← Hồi 100 | Hồi 102 → |
Chương Linh Linh thương tâm khóc nức nở khiến người trông thấy phải động lòng não nùng chứ không sai.
Phải, ngoại trừ y ra, Ngô Tinh và Chương Thanh Thanh đều có quan hệ phu thê với Vương Hoa. Họ không thể tái giá cho quái nhân đó nữa.
Vương Hoa xúc động nói:
- Không, Linh Linh, ta không thể để ngươi gả cho y được.
Ngô Tinh cũng tiếp lời nói:
- Phải, chúng ta không thể giao ngươi cho quái nhân đó được.
Chương Linh Linh cười một cách thê lương nói:
- Ngoại trừ cách này, ngoài ra chúng ta còn biện pháp gì khác chứ?
Quả thật Chương Linh Linh nói không sai chút nào, ngoại trừ cách này ra, ngoài ra bọn họ không còn biện pháp nào giải quyết được cả.
Chương Thanh Thanh nói:
- Linh Linh muội, ngươi không thể gả cho thù nhân của chúng ta được.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói:
- Thù nhân ư?
Chương Thanh Thanh khẽ gật đầu nói:
- Có lẽ y đã giết chết bọn người kia và phụ thân.
Chương Linh Linh lắc đầu nói:
- Không thể được!
- Tại sao không thể được?
- Phải, mặc dù đối phương đánh bắt người của phe ta, nhưng mà chắc chắn y không giết họ đâu, vì y chẳng dại dột như thế. Y cần một người vợ chứ không phải muốn kết thù gây oán với chúng ta. Ngoại trừ thật bất đắc dĩ, bằng không y quyết chẳng giết ho đâu.
Vương Hoa nói:
- Này Linh Linh. Ta không thể nào giao ngươi cho y được hết, vì ta yêu ngươi.
Chương Linh Linh cười một cách não nùng nói:
- Chỉ cần cứu thoát được bọn người phụ thân, ta sẵn sàng hy sinh, có hề chi đâu?
Vương Hoa nghe nói thế, lòng đau như cắt.
Một người đàn ông không còn gì thương tâm và đau khổ khi mắt thấy một người khác cướp lấy vợ hoặc tình nhân của mình mà mình không thể bảo vệ được vợ hoặc tình nhân của mình.
Sự việc này làm sao chẳng bảo Vương Hoa thương tâm và đau khổ chứ?
Hắn nghiến răng nói:
- Không, ta chẳng bằng lòng giao ngươi cho y, ngoại trừ ta đã chết thì thôi.
Chương Linh Linh thương tâm khóc sướt mướt, nói:
- Ngươi chớ dại dột như thế làm gì. Tuy ta quan trọng thật, nhưng số người đó càng quan trọng hơn ta nhiều.
Vương Hoa đau lòng nói:
- Làm sao... ta đành mắt thấy ngươi gả cho y chứ?
- Có lẽ chúng ta vô duyên...
Y nói tới đây, không cầm lòng được, nước mắt đã chảy ròng ròng xuống.
Vương Hoa xúc động ôm Chương Linh Linh vào lòng, nói:
- Linh Linh, ta...
- Ta am hiểu mối tình ngươi đối với ta, thế nhưng sự việc đã phơi bày trước mắt, mặc dù ta vô duyên làm vợ ngươi, song ta đã hưởng thụ được ái tình của ngươi.
- Linh Linh...
- Ta đã quyết định như thế, ngươi chớ nói nhiều lời làm gì nữa.
Vương Hoa không còn cầm lòng được nữa, bất giác thương tâm nhỏ xuống hai giọt lệ anh hùng, lẳng lặng không nói gì hết.
Chương Linh Linh nói:
- Chúng ta quay trở về thạch động chứ?
Dứt lời, y phi thân chạy đi trước.
Rõ ràng Chương Linh Linh đã am hiểu trong lòng Vương Hoa bấy giờ đau khổ hết sức, cho nên y chẳng muốn nói gì hơn nữa.
Họ đã yêu nhau nồng nàn từ lâu, thế mà chỉ vì sự kiện này mà họ phải chia tay với nhau.
Thế có phải tàn bạo và bất hạnh chăng?
Ngô Tinh và Chương Thanh Thanh đã thương tâm khóc một cách thê thảm.
Ngô Tinh nói:
- Vương Hoa, biết làm sao bây giờ?
Vương Hoa ngoại trừ chỉ biết bi thương, ngoài ra hắn chẳng biết nói gì.
Hắn vốn không phải là một con người bất lực, thế nhưng bây giờ hắn đã bất lực hoàn toàn.
Chương Thanh Thanh nói:
- Linh Linh muội nói chẳng sai chút nào. Ngoại trừ y gả cho quái nhân ấy, ngoài ra chắc không còn biện pháp gì hết.
Ngô Tinh nói:
- Linh Linh làm sao chịu đựng được sự thật tàn bạo bất hạnh như thế?
- Y sẽ chịu đựng được, vì y là một người kiên cường hết sức.
- À!
Họ đã đau lòng cảm khái thở dài. Bi ai và sầu não đã trùm lên đầu họ, khiến họ có cảm nghĩ như đã đoạn trường sắp chết vậy.
Chương Thanh Thanh nói:
- Chúng ta cũng trở về thạch động thôi!
Thế rồi họ cùng nhau phi thân chạy về thạch động luôn.
Về tới thạch động, U Linh Nữ bất giác ngạc nhiên hỏi Vương Hoa:
- Đệ đệ, rốt cuộc việc gì đã xảy ra thế?
Vương Hoa ngẩn người ra, khẽ lắc đầu không nói gì hết.
Quả thật hắn chẳng biết phải nói sao với U Linh Nữ bây giờ.
U Linh Nữ hấp tấp hỏi:
- Việc gì đã xảy ra vậy? Lúc nãy Chương Linh Linh đã quay trở về và khóc lóc bảo rằng Châu gia gia cũng bị bắt luôn?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế.
- Rốt cuộc có việc gì thế?
- Ta...
Vương Hoa ấp úng chẳng nói ra lời.
U Linh Nữ nóng ruột nói:
- Đệ đệ, ngươi cứ việc nói xem nào.
- Đệ chẳng biết nói sao bây giờ.
Ngô Tinh nói:
- Cũng tại vì quái nhân đó.
U Linh Nữ ngạc nhiên nói:
- Quái nhân ư? Chẳng lẽ chính y đã bắt những người đã mất tích chăng?
- Đúng thế.
- Chẳng phải Vương Hoa đã nói rằng...
- Hắn đã nói dối với chúng ta rằng quái nhân muốn kết bạn với hắn, thực ra chẳng phải như thế...
- Thế thì là việc gì chứ?
- Quái nhân ấy đòi lấy một người vợ...
- Lấy vợ ư?
- Phải, vả lại y đã yêu cầu Vương Hoa mang một trong ba người chúng ta gả cho y.
U Linh Nữ kinh hãi nói:
- Có thật như thế chăng?
- Đúng thế.
U Linh Nữ nói:
- Đệ đệ ta không bằng lòng thì y đã bắt số người ấy để bắt ép đệ đệ ta phải ưng thuận chứ gì?
- Vâng.
U Linh Nữ nghe nói thế đã ngẩn người ra tại chỗ luôn. rõ ràng sự kiện này đã làm cho y giật mình kinh hãi chẳng ít.
Ngô Tinh nói:
- Bây giờ không còn biện pháp gì khác hơn nên Linh Linh muội đành phải bằng lòng gả cho y.
U Linh Nữ nói:
- Linh Linh bằng lòng gả cho y ư?
- Đúng thế.
- Như thế đâu được.
- Ngoại trừ biện pháp này, ngoài ra chúng ta không còn biện pháp gì khác hơn.
U Linh Nữ nghe họ nói như thế bất giác ngây người ra luôn tại chỗ.
Phải, trông tình hình trước mắt, ngoại trừ biện pháp này, ngoài ra hình như chẳng còn biện pháp gì khác hơn.
Một hồi thật lâu, U Linh Nữ mới hỏi:
- Thế ý kiến của đệ đệ thì sao?
- Đệ không bằng lòng như thế.
- Còn biện pháp gì khác chăng?
- Không còn cách nào khác hơn...
Trông thần tình của Vương Hoa, U Linh Nữ biết ngay bây giờ Vương Hoa đau khổ hết sức, mà nỗi đau khổ và bi ai này không thể dùng bút mực diễn tả được hết.
U Linh Nữ nói:
- Thế bao giờ quái nhân ấy mới quay trở lại?
- Có lẽ ngày mai.
- Các ngươi hãy vào động đi, để ta canh gác động khẩu cho.
Vương Hoa đau đớn nói:
- Thưa tỷ tỷ, đệ... bất lực hết sức. Đệ không thể nào mang vợ sắp cưới của đệ biếu cho người ta được hết. Thế nhưng đệ lại không có biện pháp gì khác...
- Tỷ tỷ hiểu nỗi khổ tâm của đệ, đêm nay để chúng ta yên tịnh suy nghĩ xem nào.
Biết đâu ngày mai chúng ta sẽ có biện pháp đối phó. Các ngươi hãy vào trong đi nghỉ đi.
Vương Hoa, Ngô Tinh và Thanh Thanh cất bước đi vào động luôn.
Đêm tối đã đến.
Cảnh địa thần bí này bỗng nhiên bao phủ thêm một lớp mây sầu sương thảm.
Hình như việc Chương Linh Linh phải gả cho quái nhân đã trở thành định cục.
Ngày mai... sẽ là ngày vô cùng thảm nảo.
Đêm nay.
U Linh Nữ đã canh gác thạch động, vì Vương Hoa, Ngô Tinh và chị em Chương gia chẳng còn chút tinh thần gì để canh phòng thạch động nữa.
U Linh Nữ đã nhẹ tay đóng sập cửa động lại.
Đêm tối tịch lặng như tờ.
U Linh Nữ đã đi tới đi lui ngoài động khẩu. Y đang trầm tư tìm kế sách để đối phó với quái nhân, nhưng mà y vẫn không sao suy nghĩ ra một diệu kế nào hết.
Trống đã điểm canh ba.
Thình lình...
Một bóng người thoạt thấp thoáng một cái nhanh như điện chớp.
U Linh Nữ rùng mình lạnh toát mồ hôi, hình như y đã biết bóng người này là ai rồi. y lượn mình nhảy vọt tới, hét to một tiếng:
- Ai đó?
Không thấy có tiếng trả lời gì hết.
U Linh Nữ lạnh lùng nói:
- Ta đã trông thấy ngươi rồi, sao ngươi không hiện thân ra đi?
Một bóng đen lẳng lặng xuất hiện từ phía sau một cây đại thọ cách chỗ U Linh Nữ độ khoảng một trượng. Người vừa xuất hiện không ai xa lạ mà chính là quái nhân ấy.
U Linh Nữ trông thấy vậy bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Thình lình...
Quái nhân ấy lượn mình lao vào hướng U Linh Nữ nhanh như điện chớp. U Linh Nữ cả kinh, thất sắc gầm lên một tiếng, nói:
- Khoan đã.
Y giơ tay tới đỡ đồng thời nhảy lùi ra sau hơn một trượng.
Quái nhân thoáng ngẩn người giây lát, lập tức dừng bước lại nói:
- Ngươi...
- Ta muốn hỏi ngươi một điều!
- Ngươi cứ nói.
- Chính ngươi đã bắt số người ở đây, có phải vậy chăng?
Quái nhân khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế.
- Lý do chỉ vì một người vợ mà thôi sao?
Quái nhân nói:
- Đúng thế. Vương Hoa bá đạo hết sức. Hắn có ba người vợ, lại chẳng bằng lòng biếu cho ta một người, cho nên ta đành phải làm thế để bắt ép hắn.
- Như thế thì không thể được.
- Tại sao không thể được?
- Việc vợ chồng không thể miễn cưỡng được.
- Ta không cần biết.
- Họ không có chút cảm tình gì với ngươi hết.
- Ta không cần cảm tình. Ta chỉ cần có một người vợ ngủ với ta mà thôi.
Câu nói thô tục này làm cho U Linh Nữ phải đỏ cả hai má.
U Linh Nữ nói:
- Ngươi bao nhiêu tuổi vậy?
- Ta ư? Hai mươi bảy tuổi rồi...
- Tại sao ngươi cần lấy vợ gấp như thế?
- Tuổi ta chẳng phải nhỏ rồi chứ?
Chẳng những y là một người thô tục, vả lại y có lòng dạ ngay thẳng, có sao nói vậy.
U Linh Nữ nói:
- Vương Hoa là đệ đệ của ta.
Quái nhân cả mừng nói:
- Thật ư... thế thì ngươi khuyên hắn biếu một người vợ cho ta đi.
- Không được.
- Cũng lại không được nữa.
- Ta không nói dối ngươi làm gì, vì đệ đệ ta yêu thương họ, và họ cũng yêu đệ đệ ta.
Ta không thể nào chia cách họ ra hết.
Quái nhân đó cười lạnh lùng nói:
- Thế thì ta đành bắt ngươi đi nữa.
Dứt lời, y định nhảy vọt tới. U Linh Nữ gầm lên nói:
- Hãy khoan đã.
Quái nhân ngạc nhiên lần nữa, lại dựng người lại ngay tại chỗ.
← Hồi 100 | Hồi 102 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác