← Hồi 055 | Hồi 057 → |
Đây là một thạch điện to lớn hùng vĩ.
Trên thạch điện có điêu khắc một thạch tượng nữ thần to lớn.
Thạch tượng nữ thần đó được điêu khắc một cách tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng.
Cửu Độc Thần Quân đang ngồi ở phía trước thạch tượng ấy.
Có vài người mặc áo đỏ vây quanh Cửu Độc Thần Quân, còn trước mặt y thì có bốn thiếu nữ lõa thể đang khiêu vũ một cách điên cuồng theo điệu trống.
Lò lửa đang bốc cháy phừng phực làm cho bốn thiếu nữ đang khiêu vũ như điên như cuồng ấy càng vũ nhanh hơn, và tỏa ra một ngọn lửa tình dục mê hồn, quyến rũ.
Trông thấy cảnh tượng này, làm sao chẳng bảo Vương Hoa há hốc mồm ra mà nhìn chăng?
Mấy chục môn nhân đang đứng ở xung quanh gần đó đã như ngây như dại ngắm nhìn cảnh tượng mê hồn trước mặt.
Cửu Độc Thần Quân thì cũng đang cười như điên như cuồng.
Thình lình...
Một tràng những tiếng trông đánh nhanh và thật lớn tiếng vang liên tục. Bốn người đàn ông lõa thể từ hậu điện chạy ra. Họ cũng tham gia vào vũ điệu như điên như cuồng chung với bốn thiếu nữ lõa thể đó.
Đây là một cảnh tượng bẩn thỉu, hạ lưu và khó xem hết sức.
Vương Hoa trông thấy cảnh tượng hạ lưu này bất giác đỏ bừng cả hai má, tim đập thình thịch không dừng. Bỗng nhiên trong đường hầm phía sau lưng hắn có tiếng bước chân phá không gian vang tới, kế đó là tiếng nói của U Linh Nữ:
- Chẳng biết đệ đệ ta đã vào đây chưa...?
Vương Hoa nghe tiếng nói bất giác giật bắn người lên. Hắn nhủ thầm:
- "Nếu để họ là hai người con gái trông thấy cảnh tượng hạ lưu này thì còn gì mặt mũi nữa?"
Hắn quay người chạy trở ra đường hầm, bỗng nghe U Linh Nữ hét to:
- Ai đó?
Vương Hoa xuống giang hồ trả lời ngay:
- Thưa tỷ tỷ, chính đệ đệ đây?
- Quả thật là đệ...
U Linh Nữ và Ngô Tinh song song chạy tới trước.
U Linh Nữ nói:
- Sao đệ lại biết mà vào đây? Chẳng lẽ chính đệ đã điểm huyệt gã môn nhân Huyết Thần giáo ngoài cửa hầm ư?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế.
U Linh Nữ hỏi:
- Đệ tìm thấy Cửu Độc Thần Quân chưa?
- Tìm thấy y rồi.
U Linh Nữ mặt hơi biến sắc, nói:
- Hiện bây giờ y ở đâu?
- Ở bên trong thạch điện.
- Thế nào, chúng ta vào tìm y.
Nói xong, y định lượn mình lướt tới thì Vương Hoa đã nhảy vọt ra cản đường đi của y lại, nói:
- Tỷ tỷ, hãy khoan đã!
- Làm gì thế?
- Tỷ tỷ không thể vào được.
U Linh Nữ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế?
Vương Hoa ngập ngừng nói:
- Tại vì... các ngươi chỉ biết là không thể vào trong là được rồi.
U Linh Nữ nghe nói thế, ngạc nhiên hết sức nói:
- Rốt cuộc Cửu Độc Thần Quân đang làm gì vậy?
- Y... đang khiêu vũ!
U Linh Nữ ngạc nhiên hỏi:
- Khiêu vũ ư? Y khiêu vũ thì tại sao chúng ta không vào được chứ?
Vương Hoa ấp úng nói:
- Tại vì... điệu vũ này rất đặc biệt.
U Linh Nữ lấy làm thắc mắc, nói:
- Đặc biệt ư?
Ngô Tinh tiếp lời nói:
- Đặc biệt thế nào, chúng ta nên vào xem cho biết.
Vương Hoa giật mình nhủ thầm:
- "Hai ngươi mà vào trong xem họ khiêu vũ thì hỏng mất rồi, còn gì nữa."
Hắn nghĩ tới đây vội nói:
- Không được!
- Tại sao không được chứ?
Vương Hoa quýnh quáng nói:
- Quả thật các ngươi không thể vào xem được...
U Linh Nữ nổi cơn giận nói:
- Chẳng lẽ chúng nó cỡi hết quần áo mà khiêu vũ sao?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế!
- A!
Cả hai U Linh Nữ và Ngô Tinh song sonh thất kinh kêu lên một tiếng, gương mặt ửng đỏ ngay.
Vương Hoa nói:
- Vả lại...
U Linh Nữ hỏi:
- Vả lại cả nam nhân lẫn nữ nhân cũng vũ chung chứ gì...
- Đúng thế!
U Linh Nữ giật mình nói:
- Có thật như thế sao?
Vương Hoa gật đầu nói:
- Đúng thế, cho nên đệ mới nói rằng hai ngươi không thể vào trong được...
U Linh Nữ nói:
- Thế thì một mình đệ vào đi.
Vương Hoa gật đầu nói:
- Được, ta vào trong trước, nếu có động tịnh gì thì hai ngươi vào sau.
- Thôi được, ngươi cứ vào trước đi.
Vương Hoa quay người tới trước, bất giác lại ngây người tại chỗ, chỉ trong giây lát này, hiện trường lại có thay đổi lớn.
Hắn trông thấy một thiếu phụ lõa thể nằm trong lòng Cửu Độc Thần Quân, còn số nam nữ lõa thể đã khiêu vũ lúc nãy thì chia làm từng cặp ôm choàng lấy nhau nằm trên mặt đất.
Quả thật cảnh tượng này hạ lưu khó xem hết sức, Thình lình...
Vương Hoa cất tiếng phát ra từng tràng cười như điên như cuồng...
Tiếng cười như điên như cuồng này chẳng khác nào như một cú sấm sét kêu ầm lên, đã đánh thức tất cả người của Huyết Thần giáo từ trong cơn say mê giật mình tỉnh hồn lại ngay.
Cửu Độc Thần Quân kinh hãi đẩy thiếu phụ lõa lồ ra khỏi vòng tay, y gầm lên nói:
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng gầm hét thì y đã ngồi bật dậy ngay lập tức.
Vương Hoa từ từ bước vào bên trong đại điện.
Bấy giờ, tám người nam nữ lõa lồ ấy đã kinh hãi xoay người chạy vào hậu thất, còn vài chục tên môn nhân Huyết Thần giáo cũng đứng bật dậy hết.
Cửu Độc Thần Quân phóng mắt nhìn tới trước, bất giác buột miệng kêu lên một tiếng:
- Chính là ngươi?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, chính là Vương Hoa ta đây, thế nào? Ngươi ngạc nhiên lắm sao?
Quả thật Cửu Độc Thần Quân đã giật bắn người lên vì thạch điện này hết sức bí mật, thế mà Vương Hoa lại tìm vào đây được, đồng thời hắn đến một cách bất thình lình như thế, làm sao chẳng bảo y giật mình kinh hãi ư?
Cửu Độc Thần Quân trấn tỉnh tinh thần lại, sau đó cười ha hả, nói:
- Quả thật ta đã ngạc nhiên hết sức.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói:
- Ngươi còn nhiều việc phải ngạc nhiên nữa, Cửu Độc Thần Quân! Ngươi tưởng rằng ta chẳng tìm ra ngươi ư?
Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói:
- Nếu ta chết thì ngươi cũng không thể sống sót được. Cửu Độc Thần Quân, hôm trước chúng ta gặp nhau suýt nữa ta chết trong tay ngươi, bây giờ hai ta phải thanh toán món nợ này luôn một thể.
Bấy giờ Vương Hoa đã bước đến chỗ cách trước mặt Cửu Độc Thần Quân độ khoảng mott rj, cũng đồng thời lúc này có ba môn nhân Huyết Thần giáo đứng cản đường đi của Vương Hoa lại.
Vương Hoa ngạo nghễ dừng bước lại ngay.
Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói:
- Các hạ đến đây tìm ta chỉ vì để thanh toán nợ nần ư?
- Đúng thế, ngoài ra ta còn vài việc muốn hỏi ngươi nữa.
- Cứ việc nói.
- Chương Thiếu Đường có phải là môn nhân của quý giáo chăng?
- Không phải!
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Thế tại sao y phải nghe mệnh lệnh của ngươi?
Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng y đã nghe mệnh lệnh ta sao?
Vương Hoa nghe nói thế lấy làm ngạc nhiên hết sức. Lúc Chương Thiếu Đường sắp chết cũng đã nói rằng y bị ép. Y nói rằng một nữ nhân đã bắt ép y làm mọi việc như thế.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ không phải thế sao?
- Phải hay không ngươi chớ thắc mắc làm gì?
- Chính ngươi đã hãm hại Chương Vĩnh Kỳ ư?
Cửu Độc Thần Quân lắc đầu nói:
- Chính Chương Thiếu Đường đã hại y.
Vương Hoa ngạc nhiên lần nữa, hỏi:
- Cửu Độc Thần Quân, ta hỏi ngươi một việc nữa...
- Cứ việc hỏi.
- Làm thế nào ngươi lại biết Thủy Tinh Cầu nằm trong tay của Chương Vĩnh Kỳ?
- Có người nói cho ta biết.
- Ai thế? Có phải Vương Bán Tiên chăng?
- Đúng thế, chính là Vương Bán Tiên.
Vương Hoa nghe y nói thế, đã xác định rằng mình tiên liệu không sai chút nào.
Trước kia quả thật Vương Bán Tiên đã mang sự việc Thủy Tinh Cầu tiết lộ cho Cửu Độc Thần Quân hay, và Vương Bán Tiên đã đạt được mục đích mượn dao giết người.
Vương Hoa nghĩ đến đây, lạnh lùng nói tiếp:
- Tại sao ngươi lại hãm hại phụ thân ta như thế chứ?
- Ngươi muốn nói Vương Phong chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế.
Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói:
- Trùng hợp thôi.
- Trùng hợp thế nào?
- Ngươi có biết Tiểu Yến chăng?
- Đương nhiên biết rồi.
- Tiểu Yến là một nửa hung thủ giết hại phụ thân ngươi!
- Ngươi nói láo!
Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói:
- Nếu như chẳng nhờ có Tiểu Yến, đương nhiên bọn này không thể sát hại phụ thân ngươi được, cho nên ta nói rằng Tiểu Yến cũng là một nửa hung thủ đã giết hại phụ thân ngươi.
Vương Hoa lạnh lùng nói:
- Ngươi nói rõ hơn nữa xem nào.
Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói:
- Dù sao ngươi cũng phải bỏ xác hôm nay thôi, thì ta cứ nói cho ngươi hiểu rõ luôn.
Tại vì phụ thân ngươi biết kế hoạch bất ngờ của bọn này định hạ thủ với Chương Vĩnh Kỳ để đánh cướp Thủy Tinh Cầu, vì thế bọn ta phải diệt trừ y.
-... (thiếu 1 trang) - Khá lắm!
Vương Hoa gầm lên một tiếng, lượn mình lướt tới. Trong lúc Vương Hoa thoáng vừa nhảy vọt tới thì người mặc áo đỏ ấy đã tung chưởng tấn công một chiêu ngay.
Vương Hoa cũng hất chưởng đánh ra một chiêu thật nhanh.
Võ công của Vương Hoa bây giờ đã khác hẳn khi xưa, một chưởng vừa tấn công của hắn mạnh như vũ bão, dư sức san bằng một ngọn đồi đất chứ không sai.
Cũng trong lúc Vương Hoa thoạt vừa đánh ra một chưởng thì hai người áo đỏ đứng ở hai bên phải và trái của hắn đã phi thân lao tới, đồng thời cả hai người song song xuất thủ tấn công Vương Hoa luôn.
Vương Hoa gầm lên một tiếng:
- Muốn chết ư?
Chỉ thấy thân hình hắn thấp thoáng một cái, hai tiếng kêu đùng đùng xen lẫn với tiếng rú thảm thì đã trông thấy hai người áo đỏ ấy té văng ra xa, chết ngay lập tức.
Thân pháp lẫn chưởng pháp của hắn thần tốc đến kinh người hết sức.
Cửu Độc Thần Quân trông thấy thế mặt mày lập tức đại biến.
Người áo đỏ đứng trước cũng giật bắn người lên.
Y vội vàng thụt lùi ra sau năm bước, mắt kinh hãi chăm chăm nhìn Vương Hoa chẳng nói nên lời.
← Hồi 055 | Hồi 057 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác