← Hồi 16 | Hồi 18 → |
Đông Hải Ma Ngư trầm giọng:
- Cung Đại Khí, hãy giao Tiêu Diêu kiếm lệnh ra đây!
Cung Đại Khí buông tiếng cười khẩy, dường như muốn nói:
- Bọn này sáu người liên thủ còn bị thảm bại là thế, Thạch Lỗi ngươi hẳn sẽ bêu xấu tại chỗ thôi!
Cung Đại Khí ném Tiêu Diêu kiếm lệnh và nói:
- Hãy ra tay thử xem!
Đông Hải Ma Ngư đón lấy Tiêu Diêu kiếm lệnh, phóng xuống đài đứng đối diện với Nhạc Quần, ngửa mặt thở dài:
- Lâu huynh ơi! Lâu huynh! Thật không ngờ hài cốt của huynh chưa lạnh mà Thạch mỗ đã phải đích thân ra tay hạ sát môn nhân của huynh. Nếu chẳng phải Tiêu Diêu kiếm lệnh là do chính tay huynh làm ra, tiểu đệ thà chấp nhận tội khi quân cũng không thể...
Lão nói đến đây thì đôi mắt đã rớm lệ, rút xuống một ngọn Ô kim trượng dài chừng hai thước, chỉ to cỡ ngón tay cái, nắm đầu trượng kéo mạnh, vụt dài sáu thước, nhỏ dần về phía đầu. Thì ra cây trượng đó lại là một chiếc cần câu ba đoạn, có thể tự do vươn ra thụt vào.
Một sợi dây bạc quấn trên ngọn cần câu, có móc một lưỡi câu to tướng ba ngạnh tựa như chiếc neo, ánh bạc lấp lánh.
Cuối cùng, hai dòng lệ nóng chảy dài trên gương mặt hiền từ của Đông Hải Ma Ngư.
Nhạc Quần không hề hay biết gì về mối giao tình giữa sư phụ với Tiêu Diêu Quân và Đông Hải Ma Ngư, chàng chỉ loáng thoáng nhớ là sư phụ vẫn thường hậm hực lẩm bẩm: "Quân không ra quân, thần chẳng ra thần, cuộc đời gì lạ vậy?"
Giờ đây Nhạc Quần cũng hết sức cảm động, Thạch Lỗi khó làm trái quân lệnh, dẫu không muốn cũng bắt buộc phải thực hành. Thế nhưng, Nhạc Quần cũng nhận ra được một số điều khả nghi. Thứ nhất, Tiêu Diêu Quân đã là minh chủ võ lâm và có Tiêu Diêu kiếm lệnh trong tay, song dường như quyền lực không to lắm. Thứ nhì, thái độ vừa qua của Thạch Lỗi tựa hồ không mấy tôn kính Tiêu Diêu Quân, thậm chí từ chối cả điều yêu cầu làm mai nhân của Tiêu Diêu Quân.
Nhạc Quần ôm quyền nói:
- Thạch tiền bối bất tất khó xử, nếu đã không thể trái lại quân mệnh thì cứ việc ra tay, gia sư có linh thiêng chốn suối vàng cũng không trách tiền bối đâu, có điều là vãn bối có vài lời cần phải nói rõ trước.
Thạch Lỗi giọng xúc động:
- Hài tử, nói mau đi! Ngươi thông cảm cho hoàn cảnh của lão phu, thật là quý hóa.
Nhạc Quần quay sang Tiêu Diêu Quân lớn tiếng:
- Theo vãn bối được biết, Lục Bình chính là con trai của Bạch Phát Hằng Nga Hồ Điệp, đã bị mẹ y giả vờ đem vứt bỏ hồi một tuổi tại ngoại ô thành Lạc Dương, để cho gia sư bồng về nuôi dưỡng, với mưu đồ học lén võ công của gia sư và lấy cắp cây đồng tiền...
Tiêu Diêu Quân biến sắc mặt, trầm giọng:
- Có thật vậy chăng?
Thạch Lỗi lớn tiếng:
- Quân chủ sao lại đi tin lời y, không thể nào có việc như vậy được!
Nhạc Quần ngẩn người, nhận thấy Thạch Lỗi rất nặng thành kiến, chưa hỏi rõ trắng đen mà đã phủ định rồi, bèn trầm giọng nói:
- Sự việc này là do chính miệng Hồ Tiểu Điệp, con gái của Bạch Phát Hằng Nga nói ra, và có sự hiện diện của Phụng Hoàng công chúa...
Tiêu Diêu Quân quay lại Phụng Hoàng công chúa, trầm giọng:
- Con có biết việc này chăng?
Phụng Hoàng công chúa giật mình, đưa mắt nhìn Đông Hải Ma Ngư lưỡng lự một hồi mới lắc đầu, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nhạc Quần tức tối:
- Lục Bình đã thay hình đổi dạng để ứng tuyển Phò mã, Hồ Tiểu Điệp cấy lông gà trở thành quái vật để cướp đoạt bảo kính hai việc ấy ắt hẳn không phải giả chứ?
Tiêu Diêu Quân lại giật mình, đăm mắt nhìn Phụng Hoàng công chúa trầm giọng hỏi:
- Có việc quái đản như vậy chăng?
Phụng Hoàng công chúa mặt co rúm, hồi lâu mới lại lắc đầu, song nàng đau khổ nhắm mắt lại.
Nhạc Quần điên tiết, há miệng phun ra một bãi nước miếng bay thẳng vào mặt Phụng Hoàng công chúa, Lục Bình vội phất tay hất bãi nước miếng dính vào lan can, y lạnh lùng nói:
- Phụ vương hà tất tin lời tên hung đồ ấy!
Tiêu Diêu Quân gằn giọng:
- Nhạc Quần, ngươi đơm đặt những điều láo xược ấy là với dụng ý gì?
Đông Hải Ma Ngư mỉm cười:
- Người tuổi trẻ tư tưởng phong phú, đặt điều dối trá chẳng qua là nhằm chia rẽ đó thôi. Thử hỏi trên cõi đời này làm gì có việc quái đản như vậy?
Nhạc Quần chợt động tâm thầm nhủ: "Thạch Lỗi này thoạt trông hết sức nhân từ, song lại vô cùng gian xảo, luôn bác bỏ sự thật một cách khéo léo. Dường như Phụng Hoàng công chúa đã phải trả lời theo vẻ mặt của lão ta, vậy là sao thế nhỉ?"
Nhạc Quần gằn giọng:
- Hai vị tiền bối không nên khăng khăng giữ ý kiến của mình, lẽ ra phải hỏi vài nhân chứng mới đúng, Độc Biển Thước đã thực hiện cuộc giải phẫu cho Hồ Tiểu Điệp trở thành quái vật, rồi sau đó lại khôi phụ nguyên trạng, việc này Thánh Thủ Gia Cát, Nhị công chúa và Phương Khôn đều biết.
Ngờ đâu bọn Độc Biển Thước lại cười khẩy nói:
- Hoàn toàn là láo toét, hạng cuồng đồ xảo trá thế này mà không trừ khử, chốn võ lâm làm sao được yên lành?
Vô Tâm không dằn được nữa, trỏ vào Độc Biển Thước quát:
- Tổ mẹ nhà ngươi! Quảng lão tặc, ngươi đã bị Nhạc tiểu tử bắt giữ, chính đại gia đã cắp ngươi mang đến Thượng Tâm nhai, chả lẽ ngươi đã quên rồi sao?
Nhạc Quần nhận thấy tình thế này dẫu có nói nhiều cũng chỉ vô ích, bèn quay sang Vô Tâm xua tay nói:
- Đừng nói nữa, chuẩn bị nghênh địch đi thôi!
Đoạn vung ngọn Quỷ Đầu trượng trong tay, lạnh lùng nói:
- Lẽ ra thì tại hạ cũng còn có chút lòng tôn kính đối với hai vị, thật không ngờ thảy đều là phường hồ đồ cả. Không sai, thủ đoạn của Tây Bắc Phong khi xưa có lẽ khá tàn khốc, nhưng giờ xét ra, đối phó với hạng vô sỉ như các ngươi thì vẫn còn là quá khách sáo...
Nói đến đây, chàng đưa tay trỏ vào mũi Thạch Lỗi, khinh miệt nói tiếp:
- Thạch Lỗi, trong số tất cả những người hiện diện tại đây, ai là người có võ công cao nhất?
Đông Hải Ma Ngư thoáng chưng hửng, dường như lấy làm khó xử, đưa mắt nhìn Tiêu Diêu Quân và nói:
- Tất nhiên là võ công của Quân chủ cao nhất rồi!
