← Hồi 105 | Hồi 107 → |
Quân của Tiểu Giang đang ở nơi cách cửa Đông hai dặm! Cho kỵ binh dừng lại, đơn thân đi đến.
Triển Minh căn dặn:
"Không được bắn tên."
Kỵ binh đến cổng thành, ngẩng đầu hét lớn:
"Ai là người quản lý các ngươi?"
Âu Dương đáp:
"Ta."
"Đại ca của ta có nói, huynh ấy biết Dương Bình là nơi tốt, quan ở nơi này cũng là quan tốt, bách tính no đủ, yên bình."
Không muốn gây rối cho Dương Bình. Lần này chỉ là đơn thuần qua đây, chỉ cần thả Ngô tướng quân của chúng ta ra, nhường cho chúng ta một con đường. Chúng ta đương nhiên cũng sẽ không động đến dù là một lá cây, cọng cỏ của Dương Bình."
"Cái này.. Không phải là chúng ta không đồng ý, chủ yếu là do Ngô tướng quân của các ngươi không đồng ý."
Âu Dương quát:
"Dẫn hắn tới đây."
Ngô Gia Lượng bước lên trên cổng thành, vừa nhìn thấy đã la lớn:
"Đại ca."
"Nhị đệ"
Hơn mười tên kị binh bao quanh một gã đàn ông, bất ngờ xông tới.
Nhìn gã đàn ông này, có thể thấy hắn không phải là tên thấp bé, nhẹ cân. Thân thể hắn cường tráng, cao lớn, uy vũ cực mạnh. Nước da ngăm đen, tay chân chắc khỏe, mắt như ngôi sao sáng, tràn trề nhựa sống.
Đến gần hơn, gã đàn ông nói:
"Đệ chịu khổ rồi."
Ngô Gia Lượng lắc đầu, nói:
"Đại ca, đệ không có chịu khổ, họ không có làm khó đệ. Huynh thường nói: Đại trượng phu dám làm dám chịu. Hôm nay đệ đả thương người ta, phạm sai lầm, đệ đã đồng ý với Âu đại nhân là sẽ ở lại đây làm việc công ích rồi."
Tống Giang nói:
"Đệ đừng có trúng quỷ kế của hắn. Đệ là tội phạm mang trọng tội của triều đình. Cứ cho là hắn không bắt đệ đi chăng nữa, thì người khác cũng sẽ không bắt đệ sao? Nói thẳng ra thì hắn chỉ là một tên quan thất phẩm tép riu mà thôi. Cứ cho là hắn nói lời đi chăng nữa, thì hắn cũng phải xem sắc mặt của triều đình, chúng ta..."
"Lục phẩm."
Âu Dương chỉnh đốn lại quan phục ở trên người, sau đó đính chính:
"Là Lục phẩm, làm ơn nhìn cho rõ một chút, cảm ơn."
Tống Giang bị lời của Âu Dương làm cho bị sặc, lần đầu tiên hắn gặp phải một tên quan như vậy, đối mặt với nghìn quân dũng mãnh mà chẳng hề sợ hãi, nói là có một phần khâm phục cũng đúng, còn một phần nữa chính là nghi ngờ, Âu Dương thâm hiểm khó dò khiến hắn có chút nhìn không ra ý đồ của hắn.
Đúng lúc ấy, tên ký giả Lý Dật Phong xúi quẩy ở Đông Kinh trở về thăm người thân bị nhốt liền thò đầu ra nói lớn:
"Chào ngài, Tống Giang. Ta là Lý Dật Phong, người phụ trách tòa soạn báo Hoàng Gia báo ở Đông Kinh, xin hỏi ngài có thời gian rảnh để tiếp nhận bài phỏng vấn của quý báo không?"
"Phỏng vấn? Là thứ gì?"
Tống Giang nghi hoặc hỏi, hắn biết Hoàng Gia báo, tên tuổi của Hoàng Gia báo khiến hắn chú ý đến là bởi vì trận chiến ở đồi Hộ Bộ Cáp.
