← Hồi 17 | Hồi 19 → |
Tây Môn Ngọc Sương hướng đôi mắt sáng long lanh nhìn Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:
- Chàng đã tiến bộ rất nhiều, việc sau này thống soái võ lâm chắc khôgn phải là chuyện khó lắm.
Lâm Hàn Thanh cả kinh hỏi:
- Cô nương nói gì?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Tiện thiếp nói sau này chàng sẽ là võ lâm minh chủ.
Lâm Hàn Thanh cười khổ nói:
- Cô nương lại trêu trọc tại hạ rồi.
Tây Môn Ngọc Sương chợt nghiêm nét mặt lại nói:
- Thiếp thân nói hoàn toàn là sự thực, ai đùa với chàng chứ?.
Khi nàng cười thì toát ra một vẻ kiều mỵ khó tả, khiến cho người ta không thể không yêu, nhưng khi vừa nghiêm nét mặt, thì lại có một vẻ oai phong khiếp người, khiến người khác không dám xâm hại đến nàng.
Lâm Hàn Thanh khẽ thở dài một hơi nói:
- Tạm thời chúng ta không nên nói những chuyện ngoài lề này nữa. Việc bây giờ là phải khám phá được bí mật trong miếu và giải cứu ba thuộc hạ của cô nương.
Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên khẽ thở hắt ra nói:
- Có phải thiếp thân lại nổi nóng rồi phải không?
Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:
- Không có gì?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Thiếp thân luôn luôn nghiêm khắc với bản thân và thuộc hạ do đó đã quen như vậy rồi, mong Lâm huynh đừng trách.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương đã nặng lời.
Nói đoạn chàng liền dời bước đi đến trước mặt cánh cửa gỗ đóng kín phía bên phải.
Nhưng đột nhiên tiếng gió nổi lên, Tây Môn Ngọc Sương đã đứng trước mặt chàng, đưa tay chặn lại, mỉm cười nói:
- Không thể sơ suất!
Lâm Hàn Thanh dừng lại, nhưng vẫn thầm nhủ trong lòng:
- Bức tượng đó đã không có cơ quan, chẳng lẽ ngồi đây đợi chúng xuất hiện sao?
Tây Môn Ngọc Sương dường như đọc được tâm ý của chàng, chỉ khẽ cười rồi hỏi:
- Lâm huynh, huynh có nghĩ qua một chuỵện này chưa?
Lâm Hàn Thanh nghe vậy thì tức giận mắng thầm trong bụng:
- Hay thật đấy! Lúc này là lúc nào, đây là nơi nào, ngươi không để ý đến đại địch trước mắt, ngay cả sự sống chết của thuộc hạ cũng không quan tâm mà cứ đi lo nói chuyện đâu đâu.
Trong lòng chàng tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn nói:
- Có chuyện gì?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Chúng ta đã gặp phải một kẽ địch có tâm cơ thâm trầm, võ công tuyệt luân.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương nói đến chủ nhân của Thiên Nữ Miếu này?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Không sai. Người này có thể là đại địch nguy hiểm nhất của Tây Môn Ngọc Sương này từ khi xuất đạo cho đến giờ.
Lâm Hàn Thanh nghe vậy thì bất phục trong lòng. Chàng liền hỏi:
- Lẽ nào hắn còn mạnh hơn cả Bạch Tích Hương sao?
Tây Môn Ngọc Sương khẽ mỉm cười nói:
- Bạch Tích Hương có thể nói về mưu lược tài trí thì hơn thiếp thân mười lần, nhưng đáng tiếc là nàng ta không biết võ công. Còn kẻ này có cả tài trí lẫn võ công đều thuộc hàng thượng đẳng, có thể nói là cường địch mạnh nhất của chúng ta từ trước tới giờ.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương xem xét bố trí của nơi này có thể đoán ra được tài trí của đối phương, nhưng về làm sao biết đựơc võ công của hắn dến đâu?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Chỉ cần nhìn cách hắn xuất thủ tối qua thì biết, thủ pháp nhanh như vậy, người có võ công tầm thường tuỵêt đối không thể làm được như vậy.
Lâm Hàn Thanh thờ dài nói:
- Cô nương nói không sai chút nào. Đạo lý đơn giản như vậy mà tại hạ cũng không nghĩ ra, thật xấu hổ.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Sự thông minh tài trí của mỗi người không khác nhau là mấy, chỉ cần lưu tâm một chút là có thể nhìn ra thôi mà.
Nàng ngừng lại một chút rồi mới nói:
- Nếu như bọn chúng bị giam cầm ở đây, phải chịu nỗi khổ cô liêu thì chắc đã sớm mất đi bản tính hung hãn, cũng không cấm chỉ người ngoài không được bước vào Thiên Nữ Miếu nửa bước.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cho là chúng bị giam ở đây đã lâu đi, cũng đâu thể nói chúng sẽ mất đi tính tình hung hãn tàn bạo, đối với nhân gian e rằng còn tràn đầy cừu hận nữa không chừng.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Chàng đã tiến bộ không ít đấy!
Lâm Hàn Thanh gượng cười xấu hổ nói:
- Tại hạ chỉ nói ra những gì mình đang nghĩ thôi.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Bất luận là nguyên nhân gì, nhưng chắc chắn chúng không thể rời khỏi nơi này được.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ý của cô nương là... định đi khỏi nơi này?
Tây Môn Ngọc Sương lắc lắc đầu nói:
- Nếu như người không phạm đến thiếp thân, thiếp thân cố nhiên sẽ không đụng đến người. Nhưng bọn chúng đã xâm phạm đến thiếp thân rồi, nếu như không để lộ chút bản sắc e rằng sẽ bị chúng khinh lờn. Huống hồ mấy thuộc hạ của thiếp thân đang bị chúng sanh cầm, lẽ nào không cứu chúng ra?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tình hình địch nhân tạm thời có thể đoán được là như vậy, cô nương định đối phó thế nào?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Bức bọn chúng phải xuất chiến.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Địch nhân ẩn thân trong mật thất, làm sao bức chúng ra ngoài được?
Tây Môn Ngọc Sương cười nói:
- Đằng trước lửa thiêu, đằng sau nước dâng, thiếp thân không tin chúng không chạy ra ngoài?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Biện pháp này rất hay.
Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng chàng lại nghĩ:
- Nơi đây không có nguồn nước, lại chỉ có hai người chúng ta, hoả thiêu thuỷ công, nói ra thì dễ, đến lúc đó chỉ sợ làm không xong mà thôi.
Tây Môn Ngọc Sương thầm vận công lực, đưa tay đánh một chưởng vào tường đá, rồi cao giọng nói:
- Quả nhiên bên trong vách này rỗng, chúng ta chỉ cần chọc một lỗ ở đây rồi đổ nước vào là có thể bức chúng ra ngoài rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ có bảo kiếm vô cùng sắc bén, chọc thủng tường đá này thì không thành vấn đề.
Tây Môn Ngọc Sương khẽ đưa tay kéo áo Lâm Hàn Thanh đi lên đại điện.
Lúc này Lâm Hàn Thanh đã rút thanh Tham Thương Kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị phá tường. Chợt thấy Tây Môn Ngọc Sương nhảy vọt lên nóc đại điện, lúc này chàng mới biết thì ra vừa nãy nàng ta chỉ cố ý nói vậy để hăm doạ đối phương.
Chàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nóc đại điện chí ít cũng cách mặt đất là ba trượng, tự lượng khinh công của bản thân tuỵêt đối không thể nhảy một cái mà lên được, nên trong lòng hết sức do dự.
Nhưng thấy Tây Môn Ngọc Sương đã ngồi trên đó không ngừng vẫy tay ra hiệu cho chàng lên, nét mặt lộ vẻ khẩn trương vô cùng.
Lâm Hàn Thanh liền nghiến răng, vận toàn thân công lực nhảy vọt lên phía trên.
Nào ngờ khi sắp đến mái nhà thì chàng đột nhiên cảm thấy khí lực đứt đoạn, thân hình trở nên nặng nề, bắt đầu rơi xuống.
Đúng lúc này, Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên đưa tay chộp lấy tả thủ của Lâm Hàn Thanh kéo nhẹ một cái, nhấc bổng chàng lên ngồi bên cạnh.
Tây Môn Ngọc Sương đưa tay ra hiệu cho chàng đừng nói gì, rồi chầm chậm bước về phía trước.
Lâm Hàn Thanh cũng đề khí ngưng thần, bước theo sát sau lưng nàng ta.
Chàng sợ rằng tiếng bước chân của mình sẽ làm kinh động đến kẻ địch, vì thế mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận.
Bất ngờ Tây Môn Ngọc Sương dừng lại, cúi thấp người xuống quan sát.
Lâm Hàn Thanh cũng làm hệt như vậy, đưa mắt quét một vòng cảnh vật bên dưới.
Ước chừng một tuần trà công phu, đột nhiên hai cánh cửa gỗ bật mở.
Chỗ Lâm Hàn Thanh đang ẩn thân vừa khéo nhìn ra cánh cửa đó, quả nhiên không thấy có người mở cửa, trong lòng thầm nhủ:
- Lại bị Tây Môn Ngọc Sương đoán trúng rồi, cánh cổng này quả là có cơ quan điều khiển.
Nghĩ đoạn liền đưa mắt nhìn sang phía nàng ta, chỉ thấy Tây Môn Ngọc Sương vẫn tập trung tinh thần nhìn xuống phía dưới, tựa hồ như không hề quan tâm đến chuyện cánh cửa vừa tự mở ra. Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:
- Lẽ nào nàng ta còn nhìn thấy điểm nghi vấn nào khác?
Chàng chưa kịp nghĩ ra có gì khả nghi thì bên dưới đã có một người tóc dài quá thắt lưng, thân vận lam y chầm chậm bước ra ngoài cửa lớn.
Lâm Hàn Thanh chấn động trong lòng, đang định lên tiếng gọi Tây Môn Ngọc Sương thì bên tai đã nghe tiếng nàng ta truyền âm:
- Không được vọng động.
Chỉ thấy lam y nhân bước ra khỏi miếu, nhìn quanh nhìn quất một hồi mới quay người bước vào trong, tiện tay đóng luôn cửa miếu lại.
Lúc này, lam y nhân và Lâm Hàn Thanh đối mặt với nhau, chàng nhìn thấy gương mặt của hắn không khỏi ngẩn người, suýt nữa thì bật kêu thành tiếng.
Thì ra lam y nhân tóc dài này có một bộ mặt vô cùng xấu xí, khuôn mặt tựa hồ như bị muôn vạn con chim mổ cho nát bấy, những vết xẹo hồng hồng rải đầy trên mặt, khiến cho nó trở nên lồi lõm vô cùng đáng sợ.
Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:
- Người này là nam hay nữ cũng khó mà phân bịêt được, có lẽ hắn đã ở trong thiên nữ miếu này đến mấy chục năm rồi.
Chàng đang nghĩ ngợi thì đột nhiên lam y nhân ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc bén rọi vào chỗ hai người đang ẩn nấp. Hắn ta cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Các ngươi ẩn thân trên trên nóc đại điện, đừng tưởng lão phu không thể nhìn ra.
Lâm Hàn Thanh cả kinh, thầm nhủ:
- Mục quang của người này thật là sắc bén.
Nhất thời chưa biết nên ứng phó thế nào thì Tây Môn Ngọc Sương đã lên tiếng:
- Không sai!
Nói đoạn, nàng tung người lao xuống đứng trong sân viện.
Lâm Hàn Thanh đưa tay khẽ chạm vào Tham Thương Kiếm, rồi cũng nhảy xuống theo Tây Môn Ngọc Sương.
Lam y nhân đằng hắng mấy tiếng rồi nói:
- Chính là hai ngươi muốn khiêu chiến với lão phu phải không?
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn sang Tây Môn Ngọc Sương, chỉ thấy bộ mặt đẹp đẽ vạn phần của nàng giờ đã trở nên đỏ lòm màu máu, không biết đã đeo mặt nạ da người lên từ lúc nào?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Hãy còn một vị nữa, tại sao lại không lộ diện, lẽ nào quá xấu xí đến độ không dám gặp người đời nữa ư?
Lâm Hàn Thanh nghĩ lại khi nãy bọn họ ẩn mình trong mật thất, mắng mình là đồ xú bát quái, nào ngờ người này còn xấu xí hơn mình, không nhịn được nên cứ tủm tỉm cười hoài.
Chỉ nghe lam y nhân tức giận quát:
- Tuy tuổi nàng đã cao, mái tóc đã bạc, nhưng sắc đẹp của nàng vẫn có thể làm cho mỹ nhân trong thiên hạ phải ghen hờn.
Tây Môn Ngọc Sương cười phá lên nói:
- Ngươi gọi mụ ra đây ta mới tin.
Lam y nhân quét ánh mắt thâm trầm nhìn hai người bọn Lâm Hàn Thanh một lượt rồi nói:
- Hừ! Hai ngươi cũng chẳng đẹp đẽ hơn lão phu là mấy, để lão phu gọi nàng ra cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Nói đoạn, lão liền cất tiếng gọi:
- Bà à, ra đây cho bọn chúng mở rộng tầm mắt đi.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ trong lòng:
- Thì ra là một đội vợ chồng già, xem ra tình cảm của hai người bọn họ rất là nồng hậu.
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ nghe tiếng y phục loạt xoạt, từ trong đại điện một nữ nhân ăn mặc hoa lệ bước ra.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy nữ nhân đó ăn mặc sang trọng, trên đầu cài đầy châu ngọc, quần áo lấp ánh ánh hào quang, không biết là cho chất liệu gì tạo thành. Thế nhưng áo hoa, châu ngọc tuỵêt không thể che dấu đi được những hằn tích mà thời gian vô tình đã tạo ra, đó là những nếp nhăn nơi đuôi mắt bà ta.
Tây Môn Ngọc Sương cười nhạt một tiếng nói:
- Bộ áo hoa này đúng là bảo vật vô giá, đám châu ngọc trên đầu bà ta cũng đáng giá đến mười vạn hoàng kim...
Lam y nhân liền tiếp lời:
- Áo hoa, châu ngọc đều để tôn vẻ đẹp của nàng lên mà thôi. Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn có thể sánh với thiên nữ trong đại điện kia.
Tây Môn Ngọc Sương cười phá lên nói:
- Nếu như bà ta trẻ hơn ba chục tuổi nữa thì còn có thể nói có mấy phần tư sắc.
Câu nói này quá lạnh lùng tàn khốc, khiến cả lam y nhân và nữ nhân ăn mặc hoa lệ đều biến sắc.
Nữ nhân ăn vận hoa lệ liên lên tiếng quát:
- Nữ oa nhi này, lẽ nào ngươi đẹp hơn lão thân sao?
Tây Môn Ngọc Sương nhìn Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:
- Bà ta đã tự xưng là lão thân, vậy mà còn không biết tự lượng bản thân mình.
Nữ nhân ăn vận hoa lệ càng thêm tức giận hét lớn:
- Nữ oa nhi không biết cao thấp, hôm nay ta phải dậy cho ngươi bài học mới được.
Nói đoạn đưa tay ra chộp một cái.
Tây Môn Ngọc Sương chỉ khẽ lắc mình đã tránh khỏi một trảo của bà ta.
Nào ngờ nữ nhân ăn vận hoa lệ chộp trựơt một cái thì liền dừng lại, không hề tiếp tục truy kích.
Tây Môn Ngọc Sương là nhân vật thế nào, thấy bà ta đang lên cơn thịnh nộ, một kích không trúng thì liền dừng lại, trong lòng không khỏi hoài nghi.
Nàng liền đưa mắt nhìn kỹ, thì ra hai chân của nữ nhân hoa lê bị một sợi xích nhỏ xích chặt vào trong tường, liền động tâm nghĩ:
- Thì ra nữ nhân này bị cầm tù ở đây, lam y nhân là kẻ thâm tình, đã theo đến tận đây cùng bà ta bầu bạn mấy chục năm. Tình nghĩa này thật đáng khâm phục.
Nàng đang nghĩ ngợi thì lam y nhân đã nói:
- Phu nhân không cần tức giận, xin hãy về phòng nghỉ ngơi, để ta bắt hai tên nhãi con này cho nàng phát lạc.
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh một tiếng nói:
- Bằng vào bản lĩnh cỏn con của ngươi ư?
Lam y nhân tức giận hét lớn một tiếng, song thủ liền biến thành trảo chộp tới.
Tây Môn Ngọc Sương cảm thấy kình phong mãnh liệt, bàn tay lão chưa tới gần mà đã thấy một ám kình công tới thì đã biết đối thủ của mình hôm nay công lực cũng không phải hạng vừa. Nàng ta cũng không dám khinh thị đối phương. Thấy chưởng đối phương công tới mãnh lịêt như vậy liền khẽ lắc mình một cái, tránh đối đầu chính diện, đồng thời cổ tay lắc nhẹ, chuyển hường chộp lấy uyển mạch của lam y nhân.
Lam y nhân vội càng thu hồi tả thủ, cùng lúc hữu thủ đánh ra một chưởng nhanh như chớp.
Tây Môn Ngọc Sương liền đề tụ chân khí, tả thủ đẩy mạnh ra, ngạnh tiếp một chưởng này của lão.
Song chưởng chạm nhau, cả hai người cùng lảo đảo lùi về sau một bước.
Lam y nhân hơi ngẩn người ra nói:
- Công lực thật hùng hậu, ngươi có dám tiếp thêm lão phu một chưởng nữa không?
Nói đoạn lão hét lớn một tiếng rồi song chưởng cùng kích tới.
Tây Môn Ngọc Sương liền cung tay bắn một đạo chỉ phong vào nhắm vào mệnh môn của Lam y nhân.
Dường như lam y nhân cũng biết đã gặp phải đại địch, lẹ làng thối lùi hai bước, tránh khỏi luồng chỉ phong cương mãnh của nàng. Hai mắt lão sáng rực hàn quan, nhìn chằm chằm vào Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh lùng nói:
- Đàn Chỉ Thần Công, tuỵêt học này đã thất truyền nhiều năm, nha đầu ngươi học từ đâu vậy?
Tây Môn Ngọc Sương thấy hắn vừa mở miệng đã đoán được lộ số võ công của mình, trong lòng không khỏi trấn động thầm nhủ:
- Hắn có thể nhận ra được Đàn Chỉ Thần Công, xem ra không phải hạng tầm thường, trận chiến ngày hôm nay chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt, nếu nhưng có thể thu phục được lão làm thủ hạ thì có thể được một trợ thủ đắc lực chứ chẳng chơi.
Tâm niệm chuyển động, liền cười nhạt nói:
- Ngươi có thể nhận ra được Đàn Chỉ Thần Công vậy tại sao không biết khó mà rút lui đi?
Lam Y Nhân tức giận quát lớn:
- Đàn Chỉ Thần Công tuy là võ công tuỵêt học hiếm có ở đời, nhưng lão phu đây không hề sợ hãi đâu.
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh nói:
- Vậy là ngươi tự tìm đường chết.
Trong lòng nàng đã có ý đồ, hy vọng kích động cho lam y nhân tức giận, khiến hắn toàn lực xuất thủ, sau đó dùng võ công để thu phục hắn làm thủ hạ.
Lam Y Nhân bực tức hét lên:
- Nha đầu ngươi khẩu khí thật lớn!
Lời vừa dứt thì song chưởng đã liên tục đẩy ra, nhãy mắt đã đánh liền tám chiêu. Tám chiêu này liên hoàn liền mạch, tốc độ nhanh đến độ người ngoài không thể nhìn thấy hướng công kích nữa.
Lâm Hàn Thanh thấy vậy thầm than:
- Chưởng pháp thật lợi hại.
Tây Môn Ngọc Sương liền khẽ đảo người tránh cả tám chưởng của lão, rồi cười lạnh nói:
- Ngươi đã phục chưa?
Lam Y Nhân nói:
- Thất Đẩu Hoan Tinh Bộ là tuỵêt học trấn môn của Nam Hải Diệu Âm Am nhưng lão phu cũng chẳng coi ra gì cả đâu.
Tây Môn Ngọc Sương khẽ chau mãy liễu, thầm nhủ:
- Người này kiến thức thật quảng đại, trong võ lâm giờ có rất ít người được như vậy.
Nghĩ đoạn liền cất tiếng nói:
- Nếu như ta nhìn không sai thì chưởng pháp ngươi vừa dùng chính là Kình Thiên Thập Bát Chưởng.
Lam Y Nhân gật đầu nói:
- Không sai, không ngờ ngươi cũng nhận ra được chưởng pháp của lão phu.
Tây Môn Ngọc Sương lạnh nhạt nói:
- Không cần ngươi khách khí như vậy. Ngươi thấy Thất Đẩu Hoan Tinh Bộ của ta và Kình Thiên Thập Bát Chưởng của ngươi thứ nào hơn thứ nào?
Lam Y Nhân đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười dài nói:
- Hai thứ võ công khác nhau hoàn toàn như vậy thì làm sao so sánh đựợc?
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đã nhiều năm nay, lão phu chưa từng gặp phải đối thủ. Hôm nay gặp được tiểu oa nhi ngươi, xem ra cũng xứng cùng lão phu đánh một trận đấy.
Tây Môn Ngọc Sương ra vẻ khinh thị nói:
- Lão bại là cái chắc.
Lam Y Nhân bị khích nộ, liền tức giận nói:
- Điều đó còn chưa biết.
Tây Môn Ngọc Sương liền chớp thời cơ nói:
- Vậy ngươi có dám đánh cuộc với ta không?
Lam Y Nhân nghe vậy liền hỏi:
- Đánh cuộc thế nào?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Nếu như ta lạc bại trong tay ngươi, từ nay sẽ làm nô bộc cho hai ngươi đến hết đời. Còn ngươi, nếu ngươi bại trong tay ta thì thế nào?
Lam Y Nhân ngập ngừng nói:
- Lão phu...!
Đột nhiên lão quay mặt sang phía nữ nhân ăn vận hoa lệ, không nói lời nào.
Chỉ thấy bà ta chầm chậm nói:
- Nếu như thua chúng ta sẽ rời khỏi đây, để lại Thiên Nữ Miếu này cho các ngươi là cùng.
Lam Y Nhân nghe vậy liền nói:
- Được lắm, vậy cứ theo lời phu nhân đi.
Tây Môn Ngọc Sương khẽ chau mãy, mỉm cười nói:
- Dùng rẻ rách để cược lấy áo hoa, hai người không cảm thấy vật cược của mình quá nhẹ sao?
Lam Y Nhân liền hỏi:
- Vậy ý ngươi thế nào?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Cần phải công bằng một chút. Nếu như ta thua ngươi thì sẽ làm nô tỳ cho ngươi, còn nếu ngươi thua ta, vậy thì ngươi phải làm nô tài cho ta.
Lam Y Nhân e ngại quay đầu lại nhìn nữ nhân ăn vận hoa lệ hỏi:
- Chúng ta có đánh cuộc không?
Nữ nhân hoa lệ không trả lời mà hỏi ngựơc lại lão:
- Ngươi có chắc thắng không?
Lam Y Nhân gật đầu nói như đinh đóng cột:
- Điều này đương nhiên.
Nữ nhân hoa lệ liền nói:
- Được lắm, vậy chúng ta nhận thêm một nô tỳ cũng đựơc.
Tây Môn Ngọc Sương nghe hai người đối thoại không nhịn đựơc tủm tỉm cười. Nàng quay đầu lại nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Thiếp thân nếu như thu phục đựơc hai lão nô võ công cao cường này, bá nghiệp võ lâm chắc chắn sẽ sớm ngày đạt được.
Lam Y Nhân đột nhiên dịch bộ, hét lớn một tiếng rồi vung song chửởng ra đánh vào vai Tây Môn Ngọc Sương. Lão ta quát lớn:
- Để lão phu xem Thất Đẩu Hoan Tinh Bộ và Đàn Chỉ Thần Công của ngươi có thắng đựơc Kình Thiên Thập Bát Chưởng của ta không?
Nói thì chậm, chứ trong chớp mắt lão đã tung ra liền tám chưởng.
Tây Môn Ngọc Sương cũng giở thân pháp kỳ ảo tuỵêt luân né tránh chưởng phong của Lam Y Nhân, tả thủ liên tục búng ra những đạo Đàn Chỉ Thần Công, nhằm vào yếu huỵêt của đối phương bắn tới.
Lam Y Nhân kia chỉ dùng đúng Kình Thiên Thập Bát Chưởng, còn Tây Môn Ngọc Sương thì chuyên dùng Đàn Chỉ Thần Công, cả hai người đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, quyết không dùng đến loại võ công khác để đối địch.
Lâm Hàn Thanh nhìn hai người đánh nhau đến ngẩn cả người, tuy họ sử dụng hai loại võ công để đánh với nhau, nhưng biến hoá vô cùng kỳ diệu.
Chưởng pháp Kình Thiên Thập Bát Chưởng của lam y nhân tuy chỉ có mười tám chiêu, nhưng khi sử dụng thì biến hoá muôn hình vạn trạng, chiêu nào cũng không giống chiêu nào.
Đây quả là một trường quyết đầu hãn thế trong võ lâm khiến cho Lâm Hàn Thanh xem đến xuất thần, hai mắt không rời khỏi trận ác đấu.
Thời gian trôi qua, trong chớp mắt hai người đã đấu với nhau hơn trăm chiêu, nhưng cục diện vẫn ở thế bất phân thắng bại.
Lam Y Nhân liên tiếp đánh ra ba chiêu, bức lùi Tây Môn Ngọc Sương một bước, xong bản thân cũng tự lùi lại hai bước chứ không tiếp tục truy kích, rồi quát lớn:
- Dừng tay.
Tây Môn Ngọc Sương liền dừng lại, bản thân cũng lùi lại hai bước hỏi:
- Có chuyện gì?
Lam Y Nhân nói:
- Chúng ta cứ đánh nhau thế này, chỉ sợ không biết đến bao giờ mới phân được thắng phụ?
Tây Môn Ngọc Sương liền hỏi:
- Ý của các hạ thế nào?
Lam Y Nhân nói:
- Võ công của lão phu không chỉ có Kình Thiên Thập Bát Chưởng, ngươi cũng không phải chỉ biết có Thất Đẩu Hoan Tinh Bộ với Đàn Chỉ Thần Công. Chúng ta cứ tận hết sở năng, đánh một trận cho thật thống khoái đi.Đã mấy chục năm nay lão phu chưa được đánh một trận thống khoái như vậy rồi.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Được lắm, cứ theo ý của lão đi.
Lam Y Nhân ngẩng mặt lên trời cười ha hả nói:
- Thống khoái! Thật là thống khoái! Không ngờ một nữ oa nhi như ngươi mà cũng có mấy phần hào khí!
Đột nhiên lão gầm vang một tiếng, đánh ra một chưởng.
Tây Môn Ngọc Sương liền phất mạnh tả thủ, bắn ra hai chỉ nhằm vào mệnh môn của Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân khẽ rùn tay, thu hồi chưởng thế, hét lớn một tiếng, tả thủ lại đánh ra một đạo phách không chưởng.
Mỗi lần lão xuất chưởng đều phải gầm lên một tiếng, chưởng phong cương mãnh cộng thêm tiếng gầm tràn trề nội lực của lão khiến y phục của Lâm Hàn Thanh và nữ nhân hoa lệ bay phần phật phần phật.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ trong lòng:
- Chưởng phong của lão già này hùng hậu cương mãnh vô tỷ, thật hiếm thấy trong võ lâm, tuy nhiên sử dụng chưởng pháp như vậy rất hao tổn nội lực, chỉ sợ lão không duy trì được bao lâu nữa.
Tây Môn Ngọc Sương dường như không muốn ngạnh tiếp chưởng lực của Lam Y Nhân, song thủ thi triển đột huỵêt đoạn mạch thủ pháp, bức cho chưởng thế của Lam Y Nhân đánh ra được giữa chừng thì phải thu lại.
Một trường quyết đấu giữa sự xảo diệu và sự cương mãnh, giữa chỉ pháp nhanh như điện của Tây Môn Ngọc Sương với chưởng lực hung ác tuỵêt luân của Lam Y Nhân, cọng thêm tiếng hét đinh tai nhức óc của Lam Y Nhân, tạo thành một bức tranh chiến đấu vô cùng kịch liệt, muôn phần hiểm ác.
Chưởng pháp của Lam Y Nhân vạn phần hung hiểm, chỉ cần Tây Môn Ngọc Sương trúng phải một chưởng ắt sẽ vong mệnh đương trường, nhưng chỉ pháp của nàng cũng huyền ảo vô song, chiêu nào chiêu nầy đều phong kín chưởng lực của Lam Y Nhân.
Trong nháy mắt, Lam Y Nhân đã đánh ra hơn một trăm chưởng, Tây Môn Ngọc Sương cũng chặn lại hơn một trăm chưởng của lão.
Nhưng tiếng thét của lão ngày càng đinh tai nhức óc, chưởng phong càng đánh càng mãnh liệt, tựa hồ như lão có nội lực vô cùng vô tận vậy.
Song phương ác đấu hơn hai trăm chiêu, Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên cao giọng hét:
- Cẩn thận!
Chỉ pháp của nàng đột nhiên biến hoá, tả chưởng hữu chỉ, triển khai phản kích.
Nàng dùng chỉ pháp nhanh như điện chặn lấy chưởng pháp cương mãnh của lam y nhân, sau đó tả thủ nhân thế kích ra một chưởng.
Một chưởng này của nàng tựa hồ như không có gì lợi hại, cũng không nghe thấy tiếng chưởng phong mãnh lịêt như Lam Y Nhân, ấy vậy mà có thể bức Lam Y Nhân liên tiếp thối lùi mấy bước.
Lâm Hàn Thanh đứng bên cạnh quan chiến cũng phải thầm khen:
- Võ công của Tây Môn Ngọc Sương quả là không thể tưởng tượng nổi, nếu như hôm nay nàng ta thu phục được đôi phu phụ lai lịch bất minh, võ công đặc dị này thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh, võ lâm lại có thêm hai đại sát tinh.
Chàng đang suy nghĩ thì đột nhiên nữ nhân ăn vận hoa lệ kia nói:
- Ê, xú tiểu tử, ngươi có dám động thủ với lão thân không?
Lâm Hàn Thanh ngẩng đầu lên nhìn bà ta một cái ròi:
- Bà muốn khiêu chiến với tại hạ?
Nữ nhân hoa lệ nói:
- Trong đại điện Thiên Nữ Miếu này chỉ có bốn người chúng ta, hai người đang đánh nhau rồi, ta không khiêu chiến với ngươi thì khiêu chiến với ai?
Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:
- Lão già áo lam kia võ công cao cường như vậy, khẳng định mụ già này cũng không kém. Nhưng nếu như Lâm Hàn Thanh ta không đáp ứng lời khiêu chiến của một nữ nhân thì thật là mất mặt, hôm nay dù có phải chết ở nơi này cũng không thể khiến hắn tưởng mình khiếp nhược.
Tâm niệm chuyển động, chàng liền lạnh lùng nói:
- Chúng ta đấu thế nào?
Nữ nhân hoa lệ nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Quyền chưởng binh đao, ngươi cứ tuỳ tiện chọn một thứ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Sử dụng binh đao thật là hung hãn quá đi, chúng ta tỷ đấu quyền chưởng, ngươi thấy thế nào?
Nữ nhân hoa lệ liền gật đầu nói:
- Được lắm, chúng ta cũng đặt cược một ván chứ?
Lâm Hàn Thanh nghe vậy thì than thầm:
- Hỏng rồi, ta làm sao có thể đặt cược với mụ ta chứ? Chỉ cần võ công của mụ bằng nửa Lam Y Nhân kia là ta đã không còn cơ hội thắng nữa rồi.
Trong lòng tuy lo lắng, nhưng ngoài miệng chàng vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi:
- Đánh cựơc cái gì?
Nữ nhân hoa lệ mỉm cười nói:
- Chúng ta đánh cược một trận khác thì thật là phiền phức, thôi thì theo bọn họ làm một cuộc liên hoàn đổ đi.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Thế nào gọi là liên hoàn đổ?
Nữ nhân hoa lệ liền giải thích:
- Chúng ta đánh cược dựa vào sự thắng bại của hai người kia. Nếu như lão già thua, ta cũng thua. Hai người chúng ta cũng bại trong tay các ngươi thì chúng ta thua mới tâm phục khẩu phục.
Bà ta ngừng lại một chút rồi quay sang nhìn Tây Môn Ngọc Sương và Lam Y Nhân đang quyết đấu nói:
- Nếu như nữ oa nhi kia lạc bại, ngươi cũng bại trong tay lão thân, tự nhiên cả hai ngươi cùng thua, làm nô làm tỳ cho chúng ta cũng cam tâm tình nguyện.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Nếu như mỗi bên thắng một thì sao?
Nữ nhân hoa lệ liền nói:
- Nếu như ta thắng ngươi, nhưng đương gia nhà ta lại thua nữ oa nhi kia hoặc ngược lại, đổ ước coi như huỷ bỏ, nếu như muốn đánh cược tiếp thì sẽ định lại sau.
Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Không đựơc, chúng ta đánh cựợc là chúng ta đánh cược, không liên quan đến người khác.
Trong lòng chàng không chắc thắng được nữ nhân ăn vận hoa lệ nên cũng không dám mở miệng nhận lời.
Nữ nhân hoa lệ cười lạnh một tiếng nói:
- Nam tử hán, đại trượng phu mà không có chút hào khí nào cả.
Thì ra mụ ta đã sớm nhìn ra cục diện trận đấu giữa Tây Môn Ngọc Sương và Lam Y Nhân, trượng phu của mụ sớm đã vào thế hạ phong, nên mới nghĩ đến Lâm Hàn Thanh, định dùng kế để giải mối nguy trước mắt.
Lâm Hàn Thanh bị mụ khích bác, mày kiếm trợn ngược nói:
- Phu nhân, bà cho rằng tại hạ sợ bà sao?
Nữ nhân hoa lệ cười khẩy nói:
- Điều đó ngươi còn phải hỏi sao?
Lâm Hàn Thanh tức giận gằn giọng quát:
- Nói bậy!
Lời vừa dứt thì song chưởng đã đẩy ra.
Nữ nhân hoa lệ liền hưo tay chặn lấy một chưởng này của chàng, miệng vẫn hỏi:
- Ngươi có đánh cược không?
Lâm Hàn Thanh quát:
- Chúng ta dựa vào võ công mà quyết chiến sinh tử, kẻ mạnh sẽ sống sót, không cần đánh cược gì cả?
Nói đoạn hay tay lại đẩy mạnh ra hai chưởng.
Nữ nhân hoa lệ khẽ lắc mình một cái, tránh khỏi hai chưởng của chàng, rồi lạnh lùng nói:
- Là ngươi tự chuốc khổ vào thân đấy.
Mụ vừa nói vừa đẩy ra hai chưởng.
Lâm Hàn Thanh tuy bị khích nộ, nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo. Chàng thầm nhủ:
- Võ công của mụ này chỉ sợ không kém lão già kia là bao nhiêu, không thể để mụ ta chiếm thế chủ động.
Chủ ý đã quyết, chàng liền huy động song chường liên tiếp đánh ra.
Nữ nhân hoa lệ kia cũng toàn lực xuất thủ, cùng Lâm Hàn Thanh quyết đấu một trận long trời lở đất.
Trong nháy mắt, hai người đã đấu được bốn năm chục hiệp.
Mới đầu, nữ nhân hoa lệ chỉ giữ thế thủ, nhưng sau bốn năm chục hiệp thì bắt đầu triển khai phản kích, chưởng thế liên miên, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước.
Lâm Hàn Thanh bị ép bức đến độ không thể hoàn thủ, từ thế chủ công biến thành phòng bị.
Chàng miễn cưỡng đánh thêm chục hiệp nữa thì nữ nhân hoa lệ đột nhiên biến chiêu, trở nên vô cùng hiểm ác. Lâm Hàn Thanh không những không thể hoàn kích mà còn bị bức đến độ khốn đốn tay chân.
Đúng lúc này, đột nhiên có thanh âm của Tây Môn Ngọc Sương truyền đến tai chàng:
- Lâm huynh, lùi lại ba bước, hai chân mụ bị xích chặt vào tường, chỉ cần huynh lùi đến giới hạn của mụ, mụ ắt không thể làm gì được lâm huynh, cử động cũng không còn linh họat, mười phần võ công chắc chắn giảm đến năm phần.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Bất kỳ chuyện gì cũng nếu như đào sâu suy nghĩ cũng trở nên hết sức đơn giản. Ta và nàng ta cùng vào Thiên Nữ Miếu, cùng thấy mụ già này bị xích vào tường, vậy mà sao ta không nghĩ ra điểm này nhỉ?
Nghĩ đoạn liền nhảy vọt về phía sau ba bước.
Nữ nhân kia dường như cũng đoán được dụng tâm của Lâm Hàn Thanh, liền sử dụng kỳ chiêu để ngăn chàng lại. Hữu thủ đánh ra một chưởng, tả thủ biến thành trảo chụp mạnh vào Lâm Hàn Thanh nhanh như điện.
Lâm Hàn Thanh liền sử một chiêu Khổng Tước Khai Bình, chặn lại chưởng thế của mụ, đồng thời dậm mạnh chân xuống đất lùi lại nửa bước tránh thế chộp. Nào ngờ, ngũ trảo của mụ đột nhiên duỗi là, năm đạo chỉ phong xé gió lao vun vút vào cánh tay trái của Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh cảm thấy nhói lên một cái, biết chuyện chẳng lành, liền đề khí nhảy lùi laị năm bước.
Nữ nhân hoa lệ kia bị dây xích xích chặt vào tường, nên không thể tiếp tục tấn công Lâm Hàn Thanh nữa.
Đúng vào lúc Lâm Hàn Thanh bị mụ ta đả thương thì Tây Môn Ngọc Sương và Lam Y Nhân cũng phân thắng phụ.
Lam Y Nhân ho liền mấy tiếng, liên tục thối lùi ba bước, lảo đảo một hồi mới đứng thẳng lai đựơc.
Tây Môn Ngọc Sương đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi hỏi:
- Các hạ nhận thua rồi chứ?
Lam Y Nhân đỏ mặt, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng nói:
- Lão phu nhận thua rồi.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Kỳ thực võ công chúng ta cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, ta cũng chỉ thắng lão một chiêu.
Nàng muốn thu phục đối phương làm thủ hạ nên ngữ khí đột nhiên biến đổi.
Nữ nhân hoa lệ kia thấy vây liền nói:
- Ngươi đả thương đương gia nhà ta, ta cũng đả thương trượng phu của ngươi, cuộc đấu của chúng ta hôm nay coi như là hoà.
Lâm Hàn Thanh cảm thấy mấy chỗ huỵêt đạo trên cánh tay đau đớn khôn tả, nhưng vẫn tức giận quát:
- Ngươi nói năng lung tung gì vậy?
← Hồi 17 | Hồi 19 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác