Vay nóng Homecredit

Truyện:Tử chiến Phiên Ngưng thành - Hồi 02

Tử chiến Phiên Ngưng thành
Trọn bộ 12 hồi
Hồi 02: Phi Hồng Yến bội phản
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-12)

Siêu sale Shopee

Đoàn người ngựa của Liêu Cốc đạo nhơn rời khỏi Hạnh Hoa thôn ngày đi, đêm nghỉ, có trên mười hôm, đến sáng nay mới vào địa phận Phiên Ngưng thành.

Để qua mắt bọn do thám của Cù thái hậu, Liêu Cốc đạo nhân bảo các cháu cải trang thành một đoàn thương buôn từ miền núi xuống kinh đô bán "Mật gấu". Đạo nhân lại bảo Lệ Hồng cải nam trang để cho sắc diện khác hẳn đi...

Đoàn người ngựa qua cửa thành rất may mắn không bị xét hỏi lôi thôi. Tuy nhiên Liêu Cốc đạo nhân là người thận trọng sợ có điều bất trắc xảy ra nên ông bảo Lữ Kỳ:

- Công tử là người quen thuộc ở Phiên Ngưng, lão phu sợ chúng ta đi chung nhau có điều bất tiện. Vả lại, lão phu cùng các hiền điệt định không vào dinh Lữ quốc công, sợ rủi ro bại lộ càng gây thêm phần tai biến. Chỉ phiền công tử báo tin cho Tiểu Lý Bá biết là chúng tôi đã đến Phiên Ngưng rồi.

Lữ Kỳ có vẻ lo ngại, khẽ nói:

- Bá phụ định ẩn nơi nào, xin cho cháu được biết!

- Lão phu có người bạn chí thiết ở miếu Long Vương, thuộc hướng Tây Phiên Ngưng thành, lão định đến đó!

Lữ Kỳ yên lòng, gật đầu:

- Vùng ấy gần Hoàng cung nhưng rất vắng vẻ, thật tiện lợi cho chúng ta sau này.

Chàng nói xong cúi đầu chào Liêu Cốc đạo nhân rồi giục ngựa phi nhanh.

Lệ Hồng hết sức vui mừng khi được biết đoàn người sẽ đến miếu Long Vương.

Nàng nhìn Anh Kiệt và thấy chàng cũng đang nhìn mình mỉm cười.

Miếu Long Vương ở cạnh bên dinh thự của Hoàng đề đốc, cha nàng, giờ đây mọi người cùng đến đó, nàng sẽ có dịp thăm qua cảnh cũ, nơi mà nàng và Anh Kiệt đã sống qua bao năm trời đầy kỷ niệm ngát hương...

Ngày xưa, cả hai cùng vui đùa ở đấy và đã từng thố lộ với nhau biết bao ước vọng trẻ thơ...

Đoàn người ngựa đi lần qua các phố Đông người rồi tiến dần về phía Tây.

Anh Kiệt nhìn khắp nơi, thấy quang cảnh phồn hoa tuy nhộn nhịp, nhưng khác xưa rất nhiều: Nhà cửa, phố xá có vẻ tiêu điều thê lương và dân chúng đều lộ vẻ lấm lét sợ hãi, nét mặt người nào cũng đượm vẻ âu lo...

Tự dưng, Anh Kiệt thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác...

Riêng Hoa Mai, nàng ngơ ngác như một người rừng đến kinh Đô. Lần đầu tiên, đặt chân đến nơi này, cái gì cũng mới lạ đối với nàng. Từ khi lọt lòng đến giờ này, nàng mới biết Phiên Ngưng, nên các hàng quán san sát, các con đường rộng lớn, các dinh đồ sộ nguy nga đã làm nàng chóa mắt.

Thỉnh thoảng nàng biểu lộ sự ngạc nhiên quá rõ rệt, khiến mọi người phải bật cười và cảm thấy thương hại cho nàng. Nhất là Anh Kiệt, chàng càng thấy Hoa Mai hồn nhiên, duyên dáng lạ lùng.

Tình yêu vừa mới chớm dậy trong lòng chàng càng lúc càng mãnh liệt thêm.

Đoàn người qua khỏi các phố, đi sâu vào một con đường rải sỏi có vẻ sầm uất hơn... Hai bên đường vườn cây rậm rạp, nối dài xa tít. Đây là chốn yên lặng nhất hoàng thành, nơi xây cất dinh thự của các lão quan, thượng tướng.

Bỗng mọi người kinh ngạc lắng nghe. Có tiếng vó câu rộn rịp từ phía trước đổ dồn tới, phút chốc, phía đó cát bụi tung bay mù mịt trong nắng sớm...

Lệ Hồng vừa nhìn thấy tên tướng đi đầu, đã thất sắc kêu lên:

- Đô thống Phi Hồng Xà!

Anh Kiệt cũng kinh ngạc tiếp lời:

- Đúng rồi! Không biết hắn đi đâu mà kéo quân theo nhiều thế?

Liêu Cốc đạo nhân sợ gặp biến vội truyền các cháu cho ngựa lẩn mình vào trong các vườn cây.

Đoàn quân của Phi Hồng Xà vượt qua nhanh quá nên không thấy kịp mọi người.

Lệ Hồng bỗng nói:

- Con đường này dẫn tới Hoàng cung, xin bá phụ đi mau hơn để khỏi bị quân lính nghi ngờ.

Liêu Cốc đạo nhân gật đầu khen phải, giục ngựa tới trước. Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai theo sát bên người...

Mặt trời đã lên khỏi ngọn cây, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt!

Con đường càng vào sâu, càng vắng vẻ lạ lùng.

Những khu vườn rậm rạp nối dài không biết đến đâu, thỉnh thoảng mới bắt gặp một nóc dinh thự nhô lên sừng sững giữa trời, những vòng thành kiên cố có hào sâu bao bọc, có lính gác bên ngoài gây cho Lệ Hồng sự xúc động khi qua cảnh cũ đường xưa!

Chính con đường này cũng đưa đến dinh thự của cha nàng. Nơi đây, Lệ Hồng đã từng ruổi ngựa để tránh ánh nắng trưa hè...

Những gốc cổ thụ mà nàng từng buộc ngựa ngồi nghỉ vẫn còn kia, tất cả đều nguyên vẹn, chỉ có nàng là phải sống lẩn lút, cải trang sửa dạng như kẻ tôi đòi. Biết bao giờ nàng được sống lại những giờ phút êm đẹp xa xưa dưới mái gia đình?

Anh Kiệt giục ngựa đến bên nàng khẽ nói:

- Đã đến dinh thự của em rồi!

Lệ Hồng nhìn chàng, gật đầu rơm rớm nước mắt.

Thấy nàng trong tình cảnh đó Anh Kiệt thương cảm vô cùng. Chàng ngước nhìn ra phía trước và cổ họng chàng như nghẹn ngào...

Dinh thự của Hoàng đề đốc hiện dần ra, thật là tiêu điều ảm đạm, cổng rào bị phá vỡ, lối vào cỏ mọc um tùm và mái dinh bị đốt phá đã sụp xuống từ bao giờ. Đến như hoa viên đẹp đẽ như ngày xưa, bây giờ là một cánh vườn hoang vô chủ.

Anh Kiệt cắn chặt môi để nén cơn xúc động. Chàng không ngờ nơi đây ngày nay lại tiêu điều đến thế. Chàng quay nhìn thì thấy nước mắt ràn rụa trên má Lệ Hồng.

Hình như không chịu được nữa, Lệ Hồng chồm sát xuống thúc vào hông ngựa cho phóng tới như bay. Nàng không muốn nhìn thêm cảnh tan nát của gia đình nàng.

Liêu Cốc đạo nhân ngạc nhiên trước thái độ của Lệ Hồng, nhưng khi nhìn thấy cảnh điêu tàn của dinh thự Hoàng đề đốc, ông chợt hiểu ra và khẽ thở dài...

Nhưng khi qua khỏi dinh thự Hoàng đề đốc, đoàn người ngựa dừng lại trước cổng một tòa miếu cổ thờ Long Vương thần. Cảnh vật trầm lặng âm u khác thường khiến Liêu Cốc đạo nhân chú ý và trong lòng không khỏi lo âu! Đạo nhân linh cảm nhiều chuyện không hay đã xảy ra ở chốn này.

Anh Kiệt đã từng ra vào ở Long Vương miếu và rất được đạo sĩ trông coi miếu thương mến, nhưng hôm nay đứng trước cổng rào chàng cũng thấy rờn rợn.

Chàng nhìn Liêu Cốc đạo nhân khẽ nói:

- Thưa bá phụ, Huyền Châu đạo sĩ ít khi rời khỏi miếu. Cháu sợ có điều gì không hay xảy ra nên cảnh vật mới trở nên tiêu điều hoang phế thế này.

Liêu Cốc đạo nhân gật đầu đồng biểu đồng tình. Người lặng yên một phút rồi giục ngựa qua cổng rào. Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng vội vã theo sau và không ai bảo ai, cả ba đều tuốt kiếm ra khỏi vỏ.

Bỗng mọi người kinh hãi quay đầu nhìn lại. Có tiếng vó ngựa nổi lên rộn rịp rồi mất hút về phía cuối đường. Hình như có người vừa núp ở đâu rồi chạy đi...

Sự đó càng làm cho Liêu Cốc đạo nhân thận trọng hơn. Đạo nhân nghĩ ra phải vào trong miếu để xem Huyền Châu đạo sĩ ra thế nào? Dù sao cũng phải có nơi trú ẩn chứ. Kéo cả đoàn người ngựa đi giữa Phiên Ngưng làm sao bọn do thám của Cù thái hậu khỏi chú ý?

Liêu Cốc không dám chần chờ nữa, ra hiệu cho các cháu xuống đất, đem buộc ngựa vào gốc cây rồi tiến lần vào miếu.

Bốn bề vắng lặng, cửa miếu đóng kín như không có người lai vãng từ lâu rồi.

Lệ Hồng thất vọng lắm, khẽ nói với Anh Kiệt:

- Em ngờ các đạo sĩ đã bỏ Phiên Ngưng rồi anh ạ!

Anh Kiệt chưa kịp đáp lời thì Hoa Mai quá nóng nảy, chạy tới trước đẩy mạnh cửa miếu. Cánh cửa rắn chắc không lay động một tí nào.

Liêu Cốc đạo nhân bước đến cất tiếng gọi:

- Huyền Châu! Huyền Châu hiền hữu!

Không có tiếng đáp lại. Bỗng có tiếng động mạnh bên hông miếu, như có tiếng cánh cửa vừa mở.

Anh Kiệt cầm chặt thanh kiếm Vũ Linh rồi bước lần sang bên cạnh. Chàng kinh ngạc gọi Liêu Cốc đạo nhân khi thấy cánh cửa hông vừa mở toang ra:

- Bá phụ!

Mọi người cùng nhảy vụt đến bên chàng!

Biết chắc có người còn núp bên trong. Liêu Cốc đạo nhân bảo các cháu:

- Hãy sẵn sàng nghinh chiến!

Rồi ông cất tiếng dõng dạc:

- Có ai trong miếu chăng?

Không có tiếng đáp. Hoa Mai liếc nhìn Anh Kiệt rồi tiến đến bục cửa nhìn vào.

Anh Kiệt và Lệ Hồng cũng theo sát chân nàng.

Bên trong miếu tối om. Đứng ngoài trời không tài nào phân biệt được gì cả.

Liêu Cốc đạo nhơn đã toan ngăn các cháu lại, nhưng Hoa Mai quá hăng hái đã nhảy vọt vào trong vung kiếm lên bao bọc lấy toàn thân. Không thấy động tĩnh gì, nàng thiếu nữ Hạnh Hoa lại tiến xa hơn. Trong lúc đó Anh Kiệt, Lệ Hồng và Liêu Cốc cũng vừa qua cửa miếu.

Sợ nàng khinh địch sẽ có hại. Liêu Cốc đạo nhơn cất tiếng gọi:

- Hoa Mai hãy thận trọng con!

Nhưng Liêu Cốc vừa dứt lời thì cánh cửa hông vụt đóng sầm lại như có sẵn một bộ máy điều khiển. Lệ Hồng kinh hãi kêu lên:

- Chúng ta lâm nguy rồi!

Hoa Mai tức khắc không nói một lời, phóng mình trở lại vung kiếm chém vào cánh cửa. Một tiếng "Soạt" vang lên, kiếm báu sắc bén, rạch đi một đường dài trên cánh cửa bằng gỗ lim.

Bỗng từ đâu một giọng nói đều đều phát ra:

- Đừng bạo động! Cùng là người nhà cả.

Liêu Cốc đạo nhân cả mừng khi nghe tiếng nói của Huyền Châu đạo sĩ. Đạo nhân vừa toan lên tiếng thì giọng nói lại cất lên:

- Xin chào Liêu Cốc hiền hữu!

Mọi người chăm chú nhìn thẳng vào trong thì thấy một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ đang từ từ bước ra.

Liêu Cốc đạo nhân vội cúi đầu:

- Xin chào hiền hữu!

Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng đều chắp tay vái chào.

Huyền Châu đạo sĩ đáp lễ rồi khẽ nói:

- Xin hiền hữu và các cháu đừng phiền về sự chậm trễ tiếp nghinh. Câu chuyện còn dài xin mời vào trong đã.

Huyền Châu nói xong đi trước. Liêu Cốc đạo nhân nhìn các cháu trong lòng rất phân vân, nhưng cũng theo chân bạn.

Mắt của mọi người đã quen với bóng tối trong miếu nên nhìn rõ được mọi vật xung quanh.

Anh Kiệt hết sức ngạc nhiên khi thấy các đồ thờ cúng Long Vương trên các bàn thờ đều bị dẹp đi hết. Mặt tiền của tòa miếu cổ trống trơn như bị bỏ hoang đã lâu ngày.

Huyền Châu đạo sĩ đưa mọi người vào trong rồi chui xuống một bệ thờ. Ông xoay xở một lúc thì thấy lộ ra một con đường hầm sâu thẳm khiến mọi người càng kinh ngạc hơn. Huyền Châu quay lại nói:

- Xin mời hiền hữu và các cháu xuống đây đàm đạo tiện hơn.

Thấy Liêu Cốc có vẻ chần chờ, Huyền Châu lắc đầu nói:

- Hiền hữu chớ ngại điều gì cả.

Liêu Cốc mỉm cười bảo bạn:

- Thật đệ phân vân lắm! Vì sao hiền hữu sống lẩn lút thế này?

Huyền Châu vừa xuống nhanh vừa nói:

- Nào phải mình ngu đệ đâu! Xin mời hiền hữu xuống đây tự khắc rõ hết...

Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng đều lặng im theo sau nhưng luôn luôn phòng bị. Cả ba đều không tin tưởng những lời của đạo sĩ Huyền Châu, nhưng chưa rõ sự thật thế nào?

Dưới hầm sâu, ánh đuốc sáng rực như ban ngày và khi mọi người xuống sát đáy hầm thì tự nhiên nắp hầm đóng kín trở lại. Mọi người kinh hãi nhìn Huyền Châu đạo sĩ.

Huyền Châu đạo sĩ vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra và đưa mọi người theo con đường hầm đến một gian phòng rộng lớn.

Liêu Cốc đạo nhân thầm phục công trình thiết lập con đường bí mật này.

Nhưng khi qua ngưỡng cửa của gian phòng, mọi người kinh hãi dừng cả lại. Phía trong, hơn mười vũ sĩ, đao kiếm giắt ngang hông, đang chăm chú nhìn mọi người.

Sợ gặp biến, Hoa Mai nhảy vẹt sang lên, vung kiếm báu lên thủ thế. Riêng Lệ Hồng và Anh Kiệt vừa thấy nhóm người kia đã kêu lên:

- Ô kìa, các bạn!

Các vũ sĩ như vừa nhận được hai người vội chạy đến reo mừng:

- Trời! Tiểu thơ! Công tử! Sao lại tới đây?

Liêu Cốc đạo nhân và Hoa Mai đều sửng sốt chưa hiểu bọn người kia là ai thì Lệ Hồng đã quay lại thưa:

- Bẩm bá phụ! Đây là các gia tướng của cha con ngày xưa. Khi dinh thự bị Đôthống Phi Hồng Xà tàn phá, con không cho các bạn chống cự lại và phân tán mỗi người mỗi nơi. Không ngờ họ lại tập họp ở miếu Long Vương này.

Nàng quay lại hỏi các gia tướng:

- Từ bấy lâu nay, các bạn đã làm gì? Gia đình, vợ con đâu cả rồi?

Người lớn tuổi nhất trong bọn lên tiếng đáp:

- Tiểu thơ an lòng? Gia đình chúng tôi đều bình yên và hiện đang sinh sống ở ngoài thành. Chúng tôi họp nhau dưới hầm sâu này, ngày đêm chỉ lo việc cứu lệnh ông mà thôi.

Lệ Hồng cảm động rưng rưng nước mắt:

- Thật không biết lấy gì đền đáp ơn sâu của các bạn.

Bỗng có tiếng hỏi:

- Tiểu thơ! Phu nhân hiện ở đâu?

Nghe nhắc đến mẹ. Lệ Hồng ràn rụa nước mắt. Nàng nghẹn ngào nói:

- Mẹ tôi... Còn đâu nữa!

- Trời ơi!

Lệ Hồng nén cơn xúc động nói tiếp:

- Mẹ tôi lâm bệnh nặng và đã qua đời gần một tháng nay...

Mọi người đều nhìn xuống đất, trong lòng chua xót vô cùng.

Liêu Cốc đạo nhơn bỗng hỏi Huyền Châu:

- Vì cớ gì các bạn phải sống lẩn lút thế này? Bọn chúng đã đoán biết tòa miếu Long Vương này là nơi tụ họp của chúng ta ư?

Đạo sĩ gật đầu đáp:

- Đúng thế! Chúng đã nhiều lần vây quanh miếu, nhưng nhờ con đường hầm này mà chúng tôi thoát thân được. Chúng không tìm ra đường hầm nhưng vẫn rình rập quanh đây. Do đó mà lúc nãy ngu đệ không đàng hoàng tiếp đại huynh được.

Như nhớ ra việc gì. Anh Kiệt nói:

- Lúc chúng tôi mới đến đây, hình như có kẻ đang rình phía ngoài rào, rồi bỏ chạy đi.

Huyền Châu sửng sốt nói:

- Thế à? Nếu vậy sớm muộn gì chúng cũng sẽ kéo đến đây.

Hoa Mai nói:

- Còn bốn con tuấn mã trước sân miếu, chắc bị chúng bắt mất thôi.

Huyền Châu suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Mất ngựa thì không hại lắm! Chỉ sợ chúng nghi ngờ ta có hầm trú ẩn, mà lục soát gắt gao hơn nữa thì nguy. Từ lâu nay, chúng vẫn tức giận không hiểu ta biến đi đường nào.

Đạo sĩ bỗng quay lại hỏi các bộ tướng:

- Bầy ngựa trên kia có thể làm cho chúng tìm được nơi trú ẩn của ta! Có ai tìm cách đem ngựa đi nơi khác được chăng?

Có tiếng đáp ngay:

- Xin đạo sĩ để mặc tôi.

Một người lùn, nhỏ thó bước ra cửa phòng theo con đường hầm để lên thang..

Đạo sĩ có vẻ vui lòng lắm nhưng cũng dặn dò theo:

- Dương Hòa! Hãy thận trọng đấy Đợi cho người lùn lên khỏi mặt đất, cửa hầm đóng lại rồi. Huyền Châu mời mọi người an tọa rồi hỏi thăm những việc đã qua.

Liêu Cốc đạo nhân thuật sơ trận đánh với bọn Tạ Liên Hồng ở Hạnh Hoa thôn rồi cho biết mình và các cháu đến đây để giúp Tiểu Lý Bá đương đầu với bọn do thám của An Quốc Thiếu Quí. Sau cùng Liêu Cốc khẽ hỏi Huyền Châu:

- Hiền hữu có tiếp tay với Tiểu Lý Bá chăng?

Huyền Châu lắc đầu nói:

- Chúng tôi nào được gặp mặt Tiểu Lý Bá bao giờ đâu! Chỉ nghe dân chúng loan truyền "Phù Kiến Đức, phế Ai vương" thì đinh ninh còn một lực lượng hùng mạnh chống lại Cù thái hậu, thế thôi!

Lệ Hồng bỗng hỏi sang chuyện khác:

- Thưa đạo sĩ! Cha con ngày nay thế nào? Liệu chúng ta có cứu được người chăng?

Mọi người vụt nín lặng nhìn nhau như muốn giấu giếm một điều gì khiến Lệ Hồng càng lo sợ hơn. Nàng nhìn các gia tướng hỏi dồn dập:

- Thế nào các bạn? Cha tôi có bình yên chăng? Trời ơi! Sao ai cũng im lặng thế này?

Liêu Cốc đạo nhơn, Anh Kiệt, Hoa Mai đều lo sợ nhìn Huyền Châu đạo sĩ. Đạo sĩ khẽ ngước đầu lên nói:

- Cháu đừng rối trí! Không có gì đáng ngại lắm đâu! Chúng ta đã tận lực lo lắng cả rồi Hiện tại người đang lân bệnh nặng thế thôi.

Lệ Hồng gục đầu khóc nức nở. Nàng không ngờ cha già lại chịu nhiều nỗi gian truân đến thế! Đã bị hạ ngục một cách nhục nhã mà ngày nay còn lâm bệnh nặng.

Nơi chốn ngục tù lấy ai chăm sóc cho người?

Thấy nàng quá khổ đau, Huyền Châu đạo sĩ cố an ủi:

- Cháu đừng quá bi lụy! Chúng ta đã tìm đủ mọi cách để cứu cha cháu, công việc gần thành thì Hoàng đề đốc thọ bệnh không trốn ra được. Việc thuốc thang đã có người bên trong lo liệu rồi...

Hoa Mai thương xót cho tình cảnh Lệ Hồng, nàng đến bên bạn, ngồi xuống ôm lấy vai nàng khuyên nhủ:

- Thôi chị ạ! Rồi đây có ngày chúng ta sẽ cứu được bá phụ! Em tin chắc như vậy! Chị hãy bình tĩnh lo cho việc lớn. Chị quên rằng hiện tại chúng ta đang ở giữa thành Phiên Ngưng sao?

Lệ Hồng nghe những lời khuyên hữu lý của Hoa Mai thì gạt nước mắt nhìn nàng lộ vẻ cảm ơn. Giữa lúc đó, nắp hầm xịch mở rồi Dương Hòa chạy xuống, mặt hơ hải.

Huyền Châu đạo sĩ hỏi ngay:

- Chuyện gì thế Dương Hòa?

Dương Hòa hấp tấp đáp:

- Con vừa giấu ngựa xong thì thấy có hai kỵ sĩ đến. Hiện họ đang ở ngoài vườn!

Huyền Châu đạo sĩ nói:

- Bọn do thám của Cù thái hậu đã đến rồi đấy! Nhưng sao chỉ có hai tên!

Dương Hòa tiếp lời:

- Thưa đạo sĩ! Một người xem giống như công tử Lữ Kỳ!

- Lữ Kỳ!

Mọi người sửng sốt kêu lên.

Anh Kiệt chợt hiểu, vội nói với Liêu Cốc đạo nhân:

- Bá phụ! Chắc Lữ Kỳ và Tiểu Lý Bá đại huynh đến tìm bọn ta đấy.

Liêu Cốc đạo nhân cũng nghĩ thế nên bảo Huyền Châu:

- Ngu đệ có hẹn với Lữ Kỳ đến đây, không ngờ miếu Long Vương đang lúc lâm nguy. Bây giờ phải báo tin cho họ Lữ biết để rời đi ngay, chờ lúc yên tịnh sẽ gặp lại.

Huyền Châu đạo sĩ liền bảo Dương Hòa:

- Con hãy giáp mặt công tử, nói rõ cơ nguy của chúng ta, khuyên công tử đến tối trở lại.

Dương Hòa rất lo ngại, sợ khó đến gần Lữ Kỳ, nhưng không dám chậm trễ, vội theo con đường hầm trở lên trên miếu. Lần này, chàng cẩn thận từng bước một, đẩy tấm nắp hầm sang bên, nghe ngóng động tịnh rồi mới leo lên mặt đất. Biết đâu từ nãy giờ bọn do thám của Cù thái hậu đã bao vây quanh miếu, và vừa lúc chàng nhô đầu lên chúng bắt ngay?

Có chết đi một thân mình, Dương Hòa cũng không ngại lắm, nhưng chỉ sợ chúng tìm ra được con đường hầm bí mật thì Huyền Châu đạo sĩ, Liêu Cốc đạo nhân, Anh Kiệt, Lệ Hồng làm sao thoát thân được? Những người đó bị bắt đi rồi thì lấy ai đương đầu với bè lũ Cù thái hậu? Hoàng đề đốc đành rã xương trong ngục tối mà thôi.

Dương Hòa càng nghĩ càng thấy mình không có quyền sơ suất có thể hư hỏng cả đại cuộc. Chàng ngồi dưới bệ thờ giây lâu, không thấy động tịnh gì mới đậy nắp hầm, chạy vụt ra ngoài vườn.

Bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên:

- Dương Hòa!

Thanh niên kinh hãi không hiểu ai đã biết tên mình. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy Lữ Kỳ và một tráng sĩ trông rất phương phi đang chống kiếm nhìn mình.

Lữ Kỳ, khi xưa thường hay sang dinh Hoàng đề đốc nên có dịp gặp Dương Hòa nhiều lần. Bỗng nhiên thấy Dương Hòa xuất hiện nơi tòa miếu cổ này, Lữ Kỳ hết sức ngạc nhiên.

Trong lúc đó Dương Hòa nhìn khắp xung quanh rồi chạy đến bên Lữ Kỳ nói hấp tấp:

- Công tử! Hãy đi ngay đi! Nguy cấp đến nơi rồi! Bọn do thám Cù thái hậu sắp kéo đến bây giờ.

Lữ Kỳ sửng sốt hỏi:

- Thế là nghĩa lý gì? Liêu Cốc đạo nhân đâu? Ta đưa Tiểu Lý Bá Đại Huynh đến gặp người đây!

Dương Hòa đoán chừng chàng dũng sĩ kia là Tiểu Lý Bá nhưng trong tình thế này chàng không làm sao khác được, nên đáp ngay:

- Mọi người đều bình yên ở dưới hầm! Đạo nhân bảo công tử nên về chờ lúc yên tịnh sẽ đến! Chớ để chúng nghi ngờ sẽ bị tiêu diệt hết.

Tiểu Lý Bá bỗng cất tiếng:

- Có việc cần kíp không thể chờ lúc khác được. Phiền tráng sĩ đưa chúng tôi xuống hầm ngay cho.

Lời nói của Tiểu Lý Bá cứng rắn như lệnh truyền. Dương Hòa toan mở lời nhưng không dám.

Giữa lúc đó, bỗng có tiếng vó câu rộn rịp, mỗi lúc một gần hơn, khiến Dương Hòa kinh hãi kêu lên:

- Chết! Bọn chúng đã đến kia rồi!

Chàng nói xong, liền dẫn Lữ Kỳ và Tiểu Lý Bá đến dưới bệ thờ, mở nắp hầm bảo hai người:

- Nhị vị theo con đường hầm sẽ gặp Liêu Cốc đạo nhân! Tôi ở lại giấu đôi ngựa mới được.

Đợi hai người chui xuống xong, Dương Hòa đóng nắp hầm lại rồi chạy vội ra vườn.

Không ngờ trong lúc đó đoàn kỵ sĩ đã đến cổng miếu. Đi đầu là hai viên tướng người Tàu. Chúng quan sát sơ qua tòa miếu cổ rồi hạ lệnh cho bọn do thám xuống ngựa vây quanh miếu.

Dương Hòa kinh hãi ẩn mình trong bụi rậm và chú ý từng hành động của chúng.

Trong lòng chàng hồi hộp vô cùng.

Chúng đã vào trong sân rồi làm sao giấu đôi ngựa đi được? Phen này chắc bại lộ hết thôi vì nếu tìm ra được đôi ngựa phía sau miếu, thế nào chúng cũng lục soát thật gắt để tìm ra người.

Dương Hòa nghĩ nát trí vẫn không tìm được giải pháp nào có thể cứu vãn được tình thế.

Bọn do thám lúc bấy giờ đã tuốt kiếm ra đi từng bước một thẳng vào miếu.

Bỗng có tiếng thét vang lên làm cho Dương Hòa kinh hãi cúi rạp mình xuống:

- Đây rồi! Chúng đây rồi!

Dương Hòa nhủ thầm:

- "Chắc chúng đã tìm ra con đường hầm bí mật! Thế thì nguy cấp đến nơi rồi."

Chàng chợt nghe tiếng chân chạy dồn phía sau miếu và tiếng ngựa hí vang rền.

Một lúc sau có tiếng nói:

- Ngựa chúng đây rồi! Chắc chúng lẩn trốn quanh đây. Phải bắt cho được chúng mau lên!

Dương Hòa lộ vẻ vui mừng vì chúng không tìm ra con đường bí mật nhưng lại lo sợ ngay vì chính mình chưa biết thoát thân bằng cách nào.

Tiếng chân đi dần về phía chàng và tiếng kiếm chém vun vút vào các bụi rậm làm cho Dương Hòa hiểu rõ tình cảnh của mình hơn! Chàng cố giữ sự bình tĩnh, sờ tay vào chuôi kiếm và quyết chiến đấu đến cùng chứ không để cho chúng bắt đi một cách nhục nhã được.

Một tên do thám đã đến sát bụi rậm chỗ chàng núp. Dương Hòa nghĩ rằng đã đến lúc mình đền đáp ơn sâu của Hoàng đề đốc. Phải giết cho được một vài tên rồi có chết cũng cam lòng.

Bỗng một lưỡi kiếm chém phụp sát bên chân chàng. Dương Hòa vội đứng dậy, vung kiếm lên chém thẳng vào đầu tên do thám gần nhất. Tên ấy bất thình lình bị một nhát kiếm trúng ngay đầu, rú lên một tiếng ngã gục xuống chết ngay.

Vừa thấy kẻ địch giết chết đồng bạn mình, bọn do thám tức giận vô cùng, hò hét vang trời và cùng đổ xô lại vây quanh mình Dương Hòa.

Không một chút nao núng, Dương Hòa quay tít thanh kiếm bọc toàn thân để tránh hàng mấy mươi lưỡi kiếm bay tua tủa xuống mình chàng.

Dương Hòa đem hết sức mình ra chiến đấu nhưng bọn do thám toàn là những tay kiếm pháp kỳ diệu, nên chỉ vài ba thế kiếm, chàng đã bị chúng chém bứt một bên cánh tay, té nhào xuống đất, máu tuôn xối xả.

Bọn do thám như lũ hùm beo hung tợn, xông tới toan băm vằm cho nát thây chàng, nhưng một tiếng thét vang lên:

- Đừng giết hắn! Để ta tra hỏi đã!

Viên tướng Tàu vừa thốt ra câu ấy, đã nhảy xuống ngựa đưa thẳng mũi kiếm vào yết hầu Dương Hòa rồi hỏi:

- Bè đảng mi đâu? Hãy chỉ mau!

Dương Hòa đau đớn lắm, nhưng vẫn còn đủ sáng suốt để hiểu rằng chỉ một lời khai của mình, cũng đủ làm tê liệt các tổ chức chống quân xâm lược. Hậu quả đó chàng không bao giờ muốn, thà là chàng chịu chết một mình.

Thấy Dương Hòa nín lặng, viên tướng Tàu cả giận thét lên:

- Khốn kiếp! Muốn sống khai ngay, bằng không chớ trách.

Dương Hòa ngước mặt lên, mỉm cười ngạo mạn:

- Bây muốn biết bè đảng của ta ư? Đừng mong vô ích!

Chàng nói xong, hai hàm răng nghiến lại, rồi nấc lên một tiếng, từ từ ngoẻo đầu sang bên cạnh, đôi mắt mở trừng trừng...

Tướng Tàu kinh ngạc nắm lấy tóc chàng thanh niên kéo lên. Máu tươi từ miệng tuôn trào lênh láng. Dương Hòa đã cắn lười tự sát để khỏi phải chịu cực hình...!

Viên tướng địch mở to đôi mắt, thối lui. Trong lòng hắn vừa tức giận mà vừa kinh sợ. Hắn không ngờ dân Nam Việt lại có người can đảm đến thế!

Không tìm hiểu được gì thêm, bọn do thám của Cù thái hậu quay lại lục soát trong và ngoài tòa miếu cổ, nhưng cũng như bao nhiêu lần trước, chúng không tìm được một chút dấu vết gì chứng tỏ có người ẩn náu nơi đây.

Lúc nãy, vừa nghe tin một đoàn ky sĩ lạ mặt kéo đến miếu long vương, chúng liền tới ngay, nhưng chỉ bắt được "Một xác người". Hai viên tướng Tàu tức giận vô cùng, nguyền rủa chán chê bọn người cứ xuất hiện như ma quỷ...

Sau cùng, bọn do thám đành kéo nhau đi, nhưng không quên để lại hai tên canh chừng bên ngoài, phòng động tĩnh...

*****

Giữa lúc đó, Tiểu Lý Bá và Lữ Kỳ theo đường bí mật đến gian hầm đào sâu dưới đất.

Tuy rất nóng lòng gặp Liêu Cốc đạo nhơn để báo hung tin và bàn cách giải cứu Thái tử Kiến Đức, nhưng Tiểu Lý Bá cũng thận trọng từng bước một vì chàng chưa tin hẳn lời của Dương Hòa. Biết đâu chừng đấy là quỷ kế của bọn do thám cũng nên.

Nhưng khi cả hai đến trước cửa gian hầm, bỗng nghe có tiếng reo mừng:

- Kìa đại huynh!

Tiểu Lý Bá nhìn vào thấy Anh Kiệt, Lệ Hồng và một đoàn người nữa đang ngồi vây quanh hai vị trưởng lão mà chàng thầm đoán là Liêu Cốc đạo nhân và Huyền Châu đạo sĩ.

Trong lòng chàng cảm thấy nhẹ hẳn đi vì từ nay chàng đỡ bớt phần trách nhiệm trong công cuộc điều khiển các tổ chức chống lại bè đảng của Cù thái hậu.

Tiểu Lý Bá bước tới, rồi quỳ xuống trước mặt các đạo sĩ:

- Tiểu điệt xin ra mắt nhị vị bá phụ.

Riêng Huyền Châu đạo sĩ không khỏi lo âu khi nhìn thấy Tiểu Lý Bá và Lữ Kỳ bước vào. Ông vội hỏi:

- Dương Hòa đâu? Sao các con không rời khỏi nơi đây?

Lữ Kỳ đáp ngay:

- Thưa bá phụ! Bọn do thám đã vây quanh miếu. Dương Hòa hiện đang tìm cách giấu ngựa của chúng con.

Huyền Châu lo sợ thốt lên:

- Thế thì nguy rồi! Chắc Dương Hòa không thoát khỏi tay chúng...!

Lời nói của đạo sĩ làm cho Tiểu Lý Bá áy náy vô cùng. Thật ra, lúc nãy vì cần gặp Liêu Cốc đạo nhân ngay, chàng không kịp nghĩ đến sinh mạng của Dương Hòa! Bây giờ làm thế nào?

Nhưng chợt nghĩ đến đại sự còn cần kíp hơn, chàng vội thưa:

- Nhị vị bá phụ! Thái tử Kiến Đức đang lâm nạn nên con mới liều lĩnh thế này!

Nghe hung tin đó, mọi người đều sửng sốt quay cả lại nhìn chàng.

Liêu Cốc đạo nhơn hỏi ngay:

- Con bảo sao? Thái tử đang lâm nạn ư?

Tiểu Lý Bá liền thuật rõ âm mưu của Cù thái hậu định cho bọn do thám của An Quốc Thiếu Quí giả làm thợ mò châu báu để bí mật giết Kiến Đức. Chàng nói thêm vào:

- Chính Phi Hồng Yến đã đến báo tin ấy, nhưng theo tin ban do thám của ta thì chính Đô thống Phi Hồng Xà được giao phó thi hành mật kế!

Liêu Cốc đạo nhơn kinh ngạc hỏi:

- Sao lại có chuyện trái ngược thế? Phi Hồng Yến là ai?

Lệ Hồng liền thưa:

- Dạ, chính là ái nữ của quan Đô thống Phi Hồng Xà, nhưng nàng là ân nhân của chúng ta và cũng chống lại âm mưu của Cù thái hậu.

Tiểu Lý Bá bỗng nói:

- Do chỗ đó mà con hết sức phân vân, không biết trong việc này có điều chi bí ẩn chăng? Mong bá phụ dè dặt...

Thấy Tiểu Lý Bá có vẻ nghi ngờ lòng thành thật của Phi Hồng Yến, Lệ Hồng phản đối ngay:

- Xin đại huynh đừng nghi ngại mà tội nghiệp Phi Hồng Yến! Nàng không bao giờ có tâm địa như thế đâu!

Anh Kiệt và Lữ Kỳ đều đồng tình.

Hoa Mai như chợt nhớ điều gì khẽ nói:

- Có phải Đô thống Phi Hồng Xà chính là người đã kéo quân đi lúc nãy chăng?

Mọi người cũng vừa nhớ đến đoàn ngựa đã gặp lúc mới đến Phiên Ngưng, chắc chắn Phi Hồng Xà đang đi về phía bờ bể Nam Hải...

Không khí trong phòng phút chốc trở nên yên lặng nặng nề. Tất cả đều nghĩ đến số phận của Kiến Đức bắt đầu từ nay phải lo từng giờ, từng phút.

Anh Kiệt vụt nói:

- Phải cứu Thái tử ngay! Càng chần chờ càng nguy hại!

Hoa Mai, Lệ Hồng, Lữ Kỳ đều nhìn Liêu Cốc và Huyền Châu chờ sự quyết định của hai người.

Huyền Châu khẽ hỏi Liêu Cốc:

- Hiền hữu nghĩ sao?

- Ngu đệ đồng ý với Anh Kiệt, nhưng cứu Thái tử rồi, ta đem người trú ẩn nơi đâu? Miếu Long Vương bị dò xét mãi thế này, làm sao Thái tử trú ẩn lâu ngày được?

Lỡ có sơ sót điều gì, chẳng hóa ra ta đem Thái tử về dâng nạp cho Cù thái hậu ư?

Lữ Kỳ tự nãy giờ ngồi yên lặng, bỗng cất tiếng:

- Nhị vị bá phụ an lòng? Việc trú ẩn của Thái tử cứ để con lo liệu, dinh thự các lão quan ở Phiên Ngưng này không đủ chứa chấp Thái tử sao?

Liêu Cốc đạo nhân gật đầu bảo Tiểu Lý Bá:

- Con an lòng về thưa với Lữ quốc công là việc giải cứu Thái tử đã có ta lo liệu.

Tiểu Lý Bá vâng dạ rồi nói:

- Thưa bá phụ, lòng căm hận của dân chúng Phiên Ngưng đã đến tột độ, chưa biết họ sẽ quật khởi lúc nào, trước sự tàn bạo của quân lính Hán triều. Con nghĩ là đã đến lúc chúng ta hoàn thành kế hoạch "Phù Kiến Đức, phế Ai vương" để đánh đuổi quân cướp nước.

Liêu Cốc đạo nhân đáp:

- Ta cần gặp Lữ quốc công mới bàn định được việc lớn. Vài ngày nữa, ta trở về, sẽ bàn lại rõ ràng hơn. Hiện tại ta chưa rõ tình trạng ở Phiên Ngưng như thế nào, làm sao giúp ý kiến cho con được.

Đạo nhân quay sang Lữ Kỳ:

- Công tử hãy ở lại tiếp tay với Tiểu Lý Bá, đừng bận tâm về việc giải cứu Thái tử.

Huyền Châu đạo sĩ bỗng nói với Liêu Cốc:

- Trong đám gia tướng của Hoàng Quốc Kính có ba người biết rõ địa thế chỗ mò châu vùng bờ biển Nam Hải, ngu đệ xin gởi họ theo để tiếp tay với hiền hữu.

Liêu Cốc đạo nhân ngỏ lời cám ơn Huyền Châu rồi hạ lệnh cho mọi người sửa soạn lên đường.

Ông bỗng chú ý tới Lệ Hồng ngồi trầm lặng thì hiểu ngay nàng đang nghĩ đến bệnh tình của cha già nơi ngục thất.

Liêu Cốc đạo nhân đến bên nàng khẽ hỏi:

- Lệ Hồng! Con nhớ đến cha con ư?

Thiếu nữ giật mình nhìn đạo nhân rơm rớm nước mắt.

Liêu Cốc thương cảm vô cùng, vội bảo nàng:

- Việc giải cứu Thái tử một mình bá phụ, Hoa Mai, Anh Kiệt cũng đủ lắm rồi!

Con hãy ở nhà xem có cách nào thăm hỏi bệnh tình của cha con chăng?

Lệ Hồng lắc đầu toan nói thì đạo nhân đã tiếp lời:

- Bá phụ hiểu lòng con lắm! Nhưng hãy nghe lời đừng cãi lại...

Lệ Hồng không biết nói sao đành nín lặng, trong lòng vô cùng cảm kích.

Liêu Cốc đạo nhân chợt nhớ ra điều gì quay lại hỏi Tiểu Lý Bá:

- Hà Minh đã về đến chưa?

Tiểu Lý Bá lắc đầu đáp:

- Dạ chưa! Con ngỡ là bá phụ để cho Hà đệ ở lại Hạnh Hoa thôn?

Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng cùng sửng sốt thốt lời:

- Ồ! Thế Hà huynh đi đâu?

Liêu Cốc đạo nhân thở dài nói:

- Ta lo ngại Hà Minh gặp chuyện chẳng lành ở dọc đường chớ có lý nào đi trước bọn ta, mà đến giờ này vẫn chưa tới?

Anh Kiệt nhớ ngay đến bè đảng của Tạ Liên Hồng, trong lòng lo sợ bâng quơ, biết đâu Hà Minh đã bị chúng hãm hại rồi cũng nên.

Huyền Châu đạo sĩ bỗng nói:

- Việc giải cứu cho Thái tử vô cùng cấp bách, chúng ta nên gác lại mọi việc khác rồi sau sẽ liệu! Cứ chần chờ mãi thế này tôi sợ hỏng cả việc lớn.

Mọi người đều biểu đồng tình.

Huyền Châu đạo sĩ cùng các gia tướng của Hoàng đề đốc đi lên trước, đưa mọi người theo con đường hầm bí mật lên tòa miếu cổ.

Từ nãy giờ, Huyền Châu đạo sĩ rất hồi hộp lo âu cho số phận của Dương Hòa.

Linh tính như báo cho ông biết là Dương Hòa khó thoát bàn tay tàn bạo của bọn do thám.

Tuy nhiên đạo sĩ rất tin tưởng Dương Hòa vì qua bao ngày sống chung nhau, ông hiểu chàng là con người thà chết không chịu nhục. Ông không ngại Dương Hòa vì bị khảo tra tàn nhẫn mà để lộ cho giặc biết con đường hầm bí mật dưới miếu.

Và càng tin tưởng lòng dạ Dương Hòa ông càng thương chàng hơn và chỉ mong lên khỏi hầm sâu để biết rõ số phận của chàng.

Huyền Châu đã đến chỗ nắp hầm. Ông dừng lại và ra hiệu cho mọi người yên lặng để lắng nghe động tịnh bên ngoài.

Bên trên lặng lẽ như tờ. Huyền Châu đoán chắc là bọn chúng đã đi rồi. Nhưng kinh nghiệm dạy rằng bọn do thám luôn luôn cắt người canh gác, nên ông càng dè dặt hơn.

Ông quay lại bảo các gia tướng:

- Lên khỏi nắp hầm, các con hãy cẩn thận tìm xem mấy tên quân canh của chúng ở đâu. Ráng bắt sống được chúng càng hay, nhưng đừng để chạy thoát một tên nào đấy.

Lệ Hồng nghe lời căn dặn của Huyền Châu đạo sĩ, trong lòng bỗng nảy ra ý định.

Nàng bương bả đến sát bên đạo sĩ để được lên khỏi hầm trước mọi người.

Huyền Châu đưa tay đẩy nắp hầm, nhìn dáo dác xung quanh rồi phóng mình lên.

Lệ Hồng nhanh nhẹn vọt mình theo sau rồi chạy khỏi bệ thờ, lần sát vách nhìn ra vườn.

Trong lúc đó các gia tướng của Hoàng đề đốc, Liêu Cốc đạo nhân và các hiệp sĩ lần lượt ra khỏi hầm.

Lệ Hồng chợt nhìn thấy xác Dương Hòa nằm lịm ở ngoài vườn, máu đỏ loang trên cổ. Nàng chua xót quá, vội kêu lên:

- Dương Hòa!

Rồi toan chạy ra ngoài nhưng một bàn tay cứng rắn đã nắm chặt nàng lại.

Huyền Châu đạo sĩ đã đứng bên nàng tự bao giờ và khẽ bảo vào tai:

- Ta đã đoán trước tình cảnh này, nhưng con đừng quá xúc động không nên. Bọn chúng còn lẩn quẩn bên ngoài kia.

Lệ Hồng đã định thần lại và nhìn ra ngoài, nàng thấy hai tên lạ mặt nép mình trên "chảng ba" một gốc cây đại thọ đang nhìn vào miếu dò xét...

Huyền Châu đạo sĩ quay lại bảo các gia tướng:

- Các con hãy bắt sống hai tên đó cho ta! Đừng để chúng chạy thoát.

Các gia tướng vâng lệnh, tuốt khí giới bò sát xuống mặt đất ra vườn, lần qua các bụi rậm nhanh nhẹn khác thường.

Hoa Mai cũng tuốt kiếm theo họ... Sự hăng hái của nàng làm cho các gia tướng thêm phấn khởi...

Họ tiến dần đến bên gốc cổ thụ rồi bất thình lình quăng dây lên tròng vào mình hai tên do thám lôi xuống đất.

Trong lúc đó, Lệ Hồng, Tiểu Lý Bá và Lữ Kỳ đã phóng mình ra vườn chạy về phía Dương Hòa.

Cả ba quỳ xuống bên xác chết trong lòng chua xót vô cùng...

Khuôn mặt Lữ Kỳ lộ vẻ căm hờn đến tột độ.

Riêng Tiểu Lý Bá, chàng có cảnh tưởng như vì mình mà Dương Hòa bị giết một cách thảm thương như thế...

Liêu Cốc đạo nhơn nhìn kỹ gương mặt Dương Hòa rồi nói:

- Dương Hòa đã cắn lưỡi tự sát để khỏi phải khai nơi trú ẩn của chúng ta.

Nhiều tiếng kêu chua xót thốt ra:

- Trời ơi!

Đợi cho mọi người qua cơn xúc động, Huyền Châu đạo sĩ nói:

- Thôi! Chúng ta hãy gác bỏ buồn thương mà lo cho việc lớn! Cái chết của Dương Hòa càng nung sôi lòng căm hận của chúng ta đối với kẻ thù. Rồi đây, thế nào cũng có ngày chúng phải đền tội.

Mọi người nhìn xác Dương Hòa lần cuối cùng rồi chia tay nhau, ai lo phận sự nấy:

Liêu Cốc đạo nhân, Anh Kiệt, Hoa Mai và vài gia tướng lên đường ra bờ Nam Hải; Tiểu Lý Bá, Lữ Kỳ trở về dinh Lữ quốc công; Huyền Châu đạo sĩ, Lệ Hồng và các gia tướng còn lại lo chôn cất Dương Hòa và phi tang các dấu vết quanh miếu, cho bọn do thám khỏi nghi ngờ.

Hai tên do thám vừa mới bắt được đưa xuống hầm sâu để tra hỏi rồi sẽ giết ngay đi vì chúng là bọn phản phúc không lường trước được.

Riêng Lệ Hồng, nàng đã có sẵn một ý định và quyết thi hành trong đêm nay.

*****

Phi Hồng Yến chợt thức giấc. Bốn bề vắng lặng. Không khí trong gian phòng oai bức lạ thường. Có lẽ đã trưa lắm rồi!

Nàng tuột xuống giường, mở tung các cửa. Mặt trời đã lên đỉnh đầu. Nàng không ngờ mình ngủ nhiều đến thế.

Nhớ đến những việc đêm qua, Hồng Yến cảm thấy vui thích vô cùng. Lần đầu tiên nàng đã làm cho Cù thái hậu phải hồn phi phách tán vì lá thư đe dọa.

Hồng Yến trở lại giường nằm và bỗng nghĩ đến Tiểu Lý Bá, không biết giờ này chàng đã tìm được giải pháp nào giải cứu Thái tử chưa? Và không hiểu từ sáng đến giờ, Tiểu Lý Bá có sai Trần Nhi sang tìm nàng chăng? Lỡ ra, Trần Nhi đến mà thế nữ không dám đánh thức nàng thì hư việc lớn ngay!

Phi Hồng Yến toan gọi vú già vào hỏi thì đã nghe tiếng chân bước vào phòng.

Người vú già đã biết Hồng Yến thức giấc. Nhưng làm ra bộ càu nhàu:

- Người đâu mà ngủ trưa thế này?

Phi Hồng Yến nhìn dáng điệu vú Năm phát tức cười và tự nghĩ không biết bao giờ vú Năm mới hiểu được nàng. Vú nghĩ theo sự hiểu của vú là Hồng Yến phải sống một cuộc đời bình thường như bao nhiêu thiếu nữ khác. Vú nào ngờ tiểu thơ Phi Hồng Yến đêm đêm vượt vòng dinh thự, xông xáo khắp hoàng thành, có khi phải qua lằn tên mũi giáo để giúp đỡ các trung thần nghĩa sĩ chống mưu mô sâu độc của Cù thái hậu...

Hồng Yến bỗng ngồi dậy nhìn vú Năm, tủm tỉm cười:

- Trưa lắm rồi sao vú?

Vú Năm trề môi đáp:

- Không! Mới vừa tảng sáng mà...

Hồng Yến cả cười nói:

- Thôi mà vú! Vú trách tôi ngủ trưa ư? Nhưng thức sớm thì tôi có làm gì đâu? Cả ngày ở trong vườn hay ngồi trong phòng buồn chán chết.

Rồi mượn cớ ấy, Hồng Yến nói:

- Phải rồi! Tôi đi dạo ngoài thành một chốc nghe vú. Tôi chán phải ngồi không lắm rồi.

Vú Năm lắc đầu:

- Không! Không được đâu cô.

- Sao vậy vú? Tôi có còn bé nữa đâu mà mỗi lần ra ngoài thành thì vú cứ ngăn cản.

Vú Năm vẫn lắc đầu:

- Nhưng hôm nay đi không được. Lệnh ông dặn dò cô không được đi đâu cả cho đến lúc ông về! Ông bảo ngoài thành hiện nay lộn xộn lắm, ông đi xa không ai bảo vệ cô được...

Phi Hồng Yến kinh ngạc nắm lấy vai vú Năm:

- Cha tôi đi rồi à? Từ bao giờ? Đi đâu vậy vú?

Vú Năm sợ hãi nhìn Hồng Yến, nói lấp vấp:

- Lệnh ông... đi từ sáng sớm... Không biết đi đâu... mà quân theo nhiều lắm...

Phi Hồng Yến buông tay vú Năm ra, trong lòng hồi hộp lo âu... Phải chăng Cùthị đã thay đổi kế hoạch và đang bày mưu kế chi đây. Đang nhiên, tại sao Đô thống Phi Hồng Xà lại rời Phiên Ngưng bất thình lình như vậy?

Nàng quay lại hỏi vú Năm:

- Anh tôi đâu rồi vú?

- Công tử đang luyện võ trong vườn.

Hồng Yến chạy vụt xuống lầu. Nàng quyết tìm Phi Hồng Phong để hỏi xem cha nàng đi đâu?

Nàng chạy ra vườn thì thấy Hồng Phong đang múa kiếm trước mặt vị võ sư của chàng. Thấy Hồng Yến bước ra, vị võ sư cúi chào nàng rồi lui đi nơi khác.

Hồng Phong vẫn múa kiếm vun vút, tuy thấy em, hắn không dừng lại mà chỉ hỏi:

- Em thức rồi ư?

Từ ít lâu nay, Hồng Phong thường chú ý đến hành động của em. Chàng không biết Phi Hồng Yến làm gì nhưng thái độ của nàng có vẻ lạ lùng đáng ngại lắm. Nàng ngủ thật trưa trái với lúc bình thường. Hồng Phong không cho em lười biếng. Chàng hay xét người khác xuyên qua mình nên có nghi ngờ Hồng Yến thầm vụng yêu ai. Hồng Phong quyết vì thế mà Hồng Yến hay thức khuya, mới ngủ trưa như vậy?

Tuy Hồng Phong không nói thẳng ra, nhưng trong lời nói và cử chỉ của chàng chính Hồng Yến cũng ngầm hiểu là anh có nhiều ý nghĩ không tốt về mình. Nhưng Hồng Yến không muốn đính chính và chỉ mong anh nghi ngờ như thế, sẽ có lợi cho đại cuộc nhiều hơn.

Thấy Hồng Yến không đáp, Hồng Phong cười to nói tiếp:

- Đêm qua có chuyện gì mà em ngủ trưa thế?

Câu hỏi đó, tự nhiên sáng nay làm cho Hồng Yến lo sợ. Hồng Phong đã biết được hành động đêm qua của nàng chăng? Nhưng vốn bình tĩnh, Hồng Yến mỉm cười đáp:

- Không biết có điều chi bất tường sẽ xảy đến, mà em trằn trọc mãi không ngủ được.

Tay không ngừng múa kiếm, Hồng Phong tiếp:

- Mấy lúc sau này, em có nhiều hành động rất lạ lùng, hình như em cố giấu giếm điều gì! Không hiểu sao, mỗi lần cha có việc đi xa đều không có mặt em? Sáng nay, trước khi đi, cha có vẻ buồn phiền em lắm!

Hồng Yến làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Ồ! Cha đi rồi ư? Mà cha đi đâu vậy anh?

Phi Hồng Phong ngừng múa kiếm, nhìn em đáp:

- Cha bảo đi thi hành mật kế của Thái hậu và mang cả các vũ sư đi theo!

- Cha đi đâu vậy anh?

Hồng Phong đáp:

- Cha không nói rõ nhưng các võ sư bảo anh là họ được lệnh cha ra bờ Nam Hải.

- Nam Hải?

Hồng Yến sửng sốt kêu lên. Đúng là Cù thái hậu đã bày mưu sắp kế rồi.

Tiếng kêu của nàng làm cho Hồng Phong chú ý và hỏi ngay:

- Sao em sửng sốt thế kia?

Phi Hồng Yến vội cười nói:

- Không! Em không ngờ cha đi xa như vậy! Nhưng có việc gì mà cha đi gấp thế anh?

Hồng Phong đáp:

- Anh không rõ lắm vì cha không nói với anh, nhưng vị võ sư già đã bảo là lần đi này có lẽ phải đánh nhau với bè lũ của Kiến Đức.

Hồng Yến đã đoán ra mọi lẽ...

Chắc chắn Cù thái hậu bày kế hoạch để bắt sống các anh hùng nghĩa sĩ đến giải cứu cho Thái tử Kiến Đức. Chính tai nàng nghe ác phụ bàn định giết Kiến Đức một cách âm thầm để khỏi chấn động lòng dân thì cớ sao lại truyền cho cha nàng kéo quân đi rầm rộ như vậy? Quả là cha nàng đã đi đến vùng "Mò châu" bờ Nam Hải, để vây bắt các nghĩa sĩ đến đó mà thôi.

Hồng Yến kinh khiếp mưu sâu của Cù thị. Ác phụ biết việc bại lộ, mới tương kế tựu kế mà hành động; còn nàng lại không dò xét kỹ đã vội báo tin cho Tiểu Lý Bá nên mới xảy ra cơ sự này. Bây giờ phải làm thế nào? Chính nàng đã hối thúc Tiểu Lý Bá đưa các trung thần nghĩa sĩ đi giải cứu Thái tử, để nạp mạng cho cha nàng; rồi đây, nàng biết làm sao minh oan trước mọi người được!

Trong lòng Hồng Yến bây giờ thật là rối như tơ vò! Nàng càng suy nghĩ càng hồi hộp lo âu...

Nàng thẫn thờ ngồi xuống chiếc cẩn đôn trong vườn khiến Phi Hồng Phong phải ngạc nhiên. Hắn nhìn em với đôi mắt lạ lùng và tự hỏi tại sao Hồng Yến cứ chú ý đến công việc của triều đình và lộ vẻ băn khoăn, tư lự thế kia?

Phi Hồng Phong chưa đủ sức ngờ vực em thông đồng với phe Lữ quốc công nhưng hắn quyết một điều là Hồng Yến không được bình thường như xưa. Đã có một sự biến chuyển lớn lao trong lòng Phi Hồng Yến mà Hồng Phong nhất định khám phá cho được.

Trong lúc đó, hai tên bộ hạ thân tín nhất của Phi Hồng Phong là Hắc Tử Hoành và Lưu Hán vừa đi tới. Chúng chợt thấy Phi Hồng Phong và Hồng Yến trong vườn vội vã chạy đến gọi:

- Công tử! Công tử!

- Chuyện gì thế nhị vị?

Hắc Tử Hoành liền nói:

- Không hiểu cớ gì mà đội do thám của Thái hậu lục soát quanh tòa miếu Long Vương hết sức gắt gao. Nghe đâu đã giết được một tên gia tướng cũ của Đề đốc Hoàng Quốc Kính.

Lưu Hán nói thêm vào:

- Một người bạn trong đội do thám đã nói với tôi là bè đảng của Hoàng Quốc Kính đã trở về Phiên Ngưng và sẽ hoạt động trở lại chống bọn ta...

Hồng Phong cả cười:

- Nhị vị tướng quân nghĩ là chúng dám hành động thế ư? Quân Hán hùng mạnh đóng khắp hoàng thành! Chúng là phường trẻ con nào đáng ngại gì.

Phi Hồng Yến nghe tin đó trong lòng nôn nao khó tả. Nàng độ chừng Anh Kiệt, Lệ Hồng từ Hạnh Hoa thôn đã trở về đến rồi. Nhưng tại sao họ không vào thẳng trong dinh Lữ quốc công mà lại trú ẩn nơi miếu Long Vương để phải bại lộ? Ai đã bị bọn do thám vừa giết đi thế? Đúng là một gia tướng của Đề đốc Hoàng Quốc Kính hay chính là một trong các người bạn thân của nàng?

Tự nhiên Hồng Yến nghĩ đến Hà Minh, chàng thanh niên đối với nàng có rất nhiều thiện cảm. Bây giờ làm thế nào nàng cũng phải ra khỏi dinh thự để rõ mọi việc, và đến gặp Tiểu Lý Bá hay Lữ quốc công để báo tin chẳng lành...

Nàng lại nghe Hắc Tử Hoành bảo Hồng Phong:

- Việc lục soát miếu Long Vương chưa rõ lý do gì nhưng hiện nay quan Đô thống đi xa, chúng tôi khuyên công tử cho tăng cường thêm lính canh nơi nhà ngục của Hoàng đề đốc. Biết chừng đâu, chúng thừa lúc quan Đô thống đi vắng mà tìm đến giải cứu cho Hoàng Quốc Kính cũng nên.

Hồng Phong đáp:

- Được rồi, tôi sẽ y lời dạy của tướng quân. Nếu cần đêm nay chúng ta sẽ tiếp tay với quân sĩ trong việc canh phòng.

Hắc Tử Hoành bỗng quay nhìn Phi Hồng Yến. Thiếu nữ vẫn lạnh lùng ngồi trên chiếc cẩm đôn làm như không chú ý đến chuyện vừa rồi.

Hắn bỗng lân la đến gần Hồng Yến và gợi chuyện:

- Cô nương có điều chi buồn phiền ư?

Hồng Yến quay lại nhìn hắn bằng đôi mắt khinh bỉ. Ít lâu nay nàng thấy tên võ sư đen đúa kia sanh tà tâm đối với nàng. Đôi khi nhìn vào mặt hắn, nàng thấy rõ sự thèm khát hèn hạ của kẻ dâm ác. Nàng toan nói chuyện đó với cha nàng nhiều lần nhưng chưa có dịp. Hôm nay giữa lúc nàng đang có việc lo nghĩ hắn lại quấy rầy, nàng bực dọc vô cùng.

Hắc Tử Hoành thấy Hồng Yến nhìn mình với đôi mắt thiếu thiện cảm thì có vẻ nể sợ nhưng Hồng Phong trái lại, không để ý việc Hắc Tử Hoành đèo bồng đến em mình, nên vội hỏi Hồng Yến:

- Kìa em! Sao Hắc tướng quân hỏi em mà em không đáp?

Hồng Yến tức giận đến cực độ, quyết hạ nhục tên Hắc Tử Hoành cho bõ ghét.

Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh đáp lời hắn:

- Không! Thiếp nào có việc buồn đâu mà Hắc tướng quân hỏi thế? Chẳng qua quá nhàn hạ nên sinh ra nghĩ vẩn vơ thế thôi.

Rồi làm ra vẻ thân mật nàng hỏi:

- Chẳng hay nhị vị tướng quân có trò chơi giải trí nào có thể giúp chúng ta khuây khỏa được chăng?

Câu hỏi quá bất thình lình khiến Hắc Tử Hoành và Lưu Hán đều lộ vẻ lúng túng.

Bọn chúng là phường vô lại, từng lẫn lộn trong đám "Lang bạt kỳ hồ" nên thường được nghe kể những mối tình vụng trộm giữa các tiểu thư đài các, kín cổng cao tường với những chàng "Giang hồ mã thượng" nên vẫn thầm ao ước được sống những giờ phút thần tiên đó.

Hắc Tử Hoành từ ít lâu nay bỗng sinh ra say mê sắc đẹp diễm kiều của Phi Hồng Yến nên tìm cách để chiếm đoạt nàng vì hắn nghĩ rằng, thiếu nữ kia ngày đêm bị ràng buộc trong chốn phòng khuê làm sao khỏi khao khát tình yêu.

Đã bao lần gợi chuyện với nàng, hắn đều bị đáp lại bằng sự lạnh nhạt, bỗng dưng hôm nay, miệng hoa cười duyên với hắn rồi thố lộ buồn bã vì quá nhàn...!

Hắc Tử Hoành cười lên khanh khách. Nhìn vẻ mặt tự kiêu của hắn, Phi Hồng Yến chỉ muốn đập cho nát tan ra.

Nàng không chịu đựng được nữa nên bắt đầu hành động theo sự dự tính của nàng.

Hồng Yến bỗng hỏi:

- Người ta đồn rằng nhị vị hảo hớn là những người võ nghệ tuyệt luân và nhất là Hắc tướng quân, kiếm pháp tinh nhuệ lắm phải không?

Hắc Tử Hoành tưởng người đẹp khéo léo khen tặng mình nên sung sướng cười híp cả mắt, trong lúc Lưu Hán rất bực tức, nhưng trước mặt Phi Hồng Phong, hắn đành bóp bụng chịu.

Hắc Tử Hoành càng khoe khoang hơn:

- Đa tạ lời khen tặng của cô nương! Quả tình về kiếm pháp thì ở Phiên Ngưng này thật tôi khó tìm người giao đấu.

Rồi như sợ phật lòng Lưu Hán, Hắc Tử Hoành tiếp lời:

- Riêng về đao pháp thì tôi xin nói thêm cho cô nương được rõ. Khó tìm ai hơn được Lưu huynh.

Phi Hồng Yến rất khinh bỉ những kẻ khoác lác, nhưng cũng cố nhịn cười đáp:

- Thế à? Thật là hân hạnh cho cha tôi được nhị vị hảo hớn giúp sức. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì hình như lúc trước, Hoàng Lệ Hồng, ái nữ của Hoàng đề-đố có thiết lập vũ đài và nhị vị lên giao đấu, rồi bị hạ nhục! Trên đài của Lệ Hồng, còn người tài giỏi hơn nữa ư?

Hắc Tử Hoành và Lưu Hán nhớ chuyện nhục nhã trong đêm hội Hoa đăng năm trước mà xấu hổ vô cùng. Cả hai không ngờ bị người đẹp hạ nhục thái quá, nên câm họng gầm mặt xuống...

Phi Hồng Phong biết em gái mình quái ác, nên vội cất tiếng gỡ nhục cho các vị võ sư của mình. Chàng nói:

- Em không rõ chớ việc nhị vị đây bị Hoàng đề đốc hạ nhục, không phải vì bị chúng đánh bại đâu mà vì cả hai làm đúng theo kế hoạch "Trá bại" của anh! Không có Hắc Tử Hoành và Lưu Hán dò xét bên trong thì làm sao triệt hạ được vây cánh của Hoàng đề đốc như ngày nay.

Thấy anh tận tình gỡ nhục cho hai tên bất tài, Phi Hồng Yến chúm chím cười.

Trái lại Hắc Tử Hoành vẫn chưa biết xấu hổ, càng huênh hoang hơn:

- Chuyện năm xưa, tôi vẫn câm lặng đúng theo lệnh truyền của công tử. Nhưng nay vì công tử đã thố lộ ra, tôi cũng xin nói thêm: Muốn hạ ngục Hoàng đề đốc nào phải chuyện dễ dàng gì đâu, phải cực khổ dò xét từng chút để mật báo cho Cù thái hậu...

Phi Hồng Yến gật đầu nói:

- Nhị vị hảo hớn quả là bậc kỳ tài mới hành động như vậy.

Nàng nói xong bước đến bên Hắc Tử Hoành chăm chú nhìn từ đầu đến chân khiến Phi Hồng Phong, Lưu Hán đều kinh ngạc.

Hồng Yến bỗng nói:

- Hảo hớn nào khác chi người thường nhưng sao tài giỏi đến thế nhỉ? Rủi bị đánh bất thình lình hảo hớn chống đỡ làm sao?

Hắc Tử Hoành nghĩ đến lúc cần biểu diễn chút ít tài riêng cho Hồng Yến xem qua, mới mong chiếm được lòng nàng.

Hắn rút thanh kiếm trao cho nàng rồi bảo:

- Cô nương cứ tự tiện chém vào mình tôi đi.

Hồng Yến làm bộ sợ hãi, giẫy nẩy kêu lên:

- Không! Ai lành thế, rủi hảo hớn có mệnh hệ nào thì thiếp ân hận suốt đời.

Hắc Tử Hoành cười lên khanh khách:

- Không sao! Không sao! Cô nương đừng sợ! Có nhằm gì đối với tôi...

Hồng Yến tuy nói thế, nhưng nàng đã liếc nhìn cái hồ sen trước mặt và nàng nhất định cho Hắc Tử Hoành một bài học để chừa thói sàm sỡ đối với nàng.

Nàng đợi Hắc Tử Hoành nói xong liền bảo:

- Thôi được rồi, thiếp dùng tạm một nhánh cây cũng đủ thử tài hảo hớn.

Nàng đến cạnh bờ hồ tìm nhánh cây cho vừa tay và dụ Hắc Tử Hoành đến bên hồ.

Thấy Phi Hồng Yến cầm nhánh cây trên tay có vẻ lúng túng. Hắc Tử Hoành cành khinh thường hơn! Hắn bước gần bên hồ rồi quay mặt đi bảo Hồng Yến:

- Đây! Cô nương cứ thử đập mạnh vào đầu tôi đi...

Hồng Yến chỉ chờ có thế! Nàng không để chậm trễ một phút, vội bước tới dùng thế hiểm độc "đá" trên đầu mà đập ngang hông Hắc Tử Hoành.

Tên khoác lác không ngờ Hồng Yến đánh bất thình lình và nhanh nhẹn quá sức nên không đỡ kịp bị trúng một cây văng tuốt xuống hồ.

Phi Hồng Yến làm ra vẻ sửng sốt, kêu rú lên:

- Ối! Trời ơi!

Nàng hành động rất nhanh, chính Hồng Phong và Lưu Hán cũng không ngờ trước được. Hắc Tử Hoành đã té xuống hồ mà Hồng Phong còn ngơ ngác, tròn xoe đôi mắt nhìn em, trong lúc đó Lưu Hán đã nhảy xuống hồ lôi Hắc Tử Hoành lên.

Hắn nằm thiêm thiếp như người chết, nhưng thật ra vì quá xấu hổ nên giả bộ lịm luôn...

Phi Hồng Phong thấy thế lại lo sợ cuống cuồng, đến bên hắn lay gọi...

Thấy anh và Lưu Hán bận rộn bên mình Hắc Tử Hoành, Hồng Yến mỉm cười từ từ bước vào nhà...

Nàng định thừa dịp này để lẻn ra ngoài thành, dò xem tình hình thế nào và tìm đến dinh Lữ quốc công báo hung tin...

Ngoài vườn, Phi Hồng Phong truyền quân canh đem Hắc Tử Hoành vào trong rồi quay lại tìm Phi Hồng Yến thì không thấy nàng đâu nữa.

*****

Hồng Yến đã cải trang làm đứa nô tỳ để vượt khỏi vòng dinh thự của cha nàng.

Nàng cần gặp ngay Tiểu Lý Bá để báo tin cha nàng đã đem quân đi Nam Hải.

Nàng biết rõ Tiểu Lý Bá, Lữ quốc công và toàn thể các trung thần nghĩa sĩ đều tin tưởng ở lòng trung thành của nàng, nhưng trước việc này chắc gì họ không khỏi nghi ngờ nàng thông đồng với cha, để hãm hại những người đến giải cứu Thái tử Kiến Đức.

Vì chính nàng đã bày ra việc giải cứu Thái tử Kiến Đức nên các trung thần nghĩa sĩ mới đến bờ Nam Hải.

Nếu họ rơi vào nơi mai phục của cha nàng thì chừng đó "Tình ngay, lý gian", Tiểu Lý Bá cũng khó lòng minh oan cho nàng được.

Càng nghĩ Phi Hồng Yến càng thấy mình phải gặp ngay chàng dũng sĩ thôn Cao Đồng.

Biết chừng đâu, các nghĩa sĩ vẫn chưa rời khỏi Phiên Ngưng để đi Nam Hải!

Nàng hy vọng đến kịp báo tin chẳng lành để họ chuẩn bị đối phó với tình thế...

Phi Hồng Yến dồn bước mỗi lúc một nhanh hơn.

Chiều xuống vội vàng trên khắp hoàng thành. Những tia nắng bắt đầu nhạt dần trên nóc dinh thự và tan đi trên cành cây, ngọn lá.

Càng đến gần dinh Lữ quốc công, Phi Hồng Yến càng thận trọng hơn. Nàng cũng biết lúc nào An Quốc Thiếu Quí cũng cho bọn do thám lẩn quẩn quanh dinh thự rình rập những kẻ ra vào để dò xét.

Trong bộ y phục nô tỳ, Phi Hồng Yến đã thay đổi hẳn đi, nên nàng cũng không ngại chúng nhìn ra được.

Tuy nhiên, Hồng Yến cũng kéo sụp chiếc khăn bịt đầu xuống khỏi trán rồi bước nhanh trên con đường đá sạn thẳng đến dinh thự.

Phi Hồng Yến bỗng dừng chân lại, kinh hãi nhảy vẹt sang bên đường, nép mình sau một gốc đại thọ. Trước cổng dinh của Lữ quốc công, quân Tàu đứng đông vầy, cửa vào dinh mở toang ra và không thấy một tên quân canh nào của Quốc công.

Hồng Yến lẩm bẩm một mình:

- Trời! Quân Hán đã báo động! Có phải chăng chúng đã chiếm dinh thự của Lữ quốc công rồi?

Nàng mất cả bình tĩnh vì không ngờ cuộc diện thay đổi nhanh chóng như vậy.

Cù thái hậu đã bất kể lòng dân, xem thường sự uất hận của muôn người thì làm sao chặn đứng được quân giặc? Quân Hán rồi đây như bầy lang sói sút chuồng, chúng sẽ tàn bạo hơn và dày xéo lên trên mảnh đất này!

Không biết Lữ quốc công có mệnh hệ nào chăng? Và Tiểu Lý Bá có thoát được hay đã rơi vào tay chúng?

Phi Hồng Yến ngồi sụp xuống đất cố định tĩnh tâm thần nhưng lòng nàng thật rối như tơ vò. Nàng độ chừng công việc ở miếu Long Vương bị bại lộ, những người ở Hạnh Hoa thôn trở về đã bị bắt và chính vì có công tử Lữ Kỳ trong nhóm người kia mà Lữ quốc công bị vạ lây.

Càng suy đoán, Phi Hồng Yến càng bối rối hơn. Nàng không ngờ việc "Phù Kiến Đức, phế Ai vương" sắp hoàn thành mà nay đành bỏ dở.

Viễn ảnh đen tối hãi hùng như trùm lên đe dọa dân Nam. Nàng chắc chắn quân hán sẽ thừa dịp này cướp hoàng thành và Cù thị sẽ được thỏa lòng trong việc sát nhập nước Nam vào đất Tàu. Hành động của chúng quá đột ngột đến như nàng bên trong mà còn không hay biết mảy may nào!

Điều đó làm cho Phi Hồng Yến suy nghĩ kỹ càng hơn. Tại sao giữa lúc lật đổ Lữ quốc công, cướp hoàng thành mà Thái hậu lại sai cha nàng đi Nam Hải? Liệu ác phụ có nghi ngờ lòng dạ cha nàng không? Có lẽ Cù thị sợ lúc hành động, lại bị chính Đôthống Phi Hồng Xà phản bội trở lại...

Mà khi ác phụ đã không tin thì khi trở về hoàng thành trong tình thế mới này, chắc gì cha nàng còn sống được?

Hoàng hôn đã bắt đầu phủ xuống kinh thành.

Quân Tàu vẫn canh gác cẩn mật trước cổng dinh. Bóng tối tan dần, dinh thự Lữ quốc công càng lặng lẽ âm u, gây vào lòng Phi Hồng Yến niềm chua xót.

Nàng lẩm bẩm một mình:

- Thế là hết! Từ nay dân Nam đành chịu lệ thuộc mãi mãi thôi!

Nàng thấy mình không cần nấn ná thêm làm gì nữa, vội phóng mình vùn vụt trở lại dinh thự của cha nàng, xem tình thế nơi Hoàng cung biến chuyển ra sao?

*****

Đêm đã khuya lắm rồi!

Mọi người trong gian hầm bí mật dưới miếu Long Vương đã tìm chỗ nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc.

Huyền Châu đạo sĩ ngồi lặng yên như suy tưởng đến việc gì. Trước mặt người ngọn nến vẫn cháy đều đều.

Lệ Hồng bỗng rón rén đến bên người nhưng thấy đạo sĩ ngồi trầm ngâm suy tưởng, nàng lại không dám mở lời.

Bỗng đạo sĩ cất tiếng hỏi, đôi mắt nhắm nghiền:

- Lệ Hồng! Con muốn hỏi điều chi?

Lệ Hồng vui mừng quỳ xuống bên ngài:

- Thưa bá phụ! Con đã tra hỏi xong hai tên do thám. Bọn chúng khi xưa là hai tên giáp sĩ của Cù thái hậu được đưa vào Ban do thám của An Quốc Thiếu Quí. Một đứa tên Hoài, một đứa tên Sung. Chức vụ và lý lịch của chúng con đều thuộc nằm lòng luôn cả những sự việc xảy ra từ mấy tháng nay trong quân ngũ và Hoàng cung.

Huyền Châu đạo sĩ không khỏi ngạc nhiên vụt mở to đôi mắt nhìn Lệ Hồng:

- Lệ Hồng! Con dự định việc chi mà hỏi lý lịch của tên Hoài và tên Sung như vậy?

- Thưa bá phụ...

Thiếu nữ ngập ngừng nhìn xuống đất. Một lúc sau nàng nói:

- Thưa bá phụ con rất nóng lòng về bệnh tình của cha con. Con muốn được thấy mặt người một lần thôi dù có phải chết con cũng cam lòng.

Huyền Châu đạo sĩ thở dài nhìn vào ngọn nến trước mặt.

Theo lời các gia tướng đã len lỏi được vào bên trong lao ngục thì Hoàng đề đốc, phần già yếu, phần uất hận về chuyện nước, chuyện nhà, nên bệnh tình mới phát nhưng xem mòi trầm trọng lắm. Bây giờ Lệ Hồng quyết liều chết để thấy mặt cha, thật Huyền Châu khó nghĩ vô cùng.

Cho nàng đi thì muôn phần nguy hiểm vì lao vào ngục nào phải dễ đâu trở ra.

Quân lính triều đình trùng điệp, đội vũ sĩ của Đô thống Phi Hồng Xà ngày đêm túc trực, thêm vào đó bọn do thám lẩn quẩn khắp nơi tuy không ra mặt canh phòng, nhưng không một động tịnh nào qua được mắt chúng. Bây giờ không cho nàng đi, rủi Đề đốc có mệnh hệ nào thì tội nghiệp cho Lệ Hồng không được thấy mặt cha lần cuối cùng.

Vả lại, xem chừng thái độ của nàng dám lẻn trốn một mình vào lao ngục lắm!

Trong khi đó, Lệ Hồng lại cất tiếng nghẹn ngào:

- Thưa bá phụ, con cũng biết điều con xin thật quá liều lĩnh, nhưng bá phụ cũng nên hiểu giùm nỗi đau khổ của con! Mẹ con đã qua đời, con chỉ còn một cha già đang lâm nạn... Rủi người... có mệnh hệ nào làm sao thấy mặt được... Con... Xin bá phụ thương tình...

Huyền Châu đạo sĩ ngước mặt nhìn Lệ Hồng lộ vẻ xúc động. Ông nói:

- Lệ Hồng! Việc vào ngục thất thăm cha con thật vô cùng nguy hiểm, nhưng con đã nhất quyết, ta biết nói làm sao? Con muốn đi thì hãy suy tính kỹ càng.

Lệ Hồng vui mừng vội nói:

- Bá phụ an lòng, con sẽ giả dạng quân do thám của Cù thái hậu thì sẽ đi lại dễ dàng.

Huyền Châu gật đầu rồi cất tiếng gọi:

- Trương Bá!

Từ trong góc gian hầm, một thanh niên vạm vỡ vội bước đến bên đạo sĩ chắp tay thưa:

- Sư phụ gọi con?

Huyền Châu chỉ Lệ Hồng bảo Trương Bá:

- Đệ tử sửa soạn đưa Tiểu thơ vào thăm Hoàng đề đốc.

Vẻ điềm đạm trên khuôn mặt của thanh niên vụt biến đi. Chàng chăm chú nhìn Lệ Hồng rồi hỏi:

- Tiểu thơ định liều thân vào ngục ư?

Lệ Hồng chưa kịp đáp thì Huyền Châu đã tiếp:

- Trương Bá! Tiểu thơ đã nhất quyết, ta cũng không khuyên được nàng. Vậy con hãy vào cải trang thành một tên do thám và đưa nàng đi cho cẩn thận.

Trương Bá vái chào đạo sĩ rồi thi hành ngay nghiêm lệnh.

Huyền Châu quay lại bảo Lệ Hồng:

- Trương Bá là đồ đệ duy nhất của bá phụ, tài nghệ tuy không có bao nhiêu nhưng rất nhanh nhẹn và sức mạnh trăm người không hơn được. Trương Bá rất thông thuộc đường lối vào lao ngục, chắc sẽ giúp con được nhiều. Thôi con hãy vào thay đổi y phục và ráng cẩn thận bảo trọng lấy thân.

Lệ Hồng vâng dạ rồi cúi chào đạo sĩ để sửa soạn lên đường.

Mọi người trong gian hầm hay tin Lệ Hồng sắp vào ngục thất đều xôn xao cả lên, nhất là các gia tướng, ai cũng đòi theo để bảo vệ nữ chủ nhân của mình...

Lệ Hồng và Trương Bá cải trang không khác gì Hoài và Sung, hai tên do thám của Cù thị vừa bắt được. Lệ Hồng thấy mọi người lo lắng cho mình trong lòng hết sức cảm kích. Nàng nói với các gia tướng:

- Cám ơn lòng tốt của các bạn! Nhưng hãy an lòng và tôi sẽ trở lại bình yên vô sự.

Huyền Châu đạo sĩ đưa nàng đến chỗ nắp hầm bí mật mới bảo:

- Vì bệnh trạng của cha con mà ta đành để con vào nơi hiểm địa! Con ráng thận trọng, đừng quá liều lĩnh mà để ta phải ân hận suốt đời.

Lệ Hồng cúi chào đạo sĩ rồi theo chân Trương Bá lên khỏi nắp hầm.

Đêm đã khuya lắm rồi!

Bốn bề trời tối như mực, miếu Long Vương hoang vắng lạ lùng.

Trương Bá và Lệ Hồng ngồi dưới bệ thờ nghe ngóng động tịnh giây lâu, mới ra khỏi miếu hoang.

Bầu trời đầy sao, cao thăm thẳm. Sương đêm lạnh lùng tỏa xuống, ướt đẫm cành cây ngọn lá.

Trương Bá nhắm phương hướng xong xuôi, liền bảo Lệ Hồng:

- Với y phục này và những khẩu hiệu mà chúng ta đã biết, việc vào nhà ngục rất dễ dàng. Nhưng muốn vào tận nơi giam riêng Hoàng đề đốc, còn khó khăn lắm.

Chừng đến nơi chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến.

Lệ Hồng hỏi:

- Cha tôi bị giam riêng biệt ư?

- Vâng! Đề đốc bị chúng đưa xuống nhà hầm, muốn vào đó phải có lệnh của Thái hậu, An Quốc Thiếu Quí hay Đô thống Phi Hồng Xà mới được. Mỗi một lần, đến độ trăng tròn, người quét ngục mới được vào bên trong các gian hầm dọn dẹp...

- Trời ơi! Cha tôi làm sao chịu nổi?

Trương Bá nói tiếp giọng bùi ngùi:

- Chúng tôi đã hết sức vận động, mua chuộc người quét ngục, chỉ chờ đến phiên anh ta vào nhà hầm là đưa Hoàng đề đốc trốn ra! Rủi thay, Đề đốc lại lâm bệnh, mọi việc sắp đặt đều bất thành...

Lệ Hồng nghiến chặt hàm răng để dằn cơn xúc động, rồi cương quyết nói:

- Dù có chết, tôi cũng quyết vào tận hầm sâu để gặp cha tôi!

Trương Bá lắc đầu nói:

- Tiểu thư muốn cứu Hoàng đề đốc thoát khỏi ngục hình thì đừng nóng nảy! Phải dè dặt từng chút, khi này không vào được thì ta chờ khi khác tiện hơn... Nếu tiểu thư liều lĩnh rủi có mệnh hệ nào, Đề đốc làm sao sống được. Tiểu thư quên rằng chính Tiểu thư là nguồn an ủi cuối cùng, khiến người cố sống đến ngày nay.

Giọng nói của Trương Bá buồn buồn làm dịu đi sự nóng nảy trong lòng Lệ Hồng, giúp nàng nhận được lẽ phải.

Trương Bá bỗng nói:

- Thôi chúng ta lên đường. Mọi việc trả lời với quân canh gác, tiểu thư cứ để mặc tôi.

Chàng nói xong, bước vào bụi rậm bên hông miếu, dẫn ra hai con tuấn mã của bọn do thám.

Lệ Hồng vừa lên ngựa thì Trương Bá đã ra roi. Đôi ngựa rời khỏi miếu Long Vương, chạy thẳng lên đường đưa đến hoàng thành.

Đường đêm vắng lặng, chỉ nghe có tiếng vó câu rộn rịp, đều đều, vang xa...

Lệ Hồng còn nhớ, nhà ngục của Ai vương nằm trong những bức thành kiên cố, cách dinh thự của Đô thống Phi Hồng Xà một mảnh vườn.

Ngày xưa, nàng thường cùng Anh Kiệt, Phi Hồng Yến nhiều lần đến đó nhởn nhơ vui đùa tìm trái chín trên các cành cây. Có lần vì Phi Hồng Phong trêu ghẹo mà nàng cho hắn té xuống mương nhỏ trong vườn.

Chuyện ngày xưa xa lắm rồi. Bây giờ Hồng Phong bắt gặp nàng trong vườn cũ, chắc sẽ cho quân sĩ giết ngay đi.

Lệ Hồng chợt nghĩ đến Phi Hồng Yến người bạn gái thuở nhỏ của nàng.

Tuy hai gia đình những năm về sau này không thuận với nhau nữa, nhưng trên đường đời lúc nào hai người cũng thương yêu nhau như ruột thịt. Nàng cảm mến Hồng Yến vì tấm lòng cương trực của nàng. Dù cha, anh tham tàn, bạo ngược, Hồng Yến lúc nào cũng trong trắng, đáng yêu.

Từ lúc trở về Phiên Ngưng đến giờ, nàng chỉ mong gặp Hồng Yến, nhưng công việc dồn dập, nàng không thể tìm đến bạn được!

Trương Bá bỗng ghìm cương ngựa bảo Lệ Hồng:

- Đến nơi rồi, tiểu thư nên cẩn thận.

Lệ Hồng như sực tỉnh, nắm chặt cương ngựa nhìn phía trước.

Dinh thự của Đô thống Phi Hồng Xà hiện ra sừng sững trong khu vườn. Muốn đến lao ngục trước tiên phải qua cổng dinh quan Đô thống.

Trương Bá dặn thêm nàng lần nữa:

- Cô nương ráng bình tĩnh và lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu, sự bất trắc khó lường trước được.

Đôi ngựa bước chậm, song song trên đường đá sỏi và từ từ ngang qua cổng dinh.

Trương Bá vẫn lạnh lùng như pho tượng, trái lại Lệ Hồng không khỏi lo âu, tay nàng nắng chặt chuôi kiếm.

Trương Bá không thấy ngại lắm, vì bình thường quân lính của Phi Hồng Xà ít dám động đến ban do thám của Cù thái hậu, hễ thấy dạng chúng ở đâu thì bọn kia đã lẩn mất...

Mà quả đúng với sự nghĩ ngợi của Trương Bá. Khi hai người qua ngang cổng rào thì có tiếng lào xào vang động, rồi nhiều bóng người lố nhố bước ra. Một lúc có tiếng thì thào:

- Thôi... đừng chận hỏi... đội do thám đấy.

Rồi những bóng người kia lẩn mất trong khoảnh khắc, trả lại sự yên lặng cho đêm sâu.

Lệ Hồng không khỏi ngạc nhiên vì hành động của chúng nhưng nàng sợ bại lộ nên không dám hỏi Trương Bá. Nàng không rõ là mình đang đi giữa đường trống hay chung quanh có quân địch đang rình.

Trương Bá bỗng nói:

- Bọn chúng đi hết rồi! Chúng không dám động đến bọn do thám đâu!

Rồi chàng thúc ngựa đến bên Lệ Hồng bảo nhỏ:

- Từ đây, tiểu thư hãy ráng bảo trọng lấy thân và nên nhớ là lúc nào cũng phải bình tĩnh để khỏi lộ dạng vô lối.

Lệ Hồng đáp:

- Tráng sĩ đừng lo cho tôi nữa! Cứ tiếp tục con đường đi.

Đôi ngựa bắt đầu qua khu vườn rậm, nơi mà Lệ Hồng còn ghi lại bao kỷ niệm thuở ấu thời. Phía trước mắt nàng, đầu vườn bên kia, đèn sáng rực: Lệ Hồng biết đấy là nơi lao ngục, chốn giam giữ cha nàng.

Tự dưng lòng nàng hồi hộp vô cùng. Sự hồi hộp pha lẫn chút gì nôn nao của đứa con đi xa về sắp gặp lại cha. Nàng còn đang miên man với bao ý nghĩ bỗng có tiếng thét vang lên:

- Đứng lại! Coi chừng mất mạng.

Trương Bá, Lệ Hồng kinh hãi ghìm cương ngựa nhìn quanh. Bốn bề vắng lặng, lá cây rào rạt lạnh lùng.

Có lẽ bọn chúng đang chăm chú dò xét mình! Lệ Hồng nghĩ thế nhưng tay nàng không rời đuôi kiếm. Đã dấn thân vào nơi hiểm địa, cái chết thật dễ như trở bàn tay, nên lúc nào Lệ Hồng cũng thấy mình như đang đứng trước kẻ địch.

Tiếng người lúc nãy lại cất lên, có vẻ dịu hơn:

- Đường xa gần?

Trương Bá biết ngay là bọn do thám của Cù thái hậu, nên vội đáp ngay khẩu hiệu:

- "Bạn thì gần, thù thì xa!"

Tiếng nói bí mật dõng dạc hơn:

- Cho đi tới!

Trương Bá không dám chậm trễ, thúc ngựa lên trước. Lệ Hồng vội theo sau, trong lòng bớt lo ngại. Đã qua được mặt quân do thám thì việc vào cửa ngục không còn khó khăn nữa.

Trương Bá từ từ cho ngựa đi chậm lại để đợi Lệ Hồng rồi bảo nàng:

- Chúng ta còn qua một tốp quân canh nữa mới vào được trong ngục.

Qua khỏi khu vườn, cả hai đã nhìn thấy nhà ngục. Vài ba tên lính vác giáo qua lại trước cổng, dưới ánh sáng rực của những ngọn đèn lồng. Chung quanh nhà ngục, hào sâu bao bọc làm cho những dãy tường cao càng có vẻ kiên cố hơn.

Lệ Hồng khẽ hỏi Trương Bá:

- Chúng ta lấy cớ gì để vào đó bây giờ?

Trương Bá đáp:

- Đối với ban do thám thì thiếu gì cớ, vì bọn lính kia có bao giờ dám hạch hỏi điều gì đâu?

Ngưng lại một chút, Trương Bá tiếp:

- Tuy nhiên, khi vào bên trong rồi chúng ta hãy hành động gấp rút, bắt buộc Ngục quan đưa xuống hầm sâu! Phải thu ngắn thời gian vì bọn do thám rất tài tình có thể chúng sẽ khám phá được sự giả dạng của ta.

Trương Bá nói xong liền giục ngựa thẳng tới cổng nhà ngục. Nghe tiếng vó câu rộn rịp, bọn lính canh liền túa ra chận đầu ngựa, giáo gương sáng ngời đưa tới trước!

Nhiều tiếng thét vang lên:

- Các người đi đâu?

Trương Bá dõng dạc nói:

- Ta có lệnh của An Quốc sứ giả cho Ngục quan đây.

Bọn lính canh đã nhìn ra sắc phục của đội do thám, nên khi nghe nói đến mật lệnh của An Quốc Thiếu Quí, chúng vội vã vẹt đường cho đôi ngựa đi thẳng vào trong.

Lệ Hồng vui mừng liếc nhìn quanh nhà ngục thấy tường cao vòi vọi, quang cảnh bên trong ngục có phần lạnh lẽo, thê lương.

Trương Bá vẫn thúc ngựa đều đi lần vào bóng tối. Chàng khẽ bảo Lệ Hồng:

- Đến chỗ khuất ở góc tường kia, chúng ta giấu ngựa để dễ bề hành động.

Lệ Hồng hội ý thúc ngựa theo sát bên Trương Bá. Vừa đến chỗ khuất, hai người nhanh nhẹn nhảy xuống đất, giấu ngựa vào bụi rồi thụp xuống nghe ngóng động tĩnh.

Trương Bá từ từ rút kiếm rồi đi về phía nhà riêng của ngục quan. Lệ Hồng cũng rút báu kiếm đi bọc hậu. Họ cứ tiến dần, tiến dần trong bóng đêm nhưng không ngờ từ trên nóc nhà, hai bóng người đang chăm chú dò xét họ...

Đấy là Lưu Hán và Hắc Tử Hoành, hai vị võ sư của công tử Phi Hồng Phong.

Chúng nghi ngờ bè đảng của Đề đốc Hoàng Quốc Kính lợi dụng lúc Đô thống Phi Hồng Xà đi vắng sẽ lẻn vào ngục để cứu Hoàng Quốc Kính nên xin phép Phi Hồng Phong vào đây bí mật canh chừng.

Lúc nãy nghe tiếng vó ngựa rộn rịp vào cổng, chúng rất kinh sợ nhưng yên lòng ngay khi thấy rõ sắc phục của đội do thám của Cù thái hậu. Chúng không thường chú ý đến hành động của các tay do thám vì việc làm của họ vượt khỏi quyền lực của chúng.

Bỗng nhiên, Lưu Hán thúc mạnh vào hông Hắc Tử Hoành rồi chỉ tay xuống đất chỗ hai kỵ sĩ đang giấu ngựa. Hắc Tử Hoành cũng kinh ngạc như bạn nhưng chưa có ý kiến gì thì Lưu Hán lại nói:

- Đệ ngờ hai kỵ sĩ kia đã đội lốt ban do thám đại huynh ạ!

Hắc Tử Hoành đã nhiều lần bị nhục vì đụng độ với ban do thám nên thận trọng hơn. Hắn thì thầm như nói với mình:

- Việc làm của ban do thám khó đoán xét được. Biết đâu họ đến đây để dò xét Ngục quan?

Tuy nhiên, Hắc Tử Hoành vẫn theo dõi từng cử động của hai bóng đen. Đến lúc Trương Bá và Lệ Hồng tuốt kiếm ra và đi lần đến nhà riêng của Ngục quan thì hắn quay lại bảo Lưu Hán:

- Chúng ta nên theo dấu họ, chắc có điều gì mới lạ đây.

Lưu Hán ưng thuận ngay, song trong lòng không nghĩ như Hắc Tử Hoành. Chàng nghi chắc là bọn gian phi đã lẻn vào nhà ngục giả dạng ban do thám để giải cứu Hoàng Quốc Kính.

Đợi cho hai bóng đen khuất mình vào vào dãy hành lang, Lưu Hán và Hắc Tử Hoành liền nhẹ nhàng buông mình xuống, kẻ tay kiếm người tay đao, lần dò từng bước một.

Trong lúc đó, Trương Bá và Lệ Hồng đã theo cửa sổ phóng mình vào trong rồi khép chặt lại. Trương Bá định âm thầm áp đảo ngục quan để khỏi phải gây náo động.

Chàng dặn dò Lệ Hồng:

- Tôi đã thuộc đường xuống hầm giam Đề đốc. Chúng ta chỉ cần lấy chìa khóa của Ngục quan là đủ.

Chàng nói xong tiến đến bên giường Ngục quan rồi bất thình lình đưa kiếm vào cổ họng hắn. Ngục quan giựt mình mở mắt, thấy lưỡi kiếm sáng ngời lấp lánh dưới ánh bạch lạp thì run sợ thất thần. Trương Bá từ từ nói:

- Ngục quan! Biết điều trao chìa khóa cửa hầm cho tiểu thư Lệ Hồng mau lên, bằng không ta cho một kiếm vong mạng...

Ngục quan vốn là bộ hạ của Đô thống Phi Hồng Xà nên khi biết được hai người đang đứng trước mặt mình là con, cháu Hoàng đề đốc thì hồn phi phách tán. Hắn nghĩ rằng đã đến lúc họ rửa thù, phục hận...

Hắn sụp xuống van lạy:

- Trăm lạy, ngàn lạy nhị vị... Xin tha tội chết... Tôi vẫn đối đãi tử tế với Đề đốc, không hề dám đày đọa người.

Lệ Hồng cười gằn:

- Hừ! Quân lẻo mép, đừng nhiều lời nữa! Mi đối xử tử tế bằng cách giam người dưới hầm sâu ư? Đưa chìa khóa đây!

Ngục quan lập cập hai tay dâng chìa khóa lên. Lệ Hồng vừa cầm lấy thì Trương Bá đã chụp cổ Ngục quan rút dây trói chặt lại.

Chàng khoa thanh kiếm trước mặt hắn rồi bảo:

- Nếu mi kêu cứu, ta sẽ trở lại và cắt lưỡi tức khắc.

Ngục quan mất cả hồn vía, lắc đầu lia lịa, không nói được một lời. Lệ Hồng toan trở ra bằng cửa sổ lúc nãy song Trương Bá đã kéo nàng đi ra phía nhà sau.

Bên ngoài, Lưu Hán và Hắc Tử Hoành đứng dán tai sát vào vách định tình nghe câu chuyện bên trong, nhưng chỉ nghe được những tiếng thì thầm không rõ rệt. Hắc Tử Hoành cảm thấy phân vân vô cùng.

- "Có phải Ban do thám đến để trị tội Ngục quan hay là bọn gian phi đã giả dạng lẻn vào? Lỡ can thiệp việc này mà gặp phải ban do thám thì chẳng hóa ra "ách giữa đàng mang vào cổ" sao?"

Hắn nhớ lời quan Đô thống thường dặn: "Thấy ban do thám đến đâu thì hãy tìm cách lánh xa, đừng can thiệp vào việc họ mà rắc rối đến ta... Họ giết chết không cần lệnh vua đâu nhé..."

- "Nhưng tại sao ban do thám lại hành tội Ngục quan, người mà quan Đô thống rất tin cẩn kia mà?"

Lưu Hán bỗng rời chỗ núp chạy vụt sang hông nhà. Hắn quyết tìm xem hai bóng đen kia là ai và làm gì trong nhà Ngục quan. Hắc Tử Hoành kinh hãi chạy theo bạn để tìm cách cản ngăn, sợ hắn liều lĩnh can thiệp vào. Thình lình, cánh cửa nhà sau vụt mở, rồi hai bóng người chạy nhanh ra vườn...

Lưu Hán toan đuổi theo hai bóng đen thì Hắc Tử Hoành đã nắm lại bảo:

- Đừng theo đuổi nữa hiền đệ! Chúng ta vào xem Ngục quan ra sao đã!

Cả hai theo cửa sau chạy vào nhà bắt gặp Ngục quan bị trói nằm dưới đất. Nhìn thấy Lưu Hán và Hắc Tử Hoành, Ngục quan hết sức vui mừng, đưa tay chỉ theo hai bóng đen lúc nãy, miệng ú ớ nói không ra lời... Lưu Hán ngồi xuống toan mở trói cho Ngục quan thì Hắc Tử Hoành vội ngăn lại:

- Hãy khoan hiền đệ! Để anh hỏi đã...

Hắn cúi sát xuống hỏi Ngục quan:

- Có phải ban do thám chăng?

Ngục quan lắc đầu lia lịa, nói hấp tấp:

- Không... Không... người của... Hoàng Quốc Kính... Lệ Hồng...

Hắc Tử Hoành nắm chặt vai Ngục quan kinh ngạc kêu lên:

- Lệ Hồng...?

- Phải! Nàng lấy chìa khóa để xuống hầm giam Đề đốc.

Lưu Hán vừa mở trói cho Ngục quan vừa thúc hối Hắc Tử Hoành:

- Mau lên đại huynh! Chúng ta hãy đến bao vây chúng, đừng để Hoàng Quốc Kính thoát thân.

Ngục quan đã định tĩnh tâm thần, vội nói:

- Không ngại điều đó! Chúng có xuống được hầm giam cũng không thể cứu Hoàng Quốc Kính ra. Hắn còn bị giam trong một phòng riêng chỉ có Đô thống mới mở được thôi...

Hắc Tử Hoành liền nói:

- Ngục quan hãy báo động lên đi, để vây bắt con tiện tì ấy...

Ngục quan liền ra cửa truyền quân canh nổi chiêng đồng lên báo động, trong lúc Hắc Tử Hoành bảo Lưu Hán:

- Hiền đệ về ngay dinh quan Đô thống báo tin ngay cho Phi công tử đến đây ngay. Phen này xem con tiện tì Lệ Hồng có chạy thoát được nữa chăng?

Bên ngoài, trống chiêng vang trời dậy đất, quân lính đang ngủ choàng tỉnh dậy, chụp gươm giáo tuôn ra bốn phía, canh phòng cẩn mật. Còn bao nhiêu, chúng đổ dồn về phía nhà riêng của Ngục quan. Hàng trăm bó đuốc được đốt lên sáng rực một góc trời. Đợi cho mọi người tề tựu đến, Ngục quan chỉ tay về phía nhà hầm hét lên:

- Hãy vây chặt nhà hầm! Có kẻ gian phi lẻn vào đấy!

*****

Lệ Hồng và Trương Bá lấy được xâu chìa khóa của Ngục quan, vội vàng ra nhà sau, thẳng đường đến nơi giam giữ các tội nhân. Chính nơi đó còn có hầm giam riêng Hoàng đề đốc.

Cả hai không ngờ hành động của mình từ lúc vào nhà ngục đến giờ đều bị hai tên Hắc Tử Hoành và Lưu Hán theo dõi.

Riêng Lệ Hồng, nàng rất nôn nao để được gặp mặt cha. Sau bao tháng trường xa cách, không biết ngày nay hình hài của cha nàng thay đổi thế nào rồi?

Trương Bá cứ lần theo bóng tối để đưa Lệ Hồng tới nhà giam. Chàng thận trọng từng bước một và rất tin tưởng ở sự sắp đặt của mình không hề sơ sót, đến nỗi phải để Lệ Hồng sa vào tay quân địch...

Bỗng Trương Bá đứng dừng lại nép mình sát gốc cây, nhìn dãy nhà trước mặt.

Chàng khẽ bảo Lệ Hồng:

- Đấy là ngục chánh, nơi giam giữ những phạm nhân trọng tội. Phải hạ các tên canh gác mới vào được bên trong.

Lệ Hồng toan rời chỗ núp để hành động thì Trương Bá đã nói:

- Tiểu thơ đừng làm náo động, để mặc tôi.

Chàng ngồi thụp xuống, rút trong mình ra mấy lưỡi đao nhỏ rồi bò lần tới trước.

Lệ Hồng đứng im xem họ Trương hành động ra sao?

Trương Bá đến gần bên cửa nhà giam thì ngồi dậy, nép sát vào bụi rậm.

Đàng kia, hai tên lính canh vô tình ôm giáo đứng gác, thỉnh thoảng lại bước qua bước lại cho khỏi phải ngủ gục.

Trương Bá lượm một viên đá, liệng sang bên kia nhà giam. Một tiếng động vang lên, hai tên lính canh đều giật mình, quay nhìn một hướng. Một tên cất tiếng hỏi lớn:

- Ai đó?

Trương Bá liền vung mạnh tay, một lưỡi đao bay vụt tới ghim phập vào lưng gã.

Gã thét lên một tiếng?Ôi? rồi ngã gục xuống. Tên kia hoảng kinh vừa quay đầu lại đã bị lưỡi đao thứ hai bay tới cắm ngay yết hầu. Hắn không la được tiếng nào, ngã nhào xuống giãy đành đạch.

Trương Bá lặng xem động tịnh một lúc rồi vung kiếm lên chạy đến trước nhà giam. Bên trong, toán lính canh vẫn không hay biết, nằm ngủ la liệt, đao kiếm ngổn ngang dưới đất.

Lệ Hồng thầm phục tài phóng dao của Trương Bá và biết là đến lúc mình phải hành động. Nàng rời chỗ núp theo chân Trương Bá.

Họ Trương quay lại bảo nhỏ vào tai nàng:

- Còn mấy tên lính ngủ kia! Tiểu thơ trông chừng cho tôi trói chúng lại. Nếu tên nào thức giấc, tiểu thơ giết ngay đi, đừng để cho chúng la ầm lên thì hỏng việc.

Lệ Hồng gật đầu rồi cùng Trương Bá lần vào trong. Nàng nhìn hai bên thấy bên trong những hàng song chạy dài đến cuối gian nhà, hàng nghìn người đang ngủ la liệt trên những ổ rơm. Nàng biết đây là những tội phạm bị giam giữ! Còn cha nàng ở nơi nào?

Trong khi đó, Trương Bá bắt trói cả bọn lính. Tên nào bị trói xong vừa choàng tỉnh thì Lệ Hồng đưa kiếm vào cổ hắn bảo nhỏ:

- Đừng động đậy! Mi mở miệng kêu lên thì đầu rời khỏi cổ.

Mấy tên lính bị bắt trói hồn phi phách tán, mặt tái xanh cứ liếc nhìn nhau không dám hé một lời.

Trương Bá nhìn quanh rồi chỉ tay về phía cuối gian nhà:

- Kia! Tấm bửng gỗ lim to lớn kia là cửa vào hầm giam Hoàng đề đốc.

Lệ Hồng vội chạy đến, dùng chìa khóa của Ngục quan tra vào ổ. Nàng xoay đi mấy vòng mới mở được tấm gỗ dầy cộm mà kiếm báu của nàng chắc chắn không thể nào phá nổi. Lệ Hồng càng phục sự tính toán của Trương Bá hơn.

Nàng vừa đẩy cánh cửa ra thì mùi ẩm ướt tanh hôi từ dưới hầm sâu xông lên nồng nặc. Lệ Hồng toan bước xuống thì Trương Bá đã ngăn lại:

- Tiểu thơ thận trọng! Coi chừng rơi xuống hầm sâu.

Chàng vội lấy cây đuốc trên vách để soi đường. Ánh sáng tỏa ra, Lệ Hồng nhìn thấy những cấp bực đưa xuống dưới hầm.

Bỗng bên ngoài tiếng chiêng trổng nổi lên vang trời dậy đất khiến Trương Bá kinh hãi kêu lên:

- Chết rồi! Chúng ta đã bị bại lộ.

Nhưng Lệ Hồng trong giờ phút này không còn nghĩ gì khác hơn là được gặp mặt cha nên vội chụp cây đuốc trên tay Trương Bá chạy xuống thang.

Trương Bá kinh hãi kêu lên:

- Tiểu thơ! Tiểu thơ hãy trở lại! Đừng liều lĩnh uổng mạng.

Song Lệ Hồng bị tình phụ tử thúc giục, nàng không thể rời khỏi nơi đây khi mà chưa được gặp mặt cha nàng.

Ánh đuốc bập bùng cháy sáng nhưng khắp hầm giam trống lạnh không một bóng người. Lệ Hồng kinh sợ vô cùng, cất giọng gọi vang:

- Cha ơi! Cha!

Tiếng nàng âm vang lạnh lẽo. Cha nàng đâu? Ông còn sống hay đã bị chúng âm thầm giết đi rồi? Lệ Hồng đau xót quá, lại cất tiếng gọi:

- Cha ơi! Cha!

Đâu đó có tiếng rên khe khẽ rồi một giọng nói phều phào phát ra:

- Ai đó... ai đã gọi ta...?

Nghe được tiếng cha, Lệ Hồng vui mừng quá, tìm khắp chung quanh. Nàng bỗng rợn người khi nhìn thấy một người nằm lù lù trong một hàng song sát vách. Nàng thật không ngờ chúng còn giam cha nàng trong phòng riêng dưới đáy hầm. Lệ Hồng quỳ xuống cất tiếng nghẹn ngào:

- Cha ơi! Con là Lệ Hồng đây!

Người bên trong chấn song khẽ động đậy, hai tay sờ soạng vào chấn song rồi ngẩng đầu lên. Lệ Hồng suýt kêu rú lên khi thấy mặt cha. Hoàng đề đốc ngày nay thật hốc hác tiều tụy, râu tóc mọc phủ xuống gần như không còn nhìn được nữa.

Lệ Hồng nức nở, nghẹn ngào:

- Cha! Trời ơi...! Làm sao cha đến nỗi này?

Hoàng đề đốc từ từ nhìn lên và khi thấy Lệ Hồng, đôi mắt lờ đờ của ông vụt sáng hẳn lên:

- Kìa... Con... Lệ Hồng! Sao... con... vào... được... nơi này...? Mẹ... con...

đâu? Cha tưởng... không còn thấy... mặt con nữa...

Lệ Hồng nắm chặt lấy hai bàn tay lạnh giá của cha, nước mắt tuôn tràn. Nàng chợt nhớ đến tình trạng cấp bách hiện tại trong vô cùng chua xót. Nhìn thấy cha trong hoàn cảnh bi thảm thế này làm sao nàng bỏ đi cho đành.

- "Không! Không! Nàng nhất định phải cứu cha nàng, dù có phải chết đi cũng không ân hận gì nữa."

Lệ Hồng đứng phắt dậy bảo Đề đốc:

- Cha! Cha lui vào trong để con phá ngục tù...

Hoàng đề đốc run rẩy nhìn con rồi từ từ lui vào trong.

Lệ Hồng vung kiếm lên chém hai nhát trên, dưới hàng song sắt. Thanh kiếm báu chém sắt như chém bùn, tiện lìa các chấn song để lộ một khoảng rộng.

Lệ Hồng không chậm trễ một phút, bước vào trong xốc cha lên vai, đem ra ngoài.

Nàng đau đớn vô cùng khi thấy thân thể của cha ngày nay chỉ còn da bọc xương.

Hoàng đề đốc đã yếu lắm rồi. Qua những ngày bệnh hoạn khổ sầu, ăn uống thất thường, ông đã thấy trước mặt tử thần lảng vảng. Bất ngờ Lệ Hồng vụt hiện đến rồi cứu ông, sự mừng vui làm cho ông quên đi ít nhiều đau đớn. Nhưng khi Lệ Hồng nhấc bổng ông lên, Đề đốc biết mình không còn sống được bao lâu nữa: ruột gan như quặn lên đau thắt lại... Ông kêu lên khe khẽ:

- Lệ Hồng... Lệ Hồng... Để cha xuống! Đừng cứu cha vô ích...

Lệ Hồng đã đến bực thang, bỗng nghe tiếng cha kêu khẩn cấp, vội vàng đặt ông xuống đất hỏi:

- Cha! Cha! Làm sao thế?

Đề đốc thở dốc lên, nhưng cố mỉm cười nhìn con:

- Lệ Hồng! Cha mừng là con đến được nơi đây... trong giờ phút... này... Cha sắp chết... con đừng...

Lệ Hồng ôm chầm lấy cha nói:

- Không! Không! Cha không chết đâu! Chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này, cha ơi!

Đề đốc lắc đầu:

- Con... đừng ngắt lời cha... để cha nói vì cha sắp lìa bỏ cõi đời... Mẹ con đâu?

Lệ Hồng biết không cần giấu diếm làm gì nữa, nên nghẹn ngào đáp:

- Cha ơi! Mẹ con đã từ trần ở Hạnh Hoa thôn... Mẹ con xin cha tha tội cho người không được tròn bổn phận.

Đôi mắt Đề đốc như mờ hẳn đi, trán ông nhíu lại: sự đau khổ đến mức tột cùng.

Lệ Hồng kinh hoảng gọi:

- Cha! Cha... đừng bỏ con cha ơi!

Đề đốc như qua cơn xúc động cuối cùng của đời mình, nói từng tiếng một, vẻ bình tĩnh lạ thường:

- Lệ Hồng... cha... không ngờ con chịu nhiều... đau khổ đến... thế. Nhưng trong thời ly loạn làm sao thoát được... những tai biến bất ngờ... Con hãy can đảm lên...

vượt qua... những thường... tình nhi nữ... để chiến đấu với... quân bạo ngược... cứu nước... và trả thù cho cha mẹ. Thôi cha...

Đề đốc nấc lên, co rúm đôi chân lại, ngoẻo đầu sang bên...

Lệ Hồng thét lên một tiếng:

- Cha!

Rồi gục đầu trên xác ông khóc thảm thiết.

Bên ngoài bỗng có tiếng quân reo tở mở. Lệ Hồng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu! Nàng đứng phắt dậy nhìn xác cha lẩm bẩm:

- Cù thị! Ta thề sẽ trả được thù này.

Nàng khòm xuống cõng cha lên vai rồi từ từ leo lên các bậc thang. Nhưng cửa hầm đã đóng chặt tự bao giờ. Lệ Hồng vung kiếm báu chém thẳng vào cánh cửa gỗ lim, nhưng vô hiệu quả vì cánh cửa quá dày.

Trong khi đó, bên ngoài là cả một sự hỗn loạn.

Từ lúc thấy Lệ Hồng nhất quyết xuống hầm sâu, Trương Bá không biết làm sao.

Chàng nhìn ra thấy quân canh ồ ạt tràn tới nhà giam, đuốc cháy sáng rực một góc trời.

Chàng biết mình và Lệ Hồng đang nguy ngập lắm nhưng đâu nỡ thoát thân một mình để Lệ Hồng rơi vào tay quân địch.

Dù sao cũng phải cố thủ đến kỳ cùng. Chàng chạy ra đóng chặt cửa lại, gài then cẩn thận.

Quân canh đã ập tới dộng cửa ầm ầm. Tiếng la hét của Ngục quan vang lên:

- Phá cửa vào! Mau lên! Phải bắt được bọn chúng.

Bọn tù nhân đã tỉnh giấc, xôn xao nhìn Trương Bá. Có tiếng hỏi:

- Tráng sĩ! Làm gì mà quân lính ầm lên thế?

Trương Bá thấy bọn tù nhân đang lao xao nhìn mình, bèn nảy ra một ý định.

Chàng cất tiếng đáp:

- Ta là người của Hoàng đề đốc! Ta cùng Lệ Hồng tiểu thơ đến đây để cứu Đềđốc và các người nhưng chẳng may quân canh hay biết được.

Bọn tù nhân ở đây một số đông là gia tướng của Hoàng đề đốc và những người đã bị bắt vì uất ức sự tàn bạo của quân Hán, nên chúng reo lên:

- Thế à? Sao tráng sĩ sao chưa thả bọn tôi ra. Tiểu thơ đâu?

Trương Bá đến bên cửa hầm lấy chìa khóa mở cửa ngục cho bọn tù nhân thoát ra, rồi bảo:

- Tiểu thơ đã xuống hầm tìm Hoàng đề đốc. Bây giờ quân triều vây chặt bên ngoài chúng ta làm sao cứu tiểu thơ ra thoát?

Tên chúa trùm của bọn tù nhân đáp lời Trương Bá:

- Tráng sĩ không lo! Chúng tôi chuẩn bị vượt ngục lâu rồi nên đã giấu được một số khí giới, gặp dịp này, chúng tôi sẽ quyết liệt đấu tranh.

Trương Bá hết sức vui mừng nói:

- Ta trông cậy vào các bạn. Dù sao cũng phải cứu tiểu thơ ra khỏi chốn này.

Tên chúa trùm dõng dạc bảo các anh em:

- Từ lâu rồi, ta chỉ chờ đợi phút này để tận diệt lũ chúng. Anh em hãy chiến đấu đến cùng. Ai thoát thân được hãy tìm đến địa điểm mà ta đã dặn dò. Phải tận lực để bảo vệ Lệ Hồng tiểu thơ.

Trương Bá tin tưởng được phần nào, đến bên cửa hầm để gọi Lệ Hồng.

Trong khi đó, quân canh càng phá cửa dữ dội hơn.

Như có sẵn một chiến thuật, bọn tù nhân phát khí giới xong liền vẹt sang hai bên rồi từ từ gỡ then cửa.

Bên ngoài, quân canh đang ùn ùn xô cửa, bị mất thăng bằng chúng tràn vào té ngổn ngang.

Bọn tù nhân túa ra chém giết, máu đỏ lan tràn...

Bọn tù nhân phía trước đã thừa thế tràn ra, lăn xả vào quân canh chém giết, cố vạch lấy con đường máu để cứu Lệ Hồng.

Ngục quan, trước sức phản công mãnh liệt đó lộ vẻ lo âu, Hắc Tử Hoành thấy thế vội trấn an lòng lão:

- Lão quan không lo, Lưu Hán đã đến báo tin cho Phi công tử! Người sẽ kéo bộ tướng đến bây giờ...

Ngục quan nhìn Hắc Tử Hoành rồi thét vang lên để nung lòng quân sĩ:

- Hãy chặn chúng lại! Quân cứu viện sắp đến kia rồi.

Nghe đến quân cứu viện, quân sĩ thêm phần hăng hái, cố vây chặt các tù nhân khiến họ cũng nao núng ít nhiều...

Tuy nhiên, quân sĩ không thể lọt vào trong nhà giam được, vài tên liều lĩnh vượt qua bực cửa liền bị giết ngay.

Trương Bá thấy tình thế không khả quan lắm liền đóng ập cửa hầm, đứng chắn ngang qua, tay cầm chặt thanh báu kiếm. Chàng không khỏi sốt ruột vì Lệ Hồng mãi không thấy trở lên!

Chàng lo ngại Lệ Hồng gặp phải chuyện chẳng lành dưới hầm sâu. Nhưng xem chừng bọn tù nhân không đẩy lui được quân canh, chàng không dám liều xuống hầm vì lỡ quân canh ập tới đây thì chàng và Lệ Hồng hết đường trốn chạy.

Bỗng Trương Bá nghe có tiếng dộng cửa "thình, thình", chàng đoán chắc Lệ Hồng đã trở lên, nên vội vàng mở cửa hầm.

Lệ Hồng vụt hiện ra, đôi mắt đỏ ngầu, trên vai cõng theo một xác người.

Trương Bá bước đến bên nàng rồi kinh hoảng kêu lên:

- Trời ơi! Hoàng Dề-đốc! Sao người ra đến nông nỗi này tiểu thơ?

Lệ Hồng trông thấy bọn tù nhân đang chiến đấu oai hùng với quân canh ngục thì hiểu ngay tình thế. Nàng trao xác Hoàng đề đốc cho Trương Bá rồi dặn dò:

- Trương tráng sĩ! Thiếp xin phú thác tráng sĩ đem thây cha thiếp về miếu Long Vương cho Huyền Châu bá phụ tẩm liệm. Thiếp ở lại đây với các tù nhân và sẽ chiến đấu đến phút cuối cùng, để trả thù cho cha thiếp.

Trương Bá ôm lấy xác Hoàng đề đốc rồi bảo Lệ Hồng:

- Không nên! Tiểu thơ đừng liều chết như vậy. Hãy đem thây Hoàng đề đốc về miếu để tôi ở lại đây!

Lệ Hồng lắc đầu nói:

- Tráng sĩ không thấy rõ tình thế này sao? Bọn chúng cố ý vây bắt cho được thiếp thì làm sao thiếp có thể mang cha thiếp về miếu cho được an toàn? Tráng sĩ hãy giúp thiếp việc này đi, tấm thân thiếp còn kể làm gì nữa!

Nàng nói xong, không đợi Trương Bá đáp lời, vung kiếm lên xông thẳng vào bọn quân canh chém nhầu.

Các tù nhân, từ lúc thấy xác Hoàng đề đốc, máu căm thù đã dâng lên cao độ, nên vừa thấy Lệ Hồng tiến lên, họ cũng thề "quyết tử" để tiêu diệt kẻ địch, trả thù cho Đề đốc.

Chúa trùm bọn tù nhân vung đoản đao lướt tới bên Lệ Hồng rồi truyền anh em:

- Hãy bảo vệ tiểu thơ đến cùng! Phải giết hết bọn cầm thú sài lang để trả thù cho Hoàng đề đốc.

Hắn vừa dứt lời thì bọn tù nhân la vang dậy rồi tràn ra ngoài như nước vỡ bờ.

Trương Bá, trước tình thế đó không biết làm sao đánh theo lời ủy thác của Lệ Hồng. Chàng xốc thây Đề đốc lên vai rồi lẩn theo đám loạn quân tìm cách thoát thân.

Quả đúng như dự đoán của Lệ Hồng, bọn quân canh cốt ý bắt cho được nàng nên nàng đến đâu là chúng ùa theo đến đấy.

Trương Bá nhờ thế mà đem thây Hoàng đề đốc thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng. Chàng đi dần qua những chỗ tối để đến sát bờ tường lao ngục.

Trong khi đó, Lệ Hồng và các tù nhân càng chiến đấu mãnh liệt hơn. Họ tiến đến đâu là hạ bọn quân canh đến đấy khiến chúng đâm ra sợ hãi, không dám xáp đến gần nữa...

Hắc Tử Hoành rất nóng ruột vì mãi Phi Hồng Phong và Lưu Hán không đến tiếp ứng nên vội rời Ngục quan, rút kiếm ra, phóng mình đến đến đón Lệ Hồng.

Vừa thấy tên giặc mặt đen, Lệ Hồng đã sôi lên niềm uất hận:

- À! Không ngờ lại gặp mi ở chốn này! Cha ta đã chết dưới hầm sâu cũng vì thầy trò của mi. Ta thề sẽ giết hết chúng bây để báo phụ cừu...

Hắc Tử Hoành cười lên khanh khách:

- Tiện tì! Chết đến nơi mà còn múa mép. Hãy xem đây.

Hắn nhảy vụt tới, vung kiếm chém bổ vào đầu Lệ Hồng. Nàng thiếu nữ họ Hoàng đã từng giao đấu với hắn trên đài trong đêm hội Hoa đăng, nên vừa né tránh vừa cười vang lên nhạo báng:

- A ha! Tên mặt đen kia! Ngươi đã từng bị ta làm nhục ở trên đài, vẫn chưa biết xấu hổ ư?

Nàng nói xong liền chém thẳng vào vai hắn nhanh như gió.

Hắc Tử Hoành từ hơn một năm nay đã học thêm nhiều thế kiếm bí hiểm nên có vẻ khinh thường Lệ Hồng. Hắn không thèm đáp lời, chỉ rút kiếm về đỡ mạnh lên.

Hai thanh kiếm chạm vào nhau tóe lửa. Một tiếng "kẻng" vang lên, cả hai đều dội ngược trở lại. Hắc Tử Hoành thốn cả cánh tay, riêng Lệ Hồng không hề hấn gì cả nhưng trong thế đỡ vừa rồi của Hắc Tử Hoành, nàng biết hắn khá hơn trước nhiều, nên càng thận trọng hơn.

Trong khi đó, bọn tù nhân cũng hăng hái không kém trước nên đánh giạt bọn lính canh về một phía.

Ngục quan thấy bên mình sắp bị đàn áp, liền thét quân canh nổi trống kêu cứu.

Tiếng trống vang dội làm xao động cả đêm sâu.

Ở trong dinh Đô thống Phi Hồng Xà, Lưu Hán rất kinh ngạc về thái độ của công tử Phi Hồng Phong. Chàng đã không tiếp cứu nhà ngục mà lại truyền quân sĩ tăng cường thêm để canh phòng quanh dinh thự cho cẩn mật.

Phi Hồng Phong còn bảo:

- Nếu chỉ có Lệ Hồng và một tên gia tướng nữa thì có cần gì đến ta tiếp cứu...

Nhưng khi tiếng trống kêu cứu vang dội đêm trường thì Lưu Hán càng khẩn khoản Hồng Phong hơn:

- Công tử cho quân đi ngay cho! Nguy cấp đến nơi rồi...

Đến lúc đó, Hồng Phong mới nói rõ ý mình:

- Ta chưa tiếp cứu nhà ngục vì đang lo sợ bọn chúng đánh úp vào dinh thự của cha ta.

Lưu Hán chợt hiểu sự lo xa của Phi Hồng Phong, nhưng tiếng trống kêu cứu của Ngục quan làm cho hắn không yên dạ.

Lưu Hán liền nói với Hồng Phong:

- Công tử! Xin cho một đội quân, tôi đi tiếp viện Ngục quan cũng đủ rồi.

Phi Hồng Phong chưa kịp đáp thì bên ngoài cổng dinh bỗng có tiếng vó câu rộn rịp. Hồng Phong cả kinh nhìn xuống thấy đuốc cháy sáng rực, một đoàn kỵ sĩ đang nhắm hướng nhà lao trực chỉ.

Phi Hồng Phong vui mừng reo lên:

- Kìa! Đội do thám đã tới, ta còn lo gì nữa!

Lưu Hán không đáp, chạy vội xuống lầu rồi nhảy lên mình ngựa, đuổi theo đoàn kỵ sĩ trong lúc Phi Hồng Phong gọi giật lại:

- Lưu Hán! Lưu Hán! Chờ ta đi với...

*****

Giữa lúc đó, trên bực thành lao ngục, một bóng trắng nép mình trên một tàng cây đang chăm chú nhìn trận thế.

Khi thấy Lệ Hồng sắp hạ Hắc Tử Hoành, còn bọn tù nhân thì dồn quân canh về một phía, bóng trắng lẩm bẩm:

- Lệ Hồng quả là trang nữ kiệt, lúc nào cũng hùng dũng hiên ngang.

Bỗng nhiên bọn quân canh đều lộ vẻ hân hoan, chúng vừa giao đấu mà vừa nhìn ra ngoài vòng rào thì thấy đuốc cháy sáng rực một góc trời, đoàn do thám đang tiến lần tới. Bóng trắng biết ngay là quân cứu viện, liền rút thanh báu kiếm, chuyển mình xuống nóc nhà ngục để nhìn cho rõ hơn.

Riêng Lệ Hồng đã thấy thế nguy về mình nên càng đánh ráo riết. Nàng dùng toàn những thế kiếm bí truyền quyết hạ ngay Hắc Tử Hoành.

Tên tướng mặt đen, sau mấy mươi hiệp đã biết tài mình chưa qua được Lệ Hồng, hắn cẩn thận từng thế kiếm chớ không dám khinh thường như trước nữa. Tuy nhiên hắn quyết kềm giữ Lệ Hồng không cho hở một đường gươm...

Bỗng Lệ Hồng thét to lên một tiếng, chém bạt ngay cổ Hắc Tử Hoành.

Hắn vừa thụp đầu xuống tránh thì thiếu nữ đã rút kiếm về và nhanh như chớp, đâm thẳng vào ngực hắn. Hắc Tử Hoành không ngờ Lệ Hồng nhanh nhẹn như vậy nên chỉ kịp lách mình sang bên...

Mũi kiếm sớt vào hông Hắc Tử Hoành, máu trào ra áo...

Hắc Tử Hoành rú lên một tiếng ngã nhào sang bên cạnh. Lệ Hồng thừa thế vọt lên trước, vạch đường cho bọn tù nhân tiến lên.

Nhưng đã trễ lắm rồi, đoàn người ngựa của bọn do thám đã đến sát cổng nhà lao...

Bóng trắng nằm trên nóc nhà bỗng bò dậy lẩm bẩm:

- Ta phải hành động ngay mới được, không thì Lệ Hồng sẽ nguy mất.

Bóng trắng chuyền mình sang tàng cây rậm rạp rồi nhảy xuống hết sức nhẹ nhàng.

Trong khi đó, quân canh như thêm phần hăng hái, vây chặt lấy các tù nhân...

Lệ Hồng đã thấy rõ sự thất bại về phía mình, nhưng vẫn không nao núng và xông xáo khắp nơi. Lưỡi kiếm trên tay nàng bay đến đâu thì quân canh rạp mình đến đó.

Bọn do thám vừa qua cửa nhà lao thấy dạng nàng liền dồn tới, vung kiếm chém bổ xuống đầu nàng.

Lệ Hồng nào phải tầm thường. Nàng đã từng vào sang ra tử trong các trận thư hùng còn nguy hiểm hơn nhiều nên vẫn điềm tĩnh giao đấu.

Một tên do thám hớ hênh vừa vung kiếm chém vút xuống thì Lệ Hồng vội vã vọt lên tránh đà kiếm và lôi hắn luôn xuống ngựa.

Nàng lại phóng mình cướp lấy ngựa rồi ra roi chạy khỏi vòng vây.

Bọn do thám đâu để cho nàng thoát thân dễ dàng như vậy nên giục ngựa đuổi theo. Quân canh trùng diệp nên Lệ Hồng không chạy xa hơn được.

Tiếng Ngục quan lại vang lên:

- Tiện tì! Mau hàng phục, đừng chống cự nữa vô ích!

Câu nói của hắn lại tắc nghẹn đi vì tự dưng bốn bề lao ngục lửa bốc cháy rực trời.

Bọn do thám và quân canh thấy ánh lửa ngỡ bè đảng Lệ Hồng tấn công vào nên đều nhốn nháo cả lên...

Ngục quan bỏ ngang cuộc vây bắt Lệ Hồng, chạy đến các chỗ cháy hỏi dồn dập:

- Chuyện gì thế? Chuyện gì thế? Quân nghịch tấn công ư?

Không một tên quân canh nào biết được vì sao lửa phát cháy dữ dội như thế.

Trưởng đội do thám trước tình thế ấy, liền phân chia quân dọ thám để tiếp tay với quân canh chữa lửa và phòng giữ các nơi. Chính đội trưởng cũng nghĩ rằng bè đảng của Lệ Hồng đã khởi cuộc tấn công vào nhà ngục.

Về phần Lệ Hồng và các tù nhân đều hết sức phấn khởi nên phản công mãnh liệt.

Chúa trùm bọn tù nhân bỗng cất tiếng bảo Lệ Hồng:

- Tiểu thơ! Đừng bận tâm đến bọn tôi! Hãy thoát mau đi!

Lệ Hồng giục ngựa tới bảo chúa trùm bọn tù nhân:

- Không! Anh em hãy gắng lên! Sống chết có nhau!

Chúa trùm lắc đầu:

- Tiểu thư đừng nghĩ thế! Phải thoát thân để lo cho đại cuộc chứ.

Lệ Hồng đành rời bọn tù nhân, tiến thẳng về phía cửa nhà lao.

Bọn do thám sợ nàng thoát thân, cố sức đuổi theo. Các tù nhân thừa thế đánh dồn ra phía cửa tiếp sức với Lệ Hồng. Chúng thấy lửa rực trời bốn phía thì đinh ninh có người đánh phá bên ngoài nên càng xông xáo, chém giết hăng hái gấp bội phần.

Lệ Hồng còn đang phân vân chưa biết thoát đường nào vì cửa nhà ngục đóng chặt thì chợt thấy một người vận toàn đồ trắng, bao mặt bằng vải đen, giục ngựa đi về phía nàng. Lệ Hồng chưa kịp nhận ra ai thì người lạ đã đến sát bên nàng bảo:

- Tiểu thơ! Hãy theo tôi!

Lệ Hồng nhận được ngay tiếng nói của Phi Hồng Yến thì reo lên:

- Ồ! Cô nương!

Bóng trắng bí mật ấy chính là Phi Hồng Yến. Lúc nãy, nàng đang ở dinh thự, chợt nghe Lưu Hán báo tin Lệ Hồng phá ngục thì hết sức lo sợ, vội đến ngay để tìm cách cứu nàng...

Còn Lệ Hồng, nhận được bạn xong không dám chậm trễ phút nào, giục ngựa theo ngay.

Bấy giờ hai người, hai tay kiếm bay vun vút như cuồng phong, như vũ bão khiến quân canh và bọn do thám hồn phi phách tán không dám đến gần nữa!

Phi Hồng Yến đưa Lệ Hồng đến sát vòng thành nhà lao rồi bảo bạn:

- Tiểu thơ, ráng vượt qua khỏi vòng thành, để mặc tôi cầm giữ chúng lại.

Lệ Hồng tỏ vẻ phản đối vì không muốn thoát thân một mình nhưng Phi Hồng Yến nói tiếp:

- Tiểu thơ an lòng, tôi sẽ rời khỏi nơi đây rất dễ dàng và mong gặp tiểu thơ, sáng mai nơi nào cũng được vì có việc rất cần.

Lệ Hồng vội đáp:

- Nếu thế, phiền tiểu thơ hãy đến miếu Long Vương.

- Miếu Long Vương?

Phi Hồng Yến kinh ngạc kêu lên, nhưng nàng chưa kịp hỏi Lệ Hồng thì quân do thám đã tràn tới.

Hồng Yến quay lại vung kiếm báu chặn đứng quân nghịch. Lệ Hồng thừa dịp phóng mình lên chảng ba một cây cổ thụ, chuyền nhanh qua cành lá đến trên đầu tường bao quanh nhà ngục.

Nàng quay nhìn cuộc hỗn chiến lần cuối cùng rồi nhảy xuống hào sâu, lội sang bên kia bờ.

Quân do thám thấy Lệ Hồng thoát khỏi vòng vây thì căm hận kẻ lạ mặt vô cùng.

Chúng quyết giết cho được kẻ kia để có cớ khỏi bị khiển trách...

Nhưng kiếm pháp của chúng nào có nghĩa gì trước một Phi Hồng Yến tài lực phi phàm?

Nàng giao đấu cầm chừng một lúc, chờ cho Lệ Hồng thoát khỏi vòng vây rồi mới vận dụng toàn lực đánh giạt chúng sang hai bên. Nàng thừa thế vọt mình thối lui, lẩn nhanh vào bóng tối.

Quân do thám hùng hổ đuổi theo, nhưng đã mất hút bóng nàng...

Phi Hồng Yến chạy một đỗi xa liền nép sát vào vòng thành đợi cho quân do thám vượt khỏi mới gỡ chiếc khăn bao mặt, giắt kiếm báu vào lưng, choàng phủ bên ngoài một chiếc áo màu hồng...

Nàng nhìn trước, nhìn sau xem động tịnh rồi lần về phía cửa nhà lao để tìm cách thoát thân.

Bỗng có tiếng kêu la vang dậy từ bên ngoài vọng vào:

- Mở cửa! Mở cửa! Công tử đến đây!

Bọn quân canh nhao nhao một lúc, mở cửa. Phi Hồng Phong kéo bọn gia tướng vào nhà ngục.

Giữa lúc đó, các tù nhân bên trong vẫn chống cự lại một cách quyết liệt nhưng sức yếu lần đi.

Hồng Phong nhìn qua trận thế liền truyền gia tướng xông vào tiếp tay với quân do thám và quân canh để diệt ngay bọn tù nhân khởi loạn và dập tắt ngọn lửa đang cháy xung quanh ngục.

Hồng Yến bắt đầu lo ngại:

- "Nếu Hồng Phong bắt gặp ta ở nơi đây trong trường hợp này thì làm sao ta khỏi bị nghi ngờ?"

Từ lâu rồi, đối với gia đình, Hồng Yến chỉ là một thiếu nữ yên lặng sống trong khuê phòng chớ có biết đâu nàng đã bí mật học "cung kiếm" của vị sư mẫu chùa Châu Diên ở ngoài thành Phiên Ngưng.

Sư mẫu đã tiên đoán được vận nước, hiểu được lòng cương trực của Phi Hồng Yến dù sinh hoạt trong một gia đình bạo ngược tham lam, vẫn một dạ thương nước thương nòi, nên chẳng quản khó khăn truyền hết bí thuật của nghề "cung kiếm" trong những buổi chiều Hồng Yến lên chùa dâng hương...

Đôi khi, trong những đêm thanh vắng, chờ lúc mọi người an giấc, Hồng Yến lại lẻn lên chùa để nghe lấy lời khuyên nhủ vàng ngọc hay luyện thêm những thế kiếm phi phàm...

Hồng Yến vẫn giữ bí mật với cha, anh, những người không cùng chí hướng với nàng.

Bỗng dưng hôm nay nàng đến nhà ngục giữa cơn hỗn loạn, không một duyên cớ, chắc chắn anh nàng sẽ nghi ngờ.

Đối với Ngục quan hay bọn do thám, nàng có thể dùng lý lẽ này khác để qua mắt chúng, chớ đối với Hồng Phong, anh nàng sẽ hiểu rõ sự gian dối ngay...

Hồng Yến chợt thấy Hắc Tử Hoành đang nằm quằn quại bên cửa nhà lao thì nảy ra một ý định! Nàng giả bộ vừa hay tin Hắc Tử Hoành bị thương nên liều mình đến đây. Anh nàng và bọn do thám sẽ không nghi ngờ mà còn hài lòng là khác!

Phi Hồng Yến thực hành ngay ý định đó.

Nàng tiến ra phía cửa và thừa lúc quân canh lộn xộn, bước đến bên Hắc Tử Hoành tỏ vẻ hoảng thốt:

- Kìa! Hắc tráng sĩ! Trời ơi! Làm sao người ra đến nỗi này?

Bọn lính canh quay lại thấy Phi Hồng Yến thì sửng sốt nhìn nhau, rồi không ai bảo ai, chúng tản ra nhường chỗ cho Hồng Yến.

Hắc Tử Hoành đau đớn vô cùng, nhưng nhìn thấy Phi Hồng Yến, hắn không giấu được vẻ sung sướng gọi nhỏ:

- Tiểu thơ!

Hồng Yến ngồi xuống nói ngay:

- Tráng sĩ hãy nằm yên đừng động đậy. Tôi vừa hay tin chẳng lành nên vội đến đây.

Rồi nàng quay sang thét quân canh:

- Bây đâu! Hãy đưa tráng sĩ về dinh cho ta buộc thuốc.

Hắc Tử Hoành sung sướng vô cùng và không cần đoán xét xem vì sao Phi Hồng Yến đến đây. Hắn nhất định là Hồng Yến mới tìm đến nơi nguy hiểm này...

Khi bọn quân canh dùng võng để khiên hắn về dinh quan Đô thống thì Hắc Tử Hoành nhìn Hồng Yến với đôi mắt trìu mến lạ thường. Hắn lẩm bẩm:

- Đa tạ ơn tiểu thơ!

Hồng Yến mỉm cười không đáp, đi sát bên hắn, ngang nhiên rời khỏi nhà ngục nơi mà nàng vừa làm thay đổi cả tình thế!

Giữa khi đó, bọn tù nhân đã hoàn toàn bị đàn áp: người chúa trùm bị giết chết trong khi hỗn loạn nên họ như rắn không đầu! Lửa cháy quanh nhà ngục cũng đã hạ ngọn!

Phi Hồng Phong, Ngục quan và đội trưởng ban do thám liền vào nhà giam để thăm chừng Hoàng đề đốc.

Ngục quan cho Phi Hồng Phong biết Lệ Hồng cùng "người bí mật" đã thoát thân nhưng chắc chắn không cứu được Hoàng đề đốc.

Nhưng khi cả bọn đốt đuốc xuống hầm sâu thì thấy các chấn song đều bị phá bỏ, Hoàng đề đốc mất dạng tự bao giờ.

Ngục quan kinh hãi run lên cầm cập:

- Trời! Hoàng Quốc Kính trốn thoát rồi ư?

Thật là một tin sét đánh. Chính Phi Hồng Phong và đội trưởng do thám cũng khiếp vía vô cùng! Biết làm thế nào trả lời với Cù thái hậu đây?

Cả ba toán quân mà không hạ được Lệ Hồng để Đề đốc trốn thoát thì khó tránh được phen này Cù thái hậu xử tội cả ba.

Phi Hồng Phong bỗng nói:

- Cửa nhà ngục khóa chặt mà Lệ Hồng không đem Hoàng Quốc Kính đi theo thì chắc chắn lão già ấy còn trốn lẩn quẩn ở đây. Ngục quan còn chờ gì nữa mà không truyền cho quân sĩ lục soát cẩn thận từng góc tường, từng bụi rậm ngay đi!

Ngục quan hồn phi phách tán, chưa biết định liệu lẽ nào nên đành vâng theo lời Phi Hồng Phong.

Lệnh Ngục quan vừa truyền ra, quân canh liền đốt thêm đuốc và lục soát khắp nhà lao.

Đội trưởng do thám cũng hạ lệnh cho quân mình tiếp tay với quân canh đi lùng kiếm ráo riết.

Phi Hồng Phong rời khỏi nơi giam giữ tội nhân thì gặp ngay Lưu Hán.

Hồng Phong toan hỏi về Hắc Tử Hoành thì Lưu Hán đã thì thầm bên tai chàng:

- Công tử! Tiểu thơ mới vừa đến đây!

Hồng Phong kinh ngạc kêu lên:

- Phi Hồng Yến đến đây? Vô lý! Em ta vốn sợ những cuộc chém giết kia mà!

Lưu Hán đáp:

- Tôi cũng ngạc nhiên như công tử nhưng quân canh bảo rằng tiểu thơ theo chân công tử vào nhà ngục vì hay tin Hắc đại huynh bị thương! Người đã cho quân võng Hắc Tử Hoành về dinh buộc thuốc.

Phi Hồng Phong lặng yên có vẻ suy nghĩ lung lắm. Hành động của Phi Hồng Yến thật lạ lùng. Nàng có bao giờ rời khỏi dinh thự lúc ban đêm.

Hơn nữa, lại vào nhà ngục để săn sóc cho Hắc Tử Hoành, một người mà nàng không thích. Hồng Phong lại càng nghi ngờ hành động của em.

Có thể nàng mến Hắc Tử Hoành chăng? Thật lòng dạ người thiếu nữ rất khó hiểu!

Ngục quan chợt đến, nét mặt lo âu:

- Công tử! Đề đốc Hoàng Quốc Kính đã thoát thân rồi...

Đội trưởng do thám cũng bảo chàng:

- Nguy lắm rồi! Quốc Kính thoát được thì loạn đến nơi thôi. Bè đảng của hắn từ Hạnh Hoa thôn đã về đây từ mấy hôm nay! Không những một mình Lệ Hồng mà còn nhiều tay kiếm khách đại tài.

Hồng Phong có vẻ lo ngại:

- Trước tình thế này, cha tôi lại đi vắng! Thật tôi không biết hành động ra sao bây giờ?

Đội trưởng bỗng nói:

- Tôi nghĩ là chúng ta nên hợp quân lại lục soát ngày đêm khắp hoàng thành, xem chúng thoát đi đàng nào...

Hồng Phong không biết liệu sao, vội nghe theo:

- Được rồi! Tôi xin hợp quân cảnh vệ và các gia tướng cho theo Đội trưởng ngay.

Cả bọn giục ngựa ra khỏi nhà lao, trong khi ở chân trời, ánh hồng vừa ló dạng.

*****

Miếu Long Vương im lìm ghê rợn. Dưới hầm sâu như bao phủ màu tang chế thê lương.

Trương Bá đã liều chết vượt vòng thành mang xác Hoàng đề đốc về đến miếu vào lúc rạng đông. Mọi người thấy chủ nhân đã chết đều uất hận như điên cuồng, toan ùa đi phá ngục.

Huyền Châu đạo sĩ ôm xác Hoàng đề đốc vào lòng, nét mặt lạnh lùng càng lạnh lùng hơn. Thấy mọi người quá uất hận có thể đi đến những hành động ngông cuồng nên Huyền Châu từ từ nói:

- Các con hãy bình tĩnh, đừng vì một phút nóng lòng mà hư cả việc lớn! Dù sao Hoàng đề đốc cũng đã hy sinh cho đại cuộc rồi... Bây giờ chỉ ngại cho Lệ Hồng...

Các gia tướng lao nhao lên:

- Lệ Hồng tiểu thơ! Lệ Hồng tiểu thơ! Chúng ta phải cứu người ngay đi...

Huyền Châu đạo sĩ quay sang Trương Bá. Gã nhìn xuống đất, đôi dòng lệ lăn tròn xuống má:

- Nếu anh em nghĩ rằng ta phải hy sinh cho chủ thì nên đến nhà ngục ngay bây giờ vì không còn cách nào giải cứu tiểu thơ được nữa! Bên rong quân canh vây chặt, còn bên ngoài bọn do thám cũng vừa đến nơi! Tiểu thơ quyết lòng ở lại, cho tôi đem xác Hoàng đề đốc về đây cho được an toàn... Còn nếu ta nghĩ đến đại cuộc thì thù này ắt có ngày trả đặng.

Song các gia tướng đều tuốt gươm ra rồi bẩm Huyền Châu đạo sĩ:

- Trước tình cảnh này, chúng con không thể yên lòng được khi mà tiểu thơ đang chiến đấu một cách tuyệt vọng với quân thù.

Cả bọn ùn ùn kéo ra cửa hầm. Họ chưa kịp bước lên thì đã có tiếng động phía trên, rồi cửa hầm sịt mở. Cả bọn kinh hoảng, lùi bước trở lại, thủ thế...

Một bóng người tuột xuống thang.

Các gia tướng chợt reo lên:

- Kìa! Tiểu thơ!

Lệ Hồng bơ phờ, hốc hác, nhìn mọi người với đôi mắt buồn khổ vô cùng...

Trương Bá chạy đến bên nàng:

- Tiểu thơ làm sao thoát được về đây?

Huyền Châu đạo sĩ cũng lộ vẻ vui mừng.

Nhưng Lệ Hồng không kịp đáp, nhìn thấy xác cha liền chạy đến ôm chầm lấy, khóc nức nở. Các gia tướng đều quỳ xuống, gục đầu ủ rũ. Sự căm hờn như lắng xuống tận đáy lòng...

Có tiếng khóc nghẹn ngào, có những giọt nước mắt hờn căm lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ, từng chịu đựng nhiều khổ đau trong cuộc đời...

Huyền Châu đạo sĩ bước đến nắm lấy vai Lệ Hồng, bảo:

- Lệ Hồng con! Con đừng quá bi lụy không nên! Hãy để ta tẩn liệm cho người.

Lệ Hồng nước mắt ràn rụa quay nhìn mọi người rồi nhìn đạo sĩ nói:

- Bá phụ! Cha con đã chết trên tay con! Làm sao con quên được hình ảnh đau thương lúc người run rẩy sờ soạng lên các chấn song tù...

Nàng lại khóc ngất, ôm chầm lấy cha:

- Cha ơi!

Huyền Châu đỡ Lệ Hồng đưa sang gian phòng bên cạnh rồi bảo:

- Lệ Hồng! Bá phụ rất thấu hiểu nỗi đau khổ của con, nhưng số kiếp đã định vậy con đừng quá ưu phiền mà hãy nghĩ đến việc lớn. Rồi đây cũng có ngày bè đảng của ác phụ sẽ đền tội của chúng...

Lệ Hồng ngồi thẫn thờ như lúc mẹ nàng từ giã cõi đời.

Huyền Châu nói tiếp:

- Con hãy nằm nghỉ, để ta lo việc tẩn liệm cho Đề đốc.

Lệ Hồng nằm xuống giường chân tay rã rời vì sau một đêm chiến đấu không ngừng. Nàng thiếp dần đi lúc nào không biết.

Khi Lệ Hồng bừng tỉnh dậy thì nghe bên ngoài có tiếng lao xao rồi im bặt. Ngỡ rằng có chuyện chẳng lành, nàng chạy vội ra thì thấy Phi Hồng Yến đang quỳ trước quan tài cha nàng... Mọi người cùng đứng im lìm nhìn hai hàng bạch lạp cháy leo lét dài theo nắp áo quan.

Lệ Hồng cảm động nhìn bạn, rồi không tự chủ được, nàng chạy đến ôm chầm lấy Hồng Yến nghẹn ngào:

- Tiểu thơ!

Hai người ôm lấy nhau không nói nên lời. Cả hai người đều rơm rớm nước mắt.

Phi Hồng Yến thoát được khỏi nhà lao về đến dinh thự. Nhớ lời giao hẹn với Lệ Hồng, nàng vội vã đến ngay miếu Long Vương. Nàng lảng vảng bên ngoài rất lâu, nhưng càng trông càng vắng. Hồng Yến vừa định bỏ đi thì Huyền Châu đạo sĩ đã cho người dẫn đường đưa nàng xuống hầm sâu.

Hồng Yến kinh ngạc vô cùng, không ngờ trong miếu hoang này lại có con đường hầm bí mật... Nếu sào huyệt ở đây không hề bị bọn do thám của Cù thái hậu khám phá được thì suy đoán của nàng về việc quân Hán bao vây dinh Lữ quốc công là không đúng ư?

Phi Hồng Yến vừa toan hỏi Huyền Châu đạo sĩ để rõ việc chợt thấy một chiếc quan tài leo lét ánh đèn, bên trên bài vị ghi rõ danh tánh Hoàng đề đốc. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống. Đến lúc Lệ Hồng ôm chầm lấy nàng thì Phi Hồng Yến không cầm được nước mắt. Nàng thương bạn và oán hận cha, anh đã theo Cù thái hậu làm tan nát gia đình Đề đốc. Lâu lắm nàng mới hỏi được một câu:

- Tiểu thơ, làm sao bá phụ đến nỗi này?

Lệ Hồng nghẹn ngào thuật lại giờ phút hấp hối của cha già dưới hầm sâu sau những ngày bị giam cầm khổ cực. Hồng Yến chua xót quá, gục đầu bên quan tài kẻ bạc số kêu khóc thảm thiết:

- Trời ơi! Sao cha tôi lại nhẫn tâm đến thế!

Mọi người đều bùi ngùi xúc động. Lệ Hồng càng thấy thương bạn nhiều hơn. Hồi lâu, như dằn bớt xúc động, Phi Hồng Yến hỏi:

- Bọn do thám có tìm đến đây chăng? Anh Kiệt đại huynh, công tử Lữ Kỳ đâu cả rồi?

Lệ Hồng đáp:

- Bọn đo thám có đến nhưng không tìm được cửa hầm! Liêu Cốc bá phụ, Anh Kiệt... đều ra bờ Nam Hải giải cứu Thái tử...

Phi Hồng Yến vội hỏi:

- Thế tại sao dinh thự Quốc công bị quân Hán bao vây?

Mọi người đều sửng sốt trước hung tin đó. Huyền Châu đạo sĩ vội hỏi:

- Con nói sao? Có bao giờ chúng dám hành động như vậy?

Phi Hồng Yến quả quyết:

- Thưa bá phụ, chính mắt con đã thấy quân Hán đứng chận trước cổng dinh Quốc công từ chiều hôm qua. Con đã ngờ là các bạn ở Hạnh Hoa thôn vừa về đến đây đã bại lộ.

Huyền Châu đạo sĩ lo sợ lắm nhưng ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, quay sang bảo Trương Bá:

- Con hãy đến ngay dinh thự của Lữ quốc công xem hư thực thế nào?

Trương Bá vâng lời theo đường hầm đi ngay. Lệ Hồng bỗng hỏi Phi Hồng Yến:

- Tiểu thơ đến gặp tôi còn có việc gì khác nữa chăng?

Phi Hồng Yến vội nói:

- Nguy cấp lắm tiểu thơ ạ! Tôi vô tình đã đưa các bạn vào cạm bẫy của Cù thái hậu nơi bờ Nam Hải rồi.

Huyền Châu đạo sĩ hỏi ngay:

- Thế là nghĩa làm sao?

- Con được tin Cù thị cho người bí mật hạ sát Thái tử Kiến Đức nên vội báo tin cho Tiểu Lý Bá đại huynh. Không ngờ Thái hậu lại mật truyền cho cha con kéo đại quân đến bờ Nam Hải bủa lưới để bắt những người đến giải cứu Thái tử...

Huyền Châu hiểu rõ tự sự vội nói:

- Nghĩa là Cù thị ngờ bọn ta biết tin đó nên tương kế tựu kế tìm bắt những kẻ âm mưu trong việc "Phù Kiến Đức phế Ai vương" chớ gì?

Phi Hồng Yến không đáp, chỉ nhìn đạo sĩ và Lệ Hồng khẽ gật đầu. Huyền Châu ngồi xuống chiếc cẩm đôn yên lặng. Mọi người trong gian hầm đều quay nhìn đạo sĩ như chờ đợi sự quyết định của người. Lệ Hồng nóng lòng hơn ai hết vội hỏi:

- Bá phụ, chúng ta phải hành động thế nào để Liêu Cốc bá phụ, Anh Kiệt, Hoa Mai khỏi rơi vào tay quân bạo ngược?

Đạo sĩ từ từ ngẩng đầu lên:

- Thế nào ta cũng phải đợi Trương Bá trở về xem Lữ quốc công và Tiểu Lý Bá có mệnh hệ gì chăng? Ở Nam Hải đã có Liêu Cốc hiền hữu thì cũng không đến nỗi nào.

Lệ Hồng và Phi Hồng Yến nhìn nhau cảm thấy lời nói của đạo sĩ rất hữu lý.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-12)


<