← Hồi 49 | Hồi 51 → |
Nhuế Vĩ ngồi nơi sàn thuyền, lắc đầu thốt:
- Tại hạ không đấu với huynh đài đâu!
Âu Dương Ba cười lạnh:
- Không đấu không được!
Nhuế Vĩ vẫn lắc đầu:
- Không cừu, không oán thì đánh nhau làm sao được?
Âu Dương Ba càng phút càng vênh váo, cứ cho là Nhuế Vĩ ngán sợ, lên giọng bảnh, hét:
- Ai bảo ngươi thày lai, động việc gì của ai cũng chúi mũi thọc mỏ vào?
Nếu không dám đấu, ngươi hãy để cho thiếu gia đạp mấy cái, thiếu gia hả tức tha cho!
Nhuế Vĩ không giận. Nhưng Diệp Thanh giận. Biến sắc mặt nhợt nhạt, nàng gằn mạnh:
- Đại ca ta chỉ khuyên ngươi đừng vô lễ với lớp người cao tuổi, dù ngươi có cho rằng nói như vậy là chen vào việc của ngươi, cái đó mặc ngươi, muốn nghĩ sao thì nghĩ, đại ca ta không đấu với ngươi đâu!
Âu Dương Ba cười lạnh:
- Đại ca ngươi nhát gan, thì ngươi thay thế hắn đi!
Diệp Thanh bĩu môi:
- Ta là gái, dù ta xuất thủ, cũng đánh bại được thứ cuồng vọng ngạo nghễ như thường!
Âu Dương Ba quát:
- Giỏi thì bước ra đây! Ra đây ngay xem nào!
Diệp Thanh toan bước tới.
Nhuế Vĩ thấp giọng bảo:
- Thanh nhi! Người ta đã cứu mình, thì cũng là một cái ơn đối với mình.
Đành rằng ở trên thuyền nhỏ, chưa chắc gì mình phải chết giữa biển, song dù sao thì cũng phải biết ơn. Người ta có nặng lời một chút, mình đừng phiền hà chi mà lỗi đạo nghĩa. Dằn cơn giận, Thanh nhi!
Diệp Thanh nghe lời, bất động.
Âu Dương Ba nổi cáu, lại hét:
- Không tự xuất thủ, không cho người khác xuất thủ, như vậy là ngươi có ý tứ gì?
Nhuế Vĩ vòng tay thốt:
- Dù huynh đài có đạp tại hạ mấy cái, tại hạ cũng không động thủ đâu.
Âu Dương Ba bước tới, co chân đạp liền.
Lão bà thấy thế chịu không nổi, phần hận cha dung dưỡng cho con hung hăng, phần ghét con quen thói hoành hành ngang ngược. Hơn thế, Âu Dương Long Niên mường tượng đồng tình với con nữa chứ! Bà liền phóng chiếc gậy ra.
Bà vốn đứng cách Nhuế Vĩ độ ba trượng, không rõ bà quét ngọn gậy cách nào, vừa thấy tay bà vung lên, là ngọn gậy tới nơi liền.
Âu Dương Ba kinh hãi, thu chân lùi lại.
Âu Dương Long Niên thoáng giật mình, thốt:
- Bọn mình già rồi, bà ạ! Hãy đứng bên ngoài xem, mặc cho bọn hậu sanh đối phó với nhau!
Câu nói đó có ý tứ là, nếu lão bà nhúng tay vào, thì lão không đứng yên mà nhìn cho đâu.
Lão bà quay mặt lại, cười hắc hắc:
- Con trai lớn của ngươi chết thảm, cái chết đó có oan uổng chăng?
Âu Dương Long Niên nổi giận:
- Việc cũ đã qua, bà nhắc lại làm gì hả? Bà nên nhớ, năm xưa bảy người hạ sát con lão phu, đều bị lão phu lần lượt giết hết rồi!
Lão bà lạnh lùng:
- Nhưng ngươi lại quên, cũng bắt đầu từ đó, cái hiệu Hải Long Vương của ngươi mai một luôn!
Âu Dương Long Niên chợt thở dài một tiếng.
Nhuế Vĩ biết ngay lão tiên sanh này có một người con trai lớn, hành hung tác ác, bị người trong võ lâm vì bảo vệ chánh nghĩa, liên thủ trừ diệt. Lão không biết lỗi của con, lại bênh con, giang hồ từ đó không còn xem trọng lão nữa.
Âu Dương Long Niên thốt:
- Bà là ai, bà không cho lão phu biết lại cứ nhắc đến việc gia đình của lão phu mãi! Lão phu xin bà đừng làm cái việc vô ích đó, có thể bất lợi cho bà!
Lời nói đó nghịch tai quá!
Tuy nhiên, lão bà không lộ vẻ gì cáu kỉnh, trái lại bật cười lớn, thốt:
- Bày điều tốt, không ai mang ơn, lại còn xua chó cắn đuôi! Trớ trêu thay!
Như vậy mới biết, làm ơn cho người, người cho ăn phẩm!
Âu Dương Long Niên mỉa:
- Xin lỗi bà nhé! Lão phu không hề mời bà ăn phẩm đâu nhé!
Lão bà thu ngay nụ cười, trầm gương mặt lạnh, thốt:
- Được! Âu Dương Long Niên, chờ con trai ngươi giao thủ xong với vị thanh niên đó, chúng ta sẽ so chiêu với nhau.
Âu Dương Long Niên vốn khinh thường lão bà, bật cười ha hả:
- Tốt! Tốt! Lão phu sẵn sàng thỉnh giáo nơi bà!
Day qua Âu Dương Ba, lão giục:
- Con chờ gì nữa mà chưa chịu nhờ vị đại ca đó chỉ điểm cho?
Bị lão bà dọa khiếp, Âu Dương Ba mất hết tinh thần, bây giờ thấy phụ thân khuyến khích, hắn nổi tánh hung hăng trở lại. Lập tức, hắn tiến lên, thủ thế xong rồi, quát:
- Đứng lên! Chuẩn bị giao thủ! Đừng có nằm vạ tại đó, xấu hổ lắm!
Nhuế Vĩ không muốn giao thủ, cứ ngồi lỳ, nhắm mắt lại.
Âu Dương Long Niên thốt!
- Tiểu tử, ngươi từ chối giao đấu với con trai lão phu, là ngươi khinh lão phu đó!
Nhuế Vĩ than thầm:
- "Gặp nhau, mình cứ tưởng lão ta là con người chán đường danh, lạnh nẻo lợi, muốn trí thân vật ngoại, vui với trăng nước trời mây.
Không ngờ lão còn lục đục trong dòng đời hơn bất cứ tục nhân nào, bênh con mà thành mù quáng! Già cỡ đó mà còn hiếu động, thì thật là đáng trách!"
Chàng mở mắt, gọi Diệp Thanh:
- Thanh nhi! Thuyền của chúng ta còn đó chăng?
Diệp Thanh đáp:
- Còn! Cột dây theo sau thuyền này!
Nhuế Vĩ đứng lên:
- Chúng ta đi thôi!
Hồ Cáp Na kinh hãi:
- Đi đâu?
Nhuế Vĩ đáp:
- Xuống thuyền của chúng ta!
Hồ Cáp Na biến sắc:
- Thuyền không buồm, không chèo, trở về đó có khác nào chờ chết?
Diệp Thanh cười lạnh:
- Chết vì đói khát, sóng gió, còn dễ chịu hơn ở đây để chết tức!
Nhuế Vĩ gật gù:
- Người ta không hoan nghinh mình, thì mình có ý tứ gì mà lưu lại đây!
Cả ba người đồng bước đến be thuyền.
Bỗng nhiên, lão bà phi thân vút theo, đáp trước mặt họ, chận lại.
Nhuế Vĩ vòng tay:
- Xin lão tiền bối cho phép bọn vãn sinh cáo từ.
Lão bà đáp:
- Chúng ta đều là nạn nhân như nhau, các ngươi tức khí không chịu nổi, thì ta cũng không chịu nổi như các ngươi!
Diệp Thanh mỉm cười, hỏi:
- Thế ra, tiền bối muốn đi theo bọn tôi, chứ không phải ngăn chận?
Lão bà đáp:
- Đi theo cũng được! Ở lại càng nhìn cái lão hồ đồ đó ta càng chướng mắt, chứ không ích gì. Tuy nhiên, trước khi đi cần phải làm cho ra lẽ.
Nhuế Vĩ hỏi:
- Việc gì thế, tiền bối?
Lão bà cau mày:
- Vị tiểu muội của ngươi nhảy xuống biển, ngươi không muốn hỏi cho biết tại sao à?
Nhuế Vĩ đáp:
- Âu Dương tiên sinh có giải thích rồi, vãn bối phải tin như vậy, chứ còn biết làm sao hơn?
Lão bà cười lạnh:
- Sự tình đâu có quá đơn giản như vậy! Ngươi hãy hỏi lại xem!
Nhuế Vĩ quay đầu lại, nhìn Âu Dương Long Niên. Chàng không hỏi bằng miệng, chỉ hỏi bằng ánh mắt.
Âu Dương Long Niên đâm ra bối rối. Âu Dương Ba vụt cất tiếng:
- Chính thiếu gia bức con bé đó nhảy xuống biển đấy!
Lão bà hừ lạnh:
- Ta tưởng ngươi không dám chịu thừa nhận chứ!
Nhuế Vĩ bước từng bước nặng tiến đến trước mặt Âu Dương Ba, quắc mắt hỏi:
- Tại sao? Tại sao?
Âu Dương Ba ngẩng cao mặt, đáp gọn:
- Tại thiếu gia cao hứng, chứ chẳng tại sao cả!
Nhuế Vĩ run người, mắt bốc lửa. Chàng gằn giọng:
- Nàng là gái yếu đuối, gái lâm nạn, các hạ cứu nàng rồi sao lại bức nàng nhảy trở lại xuống biển? Nói ngay! Sự nhẫn nại của tại hạ chẳng phải là vô giới hạn đâu nhé!
Âu Dương Ba bật cười cuồng dại:
- Ta đang sầu vì ngươi không động thủ đây! Ngươi cứ động thủ đi, rồi ta sẽ cho biết nguyên nhân chân chánh khiến em gái ngươi nhảy xuống biển trở lại!
Nhuế Vĩ vươn hai tay bị cột lên, rồi bảo:
- Các hạ xuất chiêu trước đi!
Âu Dương Ba cười khúc khích:
- Thì ngươi cứ mở dây trói đi! Ta sẵn sàng chờ!
Nhuế Vĩ quát:
- Dây này không mở được! Các hạ khỏi cần chờ!
Âu Dương Ba hừ một tiếng:
- Ngươi có điên không? Tay trói cột như vậy, còn đánh cái nỗi gì được?
Hay là ngươi khinh tuyệt học gia truyền của dòng họ Âu Dương?
Âu Dương Long Niên thốt:
- Để lão phu mở cho ngươi! Có vậy cuộc đấu mới công bằng!
Diệp Thanh cười lạnh:
- Lão già tài ba gì mà mở được Phược Long Sách?
Âu Dương Long Niên kinh hãi:
- Phược Long Sách?
Lão có nghe nói đến loại dây đó, chứ chưa từng thấy qua. Lão tự hỏi:
- "Ai cột dây đó nơi tay tiểu tử chứ?"
Nghe Diệp Thanh gọi xách khóe lão già này, lão già nọ, Âu Dương Long Niên nổi giận, hỏi:
- Ngươi mắng ai? Hở liễu đầu?
Lão bà cười sằng sặc:
- Không mắng ngươi thì còn mắng ai nữa? Nếu ngươi giỏi, thì mở thử gút dây cho ta xem!
Âu Dương Long Niên không dám mạo hiểm, nếu mở không được thì ê mặt còn gì? Lão lờ đi, bảo Âu Dương Ba:
- Người ta nói không cần mở dây trói tay cũng giao đấu được, vậy con cứ xuất chiêu đi! Nên nhớ, con đã tuyên bố là không quá mười ba chiêu đấy nhé!
Lão bà cười mỉa:
- Âu Dương Long Niên! Da mặt ngươi dày quá!
Hô Cáp Na căm hận Âu Dương Long Niên, nghe lão bà mắng, nàng khoan khoái vô cùng. Nàng bật cười sằng sặc!
Âu Dương Long Niên vờ chẳng nghe gì cả, cứ cười.
Hô Cáp Na ré lên:
- Quả thật mà, da mặt của lão dày ghê mà!
Âu Dương Ba cao ngạo:
- Ngươi không mở dây trói tay, thì chỉ trong ba chiêu, ta hất ngươi xuống biển, chẳng cần phải dùng đủ mười ba chiêu.
Lão bà sợ Nhuế Vĩ không đối phó nổi, vội thốt:
- Nhà Âu Dương có tuyệt kỹ "Thập tam chiêu Âm Dương Tán Thủ", chưởng hữu hư, chưởng tả thực, chi trì được ba chiêu là cầm như thắng cuộc.
Trong khi đó thì Âu Dương Ba đã đánh ra một chưởng rồi.
Lão bà ngầm bảo Nhuế Vĩ cố gắng ứng phó đủ ba chiêu thôi, rồi ngưng đấu, nếu tiếp tục là bị hại ngay.
Âu Dương Long Niên không ngờ lão bà hiểu rõ sở đắc của lão, thầm nghĩ:
- "Bốn mươi năm trước, trong kỳ võ lâm đại hội tại Hoa Sơn, vì ta chưa luyện thành "Âm Dương Tán Thủ Pháp", nên phải bại nơi tay Hồ Nhất Vạn. Trừ người tham dự cuộc đại hội lần đó ra, chẳng một ai bên ngoài biết nhà Âu Dương ta có tuyệt kỹ gia truyền. Không lẽ mụ này là bà ấy?"
Nhuế Vĩ thấy Âu Dương Ba đánh chưởng hữu ra, còn chưởng tả thì giữ đứng trước ngực, biết ngay nếu nghinh đón chưởng hữu thì bị chưởng tả vút sang liền.
Chàng cảm kích lão bà vô cùng, nhờ bà chỉ điểm nên chàng khám phá ra điều lợi hại đó.
Tuy nhiên, chàng không nhìn chưởng của đối phương, bất thình lình phóng ra một chân. Phóng ra chân đó, là chàng sử dụng "Phi Long Bát Bộ", chân vừa vút đi, mình liền biến mất.
Âu Dương Ba đinh ninh đắc thủ, không ngờ địch biến mất như bóng ma.
Thành thử, tuyệt chiêu của hắn trở thành vô ích. Hắn đâm ra hoang mang. Trong lúc đó, một đạo kình lực cuốn ập vào hắn, không rõ phát xuất từ đâu.
Thì ra, Nhuế Vĩ tung mình lên không, rồi từ trên không, buông mình xuống, đồng thời gian, phóng cước tấn công thực sự. Chàng nhắm vào tay tả, trước ngực Âu Dương Ba.
Âu Dương Ba thấy kịp, lùi lại ba bước, đoạn đánh ra chiêu thứ hai.
Nhuế Vĩ đáp luôn xuống đất. Không chậm trễ, chàng dùng chân tấn công liền, y như cái đá trước, quyết chiếm tiên cơ, hóa giải chiêu thức của đối phương.
Âu Dương Ba bị chế ngự trụ lượt thứ hai, không làm sao sử dụng được tay tả.
Hắn lại lùi để tránh, rồi đánh ra chiêu thứ ba.
Nhuế Vĩ cứ y theo một bộ pháp đó, bức dồn Âu Dương Ba lùi lại qua từng chiêu một, cuối cùng đánh đến chiêu thứ mười ba, hắn vẫn không làm gì nổi Nhuế Vĩ.
Mỗi lần lùi ba bước, hắn lùi đúng mười ba lần, cộng tất cả ba mươi chín bước.
Hắn đến sát be thuyền, nếu muốn lùi nữa, thì phải vượt thuyền và như vậy là rơi xuống biển.
Nhuế Vĩ quyết làm cho hắn lọt xuống biển để trả thù, nên không ngừng phóng chân. Ác hơn nữa, chàng phóng cả hai chân, theo thế liên hoàn cước.
Không sử dụng được "Âm Dương Tán Thủ", Âu Dương Ba thấy nguy từng hồi, bây giờ đúng là lúc hắn bị dồn vào đường cùng, nếu muốn bảo toàn sanh mạng, hắn phải nhảy xuống biển. Không do dự, hắn nhảy liền.
Diệp Thanh bật cười khanh khách, mỉa:
- Hay ghê! Với ba chiêu, đánh bại địch. Kết quả dùng đủ mười ba chiêu, lại chính mình rơi xuống biển! Võ công cỡ đó là nhất rồi! Đáng phục! Đáng phục!
Âu Dương Long Niên biến sắc mặt xanh dờn, bất chấp luật lệ giang hồ, biết rằng già lấn hiếp trẻ là mất thinh danh một bậc tiền bối, lão vẫn làm, lão đánh ra một chiêu. Dĩ nhiên, lão sử dụng "Âm Dương Tán Thủ Pháp", và cái đích là Nhuế Vĩ.
Nhuế Vĩ y theo cách cũ, phóng ra một chân, định chiếm tiên cơ.
Nhưng Âu Dương Long Niên đâu phải là Âu Dương Ba? Và cái già dặn bao giờ cũng vững chắc hơn cái non nớt. Huống chi, Âu Dương Long Niên đã thấy rõ cước pháp do chàng sử dụng qua mười mấy lượt.
Đồng chiêu thức, người lão luyện thi triển thì bao giờ cũng linh diệu hơn những kẻ kém công phu.
Bàn tay tả đưa ra, lão chụp trúng chân tả của Nhuế Vĩ, nếu lão gạt tay, thì Nhuế Vĩ bị hất xuống biển liền.
Lão bà hét lớn:
- Buông tay!
Một vật có ánh vàng từ tay bà bay vút tới, nhắm vào lưng Âu Dương Long Niên bắn vào. Biết vật đó là lợi hại, lão có vận dụng cương khí phòng vệ cơ thể cũng không hiệu quả, bắt buộc phải buông tay, quay nhanh mình, lạng người qua một bên, hoành tay chụp luôn vật đó. Vật đó nằm gọn trong tay lão. Nhìn vật trong tay, Âu Dương Long Niên kêu lên kinh hãi:
- "Ngưu Mao Thiên Vương châm"!
Lão bà đưa tay gạt chiết mặt nạ xuống, gương mặt thật lộ ra, một gương mặt đẹp như mặt mỹ nữ. Bà cười lạnh, thốt:
- Hiện tại, thì ngươi biết ta là ai?
Âu Dương Long Niên biến sắc thảm, lẩm nhẩm:
- Quả nhiên là bà!
Nhuế Vĩ bị bóp mạnh, chân tê dại, đứng không vững, suýt rơi luôn xuống biển.
Nghe Âu Dương Long Niên kêu lên mấy tiếng "Ngưu Mao Thiên Vương châm", bất giác chàng kinh hãi, rồi đến lúc lão bà lộ bộ mặt thật, chàng càng kinh hãi hơn nữa, buột miệng kêu lớn:
- Thiên Sơn Ngọc Diện Thần Bà!
Phải! Chính là Thiên Sơn Ngọc Diện Thần Bà, một trong năm đại cao thủ bốn mươi năm về trước.
Âu Dương Long Niên trầm giọng:
- Tưởng bà! Bà giả dạng vào thuyền lão phu, định dòm ngó cái chi đó?
Ngọc Diện Thần Bà cười lạnh:
- Ngươi bảo ta dòm ngó cái gì?
Âu Dương Long Niên nói:
- Cái hạn trăm năm đã qua, ai ai cũng muốn tìm cho được quyển "Huyền Quy". Mà nghề hàng hải thì các vị không rành, trong thiên hạ chỉ có mỗi một họ Âu Dương của lão phu là thừa sức dọc ngang trên mặt biển. Bà len lỏi vào thuyền của lão phu có phải là để dọ thám một vài tin tức hữu ích cho mưu đồ của bà chăng?
Ngọc Diện Thần Bà mắng:
- Con người mặt dày thì cứ luôn luôn buông lời không biết thẹn! Tự ta có đường ta tìm, phần ngươi có nẻo ngươi kiếm, ta đi đâu tùy ta, ta có yêu cầu ngươi cho ta đáp nhờ thuyền của ngươi đâu?
Âu Dương Long Niên phát cáu:
- Thế tại sao bà cải dạng đổi hình, làm cho lão phu không còn nhận ra được bà là ai? Dù đổi lốt cũng chẳng sao, song ít nhất bà cũng cho lão phu biết thân phận chân chánh của bà chứ? Giấu ai tùy bà, sao bà lại giấu cả lão phu?
Ngọc Diện Thần Bà bĩu môi:
- Ta có tự do của ta, ta hành động tùy ý thích của ta. Ta không lộ thân phận, bởi chưa đến lúc tất yếu!
Âu Dương Long Niên cười ngạo:
- Chưa đến lúc tất yếu? Bà nói nghe hay quá! Thân phận danh vọng của bà, nào phải nhỏ, mấy tiếng đó đủ tắc trách việc làm của bà sao? Này, Tưởng bà hành động mờ ám ẩn ẩn, trốn trốn của bà đó, giang hồ xếp vào loại hạ đẳng cùng lưu, thử hỏi sau này bà sẽ ăn nói làm sao với thiên hạ nếu người ta hạch hỏi bà?
Ngọc Diện Thần Bà thẹn đỏ mặt, thầm nghĩ Âu Dương Long Niên dù sau cũng là một lão hữu, bà có hành động kém quang minh như vậy, kể cũng khiếm nhã thật! Bà nín lặng, tiếp thọ sự mỉa mai của Âu Dương Long Niên.
Âu Dương Long Niên không buông tha, dồn luôn:
- Lão phu tưởng bà nên nhảy xuống biển đi! Chẳng lẽ bà còn dày dạn ở lỳ tại đây để tiếp tục dòm ngó nữa sao? Nếu bà muốn, lão phu sẽ cung cấp cho bà một vài tin tức, bà chịu vậy chăng?
Ngọc Diện Thần Bà không đáp.
Nhuế Vĩ bước tới, vòng tay nhận lỗi:
- Vì vãn sinh mà lão bà phải bại lộ thân phận, thọ nhục trước lão tiên sanh, xin lão bà tha thứ cho!
Chàng day qua Âu Dương Long Niên, lại vòng tay, tiếp:
- Vãn bối xin chịu lỗi thay lão bà, mong cầu tiên sanh bỏ qua việc đó, đừng nhắc đến nữa!
Âu Dương Long Niên hận chàng hất con trai lão xuống biển, trầm giọng thốt:
- Cút! Cút đi khỏi tầm mắt của lão phu! Nơi đây ngươi không có quyền nói năng một lời nào! Lão phu không chấp nhận sự hiện diện của ngươi thêm lâu hơn, dù là một phút! Nhảy xuống biển gấp, đừng đợi lão phu xuất thủ tống khứ!
Diệp Thanh gọi Nhuế Vĩ:
- Mình xuống thuyền đi, đại ca!
Âu Dương Long Niên rít lên:
- Xuống thuyền? Hừ! Đâu có được! Tiểu tử phải nhảy xuống biển, có giỏi thì lội vào bờ, lão phu cấm hắn xuống thuyền đấy! Bất cứ thuyền nào!
Ngọc Diện Thần Bà cau mày:
- Âu Dương Long Niên! Ngươi đừng khinh người thái quá!
Âu Dương Long Niên cười lạnh:
- Tưởng bà! Bà còn dũng khí nói năng này nọ nữa sao? Lão phu nghĩ, bà nên câm nín là hơn!
Ngọc Diện Thần Bà nổi giận:
- Đi, thì tự nhiên ta đi, ta có muốn ở lại thuyền của ngươi nữa đâu? Có điều, trước khi đi, ta muốn nghe ngươi cung khai tội ác của đứa con trai tàn độc của ngươi! Ngươi không nói, ta sẽ nói, nói cho mọi người cùng biết! Biết rằng, ngươi bênh vực che chở cho con ngươi từ cái tồi tệ trở đi!
Âu Dương Long Niên bĩu môi:
- Con trai lão phu làm những tội lỗi gì, bà có chứng cớ chăng?
Lúc đó, Âu Dương Ba đã được thuyền phu vớt lên, y phục sũng nước. Ngọc Diện Thần Bà đưa tay chỉ hắn, thốt:
- Chứng cớ? Muốn có, ngươi cứ hỏi hắn thì biết!
Nhuế Vĩ còn căm hận, bước tới gần Âu Dương Ba, gằn từng tiếng:
- Tại sao các hạ bức nàng nhảy xuống biển?
Âu Dương Ba đã khiếp đảm trước cước pháp của Nhuế Vĩ, thấy chàng tiến lên, chừng như uy hiếp, bất giác lùi lại, lùi dần.
Diệp Thanh mỉa:
- Cái gan của loài chuột!
Thẹn quá thành liều, chẳng lẽ tỏ ra khiếp nhược trước nữ nhân, hắn cao giọng thốt:
- Đại trượng phu, làm việc gì là không chối việc đó, thiếu gia vì...
Âu Dương Long Niên hét:
- Ba nhi! Câm miệng!
Đoạn lão tiếp:
- Nàng họ Giản đó, được con lão phu vớt lên, rồi lúc nhảy xuống biển trở lại, cũng chẳng có gì là sái quấy. Không cứu, thì nàng cũng chết, cứu rồi bảo nàng chết, chung quy cũng là một cái chết, có điều chết sớm với chết muộn mà thôi.
Chẳng lẽ để cho nàng chết muộn lại thành một cái tội?
Ngọc Diện Thần Bà mắng:
- Vô sỉ chưa! Thảo nào mà con ngươi chẳng bất tiếu! Cha vô sỉ, sanh con bất tiếu, trên làm, dưới noi gương! Rồi về hùa, che chở lẫn nhau! Ta không hiểu sao ngươi còn chường mặt với người đời được!
Âu Dương Long Niên chận lời:
- Tưởng bà! Nếu là vô sỉ, lão phu cho vô sỉ luôn! Triệt để vô sỉ! Thử xem bà sẽ làm gì lão phu!
Lão lại nói tiếp:
- Lão phu đã cứu bà, bây giờ thì không muốn cứu bà nữa. Vậy bà hãy rời con thuyền của lão phu ngay! Lão phu không muốn thấy mặt bà! Đừng để cho lão phu dùng biện pháp mạnh đuổi khách!
Ngọc Diện Thần Bà giận run người:
- Được! Được! Ta đi! Nhuế Vĩ! Chúng ta đi!
Âu Dương Long Niên cao giọng:
- Bà đi, hai liễu đầu đi, cứ xuống thuyền của chúng mà đi! Còn tiểu tử họ Nhuế đó thì không xuống thuyền được! Nhất định là không được! Bất cứ thuyền nào cũng không chở hắn được! Hắn phải nhảy xuống biển, như lão phu đã nói!
Ngọc Diện Thần Bà động đậy gậy xuống sàn thuyền cộp cộp, dõng dạc thốt:
- Ta dẫn hắn đi! Xem kẻ nào dám ngăn cản ta!
Âu Dương Long Niên bật cười hắc hắc:
- Tưởng bà ơi! Bốn mươi năm trước, tại vũ hội trên Hoa Sơn, chúng ta đánh nhau chưa thỏa thích, hôm nay mình thử so tài lại một lần nữa xem sao! Phải đánh nhau cho tối trời tối đất, đánh cho núi đổ, biển tràn, cho giông gió bão bùng chuyển động, nhất định một còn một mất!
Ngọc Diện Thần Bà cười lạnh:
- Ngày xưa, ta có nói, rồi chúng ta sẽ tái chiến một lần! Hiện tại gặp nhau đây, nhưng chưa phải là cơ hội đánh nhau!
Âu Dương Long Niên mỉa mai:
- Không phải cơ hội đánh nhau, hay không dám đánh nhau? Bà sợ bị lão phu đánh bại, bức bà phải ly khai con thuyền, trong khi bà cần bám víu con thuyền?
Ngọc Diện Thần Bà hừ một tiếng:
- Ngươi tưởng trong thiên hạ chỉ có mỗi một mình ngươi là có thể tìm ra Hồ Lô đảo à? Nuôi mộng! Ngươi không nên cho rằng với con thuyền này ngươi tung hoành trên mặt biển tùy thích! Bọn các ngươi làm lắm điều bất nghĩa, trời không dung, người không tha, một ngày nào đó, ngươi sẽ lâm nạn như Nhuế Vĩ, như ta!
Khi ấy, ngươi đừng mong ai cứu với ngươi! Bọn ta dù sao cũng còn một con thuyền nhỏ kia mà!
Âu Dương Long Niên bật cười dài:
- Con thuyền không buồm không chèo đó? Ha ha! Nó sẽ đưa các ngươi đến nơi đến chốn? Nó sẽ bảo toàn sanh mạng các ngươi? Nước ngọt đâu các ngươi uống? Thực vật đâu cho các ngươi ăn? Bà ơi! Lão phu không thấy con trai lão phu làm cái gì sái quấy cả.
Ngọc Diện Thần Bà trầm giọng:
- Ngươi muốn đánh nhau trong lúc này cũng được, song hãy chờ ta giết đứa con bất tiếu của ngươi rồi sẽ giao thủ!
Âu Dương Long Niên hét lên:
- Bà dám?
Ngọc Diện Thần Bà cười nhẹ:
- Bất cứ việc gì trên đời này cũng không thể vượt vòng đạo lý được! Đánh chết đứa con ác độc của ngươi, cũng hợp đạo lý đó, cái đạo lý diệt hung trừ bạo, bảo vệ lương tâm! Tại sao ta không dám làm một việc hợp đạo lý?
Âu Dương Long Niên nổi giận:
- Lý do gì, bà muốn giết con lão phu? Bà cứ nói! Lão phu luôn luôn cho rằng, con trai lão phu không hề làm điều phi nghĩa!
Lão nghĩ, Giản Hoài Quyên vắng mặt, là không có đối chứng. Thì lời buộc tội của Ngọc Diện Thần Bà là vu oan. Nhân lý do vu oan của Ngọc Diện Thần Bà, lão sẽ mắng thêm bà ta, mắng thật đậm!
Ngọc Diện Thần Bà cười lạnh:
- Miệng ta không thể phanh phui điều nhơ nhớp!
Âu Dương Long Niên cười vang:
- Bà muốn nêu lên những vụn vặt lăng nhăng của con trai lão phu ngày trước? Thử hỏi thanh thiếu niên nào chẳng có một lần bước qua những thứ nham nhở đó?
Ngọc Diện Thần Bà không đáp, từ từ bước tới.
Âu Dương Long Niên thừa hiểu công lực của Thần bà, năm xưa từng giao thủ với nhau, không phân hơn kém, nếu bà bất chợt bắt Âu Dương Ba, lão dù tài giỏi đến đâu cũng chẳng làm sao giải thoát cho hắn kịp. Lão hấp tấp gọi:
- Ba nhi! Bước nhanh lại đây, bên cạnh gia gia đây!
Âu Dương Ba vọt mình đến cạnh lão liền. Nhưng, Ngọc Diện Thần Bà không định bắt hắn, mà chỉ đi thẳng vào khoang thuyền.
Âu Dương Long Niên thầm nghĩ:
- "Bà ấy làm cái quái gì thế? Sợ ta đuổi đi, nên chui vào khoang ở lỳ trong đó à? Cũng được! Chỉ cần bà đừng can thiệp vào việc của ta, bà lưu lại bao nhiêu ngày, ta cũng bằng lòng cả".
Lão nhích bước đến gần Nhuế Vĩ, ngẩng mặt nhìn trời, rồi bảo:
- Nhảy xuống biển đi, tiểu tử!
Nhuế Vĩ bình tĩnh như thường. Day qua Diệp Thanh, chàng thốt:
- Thanh nhi và Hồ Cáp Na xuống thuyền đi.
Diệp Thanh tin tưởng trọn vẹn vào tài năng của Nhuế Vĩ, nghĩ dù cho Âu Dương Long Niên có ý ngăn chận chàng xuống thuyền, vị tất lão ngăn chàng nổi!
Do đó, nàng an lòng gọi Hồ Cáp Na.
Âu Dương Long Niên trầm giọng:
- Vị cô nương họ Hô đó, không được xuống thuyền! Phải ở lại đây, làm con dâu của lão phu. Lão phu chọn nàng cho Ba nhi đó.
Diệp Thanh chẳng biết làm sao hơn, nếu cương lý thì chính nàng cũng không hy vọng xuống được thuyền, đành buông tay Hồ Cáp Na.
Hồ Cáp Na mỉm cười, thốt:
- Lão tiên sanh có hảo ý, tôi xin đa tạ. Nhưng tôi thì không tưởng là nên làm con dâu của lão tiên sanh. Lấy chồng làm sao cho xứng đáng tấm chồng chứ, lão tiên sanh ơi! Tôi xin xuống thuyền chờ Nhuế đại ca của tôi.
Diệp Thanh buông tay nàng, nàng nắm tay Diệp Thanh rồi cả hai cùng nhảy xuống chiếc thuyền con.
Họ vừa dợm bước chân nhảy, Âu Dương Ba vọt mình tới, chận lại.
Hồ Cáp Na thốt:
- Dang ra! Dang ra! Ngươi muốn vợ, thì nói với gia gia ngươi, tìm nơi khác mà cưới.
Âu Dương Ba bật cười ha hả:
- Gia phụ bảo nàng ở lại, nàng không thể rời đi!
Hô Cáp Na quen tánh bộc trực, hỏi:
- Ngươi thích ta?
Âu Dương Ba cười tít:
- Tự nhiên! Thích chết đi được lắm!
Hồ Cáp Na hỏi:
- Tại sao thích? Ta xinh đẹp phải không?
Âu Dương Ba gật:
- Đẹp! Đẹp tuyệt! Ta mê nàng ngay từ lúc thấy mặt nàng!
Hồ Cáp Na chỉ Diệp Thanh, hỏi:
- Còn vị thơ thơ này? Cũng đẹp ghê đấy chứ, sao ngươi không mê? Ngươi không mê à?
Âu Dương Ba đáp nhanh:
- Mê luôn! Mê cả hai! Ta lấy hết cả hai làm vợ!
Hồ Cáp Na cười mỉa:
- Có phải là cái đồ mê gái không? Gặp gái là mê, mê hết trơn hết trọi gái đẹp! Thanh niên như vậy thì còn ai thích chọn làm chồng? Xin lỗi nhé, ta không mê nổi ngươi đâu, đừng hòng! Ta đi đây!
Nàng cùng Diệp Thanh toan vượt ngang Âu Dương Ba.
Âu Dương Ba giăng hai tay ra, cười hịt hịt, thốt:
- Không có đi đâu hết nhé! Ở lại đây hầu hạ cho thiếu gia vui!
Âu Dương Long Niên tiếp nối:
- Trai năm thê bảy thiếp là việc thường, hai cô nương hãy ở lại đây, cùng làm vợ Ba nhi. Nó không bạc đãi đâu!
Âu Dương Ba cười lớn:
- Nhất định là các nàng sẽ được chiều chuộng đúng mức! Bây giờ thì màu mè như vậy đó, khi đã thành vợ chồng rồi, hẳn là hai nàng sẽ thấy mình có diễm phúc không tưởng nổi!
Âu Dương Long Niên lại thốt:
- Ba nhi cứ tùy tiện xử trí, gia gia chấp thuận không điều kiện!
Bỗng, Ngọc Diện Thần Bà từ trong khoang thuyền chui ra, cười lạnh, cất tiếng:
- Âu Dương Long Niên! Ta nghe thiên hạ đồn, ngươi dung túng con cái làm những điều quá phận, ta không dám tin lắm, bây giờ thì sự thực hiển nhiên, ta dù có hảo cảm với ngươi, cũng không thể không trách ngươi!
← Hồi 49 | Hồi 51 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác