Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 097

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 097: Nhân loại nguy cơ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại chuyện cũ, nhân loại phát hiện, nếu như chọn ra thời điểm có nguy cơ diệt tộc nhất thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là tháng ba năm bảy tám tư.

Mùa xuân năm đó lặng lẽ hàng lâm đại địa, nhân loại đang sa lầy vào nội chiến khốc liệt, Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia tập kết bộ đội tinh duệ chém giết thảm liệt ở tây bắc, chẳng ngờ ở đông phương xa xôi, một lực lượng tà ác cường đại đã thò lợi trảo nhắm đến bọn họ.

Khi nhận được tin tức ma tộc quân đội đoạt được ải quan Ngõa Luân, không khí vui mừng tràn ngập Ma thần bảo, hoàng cung lập tức cử hành hoan yến chúc mừng.

Không có đèn lồng rực rỡ, không có trang hoàng lộng lẫy, hoàng cung ma tộc chỉ toàn đá lớn đen ngòm sừng sững.

Đại tiệc đang diễn ra, Ma thần hoàng bệ hạ ngồi ghế thủ tịch tiệc, một cái bàn dài bày đầy thức ăn cùng rượu, các trọng thần trọng tướng của vương quốc phân ra ngồi hai bên bàn, chỉ thiếu các tướng Vân Thiển Tuyết, Cổ Tư Tháp, Lăng Bộ Hư đang tác chiến bên ngoài, tất cả tướng quân và thủ lĩnh bộ tộc đều tụ tập ở đây.

Bọn chúng gồm:

Vương quốc đệ nhất quân, hào xưng Cận vệ lữ quân đoàn, Quân đoàn trưởng Lôi Âu công tước, xuất thân Tắc nội á tộc.

Vương quốc đệ tam quân, hào xưng Bàn thạch quân đoàn, Quân đoàn trưởng Diệp Nhĩ Mã công tước, xuất thân Tắc nội á tộc.

Vương quốc đệ tứ quân, hào xưng Phong bạo quân đoàn, Quân đoàn trưởng Á Ca Mễ, đang độ tuổi ba mươi ba sung mãn, hai năm trước hắn kế nhiệm thủ lĩnh Á côn tộc. Năm ngoái, sau khi đệ nhị đại tộc Thát tháp tộc thất bại trong trận chiến hoàng quyền với Tắc nội á tộc, Á côn tộc đã thế chỗ, trở thành đệ nhị đại tộc của vương quốc.

Vương quốc đệ lục quân, Biên cương quân đoàn, Quân đoàn trưởng Ôn Khắc Lạp, xuất thân Tắc nội á tộc.

Vương quốc đệ thập nhất quân, Thiết bích quân đoàn, Quân đoàn trưởng Bùi Mã công tước, xuất thân Tắc nội á tộc.

Vương quốc đệ thập nhị quân, Thiểm điện quân đoàn, Quân đoàn trưởng Mông Hãn công tước. Cũng như Á Ca Mễ, hắn là thủ lĩnh Mông tộc. Mông tộc nổi danh về sản xuất tuấn mã và kị binh ưu tú. Trong mười lăm quân đoàn của ma tộc, kị binh quân đoàn Mông tộc chiếm đến hai.

Vương quốc đệ thập tam quân, Tật phong quân đoàn, Quân đoàn trưởng Mông Đế hầu tước, xuất thân Mông tộc.

Vương quốc đệ thập tứ quân, Hắc dương quân đoàn, Quân đoàn trưởng Ca Đạt Hãn, hắn cũng là tộc trưởng Ca ngang tộc, một đại tộc của vương quốc. Ca ngang tộc nhân số rất lớn, nhưng tính hiếu chiến lại thua xa các chủng tộc khác.

Vương quốc đệ thập ngũ quân, Thất xảo bản quân đoàn, Quân đoàn trưởng Lôi Báo hầu tước, hắn là thủ lĩnh Lôi tộc.

Đệ thập ngũ quân sở dĩ được gọi là Thất xảo bản quân đoàn là vì bộ đội là do nhiều tiểu bộ lạc tổ thành, nhân số các tiểu bộ tộc đều không đủ thành lập một quân đoàn, chỉ đành hợp lại thành một đại quân đoàn. Trong quân giới vương quốc, đệ thập ngũ quân có hai đặc điểm nổi danh: sĩ binh đông nhất, đến hai mươi lăm vạn người, nhưng chiến đấu lực lại là kém nhất. Một quân đoàn do mười mấy bộ lạc tổ thành, làm sao có sự đồng lòng và quyết tâm như các quân đoàn bộ tộc khác được?

Tạp Đốn thân vương khinh miệt miêu tả đệ thập ngũ quân: "Giấy vệ sinh cũng không đủ cung cấp kịp cho bọn chúng!"

Đám quý tộc ma tộc an tĩnh ngồi dùng tiệc. Sau tiệc ăn mừng là hội nghị quân vụ đơn giản được tổ chức tại chỗ. Ma thần hoàng phát biểu bắt đầu hội nghị: "Ngõa Luân bị hạ rồi, có thể cho rằng nhân loại đã tàn đời. Đế đô chỉ đợi ngày bị chiếm, tiếp đến là Viễn Kinh, là Hà Khâu! Các chiến sĩ thần tộc, đi đánh lấy giang sơn to lớn đi!"

Các tướng quân nhất tề đứng lên: "Ngô hoàng vạn tuế! Thần tộc vạn tuế!"

Ma thần hoàng diễn thuyết, ví nhân loại như cái bánh lớn: "Phải cắt xẻ nó ra, ăn nó dần dần! Quân đội thần tộc phải hoàn thành sứ mạng này! Tự nhiên, đây là một nhiệm vụ cực lớn và khó, chúng ta không nên khinh địch, nhân loại cũng có tướng lĩnh ưu tú và quân đội cường hãn, nhưng trẫm có niềm tin vào quân đội vương quốc!"

"Muốn qua Cổ kì sơn mạch, mở rộng lãnh thổ cho vương quốc, giành về đất đai màu mỡ phì nhiêu cho vương quốc, nhất định phải đánh bại hoàn toàn quân đội nhân loại, có thế thì thần tộc chúng ta mới an toàn ngự trị vùng đất mới! Phải triệt để giải giáp quân đội nhân loại, ngoài thần tộc, nhân loại tuyệt không thể có vũ khí! Chỉ có nhân loại phục tùng thần tộc mới có thể tồn tại!"

"Nhân loại có mấy ức nhân khẩu, mà thần tộc chúng ta dù dùng trình độ động viên cao nhất cũng chỉ có thể xuất động trăm vạn quân đội. Xét yếu tố đó, tướng lĩnh chúng ta phải giỏi mượn ngoại lực, phải lợi dụng tốt mâu thuẫn nội bộ nhân loại để bọn chúng tự tàn sát, cũng phải giỏi tiếp nhập và sử dụng các phần tử bất trung với nhân loại".

"Trẫm tin, những kẻ tham lam đặt lợi ích cá nhân cao hơn lợi ích chủng tộc như Lôi Hồng có không ít trong nhân loại. Trong chính quyền tương lai, bọn chúng sẽ là hảo trợ thủ cho thần tộc chúng ta, chúng ta sẽ dùng nhân loại để trị nhân loại".

"Kiên quyết trấn áp mọi sự phản kháng và mầm móng phản loạn. Ở trên vùng đất mới, phải thực thi bàn tay sắt, vì đạt mục đích, chúng ta phải mạnh tay xử quyết những nhân loại chống đối, thậm chí chỉ cần liếc xéo không tôn trọng chúng ta thì cũng đủ ghép tội chết rồi!"

Hội nghị chậm rãi tiến hành trong không khí thắng lợi hứng khởi, đệ tam công chúa Tạp Đan đảm nhiệm trợ lí hội nghị.

Sau này, bản ghi chép buổi hội nghị này rơi vào tay Thống soái bộ của Tử Xuyên gia, sau đó được công bố cho cả nhân loại, được xem là một bằng chứng cho dã tâm hung tàn của ma tộc.

Vì giải trừ tâm tư của mọi người, Ma thần hoàng đương thời cũng tiến hành phân phối lãnh thổ nhân loại chiếm được trong tương lai.

Mười một hành tỉnh phía đông Đế độ được phân chia đầu tiên. Là chủ lực quân tây chinh, cũng là đại công thần chiếm được Ngõa Luân quan, Tắc nội á tộc dĩ nhiên giành năm hành tỉnh phì nhiêu nhất, sáu hành tỉnh còn lại được chia đều cho Mông tộc, Ca ngang tộc và Á côn tộc.

Mông tộc và Á côn tộc tranh giành Đạt khải hành tỉnh, không ai chịu nhường, cuối cùng Ma thần hoàng phải đứng ra giải quyết mới xong.

Tuy có chút ấm ức, nhưng sau khi được phân chia, các thủ lĩnh đại tộc đều hài lòng, sự thỏa mãn bộc lộ trên gương mặt hớn hở.

Các tiểu bộ tộc như Cương tộc, Lôi tộc, Gia lâm tộc, Đông nhật tộc thì không được may mắn như thế, phân chia lần đầu không có phần của bọn chúng, mấy thủ lĩnh tiểu bộ tộc ấm ức đứng nhìn, ngoài mặt thì không bộc lộ nhưng trong lòng đang chửi thầm.

Rất may, Ma thần hoàng là một bệ hạ tốt biết quan tâm người dưới. Lão nhận thấy sự thiệt thòi của các tiểu bộ tộc nên đưa ra đề xuất: "Không cần buồn bã, mọi người đều có cơ hội!" Lão tuyên bố, Tắc nội á tộc sẽ đem một hành tỉnh ra làm phần thưởng, tiểu bộ tộc nào tiến công đến Đế đô đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng đó.

Chiến tranh hoàng quyền ngắn ngủi nhưng thảm liệt, trong ba tháng đó, Tắc nội á tộc đã thương vong mười lăm vạn con em mới đánh bại Thát tháp tộc, mà kẻ khiêu chiến là Thát tháp tộc tổn hại đến gấp bốn lần, đó là còn chưa tính bình dân Thát tháp tộc bị Ma thần hoàng hạ lệnh đồ lục.

Trong nội chiến, tổng số quân dân vương quốc tổn thất hơn ba trăm vạn, dù trước đây chiến tranh với nhân loại cũng chưa từng tổn thương nguyên khí đến thế.

Tạp Đan nhìn đám thủ lĩnh các tộc nhiệt liệt hoan hô, nhẹ nhàng thở dài, tâm tình âu lo.

Trong mấy năm ngắn ngủi, trải qua chiến tranh Viễn Đông, hoàng quyền nội chiến, vô số con em tinh anh của vương quốc đã tử mệnh sa trường, quân lực của vương quốc đã suy nhược rồi.

Viễn Đông còn có mấy chục vạn phản quân đang giằng co với vương quốc, Vân Thiển Tuyết sau khi đi sứ Viễn Đông về có nói với Tạp Đan, Quang minh vương của Viễn Đông chính là Tử Xuyên Tú.

Con người này quỷ kế đa đoan, chỉ hai năm ngắn ngủi đã gây nên phong vân đến thế, đoàn kết Viễn Đông, lãnh đạo Viễn Đông đối kháng vương quốc, Tạp Đan nghĩ mà đau đầu.

Viễn Đông chưa yên, nội bộ vương quốc chưa ổn, giờ lại lao sư viễn chinh nhân loại, Tạp Đan công chúa lo lắng chất chồng, tương lai vương quốc chưa chắc là tốt đẹp, trong lòng nàng vô cùng lo lắng cho Vân Thiển Tuyết đang ở tiền tuyến đối chiến với nhân loại.

-o0o-

*****

Ngày hai mươi ba tháng ba năm bảy tám bốn, hưởng ứng lời chinh triệu khẩn cấp của Quân vụ xứ, Tây nam thống lĩnh Tử Xuyên Tú từ tiền tuyến Lãng thương giang dẫn quân quay về Đế đô. Vượt qua Ngõa niết hà, tường thành Đế đô cao vời vợi đã thấp thoáng trong tầm nhìn, toàn quân bạo phát tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Rất nhiều sĩ tốt Hắc kì quân là lần đầu đến thủ đô của gia tộc, kích động vạn phần, từng tràng hoan hô liên tiếp kéo dài từ đầu đội ngũ lan đến cuối đội ngũ.

Tử Xuyên Tú đứng trước mã đội, thờ ơ nhìn các sĩ tốt hoan hô.

Tin Ma tộc quân phá Ngõa Luân quan còn chưa truyền xa, các sĩ binh còn cho rằng lần này đến Đế đô là để nhận thưởng cho chiến thắng Lưu Phong Sương, rất nhiều người đang tính toán nên khoái hoạt thế nào trong những ngày ở Đế đô phồn hoa.

Vào lúc hoàng hôn, bước dưới ánh chiều tà, Tử Xuyên Tú dẫn các quân quan cấp bậc Kì bổn trở lên vào thành. Một đoàn người ngựa hùng dũng tiến nhập cổng thành Đế đô rộng lớn, Quân vụ xứ trưởng Tư Đặc Lâm nhận được thông báo trước đã đứng ở cổng thành nghênh tiếp Tử Xuyên Tú.

Nửa năm không gặp, dung mạo Tư Đặc Lâm nhìn không có thay đổi gì, các quân quan đi theo y lên tiếng chào hỏi. Lời chúc đơn giản: "Hắc kì quân anh dũng đánh lui Lưu Phong Sương, Tú Xuyên thống lĩnh và chư vị tướng quân công không phai mờ, danh lưu sử sách. Các tướng quân, tổng trưởng nhận được thiệp báo tin thắng trận của mọi người, điện hạ rất phấn chấn, nhất định sẽ có khen thưởng. Chư vị tướng quân gian khổ rồi!"

"Nguyện phục vụ cho quốc gia!" Các tướng quân nhất tề đứng nghiêm kính lễ, tiếng hô vang dội.

Tư Đặc Lâm hồi lễ: "Chư vị tướng quân. Ở Hồng vận lâu đã chuẩn bị sẵn tiệc mừng công các vị, mọi người cứ từ từ thưởng thức, ta còn có chuyện phải làm, chút nữa mới kính tửu mọi người được".

Các tướng lĩnh đi theo nhân viên tiếp đãi của Quân vụ xứ, Tử Xuyên Tú lên xe ngựa của Tư Đặc Lâm, Tư Đặc Lâm nhỏ giọng dặn xa phu: "Đến Tổng trưởng phủ".

* * *

Xe ngựa chạy nhanh trên mã lộ Đế đô, nhìn qua rèm cửa, cảnh sắc Đế đô vẫn phồn hoa nhộn nhịp, không hề có chút cảm giác nào chiến tranh binh hoang mã loạn đang cận kề.

Nhìn ra sự nghi hoặc của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm nhỏ giọng nói: "Tin tức ma tộc xâm nhập vẫn còn bảo mật, ngoại giới chưa có biết". Tử Xuyên Tú lắc lắc đầu: "Không giấu nổi, cũng không thể giấu. Giờ giấu đến lúc lộ ra càng khiến sự khủng hoảng tăng thêm. Tình huống thế nào rồi?"

"Ma tộc đã hạ Ngõa Luân, tin tức này đã xác thực rồi. Hai Hồng y kì bổn thủ Ngõa Luân là Đường Ân, La Gia đều chiến tử, thủ quân Ngõa Luân bị tiêu diệt gần sạch, chỉ thoát được chưa đến trăm người".

Tử Xuyên Tú yên lặng nghe, hai người Đường Ân và La Gia gã đều biết, hai người đều rất trẻ, là tướng lĩnh từ lò Viễn Đông quân giáo ra, do một tay Ca Ứng Tinh đại nhân tài bồi. Tuy không quen thân, nhưng nghe tin hai người bọn họ chiến tử, Tử Xuyên Tú cũng không khỏi cảm giác hụt hẫng xót xa.

"La Gia là con trai của Phó thống lĩnh La Ba, cấp trên của ta trước đây, còn rất trẻ, cũng có tài năng. Hắn chết thật đáng tiếc".

Tư Đặc Lâm lắc đầu: "Ngõa Luân thất thủ, tổng trưởng tức giận chưa có chỗ trút. Hai người bọn họ nếu như không chiến tử thì cũng chết trong tay Quân pháp xứ, còn mang tiếng đào tướng. Có những sai lầm không thể sửa chữa, ngoài cái chết, bọn họ cũng chẳng có đường nào mà đi?"

Tử Xuyên Tú lạ lẫm nhìn Tư Đặc Lâm, cười cười như châm biếm. Sai lầm không thể bổ cứu ư? Tư Đặc Lâm không thể biết, sai lầm kiểu này, gã đã nhiều lần phạm phải, nhiều đến mức bản thân chai lì rồi. Gã quay đầu nhìn cảnh vật lướt ngang cửa xe, khung cảnh biến ảo trong màn đêm nhập nhoạng, phảng phất như đang ở giữa ranh giới âm dương.

Tư Đặc Lâm tiếp tục nói: "Ma tộc đánh hạ Ngõa Luân, hiện tại án binh bất động ở đó. Chúng ta không rõ động hướng của bọn chúng. Bọn chúng sẽ đối phó với Viễn Đông trước, hay là tiến công nhân loại trước đây?"

Tử Xuyên Tú ngữ khí khẳng định: "Ma tộc tất nhiên sẽ tây tiến công kích nhân loại, không cần phải nghi ngờ. Chinh phục thế giới nhân loại, đó là khát vọng cả mấy trăm năm nay của chúng, mắt thấy thông đạo dẫn đến thế giới nhân loại đã được khai mở thông sướng, chẳng có lực lượng nào có thể khiến chúng không tây tiến, cho dù Ma thần hoàng không muốn tây tiến cũng không được. Chiến thuật thì có nhiều lựa chọn, nhưng về mặt chiến lược, bước tiếp theo của ma tộc chắc chắn đại cử tiến quân hướng về thế giới nhân loại".

"Ngươi nói rất đúng". Tư Đặc Lâm như có suy nghĩ: "Nếu ngươi quay về sớm hai ngày thì tốt rồi. Trong hội nghị quyết sách, chúng ta cần có người nắm rõ nội tình ma tộc như ngươi. Ngươi từng nằm vùng bên đó, lời của ngươi là có lý nhất".

"Ta cũng đã nhanh hết mức để quay về. Phía đó đang thế nào? Sự chuẩn bị của chúng ta được gì rồi?"

"Các tỉnh quân khu đông bộ đã tiến nhập trạng thái chiến bị. Ở địa khu đông bộ hành tỉnh, chúng ta có thể động viên ba mươi vạn quân đội, thêm vào Trung ương quân ở Đế đô, Dự bị đội, còn có Hắc kì quân của ngươi và tàn dư Biên phòng quân, tổng binh lực Tử Xuyên gia có thể đạt đến tám mươi vạn".

Tư Đặc Lâm hạ thấp giọng: "Lời này chỉ có thể nói ở đây, bộ đội Dự bị đội vừa tập kết tốt chất rất kém, quân đội tuy xưng tám mươi vạn, nhưng chân chính đánh trận được chỉ có Trung ương quân và Cấm vệ quân, tân binh chưa từng thấy máu, chỉ có thể sắp xếp ở tuyến sau. Hắc kì quân đến tụ hợp khiến ta yên tâm hơn nhiều".

"Hội nghị quyết sách đã triển khai rồi sao? Đưa ra kết luận gì?"

"Phải đánh! Nhưng cụ thể đánh thế nào thì không có kết luận, Đế Lâm chủ trương thủ thế phòng ngự, nhưng Nguyên lão hội lo lắng ma tộc xâm nhập phá hủy sản nghiệp bọn họ, yêu cầu nhân lúc ma tộc còn chưa đứng ổn, lập tức xuất binh đoạt lại Ngõa Luân quan. Ý kiến mọi người đều phân tán, còn chưa có quyết nghị".

Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Chậm rồi! Nếu đương thời Thống lĩnh xứ lập tức hành động, cấp mười vạn đại quân, binh quý thần tốc, có thể đoạt lại Ngõa Luân quan. Nhưng hôm nay đã là ngày hai ba rồi, có thời gian tám ngày đủ cho ma tộc quân tổ chức càn quét tàn dư chống đối và củng cố phòng ngự cho Ngõa Luân quan, cũng đủ thời gian ma tộc vương quốc cử viện binh đến. Lúc này dốc sức công Ngõa Luân kiên cố, dù có dốc hết binh lực cả nước cũng không đoạt được".

Tư Đặc Lâm gật đầu: "Từ khi Ngõa Luân thất hãm, chúng ta đã mất liên hệ với Viễn Đông. Chúng ta lo lắng nhất là, Viễn Đông quân mất đi liên hệ với gia tộc có thể sẽ đầu hàng hoặc nghị hòa với ma tộc. Ở tình thế hiện nay, thái độ của Viễn Đông là cực kì có ảnh hưởng. Nếu Viễn Đông trung với gia tộc, như thế sẽ tạo thành uy hiếp lớn ở hậu phương ma tộc quân, khiến chúng phải cắt cử một lực lượng lớn để bảo vệ đường viện trợ và phòng thủ mặt sau. Nhưng nếu Viễn Đông đầu hàng ma tộc, ma tộc binh cường hãn cộng thêm Viễn Đông bán thú nhân bưu hãn, nhân loại sẽ không chống nổi. Để Ngõa Luân thất hãm, Lâm Băng không thể trốn tội, bà ta đã bị cách chức rồi. Hôm qua, điện hạ nói: "Chúng ta cần một tân thống lĩnh cho Viễn Đông. Người này phải từng ở Viễn Đông lâu năm, quen thuộc địa hình văn hóa, trí dũng song toàn, ý chí kiên cường, trung thành với gia tộc". Đế Lâm lập tức lên tiếng: "Chỉ có Tử Xuyên Tú đủ năng lực!". Đương trường chỉ có Tử Xuyên Trữ phản đối, nói ngươi tuy hào xưng danh tướng nhưng bình thường hành sự quá hoang đường, vô thiên vô pháp, không thể giao trọng nhiệm". Nói xong, Tư Đặc Lâm chú ý xem phản ứng của Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú chỉ là hờ hững cười. Trải qua phong vũ gã đã thành thục không ít, không còn giống như bọn thanh niên, cho rằng ai nói tốt cho mình là người tốt, ai nói xấu mình là người xấu.

Đế Lâm hiểu chí hướng của gã, cực lực ủng hộ tạo cơ hội cho gã. Còn Tử Xuyên Trữ là lo lắng cho an nguy của gã, sau khi Ngõa Luân thất hãm, Viễn Đông đã thành cô thổ cách tuyệt với gia tộc, đến đó làm thống lĩnh, khả năng trở thành liệt sĩ là rất lớn.

Tư Đặc Lâm ngưng trọng nói: "Hiện tại Viễn Đông đã bị ngăn cách, phi thường nguy hiểm. A Tú, đứng trên lập trường bằng hữu, ta không muốn ngươi quay về Viễn Đông. Thế nhưng, Viễn Đông quá trọng yếu, ảnh hưởng đến đại cục lần này, mà chỉ có ngươi mới đủ tài sức gánh vác. Thân là quân nhân, tổ quốc trên hết, tính mạng của chúng ta chẳng còn thuộc cá nhân rồi".

Nhìn Tử Xuyên Tú định nói, Tư Đặc Lâm xua tay: "Ngươi chớ vội tỏ thái độ, cứ nghĩ cho kỹ. Khi gặp điện hạ, ta đoán điện hạ sẽ hỏi ngươi vấn đề này".

-o0o-

*****

Gặp mặt Tử Xuyên Tham Tinh cũng chẳng có gì mới lạ. Lúc gặp mặt, Tử Xuyên Tham Tinh bày ra bộ dạng hối hận đau lòng: "A Tú, ta thật không có mặt mũi gặp ngươi! Ta tin nhầm lời tiểu nhân, chút nữa đã trách sai a Tú ngươi rồi!" Nói rất thê thiết, nếu có cây đờn cò réo rắc nữa thì đã thành một bài hát sướt mướt rồi.

Tử Xuyên Tú cũng phi thường hiểu chuyện, biểu diễn một màn lãng tử hồi đầu cũng phi thường động nhân: "Điện hạ, tôi tự ý hành động, cũng gây nhiều phiền phức cho ngài!"

May mà Tử Xuyên Tham Tinh không có diễn cảnh hai tay mở ra, nhờ vậy Tử Xuyên Tú thoát được cảnh đã phải "Ngã vào lòng Tổng trưởng điện hạ mà khóc lóc sám hối".

Trong phòng làm việc của Tử Xuyên Tham Tinh, Tử Xuyên Tú còn gặp Tổng thống lĩnh La Minh Hải, Mạc liêu thống lĩnh Ca San, trợ lí tổng trưởng Tử Xuyên Trữ, thêm gã và Quân vụ xứ thống lĩnh Tư Đặc Lâm, gần như đã hình thành một hội nghị Thống lĩnh xứ nhỏ.

Tử Xuyên Tú từng nằm vùng bên ma tộc, lại lãnh đạo Viễn Đông kháng cự ma tộc, gã là chuyên gia về vấn đề ma tộc. Mọi người ngồi uống trà lắng nghe Tử Xuyên Tú làm chủ tọa hội nghị, nghe gã phân tích điểm mạnh điểm yếu của ma tộc, nghe gã truyền đạt những kinh nghiệm trong chiến đấu với ma tộc. Các vị thống lĩnh thay phiên nhau hỏi, Tử Xuyên Tú đối đáp trôi chảy.

"Ma tộc rất đáng sợ, chúng như một cổ máy chiến tranh. Ma tộc binh thiên tính hiếu chiến thích máu, bưu hãn thiện chiến, tàn nhẫn háo sát, bọn chúng sinh ra là để đánh trận, không hề sợ chết. Nhân loại ngoài bộ đội tinh duệ, còn lại sức chiến đấu kém xa ma tộc".

"Nhưng đối phó với ma tộc, chúng ta không phải không có ưu thế. Nếu ưu thế của ma tộc là sĩ binh thiên sinh cường hãn thì ưu thế nhân loại chúng ta chính là chính trị, kinh tế và khoa kĩ quân sự cùng nền văn minh tích lũy ngàn năm. Ưu thế này là xác thật, có điều vào giai đoạn đầu của chiến tranh chưa được thể hiện rõ nét".

"Ma tộc giỏi phá hoại, không giỏi kiến thiết và sáng tạo. Hơn ba trăm năm, vũ khí của bọn chúng cũng chẳng khác gì thời Quang minh hoàng triều, còn nhân loại chúng ta sớm đã bỏ đi thứ vũ khí thanh đồng mềm yếu, nghiên cứu pha chế, bí mật chế tạo vũ khí hợp kim, nghe nói đã có bộ đội bắt đầu được trang bị rồi".

"Xét về mặt cơ bản, cấu tạo bộ máy quân sự của ma tộc là do các bộ tộc kết nối thành, quân đội của Ma thần hoàng là do đủ các bộ tộc tạo nên, chỉ huy quan cũng là tộc trưởng hoặc trưởng lão của các bộ tộc. Đối với bọn chúng mà nói, chiến tranh chẳng qua là các bộ tộc cùng nhau đi đánh cướp, hậu cần bổ cấp cho bọn chúng chính là các bị bọc bọn chúng quảy sau lưng, bọn chúng phải tìm được lương thực mới trước khi ăn sạch lương khô mang theo, bằng không sẽ chết đói. Khi đánh trận, bọn chúng như một trâu điên xông tới, không húc ngã địch nhân thì bị địch nhân chém ngã".

"Còn chúng ta, ai ai cũng biết, chúng ta sớm đã thoát li chế độ quý tộc thống quân ở thời Quang minh hoàng triều, tiến nhập thời đại quân nhân chuyên nghiệp, chỉ huy quan của chúng ta đều tốt nghiệp học viên quân sự, tinh thông thao lược, hiểu binh pháp, biết nghệ thuật chỉ huy, hiểu chiến thuật tấn công, phòng ngự, bố trí trận hình. Hiểu được tấn công biên, mở cánh, dùng sức mạnh kị binh, tổ chức hậu cần bổ cấp khoa học. Chúng ta hơn xa ma tộc về tính chuyên nghiệp quân sự".

"Ma tộc gần đây cũng xuất hiện một vài tướng lĩnh ưu tú, như Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư, nhưng chiến thuật quen thuộc của bọn chúng cũng vẫn là chiến thuật truyền thống, Ngõa Luân thất hãm khiến chúng ta thất kinh, nhưng xét chiến thuật, đây là chiến thuật dương đông kích tây, trướng đồ bôn tập đơn giản thường dùng để tập kích trong chiến tranh, không có gì cách tân cả".

Có người chen vào hỏi: "Nhưng dù không sáng tạo, chiến thuật truyền thống vẫn giành được chiến quả to lớn, Tú Xuyên thống lĩnh giải thích thế nào?"

"Cái này ta cũng không phủ nhận, bộ tộc dã man lạc hậu với thực lực quân sự bưu hãn đơn thuần cũng chinh phục được quốc gia có nền văn minh huy hoàng vẫn có xảy ra trong lịch sử. Thế nhưng, hình thế đã bất đồng, nhân loại đã phát triển quá nhanh, còn ma tộc vẫn giậm chân tại chỗ. Trước đây ba trăm năm, hai mươi vạn ma tộc có thể hoành tảo cả thế giới nhân loại, nhưng dạng hành động đó, tuyệt không thể tái xuất hiện".

"Đương nhiên, lần này ma tộc xuất binh cũng không chỉ là hai mươi vạn. Chiến tranh sẽ rất gian khổ, đối diện cường địch quá mạnh, chúng ta sẽ phải ăn đòn đau, thua nhiều trận chiến. Quốc gia chúng ta, dân tộc chúng ta cũng phải trải qua khảo nghiệm tàn khốc".

"Thế nhưng, tôi có lòng tin, đây là khảo nghiệm cuối cùng mà ông trời sắp xếp cho nhân loại, chúng ta không cô lập, sau lưng chúng ta còn có toàn bộ nhân loại trên Tây xuyên đại lục, vô luận là Lâm gia hay Lưu Phong gia đều sẽ giúp đỡ chúng ta trong chiến tranh vệ thánh lần này, các chủng tộc Viễn Đông cũng là đồng minh của chúng ta, tướng lĩnh Tử Xuyên gia chúng ta sẽ cùng toàn thể nhân loại kề vai tác chiến".

"Chư vị đại nhân, nhân loại có nền văn minh và lịch sử huy hoàng, có sáng tạo lực và sinh mệnh lực bền bĩ, bộ tộc dã man muốn dùng bạo lực và sự tàn khốc để chinh phục chúng ta, bọn chúng tuyệt đối không thể thành công! Vô luận chiến tranh tiến triển thế nào, vô luận chiến huống kéo dài bao lâu, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về chúng ta!"

Tử Xuyên Tú kết thúc giảng thoại, không khí trầm lắng một lúc, Tử Xuyên Trữ vỗ tay đầu tiên, toàn bộ tướng lĩnh có mặt sực tỉnh vỗ tay theo, trên mặt đều lộ xuất thần sắc tươi tắn.

Mấy ngày nay, tin tức ma tộc xâm nhập giống như một đám mây đen che phủ trên đầu bọn họ, tấm gương lịch sử của Quang minh hoàng triều sụp đổ trong tay ma tộc ba trăm năm trước ám ảnh tâm trí chúng nhân, áp bức nặng nề tâm lí bọn họ.

Đến hôm nay, Tử Xuyên Tú là người hiểu rõ tình thế hai phía nhất đã đưa ra phân tích, cuối cùng khẳng định: "Ma tộc tất bại!" Lời của gã giống như ánh nắng xua tan mây đen, mang đến vầng dương sáng rỡ ấm áp cho chúng nhân.

Tử Xuyên Tham Tinh phấn chấn tinh thần: "A Tú phân tích thật khách quan chí lí, chỉ ra được kết cục vấn đề. Chiến cuộc rồi sẽ diễn biến như thế, chẳng thể nào khác được!"

Lão đột nhiên đưa ra một vấn đề mà mọi người chưa hề nghĩ đến: "A Tú, mấy ngày nay ta luôn hoài nghi một vấn đề, đó là vì sao ma tộc lại dễ dàng vượt qua phòng tuyến Viễn Đông? Việc này rất không bình thường? Ngươi nghĩ thế nào?"

-o0o-

*****

Tử Xuyên Tú giật mình. Tử Xuyên Tham Tinh nói tiếp: "Ta hoài nghi, cao tầng Viễn Đông quân có người bí mật thỏa hiệp với ma tộc, hoặc có lẽ vì ma tộc tấn công nhân loại bỏ qua bọn họ nên bọn họ nhắm mắt làm ngơ? Ngõa Luân thất hãm, cho dù không phải bọn họ tạo thành, nhưng chắc chắn liên quan đến bọn họ!"

Tràng diện trầm lắng, Tư Đặc Lâm nhíu chặt mày.

Bọn họ đều có kinh nghiệm hơn người, gia tộc đầu não hoài nghi quân đội là có ý gì, đó là dấu hiệu bắt đầu một trận thanh tẩy tàn khốc trong quân đội, huyết vũ tinh phong từ đó mà khởi, nhiều quân quan trung thành bị chết oan. Đế đô lưu huyết bốn năm trước đã ăn sâu trong tâm trí bọn họ.

Tử Xuyên Tú trấn định hồi đáp: "Tuy tôi đảm nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, nhưng sự thật, các cấp chỉ huy quan Viễn Đông bộ đội đều nghe lệnh tôi, tôi vẫn là chỉ huy thực quyền của họ. Nếu như điện hạ cho rằng cao tầng Viễn Đông quân có người tư thông với ma tộc thì khỏi cần hoài nghi, người đó chính là tôi. Thỉnh điện hạ ban tội phản quốc cho tôi".

Ai cũng không ngờ, Tử Xuyên Tú lại lên tiếng ôm hết sự tình vào người. Tử Xuyên Tham Tinh có chút hổ thẹn: "A Tú không nên hiểu lầm, ta đương nhiên không có hoài nghi ngươi".

"Tôi, hoặc các bộ hạ tôi như La Kiệt, Minh Vũ, Bạch Xuyên cũng như nhau. Tôi là người chịu trách nhiệm về bọn họ". Nhìn thẳng vào Tử Xuyên Tham Tinh, Tử Xuyên Tú chậm rãi khẳng định.

Không khí hơi căng thẳng, Tư Đặc Lâm ra mặt: "Hiện tại chúng ta mất liên hệ với Viễn Đông, vô luận là truy cứu trách nhiệm hay là tra rõ sự tình đều phải đợi tân nhiệm thống lĩnh Viễn Đông đến mới có thể tiến hành, cái này cũng bao gồm cả xử lý tiền nhiệm thống lĩnh Lâm Băng. Tôi kiến nghị, chúng ta không đưa ra quyết nghị ở đây, đợi sau khi tân nhiệm Viễn Đông báo cáo sự tình thật tế mới xử trí".

Các thống lĩnh đều lên tiếng tán thành, Tử Xuyên Tham Tinh miễn cưỡng gật đầu: "Cứ vậy đi".

Tiếp theo, có người đề xuất một nghị đề phi thường hợp lí: "Viễn Đông, phái ai đến Viễn Đông thì tốt đây?" Mọi người đồng loạt nhìn qua, Tử Xuyên Tú cười cười: "Ai cũng nhìn tôi vậy?"

Tử Xuyên Tham Tinh than: "A Tú, nếu như có lựa chọn tốt, ta thật không muốn làm phiền ngươi. Trận chiến này cần tướng lĩnh ưu tú, mà ngươi chính là chọn lựa số một. A Tú, đi hay không đi Viễn Đông, tự ngươi chọn lựa đi".

Tử Xuyên Tú nhìn quanh mọi người, nhãn quang lướt nhanh qua Tử Xuyên Trữ. Quan sát bề ngoài, nàng rất trấn định, thần sắc hờ hững, giống như không quan tâm đến nội dung thảo luận. Thế nhưng hai nắm tay siết chặt lại tố cáo nội tâm đang khẩn trương của nàng.

Nàng đưa mắt nhìn qua Tử Xuyên Tú, vừa hay đụng phải ánh mắt Tử Xuyên Tú lướt qua. Tử Xuyên Tú cảm nhận được ba chữ trong mắt nàng: "Không nên đi" Giống như nội tâm bị phơi bày, Tử Xuyên Trữ lúng túng vội khép mắt lại, khôi phục phong phạm lãnh tĩnh như nước.

Ánh mắt ai oán của Tử Xuyên Trữ khiến gã gợn sóng lòng, Tử Xuyên Tú ổn định nội tâm, bình tĩnh nói: "Tổng trưởng điện hạ, chư vị đại nhân, tôi nguyện ý trọng phản Viễn Đông".

Tử Xuyên Trữ không lên tiếng, buồn bã nhìn mặt bàn, trong lòng bực bội muốn ôm đống văn kiện trên bàn ném đi cho hả dạ.

"Trong cuộc chiến bảo vệ bổn thổ, tôi có thể phát huy tác dụng nhất định, nhưng hoàn toàn không thể giải quyết toàn bộ. Thế nhưng, giữ cho Viễn Đông ổn định nhằm hình thành một chiến tuyến thứ nhì ở hậu phương ma tộc là sự tình không thể chậm trễ. Ngoài tôi ra, không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này".

Không có ai cảm thấy y cuồng vọng, Tử Xuyên Tú có uy vọng và địa vị không tầm thường ở Viễn Đông, chiến tích và công trạng của gã bảo đảm vững vàng địa vị của gã ở Viễn Đông.

Chuẩn bị chiến tranh, hội nghị thống nhất rất nhanh. Thống lĩnh xứ ngay trong hội nghị thông qua việc Tây nam thống lĩnh Tử Xuyên Tú điều nhiệm Viễn Đông thống lĩnh, Tổng trưởng ký tên đóng dấu lên văn bản ngay. Ngoài ta, Tử Xuyên Tú báo cáo tổng trưởng và thống lĩnh xứ việc ký kết hiệp nghị hòa bình với Lưu Phong Sương, chúng nhân tinh thần vô cùng phấn chấn, thu xếp Lưu Phong Sương, Tử Xuyên gia coi như ổn hậu phương, tránh rơi vào khốn cảnh tác chiến hai đầu.

Tử Xuyên Tham Tinh hết sức quan tâm đến cuộc đàm phán với Lưu Phong Sương, hỏi rất tỉ mỉ, lão đặc biệt chú trọng đến liệu Lưu Phong Sương có thật tâm thực hiện hòa bình với Tử Xuyên gia hay không.

Tử Xuyên Tú khẳng định: "Lưu Phong Sương là người rất hiểu đại thể, cô ấy thật lòng thực thi hòa bình với chúng ta. Cô ấy còn nói, đến lúc cấp bách, Lưu Phong gia có thể mở biên cảnh tiếp thụ chính quyền và dân chúng Tử Xuyên gia nhập cảnh tị nạn".

"Hừ, nhập cảnh tị nạn?" Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh rất khó coi: "Lưu Phong Sương coi thường chúng ta quá, cô ta cho rằng chúng ta sẽ thua sao? Hừ hừ!"

Chúng nhân vội xoa dịu, nói bất quá chỉ là lời nói vô tri của một thiếu nữ không biết thiên uy, tổng trưởng điện hạ tấm lòng rộng mở, tự nhiên không thèm tính toán so đo với một cô gái.

Khuyên can hết lời, cuối cùng cũng thông qua hiệp nghị hòa bình với Lưu Phong Sương.

Sau đó, Tư Đặc Lâm đưa ra đề xuất rất lạ lùng, có thể dùng cách thức thuê lính để mời Lưu Phong Sương bộ đội tham gia tác chiến với ma tộc, suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế không ngờ lại được đa phần tướng lĩnh tán đồng.

Gia tộc quyết định trong thời gian tới phái một quân quan cao cấp đến Lam thành gặp Lưu Phong Sương, bàn xem có thể hợp tác quân sự song phương hay không.

Tử Xuyên Tú cảm thán, sự xâm nhập của ma tộc không chỉ là một tràng tai nạn, xét khía cạnh khác, nó còn là một bước ngoặc thay đổi xã hội nhân loại. Dường như chỉ một đêm, kết cấu xã hội, cách thức tư duy và tín niệm của nhân loại đều thay đổi cực lớn, chỉ một vài sự kiện vừa xảy ra như Lưu Phong Sương tức khắc đồng ý đình chiến với Tử Xuyên gia, Tử Xuyên gia lại suy xét việc mời Lưu Phong Sương sang đánh thuê, mấy chuyện mà trước đây chỉ có xảy ra trong mơ, nào ngờ hôm nay lại diễn ra trong đời thật.

-o0o-


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-193)


<