← Hồi 121 | Hồi 123 → |
Tần Nhi hỏi:
- Ở trên đống thuốc súng này ư?
Vương phu nhân đáp:
- Đúng thế! Nếu chúng ta chưa thành đại công mà có người đến xâm phạm thì mới đốt ngòi lửa để thí mạng với họ.
Tần Nhi hỏi:
- Còn Tiên Chi thì sao?
Vương phu nhân đáp:
- Người đã chết rồi còn tưởng đến Tiên Chi làm chi! Dĩ nhiên Tiên Chi cũng theo chúng ta mà nát ra như cám, chứ không để nó lọt vào tay kẻ khác.
Tần Nhi thộn mặt ra nói:
- Té ra phu nhân muốn ngồi trên đống hỏa dược mượn sức Tiên Chi mà luyện võ. Nếu thành sự thì dương danh thiên hạ. Bằng thất bại thì cho nỗ tan xác.
Phu nhân đáp:
- Đúng thế! Cái đó kêu bằng đặt mình vào đất chết để mà sống.
Tần Nhi nói:
- Ba chúng ta đây luyện võ, vạn nhất có bị phu nhân châm lửa cho tan xác thì còn được. Nhưng Lý tướng công thì không được đâu.
Vương phu nhân hỏi:
- Tại sao vậy? Y cũng có một mạng như chúng ta...
Tần Nhi lắc đầu đáp:
- Phu nhân đừng tưởng vãn bối vì mối tình nhi nữ mà là vì cuộc sinh tử của Lý tướng công rất quan trọng cho võ lâm.
Vương phu nhân hỏi:
- Làm gì mà quan trọng thế?
Tần Nhi đáp:
- Chính nghĩa võ lâm phải trông cậy vào y mà duy trì. Sao lại để y cũng mạo hiểm như chúng ta được.
Vương phu nhân hỏi:
- Theo ý cô nương thì sao?
Tần Nhi đáp:
- Vãn bối tưởng nên đổi một nơi khác, vào chốn hang sâu chàm lớn. Ít có vết chân người vừa tỉnh mịch vừa không nguy hiểm thì chúng ta mới an tâm mà tu luyện được.
Vương phu nhân lắc đầu đáp:
- Chúng ta chẳng thể nào thoát khỏi tai mắt Phương Tú. Biện pháp này không thông rồi.
Tần Nhi nói:
- Dù cho tai mắt của Phương Tú linh mẫn đến đâu đi nữa thì chúng ta vẫn còn có cơ hội trốn thoát khỏi tay bọn chúng. Như vậy chẳng hơn là suốt ngày ngồi trên đống hỏa dược để lúc nào cũng lo âu về nạn tan xác.
Vương phu nhân lắc đầu nói:
- Cô nương còn có chỗ chưa hiểu: Lão thân không muốn mạo hiểm để mất Tiên Chi lần nữa. Cái đau ấy còn trầm trọng hơn là cái đau vì bịnh tan xương nát thịt.
Tần Nhi nghĩ thầm trong bụng:
- Té ra mụ này rất thâm tình với con Tiên Chi, thà chịu họa nát thân chứ không chịu để mất nó. Như vậy thật khó mà khuyên mụ rời khỏi nơi đây.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng nàng nói:
- Phu nhân đã có quan niệm như vậy thì dĩ nhiên có thể yên tâm ngồi trên đống hỏa dược mà luyện thần công. Nhưng còn Lý tướng công thì lúc này cũng tán đởm kinh hồn.
Vương phu nhân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đó là việc riêng của hai vị. Nếu hai vị không muốn ở đây thì xin cứ tùy tiện.
Tần Nhi trợn cặp mắt tròn xoe nói:
- Phu nhân còn quên một điều...
Phu nhân hỏi:
- Điều chi?
Tần Nhi đáp:
- Con Tiên Chi không phải là vật sỡ hữu của phu nhân. Lý tướng công đã đoạt nó ở trong tay Phương Tú.
Vương phu nhân cười nói:
- Lão thân biết rồi! Bản lãnh của Lý tướng công muốn đoạt Tiên Chi lại lúc nào cũng được. Vì thế mà lão thân kiên quyết ở lại đây để bảo vệ Tiên Chi.
Tần Nhi nói:
- Té ra phu nhân đã đồ mưu đoạt Tiên Chi làm của riêng mình.
Vương phu nhân nói:
- Con Tiên Chi này vốn là vật sỡ hữu của lão thân thì nay lão thân phải lấy nó về. Sao cô nương lại bảo là đoạt ở trong tay người khác?
Tần Nhi nói:
- Vãn bối còn nhớ lời trọng thệ của phu nhân...
Vương phu nhân ngắt lời:
- Lão thân cũng ngờ nhưng thà rằng ngày sau lão thân bị chết đúng như lời thề thì được, chứ quyết không để mất Tiên Chi.
Tần Nhi lắc đầu nói:
- Nếu phu nhân thành ý hợp tác với bọn vãn bối thì nhất định không sao. Nhưng phu nhân lại ỷ mình thông minh tuyệt thế thì e rằng chơi lửa để đốt bàn tay, có hối cũng không kịp nữa.
Vương phu nhân nói:
- Lão thân cũng biết thế. Nhưng việc tay mình nắm được Tiên Chi mới là việc quan trọng hơn hết.
Tần Nhi tủm tỉm cười hỏi:
- Bây giờ phu nhân cho là mình đã nắm vững Tiên Chi rồi chăng?
Vương phu nhân đáp:
- Ít ra là lão thân đang giữ bảo vật của mình ở trong tay.
Tần Nhi hỏi:
- Chẳng lẽ vãn bối không cướp được ư?
Vương phu nhân cười đáp:
- Cô nương không còn có cơ hội nào cướp lại được nữa. Mẹ con lão thân hai người tự tin là đủ đối phó với cô nương. Cô nương mà không đoạt được Tiên Chi thì tất bị thương về tay mẹ con lão thân hoặc chết uổng một đời. Bằng cô nương cướp được Tiên Chi thì lão thân châm ngòi thuốc nổ, cô cũng phải tan xương nát thịt.
Tần Nhi thản nhiên nói:
- Hai mẹ con phu nhân thêm vào con Tiên Chi thì cái mạng của Tần Nhi này kể cũng đáng rồi.
Vương phu nhân biến sắc lạnh lùng nói:
- Lão thân đó nói rõ, không muốn lôi thôi nữa. Cô nương muốn đi thì mẹ con lão thân cũng không giữ, bằng lưu lại đây thì nhất thiết phải nghe lệnh của lão thân.
Tần Nhi trong lòng căm hận vô cùng, nhưng nàng cân nhắc tình thế trước mắt thì phía mình rất bất lợi. Nàng bèn nhẫn nại lạnh lùng hỏi:
- Phu nhân đã kiên quyết thà cùng Tiên Chi mà chết chứ không muốn hợp tác với bọn vãn bối rồi chăng?
Vương phu nhân đáp:
- Hợp tác phải có điều kiện.
Tần Nhi hỏi:
- Điều kiện thế nào?
Vương phu nhân đáp:
- Trừ khi hai vị ở lại đây nghe theo mệnh lệnh của lão thân. Lão thân nói sao làm vậy thì chúng ta cùng thụ hưởng Tiên Chi.
Tần Nhi hỏi:
- Ở lại đây còn phải theo mệnh lệnh của phu nhân mà kêu bằng hợp tác ư?
Vương phu nhân cười nói:
- Quân không tướng hổ không đầu thì làm gì được. Mấy người chúng ta ở đây cũng cần một người đầu não.
Tần Nhi nói:
- Muốn cần người đầu não thì phu nhân lại không đáng vì võ công và đạo đức của phu nhân không đủ để người ta khâm phục.
Vương phu nhân nói:
- Nếu vậy thì cô nương cầm đầu chăng?
Tần Nhi lắc đầu đáp:
- Vẫn bối cũng không đáng.
Vương phu nhân hỏi:
- Thế thì Lý Hàn Thu hay sao?
Tần Nhi đáp:
- Phải rồi! Y là nam tử hán là đại trượng phu. Khí độ cùng võ công đều hơn bọn ta. Ba chúng ta đều là đàn bà nghe lệnh y mới hợp lý.
Vương phu nhân đột nhiên buông tiếng cả cười nói:
- Nếu để y đứng đầu thì lão thân đã chẳng kiên trì ở lại chốn này.
Tần Nhi hỏi:
- Thế ra phu nhân đã định trước rồi ư?
Vương phu nhân đáp:
- Đúng thế! Trên chốn giang hồ biết bao là sự hiểm trá. Cô nương đã theo hầu Phương Tú bấy lâu còn chưa hiểu hay sao?
Tần Nhi lạnh lùng hỏi lại:
- Phu nhân tự tin là có thể giữ được Tiên Chi chăng?
Vương phu nhân đáp:
- Kể về võ công thì Lý Hàn Thu cướp đoạt Tiên Chi chẳng phải là chuyện khó, nhưng y không dám mạo hiểm.
Tần Nhi vẻ mặt xúc động dường như muốn nổi nóng toan làm dữ cho hả giận, nhưng nàng cố nhẫn nại tủm tỉm cười nói:
- Vậy phu nhân ráng mà giữ lấy Tiên Chi. Vãn bối xin từ biệt!
Tần Nhi thay đổi thái độ hoà hoãn một cách đột ngột ra ngoài sự tiên liệu của Vương phu nhân. Bà sửng sốt nói:
- Cô nương hãy đứng lại đã!
Tần Nhi dừng bước quay lại hỏi:
- Phu nhân còn điều chi dạy bảo?
Vương phu nhân đáp:
- Bây giờ cô nương định đi đâu?
Tần Nhi đáp:
- Vãn bối khuyên Lý tướng công rời khỏi chốn này.
Vương phu nhân lại hỏi:
- Các vị sẽ đi đâu?
Tần Nhi đáp:
- Cái đó cũng chưa nhất định. Vòm trời bát ngát, vãn bối đi đâu mà chẳng được. Bất luận nơi nào cũng còn an toàn hơn ngồi trên đống thuốc súng.
Vương phu nhân nói:
- Các vị đừng quên rằng cũng được chia phần nữa con Tiên Chi này.
Tần Nhi nói:
- Vãn bối không có hào khí coi chết như phu nhân. Thôi đành chịu bỏ vậy.
Vương phu nhân hỏi:
- Như thế Lý Hàn Thu có chịu không?
Tần Nhi đáp:
- Phu nhân đã không có thành ý hợp tác thì hai bên ở với nhau khó lòng tránh khỏi xẩy cuộc xung đột rồi đôi bên sẽ sinh nhiều chuyện gia hại lẫn nhau. Như vậy thì có Thiên Chi cũng chẳng làm gì....
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Vãn bối tin rằng có thể thuyết phục được Lý tướng công rời khỏi nơi đây và vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Kẻ mưu đoạt Tiên Chi có Phương Tú. Phu nhân nên gia tâm đề phòng.
Vương phu nhân hỏi:
- Cô nương đi tố cáo Phương Tú chăng?
Tần Nhi đáp:
- Cái đó cũng không cần. Nơi đây có kín đáo gì mà bọn họ chẳng điều tra ra.
Nàng không lý gì đến Vương phu nhân nữa, cất bước đi thẳng về phía cây lớn. Nàng toan cất tiếng gọi Lý Hàn Thu thì chàng đã nhảy xuống hỏi ngay:
- Chuyện gì vậy?
Tần Nhi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Lý Hàn Thu hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
Tần Nhi đáp:
- Vương phu nhân không có lòng thành thực hợp tác. Hai bên hết đấu trí rồi lại đấu lực chắc đi đến chỗ cùng chết hết.
Lý Hàn Thu nói:
- Được rồi! Mụ trị thương cho mình thì mình trả lại Tiên Chi cho họ. Thế là hết tình hết nghĩa. Chúng ta chả cần phải ở lại bảo vệ cho họ nữa. Nhưng...
Tần Nhi hỏi:
- Nhưng làm sao?
Lý Hàn Thu đáp:
- Vừa rồi ở mé chính đông thấy hai lần ánh đèn loé lên. Chắc là có người tới nơi. Chúng ta nên bảo họ một tiếng.
Tần Nhi nói:
- Chúng ta đi thôi, mặc kệ họ!
Đột nhiên thanh âm của Vương phu nhân cất lên:
- Thế mới biết nam tử hán đại trượng phu quả nhiên khí độ hơn bọn đàn bà.
Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Vương phu nhân đứng sững cách đó chừng một trượng.
Tần Nhi cười lạt nói:
- Phu nhân thật là lớn mật.
Vương phu nhân cất bước tiến lại hỏi:
- Sao?
Tần Nhi đáp:
- Phu nhân rời khỏi nhà tranh mà không sợ bọn vãn bối giết ư?
Vương phu nhân cười đáp:
- Các vị giết lão thân làm chi? Lão thân đã dặn tiểu nữ bất luận các vị dùng phương pháp gì cũng đừng đưa Tiên Chi ra.
Lý Hàn Thu cười lạt nói:
- Tại hạ hy vọng mẹ con phu nhân ăn Tiên Chi vào rồi sống lâu muôn tuổi!...
Tần Nhi nói:
- Bất tất nói nhiều với hạng người không biết điều làm gì nữa? Chúng ta đi thôi.
Lý Hàn Thu quay lại ngó Vương phu nhân một lần nữa. Chàng nói:
- Mé chính Đông có ánh lửa lấp loáng. Không chừng có người rượt theo các vị đấy.
Rồi không chờ Vương phu nhân trả lời đã trở gót chạy thật lẹ.
Vương phu nhân lớn tiếng gọi:
- Hai vị hãy khoan! Lão thân còn có điều muốn nói:
Tần Nhi dừng bước quay đầu lại hỏi:
- Còn chuyện quỷ quái gì nữa mà nói?
Vương phu nhân đáp:
- Lúc này trong lòng lão thân đã biết rõ hai vị là người tốt, nhưng ngoài nơi đây lão thân thực chẳng yên tâm ở một chỗ nào khác.
Lý Hàn Thu nói:
- Vậy là được rồi! Phu nhân đã yên tâm thì cứ ở lại đây.
Tần Nhi hững hờ nói tiếp:
- Việc của mẹ con phu nhân nói cho bọn vãn bối nghe làm chi.
Vương phu nhân đột nhiên biến thành vẻ mặt rất hoà hoãn cười nói:
- Lão thân biết là trong lòng hai vị có điều bất mãn nhưng lão thân chẳng còn cách nào khác. Mẹ con lão thân phải ở đây mới yên được. Vì cuộc sinh tử mình đã nắm vững trong tay.
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:
- Bọn tại hạ biết rồi. Vả lại không truy cứu những lời hứa của phu nhân nữa. Nhưng có một điều tại hạ cần nói rõ trước.
Vương phu nhân hỏi:
- Điều gì? Lão thân xin rửa tai để nghe đây!
Lý Hàn Thu nói:
- Phu nhân liệu mà giữ lấy Tiên Chi cho chắc. Nếu nó bị người khác cướp đoạt rồi lại lọt vào tay tại hạ lần thứ hai thì đừng hòng lấy về nữa.
Vương phu nhân cười lạt nói:
- Lão thân tin rằng không có người cướp đoạt nổi Tiên Chi ở trong tay mình nữa mà chỉ có kết quả là Tiên Chi cùng mẹ con lão thân và địch nhân phải tan xương nát thịt.
Tần Nhi gắt lên:
- Câu đó tại hạ nghe mãi rồi!
Vương phu nhân nói:
- Còn một điều nữa khiến cho lão thân mạo hiểm tới đây gặp hai vị.
Tần Nhi giục:
- Có điều gì phu nhân nói mau đi!
Vương phu nhân nói:
- Sau đây ba tháng lão thân mong rằng hai vị trở lại chốn này một chuyến.
Tần Nhi hỏi:
- Để làm gì?
Vương phu nhân đáp:
- Có thể là căn nhà tranh cùng mẹ con lão thân đều đã hoá ra tro nhưng cũng có thể còn tồn tại ở thế gian.
Tần Nhi nói:
- Mối giao du của chúng ta đã chặt đứt rồi thì mẹ con phu nhân sống hay chết có liên quan gì đến bọn tại hạ?
Vương phu nhân nói:
- Nếu lão thân may mà không chết, tất có kỳ vật kính tặng hai vị.
Tần Nhi chau mày nói:
- Hừ! Tại hạ không tin như vậy.
Vương phu nhân nói:
- Tin hay không là tùy ở các vị. Lão thân chỉ biết hết lòng hết ý.
Lý Hàn Thu nói:
- Được rồi! Sau đây ba tháng mà có tiện dịp thì tại hạ sẽ trở lại thăm hai vị.
Vương phu nhân cười mát nói:
- Xin hai vị bảo trọng, lão thân không tiễn đưa được.
Rồi mụ trở gót quay về nhà tranh.
Tần Nhi cười lạt nói:
- Tiểu tỳ phần lớn chắc là mụ phải chết, quyết chẳng thể giữ được Tiên Chi.
Lý Hàn Thu cười mát nói:
- Cái đó cũng chưa nhất định.
Tần Nhi nói:
- Mẹ con mụ võ công tầm thường, tâm địa không tốt đã lập lời trọng thệ lại không tuân theo. Những hạng người ấy còn gặp hậu quả hay thế nào được?
Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:
- Không kể gì đến bọn họ nữa. Ba tháng sau chúng ta trở lại đây coi xem mẹ con mụ làm được trò gì?
Chàng vừa nói vừa cất bước chạy trước.
Tần Nhi chạy theo chàng hỏi:
- Chúng ta định đi đâu bây giờ.
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ tính trở lại Kim Lăng coi.
Tần Nhi hỏi:
- Không đi được đâu. Tướng công có chỗ nào không hiểu sao không hỏi tiểu tỳ?
Lý Hàn Thu cười mát hỏi lại:
- Tại hạ chỉ lo đến sự yên nguy của Lôi Phi thì cô nương hiểu thế nào được?
Tần Nhi mỉm cười đáp:
- Tiểu tỳ biết y vẫn bình yên lắm.
Lý Hàn Thu nói:
- Cô nương khéo an ủi tại hạ. Nhưng cô có nói ra được một chút lý do thì tại hạ mới chịu phục.
Tần Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Không phải tiểu tỳ nói bừa bãi. Lôi Phi là người tài hoa mưu trí đủ biết cách tự bảo vệ. Y đã trà trộn vào trong bọn giáo sư phòng hộ là một nơi rất phức tạp ở Phương Gia Đại Viện. Mới đây Phương Tú lại thu nạp một sớ người mới, Lôi Phi hoà mình với họ thì thật là an toàn.
Lý Hàn Thu nói:
- Đây chỉ là những lời cô nương phỏng đoán, tại hạ tin thế nào được?
Tần Nhi khẽ thở dài nhắc lại:
- Tiểu tỳ đã bảo không đi được mà tướng công cứ đi thì chỉ có hại chứ chẳng lợi gì. Sao tướng công cứ nằng nặc đòi đi?
Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Chúng ta không đến Kim Lăng thì bây giờ đi đâu?
Tần Nhi hỏi:
- Tướng công đi theo tiểu tỳ được chăng?
Lý Hàn Thu đáp:
- Được, nhưng cô nương phải cho tại hạ hay là đi đâu?
Tần Nhi đáp:
- Đến một nơi mà Phương Tú thường lui tới.
Lý Hàn Thu động tâm hỏi:
- Phương Tú thường lui tới nơi nào?
Tần Nhi đáp:
- Phương Tú có một người mà lão rất tôn kính. Mỗi khi gặp việc nguy nan thì lão lại tìm tới người đó để thỉnh giáo.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Có chuyện đó ư? Người đó hiện giờ ở đâu?
Tần Nhi đáp:
- Để tiểu tỳ đưa tướng công đi.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nơi đó cách đây có xa không?
Tần Nhi đáp:
- Không xa mấy. Tướng công có thể gặp Phương Tú được vì nơi đây rất an toàn.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Người đó đã gặp mặt Phương Tú luôn chẳng lẽ lại không có tình nghĩa gì với hắn.
Tần Nhi đáp:
- Mối quan hệ giữa đôi bên thế nào, tiểu tỳ cũng không hiểu rõ, nhưng biết rằng Phương Tú kính trọng y lắm...
Lý Hàn Thu lại hỏi:
- Cô nương có nhận biết người kia không?
Tần Nhi đáp:
- Tiểu tỳ thường đi với Phương Tú. Một lần Phương Tú có việc phải đi ngay, nên lưu tiểu tỳ ở lại đó. Người kia nói chuyện rất lâu với tiểu tỳ.
← Hồi 121 | Hồi 123 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác