Vay nóng Tima

Truyện:Thất tuyệt ma kiếm - Hồi 101

Thất tuyệt ma kiếm
Trọn bộ 180 hồi
Hồi 101: Giữa Canh Khuya Thị Nữ Đưa Tin
5.00
(3 lượt)


Hồi (1-180)

Siêu sale Lazada

Lý Hàn Thu hỏi:

- Tại sao Lôi huynh lại biến đổi chủ ý? Giữa tiểu đệ và Giang Nam Song Hiệp có mối thù không đội trời chung.

Tả Lương Bình đáp:

- Tiểu đệ cũng không hiểu vì lẽ gì, nhưng biết chắc là tất nhiên y có lý do chính đáng.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

- Tả huynh và Lôi huynh quen biết nhau đã lâu chưa?

Tả Lương Bình đáp:

- Ba năm trước đây tiểu đệ cùng Lôi huynh đã quen biết nhau không ngờ nay lại gặp ở Kim Lăng.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Hội Võ Quán rất nhiều tai mắt, lúc Tả huynh ra về có bị người theo dõi không?

Tả Lương Bình đáp:

- Tiểu đệ rất thận trọng. Chắc không có người theo rõi.

Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tuy võ công Lôi huynh rất cao thâm, song tiểu đệ khâm phục y hơn về chỗ y lắm mưu nhiều trí, lại giỏi tuỳ cơ ứng biến, người thường không thể bì kịp. Chúng ta bất tất phải quan tâm, có thể nhân quảng thời gian này nghỉ ngơi một lúc. Nếu đêm y không trở về, chúng ta sẽ đi kiếm.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Tả huynh cùng Lôi huynh ngẫu nhiên gặp nhau ở đây hay đã ước hẹn từ trước?

Tả Lương Bình đáp:

- Y cho tiểu đệ hay sẽ đến Giang Nam nên tiểu đệ có ý tìm kiếm y, nhưng khi tới Kim Lăng không hẹn mà gặp. Y cùng tiểu đệ chưa kịp hàn ôn những chuyện sau khi tương biệt thì y đã bảo tiểu đệ trá hình làm thị vệ của quan khâm sai đại thần vào đại náo Hội Võ Quán rồi sẽ về đây tương hội. Y có nói sơ về thân thế Lý huynh và lúc ở Hội Võ Quán y đã ngấm ngầm trỏ cho tiểu đệ biết.

Lý Hàn Thu nói:

- Té ra là thế!

Tả Lương Bình khẻ hỏi:

- Phải chăng Giang Nam Song Hiệp có thế lực rất lớn ở Kim Lăng này không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Đúng thế! Đại khái khắp miệt Giang Nam đều thuộc phạm vi thế lực của họ.

Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa rất cấp bách vọng vào.

Nguyên trước khi hai người vào nhà, Tả Lương Bình đã đóng chặt cổng viện.

Lý Hàn Thu khẻ dặn Tả Lương Bình:

- Giang Nam Song Hiệp đặt tai mắt khắp nơi, Tả huynh nên cẩn thận một chút.

Tả Lương Bình nói:

- Lý huynh ở trong bóng tối ngấm ngầm theo rõi, tiểu đệ ra tiếp họ vào. Nếu là người khả nghi thì chúng ta thu thập họ trước.

Lý Hàn Thu nói:

- Được rồi! Tả huynh ra coi đi!

Tả Lương Bình chậm chạp tiến ra cổng viện mở cửa. Gã thấy một đại hán vào trạc hai mươi đứng ngay trước cửa liền thủng thẳng hỏi:

- Các hạ muốn kiếm ai?

Đại hán giương mắt lên ngó Tả Lương Bình một lúc rồi thủng thẳng đáp:

- Tại hạ lầm rồi!

Người mới đến không chờ Tả Lương Bình trả lời, vừa nói xong đã trở gót đi luôn.

Tả Lương Bình nhìn bóng sau lưng đại hán cho đến khi mất hút rồi từ từ đóng cửa lại rảo bước về phòng, khẻ bảo Lý Hàn Thu:

- Người tới đây là một nhân vật võ lâm. Chắc Giang Nam Song Hiệp đã bắt đầu mở cuộc điều tra những khách sạn trong thành Kim Lăng.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Vị Khâm Sai đại nhân kia tới thành Kim Lăng hiện trú ở đâu?

Tả Lương Bình đáp:

- Cái đó tiểu đệ cũng không biết nữa.

Lý Hàn Thu cười hỏi:

- Quan Khâm Sai đại thần cũng có một tên thị vệ võ công cao cường lắm phải không?

Tả Lương Bình đáp:

- Dưới trướng quan Cửu môn Đề đốc trong triều thiếu gì võ lâm cao thủ. Tiểu đệ chắc Ngự Sử đại nhân quyết chẳng đi tuần tra một mình.

Hai người ở trong điếm vừa nói chuyện vừa chờ Lôi Phi. Đã hết canh hai vẫn chưa thấy y về. Bất giác hai người đều nóng ruột vì bề nào cũng phải chờ Lôi Phi về rồi mới quyết định chương trình hành động.

Lý Hàn Thu không còn nhẫn nại được nữa cất tiếng hỏi:

- Tả huynh! Lôi huynh hẹn với Tả huynh sẽ trở về vào hồi nào?

Tả Lương Bình đáp:

- Y hẹn chậm lắm là không quá canh hai.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

- Bây giờ canh mấy rồi?

Tả Lương Bình đáp:

- Canh hai đã hết canh hai.

Lý Hàn Thu nói:

- Không khéo xảy ra chuyện gì rồi. Chúng ta chẳng thể ngồi đây mà chờ mãi được.

Tả Lương Bình nhìn Lý Hàn Thu hỏi:

- Tiểu đệ không thuộc địa thế Kim Lăng. Lý huynh có biết nên xử trí cách nào không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Trước hết là phải dò cho biết hành tung y ở đâu. Hỡi ôi! Nếu Phương Tú đem y vào Phương gia đại điện thì thật rắc rối to.

Tả Lương Bình hỏi:

- Sao? Phương gia đại điện đáng sợ lắm ư?

Lý Hàn Thu đáp:

- Đó là một toà điện mà cách kiến trúc đã hao phí tâm cơ rất nhiều để đặt cạm bẫy khắp mọi chỗ.

Tả Lương Bình lại hỏi:

- Lôi huynh là người lúc nào cũng đề cao cảnh giác, chắc không đến nỗi bị người ta ám toán. Chúng ta hãy chờ lại một chút nữa được không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Đêm nay đành chịu rồi. Nếu sáng mai y không về thì tiểu đệ lại đến Hội Võ Quán để dò la tin tức.

Tả Lương Bình hỏi:

- Liệu có dò được không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Hội Võ Quán tuy là nơi mà Giang Nam Song Hiệp ngấm ngầm nắm mấu chốt, trong quán chẳng thiếu gì tay cao thủ ẩn nấp, nhưng số đông người vào quán ăn uống là khách qua đường nghe danh tìm đến nên ở đó nói chuyện khá tự do. Có điều Giang Nam Song Hiệp dự định bày trò gì là chúng lại lợi dụng Hội Võ Quán làm nơi truyền tin đi.

Tả Lương Bình bỗng thổi tắt phụt đèn, khẻ nói:

- Có người tới đó!

Lý Hàn Thu ngưng thần chú ý lắng tai nghe, quả nhiên có tiếng bước chân rất nhẹ nhàng lọt vào tai thì nghĩ bụng:

- Anh chàng này tai mắt tinh mẫn như vậy thì nhất định nội công phải cực kỳ thâm hậu.

Bỗng nghe Tả Lương Bình khẻ nói:

- Phía trước và phía sau đều có cửa sổ. Lý huynh lưu tâm cửa sổ mặt trước còn tiểu đệ chú ý cửa sổ mặt sau.

Lý Hàn Thu gật đầu, ngưng thần nhìn ra cửa sổ phía trước.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn một tuần trà, đột nhiên giấy dán cửa sổ bị chọc ra một lỗ thủng nhỏ. Chắc người đứng bên ngoài đắp nước bọt vào giấy cho giản ra, nên trong lúc chọc thủng tuyệt nhiên không nghe một tiếng động nào hết.

Lý Hàn Thu mục lực hơn người mà lại để hết tâm thần chú ý chàng nhìn rõ một con mắt đặt vào lổ thủng nhìn vào trong nhà. Chàng nghĩ thầm trong bụng:

- Người tới đây nhất định là thuộc hạ của Giang Nam Song Hiệp. Đại khái lúc mình tới đây đã bị chúng theo dõi.

Chàng toan bấm Tả Lương Bình, nhưng vừa quay lại thì thấy gã đang nhìn chầm chọc vào cửa sổ phía sau. Hiển nhiên bên ngoài cửa sổ này cũng có nhiều biến hóa.

Chàng liền chú ý nhìn lên thì quả nhiên cũng có con mắt đang nhìn qua lổ thủng vào trong nhà.

Tả Lương Bình đang ngồi cạnh giường, bây giờ cũng từ từ nằm ngã xuống.

Lý Hàn Thu cũng hạ mình xuống theo. Tuy hai người chưa nói ra miệng song đều hiểu tâm lý nhau là hãy chờ coi đối phương hành động thế nào rồi sẽ tuỳ cơ ứng biến.

Quả nhiên người đứng bên ngoài cửa sổ mặt trước nhòm một lúc không thấy trong nhà phản ứng, dường như không nhẫn nại được nữa, đẩy cửa đánh kẹt một tiếng. Cánh cửa mở ra. Một bóng người thấp thoáng đã lạng vào trong nhà.

Lý Hàn Thu lẩm bẩm:

- Thân pháp người này mau lẹ thiệt! Họ lại cả gan hành động tựa hồ dưới mắt không người.

Tả Lương Bình rất trầm tĩnh, vẫn nằm duỗi dài trên giường không nhúc nhích.

Người vừa nhảy vào nhà thật là lớn mật. Y quẹt lửa thắp đèn lên.

Lý Hàn Thu không thể trầm tĩnh được nữa ngồi nhõm dậy.

Người mới đến mình mặc áo đen, lưng đeo trường kiếm.

Y không quay đầu lại đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Mũi kiếm sáng loáng trỏ vào trước ngực Lý Hàn Thu, cất tiếng lạnh lùng nói:

- Không được vọng động!

Tuy cố lên giọng ồm ồm nhưng vẫn không kềm chế được thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng. Hiển nhiên người này là một cô gái.

Lý Hàn Thu xoay chuyển ý nghĩ trong lòng tự hỏi:

- Người này là ai? Chẳng lẽ Giang Nam Song Hiệp lại phái một vị cô nương đến đối phó với bọn mình?

Người áo đen từ từ xoay mình lại. Cặp mắt trong suốt chăm chú nhìn vào mặt Lý Hàn Thu một hồi rồi đột nhiên cất tiếng gọi:

- Lý Hàn Thu!

Lý Hàn Thu chấn động tâm thần, song chàng cố trấn tĩnh, lẳng lặng không trả lời.

Người áo đen chuyển động cặp mắt nhưng vẫn nhìn chằm chặp vào mặt Tả Lương Bình và Lý Hàn Thụ Hiển nhiên thị muốn coi tướng mạo xem có ra được một chút manh mối gì không? Nhưng hai người vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Bỗng người áo đen tặc lưỡi tự nói để mình nghe:

- Chà! Y dám gạt ta. Về ta phải thanh toán y mới được.

Mấy câu này thanh âm rất nhỏ nhẹ. Đúng là khẩu âm của thiếu nữ.

Lý Hàn Thu đột nhiên nhìn ánh mắt của người áo đen phát giác ra là người mà chàng đã quen biết. Chàng không nhịn được khẻ hỏi:

- Ai đã gạt cô?

Người áo đen bỗng giương to cặp mắt nhìn Lý Hàn Thu hỏi:

- Ngươi muốn biết ư?

Lý Hàn Thu đáp:

- Cô nương thử nói nghe!

Người áo đen nói:

- Được lắm! Ta cho ngươi hay. Kẻ gặp ta đó tên gọi Lôi Phi.

Thị nói câu này khiến cho Lý Hàn Thu càng chấn động tâm thần.

Tả Lương Bình cũng không nhịn được nữa, ngồi bật dậy hỏi:

- Lôi Phi ư?

Người áo đen tủm tỉm cười đáp:

- Phải rồi! Chính Lôi Phi!

Lý Hàn Thu khẻ hỏi:

- Cô nương đeo mặt nạ phải không?

Người áo đen hỏi lại:

- Còn ngươi thì sao?

Lý Hàn Thu đáp:

- Đồ thuốc dịch dung.

Người áo đen hỏi:

- Có phải ngươi là Lý Hàn Thu không?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

- Cô nương là ai?

Người áo đen đáp:

- Ngươi hãy xưng tên trước đi rồi ta hãy cho ngươi hay cũng chưa muộn.

Lý Hàn Thu gật đầu đáp:

- Phải rồi! Tại hạ chính là Lý Hàn Thu, còn cách xưng hô cô nương thế nào?

Người áo đen hỏi lại:

- Ngươi quên ta rồi hay sao?

Lý Hàn Thu hỏi:

- Cô nương có phải là Tần tiểu thư ở trong Phương gia đại viện không?

Người áo đen cười đáp:

- Kêu bằng tiểu thư thì nịnh quá! Tiện tì là nha đầu Tần Nhi.

Lý Hàn Thu một mặt ngấm ngầm vận khí phòng bị, một mặt hỏi:

- Đêm khuya cô nương đến đây.

Tần Nhi ngắt lời:

- Dĩ nhiên là để kiếm công tử.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Lôi huynh bảo cho cô biết nơi trú ngụ của bọn tại hạ hay sao?

Tần Nhi mĩm cười đáp:

- Nếu y không bảo thì tiểu tì làm sao mà kiếm tới đây một cách dễ dàng thế được?

Lý Hàn Thu lại hỏi:

- Lôi huynh hiện giờ ở đâu?

Tần Nhi đáp:

- Ở trong Phương gia đại viện.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Y bị Phương Tú bắt ư?

- Y vào để bổ sung một tên hộ viện. Các vị đóng kịch khéo quá, che được cả mắt Phương Tú.

Lý Hàn Thu nói:

- Nhưng chẳng thể nào giấu cô nương được.

Tần Nhi cười nói:

- Nếu y không bảo cho biết thì tiểu tì khó mà phát giác ra được.

Lý Hàn Thu gật đầu nói:

- Té ra là thế!

Tần Nhi nói:

- Lôi Phi muốn truyền tin cho hai vị hay là y đã trà trộn vào Phương Gia Đại Viện. Từ đây y hành động khó bề tự do, e rằng không thể cùng hai vị thường thường gặp mặt được.

Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn Tả Lương Bình rồi hỏi:

- Rồi sau sao nữa?

Tần Nhi đáp:

- Y vội lắm chỉ dặn tiểu tì được đôi câu rồi lật đật đi ngay. Về sau ra sao thì hai vị tự nghĩ lấy.

Lý Hàn Thu đột nhiên chắp tay xá dài:

Tần Nhi sửng sốt hỏi:

- Công tử làm chi vậy?

Lý Hàn Thu đáp:

- Tại hạ có một việc muốn ủy thác cho cô nương.

Tần Nhi hỏi:

- Việc chỉ Công tử thử nói nghe!

Lý Hàn Thu đáp:

- Y trà trộn vào Phương Gia Đại Viện thật khó nỗi an toàn. Bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ hành tung, Phương Tú lại là người thâm hiểm tất không buông tha y một cách dễ dàng. Cô nương ra vào tự do vạn nhất có điều chi bất trắc, mong rằng cô nương thông báo cho y hay.

Tần Nhi nói:

- Tiểu tì hiểu rồi. Nếu tiểu tì biết thì nhất định báo cho y biết. Còn điều mình không hay thì cũng chẳng làm thế nào được.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Cô nương là người thông tuệ khác thường, chỉ lưu tâm một chút thì có lý nào lại không hay biết?

Tả Lương Bình nói:

- Còn một vị đi với cô nương.

Tần Nhi ngắt lời:

- Không sao đâu! Y cũng là một người chị em rất thân tín.

Lý Hàn Thu khẻ thở dài nói:

- Lần trước tại hạ điểm huyệt cô nương mà cô nương không để lòng oán hận nay lại còn đến đưa tin, tại hạ rất lấy làm cảm kích.

Tần Nhi cười mát nói:

- Công tử bất tất phải khách sáo.

Thị ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Tiểu tì có điều muốn thỉnh giáo công tử.

Lý Hàn Thu hỏi lại:

- Điều chi vậy?

Tần Nhi hỏi:

- Quyên cô nương đó hiện giờ ở đâu?

Lý Hàn thu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Tại hạ không muốn lừa dối cô nương, nhưng không thể nói rõ được.

Tần Nhi hỏi:

- Công tử cùng cô ta thân nhau lắm phải không?

Lý Hàn Thu cười đáp:

- Quyên cô nương là người rất thông tuệ bất luận là ai cũng chẳng thể làm cho cô ta chịu ảnh hưởng.

Tần Nhi nói:

- Nếu ngày sau công tử có gặp Quyên cô nương xin nói cho cô hay là phải gia tâm đề phòng. Phương Viện Chúa hận y thấu xương. Lão muốn bắt cho bằng được cô ta mới cam lòng.

Lý Hàn Thu nói:

- Tại hạ e rằng trong vòng một năm không có cách nào gặp Quyên cô nương được.

Tần Nhi nói:

- Nếu vậy tiểu tì cũng đành chịu, bằng có cơ hội thì nhờ công tử chuyển lời cảnh cáo này cho cô hay. Mình tuy hết lòng nhưng không thể nào làm cách nào hơn được.

Lý Hàn Thu nói:

- Được rồi! Lúc tại hạ gặp được Quyên cô nương thế nào cũng chuyển lời của cô cho y hay.

Tần Nhi nói:

- Thế là câu chuyện của bọn tiểu tì làm xong rồi, bây giờ xin cáo từ.

Lý Hàn Thu khẻ thở dài nói:

- Đa tạ cô nương!

Tần Nhi trở gót vừa đi vừa nói:

- Các vị ở đây hay lắm, vì nó là một khách sạn duy nhất không có tai mắt của Phương Viện Chúa.

Lý Hàn Thu lấy làm kỳ hỏi:

- Tại sao vậy?

Tần Nhi đã ra đến cửa liền dừng bước quay lại đáp:

- Vì chủ nhân khách sạn này không muốn gây sự với ai. Đêm nay tiểu tì đến đây cũng là mạo hiểm lắm.

Lý Hàn Thu nổi tính hiếu kỳ, chàng không nhịn được hỏi:

- Cô nương có thể lưu lại trong khoảnh khắc để nói cho bọn tại hạ biết câu chuyện về khách sạn này không?

Tần Nhi khẻ đáp:

- Tân Thị khách sạn của hai anh em họ Tân. Họ là một đôi quái nhân. Võ công tinh thâm nhưng không qua lại với bạn hữu giang hồ, họ chỉ mong đừng ai khinh miệt họ. Trái lại họ cũng không làm khó dễ với ai. Hễ rời khỏi Tân Thị khách sạn ngoài ba thước rồi giết người là họ cũng không hỏi đến nữa. Song đối với những khách trọ trong nhà thì họ bảo vệ rất nghiêm mật, quyết không để ai khinh mạn khách hàng.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Họ dám đối đầu với Giang Nam Song Hiệp ư?

Tần Nhi đáp:

- Cả hai anh em đều mang tuyệt kỷ trong người, nhưng chỉ trông vào khách sạn làm kế sinh nhai, an bần lạc đạo. Phương Tú biết họ không có dã tâm gì dĩ nhiên cũng nhường nhịn họ một chút.

Lý Hàn Thu nói:

- Té ra là thế!

Tần Nhi nói:

- Tiểu tì phải về thôi. Khi có việc gì sẽ lại tới đây tìm các vị.

Lý Hàn thu nói:

- Bất cứ cô nương tới lúc nào bọn tại hạ cũng hoan nghênh.

Tần Nhi tung mình nhảy lên nóc nhà rồi chạy đi như bay.

Lý Hàn Thu trông bóng sau lưng Tần Nhi đi xa rồi mới khép cửa phòng lại hỏi:

- Tả huynh! Lôi huynh đã trà trộn vào Phương Gia Đại Viện. Còn chúng ta hành động thế nào?

Tả Lương Bình hỏi lại:

- Theo ý Lý huynh thì sao?

Lý Hàn Thu đáp:

- Bất luận chúng ta hành động gì cũng nên thông tri cho Lôi huynh biết trước mới được.

Tả Lương Bình nói:

- Khách sạn này đã là nơi an toàn. Vậy chúng ta ở đây để chờ tin tức Lôi huynh. Gã ngừng lại rồi nói tiếp:

- Có một điều mà tại hạ nghĩ mãi không ra.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Điều gì?

Tả Lương Bình đáp:

- Đông chủ khách sạn này đã không cho người nào phạm tới một cách dễ dàng, vậy mà sao Tần cô nương lại ra vào tự do như vậy?

Lý Hàn Thu nói:

- Chắc mấy cô chẳng có ác ý gì nên chủ nhân không muốn can thiệp.

Tả Lương Bình thở phào một cái rồi hỏi:

- Lý huynh! Lý huynh có xác định người áo đen vừa rồi là Tần cô nương không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Cứ nghe khẩu âm và cách đối thoại thì chắc là đúng rồi.

Tả Lương Bình hỏi:

- Lý huynh biết chắc đây là tin của Lôi huynh đưa ra chứ?

Lý Hàn Thu đáp:

- Cái đó khó nói lắm. Tả huynh có thấy chỗ nào sơ hở khả nghi không?

Tả Lương Bình đáp:

- Sơ hở thì không có, nhưng tiểu đệ thấy bọn họ hành động tự do thái quá nào ra vào giữa lúc canh khuya, nào nữ cải làm nam. Chẳng lẽ trong Phương Gia Đại Viện không có người quản cô hay sao?

Lý Hàn Thu đáp:

- Tả huynh nói có lý. Chúng ta phải đề phòng mới được. Theo ý Tả huynh thì nên làm thế nào?

Tả Lương Bình nói:

- Kể ra vừa rồi chúng ta nên lưu thị lại bảo y cởi bỏ khăn bịt mặt để xem có đúng Tần cô nương không. Nếu không phải thì chúng ta hoá trang làm hai cô đó vào Phương Gia Đại Viện tìm cách cứu Lôi huynh ra.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-180)


<