Vay nóng Tima

Truyện:Tam ma thám trảo - Hồi 30 (cuối)

Tam ma thám trảo
Trọn bộ 30 hồi
Hồi 30 (cuối): Cang Khí Hộ Thân Phá Phổ Quang - Ân Thù Kết Liễu Vạn Thái Hòa
5.00
(một lượt)


Hồi (1-30)

Siêu sale Shopee

Họ năm người chợt dừng chân:

- Có chất độc?

Đó là tiếng kêu cảnh báo kịp thời của một nhân vật trung niên diện mạo phương phi, chỉ có đối mắt là luôn tỏ ra giảo hoạt khiến nhân vật khác tuổi cũng trung niên đang bị trung niên giảo hoạt chế ngự mang theo chợt mỉm cười vẻ ung dung:

- Chư vị là giới võ lâm quả nhiên thân thủ bất phàm, nhưng nếu phát hiện có chất độc chứng tỏ chư vị sắp lâm địch thì tốt nhất nên lo đối phó, thay vì cứ mãi uy hiếp quả nhân.

Có hai nhân vật khác đi phía sau trong đó có một đang uy hiếp một nữ nhân chính lão nhân này lên tiếng:

- Cẩu Hoàng đế nói rất đúng, theo bổn nhân Công Tôn Toại ngươi hoặc là buông tha hoặc nên ban một chưởng kết liễu cẩu Hoàng đế cho rảnh nợ, sao cứ mãi mang theo?

Lão nhân còn lại cũng phụ họa:

- Bọn lão phu Minh Nguyệt nhị thần sở dĩ chấp nhận kết minh với ngươi được thu hồi công phu Thiên Băng chỉ kỳ thực có nguyên ủy xuất xứ từ bổn giáo. Lẽ ra ngươi nên mau tiến hành thương lượng đổi trao sao cứ chần chừ vì quá mải mê quan tâm đến cẩu Hoàng đế?

Nữ nhân đang bị uy hiếp chợt cười khẩy:

- Minh thần nhị vị chẳng hiểu được đâu, thương lượng với nhị vị chỉ là giả kỳ thực Công Tôn Toại cần Hoàng thượng hơn nhị vị bởi chỉ có Hoàng thượng là có đầy đủ quyền uy cần thiết để giúp Công Tôn Toại khỏi phải thọ án tử sau bao tội ác từng gây. Tây Môn Nghi ta nói đúng tâm địa và mưu toan của lão chứ Công Tôn Toại?

Nhân vật trung niên có đối mắt giảo hoạt chính là Công Tôn Toại, lão chợt gay gắt phản ứng ngược lại hai lão nhân nọ:

- Nào phải Công Tôn mỗ không ưng thuận thương lượng nhưng đề xuất của mỗ là phải kết liễu ngay hạng phản giáo Tây Môn Nghi, nhị vị sao mãi chần chừ?

Hoàng đế lại ung dung cười:

- Xem ra song phương khó thể thương lượng vì chẳng đồng đạo, vì nếu chẳng còn Tây Môn Nghi thì Minh Nguyệt giáo kể như mất luôn cơ hội thu hồi Minh Ngọc Phổ Quang dường như đang do Giang Cửu Linh thu giữ. Quả nhân nói đúng không Tây Môn Nghi nữ anh hùng?

Tây Môn Nghi phụ họa:

- Tự Công Tôn Toại như cũng minh bạch điều này ví có lần chính mụ Kim Tiết Liễu từng thừa nhận đã thấy trong tay Giang Cửu Linh một khối ngọc tự phát sáng, không phải Phổ Quang Minh Ngọc là gì?

Công Tôn Toại bỗng xoay người tự chuyển đổi hướng và lôi vị Hoàng đế đi cùng:

- Hoàng thượng thật anh minh và như đã nói, không đồng đạo chẳng nên chung đường. Xin thứ lượng Công Tôn mỗ đành nói lời cáo biệt tại đây.

Hai lão nhân nọ giận dữ:

- Đứng lại:

- Công Tôn Toại ngươi muốn đi thì lưu lại Thiên Băng chỉ cho bọn ta.

Công Tôn Toại cười lạt:

- Nhị thần chớ quá đáng bởi bao dã tâm của nhị thần cơ hồ đã bị Tây Môn Nghi phá hủy, Chưởng môn nhân các phái đều thoát nạn, giáo đồ Minh Nguyệt giáo lúc này tán lạc khắp nơi, nếu tiếp tục gây khó khăn cho Công Tôn mỗ há lẽ nhị thần không biết đấy là tự đào huyệt cho bản thân? Tốt nhất hãy kết liễu kẻ bội giáo sau đó, nhị thần không chỉ toại nguyện vì thu hồi Thiên Băng chỉ mà ắt còn được Công Tôn mỗ nghĩ cách giúp tất cả vẹn toàn.

Hai lão nhân dao động:

- Ngươi có cách gì?

Công Tôn Toại toan đáp chợt khựng lại:

- Ở hướng này cũng có độc? Nguy tại, há lẽ xung quanh đều có mai phục?

Hai lão nhân nghi ngại nhìn nhau chợt phát hiện từ xa phía bên tả có một vật phát sáng nhìn rất rõ trong trời chiều:

- Minh Ngọc Phổ Quang.

- Tiểu tử đã đến, hừ! Quả là liều lĩnh và cũng thật to gan. Hừ!

Lấp tức cả hai cùng lôi theo Tây Môn Nghi lao băng băng về phía có vật mãi tự phát sáng.

Công Tôn Toại cũng nghi ngại nhìn quanh và khi phát hiện xung quanh cơ hồ chẳng có ai chỉ ngoại trừ địa hình có âm u hoang vắng lạ do trời đang lúc về chiều, Công Tôn Toại vội kêu quyết đề tĩnh hai lão nhân nọ:

- Minh Ngọc Phổ Quang chẳng thể tự đến và Giang tiểu tử càng không không đủ đởm lược đến một mình. Đấy là kế nghi binh Nhị Thần há lẽ không nhận ra?

Tuy nhiên vì hai lão nhân cứ mải miết lôi Tây Môn Nghi cùng đi, Công Tôn Toại chợt lôi Hoàng đế tẩu thật nhanh về phía ngược lại:

- Mong Vạn tuế gia lượng thứ vì Công Tôn Toại này chưa muốn tự kết liễu một cách ngu xuẩn như họ. Huống hồ nếu là Giang tiểu tử mỗ cũng dùng tương kế tựu kế tương tự, họ quá cao ngạo không tri kỷ tri bỉ ắt họ tự chuốc họa.

Vút.

Hoàng đế bị lôi đi vẫn ung dung:

- Ngươi nghĩ Giang Cửu Linh đã đánh trúng vào lòng tự tôn của họ? Chứng tỏ hầu như chưa ai biết rõ Giang Cửu Linh thật sự lợi hại ra sao? Nếu vậy quả Giang Cửu Linh có tâm cơ như có phần cao minh hơn so với niên kỷ hãy còn trẻ? Đấy là nhờ đã sớm trải nghiệm nhiều tâm cơ thủ đoạn tương tự như là từ phía địch nhân từng gây ra?Là ngươi chăng? Vì quả nhân nghe nói Giang Cửu Linh ngay từ nhỏ đã sớm chịu oan khuất và hầu như lúc nào cũng bị thù nhân bí ẩn luôn thiên phương bách kế tìm cách sát hại.

Công Tôn Toại cười hì hì:

- Mỗ lại nghe Giang tiểu tử nhờ may nên từng được một tướng quân họ Trầm ưu ái, có phải nhờ đó Vạn tuế gia đã nghe mọi bảo tấu cơ hồ am hiểu khá tường tận về Giang Cửu Linh? Nếu vậy mỗ chỉ mong Vạn tuế gia ân tứ ban cho miễn tử bài, khi toại nguyện mỗ lập tức hộ giá đưa Vạn tuế gia an toàn hồi cung. Thế nào?

Hoàng đế cười cười:

- Nếu quả nhân bất thuận, ngươi có dám phạm tội thí quân chăng?

Công Tôn Toại dần động sát cơ nhưng vẫn gượng giữ nụ cười:

- Mong Vạn tuế gia cạn suy đừng miễn cưỡng mỗ.

Chợt có tiếng nạt:

- To gan, mạo phạm Vạn tuế gia là khi quân, tội đáng chém đầu.

Công Tôn Toại giật mình dừng phắt lại, đặt ngay một tay lên đỉnh đầu Hoàng đế:

- Giang Cửu Linh? Không phải ngươi cần đối phó Minh Nguyệt nhị thần để giải thoát ả Tây Môn Nghi sao? Đừng manh động nếu không...

Giang Cửu Linh chỉ một mình xuất hiện chợt vẫy xạ tả thủ:

- Đã lâu mới gặp lại, Tôn thúc thúc thật may vẫn an khang, tiểu điệt có vật này thay lễ diện kiến, mong Tôn thúc thúc nhận cho.

Từ tả thủ Giang Cửu Linh nói chuẩn xác hơn là chỉ từ một ngón tay của Giang Cửu Linh chợt dần xuất hiện và từ từ nhú dài ra một thanh băng vừa tròn vừa dài, quá chậm khi muốn tiến đến tận chỗ của Công Tôn Toại.

Công Tôn Toại thoạt nhìn liền cười:

- Thiên Băng chỉ của ngươi quá kém, nên biết Mộc Lê Chân vẫn chưa được Kim Tiết Liễu chỉ điểm hết chân truyền, ngươi lại được ả nọ chỉ điểm cho, như thế này thì làm gì được ta haha...

Đang cười dù Công Tôn Toại hay bất luận ai cũng có một lúc sơ hở vì quá đắc ý, Công Tôn Toại cũng có một thoáng chớp mắt.

Và đấy cũng là lúc thanh băng tròn và dài do Giang Cửu Linh xuất phát cũng bất chợt vươn thật nhanh về phía trước xạ ngay vào tâm thất Công Tôn Toại.

Viu...

Phát hiện và biết quá muộn Công Tôn Toại lập tức bật uốn toàn thân về phía sau nhưng để nhanh hơn nữa bởi sinh mạng là trọng, Công Tôn Toại buộc phải bỏ Hoàng đế lại và còn dùng tay mượn lực ấn lên đầu Hoàng đế để có đà uốn bật lùi nhanh hơn.

Vù...

Đấy là lúc Giang Cửu Linh cũng lập tức chớp động thân hình, toàn thân bật tiến thật nhanh lao ập vào Công Tôn Toại:

- Chiêu Tam Ma Thám Trảo này là ta thay tam thúc phụ Đoàn Đăng vấn tội lão bất nghĩa. Đỡ.

Ào...

Nhưng Công Tôn Toại có suy nghĩ khác, mất Hoàng đế để uy hiếp Giang Cửu Linh đành bật tẩu thật nhanh không mảy may cùng Giang Cửu Linh tham chiến.

Vù...

Giang Cửu Linh hậm hực quay trở lại với vị Hoàng đế:

- Vạn tuế gia vẫn vô sự? Để lão thoát thảo dân thật chẳng cam tâm. Giờ thì chỉ trông mong vào các cao thủ võ lâm nếu may được lão Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối cho họ tỏ tường chân tướng của lão. Bằng không để lão sống phen này thật khó mong tìm lại lão.

Hoàng đế chợt hỏi:

- Sao chỉ có một mình Giang tráng sĩ? Phong Trần Cuồng Cái? Giới võ lâm quả có nhiều danh xưng kỳ quặc, còn ai ở đằng kia như đang dùng Minh Ngọc đã khiến Minh Nguyệt nhị thần động lòng tham?

Như chực nhớ lại Giang Cửu Linh vội kêu:

- Đấy là Khúc Thụy một trong nhiều hảo bằng hữu của thảo dân, xin thỉnh Vạn tuế gia cùng đi vì thảo dân chỉ yên tâm có có Vạn tuế gia cận kề, để lúc cần cũng kịp ứng cứu Khúc Thụy bởi chỉ một mình nên e khó thể chi trì lâu hơn.

Giang Cửu Linh dụng lực thi triển khinh công đưa Hoàng đế cùng đi.

- Còn một Tây Môn Nghi nữ hiệp ắt vì có tình ý nên luôn thay Giang tráng sĩ cứ nghĩ cách giữ vẹn sinh mạng cho quả nhân, Giang tráng sĩ không ngại họ dùng tính mạng ý trung nhân uy hiếp ngược lại sao?

Giang Cửu Linh cười tự tin vừa tiếp tục lao đi vừa đáp:

- Vạn tuế gia ám chỉ Minh Nguyệt nhị thần? Họ rất cao ngạo nhất là khi toại nguyện thu hồi bảo kiếm Phổ Quang, họ nghĩ ắt đã có bản lĩnh thiên hạ đệ nhất, lẽ nào lại dùng thủ đoạn này?

Hoàng đế cười cười:

- Nghĩa là Giang tráng sĩ tự thị có bản lĩnh cao minh hơn, cũng vô ngại nếu hai người họ hợp lực?

Giang Cửu Linh thổ lộ:

- Thảo dân có một lợi thế chẳng ai minh bạch võ công của thảo dân đã đạt đến cảnh giới nào, thú thật dù Minh Nguyệt nhị thần hợp lực lại vẫn chẳng mong gây khó khăn cho thần đâu.

Cũng lúc đó từ một gò đất cao nơi lúc nãy xuất hiện vật tự phát sáng chợt bất thần chiếu xạ ra nhiều tia hào quang mang màu hồng huyền nhiệm, đồng thời cũng có tiếng người cười lớn:

- Ngươi là Giang Cửu Linh? Thật ngông cuồng khi bảo Nhị Thần dù hợp lại vẫn vô khả gây khó cho ngươi, lại đây. Thoạt tiên hãy cho ngươi mục kích một ít lợi hại của Phổ Quang Minh Chiếu, một phi kiếm tối thượng thừa từ bảo kiếm Phổ Quang hợp với Phổ Quang Minh Ngọc được ngươi tự nguyện dâng tận tay bổn Nhị Thần, haha...

Từ một chỗ khuất gần đó Khúc Thụy chợt lao ra và thần tốc xuất hiện cạnh Giang Cửu Linh:

- Xung quanh đã được Khúc mỗ phóng xạ chất độc nhưng e chẳng giúp gì vì hai lão quỷ khi đắc thủ Minh Ngọc Phổ Quang lập tức tiến luyện ngay kỳ chiêu hãn thế và đang định tế sát Tây Môn Nghi giáo chủ gọi là khai kiếm.

Giang Cửu Linh cũng vừa phát hiện điều đó vì trên mô đất một lão nhân trấn thủ Minh Ngọc lão còn lại huơ bảo kiếm Phổ Quang cả hai cùng hợp lại tạo ra những tia hào quang đang dần thu hẹp chiếu xạ vào Tây Môn Nghi cứ đứng bất động và trố mắt nhìn tia hào quang kỳ quái.

- Xin phó giao Vạn tuế gia cho Khúc nhân huynh cũng hy vọng thủ pháp dụng độc của Khúc nhân huynh tạm dư uy lực giữ chân họ, tại hạ sẽ đến cứu Tây Môn Nghi.

Dứt lời Giang Cửu Linh chợt như quả pháo thăng thiên bất thần tự cất lên lao chếch về mộ đất, đồng thời Giang Cửu Linh cũng há miệng hú vang, tạo thành chuỗi âm thanh như tiếng long ngâm:

- Hu... ú...

Trên đỉnh mô đất nếu các tia hào quang đã dần hợp lại, vẫn chiếu xạ vào Tây Môn Nghi thì Minh Nguyệt nhị thần vì nghe tiếng Giang Cửu Linh hú kinh động nên lập tức xạ mắt nhìn.

Chợt xuất hiện quanh thân Giang Cửu Linh cũng là một vầng hào quang nhưng không mang màu hồng huyền nhiệm như hào quang gọi là Phổ Quang Minh Chiếu từ Phổ Quang kiếm, vầng hào quang quanh thân Giang Cửu Linh lại có hai màu đỏ trắng xen kẽ cuộn xoay vào nhau và từ đó ánh tỏa phát quang.

Minh Nguyệt nhị thần khinh nghi kêu:

- Tiểu tử đã luyện được cang khí hộ thân?

- Mau lên, chớ để tiểu tử kịp cứu phản đồ.

Nhị Thần hợp lực khiến tia hồng quang cũng xạ nhanh vào Tây Môn Nghi.

Viu...

Đúng lúc đó Giang Cửu Linh vẫn phát bật tiếng hú chợt trầm người xuống thật nhanh tự lao thẳng vào tia hồng quang ngay trước lúc tia hồng quân xạ chạm vào Tây Môn Nghi:

- Hú... ú...

Hai đạo hào quang chạm nhau.

Bùng.

Một bựng ánh quang toé đủ màu bật hắt lên, tỏa sáng ngút ngàn.

Xoà...

Bầu không khí trên mô đất chừng như ngưng đọng lại và chỉ một sát na sau đột ngột bừng toả, toàn bộ cỏ cây mọc trên mô đất đều ngã rạp và tạo nên một đợt khí cuộn xoáy thập phần quái đản.

Ào...

Minh Nguyệt nhị thần bị cuộn khí tác động cũng chao đảo nhưng cố trụ với mỗi người đều phải dùng hai tay quyết giữ hai vật là bảo kiếm Phổ Quang và Minh Ngọc Phổ Quang đừng mãi lắc lư lay chuyển ngay trong tay nữa.

Trong khi đó đợt khí cuộn xoáy nếu có bất chợt xô bắn Tây Môn Nghi khỏi mô đất khiến nàng thảng thốt kêu thất thanh thì quanh thân Giang Cửu Linh vầng hào quang ánh hai màu trắng đỏ chợt tan biến, chỉ lưu lại một hình hài Giang Cửu Linh xơ xác với y phục rách bươm, toàn thân thì cũng chao đảo chẳng kém gì Nhị Thần Minh Nguyệt.

Khúc Thụy tuy kinh tâm tán đởm nhưng vẫn kịp bật người lao đến tung một chưởng kình Cửu Linh Hồ Điệp chưởng đỡ nhẹ Tây Môn Nghi để nàng đừng gieo ngã nặng nề.

Vù...

Vừa cảm nhận có đạo kình gượng đỡ Tây Môn Nghi qua cơn thảng thốt vội kêu:

- Mau tiếp ứng Giang Cửu Linh, Phổ Quang Minh Chiếu rất lợi hại, dù cang khí hộ thân cũng bị hóa hủy. Nhanh nào! Khẩn trương lên nào, Khúc huynh.

Đấy là điều Minh Nguyệt nhị thần cũng vừa nhận ra cả hai lập tức hô hoán bảo nhau:

- Mau kết liễu Giang tiểu tử.

- Hợp lực lại, mau xuất chiêu Phổ Quang Minh Chiếu lần nữa. Giết.

Khúc Thụy lập tức bật người lao vào thật nhanh lên mô đất:

- Hãy còn Khúc mỗ đây, xem chiêu.

Vù...

Ngờ đâu hợp lực của Minh Nguyệt nhị thần lần này lại thất bại, đã vậy cả hai cùng giận dữ gầm vang:

- Minh Ngọc Phổ Quang đã bị hủy.

- Bảo kiếm Phổ Quang cũng chẳng còn uy lực, há lẽ tiểu tử đã luyện công phu Thiên Băng? Chỉ có lãnh khí mới là khắc tinh phế hủy bảo kiếm Phổ Quang.

Mau giết tiểu tử.

Nhị Thần bỏ kiếm bỏ cả Minh Ngọc chợt cuồng nộ lao vào Giang Cửu Linh khi đó cũng vừa ổn định cước bộ.

Ào...

Giang Cửu Linh chợt cười:

- Không sai, tại hạ đã may mắn tiến nhập Băng cung hiểu rõ cách khắc chế Phổ Quang Minh Chiếu nếu không haha... há lẽ nhị vị nghi tại hạ dễ dàng ưng thuận thu hồi hộ bảo kiếm Phổ Quang ư? Huống hồ lúc thu hồi từ khối sa Thạch, tại hạ còn dùng công phu Thiên Băng chỉ tác động, lãnh khí đã khiến uy lực của bảo kiếm giảm đi. Giờ thì nhị vị cùng tại hạ chỉ nên trông mong vào chân tài thực học của nhau mà thôi, có hiểu vì sao tại hạ cần Khúc nhân huynh chưa? Hãy đối phó một, một còn lại cứ giao cho tại hạ. Đỡ.

Vù.

Khúc Thụy vỡ lẽ lập tức xuất lực tấn công một lão nhân:

- Nhất Linh Hồ Diệp chưởng, đỡ.

Ào...

Nhị Thần đành phân khai mỗi người giao đấu cùng một đối thủ:

- Được lắm công phu Minh Nguyệt giáo há để bọn ngươi xem thường, đỡ.

Ầm...

Khúc Thụy phấn khích hào khí vận dụng Cửu Linh Hồ Điệp chưởng với toàn thân tựa hồ luôn lơ lửng và đôi tay luôn khi giang rộng khi kéo chếch cho ập vào nhau, cứ mỗi lần là tạp ra một đợt cuộn kình kỳ quái.

Ào...

Giang Cửu Linh thì thân pháp bật thoái bật tiến vô thường luôn làm loạn nhãn đối phương, huống hồ còn có Tam Ma Thám Trảo khi xuất tả chiêu lúc thoát hữu kình càng khó lường hơn.

Vù...

Vụt.

Nhị Thần càng đấu càng cuồng nộ do phát hiện cả hai chỉ mong bình thủ là quá chẳng dám mơ nghĩ đến chuyện thắng thế hoặc chiếm thượng phong trước hai đối thủ kém xa về niên kỷ:

- Đỡ.

- Xem chiêu.

Ào...

Chợt từ tả thủ Giang Cửu Linh bật thoát ra một tia kim quang nhìn thật rõ giữa bóng chiều nhập nhoạng...

Vù...

Có tiếng kêu tán dương từ xa:

- Đến rồi, hãy nhìn kìa, Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng đấy, Giang Cửu Linh tiểu tử đấy.

Cùng có tiếng Hứa Thần Chung từ xa kêu rõ:

- Đích thị là Cửu Linh Hồ Điệp chưởng của bổn động Cửu Linh.

Nhưng chỉ tiếng gọi thảng thốt của Tây Môn Nghi là vang rõ nhất:

- Giang Cửu Linh chàng xin hạ thủ lưu tình, ối...

Tia kim quang vụt tắt và lập tức có một lão nhân loạng choạng:

- Hự...

Lão nhân còn lại đâm hoảng vì càng có tiếng huyên náo thì chứng tỏ lão càng kém thế.

Khúc Thụy bỗng cười:

- Ngã này, từ nay lão chớ mong hại được ai. Haha...

Lão nhân nọ cũng loạng choạng ngã:

- Hự...

Vừa lúc đó từ xa chợt có tiếng như đợt sóng dậy:

- Vạn tuế gia đây rồi, Hoàng thượng vẫn an khang. Vạn tuế vạn vạn tuế.

Lão Phong Trần Cuồng Cái chợt xuất hiện và quẳng lên mô đất một thân hình nhìn thật thảm hại:

- Hắn đấy, đã lộ rõ hắn chính là hung thủ bí ẩn lại toan dùng vũ khí ẩn giấu tương tự Ma Hoa Vô Ảnh Thủ để đối phó bọn lão phu, may cho hắn chưa bị mất mạng vì muốn dành lại cho Giang Cửu Linh ngươi tùy nghi xử trị. Hừ.

Giang Cửu Linh không còn quan tâm nữa chỉ vội lao đến chỗ Hoàng đế lúc đi ngang cũng kéo tay Tây Môn Nghi cùng chạy đến:

- Vạn tuế gia chân mạng Đế vương dù hung cũng hóa kiết, bọn thảo dân xin cùng thỉnh tội trước Vạn tuế gia.

Chợt từ đâu đó có Mộc Lê Chân xuất hiện chen vào:

- Dân nữ Mộc Lê Chân cũng xin thỉnh tội, có tiên phụ Mộc Lê Quan từng vì cảnh ngộ chẳng đặng đừng trở nên Phong chủ Hắc Phong Phỉ. Mong Vạn tuế gia đại lượng khai ân.

Trầm tướng quân từ phía sau tiến lên:

- Giới võ lâm vì cứu giá tất cả đều đến đây, Vạn tuế gia cát tường xin khai ân, vì thảy thảy đều tự nhận vẫn luôn là thần dân của Vạn tuế gia.

Hoàng đế mỉm cười:

- Quả nhân gặp hung hóa kiết, nếu chẳng nhờ chư bằng hữu võ lâm thì nhờ ai. Cũng may Giang tráng sĩ lúc xúc nộ vẫn nhớ đến quốc pháp chưa đến nỗi tùy tiện sát hại kẻ thù, nhân lúc vui quả nhân không thể không khai ân. Mau nghe khẩu dụ, một xóa án oan cho Giang Cửu Linh cùng sư phụ là Phạm Uy Bá. Hai, giao các phạm nhân cho hình bộ theo quốc pháp xử trị. Ba, tứ hôn cho Giang Cửu Linh cùng nhị vị cân quắc anh thư là Tây Môn Nghi và Mộc Lê Chân qua công lao cứu giá, cũng tứ hôn cho Khúc Thụy và Hứa Thần Chung theo mật bẩm của Tây Môn Nghi nữ hiệp. Và cuối cùng, nhận long ân cũng nhận trách vụ, đặc cách cho Giang Cửu Linh và Khúc Thụy từ nay sẽ là Án Sát ngự Tiền, xuân thu nhị kỳ phải cùng quả nhân vi hành giám sát và xử trị bọn tham quan lộng hành chỉ nhủng nhiễu lê dân. Khâm thử.

Cách xử sự của đấng minh quân khiến mọi người từ cao thủ võ lâm đến toàn bộ thiên binh vạn mã đang hiện diện cứu giá và hộ giá đều nức lòng hô to:

- Vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng thượng vạn tuế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-30)


<