Nhạc Quần bật cười ha hả:
- Vậy thì hay quá! Cái thế hùng phong của Tây Bắc Phong khi xưa lại sắp được tái hiện với đời rồi! Tiêu Diêu Quân, tốt hơn hết lão hãy đích thân động thủ! Nếu lão thắng, Nhạc mỗ sẽ chấp nhận mọi sự thật đều là bịa đặt, bằng trái lại nếu lão thua, thẳng thắn mà nói, lão không đủ tư cách để ngồi trên ngôi cao Quân chủ!
Vừa dứt lời, sắc mặt Đại công chúa trắng như xác chết, người chao đảo chực ngã, Lục Bình vội tiến tới dìu đỡ, song bị nàng xô ra.
Vô Tâm xoa hai tay nhau khoái trá, lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, khoái quá đi thôi, dẫu Vô Tâm mỗ có phải chết ngay tức khắc thì cũng hết sức vui lòng!
Đông Hải Ma Ngư cười hăng hắc:
- Vừa rồi lão phu đã niệm tình Lâu Tử Vân, vốn chỉ muốn mài giũa bớt hung tính của ngươi rồi đuổi ra khỏi đảo là xong, thật không ngờ ngươi lại dám sỉ nhục Quân chủ...
Vẻ hiền từ trên mặt lão đã biến mất, lớn tiếng hô:
- Đại nghiệp thiên thu thịnh, vạn dặm cùng tiếng hô!
Tất cả mọi người đều đứng lên đồng thanh phụ họa, tiếng hô rền rĩ đinh tai nhức óc.
Đông Hải Ma Ngư gằn giọng:
- Ngự lâm quân đâu?
Đột nhiên, tiếng chân rầm rập vang lên khắp bốn phương, tám hướng, mấy trăm đại hán áo gấm hàng ngũ chỉnh tề xuất hiện. Hàng đầu tiên mỗi người tay cầm một lưỡi búa ngắn, hàng giữa cầm kiếm, hàng cuối là trường mâu.
Vô Tâm xoa hai tay vào mông lia lịa, toét miệng nói:
- Khoái quá đi thôi! Tổ mẹ nó, hôm nay mỗ phải giết cho...
Nhạc Quần thấp giọng:
- Hãy nhớ cho kỹ, lát nữa động thủ tuyệt đối không được rời xa ta đấy!
Nhạc Quần ngạo nghễ nhìn quanh một vòng, ngửa mặt cười vang dội, đoạn sầm mặt quay sang Tiêu Diêu Quân lạnh lùng nói:
- Tiêu Diêu Quân, Nhạc mỗ đã khiêu chiến với tôn giá rồi, có lẽ chẳng cần phải nhắc lại nữa? Muốn chứng minh hùng phong của Tây Bắc Phong, chỉ còn nhờ vào sự giúp đỡ của tôn giá thôi!
Mọi người trên mộc đài chưa bao giờ được chứng kiến cục diện như thế này. Bất kể Nhạc Quần có thắng được Tiêu Diêu Quân và Đông Hải Ma Ngư hay không, chỉ với thái độ bình thản trước mấy trăm ngự lâm quân của chàng, hào khí ấy dẫu có tử trận trên đảo này, danh tiếng của Tây Bắc Phong cũng chấn động toàn thể võ lâm.
Tiêu Diêu Quân kích động lui lại hai bước, buông tiếng thở dài rồi nói:
- Hào khí ngất mây của y đã khiến bổn quân bỗng chốc cảm thấy hùng tâm tan biến. Đành thôi, hãy để bổn quân đích thân ra tay! Kể từ khi bổn quân nhận chức đến nay, đây là lần đầu tiên đích thân ra tay đối phó với một người tuổi trẻ...
Giọng nói lão đầy đau thương lẫn bi tráng, bầu không khí chợt trở nên ảm đạm và trang nghiêm.
Đông Hải Ma Ngư trầm giọng:
- Đã có Thạch mỗ ứng phó, Quân chủ hà tất...
Tiêu Diêu Quân cười ảo não:
- Không cần đâu, y nói rất đúng, bổn quân thật hổ thẹn với lòng bởi tài đức kém cỏi, nếu không thắng được y, bổn quân sẽ tuyên bố thoái vị ngay! Mang kiếm!
Lập tức, một thiếu nữ hai tay nâng một thanh kiếm đi đến trước mặt Tiêu Diêu Quân, co chân quỳ xuống, giơ cao khỏi đầu.
Thanh nhuyễn kiếm ấy chẳng khác gì mấy so với nhuyễn kiếm của Phụng Hoàng công chúa, có điều dài và dẻo hơn, chuôi và mũi kiếm khẽ rung động.
"Vút vút vút" một số cao thủ trên mộc đài phóng xuống, hình thành thế bao vây, Đông Hải Ma Ngư tay cầm cần câu lùi sau năm bước.
Tiêu Diêu Quân tay cầm nhuyễn kiếm tung mình xuống lầu với thế "Hàn Nha Độ Thủy", nhẹ nhàng như cánh chim bay, hạ xuống đất không hề gây ra một tiếng động khẽ.
- Phụ vương...
Phụng Hoàng công chúa cuối cùng cũng cất giọng bi thiết, nước mắt tuôn xối xả, run giọng nói:
- Phụ vương... hà tất phải...
Tiêu Diêu Quân trầm giọng:
- Con đừng lo, Lưu Thủy kiếm pháp của phụ vương dù không bằng được Âm Phong Luân Hồi trượng pháp thì có thua cũng chẳng có gì là xấu hổ, bởi dẫu sao Lâu huynh cũng là một bậc kỳ hiệp!
Phụng Hoàng công chúa bỗng gằn giọng nói:
- Nhạc Quần, mong người đừng quên hai câu nói kia!
Nhạc Quần cười khẩy:
- Khỏi lo, Nhạc mỗ không bao giờ quên đâu!
Tiêu Diêu Quân bùi ngùi nói:
- Nhạc Quần, ngươi phải hiểu, lão phu không nỡ giết ngươi!
Nhạc Quần nghiêm nghị:
- Nhạc mỗ tin là như vậy! Song tôn giá cũng nên biết rằng, môn hạ của Tây Bắc Phong dù thủ đoạn tàn độc, nhưng cũng không phải là lạm sát kẻ vô tội. Tôn giá là người thiếu lập trường, không có chủ trương, Nhạc mỗ cũng chẳng nỡ hạ sát. Tâm địa của tôn giá ra sao tuy Nhạc mỗ không rõ, song qua hai người con gái của tôn giá thì cũng có thể suy đoán ra được phần nào.
Tiêu Diêu Quân vung tay, thanh nhuyễn kiếm đưa thẳng ra, thần sắc nghiêm nghị.
Nhạc Quần đưa ngang Quỷ Đầu trượng trước ngực, như một ngọn núi tuyết sắp sụp lở, toát ra sát khí rợn người, làm ớn lạnh con tim của mọi cao thủ hiện diện đương trường.
Vầng trăng lẩn khuất vào trong mây, mặt đất càng thêm tối đen u ám. Nhạc Quần bỗng quát lớn:
- Xem trượng!
Làn sóng trượng kình mang theo tiếng rít gió ghê hồn, chớp nhoáng đã liên hoàn thi triển bốn chiêu "Tiểu Quỷ Thôi Ma", "Quỷ Ảnh Thượng Song", "Âm Quỷ Thôi Đăng" và "Quỷ Ảnh Trùng Trùng" Tiêu Diêu Quân vung kiếm, ánh thép chớp ngời, hệt như hàng vạn ngân xà bay lướt trong không gian.
Nhạc Quần giật mình, bậc Quân chủ quả nhiên bất phàm. Chàng biết chắc đã gặp đối thủ cao siêu nhất từ trước đến nay, kiếm pháp vô cùng ảo diệu, áp lực vô cùng ghê gớm.
"Ầm!" Ánh sáng chớp ngời, đó là tiếng sấm, dường như ông trời cũng phải kinh hoàng, tiếp đến mưa bắt đầu rơi.
Thêm bốn chiêu "Quỷ Hỏa Lân Đăng", "Quỷ Phủ thần công", "Thiên Quỷ Phệ Hồn" và "Sâm La Điểm Quỷ" tung ra, kình phong cuồn cuộn tạo thành một mạng lưới vô hình, nước mưa không sao lọt vào trong vòng ba trượng.
Màn kiếm của Tiêu Diêu Quân cũng mỗi lúc càng thêm dày đặc, tiếng rít gió đinh tai nhức óc, ánh sáng chớp ngời, không còn phân biệt được đó là ánh kiếm hay là sấm chớp nữa.
Nhạc Quần cảm thấy ánh kiếm luôn bám chặt vào những đại huyệt ở phần thân trên, dồn hết sức bình sanh cũng chẳng tài nào bức lùi được đối phương lấy nửa bước. Ngọn Quỷ Đầu trượng bỗng dưng nặng hơn gấp mấy mươi lần, khiến những khớp xương tay nhức buốt.
Cuối cùng thì mưa tuôn như thác đổ, mấy trăm cẩm y vệ vẫn sừng sững đứng yên, bọn cao thủ bao vây cũng không hề động đậy.
Tầm nhìn của Nhạc Quần bị mưa cản trở, chàng cũng chẳng còn rảnh tay để lau nước mưa trên mặt. Thật ra thì dù có lau cũng vô ích, bởi mưa như trút nước lên đầu.
Nhạc Quần từ bội phục bước sang kính phục, chàng nhận thấy võ công của Tiêu Diêu Quân cao tuyệt thế này mà vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn nhún nhường, quả là đáng quý, không chừng cha con họ có nỗi khổ tâm gì khác đây!
Thế nhưng, đã động thủ giao đấu thì mục đích cuối cùng là phải thủ thắng, chàng cắn chặt răng, hai chiêu "Hàm Sa Xạ Ảnh" và "Quỷ Khốc Thần Gào" được tung ra, nước mưa cuồn cuộn văng bạt ra tứ phía.
"Coong coong", ánh lửa lóe lên trong mưa, Nhạc Quần nghe cánh tay đau nhức khôn tả, thân trượng nóng khủng khiếp, song chàng không hề thoái lui lấy nửa bước, và đối phương cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nhạc Quần đã phải dùng đến nhiều chiêu thức như thế.
Chiêu thứ mười "Quỷ Khốc Thần Gào" cũng không giành được thượng phong, khiến hùng tâm chàng bị tổn thương nặng nề. Chàng buông tiếng gầm vang, giơ cao Quỷ Đầu trượng thi triển một chiêu kỳ học nọ.
Ngay khi ấy trên thượng đài vang lên một tiếng kêu thảng thốt, tiếng kêu ấy đã khiến cõi lòng chàng rúng động, giảm bớt mất một thành công lực.
Tiếng kình phong rít lên vù vù, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, ánh lửa bắn tung tóe, bùn đất văng bay tứ phía.
Trận đấu đột ngột dừng lại. Mưa vẫn trút xối xả. Nhạc Quần cúi xuống nhìn, trước ngực chàng có năm đóa hoa mai sắp thành hàng dài rất ngay ngắn.
Cành trâm vàng trên tóc Tiêu Diêu Quân đã bị ngọn Quỷ Đầu trượng quét bay mất, mái tóc bạc dán chặt vào mặt, lão chống mũi kiếm xuống đất thở hổn hển.
Đầu trượng của Nhạc Quần cũng lún xuống đất bùn, cánh tay phải không còn sức để cất lên nữa. Chàng biết mình không thắng nhưng cũng chẳng bại. Chiêu kỳ học vẫn không chiếm được thượng phong, khiến trái tim quật cường của chàng bi phẫn đến cực độ. Chàng thật chẳng thể nào tin được lão nhân tóc bạc đứng đối diện này lại có nội lực hùng hậu đến vậy.
Tiêu Diêu Quân bỗng ngửa mặt cất tiếng hú dài đầy đau xót, đoạn não nùng nói:
- Trời hỡi! Thủy Thiên Ngao này còn mặt mũi nào để mà bám víu ngôi vị này nữa. Lâu huynh ơi! Huynh thật không hổ là một bậc kỳ nhân...
Đoạn hất mạnh đầu, mái tóc bạc ướt sũng bật ra sau lưng, vung tay ném thanh nhuyễn kiếm bay đi. "Choang" một tiếng, cả kiếm lẫn chuôi cắm ngập vào thạch đài.
Nhạc Quần kinh hãi, nội lực ấy chàng chẳng thể nào sánh bằng, bỗng nghe Đông Hải Ma Ngư quát vang:
- Tiến lên!
Lập tức tiếng la hét vang rền át cả tiếng mưa, sát khí tràn ngập hiện trường. Trong khi Đông Hải Ma Ngư dìu Tiêu Diêu Quân lui ra, lớp lớp sóng người cùng hàng trăm món binh khí ập tới như vũ bão.
Vô Tâm gầm vang, vung tay đoạt lấy một lưỡi búa và một ngọn mâu dài, như con mãnh thú lao vào làn sóng người.
Nhạc Quần sợ y thất thế, liền cắn răng múa tít Quỷ Đầu trượng theo sau, chỉ hai lần vung trượng đã có năm người ngã gục.
Song bọn cẩm y vệ nào phải những kẻ tầm thường, họ có tấm lòng trung thành chết không lùi, thà giẫm lên xác đồng bọn chẳng cần biết sống chết, trong đầu óc chỉ có hai chữ "Tiến tới!".
Huống hồ lại còn bọn cao thủ dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, họ chẳng dại gì tiếp xúc với ngọn Quỷ Đầu trượng lợi hại của Nhạc Quần, chỉ lợi dụng bọn cẩm y vệ làm bình phong mà thừa cơ xuất thủ.
Tiếng gầm rú liên hồi, máu chảy dài lênh láng, thi thể chất chồng mỗi lúc càng cao.
Tốp này ngã xuống, tốp khác lại nhào lên.
Nhạc Quần hai tay nắm chặt Quỷ Đầu trượng, dáng như quỷ dữ, Vô Tâm múa tít lưỡi búa trong tay như thể Lôi Thần, miệng không ngớt gầm thét và chửi rủa.
Nhạc Quần chẳng thấy tăm hơi cha con Đông Hải Ma Ngư đâu cả. Chàng biết, nếu võ công của Đông Hải Ma Ngư suýt soát với Tiêu Diêu Quân thì đêm nay chàng e rằng khó thể thoát thân.
Thốt nhiên, một thiếu nữ từ trong đám đông lách ra, thân pháp hết sức linh diệu, loáng cái đã đến cạnh Nhạc Quần.
Nhạc Quần lúc này đã mệt lả nên phản ứng có phần chậm chạp, chàng thầm buông tiếng than dài, không ngờ mình lại chết bởi tay một nữ nhân.
Ngờ đâu thiếu nữ không hề vung kiếm hạ sát chàng, mà lại nhét vào tay chàng một vật, và ném xuống trước mặt chàng hai bộ áo gấm.
Nhạc Quần sửng sốt, thiếu nữ nọ lại lùi vào trong đám đông hỗn loạn, song chưa bỏ đi ngay, dường như đang chờ đợi.
Nhạc Quần quét ra bảy trượng đẩy lui làn sóng người, mở ta ra xem món vật trong ấy, thì ra là một mảnh lụa trắng, bọc bên trong một chiếc đồng tâm kết bằng vàng.
Trên mảnh lụa trắng viết:
"Mau thay cẩm y, theo tiểu tỳ đột xuất vòng vây.
Phụng Hoàng công chúa!"
Nhạc Quần ngẩn người, ngay khi ấy có bảy tám món binh khí giáng xuống đỉnh đầu, chàng nhào lăn xuống đất, đồng thời quét ra bảy tám trượng, chộp lấy hai bộ áo gấm, lướt đến bên cạnh Vô Tâm thấp giọng nói:
- Mau khoác chiếc áo này vào, theo ta đột phá vòng vây!
Lúc này mưa càng to hơn và tình thế cũng hết sức hỗn loạn. Nước mưa đã làm cho bọn cẩm y vệ mờ mắt nên không hề hay biết Nhạc Quần và Vô Tâm đã thay áo xông ra.
Thiếu nữ nọ lao nhanh ở phía trước, đến bãi đá lởm chởm trên bờ biển, hấp tấp nói:
- Hai vị hãy mau cởi áo trắng ra đi!
Vô Tâm sửng sốt:
- Cởi áo? Thị định làm gì hả?
Thiếu nữ đỏ mặt:
- Nhanh lên! Tôi còn phải làm vài việc nhân lúc hỗn loạn nữa!
Nhạc Quần liền hiểu ý, vội giục Vô Tâm thay đổi y phục. Xong xuôi, thiếu nữ cầm lấy y phục của hai người, đưa tay chỉ một chiếc thuyền to cách đó không xa và nói:
- Hai vị hãy mau lên thuyền ẩn nấp, lát nữa sẽ tìm cách rời đảo!
Đoạn vội vã dợm bỏ đi, Nhạc Quần bỗng nói:
- Hãy khoan! Thịnh ý của Công chúa, tại hạ xin tâm lĩnh. Mai sau Nhạc mỗ sẽ báo đền, song về việc đêm nay...
Thiếu nữ cười nhạt:
- Tướng công đã có lời thệ hải minh sơn với Công chúa thì phải tin tưởng ở người. Nếu như tướng công hiểu được hoàn cảnh của Công chúa thì tướng công sẽ cảm thấy hối hận và xấu hổ. Thật đáng tiếc, tướng công tự phụ mình là một trang anh hùng cái thế mà lại chẳng có chút lòng kiên nhẫn nào cả.
Nhạc Quần đỏ mặt:
- Tiêu Diêu Quân không phân biệt phải trái, chối bỏ sự thật, sau cùng Nhạc mỗ đã giữ lại một thành chân lực là tử tế lắm rồi! Tuy nhiên, Nhạc mỗ phải thừa nhận Tiêu Diêu Quân quả là một đại địch bình sinh.
Thiếu nữ cười khẩy:
- Hứ! Nếu tướng công mà gặp phải một nhân vật lợi hại hơn Quân chủ, dẫu cho không giữ lại một thành chân lực thì e cũng chẳng thể rời khỏi được hòn đảo này!
Nhạc Quần giật mình:
- Chả lẽ trên đảo này còn có nhân vật lợi hại hơn cả Tiêu Diêu Quân nữa ư?
- Dĩ nhiên, không thì Công chúa đâu phải lo lắng cho tướng công!
Nhạc Quần rúng động cõi lòng, nhận thấy với công lực hiện nay của mình, chẳng tài nào thắng nổi Tiêu Diêu Quân. Vậy nhân vật ấy là ai? Lẽ nào lại hơn được một bậc Quân chủ?
Nhạc Quần trầm giọng:
- Người đó là ai?
Thiếu nữ nhướng mày:
- Tướng công đã có gặp rồi, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết ngay! Hai vị hãy tức tốc lên thuyền, tiểu nữ đi đây...
Vô Tâm làu bàu:
- Tổ mẹ nó, đừng nghe y thị khoác lác. Làm gì có người cao minh hơn Quân chủ Võ lâm chứ? Tiểu tử, ta đã nói rồi, đàn bà chỉ có thể nhìn chứ không động đến được...
Nhạc Quần khoát tay:
- Đừng nhiều lời, ta mau lên thuyền đi!
Chiếc thuyền cách bờ không xa lắm. May là hai người đều biết bơi, lại mặc y phục của cẩm y vệ, nên cũng chẳng sợ bị người trông thấy, lát sau đã lên đến trên thuyền.
Trên bờ vẫn hết sức hỗn loạn. Cơn mưa đã tạnh, vầng trăng lại từ trong mây ló ra, soi trên những xác chết ngổn ngang nơi quảng trường và đám đông nhốn nháo.
Bỗng có người lớn tiếng la:
- Xem kìa! Đây rồi, ở đây rồi...
Thế là làn sóng người đổ xô tới, xúm quanh thành một vòng tròn to. Một người lớn tiếng nói:
- Hắc hắc, môn hạ của Tây Bắc Phong lại ra nông nổi này, ngay mặt mũi cũng chẳng còn nhận ra được nữa!
Hải Thiên Nhất Khách gạt mọi người tiến vào, kéo hai cái xác sải bước đi vào phía thượng lầu. Y phục của hai thi thể ấy chính là của Nhạc Quần và Vô Tâm, đầu nát bét, mặt mày nhầy nhụa, cả tay chân cũng không còn.
Nhạc Quần nhún vai:
- Cái trò này của Công chúa tuyệt thật, ngay như Lục Bình cũng chẳng thể nhận ra được, hẳn họ tưởng chúng ta đã chết rồi!
Vô Tâm lẩm bẩm:
- Tiểu tử, có lẽ Phụng Hoàng công chúa ngoại lệ, ta không nên mắng chửi nàng!
Nhạc Quần băn khoăn:
- Phải! Có lẽ nàng là ngoại lệ, dẫu sao cũng không làm cho ta thất vọng. Thế nhưng tại sao nàng lại để mặc cho kẻ khác sắp đặt, không hề chống đối về cuộc hôn nhân cưỡng bức của mình? Chẳng bù cho Khổng Tước công chúa?
- Có lẽ Khổng Tước công chúa càng thích mến ngươi hơn...
- Đi thôi! Vô Tâm, từ nay đừng có mắng người một cách bừa bãi nữa!
Vô Tâm gãi đầu:
- Nhưng mà... ta không tự chủ được...
Đột nhiên, tiếng ồn ào lại vang lên, rồi đám đông nơi quảng trường tan đi. Lát sau từ trên thượng đài có tám người bước xuống, đi đầu là Phụng Hoàng công chúa có hai cung nữ dìu bên cạnh, phía sau là Lục Bình, rồi đến hai cha con Đông Hải Ma Ngư, và cuối cùng là Hải Thiên Nhất Khách và Hoạt Chung Húc.
Tiêu Diêu Quân đứng trên đài với vẻ mặt buồn bã. Đông Hải Ma Ngư ngoảnh lại ôm quyền nói:
- Xin Quân chủ hãy quay về, để cho hai trẻ đến chơi trên đảo lão phu một thời gian, khi nào quên đi những điều phiền muộn kia hãy trở về thành hôn.
Tiêu Diêu Quân khoát tay:
- Mọi sự xin trông cậy hết vào Thạch huynh thôi!
Giọng điệu không hề giống như quân chủ nói với thần tử. Nhạc Quần tin chắc Đông Hải Ma Ngư phải có một thân phận đặc thù. Hay võ công lão ta cao hơn Tiêu Diêu Quân?
Qua vẻ mặt của Phụng Hoàng công chúa thì rõ ràng là không muốn đi theo Đông Hải Ma Ngư, chả lẽ cha con nàng lại sợ lão tặc Thạch Lỗi?
Nhạc Quần và Vô Tâm nấp trong buồng tối phóng mắt nhìn ra, thấy nhóm người của Công chúa bước lên một chiếc thuyền con, chèo về phía thuyền lớn này.
Lục Bình mặt mày rạng rỡ nói:
- Thạch đại hiệp, nếu phong cảnh trên đảo của đại hiệp mà nên thơ, trong tương lai bổn Phò mã sẽ xây cất một ngôi Phò mã hành cung tại đó!
Đông Hải Ma Ngư bật cười:
- Ngư Quang là một hòn đảo có phong cảnh đẹp nhất Đông Hải. Nghe đâu khi xưa Tần Thủy Hoàng phái Từ Phúc đến Hải Ngoại tiên đảo cầu thuốc trường sinh, đã ở lại trên đảo ấy ba hôm đấy!
Lục Bình vẻ đắc ý:
- Vậy thì hay quá! Thiết nghĩ Công chúa hẳn sẽ ưa thích. Nếu bổn Phò mã và Công chúa mà du ngoạn trên đảo, ngư dân trông thấy nhất định sẽ ngỡ là hậu huệ của ba trăm đồng nam và ba trăm đồng nữ do Từ Phúc đã lưu lại khi xưa đấy! Ha ha...
Y tự nói một mình rồi cười phá lên, Phụng Hoàng công chúa chớ hề ngó ngàng đến y, Đông Hải Ma Ngư thì trên mặt thoáng lộ một nụ cười khinh miệt.
Lúc này chiếc thuyền con đã cập vào thuyền lớn, mọi người lần lượt chuyển qua. Lục Bình toan đưa tay đỡ Phụng Hoàng công chúa, nhưng bị cự tuyệt. Đại công chúa được hai cung nữ dìu vào trong khoang thuyền.
Nhạc Quần nghe lòng vô vàn khoan khoái. Nghĩ đến những lời sỉ vả nàng vừa qua, chàng cảm thấy niềm hổ thẹn tràn ngập cõi lòng, bất giác đưa tay sờ vào chiếc đồng tâm kết trong túi.
Lát sau thuyền khởi trình, thuận dòng xuôi gió, không đầy hai giờ sau đã đến một hòn đảo khác. Nhìn từ xa, chỉ thấy lâu đài chen chúc giữa rừng cây, khắp đảo đầy hoa thơm cỏ lạ.
← Hồi 16 | Hồi 18 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác