← Hồi 071 | Hồi 073 → |
Lý Hàn Thu và Lôi Phi cũng bị phiền lụy, vì Hàn Ðào dẫn bọn thủ hạ đến bao vây cả đám.
Chàng chú ý nhìn ra thấy pho tượng gỗ chỉ dài chừng thước hai như hình một đứa con nít, cách điêu khắc cực kỳ tinh xảo.
Lý Hàn Thu trong lòng lấy làm kỳ tự hỏi:
- Chẳng lẽ pho tượng gỗ kia lại động thủ cùng người được ư? Chẳng hiểu Hàn Ðào muốn giở trò gì đây?
Bỗng nghe Hàn Ðào lớn tiếng quát:
- Lượng đao!
Ðột nhiên hắn giơ tay lên tượng gỗ tuột tay bay ra.
Bỗng thấy đạo quang chớp nhoáng. Bốn mặt Ðông Tây Nam Bắc mỗi mặt đều có một đại hán áo đen cầm đao chạy ra. Bốn người này đều lướt qua tới đâm vào tượng gỗ một đao.
Bốn đại hán vận đao vừa phối hợp mau lẹ tuyệt luân. Bốn thanh đao cùng phóng ra một lúc.
Dưới ánh đuốc sáng tỏ ai cũng nhìn rõ pho tượng gỗ mà Hàn Ðào vừa liệng ra bị đứt rời chân tay, cả mình nữa chia làm năm bảy mảng sắp rớt xuống đất.
Bỗng Hàn Ðào lại quát lên:
- Phản thủ đao!
Bốn tên đại hán đồng thời không quay đầu nhìn lại mà vận đao vung ra xoay tay đánh tới.
Bốn thanh đao lại chặt cái mình tượng gỗ dài thước hai thành năm đoạn.
Tiếp theo thì những ánh đao lấp loáng lúc bốn người chạy giao nhau thành hình chữ thập. Thì một làn đao quang kéo ra đến mấy thước.
Khi bốn người đột nhiên phân khai thì pho tượng gỗ đã nát thành cám lả tả rớt xuống đất.
Lý Hàn Thu nhìn những mảnh gỗ vụn rớt xuống đất trong lòng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Hảo đao pháp! Cách phối hợp của họ tuyệt diệu như vậy không sai một ly. Chỉ khẽ chừng sợi tóc là lập tức người mình lại chém phải người mình. Từ nãy tới giờ, Chung Khí Tử đứng ngẩn người ra nhìn pho tượng gỗ ngẩn ngơ xuất thần.
Hiển nhiên con người mình mang tuyệt kỹ đã bị một thứ đao pháp mau lẹ tuyệt luân làm cho khiếp sợ.
Bỗng nghe Hàn Ðào thủng thẳng nói:
- Giả tỷ một người trong bọn chúng mà động thủ với chung huynh thì quyết nhiên không thể nào địch nổi Chung huynh. Nhưng nếu chúng liên thủ hiệp lực thi triển đao pháp này thì có thể gọi là võ lâm nhất tuyệt. Dù đao pháp Chung huynh có tuyệt diệu hơn đời cũng chưa chắc đã chém tan nát được pho tượng gỗ trước khi nó rơi xuống đất.
Chung Khí Tử nói:
- Tại hạ đã nhìn rõ rồi, bọn họ phát huy đao phong để ngăn trở tượng gỗ không cho rớt xuống đất một thời gian để họ có đủ thời giờ mà băm nát ra được.
Hàn Ðào nói:
- Mục lực của Chung huynh quả nhiên tinh nhuệ phi thường khiến tiểu đệ bội phục vô cùng, có điều Chung huynh đã tính lầm một điều.
Chung Khí Tử hỏi:
- Chuyện gì?
Hàn Ðào đáp:
- Ðao pháp của bọn họ có lộ số nhất định, dù một trong bốn người có bị thương cũng không làm cho trận thế biến cải. Vậy lúc Chung huynh động thủ với họ mà có đả thương một tên thì tất Chung huynh cũng trúng một đao. Nếu thế đao chậm lại một chút thì kết quả sẽ đi tới đâu tưởng Chung huynh cũng hiểu rồi.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Theo lời hắn giải thích thì trong bốn người kia nếu có một người bị thương là bên mình có chỗ sơ hở cho chúng từa cơ. Từ cổ chí kim trong đao pháp hay đao trận phải giữ sao cho không một đồng bọn nào bị tổn thương mới là thứ đao pháp tuyệt diệu đến trình độ tuyệt đỉnh.
Bỗng thấy Chung Khí Tử ngưng thần trầm tư, dường như có việc gì khó giải quyết.Hồi lâu hắn mới nhẹ buông tiếng thở dài nói:
- Phải đó! Ðây đúng là một chuyện kỳ quái, một đao trận phát ra đột ngột.
Hàn Ðào cười ha hả nói:
- Tài năng của Chung huynh quả nhiên ít người bì kịp. Tiểu đệ khâm phục vô cùng.
Tiếng cười vừa dứt, bỗng hắn biến đổi sắc mặt hỏi tiếp:
- Thế nào? Chung huynh có muốn thử phá đao trận này không?
Chung Khí Tử lạnh lùng đáp:
- Nếu tại hạ mà có được tay trợ thủ thì chẳng sợ gì dao trận này. Ðáng tiếc là tại hạ không có được một tay trợ thủ nào.
Hàn Ðào đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu và Lôi Phi hỏi:
- Mấy vị kia thì sao?
Chung Khí Tử đáp:
- Các vị đó không quen biết tại hạ.
Hàn Ðào trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Chung huynh có chuẩn bị thử đi chơi một trận không.
Chung Khí Tử đáp:
- Tại hạ còn muốn nghe điều kiện của Hàn huynh. Bậc trượng phu muốn giết thì được chứ làm nhục thì không chịu.
Hàn Ðào đáp:
- Tiểu đệ chỉ có một điều yêu cầu là hy vọng Chung huynh đi tới Phương phủ một chuyến. Cần sao Phương đại hiệp gặp mặt Chung huynh thế là trách nhiệm của tiểu đệ xem như đã thành tựu.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
- Nếu y đến Phương phủ mà không bị Giang Nam Song Hiệp thuyết phục thì cũng khó lòng ra thoát Phương gia đại viện. Y đi vào Phương đại viện là chuyện không xong rồi.
Sau chàng chuyển ý nghĩ rồi hỏi:
- Nếu Chung đại hiệp có người giúp đỡ thì đại hiệp phá được đao trận này ư?
Chung Khí Tử đáp:
- Ðúng thế! Nhưng không có người thì biết làm thế nào?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ dẫu bất tài cũng tình nguyện giúp Chung đại hiệp một tay.Chung Khí Tử ngó Lý Hàn Thu chầm chậm hỏi:
- Cao tính đại danh các hạ là gì?
Lý Hàn Thu đáp:
- Bốn bể đều là anh em. Tại hạ không quen nhìn Hàn nhị hiệp uy hiếp các hạ vì thế mà muốn rút đao tương trợ để phá đao trận của bọn họ.
Hàn Ðào cặp mắt dường tóe lửa, vẫy tay phải một cái rồi khẽ quát bọn thuộc hạ:
- Bắt lấy nó cho ta!
Bốn tên đại hán mình mặc áo đen đứng phía sau Hàn Ðào, lập tức có hai tên chạy lẹ tới trước mặt Lý Hàn Thu, tay chúng đều không mang binh khí.
Lý Hàn Thu buông tiếng cười lạt nhảy vọt ra ngoài hai thước.
Thân pháp chàng đã tránh khỏi thế công của hai gã.
Lôi Phi cũng vung quyền lên để không cho hai gã đuổi theo Lý Hàn Thu.
Chung Khí Tử đột nhiên lùi lại hai bước cho xa ra hơn một chút.
Lúc này bọn Lý Hàn Thu Lôi Phi và Chung Khí Tử ba người đã bị mấy chục hán tử bao vây bốn mặt bốn cây đuốc lớn sáng tỏ như ban ngày.
Hai đại hán đang đánh nhau với Lý Hàn Thu bị Lôi Phi ngăn cản chúng liền quay lại đánh Lôi Phi.
Ba người lập tức khai diễn một trường ác đấu.
Chỉ trong khoản khắc quyền đấm chân đá. Cuộc chiến đi vào chỗ kịch liệt vô cùng.
Lôi Phi võ công cao cường. Một mình y đấu với hai tên mà vẫn tỏ ra ung dung thừa sức. Sau hai mươi hiệp y đưa chúng vào tình thế hạ phong.
Hàn Ðào chau mày nói:
- Việc dấy động binh đao sắp mở màn. Chúng ta làm gì có thời giờ mà dây dưa với hắn mãi?
Tiếp theo còn hai đại hán đứng đằng sau cũng vâng mệnh xô ra. Hai thanh đao giơ lên nhắm đâm vào Lôi Phi.
Hai tên đại hán tay không thừa thế lùi lại.
Lôi Phi vẫn chân tay không thi triển thủ pháp nhằm đâm vào mạch huyệt của đối phương. Y chiến đấu kịch liệt với hai đại hán cầm đao không hề nao núng.
Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn Chung Khí Tử thấy hắn vẫn đứng nghiễm nhiên ra chiều suy nghĩ mà không có ý trợ giúp thì mắng thầm trong bụng:
- Hay thiệt! Bọn mình giúp hắn mà gây cuộc động thủ với người. Hắn có ý kkông trợ lực thì chớ lại không thèm để mắt nhìn mới thiệt là kỳ!
Hàn Ðào thấy hai người đi theo mình tuy trong tay có binh khí mà bị thủ pháp kỳ diệu của Lôi Phi kiềm chế được khiến chúng không phát huy nổi uy lực, thì trong lòng vừa phẫn nộ vừa lấy làm kinh dị tự hỏi:
- Không hiểu hai người này là nhân vật thế nào mà võ vông lại cao cường đến thế?
Ðột nhiên Lôi Phi đằng hắng một tiếng rồi quát lên:
- Buông tay!
Một tên đại hán buông đao lùi lại ba bước.
Lôi Phi ra một chiêu đã thắng. Tay phải y đột nhiên đánh ra hai chưởng bức bách tên đại hán cầm đao kia cũng phải lui lại hai bước.
Hàn Ðào ra vẻ tức mình quát hỏi:
- Chúng bây thật là đò vô dụng! Sao còn chưa lui ra?
Hai tên đại hán cầm đao dạ một tiếng rồi cắm đầu lui lại.
Lôi Phi cúi xuống lượm một thanh đơn đao cầm tay.
Hàn Ðào chăm chú nhìn thẳng vào mặt Lôi Phi hỏi:
- Tôn tính đại danh các hạ là gì?
Lôi Phi đáp:
- Tại hạ là một tên vô danh tiểu tốt chẳng có tiếng tăm gì nên không xưng ra làm chi.
Hàn Ðào cười nhạt nói:
- Các hạ bản lãnh cao cường mà nhúng tay vào vụ này là có ý gì?
Lôi Phi cười đáp:
- Chẳng có ý gì hết. Tại hạ cùng Chung đại hiệp vốn không quen biết. Song Hàn nhị hiệp quát thủ hạ bắt người. Chẳng lẽ tại hạ bó tay chịu trói, nên phải động thủ tự vệ.
Bỗng nghe Chung Khí Tử lẩm bẩm một mình:
- Không thắng được, không thể thắng được đâu!
Hắn tự nói một mình như vậy khiến cho Lý Hàn Thu không khỏi sững sờ.
Chàng đưa mắt nhìn thì thấy Chung Khí Tử hạ đao xuống thủng thẳng nói tiếp:
- Tại hạ có điều muốn thỉnh giáo Hàn đại hiệp.
Hàn Ðào nghe giọng nói Chung Khí Tử và coi vẻ mặt hắn dường như trở lại hòa hoãn, liền thủng thẳng hỏi:
- Chung huynh muốn hỏi điều gì?
Chung Khí Tử hỏi:
- Ðao trận này do ai sáng lập ra?
Hàn Ðào hỏi lại:
- Sao? Có chổ nào không đúng chăng?
Chung Khí Tử đáp:
- Ðao trận rất cao minh. Tại hạ tính toán đã lâu. Cần phải có hai người hợp lực mới phá được. Tuy phá được trận mà phải có một trong hai người bị trọng thương. Có khi mất mạng nữa là khác.
Hàn Ðào nói:
- Chung đại hiệp quả nhiên cao minh! Ðao trận này mang một cái tên rất kỳ quái.
Chung Khí Tử hỏi:
- Tên gì?
Hàn Ðào đáp:
- Trận này kêu bằng Cộng Tử Ðao Trận.
Chung Khí Tử nói:
- Cái tên quả nhiên kỳ quái nhưng nó lại rất thiết thực.
Hàn Ðào nói:
- Chung đại hiệp là người thông hiểu trận pháp. Vậy chúng ta nói chuyện càng vui.
Chung Khí Tử nói:
- Tại hạ tình nguyện theo Hàn đại hiệp cùng đến Phương phủ một phen nhưng nhị hiệp phải ưng thuận cho tại hạ một điều kiện trước mới được.
Hàn Ðào hỏi:
- Ðiều kiện gì?
Chung Khí Tử đáp:
- Tại hạ muốn hội diện cùng người đã dựng ra đao trận này.
Hàn Ðào tủm tỉm cười đáp:
- Ðược lắm! Chẳng những tại hạ đảm bảo để Chung huynh được gặp y mà còn có thể đi xa hơn nữa là cùng y đàm đạo.
Chung Khí Tử tủm tỉm cười nhìn lại Lý Hàn Thu nói:
- Hai vị này vốn không quen biết tại hạ. Yêu cầu Hàn nhị hiệp buông tha và đừng làm khó dễ gì họ cả.
Hàn Ðào ngó Lý Hàn Thu nói:
- Chung đại hiệp đã xin cho các vị, vậy các vị nên đi đi!
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
- Chung Khí Tử là một nhân vật có khí phách anh hùng mà sao lại tham sống sợ chết đến thế? Nếu hắn bị Giang Nam Song Hiệp thu dụng thì chúng được thêm một tay trợ thủ đắc lực để làm điều tàn ác.
Bỗng nghe Lôi Phi khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Ðoạn y trở gót tiến về phía trước.
Lý Hàn Thu biết Lôi Phi là người kiến văn rộng rãi. Y đã bỏ đi tất có duyên cớ, nên chàng cũng không hỏi gì nữa, liền lầm lũi theo sau.
Chung Khí Tử đứng nhìn bóng sau lưng hai người cho đến khi mất hút mới quay lại bảo Hàn nhị hiệp:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Hàn Ðào muốn sai người theo dõi hành tung Lý Hàn Thu và Lôi Phi nhưng hắn bị Chung Khí Tử giám thị rất nghiêm mật nên cũng tỏ ra phong độ người quân tử. Tuy nhiên hắn vẫn chưa can tâm. Hắn khẽ hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
- Có thật Chung huynh không nhận ra hai người đó không?
Chung Khí Tử lắc đầu đáp:
- Trước nay tại hạ không nói dối ai bao giờ.
Hàn Ðào nói:
- Hoài của! Giả tỷ tại hạ mà biết Chung huynh không quen biết bọn chúng thì quyết chẳng để cho chúng bỏ đi.
Chung Khí Tử hỏi:
- Tại sao vậy?
Hàn Ðào đáp:
- Mấy bữa nay có hai tên ở chốn giang hồ vẫn cải trang trà trộn vào thành Kim Lăng chẩn bị chống đối với anh em tại hạ.
Chung Khí Tử hỏi:
- Cứ bản lãnh Giang Nam Song Hiệp mà nói, thì còn sợ gì kẻ nào đến gia hại được?
Hàn Ðào đáp:
- Sợ thì không sợ, nhưng đao thương dễ bề né tránh, ám tiễn khó nỗi đề phòng, chúng ta chẳng thể không phòng bị được.
Chung Khí Tử hỏi:
- Hai người đó cũng ở trong Hoa hội ra đây, quyết chẳng phải kẻ thù của hai vị.
Hàn Ðào cũng không nói gì nữa, hắn đi trước dẫn đường rảo bước đi thẳng tới Phương gia đại viện. Nhắc lại Lôi Phi coi chừng đã đi ra khỏi thị tuyến của Hàn Ðào, liền gia tăng cước lực chạy thật nhanh về phía trước.
Lý Hàn Thu cũng ra sức chạy theo.
Hai người chạy một mạch chừng mười dặm đường rồi Lôi Phi mới dừng bước lại cười nói:
- Chúng ta cần tìm một nơi tạm tránh mưa gió và ngồi nghỉ một lúc mới được.
Lý Hàn Thu nói:
- Tiểu đệ có điều muốn hỏi Lôi huynh.
Lôi Phi hỏi:
- Chuyện gỉ?
Lý Hàn Thu hỏi:
- Sao Lôi huynh lại không ngăn trở Chung Khí Tử?
Lôi Phi hỏi:
- Ngăn trở điều chi?
Lý Hàn Thu đáp:
- Ngăn trở đừng để y tiến vào Phương gia đại viện. Chỗ đó chúng phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, bố trí cơ quan trùng điệp. Chung Khí Tử mà dấn thân vào đó e rằng khó mà thoát thân.
Lôi Phi đáp:
- Y đã biết rõ ở vào tình trạng nào rồi, và y tự nguyện vào Phương gia đại viện thì chúng ta ngăn trở thế nào được!
Lý Hàn Thu hỏi:
- Theo ý Lôi huynh thì chúng ta bỏ mặt y hay sao?
Lôi Phi đáp:
- Cũng không phải như thế. Chúng ta nên hết sức gíup y. Có điều chúng ta phải biết tự lượng mà hành động, không nên bạo hổ bàng hà...
Y ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Lý đệ có để ý đến đao pháp của bốn người đó không?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tiểu đệ đã để ý rồi.
Lôi Phi hỏi:
- Ðao pháp của họ có chỗ nào khác với đao pháp thông thường?
Lý Hàn Thu đáp:
- Dường như đao pháp của chúng phối hợp với nhau cực kỳ nghiêm mật khiến người ta không có cách nào tránh né được.
Lôi Phi lắc đầu nói:
- Không những thế mà thôi. Tiểu huynh còn nhận ra đao pháp của chúng rất là kỳ diệu.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Kỳ diệu thế nào?
Lôi Phi đáp:
- Tiểu huynh chưa từng thấy loại khoái đao nào như thế bao giờ. Ngày sau chúng ta có chạm trán động thủ với chúng, cần phải cẩn thận mới được.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Lôi huynh chỉ muốn nói có như vậy thôi ư?
Lôi Phi đáp:
- Còn một điều nữa là Hàn Ðào đã đem lòng ngờ vực chúng ta rồi đó.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Lôi huynh! Giả tỷ vừa rồi chúng ta nhất tề động thủ thì liệu có thể ngăn trở được Hàn Ðào cùng bọn khoái đao không?
Lý Hàn Thu đáp:
- Có thể được nhưng trong bọn ta ba người nhất định phải có một bị thương.
Lôi Phi ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Còn một điều nữa là nếu chúng ta động thủ, thắng được Hàn Ðào, ngăn được khoái đao trận và cứu thoát Chung Khí Tử rồi thì thân thế chúng ta nhất định phải tiết lộ. Phương Tú sẽ dốc hết lực lượng để đối phó với bọn ta. Khi đó chúng ta muốn thoát khỏi sự ràng buộc của họ thật không phải là chuyện dễ. Mặt khác cuộc ước hẹn giữa Lý đệ và Quyên cô nương e rằng không thực hành được.
Lý Hàn Thu trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Lời Lôi huynh quả đã không lầm.
Lôi Phi lại nói:
- Và theo ý tiểu huynh đoán trước thì cuộc hội ngộ Quyên cô nương lần này tất cô có điều trọng yếu nói cho mình hay.
Lý Hàn Thu gượng cười đáp:
- Lôi huynh kinh nghiệm đã nhiều khiến cho tiểu đệ khác nào người trong bóng tối được nhìn thấy ánh sáng.
Lôi Phi lại nói ; - Dù Phương Tú, Hàn Ðào giảo quyệt và nhiều mưu trí tới đâu cũng không nghi ngờ chúng ta còn ở lại đây mà họ đoán chắc chúng mình đã rời khỏi thành Kim Lăng rồi. Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần tìm vào một nhà nông dân, hoặc một nơi nào kín đáo để nghỉ ngơi hai ngày, chờ cho gặp được Quyên cô nương rồi sẽ tính.
Lý Hàn Thu nói:
- Nhất thiết tiểu đệ xin nghe lời Lôi huynh chỉ bảo.
Hai người liền ra ngoài thành Kim Lăng tìm vào một nhà nông nghỉ ngơi hai bữa.
Ðến đêm ước hẹn Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi liền tới tinh xá trong núi để trọn lời ước hẹn.
Quả nhiên hai người tới nơi đã thấy Quyên Nhi chờ đợi ở ngoài cửa rồi.
Lý Hàn Thu liền cởi bỏ đồ ngụy trang tiến lại trước mặt thi lễ nói:
- Tại hạ đã phiền cô nương phải chờ khá lâu.
Quyên Nhi tủm tỉm cười đáp:
- Bọn Lý huynh quả là những người thủ tín. Mờ hai vị vào trong nhà ngồi chơi.
Lý Hàn Thu theo sát Quyên Nhi đi vào tịnh xá.
Quyên Nhi xoay tay khép cửa lại rồi quẹt lửa thắp đèn.
Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn quanh thì thấy trên chiếc bàn vuông có đặt một cái bọc và một thanh trường kiếm.
Quyên Nhi không chò cho Lý Hàn Thu hỏi, nàng đã cất lời đón trước:
- Nguyên trước tiện thiếp định nói chuyện với Lý huynh suốt đêm nhưng hiện giờ xẩy ra chuyện cấp bách phải thay đổi chương trình.
Lý Hàn Thu hỏi ngay:
- Cô nương có chuyện chi cấp bách mà phải đi liền?
Quyên Nhi gật đầu tỏ vẻ buồn rầu đáp:
- Gia gia tiện thiếp bịnh thế rất nguy cấp. Thần y cũng chịu bó tay nên sai người đến bảo phải về sớm.
Lý Hàn Thu nói:
- Ðó là một việc quan trọng, cô nương nên về sớm là phải.
Quyên Nhi thở dài nói:
- Nhưng biến cố này làm hư kế hoạch đã định của tiện thiếp.
Lý Hàn Thu nói:
- Diễn biến xảy ra đột ngột thì trách cô nương thế nào được.
Quyên Nhi giương cặp mắt trong suốt lên ngó Lý Hàn Thu rồi nói:
- Tiện thiếp mất cha mẹ từ thủa nhỏ, được gia gia (ông nội) nuôi dưỡng cho đến khi khôn lớn. Lão nhân gia kiêm cả việc làm nghiêm phụ cùng trọng trách làm từ mẫu. Hai ông cháu nương tựa nhau mà sống. Vì vậy vừa được tin dữ đưa đến, trong lòng tiện thiếp xao xuyến vô cùng.
Lý Hàn Thu nói:
- Cái đó tại hạ đã biết rõ tình trạng rồi, cô nương nên sớm thượng lộ đi!
Quyên Nhi hỏi:
- Có phải Lý huynh đã ước hẹn cùng Ðinh Bội ước hẹn một phen tương ngộ?
Lý Hàn Thu đáp:
- Ðúng thế! Sao cô nương lại biết?
Quyên Nhi đáp:
- Ðêm nay Ðinh bội cũng định đi với tiện thiếp cho vẹn lời ước hẹn với công tử nhưng e rằng cũng khó lòng thực hiện được.
Lý Hàn Thu nói:
- Ðã được cô nương cho hay thì dĩ nhiên không phải là chuyện thất ước. Tại hạ chỉ mong sau này còn có ngày tương hội.
Quyên Nhi ngưng thần trầm tư một lát rồi nói:
- Tiện thiếp len lỏi vào chốn giang hồ chỉ vì mục đích tìm thuốc chữa ác tật cho gia gia.
Những vật nhu yếu đã kiếm được thì ngờ đâu bệnh thế gia gia lại biến đổi. Chuyến này tiện thiếp định trở về những mong chữa khỏi bệnh được cho gia gia để vui vầy dưới gối, không muốn bước chân vào chốn giang hồ nguy hiểm này nữa.
Lý Hàn Thu thở dài nói:
- Tại hạ coi Giang Nam Song Hiệp không phải là những nhân vật đáng sợ, nhưng bọn chúng làm việc gì cũng gặp may và thu được kết quả viên mãn.
Quyên Nhi nói:
- Ðúng thế! Giang Nam Song Hiệp không phải là những nhân tài đặc sắc, nhưng sau lưng chúng còn có người khác chủ trương đại cuộc.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Người đó có phải là Tử Vi cung chủ không?
Quyên Nhi gật đầu đáp:
- Chính thị! Ngoài Tử Vi cung chủ, theo lời đồn đại thì Giang Nam Song Hiệp cùng Trương công tử ở miệt Tây Bắc đã có sự thỏa hiệp hợp tác với nhau.
Lôi Phi từ nãy tới giờ vẫn ngồi yên, đột nhiên hỏi xen vào:
- Họ bàn với nhau như thế nào?
Quyên Nhi đáp:
- Tiện thiếp cũng không biết rõ tường tận nội tình. Nhưng tiện thiếp xem chừng họ đã có một kế hoạch hành động những việc kinh thiên động địa.
Nàng đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu rồi tiếp:
- Sau khi tiện thiếp đi rồi, nhiều là ba ngày, ít là hai ngày, Giang Nam Song Hiệp pháp giác ra chúng mất nhiều đồ vật và tự nhiên chúng nghĩ ra là tiện thiếp lấy cắp. Khi đó chúng sẽ huy động mọi lực lượng để truy tầm xem tiện thiếp lạc lõng nơi đâu.
Lý Hàn Thu gật đầu nói:
- Tại hạ biết rồi! Nếu cần ra, tại hạ sẽ bỏ cái địa chỉ mà cô giao cho tại hạ.
Quyên Nhi gật đầu nói:
- Nhưng Lý huynh nên ghi nhớ địa chỉ vào lòng.
Lý Hàn Thu nói:
- Dĩ nhiên là thế! Cô nương bất tất phải căn dặn.
Quyên Nhi trầm ngâm một lúc rồi hạ thấp giọng xuống nói:
- Theo chỗ tiện thiếp biết thì trong nhà mật thất ở dưới hầm tại Phương gia đại viện có giam giữ rất nhiều tay cao thủ.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Cô nương có hiểu họ giam giữ những ai không?
Quyên Nhi đáp:
- Tiện thiếp không biết rõ nội tình. Có điều nhân số bị cầm tù rất nhiều.
Lôi Phi xen vào:
- Dĩ nhiên là những nhân vật chủ chốt trong những môn phái lớn.
Quyên Nhi hỏi:
- Lôi huynh! Sao Lôi huynh lại đoán chắc như vậy.
Lôi Phi đáp:
- Vì trong Tần hoài Hoa Hội, tại hạ không thấy những người chủ chốt môn phái lớn xuất hiện nên đem lòng ngờ vực.
Quyên Nhi gật đầu nói:
- Tiện thiếp được nghe tin dưới địa lao này có người phái Thiếu Lâm, Võ Ðang. Còn những phái khác có ai bị giam không thì tiện thiếp không hiểu rõ.
Lôi Phi nói:
- Dĩ nhiên là có cả. Cứ tình hình này mà đoán thì Giang Nam Song Hiệp đã có dự mưu từ trước. Phàm những người trong chín môn phái lớn đều liệt vào những hạng người bị ám toán. Chúng không chờ cho họ đến tham dự Hoa hội đã bắt cầm tù rồi.
Lý Hàn Thu nói:
- Giang Nam Song Hiệp hành động như vậy là có dụng ý gì? Chẳng lẽ họ cố ý gây thù hết thảy với võ lâm đồng đạo ư?
Quyên Nhi nói:
- Giang Nam Song Hiệp và Tử Vi cung tưởng không dám lớn mật như vậy. Tiện thiếp nghỉ rằng họ có những người liên thủ hợp lực khác nữa.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Ðiều mà tại hạ không nghĩ ra là họ hành động như vậy vì mục đích gì?
Quyên Nhi đáp:
- Về điều đó tiện thiếp cũng không hiểu rõ.
Nàng ngưng lại một chút rồi tiếp:
- Mấy bữa nay trong phủ Giang Nam Song Hiệp có rất nhiều hung thần tụ tập, hay hơn hết là hai vị hãy tạm thời rời khỏi Kim Lăng để tránh đi.
Nàng đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói tiếp:
- Tiện thiếp biết Lý huynh thiết tha báo thù cho phụ thân, hận mình không đâm chết được Giang Nam Song Hiệp được ngay. Nhưng trước tình thế chưa thuận tiện này Lý huynh nên nhẫn nại ít lâu. Lý huynh đã chờ đợi được bao nhiêu năm thì bây giờ chẳng lẽ không đợi thêm được dăm ba tháng nữa ư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Xin đa tạ cô nương.
← Hồi 071 | Hồi 073 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác