← Hồi 29 | Hồi 31 → |
Mặc dù đứng dưới chân Phong Ma sơn nhưng Thiên Hải vẫn nghe những âm thanh u u như tiếng tù và từ trên núi vọng xuống. Những âm thanh kia nghe tợ như tiếng ma tru quỷ khóc, nó được tạo ra bởi những luồng bạo phong thổi chéo trường y nho sinh của Thiên Hải giũ phần phật, chứng tỏ trên đỉnh còn hơn thế nữa.
Không gian thật vắng lặng lạ thường, trong khi Thiên Hải chẳng tìm được con đường nào để lên đỉnh Phong Ma. Chàng đang lưỡng lự chẳng biết phải làm gì để có thể tìm được đường lên đỉnh Phong Ma sơn thì phát hiện ra hai gã sứ giả vận bạch y có khăn che mặt như từ trong vách đá bước ra.
Cả hai tiến về phía Thiên Hải. HỌ ôm quyền rồi người đứng bên phải nói:
- Túc hạ là Chu Thiên Hải, người mà giáo chủ đang chờ?
Thiên Hải gật đầu:
- Chính tại hạ.
- Mời túc hạ theo chúng tôi.
Hai gã bạch y sứ giả vừa quay lưng thì một ánh chớp bạc lóe lên làm lóa cả mắt Thiên Hải. ánh chớp đó khiến Thiên Hải giật mình thi triển thuật "Phi Ma Ðộn Hình", thoát về sau. Với thuật "Phi Ma Ðộn Hình" thần kỳ nhưng chàng vẫn cảm nhận sát kiếm rát rát còn tiềm ẩn trước ngực mình.
Khi Thiên Hải định thần được thì thấy hai gã bạch y sứ giả vẫn còn bước đi nhưng thủ cấp không còn nữa. Hình tượng đó khiến chàng cứ đứng ngây ra nhìn.
Ði thêm được ba bộ, hai xác không đầu mới đổ ập đến trước. Cái chết mất đầu của hai gã sứ giả Hoạt Thần giáo khiến xương sống Thiên Hải lạnh buốt. Chàng đứng thừ ra nhìn hai cái xác đó, mà cổ họng đắng ngắt như có cái gì chặn ngang không thể thở noi.
Thiên Hải nghĩ thầm:
"Một đường kiếm khủng khiếp." Thiên Hải phải rít một hơi chân ngươi căng phồng lồng ngực mới định thần lại được.
Bây giờ chàng mới nhận ra trước mặt mình là một kiếm thủ vận dạ hành thích khách, người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Diệp Cát Quần.
Y đứng dạng chân, tay cầm trường kiếm sáng quắc, tuyệt nhiên chẳng hề đọng chút máu nào, dù mới đây đã chặt đứt đầu một lúc hai gã sứ giả của Hoạt Thần giáo.
Thiên Hải nhìn Cát Quần không chớp mắt. Tim chàng đập như trống trận, bởi nhận ra sát nhãn khủng bố của gã đang chiếu về phía mình.
Thiên Hải từ từ thò tay xuống giày rút ngọn trủy thủ. Chàng nghĩ thầm:
"Cho dù mình có ngọn trủy thủ này thì vẫn không phải là đối thủ của Diệp Cát Quần. Nhưng chẳng lẽ lại đứng yên chờ y đến chặt đầu." Thiên Hải mím môi nhìn Cát Quần.
Mãi một lúc sau chàng mới từ tốn lên tiếng:
- Tôn giá muốn lấy mạng tại hạ?
Ðôi thần nhãn đầy sát khí tàn khốc của Cát Quần đóng đinh vào Thiên Hải gần như không chớp. Nhìn gã, Thiên Hải có cảm giác y đã biến thành pho tượng bất di bất dịch.
ánh mắt sát nhãn vô hồn của Diệp Cát Quần khiến cho lòng dạ Thiên Hải nao nao khó chịu, cùng với nỗi hồi hộp và xương sống lạnh buốt.
Thiên Hải rít một luồng chân khí, lặp lại câu hỏi của mình:
- Tôn giá muốn lấy mạng tại hạ?
Ðôi mắt Cát Quần chớp động. Chỉ cái chớp mắt của gã thôi mà đã khiến cho Thiên Hải giật mình thối bộ.
Chàng nghĩ thầm:
"Chỉ mỗi ánh mắt của gã thôi mà mình đã bị hớp hồn, thế thì còn gì mà động thủ với gã Nếu y muốn giết mình thì chắc chắn phán quan đã giũ số Chu Thiên Hải." Thiên Hải hỏi:
- sao tôn giá lại cản đường tại hạ?
Cát Quần vẫn im lặng. Y đứng phỗng ra như pho tượng chẳng hề nhích động. Hiện tượng đó khiến Thiên Hải không khỏi ngạc nhiên lẫn tò mò và hồi hộp.
Chàng còn đang bâng quơ suy nghĩ thì từ phía vách đá Phong Ma sơn phát ra một tiếng nổ. Cùng với tiếng nổ đó, hai mươi gã sứ giả bạch y đồng loạt xuất hiện, với kiếm quang lăm lăm lao về phía Diệp Cát Quần.
Theo sau hai mươi gã bạch y sứ giả là Du Mạn Ngọc. Nàng không lướt về phía Diệp Cát Quần mà hướng về phía Chu Thiên Hải.
ánh kiếm chói lòa cả không gian dưới chân Phong Ma sơn. Máu chảy thành sông, quỷ thần khiếp hãi, càn khôn rùng mình bởi màn kiếm quang tàn khốc của Diệp Cát Quần.
Khi Mạn Ngọc lướt đến bên Thiên Hải thì mười gã bạch y sứ giả đã biến thành những khối thịt chẳng còn nhận được dạng.
Mạn Ngọc nói:
- Công tử theo Mạn Ngọc.
Thiên Hải vội theo nàng. Chàng và Mạn Ngọc vừa dợm người phi thân lướt về phía vách đá thì nghe tiếng tru của Diệp Cát Quần. Tiếng tru đó dứt thì mười gã bạch y sứ giả còn lại cũng theo những gã kia bằng cái chết khủng bố.
Thiên Hải sững sờ khi thấy Cát Quần lại đứng trước mặt chàng. Thiên Hải buột miệng nói:
- Không thể nào tưởng tượng được.
Mạn Ngọc nghiêm giọng nói:
- Công tử thi triển "Phi Ma Ðộn Hình" hướng về phía vách đá có người đón, để gã mục nhân này cho Mạn Ngọc.
Nàng nói xong, toan lướt đến thì Thiên Hải kịp nắm tay kéo lại. Thiên Hải nghiêm giọng nói với du Mạn Ngọc:
- CÔ nương sẽ chết không toàn thây bởi kiếm pháp Thượng Ngươn của Diệp Cát Quần. Ðể đó cho tại hạ - Công tử, không được đâu. Giáo chủ rất cần công tử.
- Cần hay không thì chuyện tính sau. Còn bây giờ tại hạ đâu thể để người ta chết vì mình được.
Thiên Hải mím môi rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, thi triển thuật "Phi Ma Ðộn Hình" phóng đến trước vừa nói:
- Khi tại hạ giao thủ, cô nương mau rút về phía vách đá chờ tại hạ.
Cùng với lời nói đó, Thiên Hải thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp bằng ngọn truỵ thủ chém sắt như chém bùn. Diệp Cát Quần cũng sử dụng Thượng Ngươn kiếm pháp.
Hai đối thủ cùng sử dụng một thứ kiếm pháp tàn nhẫn vô biên.
Du Mạn Ngọc chỉ thấy kiếm mà chẳng thấy bóng dáng hai đối thủ. Nàng buông một tiếng thở dài, đoán chắc Thiên Hải sẽ biến thành một khối thịt như những gã bạch y sứ giả của Hoạt Thần giáo.
Mạn Ngọc nghe Thiên Hải thốt lên một tiếng:
- ôi cha...
Màn kiếm ảnh vụt tắt cùng với thân pháp của Thiên Hải bắn vụt ra ngoài. Chàng té ngửa dưới đất, miệng rỉ máu trảo ra hai bên khóe. Ngọn trủy thủ trong tay Thiên Hải ghim vào bả vai mình, còn bên kia thanh trường kiếm của Diệp Cát Quần chỉ còn lại đốc kiếm.
Tinh nhãn của Thiên Hải đỏ au, chàng rùng mình liên tục, trông như người trúng phong hàn đang lên cơn sốt. Mạn Ngọc cắp lấy hông Thiên Hải.
Thiên Hải gào lên:
- Buông ta ra...
Thiên Hải vừa gầm, vừa vươn trảo bấu lấy vai Mạn Ngọc.
Mạn Ngọc rú lên:
Nàng tưởng như xương mình gãy bởi trảo công của Thiên Hải, nhưng vẫn nén đau lao về phía trước.
Diệp Cát Quần bị không còn trường kiếm, gồng mình rống lên một tiếng, toàn thân gã xuất hiện màn kiếm khí càn khôn hộ thể. Mạn Ngọc bất kể sống chết lẫn cái đau buốt thấu lên tận óc, lao mình vào một khe núi. Cùng lúc, từ khe núi bên cạnh, mười gã bạch y sứ giả băng ra, kết thành hàng ngang che chắn sau lưng nàng.
Tất cả diễn ra thật nhanh. Khi Mạn Ngọc đưa được Thiên Hải vào khe núi thì đạo kiếm khí càn khôn của Diệp Cát Quần cũng lia đứt đôi thân thể mười gã bạch y sứ giả Hoạt Thần giáo.
Mạn Ngọc đưa được Thiên Hải vào khe núi, cắn răng lấy một khối hỏa pháo quẳng về phía khe cửa.
âm...
Cả tòa Phong sơn như thể chuyển mình, kéo theo những khối đá ào ào đổ xuống che lấp khe đá lại.
Thiên Hải vẫn không ngừng nghiến răng ken két, trảo công bóp chặt lấy bờ vai Mạn Ngọc.
Chàng đay nghiến nói:
- Ta giết ngươi...
Tình trạng của Thiên Hải khiến Mạn Ngọc vừa ngỡ ngàng vừa hốt hoảng. Nàng không sao hiểu được Thiên Hải lại thình lình rơi vào trạng thái cuồng tâm loạn thức này.
Thiên Hải nghiến răng ken két, mắt lộ sát nhãn đỏ au trông thật khủng khiếp. Bất giác chàng rùng mình buông trảo công khỏi bờ vai Mạn Ngọc, ôm đầu rống lên lồng lộng.
- Không... Không... Các người tránh xa ta ra... Tránh xa ta ra... Không không...
Cùng với tiếng rống đó, Thiên Hải thi triển Kim cang thần chỉ đánh vào vách đá.
Chát... Chát... Chát...
Những đạo Kim cang thần chỉ chàng đánh khoét lỗ chỗ trên vách đá.
Thiên Hải lăn lộn dưới đất, trong khi Mạn Ngọc đứng thừ ra chẳng biết phải làm gì.
Thiên Hải gồng người nhìn Mạn Ngọc thống thiết nói:
- CÔ nương giúp ta... CÔ nương giúp ta...
Mạn Ngọc hốt hoảng hỏi:
- Công tử sao vậy?
Thiên Hải nghiến răng gắng gượng nói:
- Não thần đơn... Não thần đơn...
- Não thần đơn là gì?
Thiên Hải thở hổn hển:
- Bên hông của ta... Bên hông của ta...
Chàng vừa nói mà vừa ôm cứng đầu mình không dám buông tay ra.
- Hãy giúp ta... Hãy giúp Thiên Hải.
Mạn Ngọc vội bước đến thò tay vào chiếc túi vải bên hông Thiên Hải, lấy ra chiếc tịnh bình lam ngọc. Nàng trút lấy một hoàn "Não thần đơn" chìa đến trước mặt Thiên Hải.
- Công tử, đây có phải là Não thần đơn?
Thiên Hải trừng mắt nghiến răng, cố lắm mới gật đầu được. Chàng vừa gật đầu thì toàn thân từ từ có màn kiếm xuất hiện.
Mạn Ngọc lúng túng không biết cho Thiên Hải uống bằng cách nào khi hai hàm răng chàng rịt chặt lại với nhau.
Mạn Ngọc bối rối:
- Công tử? Làm sao đây?
Thiên Hải nghiến răng:
- Ði đi! Tránh xa ta ra.
Mạn Ngọc chờ cho Thiên Hải nói hết câu, liền nhét hoàn thuốc vào miệng chàng rồi áp môi dồn công lực thổi cho hoàn thuốc Não thần đơn chui tọt vào nội thể Thiên Hải.
Thiên Hải không ngừng gồng mình. Bất thình lình chàng bấu chặt lấy hai bờ vai Mạn Ngọc. Mười ngón chỉ của Thiên Hải tưởng chừng như muốn xé toạc da thịt của Mạn Ngọc, trong khi mắt đỏ ửng chiếu vào mặt nàng.
Mạn Ngọc thừ người.
Thấy tình trạng vô cùng khổ sở lên sắc mặt khủng bố của Thiên Hải, Mạn Ngọc toan điểm vào tĩnh huyệt của chàng nhưng Thiên Hải bỗng dưng buông trảo công khỏi bờ vai nàng, ánh mắt từ từ dịu lại. Thiên Hải rùng mình một cái, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trang phục và mặt mày.
Thiên Hải thở hắt ra một tiếng:
- Ða tạ Mạn Ngọc cô nương.
Mạn Ngọc sững sờ trước sự hồi phục trở lại bình thường của Thiên Hải. Nàng đỡ Thiên Hải đứng lên.
Thở ra một tiếng, Thiên Hải nói:
- Tại hạ tưởng đâu mình đã trở thành kẻ cuồng nhân loạn sát rồi.
Mạn Ngọc nhìn Thiên Hải:
- Sao công tử lại bị như vậy?
- Tà khí kiếm pháp Thượng Ngươn tạo ra cho tại hạ cảm giác đó. Nếu không có Não thần đơn thì khó giữ được tinh thần.
Ðến lúc này Thiên Hải mới cảm nhận được cái đau nơi bờ vai phải. Chàng dùng tả thủ rút phắt ngọn trủy thủ ra khỏi vai mình. Máu phun ra từ vết thương khiến Mạn Ngọc hốt hoảng.
- Công tử...
Thiên Hải nhìn Mạn Ngọc:
- CÔ nương! Tại hạ không sao đâu. Hãy đưa tại hạ lên Phong Ma sơn diện kiến Hoạt Thần giáo chủ.
Thiên Hải nhìn về phía khe đá đã bị lấp.
Mạn Ngọc nói:
- Công tử bị thương rồi, hãy nghỉ ngơi tịnh dưỡng ít ngày rồi Mạn Ngọc sẽ đưa người bái kiến giáo chủ.
- Tại hạ muốn gặp Hoạt Thần giáo chủ.
- Công tử đang bị thương mà.
Thiên Hải lắc đầu:
- Vết thương xoàng thôi, nếu tại hạ không gặp giáo chủ Hoạt Thần e không kịp, Xảo Nhi sẽ bị đưa đi tế thần.
Mạn Ngọc nhìn Thiên Hải:
- Công tử đến Hoạt thần giáo vì sợ an nguy của Xảo Nhi cô nương?
- đúng, vì sự an nguy của Xảo Nhi mà tại hạ đến đây.
Mạn Ngọc lưỡng lự:
- Mạn Ngọc chỉ sợ công tử mang vết thương này gặp giáo chủ không tiện thôi.
- Giáo chủ cần gặp tại hạ. Ngược lại, tại hạ muốn Xảo Nhi được bình an.
- Mạn Ngọc sẽ đưa công tử đi diện kiến giáo chủ.
Mạn Ngọc nhìn lại Thiên Hải lần nữa rồi trở bước đi trước. Thiên Hải ôm vết thương trên bờ vai theo sau nàng. Mạn Ngọc cùng với Thiên Hải theo hành lang thoai thoải, trên vách có những cây đuốc soi đường. Hành lang dẫn đến một gian phòng hàm ếch với chu vi khoảng mười trượng, có sáu gã hắc y sứ giả đứng nghiêm như những pho tượng bất động.
Mạn Ngọc rút ra một tấm kim bài chìa đến trước:
- Kim bài lịnh... Ðưa Chu công tử lên Phong Thiên đài.
- Tuân lịnh Kim bài hộ pháp đàn chủ.
Gã rút tù và đeo bên hông thổi luôn ba tiếng. Từ trên cao, một chiếc giỏ tre được thả xuống.
Mạn Ngọc quay lại nhìn Thiên Hải:
- Mời công tử.
Thiên Hải và Mạn Ngọc cùng bước vào giỏ tre. Giỏ tre được kéo lên. Phải mất đúng một canh giờ, chiếc giỏ tre mới kéo hai người lên đến một bãi bằng phía trên gian phòng hàm ếch đó. Thiên Hải và Mạn Ngọc theo con đường bậc thang kiến tạo bằng đá hoa cương dẫn lên trên Phong Ma sơn.
Lên đến trên đỉnh Phong Ma sơn, Thiên Hải mới sững sờ với khung cảnh hùng vĩ nguy nga của tòa sơn này. Từ trên đỉnh Phong Ma sơn, chàng có thể phóng mắt nhìn ra tám phương bốn hướng mà thấy không gian bao la như nhỏ bé trong tầm mắt mình.
Những luồng bạo phong thổi rào rào, khiến cho chéo y của Thiên Hải giũ phần phật.
Nhưng khi Thiên Hải tiến về phía tòa Phong Thiền điện thì những luồng bạo phong kia lại trở thành nhu hòa nhẹ nhàng như những lọn gió thu ve vuốt lữ khách.
Tòa Phong Thiền điện sừng sững với những mái vòm cong vút và những nét chạm khắc nguy nga tráng lệ. Thiên Hải chiêm ngưỡng tòa Phong Thiền điện mà ngỡ rằng đang chiêm ngưỡng tòa đại hoàng cung của đức kim thượng.
Chàng nhủ thầm:
"Hoạt Thần giáo dựng được tòa Phong Thiền điện trên đỉnh Phong Ma sơn thì thế lực và kim tài của họ không thể nhỏ được..
Hoạt Thần giáo chủ hẳn phải có quyền uy chẳng thua gì Diêm Vương môn chủ.
Từ cửa đại điện, hai hàng bạch y sứ giả đứng dọc hai bên kéo dài đến những bậc tam cấp Những gã bạch y sứ giả đứng như những pho tượng bất động, với vẻ mặt đăm đăm vô hồn vô cảm. Thấy bộ mặt lạnh như trét sáp của những gã bạch y sứ giả, Thiên Hải cau mày bực dọc.
Chàng quay sang Mạn Ngọc, nhỏ giọng nói:
- Mạn Ngọc cô nương! Những gã thuộc hạ của giáo chủ trông như những pho tượng chết. Tại sao giáo chủ không thổi vào họ chút sinh khí để cho vui vẻ chứ.
Mạn Ngọc nhìn lại Thiên Hải:
- Công tử không nên buông những lời vô lễ đó với giáo chủ khi gặp người.
Thiên Hải nhún vai nhướn mày nói:
- Tại hạ nghĩ giáo chủ của cô nương cần tại hạ hơn tại hạ cần giáo chủ đó.
Mạn Ngọc dẫn Thiên Hải đến trước cửa Phong Thiền điện mới quỳ xuống hành đại lễ rồi nói:
- Thần pháp đàn chủ Du Mạn Ngọc thừa lịnh giáo chủ đón Chu công tử lên Phong Thiền điện.
Từ hướng đại điện có tấm rèm nhung phủ xuống, một giọng nói thanh tao nhu hòa cất lên:
- Thần pháp đàn chủ không biết Chu thiếu hiệp đã bị thương sao, còn đưa người lên bái kiến bổn tọa.
- Giáo chủ gia ân. Thiên Hải thiếu hiệp muốn diện kiến giáo chủ, bất kể người đang trọng thương.
- Ðáng ra Thần pháp đàn chủ nên đưa Thiên Hải thiếu hiệp về "Ðãi nghinh lầu dưỡng thương, sau khi lành bệnh hãy đến gặp bổn tọa.
Thiên Hải bước đến bên Mạn Ngọc.
- Giáo chủ! Tại hạ không đến gặp giáo chủ sợ không kịp.
- Bất cứ chuyện gì của thiếu hiệp, bổn tọa đều biết và đã có sự sắp xếp trước. Thiếu hiệp không cần phải lo. Bổn tọa biết thiếu hiệp đang lo điều gì. Phải chăng thiếu hiệp sợ tà kiếm Thượng Ngươn trong nội thể sẽ khiến người trở thành cuồng nhân loạn sát.
- Không sai.
- Bổn tọa đã sắp xếp. Khi nào thiếu hiệp lành hẳn, bổn tọa sẽ hóa giải tà kiếm trong nội thể của người.
- Ða tạ giáo chủ. Nhưng còn Xảo Nhi thì sao?
- Thiếu hiệp đã lên đến Phong Thiên đài, chứng tỏ sự chọn lựa của người, tất nhiên bổn tọa sẽ không tế thần Xảo Nhi nữa.
- Giáo chủ có thể cho tại hạ gặp Xảo Nhi được không?
- Lúc này thì không, nhưng bổn tọa hứa sẽ xếp đặt cho hai người gặp nhau.
Thiên Hải ôm quyền xá.
- Ða tạ Hoạt Thần giáo chủ.
Tấm rèm trắng được rủ xuống như một tín hiệu cuộc hội kiến đã xong. Mạn Ngọc đứng lên nhìn sang Thiên Hải.
- Mời công tử theo Mạn Ngọc đến "Ðãi nghinh lầu.
Thiên Hải mỉm cười với Mạn Ngọc.
- Tại hạ không ngờ được giáo chủ bồi tiếp chu đáo như thế này.
Mạn Ngọc nhìn chàng.
- Công tử đã trở thành thượng khách của Phong Thiên đài. Sự ưu ái đó chỉ xảy ra có một lần.
- Tại hạ là người duy nhất ư?
- Công tử là người thứ hai.
Thiên Hải mỉm cười nghĩ thầm:
"Người đầu tiên hẳn chính là Ngự tiền thị Vương Quốc Trung. Hẳn Vương Quốc Trung phải là bậc kỳ tài nên mới được Hoạt Thần giáo trọng thị. Nếu đúng như vậy thì mình cũng là kỳ tài của thiên hạ, sánh ngang với Vương Quốc Trung."
← Hồi 29 | Hồi 31 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác