← Hồi 09 | Hồi 11 → |
Cái bóng cao lớn kia cứ ám ảnh Hạng Hoàng làm cho y hơi hoảng sợ. Nếu như cả hai cùng giao đấu, Hạng Hoàng có thể dựa vào võ công tinh thâm, cùng thân pháp uyển chuyển để thắng Đại Ngọc một cách dễ dàng. Nhưng nếu dùng cương khắc cương thì y chưa hẳn đã thắng được hắn. Hơn nữa Hạng Hoàng là một kẻ tự phụ, thường quan trọng thân phận của mình. Bây giờ thân phận y đang là khách, nếu như người khác không ra tay, y tuyệt đối không bao giờ ra tay trước. Nhưng với một người to lớn đứng phía sau, quả thật y cảm thấy không an tâm chút nào.
Lúc này trong lòng vô cùng ảo não. Bỗng nhiên nghe Thích Nhị Khí cười ha ha nói:
- Huynh đài từ xa đến chắc cũng cần uống một chung rượu để tẩy trần?
Dứt lời, đột nhiên nghe "vù" một tiếng. Rượu trong chậu ngọc lập tức bắn thành vòi về phía Hạng Hoàng.
Hạng Hoàng vô cùng kinh ngạc lập tức há miệng ra.
Lúc này toàn thân y đều vận chân khí, nhưng bên trong miệng thì không thể. Chỉ trong nháy mắt, vòi rượu bay nhanh vào miệng Hạng Hoàng nhanh như mũi tên. Hạng Hoàng lập tức cảm thấy lưỡi mình cứng đơ, cổ họng nóng ran. Khi rượu xuống khỏi cổ họng, y cảm thấy trong bụng mình như đang bị thiêu đốt.
Hạng Hoàng vốn là kẻ phong lưu, năm lên bảy tuổi đã có thể uống rượu và còn tự hào tửu lượng của mình rất nhiều. Nào ngờ lúc này chỉ một ngụm rượu đã khiến cho y cay nóng đến thế. Chỉ thấy vòi rượu kia cứ bắn liên tục về phía Hạng Hoàng giống như một con suối.
Nếu như y không uống, rượu sẽ bắn đầy đầu đầy mặt y. Nên y chỉ còn có một cách là há miệng ra đón nhận mà thôi.
Hạng Hoàng trong bụng cười thầm:
- "Chẳng lẽ ngươi cho rằng với chậu rượu như vậy có thể hạ được tay hay sao?"
Nghĩ đến đây, y càng há miệng ra rộng hơn, chỉ thoáng chốc, tất cả rượu trong chậu đã cạn sạch không còn một giọt. Khi uống hết ngụm cuối cùng, Hạng Hoàng định cười lớn mấy tiếng, nói mấy câu khách sáo. Nhưng mặt y vừa mới mỉm cười thì hai mát đã hoa lên, thậm chí ngay cả một chữ cũng không thốt ra được.
Thích Nhị Khí cười ha ha nói:
- Hải lượng, hải lượng, huynh đài quả thật là hải lượng. Nếu như lão phu biết được tửu lượng huynh đài không khá thì đã không để huynh đài uống tiếp. Nào ngờ huynh đài đã uống cạn chậu rượu, ha ha... Hải lượng, hải lượng quả là hải lượng!
Liễu Hạc Đình thấy lão vừa nói vừa cười ra vẻ rất đắc ý, trong bụng nghĩ thầm:
- "Mấy huynh đệ họ Thích này quả là giỏi tìm cách chế giễu và xoa dịu người khác, khiến cho nạn nhân không biết là nên cười hay khóc, đồng thời cũng không cách chi nổi giận được."
Hạng Hoàng quả thật là không biết nên cười hay nên khóc, trong bụng y nghĩ thầm:
- "Nếu như ngươi biết ta tửu lượng không khá thì đã không để ta uống tiếp, nhưng... Hừ, việc đã rồi mới nói cho ta biết, mà ta lại không phải là Ngọa Long Gia Cát Lượng, chuyện gì cũng đều biết trước."
Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng y vẫn miễn cường cười hì hì nói:
- Bấy nhiêu mà nhằm gì. Rượu ngon như vậy cho dù có uống thêm mười chậu nữa cũng chẳng sao.
Y vừa nói vừa cảm thấy ruột gan trong người cơ hồ như đang bị thiêu cháy.
Trong người đang có phiền muộn nếu uống rượu vào sẽ càng cảm thấy phiền muộn hơn.
Điều đại kỵ này những kẻ uống rượu ai cũng biết, nhưng họ lại thường phạm nhất.
Hạng Hoàng đã không biết mình đang phạm đại kỳ này.
Chỉ nghe Thích Nhị Khí cười ha ha nói:
- Hóa ra huynh đài không những biết uống rượu, hơn nữa còn sành về rượu. Không giấu gì huynh đài, chậu rượu này quả thật không dễ kiếm chút nào. Trong rượu này không những có hai phần Quế Châu Mao Đài, nửa phần Lư Châu Đại Khúc, nửa phần Cảnh Chi Cao Lương, một phần Giang Nam Hoa Điêu, một phần Phúc Châu Tứ Bình, ngoài ra còn có thêm ba phần rượu trắng. May mà gặp phải huynh đài là người sành uống rượu... Ha ha, bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân, rượu ngon tặng ẩm giả. Ha ha, lão phu quả thật là vui.
Liễu Hạc Đình vốn cũng là người thích rượu. Nghe nói trong chậu toàn là thiên hạ danh tửu thì không khỏi tiếc thầm, rằng mình không có phúc được uống. Quay sang nhìn Hạng Hoàng, chàng thấy y vẫn ngồi vững như bàn thạch, nhưng hai mắt đã đỏ ngầu, thần thái như mơ hồ thì không khỏi nghĩ thầm:
- "Nhiều thứ rượu pha vào nhau rất dễ làm người ta say, huống hồ trong chậu rượu kia có đến ba phần rượu trắng. Bốn anh em họ Thích này không những chế giễu Hạng Hoàng, mà còn muốn chuốc rượu cho y say. Nếu vậy đợi một lát ắt sẽ có kịch hay để xem."
Đưa mắt lên nhìn chàng thấy Đào Thuần Thuần dường như đang nhìn chàng mỉm cười.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng Liễu Hạc Đình chợt nghĩ:
- "Nàng nhìn thấy y say mà nàng không hề tỏ thái độ quan tâm. Như vậy đủ thấy nàng hoàn toàn không có ý với hắn."
Chợt chàng lại nghĩ:
- "Nam tử hán đại trượng phu ra ngoài lập thân há lại để những chuyện tư tình nam nữ bận lòng hay sao?"
Tất cả mọi người đều có nhược điểm, hơn nữa những người trẻ tuổi lại càng dễ dàng phạm sai lầm hơn. Trong con người của Liễu Hạc Đình cũng khó tránh khỏi có tánh đố kỵ, tự kỷ... Nhưng nếu nhận ra sai lầm và sửa đổi ngay, như vậy cũng đã vượt qua những người tầm thường.
Chỉ thấy đầu Hạng Hoàng lắc qua lắc lại, đột nhiên y cười lớn vỗ tay hát:
- Thiên nhược bất ái tửu, tửu tình bất tại thiên. Địa nhước bất ái tửu, địa ứng vô tửu tuyền. Thiên địa tức ái tửu, ái tửu bất hổ thiên... ha ha, thiên tử hô tai bất thượng thuyền, tự xưng thần thị tửu trung tiên... ha ha, người ta thường nói: rượu cay dùng để đãi ẩm khách, rượu đắng dùng để đãi hào khách, rượu ngọt dùng để đãi bệnh khách, rượu độc dùng để đãi bệnh khách. Ha ha, lão đã không dùng bệnh tục chi khách để đãi tại hạ mà kính tại hạ bằng rượu cay và đắng há chẳng phải xem trọng tại hạ sao... ha ha, xem trọng tại hạ... mang thêm một chậu nữa, mang thêm một chậu nữa.
Một cơn gió thổi qua, toàn thân y lắc qua lắc lại như muốn ngã nhào xuống đất.
Bốn huynh đệ họ Thích đều khoái chí cười lớn. Một lát họ đưa mắt nhìn nhau, một lát lại đưa mắt nhìn Hạng Hoàng. Đợi Hạng Hoàng cười xong, Thích Nhị Khí mới cười ha ha nói:
- Uống rượu vào thơ ắt ra. Chậu rượu này quả thật là đã khiến cho thơ trong người huynh đài tuôn ra. Rượu vẫn còn nhưng thức ăn thì không thể không ăn. Mau, để lão phu kính huynh đài một miếng.
Nói đoạn, lão dùng miệng hút mạnh rồi lại phun ra. Hạng Hoàng chỉ thấy một vật từ trong đĩa bay về phía miệng mình. Y liền há miệng ra đón lấy. Nhai được vài cái y liền nuốt mất. Lập tức y cảm thấy trong bụng mình dường như có khói lóe lên.
Chỉ nghe Thích Nhị Khí cười nói:
- Rượu tuy khó có được, món ăn này cũng không phải dễ tìm. Món Châu Xuyên Phụng Túc này không những xương trong chân gà đã được rút ra hết, hơn nữa bên trong còn được dồn thứ ớt đặc biệt tên là Triều Thiên Tiêm. Huynh đài, lão phu xin kính huynh đài một miếng nữa.
Dứt lời, lại một miếng nữa bay về phía Hạng Hoàng. Hạng Hoàng vốn cảm thấy cay như muốn xé miệng. Lúc này lại thêm một miếng Châu Xuyên Phụng Túc bay vào miệng, làm cho y cay đến nỗi nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng.
Liễu Hạc Đình nhìn thấy Hạng Hoàng như vậy, tuy cũng muốn bật cười nhưng lại có chút không nỡ. Đột nhiên nghe Hạng Hoàng cười lớn nói:
- Rất tốt, rất tốt... Loại ớt này chính là khẩu vị của nam tử hán đại trượng phu...
Nói đến đây, y liền ho sặc sụa. Rồi đưa tay lene chùi nước mắt, nước mũi. Tuy ý muốn làm ra vẻ nam tử hán đại trượng phu, nhưng nước mắt nước mũi cứ không ngừng tuôn ra.
Lại một cơn gió nữa thổi qua. Món ớt đặc chưng cùng loại rượu đặc chế lúc này đang đánh nhau trong bụng của Hạng Hoàng. Võ công tuy cao, nhưng làm sao y có thể dùng nội công ngăn chặn cái cay trong bụng. Đầu óc của y lúc này cũng đã cảm thấy đờ đẫn.
Liễu Hạc Đình trong lòng cảm thấy không nỡ, liền vội cất giọng nói:
- Hạng huynh chắc đã say, hay là...
Hạng Hoàng mở to hai mắt quát lớn:
- Ai nói ta say, ai nói ta say... hì hì, hãy mang rượu đến để ta uống cho các ngươi xem.
Đào cô nương, hắn ta đang nói dối, hắn ta đang gạt cô nương. Cô nương nhìn xem, tại hạ say chỗ nào đâu. Cho dù tại hạ có uống thêm tám chậu nữa cũng chẳng hề gì.
Đào Thuần Thuần hơi chau mày, nhè nhẹ đứng dậy định ngồi xa y một chút.
Hạng Hoàng cười lớn, giọng lè nhè nói:
- Đào cô nương... Cô nương đừng đi, tại hạ đâu có say... Mang rượu đến, mang rượu đến...
Vừa nói y vừa đưa hai tay ra như muốn chụp lấy vạt áo Đào Thuần Thuần.
Đào Thuần Thuần có vẻ hơi giận dữ, nhưng sự giận dữ kia lập tức biến mất ngay. Nàng mỉm cười nói:
- Các hạ thật sự đã say rồi.
Dứt lời, nàng lướt mình tránh ra xa hơn hai thước.
Thích Đại Cơ nói:
- Huynh đài vẫn chưa say, huynh đài vẫn chưa say.
Thích Nhị Khí cười lớn nói:
- Nếu có ai nói huynh đài say, đừng nói huynh đài không đồng ý, mà ngay đến cả lão phu cũng không đồng ý. Mau, mau, uống thêm vài chậu nữa.
Dứt lời, lão ta lại hút, lại thổi. Từ chậu canh cạnh món Châu Xuyên Phụng Túc, lập tức có một vòi nước bắn thẳng về phía miệng Hạng Hoàng. Lúc này hai mắt của y đã mơ hồ không còn phân biệt được gì nữa. Thấy vòi nước bắn về phía mình y liền há miệng liên tiếp nói:
- Tuyệt, tuyệt!
Liên tiếp uống vài ngụm y mới phát hiện có gì không ổn. Y vừa ho mạnh một tiếng, một nửa nước canh từ trong miệng bắn ra ngoài, còn một nửa bắn ra ngoài bằng đường mũi.
Mặt mày y lúc này dính đầy nước canh trông chẳng ra hình thù gì.
Mấy anh em họ Thích thấy Hạng Hoàng như thế liền cười ngặt ngẽo. Cả đòi bọn họ không có sở thích gì ngoài chọc phá người khác. Lúc này trông thấy dáng vẻ khó coi của Hạng Hoàng, nghĩ đến điệu bộ dương dương tự đắc của y lúc nãy, bốn anh em họ Thích càng cười càng cảm thấy tức cười.
Tuy trong lòng cũng cảm thấy tức cười, nhưng Liễu Hạc Đình vẫn cảm thấy không nỡ.
Ngược lại Hạng Hoàng vẫn cười hì hì, múa tay múa chân, miệng nói liên tục:
- Rượu ngon, rượu ngon... Thật cay, thật cay...
Một hồi sau, âm thanh từ từ nhỏ dần, hai mắt Hạng Hoàng từ từ khép lại rồi ngã ngang xuống đất. Một lát sau, đã nghe thấy tiếng ngáy khò khò.
Thích Tam Tề nhìn Hạng Hoàng mỉm cười nói:
- Tên tiểu tử này vừa rồi vô cùng ngạo nghễ, quả thật khiến cho người ta không sao chịu được. Vậy cứ để cho hắn nằm đấy một hồi. Đại Bảo, hãy mang hắn ra xa một chút, và đổi rượu khác đề huynh đệ ta kính Đào cô nương và Liễu lão đệ một chung.
Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ lão trượng cũng định kính rượu bọn vãn bối giống như Hạng Hoàng sao? Ai da! Nếu vậy vãn bối thà chịu đói còn hơn.
Thích Đại Cơ cười ha ha nói:
- Đại Ngọc, mau đi lấy bát đũa cùng chung uống rượu lại đây.
Chỉ thấy Đại Ngọc đi một hồi đã quay trở lại. Quả nhiên lúc này trên tay y đã có đủ mọi thứ ra còn có một hủ rượu ngon. Sau đó hắn bước đến đặt mọi thứ xuống trước mặt Liễu Hạc Đình và Đào Thuần Thuần.
Thích Tứ Kỳ cười nói:
- Xin mời, chắc hai vị đã đói lắm rồi!
Liễu Hạc Đình liền cúi xuống cầm lấy đũa. Chỉ thấy trước mặt có một hủ rượu, một cái bát, một đôi đũa cùng một cái chung. Mọi thứ đều rất đẹp và tinh xảo. Đặc biệt đôi đũa được làm bằng ngọc bích xanh biếc, hai đầu được bọc bạc.
Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:
- "Mấy anh em họ Thích này sanh ra vốn đã bị tàn phế. Vậy họ lấy đâu ra toàn là những thứ quý hiếm và tinh xảo này? Chẳng lẽ những thứ này họ chuyên dùng để đãi khách?"
Trong lúc chàng suy nghĩ, Đại Ngọc lại cúi người xuống rót rượu cho chàng và Đào Thuần Thuần. Sau đó hắn châm thêm rượu vào cái chậu ngọc.
Thích Đại Cơ cười lớn nói:
- Mời mời, món Châu Xuyên Phụng Túc này ăn không được, nhưng món Long Xuyên Phụng Dực và Hoàng Kim Thiêu Kê bên cạnh lại là những món tuyệt trần. Vậy nhân lúc còn nóng hai vị ăn nhiều nhiều vào.
Quay sang nhìn, Liễu Hạc Đình thấy Đào Thuần Thuần đang đưa đũa ra gắp một cục Hoàng Kim Thiêu Kê và chàng cũng cầm đũa lên gắp thử một cục.
Đúng lúc đó...
Khi đũa chàng vừa mới đụng vào miếng thịt gà, đột nhiên có một tiếng "rít" xé không khí từ trên lao xuống. Liễu Hạc Đình vô cùng kinh ngạc, lập tức dừng đũa lại. Chỉ thấy một mũi tên dài có thân màu đen, đuôi màu vàng từ trên không rơi xuống, cắm ngay vào một miếng Hoàng Kim Thiêu Kê. Liễu Hạc Đình hết sức kinh ngạc lập tức rút tay về. Chỉ thấy một đầu bọc bạc của đôi đũa lúc này đã biến thành màu đen.
Đào Thuần Thuần cũng khẽ kêu lên một tiếng. Mấy anh em họ Thích cũng lập tức ngưng cười. Ở đây bốn phía đều là những vách núi cao, vậy mũi tên này từ đâu đến? Khí cắm xuống đuôi mũi tên vẫn run liên hồi, điều này cho thấy rằng người bắn tên quả là một cao thủ.
Điều càng khiến cho mọi người kinh ngạc là mũi tên cắm trúng miếng thịt gà lập tức biến thành màu đen. Như vậy đủ thấy chất độc trên mũi tên vô cùng độc.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn, chỉ thấy mấy huynh đệ họ Thích đang đưa mắt nhìn nhau.
Còn Đào Thuần Thuần đã hơi biến sắc mặt nhìn chăm chăm vào mũi tên. Liễu Hạc Đình hơi chau mày đưa tay ra nhổ lấy mũi tên. Nào ngờ vai chàng vừa mới cử động đã bị Đại Ngọc ấn mạnh xuống không sao nhúc nhích được. Chỉ nghe từ phía sau có giọng nói cất lên:
- Trên mũi tên có độc, chớ chạm tay vào!
Liễu Hạc Đình nghe vậy liền chợt nghĩ thầm:
- Không ngờ xem hắn thô lỗ như thế, nhưng hành sự lại rất cẩn thận.
Chàng quay đầu lại cười với Đại Ngọc, dáng vẻ rất thán phục hắn. Đưa tay xé toạc một mảnh vải trắng được trải làm khăn bàn, Liễu Hạc Đình bọc mảnh vải lên mũi tên và nhổ nó ra.
Đưa mũi tên lên nhìn kỹ, Liễu Hạc Đình thấy mũi tên này đặc biệt dài. Thân mũi tên đen bóng. Đuôi mũi tên màu vàng, một bên có viết Xuyên Vân, còn một bên viết Phá Nguyệt. Nếu không quan sát kỹ thì khó mà nhìn thấy những chữ này.
Liễu Hạc Đình chau mày lẩm bẩm:
- Xuyên Vân Phá Nguyệt... Xuyên Vân Phá Nguyệt?
Vừa nhổm người đứng lên, chàng vừa cất giọng nói lớn:
- Bằng hữu là ai? Ngầm bắn lệnh tiễn là có ý gì? Vậy xin hãy hiện thân chỉ giáo!
Nơi đây xung quanh toàn là vách núi cao, nên câu nói của Liễu Hạc Đình được phản hồi đi vang dội khắp nơi. Sau khi câu nói của chàng vừa dứt, bốn bề lập tức trở lại im lặng, không một tiếng đáp lại.
Liễu Hạc Đình lại chau mày nói:
- Mũi tên này tại sao xuất hiện kỳ quái như vậy... Xuyên Vân Phá Nguyệt. Thích huynh, Đào cô nương, các vị có biết trong võ lâm ai sử dụng loại cung tên này không?
Đào Thuần Thuần hai mắt hơi khép lại, lắc đầu nói:
- Ta bấy lâu nay không bước ra giang hồ, làm sao biết được loại cung tên này do ai sử dụng.
Thích Đại Cơ nói:
- Bọn lão cũng không biết.
Đột nhiên lão lại cười ha ha nói:
- Cần gì phải quan tâm y là ai. Nếu như y xuất hiện huynh đệ chúng ta cũng sẽ kính hắn loại rượu tự chế, cùng món Châu Xuyên Phụng Túc để hắn thưởng thức mùi vị.
Vừa dứt lời, cả bốn anh em họ Thích liền phá lên cười lớn.
Nào ngờ...
Tiếng cười của họ chưa kịp dứt trên không lại có một tiếng "xoạt".
Âm thanh này vừa ngắn lại vừa trầm, hoàn toàn không giống với âm thanh vừa rồi do mũi tên phát ra. Đào Thuần Thuần, Liễu Hạc Đình và anh em họ Thích đều ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy vệt sáng màu xanh lướt nhanh qua đầu mọi người. Tiếp theo là một tiếng "phụp" vang lên. Mỏm núi đối diện lập tức bốc cháy. Trong ngọn lửa xanh mọi người đều nhìn thấy hàng chữ "Nhất quỷ truy hồn, tam thần đoạt mệnh!". Hàng chữ kia chỉ lóe lên tích tắc rồi biến mất.
Liễu Hạc Đình biến sắc mặt nói:
- Lai thêm gì nữa đây?
Thích Tứ Kỳ cười ha ha nói:
- Nhất quỷ tam thần, nếu như muốn đến lấy mạng bốn huynh đệ lão, e rằng quỷ thần cũng phải khổ.
Lão vừa dứt lời, đột nhiên lại thấy một điểm đen từ xa bay đến. Khi điểm đen đến gần, mọi người phát hiện đấy là một con anh vũ màu xanh. Con anh vũ lượn trên đầu mọi người một vòng, rồi đột nhiên cất giọng nói:
- Đọc sách không được vậy học kiếm...
Con anh vũ nói liên tục ba lần. Tuy giọng nói của nó không được giống người cho lắm, nhưng mọi người đều nghe rõ được từng chữ. Đào Thuần Thuần cười khúc khích nói:
- Con chim này thật là thú vị.
Thích Tam Tề cười lớn nói:
- Để lão phu bắt nó cho cô nương chơi một lát.
Bất ngờ lão vọt người nhảy lên cao hơn ba trượng.
Nào ngờ con chim này dường như hiểu được ý người. Vừa nghe Thích Tam Tề nói dứt câu nó đã vội vọt người lên thẳng bầu trời, đồng thời miệng kêu rối rít:
- Đừng đánh ta... Đừng đánh ta...
Nói dứt câu cuối cùng, bóng dáng con chim cũng đã mất hút trên bầu trời xanh.
Liễu Hạc Đình chỉ thấy thân hình Thích Tam Tề vọt lên không rồi từ từ rơi xuống. Sau đó lão ta cười ha ha nói:
- Rốt cuộc lão phu chẳng bằng một con chim nhỏ, bay không nhanh bằng nó... Nhưng dẫu sao lão phu nói chuyện vẫn cao minh hơn nó.
Liễu Hạc Đình thấy bốn huynh đệ họ Thích cùng Đào Thuần Thuần đến tận lúc này vẫn còn cười được. Những việc quái lạ vừa xảy ra dường như họ chẳng hề một chút bận tâm.
Trong bụng Liễu Hạc Đình không khỏi nghĩ thầm:
- "Những việc quái lạ này nhất định không phải tự nhiên mà đến, chỉ có điều không biết những việc này thật ra do ai làm? Và làm như vậy có ý gì? Chẳng lẽ y có hận thù với một trong số những người ở đây?"
Đảo mắt nhìn một lượt về phía Đào Thuần Thuần và bốn anh em họ Thích, chàng lại nghĩ tiếp:
- "Nhưng trông họ dường như chẳng phải là những người có kẻ thù. Chẳng lẽ nào y đến để tìm Hạng Hoàng?"
Suy đi nghĩ lại, nhưng Liễu Hạc Đình vẫn không tài nào đoán ra được câu trả lời. Vừa ngước mắt nhìn lên, Liễu Hạc Đình đã thấy con anh vũ màu xanh đang bay ở phía trên.
Thích Tam Tề cười lớn nói:
- Tên tiểu quỷ ngươi lại đến. Vậy ngươi dám bay thấp xuống một chút không?
Lại nghe con anh vũ liên tiếp kêu lên:
- Đừng đánh ta... Đừng đánh ta...
Khi con chim vừa kêu lên, một mảnh giấy trắng từ miệng con chim liền rơi xuống. Liễu Hạc Đình vọt người lên đón lấy mảnh giấy, trong khi con chim vẫn kêu lên:
- Tiểu Thúy đáng thương, đừng đánh ta...
Sau đó con chim lại bay mất tăm.
Đào Thuần Thuần cười nói:
- Con chim này quả là rất thú vị. Trên tờ giấy viết những gì vậy?
Liễu Hạc Đình cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy mảnh giấy trong tay vừa nhẹ vừa mềm giống như một mảnh lụa. Ngoài ra trên mảnh giấy còn thoang thoảng hương thơm. Trên mảnh giấy viết rằng: Hoàng linh đoạt mệnh, bích đàn truy hồn, hành tung dĩ lộ, vọng động tán thân. Bên dưới ký tên: Hoàng linh hắc tiên nhất quỷ tam thần, tao nhân nhã tập đồng thượng. Chữ viết trông có vẻ không được ngay ngắn. Như thế đủ thấy nó được viết rất gấp.
Liễu Hạc Đình xem xong tờ giấy hai mày liền chau lại:
- "Những người này là ai? Họ đang có ý định gì?"
Đào Thuần Thuần cùng bốn anh em họ Thích liền nghiêng người sang nhìn. Thích Tứ Kỳ xem xong tờ giấy đột nhiên phá lên cười lớn:
- Lão phu biết rồi, lão phu biết rồi.
Liễu Hạc Đình ngạc nhiên hỏi:
- Thích tứ huynh đã biết được gì? Chẳng lẽ lão huynh biết được những người này là ai?
Thích Tứ Kỳ cười nói:
- Tuy lão phu không biết những người này, nhưng mà lão phu biết họ đến đây vì mục đích gì?
Đào Thuần Thuần liền vọt miệng hỏi ngay:
- Vì mục đích gì?
Chỉ thấy hai mày Thích Tử Kỳ hơi nhíu lại. Sau đó lão nằm xuống áp tai sát đất lắng nghe một hồi, rồi từ từ đứng lên nói:
- Lợi hại, lợi hại, e rằng bọn họ đến đây chí ít cũng vài trăm người...
Lão chưa dịp dứt lời, đột nhiên có tiếng hò hét vang dậy bốn phía:
- Hoang linh hắc tiễn, Xuyên Vân Phá Nguyệt.
Tiếng hò hét vang dậy như sấm cũng không biết có bao nhiêu người cùng hò hét. Tiếng hò hét này vừa dứt lại có tiếng hò hét khác vang lên:
- Nhất quỷ truy hồn, tam thần đoạt mệnh!
Tiếp theo lại là:
- Tao nhân nhã tập, oai chấn bát phương.
Liễu Hạc Đình, Đào Thuần Thuần cùng mấy anh em họ Thích đều đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên bọn họ nghe thấy một tiếng hét lớn:
- Hê!
Tiếng "hê" này do mấy trăm người phát ra, nên còn lớn hơn cả tiếng hò hét vừa rồi.
Liễu Hạc Đình ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bốn vách núi đột nhiên cùng một lúc xuất hiện mấy trăm gã hán tử. Trong đó có số mặc y phục màu đen, lại có số mặc toàn màu trắng, cũng có số trên tóc cắm chiếc lông chim. Tất cả bọn họ trong tay đều cầm một sợi dây dài với một đầu có móc câu, loại dùng để leo núi. Như vậy đủ thấy bọn họ leo từ phía sau vách núi vào. Sắc mặt bọn họ rất nghiêm trọng giống như sắp gặp phải cường địch. Thế nhưng sau tiếng "hê", tất cả đều im lặng không nói gì. Trong bọn chúng có số đứng, số ngồi trên đỉnh những vách núi mà không hề xuống.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy mấy anh em họ Thích vẫn cười, cơ hồ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Chàng không biết những người này từ đâu đến và bọn họ đến vì nguyên nhân gì? Cảm thấy mình cũng không tiện lên tiếng, nên chàng chỉ hơi nhếch mép cười mà thôi. Đào Thuần Thuần lúc này đã kề sát vào Liễu Hạc Đình khẽ thấp giọng nói:
- Chúng ta đừng tham dự vào chuyện người khác được không?
Hai mày Liễu Hạc Đình hơi chau lại. Tuy ngoài miệng chàng mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ thầm:
- "Những người này nếu như đến đây để tìm mấy anh em họ Thích, ta làm sao có thể mặc họ được? Dù rằng ta và họ chẳng mấy có thâm giao."
Đang nghĩ thầm, đột nhiên chàng nhìn thấy con anh vũ từ xa bay đến, kêu:
- Độc sát bất thành lai, tao nhân nhã chấn bát phương...
Sau đó bay lướt qua đầu mọi người.
Lúc này Liễu Hạc Đình đã nhìn thấy một đám người đang từ từ bước lên cầu.
Liễu Hạc Đình ngầm đếm, tổng cộng có mười ba người nhưng có hai tên trong số đó là đồng tử.
Chỉ thấy người trung nien đi đầu, mình mặc trường bào trắng cất tiếng cười lớn nói:
- Thật không ngờ, thật không ngờ. Tại một nơi hoang vắng như thế này lại có một thắng cảnh đẹp đến như vậy.
Nhìn quanh một lượt, ánh mắt người trung nhiên chợt dừng lại trên người Liễu Hạc Đình:
- Các hạ khí phách phi phàm, chắc có lẽ là chủ nhân ở nơi đây?
Tay hơi cong lại như hành lễ, sau đó người trung niên ngẩng đầu lên bước tới.
Trong đám người mới đến có một lão nhân thân hình gầy ốm, mình mặc y phục màu xanh dài đến tận gối trông tục chẳng giống tục mà tăng chẳng giống tăng. Lão nhân kia bước lên trước cười nhạt, nhưng nét mặt vô cùng lạnh lùng hỏi:
- Ai là chủ nhân ở đây? Xin bước ra trả lời!
Liễu Hạc Đình nhìn quanh, đột nhiên chàng cảm thấy vạt áo mình như bị ai kéo, Đào Thuần Thuần từ phía sau cất giọng nói:
- Các hạ không phải là chủ nhân ở đây, vậy đứng ở phía trước làm gì?
Lão nhân áo xanh kia quét ánh mắt sắc lạnh về phía Thích Đại Cơ, lạnh lùng nói:
- Thế thì chắc các hạ chính là chủ nhân ở đây?
Thích Đại Cơ cười hì hì nói:
- Ta chính là chủ nhân ở nơi đây. Rất tốt, rất tốt, làm chủ nhân một nơi như vậy cũng được chứ?
Lão nhân áo xanh lại lạnh lùng nói:
- Lão phu từ xa đến đây không phải là để nói cười.
Thích Đại Cơ cười ha ha nói:
- Phàm làm người ai cũng đều thích nói cười. Các hạ không thích nói cười, chẳng lẽ các hạ không phải là người hay sao?
Lão nhân áo xanh lạnh như băng đáp:
- Đúng vậy!
Liễu Hạc Đình vô cùng sửng sốt và ngạc nhiên, chàng không thể nào ngờ rằng trên đời lại có người thừa nhận mình không phải là người. Chỉ nghe Thích Đại Cơ cười ha ha nói:
- Các hạ không phải là người vậy chắc là quỷ?
Lão nhân áo xanh mắt vẫn không chớp, sắc mặt như băng giá, lạnh lùng đáp:
- Đúng vậy!
Toàn thân Liễu Hạc Đình cảm thấy như bị chấn động. Lúc này đang là ban ngày, nên chẳng biết rằng lão nhân áo xanh kia không thể là quỷ được. Nhưng nhìn thần sắc của lão, chàng không khỏi cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Chỉ thấy Thích Đại Cơ đột nhiên kêu lớn:
- Không xong rồi! Không xong rồi! Quỷ đến! Chạy thôi! Chạy thôi!
Dứt lời, lão ta liền lập tức lướt mình ra phía sau chiếc lều.
Lão nhân áo xanh cười gằn một tiếng:
- Nếu ngươi giở trò trước mặt Linh Thi Cốc Quỷ ta thì quả thật ngươi đã chán sống.
Lão nhân áo xanh vừa dứt lời, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi lớn:
- Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau!
Âm thanh này phát ra từ phía sau chiếc lều. Mọi người gần như không tin vào mắt mình nữa. Lão nhân cụt tay vừa rồi lúc này đã biến thành hai người, từ phía sau lều chạy ra lớn tiếng nói:
- Không xong rồi, chạy mau, chạy mau.
Chạy ra phía trước một vòng, sau đó lại mất hút phía sau lều.
Tất cả mọi người còn đang ngạc nhiên, lão nhân cụt tay lại từ phía sau lều chạy ra. Vừa chạy lão ta vừa kêu to:
- Không xong rồi, chạy mau, chạy mau...
Mọi người dường như hoa mắt cả lên. Lão nhân cụt tay lúc nãy bây giờ đã biến thành ba người. Sau khi chạy một vòng, lão ta lại mất hút phía sau lều.
Lão nhân áo xanh được giang hồ mệnh danh là Linh Thi, lão ta lại tự đặt cho mình thêm cái tên Cốc Quỷ. Mọi người thường gọi là quỷ sống, lão ta không những không giận mà còn cảm thấy thích thú. Cho nên bất cứ làm chuyện gì, nhất cử nhất động lão cũng đều làm dáng vẻ âm u khó hiểu và sự mừng giận không bao giờ để lộ ra mặt. Nhưng lúc này lão cũng không khỏi biến sắc. Những người còn lại càng thất sắc hơn.
Liễu Hạc Đình cười thầm trong bụng, nhưng chàng vẫn cảm thấy kỳ quặc.
Những người này trước tiên phong tỏa các con đường rút lui, sau đó mới xuất hiện. Kế hoạch chu đáo và cẩn thận như vậy, nhưng tại sao ngay cả chủ nhân nơi đây là ai cũng không biết. Đây quả là chuyện quái lạ.
Chỉ nghe một tiếng hét lớn van lên, bốn anh em họ Thích lại xuất hiện từ phía sau chiếc lều. Tiếng hét kia vừa dứt, họ đã đứng trước mặt Linh Thi Cốc Quỷ.
← Hồi 09 | Hồi 11 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác