Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 076

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 076: Tân trát thống lĩnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

Sàn nhà, bàn làm việc và ghế phủ một lớp bụi dày, hiển nhiên rất lâu không có người quét dọn, rèm cửa khép rất kín, một tia sáng cũng không lọt vào được, trên đất rơi vãi văn kiện và giấy tờ lung tung, không khí tỏa một mùi vị ẩm thấp meo mốc khó ngửi.

Thấy có người đến, đám chuột kinh hoảng từ trên bàn nhảy xuống, kêu "chi chi" chui xuống hang trốn.

Tử Xuyên Tú đi đến trước bàn, thổi lớp bụi bám bên trên, bên dưới xấp văn kiện dày là một khung hình.

Gã thuận tay cầm lên, chùi chùi, đây là một bức hình gia đình, một đôi vợ chồng trung niên ôm hai tiểu nữ hài khả ái, bối cảnh là quảng trường lớn Đế đô. Đôi vợ chồng đó chính là vợ chồng Phương Kính.

Yên lặng ngắm gia đình hạnh phúc trong tấm ảnh, đôi mắt Tử Xuyên Tú ươn ướt.

Nhìn thấu qua căn phòng đầy bụi và giấy tờ rơi vãi, gã nhìn thấy một thân ảnh cần mẫn, nghiêm cẩn, sảng lảng, người đó với gương mặt tươi cười thân thiết gọi gã: "A Tú!" Người đó từng chính tay đỡ gã lên chiến mã, tặng cho gã quân đao thu được của Lưu Phong gia.

Người đó là một hảo trượng phu, hảo phụ thân, là một vị tướng lĩnh tôn kính, một vị tiền bối hiền từ. Gần như cả đời người đó không phạm phải sai lầm, nhưng cuối cùng lại lấy sinh mệnh để đền bù cho một sai lầm, chết trên chiến trường bảo vệ đất nước, không hổ thẹn với nhân dân và tổ quốc.

Một tên quân quan gầy gò từ ngoài cửa ló đầu vào ngó nghiêng, Ngõa Đức bước qua nắm lấy tai y, the thé rít lên: "Mai Lâm, ngươi sao còn chưa dọn hết đống rác rưởi này đi! Để lại nuôi chuột à!"

Tên quân quan đó phân bua: "Ngõa Đức đại nhân, đây là phòng làm việc mà Phương Kính đại nhân từng dùng, chúng tôi sao dám tự tiện động đến?"

Ngõa Đức "Hừ" một tiếng: "Chết rồi không cần xưng đại nhân, kêu lão là tử quỷ Phương Kính cũng được rồi!"

Hắn đi đến chỗ Tử Xuyên Tú, trên mặt đã đổi sang vẻ tươi cuời nịnh nọt: "Thống lĩnh đại nhân, không cần nhìn mấy cái thứ quỷ này làm gì, tôi đã chuẩn bị cho ngài một phòng làm việc rất đẹp, mời ngài đến xem".

"Không cần, kêu Cần vụ bộ dọn dẹp căn phòng này một chút, ta sẽ làm việc ở đây".

Ngõa Đức kinh ngạc nói: "A, đại nhân, nhưng tiền nhiệm chủ nhân của phòng làm việc này đã chết rồi, như vậy... xúi quẩy đó! Tôi đã chuẩn bị cho ngài một phòng làm việc hợp phong thủy, phi thường cát lợi, ngài nhất định thăng quan phát tài, khà khà..."

Tử Xuyên Tú lạnh nhạt nói: "Thân là quân nhân có thể tráng liệt chiến tử trên sa trường bảo vệ tổ quốc, lưu danh thơm thiên cổ, đây chính là điềm may lớn nhất".

Gương mặt tươi cười của Ngõa Đức sượng sùng, nhưng lập tức giãn ra: "A, đúng vậy, đúng vậy! Đại nhân cao kiến, đại nhân cao kiến! Tôi lập tức kêu người dọn dẹp mấy thứ dơ bẩn này..."

"Ngoài ra, tử quỷ mà ngươi gọi, Phương Kính đại nhân, " Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "Ông ấy là ân sư đầu tiên của ta, ân đức của ông ấy, cả đời ta cũng không quên".

"Phương Kính, a, a, ông ấy là người mà tôi rất tôn kính!"

Có người kéo rèm cửa ra, ánh nắng sớm ùa vào.

Lúc này, các quân quan có mặt nhìn thấy một cảnh tượng khiến cả đời bọn họ khó quên: người anh hùng Viễn Đông, tân nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân đứng tại nơi mà ân sư của gã đã từng làm việc, yên lặng nhìn bức hình trong tay, hai mắt ứa lệ.

* * *

Hắc kì quân có tổng cộng chín sư đoàn bộ binh, hai sư đoàn kị binh, sáu đột kích doanh. Ngoài ra, bố trí trên biên cảnh dài hơn bảy trăm dặm giữa Tử Xuyên gia và Lâm gia có bảy Biên cảnh thủ vệ đội và mười lăm Xuất nhập cảnh kiểm tra trạm cũng do thống lĩnh Hắc kì quân chỉ huy.

Trong bộ đội tác chiến, đệ tam thập nhất, đệ tam thập nhị kị binh sư và tổng bộ quân đoàn đều đóng ở Đán nhã thị, còn các bộ đội khác phân biệt trú đóng ở các hành tỉnh như Ngõa Lâm, Đặc lí tây á, Lôi á, Lôi mục... , ngoài mục đích chống cự ngoại địch, các trú quân này còn đảm nhiệm chức năng bảo hộ trật tự địa phương, vì thế, các trưởng quan sư đoàn cũng chia ra đảm nhiệm tổng đốc hoặc phó tổng đốc các hành tỉnh.

Hiện tại, vì hoan nghênh Tử Xuyên Tú nhậm chức, tất cả quân quan cao cấp từ kì bổn trở lên đều tập trung đến Đán nhã thị.

Ngoài bộ đội chính quy kể trên, mười một quân khu do Hắc kì quân quản lý còn có hơn ba mươi vạn quân nhân dự bị dịch.

"Căn cứ điều lệ quân vụ, lúc quốc gia nguy cấp, tại khu vực quản lý gặp phải ngoại địch xâm nhập đại quy mô, bộ đội hiện có không đủ để chống cự ngoại địch, sau khi được tổng trưởng cho phép, thống lĩnh Hắc kì quân có thể mệnh lệnh quân nhân dự bị dịch khôi phục hiện dịch". Tham mưu trưởng Văn Hà khẩu khí giống như giáo huấn Tử Xuyên Tú: "Trừ phi đồng thời thỏa mãn ba điều kiện đó, bằng không tự tiện chiêu mộ quân nhân dự bị dịch là hành vi phản nghịch, đại nhân ngài phải nhớ rõ!"

Chẳng lẽ ta nhìn giống với phần tử phản nghịch sao? Tử Xuyên Tú phiền muốn nghĩ, gã minh bạch ý tứ trong lời nói của Văn Hà. Thống binh đại tướng bên ngoài là ác mộng kéo dài không dứt của các đời tổng trưởng, đối với bọn tướng lĩnh nắm trọng binh đó, bọn họ vừa ưu ái lại vừa sợ hãi đề phòng.

Tử Xuyên Tú hỏi: "Trong lịch sử, có thống lĩnh Hắc kì quân nào đã động dụng qua quyền lực này chưa?"

"Theo tôi biết thì chưa có. Thỏa mãn đồng thời ba điều kiện là rất khó. Mười năm trước Lưu Phong Tây Sơn tấn công Đế đô, Phương Kính đại nhân từng tính động dụng chỉ lệnh "Vệ quốc" động viên hai mươi vạn bộ đội dự bị dịch xuất chiến, nhưng còn chưa được Đế đô đồng ý thì Lưu Phong Tây Sơn đã bị đánh bại dưới Đế đô thành, thế là ông ấy đã thủ tiêu mệnh lệnh".

"Văn Hà trưởng quan, ta muốn thỉnh giáo một chuyện, trong quân ta, dưới phó thống lĩnh chính là kì bổn rồi, vì sao lại khuyết mất biên chế Hồng y kì bổn? Chiếu theo đạo lý, tổng đốc các tỉnh phải là cấp Hồng y kì bổn?"

"So với Viễn Đông quân đoàn, Biên phòng quân đoàn, Trung ương quân đoàn, quân đoàn ta tổng cộng mới có mươi một sư đoàn, quân đoàn trưởng trực tiếp chỉ huy các sư, không có binh đoàn đơn vị, vì thế trong quân cũng không có quan hàm Hồng y kì bổn, các sư đoàn trưởng cũng là kì bổn đảm nhiệm tổng đốc các tỉnh. Đại nhân, vấn đề ngài nhắc đến quả thật rất trọng yếu, vốn chiếu theo quan chế của gia tộc, tổng đốc và tỉnh trưởng, một quản quân chánh, một quản dân chánh, cả hai phải có cấp Hồng y kì bổn, nhưng ở tây nam địa khu chúng ta thì khác với lệ thường, quan hàm tổng đốc của chúng ta thấp hơn tỉnh trưởng một bậc, ở trước mặt quan viên địa phương rất khó ngẩng cao đầu, rất bất lợi triển khai công tác quân vụ. Đại nhân, tôi đã báo cáo nhiều lần lên Đế đô, thỉnh cầu Đế đô phá cách phong quan hàm Hồng y cho tổng đốc các tỉnh như quan chế nhưng đến giờ vẫn không được chấp nhận. Đại nhân, ngài quen biết nhiều, lại có quan hệ tốt với Trữ tiểu thư, do ngài ra mặt, không có chuyện gì không thể giải quyết a!"

Tử Xuyên Tú hơi nhíu mày, câu cuối của Văn Hà ngấm ngầm chơi gã, thầm châm biếm Tử Xuyên Tú nhờ quan hệ với Tử Xuyên Trữ mới được làm thống lĩnh Hắc kì quân.

Gã ngó Văn Hà, tên quân nhân đó ngồi ngay ngắn, bộ dạng cung kính lắng nghe trưởng quan nói chuyện, trong ánh mắt thoáng qua quang mang giảo hoạt, gã muốn nổi giận cũng không biết tìm nguyên do gì.

Gã buồn bực thốt: "Biết rồi".

Nhìn thần sắc Tử Xuyên Tú bất thiện, Văn Hà cũng không dám gây hấn thêm, tiếp tục giới thiệu: "Đại nhân, bộ hạ ngài còn có một chi hạm đội hải quân, bọn họ đóng ở Duy san cảng ở Ngõa Lâm hành tỉnh".

"Chúng ta còn có hải quân?"

"Ách, có thể coi là hải quân... Tuy quy mô hơi nhỏ một chút".

Tử Xuyên Tú rất hứng thú, hỏi tiếp mới biết thì ra cái gọi là hạm đội hải quân đó chỉ có trăm thuyền, mười lăm chiến thuyền lớn, bốn mươi chiến thuyền trung, còn lại toàn là chiến thuyền cỡ nhỏ.

"Như thế cũng rất nhiều a!" Tử Xuyên Tú nói.

Thế là Tham mưu trưởng Văn Hà chỉ đành chịu khó giải thích từ đầu cho đám người tay ngang này: trong tam đại quốc đại lục, thực lực lục quân Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia là tương đương, nhưng nói đến thực lực hải quân, Lưu Phong gia bỏ xa Tử Xuyên gia.

Gia tây hải ngạn hạm đội của Lưu Phong gia có năm đại phân hạm đội, mỗi phân hạm đội số lượng đều vượt qua hai ngàn thuyền.

Mà hải quân Lâm gia tuy số lượng ít hơn Gia tây hạm đội, nhưng không hề thua kém về chiến lực, bởi vì Lâm gia nắm trong tay kĩ thuật đóng đại thuyền độc nhất vô nhị, còn có thủy thủ ưu tú được huấn luyện bài bản, hải quân tinh duệ khó sánh.

"Hải quân Lưu Phong gia lại cường đại như thế?"

"Đại nhân cứ yên tâm, hải quân Lưu Phong gia và Lâm gia là vì phòng ngự Uy khấu quấy nhiễu mà thành lập, không phải để đối phó chúng ta. Ở tây nam hải ngạn và gia tây hải ngạn, họa Uy khấu rất lớn, quân dân duyên hải Lâm gia và Lưu Phong gia đều bị thương tổn nặng nề bởi Uy khấu. Chúng ta may có đường biển ngắn, dễ phòng bị, lịch sử trước giờ chỉ mới có hai lần bị quấy nhiễu, không giống Lưu Phong gia và Lâm gia thường xuyên bị Uy khấu xâm nhiễu với quy mô lớn, đặc biệt là Lâm gia, thành thị bọn họ giàu có, thường là mục tiêu tấn công cướp bóc của Uy khấu".

Trước đây không lâu, Uy khấu phát động xâm nhập và tập kích đối với hải ngạn đại lục, hạm đội Lâm gia xuất động tác chiến, Văn Hà cũng suất lĩnh hạm đội của Hắc kì quân đến trợ chiến, trường diện vô cùng hùng tráng, siêu cấp lâu thuyền Lâm gia xuất động hơn ba trăm chiếc, đại chiến thuyền trên ngàn chiếc, còn tiểu hạm đĩnh thì chen chúc như kiến, hạm đội hai phía quấn lấy nhau như hai con cự long ác đấu trên biển, ở tình hình đó, trăm chiếc hạm thuyền của Tử Xuyên gia chẳng khác gì một cọng cỏ bên cạnh con cự long.

Tổng chỉ huy hạm đội Lâm gia là Lâm Vân Phi, Văn Hà tìm hắn phát biểu: "Ngăn chặn Uy khấu là chức trách của cộng động cư dân đại lục Tây xuyên, chúng tôi không thể tụ thủ bàng quan! Xin cứ nói, chúng tôi phải làm gì để hỗ trợ các người?"

Lâm Vân Phi liếc xéo tiểu hạm đội Hắc kì quân, khách khí đáp: "Văn Hà đại nhân đường xa đến chi viện, tình cảm đó khiến tôi hết sức cảm động, hảo ý tâm lĩnh, nhưng thật không dám lao phiền các hạ".

"A, Vân Phi các hạ quá khách khí rồi, có chuyện gì xin cứ tận tình phân phó!"

"Ngài đã nói như thế thì..." Lâm Vân Phi chép chép miệng: "Phiền ngài giúp chúng tôi vệ sinh chiến thuyền".

Tử Xuyên Tú cười lớn: "Hắn thật nói như thế?"

Văn Hà kiêu hoành bị tướng lĩnh Lâm gia làm nhục, trong lòng Tử Xuyên Tú ẩn ước khoái ý, ngoài mặt ra vẻ an ủi Văn Hà: "Lâm gia nhược tiểu lại dám xuất khẩu vô lễ với chúng ta?"

Gương mặt đen thui của Văn Hà lộ nụ cười khổ: "Còn giả sao? Đương thời chúng tôi xấu hổ hận không thể nhảy xuống biển mà trốn. Đại nhân, Lâm Vân Phi là dị loại của Lâm gia, có một lần hắn lại ở trước mặt Lưu Phong Sương nói cô ta trang điểm rất khó nhìn, hại Lâm Phàm phải nịnh nọt Lưu Phong Sương nửa năm trời, so ra, tôi có đáng là gì!"

"Lâm gia lại để hắn tự do bừa bãi như thế?"

"Một là do tên gia hỏa này quả thật là hảo thủ hải chiến, Lâm gia cần phải dựa vào danh tướng như hắn để chống đỡ Uy khấu xâm nhiễu. Thứ hai, hắn là con trai của Lâm Phàm, tuy nói hắn nhiều lần gây họa, nhưng Lâm gia trưởng lão hội mỗi lần xử phạt thì giơ cao đánh khẽ, không hề có tính răn đe".

Lại nói chuyện với y một hồi, Tử Xuyên Tú đột nhiên hỏi: "Văn Hà, ông cảm thấy Mã Duy, sư đoàn trưởng đệ ngũ sư đoàn là người thế nào?"

Văn Hà giật mình: "Mã Duy?" Trong thanh âm của y mang theo ngữ khí khinh miệt: "Bất quá là một tên công tử hoàn khố mà thôi, chán ngán tháng ngày lêu lổng nên chạy vô quân đội để thỏa cái tính ngông của chúng, không đáng nhắc đến".

Báo cáo hoàn tất, Văn Hà kính lễ đứng dậy li khai, sau đó phó tư lệnh quân đoàn Ngõa Đức đến hồi báo.

Tên mập đó thở hào hển vừa tiến vào đã lập tức nhận lỗi: "Đại nhân, tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng!"

"Ông lại phạm sai lầm gì?"

"Đại nhân, hạ quan lầm mưu tên khốn Mã Duy, chọn một cô nương Uy tộc để làm bí thư sinh hoạt cho đại nhân, đó là miệt thị và vũ nhục nghiêm trọng thượng cấp! Đối với chuyện này, hạ quan thâm khắc phản tỉnh".

"Đó là chuyện nhỏ, chủ yếu là ta..."

"Đại nhân ngài không cần nói". Ngõa Đức ra vẻ khổ sở hối hận: "Đại nhân, tuân chiếu chỉ thị yêu nước của ngài, hạ quan đã khẩn cấp truyền đạt đến các tổng đốc, yêu cầu bọn họ có hành động quyết đoán, tại Đán nhã hành tỉnh, à không, tại cả tây nam địa khu, triển khai sưu tập mỹ nữ. Hạ quan đã phân phó bọn họ, mọi người phải nhận thức được tính trọng yếu của hành động này, phải xem hoàn thành nó như hoàn thành nhiệm vụ quân sự! Xin đại nhân yên tâm, mười hai hành tỉnh tây nam có bốn ngàn vạn nhân khẩu, nhất định có thể chọn ra một mỹ nữ hợp tâm ý ngài. Chúng tôi rất kiên định và tin tưởng, đại nhân cứ để chúng tôi làm".

Tử Xuyên Tú choáng váng.

Căn cứ thông lệ phân công, phó trưởng quan quân đoàn phụ trách công tác nhân sự, báo cáo của Ngõa Đức đề cập đến biểu hiện và tính cách của các sư đoàn trưởng quan, Tử Xuyên Tú đặc biệt chú ý đến Mã Duy, kết quả trong báo cáo của Ngõa Đức toàn là những lời tốt đẹp cho Mã Duy, nói vị quân quan này "Kiên định trung thành, kiệt xuất bạt tụy, chiến đấu lực bộ đội mạnh", thậm chí nói "Đệ ngũ sư đoàn là sư đoàn có chiến đấu lực mạnh nhất của Hắc kì quân, Mã Duy các hạ có cống hiến lớn, mong Quân đoàn trưởng đại nhân cân nhắc".

Hắn nói liên tục, Tử Xuyên Tú quan sát hắn, không nhìn ra hắn có điểm giả dối nào.

Chẳng lẽ Mã Duy đúng như hắn tán tụng, là một quân quan gia tộc mô phạm, đạo đức cao thượng, nhân phẩm đoan trang? Vậy chi bằng nói Ma thần hoàng là người nhân từ còn khiến Tử Xuyên Tú tin hơn.

Gã nhớ đến lời của Đế Lâm: "Thế lực của Mã gia rất lớn, bọn chúng ở hai giới quân, chính đều mua chuộc không ít quan viên cao cấp làm tai mắt cho bọn chúng, đặc biệt ở tây nam địa khu, thế lực bọn chúng rất ngông cuồng".

Hạt khu của mình lại là đại bổn doanh thế lực của Mã gia. Trong Hắc kì quân, rốt cuộc có bao nhiêu quân quan cao cấp đã bị Mã gia mua chuộc rồi? Tử Xuyên Tú không rét mà run.

Chiến trường ở đây hoàn toàn khác với chiến trường Viễn Đông, ở đây, chiến hữu và địch nhân đều mặc chế phục Tử Xuyên như nhau, trên mặt đều tươi cười cung kính, ai có thể là bộ hạ tín nhiệm, ai là kẻ giấu dao đâm sau lưng?

Mã Duy vứt bỏ thân phận nguyên lão, chuyển sang đầu nhập quân giới, Văn Hà tuy khinh miệt nói "Không đáng nhắc tới", nhưng Tử Xuyên Tú không hề cho rằng như thế.

Đây là một tín hiệu, Mã gia đã củng cố địa vị ở nguyên lão hội, đang phát triển thực lực của chúng trong quân đội, với tài lực to lớn của Mã gia và hậu thuẫn của nguyên lão hội, Mã Duy trẻ tuổi như thế, chưa đánh trận nào thật sự mà đã được đề bạt làm kì bổn sư đoàn trưởng, cứ như thế e là chưa đến bốn mươi tuổi hắn còn có khả năng tiến vào cả Thống lĩnh xứ.

Mã gia, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Tử Xuyên Tú cảm giác sâu sắc nguy cơ, thời gian kinh doanh của Mã gia ở tây nam địa khu quá lâu, hai giới quân chính đều có nanh vuốt của bọn chúng, thế lực thâm căn cố đế, dường như chẳng khác gì địa vị của gã ở Viễn Đông.

Dùng thuật ngữ quân sự thì bản thân gã là "Khách quân" từ xa đến, rơi vào tình huống cô lập, giao chiến ở "Chủ trường" của đối phương, một kích không thể đắc thủ sẽ lập tức đi theo bánh xe đổ của Vân Sơn Hà đại tướng.

Chiếu quán lệ, khi mỗi tân nhiệm quân đoàn trưởng nhậm chức sẽ tiến hành nghi thức duyệt binh, thể hiện binh lực cường thịnh, binh mã cường tráng, Tử Xuyên Tú là tân trát thống lĩnh, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên, những công tác chuẩn bị phiền phức đã có hai vị phó thủ là Văn Hà và Ngõa Đức làm thay gã, chỉ cần Tú Xuyên đại nhân ngồi yên ổn, tự nhiên sẽ có mấy ngàn binh mã nghiêm chỉnh đi qua trước mặt gã.

Từ đội ngũ bộ binh, kị binh chỉnh tề đi qua, gót sắt sầm sập, dưới gót giày trầm trọng của sĩ binh, mặt đất phảng phất như trầm xuống.

Đám đông quần chúng bạo phát tiếng vỗ tay như sấm, Ngõa Đức hí hửng: "Đại nhân ngài xem, bộ đội như thế ổn chứ?"

Tử Xuyên Tú ngáp một cái: "Xem cũng không tệ, rất hợp để làm nghi trượng đội. A! Đêm qua không ngủ được, buồn ngủ quá".

Thanh âm của gã rất lớn, tất cả quân quan trên đài duyệt binh đều nghe rõ, chúng nhân đưa mắt nhìn nhau.

Cho dù bộ đội bên dưới xác thật rất chỉnh tề, nhìn cũng có uy vũ, nhưng đặt trong mắt lão tướng từng trải sa trường như Tử Xuyên Tú, bọn họ bất quá chỉ là một đám người mẫu mặc quân trang mà thôi.

Tây nam địa khu hòa bình quá lâu rồi, nhân tâm biếng nhác, quân nhân nơi này chỉ là có tiếng mà không có miếng, bọn họ thiếu đi sát khí duệ lợi do sinh tử chiến bồi đắp ma luyện, quân đội thế này chẳng thể dùng đánh trận.

Buổi chiều hôm đó, quân quan cao cấp của Hắc kì quân đều tụ tập ở Đán nhã, Tử Xuyên Tú triệu tập hội nghị quân quan cấp bậc kì bổn trở lên.

Hội nghị lần này là lần đầu chính thức gặp mặt giữa quân đoàn trưởng và các bộ hạ, mọi người đều chưa hiểu tính cách của Tử Xuyên Tú, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề đến đúng giờ.

Khi Tử Xuyên Tú đến hội nghị thất, mười ba huy chương bạc nhảy lên hướng về gã kính lễ, mười ba đôi giày da ngựa dậm một tiếng "Rập" vang dội, các quân quan mắt không liếc xéo, yên lặng đứng nghiêm đến mức nghe được cả tiếng muỗi bay.

Tử Xuyên Tú gật gật đầu: "Các vị, mời ngồi".

"Tạ đại nhân!" Mười ba quân quan đồng loạt kính lễ một cái nữa rồi mới ngồi xuống hai bên bàn hội nghị, chỉnh tề lấy nón trên đầu đặt xuống bên tay phải.

Tử Xuyên Tú cười nói: "Mọi người không cần khẩn trương như thế, thoải mái một chút. Hôm nay triệu tập mọi người đến chủ yếu là muốn làm quen với mọi người. Ta biết, các sư đoàn trưởng quan mấy người bình thường rất bận rộn, cũng khó có cơ hội mọi người hội tụ một chỗ. Hôm nay, mọi người có ý kiến và suy nghĩ gì, có đề nghị gì, đều có thể nói ra!"

Im lặng vô cùng.

Phó quân đoàn trưởng Ngõa Đức tằng hắng một tiếng: "Các vị đều nghe rõ chứ? Quân đoàn trưởng đại nhân dù bận rộn vẫn đặc biệt dành thời gian gặp gỡ mọi người, muốn nghe ý kiến của các người. Âu Dương, Ca Ni, An Đức Liệt, mấy người chẳng phải bình thường luôn kêu gào là không có ai coi trọng ý kiến của mấy người sao? Hiện tại sao còn không chịu phát biểu?"

Các quân quan xấu hổ ngượng ngịu: "Ngõa Đức đại nhân, ngài bỏ qua cho chúng tôi đi. Chúng tôi bình thường đều là nói liều, sao dám đem mấy lời đó làm phiền Quân đoàn trưởng đại nhân chứ!"

Tử Xuyên Tú hòa ái cười nói: "Cứ cho là nói càn nói ẩu thì có quan hệ gì đâu chứ? Hội nghị hôm nay không có ghi chép, không có lưu văn bản, đó là để cho mọi người được thoải mái nói chuyện!"

Thế là mọi người bắt đầu phát biểu, đều là mấy chuyện nhỏ lông gà lông vịt như thức ăn không đủ, trang phục mùa đông thiếu thốn, tiền phụ cấp thấp...

"À, à, " Tử Xuyên Tú không ngừng gật đầu: "Còn nữa không? Tiếp tục nói!"

Mắt thấy tân nhiệm quân đoàn trưởng không có ý phản đối, các quân quan lớn gan hơn nhiều, vấn đề đưa ra càng lúc càng sắc bén.

Âu Dương kì bổn đưa ra một vấn đề kinh động lòng người: "Đại nhân, tôi cảm thấy phúc lợi phân phối không công bình cho các sư đoàn. Có bộ đội, thâm niên hơn cả năm cũng chỉ nhận được tiền phụ cấp đủ để khỏi chết đói, còn có bộ đội, phè phỡn không thể nói nổi, cả tiểu binh cũng mập như con heo, đám trưởng quan của bọn chúng thì càng không cần nói tới!"

Đây là vấn đề vô cùng mẫn cảm, trong phòng lập tức ồn ào tiếng nghị luận.

Tử Xuyên Tú hỏi: "Ngươi là Âu Dương Kính phải không? Ngươi là sư đoàn trưởng đệ tam thập sư?"

"Vâng, đại nhân".

"Âu Dương trưởng quan, cái chi bộ đội mà cả tiểu binh cũng ôm cả đống tiền mà ngươi nói, rốt cuộc là chi bộ đội nào?"

Hội nghị lập tức có tiếng tằng hắng liên tục, mấy quân quan đều thần sắc bất an.

"Cái này..." Âu Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Đại nhân, sự tình công khai sờ sờ, ngài chỉ cần xuống dưới một vòng lập tức sẽ minh bạch. Chỉ cần không phải người mù, ai cũng có thể nhìn ra vấn đề!"

"Hỗn láo!" Ngõa Đức gằn giọng mắng: "Âu Dương kì bổn, ngươi dám nói với thượng cấp như thế?"

Âu Dương kì bổn vội đứng lên xin lỗi, Tử Xuyên Tú khoan dung xua tay nói: "Không có gì, trước đó đã nói là tự do, hôm nay người phát biểu không có tội. Mọi người có gì nói, có chỗ nào bất mãn, đề xuất là được".

Trong lòng gã đã có tính toán, Phổ Hân kì bổn từng nói với gã, thu nhập giữa các chi bộ đội Hắc kì quân có sai lệch rất lớn.

Có vài biên phòng bộ đội đóng ở các cửa khẩu quan trọng, nắm giao thông yếu đạo, ở những nơi này trao đổi hàng hóa với Lâm gia mỗi ngày nhiều vô số kể, trong đó đương nhiên có một số bộ phận hàng hóa phi pháp.

Vì để thông qua cửa khẩu, đám thương nhân buôn lậu đó tự nhiên sẽ cấu kết với trưởng quan trú đóng ở đó, nộp tiền tài cho bọn họ.

Phổ Hân nói rất khoa trương: "Có tiểu đội trưởng đóng ở cửa khẩu quan trọng, đó chân chính là chỗ đẻ ra tiền à, ngài có muốn đổi cho hắn làm thống lĩnh e là hắn cũng không chịu!"

Mắt thấy bọn đó sống quá sung sướng, bộ đội đóng ở các hành tỉnh biên viễn không được ăn chia tự nhiên phải đỏ mắt ganh ghét.

Tử Xuyên Tú đương nhiên không ngăn cản, ngược lại, khó mà tìm được cơ hội đột phá thế này, gã không ngừng ở bên quạt lửa: "Ngõa Đức, ông không cần ngăn cản mọi người. Ta là người dân chủ, mọi người cứ thoải mái nói hết ra!"

Được quân đoàn trưởng chống lưng, đám quân quan càng phóng tứ.

Âu Dương kì bổn của đệ tam thập nhất kị binh sư, Khắc Luân kì bổn của đệ tam thập tứ bộ binh sư, Tái Nặc Tư kì bổn của đệ tam thập lục bộ binh sư, Tát Khoa kì bổn của đệ tam thập bát bộ binh sư, Tiêu Bang kì bổn của đệ tam thập cửu bộ binh sư, là những trưởng quan phát biểu trước, có người lên án đám quan binh xa xỉ thoái hóa, có người khóc lóc kể lễ bộ đội của mình khốn quẫn khiến người nghe tưởng bọn họ chưa bị chết đói đúng là kì tích.

Mọi người hoặc ẩn dụ hoặc nói thẳng, nhưng ý tứ quy lại cũng chỉ có một: chế độ phúc lợi của quân đoàn quá bất công, hiện tại cần cải cách gấp!

Mắt thấy quần tình kích phẫn, Tử Xuyên Tú liếc mắt, phó thống lĩnh Ngõa Đức từng phụ trách quân đoàn trước đây cũng ngồi không yên.

Hắn vội đứng lên thỉnh tội với Tử Xuyên Tú, nói bản thân không hiểu cơ sở tình huống, an bài thiếu chu đáo. Sau này, nhất định sẽ tìm biện pháp giải quyết, chỉ là các vấn đề khác trong quân còn rất nhiều, hi vọng đại nhân tiếp tục nghiên cứu vấn đề khác.

Tử Xuyên Tú cũng không muốn ép hắn quá mức, mỉm cười nói: "Được, vấn đề này hôm khác chúng ta lại bàn kỹ hơn. Xin mọi người an tâm, trong thời gian ta ở đây nhất định sẽ giải quyết, sẽ có lời đáp cho mọi người!"

"Tú Xuyên đại nhân vạn tuế!" Âu Dương kì bổn vỗ tay hoan hô, các quân quan khác vội hô theo: "Vạn tuế! Vạn tuế!"

Các quân quan còn ngồi yên một chỗ cảm thấy không ổn: nếu không tham gia phát biểu há không phải thể hiện bản thân không hài lòng với quân đoàn trưởng đại nhân? Bọn họ cũng vội gào lên: "Vạn tuế! Vạn tuế!"

Trong tiếng hô vạn tuế như sấm, mọi người đều tươi cười hớn hở, đều như thật tình ủng hộ Tú Xuyên đại nhân từ phế phủ.

Tử Xuyên Tú choáng váng hết mấy phút, gã ngó quanh quẩn, vừa hay thấy được khóe miệng của tham mưu trưởng Văn Hà đang như cười như không, lập tức thanh tỉnh lại: tràng diện nhiệt liệt hoan hô này, bất quá là bề ngoài của màn kịch đấu đá phân liệt nội bộ Hắc kì quân mà thôi.

Nghĩ thông điểm này, gã tức thì mất hứng thú, đập đập tay: "Yên lặng một chút, hiện tại, ta có chỉ thị từ Thống lĩnh xứ và Quân vụ xứ cho các vị, đây là quân lệnh!"

Nghe có mệnh lệnh từ Thống lĩnh xứ, đám quân quan vội thu liễm biểu tình, nghiêm túc ngồi yên lặng.

Cho dù bọn họ có vì tiền trợ cấp mà nhốn nháo, nhưng thiết kỉ của quân đội vẫn ăn sâu trong đầu bọn họ, quân lệnh là trên hết.

Tử Xuyên Tú mở một phong thư được niêm phong, đọc qua một lần nội dung bên trong cho mọi người nghe, đại ý là nói vì để tiêu diệt phỉ quân Lưu Phong gia vạn ác, gia tộc cần rất nhiều chiến sĩ được rèn luyện bài bản.

Trung tuần tháng mười hai năm nay, Quân vụ xứ cử hành một cuộc diễn tập lục quân đại quy mô chưa từng có ở Đán nhã quân khu, bộ đội dự bị dịch từ Đế đô cho đến trung đông bộ hành tỉnh đều tập kết đến Đán nhã, diễn tập lần này do Hắc kì quân phụ trách tổ chức chỉ huy, nội dung bao quát bộ kị binh hỗn hợp dã chiến dự diễn, công thành đối kháng, bộ binh đối kháng kị binh diễn luyện, diễn tập khẩn cấp cơ động đường dài, thực chiến diễn luyện.

"Xin hỏi đại nhân, " Ngõa Đức phụ trách hậu cần quân đoàn lên tiếng hỏi: "Bộ đội các nơi đến bao nhiêu? Bởi vì chúng ta làm chủ, phải chuẩn bị lương thực, phục trang mùa đông và chỗ ở, phải biết trước để có chuẩn bị".

"Đại khái mười bốn sư đoàn, binh lực chừng mười vạn người".

"Ách!" Trong hội nghị vang lên tiếng tán thán.

Mười vạn binh lực tăng viện, cộng với bộ đội vốn có của Hắc kì quân, đó là tập kết đến hai mươi vạn người.

Đối với diễn tập lần này mà nói, đúng là tập kết binh lực quy mô chưa từng có, vì tránh kinh thế hãi chúng, Tử Xuyên Tú không dám nói sự thật: kì thật có đến gần ba mươi vạn quân!

Nếu như công bố, ngay cả thằng ngu cũng biết đây tuyệt không phải là diễn tập đơn thuần, thông tin lan truyền, Lưu Phong gia và Lâm gia há không biết đạo lý bên trong?

"Chỉ huy trưởng tối cao diễn tập lần này do quân đoàn trưởng Hắc kì quân, cũng chính là bổn quan đảm nhiệm. Đem nhiệm vụ có ý nghĩa trọng đại như thế ủy thác cho chúng ta chấp hành, đây là sự tín nhiệm của gia tộc đối với quân đoàn ta, cũng là trọng thác. Đến lúc đó, tổng trưởng, tổng thống lĩnh, quân vụ xứ trưởng, mạc liêu trưởng, các vị đại nhân đó đều đến Đán nhã thị sát. Chư vị, chúng ta không chỉ phải làm tốt công tác tiếp đãi bộ đội huynh đệ, chúng ta càng phải luyện binh tốt trong vòng một tháng, tiếp nhận sự kiểm duyệt của tổng trưởng điện hạ! Đây là lần thực chiến diễn luyện, nếu như bộ đội Hắc kì quân chúng ta bị bộ đội khác đánh bại ở trước mặt tổng trưởng, vậy mặt mũi Hắc kì quân chúng ta bỏ đi đâu? Quân pháp trước mặt, không có chuyện tình cảm. Chư vị, bổn quan hôm nay nói trước, đến lúc diễn luyện nếu bộ đội của ai yếu ớt làm mất thể diện Hắc kì quân, đừng trách bổn quan không giảng giao tình, trưởng quan bộ đội đó cứ xách mũ đến Quân pháp xứ chờ xử lý đi!"

"Vâng!" Các quân quan nhất tề gào lên: "Xin đại nhân yên tâm, Hắc kì quân không có hạng vá áo túi cơm!"

"Được! Bổn quan muốn chính là dạng khí khái này của chư vị!" Tử Xuyên Tú vỗ bàn đứng lên: "Từ hôm nay, tất cả bộ đội tiến nhập trạng thái khẩn cấp cấp ba, khôi phục cường độ tập huấn, mỗi ngày mặc giáp nhẹ chạy bộ hai mươi dặm, huấn luyện dùng đao thật thương thật, đồ ăn không được keo kiệt, thịt cá cứ dùng thoải mái. Chư vị, các người bỏ sức cho ta, Tử Xuyên Tú ta không phải hạng bủn xỉn, bảo đảm trả lại cho các vị xứng đáng!"

"Tuân mệnh, đại nhân!" Chúng quân quan rống lên kinh thiên động địa.

* * *

Tử Xuyên Tú là người không thích lố giờ, hội nghị kết thúc rất nhanh.

Sau khi giải tán, Tử Xuyên Tú gọi Văn Hà: "Văn Hà trưởng quan, ông ở lại một chút".

Văn Hà không vui dừng chân: "Đại nhân, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"

"Ta có mấy câu nói với ông".

Đợi đám quân quan đều ra ngoài, trong phòng họp chỉ còn hai người, Văn Hà mất kiên nhẫn hỏi: "Đại nhân, chuyện gì vậy?"

Tử Xuyên Tú cười cười: "Hôm nay chuyện bọn Âu Dương đề cập, ông thấy thế nào?"

Văn Hà nghếch cằm nói: "Hạ quan cho rằng, đây là tiếng lòng của tướng sĩ a! Trong tầng lớp quân quan cao cấp Hắc kì quân, tồn tại một vài phần tử không xứng đáng với chức vụ, thậm chí còn hủ hóa, bọn chúng cấu kết với đám thương nhân phi pháp, ăn hối lộ, sinh hoạt hủ hóa đồi bại, vi phạm quân kỷ, làm xấu uy vọng của quân ta..."

"Các quân quan cao cấp hủ hóa đọa lạc đó là những ai?"

"Cái này, hạ quan không có chứng cứ chính xác, không thể chỉ khống bọn chúng..."

"Kì thật ông không nói thì ta cũng khá minh bạch, Ngõa Đức và đám thân tín của hắn không sạch sẽ, ta sớm đã biết".

Văn Hà giật mình, ngây ngốc nhìn Tử Xuyên Tú.

"Kì thật ngày đầu đến nhậm chức ta đã biết rồi. Ngõa Đức là một phó thống lĩnh, lương bổng một năm của hắn được bao nhiêu? Hắn tặng ta một tòa nhà trang trí xa hoa như thế, hắn không ăn không uống một năm cũng không mua nổi. Ta đã điều tra rồi, không có dùng quân phí để mua sắm, tiền này tự nhiên không thể từ trời rơi xuống".

"Đại nhân ngài đã rõ, vì sao..."

"Nước quá trong thì không có cá, Văn Hà!" Tử Xuyên Tú thở dài: "Văn Hà, hôm nay vì sao ông lại giở thủ đoạn đó chứ?"

"Đại, đại nhân, tôi không hiểu ý của ngài..."

"Âu Dương kì bổn khả năng rất bất mãn, nhưng bọn họ tuyệt không dám công nhiên đắc tội với nhân vật quyền thế thứ hai ở quân đoàn. Đương nhiên, nếu có tham mưu trưởng của quân đoàn chống lưng, chuyện nhất định sẽ khác. Âu Dương, Khắc Luân mấy người đều từ Trung ương quân điều sang, là thân tín của ông có phải không?"

Văn Hà sắc mặt âm trầm, rất không tình nguyện hồi đáp: "Đúng thế".

"Ông để chúng nhân bộc lộ bất mãn đối với Ngõa Đức trước mặt ta, muốn tạo ấn tượng cho ta vừa đến: Ngõa Đức bình thường luôn áp chế quân quan phái hệ Trung ương quân, hắn là bạo quân và thổ bá vương ở đây, hiện tại đại nhân ngài thấy rồi, đánh đổ hắn, mọi người đều rất cao hứng. Hà, mưu kế này quá thô thiển quá đơn giản, cả ta cũng nhìn ra, Ngõa Đức há không biết ông giở trò quỷ sau lưng sao?"

Văn Hà âm trầm không lên tiếng.

"Ông suy nghĩ cái gì trong đầu hả? Ông nghĩ, bản thân là đao thật thương thật liều mạng mới đổi được chức phó thống lĩnh, còn tên mặt trắng Tử Xuyên Tú nhờ bám váy Tử Xuyên Trữ mới được làm thống lĩnh"

"Hạ quan, hạ quan không có suy nghĩ này..."

"Ông nghĩ, tên mặt trắng đó nhờ huênh hoang khoác lác mà có được chức thống lĩnh, chân bản sự một điểm không có, còn Văn Hà đại nhân ông là người tài năng bản lĩnh, lại phải khuất tất bên dưới hắn, đây thật là quá không công bình rồi!"

"Đại, đại nhân!"

"Hơn nữa tên mặt trắng đó lại rất tham lam, vừa nhậm chức đã nhận của Ngõa Đức một tòa nhà và mỹ nữ, Văn Hà đại nhân ta cương chính liêm khiết, làm sao dung cho việc như thế? Thế là, ông chỉ thị cho đám thân tín của ông đưa ra một nan đề, làm khó cho tên mặt trắng không có bổn sự đó một chút..."

Tử Xuyên Tú càng nói càng chậm, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, mặt bàn họp bể một mảnh lớn: "Nói cho ông biết, chức thống lĩnh của lão tử không phải mua mà có, nếu luận núi thây biển máu, lão tử thấy chưa chắc ít hơn ông. Ở dưới mắt ma thần hoàng, lão tử chém năm mươi mấy tướng lĩnh ma tộc, đá Tạp Đốn thân vương cướp đường chạy, thuận tay chém nát người Lôi Hồng. Lỗ Đế, ông có nghe nói chứ? Công tước ma tộc kiêm tư lệnh quân đoàn, là lão đối thủ của các người ở Mạt y. La Tư, ông chắc cũng biết, thủ lĩnh Thát tháp tộc, công tước ma tộc kiêm tư lệnh quân đoàn, mấy đại nhân vật đó hiện tại đang làm gì? Bọn chúng đang lau giày cho lão tử. Tư Đặc Lâm là hảo huynh đệ của ta, so với y, lão tử còn tài giỏi hơn!"

Tử Xuyên Tú khinh miệt giơ ngón út: "So ra, một tên kiêu binh như ông thì có là gì? Lại dám ở trước mặt ta bày trò, nếu không phải Tư Đặc Lâm căn dặn ta chiếu cố ông, ông đã sớm bị ta đá một cước bay về Đế đô rồi!"

Vị thanh niên bình thường cười nói ôn hòa, một khi phát nộ lại có uy nghiêm đáng sợ như thế!

Trong quân đội giảng cứu thực lực và chiến tích. Văn Hà kiêu ngạo là dựa vào sự dũng mãnh và chiến công của y, nhưng không ngờ đột nhiên phát hiện tân nhiệm thống lĩnh võ công còn cao hơn, chiến công càng kiêu nhân, tâm lý kiêu ngạo của y nhanh chóng bị đánh tan.

Bị Tử Xuyên Tú một hơi tấn công như sấm sét, lão tướng Văn Hà cửu kinh sa trưởng triệt để băng hội: "Đại nhân, hạ quan đáng chết, đáng chết! Hạ quan cuồng vọng tự đại, thỉnh đại nhân tha thứ!"

Mắt thấy dọa y như thế cũng đủ rồi, Tử Xuyên Tú ngữ khí hòa hoãn: "Văn Hà, ta luôn nhớ ông năm đó, trong trận chiến bảo vệ Mạt y, mã đao của ông nhuộm máu chém hai mươi mấy ma tộc, thân trúng hơn mười vết thương lớn nhỏ, nhưng kiên quyết không chịu rời trận địa, ta đều nhớ kỹ".

Văn Hà rơi lệ nói: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân..."

"Ông là chiến sĩ tốt, nhưng không phải là âm mưu gia, ông tưởng thông minh nhưng lại bị lầm bởi sự thông minh của chính mình! Không có thượng cấp nào thích một bộ hạ kiêu ngạo, âm thầm gây nổi loạn trong nội bộ đâu!"

"Đại nhân..."

"Ông là lão bộ hạ của Tư Đặc Lâm, ta cũng là huynh đệ của Tư Đặc Lâm, ta xem ông như người nhà. Hôm nay nói nặng như thế, ông cũng chớ trách ta. Nói thật, trong Hắc kì quân ta thấy hợp mắt cũng chỉ có mình ông. Ngõa Đức chỉ giỏi vỗ mông ngựa, nhưng dẫn binh thì không thể trông cậy nơi hắn. Kì thật có chuyện gì, ông có thể nói riêng với ta, không cần phải giở trò quỷ quỷ túy túy. Ông trước giờ là hán tử quang minh lỗi lạc, làm sao đến tây nam lại biến thành một người lén lén lút lút thế này?"

Văn Hà hổ thẹn vạn phần, Tử Xuyên Tú vỗ vỗ vai y: "Được rồi, không có chuyện gì, phải làm thế nào, ông cứ về suy nghĩ cho kỹ".

"Đại nhân, không cần nghĩ đâu, " Văn Hà kiên quyết nói: "Trước đây tôi có mắt không tròng mạo phạm đại nhân, nếu đại nhân không chê, tôi nguyện ý đi theo ngài!"

"Hả?"

"Đại nhân, tôi là chân tâm thật ý! Kì thật Tư Đặc Lâm đại nhân cũng có thư dặn tôi phụ trợ ngài, nhưng lúc đó tôi quỷ mê tâm khiếu, ôm lòng khinh thị đại nhân, là tôi đáng chết! Sau này, đại nhân, tôi sẽ toàn tâm toàn ý trung thành với ngài, trung tâm một lòng!"

Tử Xuyên Tú đờ mặt nói: "Không phải đi theo ta! Ông là thần tử của Tử Xuyên gia, ông phải hiệu trung với gia tộc, với Tham Tinh tổng trưởng và Trữ tiểu thư! Trung thành với ta, đó là lời gì, ông xem ta là quân phiệt à!"

"Vâng, vâng! Hạ quan lỡ lời, hạ quan minh bạch phải làm gì rồi!"

Tử Xuyên Tú đứng lên bước chậm rãi: "Thao luyện hôm nay ông cũng thấy đó, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề đẹp mắt, nhưng thật lực thế nào? Ông đã quen dẫn binh chắc cũng thấy được, binh mã này có đánh trận được không? Chiến đấu lực bộ đội kém hơn thời Phương Kính đại nhân rất nhiều!" Văn Hà thừa nhận: "Bởi vì bộ đội vừa mới nhập ngũ, tố chất bọn họ xác thật hơi kém. Ngõa Đức đem thời gian huấn luyện chủ yếu là để luyện tập sắp xếp đội hình cho chỉnh tề dễ nhìn nhằm qua mắt cấp trên đến kiểm tra. Tôi đã nói qua với hắn mấy lần, nhưng hắn kiên trì nói tây nam địa khu thái bình, cũng không phải đánh trận gì, bất tất phải phiền phức, tôi cũng không có biện pháp".

"Đội hình đẹp mắt thì có tác dụng gì? Lưu Phong Sương xem sẽ sợ chạy sao? Ngõa Đức đúng là một tên quan liêu phế vật!" Tử Xuyên Tú nói thẳng: "Văn Hà, sau này huấn luyện bộ đội giao cho ông. Ông giám sát đốc thúc huấn luyện cho ta, kĩ năng dùng binh khí, cận thân chiến, phối hợp trận chiến và dã chiến bôn tập, bộ binh mỗi ngày chạy việt dã hai mươi dặm, kị binh thì cưỡi ngựa chém mộc thung, nhanh chóng tăng cường thể lực và phản xạ cho bộ đội. Phải nhìn nhận thực tế, chúng ta luyện binh là để đánh trận, không phải để đi tìm chết!"

Văn Hà nghe mà mở cở trong bụng, y trước giờ cũng rất chán ghét ba cái trò hoa hè đẹp mắt mà không có tác dụng, Tử Xuyên Tú chửi Ngõa Đức giống hệt như nói dùm lòng y, hơn nữa còn ủy thác trọng nhiệm cho y, y cảm thụ sâu sắc, sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta là Tú Xuyên đại nhân a! Y ngẩng đầu: "Đại nhân, chẳng lẽ sắp đánh trận thật?"

Tử Xuyên Tú cười cười, tránh né vấn đề này: "Ta không có quyền trả lời vấn đề này. Nhưng cho dù có đánh trận hay không, chiến đấu lực của bộ đội tuyệt không thể mất đi! Thiên hạ tuy an bình nhưng nguy cơ chiến tranh lúc nào cũng có a!"

"Hiểu rồi, đại nhân!" Văn Hà hưng phấn đến nỗi sắc mặt như phát hào quang: "Đại nhân yên tâm, chỉ cần cho tôi thời gian nửa năm, tôi sẽ đào tạo ra một Trung ương quân khác cho ngài!"

"Phóng tay mà làm! Ngoài ra, ông áp chế đám Âu Dương yên phận một chút, sự kiện đó ta tự có an bài!"

"Vâng, đại nhân!"

Nhìn Văn Hà hưng phấn rời phòng, Tử Xuyên Tú hài lòng khép mắt lại.

Tràng diện hôm nay không phải đơn giản, trước tiên dùng thế lôi đình vạn quân đánh tan niềm kiêu hãnh của Văn Hà, sau đó lại dùng đòn tâm lý phủ dụ y, vừa cứng vừa mềm, cuối cùng cũng thu phục được viên mãnh tướng kiệt ngạo đó để gã sử dụng.

Văn Hà tuy ngang ngược nhưng năng lực quân sự của y là rất tốt, y được Tư Đặc Lâm huấn luyện, có Văn Hà giúp luyện binh thì coi như được nửa Tư Đặc Lâm rồi.

Tử Xuyên Tú thoải mái gác chân lên bàn: như thế ổn rồi, coi như có người chịu khổ thay cho bản thân gã rồi.

-o0o-


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-193)


<