← Hồi 25 | Hồi 27 → |
Khi lai tỉnh Giang Cửu Linh chỉ biết cười gượng khi nghe lão Phong Trần Cuồng Cái cứ giận dữ mắng:
- Ngươi không thiết sống nữa ư? Máu huyết chớ nào phải nước lã hoặc rượu? Nếu lão phu biết đã mấy ngày qua ngươi từng tự trích huyết liên tục hết bát này đến bát khác không một ngày nào ngừng nghỉ hoặc gián đoạn cho máu huyết có cơ hội tái sinh, thì bằng mọi giá thà lão phu mạo hiểm cứ dùng lo giải dược của Tây Môn Nghi hơn là lấy máu huyết ngươi, chỉ suýt nữa la tiễn ngươi về trời.
Ngươi đã chán sống thực ư? Hử?
Giang Cửu Linh chợt nhìn quanh:
- Mọi người đâu cả rồi? Có thể hiểu tất cả đã vô sự đúng không? Kể cả mạng của tiền bối cũng chưa tận đúng không? Vậy hà tất lão tiền bối mãi trách mắng làm gì chỉ hao hơi tổn tiếng phí sức một cách vô ích. Trái lại hãy cho tiểu bối tỏ tường so với hạn kỳ năm ngày tiểu bối hiện còn bao nhiêu lâu? Và trong lúc tiểu bối hôn mê bất tỉnh đã xảy ra những chuyện gì? Nào nói gì đi chứ? Sao lại bỗng dưng ngồi yên?
Quả thật với trạng thái chợt tỏ ra thẫn thờ lão thở ra:
- Vì hạn kỳ của ngươi tuy còn dài những bốn ngày nữa nhưng xem ra điều ngươi muốn giúp Tây Môn Nghi toại nguyện e vô khả thực hiện. Thế nên kể từ sáng nay ngoài Khúc Thụy tợ hồ chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì cứ mải thẫn thờ như kẻ mất hồn thì tất cả đang chuẩn bị chờ ngươi tỉnh lại để chọn một trong hai quyết định, hoặc mau ly khai hoặc chấp nhận cùng Minh Nguyệt giáo một phen liều sinh tử. Và để ngươi yên tâm hơn lão phu đang chuẩn bị cho Phi Cáp Truyền Thư, sau đó chỉ ba ngày là cùng, Bang chủ bổn bang và mọi bang đồ nhất định từ nhiều phía ắt sẽ đổ dồn đến, ngươi định lẽ nào? Lui hay đánh?
Giang Cửu Linh không vội đáp chỉ nhỏ nhẹ hỏi vặn lại từng câu:
- Về điều tiểu bối hứa giúp Tây Môn Nghi phải chăng do Hứa Thần Chung cho lão tiền bối biết?
Lão gật đầu:
- "Kiếm giấu trong tự - xuyên đỉnh Phổ Quang", là một nội tình kể như bí ẩn của riêng Minh Nguyệt giáo Hứa Thần Chung lẽ ra không nên tùy tiện thổ lộ điều này dù với bất luận ai. Nhưng dù sao lão tiền bối cũng đã biết, hãy cho hỏi, đâu là nguyên ủy dẫn đến chuyện đệ tử quý bang bị người hạ độc sau đó xảy ra ngộ nhận đáng tiếc giữa Khúc Thụy và lão tiền bối?
Lão thở dài:
- Ai bảo vừa xảy ra sự cố trúng độc gã họ Khúc lại lù lù xuất hiện? Với xuất thân của gã lão phu từng đoán biết là từ Độc Vương Khúc Quân, lão phu đâu thể không nghi cho gã?
- Lão tiền bối chưa đáp đúng vào điều tiểu bối muốn hỏi.
Lão cười cười:
- Có gì đâu, từ khi bất chợt nhận được tin của ngươi, tuy bổn bang lập tức thực hiện theo lời ngươi đề xuất, là cấp báo cho quan quân triều đình phải khẩn trương đưa quân cứu giá, nhưng đối với lão phu chuyện tìm kiếm ngươi mới hệ trọng. Vì thế ngay sau đó lão phu sai phái bọn đồ tử đồ tôn ráo riết truy tìm nơi hạ lạc của ngươi, nhờ đó phát hiện giữa ngươi và Minh Nguyệt giáo như đang có những sự qua lại vừa mờ ám vừa khó hiểu, lão phu cảm thấy nghi liền tìm đến thuận tiện biến Phổ Quang cổ tự thành đại bản doanh tạm thời nào ngờ hà hà... giờ lão phu mới hiểu, vì tình cờ chọn đúng chỗ này, cuũnglà nơi Minh Nguyệt giáo cũng cần thế là bọn chúng thay vì ra mặt đánh đuổi lại dùng thủ đoạn hạ độc. Và nếu không có ngươi kịp xuất hiện ắt bao đệ tử bổn bang nếu chẳng uổng mạng thì cũng tự bỏ đi, vậy là đúng ý bọn Minh Nguyệt giáo. Tóm lại sống ở đời quả thật chẳng biết đâu là may rủi, đâu ngờ chỉ vì chọn Phổ Quang cổ tự lại xảy ra bao chuyện, hà hà...
Giang Cửu Linh nhẹ gật đầu:
- Và hệ trọng hơn hành vi của quý bang cùng sự xuất hiện của lão tiền bối ở đây lại khiến hung thủ bí ẩn với tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ cũng tìm đến, thật lạ là lần này hung thủ lại có thêm đồng sự.
Lão Phong Trần Cuồng Cái chợt hỏi:
- Ý ngươi nói, chỉ vì vẫn muốn kết liễu lão phu nên mới xó xuất hiện hai kẻ khả nghi? Vậy sao đó sao ngươi lại bị chọn làm đối tượng?
Giang Cửu Linh miễn cưỡng giải thích:
- Lỗi do tiểu bối, vì sau ba ngày giúp Hứa Thần Chung phục nguyên, tiểu bối do vội nên nào chỉ cho nàng phục có ba bát huyết dược? Kỳ thực đến những sáu, mỗi ngày hai lần tự trích huyết và tiểu bối quả thực không lường hết hậu quả, chỉ khi nhận tin cấp báo của đệ tử quý bang lúc tận lực thi triển khinh công, tiểu bối mới phát hiện bản thân đang lâm dần tình trạng bị thoát lực. Đã vậy lúc còn ẩn thân giữa một tàng cây tiểu bối nhờ điều nguyên phục khí nên cũng thu được một ít thành quả ngờ đâu, lúc buộc phải xuất đầu lộ diện do tai mắt hết linh mẫn nên tiểu bối đâu biết có người ẩn thân mai phục, lại sơ ý bật tiếng quát, khiến hung thủ bí ẩn thoạt nghe ắt phải biết ngay tình trạng lúc đó của tiểu bối là thế nào. Vì vậy cho là có cơ hội loại bỏ tiểu bối trước tiên, hung thủ bí ẩn mới bỏ qua lão tiền bối và lao vào tiểu bối, cũng may nhờ có Khúc Thụy với bản lĩnh thượng thừa, tiểu bối thực sự cảm kích quyết không khách sáo cũng chẳng xem thường Khúc Thụy.
Chợt Khúc Thụy lù lù xuất hiện:
- Giang thiếu hiệp chủ ý nói mấy lời sau cùng cho Khúc mỗ nghe?
Lão Phong Trần Cuồng Cái giật mình đến nhảy nhổm:
- Sao ngươi đến mà không báo trước? Các hạ me ôi, suýt nữa ngươi làm lão phu chết vì vỡ tim, mà này sao không thấy ngươi thẫn thờ đăm chiêu nữa? Ngươi quan tâm trở lại với mọi diễn biến xung quanh từ lúc nào vậy?
Giang Cửu Linh cũng bị sự xuất hiện của Khúc Thụy làm giật mình nhưng vẫn nói:
- Nếu Khúc nhân huynh đã nghe thì tốt vì chẳng phải trước mặt Khúc nhân huynh tại hạ cũng từng nói những lời này hay sao? Nhưng Khúc nhân huynh đến thế này cũng đúng lúc, tại hạ có thể thỉnh giáo chăng?
Khúc Thụy không đáp ứng chỉ đột ngột bảo:
- Nếu Khúc mỗ có cách hóa giải mọi hiểm nguy đang làm ai cũng lo nhất là lão Phong Trần Cuồng Cái cùng với thương thế khó lòng kịp hồi phục của Giang thiếu hiệp và sau đó sẽ cùng Khúc mỗ ly khai là Thiếu chủ nhân, Giang thiếu hiệp có phản bác gì chăng?
Lão Phong Trần Cuồng Cái sững sờ:
- Ngươi hóa giải như thế nào? Phải chăng muốn ám chỉ dựa vào bản lĩnh, ngươi có cách hoặc đẩy lui hoặc cố cầm chân, tạo cơ hội cho bọn lão phu an toàn triệt thoái?
Khúc Thụy không đáp chỉ nhìn Giang Cửu Linh vì đúng lúc đó Giang Cửu Linh cũng lên tiếng:
- Nói hai chữ hóa giải có thể hiểu cần loại trừ hai chữ động thủ, và muốn vậy, ý Khúc huynh muốn ám chỉ đã có cách giúp tại hạ thực hiện điều đã hứa cùng Tây Môn Nghi? Nếu vậy việc Khúc nhân huynh cùng ai đó ly khai đều tùy ý hà cớ hỏi tại hạ có phản bác hay không. Tuy nhiên cũng do Khúc nhân huynh tự nêu điều này thật phù hợp với nghi vấn tại hạ toan nêu, gọi là thỉnh giáo, sao Khúc nhân huynh không đáp ứng?
Khúc Thụy hoài nghi:
- Giang thiếu hiệp đoán hay lắm khác xa lão Phong Trần Cuồng Cái chứng tỏ có tâm cờ và thông tuệ, há lẽ còn đoán biết cả những điều Khúc mỗ chưa nói?
Giang Cửu Linh mỉm cười:
- Đoán về sự hạ lạc của vật Minh Nguyệt giáo đang cần tại hạ tin chắc kể cả Tây Môn Nghi lúc này cũng đã đoán ra, huống hồ câu nói "kiếm giấu trong tự - xuyên đỉnh Phổ Quang" đâu phải ám chỉ mỗi một đỉnh của pho tượng Phổ Quang Nghi Văn Phật? Và sở dĩ Tây Môn Nghi chậm phát hiện chỉ vì không có đủ thời gian vì ở đây không hề có một pho tượng Phật nào, Tây Môn Nghi lại chỉ lao vọt vào sau đó phải thoát đi ngay, đâu dễ toại nguyện cứ ngỡ chỉ lao vào thò tay đoạt kiếm là xong? A... dường như Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối cũng vừa đoán biết ra thì phải?
Lão Phong Trần Cuồng Cái vỗ vào đầu mấy lượt:
- Cứ mãi lo chuyện đối phó lão phu dù chẳng lú cũng bị lẫn, vậy là bảo kiếm Phổ Quang giấu ngay trong đỉnh cổ tự hoặc đâu đó dưới mái ngói vì thế mới có câu xuyên đỉnh Phổ Quang?
Giang Cửu Linh lắc đầu ngay:
- Vật đổi sao dời, mọi kiến tạo dù nguy nga vẫn có ngày chịu cảnh hoang tàn đổ nát chí ít cũng vì gánh nặng thời gian. Nếu ẩn giấu bảo kiếm ở những chỗ lão tiền bối vừa nói thì đâu thể bảo lưu mãi cùng thời gian. Trái lại phải được chôn giấu dưới nền tự chiếu từ đỉnh Phổ Quang cổ tự xuống.
Lão Phong Trần Cuồng Cái lập tức xoắn cao tay áo:
- Vậy thì tìm mau để xem vì sao Minh Nguyệt giáo quá lưu tâm đến mỗi bảo kiếm này.
Lập tức cả Khúc Thụy và Giang Cửu Linh đều bật kêu ngăn lại:
- Không được.
- Phải đừng vội tìm kiếm lúc này.
Chợt có thêm thanh âm thứ ba xuất hiện:
- Không sai, dù chư vị vội vẫn không dễ dàng thực hiện.
Khúc Thụy giật mình:
- Tây Môn giáo chủ?
Quả nhiên là Tây Môn Nghi xuất hiện và đang cười cười:
- Đừng nghi ngại vì nếu không nhân lúc chư vị mãi chú tâm vào nơi ẩn giấu bảo kiếm bổn Giáo chủ cũng chẳng dám chắc hành tung sẽ không bị phát hiện, nhất là đối với bản lĩnh khá cao minh của Khúc các hạ.
Giang Cửu Linh thoáng chau mày:
- Tại hạ chưa muốn vội thu hồi bảo kiếm vì cần có thời gian chờ võ công khôi phục trọn vẹn, vậy hạn kỳ chưa đến Giáo chủ vội xuất hiện làm gì? Và sao lại bảo bọn tại hạ dù vội vẫn không dễ toại nguyện?
Tây Môn Nghi chuyển nụ cười qua Giang Cửu Linh và lạ thay, chợt trở thành vẻ cười gượng gạo mất tự nhiên:
- Cho dù Giang thiếu hiệp có vẻ chẳng hoan nghinh thì chí ít cũng nên tin ta xuất hiện chỉ là muốn tăng thêm thuận lợi cho thiếu hiệp.
Khúc Thụy cười lạt:
- Khúc mỗ không thích chỉ mãi nghe lời đe doạ, vì chẳng đủ làm Khúc mỗ sợ.
Tây Môn Nghi cũng cười lạt:
- Việc chưa đến đừng quả đoán các hạ rồi có sợ hay không, tuy nhiên bổn Giáo chủ cũng nói thẳng một câu, bất luận thân thủ các hạ cao minh như thế nào thì điều duy nhất khiến bổn Giáo chủ có phần úy kỵ chẳng là thân thủ bản lĩnh của các hạ kể cả thuật dụng độc cũng vậy. Nếu không tin, hãy cứ chờ hạn kỳ đến ắt tự rõ. Hừ.
Giang Cửu Linh vội gọi:
- Giáo chủ xin chớ vội vì nếu tại hạ hiểu không sai thì nơi đang giấu bảo kiếm Phổ Quang Giáo chủ ngay từ đầu đã biết?
Tây Môn Nghi tỏ ý chỉ miễn cưỡng lưu lại:
- Đoán được chỗ giấu đâu cần phải nhiều thông tuệ gì cho cam? Nhưng thiếu hiệp hỏi làm gì?
Giang Cửu Linh gượng cười:
- Đủ hiểu kể cả Giáo chủ dù thoạt kỳ thủy đã đoán và phát hiện chỗ ẩn giấu bảo kiếm nhưng vẫn chưa toại nguyện, là điều không hề do chủ ý mà ra? Vậy tất có sự khó khăn? Và vì là khó khăn nên mới bảo là cần tại hạ? Dám hỏi điề khó khăn ấy là gì?
Tây Môn Nghi nhẹ gật đầu nhưng chợt hỏi:
- Nếu được hoàn toàn yên tĩnh để tọa công phải mất mấy ngày hoặc bao nhiêu lâu thì thiếu hiệp phục nguyên? Phải là thập phần phục nguyên ấy?
Giang Cửu Linh lo lắng:
- Há lẽ chỉ còn bốn ngày là chưa đủ cho tại hạ? Nghĩa là để thu hồi bảo kiếm cũng phí không ít thời gian?
Tây Môn Nghi lập tức ném cho Giang Cửu Linh một vật tợ hồ bằng sáp, to bằng quả trứng:
- Không thể không thu hồi bảo kiếm nếu không từng luyện đủ thập thành sở học Phổ Quang, đó là sự khó khăn duy nhất mà ta vô khả, duy chỉ thiếu hiệp là đủ tư cách... dù vậy theo ta đoán, với bốn ngày vừa tọa công lại vừa vận dụng toàn lực vào công phu sở học Phổ Quang để thu hồi bảo kiếm e đang là điều vô khả đối với Giang thiếu hiệp. Xin hãy mau dừng Đại bảo đan phục nguyên này nếu muốn tránh cảnh cùng bổn Giáo chủ đối đầu vì việc thiếu hiệp không thể hoàn thành điều đã hứa. Cũng xin bảo trọng, cáo biệt.
Khúc Thụy nhìn theo và lẩm bẩm:
- Khúc mỗ không tin chẳng đủ bản lĩnh đối phó, hừ.
Giang Cửu Linh chợt gọi họ Khúc:
- Nếu tránh được cảnh phải đối phó thì hà tất Khúc nhân huynh mãi để tâm, có chăng tại hạ chỉ an tâm tọa công nếu được Khúc nhân huynh hạ cố cho thỉnh giáo một lời.
Khúc Thụy quay lại:
- Khúc mỗ bảo sẽ cùng Thiếu chủ nhân ly khai và nhớ thiếu hiệp ngay sau đó cũng bảo trùng với điều đang nghi vấn. Là thế nào?
Giang Cửu Linh giải thích:
- Tại hạ phát hiện Hứa Thần Chung cơ hồ chẳng tỏ thái độ gì cho dù đột ngột thấy bản lĩnh của Khúc nhân huynh cao minh hơn trước bội phần, là điều lẽ ra Hứa cô nương vì là Thiếu chủ nhân nên phải biết từ lâu, vậy cho hỏi phải chăng đã có sự biến chuyển khiến Khúc nhân huynh kể từ đó trở đi không ngại và cũng chẳng cần che giấu thân thủ bản lĩnh?
Khúc Thụy giật mình:
- Có vẻ Thiếu chủ nhân đã cho thiếu hiệp biết khá nhiều chuyện liên quan đến nơi có quan hệ với thân thế lai lịch của thiếu hiệp?
Giang Cửu Linh gật đầu:
- Cũng là vạn bất đắc dĩ, sinh mạng của Hứa cô nương cũng đã hai lần lâm cảnh thập tứ nhất sinh, thật miễn cưỡng khi Hứa cô nương buộc phải thổ lộ.
Khúc Thụy lại hỏi:
- Vậy Thiếu chủ nhân có đề cập đến chỉ phúc giao hôn?
Giang Cửu Linh lại gật:
- Dĩ nhiên vì nếu không thế tại hạ đâu thể am hiểu để vừa rồi hỏi phải chăng đã có sự biến khiến Khúc nhân huynh không cần che giấu công phu thực thụ học như trước kia luôn che giấu?
Khúc Thụy thở dài:
- Nhưng Khúc mỗ muốn nghe một câu thật minh bạch từ thiếu hiệp, là đối với tình ý của Thiếu chủ nhân dành cho, thiếu hiệp đón nhận như thế nào?
Giang Cửu Linh gượng cười:
- Thật khó nói dù là lời thật tâm, tuy nhiên, tại hạ chỉ có thể đón nhận bằng sự cảm kích vì từ thuở ấu thơ đến giờ nào có ai đối xử với tại hạ thành tâm tương tự? Còn nếu Khúc nhân huynh muốn biết tại hạ có đáp lại tình ý ấy hay không thì xin nói thật, tại hạ mới chỉ xem Hứa cô nương như là một hảo muội muội không hơn và cũng không kém.
Khúc Thụy vụt thở hắt ra:
- Người không hề có một lời chót lưỡi đầu môi như thiếu hiệp ắt chỉ nói lời thật tâm? Đã vậy Khúc mỗ cũng không ngại thổ lộ quả thật đã có những biến chuyển ngoài mong đợi nhất định không như ý Thiếu chủ nhân mong muốn.
Nhưng đó là những biến chuyển gì hãy tin, ắt sẽ có lúc tự Thiếu chủ nhân tỏ bày cùng thiếu hiệp.
Giang Cửu Linh thoáng ngẩn người sau đó vừa cười vừa bảo:
- Nhưng không như ý cũng đừng là nhưng bất lợi khiến Hứa cô nương đau lòng bởi như đã nói, tại hạ vẫn xem và luôn muốn xem Hứa cô nương như là một hảo muội muội, vậy với trách nhiệm tự xem như một hảo ca ca, tại hạ e khó giữ tự chủ và không dám chắc sẽ không phát tác nếu phát hiện hảo muội muội bị đau lòng đến tuyệt vọng.
Khúc Thụy gật gù vẻ tâm đắc:
- Ằt Khúc mỗ cũng phải phát tác tương tự và cùng q nguyên nhân tương tự, mong Giang thiếu hiệp hiểu.
Giang Cửu Linh gật đầu:
- Tại hạ luôn hiểu và sẽ luôn tri ân vì biết Khúc huynh chẳng bao giờ khiến tại hạ thất vọng. Nhân đây tại hạ cần thật an tâm tọa công thật mong được Khúc nhân huynh tiếp trợ.
Khúc Thụy bảo:
- Hạn kỳ chưa điểm, Giang thiếu hiệp hãy cứ khoan tâm tọa công, Khúc mỗ tự biết phải làm gì.
Dứt lời Khúc Thụy tự bỏ đi và không ai ngăn cản hoặc khuyên giữ lại, bởi lão Phong Trần Cuồng Cái chỉ mong chờ mỗi một điều đó, lập tức lên tiếng khi thấy Khúc Thụy đã thực sự khuất bóng:
- Hai người vừa nói với nhau những gì khiến lão phu dù nghe vẫn mơ mơ hồ hồ không hiểu?
Giang Cửu Linh bảo:
- Chỉ Khúc Thụy thật tinh tế mới đủ hiểu. Và vì quá tinh tế đến mức dễ bị tổn thương, những gì tiểu bối nói chỉ muốn Khúc Thụy hoàn toàn bình tâm, không phải thẫn thờ hoặc tỏ ra bàng quan vô tâm nữa. Có như vậy được thêm Khúc Thụy hứa tự lo liệu tiểu bối mới thực sự yên tâm tọa công điều thương nhưng chủ yếu vẫn phải cậy nhờ nhiều vào lão tiền bối và quý bang.
Lão gật đầu đầy tự tin:
- Ngươi cứu mạng lão phu một lần, đây là cơ hội cho lão phu đền đáp. Ngươi cứ yên tâm.
Giang Cửu Linh cười hài lòng và bắt đầu tiến hành tọa công.
*****
Một khối sa Thạch không dễ nhận ra do có cùng một màu như bao hạt cát bụi luôn hiện hữu và tồn tại vì được vương vãi theo từng bước chân của quá nhiều lượt người hằng đi ra đi vào nhất là kể từ lúc được Cái bang chiếm ngụ và chọn làm Phân đà.
Đã vậy được ấn chìm hoàn toàn vào giữa khối sa Thạch lại càng không dễ nhận ra ngoài mỗi một vệt mờ sáng là dấu tích duy nhất cho biết đấy là phần chót cùng của đốc kiếm và do vệt sáng không hề nhô cao hơn nền sa Thạch dù một mảy may.
Khúc Thụy lắc đầu:
- Có thể dùng lực ấn ngập cả thanh kiếm vào như thế này thì còn khả dĩ hiểu nhưng để thu hồi thanh kiếm và không cần đập vỡ hoặc phá hủy cả khối sa Thạch quả là điều tuyệt đối không thể hiểu, liệu Giang thiếu hiệp có đủ chân nguyên nội lực để thực hiện việc thu hồi chăng?
Hứa Thần Chung thì háo hức bảo:
- Chỉ cần có chân nguyên nội lực đạt mức thượng thừa như đã có người dùng lực ấn ngập thanh kiếm vào khối sa Thạch thì Cửu Linh huynh cũng có thể dụng lực thu hồi ngược trở lên. Muội tin như vậy.
Lão Phong Trần Cuồng Cái chợt hừ lạt:
- Chí ít cũng phải phá vỡ một phần ở bề mặt khối sa Thạch để có thể nắm vào đốc kiếm và dụng lực kéo lên. Nhưng nếu là vậy sao không nhân đó phá vỡ cả khối? Chẳng dễ hơn là phải kéo lên sao?
Giang Cửu Linh thì thở dài:
- Muốn phá vỡ điều tiên quyết là phải đưa cả khối sa thạch lên hẳn trên này, nhưng ai dám chắc khối sa Thạch này to và nặng bao nhiêu? Nhất là với vỏn vẹn một ngày còn lại là đến hạn kỳ, liệu có đủ cho chúng ta nghĩ cách đưa cả khối sa thạch lên hay không? Quả là điều không dễ toại nguyện đúng như Tây Môn giáo chủ từng nhắc nhở, có phải như thế chăng Giáo chủ?
Khúc Thụy giật mình vội nhìn quanh:
- Sao? Có Tây Môn giáo chủ đến thật sao?
Lập tức có bóng dáng của Tây Môn Nghi chỉ thấp thoáng xuất hiện với một câu nói chỉ ném vội vào:
- Không vận dụng công phu sở học Phổ Quang là vô khả thu hồi, hãy mau lên nhất là qua bản lĩnh của Giang thiếu hiệp quả nhiên đã khôi phục nguyên vẹn, ta không tiện lộ diện đành hy vọng sẽ sớm nhận được hỉ tín.
Vù...
Lão Phong Trần Cuồng Cái cũng giật mình vội băng lao theo bóng nhân ảnh của Tây Môn Nghi và đến lượt lão cũng vội ném lại một câu:
- Lão phu không tin Minh Nguyệt giáo có bản lĩnh xuất thần nhập quỷ, muốn đến muốn đi tùy ý. Cứ an tâm chờ lão phu thế nào cũng quay lại.
Vút.
Khúc Thụy cũng lao theo:
- Minh Nguyệt giáo nếu có bất luận âm mưu thủ đoạn nào nhất định không thể qua được mắt Khúc mỗ, cần phải đi dò xét khắp lượt xem sao.
Vù...
Hứa Thần Chung thấy vậy toan lao theo thì nghe Giang Cửu Linh gọi lại:
- Cứ để họ đi vì kỳ thực họ muốn lánh mặt để huynh thuận tiện thi triển điều họ tin là tuyệt thế thần công nhưng nếu muội cũng muốn đi như vậy thì huynh không miễn cưỡng.
Hứa Thần Chung kinh ngạc:
- Há lẽ Cửu Linh huynh không định thi triển công phu tuyệt thế à? Nghĩa là đã có cách khác để vẫn có thể thu hồi bảo kiếm?
Giang Cửu Linh gật đầu:
- Nhưng huynh chẳng cần vội thay vào đó, huynh đang cần nghe về thân thế lai lịch.
Hứa Thần Chung ngỡ ngàng:
- Sao lại là lúc này? Hay Khúc đại ca đã nói gì với Cửu Linh huynh rồi?
Giang Cửu Linh bảo:
- Vì huynh có cảm nhận sau khi giúp Minh Nguyệt giáo toại nguyện nhất định sẽ có nhiều sự biến xảy ra, nhất là qua thái độ dù hối thúc nhưng vẫn là quá khẩn trương của Tây Môn Nghi. Vậy nếu chẳng hỏi muội lúc này thì còn lúc nào?
Hứa Thần Chung ngập ngừng đáp:
- Đã có một ngộ nhận, tất cả chỉ xuất phát từ tình danh của Cửu Linh huynh, kỳ thực một ấu nhi họ Thích tuy từng bị thất tung nhưng chẳng bao lâu sau đó chính nội tổ của Khúc đại ca đã phát hiện thi thể.
Giang Cửu Linh giật mình:
- Ai lại nỡ sát hại một ấu nhi?
Nàng lắc đầu:
- Không ai sát hại, chỉ vì ngã xuống nước, ở một nơi quyết chẳng có bất kỳ ngoại nhân nào đủ tư cách đặt chân vào ngoại trừ song thân của ấu nhi. Dù vậy vì một trùng hợp ngẫu nhiên cũng lúc đó ở ngoại vi Cửu Linh động chợt có biến, là một nguyên nhân tất yếu khiến song thân của ấu nhi đành vội ly khai, khiến ấu nhi sau đó tự quẫy đạp ngã xuống nước. Phát hiện thảm biến đầu tiên cho ấu nhi thật may không là thân mẫu, nếu không ắt lại có thêm cái chết thứ hai chính là bậc từ mẫu vì không thể không quá đau lòng. Lo sợ hậu quả này, thân phụ của ấu nhi là người phát hiện nên vội nghĩ cách giấu nhẹm, điều đó cũng chẳng mấy khó, một là nhờ có nội tổ của Khúc đại ca hỗ trợ, hai là phát sinh sự biến ở ngoại vi Cửu Linh động lại có liên can đến một đôi phu phụ, tình cờ sao cũng có một ấu nhi do họ sinh ra. Vì thế...
Giang Cửu Linh nói ngay:
- Huynh hiểu rồi, và chỉ có kế đó là vẹn toàn, thà để người bất hạnh nghĩ cốt nhục bị thất tung do có người lẻn cướp đoạt hơn là để bất hạnh chồng thêm bất hạnh. Vậy là mọi việc đều giữ kín mãi đến gần đây muội mới phát hiện? Nhờ ai?
Ằt là nhờ Khúc nhân huynh?
Nàng gật đầu:
- Khúc đại ca không mảy may vi phạm môn quy, sở dĩ được ngấm ngầm luyện công phu Cửu Linh Hồ Điệp chưởng là trước khi gia mẫu thất lộc do đã biết chuyện ấu nhi bị thất tung chỉ là giả nên có âm thầm chấp thuận cũng là ngầm ủy thác mọi trọng trách ở Cửu Linh động cho Khúc đại ca. Phần Khúc đại ca cũng luôn tuân thủ điều đã hứa chỉ khi thật nguy cấp mới được vận dụng thần công và sau khi tự thoát trận mai phục của Khổng Du Phát, biết rõ có thể giải nguy cho muội bằng cách cần thêm viện binh, khúc đại ca vội kiêm trình ngày đêm toan chuyện hồi sơn, ngờ đâu lại có tin từ Cửu Linh động đưa đến, hạ lệnh cho muội và Khúc đại ca cấp tốc quay về, chẳng là ở Cửu Linh động đã có người phát hiện di thư của nội tổ Khúc đại ca lưu lại. Vậy là ai ai cũng biết và minh bạch chuyện muội truy tìm tung tích lẫn hạ lạc của ấu nhi là điều không cần nữa. Và trên đường quay lại tìm muội, một là Khúc đại ca may được tin muội đã thoát hiểm, nhờ có Cửu Linh huynh, hai là nhân thể tìm thấy lão Phong Trần Cuồng Cái, Khúc đại ca đành mượn cơ hội thà một lần giải quyết mọi ân oán cừu thù hơn là mãi mang trong lòng niếm nuối tiếc.
Giang Cửu Linh kinh ngạc:
- Ý muốn nói muội và Khúc đại ca lần này hồi sơn sẽ không hành tẩu giang hồ nữa? Liệu có thể mãi ẩn tích được chăng?
Nàng đáp:
- Khúc đại ca nhất định sẽ là chủ nhân Cửu Linh động, hơn nữa vì tự biết nhược điểm là rất dễ bị khích nộ khi bị tổn thương, từ lâu Khúc đại ca luôn có chủ trương quyết an phận thủ thường, chỉ cần không bon chen sa vào vòng danh lợi, Khúc đại ca bảo, lo gì chuyện bị người khác tổn thương. Vậy thì chuyện mãi mãi ẩn tích là điều không hề khó đối với Khúc đại ca nhưng Cửu Linh huynh ôi, điều đó lại quá khó với muội vì từ lâu muội đã... đã...
Giang Cửu Linh vội ngăn nàng:
- Huynh hiểu rồi và càng hiểu Khúc nhân huynh dễ bị tổn thương như thế nào. Hãy nghe huynh nói, nếu không thể vì huynh thì muội cũng nên vì sự an nguy của bao nhiêu người khác, huynh không dám lạm bàn về cục diện võ lâm với muội, một là vì quá to tát không hợp với tính cách của muội, hai là huynh cũng chẳng đủ tư cách để bàn. Chỉ cần nghĩ vạn nhất vì một nguyên nhân nào đó liên can đến muội khiến Khúc nhân huynh bị tổn thương hãy nói đi, điều gì sẽ xảy ra nếu Khúc nhân huynh vì thế chợt đưa toàn bộ Cửu Linh động lộ diện trên giang hồ? Với sở học của Cửu Linh động lại thêm bản lĩnh dụng độc tột cùng cao minh của Khúc nhân huynh hậu quả sẽ như thế nào, cho cả Cửu Linh động với bao sinh linh khác? Nào đừng để nhận thức mê muội trái lại có một sự thật huynh nghĩ muội nên biết, là huynh chỉ mến muội, sẽ thật xót xa nếu huynh thấy muội mãi đau lòng. Và nếu muội thật là hảo muội muội của huynh, sao không cho huynh biết ngay song thân phụ mẫu huynh độ đó đã từng gây sự biến gì cho Cửu Linh động? Có thêm tổn hại nào nữa chăng ngoài cái chết của một ấu nhi nếu còn tại thế ắt là hôn phu của muội? Nào mau nói đi. Cũng thú thật huynh cũng nóng lòng muốn biết đâu là hung thủ đích thực từng sát hại phụ mẫu huynh, hãy nói đi hảo muội muội.
Nàng vội gạt lệ quả thật đã tràn khoé mi và chực trào:
- Muội chỉ nghe kể lại, họ gồm ba người hai nam một nữ bằng cách nào chẳng biết đã toan tiến nhập Cửu Linh động theo một lối không ai ngờ là có. Cũng may họ kịp dừng đúng lúc nếu không ắt họ cũng đành chung số phận và từ lâu đã trở thành người của Cửu Linh động, đâu dễ tự thoát ra.
Giang Cửu Linh bật hỏi ngay:
- Trong ba nhân vật một nam một nữ là song thân của huynh, nhưng sao chỉ còn một nhân vật nữa đồng hành? Phải là hai mới đúng chứ? Huống hồ lúc đó huynh ở đâu? Vì không nghe muội đề cập đến để biết họ có mang huynh theo hay không? Và nếu không có thì từ đâu người của Cửu Linh động lại biết đôi phu phụ toan tiến nhập cũng tình cờ có một ấu nhi cơ hồ cùng trạc tuổi ấu nhi họ Thích bất hạnh đã chết?
Nàng thẫn thờ đáp:
- Đã có thảm biến xảy ra, họ cùng tìm được một di cảo võ học lúc tranh nhau, người của Cửu Linh động dĩ nhiên không can thiệp nhưng vẫn nghe, để biết họ là huynh tẩu đệ kết nghĩa và họ còn đề cập đến một ấu nhi cho dù không thấy họ mang đi cùng. Vì lẽ đó thật thuận lợi khi nội tổ Khúc đại ca đã giúp giấu nhẹm việc bất hạnh đã xảy đến cho ấu nhi họ Thích khiến ai cũng ngộ nhận cứ ngỡ là ấu nhi do những nhân vật tranh dành di cảo đề cập.
Giang Cửu Linh thoáng cau mày:
- Vậy huynh có thể hiểu kỳ thực song thân huynh có những hai bái đệ kết nghĩa ắt còn một ở ngoài để giữ và chăm sóc huynh khi đó chỉ là một ấu nhi. Nhưng điều hệ trọng huynh cần minh bạch là vị bái đệ nào đừng hàng thứ mấy đã vì di cảo võ học sát hại phụ mẫu huynh, cũng là nghĩa huynh nghĩa tẩu y? Nhị hay tam nghĩa đệ?
Chợt có bóng dáng Khúc Thụy xuất hiện:
- Đã có kết quả chưa? Thật lạ Minh Nguyệt giáo một lần nữa tự triệt thoái, sao? Điều gì đã xảy ra khiến khối sa thạch vẫn nguyên vẹn? Thậm chí Giang thiếu hiệp cơ hồ vẫn chưa thử tay?
Hứa Thần Chung bỗng dưng tỏ ý muốn ra ngoài:
- Hôm nay là đến hạn kỳ lẽ nào Minh Nguyệt giáo đột nhiên thay đổi chủ ý nữa? Để muội ra ngoài xem sao.
Cảm thấy lạ Khúc Thụy liền hỏi Giang Cửu Linh khi thấy Hứa Thần Chung đã đi:
- Không phải giữa chúng ta đã ngấm ngầm thỏa thuận, chẳng để Thiếu chủ nhân đau lòng sao? Điều gì đã xảy ra? Trừ phi Giang thiếu hiệp vì được Thiếu chủ nhân tỏ tường thân thế lai lịch do bất như ý nên có những phản ứng khác những gì đã hứa?
Giang Cửu Linh vội lắc đầu:
- Trái lại, Khúc nhân huynh tin hay không là tùy vì tại hạ được Hứa cô nương cho tỏ tường lai lịch nên càng thuận lợi tỏ bày tâm can, nhưng dường như nàng chưa cam tâm nếu chỉ là hảo muội muội của tại hạ, chứng tỏ việc này cần được Khúc nhân huynh tận lực nhiều hơn, tại hạ chỉ có vai trò thứ yếu. Hy vọng Khúc nhân huynh hiểu.
Khúc Thụy chú mục nhìn thật lâu vào Giang Cửu Linh cuối cùng tự thu mắt lại và bảo:
- Nhưng Khúc mỗ thủy chung vẫn luôn tận lực, ngờ đâu xem ra hy vọng ngày càng tiêu tan.
Giang Cửu Linh cau mày:
- Khúc nhân huynh chớ vội nản lòng nếu không tại hạ mảy may chưa am tường tâm tính nữ nhân nhưng cũng có thể đoán Khúc nhân huynh khó thể mong khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
Khúc Thụy chợt đề xuất:
- Đã có lệnh Khúc mỗ chỉ mong cùng Thiếu chủ nhân lập tức hồi sơn, Giang thiếu hiệp ắt chẳng có gì ngăn cản?
Giang Cửu Linh cười gượng:
- Đó cũng là một cách hay nhưng xin cho tại hạ nói thẳng, nếu Khúc nhân huynh chưa thể khiến nàng hoàn toàn thuận phục thì với cách vừa nêu chỉ e Khúc nhân huynh chưa thể sở hữu trái tim nàng.
Khúc Thụy cười lạt:
- Có thể hiểu Giang thiếu hiệp thay đổi chẳng nỡ chia lìa Thiếu chủ nhân?
Giang Cửu Linh cũng cười lạt:
- Tại hạ chỉ thật tâm nói những lời xuất phát từ phế phủ và kỳ thực nào có tư cách gì mong giữ chân Khúc nhân huynh và Hứa cô nương lâu hơn, nhân đây cũng xin có lời đáp tạ được nhị vị hỗ trợ trong mấy ngày vừa qua, riêng ân cứu mạng đã tiếp nhận từ Khúc nhân huynh thiết nghĩ, tại hạ bất tất mãi đa tạ vì bù lại, cũng đã từng cứu mạng Hứa cô nương. Không thể tiễn đành thất lễ vậy.
Họ Khúc giật mình:
- Có phải Khúc mỗ đã nghĩ sai? Và quả thật Giang thiếu hiệp chẳng hề có bất kỳ tình ý gì với Thiếu chủ nhân của Khúc mỗ?
Giang Cửu Linh cũng hòa hoãn trở lại, chợt thở dài:
- Nói đúng hơn tại hạ thành tâm mong chờ ngày được no say cung hỉ cho đôi tân nhân là huynh và Hứa muội muội. Tóm lại tại hạ chỉ muốn là bằng hữu của nhị vị, luôn là một thượng khách của phu phụ chủ nhân Cửu Linh động.
Khúc Thụy thở hắt ra và mỉm cười:
- Nếu có một ngày như thế, được, Giang Cửu Linh huynh đệ sẽ là quan khách đầu tiên sẽ được bọn mỗ cung thỉnh đến dự điển lễ thành thân, xin cáo biệt.
Giang Cửu Linh mỉm cười và gọi với theo, hy vọng họ Khúc vẫn có thể nghe:
- Vậy sao không nhận trước lời này của tại hạ, chúc nhị vị bách niên giai lão sắt cầm hòa hợp? Hãy bảo trọng.
Tất cả đã đi xa xung quanh không còn ai, Giang Cửu Linh lập tức ngưng đọng thần sắc dồn tụ toàn bộ chân nguyên nội lực vào đan điền, sau đó dần xuất phát vào hữu thủ dồn duy nhất vào một ngón tay và bất thần ấn mạnh và nhanh đầu ngón tay ấy vào khối sa thạch đúng sáu lượt, điểm trụ xung quanh vệt mờ sáng chính là chỗ chót cùng thuộc phần đốc của bảo kiếm Phổ Quang thành sáu điểm hình lăng trụ.
Bụp...
Và Giang Cửu Linh tự mỉm cười một mình:
- Có ai ngờ công phu Thiên Băng chỉ nếu vận dụng theo chiêu Lục Phân Quang Tỏa từ sở học Phổ Quang lại là cách duy nhất rất dễ dàng thu hồi Phổ Quang kiếm? Chứng tỏ ta đoán đúng, giữa Thiên Băng phái và công phu sở học Phổ Quang có liên quan. Và nếu Minh Nguyệt giáo thực sự từng là chủ nhân của sở học Phổ Quang và Phổ Quang kiếm thì điều hiển nhiên phải chăng đang có sự liên minh hoặc câu kết giữa hai mẫu tử Mộc Lê Chân và Tây Môn Nghi, Giáo chủ Minh Nguyệt giáo? Bọn họ còn những âm mưu gì? Dù vậy họ đừng mong qua mặt ta hà hà...
Vừa lúc đó Giang Cửu Linh chợt nghe tiếng lão Phong Trần Cuồng Cái quát từ xa:
- Tiểu liễu đầu đi đâu? Mau đứng lại.
Giang Cửu Linh giật mình lập tức vỗ đánh chát vào khối sa thạch khiến từ giữa khối sa thạch vụt nhô vọt lên một thanh cổ kiếm.
Vù...
Giang Cửu Linh chộp giữ cổ kiếm và bật lao thật nhanh ra ngoài Phổ Quang cổ tự:
- Lão tiền bối đừng ngăn cản Hứa cô nương, hãy cứ để nàng đi tùy ý.
Vút.
← Hồi 25 | Hồi 27 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác