← Hồi 107 | Hồi 109 → |
Vương Hoa gầm lên nói:
- Này Vương Bán Tiên, trước khi chết ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?
- Không có gì đáng nói hết.
- Thế thì tốt lắm, chắc ta cũng không cần thiết lập lại tội trạng của ngươi làm gì nữa chứ? Theo ta thì dù có băm xác ngươi ra làm muôn mảnh cũng chẳng quá đáng!
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Ngươi cứ việc hạ thủ đi. Hai mươi năm sau ta nhất định sẽ lại trở thành một hán tử nữa.
- Quả thật ngươi không hổ thẹn là một trang hán tử chút nào hết.
Vương Bán Tiên lại cười lạnh lùng một lần nữa.
Vương Hoa gầm lên một tiếng, giơ tay bổ vào đầu Vương Bán Tiên ngay.
Một tiếng kêu thảm lập tức vang lên, chỉ thấy máu lão Vương Bán Tiên phun ra tứ phía, chết ngay lập tức.
Đây cũng là quả báo y đã tạo ác cả đời. Nếu y khéo biết làm người, tạo ra một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, biết đâu chẳng được người võ lâm tôn kính?
Võ Lâm Hoàng Đế cảm khái thở dài nói:
- Cuối cùng y cũng phải chết thôi!
Vương Hoa với giọng lạnh lùng nói:
- Y được chết toàn thây như thế này là phước cho y lắm rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói:
- Quả thật ngươi nói phải. Bây giờ chỉ còn một Kim Cúc phu nhân đang tiêu diêu pháp ngoại.
- Đương nhiên chúng ta phải tìm kiếm y cho bằng được!
Bạch Phát Tẩu nói:
- Tiền bối, nghe đồn rằng Võ Lâm giáo định tấn công Thiếu Lâm phái!
- Sao ngươi biết tin này?
- Vãn bối nghe nói từ lâu, họ vốn muốn hành động từ lâu rồi. Về sau vì Vương Bán Tiên có hẹn với hai ngươi nên cực chẳng đã họ phải đến đây dự ước hẹn trước.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Nói như thế, sau khi Kim Cúc phu nhân đào tẩu, chắc có lẽ y sẽ mở cuộc tấn công ngay. Nếu để y chiếm cứ Thiếu Lâm phái thì hậu quả khó lường chứ không sai.
- Ý của tiền bối muốn...
- Chúng ta hãy quay trở về thạch động xuất lĩnh cao thủ đến cản trở họ mới được.
- Phải, tiền bối nói đúng lắm.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Vương Hoa, ngươi hãy vào Bảo xem Mai Hương thế nào rồi? ngươi không giết chết y chứ?
- Thưa gia gia không!
- Tình hình đã xảy ra thế nào?
Vương Hoa lập tức mang tình hình kể lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Thế thì ngươi mau vào an ủi y đi!
Vương Hoa khẽ gật đầu, chạy vào cổ Bảo ngay.
Vương Hoa thoáng vừa chạy vào Bảo, đã thấy một bóng người thoăn thoắt bước ra.
Người này không ai xa lạ mà chính là Mai Hương.
Mặc dù Mai Hương trúng chưởng, nhưng sau khi y nuốt viên Đại lực kim đơn của Vương Hoa nên bây giờ y đã hoàn toàn bình phục lại.
Vương Hoa khẽ gọi:
- Mai Hương...
Mai Hương cười bi ai nói:
- Sư phụ ta đã chết rồi chăng?
- Đúng thế. Lão đã chết rồi.
- Còn Kim Cúc phu nhân thì sao?
- Đào tẩu mất dạng luôn.
Mai Hương khẽ gật đầu lẳng lặng không nói gì hết.
Vương Hoa nói:
- Mai Hương, hãy đi với ta.
Mai Hương nghe hắn nói thế, bất giác hơi lấy làm ngạc nhiên, nói:
- Đi với ngươi?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Phải, Mai Hương! Sư phụ ngươi đã chết, xem như tất cả đã trở thành quá khứ.
Ngươi đi với ta không được sao?
Mai Hương buồn thảm nói:
- Ngươi không giết ta nữa chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói:
- Chẳng lẽ ngươi bắt buộc ta phải giết ngươi?
- Không!
- Thế tại sao...
Mai Hương cười thê thảm nói:
- Này Vương Hoa, nếu ngươi không giết chết ta thì bây giờ Mai Hương không muốn chết nữa!
Vương Hoa gật đầu nói:
- Đương nhiên ta không thể giết ngươi rồi.
Mai Hương nói giọng buồn bã:
- Vương Hoa, ta thành thật cảm tạ tình ý của ngươi đã đối xử với ta. Thế nhưng, quả thật ta nên đi đây...
Y nói tới đây, bất giác lẳng lặng nhỏ xuống hai giọt ngấn lệ.
Vương Hoa nói:
- Này Mai Hương, chẳng lẽ ngươi đi với ta có trở ngại chăng?
- Không trở ngại gì hết, nhưng ta... có nơi chốn đến của ta.
- Mai Hương, tất cả mọi việc đã qua rồi. Ngươi còn lo lắng gì nữa?
Mai Hương nói:
- Ta nên rời khỏi ngươi...
- Tại sao thế?
- Vì cho dù chúng ta có sống chung đi nữa cũng không có hạnh phúc.
Vương Hoa nghe y nói thế trong lòng cảm thấy buồn man mác. Quả thật y nói chẳng sai chút nào. Nếu họ có chung sống với nhau cũng không thể nào có hạnh phúc hết.
Họ là con người, họ sẽ mãi mãi không bao giờ quên được quá khứ.
Mặc dù giữa hai người có tình yêu, nhưng Mai Hương mãi mãi không bao giờ quên được những việc đã xảy ra trong quá khứ, nhất là những lời y đã hứa với sư phụ của y.
Vương Hoa nói:
- Mai Hương...
- Ta đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, ta phải đi thôi!
Vương Hoa đang thương tâm đứt ruột, hắn chẳng còn biết nói gì hết.
Mai Hương buồn bã nói:
- Mai Hương là một con người bất hạnh và lại chọn lầm đường đi. Có một con người như ngươi đã quan tâm ta thì ta đã mãn nguyện lắm rồi... Sau khi rời khỏi ngươi, bất luận ta sống ở một phương trời nào đi nữa thì ta vẫn mãi mãi hoài niệm ngươi.
- Mai Hương...
Vương Hoa xúc động ôm choàng y vào lòng.
Mai Hương đã cất tiếng khóc nức nở trong lòng Vương Hoa.
Vương Hoa buồn bã chẳng biết nói gì hơn.
Một hồi thật lâu, ngoại trừ tiếng khóc rả rích của Mai Hương, ngoài ra họ chẳng nói lên lời nào hết. Phải, ngoại trừ bi ai buồn thảm, ngoài ra họ còn biết nói những gì đây?
Vương Hoa đã hôn lên mặt y... ho trên những giọt nước mắt nhỏ xuống từng hàng của Mai Hương, đồng thời cũng hôn lên nỗi bi thương sầu khổ của y... cuối cùng, hắn đã hôn trên tiểu khẩu anh đào của Mai Hương.
Đấy là nụ hôn cuối cùng.
Mai Hương lấy làm mãn nguyện hết sức.
Tâm hồn của y lúc này trống rỗng, buồn bã làm sao? Y sắp phải rời khỏi Vương Hoa, sau đó e rằng khó có ngày hội ngộ.
Đồng thời sau khi cách biệt với Vương Hoa từ giây phút này, y chẳng mong muốn gặp lại Vương Hoa nữa.
Vì rằng họ có gặp mặt chỉ tổ làm cho đôi bên đau khổ mà thôi.
Một hồi thật lâu...
Mai Hương khẽ đẩy Vương Hoa ra, uất nghẹn gọi:
- Vương Hoa...
- Mai Hương...
- Vương Hoa, những gì ta muốn có, ngươi đã cho ta rồi... Trong tâm hồn ta không còn trống rỗng nữa.
- Mai Hương, ngươi hãy đi theo ta đi?
- Không! Ta có nơi chốn phải đến của ta. Chẳng phải lưu lại hoài niệm mãi mãi so với đau khổ sống chung với nhau có ý nghĩa hơn chăng?
Mai Hương cố đè nén bi thương, nói:
- Ta đi nha, ta sẽ tưởng niệm ngươi mãi mãi, cho đến khi sinh mạng ta chấm dứt.
Dứt lời, Mai Hương quay mình bỏ đi ngay.
Vương Hoa khẽ gọi:
- Mai Hương...
Mai Hương không dừng bước lại, y đã phi thân chạy như gió.
Từ nay về sau thật khó có ngày hội ngộ rồi.
Hai mắt Vương Hoa ẩm ướt, không còn nhìn thấy cảnh vật trước mặt nữa...
Mai Hương đã bỏ đi luôn. Y mang theo hoài niệm và trái tim tan nát, song y vẫn để lại cho Vương Hoa chỉ là nỗi thương tâm hoài niệm.
Mộng đã tỉnh.
Tình cũng chấm dứt luôn.
Vương Hoa lẩm bẩm nói:
- Mai Hương, ta sẽ tưởng niệm ngươi mãi mãi, cũng như ngươi đã tưởng niệm ta vậy...
Hắn thả bước đi thật chậm, lòng hắn bây giờ trầm trọng hết sức.
Võ Lâm Hoàng Đế trông thấy Vương Hoa đi ra một mình liền hỏi:
- Y bỏ đi rồi chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Phải.
- Tại sao thế?
Vương Hoa cười nhạt lắc đầu nói:
- Không biết!
- Ngươi không giữ y lại?
- Cháu đã lưu giữ y!
- Thế tại sao y lại bỏ đi?
- Y bảo rằng ở lại với cháu cũng chẳng có hạnh phúc. Lưu lại hoài niệm sẽ có ý nghĩa hơn phải đau khổ sống chung với nhau.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu, nói:
- Có lẽ y nói phải.
Tiếu Tiếu thư sinh hỏi:
- Họ thương yêu nhau ư?
- Có lẽ như thế.
- Khẩu vị của tiểu tử ngươi chẳng đơn giản. Có ba người vẫn chưa cảm thấy đủ chăng?
Vương Hoa cười nhạt nói:
- Vãn bối...
- Ngươi phải biết đủ chứ. Hơn nữa, y từng là kẻ thù của ngươi...
- Y đã từng cứu vãn bối thoát nạn!
- Ồ! Thì ra thế...
Vương Hoa buồn bã thở dài, nói:
- Bây giờ tất cả đã trở thành quá khứ, thôi, chúng ta hãy trở về chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói:
- Đúng thế! Chúng ta phải trở về ngay để lo liệu công việc cản trở Kim Cúc phu nhân xuất lĩnh môn nhân xâm phạm Thiếu Lâm phái.
- Được.
Bốn bóng người lập tức phi thân ra khỏi sơn lãnh Vô Địch bảo. Chỉ trong chốc lát, họ đã chạy mất dạng luôn...
Sau khi trở về thạch động đã là ngày thứ bảy rồi. Tính cả bận đi bận về đã mất cả nửa tháng thời gian.
Bọn Quỷ Diện Tiên Ông đã ra nghinh đón tại động khẩu.
Họ chào hỏi với nhau và thăm hỏi tình hình một hồi sau đó Võ Lâm Hoàng Đế bất giác lên tiếng hỏi:
- Thủy Tinh mỹ nhân đã trở về chưa?
Ngô Tinh trả lời ngay:
- Vâng, mẹ vãn bối đã trở về rồi.
Quỷ Diện Tiên Ông nói:
- Y đang trị thương cho Thu Bình.
- Tìm được y dược chứ?
- Tìm được, bây giờ Vương Thu Bình đã khỏe nhiều rồi.
- Y có thể nói chuyện được chưa?
- Vẫn chưa nói chuyện được. Ngoại trừ ta và Thanh Thanh, ngoài ra Thủy Tinh mỹ nhân không cho bất cứ một ai vào thất hết.
- Tại sao thế?
- Vì tránh làm cho y phân tâm. Thủy Tinh mỹ nhân vào thất trị thương cho y từ hôm trước, mãi cho tới bây giờ vẫn chưa trở ra.
Võ Lâm Hoàng Đế kêu ồ một tiếng, nói:
- Thế thì chúng ta vào động thôi.
Sau khi đoàn người vào trong thạch động, Võ Lâm Hoàng Đế bèn mang sự việc đi dự ước hẹn chuyến này thuật lại cho mọi người nghe. Lão chỉ giấu mỗi một việc của Mai Hương và Vương Hoa là không nói ra mà thôi.
Mọi người nghe nói Vương Bán Tiên đã bị giết chết, bất giác ai nấy đều cảm thấy phấn khởi vô cùng. Khi họ nghe nói tới sự việc Kim Cúc phu nhân đã chuẩn bị xâm phạm phái Thiếu Lâm, mọi người đã bất giác giật bắn người lên.
← Hồi 107 | Hồi 109 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác