lao rồi mới hợp tình hợp lí mà thăng quan tiến chức."

"Ý của ngươi là...."

"Đây là ý kiến cá nhân, người cứ nghe đi đã. Nước Liêu hiện nay đang ở trong thế đối đầu với nước Kim, mà vùng Tây Hạ vốn nằm trong sự bảo hộ của Liêu quốc giờ lại không có ai ra tay giúp đỡ. Ngay từ thời Chân Tông, chúng ta chiếm đánh Tây Hạ thắng thì ít mà bại thì nhiều, luôn luôn chịu tổn thất. Thứ nhất là luyện binh. Thứ hai là thôn tính đất đai. Ba là Tây Hạ ra lệnh cấm buôn bán với Đại Tống ta, nếu như có thể làm cho họ xóa bỏ lệnh cấm giao thương, cho phép buôn bán, thì chúng ta sẽ có thể tiến hành xâm chiếm vật tư. Bốn là Tây Hạ chính là nơi có nuôi ngựa. Năm là, có thể khiến cho vũ khí do xưởng quân sự của ta sản xuất ra có được một cơ hội thực chiến thực sự, xem thử khuyết điểm của nó là ở đâu, có gì cần phải cải tiến nữa không.."

Triệu Ngọc lắc đầu:

"Nhiều năm qua, vùng biên ải vẫn luôn yên bình, giờ đột nhiên tiến đánh, e là danh bất chính ngôn bất thuận."

"Danh bất chính ngôn bất thuận thì ta hãy tạo ra một cái cớ cho danh chính ngôn thuận là được. Không phải vài thập niên trước bọn họ tiến đánh chúng ra rất thoải mái đó sao? Bây giờ Linh Châu và thành Vĩnh Lạc vẫn còn nằm trong tay người Tây Hạ. Người Tây Hạ trước bại trong tay Đại Tống ta, sau lại bại trong tay đại quân gồm mười vạn binh của Đại Tống. Ta nhận được thông tin, quốc khố của Tây Hạ hiện đang trong tình trạnh trống rỗng, dân chúng lầm than, đang có ý định quy phục Kim quốc."

Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi:

"Sao ngươi biết?"

"Ta cho người dùng tiên mua chuộc một vị quan lớn của Tây Hạ, vốn là muốn vì tương lai sau này của Hoàng Gia báo mà cung cấp các tin tức quốc tế của Tây Hạ, nhưng không ngờ lại khui ra được chuyện này. Thổ Phiên, Liêu, Tây Hạ, Đại Lý đều có các kí giả riêng biệt do ta mua chuộc cả."

"Việc này ta sẽ bàn bạc với Binh Bộ và Xu Mật Viện, còn có Hàn Thế Trung nữa."

Đánh Tây Hạ thì tất nhiên sẽ dùng đội quân trấn thủ ở Tần Phong lộ, lưỡng quân Đông Tây còn đang phải ngăn chặn Liêu quốc. Theo kế hoạch thì Triệu Ngọc sớm đã muốn tiến hành chiến tranh rồi, làm chuyển biến những mâu thuẫn luôn tồn tại trong nội bộ triều đình. Nhưng sau khi Kim quốc trở nên hùng mạnh, nàng lại sợ nếu tiêu diệt Liêu quốc thì sẽ tạo cơ hội cho Kim quốc thừa nước đục thả câu. Mà đề xuất tiến đánh Tây Hạ của Âu Dương trái lại lại thực sự có triển vọng.

Nguyên nhân khiến Saddam Hussein - Tổng thống Iraq tiến đánh Kuwait(Cô - oét) thực ra rất đơn giản, chính là sợ binh lính quên mất thế nào là chiến đấu, nên mới cho họ tìm chút việc để làm. Đương nhiên, thật không may là người này lại sinh không đúng thời, nếu sớm hơn một, hai trăm năm thì người muốn đánh cứ đánh, chẳng ai cấm cản hay quan tâm làm gì, tất nhiên là lúc đó dầu thô chẳng đáng xu nào nên cũng chẳng có gì đáng để lão Saddam Hussein đi bắt nạt người ta cả. Suy nghĩ của Âu Dương cũng rất đơn giản, thứ nhất là xưởng quân sự luôn trong tình trạng lỗ vốn, hai là Hoàng Gia báo cần phải có sự bùng nổ của hàng loạt các tin tức nóng hổi, mà tin tức ái quốc là tin tức quan trọng nhất trong số những tin tức quan trọng. Ba là ngân hàng tư nhân Dương Bình có thể tiến vào Tây Hạ, xâm lược kinh tế dẫn tới kiểm soát tài phú của nước này. Bốn là để dời sự chú ý của mọi người ra khỏi Dương Bình, tránh không có việc gì làm lại tìm mình gây khó dễ.

"Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa."

Lúc nói chuyện, hai người đều ăn chút đỉnh một cách rất tự nhiên, Triệu Ngọc nói:

"Dẫn ta đi dạo."

"Đi thăm thú phố Nam nhé, ở đó bây giờ rất náo nhiệt."

"Được!"

.... .

Phố Nam được mệnh danh là phố vận động, ở đây có đóng rất nhiều chốt phục vụ dành cho các vận động viên. Cứ cách vài bước lại có một người tình nguyện, các tuyển thủ dự thi gặp khó khăn đều có thể tìm đến bọn họ. Những người này có bộ phận là các học viên đang theo ở học đường, có bộ phận là những người phạm tội đang lao động công ích, có bộ phận là người nhàn rỗi, cũng có bộ phận là các công nhân do các chủ chợ phái đến. Người dẫn dắt bọn họ là các nha dịch, họ phụ trách việc ăn, ở, đi lại của các vận động viên. Ở phố Nam còn đặt tám tấm biển quảng cáo lớn, trên đó có viết chi tiết về các phần thi đấu và nhật trình thi đấu. Ví dụ như bơi lội sẽ diễn ra vào ngày hai mươi hai, sau đó ở bên trái sẽ viết tên của các vận động viên đã tham gia ghi danh thi đấu cùng với tên huyện mà họ đại diện. Bơi lội được chia làm ba phần thi nhỏ, thứ nhất là bơi tự do, chính là mọi người cứ tự do bơi lội, tổng điểm là một trăm, người về nhất sẽ có một trăm điểm, về nhì năm mươi, về bốn trước mười người khác thì sẽ nhận từ mười đến hai mươi điểm, có quy định kèm theo. Phần thi thứ hai là bơi cự ly ngắn năm mươi mét, phần thi thứ ba là bơi cự li dài ba dặm. Người có tổng điểm cao nhất sau ba phần thi sẽ đoạt được huy chương vàng. Huyện có điểm số đoàn thể cao nhất sẽ là huyện đoạt được huy chương vàng. Nam nữ từ đủ mười lăm tuổi đến sáu mươi tuổi đều có thể tham gia.

"Xạ kích được chia thành các phần: mã xạ, bộ xạ và phao xạ một dặm. Đấu vật thì sẽ rút thăm để thi đấu vòng loại."

Âu Dương giới thiệu:

"Đây là ủy ban tổ chức đại hội, phụ trách các khâu thi đấu, trọng tài cũng do bọn họ phụ trách quản lý. Tiếp đến là ủy ban an toàn, chức trách của họ là chịu trách nhiệm vớt các vận động viên bơi lội bị đuối nước, v.. v.."

Triệu Ngọc nói:

"Ngươi đúng là có thể làm nên chuyện."

"Đây có là cái gì chứ, các cuộc đua ngựa quốc tế của Liêu quốc đều do ta chủ đạo cả. Năm nay thời gian quá gấp rút, sang năm ta dự định sẽ mời Kim, Liêu, Tây Hạ. Thổ Phiên, Đại Lý đến tham gia. Đến lúc đó Đại Tống ta có thể lấy châu làm đơn vị vào sân, giảm bớt số người tham gia dự thi."

Triệu Ngọc gật đầu rồi đi tới, hỏi một đứa nhóc vừa mới hỏi chi tiết về các phần thi:

"Tiểu ca, ngươi tham gia dự thi ở nội dung gì vậy?"

"Ta tham gia bơi lội."

Cậu nhóc thật thà đáp.

Âu Dương hỏi:

"Nhóc chưa đủ mười lăm tuổi?"

Cậu nhọc vội "xuỵt" một tiếng và nói:

"Thật ra ta mới có mười bốn tuổi."

Triệu Ngọc và Âu Dương nhìn nhau cười, Triệu Ngọc hỏi:

"Ngươi là người ở đâu?"

"Hải Châu!"

"Hả? Thật là xa. Vì sao ở một nơi xa như vậy mà cũng đến tham gia."

"Bọn họ nói ai thắng thì người đó có thể được lên báo, hơn nữa Hải Châu cũng sẽ được lên báo. Châu lị đại nhân nói, chỉ cần hoàn thành phần thi, phí đi đường đều sẽ do Dương Bình chi trả. Còn nữa, ai có thể đoạt được ba thứ hạng đầu, thì sau khi trở về cả nhà người đó sẽ được miễn thuế khóa một năm, còn có tiền thưởng để cầm về nữa. Hơn nữa, nếu là quán quân thì có thể ngụ lại Dương Bình a. Có ngốc mới không tham gia."

Nhóc con nói với giọng buồn hiu:

"Tiếc là chỉ được bơi ở sông, nếu là ở biển thì tốt biết mấy."

Âu Dương vỗ vào vai cậu nhóc và nói:

"Cố lên!"

Triệu Ngọc vừa đi vừa nói:

"Huyện Dương Bình của người quả thật quá nhỏ, sang năm nếu có làm thì hãy làm ở Đông Kinh."

Âu Dương kéo một tên lại và hỏi:

"Bao nhiêu người đến ghi danh rồi?"

"Hả? Đại nhân? Thưa đại nhân, tính đến ngày hôm nay, tổng cộng có hai trăm bảy mươi mốt người của bốn mươi lăm huyện đến ghi danh."

"Tình hình ăn ở thế nào?"

"Đã sắp xếp cho năm người ở chung một lều, hiện vẫn còn không ít chỗ trống. Về mặt ăn uống cũng được chia như vậy, rau dưa, thịt, còn có trứng gà nữa, đều đủ cả. Đại nhân yên tâm, chúng tiểu nhân tự biết chừng mực."

Triệu Ngọc cùng với Âu Dương đi ra khỏi cửa Nam, mới liếc mắt một cái đã thấy mấy chục cái lều được dựng ngay ngắn trên một khoảng đất rộng. Âu Dương giới thiệu:

"Nơi này đều đã bố trí lang trung, đầu bếp, còn có một sở nha môn tạm thời duy trì trật tự trị an. Tổng cộng hơn năm mươi người, một ngày đảm bảo ba bữa cơm tươm tất, còn có thịt nữa."

"Uhm, chúng ta lại đi về phía trước xem sao?"

Uhm???? Phía trước nữa làm gì có người, chính là đường đến thôn Mai Điền."

"Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, sao lắm miệng vậy?"

......

Trăng đầu tháng nhưng lại tràn đầy sức sống, chẳng khác gì mặt trăng đêm rằm. Triệu Ngọc bước chầm chậm trên đường, một lúc sau mới mớ miệng:

"Chuyện hôm đó ta không muốn truy cứu."

"Chuyện hôm nào?"

Âu Dương có chút không hiểu.

"Ta sẽ giết ngươi."

Triệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Âu Dương bừng tỉnh, hắn vội nói:

"Tạ ơn người nhé."

"Cứ coi như là chuyện đó chưa từng xảy ra. Ngươi muốn cưới Tiểu Thanh thì cưới, nếu giờ không muốn cưới thì ta cũng chẳng ép buộc ngươi làm gì. Nhưng bây giờ ngươi vừa lo chuyện sản xuất của xưởng quân sự, vừa làm báo chi, lại còn làm thương nhân, còn liên kết với các quốc gia. Ta chỉ muốn biết, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi được đây?"

"Cái này... Bệ hạ, người nhìn xem, ta vẫn luôn ở lại Dương Bình này, nói thẳng ra thì ba nghìn sương quân trong tay ta cũng là do người đặc biệt cử xuống, có thể tạo phản hay câu kết với giặc được chứ? Ta cũng chẳng có qua lại gì với các quan đại thần, khi họ gửi thiệp mời mừng thọ đến, ta cũng chỉ phái người gửi tặng một chút lễ mọn. Người nói xem ta có thể làm nên chuyện xấu gì chứ?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<