Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 065

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 065: Quy hoạch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Shopee

Sáng sớm ngày đó, Âu Dương mang theo ba trăm lượng hoàng kim, cùng nhau lên đường đi đến Liêu quốc với Vương Mạch. Khởi hành từ Thọ Châu, qua phủ Hà Nam, phủ Thái Nguyên, phủ Chân Định, phủ Hà Gian, đến biên giới. Bên Âu Dương có thương điều do tự mình làm, binh Tống cho qua. Đến phủ Nam Kinh địa bàn Liêu quốc, Âu Dương lại có tín nhiệm tướng phủ do Vương Mạch mang tới, không hề có bất kỳ bóc lột nào lần nữa thoải mái thông qua. Ra khỏi Yến Vân đến phủ Đại Định, rồi đến phủ Lâm Hoàng.

Đường xá có chút xa xôi, hai người mặc dù có ngựa tốt đi đường, nhưng cũng tốn hơn nửa tháng. Ra Yến Kinh, thì lại một màn cảnh vật khác hẳn. Nếu nói phía nam Yến Vân, thành trấn nhiều, dân cư đông. Chính thức bước vào Liêu quốc lại thay đổi một phen, có đôi khi đi được có đôi khi đi được hơn trăm dặm cũng đều không thể trông thấy một ngôi nhà. Điểm khác nhau giữa các châu là phân bố thưa thớt. Vương Mạch giới thiệu, nếu dùng khoái mã, từ phủ Lâm Hoàng đến Đông Kinh Kim quốc cũng chỉ không đến mười ngày đi đường. Mà trong lộ trình mười ngày này, vỏn vẹn chỉ cách nhau một châu. Có điều bây giờ những địa phương kia khu quân sự khu quân sự, phía bắc phủ Lâm Hoàng, quân đội của Liêu quốc đều đang tập kết.

Đất rộng người thưa, Âu Dương cảm thán, chẳng trách nói Yến Vân mười sáu châu là thuế má trọng địa của Liêu. Nhắc tới chuyện này cũng có ý nghĩa, mười sáu châu Yến Vân là Hậu Đường cắt nhường xin quân Liêu giúp nội chiến. Phải nói quân Liêu thật sự là không hề dùng vũ lực chinh phục một cây một tấc đất của Đại Tống, mặc dù từng muốn làm, nhưng cũng không làm được. Âu Dương nhớ tới lời của Vương Hán không phải là không có đạo lý, mọi người đối với nội chiến đều rất tinh thông, nhưng vẫn sẽ cắt đất cầu ngoại viện.

Ngàn vạn lần không nên tin Tiêu Viễn Sơn trong Thiên Long Bát Bộ không hiểu Hán ngữ, ở Liêu quốc, tỉ lệ phổ cập Hán ngữ lên đến gần 100%.

Vương Mạch thao thao giải đáp, thật ra triều đình Liêu quốc bây giờ so với Đại Tống còn thối nát hơn. Đã nói Quận Vương Lan Lăng Tiêu Phụng Tiên nhờ cậy vào tướng gia Lý Xử Ôn, gia sản giàu có, so với mấy tham quan Đại Tống chỉ có hơn chứ không có kém. Cả triều văn võ, ngoại trừ một người cá biệt ra thì đều là thanh nhạc khuyển mã. Âu Dương thở dài, mọi người cùng nhau thối nát mới thực sự là thối nát, bây giờ chính là làm sao kéo theo nước Kim cũng thối nát theo. Có điều, Âu Dương yêu thích nơi thối nát, bởi vì nơi sạch sẽ tươi đẹp, bản thân chỉ có thể làm cảnh sát.

...

Chủ nhân đổ phường tên Tiêu Cam Vân, khoảng bốn mươi tuổi, lớn lên uy vũ cao to, chính là người Khiết Đan chân chính. Người Khiết Đan chỉ vẹn vẹn có hai họ Da Luật và Tiêu thị. Mà Tư Khám gia vốn là phú hào mười sáu châu Yến Vân, cũng không phải người Khiết Đan. Tiêu Cam Vân không chỉ có cùng Lý Tỉnh tự mình đi đến nghênh đón Âu Dương, cũng không nói công sự gì, mà là phi thường hào sảng làm chủ, mời uống rượu.

Tửu lượng là thứ không phải là kiếp trước có thể mang theo, vì vậy Âu Dương say mèm, nhưng dường như cũng chưa say. Âu Dương nửa ngủ nửa tỉnh được Tiêu Cam Vân khiêng đến tiểu viện mới lạ, hai nữ tử thay quần áo mới cho Âu Dương, về phần hoàng kim Âu Dương mang theo, Tiêu Cam Vân đặt ở trên gối của Âu Dương.

Nếu khách khí như vậy, Âu Dương cũng dễ ăn nói với người ta, ngày hôm sau tỉnh lại, sau khi rửa mặt, bảo người ta dẫn đến sòng bạc Tứ Hải của Tiêu Cam Vân bồi lễ. Sòng bạc Tứ Hải là sòng bạc lớn nhất của phủ Lâm Hoàng, chỉ riêng hỏa kế thôi cũng đã có hơn ba mươi người, nhưng số lượng đổ khách lại không nhiều lắm. Tiêu Cam Vân đối với Âu Dương quá mức lễ phép rất là rất không vui, hắn nói, bất kể như thế nào, Âu Dương từ xa đến chỗ mình như vậy, thế nào cũng xem như là bằng hữu của Tiêu Cam Vân hắn, chiêu đãi chu đáo là chuyện nên làm. Tiêu Cam Vân trùng hợp muốn ra ngoài, để cho Âu Dương ở sòng bạc tùy tiện chơi, thua bao nhiêu cứ tính cho hắn.

Chờ một canh giờ sau Tiêu Cam Vân trở về liền kinh hãi, sòng bạc này đã sửa thành họ Âu. Chỉ thấy Âu Dương một bên đổ đại tiểu, một bên đoán đồng tiền, còn một bên chơi ném tiền. Một đám Hỏa Kế luân phiên ra trận, toàn bộ bại trận đến mặt xám mày tro. Không ngờ nhất là tất cả mọi người báo cáo không có phát hiện Âu Dương có động tay động chân gì cả. Tiêu Cam Vân thế mới biết Âu Dương liên kích sòng bạc Lục gia không phải là lời đồn đãi. Đương nhiên, hắn cũng không biết đổ thần này thế nhưng lại là trạng nguyên tri huyện.

Âu Dương thấy Tiêu Cam Vân trở về, tùy tiện phẩy đỗ chồng tiền trước mặt cười ha hả nói:

" Vui đùa mà thôi, thu trở về đi."

Lời này Tiêu Cam Vân không thích nghe, hắn nói:

" Âu Dương, ngươi đây là không đem Tiêu mỗ nhìn ở trong mắt/ Người Khiết Đan nói là làm.."

" Được!"

Âu Dương rầm một chút đem tất cả tiền đẩy tới ô Tiểu của trò đổ Đại Tiểu, nói

" Mở!"

"Năm năm sáu, mười sáu điểm, Đại!"

"Xong!"

Âu Dương nhún với Tiêu Cam Vân:

" Hôm nay ta làm chủ, có điều không uống rượu thật sự là chịu không được."

Trong lòng Tiêu Cam Vân khen một tiếng, không chỉ có bội phục đổ thuật của Âu Dương, càng bội phục khí phách hơn năm trăm lượng bạc này nói không cần là không cần, nam nhân này cũng thật trượng phu. Tiêu Cam Vân gọi thủ hạ:

" Thu, còn chưa đủ mất mặt xấu hổ sao? Âu Dương, ngươi cũng đừng nghĩ làm chủ gì, ngươi tới nhà của ta, chính là khách nhân của ta, là huynh đệ của ta, nào có đạo lý khách nhân mời khách."

Buổi cơm trưa này, như cũ không nhắc tới công sự. Tiêu Cam Vân có lòng kết giao với Âu Dương, giới thiệu tình hình của mình. Hóa ra người này có thể mở được sòng bạc được mệnh danh là lớn nhất này không phải là không có nguyên nhân, hắn không ngờ lại là quý tộc Liêu quốc, chính là một tộc nhân của Tiêu thái hậu, trong người Khiết Đan coi như là huyết thống cao quý, tuy rằng gia cảnh có chút sa sút nhưng cũng sống không tệ, còn có một thúc thúc là Vương gia. Có ba lão bà, một, hai người Khiết Đan.

Tiêu Cam Vân thẳng thắn như vậy, Âu Dương tuy rằng cũng muốn thẳng thắn, nhưng cảm giác đây chưa phải là thời cơ, chỉ nói mình là người Hàng Châu, bây giờ ở tại Dương Bình Thọ Châu, làm một tiểu thương nhân.

Tiêu Cam Vân lập tức nói:

" Huynh đệ, nếu đã như vậy, dứt khoát ở lại tại nhà ca ca đi, đỡ cho ngươi buôn bán hàng hóa khỏi phải gặp cảnh gió táp mưa sa.

" Chúng ta cùng nhau mở sòng bạc, còn sợ huynh đệ không có cơ hội phiền toái đại ca sao?"

Âu Dương nói:

" Chỉ có điều trong nhà có trưởng bối, chuyện bên này còn phải trở về. để hai người Trương, Vương giúp kinh doanh thôi. Đúng rồi, Trương Tỉnh, Vương Mạch có ý định sau khi ổn định bên này kiếm lão bà sinh hài tử hay không?"

Trương Tỉnh ha ha cười một tiếng:

"Bẩm đại... ca, chúng ta đã quyết định, Liêu quốc một nhà, Đại Tống một nhà. Nếu bên này được chuyện ta cùng với Vương Mạch mỗi người nửa năm thay phiên trở về một chuyến."

" Ừ, không tồi."

Âu Dương đáp ứng hai người, bọn họ một người một phần tiền lãi, hắn chỉ cần một phần là tốt rồi. Hai người Vương Trương lại cũng biết rõ lợi nhuận của sòng bạc, giống như Âu Dương nói, chiếm lấy toàn bộ nghiệp đánh bạc của phủ Lâm Hoàng, hơn nữa còn mở rộng đến các khu xung quanh, thậm chí là toàn bộ Liêu quốc. Tiền lãi một năm này cũng đủ bọn họ ăn không mười năm.

...

Sân bãi Lý Xử Ôn cung cấp không tốt cũng chẳng xấu, nói không xấu là bởi vì gần sát phủ Lâm Hoàng. Nói không tốt là bởi vì nơi đây trước kia được phủ Lâm Hoàng mở rộng làm bãi tha ma. Âu Dương cầm giấy khai bút tại hiện trường, cũng không cần bút lông chỉ dùng nhánh cây chấm mực rồi vẽ lên giấy, vừa vẽ vừa giới thiệu với Tiêu Cam Vân:

" Khu vực bên trái là khu vực nghỉ ngơi, cái này gọi là phòng sauna... Đại ca, chưa từng thử tắm sauna đúng không? Buổi tối ta sẽ làm thử cho đại ca. Bên này là sân rượu, bên trong ít nhất bảo bảo đảm có 30 tiểu thư bồi rượu, buổi tối đa dạng thì nói sau. Khu vực này trước giữ lại, chờ chúng ta có tiền dựng lên một sân thi đấu, tuyển chọn cao thủ thi đấu, ở dưới sân thì mở đánh cược. Tiếp theo là trường đua ngựa, bảy ngày thi đấu một lần, mỗi trường bảy tổ, mỗi tổ bảy con ngựa đấu, chung quanh an trí khán đài, nơi đây không phải là hội viên thì không thể tiến vào, phí đăng kí hội viên mỗi năm hai mươi quan."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<