Mà Ngô Gia Lượng cũng vì nguyên nhân này mới đơn phương độc mã chạy tới Dương Bình tìm tòa soạn.
Về phần phỏng vấn thì đó là một danh từ mới đối với hắn.
"Báo chí."
Lý Dật phong mở ra một trang Hoàng Gia báo và nói:
"Chính là cái này, những lời ngài nói sẽ được in ra, sau đó truyền đi khắp cả nước. Ta hỏi ngài một câu, ngài trả lời, đây được gọi là phỏng vấn."
Âu Dương cười và nói với Triển Minh:
"Tên tiểu tử này thật là chuyên nghiệp, có tiền đồ."
Tống Giang bị Lý Dật Phong làm cho ngây ngốc hết cả, suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
"Ta không muốn phỏng vấn, thả nhị đệ của ta ra."
Lý Dật Phong gật đầu nói:
"Vậy được! Ta sẽ viết tiêu đề bài báo thế này: Tống Giang nhát gan, không dám tiếp nhận phỏng vấn, chỉ nghĩ tới chuyện chạy thoát thân/"
"Tiểu tử, là ngươi tự tìm cái chết."
Mười mấy tên kị binh cùng nhau gầm lên.
"Ta cần tư liệu sống, không cần mạng."
Âu Dương vã cả mồ hôi. Hắn đương nhiên cũng biết, việc phỏng vấn Tống Giang sẽ đem lại bao nhiêu lượng tiêu thụ cho báo chí. Hơn nữa, mọi người nhìn qua cũng biết, Hoàng Gia báo này chính là trâu bò, không chỉ có thể phỏng vấn Thiên Tộ Đế và Hoàn Nha A Cốt Tá, mà còn dám phỏng vấn đám thổ phỉ.
"Được! Ngươi hỏi đi."
Tống Giang ngăn không cho mọi người ồn ào, chịu đựng chiêu khích tướng này của địch.
Lý Dật phong cố làm thanh cổ họng, sau đó mở miệng nói:
"Xin hỏi, ý tưởng khởi binh ban đầu của ngài là như thế nào?"
"Sống không nổi thì còn phải làm thế nào nữa chứ?"
Tống Giang đáp:
"Quan phủ không để cho chúng ta sống, chúng ta chỉ có thể tự đi tìm đường sống cho mình."
Lý Dật Phong vừa ghi lại vừa hỏi:
"Xin hỏi, có phải ngài dự định cứ thẳng một đường như vậy mà giết chết tất cả không? Ngài có từng suy nghĩ gì về tương lai hay chưa?"
Tống Giang trả lời:
"Ngày mai, ta dự định sẽ đến Đường Châu."
Lý Dật Phong suýt nữa hôn mê, người này quả là quang minh lỗi lạc, hắn ổn định tinh thần và nói:
"Cái ta hỏi là tương lai, tương lai mọi người có dự định gì?"
Câu hỏi này Tống Giang suy nghĩ rất lâu, Lý Dật Phong cảm thấy hình như mình đã làm khó người ta thái quá rồi, người ta là thổ phỉ trốn chạy, có hôm nay mà không có ngày mai.
Do vậy mà hắn liền đổi sang một câu hỏi khác:
"Lẽ nào mọi người dự định sống chui sống lủi cả đời này sao? Hay là ngài có suy nghĩ sẽ lập địa bàn cho riêng mình, hay là ngài nghĩ tới việc chiêu an, hay ngài có suy nghĩ gì về chuyện sẽ giải tán tất cả mọi người, sống ẩn dật rày đây mai đó không?"
Triệu Minh ở bên cạnh nói nhỏ:
"Đại nhân, Tống Giang đã đến gần phạm vi gây sát thương của địa lôi, có cần dụ hắn tiến về trước hai bước nữa rồi giết chết hắn, điên cuồng báo thù cho những người khác hay không?"
"Không vội, sử dụng vũ lực là biện pháp cuối cùng."
Bạch Liên gật đầu:
"Đúng vậy, đám thổ phỉ chúng ta có một quy tắc, thủ lĩnh bị giết, ai có thể giết được thủ lĩnh thì người đó sau này chính là thủ lĩnh."
"Đám thổ phỉ chúng ta?"
Âu Dương hỏi.
Bạch Liên vội sửa lại:
"Bọn chúng đều quên mất bản thân bây giờ đang ở trong tình trạng hỗn loạn như thế nào."
Lý Dật Phong lại hỏi:
"Xin hỏi, nếu như bây giờ cho mọi người một con đường sống, triều đình nguyện ý chiêu an mọi người, mọi người có bằng lòng đầu hàng triều đình không?"
Câu hỏi này Tống Giang vẫn không trả lời hoặc có lẽ là không có câu trả lời.
Âu Dương lên tiếng:
"Tống Giang, ta hỏi ngươi một câu. Ngươi càm thấy các ngươi có thể đánh hạ được huyện Dương Bình không?"
"Vị đại nhân này thật biết nói đùa."
Tống Giang vừa cười vừa nói:
"Đừng nói là Dương Bình, cho dù là Thọ Châu đi chăng nữa ta cũng chỉ cần một ngày là có thể hạ được nó."
"Hay là thế này đi! Ngươi và ta, mỗi bên cử ra một kẻ đơn phương chiến đấu. Năm trận thắng ba. Nếu ngươi thắng, ta không chỉ miễn tội cho Ngô Gia Lượng, tha hắn đi, mà còn cho ngươi đi qua huyện Dương Bình. Ta cũng sẽ tài trợ cho các ngươi một nghìn quan tiền làm quân phí, ngươi thấy thế nào?"
Thắng hay thua trong trận đấu này thì bản thân đều không chịu thiệt, binh pháp gọi là tạo cho mình một điểm bất bại.
Tống Giang cười lạnh:
"Ta có nhất thiết phải so tài với ngươi không nhỉ?"
"Ngươi nhìn lễ vật ta vì ngươi mà chuẩn bị đi này."
Âu Dương phất tay, một tên lệnh bắn lên giữa không trung, hơn mười tên nha dịch đồng tâm giữ chắc tấm chắn, âm thanh rung trời kéo dài liên tục trong ba giây, ánh lửa, bụi bặm, khói mù dày đặc vọt lên từ cửa Đông với độ cao hơn mười trượng.
Vài mẫu đất vung tứ tung trong không gian. Thanh thế lớn mạnh, không chỉ có mười mấy kị binh ở ngoài phạm vi vụ nổ của Tống Giang bị chấn động làm cho ngã lăn quay trên mặt đất, ngựa chạy tán loạn, mà người ở trên tường thành cũng loạng choạng, nghiêng ngả. Doanh trại của đội kị binh ở cả ba dặm ngoài cũng bị nổ, con ngựa hoảng sợ, chạy thục mạng, không sao khống chế được.
Một nghìn người của Tống Giang vội đuổi theo ngựa và chính đốn binh ngũ. Một màn bát nháo diễn ra. Đến khi chỉnh lý binh ngũ hoàn tất, thì khói đặc cũng đã tiêu tán hết.
Âu Dương ở trên tường thành hét lớn:
"Không chỉ có mỗi nơi này. Nói thật với ngươi, hơn một vạn người trong thành của ta tối qua đã lao động suốt một đêm, ở khắp các con phố trong huyện Dương Bình đều có bố trí địa lôi. Đây có được coi là thành ý không?"
Tống Giang không có ngựa thì không cần phải nói nữa, nhưng mà thật mất mặt, mười mấy tên kỵ binh biến thành bộ binh hết cả, ngửa mặt đầy lấm lem bùn đất nhìn người ta dương dương tự đắc.
Với lời này của Âu Dương, Tống Giang đã tin tưởng ba phần.
"Lại cho người nhìn xem chúng ta còn có vũ khí gì nữa."
Âu Dương lại phất tay, một tên nha dịch châm một quả hỏa dược ném xuống thành.
Một tiếng ầm vang lên, sau đó là một hồi tiếng đinh đinh đang đang qua đi, một tiếng "Ya" phát ra từ phía hai phiến cổng thành ở cửa Đông, cuối cùng đổ sụp xuống đất.
Âu Dương giải thích:
"Trong quả hỏa dược này có các viên bi làm bằng thiếc, sau khi phát nổ, thiếc khí trong đó sẽ bay vụt ra, so với mũi tên còn nhanh hơn gấp ba lần có dư, thêm vào đó là lực sát thương và rung chấn của hỏa dược có thể dễ dàng làm sụp một mặt của cổng thành. Đúng rồi, ngươi có lẽ cũng biết được độ rắn chắc của cổng thành chứ nhỉ? cho dù là có vô số các kỵ binh dùng cây gỗ tấn công, thì một tiếng rưỡi đồng hồ cũng không thể nào phá thông cổng thành được."
"Tiếp tục."
Hai tên nha dịch liền đem hai vò rượu ném xuống dưới. Rượu vừa gặp ngọn lửa liền bùng cháy, hừng hực một góc trời, tạo thành một bức tường lửa.
Âu Dương nói:
"Mỗi ngày huyện Dương Bình có thể sản xuất ra năm trăm vò rượu loại này. Còn hôm nay đã dự trữ được ba nghìn bảy trăm cân, địa lôi đạn cũng nhiều vô số kể, lẽ nào ngươi thật sự muốn anh em của mình đến thử sức mạnh đáng sợ của những thứ này sao?"
"Lên!"
Triển Minh phất tay.
Bốn mươi tên nha dịch nhanh chóng xuất hiện trên tường thành, trong chớp mắt, bốn mươi mũi tên đã cắm ngay ngắn trước mặt Tống Giang, hơn phân nửa trong số đó không hề cắm vào trong đất.
Triển Minh nói:
"Đêm qua chúng ta đã chế tạo tổng cộng một trăm hai mươi cung tên, sáu trăm mũi tên mang theo hỏa dược."
Có tiền đồ, đều đã bỏ đi số lẻ đằng sau.
Âu Dương hỏi:
"Tống Giang, đây lẽ nào vẫn chưa được coi là có thành ý hay sao? Nếu như ngươi nhất quyết tấn công, cá chết hay lưới rách, có phải vẫn cần cân nhắc một chút hay không?"
"Thánh chỉ tới."
Một tên ăn bận kiểu thái giám bước lên tường thành, tay cầm thánh chỉ và đọc lớn:
"Đặc xá cho một nghìn người của Tống Giang, phong cho Tống Giang làm Vũ Đức Đại Phu, Sở Châu An Phủ Sứ kiêm binh mã Đô Tổng Quản."
"Khoan đã, đỡ công công đi nghỉ ngơi."
Âu Dương nói:
"Hắn có tư cách tiếp thánh chỉ này hay không vẫn còn chưa biết được."
Tống Giang nói:
"Tạm thời đợi một chút, đợi ta với một nghìn huynh đệ tiến hành bàn bạc ổn thỏa, xem nên chạy trốn hay trở về."
Ngựa thì đã chạy hết cả, lúc này nên đi về hay là chạy về đây? Tống Giang cảm thấy bản thân thật sự rất mất mặt.
"Đệ biết huyện Dương Bình thu vào một lượng hỏa dược lớn, lúc ở Bộc Châu chúng ta không phải là đã bắt được hai tên quan sai của Thọ Châu đó sao, chúng đang điều phối hỏa dược đến Dương Bình."
Một tên thủ lĩnh nói.
Tên thủ lĩnh khác lại nói:
"Nhìn dáng vẻ của tên điểu quan này, đừng nói là chúng ta không thích thú gì, cho dù chúng ta có thích thú, vui mừng với thánh chỉ vừa rồi đi chăng nữa thì cũng phải đánh bại hắn, bằng không thì có chết cũng không đồng ý."
"Đại ca, huynh nói nên làm thế nào thì chúng đệ sẽ làm như thế."
Một tên thủ lĩnh khác lại nói:
"Lúc nãy mọi người cũng thấy cả rồi, sức mạnh của đống hỏa dược kia không phải là con người có thể với tới được. Cổng thành có bao nhiêu kiên cố không phải các huynh không biết, thế mà chỉ cần một quả hỏa dược đã khiến nó đổ sụp rồi. Cho dù chúng ta có giao chiến với chúng, để chúng không thể sử dụng hỏa dược đi chăng nữa thì hắn vẫn còn cung tên. Đệ nghĩ cho dù chúng ta có thể đánh hạ Dương Bình, thì đám huynh đệ chúng ta cũng sẽ thương vong nặng nề."
"Sức mạnh của hỏa dược thực sự không phải là thứ mà con người có thể ngăn cản được, nhưng không phải là không thể giải trừ."
Ngô Dụng ở bên cạnh liền nói:
"Mùa xuân trời thường nhiều mưa, chỉ một cơn mưa thôi cũng đủ để khiến cho toàn bộ đống hỏa dược kia trở thành thứ vô dụng."
"Nghe ta nói đây."
Tống Giang xua tay và nói:
"Huynh đệ chúng ta khởi binh là vì cái gì? Không phải là trừ bạo cho dân, thay trời hành đạo sao? Nay tân hoàng đăng cơ, tất cả thuyền, nước, còn cad cư dân của Lương Sơn nữa..."
"Đại ca, người muốn chiêu an sao?"
"Chiêu an cũng phải có sức thuyết phục của nó."
Một tên thủ lĩnh nói:
"Đừng có nói là chúng ta vẫn còn sợ bọn chúng."
Tống Giang thúc ngựa tới trước và nói:
"Đại nhân, chúng thân đồng ý cùng đại nhân so tài năm trận thắng ba."
"Được, nếu như ngươi thắng, thánh chỉ này sẽ giao cho ngươi, ngươi muốn được chiêu an hay là tiếp tục sống chui sống lủi tùy ngươi quyết định. Nếu ngươi thất bại, thì phải quỳ xuống và khấu đầu ba cái trước mặt ta, gọi ta một tiếng "ông nội", sau đó chấp nhận chiêu an."
"Được, quân tử nhất ngôn, ngựa phi khó đuổi."
Tống Giang chắp tay nói:
"Ta tạm thời lui binh, một khắc sau sẽ cho người ra so tài."
Triển Minh nhỏ giọng hỏi:
"Đại nhân, vì sao người còn bắn hắt phải khấu đầu gọi người là ông nội?"
"Ngươi không nhìn ra sao? Tống Giang nguyện ý chiêu an rồi, đây không phải là đang vũ nhục hắn, mà ngược lại còn cho hắn một lối thoát. Hắn hiểu rất rõ, nếu như thắng bại đều phải chọn chiêu an, thì các thủ lĩnh bên dưới sẽ không phục. Mà giờ lời này nói ra, thì chiêu an với không chiêu an đã trở thành thứ yếu, thể diện với mất thể diện mới là cái quan trọng. Cho dù hắn có thất bại, thì quỳ trước mặt ta như vậy cũng sẽ đen lại cho hắn cái lợi lớn.
- Thứ nhất: hắn chiêu an rồi.
Thứ hai: hắn bởi vì huynh đệ của mình mà phải chịu sự sỉ nhục như vậy, không những không khiến cho đám huynh đệ xem thường hắn, ngược lại còn khiến hắn trở thành một nam tử hán đã nói là làm."
Bạch Liên gật đầu:
"Hảo hán ở Lục Lâm* chúng ta bái phục nhất là những hán tử như vậy."
* Lục Lâm (vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại).
"Là Lục Lâm bọn chúng."
Triển Minh tỉnh ngộ:
"Ý của đại nhân chính là đại nhân sĩ nhục hắn chính là đang cho hắn thể diện."
"Cũng có thể hiểu là như vậy."
Âu Dương nói:
"Bạch Liên, cô đánh trận đầu tiên đi."
← Hồi 105 | Hồi 107 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác