Vay nóng Tinvay

Truyện:Thanh triều ngoại sử 2 - Hồi 090

Thanh triều ngoại sử 2
Trọn bộ 125 hồi
Hồi 090: Y Y viên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-125)

Siêu sale Shopee

Bình minh ló dạng là nữ thần y thức dậy và làm đồ ăn sáng.  Sáng nay, nàng làm món mì xào cải cho Phi Yến, Tiểu Tường, Nghị Chánh và bọn trẻ ăn.  Bọn trẻ còn chưa ngủ dậy, nên Phi Yến, Tiểu Tường và Nghị Chánh vào nhà bếp dùng bữa sáng với nữ thần y.  

Ba người ngồi vào bàn ăn, nữ thần y bưng một mâm mì xào đặt lên bàn, nói:

- Mời mọi người dùng điểm tâm.

- Cám ơn muội – Tiểu Tường đáp.

Nữ thần y gật đầu, cũng ngồi vào chiếc ghế cạnh Tiểu Tường.  Nói là ăn sáng chứ thật ra nữ thần y chỉ ăn một chén mì nhỏ cho đỡ lòng, thậm chí nàng cũng không nhớ nàng đã ăn mấy đũa mì, và uống những gì?  Đầu óc nàng rối tung rối bù, nàng nghĩ tới Cửu Dương, không biết hiện giờ chàng ở đâu?  Mắt nàng nhìn làn khói bếp bay tản mác quanh căn phòng ăn mà đầu óc nghĩ tới khuôn mặt điển trai của chàng, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, luôn luôn lúc nào cũng hướng về nàng.

Nữ thần y không ăn nổi nữa, nàng buông đũa, ra sau nhà ôm thau đồ rồi mở cánh cổng phía sau cô nhi viện ra bờ sông giặt giũ.

Một cơn gió thổi rung rinh bức rèm liễu, nơi nữ thần y ngồi giặt đồ, bầu trời buổi sáng hôm nay xanh biếc, mây trắng nhẹ bay, một cánh chim chao mình trong cơn gió sớm, khí hậu thật trong lành, mát mẻ.  Nữ thần y nhìn khung cảnh tuyệt đẹp đó, lòng nàng quặn thắt, ánh mắt nàng như xuyên qua tấm rèm liễu, cảnh cũ hiện về trong đầu nàng...  Hàng Châu mùa này gió cũng thổi nhẹ qua mặt Tây hồ, khi những cơn gió lùa tới, tơ liễu cũng phất phơ, đẹp như cảnh tượng bên bờ Vô Định hà này, các cành liễu la đà trong cơn gió thoảng.  Ở trên bầu trời xanh lơ có những cụm mây trắng, dật dờ trôi, bóng trời in trong bóng nước của Tây hồ tạo thành một bức tranh mê ly, như đưa con người vào cõi mộng.  Nàng còn nhớ trước kia hai người đã từng ngắm khung cảnh tơ liễu phất phơ trước gió thế này rất nhiều lần.  Hai người lớn lên bên nhau bên Tây hồ, chàng đã từng nói khi hai người trưởng thành sẽ thành hôn với nàng, nhưng bây giờ?  Chàng ở đâu?  Chàng bỏ đi, liệu chàng còn nhớ đến cảnh tượng này chăng?

Nữ thần y giặt được lưng chừng thau đồ thì Hương Nhi và Tiểu Bảo cũng ra ngoài sông vui đùa.  Tiểu Bảo cầm theo con diều, Hương Nhi thì cầm dây diều, hai đứa trẻ vừa chạy băng băng trên cầu vừa tung con diều lên.  Nữ thần y nhìn hai đứa trẻ nàng dường như bắt gặp hình ảnh của nàng và Cửu Dương trong đó.

Nữ thần y giặt xong thau đồ không về cô nhi viện mà ngồi nán lại nhìn hai đứa trẻ thả diều trên cây cầu nhỏ vắt qua Vô Định hà.  Nàng nhìn cây cầu gỗ, lại nghĩ đến gương mặt thẫn thờ của Cửu Dương khi hai người đứng trên cầu hôm nọ, chàng chưa nói xong lời muốn nói, nàng không muốn nghe nên đã cất bước bỏ đi.

Khóe mắt nữ thần y cay cay, nhưng nàng cố gắng mở mắt thật to, ngửa mặt lên trời, hồi còn nhỏ Cửu Dương nói nàng làm như thế lệ sẽ không chảy ra, miệng nữ thần y lẩm bẩm như nói với chính nàng "đừng oán muội, đừng trách muội, đừng hận muội."  Một lát sau, nàng không kiềm được nước mắt tuôn trào như mưa, bưng mặt khóc, lại lẩm bẩm nói một mình: 

- Huynh đang ở đâu?  Đừng oán muội, đừng trách muội, đừng hận muội.

Nàng còn đang khóc rấm rứt, chợt có âm thanh khoáng đạt bình hòa vang lên:

- Là ai oán muội, ai trách muội, ai hận muội?

Nữ thần y bỏ tay khỏi mặt ngẩng đầu nhìn lên, không dám tin vào mắt nàng nên phải chớp chớp mắt vài ba lượt, mới có thể trấn tĩnh lại được, sáng nay chàng vẫn vận áo màu trắng như thường lệ, tao nhã, đang đứng cách nàng chừng hai trượng.

Nữ thần y bật đứng dậy:

- Huynh đã nói không bao giờ bỏ muội một mình, huynh nói dối, sao huynh lại bỏ muội một mình?  Muội biết sống với ai đây? Muội chỉ còn mình huynh trên cõi đời này mà huynh cũng bỏ muội mà đi!

Gần cả tháng trời không thấy Cửu Dương, ngày nào nữ thần y cũng sốt ruột và lo lắng cho chàng, nên tức tưởi nói một hơi trong nước mắt ngắn dài.  

Nữ thần y nói xong, như cơn lốc ào tới ôm chầm lấy Cửu Dương, úp mặt vào ngực chàng, dùng sức khóa chàng thật chặt trong hai tay nàng, tiếp tục nói:

- Trong những ngày qua huynh có biết ngày nào muội cũng chạy khắp nơi tìm huynh không?  Chỉ thiếu có đi báo quan nữa thôi, huynh đừng bỏ muội mà đi đột ngột như vậy nữa!

Cửu Dương nhìn gương mặt đầy nét lo lắng của nữ thần y, nghe những lời vừa rồi và phản ứng vồn vã từ nàng, lòng chàng dâng lên cảm giác ấm áp không nói được nên lời.  Mấy ngày vừa qua, không có nàng, chàng cũng có vui đâu bao giờ, cuộc sống chàng buồn tẻ, nhạt nhẽo biết bao nhiêu.  Linh hồn chàng như chợt mất thiên đường.  Một ngày dài như cả thế kỷ đối với chàng, nhưng chàng cần một nơi an tĩnh cho tâm hồn lắng dịu xuống, để suy nghĩ lời nàng đã nói với chàng trên cầu.  Trong ba mươi ngày qua, lúc nào đêm đã về khuya, chàng cũng đứng phía sau song cửa trong căn nhà tre, nhìn vầng trăng sáng ẩn hiện trong đám mây bay vật vờ theo chiều gió.  Chàng nhìn xuyên qua bức rèm the cửa sổ, màn đêm lờ mờ, tiếng gió rì rào, loài côn trùng đang tổ chức thành một ban nhạc đại hòa tấu, tạo nên chút sinh khí cho đêm hè thanh vắng.  Chàng chờ tâm trạng của mình lắng dịu xuống, để có thể dùng lý trí quyết định những gì mà chàng không nên quyết định một cách đường đột ngay khi nóng giận.  Tiết trời tháng sáu mưa rơi là thường lắm, trong những buổi tối ấy trời đổ cơn mưa, bên ngoài song đưa tới những cơn gió, mây đen giăng mắc khắp vòm trời và tiếng nước rơi lộp độp trên mái hiên vùi lấp tiếng hòa tấu của đám côn trùng.  Mưa để làm dịu đi cơn nóng bức cho muôn loài nhưng không thể làm dịu đi cơn oi bức trong lòng chàng.

Cửu Dương nghĩ tới đây chàng cũng ôm chầm lấy nữ thần y.  Nàng thật nhỏ bé, đứng chưa tới cằm chàng, đầu nàng tựa vào ngực chàng, đã cho chàng cảm giác muốn bao bọc, che chở, nàng đánh thức niềm khát vọng của bất kỳ người đàn ông nào đang ôm nàng vào lòng.  Chàng những tưởng như hai người đang đứng giữa bầu trời êm tràn ngập tình yêu thương, trước mặt là bức họa tương lai ngập tràn hạnh phúc.

- Muội thật sự rất lo sợ - Nữ thần y nói - Rằng, huynh biết đấy, huynh bỏ rơi muội, giận muội đến trọn đời.

Nữ thần y nói xong ngẩng đầu nhìn vào mắt Cửu Dương.  Nàng thấy ánh mắt thiêu đốt như đang mong muốn được chạm vào nàng nhưng chủ nhân của nó kiềm niềm khát khao ấy lại.  Nàng cũng nhìn thấy ánh mắt tha thiết chứa đầy sự yêu thương, nhưng, cũng tìm ra ánh mắt nhìn nàng đầy thận trọng. Dường như có quá nhiều diễn biến trong cái nhìn của chàng trong buổi sáng hôm nay.  Nữ thần y không rõ chàng đang nghĩ gì trong đầu?  Nàng bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, trái tim đập dồn dập chi lạ, trạng thái này lần đầu tiên trong đời nàng mới đối diện.  Nàng không chịu được không khí căng thẳng này nữa bèn tiếp tục lên tiếng:

- Nói cho muội biết đi, Thiên Văn, nói với muội là huynh vẫn còn yêu muội đi!

Nỗi sợ hãi, buồn bã, trên mặt nữ thần y và giọng nói run rẩy làm Cửu Dương xúc động mạnh, nhưng, cũng khiến trái tim chàng thắt lại.  Nàng không hiểu là chàng yêu nàng sao?  Chàng thật sự không thể tưởng tượng được sống mà vĩnh viễn không có nàng, không bao giờ.  Chàng đương nhiên sẽ không bỏ rơi nàng, cho dù nàng có làm bất cứ điều gì có lỗi với chàng, vì chàng đã lỡ lao đầu vào lưới yêu đương của nàng rồi.

Cửu Dương bưng đôi má nữ thần y, giữ gương mặt nàng trong hai tay, khẽ đẩy đầu nàng ra sau, và cúi xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của nàng.  Sau khi Cửu Dương áp môi chàng lên môi nữ thần y hai tay chàng trượt xuống lưng nàng, dần xuống và nắm lấy hông nàng ghì chặt hạ thể hai người lại với nhau, bao bọc vòng tay quanh người nữ thần y.  Chàng đương nhiên vẫn còn yêu nàng, yêu tha thiết, cũng đang muốn nàng đến chết được.

Nữ thần y vùi mười ngón tay nàng vào tóc Cửu Dương, để môi chàng tự ý càn quét môi nàng, lưỡi chàng xoắn lấy lưỡi nàng.

Một hồi sau Cửu Dương rời môi chàng khỏi môi nữ thần y, đáp lời nàng:

- Hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, sự ràng buộc tình cảm khăng khít đâu dễ gì tan vỡ chỉ bằng vài câu nói được!  

Cửu Dương cọ mũi chàng vào mũi nữ thần y, nhìn nàng đầy yêu thương, nói thêm:

- Đi với huynh, có nơi này muốn cho muội xem.

Chàng nói rồi nắm tay nữ thần y, kéo nàng hướng đến Kim sơn, hai người đi được khoảng hai dặm, gió càng thơm mùi đồng nội.  Đi thêm một dặm nữa, có cánh đồng mọc đầy những đóa hoa vàng hiện ra trước mặt hai người, hàng nghìn đóa hoa cùng nhau nở tạo nên khung cảnh lộng lẫy.  Đồng hoa vàng thu hút hàng nghìn cánh bướm rực rỡ, như trải dài tới tận chân trời.

- Huynh muốn muội xem đồng hoa vàng này à?

Nữ thần y hỏi, Cửu Dương lắc đầu:

- Không phải, nhưng đồng hoa này thật đẹp, nhìn xa xa trông như bãi cát vàng, khi chiều xuống chắc sẽ giống hệt ánh mặt trời tây hạ ở hồi cương.

Nữ thần y gật đầu.  Nàng rất thích ánh chiều tà tây hạ.  Ánh chiều tà trên vùng sa mạc đẹp đẽ lạ thường, nửa khoảnh trời đỏ au.  Năm xưa, nàng đã cùng Tần Thiên Nhân ngồi trên đồi cát ngắm nhìn đoàn lạc đà đi qua vùng sa mạc. Người Ba Tư buôn bán hương liệu đã dùng lạc đà để vận chuyển hàng hóa về phía tây núi Sa Ba Lan.  Tần Thiên Nhân hay nói tóc nàng khúc xạ ánh mặt trời, cả người nàng dường như rực sáng trong ngọn lửa bùng cháy...

Nữ thần y nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhìn Cửu Dương, nói:

- Mùi vị này là mùi vị của đất đai, còn có mùi vị của hoa cỏ hòa quyện vào trong đó nữa.  Hai thứ mùi vị này là hai thứ mùi vị muội ưa thích nhất trên cõi đời này.

Cửu Dương gật đầu:

- Nếu muội thích nơi này chúng ta có thể xây một căn nhà tại đây, sống ở đây suốt đời.

Nữ thần y mở mắt, im lặng nhìn xuống chiếc bóng nàng in lên mấy cụm bồ công anh.  Tâm tình của người đàn ông bên cạnh nàng, nàng đương nhiên hiểu.  Nàng biết bao năm qua, người đàn ông này chỉ muốn có một mái ấm gia đình.  Nàng cũng như vậy. Trong bao năm qua, nàng đã quá chán ngán cái cảnh phải bôn ba khắp nơi, không bao giờ được dừng chân để sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Thật lòng mà nói, nàng là phụ nữ nên cũng chỉ muốn có gia đình, có gian nhà nhỏ thuộc về nàng, mỗi ngày làm những công việc dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng, giặt giũ, sau đó, ăn bữa cơm ấm cúng với người chồng, và những đứa trẻ, một cuộc đời bình đạm, đối với nàng đã là quá thỏa mãn.  

Nữ thần y lại nhìn sang chiếc bóng của Cửu Dương in trên đất cạnh chiếc bóng nàng, chìm trong suy tư.  Bấy lâu nay, chàng vì bang hội, cũng bôn ba tứ phương, coi bốn bể là nhà, không nơi ổn định, thật mệt mỏi cho chàng.  Nàng lại nghĩ tới hôm nàng cùng Tiểu Tường đi ngang căn nhà gần cô nhi viện để tìm chàng, nàng đã ngó thấy hai vợ chồng trong căn nhà đó cũng trạc tuổi hai người, nhưng, đã có với nhau năm mặt con, trong một gia đình náo nhiệt cùng nhau ăn bữa cơm.  Nàng nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy cảm thấy ái mộ làm sao.

Cửu Dương và nữ thần y đứng nhìn đồng hoa cho tới khi mặt trời đứng bóng trên đỉnh Kim sơn, từ phía bên kia đồng hoa có tiếng trẻ con cười đùa vọng đến, xen lẫn trong đó là tiếng ca mơ hồ thánh thót.  Nữ thần y nhìn Cửu Dương, nói:

- Thiên Văn, hình như muội nghe tiếng hát từ bên kia đồi vọng sang, muội muốn tới đó xem, huynh đi với muội, được chăng?

Cửu Dương gật đầu.  Hai người băng qua đồng hoa, lại băng qua ngọn đồi nhỏ, đến gian nhà xây bằng gạch đỏ, đằng trước sân bấy giờ có vài đứa bé gái đang chơi đánh đu, đứa ngồi trên đu dây, đứa đứng dưới đất đẩy đung đưa, bên cạnh còn có hai bé trai ngồi đùa với ống dế trên cỏ.

Một ông lão râu tóc bạc trắng ngồi bên chiếc bàn đá trong sân, trên bàn đặt vài cái rổ đầy ắp những lá tre, ông lão đang thắt cào cào lá tre, chốc chốc đưa cặp mắt trìu mến nhìn bọn trẻ vui chơi.

- Chào ông.

Cửu Dương và nữ thần y tiến lại cúi chào ông lão.

- Chào hai cháu - Ông lão cười hiền từ - Mời hai cháu ngồi.

- Cám ơn ông – Cửu Dương nói.

Ông lão gật đầu, lấy một con cào cào lá tre đưa nữ thần y.  Nữ thần y cảm thấy sống mũi cay cay, nghĩ đến Tàu Chánh Khê, hồi nàng còn nhỏ Tàu Chánh Khê cũng thường thắt cào cào lá tre như thế này cho nàng và Lâm Tố Đình chơi.

- Con cào cào này thật đẹp - Nữ thần y nói – Cám ơn ông, xin cho cháu được biết quý danh của ông?

Ông lão hấp háy mắt trả lời nữ thần y: 

- Mọi người ở đây đều gọi ông là ông lão dượng, năm nay ông đã một trăm lẻ một tuổi rồi đó.

Nữ thần y và Cửu Dương khẽ trao đổi một tia nhìn.  Cửu Dương quay sang ông lão, tấm tắc:

- Nhìn dung mạo khỏe mạnh và trẻ trung của ông cháu thật tình không thể nào đoán ra.

Ông lão vuốt chòm râu trắng phau, cười nói cám ơn Cửu Dương. Nữ thần y nói:

- Thưa ông lão dượng, cháu thấy ông hình như đang cao hứng?

Ông lão vẫn giữ nguyên nét cười trên mặt, chỉ tay về hướng Kim sơn, đáp lời nữ thần y:

- Tại sao ông không cao hứng? Hai cháu nhìn dãy núi bên kia, cả đời ông, chưa từng bước chân qua dãy núi. Tất cả những sự việc xảy ra bên đó ông đều không biết, cũng không cần thiết biết. Nào là hoàng đế đời trước rồi hoàng đế đời sau, như Sùng Trinh như Thuận Trị, Hoàng Thái Cực gì gì đó ông không quan tâm. Nào là Minh triều nào là Thanh triều, ông chưa hề phân biệt.  Ông chỉ biết ông đã nuôi dưỡng rất nhiều cô nhi, có đứa bây giờ trở thành thương gia ở Hà Nam, có đứa dắt vợ con đi Sơn Đông, lập nghiệp luôn trong đó, cũng có đứa ở lại kinh thành này và đã yên bề gia thất rồi.  Hằng năm, bọn chúng đều dẫn vợ con về đây thăm ông, thăm căn nhà này.  Ngoài ra, ông cũng có chăn rất nhiều trâu bò lợn dê, vịt, gà, bất cứ cái gì có sinh mệnh ông đều nuôi.  Ông sống như vậy thật cảm thấy rất vui và không phiền toái chút nào. 

Ông lão nói tới đây ngừng một chút, đặt con cào cào vừa thắt xong vào tay Cửu Dương, nói thêm:

- Ông sống tới tuổi này nên hiểu cái gì cũng có sinh mạng cả, thậm chí đồng hoa vàng ở gần nơi đây.  Hai cháu hãy lắng tai nghe, xem có nghe được vạn vật đang nói gì với hai cháu hay không?

Nữ thần y đánh mắt về hướng đồng hoa, ông lão nói:

- Không chỉ riêng con người, vạn vật trong thiên hạ này đều có quy luật sinh tồn, sinh ra, lớn lên, già, rồi chết đi, như mặt trời mọc rồi lặn, lưu chuyển không ngừng. Mỗi một con người tích bao nhiêu phước đức, nhân quả, nghiệp báo luân hồi từ khi ra đời đã có định sẵn cả rồi. Nghiệp có tiềm năng đưa tới quả báo, mỗi tác động dưới một điều kiện nhất định sẽ sinh ra một quả báo. Một khi quả đó chín, nó sẽ hồi đáp trở lại người đã tạo ra nó. Thời gian để quả chín muồi có thể kéo dài rất lâu, cũng có khi rất mau. Nghiệp đã gieo thì trăm ngàn kiếp vẫn không mất. Khi đủ nhân duyên nó sẽ xuất hiện. Ai gây quả ác thì sẽ nhận quả ác, ai tạo quả lành sẽ nhận quả lành, rất công bằng.  Do ông đây tin vào quy luật này nên những người tạo nghiệp, cho dù làm hoàng đế, có được thiên hạ, bọn họ cũng sẽ không có hồi báo tốt đẹp, như vậy thì ông cần phải gì để ý đến họ?

Cửu Dương và nữ thần y ngồi nói chuyện với ông lão thêm một lúc hai người chào ra về.  Ông lão lại tặng nữ thần y ngôi sao ông vừa mới thắt bằng lá tre, ngôi sao năm cánh, và nói với nàng rằng ngôi sao năm cánh sẽ đem đến cho nàng sự bình yên trong tâm hồn.  Hai người đi xa rồi, nữ thần y vẫn còn nghe giọng ông lão từ phía xa vẳng tới tai nàng, hình như ông ta đang ngâm thiên gia thi, bài thất luật.

Nữ thần y và Cửu Dương vượt qua ngọn đồi, tới một ngã rẽ, nữ thần y định rẽ sang trái để xuyên qua đồng hoa về cô nhi viện nhưng Cửu Dương nắm tay nàng kéo nàng rẽ sang phải.  Vừa đi, chàng vừa nói với nàng:

- Nữ thần y này, muội còn chưa xem nơi huynh muốn muội đi xem, khoan hãy về.  Muội còn nhớ lúc hai đứa mình còn nhỏ muội nói ước mơ của muội khi lớn lên là gì không?  Huynh còn nhớ đấy.  Muội nói ước mơ của muội khi lớn lên là có được một căn nhà, cạnh vườn hoa.  Không cần khang trang, uy nga, chỉ cần trong căn nhà đó có huynh, chúng ta sẽ sinh vài ba đứa con.

Nữ thần y cười.  Cửu Dương dẫn nàng đi thêm hai dặm, nữ thần y trông thấy căn nhà được xây bằng tre hiện ra, căn nhà nhỏ ngập chìm trong sắc xanh dịu dàng, trước nhà là khoảnh sân với muôn hoa khoe sắc. Trong các bụi hoa, chim chóc cũng nỗ lực khoe tài, hót vang ríu rít không ngừng.  Nữ thần y nhìn cột trụ cổng nhà, trên phiến đá to có khắc ba chữ "Y Y viên" mới tinh.  Nàng vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy rất vui:

- Sao tên nhà này có tên muội nữa?

Nữ thần y hỏi, Cửu Dương vuốt tóc nàng nói:

- Vì nó là của muội.  

- Mấy ngày nay huynh không ở cô nhi viện chính là đi xây nhà à?

Nữ thần y lại hỏi, Cửu Dương gật đầu:

- Ừ, nhà của muội, vườn hoa của muội, tất cả đều của muội.  Nghị Chánh có phần giúp huynh xây căn nhà này, huynh đã sắp đặt những gì muội hay sử dụng trong nhà rồi.

Nữ thần y chớp chớp đôi mắt, nghẹn ngào vì sung sướng, lệ sắp trào ra, nàng phải đưa tay lau khô.  Cửu Dương mở cánh cổng gỗ, nắm tay nàng bước vào khu vườn.  Nữ thần y đứng ở giữa vườn hoa mỉm cười, hít một hơi dài, ngửi mùi hương của hoa cúc, nhài, cẩm chướng... cùng lúc bay thoang thoảng vào mũi nàng.

Trong khi nữ thần y đứng ngẩn mặt nhìn cảnh đẹp của căn nhà với các loại hoa đủ sắc màu, hồng, trắng muốt, vàng tươi... trong sân thì Cửu Dương thì thầm bên tai nàng:  

- Muội từng nói muốn có vườn hoa như thế này, bây giờ muội bằng lòng không?  Chính tay huynh chọn và trồng hoa trong sân.

Nữ thần y gật đầu, lại tiếp tục cười.  Đã gần một tháng trời nàng không nhìn thấy chàng, bây giờ, nàng trông thấy chàng, và những gì chàng làm cho nàng, nên bao nhớ thương chan chứa, trong những ngày qua được dịp phun trào. Nữ thần y gật đầu: 

- Muội thích lắm.  Muội hiểu nỗi khổ tâm của huynh rồi, Thiên Văn, muội xin lỗi huynh, muội sẽ không ép buộc huynh đi làm quan nữa đâu, cũng không giận hờn huynh, huynh đừng bỏ muội lại một mình mà đi như những ngày qua nữa!

Nữ thần y dứt lời hai giọt nước mắt chảy xuống má nàng, vội quay đầu sang một bên để lau, nhưng Cửu Dương kéo hai vai nàng, ôm nàng vào lòng, nói bằng giọng trìu mến khôn cùng:

- Bất cứ chuyện gì xảy ra huynh cũng sẽ ở bên muội.

Chàng nói rồi, dùng tay lau nước mắt cho nàng, lại thêm lời:

- Mấy hôm rời đi, vì huynh cần một khoảng thời gian bình tâm suy nghĩ, huynh đã có quyết định, rằng vì muội, huynh sẽ thi đỗ, huynh sẽ làm quan, để muội làm vợ huynh.  

Nữ thần y lắc đầu:

- Không cần đâu Thiên Văn, cho dù huynh không làm quan muội cũng sẽ theo huynh, trọn đời này của muội chỉ thuộc về một mình huynh thôi.

Cửu Dương lắc đầu, nở nụ cười nhã nhặn nói với nàng:

- Huynh đã bảo rằng huynh có quyết định, huynh nhất định sẽ làm quan, chỉ cần bất cứ chuyện gì muội thích, huynh đều sẽ làm cho muội, để muội được sống một cuộc sống vui vẻ, từ trước tới nay ngoài muội ra huynh chưa từng tơ tưởng đến một người con gái nào.

Nữ thần y ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Cửu Dương, nàng thấy trong đáy mắt chàng đang đong đầy những tia ấm áp và trìu mến dành cho nàng.  Người đàn ông này, vốn là một người nặng tình, tất cả đều thể hiện trên mặt chàng lúc này, đôi chân mày thẳng, đôi mắt thờ ơ với mọi thứ cho dù trước mắt có là vàng bạc châu báu, đương nhiên ngoài trừ nàng.  Nhưng bây giờ lại đồng ý đi làm quan, Tân Nguyên quả thật đã dự tính không sai...

Nữ thần y đột nhiên cảm thấy trong lòng áy náy, những giọt nước lại tiếp tục đọng trên đôi mắt xinh đẹp của nàng, nữ thần y định nói gì đó với Cửu Dương... nhưng không làm sao nói được nên lời khi nàng nhìn vào mắt chàng.  Nếu nàng nói thật mọi chuyện ra với chàng... Không!  Không được!  Hiện thời hồn chàng đang phiêu du ở trong một thế giới nào khác rồi. 

Nữ thần y chỉ đứng yên để Cửu Dương mân mê cánh tay, đôi vai nàng, vuốt nhẹ má nàng, đoạn chàng ghé tai nàng thì thầm: 

- Sau đó muội sẽ sinh cho huynh ít nhất hai đứa con, huynh sẽ đặt cho chúng những cái tên hay. 

- Tên gì? 

Nữ thần y hỏi.  Cửu Dương nói:

- Con gái gọi là Y Y, con trai gọi là Tiêu Tiêu! 

Nữ thần y bật cười: 

- Không phải là Y Y và Sáo Sáo hay sao? 

Cửu Dương cũng cười.  Nữ thần y dùng đôi tay nàng bá quanh cổ chàng, ôm ghì lấy thân hình cường tráng của chàng, ôm thật chặt, dường như nàng sợ chàng lại như một tháng trước bốc hơi đi mất nữa.  Kế đó, nữ thần y kiễng chân, bốn bờ môi lại tiếp xúc nhau, tại một tiêu điểm. Hôn, có gì quý báu bằng những nụ hôn khi một người có những lỗi lầm cần được vị tha?  Không một lỗi lầm nào mà không thể thông cảm, hòa tan, xí xóa bằng những chiếc hôn nồng cháy. 

Khi này mặt trời đã xuống núi, nữ thần y hôn Cửu Dương một lúc rời môi chàng ra nói:

- Thiên Văn, nhất định huynh phải tha thứ cho lỗi lầm muội đã gây ra, muội quỳ xuống van xin huynh đây.

Dứt lời, nữ thần y quỳ xuống dưới chân Cửu Dương.  Cửu Dương nghĩ nữ thần y hối lỗi về những lời đã nói với chàng trên cầu, cúi xuống mỉm cười:    

- Nữ thần y, dù cho muội có làm lỗi lầm gì, từ khi muội bắt đầu rơi một giọt nước mắt thì mọi việc đều là lỗi do huynh.  Huynh phải là người cầu xin muội tha thứ cho huynh.

Chàng dứt lời, cũng quỳ xuống đối diện nữ thần y, hai người lại ôm chầm lấy nhau.

Ðôi mi nữ thần y ươn ướt khi Cửu Dương với tay hái một bó hoa đưa nàng.  Nữ thần y cầm bó hoa trong tay, nghẹn lời vì cảm động, nàng không hề nghĩ rằng sau bao nhiêu giông bão nàng lại tìm được bến bình an.  

- Thôi, chúng ta vào nhà.

Cửu Dương nói bằng giọng tha thiết và trìu mến.  Nữ thần y nghe hai tiếng "vào nhà," nàng có một cảm giác rất kỳ lạ. Thật ra, nàng không hề để ý đến vấn đề ăn ở, hay chức vị của người chồng nàng, chỉ cần có được căn nhà, một tổ ấm, là được rồi. Nàng chỉ ước sao có nơi dung thân, không cần phải cao sang, căn phủ rộng rãi uy nga, nếu không phải do lời hứa với Tân Nguyên và Hiếu Trang nàng không muốn ép buộc chàng làm quan chút nào.  Mười mấy năm qua nàng như cánh chim lạc loài giữa cơn bão tố, giờ đây có chỗ nghỉ ngơi là nàng đã vô cùng thỏa mãn.  Nữ thần y ôm bó hoa trong tay, nở nụ cười khi Cửu Dương choàng tay qua lưng nàng, dìu nàng đứng lên để vào nhà.  Một cơn gió hắt hiu thổi đến, khiến cho lòng nữ thần y thấy sảng khoái.  Nàng cùng Cửu Dương song bước đi tới bậc tam cấp dẫn vào sảnh, một đàn đom đóm bay ngang đầu nàng, bên tai nữ thần y nghe tiếng tỉ tê của bọn côn trùng, đồng thời nhìn thấy đàn đom đóm, và ngửi được hương hoa.  Cảnh tượng hoàng hôn ở nơi này quyến rũ lòng nàng.  Hai người từ từ bước lên bậc tam cấp, đều giữ im lặng, không ai nói một lời vì không ai nỡ phá tan bầu không khí bình lặng này. 


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-125)


<