Vay nóng Tima

Truyện:Tam Quốc diễn nghĩa - Hồi 045

Tam Quốc diễn nghĩa
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 045: Cửa Tam Giang, Tào Tháo thất trận Quần Anh Hội, Tương Cán mắc mưu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Cửa Tam Giang, Tào Tháo thất trận

Quần Anh Hội, Tương Cán mắc mưu

Trong lòng Châu Du càng muốn trừ Khổng Minh.

Tới ngày sau phát binh, Tôn Quyền nói:

- Ta sẽ theo ngay sau phòng khi tiếp ứng.

Châu Du mời Khổng Minh cùng đi theo.

Tới Hạ Khẩu, Châu Du hạ trại cách Tam Giang năm sáu chục dăm.

Khổng Minh xin cho ở dưới thuyền, Châu Du chuẩn y.

Ngày sau, Châu Du nói với Khổng Minh:

- Xưa binh Tào ít, nhưng biết đoạt lương ở Ô Sào nên thắng Viên Thiệu binh đông. Nay lương của Tào để ở Tú Di San, tôi muốn nhờ tiên sanh cùng Quan, Trương, Triệu đi đốt lương của nó.

Khổng Minh biết đây là kế nó muốn giết mình, song vẫn nhận để còn tùy cơ sau này.

Khổng Minh đi rồi, Lỗ Túc hỏi Châu Du vì sao cử Khổng Minh đi cướp lương?

Châu Du nói:

- Ta muốn nhờ tay Tào Tháo giết dùm Khổng Minh để trừ hậu họa.

Lỗ Túc tới xem ý tứ Khổng Minh ra sao, thì thấy Khổng Minh chẳng lo gì cả, lại còn nói:

- Bọn tôi đánh thủy, đánh bộ, đánh xe đều thành thạo, không như các ông chỉ giỏi đánh thủy mà thôi.

Lỗ Túc về kễ với Châu Du, Châu Du nỗi nóng mà rằng:

- Ðể ta đi thế Khổng Minh cho y biết tài ta!

Lỗ Túc lại đi nói với Khổng Minh.

Khổng Minh bảo:

- Lúc này chỉ có Ngô Hầu... và Lưu Sứ Quân mới địch được Tào Tháo, sao có một chút Công Cẩn đã ganh tỵ như vậy? Rồi nói thêm:

- Tào Tháo giữ lương kỹ lắm, ai đi cướp dễ bị nó vây bắt.

Lỗ Túc lại đi nói với Châu Du.

Châu Du dậm chơn kêu:

- Kiến thức Khổng Minh hơn ta nhiều, không trừ được va thì ta nguy lớn.

Lỗ Túc khuyên:

- Lúc này hãy lấy quốc sự làm trọng, vụ Khổng Minh xin để về sau cũng không muộn.

Châu Du cho là phải.

Còn Huyền Ðức mong tin Khổng Minh chẳng thấy, xảy quân về báo bên Giang Nam cờ xí gươm đao hàng hàng lớp lớp, Huyền Ðức biết là Ðông Ngô sắp đánh nhau với Tào Tháo, liền khiến Mê Trước đi dò la tin tức.

Mê Trước sang Giang Nam, ra mắt Châu Du trình lễ vật.

Châu Du mời trà xong xuôi, Mê Trước hỏi thăm tin Khổng Minh.

Châu Du nói:

- Khổng Minh đang lo mưu kế với tôi, xin cho ở nán ít lâu sẽ về. Còn tôi cũng muon gặp hoàng thúc để cùng bàn luận, ngặt vì cầm quân chẳng bỏ cho đi đuợc. Vậy xin nhờ ông cảm tạ hoàng thúc dùm tôi và mời hoàng thúc qua phó yến thì may cho tôi lắm.

Mê Trước về thưa, Huyền Ðức liền sai lấy thuyền để đi Giang Nam ngay hôm đó.

Vân Trường nói:

- Châu Du đa mưu túc kế, sao huynh trưởng vội đi vậy?

Huyền Ðức nói:

- Ta kết liên với Ðông Ngô, đánh Tào. Nếu cứ nghi kỵ nhau như thế làm sao mà nên việc lớn.

Vân Trường và Trương Phi xin đi theo.

Huyền Ðức chỉ cho Vân Trường đi mà thôi, lưu Trương Phi, Triệu Vân ở lại giử Ngạc Huyện.

Huyền Ðức tới bến, quân vào thông báo Châu Du là Huyền Ðức chỉ đi một chiếc thuyền nhỏ thôi.

Châu Du nghĩ thầm:

- Mạng Huyền Ðức sắp hết rồi. Liền truyền cho đao phủ mai phục, rồi mời Huyền Ðức vào.

Huyền Ðức cùng Vân Trường và hai mươi lính hầu vào ra mắt Châu Du.

Châu Du lật đật mời Huyền Ðức ngồi trên cao.

Huyền Ðức tạ từ nói:

- Tuớng quân danh vang bốn bể, tôi đâu dám!

Hai bên bèn phân ngôi chủ khách mà ngồi, Châu Du truyền dọn tiệc yến linh đình thết đãi.

Khổng Minh đang ở mé sông, nghe tin Huyền Ðức tới cả kinh chạy vào xem động tĩnh, thấy mặt Châu Du có sát khí, hai bên thấp thoáng quân mai phục, lo sợ không biết làm sao chợt nhìn sau lưng Huyền Ðức thấy có Vân Trường thì bao nhiêu nỗi lo tiêu tan hết.

Khổng Minh trở ra mé sông chờ.

Châu Du còn đang mời mọc Huyền Ðức, chợt thấy một người đầy hào khí, oai phuông lẫm liệt đứng sau Huyền Ðức thì hỏi ai?

Hnyền Ðức nói:

- Ðó là em tôi tên Vân Trường.

Châu Du hỏi:

- Phải đó là người đã chém Nhan Lương, Văn Xú không?

Huyền Ðức thưa phải, Châu Du toát mồ hôi như tắm, vội đổi sắc diện đưa chén rượu mời Vân Trường uống. Lúc đó Huyền Ðức xin gặp Khổng Minh.

Châu Du nói để phá binh Tào xong đã, Huyền Ðức nghe thôi không hỏi nữa.

Vân Trường nháy mắt ra hiệu, Huyền Ðức hiểu ý liền cáo từ về.

Châu Du thấy mưu kế không xong nên cũng không lưu Huyền Ðức lại.

Tới mé sông, Huyền Ðức chợt thấy Khổng Minh đợi ở trong thuyền.

Khổng Minh kễ cho Huyền Ðức rõ tai nạn vùa thoát khỏi.

Huyền Ðức cả sợ và mời Khổng Minh nên cùng về thì hơn.

Khổng Minh thưa:

- Tôi ở chốn hang hùm, nhưng mệnh vững như bàn thạch.

Chúa Công cứ về, ngày hai mươi tháng chạp Chúa Công sai Triệu Vân đem thuyền lá nhẹ sông Nam Ngạn, tôi chờ ở đó, xin chớ quên. Chúa Công hãy trông chừng, lúc có gió Ðông nỗi lên là tôi về đó.

Huyền Ðức đành ra về với Vân Trường. Giữa đường thấy một đoàn thuyền ngược lại, trên một chiếc thấy có Trương Phi đứng cầm xà mâu lướt sóng tới rước.

Anh em gặp nhau mừng rỡ vô cùng.

Bên này Châu Du nói với Lỗ Túc:

- Sở dĩ không thể giết Huyền Ðức là vì có hổ tướng Vân Trường đứng bên, thôi chờ dịp khác vậy.

Lổ Túc cũng cả kinh.

Lúc đó có sứ Tào Tháo sai tới, dâng thư ngoài đề:

" Hớn đại Thừa Tướng truyền Châu Ðô Ðốc mở coi " thì xé thơ, rồi truyền chém luôn sứ Tào để thị oai.

Sau đó phong Cam-Nmh làm Tiên phuông, Hàng Ðương làm Tả dực, Trương Khâm làm Hữu dực, còn bổn thân thống lãnh chư tướng đi sau tiếp ứng.

Tào Tháo hay tin Châu Du xé thư, chém sứ thì cho gọi bọn Thái Mạo, Trương Doãn kéo quân tiền bộ đi ngay, bổn thân dẫn đạo chiến thuyền đi Tam Giang khẩu.

Vừa tới đã thấy bên thủy trại của Ðông Ngô xao động, Cam Ninh cỡi thuyền xông ra.

Bên này em Thái Mạo là Thái Huân lướt tới đã bị Cam Ninh bắn một mũi tên nhào xuống nước.

Rồi hai đạo quân Trương Khâm, Hàng Ðương kéo hai ngã bao vây binh Tào, quân Tào không quen thủy chiến té nhào xuống nước rất nhiều.

Giữa lúc đó đại quân Châu Du lướt tới, binh Tào đại bại, thuyền đắm, quân chết không kễ xiết.

Tào Tháo vội cho thâu binh, kiểm điểm thấy hao phân nữa thì bảo bọn Thái Mạo:

- Ðó là các ngươi không hết lòng đánh giặc!

Thái Mạo vội thưa:

- Xin cho tôi lập thủy trại luyện quân sĩ thì không còn lo gì binh Ngô.

Tào Tháo bèn Phong Thái Mạo làm Ðô Ðốc.

Thái Mạo lập hai mươi bốn thủy trại, tập luyện quân binh đêm đó khói lửa mù tròi, còn trại trên bộ cũng chạy dài 300 dậm.

Châu Du nghe tin cũng ra xem, lòng khen thầm rồi hỏi. Bên Tào ai tập luyện thủy quân nầy?

Các tướng thưa:

- Thái Mạo và Trương Doãn, tướng Kinh Châu về đầu Tào Tháo dạo nọ.

Châu Du nghĩ:

- Phải làm sao trừ được hai nguời này mới xong.

Ðang thám thính thì quân Tào tên bắn qua như mưa, Châu Du liền quay về.

Bên kia quân báo với Tào Tháo là có Châu Du tới dọ thám.

Tào Tháo bèn hội tướng sĩ lại thương nghị.

Tương Cán bước ra nói:

- Tôi là bạn chí thân của Châu Du, xin để tôi qua dó dùng lời hơn lẽ thiệt thuyết va về đầu Thừa Tướng.

Táo Tháo mừng rỡ:

- Tử Dục kéo hắn về đây được, ta chẳng bao giờ quên ơn.

Tương Cán liền sang trại Châu Du, nhằm lúc Châu Du đang ngồi trong trướng với tả hữu.

Châu Du hay tin nói với chư tuớng:

- Thuyết khách đã tới, phải làm như vầy.. như vầy..

Các tướng lãnh mạng xong, Châu Du liền ra nghênh đón Tương Cán. Hai người hỏi han sức khỏe lẫn nhau, xong Châu Du nói:

- Tử Dực sang làm thuyết khách cho Tào Tháo chăng?

Tương Cán nói:

- Cách biệt nhau quá lâu, mới hội ngộ cớ sao đã gán cho tôi làm thuyết khách?

Châu Du cười nói:

- Chẳng qua tôi lắng tiếng đờn ca mà đoán vậy thôi.

Tương Cán làm vẻ giận toan về, Châu Du níu áo mà bảo:

- Thì ở lại đây chơi, việc gì gấp vậy?

Rồi gọi chư tướng vào chỉ Tương Cán nói:

- Ðây là bạn cố tri của ta, hôm nay gặp nhau, chỉ nói chuyện vui.

Thái Sử Từ giử lấy gươm này hễ ai nói chuyện thời thế binh đao thì chém ngay tức khắc.

Thái Sử Từ lãnh gươm y lệnh.

Châu Du liền truyền. dọn tiệc rượu uống với Tương Cán.

Uống nửa chừng, Châu Du đứng dậy, hai hàng cận tướng cũng vội đứng lên, khí thế xem thiệt là hùng dũng.

Châu Du dắt Tương Cán đi dạo ngoài trại, Tương Cán thay lương thảo đầy dẫy như núi.

Rồi lại ăn tiệc, Tương Cán toan xin thôi thì Châu Du nắm tay bảo:

- Tri kỷ ơi lâu mới gặp nhau, tối nay hãy ngủ cùng trướng với ta cho thỏa lòng khao khát.

Tương Cán không từ chối được. Nằm một lúc nghe Châu Du ngáy đều đều, có vẻ say không biết gì. Tương Cán thì không sao chợp mắt được, nhìn trên án, có một bộ binh thơ. Rón rén đến coi thì thấy dưới sách có thư từ, chợt thấy một bức đề:

- Thái Mạo, Trương Doãn èan phong.

Tương Cán run lên bần bật, vội mở thư xem, thư rằng:

" Bọn tôí thực ra không chủ tâm hàng Tào, mà là dùng mưu gạt cho nó một trận thua liểng siểng. Nay bọn tôi lại còn gạt nhốt hết bọn chúng vào thủy trại, chờ dịp tới đây sẽ đem đầu Tào Tháo sang nạp Ðô Ðốc. Sẽ có tin sang tiếp, xin Ðô Ðốc an tâm.

Trong khi đó Châu Du thỉnh thoảng lại nói mê:

- Tử Dục, Tử Dục, cho ta xem cái đầu Tào Tháo nào.

Tương Cán vội lấy bức thư giấu trong mình. Sáng hôm sau, từ biệt Châu Du về thật sớm.

Ra mắt Tào Tháo, Tương Cán nói:

- Châu Du cao kỳ, không thể dùng lời dụ được. Nhưng tôi bắt được thư này bù vào. Nói rồi lấy bức thư ra trình Tào Tháo.

Tào Tháo xem xong, tức giận liền vời Thái Mạo, Trương Doãn vào chỉ mặt hét:

- Ta chờ các ngươi tập luyện xong thì mạng ta không còn nữa. Rồi không nghe lời hai người phân giải, Tào Tháo thét quân mang ra chém lập tức.

Chém tướng xong, Tào Tháo suy nghĩ, dậm chân than:

- Ta mắc mưu Châu Du rồi!

Ðoạn, phong Mao Giới và Vu Cấm thay thế Thái Mạo, Trương Doãn.

Quân thám thính về báo các tin trên cho Châu Du hay, Châu Du cả mừng.

Lổ Túc khen:

- Ðô Ðốc có tài biến hóa như vậy còn lo gì giặc Tào.

Châu Du lại khiến Lỗ Túc đi thăm dò xem Khổng Minh có biết gì không.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<