Vay nóng Homecredit

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 092

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 092: Sát kiên tử thần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Lazada

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, Tử Xuyên Tú thả cốc nước xuống: "Không có khát lắm, tí nữa ta uống".

"Đại nhân, thân thể ngài không khỏe, thầy thuốc nói ngài phải uống nhiều nước mới mau bình phục, ngài cứ uống đi".

Mông Khắc Đa ra vẻ rất quan tâm, thanh âm ôn hòa dị thường.

Tử Xuyên Tú rợn cả lông tóc: chuyện sao khác thường đến vậy, Mông Khắc Đa mấy bữa nay luôn lạnh lùng đối với gã, đột nhiên biểu hiện quan tâm như thế, khẳng định có vấn đề!

Tử Xuyên Tú bất giác ánh mắt lia xuống vùng bụng đối phương, có thứ gì cộm lên dưới chế phục: chủy thủ? hay là đoản đao?

Tử Xuyên Tú thầm đề cao cảnh giới, bất động thanh sắc định lặng lẽ nhích người kéo dài cự li với đối phương, nhưng thân thể mềm oặt, một điểm khí lực cũng không sử ra nổi.

"Cảm ơn, ta thật sự không khát". Tử Xuyên Tú vừa chối từ vừa khẩn trương suy xét: tên gia hỏa này là cao thủ, còn có vũ khí, bản thân hiện tại đấu không lại hắn. Gọi cảnh vệ? Vạn nhất chỉ là hiểu lầm, vậy há không phải để người ta cười! Hơn nữa cảnh vệ chưa chắc nghe lời gã.

Gã mỉm cười, đặt cốc nước lên đầu giường: "Mông phó kì bổn, tạm để nước ở đây, tí nữa ta sẽ uống".

Liếc qua cốc nước, Mông Khắc Đa chậm rãi nói: "Xem ra, đại nhân đã biết rồi".

Hắn nhe răng cười lộ ra mấy cái răng trắng, gương mặt âm trầm lạnh lẽo.

"Biết rồi? Biết cái gì?" Tử Xuyên Tú giả bộ hồ đồ: "Ta hôn mê mấy ngày rồi, cái gì cũng không biết. Mông phó kì bổn, có gì để sáng nói đi, hiện tại ta mệt rồi muốn ngủ một chút, ngươi lui về nghỉ đi".

"Đại nhân, được, tôi đi". Mông Khắc Đa chầm chậm quay người, ra vẻ định đi: "Mã Duy đại nhân gởi lời hỏi thăm ngài!"

Hắn đột nhiên chuyển thân nhảy tới, tay đang để dưới bụng vung ra. một luồng quang mang lóe lên trong đêm.

Tử Xuyên Tú đã chuẩn bị sẵn, vừa thấy Mông Khắc Đa xoay người lập tức ném thẳng cốc nước vào mặt hắn, "Chát" một tiếng, Mông Khắc Đa thả chủy thủ, hai tay ôm mặt gào thảm "A! Mắt của ta, mắt của ta!", thân thể quằn quại dưới đất.

Tử Xuyên Tú kinh hãi, Mông Khắc Đa bị trúng mặt đã thê thảm như thế, nếu như bản thân uống cốc nước đó... Gã rùng mình mấy cái, hô lớn: "Người đâu! Tới mau! Giết người rồi!"

"Ầm!" Cửa phòng bị người đá văng ra, ba sĩ binh Cấm vệ quân vũ trang xông vào.

Tử Xuyên Tú chỉ Mông Khắc Đa đang lăn lộn dưới đất: "Bắt người này lại, hắn ý đồ mưu hại ta, ta..."

Nói được nửa chừng thì Tử Xuyên Tú nhìn thấy sự lạnh lẽo hung ác trong mắt của mấy tên cấm vệ quân đó, Tử Xuyên Tú tức thì minh bạch.

Ngay tức khắc, gã định phóng người qua cửa sổ nhưng chân cẳng vô lực, động tác chậm chạp, ba cấm vệ quân ùa tới kéo gã lại, có người đè hai chân gã, có người bóp miệng gã, có người nhỏ giọng hét: "Không nên dùng đao, để lại dấu vết không hay! Ép hắn uống nước!"

Tử Xuyên Tú bị đối phương giữ chặt, tiếp đó, một tên dùng sức tách miệng gã ra, có kẻ đem bình nước đến định đổ vào miệng gã, gã dụng lực vùng vẫy nhưng không thể động đậy, địch nhân quyết định đầu độc gã.

Gã tuyệt vọng nhắm mắt: không thể ngờ nổi, bản thân anh hùng một thời lại chết bất minh bạch vào tay mấy tên vô danh tiểu tốt!

"Sưu" một tiếng, một luồng gió rít qua mặt Tử Xuyên Tú, tiếp đó có tiếng la thảm vang lên.

Tử Xuyên Tú mở mắt nhìn, tên lính cầm bình nước trên trán bị trúng một mũi tên, máu tươi chảy đỏ mặt hắn. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, qua một lúc mới ngã xuống.

"A!" Trừng mắt nhìn tên lính chết ở trước mặt, một tên sĩ binh kinh khủng nhảy dựng lên. Trong nháy mắt đó, ngoài song lại bay vào mũi tên thứ hai xuyên thấu qua cổ hắn, hắn ú ớ mấy từ vô nghĩa, miệng trào máu quỳ xuống đất, người co lại không ngừng giật giật.

Tên cấm vệ binh cuối cùng kéo Tử Xuyên Tú che chắn trước người hắn, kề chủy thủ vào cổ Tử Xuyên Tú, ánh mắt kinh hoảng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ: "Địch nhân bên ngoài nghe đây, còn dám phóng tên, ta lập tức giết chết hắn!"

Lời vừa nói xong đột nhiên đã ngưng bặt: ngay ngực hắn không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh chủy thủ, chính là thanh chủy thủ của Mông Khắc Đa vừa nãy rơi dưới đất, chủy thủ gần như đâm ngập đến chuôi! Hắn trợn mắt nhìn Tử Xuyên Tú, biểu tình không dám tin vào mắt mình.

"Ngươi..." Cũng không biết hắn muốn nói gì nhưng thân thể hắn lúc này đã cứng lại, hai mắt trợn trắng ngã phịch xuống đất.

Tử Xuyên Tú ngay cả chút sức để đứng dậy cũng không có, gã nằm sải ra đất mà hít thở. Bên ngoài phòng truyền lại tiếng bước chân gấp rút, gã dốc hết sức nhoài người lên tựa vào chân bàn, tay cầm chủy thủ cảnh giới chờ đợi.

Có mấy người xông vào phòng, một thanh âm nôn nóng kêu lên: "Đại nhân, ngài không sao chứ? Đại nhân, ngài ở chỗ nào?"

Nghe ra thanh âm của Tần Lộ, Tử Xuyên Tú thở phào nhẹ nhõm, tay buông lỏng, chủy thủ rơi xuống đất vang một tiếng choang thanh thúy.

Gã nghe giống như bản thân đang thều thào: "Ta ở chỗ này..." Trước mắt tối đen, gã lại hôn mê đi.

*****

Khi Tử Xuyên Tú tỉnh lại lần thứ ba, trời đã là hoàng hôn.

Tần Lộ đang ngồi bên giường gã, thấy gã tỉnh lại, Tần Lộ vui mừng ra mặt: "Đại nhân, ngài cuối cùng tỉnh rồi! Ngài yên tâm, ngài hiện tại rất an toàn!"

Lần này tỉnh lại, Tử Xuyên Tú đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Gã chậm chạp nhỏm dậy, Tần Lộ vội kê một cái gối sau đầu gã.

Gã bình thản hỏi: "Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Mông Khắc Đa muốn giết ta".

Tần Lộ rất tinh minh, lập tức giải thích: "Đây hoàn toàn là hành vi cá nhân của hắn, không phải ý tứ của điện hạ. Biết được chuyện này, điện hạ rất phẫn nộ. Giám sát thính sơ bộ điều tra, ở chỗ của Mông Khắc Đa tịch thu được tài sản rất lớn, thu nhập của một phó kì bổn cấm vệ quân không thể nào có được khối tài sản này, rõ ràng hắn đã bị mua chuộc".

"Người mua chuộc hắn là ai?"

"Không có chứng cứ, còn chưa thể xác nhận".

Hai người im lặng nhìn nhau, một cái tên được cả hai ngầm hiểu.

"Là hắn sao?"

"Chắc chắn là hắn!" Tần Lộ khẳng định nói: "Trước hạ độc, sau mua chuộc người hành thích, đây là thủ pháp quen thuộc của hắc bang. Nhưng tên gia hỏa này quá giảo hoạt, một điểm chứng cứ cũng không lưu lại".

"Chuyện đêm đó là thế nào?"

"Nói đến chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm. Hôm đó tôi thấy ngài tỉnh lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cho rằng phòng thủ nghiêm mật không thể có chuyện được nên quay về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ ba tên cảnh vệ phụ trách canh phòng đêm đó và Mông Khắc Đa đều bị mua chuộc, nhân lúc tôi không có mặt, bọn chúng lập tức hạ thủ. Lúc đó trong ngoài đều là người của bọn chúng, dưới tình huống như thế mà ngài có thể thoát hiểm, đó thật sự là rất may mắn".

Nhớ lại tình hình lúc đó, Tử Xuyên Tú cũng không khỏi tướm mồ hôi lạnh, gã nhớ đến một chuyện: "Đương thời ngoài cửa sổ có một thần tiễn thủ cứu ta, là ngươi à?"

Tần Lộ mỉm cười: "Tiễn thuật của tôi rất kém. Thống lĩnh đại nhân, ngài nhìn ra cửa sổ xem".

Tử Xuyên Tú dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, bóng chiều hắt đỏ ối lên song, không thấy quan binh cấm vệ quân thường thấy, vài hiến binh chế phục đen đang đứng ở ngoài cửa sổ.

Tần Lộ nhắc gã: "Dưới gốc cây kia".

Dưới bóng rậm của cây cổ thụ đối diện cửa sổ có một người đang ngồi, toàn thân chế phục quân pháp quan đen thui, trước ngực ôm một cây nõ tiễn loại nhẹ, ánh mắt cảnh giới nhìn xung quanh. Khi y quay đầu lại, Tử Xuyên Tú nhận ra, đó là Ca Phổ Lạp, trợ thủ đắc lực của Đế Lâm.

Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng hỏi: "Là y đã cứu ta phải không?"

Tần Lộ gật đầu: "Từ hôm ngài trúng độc đến giờ, y vẫn luôn thầm bảo hộ ngài, mỗi đêm y đều ẩn nấp trên cây thủ giữ cả đêm, kiên trì đã bốn ngày liên tiếp rồi".

Tử Xuyên Tú cảm động không thôi. Gã biết, Ca Phổ Lạp khẳng định là phụng mệnh Đế Lâm đến bảo hộ gã, Tần Lộ bên cạnh là người của Tư Đặc Lâm phái đến, bản thân đúng là có huynh đệ thật tốt. Khi biết Mã Duy chưa chết, bọn họ đều nhanh chóng phái thân tín đắc lực nhất đến bảo hộ gã.

"Có thể mời y vào đây không? Ta muốn cảm ơn y".

Tần Lộ đi ra mời Ca Phổ Lạp, qua một lúc, Ca Phổ Lạp theo sau Tần Lộ bước vào.

Tử Xuyên Tú rất chân thành cảm ơn y, Ca Phổ Lạp phảng phất như rất không quen tràng diện thế này, cứng nhắc gật gật đầu: "Đại nhân tỉnh lại rồi, đây là tin tức tốt, tôi sẽ lập tức báo cáo cho Đế Lâm đại nhân. Ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi, người của tôi đang ở sát ngoài".

Nói vừa xong y lãnh mạc gật đầu chào, sải bước đi ra.

Tử Xuyên Tú đột nhiên mắc cười, mấy quân pháp quan này lãnh mạc đã thành thói quen, ngay cả biểu đạt cảm tình cũng không thể.

Thân thể dần dần khang phục, có thể đứng lên đi tới đi lui, Tử Xuyên Tú lúc này mới ý thức được xử cảnh vi diệu của bản thân.

Bản thân vẫn đang ở trong ngôi biệt thự của tổng trưởng, nhưng cảnh vệ canh giữ lúc này đã có người của nhiều phe cánh khác nhau.

Thủ vệ cũ đã bị điều chuyển đi hết, Đế đô phái quan binh cấm vệ quân mới đến thay thế, nhưng lần này bọn chúng chỉ phụ trách bảo vệ ngoài tường rào, không được vào trong khuôn viên biệt thự. Đội thứ hai toàn là sĩ binh nhung trang dã chiến, Tử Xuyên Tú cũng không nhìn ra bọn họ là thuộc lộ bộ đội nào, hỏi Tần Lộ thì y chỉ hời hợt miêu tả: "Là người của chúng tôi", bọn họ phòng vệ phía ngoài sân, ngày đêm tuần phòng cẩn mật, còn có một nhóm hiến binh giám sát thính phụ trách bảo an trong nhà, khống chế ẩm thực, thức ăn đưa lên cho Tử Xuyên Tú điều được bọn họ kiểm nghiệm trước.

Còn cảnh vệ bên cạnh Tử Xuyên Tú càng thêm nghiêm mật. Phảng phất như đã có thỏa thuận, hiến binh, cấm vệ quân, quân đội đều phái bốn người túc trực sát bên Tử Xuyên Tú, chia làm ba ca canh suốt hai bốn giờ, lúc nào bên cạnh Tử Xuyên Tú cũng có mười hai hộ vệ kè kè.

Ca Phổ Lạp mỗi đêm đều ôm nõ ngủ dưới gốc cây đối diện cửa sổ phòng Tử Xuyên Tú, Tần Lộ còn cẩn thận hơn, y lôi cả một chiếc giường nhỏ sang phòng Tử Xuyên Tú, cùng ăn cùng ở, đêm ngày đao không rời người.

Khiến một Phó thống lĩnh thực quyền và một hồng y quân pháp quan cực khổ bảo hộ mình, Tử Xuyên Tú cảm thấy rất có lỗi, mấy lần lên tiếng bảo không cần nhưng Tần Lộ cười cười đáp: "Đại nhân, chuyện này ngài không cần quản, Tư Đặc Lâm đại nhân căn dặn tôi, vô luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho ngài, tuyệt không thể để bọn chúng hành động lần nữa. Công tác của chúng tôi là bảo vệ ngài, còn công tác của ngài là phải dưỡng sức cho mau khỏe!"

Ca Phổ Lạp vẫn liên hệ tín cáp với Đế đô, thỉnh thoảng đem tình huống mới nhất ở Đế đô báo cáo cho Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú biết, sự kiện lần này đã đẫn đến phong ba bão táp.

Phía quân đội cực kì phẫn nộ, Tư Đặc Lâm, Lâm Băng, Văn Hà cùng mười bảy tướng lĩnh cao cấp liên danh dâng thư lên tổng trưởng điện hạ, yêu cầu tuyên bố Tử Xuyên Tú vô tội, lập tức phóng thích gã, nếu như tổng trưởng không đáp ứng, phía quân đội sẽ từ chức tập thể.

Mạc liêu trưởng Ca San cũng ủng hộ bọn họ: "Thẩm tra Tử Xuyên Tú thống lĩnh là sự sỉ nhục của Tử Xuyên gia!"

Đế Lâm càng quyết liệt hơn, hắn cho chuyển công văn đến tất cả quân pháp xứ và giám sát thính ở các hành tỉnh: "Mã Duy, nam, ba mươi mốt tuổi, thân cao một mét bảy bảy, người Ngõa Lâm hành tỉnh, quan hàm Kì bổn, tước vị bá tước. Hiến binh bộ đội các tỉnh, cơ quan quân pháp nếu thấy kẻ này, không cần thỉnh ý, giết chết lập tức".

Tử Xuyên Tú lúc này mới biết việc gã bị ám sát đã gây ảnh hưởng rất lớn, gã hơi thất kinh: "Sự tình vì ta mà càng lúc càng lớn, thật là không đáng".

"Tú Xuyên thống lĩnh, ngài lầm rồi". Tần Lộ nghiêm túc giải thích: "Lần này mọi người đồng thuận ủng hộ ngài, vì giao tình với ngài chỉ là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu là ủng hộ chính nghĩa. Mã gia trước đây mưu hại Vân Sơn Hà tiền bối, tác ác nhiều năm, trời giận người oán, dân chúng sớm đã hận bọn chúng tận xương tủy. Ngài diệt bọn chúng, không có người chính trực nào không vỗ tay khen ngợi. Chúng tôi không làm được như ngài, nhưng chẳng lẽ chỉ việc đứng ra ủng hộ ngài cũng không làm được?"

Tử Xuyên Tú rất cảm động, đúng là công đạo tại nhân tâm. Quân đội là trụ cột của gia tộc, bình thường trầm mặc nhưng lúc quan trọng, dám đứng ra chủ trì công đạo vẫn là những nam nhân huyết tính đó.

Tần Lộ thay đổi ngữ khí: "Hà huống, Tú Xuyên thống lĩnh cũng là một nhân vật đại biểu cho quân đội, đây đã không còn là chuyện của cá nhân ngài rồi! Nếu ngay cả chuyện trắng đen rõ ràng như thế mà không đòi được công đạo, quân đội chúng ta còn có mặt mũi gì hành tẩu nữa chứ?"

Tử Xuyên Tú bật cười.

*****

Tháng hai năm bảy tám bốn, Đế đô vì sự kiện Tử Xuyên Tú, Mã Duy mà tranh cãi không khoan nhượng, phân liệt thành hai phái.

Phái quân chính thì cực lực ủng hộ Tử Xuyên Tú, phái nguyên lão quý tộc thì đứng về phía Mã Duy.

Hai phái thực lực tương đương, đấu tranh phi thường kịch liệt, mà tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh đứng giữa hai làn đạn của hai phe giao chiến, khổ không thể tả.

Buổi sáng lão vừa xoa dịu yêu cầu "Nghiêm trừng quân phiệt chuyên quyền" của đại biểu đoàn Nguyên lão hội, buổi chiều lại đi dự tọa đàm do quân quan Hắc kì quân tổ chức, lão giống như con thoi xuyên qua xuyên lại, cả ngày nghỉ ngơi không đến ba tiếng.

Nghiêm trừng Tử Xuyên Tú thì mất đi quân tâm, thả Tử Xuyên Tú lại đắc tội với Nguyên lão hội, Tử Xuyên Tham Tinh không biết đã chửi Tử Xuyên Tú bao nhiêu lần, tên gia hỏa đó thật là giỏi gây phiền phức nhất!

Chẳng cách nào, lão chỉ đành sử ra chiêu kéo dài thời gian, không định tội cũng không thả người, cứ để đó từ từ xử lý sau, dù sao Tú Xuyên thống lĩnh cũng ăn ngon ngủ ngon, nghỉ ngơi trong biệt thự cũng không ủy khuất gã.

Lão đợi Nguyên lão hội và Quân đội tranh cãi đến khi nào quá mệt mỏi thì bọn họ sẽ tự động yên tĩnh trở lại, lúc đó lão tiếp tục ung dung xử lí thôi.

Nhưng ngày hai mươi lăm tháng hai năm bảy tám bốn, ở tây bắc chiến tuyến truyền lại tin dữ, triệt để phá tan ý đồ của tổng trưởng điện hạ.

* * *

Đó là một buổi sáng an tĩnh tuyết rơi nhẹ, lính gác đang qua lại trong hào trú, bọn họ thỉnh thoảng giậm cẳng chửi đổng khí trời lạnh lẽo, ganh tỵ với đám bạn hữu đang rúc trong chăn ấm đánh giấc nồng.

Các binh sĩ mồm năm miệng bảy tám chuyện: "Khí trời thế này, nếu như có một bầu rượu ấm bụng thì coi như không còn gì tuyệt bằng".

"Nếu có thêm một cô nương xinh đẹp bồi rượu thì còn tuyệt hơn!"

Đột nhiên, có một âm thanh gì đấy loáng thoáng, có người lên tiếng hỏi: "Các người có nghe thấy gì không?"

"Ngươi quá mẫn cảm rồi! Khí trời thế này, cả chuột cũng không muốn rời hang, sao có thể có người đến chứ?" Thoại âm vừa dứt, cả kẻ ngu độn nhất cũng cảm thấy mặt đất đang rung nhè nhẹ, xa xa bắt đầu có tiếng trầm trầm vọng lại.

Lính canh chửi: "Thấy quỷ rồi, trời này mà có sấm". Hắn ló đầu khỏi hào câu ngóng về phía xa, thân hình đột nhiên cứng ngắt, tiếp đó tiếng gào thê lệ phá tan bình minh yên tĩnh: "Cảnh báo! Địch nhân tập kích!"

Mặt đất vang tiếng rền trầm trầm, trên đường chân trời tuyết trắng ngai ngai xuất hiện một huyết tuyến, đạo huyết tuyến đó đã phát triển với tốc độ kinh nhân biến thành một vùng đỏ thẫm, phảng phất như một người khổng lồ đang bị rút hết máu, cuối cùng vùng đỏ thẫm đã bao phủ cả mặt tuyết bao la, đám tân binh chứng kiến cảnh tượng đó thì há hốc miệng kinh hãi, đám lão binh có kinh nghiệm kinh hoảng gào lớn: "Thập tự quân! Thập tự quân đến rồi!"

Số lượng kị binh khổng lồ hùng hục xông lên dốc cao rồi đổ xuống, vó ngựa ầm ầm, trên vạn kị binh khoác áo choàng đỏ, phảng phất như một biển máu đang đổ xuống, tình cảnh hoành tráng chấn hám nếu không đích thân chứng kiến thì khó mà tưởng được.

Dưới ánh bình minh, kị binh mạnh mẽ nhảy qua từng hàng rào kẽm, từng hào câu, xung phong mãnh liệt, sẵn sàng phá tan mọi chướng ngại, thế bất khả ngăn.

"Địch nhân tập kích!" Tiếng cảnh báo liên tiếp vang lên, lính gác trên chòi cao nối nhau hô hoán:

"Chính diện phát hiện địch nhân!"

"Phương hướng tây bắc phát hiện địch nhân!"

"Phương hướng tây nam phát hiện địch nhân!"

Hồng y quân trận vững chắc như đồng, đại kì nền xanh viền trắng đón gió tung bay, chữ "Sương" hùng dũng đập vào mắt chúng nhân.

Quan chỉ huy trận địa sắc mặt trắng thảm: không ai ngờ Lưu Phong gia lại lựa chọn lúc khí trời lạnh lẽo thế này để phát động tấn công, đại bộ đội của Biên phòng quân đều đang còn chui rúc trong chăn ấm ở Gia Nam đại doanh.

Thế trùng kích của kị binh như cuồng phong, mã đao múa loang loáng trong ánh nắng mai chém xuống, bộ binh trên trận địa còn chưa kịp tập kết đã bị chém nát vụn, kị binh húc đổ sự kháng cự yếu ớt, thẳng tiến đến Gia Nam đại doanh ở hậu phương trận địa.

Trong ánh nắng buổi sáng, Gia Nam đại doanh biến thành vùng hỗn loạn, sĩ binh chỉ mặc đồ ngủ tay không tấc sắt từ trong các lều trại chạy ra, hỗn loạn, kinh hoàng, nháo nhào, mấy vạn người chen chúc, "Ầm" một tiếng, vách tường đại doanh đã bị thúc đổ.

"Giết! Giết! Giết!" Thanh âm xung sát vang trời, vô số kị binh thúc ngựa vọt vào, thế như bài sơn đảo hải, mã đao nhanh như chớp, thương nhọn như rừng, đối với đám sĩ binh vừa tỉnh ngủ ngơ ngác hoảng loạn của Tử Xuyên gia, kị binh Lưu Phong gia giống như lang sói nhập vào đàn dê, kị binh cứ vung đao mà chém, đầu lâu, thi thể lăn lóc đầy đất.

Sĩ binh Tử Xuyên gia bị tấn công bất ngờ, đại đa số không có vũ khí, trên thân cũng chẳng có giáp, nhưng vì bản năng cầu sinh, bọn họ vẫn ngoan cường chống cự.

Nhặt đá dưới đất, cầm cây gỗ làm vũ khí, nhiều người không tìm được đá hay cây gỗ thì liều mạng dùng thân thể cản lại mã đạo và trường mâu của kị binh, sáng tạo cơ hội cho đồng bạn phía sau mình.

Đến lúc này thì trận chiến đã phần nào không còn là một chiều nữa, thường một sĩ binh Lưu Phong gia chém ngã một sĩ binh Tử Xuyên gia, nhưng không đợi hắn kịp rút đao ra, bốn năm sĩ binh Tử Xuyên gia khác đã nhảy lên lôi hắn xuống ngựa, dùng tay đấm, dùng đá đập vào đầu hắn, đập đến khi đầu hắn nát bét mới thôi.

Tử Xuyên binh dùng đầu đập vào đầu địch nhân, dùng răng cắn vào yết hầu địch nhân, dùng ngón tay móc mắt địch nhân, dùng đầu gối chấn nát hạ thể địch nhân, có thứ gì có thể tấn công, bọn họ đều tận dụng hết.

Chiến sĩ Tử Xuyên gia chống cự thảm liệt bi tráng, cho dù Thập tự quân của Lưu Phong gia hoàn toàn chiếm ưu thế về vũ khí, nhưng dối diện với năm vạn người ôm lòng liều mạng, bọn chúng cũng bị đánh đến lúng túng.

Kèn tăng viện vang lên, ngoài doanh địa lại có nhiều kị binh tiến đến, đám kị binh xếp thành trận thế, trường mâu dày đặc chĩa ra trước, từng bước dồn sĩ binh Tử Xuyên gia đang hoảng loạn co cụm lại.

Nhưng sự chống cự vẫn quyết liệt, sĩ binh Tử Xuyên gia ngoan cường liều mạng nhảy lên ôm lấy kị binh Lưu Phong gia kéo xuống ngựa, kéo hắn khỏi trường mâu trận.

Một khi bị kéo khỏi đội liệt, sĩ binh Lưu Phong gia chỉ có con đường chết thảm, bị vô số sĩ binh Tử Xuyên gia đang phẫn hận dày xéo đạp chết, thi thể bị ném trở lại đội liệt của hắn.

Lưu Phong quân cũng tàn nhẫn hồi báo, cung thủ bắn không cần nhắm, trường mâu cắm thi thể Tử Xuyên quân giơ lên không trung, mã đao chém đầu địch nhân lông lốc, kị binh thúc ngựa đạp lên thương binh, tiếng gào thảm, máu tươi nhuộm đỏ chiến trường.

Chỉ qua mấy phút, mặt đất đã đầy thi thể, có Tử Xuyên quân, cũng có Lưu Phong quân.

Trong chém giết thảm liệt kiểu này, không thể tồn tại kẻ bị thương, phàm là kẻ nào ngã xuống, lập tức bị song phương đang đánh nhau say máu đạp tan xương nát thịt, trong không trung nồng nặc mùi máu tanh.

*****

Khi Lưu Phong Sương tiến vào doanh khu, vẫn còn nghe có âm thanh chém giết náo động. Trung doanh chỉ huy sứ Anh Mộc Lan, Tiền doanh chỉ huy sứ Mông Na của Lưu Phong quốc phòng quân, Chỉ huy sứ Phí Gia của đệ nhất sư Thập tự quân cùng mấy vị tướng lĩnh đều đang đứng ở cổng nghênh đón.

Anh Mộc Lan bước lên hành lễ: "Công chúa điện hạ, chiến đấu tiến triển thuận lợi, còn chừng một giờ nữa là kết thúc".

Lưu Phong Sương mỉm cười: "Chư vị tướng quân hành động rất đẹp mắt, ta muốn thân lâm đệ nhất tuyến, phất cờ trợ uy cho các tướng sĩ".

Phí Gia bước lên cản: "Công chúa điện hạ, bên trong còn đang tiễu trừ tàn dư Tử Xuyên gia, thân thể ngài quý giá, mạo hiểm tiến vào chỗ nguy hiểm, bọn thần không thể an tâm".

"Phí gia các hạ, ngài đúng là nói chuyện hài rồi". Lưu Phong Sương cười nói: "Có các người bảo hộ, chẳng lẽ tàn binh của Tử Xuyên gia còn có thể tấn công ta? Ta chỉ là muốn cảm thụ không khí chiến trường, không phải là đi vào chỗ nguy hiểm".

Anh Mộc Lan tiến gần nhỏ giọng bẩm cáo: "Điện hạ, không phải hạ quan có ý ngăn cản hứng thú của ngài, nhưng hiện trường rất tanh máu".

Thuận theo ánh mắt của y, Lưu Phong Sương cúi thấp đầu nhìn, lúc này mới thấy dưới chân mình đang có một dòng "Suối nhỏ", chỉ là dòng suối này không phải là nước mà là máu, mùi tanh tưởi xộc lên, đưa mắt nhìn ra xa, cảnh tượng máu me, thi thể, tàn chi kinh hoảng đập vào mắt.

Lưu Phong Sương tái mặt: "Thương vong lớn không?"

Các tướng lĩnh sắc mặt ngưng trọng, có người nhỏ giọng hồi đáp: "Chống cự phi thường kịch liệt, các huynh đệ cũng giết đến say máu".

Đăm đăm nhìn dòng suối máu không ngừng khuếch đại, thần sắc trong mắt Lưu Phong Sương vô cùng phức tạp.

Đột nhiên, nàng đạp chân vào dòng suối máu, da dày trắng và ống quần tức thì bị thấm đỏ.

Lưu Phong Sương bình tĩnh nhìn chúng tướng: "Chúng ta tạo ra trường sát lục này, cũng là toàn thân huyết tinh, nếu còn tơ tưởng giữ thân sạch sẽ, không phải là quá giả dối sao? Quá trễ rồi!"

Ném áo choàng đi, nàng chuyển thân sải bước tiến vào doanh địa, các tướng lĩnh vội vã theo sau nàng, cứ đi ngược lại hướng dòng suối máu đang chảy.

Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi chân chính đối mặt với chiến trường, Lưu Phong Sương vẫn không kiềm được cảm xúc, gương mặt trắng nhợt, cổ họng nhộn nhạo muốn ói.

Thi thể chất đống nơi nơi, tàn thây bị đạp bấy nhầy căn bản không nhìn ra được ai là ai, đoạn chi rơi rớt khắp nơi, trên nóc trướng, trên cây, trên mái nhà, chỗ nào cũng thấy tay, chân, đầu người lăn lóc, não trắng và máu đỏ quyện thành chất sền sệt, máu nhuộm ướt đất, thấm qua giày bết vào chân.

Trong đống huyết nhục mơ hồ đó, có thể nhìn thấy những mảnh vải trắng còn sót hiếm hoi, đó là áo ngủ màu trắng của sĩ binh Tử Xuyên gia chiến tử.

Bọn họ đi được vài bước thì vô pháp đi tiếp, trước mắt đã là thây chất thành đống cao, trừ phi có gan trèo lên mà đi, bằng không căn bản không thể tiến lên.

"Ọc", không biết là ai ói, liền đó có người ôm đầu điên cuồng bỏ chạy.

Mùi máu xộc lên mũi, Lưu Phong Sương nhắm mắt, trong đầu xuất hiện một trường cảnh thảm liệt: gần mười vạn nam tử chen chúc liều mạng đánh nhau trong một không gian nhỏ hẹp, căn bản không có chỗ ẩn nấp hay bỏ chạy, người sống đạp lên thi thể đồng bạn tiếp tục chém giết, các chiến sĩ Tử Xuyên gia tay không tấc sắt hiên ngang lao về phía tử vong, kiên cường bất khuất.

Nàng cảm thụ sự chấn hám cường liệt, ngẩng đầu lên không lặng lẽ cầu khấn: "Tướng sĩ Tử Xuyên gia chiến tử, các người vì quốc tuẫn chiến, nguyện anh linh vinh thăng cực lạc. Trận chiến này do ta mà khởi, ta nguyện gánh mọi tội nghiệt, cho dù phải đọa lạc địa ngục, trải qua tu la luân hồi khổ nạn, ta cũng nguyện tiếp nhận, vô oán vô hối".

Cầu khấn xong, nàng chuyển thân nói với chúng nhân: "Chư vị tướng quân, chém giết vô vị không phải là vinh diệu của quân nhân. Quân ta đại cục đã định, truyền lệnh lui ra, tận lực chiêu hàng sĩ binh Tử Xuyên gia, dồn sức cứu trợ thương binh cả địch lẫn ta".

* * *

Bộ đội Lưu Phong Sương tiến quân nhanh như lửa lan, ngày hai mươi sáu tháng hai, Thập tự quân thừa uy phá Gia Nam đại doanh, khởi công thế mãnh liệt tấn công Gia Nam thành thủ phủ của Gia Nam hành tỉnh.

Hoàng hôn hôm đó, Gia Nam thành bị phá, Thập tự quân hồng sắc như thủy triều tiến vào thành nội, Gia Nam tổng đốc Tằng Nhuệ chiến tử trong trận chiến công thành, tỉnh trưởng Khắc Lạp cùng cả nhà tự sát tuẫn quốc tại nhà riêng.

Ngày hai mươi tám tháng hai, Thập tự quân chia làm hai đường thủy, bộ, tiến thẳng về hướng đông.

Kị binh do đích thân Lưu Phong Sương suất lĩnh, hỏa tốc nam hạ công chiếm trọng trấn Diệp Kiệt thành, nơi cất trữ lương thực của tây bộ Tử Xuyên gia. Tổng đốc Diệp Kiệt thành là A Lí Mạc bỏ thành chạy, bộ đội trên đường đào vong bị kị binh Thập tự quân truy đuổi đánh tan tát, A Lí Mạc dẫn mười một kị binh chạy thoát mạng.

Vào lúc lục quân dũng mãnh tiến công, hạm đội thủy sư của Lưu Phong gia cũng không có nhàn rỗi.

Cùng ngày, Lưu Phong thủy quân hạm đội tiến quân Đa luân hồ, kịch chiến với hạm đội Tử Xuyên gia đang nghiêm trận nghênh đón.

Sau ba canh giờ, hơn ba trăm chiến thuyền của Tử Xuyên gia bị đánh chìm, đốt cháy, mặt sông trôi nổi các mảnh ván vỡ, thi thể của sĩ binh chiến tử cùng với các sĩ binh đang vật lộn với sóng nước tìm sự sống.

Hạm đội Lưu Phong gia cũng tổn thất hơn một trăm chiến hạm, nhưng bấy nhiêu thì không đủ gây trở ngại đến tư thái chiến thắng hiên ngang của bọn họ, thủy quân Lưu Phong gia tiếp tục tiến quân.

Trận chiến Đa luân hồ đã phá hủy lực lượng thủy quân vốn không cường thịnh của Tử Xuyên gia, tàn bộ thủy sư đã không còn lực giao chiến tiếp với hạm đội Lưu Phong gia, rút vào Ngõa Niết hà bên Đế đô thành.

Sau khi biết tin chiến thắng của thủy quân, Lưu Phong Sương càng tiến quân nhanh, ngày một tháng ba công hạ Mật nhĩ đốn hành tỉnh, ngày hai tháng ba công hạ La thập ni hành tỉnh.

*****

Tây bắc truyền về tin dữ, Gia Nam đại doanh bị phá, thủy sư chiến bại, Gia Nam hành tỉnh thất hãm, La Thập Ni hành tỉnh thất hãm, Mật Nhĩ Đốn hành tỉnh thất hãm, Tử Xuyên gia mỗi ngày mất một hành tỉnh, vô cùng nhục nhã.

Xấu hổ xen lẫn giận dữ, Tử Xuyên Tham Tinh bỏ qua Quân vụ xứ, trực tiếp phê phán Minh Huy, mệnh lệnh cho lão "Trong hai tuần phải thu phục lại đất đai đã mất, bằng không quân pháp hành sự!"

Tiếp được thánh dụ, Minh Huy như ngồi trên đống lửa, lão nhanh chóng đem áp lực từ tổng trưởng chuyển sang cho các tổng đốc hành tỉnh: "Bộ đội tăng viện phải hội hợp trong ba ngày, kẻ nào chậm trễ chiếu theo quân pháp mà xử!"

Cảm nhận quân lệnh nghiêm khắc, tổng đốc các tỉnh tích cực động viên bộ đội tinh duệ xuất phát tăng viện tiền phương, trên đại đao bộ đội hành quân đông nghịt, khói bụi mù mịt.

Vì gấp rút lên đường, các lộ bộ đội ngày đêm hành quân không nghỉ, cả tiểu đội trinh sát và bộ đội phòng ngự hai cánh cũng bỏ qua không bố trí. Lưu Phong Sương nắm chắc cơ hội này, nàng dùng đội thuyền vận binh, theo thủy lộ cấp tốc hành quân một ngày một đêm đi hai trăm dặm, kị binh quân xuất hiện bất ngờ ở hậu phương Minh Huy.

Kẻ xấu số đầu tiên là tổng đốc Tạp Tư Lạp của Tân Dương hành tỉnh, Lưu Phong Sương đột nhiên xuất hiện tập kích, quân đoàn của Tạp Tư Lạp còn đang hành quân vừa mệt vừa không đề phòng, song phương vừa tiếp xúc thì quân đoàn của hắn đã bị đánh tan tác, bản thân Tạp Tư Lạp chiến tử, ba vạn bộ binh và kị binh tan rã.

Đánh bại Tạp Tư Lạ, Lưu Phong Sương không thèm truy sát bại binh đang tán loạn khắp đồi hoang sườn núi, kị binh bộ đội Lưu Phong gia lập tức quay đầu, trực diện nghênh đón một vạn ba ngàn bộ binh do tổng đốc Gia Lăng là Ân Duy suất lĩnh đến tăng viện cho Tạp Tư Lạp.

Chứng kiến Lưu Phong Sương khí thế hung hãn, Hồng y kì bổn Ân Duy còn chưa khai chiến đã khiếp hãi ba phần, y biết quân mình mệt không phải là đối thủ của Lưu Phong Sương, không dám lấy công đối công, lập tức bày bố trận hình trên đại đạo cố thủ đợi cứu viện, nhưng lực xung kích của kị binh Lưu Phong gia quá đáng sợ, chỉ một đợt xung phong đã phá vỡ trường mâu trận của bộ binh Tử Xuyên gia, dùng tốc độ và khí thế mãnh liệt chia cắt bộ binh của Ân Duy thành hai nửa.

Mắt thấy có cơ hội tận dụng, Lưu Phong Sương lập tức đưa dự bị bộ đội tham gia, toàn bộ mãnh công, kết quả bộ binh cánh trái thủ không nổi bị công kích sụp đổ, toàn quân mất thế chống cự.

Đúng lúc này, tổng đốc Xích Sơn là Mông Thủ Tín suất lĩnh bốn vạn kị, bộ binh đến chiến trường, mắt thấy tình thế nguy cấp, hắn vội dẫn kị binh tăng tốc đến cứu viện.

Nào ngờ bại binh của Ân Duy thấy có cứu viện tới, thay vì ngoan cường chống cự thì lại như đàn ong vỡ tổ chạy về phía kị binh của Mông Thủ Tín. Mông Thủ Tín còn chưa khai chiến thì đã bị bại binh ùa đến như thủy triều làm loạn trận cước, toàn quân đại loạn.

Lưu Phong Sương thừa cơ đuổi giết, tiền đội của Mông Thủ Tín bị chém giết đến hồ đồ, hậu đội cũng nhiễu loạn mà tan vỡ, toàn quân nhếch nhác thảm hại.

Đại quân thứ tư đến chiến trường là bộ đội do tổng đốc Tân Gia là Lãng Thanh Sở suất lĩnh gồm một vạn kị binh, lúc bọn họ đến thì kị binh của Lưu Phong Sương đang mở rộng phạm vi, truy sát bại binh Tử Xuyên gia khắp nơi.

Lúc này ta tập trung mà địch phân tán, Lãng Thanh Sở vốn có cơ hội rất tốt, nhưng hắn lại bị cờ hiệu của Lưu Phong Sương dọa hoảng, mắt thấy có nhiều bộ, kị binh bị đánh tan tác phía trước, hắn cả ứng chiến cũng không dám, hạ lệnh bộ đội quay đầu bỏ chạy.

Kết quả Trung doanh chỉ huy sứ Anh Mộc Lan chỉ dẫn năm trăm kị binh dùng tốc độ đuổi theo bộ đội của Lãng Thanh Sở, bắt sống Lãng Thanh Sở.

Trường chiến đấu này ngay cả phía Lưu Phong Sương cũng thừa nhận là thắng may mắn, nàng hoàn toàn không ngờ phía Tử Xuyên gia còn có chi bộ đội thứ tư.

"Khi Lãng Thanh Sở xuất hiện, bộ đội của ta đã phân tán truy sát bại binh địch nhân, sự chỉ huy tạm thời mất tác dụng, cả đội ngũ chừng ngàn người cũng không có. Hơn nữa ta chỉ mang mười mấy vệ binh đứng ở trung tâm chiến trường, mục tiêu rất rõ ràng cho địch nhân, lúc đó Lãng Thanh Sở muốn bắt sống ta là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng không biết vì sao, hắn không những không có tiến công, ngược lại còn cuốn cờ bỏ chạy". Lưu Phong Sương tươi cười: "Đương nhiên, Lãng Thanh Sở đại nhân đã khách khí như thế, ta cũng không thể phụ lòng hắn".

Ngày bốn tháng ba năm bảy tám bốn, trong đại chiến trên công lộ, Lưu Phong Sương lần nữa chứng minh bản thân chính là đệ nhất danh tướng cử thế vô song.

Nàng nhất cử kích phá mười vạn binh mệt nhọc của Tử Xuyên gia, tiêu diệt hai vạn quân, bắt tù binh năm vạn, bản thân tổn thất không đến ba ngàn người, sĩ binh Tử Xuyên gia dùng thi cốt của bọn họ để điểm tô huy hoàng cho Lưu Phong danh tướng.

Ngắn ngủi một tháng, Tử Xuyên gia hao binh tổn tướng hơn mười lăm vạn, Tây bắc đại doanh chỉ huy sứ La Ba Nhân phó thống lĩnh chiến tử, Tây bắc đại doanh phó chỉ huy sứ An Điển hồng y kì bổn chiến tử, Gia Nam tổng đốc Tằng Nhuế chiến tử, Gia Lăng tổng đốc Ân Duy chiến tử, Xích Sơn tổng đốc Mông Thủ Tín bị bắt làm tù binh, Tân Gia tổng đốc Lãng Thanh Sở bị bắt làm tù binh, Tân Dương tổng đốc Tạp Tư Lạp chiến tử...

Tín sứ giục khoái mã liên tiếp đưa tin dữ về Đế đô, đủ mọi báo cáo về thất bại chiến trận chất chồng, nhanh đến mức Quân vụ xứ còn chưa kịp xem qua hết.

Hùng sư kình lữ lần lượt tổn thất, tướng lĩnh cao cấp phần bị bắt phần hi sinh, Thập tự quân từ Ngõa Luân Hồ đánh thẳng đến Lãng Thương giang, cả đại lục đều chấn kinh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-193)


<