← Hồi 035 | Hồi 037 → |
Vương Hoa bị đối phương kẹp dưới nách không thể thi thố võ công được, đồng thời đối phương xuất thủ quá nhanh và đột ngột làm cho Vương Hoa chẳng kịp phản ứng gì cả.
Đối phương đã kẹp Vương Hoa dưới nách một cách thật dễ dàng, từ điểm này đã biết được công lực của đối phương cao siêu cỡ nào rồi.
Lên tới đỉnh núi, quẹo vào một sơn cốc, đối phương mới dừng người lại. Vương Hoa lướt mắt nhìn kỹ, buột miệng kêu lên một tiếng:
- Gia gia, chính là ông à?
Thì ra người xuất hiện bất thình lình đã bắt Vương Hoa kẹp vào nách không ai xa lạ hết, mà chính là Võ Lâm Hoàng Đế.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu, nói:
- Đúng thế, chính là gia gia đây.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó mới cất tiếng hỏi:
- Gia gia, ông làm gì thế?
Sắc mặt Võ Lâm Hoàng Đế bỗng nghiêm hẳn, nói:
- Ngươi tưởng rằng ta đang đùa giỡn với ngươi ư?
- Đúng thế!
Võ Lâm Hoàng Đế cười rằng:
- Có người theo dõi ngươi, ta không muốn ngươi bị phiền phức, cho nên ta thừa lúc tỷ tỷ ngươi rượt theo người thần bí ấy đã cướp ngươi mang đến đây. Như thế đối phương mới không thể phát giác được ngươi nữa.
Vương Hoa nói:
- Gia gia, có người theo dõi cháu sao?
- Đúng thế!
- Ai vậy?
- Không biết. Nhưng võ công đối phương rất là cao siêu. Theo sự suy đoán của ta thì không phải là người của phe Huyết Thần giáo, ắt là người có can hệ với Vương Bán Tiên thôi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Gia gia, có một việc...
- Có phải Thanh Thanh bỏ đi rồi chăng?
Vương Hoa giật bắn người lên, nói:
- Gia gia, sao ông lại biết như thế?
Võ Lâm Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Ta đã tiên liệu được việc này rồi. Ngươi có biết tại sao ta ngăn cản ngươi chớ động thủ với Nữ Nô Phiến Tử chăng?
- Cháu không biết.
- Tại vì ta đã trông thấy tình hình lúc đó nghiêm trọng hết sức. Nếu ngươi có hỏi tiếp thì y cũng chẳng nói gì hết, mà việc ta đã phán đoán quả không sai chút nào.
- Gia gia, ông đã phán đoán như thế nào?
- Nữ Nô Phiến Tử cần kỳ dược dị thảo ngươi quên rồi ư? Giá cả của chúng ta là những loại kỳ dược hiếm có trên thế gian này!
Vương Hoa ngẫm nghĩ giây lát, quả thực giá trị của họ ghi ra chính là hai loại kỳ dược nổi tiếng.
Hắn nghĩ tới đây liền hỏi:
- Họ cần Hà Thủ Ô và Đại lực kim đơn để làm gì?
- Cứu người!
Vương Hoa kinh ngạc nói:
- Cứu người ư?
- Đúng thế, họ cần có hai loại thuốc này để cứu người.
- Cứu ai thế?
- Mẫu thân của Thanh Thanh và cũng tức là vợ của Chương Vĩnh Kỳ đấy.
Vương Hoa thắc mắc chẳng hiểu gì hết, nói:
- Gia gia, cháu chẳng hiểu gì cả?
- Ngươi phải hiểu ngay khi Thanh Thanh chẳng thiết trao cả trinh tiết cho ngươi.
- Gia gia đã biết hết mọi chuyện?
- Đúng thế, ta thấy và biết hết...
Võ Lâm Hoàng Đế nói tới đây mỉm cười rồi nói tiếp:
- Ta đã biết y ắt phải chơi một chiêu này. Việc bán nữ nô chỉ là cái phép che mắt người mà thôi...
- Thế thì...
- Nói cho ngay, ngươi giao cho họ hai loại kỳ dược trân quý, Thanh Thanh thì mang trinh tiết quý báu nhất của đời con gái trao lại cho ngươi, thế thì cũng chẳng thiệt thòi gì.
- Gia gia, cháu biết y ắt quay trở về nơi Nữ Nô Phiến Tử chắc không sai?
- Đúng thế, gia gia rời khỏi ngươi, bảo hai đi chung chính là để điều tra sự kiện này đây. Ta đã thám thính được tung tích của họ rồi.
Vương Hoa cả mừng nói:
- Thật chứ?
- Không sai chút nào. Bây giờ hai ông cháu ta có thể đến đấy tìm họ được rồi.
- Đi ngay bây giờ chăng?
- Đương nhiên, nhưng phải nói cho rõ ràng trước đã. Ngươi có thể tìm Nữ Nô Phiến Tử chứ ta thì không thể gặp y được.
- Tại sao thế?
- Vì y có hành vi lừa gạt về vấn đề giao dịch, còn gia gia thì chẳng có can hệ gì hết, ngươi hiểu rồi chứ?
- Vâng, cháu hiểu rồi.
- Thế thì đi theo ta ngay.
- Không chờ báo lại tỷ tỷ cháu biết chăng?
- Miễn đi, ta đã cố tình làm như thế mà!
- Tại sao vậy?
- Về sau ngươi sẽ biết, thôi đi ngay bây giờ nha.
Vương Hoa khẽ gật đầu phi thân chạy theo phía sau Võ Lâm Hoàng Đế, đi vòng qua một sơn cốc rồi ra tới một cái hồ lớn.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Ở ngay giữa hồ này đây.
- Ở giữa hồ ư?
- Đúng thế, chính họ đã đi bằng thuyền nhỏ. Chúng ta hãy tìm một cây khô rồi sử dụng công phu nhất vỹ độ giang, ngươi làm nổi việc này chăng?
- Gia gia, làm sao cháu so sánh với ông được như thế!
Võ Lâm Hoàng Đế mỉm cười không nói gì hết, lão đi một vòng tìm được một cây khô to lớn, đem đặt dưới mặt hồ rồi nói với Vương Hoa:
- Ngươi hãy lên trước.
Vương Hoa vừa nhảy lên trên cây khô ấy thì Võ Lâm Hoàng Đế cũng theo sau phất phơ hạ chân xuống luôn. Cái cây khô này to lớn nên dư chỗ cho hai người đáp xuống đứng trên nó. Võ Lâm Hoàng Đế dùng tay cách không đẩy mạnh một cái, cây khô lập tức lướt ra giữa hồ. Quả thật cái cây khô này chẳng khác một chiếc thuyền nhỏ chút nào hết. Nói đã lướt đi trên mặt hồ thật nhanh. chẳng mấy chốc đã đi qua một eo nước.
Cây khô to lớn ấy đã dừng gần bờ nước và xung quanh là những dãy núi cao. Vương Hoa hỏi:
- Chính họ ở trong này ư?
- Đúng thế!
Võ Lâm Hoàng Đế nhẹ nhàng nhảy lên bờ, Vương Hoa cũng bám sát theo sau. Võ Lâm Hoàng Đế đi đầu dẫn Vương Hoa chạy về hướng núi đá ngổn ngang ấy, thình lình...
Một tiếng hét lạnh lùng rạch xé hư không vang tới:
- Đứng lại!
Phía sau núi đá liền hiện ra hai người mặc áo vàng. Vương Hoa thoáng ngạc nhiên tại chỗ thì Võ Lâm Hoàng Đế đã mỉm cười nói:
- Đúng là nơi đây rồi!
Người áo vàng đứng trước là một hán tử mặc kình trang, tuổi trạc bốn mươi. Y nhanh nhẹn nhảy tới phía trước, lạnh lùng hét:
- Nhị vị tới đây làm gì?
Võ Lâm Hoàng Đế giả khùng, làm ra vẻ không biết gì hết, nói:
- Đây là nơi nào vậy?
- Các hạ chớ thắc mắc đây là đâu làm gì?
Vương Hoa lạnh lùng nói:
- Thế nào? Chỗ này cấm người ta đến ư?
Nghe Vương Hoa nói thế, người áo vàng thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó nói:
- Vì chủ nhân ta đã định cư nơi đây, xin chư vị quay đầu trở lại.
- Nếu bọn này cố ý đến đây thì sao?
- Cố tình đến đây ư?
- Đúng thế!
Người áo vàng cười lạnh lùng nói:
- Thế thì nhị vị đến đây để làm gì?
- Tìm người!
- Tìm ai thế?
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Tìm Quỷ Diện Tiên Ông!
- Quỷ Diện Tiên Ông?
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu vài cái.
Người áo vàng giọng lạnh lùng nói tiếp:
- Ta nói không có người này ở đây, ngươi có nghe chưa?
Võ Lâm Hoàng Đế cười nhạt quay sang nhìn Vương Hoa không nói gì hết.
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, nói:
- Ngươi vào trong bảo chủ nhân ngươi ra đây.
- Không cần thiết!
- Ngươi muốn chết ư?
- Chưa chắc...
- Thế thì thử xem nào.
Vương Hoa vừa dứt lời lập tức lượn mình nhảy tới hướng người áo vàng, vung chưởng đánh ra một chiêu ngay.
Người áo vàng gầm thét nói:
- Bằng hữu cả gan đến đây gây sự ư?
Y vừa gầm thét vừa phóng chưởng ra ứng chiến luôn.
Hai người xuất thủ ra chiêu vô cùng thần tốc, còn người áo vàng kia thì đưa mắt chăm chăm theo dõi hai người đang ác đấu với nhau.
Vương Hoa vừa xuất thủ đánh ra một chiêu thì đã phát giác võ công của người áo vàng này chẳng phải tầm thường rồi nên vội hét to một tiếng, lập tức đánh ra chiêu Song chưởng vô địch ngay.
Hắn thoạt tấn công chiêu này ra tức thì người áo vàng đã bị đẩy lui năm, sáu bước liền. Vương Hoa thừa thế tiếp tục đánh ra chiêu thứ hai trong Vô Địch ngũ thức luôn.
Chiêu thức kỳ ảo này đã làm cho người áo vàng lúng túng cả tay chân, tức thì rơi vào tình thế vô cùng hiểm nghèo.
Thình lình...
Người áo vàng đứng bên cạnh gầm hết một tiếng:
- Tiểu tử, xem chưởng nào...
Dứt lời, y lượn mình nhảy vồ vào người Vương Hoa.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Bằng hữu, ngươi không được như thế...
Lão chuyển mình lướt tới chận đường người áo vàng ấy, đồng thời hất tới một luồng chưởng phong đẩy lui người áo vàng trở lại.
Người áo vàng ấy lạnh lùng hét lớn tiếng nói:
- Lão lùn kia, ngươi muốn chết ư?
Võ Lâm Hoàng Đế cười hì hì nói:
- Lão gia này sống tới chừng này tuổi, việc sống chết đã không quan tâm từ lâu rồi, nhưng nếu như ngươi bị thương thì không phải là chuyện đùa đâu nhen...
- Thế thì thử xem sao?
Y dứt lời phóng người tới, xuất thủ trảo vào mặt Võ Lâm Hoàng Đế nhanh như cắt.
Võ Lâm Hoàng Đế chuyển nhẹ thân người, thình lình hét to một tiếng:
- Nằm xuống nào!
Người áo vàng ngoan ngoãn thật, đánh bạch một cái té ngã ra đất ngay.
Ngay lúc ấy...
Một tiếng hự vang lên tiếp, chỉ thấy người áo vàng đang đánh với Vương Hoa cũng đánh bạch một tiếng, té ngã trên đất luôn.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Để họ nằm nghỉ tại đây cũng được, chúng ta đi thôi.
Chỉ đi trong giây lát, họ đã tới phía một hang đá to lớn. Tại đấy họ lại trông thấy một người áo vàng đang đứng gác trước động.
Người áo vàng ấy thoáng trông thấy Vương Hoa, sắc mặt bỗng thay đổi, hoảng hốt nói:
- Chính là... bọn ngươi?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên thì Võ Lâm Hoàng Đế đã mỉm cười nói:
- Bằng hữu đã gặp bọn này ư?
Hình như người áo vàng đã biết mình lỡ miệng điều gì, y vội nói:
- Đương nhiên là không rồi... nhị vị đến đây làm gì?
Người áo vàng này có một thân hình vạm vỡ, trạc tuổi năm mươi.
Vương Hoa định cất tiếng trả lời thì Võ Lâm Hoàng Đế đã cười hì hì nói:
- Bọn này đến đây có chút việc.
- Việc gì thế?
- Cháu dâu của ta trốn mất nên bọn ta đến đây tìm y.
- Nói bậy.
- Ta nói thật đấy!
Lão quay sang hướng Vương Hoa hỏi:
- Cháu ngoan của ông, có phải như thế chăng?
Vương Hoa theo bản năng tự nhiên, khẽ gật đầu một cái.
Võ Lâm Hoàng Đế cười rằng:
- Thế nào, ta không nói dối chứ?
Đối phương lạnh lùng nói:
- Nơi đây chẳng có cháu dâu của ngươi gì hết...
← Hồi 035 | Hồi 037 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác