Vay nóng Homecredit

Truyện:Thương hải - Hồi 50

Thương hải
Trọn bộ 69 hồi
Hồi 50: Phá địch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-69)

Siêu sale Lazada

Trong vắng lặng, chợt từ xa vọng đến tiếng kêu gọi, từa tựa như hai tiếng "Cốc gia", nghe liên tục, bằng nhiều giọng khác nhau, hiển nhiên đang có không ít người hô hoán.

Cốc Chẩn giữa cơn hiểm nguy chốn rừng sâu, gã mừng khôn xiết, vội lên tiếng trả lời:

- Ta đang ở đây...

Rồi sáu bóng người xuất hiện qua màn khói cuồn cuộn, xem kỹ lại thấy có lão họ Hồng, Đinh Hoài Sở, Trương Giáp, Lưu Ất cùng hai người lạ sử đơn đao, có một người Cốc Chẩn nhận mặt, là tên lái buôn Liên Trọng Tắc tỉnh Sơn Tây, thanh Nhạn Linh Đao của hắn khá lợi hại. Người kia hình dạng kỳ lạ, mũi cao, mắt sâu, không phải nhân vật Trung thổ, hình như người Hồ, tinh anh lộ rõ trong đôi mắt. Ngang lưng hắn đeo một thanh đao không vỏ, lưỡi dài và hẹp, tỏa lập lòe ánh sáng hồng hồng.

Sáu người nhìn tình trạng Cốc Chẩn, thảy đều ngạc nhiên, lão họ Hồng tròng mắt láo liên, dõi nhìn một vòng chung quanh, rồi lão cười hì hì, hỏi:

- Cốc gia, sao ngài lại mang hình dạng kỳ lạ vậy?

Giọng lão ân cần, có phần quá mừng rỡ. Vốn lòng đang vui, khi trông thấy nét cười của lão, Cốc Chẩn chợt có một cảm giác lạ, gã đưa mắt đảo qua một vòng, thấy cả sáu người không ai có vẻ muốn tiến đến giúp đỡ gã, còn cố tình đứng quây thành nưả vòng cung, dường như muốn vây gã trong vùng khói lửa để bị gã chết sặc vì khói.

Cốc Chẩn trong đầu thoáng hiểu phần nào, một mặt gã lo ngưng thần vận chuyển bát kình, một mặt chậm rãi đứng lên, khoan thai hỏi:

- Làm sao các người đã tìm dược đến đây vậy?

Đinh Hoài Sở đưa ta vuốt bộ râu dài, nhỏ nhẻ cười:

- Cốc gia gặp nạn, tiểu tử ta sao dám không đi tìm?

Cốc Chẩn cười, đáp:

- Đinh huynh thật là có nghĩa khí, Cốc mỗ ta mắt kém, trước giờ đã chẳng hề nhận ra cái nghĩa khí đó!

Mặt Đinh Hoài Sở chợt hiện vài nét nhăn nhở, hắn cố gượng một nụ cười, đáp:

- Không dám nói ngoa, thưa Cốc gia, bọn ta hôm nay tìm đến đây, chỉ định mượn Cốc gia một món.

Cốc Chẩn hỏi:

- Mượn cái gì?

Đinh Hoài Sở liếc nhanh, trao đổi ánh mắt với Hồng lão gia, rồi đáp:

- Mượn cái thủ cấp để dâng lên lão chủ nhân, cầu xin người tha tội cho! Cốc gia, ngươi là người hiểu biết, chắn sẽ không nỡ cự tuyệt!

Nghe hắn nói, Cốc Chẩn bật cười ha hả, bọn sáu người cũng cười theo, trong khu rừng, tiếng cười ngất trời, che lấp tiếng cành khô cháy lép bép.

Nguyên Tô Văn Hương và Yến Vị Quy đứng chờ, khi thấy hai người Lục Tiệm và Cốc Chẩn thua, bỏ chạy, họ hoảng hốt trở về Linh Thúy hạp, báo tin cho các thương nhân, để bọn họ kịp thời đào tẩu. Lúc đầu, Đinh Hoài Sở sợ khủng khiếp, nhưng hắn cai quản buôn bán muối ở hai vùng Hoài Nam và Hoài Bắc, vốn không phải hạng tầm thường, gã trấn tĩnh một chút, nhận định rằng nếu cứ đi theo Cốc Chẩn, sớm muộn gì cũng sẽ bị Vạn Quy Tàng tới hỏi tội, vả lại địa vị hắn cao, tiền bạc của cải nhiều, thay vì ngồi yên chờ mất tính mạng và tài sản, sao bằng hắn tự đứng ra lập công chuộc tội, đi theo Vạn Quy Tàng đối phó Cốc Chẩn. Nếu có thể giết chết Cốc Chẩn, tất sẽ mua được lòng tin của Vạn Quy Tàng, sẽ vẫn còn bảo đảm được địa vị vững chắc trong thương trường, không sợ bị ai đến lật nhào.

Quyết định xong, Đinh Hoài Sở e mình đơn độc thế yếu, bèn đi bàn bạc cùng bọn thương nhân, gã đã rủ được phe Hồng lão gia bốn người tán thành. Cả bọn năm đứa đã cùng một ý định đen tối, dọ hỏi Tô Văn Hương toạ lạc của Cốc Lục hai người, Tô Văn Hương đâu biết bọn chúng trí trá, đã đem nói rõ ra hết. Năm đứa sợ Lục Tiệm lợi hại, bèn rủ thêm một cao thủ nhập bọn, thành đám sáu người, cùng kéo đến vùng rừng núi ấy. Khi gần đến nơi, thấy ánh lưả cháy, họ bèn hú hoạ kêu gọi ầm ĩ, rồi được Cốc Chẩn lên tiếng trả lời, bọn họ mừng vô cùng, kéo nhau chạy ào tới.

Cốc Chẩn cười một trận dài, rồi cả sáu người cũng cười, mắt đứa nào cũng lộ hung quang, chẳng chút che đậy, Cốc Chẩn bèn lập tức quét tia mắt nhìn cả bọn, chậm rãi hỏi:

- Đinh Hoài Sở, Hồng Vận Chiêu, Trương Luân, Lưu Khắc Dụng, Liên Trọng Tắc, trước giờ ta luôn luôn đối xử chúng bay không tệ, bọn ngươi được địa vị như ngày nay, thử hỏi nhờ ở ai?

- Dĩ nhiên nhờ ở chính Cốc gia, - Hồng Vận Chiêu hì hì đáp lại - Cốc gia đối đãi chúng ta ân trọng như núi, bọn ta ai cũng ghi khắc trong lòng, không dám quên, chỉ vì ngày nay, địa vị đó vốn đã khó khăn lắm mới tạo dựng được, nếu không có thủ cấp của Cốc gia, muôn vạn lần chẳng thể bảo toàn. Trước giờ Cốc gia đãi chúng ta không bạc, chỉ cầu Cốc gia giúp thêm lần này nữa, ha ha, sau này, tiểu Hồng ta quyết sẽ lập bàn thờ thật trang trọng, ngày ngày hương khói lễ bái, bảo đảm Cốc gia sớm siêu sinh, kiếp sau được oai phong hệt như kiếp này!

Hắn đệm theo giọng cười nham hiểm, câu nói đầy nét giễu cợt.

Cốc Chẩn biết đại thế đã hỏng, gã thầm thở dài, bất giác nghĩ: "Thích tướng quân nói chẳng sai, đem lợi lộc mà đánh bạn, còn lợi thì còn sát cánh, hết lợi thì bạn bỏ đi! Lúc ban đầu, còn lợi lộc nhiều, bọn người này cúi đầu khuất phục cho ta sai bảo, đến lúc không còn lợi nữa, gặp khó khăn, họ trở mặt tức thì. Ôi, Cốc mỗ chết thì chết, nhưng chết trong tay bọn này, thật bực lắm thay!".

Đinh Hoài Sở là kẻ tối gian ác, hắn nhìn thế lửa to quá, bèn lập tức gằn giọng, bảo:

- Nói vậy đủ rồi, động thủ đi thôi!

Nhuyễn kiếm trong tay hươi lên, hắn dấn bước, tay đâm mũi kiếm vào Cốc Chẩn, một thanh Nhạn Linh đao đã từ phía bên cạnh vung ra, "rẻng" một tiêng, đao và kiếm chạm vào nhau, rồi nghe Liên Trọng Tắc cười ha hả, nói:

- Đinh gia, chặt thủ cấp, dùng đao gọn hơn, sao lại dùng kiếm!

Đinh Hoài Sở sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp:

- Mình đã bàn định trước với nhau rồi, tất cả đều tham gia lập công, sao ngươi muốn giành một mình?

Liên Trọng Tắc đáp:

- Giành thì không dám, chỉ vì có môt vật chưa quyết định rõ rệt!

Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, Hồng Vận Chiêu hỏi:

- Ngươi muốn nói đến cái nhẫn Tài Thần?

Liên Trọng Tắc gật đầu đáp:

- Đúng vậy! Cốc gia chết rồi, nó thuộc về ai?

Đinh Hoài Sở bảo:

- Kẻ ngoại cuộc thì mới không hiểu, chớ ngươi và ta đều đã biết rõ ràng mà! Nhẫn Tài Thần là tín vật của lão chủ nhân, chưa được lão chủ nhân chấp thuận giao phó cho, nó chỉ là một cái vòng nhỏ đeo ngón tay tầm thường, hoàn toàn vô dụng!

Liên Trọng Tắc cười xòa, nói:

- Nếu vô dụng, cứ đưa cho Liên mỗ giữ, coi như một kỷ niệm đẹp!

Trương Quý Luân hắng giọng, lớn tiếng nạt:

- Tên họ Liên kia, đừng có coi người khác là ngu là ngốc! Nếu nhẫn Tài Thần hoàn toàn vô dụng, ngươi giành lấy nó làm gì? Ta cho rằng nó thuộc về Tây Tài thần! Khi Cốc gia chết đi rồi, cái nhẫn đó phải đưa cho nàng sử dụng!

Liên Trọng Tắc chỉ cười cười, không đáp, vẫn cản riệt đơn đao vào lưỡi kiếm.

Đinh Hoài Sở mắt lộ hung quang, lưỡi kiếm huy động như như linh xà, phát ra tiếng kêu vù vù. Thấy tình hình gay cấn, Hồng Vận Chiêu vội nói:

- Hai người chậm đã! Giết xong người rồi hãy chia phần, cái thủ cấp Cốc gia là phần chia chác của bọn mình, gia tài của Cốc gia sẽ đem chia ra đồng đều,. đừng để xảy ra mất hòa khí!

Hắn vụt đảo tròng mắt, rồi kêu ầm lên:

- Coi kià! Cốc gia đang bỏ chạy kia kià!

Cả bọn nghe hô hoán, đều cùng đưa mắt nhìn, thấy Cốc Chẩn đang chạy vào đám khói lửa. Nguyên trong lúc bọn chúng gây gổ cãi cọ nhau, Cốc Chẩn nhận định tình hình, ba mặt đàng trước đều bị kẻ địch án ngữ, chỉ còn chỗ khói lửa đang bỏ trống, gã nghĩ: "Phải tìm cái sống trong đất chết!". Thế lửa càng lớn, càng dễ chạy thoát, gã bèn bất chấp chân khí trong người ra sao, co giò xông nhanh vào vùng lửa khói.

Bọn thương nhân thấy gã chạy vào lửa, ngoài liệu định, nhưng cả lũ đều là thứ tâm trí giảo hoạt, ngay tức khắc, nhận ra ý đồ của Cốc Chẩn, chúng liền dẹp bỏ mọi tức giận, tranh chấp, hùa nhau đuổi theo. Hồng Vận Chiêu thân hình phục phịch, vậy mà lão chạy nhanh nhất, vọt ba bước đã đến ngay gần kề, quơ lưu tinh chùy, quát lớn:

- Trúng!

Quả chùy bay vụt ra nhanh như sao sa, một đạo tinh quang bắn ngay vào đàng sau lưng Cốc Chẩn, gã đang lúc suy yếu, đã bị kích, chạy loạng choạng. Hồng Vận Chiêu vụt kéo quả chùy về, quay nhanh một cái, rồi tung ra, quấn chặt hai vòng vào mình Cốc Chẩn.

- Lão gia hãy nằm xuống đó cho ta! - Hồng Vận Chiêu vận kình vào tay.

Lúc đó, chân khí trong mình Cốc Chẩn đang toán loạn, chẳng gượng lại được, gã cố vận sức vào đôi chân, chợt một cỗ kình khí phát xuất từ huyệt Đan điền, nhanh như điện, sợi giây buộc chùy chợt rực lên một ánh lửa màu lam, Hồng Vận Chiêu cảm thấy hổ khẩu tê nhức, cơn đau truyền thật nhanh lên cánh tay, vào thẳng lồng ngực, tim gan nhói lên một trận nhức nhối, rồi lão hả miệng kêu thét lên, sợi giây buộc chuỳ vuột khỏi tay, lão nhào lăn ra giãy tê tê trên đất.

Nguyên lai, vào lúc kề cận cái chết, Cốc Chẩn vô tình phát ra "Chu Lưu Điện kình", quả chùy đúc bằng đồng nguyên chất, là thứ kim loại dẫn điện cực tốt, Hồng Vận Chiêu tuy võ nghệ không tồi, nhưng vì tham luyến tửu sắc nhiều, nội công đã có phần sút giảm, lão bị trúng luồng điện giật, lập tức toàn thân tê liệt, ngã quỵ tại chỗ.

Cả bọn thấy thế, chẳng ai là không khỏi sửng sốt, đang lúc Cốc Chẩn ra sức bỏ chạy, lại xảy đến quái sự, đôi chân bị quấn dây buộc chùy, gã đang cố dùng tay bò lên trên đất, chồm tới trước, chẳng dè Đinh Hoài Sở chạy đến ngay bên cạnh, thanh nhuyễn kiếm như lưỡi độc xà phóng tới,nghe soẹt một tiếng, đã đâm trúng vào giữa lưng Cốc Chẩn.

Cốc Chẩn thấy đàng sau lưng vụt lạnh, đau đớn khôn tả, nhưng mũi kiếm chạm vào mình gã, chân khí trong mình vụt chuyển động mạnh, một cỗ kình khí nhanh như chớp, đã chạy khắp toàn thân. Nhát kiếm đó, Đinh Hoài Sở tưởng thu thập được tính mạng Cốc Chẩn tức thì, không ngờ, mũi kiếm vừa đâm vào, hắn có cảm tưởng như đang đâm vào đá, thân kiếm oằn lại như cánh cung. không đẩy vào sâu được. Đinh Hoài Sở kêu thất thanh, tự hỏi:

- Không xong! Nó đã luyện được loại công phu gì vậy?

Cốc Chẩn tưởng chết chắc, đâu ngờ mũi kiếm đối phương không sao ấn vào sâu, gã hết sức quái lạ, vào lúc khẩn cấp, gã quày ngược tay, chụp trúng Đinh Hoài Sở.

Đinh Hoài Sở thấy lưỡi kiếm oằn lại, đang lúc hãi kinh, bất ngờ tay hắn bị Cốc Chẩn nắm phải. Đinh Hoài Sở vừa định vùng ra, đã bị một cỗ chân khí từ lòng bàn tay Cốc Chẩn kích vào nội thể gã, lập tức đôi vai đau thốn lên, rồi có tiếng lách cách, xương cốt trong cả nửa thân mình hắn đã bị đứt gẫy ra làm nhiều khúc. Xương gãy rời tạo cảm giác đau khủng khiếp, cái đau hắn chưa từng nếm qua trong đời, Đinh Hoài Sở bất giác rên lên một tiếng thảm khốc, nhuyễn kiếm tuột khỏi tay, cả mình mẩy hắn èo uột như mình rắn, cánh tay vẫn còn bị Cốc Chẩn níu chặt, đẩy hắn xa ra, rồi hắn lãnh trọn một nhát đao của Liên Trọng Tắc, thân mình đứt làm hai đoạn ngang vùng bụng.

Máy chảy loang mặt đất, gan ruột phơi vãi ra, Đinh Hoài Sở vẫn còn chưa tắt thở, miệng còn gào lên thê thảm. Lúc ấy, bị khốn đốn cả trong nội thể lẫn bên ngoài, Cốc Chẩn chỉ phản ứng theo bản năng, trước cái chết thảm khốc cuả Đinh Hoài Sở, gã giật nẩy mình. Đứng kế bên, Trương Quý Luân thấy Cốc Chẩn đang ngơ ngác, gã thừa cơ, phóng ngọn dáo đâm vào sườn bên tả Cốc Chẩn. Nội thể Cốc Chẩn đang căng cứng chân khí, ngọn dáo đó không đâm vào được. Thương pháp Trương Quý Luân có tên "Lục Hồi thủ thương", hắn luyện lâu ngày rất thuần thục, khi thấy đâm không thủng, ngọn thương bên tay tả hắn vung lên, đâm mạnh vào mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn nghiêng đầu né tránh, đưa tả thủ lên chụp vào cây thương bên tay mặt của Trương Quý Luân.

Cây thương đó lấp lánh ánh sáng bạc,nhưng nó thật ra không phải kim loại, mà bằng gỗ bạch trà sơn nước sơn giả màu bạc trắng. Thân hình Cốc Chẩn khẽ run, một cỗ chân khí nóng bỏng vụt bắn ra từ lòng bàn tay, ánh lóe bạc của cây thương chợt rực lên, cán thương cháy bùng, thế lửa nhanh như chớp, làn lửa truyền lên đến hổ khẩu tay Trương Quý Luân, rồi cháy ngược lên cả cánh tay, trên một nửa người của Trương Quý Luân, y phục đã bén lưả cháy phừng phừng.

Chuyện kỳ quái thế, suốt đời Trương Quý Luân chưa từng chứng kiến, gã hoảng hốt, thương bên tả không kịp biến chiêu, lại bị Cốc Chẩn chụp được, một luồng khí lưu cực mạnh theo thân thương thổi ngược lên, lửa trên quần áo bị luồng khí đó thổi vào, cháy bùng lên mãnh liệt, biến Trương Quý Luân thành một ngọn đuốc sống. Gã đang muốn sử song thương giết người, giờ toàn thân bốc cháy, chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, tay buông hai cây thương, rồi gã lăn ra, giẫy giụa trên đất.

Lưu Khắc Dụng chứng kiến trận đấu, kinh hoàng tột độ, chợt thấy Cốc Chẩn quơ hai cây thương đang cháy xông vào, gã bất giác tiêu tan dũng khí, đôi chân bủn rủn, gào một tiếng lớn, ném cây dáo trong tay, bỏ chạy. Hồng Vận Chiêu vừa rồi bị giật một phát điện cực thảm, lúc ấy chì còn sức hít vào một khẩu chân khí, cũng ba chân bốn cẳng tìm cách trốn lánh vào sau lưng Lưu Khắc Dụng. Lão béo mập như gấu chó, lúc lão bỏ chạy bán mạng, đúng là nhanh như cắt, đã cùng Lưu Khắc Dụng kẻ trước người sau, co giò chạy biệt tích.

Liên Trọng Tắc tương đối dũng cảm, dù trong lòng hơi bấn, gã cố giữ bề ngoài hung hăng, mặc kệ bên trong ruột phát rét, gã trợn mắt quát lên:

- Giỏi thay trò yêu thuật!

Gã vừa thét vừa hươi thanh Nhạn Linh thành một vòng hoa đao, hộ vệ toàn thân, miệng không ngớt kêu:

- Yêu thuật.... toàn là yêu thuật!

Rồi hắn tiếp tục vũ lộng cây đao phát ra gió vù vù tạt về phía Cốc Chẩn, chẳng dám xuất ra một chiêu thức tấn công.

Cốc Chẩn tuy đã liên tiếp đánh lui mấy cường địch, nhưng những cơn đau đớn trong mình gã chẳng suy giảm chút nào, chân khí chạy toán loạn, đang cực yếu ớt bỗng biến thành cực nhanh, dễ xuất mà khó thu. Khi Lưu Khắc Dụng bỏ chạy rồi, gã vẫn chẳng dám cục cựa, tựa mình vào một thân cây lớn, mí mắt rủ xuống, cố ngưng thần để điều hòa chân klhí trong người.

Nãy giờ không tham dự vào cuộc vây công, lạnh lùng đứng quan chiến, gã người Hồ chợt lên tiếng:

- Liên sư đệ, đệ hãy lui ra đi.

Vốn không muốn dính vào cuộc chiến, Liên Trọng Tắc lủi nhanh ra sau, cử đao đặt ngang trước ngực, kêu rít lên:

- Bùi sư huynh cẩn thận, tên đó toàn giở yêu thuật.

Gã Hồ nhân lạnh lùng bảo:

- Ngươi biết cái quái gì! Đó là các lộ số xuất phát từ Đế Hạ chi Đô của cao thủ Tây Thành. Ta từ lâu nghe tiếng, từng muốn xem qua mà chưa có dịp. Hôm nay được gặp, hay lắm, hay lắm!

Nói xong, hắn khoan thai đưa tay sờ vào chuôi đao, nhìn Cốc Chẩn nói:

- Tại hạ là Bùi Ngọc Quan ở Hòa Điền, xin được lĩnh giáo vài cao chiêu của túc hạ.

Cốc Chẩn khá hiểu biết về nhân vật giang hồ, khi nghe hắn xưng tên, thầm giật mình: " 'Bách Nhật Vô Quang Bùi Ngọc Quan' là tay cao thủ sử đao nổi tiếng của Tây Thành, hắn lừng danh ngang phụ thân Diêu Giang Hàn của Diêu đại mỹ nhân, chỉ có điều xưa nay hắn chưa hề vào Trung thổ, hôm nay đến đây với ý định gì?"

Nguyên lai Liên Trọng Tắc say mê đao pháp, thưở còn nhỏ tuổi, lúc lặn lội buôn bán sang Tây vực, đã vào làm đệ tử nơi sư phụ của Bùi Ngọc Quan, kết tình huynh đệ cùng họ Bùi. Mấy tháng trước đây, hắn có mời Bùi Ngọc Quan vào Trung thổ du ngoạn, vừa khéo Bùi Ngọc Quan ở lâu mãi tại Tây Vực cũng chán, tiện dịp được mời, bèn nổi hứng đi Trung thổ thăm sư đệ. Lúc đến Sơn Tây, hắn nghe nói có đấu bảo ở Lâm Giang, nên cũng ghé qua xem, hiềm vì hắn không phải thương nhân Trung thổ, nên không tiện đến gần cuộc đấu, chỉ từ xa trông lại. Lần này, Liên Trọng Tắc lập tâm giết Cốc Chẩn, nhưng sợ Lục Tiệm ở bên cạnh Cốc Chẩn, khó đối phó, nên hắn đã mời sư huynh theo hỗ trợ. Khi Bùi Ngọc Quan nghe dự tính của cả đám, trong lòng gã chẳng mấy thích thú gì, duy gã chứng kiến thần thông của Lục Tiệm, đã đem lòng bội phục, gã cũng muốn thừa cơ thử sức Lục Tiệm, nếu chẳng thắng nổi, ít nhất cũng có cơ hội tăng thêm kiến thức, kiếm thêm tu vi võ công. Do đó, gã đã nhận lời nhập bọn theo đến đây.

Hắn chỉ vì tình đồng môn mà đến, vốn không tán thành việc làm sai trái của cả bọn, nên khi thấy họ vây công Cốc Chẩn, hắn không tham dự, chỉ đứng mé ngoài. Đến khi thấy bọn họ, kẻ thì bỏ xác tại trận, đứa thì co giò đào tẩu, dưới những tình huống kỳ quái, rồi hắn sợ sư đệ gặp hiểm, hắn đành dấn bước tiến ra. Lúc này, là lúc điều hoà chân khí cực kỳ quan trọng cuả Cốc Chẩn, nghe kẻ đó xưng tên, mà miệng Cốc Chẩn chẳng thể đáp lời.

Bùi Ngọc Quan báo danh xong, thấy Cốc Chẩn vẫn dửng dưng, không nói không rằng, gã đâu có biết nội thể Cốc Chẩn đang cơn bấn loạn, không mở miệng thành tiếng được, gã cho rằng Cốc Chẩn khinh người, vô lễ, bèn nổi giận, lớn tiếng:

- Vậy xin thứ lỗi Bùi mỗ đây vô lễ.

Dứt lời, lưỡi đao hẹp bản đó múa lên một làn hồng quang dầy đặc, khí thế như tia sấm sét đỏ chói, bổ vào mặt Cốc Chẩn, đao khí trầm trọng như núi đổ, so với võ công bọn thương nhân vừa rồi, rõ là một trời một vực.

Cốc Chẩn liên tiếp gặp nạn, lần đầu đụng độ cao thủ cỡ đó, đừng nói chân khí gã đang còn chạy lung tung, ngay cả lúc bình thường, chưa chắc gã chống đỡ nổi đao pháp ấy. Bùi Ngọc Quan có được tước hiệu "Bách Nhật vô quang", cũng nhờ nơi đường đao dũng mãnh mà lăng lệ, đao khí cực to, và lần ra tay này, đề phòng thần thông quái dị của Cốc Chẩn, cho nên gã đã vận hết công lực, lưỡi đao chưa đến, đã thấy sức nóng hừng hực của đao khí tạt vào.

Cốc Chẩn vừa định vận khí nghênh địch, bất ngờ các luồng kình khí nội thể chạy lung tung, không theo sự điều khiển cuả gã, mỗi luồng chạy một nẻo, khiến gã trở thành đông cứng, không nhúc nhích gì được. Toàn thân gã chứa chân khí sung mãn, gã lại không vận dụng được, so với người bình thường, thật còn tệ hại hơn nhiều. Mắt thấy ánh đao đỏ rực chém tới, hết cách đối phó, trong bụng nghĩ đây là giây phút lâm tử, gã nhắm mắt chờ chết! Chẳng dè, khi đao khí chạm vào người, chân khí đang chạy toán loạn trong nội thể vụt xảy một biến chuyển, bột phát một cỗ kình khí tung mạnh ra ngoài, tức khắc, áo sống Cốc Chẩn căng phồng lên, rồi rúng mạnh một cái, chân chẳng khua, tay chẳng động, gã vọt bắn lên trên không trung, rồi phiêu phiêu đằng không. Cái cú bay vọt lên đó, là kết quả của chân khí xì mạnh ra, chẳng hề vì ý muốn của Cốc Chẩn, khiến cho ra sự thăng thiên xảy ra cực kỳ đột ngột.

Đao pháp của Bùi Ngọc Quan dẫu dũng mãnh, chiêu đao đó cực kỳ lăng lệ, nhưng đã chém hụt. Dù Cốc Chẩn né tránh được đao, nhưng gã đã chẳng tránh khỏi bị đao phong tạt ngược lên chạm vào mình. Đường đao của Bùi Ngọc Quan ẩn chứa nội gia chân khí "Viêm Dương đao", (Viêm dương = Lửa mặt trời), khi xuất chiêu, trong vòng một trượng ngoài, khí kình nóng đến mức có thể xuyên thủng qua ba tấm da dê, làm cháy phừng phừng tấm da dê bên ngoài cùng. Khi ngực Cốc Chẩn bị đao khí kích trúng, cỗ kình khí nóng bỏng đó hung mãnh khôn tả, đã xuyên qua chân khí hộ thể, chọc thẳng vào nội tạng.

Cốc Chẩn tức ngực, một vựng máu sắp sửa thổ ra mơi miệng, lập tức, bát kình chuyển động. Nên biết rằng, dù cho chân khí nội lực mạnh đến đâu, nhất quyết chẳng thể dùng nó để huy động, phóng ra "Chu Lưu bát kình"! Đây là nhờ viêm kình của đao khí Bùi Ngọc Quan tương thông với hoả kình, khi viêm kình lọt vào nội thể, nó lập tức bị hoả kình thu thập, rồi lúc hoả kình mạnh lên, khiến thuỷ kình thành cực kỳ yếu ớt, sự cường nhược đó tác dụng vào nhau, làm cho nội kình trong mình Cốc Chẩn chuyển trở về trạng thái quân bình vi diệu, khiến cho cơ bắp nơi lồng ngực, chỗ bị đao kình chém vào, đang cực kỳ đau đớn, được bát kình lưu chuyển đến, màu đỏ hồng chỗ bị kích vụt tan mất, mọi cảm giác đau đều tức khắc triệt tiêu.

Bùi Ngọc Quan kích ra một đao không thành công, hắn bỗng phát rét trong mình. Hắn nào hiểu những biến hoá xảy ra bên trong cơ thể Cốc Chẩn, chỉ cho rằng người này tài cao, đảm lượng lớn! Hắn thu đao về, lùi vài bước, rồi khi tự nhận thấy mình có phần khiếp nhược, hắn chợt động nộ, quát to một tiếng, xông tới, tung ra một đao chém vào Cốc Chẩn. Nhát chém này so với chiêu thức trước đây còn nhanh hơn nhiều. Cốc Chẩn không kịp lui, đao phong rát rạt nơi đầu vai, thanh đao là loại bảo đao, chân khí hộ thể của gã khó lòng che chắn được. Khi mũi đao đâm vào nơi vai, Cốc Chẩn chợt rúng động trong mình, cơ bắp nơi vai vụt mềm xèo, co rút lại. Bùi Ngọc Quan có cảm giác tay hắn đâm trượt, lưỡi đao lướt trơn. tuột ngang qua nơi đầu vai Cốc Chẩn, hụt sang một bên.

Bùi Ngọc Quan cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn đâu biết đó là diệu dụng của "Chu Lưu Trạch kình". Khi có Trạch Kình hộ thể, thân mình trơn như cá chạch đem tẩm dầu, nó chống đỡ tất cả các loại võ khí. Hợp cùng Sơn Kình, thành một cặp cương nhu tương trợ, cả hai trở nên thần công hộ thể đệ nhất dưới trời. Bùi Ngọc Quan cho là Cốc Chẩn đang coi thường mình, trong đầu hắn bừng bừng lửa giận, nhưng vì có phần nào e dè, hắn chẳng dám ngạnh công, bèn thu hồi về thế thủ một lúc. Rồi hắn vung đao lên, bóng đao chập chùng như núi, cuồn cuộn công tới.

Cốc Chẩn lúc ấy đang chật vật với Chu Lưu bát kình, gã định lui nhanh ra sau, nhưng không tự chủ được, chợt thấy vạt áo bọc gió, tóc tai trên đầu dựng đứng, quấn rối vào nhau, chiã ngược cả lên trời, rồi toàn thân như một con chim khổng lồ, gã bắn vọt lên cao, chuyển tạt sang ngang, sau đó lại như bướm vờn hoa, tung tăng bay lượn nhởn nhơ. Những chiêu đao của Bùi Ngọc Quan dũng mãnh cách mấy, hoàn toàn chém hụt, đao khí Viêm Dương nhất nhất bị bát kình của Cốc Chẩn hóa giải, thỉnh thoảng chúng còn phóng Điện Kình kích vào thân trên của Bùi Ngọc Quan, làm hắn tê tái. Nếu chẳng nhờ nội công cao cường, có lẽ hắn đã chẳng trụ được đến đây. Cả hai đấu thủ quần nhau, bất tri bất giác, họ bước sâu vào vùng lửa khói, lưỡi lửa hừng hực, khói mù cuồn cuộn, đưa bàn tay ra không nhìn thấy được năm ngón. Thân mình Cốc Chẩn chìm trong lửa, nhất cử nhất động toàn đỉều khiển bằng chân khí, đao chạm vào mình thảy đều bật ra, ngọn lửa dường như tránh gã, từng cơn trốt ào ào xoay vòng quanh gã, đẩy khói lửa ra xa, dồn tất cả về phía Bùi Ngọc Quan. Khói lọt vào làm hắn cay đến đổ lệ, mắt nhoà đi, Bùi Ngọc Quan chỉ đành dựa vào xúc giác mà hươi đao ngăn địch, đến lúc quần áo hắn bén lửa, nóng rát, hắn phải quay ra muá đao loạn xạ, hòng xua khói lửa ra xa.

Đánh nhau đến lúc ấy, dần dà Cốc Chẩn hiểu những kỳ ảo của Chu Lưu bát kình. Nguyên lai, cái bát kình đó chẳng phải là thứ chân khí vô tri, mà dường như có linh giác như một sinh vật, có phản ứng và có quyết đoán riêng, cái đạo lý đó xem ra chẳng khác mấy với cái lý thuyết đạo gia thường bàn luận, tên gọi "Nguyên Anh" (tìm về ban sơ). Trong các kinh điển của đạo gia thường hay đề cập tới, người tu đạo dùng "Trừu duyên thiêm hống, chuyển âm bổ dương" (luyện kim chế thuốc, đem dương bù cho âm), tu hành lâu năm, có thể luyện cho thần hồn và tinh huyết trở về trạng thái "Nguyên Anh", khiến cho thân và thần tương thông, đến lúc ấy, theo truyền thuyết, có thể xuất thần đi chu du thiên địa. Nói dù có vẻ hơi quá khoa trương, nhưng trạng thái "Nguyên Anh" chẳng phải một dạng vô tri, tự nó cũng có đầy đủ thần thức.

Hồi trước, vì muốn giữ mạng, Cốc Chẩn đã vô tình ngộ được điều kỳ bí "Tổn cường bổ nhược", so với các thuật "Trừu duyên thiêm hống, chuyển âm bổ dương" của đạo gia, thấy có phần gần gụi, duy có điều, chân khí tu luyện của đạo gia chỉ giới hạn trong hai cái khí âm và dương. "Chu Lưu lục hư công" lại có đến tám khí, do từ âm dương biến thành bát quái, cơ chế lưu chuyển bất đồng, mặc dù giống nhau lúc ban đầu, nhưng về đại cương, đều theo cùng quy luật trong thiên đạo. Lúc Cốc Chẩn điều hòa bát kình, gã lĩnh hội được mấu chốt cao siêu của Thiên Đạo, nhờ đó, đã vô tình đạt được linh giác quyền lực. Tự gã chẳng hay chẳng biết, đã đưa tám thứ chân khí về thành một thể tương tự khí huyết trong mình, chúng lưu chuyển tuần hoàn, so với trạng thái "Nguyên Anh" của đạo gia, thấy chẳng khác gì lắm.

Nhưng vì "Nguyên Anh" của đạo gia do tu hành mà đạt được, tu từng bước từ nhỏ đến lớn, từng bước, từng bước thuần thục. Trong khi đó, bát kình trong người của Cốc Chẩn vốn bắt nguồn từ Vạn Quy Tàng chuyển qua cơ thể Lục Tiệm, được nuôi dưỡng ở đấy, chẳng phải thuần tuý chân khí bản thân của Cốc Chẩn, giống như mình nuôi một đứa nhỏ đi hoang làm con nuôi, dạy dỗ chưa được bao lâu, cái hoang hãy còn chưa phai nhạt đi hết, lâu lâu nó lại làm chứng, giở quẻ. Nhưng Cốc Chẩn may mắn có linh giác quyền lực, dù chẳng hoàn toàn thông suốt cách dùng, lúc vận kình thì lung tung làm bừa, lại còn bất hạnh đụng độ cường địch, khi gã còn sinh mạng, bát kình còn vận chuyển trong gã, gã chết đi, bát kình lập tức tiêu tan. Vào lúc Cốc Chẩn lâm nguy, bát kình tự chúng có tri thức, chúng tự lo bảo vệ, đã lập tức ngừng chạy toán loạn để tập trung đối phó ngoại địch, đồng thời bảo vệ luôn cho chủ là Cốc Chẩn.

"Chu Lưu lục hư công" thiên hạ vô địch, sở dĩ Bùi Ngọc Quan còn cầm cự được, do bát kình trở thành "Nguyên Anh" chưa lâu, linh trí chưa hoàn toàn phát triển, còn chưa triệt để tương thông cùng tinh thần của Cốc Chẩn, do đó chưa phát huy được toàn bộ uy lực, nhưng vào thời điểm này, bát kình gặp cường địch, mỗi lúc mỗi trở nên mạnh hơn lên, đạt đến thế bất bại.

Cuối cùng, Trương Quý Luân mắt chứng kiến Đinh Hoài Sở lãnh một đao chết thảm, hắn thì bị lửa thiêu phỏng nửa người, hắn hãy còn tri thức, khi trông thấy Cốc Chẩn từ đám lửa khói chạy thoát ra, hắn hết hồn hết vía, định ba chân bốn cẳng đào tẩu.

Cốc Chẩn quát:

- Định chạy đấy à?

Trương Quý Luân hoảng hốt quay lại, mặt nghệt ra, xuống giọng van lơn:

- Xin Cốc gia tha mạng, tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh, nghe lời Đinh Hoài Sở dụ dỗ, tội đáng chết muôn ngàn lần. Nói tới nói lui, toàn bởi gã họ Đinh tệ hại, Cốc gia ngài cũng đã biết đấy, hắn mồm miệng lanh lợi, giỏi nghề dụ dẫm, tiểu nhân đây lại quá hồ đồ, một lúc khờ dại, đã đâm đầu đi tin lời hắn, cái tên họ Đinh đó...

Cốc Chẩn nghe xong, cười rộ, rồi bảo:

- Ngươi thấy Đinh Hoài Sở chết rồi, tử vô đối chứng, chẳng thể cãi lại ngươi chứ gì?

Trương Quý Luân nghẹn ngào, lắp bắp:

- Chính toàn do gã họ Đinh thôi!

Trước thần tình hắn như thế, Cốc Chẩn chợt xót xa, năm kẻ tìm đến đây hôm nay, đều được tự tay gã đề bạt, được gã cực kỳ tin cậy, nào ngờ hôm nay chúng làm phản, rồi tự rước hoạ vào mình. Nghĩ thế, Cốc Chẩn phát phiền muộn, bèn xua tay, bảo:

- Thôi được rồi, ngươi cút đi! Bảo bọn nó, đứa nào muốn thủ cấp của Cốc mỗ, cứ đến đây mà lấy!

Trương Quý Luân không ngờ được tha mạng, mặt lộ vẻ mừng rỡ, hắn liền miệng đáp:

- Không dám đâu!

Bình bình bình ba cái, hắn giập đầu xuống đất lạy tạ. Rồi, loạng choạng đứng lên, hắn rảo bước ra đi.

Mắt nhìn Trương Quý Luân đi xa dần, Cốc Chẩn tránh thế lửa, lò dò lần bước, lội ngang một dòng suối, đến một tiểu cốc. Bên trong cốc, cây cối mọc thưa thớt, lúc ấy đang cuối hạ, gió núi thổi lá cây xào xạc. Dòng suối trong vắt rì rào chảy, đối diện bờ bên kia lửa đang còn rực cháy, ánh lửa hắt xuống mặt nước đỏ như sắc máu. Ở lâu trong vùng lửa khói, Cốc Chẩn miệng mồm khô quắt, gã bèn cúi xuống uống nước, rồi đến ngồi trên một tảng đá to, cảm thấy gân cốt toàn thân đau như giần, chỗ bị đao chém khó chịu. Vì đã hít thở khá nhiều khói, nhiều không khí nóng bỏng, buồng phổi gã bây giờ rát bỏng, hiện thời, ước muốn duy nhất của gã là kiếm một chỗ nào đó lăn ra ngủ một mạch ba ngày ba đêm. Ý nghĩ vừa đến, trong mình Cốc Chẩn đã thấy mấy luồng khí kình râm ran khuấy động. Gã bèn ngưng thần chiếu rọi vào nội kình, thấy Chu Lưu bát kình vừa rồi thoáng ngưng trệ, đang nhộn nhạo muốn chạy ngược.

Trong lòng Cốc Chẩn hiểu rõ, một khi không khống chế được bát kình, chúng sẽ trở thành mầm hoạ lớn. Nếu bây giờ gã ngủ, không còn chế ngự chúng nữa, thể nào chúng cũng sẽ biến về trở dạng độc khí đoạt mệnh. Giả thử người khác, vào lúc khốn đốn như vậy, tất sẽ bỏ mặc tất cả, nhưng Cốc Chẩn từng bị giam lâu ngày dưới đáy Cửu U tuyệt ngục, càng kề cận cái chết, nghị lực càng thấy kiên cường, gã lập tức minh bạch tình huống trước mắt, gã nổi khùng: "Cái con bà mấy xú chân khí này, lão tử nhất quyết chơi đến cùng! Bọn mày không chết, lão tử ta đây cũng không sống!" Nâng tinh thần lên một chút, gã đẩy lui được cái ý định buông xuôi. Gã tập trung vận khí, thi triển "Tổn cường bổ nhược".

Các ý muốn buông xuôi nó cứ như nước triều dâng, tâm ý gã không ngớt dao động, đầu óc nặng nề như đeo đá, chịu không thấu, Cốc Chẩn hốt nhiên phát giác rằng những ý nghĩ buông bỏ đó, so với những hình phạt thế gian, còn lợi hại gấp trăm lần, khiến hắn muốn ngủ không ngủ được, làm gã muốn chết quách cho rồi. Mà càng gian nan, gã càng trở nên kiên nhẫn, mấy lần tâm trí lạc vào mơ hồ, mấy lần gã đã tự thức tỉnh lại được. Trận chiến này, không những chống chọi với bát kình, mà còn chống chọi với cơ thể bản thân, là trận chiến gian nan nhất, khổ sở nhất, không bút nào tả xiết, không lời nào nói ra cho hết.

Thời gian cứ dần trôi, như từng giọt. từng giọt nước đồng hồ, Cốc Chẩn cảm giác nó cứ chầm chậm kéo dài ra, một khắc sao lâu bằng một năm. Ác lặn thỏ tà, trăng sao di chuyển, ngọc thỏ chìm về phương tây, vầng kim ô hiện lên, một ngày một đêm rồi cũng qua, tinh thần gã lưu chuyển nhuần như nước, tắm gội toàn thân. Vào lúc đó, trong óc Cốc Chẩn, như một tia chớp, nảy sinh ra một ý nghĩ giác ngộ, gã vụt thấy thân mình nhẹ như không, rõ ràng thần hồn gã xuất ra khỏi thể xác, đang vật vờ phiêu du trên giữa từng không, cơ thể trước đó, sớm không còn một cảm giác nào, giờ phát sinh một cảm giác lạ, mường tượng như lúc đôi mắt bị chói ánh nắng mặt trời, bao nhiêu huyết nhục tan biến đi, trở thành trong suốt, cuối cùng, tất cả bồng bềnh như một làn khói nhẹ, không còn cảm giác hiện hữu ở nhân gian nữa.

"Bộ mình chết rồi hay sao kia?", ý nghĩ đó vừa đến, từ đáy tim Cốc Chẩn vụt trào dâng một niềm vui sướng cực lớn, như thể vạn vật đồng loạt hồi sinh, cảm giác diệu kỳ đó chẳng phải đến từ tâm ý của Cốc Chẩn, mà cũng không hiểu nó phất xuất từ đâu.

Niềm thống khoái đó càng lúc càng mạnh, như một dòng thác đổ, từ đáy tim bung ra khắp châu thân, ồ ồ ạt ạt, trùng trùng điệp điệp, nó cứ mỗi lúc lớn, như được phun ra từ mỗi lỗ chân lông, toàn thân, từ đầu đến chân, cứ thấy gai gai, rờn rợn, mỗi lúc một nhiều, rồi bất ngờ, một cỗ chân khí lớn tựa cơn sóng hồng thuỷ từ dưới lồng ngực xông nhanh lên đến miệng, mũi.

Cốc Chẩn bất chợt chẳng ngăn được một tràng cười to, dài, âm lượng tiếng cười cao tựa sóng cồn của cơn nước lũ đổ về, vút lên tận trời cao, làm chấn động cả khu rừng, chim chóc hoảng hốt tung cánh bay rào rào, muông thú trong sơn cốc kiếm chỗ lẩn trốn.

Tràng cười kéo dài chừng một nửa thời thần, cỗ chân khí đã tản mạn hết, cảm giác vui sướng cũng tan dần đi, Cốc Chẩn vụt đứng thẳng người lên, nhận ra một biến chuyển làm toàn thân sảng khoái, đầu óc lâng lâng, bát kình bên trong theo từng hơi thở ra hít vào của gã, tự động đem cường bổ nhược, tự chúng có cảm nhận riêng, dù gã đã không chú tâm vận chuyển chúng nữa. Dường như bên trong đã có sự thay đổi lớn, hệt như mũi và phổi hít thở, các khí kình đó hoà vào khí huyết trong kinh mạch thành một thể thống nhất tự nhiên.

Cốc Chẩn thầm hiểu Chu Lưu bát kình đã hoàn toàn chế phục xong, gã không nín nhịn nổi nỗi vui mừng đến phát điên. Xưa kia, gã định bức bách bát kình xuất phát, đã chẳng đưa được chúng ra đến tứ chi, chúng cứ rụt trở lại. Bây giờ gã chợt hiểu, dù bát kình hiện có khả năng tự duy trì, muốn dùng chúng đả thương người khác là không thể, nhưng vừa rồi, trải qua bao nhiêu hiểm nguy, như từ cõi chết trở về, yếu tố đã giúp tiêu trừ cái mầm hoạ trong nội thể. Cửa quan khó khăn nhất đã vượt qua, từ giờ trở đi, chuyện dùng Chu Lưu lục hư để sử ngự vạn vật, chỉ còn là chuyện tương lai gần, xa mà thôi.

Minh bạch xong mọi sự việc, hùng tâm Cốc Chẩn trỗi dậy, gã bất giác buông một tràng cười to, có không biết bao nhiêu ý nghĩ thoáng nhanh qua trong đầu, nhưng chẳng khoả lấp được nỗi vui mừng trước việc độc môn thần thông của Tây Thành đó lại do gã, một thiếu chủ Đồng Đảo, tấu xảo luyện thành công. Đấy đúng là ý trời, khó đoán trước, rõ rệt là một điển hình của "người tính, trời định".

Cười một trận xong, đưa mắt nhìn về phía bên kia, gã thấy lửa đã tàn lụi, chỉ còn loáng thoáng đó đây dăm ba sợi khói, gã bồi hồi, nghiêng mình nhìn xuống nước suối trong vắt. Dưới đáy là dăm hòn đá cuội mang nhiều màu sắc, thấy hiện khuôn mặt gã phản chiếu từ mặt nước, đầu cổ, tóc tai dã dượi, hàng mi cháy rụi, mặt bám khói đen xì như một tên khất cái, chẳng còn một chút nào cái vẻ tuấn tú thường ngày.

Cốc Chẩn chẳng nhịn được cười, gã bản tính thích sạch sẽ, bèn xuống xuối tắm táp một hồi, rồi chỉnh lại đầu cổ tóc tai, sửa lại y phục, gã nhắm phía cửa cốc rảo bước đi ra.

Đi được một quãng, khi lên đến đỉnh một dốc núi, gã chợt nghe có người gọi to:

- Cốc gia!

Quay sang nhìn, gã thấy hơn mười người mình mặc giáp sắt, tay cầm vũ khí, đang chạy ùa tới.

Cốc Chẩn nhận ra những kẻ đang chạy đến toàn là phú thương Trung thổ, Triệu Thủ Chân ở Đồng thành làm người dẫn đầu. Gã bất giác rùng mình, hai tay ôm ngực, hỏi to:

- Triệu Thủ Chân, ngươi cũng muốn đến đây cắt thủ cấp cuả ta sao?

Gã đứng trên đỉnh dốc, quần áo tơi tả, toát ra một khí thế hùng dũng, bức nhân.

Triệu Thủ Chân chạy nhanh đến trước mặt gã, kêu lên một tiếng, rồi quỳ thụp ngay xuống, kinh hãi nói:

- Cốc gia, sao ông lại nói kỳ lạ vậy? Ông bất chấp tất cả, đem tính mạng lo cho bá tánh Giang Nam, đến nỗi trở thành kẻ thù địch của lão chủ nhân, cái khí chất hào hùng đó, Triệu mỗ toàn tâm toàn ý bội phục. Mỗ chỉ hận võ nghệ hèn kém, đã không thể hết sức trợ giúp, có đâu lại đem lòng, nuôi ý định mưu hại Cốc gia?

Những người kia lúc đó cũng đã đến quỳ phục trước mặt, Cốc Chẩn chăm chú ngó Triệu Thủ Chân, thấy ông ta nói với tất cả lòng thành thực, gã bèn hỏi:

- Lời đó thực bụng chăng?

Triệu Thủ Chân đáp:

- Tuyệt chẳng nói láo, khi nghe tin tức của Cốc gia và Lục gia, chúng tôi vẫn cứ trụ lại chờ nơi Linh Thúy hạp. Rồi sau đó Lam Viễn Bắc bắt gặp gã Trương Quý Luân đang mang thương tích hoả hoạn, cả mình phỏng rộp, tra vấn nguyên do, mới hay bọn chúng thất bại trong âm mưu hãm hại Cốc gia, lại còn chịu đau khổ nhiều nữa. Lam Viễn Bắc trở về thông báo, chúng tôi lập tức giong ngựa lên đường đi tìm, được trời thương giúp cho Cốc gia vô sự, ai ai cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm!

Cốc Chẩn thần sắc bớt căng thẳng. chợt thấy ba gã thương nhân đang đưa tay ôm đầu, bèn hỏi:

- Là ai vậy?

Khi bọn chúng bị đẩy tới, Cốc Chẩn chăm chú nhìn, nhận ra Trương Quý Luân, Hồng Viễn Chiêu và Lưu Khắc Dụng.

Triệu Thủ Chân bực tức nói:

-Ba thằng giặc này bất tín, chẳng chút nghĩa khí, chúng tôi gặp trên đường, tất nhiên ra tay bắt giữ!

Cốc Chẩn than thầm, dù mấy kẻ này làm phản, gã tịnh không muốn giết chúng. Xưa kia, gã chỉ muốn nắm cơ hội tốt trong đời, muốn đoạt quyền lực kinh tế, gã đâu ngờ sẽ có lúc sa chân vào tình thế cực đen tối như hiện thời. Gã suy nghĩ hồi lâu, rồi hỏi:

- Lần này Cốc mỗ đương đầu một đối thủ hùng mạnh, các vị gia sản to, thương nghiệp lớn, nếu theo Cốc mỗ, thắng thì không nói làm chi, nếu lỡ thua, sẽ chẳng tránh khỏi nhà tan, người mất... các vị không sợ sao?

Toàn thể mọi người khẳng khái đáp:

- Không sợ!

Trong lòng Cốc Chẩn vui buồn lẫn lộn, gã đưa mắt nhìn khắp, đếm sơ sơ, con số chưa tới ba mươi người, bèn hỏi:

- Còn mấy người kia đâu?

Triệu Thủ Chân rầu rĩ, đáp:

- Bọn họ sợ liên luỵ, đều đã kéo nhau bỏ chạy cả rồi.

Cốc Chẩn gật đầu, nói:

- Bỏ chạy cũng tốt thôi!

Miệng tuy nói vậy, trong lòng gã không khỏi cảm khái: "Thích tướng quân nói thật đúng, đem lợi kết bạn cùng người, khi hết lợi thì người sẽ tản đi. Hai trăm người đó bỏ đi gần hết, còn lại đây những người hâm mộ đạo nghĩa nơi ta, họ không nề nhà tan, người mất, đều tình nguyện liều chết theo ta, quả nhiên, khi khởi quân phải dựa trên đạo nghĩa, phải lấy đạo nghĩa làm đầu!

Ngày đó, luận binh pháp nơi bờ mé đông Dương Giang, Cốc Chẩn tuy thua về lý luận, không nói ra miệng, nhưng lòng gã vẫn không phục. Cho đến hôm nay, gã mới thật sự tâm phục, khẩu phục Thích Kế Quang, tự nhủ từ giờ trở đi, sẽ không suy nghĩ lệch lạc như vậy nữa.

Cốc Chẩn lại hỏi tiếp:

- Có chút tin tức gì về Lục Tiệm không?

Triệu Thủ Chân đáp:

- Hoàn toàn không! Bọn Tô tiên sinh đang ráo riết đi tìm!

Cốc Chẩn thầm nghĩ: "Lục Tiệm lạc vào tay Vạn Quy Tàng, hung hiểm trùng trùng, chỉ cầu xin ông trời rủ chút lòng thương, cho huynh đệ ta còn được có ngày tái ngộ!" Ruột gan chua xót, gã hỏi tiếp:

- Vậy có tin tức gì từ phía Thích tướng quân không?

- Thưa có! - Mặt lộ vẻ buồn, Triệu Thủ Chân tiếp - Thích tướng quân chiếm được các kho lương nơi Cửu Giang, đem lương thực chất lên thuyền, định xuôi theo giòng Trường Giang đi xuống miền đông, nhưng trưa ngày hôm qua, đã bị bên địch chặn đứng thuỷ lộ tại An Khánh, hai bên giao chiến, thắng bại còn chưa rõ!

Cốc Chẩn thoáng trầm ngâm, cất cao giọng hỏi:

- Các bạn, người ta ở đời, không ai không chết, chết thì chết, chỉ cần xem cái chết đó nặng nhẹ ra sao! Hiện nay, vùng đông nam, không biết bao nhiêu người cơ khổ, bá tánh đang lầm than vì thiếu đói. Muốn giải quyết đại nạn đó, phải quyết tâm đánh một trận sinh tử thật lớn. Thích tướng quân đang đơn độc chiến đấu cường khấu, tình thế nguy cấp, chúng ta trước giờ là thương nhân, liệu có thể trước đại nghĩa đó, khoanh tay ngồi yên sao? Các bạn, các bạn có đồng ý cùng ta đứng ra chung lo chuyện khó khăn này không?

Những thương nhân nghe lời hiệu triệu đó, lập tức hùng tâm tráng khí dâng lên cuồn cuộn trong lòng, cùng nhau đáp:

- Nguyện đem thân này giao phó cho Cốc gia định liệu.

- Hay lắm! - Cốc Chẩn nói, - Chúng ta hãy giục ngựa, lên đường!

Nói xong, Cốc Chẩn rảo bước đi ra phiá trước, bọn họ xốc thương, cài đao, lục tục theo sau.

Về đến vùng phụ cận Linh Thúy hạp, các thương nhân kêu gọi thêm được tuỳ tùng của họ gia nhập, nhân số tăng lên được gần trăm người nữa. Trong đoàn, có nhiều thương nhân giỏi, từng móc nối với quan lại địa phương, giao thiệp rộng, họ trên đường đi đã mua sắm thêm được ngựa khoẻ, lương thảo, cung cứng, tên nhọn, thậm chí có người còn mua được ba khẩu thần công, dùng xe có ngựa kéo chuyển vận. Rồi vừa đi vừa không ngừng vận động hương dõng gia nhập, khi tới Trường Giang, quân số đã lên đến hơn ba trăm người.

Cốc Chẩn nhìn người ngựa hỗn tạp, giáp trụ đủ kiểu, mệnh lệnh tiền hô hậu ủng chẳng ra quy cách, gã e rằng đến lúc lâm trận, khó phân biệt địch, ta. Gã bèn sai Lam Viễn Bắc cưỡi ngựa khoẻ đi mua về bẩy chục bộ áo khoác trắng, hàm thiếc, phục trang cho ngựa, trước để tỉện phân biệt quân ngũ, sau giúp nâng cao sĩ khí. Rồi đem chia người ngựa ra hai mươi tiểu đội, mỗi đội mười lăm người, có tiểu đội trưởng, mười tiểu đội thành một đại đội, đứng đầu là Triệu Thủ Chân và Lam Viễn Bắc, trực thuộc điều khiển của Cốc Chẩn.

Đi theo bờ sông về hướng đông, ngày đó, lúc trời chiều, đại đội nhân mã tiến đến gần vùng chiến trường, đã nghe văng vẳng tiếng súng, càng lại gần, càng thấy hoả quang rực một góc trời.

Cốc Chẩn thoáng vui trong lòng: "Hãy còn đánh nhau, vậy còn chưa phân thắng bại". Thấy đoàn quân di chuyển cả ngày, đang mỏi mệt, gã bèn hạ lệnh dừng chân, nghỉ dưỡng sức người, ngựa, đồng thời cho tổ chức thám sát đi điều tra tình hình.

Chẳng mấy chốc, thám sát trở về báo cáo quân tình. Nguyên lai Thích Kế Quang hành quân hỏa tốc, đã úp được Cửu Giang, đánh tan quân giặc phòng thủ, chiếm toàn bộ lương thảo trữ ở đấy, lúc đó, các thuyền vận tải do Cốc Chẩn đã thuê từ trước cũng vừa đến nơi, lương thảo bèn được chất lên thuyền, xuôi theo Trường Giang về hướng đông. Đi chẳng bao xa, quân Nghĩa Ô đã đụng quân tiền phong của Cừu Thạch. Thích Kế Quang đánh tan toán quân địch đó, tiếp tục di chuyển. Nhưng giặc khấu mỗi lúc một nhiều, cả thuỷ lẫn bộ. Thích Kế Quang chưa đến được An Khánh, Cừu Thạch đã điều động hai vạn quân chiếm lĩnh vị trí khắp núi đồi và sông nước. Rồi Ma Long hạm của Ngải Y Ti cũng đã đến kịp, những hoả pháo Tây Dương trang bị trên Ma Long hạm đó uy lực kinh nhân, dàn chiếc Ma Long hạm ngang mặt sông, chẳng tàu thuyền nào vượt qua được.

Thích Kế Quang thấy thế địch to mạnh, ông nhanh chóng quyết định cho lập doanh trại trên núi, đem đoàn thuyền lương quây vòng, kết thành thuỷ trại trên Hướng Thuỷ chống Ma Long hạm, đắp chiến luỹ, đào hầm hào cự Cừu Thạch. Các trận Uyên ương hiệu quả sát địch thậm cao, khi liên kết hai trận vào nhau, đã đánh cho địch quân thua chạy tan tác. Cừu Thạch nổi giận, cho bắt trai tráng các làng phụ cận, đem luyện thành hàng trăm thủy quỷ, kết thành Thủy Hồn trận, đột nhập vào Thích quân.

Nghĩa Ô binh không phòng bị trước, thương vong khá nặng, nhưng nhờ đã tập huấn chu đáo, lâm nguy bất loạn, quân binh lùi lại một chút đã ổn định được trận thế.

Thích Kế Quang giận đến mắt toé lửa, ông nhận ra được cái bí ẩn của trận Thủy Hồn, bèn hạ lệnh cho tập trung mười tiểu Uyên Ương trận thành một đội, đem lang tiển kết Trúc trận chặt chẽ đến gió mưa cũng không lọt, đàng sau Trúc trận cho tạo một bức tường người sử thuẫn bài, khiến cho thuỷ tiễn của bọn thuỷ quỷ không cách nào xuyên qua được, uy lực của Thuỷ trận dó đó giảm đi quá nửa. Rồi Thích Kế Quang sắp đặt cung nỏ cùng súng điểu mai phục sau bức tường thuẫn, liên tục phóng tên, khai hoả, bắn cho lũ thuỷ quỷ hàng ngũ tan tành, chẳng còn gom nhau lại được để phóng độc, sau đó, ông vận động trận Uyên Ương xông ra quét sạch bọn thuỷ quỷ.

Thấy kỳ trận của mình bị phá, Cừu Thạch giận điên cuồng, hắn trổ thần thông của Thủy bộ xông vào Thích quân, tàn sát tướng sĩ. Thích Kế Quang thấy hắn kiêu dũng khó chế phục, bèn sai Vương Như Long lập ba trận Uyên Ương, kết theo hình thế tam tài, tiến ra ngăn chặn Cừu Thạch. Vương Như Long từng được Lục Tiệm chỉ điểm thêm, "Cự Linh huyền công " của y công lực gia tăng không ít, lúc này đem kết hợp cùng uy lực của trận Uyên Ương, đủ sức đấu ngang Cừu Thạch. Khi triển khai cho lang tiển quét ra, các màn sương mù bị đánh tan, thần thông cuả Cừu Thạch chủ yếu dựa vào nước, do hắn không giữ được màn sương mù cố định liên tục, uy lực của thần thông giảm sút mạnh, hắn đành ôm hận tháo chạy.

Cừu, Ngải hai người hai mặt trận thuỷ, bộ, tận dụng binh pháp chống phá. Nhờ giỏi liệu địch, giỏi giành chủ động, Thích Kế Quang tuy quân số ít oi trước đông đảo địch quân, cũng không lạc hạ phong. Đại chiến hai ngày hai đêm, trại quân thuỷ, bộ của họ Thích không thiệt hại mấy, trong khi bọn tặc khấu bốn tỉnh bị thương vong trầm trọng, chúng đã không giành được một thắng lợi nào.

Cốc Chẩn nghe báo cáo, thầm nghĩ: "Thích huynh quả nhiên dụng binh thật giỏi. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, Vạn Quy Tàng hãy còn chưa đến, nếu không, chỉ bằng vào duy nhất trí và lực của lão, chiến cuộc tất sẽ xoay chiều!" Nghĩ đến hành tung của Vạn Quy Tàng, hình ảnh Lục Tiệm u u ám ám hiện lên trong đầu gã, khiến Cốc Chẩn buồn bã một lúc lâu. Khi gã ngẩng đầu trông ra, thấy phương đông vừng hồng bắt đầu ló rạng, tứ bề yên ắng. Một giọt lệ nóng ứa ra nơi mắt, gã nói thầm: "Đại ca, huynh phải gắng gượng mà sống còn...". Rồi gã trấn định tâm tình, đứng lên, ra lệnh người ngậm tăm, ngưạ khớp hàm thiếc, im lặng hành quân, dọc đường thu thập gọn bọn quân canh của giặc, không lộ hành tung.

Cốc Chẩn từng theo Vạn Quy Tàng buôn bán khắp nẻo, các vùng ven bờ Trường Giang, gã biết rành mạch như lòng bàn tay, đối với vùng này, không ra ngoại lệ. Trong quầng sáng nhá nhem buổi bình minh, đoàn người ngựa lên đến đỉnh một ngọn đồi cao, từ trên nhìn xuống, sông nước chảy xiết giữa các rặng núi vây quanh, đầu phiá đông giòng sông đã thấy ửng hiện sắc hồng cuả một ngày mới đang đến, vầng dương vừa hé dạng, một vùng mênh mông núi và sông nhuộm màu đỏ thẫm, ven bờ sông, tàu thuyền ngấn nước thật sâu, quây thành thuỷ trại, về phía hạ lưu thuỷ trại, thấy thấp thoáng một khối to lớn mầu đen, tiếng đại pháo râm ran xuất ra từ đó, thường xuyên bùng ánh chớp lửa, soi sáng thuỷ trại, râm ran tiếng nổ của mấy khẩu súng lớn. Khi Cốc Chẩn nhận ra đấy là tiếng nổ đầu nòng cuả đại pháo Bồ Đào nha, gã bất giác tự hỏi: "Đội chiến thuyền của Thích huynh đã đến đây rồi sao?" Xem qua tình thế, gã xoay chuyển ý nghĩ, rồi ra lệnh mọi người xuống ngựa, bẻ cành cây nguỵ trang gài sau ngựa, ẩn nấp dưới các bụi rậm, cố gắng giữ bất động. Người trong đoàn gã sớm đã coi nhẹ cái chết, biết rằng sớm hay muộn, họ đều sẽ xông pha chiến trường, ra tay giết giặc, dẫu chết không màng, nên khi họ nghe lệnh đó của Cốc Chẩn, cảm thấy chút thất vọng, nhưng quân lệnh như sơn, không dám không tuân.

Ven bờ sông, Cốc Chẩn án binh bất động. Trận chiến trên sông đang bước đến khúc ngoặt sinh tử, Nguyên là, quân họ Thích dù vừa trải qua nhiều đụng độ, vẫn không mảy may suy suyển, Cừu Thạch chiến đấu đã lâu, chưa đọat được thắng lợi nào, bèn hợp mưu kế với Ngải Y Ti, dựa vào số đông, dùng chiến thuật "Hao mòn", chia nhân mã thành ba cánh, tả trung và hữu, liên tục tấn công, không cho Thích quân được ngơi nghỉ, mục đích làm sĩ khí mệt mỏi, rốt cục sẽ thua.

Thích Kế Quang biết rõ ý đồ đối phương, nhưng mình ít địch đông, quân mình đã khổ chiến nhiều ngày, mình đã tận dụng các phương tiện vũ khí, ông không có chọn lựa nào khác, nhận định rằng cứ ngồi yên chờ chết chẳng phải sách lược tốt,chẳng bằng chủ động quyết chiến đối phương một trận. Thừa cơ trời chưa sáng rõ, trăng sao thưa thớt, ông cho quân sĩ ăn uống no bụng, toàn thể quân đội bỏ trống doanh trại, tiến đánh mé bên hữu của địch, chỉ trong một trận, đã đánh tan tành cánh quân đó. rồi sẵn khí thế quân lính đang lên, ông cho kéo đến tấn công cánh quân ở giữa. Lúc ấy, Cừu Thạch đã kịp lấy lại tinh thần, hắn cho tập trung cánh quân bên tả thành thế "Cơ Giốc" (cái sừng), liều chết chống cự. Từ phía thượng lưu sông, Ma Long hạm nghe động tịnh, đã pháo kích ồ ạt vào các thuyền vận lương trong thuỷ trại, buộc Thích Kế Quang phải chia quân ra phòng thủ.

Hai bên giao phong một trận sinh tử đại chiến, với mỗi quân sĩ, cái chết rình rập quanh mình. Thích quân chiến đấu trong trận, không phát hiện được đoàn quân của Cốc Chẩn đang tụ tập bên trên núi, người người trong đoàn này, ai nấy đều biến sắc, hơi thở dồn dập khó khăn.

Thích quân bốn bề đối địch, các tiểu trận đan kín mít, dày đặc, người và vũ khí nhập vào làm một, áo giáp, binh khí, một mầu trắng kim loại, phản chiếu ánh mặt trời, hàn quang loang loáng, lăn như một con trục lăn khổng lồ xoay trở giữa trận địa bên địch. Các lang tiển công dụng đã tăng tiến nhiều, nhờ vào sáu chiêu thức mà Lục Tiệm đã truyền dạy, tung đòn xung kích dọc ngang chiến trường, chiến đấu kịch liệt, các tán lá tre huơ lên dày đặc tựa những bức tường màu xanh lục mang sức nặng ngàn cân, trong ánh sáng mờ mờ cuả buổi bình minh, trình diễn một quang cảnh ngoạn mục.

Quân giặc giáp trụ táp nham, võ khí đủ kiểu, đủ loại, nhân số khá nhiều, trong bọn, phần lớn võ công không tồi, chỉ vì hàng ngũ tán loạn, mạnh ai nấy đánh, một khi bị hãm vào Uyên Ương trận rồi, thường thường không mấy kẻ lọt trở ra.

Chợt nghe thùng thùng thùng ba hồi trống trận, tiếng tù và rền như sấm, từ phía hậu trận của Thích quân, hiện rõ trên nền trời đàng đông là lá đại kỳ mầu đỏ, bay phấp phới trong làn gió sông, lá cờ đỏ viền tua vàng, giữa cờ thêu chữ THÍCH lớn. Thích Kế Quang trụ ngựa dưới lá cờ, trường kiếm trong tay chỉ về hướng đông, lá cờ lập tức chĩa về phía đó, tiếng trống trận khua vang càng lớn, các tiểu trận bèn tấn công về hướng đông, bọn giặc bên ấy đang suy nhược, chỉ nội một đợt tấn công, đã hoàn toàn bị đập tan. Trường kiếm trong tay Thích Kế Quang lại trỏ về hướng nam, lá cờ phất ngay lập tức, trận thế Thích quân quay đầu, hai nhánh Uyên Ương trận đánh xéo về phía nam, bọc hậu quân giặc, hòa cùng trận tiền cuả họ ra thế Tam tài, quật ngược trở về, hai bên đồng lúc công kích. Quân giặc hai mặt trước sau thụ địch, chúng kêu cha gọi mẹ, trận thế vỡ tan tành, cả bọn hè nhau bỏ trốn, nhiều đứa quá hoảng hốt, chạy nhầm đường ra phia bờ sông, định nhảy trốn xuống nước, đã bị quân trên thủy trại bắn tên giết chết, máu hòa nước loang đỏ cả một mặt sông.

Đúng lúc đó, có một tiếng thét quái lạ rộ lên, âm hưởng tiếng thét khỏa lấp chiến trường, rồi thấy bộ áo lông chim cuả Cừu Thạch bay vụt lên cao, như một đạo hắc quang từ mé nam của núi bay xuống, cả trăm cặp mắt chỗ đó sững sờ giương lên nhìn, thấy gã có cử chỉ quái dị, tả cước đưa ra trước, hữu cước kéo lê đàng sau, bộ dạng tuy cổ quái, nhưng thân mình hắn như luồng trốt xoay vần, bay nhanh khôn tả.

Nhìn tình huống đó, Thích Kế Quang hạ tay kiếm bên trái xuống, tay phải giương cao một lá cờ hiệu màu vàng nhỏ, cờ tung bay phất phới trong gió, tiếng tù và hòa nhịp cất lên ồ ồ. Trận thế Thích quân bèn biến hóa, chừng trăm quân sĩ chạy nhanh về phía sau, nơi đàng trước, hơn hai mươi người triển khai lang tiển, kết thành Trúc trận, vừa huy động tán lá rào rào, vừa xông ra đàng trước, hơn cả trăm thủy quỷ chỗ đó bị lang tiển đẩy lui, dồn cục lùi bước, từ trong miệng chúng, phun phì phì những tia nước trắng bạc, mường tượng như vòi nước phun của suối ngầm.

Thủy quỷ bị trúc trận đánh cho quay mòng mòng, ngả nghiêng, trận thế Thích quân chợt mở ra, hơn mười đao thủ mang thuẫn bài lăn ra, ánh đao vung lên như chớp, chém loạn vào sát đất, chặt đứt chân bọn thủy quỷ, làm bọn chúng té nghiêng té ngửa, nhưng vì đã bị trúng thủy độc, chẳng đứa nào rên rỉ đau đớn, đôi chân dù dứt, chúng dùng tay mà bò, từ miệng không ngớt phát ra những tiếng la hét quái dị, nghe thật kinh khiếp.

Cừu Thạch nạt một tiếng giận dữ, lùa nhứng thuỷ quỷ còn sót lại xông lên hai bên tả hữu, các đao bài thủ đã trở về sau trận địa, lũ thuỷ quỷ không những không đuổi kịp, ngược lại, còn bị vây khổn trong trúc trận. Trận địa bên Thích quân lại tẽ ra làm hai, tiếng súng điểu nổ rộ, bắn ra khoảng trăm phát. Thủy quỷ trúng đạn, lảo đảo như người say rượu, chỗ vết thương không chảy máu, chỉ rỉ ra một thư nước trong trong, rồi thịt da co rúm lại, ngã đổ xuống. Tiếng súng còn chưa dứt, tên từ các nỏ đã bắn ra rào rào liên miên bất tận, lũ thuỷ quỷ thi nhau ngã rạp hàng loạt Thần thông của Cừu Thạch cực kì kinh khiếp, hắn đã có thể trong vòng mười trượng, đồng lúc điều khiển hai trăm tên thuỷ quỷ. Khi thấy đám thuỷ quỷ đi hàng đầu bị bắn ngã, hắn hét lên một tiếng thét quái đản, khuấy động thật mạnh làn sương mù, rồi hắn tóm lấy những tên giặc đang còn đang ngơ ngác khi chạy tháo thân ra khỏi đám sương độc đó, biến chúng thành thuỷ quỷ. Mấy đứa giặc khác thấy số phận thê thảm của họ, chúng đều biết, một khi biến thành thuỷ quỷ, là cầm chắc cái chết. Bọn chúng lập tức buông bỏ ý định đào tẩu, thi nhau quày mình, nhập vào vòng chiến trở lại, chỉ khoảnh khắc, đã chặn đứng được thế công của Thích quân.

Cừu Thạch dùng các thân xác thuỷ quỷ như một thứ thuẫn bài máu thịt, hắn dùng sức vung mạnh chúng ra, khi một quỷ vừa chết, độc thuỷ từ trong xác bắn ra, trúng vào ai khác, biến ngay kẻ đó thành một thủy quỷ mới thay cho tên quỷ chết đó, nên con số hai trăm thuỷ quỷ, cứ một đứa chết đi có một đứa khác thế chỗ, thuỷ chung chẳng thay đổi. Sĩ tốt trong Thích quân dẫu chiến đấu ngoan cường, nhưng là thân huyết nhục, đã trải qua mấy ngày chiến đấu ròng rã, đã chẳng kham nổi sức tấn công của thuỷ quỷ, đang dần đần đuối sức. Có một tên quân sử lang tiển hơi chậm tay, đã bị thuỷ quỷ trước mặt phun nước trúng ngay vào mặt hắn, mắt hắn tối sầm lại. Rồi hoá điên khùng, hắn quơ cây lang tiển quét vào mình hai đồng đội sử lang tiển ở hai bên hắn, miệng khạc một mũi thuỷ tiễn trắng bạc trúng ngay vào một đồng đội sử trường thương, gã này khốn đốn, quày tay quật cây thương, đánh gục ngã một người sử đinh ba.

Quan trị tướng biết sức lợi hại của trận Thủy Hồn, bèn ra lệnh tạm lùi bước, cho điều chỉnh lại trúc trận và thuẫn bài. Đang chiếm cơ hội tốt, Cừu Thạch không bỏ qua, hắn thúc đẩy thủy quỷ vừa la hét qúai dị ô ô â â, vưà xông lên, trong nháy mắt gây rối loạn trận cước Thích quân, rồi thủy tiễn bay loạn xạ, bạch quang bắn ra bốn phía, đã biến khá nhiều quân binh thành thủy quỷ. Trận Thuỷ Hồn thế như chẻ tre, nhập sâu vào bên trong trận địa Thích quân, trước mắt thấy nguy cơ xé lẻ sĩ tốt Thích quân. Trận thế đóng vai trò quan trọng hàng đầu trong chiến đấu bộ binh, một khi trận bị phá, Thích quân sẽ phải đơn độc tác chiến, có nhiều khả năng bị tiêu diệt.

Từ núi cao nhìn xuống tình thế nguy cấp phía dưới, đám thương nhân ai nấy đều kinh hoàng, Lam Viễn Bắc hỏi:

- Cốc gia, nếu chúng ta không xông xuống, có thể hỏng to!

Cốc Chẩn bất động, khẽ lẵc đầu, mấy trăm người nhìn vẻ mặt gã, đôi hàng lông mày hơi gã chau lại, môi cắn chặt, mắt chăm chú vào chiến trận bên dưới, chẳng chút khẩn trương.

Lại một hồi tù và rền vang, cờ lệnh trong tay Thích Kế Quang phất lên, chợt thấy ba tiểu trận Uyên Ương xông ra, chống cự trận Thủy Hồn. Người cầm đầu là một tráng hán dũng mãnh lanh lẹn, lang tiển trong tay múa vù vù như bánh xe gió, gã đi tới đâu, lùa gió theo đấy như vũ bão, hệt như một ngọn trường đao, chém ngã gục lũ thủy quỷ đứng tại đầu trận.

- Vương Như Long này khá quá! - Cốc Chẩn buột miệng khen, rồi khi thấy điệu bộ Vương Như Long vung tay múa chân, mạnh mẽ, rắn rỏi, mường tượng như hình dạng Lục Tiệm, gã bất giác than thầm: "Nếu có Lục Tiệm ở đấy, đâu dễ cho cái tên cuồng điên họ Cừu này làm loạn như vậy!"

Vương Như Long phản công mạnh một vòng, quét lũ thủy quỷ chao đảo hàng loạt, Thích quân thừa cơ đã ổn định được trận cước, lại bầy trúc trận, vây khổn hơn trăm thủy quỷ.

Bóng hắc ảnh chớp lên, Cừu Thạch xông xáo tới, nhắm thẳng vào Vương Như Long, vung ra một cụm sa mù dầy đặc, vùng mù sương co giãn bất định, thân mình hắn còn ở giữa lưng chừng trời, vẫn không ngớt huy động cho sa mù vừa tụ đã tan, vừa tan đã lại tụ, khiến thân hình hắn cũng khi ẩn khi hiện, biến hóa như rồng trong mây, không sao phán đoán ra vị trí của hắn.

Từng giao đấu hắn nhiều lần, Vương Như Long biết ở trong đám vân vụ đó, sát cơ chất chứa trùng trùng, bèn huy động lang tiển, gã nhắm vào bên trên quật tới tấp.

Cừu Thạch đôi chân không chạm đất, cứ nương theo kình phong của lang tiển, ngọn tiển tới thì hắn cũng lượn tới theo, ngọn tiển rụt về, hắn cũng lùi theo, làm như thân mình hắn dính vào đầu tiển, hơn nữa, hắn không ngừng đong đưa, mỗi lần đung đưa, lại tiến vào gần độ một xích, dần dà, đã tiếp cận Vương Như Long khoảng ngoài một trượng. Vương Như Long thừa hiểu, khi cự ly hắn vào dưới một trượng, ngọn lang tiển quá dài, xoay chuyển sẽ kém linh động, gã bèn lập tức thét to, vũ động thần lực, tay tả quật cây tre, tay hữu chụp một tấm thuẫn bài.

Có thuẫn bài trong tay, khi thấy làn bạch quang nhẹ chớp trước mắt, Vương Như Long giơ mạnh tấm thuẫn ra, nghe một tiếng chát chúa như tiếng kim loại chạm nhau, rồi vô số những giọt nước trắng đục bắn tung lên như mưa, mù mịt khắp không gian. Một đòn tấn công thuỷ tiễn thất bại, Cừu Thạch nhào người tới vài thước, thúc đẩy cụm sa mù bao quanh thân mình quay vù vù, đậm đặc lại, rồi nhắm vào Vương Như Long, kích mạnh nó ra. Hai tay Vương Như Long còn chưa rảnh để đối phó, gã đang bối rối thì từ hai bên, bốn cây trường thương đồng loạt đâm vút lên. Cừu Thạch phất tay áo rộng, phóng ra bốn luồng thuỷ kiếm, bốn người sử thương lồng ngực lập tức bị đâm thủng, máu phun tung tóe ra từ các lỗ vết thương. Mục kích cái chết thảm của bốn đồng đội, hai mắt Vương Như Long đỏ rực gân máu, gã buông rơi cây lang tiển, lảo đâo thân mình ngã ra trước.

Cừu Thạch thấy gã buông bỏ vũ khí, mừng rộ trong lòng, hắn phất tay áo một cái, xoay mình, định nhào đến truy sát, không ngờ Vương Như Long đang lảo đảo nửa chừng, bỗng chụp trở lại cây lang tiển, đưa nó ra đàng trước, dốc hết sức lực ra quật, kêu vù một tiếng, nhát quét đó quây vòng mấy trượng chung quanh.

Bị cây lang tiển bất ngờ vụt ngược lại, ra ngoài dự tính, Cừu Thạch gấp rút né tránh, nhưng đã bị thân cây tre quét vào ống chân, đau thấu tim gan, nếu hắn không có "Vô tướng thủy giáp" hộ thân, thể nào cũng đã bị đứt chân, gãy xương. Hắn nhịn đau, mượn sức quật, bung người lên cao, vung tay vù vù phát ra hai chưởng, giết chết hai quan quân, rồi thét lên một tiếng quái dị, hắn nhào tới, định tung đòn sát thủ, Vương Như Long tựa người vào cây lang tiển, gắng gượng đưa tất cả sức lực trụ lại, đồng thời, từ đàng sau gã, đao, thương vung lên, tên bắn ồ ạt, đồng loạt tung ra che chở cho gã. Cừu Thạch hụt mất cơ hội sát tử Vương Như Long, hắn tiếc thầm, né mình tránh một phát súng điểu, rồi song cước đạp vào đỉnh một lang tiển, hắn nhẹ nhàng phóng lên cao, thân hình phiêu phiêu như một con hắc điểu, bay vượt qua trên đầu mọi người, hắn nhắm lá đại kỳ xông tới.

Vương Như Long than thầm "Hỏng to".

Gã quát lớn "Tránh ra", nhấc cao cây lang tiển, tách ra khỏi mọi người chung quanh, đuổi theo Cừu Thạch, vung tán lá cây tre lang tiển lên cao mạnh như bão táp mưa sa. Cừu Thạch đang lúc lăng không, lắc mình tránh, rồi chẳng tự chủ được, do thiếu chỗ tựa để mượn lực từ chiêu thức tán công mãnh liệt, hắn giạt ra ngoài mươi trượng, rơi mình, đáp chân xuống đất, tiện thể quét ra một cước, đánh một tên quân sử thương thổ huyết. Hắn cướp cây trường thương, nạt một tiếng kỳ quái, vung tay phóng mạnh cây thương về hướng Thích Kế Quang.

Thích Kế Quang cực kỳ nhanh mắt, ông buông mình rời lưng ngựa, lập tức thấy máu bắn ra tung toé, con tuấn mã hí một tiếng thê thảm, đã bị trường thương xuyên qua thân thể. Ngon trớn, cây thương đập trúng vào ngọn đại kỳ, chấn gãy cán cờ làm mấy đoạn. Lũ đạo tặc xem thấy, mừng rú, cất tiếng hoan hô, thanh âm như sấm động, vang dội khắp nơi.

Thích Kế Quang đứng bật dậy, trông ra, thấy Vương Như Long điều khiển hai tiểu trận Uyên Ương vây chặt Cừu Thạch, còn trận Thủy hồn cũng đang bị chia cắt nhỏ, đám thủy quỷ bị đánh tan tác, phần gục chết, phần trọng thương. Đối diện Thích quân, khí thế bọn đạo tặc gia tăng mạnh, đôi bên quần nhau, chiến đấu ác liệt, thương vong, thảm sát nhiều vô số kể.

Thích Kế Quang khẽ nhíu hàng lông mày rậm khi nghe từ phía sông vang lên một tiếng nổ lớn, tiếp theo là tiếng súng thần công dồn dập. Ông quay lại, đưa mắt nhìn, thấy chiếc Ma Long hạm dát vàng loa loá sáng trong ánh nắng mai, đang đột nhập thuỷ trại Thích quân, cả trăm cỗ súng trên Ma Long hạm đang đua nhau khạc lưả khói, các thuyền chở lương từng chiếc, từng chiếc trúng đạn pháo, chìm xuống. Chiếc Ma Long hạm không còn bị thuỷ trại cản đường, đã huy động mái chèo nhắm phía bờ sông tiến vào. Thích Kế Quang suy nghĩ thật nhanh, cho phất cờ, gióng trống, các thế trận của Thích quân nghe hiệu trống lập tức phân tán ra, mười người một đội, lập tiểu Uyên Ương trận, độc lập tác chiến. Thích Kế Quang huy động trường kiếm, cầm đầu toán thân binh, gia nhập vòng chiến. Tướng sĩ bên Thích quân thấy chủ soái đích thân xung trận, hào khí rực lên, tinh thần hăng hái bội phần, ra sức chống địch, đưa uy lực của Uyên Ương trận đến mức tối cao.

Chiếc Ma hiệu chèo ráo riết, đã vào đến khoảng cách bờ chừng trăm bộ, Ngải Y Ti muốn đem uy lực hoả pháo trên hạm oanh kích trận địa Thích quân, chẳng ngờ Thích Kế Quang giỏi ứng biến, may mắn kịp cho rải quân ra, ba ngàn tướng sĩ toàn dùng Uyên Ương trận tác chiến ngay trong lòng trận địa địch quân, sĩ tốt hai bên đan xen kẽ vào nhau, khó phân biệt đâu là phe ta, đâu là địch. Ma Long hạm trên sông trở thành bối rối, sợ bắn nhầm vào quân nhà, chưa biết xoay trở ra sao.

- Cốc gia, - Triệu Thủ Chân thấy Cốc Chẩn vẫn chưa ra lệnh, lão không nhẫn nhịn dược nữa, - Nếu không ra quân ngay bây giờ, sợ trễ quá rồi chăng?

Cốc Chẩn lắc đầu đáp:

- Âm mưu quỷ quyệt của đối phương sẽ hoàn toàn vô dụng!

Triệu Thủ Chân nói:

- Nhưng...

Cốc Chẩn ngắt lời lão:

- Cấm thúc giục chuyện xung phong! Ai vi phạm, ta xử theo quân pháp!

Gã đột nhiên đưa quân pháp ra, mọi người hốt hoảng nhìn nhau, chuyện xưa giờ họ chưa từng trải qua! Trên đỉnh núi chợt im ắng, ai nấy đều căng mắt theo dõi chiến trận bên dưới, lòng nóng như lửa đốt. Cốc Chẩn vẫn ung dung như thường, thoáng một nét cười trên khoé miệng, mọi người nhìn tình trạng gã như vậy, thảy đều có cảm giác bồn chồn, bứt rứt.

Rồi chưa quá vài khắc, Cừu Thạch nhẹ nhàng lui về đàng sau, lấy từ trong bọc ra một cây hoả tiễn, ném thẳng lên cao. Trời còn chưa sáng hẳn, một luồng ánh sáng mầu đỏ vạch rõ nét trên nền trời buổi rạng đông, rồi tan biến đi trong chớp mắt. Cùng lúc, nơi chỗ trũng rộng bên mé nam của núi có tiếng mõ 'tốc' 'tốc' trỗi lên, hàng ngàn tên tặc khấu giáp trụ đầy đủ đồng lúc đứng vọt dậy, hò hét như điên, xông ra khỏi chỗ trũng.

Nguyên Cừu Thạch cũng đoán rằng quân Thích Kế Quang đang mỏi mệt, thể nào cũng đánh một trận quyết chiến, đã bố trí sẵn hơn ngàn quân tinh nhuệ mai phục tại chỗ trũng ấy, khi gặp đúng dịp, đột ngột xông ra tàn sát, hắn tính rằng với đòn bất ngờ đó, sẽ đánh cho địch quân thua tan tành.

Nhưng quân sĩ Nghĩa Ô do đã được thao luyện thật nghiêm nhặt, quân lệnh của Thích Kế Quang nặng như sơn, lúc ra trận, kẻ nào quay đầu về sau sẽ bị chém tại chỗ, khiến cho sĩ tốt khi vào trận rồi, chỉ biết xông ra trước. Do đó, khi phục binh đột xuất, Thích quân không vì thế mà hoảng loạn, đã tự động chuyển vận trận Uyên Ương, sát khí gia tăng gấp bội, thành ra bọn phục binh, điên cuồng mừng vui còn chưa tan, đang lúc lơi là, đã bị Thích quân phản kích kịch liệt, giết và làm bị thương bọn chúng thê thảm, các trận Uyên Ương cứ luân phiên thay đổi, chia làm hai, rồi tam tài hợp nhất, một số lại biến thành lưỡng nghi, cùng các tiểu trận tam tài, xông pha chém giết, quét sạch tất cả các lực đối kháng.

Từ trên cao trông xuống, Triệu Thủ Chân quá hoang mang với những thắc mắc lão không hiểu nổi, bất giác hỏi:

- Cốc gia, ngài bảo các trò quỷ quyệt của đối phương hoàn toàn vô dụng, có nghĩa ngài đã nhìn thấy bọn phục binh được giấu kín rồi hay sao?

Cốc Chẩn cười cười, giải thích:

- Những vùng rừng núi phụ cận đây đều có chim chóc lên xuống, duy chỉ có chỗ trũng núi đó tịnh không thấy một con chim nào bay ngang đấy mà chịu đáp xuống, thể nào chỗ đó cũng có đại đội binh mã.

Triệu Thủ Chân lại hỏi:

- Vậy Cốc gia không sợ khi phục binh đột xuất, Thích quân sẽ vì thế mà hoảng hốt, dẫn đến chạy tán loạn rồi thua trận?

Cốc Chẩn lắc đầu, đáp:

- Nếu là một đạo quân tầm thường khác, chắc chắn đã vắt giò lên cổ chạy cả rồi, nhưng Nghĩa Ô binh, chính mắt ta trông thấy họ đã được đào luyện ra sao, với một tập huấn nghiêm nhặt, khí giới trang bị tốt, Thích đại tướng quân lại là một vị tướng chỉ huy tài giỏi hiếm có truớc giờ. Binh tướng như vậy, khi lạc vào tuyệt cảnh, nhất định sẽ nảy sinh khí thế liều chết. Quân đội nào có khí thế liều chết, nhất định sẽ chiến thắng, đấy chính là cái đạo lý đấy!

Triệu Thủ Chân nghe giảng, gật đầu tán thành lia lịa. Rồi lão thấy Cốc Chẩn hàng lông mày sẽ nhíu lại, nhỏ giọng bảo:

- Đã đến lúc rồi! Tất cả hãy lên ngựa, cho bắn súng!

Bọn thương nhân nãy giờ quan sát tình huống chiến trận, đang nức lòng tham chiến, từ lâu đã chỉ chờ mỗi lệnh xuất phát đó, bèn lập tức đua nhau leo lên mình ngựa.

Lúc bấy giờ, trời sáng rõ, sương sớm đã tản đi hết, ba cỗ thần công đều đồng loạt châm ngòi pháo, nhắm vào phía sau trận địa của giặc bắn liền ba phát, đạn pháo đồng dội xuống địch quân, lập tức sát thương vô số tên giặc. Quân giặc bất ngờ bị pháo kích, đều hoang mang, trận thế vụt trở thành đại loạn. khi bọn chúng quay đầu nhìn, thấy từ phía sườn núi bên tây khói bụi bốc cao hàng trượng, mờ mịt trời đất, bóng người ngựa trùng trùng, tiếng vó ngựa sầm sập như sấm rền, không hiểu quân số hàng ngàn hay hàng vạn.

Phần lớn sĩ tử trong đoàn quân của Cốc Chẩn là thương nhân và bá tánh, số đông không thạo kỵ thuật, từ trên cao ruổi ngựa xuống, đến nửa chừng núi, đã có không ít người ngã ngựa. Nhưng do Cốc Chẩn đã sai buộc nhánh cây vào sau đuôi ngựa, làm tung bụi mù khi quét xuống đất, hư trương thanh thế, tuy chỉ có hơn trăm kỵ sĩ, đã tạo nên khí thế của thiên quân vạn mã. Quân đội phe đạo tặc thấy thế đều hồn phi phách tán, bủn rủn ruột gan. Thích quân đang lúc khổ chiến, chợt được viện quân, không ngăn nổi mừng vui, khí thế gia tăng thật lăng lệ. Giống như hai tráng hán đấu đô vật, đang hết sức tranh thắng phụ, trước mắt còn chưa biết ai được, ai thua, bất chợt một gã tráng hán bị kẻ nào đó đâm một nhát đao vào sau lưng, thoáng một cái bị rùn gân, mỏi gối, mọi khí lực tiêu tán.

Cốc Chẩn phóng ngựa chạy trước, xông vào giữa trận địa của giặc, gã có Chu Lưu bát kình trong người, đao thương không đâm vào được, thủy hoả không xâm nhập được, càng vào hiểm nguy, càng làm gia tăng uy lực của bát kình. Cốc Chẩn chẳng chút sợ sệt, cố tình dấn thân vào hiểm nguy để trui rèn bản thân, gã lăn vào rừng đao thương kiếm kích, tay huy động ngọn mã đao, chặt người ta như bằm chuối, băm bèo. Đấu chí của giặc vốn đã tang thương, chúng rủ nhau bỏ chạy, mười đứa thì sáu, bẩy đứa ôm đầu tẩu thoát, chỉ có ba bốn đứa kia là chết thảm trong tay quan quân.

Đang lúc Cốc Chẩn say sưa xung sát, khí cơ trong gã hốt rúng động, ý niệm đến nhanh như chớp, gã đảo mắt trông, đã thấy một luồng bạch quang bắn mạnh và nhanh như tên vào ngay mặt. Cốc Chẩn chẳng kịp tránh né, bị mũi thuỷ tiễn đó chạm trúng gò má. Gã thầm hiểu đã bị trúng thuỷ tiễn, thấy trong lòng thoáng bực bội, rồi lập tức, cảm giác một cỗ hàn khí xuyên qua da thịt, xâm nhập vào kinh mạch.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-69)


<