Vay nóng Tinvay

Truyện:Thương hải - Hồi 09

Thương hải
Trọn bộ 69 hồi
Hồi 09: Tù đồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-69)

Siêu sale Shopee

Lục Tiệm tỉnh lại, thấy đầu nhức vô cùng, mắt mũi lờ đờ vô lực. Bỗng thấy miệng bị người mở ra đổ vào một thứ nước lạnh ngắt, có vị cay nồng, tựa như là rượu. Vừa uống thứ chất lỏng đó xong, Lục Tiệm lập tức bất tỉnh, nhanh chóng ngủ lại như trước.

Cứ vậy mỗi khi tỉnh, lại bị uống loại rượu đó, Lục Tiệm cảm thấy tứ chi bải hoải, bên tai nghe như có tiếng người nói, mà như tiếng vo ve, không hiểu sao, không thể nghe rõ được.

Giữa lúc đang nửa mơ nửa tỉnh, bỗng nhiên Lục Tiệm giật nảy người vì đau, như là bị người dẫm đè lên lưng, xương sống đau như bị đè nát, nhờ vậy mà hắn tỉnh hẳn, gắng gượng mở mắt ra nhìn, trước mắt một mầu tối đen, không biết mình đang ở nơi đâu.

Lục Tiệm hít một hơi thật dài, gắng đè nỗi đau đầu, nhắm mắt nhớ lại, tình cảnh trước lúc bị hôn mê dần dần hiện ra, rồi lại bất giác nhận ra một điều, đó là tứ chi không bị thương, mà sao không thể cử động được. Giây lát sau, Lục Tiệm lại thấy như sắp chìm vào hôn mê, bèn nghiến răng cắn chặt vào lưỡi một cái, đau buốt lên tận đỉnh đầu, nhờ vậy mà lại tỉnh lại.

Đúng lúc đang như vậy, khoé mắt bỗng nhìn thấy 1 tia sáng loé qua, sau đó nghe thấy cửa mở kẹt kẹt.

Rồi cửa mở ra, một quầng sáng ùa vào chiếu thẳng trên người Lục Tiệm. Lục Tiệm ở trong bóng tối đã lâu, bỗng gặp luồng sáng mạnh, tự nhiên không thể mở mắt ra được, lại nghe thấy một người nói: "Người này mới bị bắt, Sa sư phụ xem sao, tư chất hắn thế nào?"

Tiếng âm thanh của 1 lão già đáp lại: "Không cần phải xem, Tất Ky, người này giao cho ngươi. Trước tiên luyện thương long thất mạch, sau khi hoàn tất, ta sẽ xem sau."

Người kia đáp lời: "nhưng người này đã uống rất nhiều thất sát phá công tửu, hôn mê mãi mà không tỉnh lại, chỉ sợ không có cách nào để luyện công được nữa."

"Đồ ngốc". Lão già hừ lên một tiếng, "Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, "Hắc thiên thư" luyện ở ẩn mạch, thất sát phá công tửu chỉ cấm chế hiển mạch thôi, với ẩn mạch thì ảnh hưởng gì hả?"

Tất Ky vâng dạ liên hồi, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của người đi khỏi. Rồi Lục Tiệm bỗng thấy tả giác huyệt thuộc thương long thất mạch nhói đau, tiếng Tất Ky cười hỏi bên tai: "ngươi vẫn còn chưa tỉnh hả?"

Lục Tiệm mở mắt lên nhìn, nhờ có ánh sáng, mà thấy một khuôn mặt vẫn chưa hết nét trẻ con, miệng nhỏ, trán rộng, cũng trạc tuổi thiếu niên với mình, không kìm được bèn hỏi: "Nơi đây là...?", vừa nói đến đấy, hắn bỗng thấy giật mình, không hiểu tại sao, giọng nói của hắn bỗng như tắc dần lại, không thể nghe thấy gì.

Tất Ky cười cười nói: "Nơi này là luyện nô thất của đông hải ngục đảo, kể từ hômnay, ngươi sẽ là kiếp nô của ta."

Lục Tiệm đúng là không biết nên cười hay nên khóc, bèn hỏi: "Các hạ là người của Tây thành?". Nét mặt Tất Ky ngạc nhiên trả lời: "Ai là người của Tây thành hả? ta chính thị là người của Đông đảo." Lục Tiệm lại hỏi: "Mới chỉ nghe thấy chuyện Tây thành luyện nô, từ khi nào Đông đảo cũng luyện nô vậy?"

Tất Ky nhíu mày đáp: "Để thắng Tây thành, Đông đảo của ta cũng phải có kiếp nô của mình; bằng không vậy, sau này tranh đấu với nhau, sao lại không bị lâmnguy?", nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, hừ lạnh 1 tiếng hỏi: "Tiểu tử, nhà ngươi cũng biết chuyện luyện nô sao?"

Lục Tiệm thở dài một tiếng, nhắm mắt chán nản thốt: "Ta biết chứ."

Tất Ky lại nói: "Ngươi biết rồi cũng tốt, không cũng chẳng sao. Đã vào trong ngục đảo đây rồi, chỉ có hai con đường để đi ra: hoặc chết, thi thể sẽ bị đưa ra ngoài ném xuống đầm cá mập để nuôi cá, hoặc trở thành đệ nhất kiếp nô, tương lai cùng với ta rời đảo, tạo lập uy phong trên giang hồ."

Lục Tiệm chẳng nói lời nào. Tất Ky cười nói: "Chết sao có thể so được với sống, ta trước đây đã luyện qua ba kiếp nô, những kẻ đó cũng đều không muốn bị ném cho cá mập ăn. Ngươi chắc cũng như vậy." nói rồi giảng giải về mạch lí của "hắc thiên thư", để Lục Tiệm tu luyện "giác mạch" trước.

Lục Tiệm đã luyện qua "hắc thiên thư", giờ lại luyện lại, chẳng có gì khó. Nhưng rồi hắn nghĩ ai cũng vì tư lợi bản thân, đều muốn hắn làm nô dịch, hắn không thể kìm nỗi được chán nản trong lòng, thành ra chẳng có ý tu luyện gì cả.Tất Ky giảng giải xong về mạch lí, rồi cứ y theo đó, không ngừng truyền chân khí vào giác mạch cho Lục Tiệm. Lục Tiệm thấy chân khí đi vào cơ thể, chẳng có một chút cảm giác sung sướng thoải mái nào, tự thấy chuyện quái lạ, suy nghĩ một lúc, tức thì hiểu ra. Nguyên lai, luật thứ nhất của "hữu vô tứ luật" là vô chủ vô nô. Ninh bất không một ngày là chủ, mãi mãi sẽ là chủ, khắp trong thiên hạ, chỉ có mỗi chân khí của lão là có cảm ứng với ẩn mạch của Lục Tiệm, chân khí của bất kỳ người nào khác cũng không dùng được, vì thế một kiếp chủ có thể luyện chế vô số kiếp nô, nhưng kiếp nô cả đời chỉ gắn với một kiếp chủ, đã có Ninh bất không ngày trước, Tất ky lần này có cố gắng mấy, cũng chỉ phí sức mà thôi.

Lục Tiệm mới đầu định bảo với Tất Ky, nhưng sau khi nghĩ lại, lập tức thu lại lời nói định thốt. Tất Ky có vẻ là người thích nói, lại thấy Lục Tiệm tuổi trạc với mình, vì vậy bèn hỏi han lai lịch của hắn. Nhưng Lục Tiệm trong lòng đang nghĩ ngợi, chẳng muốn nói chuyện gì, thường thường Tất Ky hỏi 8,9 câu, hắn mới đáp trả một câu.

Tất Ky không vui bảo: "ngươi đúng là loại ngu ngu ngốc ngốc, cứ như một cục đá vậy, từ giờ trở đi ta gọi ngươi là đầu đá nhé.", sau đó lại nói: "đầu đá, ngươi bây giờ có lẽ hận ta, nhưng sau này ngươi luyện "hắc thiên thư" tới một mức rồi, ngươi sẽ thích ta chẳng hết, không có lúc nào là không ốn gặp mặt ta." nói rồi ngoác miệng cười lớn, cười xong một trận, lại nói: "Ta dậy ngươi tâm pháp này, ngươi phải ngoan ngoãn khổ luyện, có tài thì trở thành kiếp nô hạng nhất. còn nếu không phải là kiếp nô hạng nhất, thì không thể rời khỏi ngục đảo, hoặc ngươi chết tại luyện nô thất tối tăm này, hoặc cứ mãi là kiếp nô, tới khi ngục đảo chật, sẽ ném ngươi xuống cho cá mập ăn."Lục Tiệm nghe vậy tức giận, nghiến răng nhắm mắt, không thèm nói lời nào. Tất Ky xem xét một hồi, chỉ điểm xong cách luyện "giác mạch", rồi đi ra ngoài.

Lục Tiệm dần bình tĩnh lại, kiểm tra trên người, phát giác xá lợi của ngư hoà thượng vẫn ở đó, trong lòng thoải mái hơn, bèn nghĩ cách thoát thân, bỗng nhiên nhớ lại lời nói của kẻ được gọi là "Sa sư phụ", không thể không tự hỏi: "lão đó nói rằng thất sát phá công tửu chỉ áp chế hiển mạch mà thôi, với ẩn mạch thì không có can hệ gì. Nếu nói như vậy, kiếp lực trong cơ thể mình vẫn có thể sử dụng được." Nghĩ vậy tự nhiên thấy tinh thần sảng khoái, lặng im xem xét, bỗng nhiên cảm thấy ở trong ẩn mạch, kiếp lực quả nhiên như có như không, lưu chuyển không ngừng.

Chiếu theo đệ tam luật "vô hưu vô chỉ" của "hữu vô tứ luật", khi đã luyện thành "hắc thiên thư", chỉ cần kiếp nô không chết, kiếp lực vận chuyển không ngừng nghỉ, ngay cả khi hiển mạch bị thương, ẩn mạch bị kiềm chế, cũng không thể tiêu diệt được kiếp lực.

Kiếp lực tính chất kì lạ, không phải âm, không phải dương, không phải nội không phải ngoại, vậy mà có khả năng chuyển hoá thành sức lực cơ thể. Bởi vậy khi Lục Tiệm cảm thấy kiếp lực ở người, vui sướng muôn phần, không kìm được nghiến chặtrăng lại, nỗ lực thi triển "thập lục thân tướng", đưa kiếp lực chuyển hoá thành nội lực ngoại lực, cũng bởi "tam viên đế mạch" của hắn đang bị cấm chế, dù có mượn kiếp lực nhiều, cũng không phải lo bị "hắc thiên kiếp" về sau.

Lúc này toàn thân hắn đang mỏi mệt, dù có kiếp lực hỗ trợ, cũng không dễ gì để biến tướng, phải mất một canh giờ, mới biến xong "ngã tướng", lại mất hai canh giờ nữa, mới biến xong "nhân tướng". Người hắn mỗi khi biến xong 1 tướng, lại thấy kiếp lựcở trong ẩn mạnh chuyển động nhanh dần và phân chia, hoá thành nội ngoại tinh khí, nhập vào trong hiển mạnh.

Đúng lúc khí lực Lục Tiệm khôi phục lại, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, Lục Tiệm trong lòng suy nghĩ, bèn gắng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. "kẹt" ột tiếng, cửa mở ra, Tất Ky cười lớn hỏi: "Thế nào, đầu đá, không chịu nổi hả?" nói rồi ngồi xuống, hướng "giác mạch" truyền chân khí vào. Lục Tiệm đã uyện qua "hắc thiên thư", tình cảnh khi tu luyện đều đã trải qua, ngay khi chân khi Tất Ky nhập thể, nét mặt vờ lộ ra nét sung sướng hoan hỉ.

Tất Ky không hề nghi ngờ, tập trung truyền nốt chân khí, rồi nói: "Giờ đã biết sự lợi hại chưa? nỗi đau vừa rồi, khắp cả thiên hạ, duy mỗi ta có thể iải được. cảm giác vui sướng bây giờ, cũng chỉ mỗi ta có thể ban cho. Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe theo lời ta, ta sẽ thường cấp chân khí cho ơi, ngược lại thì ha ha...", hắn nói xong với vẻ đắc ý, rồi đặt xuống một cái giỏ: "ngươi cũng nên ăn cái gì đi. Đầu đá, khi nào ngươi luyện xong 8 mạch, ta sẽ cấp giải dược "thất sát phá công tửu" cho ngươi, cho đến lúc đó, ngươi sẽ không phải ở bộ dạng yếu ớt thế này nữa."

Tất Ky ở cạnh nói cười, ở cạnh cho Lục Tiệm ăn, trong nhãn thần cử chỉ, coi Lục Tiệm như 1 con mèo, con chó nhỏ, tự ý vui đùa. Lục Tiệm trong lòng biết rằng, khi đã luyện thành 28 mạch, có muốn dừng lại cũng không thể, lúc đó dù không phải chịu"thất sát phá công tửu", tên oắt này muốn làm gì thì làm, mặc sức khống chế kiếp nô, nghĩ như vậy, trong lòng nổi giận, chỉ hận không thể một quyền đập vỡ mặt Tất Ky ra.

Tất Ky giúp Lục Tiệm ăn xong, rồi lệnh Lục Tiệm tu luyện "giác mạch" lại, Lục Tiệm bất đắc dĩ giả dạng tu luyện một lúc. Tất Ky ra vẻ hài lòng, thu thập giỏ cơm, đóng cửa bỏ đi.

Lục Tiệm ăn vào, tinh lực dồi dào, lục tục thi triển biến tướng, chuyển hoá kiếp lực. Cứ 3 canh giờ, Tất Ky lại quay lại 1 lần, truyền thụ "hắc thiên thư", không hề biết rằng trong thân thể Lục Tiệm đã có biến hoá vô cùng, nội ngoại tinh lực, dần khôi phục lại, khi Tất Ky dậy xong "thương long thất mạch", Lục Tiệm đã luyện xong "thập lục thân tướng" hai lần, tinh lực cuộn chảy như sông lớn, tẩy sạch dược lực của "thất sát phá công tửu".

Lục Tiệm khôi phục khí lực, mới đầu định chế ngự Tất Ky, nhưng rồi lại nghĩ lại: "trước tiên hãy đợi hỏi xem Chu đại thúc và Bắc lạc sư môn đang ở đâu, khi đã biết rồi, tiện thể sẽ cứu luôn."

Nhẫn nại đợi nửa ngày trời, Tất Ky lại đến, Lục Tiệm bèn hỏi về bọn người Chu Tổ Mô. Tất Ky vốn là người nói nhiều, đang hận không có người nói chuyện cùng, giờ nghe thấy gã "đầu đá" này hỏi, tinh thần phấn chấn, cười hi hi nói: "Cái này ta cũng không thể biết, trên đảo có hàng mấy trăm người, có đệ tử của đông đảo, rồi bọn người tây thành bị bắt, lại có ngư dân bị bắt. Để biết được rõ ai đang ở đâu, chắc chỉ có mỗi đảo chủ là biết được thôi."

Lục Tiệm nghe xong im lặng lo lắng, lại nghe thấy Tất Ky hỏi: "Người bạn đó của ngươi tuổi cao rồi phải không?" Lục Tiệm hỏi lại: "Chuyện này thì liên can gì đến tuổi tác?"

"Liên can nhiều chứ". Tất Ky nói: "nếu như cũng trạc tuổi với người, thì quá nửa là cũng ở trong luyện nô thất, còn nếu quá 30 tuổi, tiên thiên chi khí suy yếu, không thể luyện nô, thường sẽ nhốt trong lao ngục tầm thường. Sợ nhất là, đồng bọn của ngươi, không thể luyện nô, cũng chẳng có giá trị tra khảo gì, Sa sư phụ một khi không nhẫn nại được, kéo luôn ra cho cá mập ăn mất."

Lục Tiệm nghe vậy vừa lo vừa giận, lại nghe thấy Tất Ky bảo: "Đầu đá, đợi chút nữa Sa sư phụ tới tuần thị, ngươi ứng đối cho tốt, bằng không, ta cũng không thể cứu ngươi đâu." giọng nói lộ vẻ quan tâm. Lục Tiệm nghe vậy lại mềm lòng, không giận được nữa, vì vậy không thể hạ thủ.

Một lúc sau, bỗng nghe thấy đằng xa âm thanh hò hét, lẫn với 1 tiếng kêu sầu thảm. Lục Tiệm nghe thấy cũng phải rùng mình, Tất Ky khẽ nói: "Sa sư phụ đến, ngươi cẩn thận đó."

Tiếng kêu thảm thiết vừa hết, lại thấy tiếng bước chân, tựa như có người tới gần. Tất Ky bước ra cửa đón chào: "Sa sư phụ, kiếp nô này đã luyện xong thương long thất mạch rồiChỉ thấy người đang đến đó hừm lên một cái, tựa hồ như đang bực mình. Ngay sau đó một lão già gầy gò hiện ra, mắt sâu, gò má cao, má hóp môi mỏng, thái độ khinh khỉnh. Lão lướt mắt nhìn Lục Tiệm một cái, lãnh đạm hỏi: "Ngươi luyện xong thương long thất mạch có cảm thấy điều gì không?" Lục Tiệm trong lòng nghĩ ngợi thuận miệng đáp: "Song thủ tại hạ cảm thấy rất kì quái, để trên mặt đất, có thể cảm thấy người đang đi lại ở đằng xa"

Lão già gầy gò đó mục quang bỗng ngưng lại, lộ ra vẻ quan tâm hỏi: "ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa không?" Lục Tiệm lắc đầu đáp: "Không còn gì khác"

Lão già trầm ngâm hồi lâu rồi gật đầu bảo: "Xem ra như vậy ngươi có thể luyện thành tứ thể thông chính là Bổ thiên kiếp thủ "

Tất Ky vội hỏi gấp: "Sa sư phụ, cái Bổ thiên kiếp thủ đó lợi hại lắm sao?"

Lão già cười lạnh đáp: "Đã có tên là bổ thiên, lại không lợi hại sao? 80 năm trước, Thiên bộ trong tây thành luyện xuất được một Bổ thiên kiếp thủ, từ khi kiếp nô đó chết đi, tới giờ chưa từng có người thứ hai. Cụ thể lợi hại thế nào, ta cũng không nắm được rõ, chỉ biết rằng, để giết được tên kiếp nô đó, đông đảo ngũ tôn đã bị chết tới 2 người"

Tất Ky nghe vậy vừa sợ, vừa không phục, không kìm được hỏi: "Nhưng đông đảo của ta cuối cùng vẫn giết được kiếp nô đó, phải không?"

"Nói là giết thì cũng không hẳn, nhưng..." Lão già cười hehe, "kiếp nô đó đúng thật là chết vì đông đảo, ngươi có biết tại sao không?"

Tất Ky trầm ngâm đáp: "Không hẳn là chúng ta giết, nhưng sao lại chết ở trong tay đông đảo chúng ta?" hai mắt gã bỗng sáng lên, buột miệng đáp "Chúng ta giết chết kiếp chủ của hắn"

Lão già lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói: "Ngươi phải biết, vô luận kiếp nô lợi hại thế nào, kiếp chủ mà chết, kiếp nô cũng phải chết theo.Ngươi thân đang làm kiếp chủ, phải chú ý tới sự an nguy của chính mình" nói xong giọng lão bỗng hạ nhỏ: "Tất Ky, ngươi từ hôm nay trở đi, chuyên tâm tu luyện người này, 3 kiếp nô đang ở ngoài, không cần phải bận tâm nữa"

Tất Ky giật mình hỏi: "Sao lại vậy?" Lão già đáp: "3 kẻ đó không có bản lĩnh gì cả, chỉ làm phí tổn chân khí của ngươi mà thôi" Tất Ky thất thanh thốt: "Thế nếu hắc thiên kiếp của bọn chúng đột nhiên phát tác..." Lão già lạnh lùng ngắt lời: "phát tác thì sao, chết sớm càng tốt, thêm mồi bón cho cá mập"

Nguyên 3 tên kiếp nô này, Tất Ky đã hao tổn khá nhiều tâm huyết, giờ nghe lão nói vậy, trong lòng không khỏi băn khoăn. Bỗng nghe Lục Tiệm lạnh lùng hỏi: "Kiếp nô không phải là người sao?" Lão già liếc nhìn Lục Tiệm một cái, cười đáp: "Ngươi nói đúng rồi, đã là kiếp nô, thì không tính là người nữa...", lời nói vừa dứt, bỗng thấy kình phong ùa vào mặt, lão trong lòng hoảng hốt, nhậy vội ra sau, nào ngờ Lục Tiệm đang từ đại tự tại tướng biến thành chư thiên tướng, bám dính theo người lão, tay phải nắm chặt tay phải lão, tay trái đã vươn ra bóp chặt yết hầu lão rồi.

Lão già mặt đỏ bừng lên vì tức giận, cất tiếng chửi: "Thằng Tất Ky ngu xuẩn kia, ngươi cấp giải dược thất sát phá công tửu cho nó rồi hả?" Tất Ky lần đầu tiên chứng kiến biến cố thế này, hai mắt mở lớn, miệng há hốc, lắp ba lắp bắp: "sao? sao? lại? giải dược ở trong tay ngài cơ mà" Lão già nghe nói có lí, nhưng thế lại không hiểu vì sao Lục Tiệm có thể khôi phục được khí lực.

Lục Tiệm thấp giọng: "Lão họ Sa kia, đưa ta đến chỗ Chu đại thúc." Lão già bực bội đáp: "Ta tên là Sa Thiên Hoàn, thà chết cũng không chịu để người uy hiếp." Lục Tiệm nổi giận: "Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi hả, cùng lắm thì cả hai cùng chết thôi" Nói rồi bàn tay trái xiết chặt lại, xương cổ Sa Thiên Hoàn vang lên mấy tiếng lách cách. Tất Ky hoang mang thốt: "Sa sư phụ, hảo hán không sợ thiệt chuyện trước mặt, chúng ta tạm thời nghe theo hắn, sau này tính sổ với hắn sau"

Sa Thiên Hoàn lúc này đã không nói được rồi, chỉ nghe mấy tiếng òng ọc, Tất Ky xem vậy, đáp vội: "Sa sư phụ đáp ứng rồi" Lục Tiệm thả lỏng tay ra, lạnh lùng hỏi: "Có thật không?" Sa Thiên Hoàn thở hắt ra một cái, cất miệng chửi: "tiểu súc sanh hạ thủ độc ác thật." Lục Tiệm cười lạnh đáp: "Độc ác thế nào cũng không bằng bọn ngươi mang người ra luyện nô"

Sa Thiên Hoàn hừm một tiếng: "ngươi vừa nói cần tìm đến ai hả?"

Lục Tiệm đáp: "Chẳng phải vài ngày trước bọn ngươi cướp được 1 hải thuyền sao? thuỷ thuỷ trên thuyền đó, hiện thời ở đâu?" Sa Thiên Hoàn nghĩ ngợi một hồi, giật mình hỏi: "Có phải là cái thuyền Địch hi nói đến không?"

Lục Tiệm nghe đến tên Địch hi, tự nhiên bực tức, đáp lời: "Đúng vậy, chính là tên tiểu nhân vô tín đó đấy"

Sa Thiên Hoàn giận đùng đùng đáp: "Ta cũng đang muốn tính sổ với hắn, hắn phi thư cho ta báo trên thuyền có 20 người, dùng để luyện nô rất tuyệt. Hại ta phải hoả tốc phái 2 hoàng diêu khoái hạm đến, lãng phí hàng chục mê dược huyễn thận yên, đâu có biết rằng cuối cùng toàn thu được phế vật, trừ ngươi ra, không dùng thêm được một ai"

Lục Tiệm sợ hãi hỏi: "Lão giết họ rồi à?" Sa Thiên Hoàn đáp lời: "Vẫn chưa. Ban đầu ta tức giận định mang lũ phế vật đó đi làm mồi cho cá mập, bỗng sau đó không ngờ Định hi gửi thư tới nói là bọn đó cứ tạm giam lại, sau này sẽ có lúc sử dụng. Hừm, thiện hạ làm gì có chuyện nói dễ thế, ta bảo với hắn rằng hắn phải tìm cho ta 20 kẻ tố chất tốt để ta luyện nô, cứ lấy một đổi một."

Lục Tiệm nghe xong vừa mừng vừa giận, mừng vì bọn Chu Tổ Mô vẫn còn sống, giận vì lão Sa Thiên Hoàn điên rồ này không bao giờ quên chuyện luyện nô, bèn hét lớn thét: "Mang ta tới gặp họ mau"

Tính mệnh Sa Thiên Hoàn trong tay hắn, không cách nào khác phải đi lên trước dẫn đường. Lục Tiệm thấy Tất Ky định đi theo, bèn bảo: "ngươi lưu lại luyện nô thất, không được ra ngoài." Tất Ky chứng kiến cảnh Sa Thiên Hoàn bị chế ngự, không dám manh động, vội đứng lại ở phía sau.

Trong Luyện nô thất tối đen như mực, trên đường hầm cứ 10 bộ lại có một ngọn đuốc, ánh sáng u u, cảnh vật lúc mờ lúc ẩn. Hai bên đường hầm là các phòng giam bằng đá, thi thoảng lại truyền ra nhiều tiếng kêu rên đau đớn. Lục Tiệm trong lòng biết rằng đó là do "hắc thiên kiếp" của kiếp nô phát tác, bỗng thấy đồng cảm, trong lòng đau như dao cắt, trầm giọng quát: "Sa Thiên Hoàn, ngươi tha hết những người này đi."

Sa Thiên Hoàn cười hehe đáp: "Phóng tha cũng chẳng khó gì, chỉ sợ ta mở cửa ra bọn chúng cũng không chịu bỏ đi. Trừ phi ngươi mang kiếp chủ trên đảo đi cùng, hehe, kiếp chủ còn ở trên đảo, ngươi có giỏi đến mấy, cũng chẳng cách nào bảo kiếp nô trên đảo đi trốn theo đâu"

Lục Tiệm nghe vậy, chỉ biết im lặng, trong lòng biết rằng chỉ với sức mình làm sao có thể giúp ngần đó kiếp nô chạy trốn, kể cả có chạy thoát, cũng chỉ hại chết họ thôi, bất giác trong lòng căm phẫn, hận không thể bóp một cái nát cổ họng của Sa Thiên Hoàn ra làm hai.

Đang trong lúc kìm chế sát ý trong lòng, bỗng thấy trước mặt vài tên ngục tốt bước tới gần, thấy bọn Lục Tiệm bèn ngây hết cả người. Lục Tiệm hơi hoảng, tay không kìm được lại bóp chặt lấy cổ họng Sa Thiên Hoàn, bỗng thấy địa thế đi lên cao rồi trước mặt hiện ra một cầu thang đá, không kìm được quát: "Sao lại đến đây hả?"

Sa Thiên Hoàn đáp: "địa lao này ở ngầm dưới đảo, luyện nô thất ở tầng 2, đồng bọn của ngươi bị giam ở trên mặt đảo, không đi lên trên, gặp làm sao hả?"

Lục Tiệm bán tín bán nghi, vừa bước vừa im lặng đếm số bậc đá, chỉ thấy cầu thang đó lúc thẳng lúc rẽ, lúc cao lúc bằng, ước chừng đi được 300 bộ, bỗng thấy ánh sáng ở trước mặt oà đến, đã thấy ra đến bên ngoài.

Lục Tiệm ra khỏi địa lao, hít thở không khí trong lành, bầu trời bao la, ngước mắt nhìn xa, chỉ thấy trên đảo cằn cỗi vô cùng, chẳng những không có cây cối, cũng chẳng có nhà cửa, giống hệt như một hoang đảo không người, kinh ngạc hỏi: "Trên đảo này không có ai ở hay sao?"

Sa Thiên Hoàn cười khẩy đáp: "đấy là cách thức che dấu ở đây, tiểu tử như ngươi sao mà biết được. Ngục đảo này là tuyệt bí của đông đảo ta, vì vậy điều cần nhất là phải ẩn giấu được, nếu nhà cửa san sát, hải thuyền đi qua vừa nhìn đã biết, còn gì gọi là bí mật nữa. Nếu để thế này, có thấy cũng chỉ thấy hoang đảo không người, chẳng ai muốn lên xem xét gì cả"

Lục Tiệm im lặng gật đầu, bốn bề là biển cả không bờ, một toà hoang đảo ở đây, không ai có thể nghĩ rằng trong hoang đảo này lại có 1 địa lao cả. Nghĩ vậy bỗng thấy nghi ngờ, bèn hỏi: "Nếu cứ như vậy, bọn Chu đại thúc ở trên đảo chỗ nào?"

Sa Thiên Hoàn chống chế: "Trên đảo cũng có vài thổ lao, giam giữ mấy phạm nhân không phải trọng yếu" Lão chỉ về một khối đá to ở đằng xa bảo: "Ở cạnh chỗ đó đó". Nói rồi bước đi, Lục Tiệm thấy vậy cũng phải bước theo.

Đi cả nửa ngày hẵn còn cách chỗ vách đá đó vài trăm bộ, Sa Thiên Hoàn bỗng nhiên rẽ ngoặt, đến chỗ bãi cát gần biển, mới bước được khoảng 10 bước, bỗng nghe lão khẽ giọng quát: "Ngừng lại!" Lục Tiệm vừa dừng bước, dưới chân bỗng thấy mềm nhũn, thân không kìm được tụt luôn xuống.

Lục Tiệm không ngờ chỗ này có cạm bẫy, trong lòng hoảng sợ vội vã quẫy đạp, chỉ thấy bên dưới đặc quánh, lại có một lực hút vô cùng mạnh, hút tụt xuống dưới.

Nhoáy một cái, Lục, Sa hai người song song thụt xuống, bốn bề dầy đặc bùn đất. Lục Tiệm hơi thở khó khăn, bỗng thấy cơ thể Sa Thiên Hoàn trơn như trạch, quậy một cái đã thoát khỏi tay Lục Tiệm. Lục Tiệm vội quơ tay ra nắm chặt lấy tay Sa Thiên Hoàn, chỉ thấy trơn nhẵn rất khó nắm được, đang hoảng loạn bỗng thấy toàn thân Sa Thiên Hoàn rùng mạnh một cái, bị một lực vô hình kéo vọt lên trên, còn một lực hút mạnh vô cùng khác lại hướng vào Lục Tiệm hút xuống. Lục Tiệm chỉ thấy bàn tay trơn nhẵn, vuột mất tay của Sa Thiên Hoàn, bị lực đó hút xuống, nhanh chóng thụt sâu.

Lực hút đó hung mãnh dị thường, Lục Tiệm rơi xuống rất nhanh, quanh người bùn đen đặc quánh, phảng phất không bao giờ thấy đáy, Bùn cát ào vào tai, mắt miệng, máu huyết trong người Lục Tiệm chạy toán loạn, tim phổi tưởng như nổ tung ra, tay chân hắn không kìm được khua khoắng loạn xạ, bỗng nhiên thấy bùn cát đang dòn ép từ bốn phía bị bắn ra tung toé, thấy cơ thể dễ chịu đựơc 1 chút.

Lục Tiệm rỗi được một hơi, kiếp lực trên hai tay khoách tán ra bốn phương, nhận thấy bùn đất ở phía đông bắc có vẻ ít hơn, bèn giẫy đạp hướng về phía đó, nhưng vừa giẫy xong bùn cát từ 4 phía lại ùa đến ép chặt vào thất khiếu.

Lục Tiệm trong lòng biết rằng nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ chết, bỗng nhiên nhớ lại vừa rồi, tay chân vùng vẫy loạn xạ, làm bắn vọt bùn đất ra chính là vì ngẫu nhiên đã dùng đến "thần ngư tướng"

Hắn không có cách nào để thở, khí lực ở hiển mạnh yếu dần, chỉ có kiếp lực ở ẩn mạch vẫn khi ẩn khi hiện, bèn mượn kiếp lực, biến xuất một "thần ngư tướng" lần nữa, bùn cát theo đó lại bị ép dạt ra 4 phía. Lục Tiệm ngay thi thấy 4 phía hơi lỏng 1 chút, bèn sử "thần ngư tướng" hai lần, quẫy vọt về hướng đông bắc, bỗng thấy ở đó trồi ra một khối đá lớn.

Lục Tiệm đang cầu sinh trong cõi chết, hai tay bèn vận lực nắm mạnh lấy, thấy khối đá đó động đậy, bèn sử một "đại du di tướng" đánh mạnh vào khối đá, khối đá đó bị đánh thoát luôn ra ngoài, để lộ ra một cái động to, bùn cát ứ bỗng nhiên có chỗ thoát, theo cửa động phun thẳng ra ngoài, kéo Lục Tiệm ra theo.

Áp lực quanh Lục Tiệm vừa giảm xuống, một dòng nước mặt chát ùa vào miệng, không ngờ là đã thoát ra giữa biển, quay đầu lại nhìn, thấy bùn cát ở chỗ cửa động vẫn phun ra ngoài.

Bốn phía nước lạnh mờ tối, chẳng thể nhìn rõ được cái gì. Lục Tiệm tinh lực khô cạn, hoàn toàn dựa vào kiếp lực để phong toả mũi miệng ngăn không cho nước biển tràn vào. Đang lúc định mượn kiếp lực để nổi lên mặt biển, bỗng thấy nước bên phải cuộn lên. Hai mắt Lục Tiệm tuy không nhìn thấy, nhưng hai tay lại cảm thấy rõ, một con cá rất lớn ở bên cạnh đang phi tới, thân dài hơn một trượng, miệng đầy răng sắc, bộ dạng thập phần hung ác.

Lục Tiệm vội biến một "thần ngư tướng", bay lật người lên, thấy hàm răng nhọn của con cá đó nhoáng qua bên mình, đang lúc phi nổi người lên, bống thấy góc phải trên đầu cũng có một con cá to khác đang nhe răng lao đến, hắn lại phải biến tướng lần nữa. Con cá đó lướt vụt qua thân hắn, đuôi cá quẫy ép mạnh vào người Lục Tiệm, hắn đang lúc khó thở, không kìm được uống luôn vài ngụm nước mặn "Cá mập!" Lục Tiệm bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ thấy trước sau, phải trái, lũ lượt kéo đến hàng đàn cá mập. Hắn kinh hãi vô cùng, vội liên tiếp biến hoá "thần ngư tướng". Tướng này ở trong lòng biển có hiệu quả kì lạ, mỗi lần biến tướng, nước xung quanh lại loãng ra, vì vậy Lục Tiệm vận động rất nhanh, liên tục tránh thoát những hàm răng nhọn hoắt của lũ cá. Có điều bọn chúng hũng dữ vô cùng, lại kéo đến càng ngày càng nhiều. Lục Tiệm lặn ngụp trong nước một hồi, cảm thấy xung quanh nước liên tục quẫy đạp, chẳng biết có bao nhiêu cá mập đang truy cản hắn nữa. Trực giác của hắn chỉ biết rằng bọn chúng càng lúc càng gần. Đang lúc tuyệt vọng, hai tay hắn bỗng cảm thấy 1 điều, vách đá ở chỗ phụ cận có một cái động huyệt, có thể dung thân được.

Lúc này hắn cần nhất là thoát khỏi mồm lũ cá mập, nên không cần biết trong động đó có nguy hiểm gì không, cứ hăm hở lặn tới đó. Cửa động nghiêng hẹp, chỉ vừa lọt thân người. Hắn vừa chui vào trong, đã thấy đằng sau nước xung kích ép đến, truyền lại âm thanh bầy cá mập đang lao vào cửa động ầm ầm. Lục Tiệm nghe thấy cũng phải rụng rời chân tay, bỗng thấy cái động này không phải động kín mà lại có thông đạo đằng sau, bèn phấn chấn tinh thần, biến hoá "thần ngư tướng" lặn theo thông đạo đó. Thông đạo lúc rộng lúc hẹp, ngoằn nghèo hướng lên trên, Lục Tiệm không biết đã lặn được bao lâu, đúng lúc kiếp lực hắn đã gần cạn, không thể biến tướng được nữa, thì thấy áp suất nước giảm mạnh, một luồng nước mạnh phóng lên cao, đẩy hắn vọt lên khỏi mặt nước.

Lục Tiệm há miệng hớp hớp không khí liên hồi, chưa kịp minh bạch chỗ mình đến là chỗ nào, trước mắt bỗng thấy tối sầm, ngã ngất luôn xuống.

Trong lúc hôn mê, phảng phất hồn hắn rời khỏi thể xác, bay đến một nơi sáng tối giao hoà, hình thể không có, xuyên qua những chỗ sáng tối, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở vùng hắc ám, nhị thập bát tú chiếu hiện rõ ràng. Riêng ở nơi "tam viên đế tinh" có 3 đạo sáng tròn mầu máu như những cái nhẫn "huyết hoàn", từng lớp bao bọc ngang dọc ở đó, sáng rực rỡ, át hết ánh sáng của "tam viên đế tinh". Rồi bỗng nhiên, một đạo nhẫn máu "huyết hoàn" này cứ từ từ mờ dần. Lục Tiệm đang kinh sợ, bỗng thấy "huyết hoàn" đó cứ bị rạn dần, cuối cùng chỉ loé vụt lên một cái, rồi tiêu tán mất.

"Huyết hoàn" vừa bị phá vỡ, Lục Tiệm cũng giật mình tỉnh lại, tim đập ầm ầm, trong lòng hắn biết rằng giấc mộng vừa rồi tuyệt không phải là giấc mộng tầm thường, mỗi lần xuất hiện, đều có quan hệ rất lớn với ẩn mạch trong nội thể của hắn. Như vừa rồi 3 đạo "huyết hoàn" phân minh biểu thị cho 3 đạo cấm chế của Ngư Hoà Thượng, hôm nay một nhẫn bị phá vỡ, chính là nói rằng, 3 đạo cấm chế đã mất đi một, chỉ còn lại 2.

Lục Tiệm nghĩ đến đây, bất giác buồn rầu, trong lòng biết rằng đạo cấm chế đó bị phá, quá nửa là do bản thân liên ngộ hiểm cảnh, mấy lần cận kề với cái chết, toàn nhờ đến kiếp lực thoát ra, vì mượn kiếp lực quá nhiều, kiếp lực phản lại, cuối cùng cũng phá mất một đạo cấm chế của Ngư Hoà Thượng.

Lục Tiệm hối hận vô cùng, tự chửi bản thân ngu xuẩn, nếu không phải vì quá tin vào Sa Thiên Hoàn, làm sao phải rơi vào hiểm cảnh như thế. Tuy nhiên nghĩ đến đây lại an ủi rằng nếu đổi lại là người khác, gặp ngần đó hiểm cảnh, chắc chết mấy lần rồi, vậy mà bản thân vẫn thoát được, di trạch của Ngư Hoà Thượng vẫn ở bên mình, nếu mang được trở về trung thổ, dù có mất một đạo cấm chế, cũng không hẳn đã phụ tâm ý của vị cao tăng ấy.

Tuy nghĩ như vậy nhưng Lục Tiệm vẫn còn buồn bực trong lòng, hướng về anh linh của Ngư Hoà Thượng khẩn cầu hồi lâu, cảm thấy ở ẩn mạch, kiếp lực đã yếu đi rất nhiều, đúng là do bị sử dụng nhiều quá, ngay lập tức không thể hồi lại ngay được.

Suy tưởng đã xong, hắn mở mắt nhìn về 4 phía, chỉ thấy 4 bề tối đen không nhìn nổi 5 ngón tay, bèn thò tay ra sờ, chạm vào một phiến nham thạch, lạnh băng ẩm ướt. Lục Tiệm hoảng sợ hiểu ra, chỗ này chính thị là một cái động huyệt ở bên dưới của ngục đảo. Động huyệt này, hoặc là do trời sinh, hoặc là do sóng biển lâu ngày xâm thực tạo nên. Lục Tiệm thử hét to lên một cái, nghe thấy âm thanh của mình chuyển hướng bảy tám lần, từng trận từng trận vọng lại, mãi mà không hết, chứng tỏ động huyệt này rất to, không thể do sóng biển xâm thực mà thành, vậy chắc đây là cái động huyệt trời sinh từ ngày xửa ngày xưa.

Trong động tuyệt không có ánh sáng, nhưng vẫn có không khí thâm nhập nên không bị thốn khí. Lục Tiệm mắt tuy không nhìn thấy, nhưng có hai bàn tay kì diệu, sờ soạng bốn phía, cảm giác mọi chỗ, thấy ở một chỗ cao tầm 2 thân người, có một cái thạch quật vài chục trượng, bên dưới thạch quật, là một đường thuỷ đạo, nối ra tới biển, lại còn có một cái đầm nước rất sâu. Đầm sâu một mặt nối với biển, mặt kia là bức tường đá gập ghềnh, Ở trên tường đá đó, có một cái cửa động cao hơn nửa thân người, nhưng không biết nối đến đâu.

Gần cái đầm đó cũng có vài chỗ đất mềm, có thể ngồi được. Lục Tiệm ngồi đó điều tức một hồi, cơn đói theo đó ập đến. May là trong cái đầm sâu đó, có rất nhiều cá biển, chắc cũng giống như Lục Tiệm, trốn tránh lũ cá mập nên mới bơi đến đây, chỉ là do vận khí bọn chúng không may lắm, thoát khỏi hàm cá mập, thì lại chui vào bụng Lục Tiệm.

Lục Tiệm ăn hết vài con cá sống, rồi tìm chỗ làm giường ngủ một giấc, hồi phục sức lực. Trong động không có mặt trời, mặt trăng, không biết đã trải qua bao nhiêu giấc ngủ như vậy. Có lần hắn tỉnh dậy, bống nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, rất khẽ, rất mỏng, nhưng trong lòng huyệt động, rõ ràng là một tiếng âm thanh.

Lục Tiệm giật nẩy mình, ngưng thần lắng nghe, âm thanh đó vừa hay cũng biến mất, theo hướng mà nói, tựa hồ như từ chỗ cửa động truyền tới. Lục Tiệm chợt nghĩ đến ma quỷ bất giác sợ run, lông tóc dựng đứng cả lên, nhưng rồi lại nghĩ hiện giờ tinh lực sung túc, ở trong động khẩu dù có quái vật thì cũng còn dễ thở hơn lũ cá mập trong biển cả kia, ở đây ko biết ngày đêm, ở mãi cũng chết, thà rằng chịu khó mạo hiểm, tìm kiếm cứu cánh, nếu có thể tìm được lối ra, chẳng phải quá tuyệt hay sao.

Dũng khí theo đó nổi lên, Lục Tiệm bèn chui luôn vào trong động. Trong động thập phần tối đen, địa thế thuỷ chung hướng xuống dưới, càng đi càng thấp dần, thông đạo cao thấp khác hẳn nhau, cao thì cao tới mười người, thấp thì nhỏ tịt lại, chỉ còn cách bò qua.

Không biết là đi đã bao lâu, ước chừng xuống hơn cả mực nước biển, dần nghe thấy trong động có tiếng nước nhỏ, từ trên rớt xuống, không khí dần trở nên khó thở, hơi nước đậm đặc, nhỏ xuống đầu Lục Tiệm tong tỏng, tụ thành từng hốc nước bên dưới chân. Lục Tiệm lấy hai tay đón nước nhỏ xuống, thử nếm xem sao, thấy vị chỉ hơi lợ lợ, khác xa với nước biển, trong lòng vô cùng vui sướng, bèn uống no một hồi.

Rồi hắn lại đi tiếp, nước dưới chân cũng sâu dần, mới đầu chỉ đến chân, rồi đến đầu gối. Lục Tiệm do dự một hồi, nhưng lại nghe thấy âm thanh kia lúc có lúc không, thuỷ chung không dứt, làm cho tính tò mò của hắn khó mà kìm được.

Khi nước sâu đến đầu gối, Lục Tiệm cuối cùng cũng nghe rõ thấy âm thanh đó, âm thanh này không phải là tiếng sột soạt, mà giống như tiếng âm thanh người nào đó dùng vật cứng nạo vào trong vách đá. Nhờ động huyệt này có kết cấu kì lạ, khuếch đại được âm thanh, nên tiếng động đó truyền đi rất xa.

Lục Tiệm không ngờ chốn này cũng có người, vui đến ngạt thở, chạy vội đến chỗ phát ra âm thanh, mới bước được tầm 10 bước, bỗng ngón chân nhói đau, hoá ra bị vấp phải một bức tường đá, cái âm thanh cọ sát đó chính là từ trong tường đá đó phát ra.

Lục Tiệm xem xét cái tường đá đó một hồi, hy vọng tìm được lối đi vào, chỉ thấy tường đá đó vừa cao vừa rộng, không có 1 lỗ hở nào, chẳng cách nào chui qua được.

Lục Tiệm thất vọng muôn phần, không kìm nổi lớn tiếng hỏi: "Có ai ở đó không? có ai không?" một hồi lâu không có ai đáp lời, âm thanh cũng tự nhiên mất, Lục Tiệm đúng lúc định kêu tiếp, bỗng nghe thấy một tiếng nói yếu ớt truyền lại: "Đi về bên phải, đi đến đây"

Lục Tiệm vui sướng vô cùng, bước thấp bước cao về phía phải, chỉ thấy âm thanh đó nhắc đi nhắc lại: "ở đây, ở đây". Lục Tiệm cứ đi tìm âm thanh đó, bỗng phát hiện ra một kẽ nứt rất nhỏ ở vách đá, thanh âm từ trong kẽ đó truyền ra.

Lục Tiệm mừng phát khóc, cười lớn hỏi: "Ai, ai ở đó thế?" Người kia đáp:

"Còn ngươi? ngươi là gì vậy? là người? hay là quỷ?" Lục Tiệm hoang mang đáp: "Là người, tôi là người"

Người kia im lặng một hồi, rồi bỗng cười sằng sặc, cười đến nửa ngày mới nói:

"Ngươi đúng là một tên trời đánh, tự nhiên hét lên, làm cho ta sợ chết. Cứ tưởng là trong lòng ta bị sinh ra ảo giác, ha ha, tưởng ta có triệu chứng sắp bị điên, hoặc là gặp phải ma quỷ. Ha ha, cứ theo như vậy thì bên phía ngươi không phải là biển hả?"

Lục Tiệm nói ra được vài câu, tâm tình mới dần hết bị kích động, hít vào một hơi dài, rồi đáp: "Không phải biển, mà là một cái động rất lớn"

"Một cái động?" người kia trầm ngâm hồi lâu, rồi bỗng nhiên hoan hỉ đáp: "Ta biết ngay mà, cái ngục đảo này vốn rất là kỳ quái. Dưới đảo bị rỗng, không có đá, cũng chẳng có nước. Vì vậy mà có rất nhiều huyệt động sâu rộng. Mấy cái động bị lộ ra ở bên trên, đều bị bọn chúng biến thành địa lao, còn những cái động khác, ở dưới sâu trong lòng đảo, sao mà phát hiện ra nổi?" nói rồi lại cười sằng sặc, tựa hồ đặc biệt thú vị.

Lục Tiệm đáp: "Các hạ nói rất đúng, vậy tại hạ qua đó nhé". Người kia cười đáp:"Ngươi muốn qua đây à? ha ha, ta lại muốn qua đó." Lục Tiệm kỳ quái hỏi:

"Các hạ qua đây làm gì?" Người kia cười đáp: "Sang bên đó rồi đi thoát ra ngoài". Lục Tiệm đáp: "Bên này không thể thoát ra ngoài được". Người kia đáp: "Không thể như vậy được, vì nếu ngươi bảo không có lối thoát ra ngoài được, sao ngươi lại có tiến vào đến đây"

Lục Tiệm bèn kể những việc mình rơi vào tay Sa thiên thoàn thế nào, thoát hiểm khó nhọc ra sao, rồi bị lũ cá mập vây đuổi, phải trốn vào trong huyệt đá, đến chỗ tình hình cái động thế nào, nhất nhất kể hết.

Người kia bình tĩnh lắng nghe, rồi hỏi: "Ngươi nhắc đến Sa Thiên Hoàn, có phải dáng người gầy gò, khẳng kheo, mặt mũi khinh khỉnh đúng không?" Lục Tiệm vỗ tay nói:

"Đúng là hình dáng như vậy"

"Ra là kẻ đó", người kia đáp, "có điều ngươi bị kẻ đó hãm hại không oan uổng tẹo nào. Bởi vì ngươi không biết lai lịch của hắn, nếu mà ngươi biết để đề phòng thì đã không bị hãm hại như vậy"

Lục Tiệm kỳ lạ hỏi: "Lai lịch hắn thế nào?"

Người kia đáp: "Sa Thiên Hoàn chính thực là cao thủ của tây thành trạch bộ, ngày trước tranh đoạt trạch bộ chi chủ, bị thua vào tay người khác, tức giận mà chuyển sang đầu nhập vào Đông Đảo. Cái cách mà hắn dùng để đưa ngươi vào bùn chính là pháp "hãm" của trạch bộ. Ở trong ao bùn động thủ thì đó là tuyệt học của trạch bộ, thiên hạ vô địch. Hắn luyện tập chu lưu trạch kính, ngoài việc giúp hắn trong ao bùn hành động dễ dàng, còn có thể dùng để hút địch nhân vào sâu trong bùn, vào đó để bó tay chịu chết."

Lục Tiệm băn khoăn hỏi: "Nhưng chỗ đó toàn cát không hề có chút bùn nào mà?" Người kia cười ha hả đáp: "Sa Thiên Hoàn là cao thủ của trạch bộ, nếu không có ao bùn để luyện tập thì thần thông trạch bộ của hắn sẽ mất dần. Cái ao bùn đó là do lão sai bảo kiếp nô, tự thiết lập nên một chỗ để luyện công. Có điều lão là kẻ tiểu nhân hẹp hòi, sợ người khác biết chỗ ao bùn sẽ đến học lỏm công phu của lão nên những lúc nào không tu luyện thì lão lại nguỵ trang cái ao bùn đó thành bãi cát bình thường. Nếu Lão gặp phải cường địch, thì sẽ tìm cách dụ dỗ họ đến đó, phá vỡ lớp cát bên trên để rơi xuống ao bùn. Khi đã xuống ao bùn thì chính là thiên hạ của lão rồi, không kể ngươi lợi hại đến đâu, quá nửa cũng sẽ chết"

Lục Tiệm nghe người kia nói như được vén màn mây mù, không kìm được hỏi: "Khi Sa Thiên Hoàn tạo ra cái ao bùn đó, các hạ cũng ở đó sao?" Người kia đáp: "Không có chuyện đó." Lục Tiệm quái lạ hỏi: "Sao các hạ tả lại những chuyện đó, như là tận mắt chứng kiến vậy?"

Người kia cười nhẹ, trả lời: "Ta tuy không tận mắt chứng kiến cũng có thể biết mọi chuyện. Vậy người xưa mới có câu chỉ ngồi ở trong chướng rủ, vẫn biết mọi việc trong thiên hạ, là vì học 1 biết mười, nghe 1 hiểu trăm, chỉ cần từ một điểm nhỏ tin tức có thể suy đoán ra được đại thế của thiên hạ. Huống chi Sa Thiên Hoàn là loại đầu óc bã đậu, làm sao nghĩ được thủ đoạn cao cường, ta chỉ động chân động tay một cái là đoán ra được ngay thôi."

Lục Tiệm nghe vậy bội phục nói: "Nói Sa Thiên Hoàn không cao minh, thì tại hạ cũng nghĩ vậy"

Người kia hỏi: "Ngươi có thể thoát khỏi ao bùn, trốn khỏi lũ cá mập, chứng tỏ bản lĩnh cũng cao cường. Nói xem, ngươi đến cái đảo này làm gì?"

Lục Tiệm lại mang những việc làm thông dịch, giúp bọn Chu Tổ Mô mua súng điểu, rồi gặp "cửu biến long vương", vì cứu bọn chúng phải gian khổ đấu võ ra sao, chuyện Địch Hi không giữ lời hứa, làm toàn bộ hải thuyền bị giam trên ngục đảo thế nào; đến chuyện phải mượn kiếp lực của mình để thoát thân, chế ngự Sa Thiên Hoàn, việc sắp thành thì lại bị hỏng, gặp phải ám toán nhất nhất kể hết.

Người kia nghe xong cười nói: "Nguyên lai ngươi là một kiếp nô, thảo nào mới thế. Còn việc ngươi nói Địch Hi không giữ lời hứa, thật ra cũng không đúng lắm. Bằng không nếu lão không giữ lời, đã một phát giết hết sạch bọn ngươi bịt miệng, thế thì trừ lão thiên gia ra, còn ai biết nữa? Chỉ là do tình thế bắt buộc, lão tuy không muốn làm trái lời ước, nhưng lại không muốn số súng điểu kia rơi vào tay thiên bộ, nên xuất sử độc kế mượn đao giết người, dùng bàn tay của Sa Thiên hoàn thu thập bọn ngươi. Bọn ngươi lập đổ ước chỉ hạn chế Địch Hi mà thôi, Lão không tự động thủ, thì không thể nói là bội ước được. Cái tên Chu Tổ Mô kia tự cho mình là thông minh vậy mà định đổ ước thì sơ hở hàng trăm chỗ. Hắn bảo cả đời làm nghề buôn bán, không hiểu thế thì buôn bán kiểu gì?"

Lục Tiệm không hề biết gì về việc đánh cược mà lại có vô số chỗ lắt léo như vậy, bất giác cảm thán thở dài nói: "Đúng vậy, nếu có các hạ ở đó, bọn tại hạ chắc không bị dưới cơ Địch Hi" Người kia cười nói: "Kể cả có ta, cũng chưa chắc đã không bị dưới cơ. Trong Đông đảo ngũ tôn, Cửu biến long vương đúng là võ công không phải nhất, nhưng lại là người thâm trầm tính toán nhất. Cái chuyện đánh cược đó, sau này có biến hoá thế nào cũng khó mà qua được mắt lão, vì vậy bọn ngươi có làm gì thì cũng khó mà thoát thỏi tay lão được. Nói vậy là vì bọn ngươi thực lực không lớn, đối thủ lại quá ư là lợi hại, đường thoát của bọn ngươi hầu như không có."

Lục Tiệm buồn rầu hỏi: "Nếu nói như vậy thì dù có thế nào, bọn tại hạ cũng không có cách nào thoát thân hay sao?"

Người kia cười đáp: "Cái đó cũng không hẳn." Người đó ăn nói khó hiểu, lúc bảo được, lúc bảo không. Lục tiêm nghe ù hết cả đầu, lắp bắp hỏi: "Như vậy là lại vẫn còn có cách gì à?"

Người kia cười: "Bọn ngươi rơi vào tình trạng hiện nay, là do ngay từ đầu đã phạm phải điều đại kỵ. Buôn bán cũng như đánh cờ, chỉ 1 chút sơ hở cũng dẫn đến thất bại. Nếu đổi lại là ta, thân ở nơi nước lạ, không hiểu ngôn ngữ, phong tục khác biệt, càng phải cẩn thận vô cùng. Mua hàng ngàn súng điểu 1 lúc rõ là chuyện hiếm thấy, rất dễ làm người khác nghi ngờ, trong đám thương gia đó, kiểu gì chẳng có địch nhân đối đầu trà trộn, vô ý mà bị ám toán, chẳng những mất sạch tất cả, mà còn rước vào hoạ sát thân. Vì vậy những thương nhân giỏi, bất cứ việc lớn nào cũng tìm cách chia thành nhiều việc nhỏ hơn, nhỏ thành nhỏ nữa, Việc lớn mỗi khi được chia thành việc nhỏ hơn, việc nhỏ hơn thành việc nhỏ nữa thì rủi ro cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều."

"Cứ theo đạo lý đó, Chu Tổ Mô tham lam muốn chóng xong, lúc mua súng điểu của Long khi, đã phạm phải sai lầm lớn. Nếu đổi là ta, nếu có vụ buôn bán thế, sẽ tìm cách biến nó thành nhỏ đi, mỗi lần sai 1 người khác nhau, mua ở những chỗ khác nhau, mỗi lần chỉ mua không quá 100 súng điểu, chia nhỏ ra mà mua. Kể cả có mua phải súng điểu của Long khi cũng không làm lão ấy nghi ngờ đánh động đến Địch Hi. Địch Hi mà không biết có chuyện đó, thì những chuyện sau này cũng không xẩy ra."

Lục Tiệm bỗng nhiên đại ngộ, vỗ tay nói: "Nếu mà làm vậy thì chẳng bao giờ thua"

"Cũng không hẳn." Người kia cười lạnh nói: "Trên đời này chẳng có việc gì không bao giờ thua. Kể cả việc dùng người chia nhỏ ra đi mua súng điểu ở nhiều chỗ khác nhau, vẫn còn rất nhiều rủi ro. Thương nhân bán súng điểu đúng là nhiều, nhưng ở nước Nhật, nơi chế tạo được súng điểu lại không có nhiều, Cứ như ta biết, chỉ có 3 chỗ làm được thôi, một ở tử đảo, một ở tạp hạ, một ở??? thành. Ngày xưa ta đến, còn nghe đồn ở Quốc hữu thôn thuộc Trương Quốc cũng là một chỗ chế tạo súng điểu lớn, nhưng cũng không biết có thật không? Vì nguồn cung có hạn, số lượng súng sản xuất hàng năm tính được dễ dàng. Long Khi là thủ lãnh của bọn buôn bán súng điểu, một khi phát hiện ra một số lượng lớn súng điểu biến mất, tất sẽ truy tìm khắp nơi, với bản lĩnh của bọn chúng chẳng khó gì mà không tìm ra sự thật, khi đó thì mới thật sự là phiền."

Lục Tiệm nghĩ một hồi, mới hiểu được những lời của người kia, gật đầu nói:

"Các hạ nói chí phải."

Người kia thở dài nói: "Vậy mới nói, thu mua súng điểu chỉ là hạ sách. Thượng của thượng sách là chiêu mộ tìm người biết chế tạo súng, rồi tự mình chế ra súng điểu"

Lục Tiệm đáp: "Người Nhật tính vốn rất hẹp hòi, có chút bản lĩnh đó nên giấu kĩ lắm không bao giờ truyền ra ngoài. Các hạ có chiêu mộ cũng chẳng ai đến đâu." người kia cười ha ha rồi mắng: "Thằng bé ngốc, bọn thợ đó không chịu đi cùng ngươi, ngươi không thể bắt cóc lấy vài người, ép chúng về nước mình được hả?"

Lục Tiệm nghe lấy làm sợ, hoang mang đáp: "Nếu làm như vậy chẳng phải là mình không tốt sao."

Người kia cười: "Có gì mà không tốt, làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, hà huống ta không giết chúng, chỉ ép chúng tiết lộ cách chế tạo súng, sau đó lại thả chúng về nước.", nói đến đây, người kia ngừng lại hồi lâu rồi lẩm bẩm: "kì quái, kì quái." Lục Tiệm bèn hỏi: "Cái gì kì quái?"

Người kia đáp: "Ngươi nói Chu Tổ Mô là người của Thiên bộ, sao lại đến nhật bản tìm mua súng điểu làm gì?"

Lục Tiệm đáp: "Đấy là theo những gì Địch Hi và Chu Đại Thúc nói chuyện." người kia đáp: "Điều này rất lạ, chuyện mua súng điểu này sơ hở trăm chỗ, ông nội bọn chúng - lão Trầm qua tử vốn là ngươi thế nào? mà sao lại có tay thủ hạ ngu thế?"

Lục Tiệm không nhịn được hỏi: "Các hạ thường nói đến Trầm qua tử, người đó lợi hại lắm sao?" người kia cười lạnh 1 tiếng: "Lão đó có biệt hiệu là thiên toán (trời tính), có câu người tính không bằng trời tính, ngươi xem thế thì biết lão ấy lợi hại hay không lợi hại?"

Lục Tiệm gật đầu 1 cái lầm rầm nói: "Thế thì quả thật lợi hại."

Người kia đáp: "Vì lão ấy như vậy, nên việc kia rất kì quái. Ở trong tây thành, Lão họ Trầm là người có đầu óc nhất. Lão vốn tính giỏi thế, sao lại bỏ thượng sách mà dùng đến hạ sách, phải đi tìm mua súng điểu? nếu thật sự phải mua, cũng phải phái người giỏi giang đi chứ sao lại phái tên Chu tổ mộ ngu xuẩn kia? Mà nếu thật phải đưa tên ngu đó đi, cũng phải học theo Gia Cát khổng minh, đưa cho hắn cẩm nang diệu kế nào chứ không để hắn tự tung tự tác thế được. Mua súng điểu vốn là chuyện kinh thiên động địa, ai cũng đều biết cả."

Thấy người kia luôn miệng nói kì quái. Lục Tiệm thở dài nói: "Người thông minh đến đâu cũng có lúc hồ đồ, tại hạ biết một người cực kì thông minh, chỉ bởi vì vô ý nhất thời mà hai mắt bị người ta huỷ mất thành ra mù loà."

Người kia ồ lên đáp: "Điều này cũng hợp với đạo lý, bởi vì suy tính ngàn điều, cũng sẽ lọt 1 điều không tính hết, có thể lão họ Trầm này quá giầu rồi, với vụ mua bán này không thèm bận tâm, thành thì tốt, mà bại cũng chẳng sao."

Lục Tiệm cùng người kia cách tường nói chuyện, nhận thấy người đó tâm tư cẩn mật, lời nói thâm sâu, mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay, đồ rằng đây là một nhân vật tiền bối am hiểu sự đời, không kìm được bèn hỏi: "Xin hỏi tiền bối, phía bên ngài là chỗ nào vậy?"

"Phía bên ta hả?" người kia cười đáp: "ngươi nói ngươi từng ở trong luyện nô thất, địa lao đó là ở tầng mấy?" Lục Tiệm đáp: "ở tầng 2."

Người kia bèn đáp: "Chỗ ta ở là tầng 9, là địa lao sâu nhất trên ngục đảo." Lục Tiệm la lên thất thanh: "Gì cơ?" người kia lại hỏi: "Người từ luyện nô thất đi lên mặt đảo hết bao lâu". Lục Tiệm nhớ lại đáp: "Tầm 3 khắc."

Người kia cười: "Ta từ ở trên đảo bị đưa xuống đây, quanh quo vòng vèo, tổng cộng đi hết 3 ngày. Vì vậy một ngày ta chỉ ăn một bữa, do người đưa cơm cả đi cả về phải mất 6 ngày. Vì đi lại lâu vậy nên mấy tên tiểu yêu đó bực tức, vẫn thường đưa đến những suất cơm đã nấu được vài ngày, he he, chắc là bọn chúng trốn việc ngủ thêm trên đường đưa cơm."

Lục Tiệm kinh hãi hỏi: "Thế thì cơm chẳng phải sẽ bị thiu sao, làm sao ăn được nữa?" Người kia cười khẩy: "Cơm thiu thì đã làm sao? để giữ mạng, nếu cần giun dế cũng vẫn phải ăn. Chậc, tầng 2 không có ánh sáng hả." Lục Tiệm đáp: "Cũng có."

Người kia trầm mặc hồi lâu: thở dài nói: "Tầng 7 đã không có đèn đuốc gì rồi, ta rất muốn được nhìn thấy ánh sáng, nhìn hé chút cũng được."

Lục Tiệm nghe đến đây, không hiểu sao trong lòng đau xót trầm giọng hỏi: "Tiền bối, ngài ở đây đã bao lâu rồi?" người kia đáp: "Cứ tính theo số lần đưa cơm thì tổng cộng là 413 lần, tức là 413 ngày, nhưng nếu tính cả những ngày bọn chúng lười không thèm đưa, cộng thêm vào thì phải tầm 800 ngày rồi."

Lục Tiệm kinh hãi hỏi: "Tiền bối ở đây đã 2 năm rưỡi rồi sao?" Người kia đáp: "Có gì mà ngạc nhiên?" Lục Tiệm nao nao hồi lâu, thở dài đáp: "Vì đã rơi vào tay bọn chúng, sao chúng không đem ngài luyện thành kiếp nô?"

Người kia đáp: "Nếu bị luyện thành kiếp nô, ta đã phải cảm ơn trời đất rồi." Lục Tiệm ngạc nhiên vô cùng: "Biến thành kiếp nô là điều bất hạnh nhất trên thiên hạ, sao ngài lại còn muốn cảm tạ trời đất?"

"Ngươi cứ bình tĩnh, ta sẽ giải thích." người kia đáp: "Bị luyện thành kiếp nô, có 3 điều tốt. Thứ nhất, nếu là kiếp nô, phải có kiếp chủ, có người nói chuyện giải buồn với ngươi, chứ không tịch mịch như ở đây. Thứ hai, chỉ cần có người chịu nói chuyện với ta, ta có thể thuyết phục được hắn. Nếu có thể thuyết phục được, thì có thể chạy trốn. Thứ ba, có kiếp lực trong người, không kể tự nhiên có khả năng kì lạ mới, chỉ tính việc chuyển hoá thành nội lực, ngoại lực, khi đã thoát ra khỏi đây, sẽ tính toán với bọn chúng sau."

Lục Tiệm nghe vậy ngây người, hồi lâu hỏi: "Trong 2 năm rưỡi ở đây, vậy là không ai nói chuyện với tiền bối."

"Đến quỷ cũng không có ai." người kia hừ lạnh, "bọn người kia không phải không muốn nói chuyện với ta, mà là không dám vì sợ ta dụ dỗ mê hoặc đào thoát đi mất, vì vậy bọn chúng có nghiêm lệnh, ai nói với ta sẽ bị cắt lưỡi chọc thủng tai. Đưa cơm bao giờ cũng là 2 người, giám sát lẫn nhau, lại còn dùng bông nhét kín vào tai."

"Bởi vậy hồi ta mới bị giam ở đây, một chút âm thanh cũng không có, gần như phát điên. Sau đó không hiểu sao, tự nhiên bình tĩnh lại. Ta chỉ sợ lâu ngày không nói chuyện quên tiếng nên đành phải nói chuyện với chính mình."

Lục Tiệm thấy kì hỏi: "Sao mà tự mình nói với mình được?"

"Sao lại không thể?" người kia cười: "Ta hàng ngày thức dậy, tự gọi tên mình, hoặc dùng cố sự gì đó, tự giảng cho mình nghe, hay nghĩ đến một vấn đề hóc búa nào đó, tự hỏi tự trả lời. Ha ha, ngày tháng kéo dài, giờ thành thói quen rồi." Lục Tiệm không nhịn được: "Nhưng tiền bối không biết, đã là kiếp nô thì không còn tự do nữa, suốt đời chịu sự khống chế của kiếp chủ." người kia cười khẽ đáp: "Điều đó chưa hẳn đúng, nếu như kiếp nô thông minh hiểu đời, làm sao không có cách chế ngự kiếp chủ. Ngươi nói xem, từ xưa tới nay nhiều vị hoàng đế quyền lực đã không lớn, lại còn thường bị bầy tôi thông minh điều khiển. Vì vậy mọi việc đều là tự bản thân mình, cái gọi là vô chủ vô nô chỉ là câu rắm lớn, ta nếu có là kiếp nô, cũng có khả năng bắt kiếp chủ phục tùng, vì ta mà xuất lực." Người kia thấy hồi lâu Lục Tiệm không nói gì, bèn hỏi: "Ngươi sao vậy?" Lục Tiệm hít vào một hơi thật dài mới có thể trả lời: "không, không có gì, chỉ do mệt quá thôi." Người kia quan tâm bảo: "Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, chuyện này cũng không cần phải gấp."

Lục Tiệm lúc này toàn thân mệt mỏi, muốn biến tướng cũng không thể, bèn quay trở lại bờ đầm, trầm ngâm suy nghĩ: "Chắc vừa rồi vận toàn lực phá tường mượn kiếp lực nhiều quá, nên động đến đệ nhị đạo cấm chế, muốn yên thân, chắc phải để mặc họ thôi...," nhưng vừa nghĩ đến đây, trong lòng tự thấy xấu hổ vô cùng: "Lục Tiệm ta sống được đến bây giờ, hoàn toàn nhờ vào Ngư Hoà Thượng đại sư ban cho. Đại sư không quản tính mệnh xả thân vì ta. Thế mà sao ta tham sống sợ chết, thấy người lâm vào vòng tuyệt cảnh mà không cứu như vậy."

Nghĩ đến đây, hào khí nổi lên, nghỉ ngơi một hồi, lại đi phá tường ngục. Đến một ngày vừa mới đánh được hai lần, bỗng nghe tiếng bụp một cái, tay đánh vào trong không khí, bức tường ngục đó cuối cùng cũng bị xuyên thủng, một luồng khí hôi hám theo đó ùa ra lòng động, ập thẳng vào mặt. Lục Tiệm hơi sợ vội vã bước tránh sang một bên.

Chỉ nghe thấy ngươi kia cười lên ha hả: "Tuyệt, thật tuyệt, giờ hẵn còn hơi nhỏ, đợi lúc đục to ra một chút, ta có thể thoát ra được rồi." Tường đá đã bị xuyên thủng một lỗ, xung quanh đá đã bị nứt ra, tiếp tục đào khoan, dễ hơn rất nhiều. Người kia ở phía đối diện cũng dùng một phiến đá khoan cùng.

Cũng không biết đã được nhiêu ngày, đến một hôm, Lục Tiệm đang lúc mệt mỏi, bỗng nhiên nghe thấy người kia reo lên: "Xong rồi, ngươi lùi lại đi." Lục Tiệm lùi lại hai bước, rồi cảm thấy từ trong lỗ một bàn tay gầy gò thò ra, tiếp đến là bả vai, người đó bảo: "kéo giúp ta nào." Lục Tiệm nắm tay kéo mạnh một cái. Người đó mượn lực chui tọt ra, rơi cả xuống nước.

Lục Tiệm giúp lão đứng dậy, cảm thấy lão gầy gò vô cùng, tự thấy thương cảm, thở dài nói: "Tiền bối gầy quá." Người kia cười hihi: "Đó là do ta cố tình đó, nếu mà không gầy, làm sao chui qua chỗ này được?"

Lục Tiệm cũng lấy làm kỳ, bỗng thấy người kia hỏi: "Ngươi tên là gì?" Lục Tiệm trả lời: "Tại hạ tên là Lục Tiệm, Lục trong lục địa, tiệm trong thuỷ trảm tiệm, tiền bối tên gì?"

"Ngươi hỏi ta à?" người kia hỏi: "nếu ta bịa ra một cái tên giả lừa ngươi, ngươi có tức giận không?" Lục Tiệm thấy kì quái hỏi: "Sao tiền bối phải lừa tại hạ chứ?" người kia hừ lạnh nói: "người tốt như ngươi, thế gian ngày càng hiếm dần, thật là đáng ghét."

Lục Tiệm nghe càng thấy kì bèn bảo: "tiền bối không thích nói tên ra thì thôi, cần gì phải bực tức."

Người kia im lặng rồi đáp: "Cái gì mà không thích? Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Họ Cốc tên Chẩn, Cốc trong vũ thanh minh chi cốc, chẩn trong ngọc chẩn"

Lục Tiệm nghe không rõ bèn hỏi: "Ngư châm gì cơ?(người dịch chú: chắc là Lục Tiệm nghe nhầm ngọc chẩn thành ngư châm) chỉ nghe có ngư câu (lưỡi câu), ngư thứ (xương cá), sao còn có ngư châm gì nữa?"

Cốc Chẩn phì một cái: "Ngọc ở đây là ngọc trắng không tì vết, chứ không phải là ngư não cá khô của ngươi. Chẩn ý là ôn nhuận tinh tế. Cái tên này do mẹ ta đặt, nói là lấy từ "văn tế khuất nguyên", trong văn tế đó có câu: ‘lan huân nhi tồi, ngọc chẩn tắc chiết’, ý nói là hoa lan quá thơm, thì vẻ ngoài tàn tạ, mà phiến ngọc quá mỏng, thì sẽ dễ bị gẫy"

Lục Tiệm hâm mộ nói: "Cốc tiền bối, mẹ ngài thật là giỏi, không ngờ lại hiểu biết nhiều như vậy, chẳng như tại hạ, trên người có vết bớt thế nào, thì lấy luôn đó làm tên."

"Hiểu biết nhiều cái rắm thối à?" Cốc Chẩn lạnh lùng đáp: "Mụ già hôi thối ấy luôn ra vẻ đáng thương, những điều mụ nói, ta không thèm quan tâm."

Lục Tiệm hoảng sợ đáp: "Sao ngài lại chửi, chửi …" Cốc Chẩn cười lạnh đáp: "chửi mẹ ta hả? mụ ấy đúng thật là một mụ già hôi thối, không thể nói khác" rồi không đợi Lục Tiệm phản bác, cười hỏi: "ngươi nói có vết bớt trên người, rồi hình văn tự gì, thành tên ngươi là thế nào vậy?"

Trên thân Lục Tiệm có vết bớt hình chữ "tiệm", ông nội hắn bèn lấy luôn chữ đó đặt thành tên cho hắn. Cốc Chẩn nghe xong cười sằng sặc, vỗ tay bảo:

"ông nội ngươi thật là thú vị, cách đặt tên người như vậy, quả là hết sức vòng vèo. Rất tốt, tên của ngươi vốn gốc là do trời sinh ra trên người, so với lai lịch tên của ta thì hơn nhiều lắm."

Lục Tiệm từ nhỏ đã ghen tị với kẻ khác có mẹ còn hắn thì không, giờ thấy Cốc Chẩn có mẹ mà không biết quý trọng, trong lòng thấy rất không vừa lòng, đang định khuyên bảo vài câu, bỗng nghe Cốc Chẩn cười nói: "Chỗ này quả nhiên hay hơn trong địa lao, có cả nước để tắm nữa." tai nghe luôn thấy tiếng nước bì bõm. Cốc Chẩn đã nhẩy vào mấy vũng nước tắm rửa mặt mũi, chứng tỏ ngày xưa chưa bị vào địa lao, chắc vốn là người rất sạch sẽ.

Tắm rửa xong xuôi, hai người đi đến bờ đầm, Cốc Chẩn hỏi: "Ta đói quá, có gì ăn không?" Lục Tiệm bèn thò tay bắt cá đưa lão, Cốc Chẩn chẳng nề hà gì đưa lên miệng ăn sống luôn, vừa ăn vừa cười nói: "Lâu lắm rồi mới được ăn thịt." Ăn xong nằm lăn ra ngủ rất thoải mái.

Ngủ một hồi lâu, Cốc Chẩn cũng đến lúc thức dậy, mở miệng hỏi liền: "Lục Tiệm, ngươi nói rằng dưới đầm này có thuỷ đạo thông ra tận biển, đúng không hả?" Lục Tiệm đáp: "Không sai, cái thuỷ đạo này vừa dài vừa quanh co, nếu không giỏi bơi lặn, rất khó chui xuống, kể cả đủ sức chui xuống, thì còn có bầy cá mập đông nghịt ở ngay cửa hang."

Cốc Chẩn than: "Nhưng chỉ có duy nhất một đường thoát này thôi." Lục Tiệm đáp:

"Cửa địa lao bên ngài thế nào? tại hạ có thể dùng biến tướng, biết đâu lại có thể đánh vỡ thoát ra ngoài."

Cốc Chẩn cười một tiếng, lạnh lùng đáp: "Là cửa sắt, dầy 3 thước, mà không chỉ có một cửa, trước sau có 3 cửa tất cả, toàn là cửa sắt ngàn cân nặng, lại còn sử dụng cơ quan để khống chế. Cơ quan này mới thật sự là tàn độc, cơ quan mở cửa thứ nhất đặt ở phía sau cánh cửa thứ hai, cơ quan mở cửa thứ hai đặt ở phía sau cánh cửa thứ 3, giả sử có phá được một cửa thì cũng không còn sức để phá được cửa kia, hehe, kể cả ngươi có bản lãnh thông thiên, phá được cả 3 cánh cửa đó thì còn phải gặp vô số kiếp chủ kiếp nô đợi sẵn, hỏi sao tránh khỏi cái chết?"

Lục Tiệm bi phẫn vô cùng, đấm tay xuống đất lớn tiếng hỏi: "Cốc tiền bối, tại sao người trong Đông đảo lại quá ác độc như vậy?"

"Không cần nói điều đó." Cốc Chẩn điềm nhiên đáp: "Cái thuỷ đạo kia vì vậy là đường thoát duy nhất của ta và ngươi, ngươi hồi xưa đi trong đó thế nào, kể lại thật chi tiết cho ta nghe, biết đâu ta lại tìm ra được cách nào."

Lục Tiệm bèn kể lại chi tiết. Cốc Chẩn trầm ngâm đáp: "Như vậy mà nói, ngươi thoát được đến chỗ này, hoàn toàn là nhờ vào kiếp lực. Nhưng ta nghe nói nếu mượn kiếp lực nhiều quá, sẽ bị phản lại, sao ngươi lại không làm sao cả?"

Lục Tiệm thở dài, mang chuyện Ngư Hoà Thượng không tiếc mạng sống thiết lập 3 đạo cấm chế cho hắn ra kể lại đầu đuôi.

Cốc Chẩn nghe xong, lạnh lùng bảo: "Ngư Hoà Thượng đó cùng với ngươi, toàn là những kẻ ngây thơ tin người quá đáng, nên luôn phải chịu thiệt thòi."

Lục Tiệm nghe đến đây, tự nhiên nỗi tức giận trào lên, lớn tiếng nói: "Cốc tiền bối, ngài nói điều này rất hồ đồ, nếu như không có đại sư Ngư Hoà Thượng, chẳng những ta đã phơi xương lạnh từ lâu mà ngài cũng không thể đến ngồi ở đây được, ngài nói đi."

Nói rồi vô cùng giận dữ, đi về phía hướng địa lao, phá rộng lỗ hổng trên tường ngục rồi chui vào bên trong. Tìm hiểu một hồi, quả nhiên như lời Cốc Chẩn nói. Lục Tiệm cứ cầm một khối đá phá cửa, chỉ thấy đá vỡ tan tành, mà hổ khẩu tay thì đầy máu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-69)


<