Vay nóng Tinvay

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 160

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 160: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

"Hoàng kim 512 vạn lượng, bạc trắng 3. 300 vạn lượng, hai mươi kho vũ khí khổng lồ". Lâm Băng bất động thanh sắc nói: "Trước mắt dò xét thấy vẫn còn mấy kho tàng bí mật chưa được liệt kê... Đại nhân lúc đầu ngài tiến quân Ma Thần bảo ta bảo lưu ý kiến bởi vì cùng người dã man khai chiến sẽ hao tổn binh lực, bây giờ xem ra ngài đã đúng, chúng ta giàu rồi".

Giàu thật rồi, tồn kho của người Tắc Nội Á không chỉ có có hoàng kim mà còn có những trân bảo, vũ khí cùng xa xỉ phẩm danh quý khác. Nhất là vũ khí, áo giáp chất đống như núi đều là những chiến giáp mà lịch đại Tắc Nội Á quân đội trên chiến trường cướp lấy của loài người, vì lượng Ma tộc binh quá ít không cần dùng tới, bây giờ mọi thứ đều rất tiện cho Tử Xuyên Tú.

Tự mình đến hiện trường quốc khố quan sát, đứng trước những thỏi vàng chất thành một đống lớn ngay trước mặt, Tử Xuyên Tú hai mắt trố lên.

"Thật không hiểu được!". Hắn cảm khái nói: "Có nhiều tiền như vậy mà Ma Thần Hoàng còn muốn đưa quân đội đi xâm lược? Có thể mua được một nửa đại lục rồi! Có nhiều tiền như vậy mà còn muốn đánh trận hơn thua thật sự là khó tin".

Lâm Băng nói: "Đại nhân Ma tộc vương quốc xưa nay vàng bạc khoáng sản phong phú là do Tắc Nội Á tộc thống trị vương quốc gần trăm năm tích lũy được, tài sản này không có gì kỳ quái. Ma tộc trước sau như một luôn sùng thượng bạo lực mà bỏ qua thương mậu giao dịch ngang hàng, Ma tộc binh đã quen những gì có thể động thủ để cướp đoạt được thì bọn họ hiển nhiên không chịu xuất tiền mua. Hơn nữa con đường thông thương duy nhất giữa Ma tộc và thế giới loài người đã bị Tử Xuyên gia phong tỏa toàn diện rồi, hai bên vốn là địch quốc bất cộng đái thiên, Ma Thần Hoàng quả thật có tiền cũng mua không được đồ vật.

Đại nhân Lâm gia xưa nay nổi tiếng phú giáp thiên hạ, tài sản của bọn họ sợ rằng còn nhiều gấp mấy lần Ma tộc nhưng lại là người yếu nhất trong đại lục tam cường, không phải là binh mã tinh lương, chiếm nhiều vàng bạc là có thể muốn làm gì thì làm, người Tắc Nội Á chính là vết xe đổ của chúng ta".

"Lâm trưởng quan, ta hiểu rõ ý tứ của cô".

Lâm Băng nghi hoặc nhìn hắn thật lâu: "Đại nhân ngài thật sự hiểu sao?".

Tử Xuyên Tú cười cười: "Lâm trưởng quan xin cứ yên tâm, ta là người rất lười, chuyện phí nhiều sức lực như vậy ta không có hứng thú làm đâu".

Lâm Băng nét mặt giãn ra cười nói: "Nếu đại nhân thật sự hiểu rõ thì hạ quan cũng yên tâm nhiều".

Nhưng Tử Xuyên Tú cũng không có ý định cứ như vậy mà buông tha Lâm Băng, vị tiền thống lĩnh Viễn Đông quân làm cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu. Chính mình tại Ngõa Ân Tư Tháp đăng cơ xưng đế, thân là thần tử Tử Xuyên gia đây là hành động đại nghịch bất đạo, bọn Bạch Xuyên, La Kiệt và những người khác vốn trung thành thì không nó, nhưng ngay cả Lâm Băng cũng không một lời can gián hoặc ngăn trở, đây là việc nằm ngoài suy nghĩ của Tử Xuyên Tú. Vị tiền nhậm thủ trưởng có thái độ tỉnh táo như thế, dường như nàng xem chuyện Tử Xuyên Tú đăng cơ tại Viễn Đông là một chuyện đã chờ mong từ lâu, nàng cũng rất tự nhiên, không hề thấy khó khăn khi tiếp nhận chuyện này.

Tử Xuyên Tú thấp giọng nói: "Nhưng nếu như... chú ý nhé Lâm trưởng quan, ta chỉ nói là nếu như... đột nhiên ta từ bỏ thói xấu lười biếng, có ý định làm một chuyện rất phí sức mà cũng rất phiền toái, khi đó Lâm trưởng quan cô định đứng ở phía nào?".

Nói xong Tử Xuyên Tú chăm chú đợi Lâm Băng phản ứng, nhưng nàng chỉ lãnh đạm cười: "Đại nhân, từ sau khi Ca Ứng Tinh đại nhân ra đi, ngài phi thiên xuất thế được Viễn Đông quân nhân công nhận là thủ lĩnh, trên người bọn họ đã đóng dấu thuộc về ngài rồi, ngoại trừ ngài ra chẳng lẽ còn có đường khác sao?".

"Vậy cô thì sao?".

"Hai năm trước Ma tộc phá Ngõa Luân quan, hạ quan khi đó đáng lẽ đã chết rồi, nhờ có đại nhân ngài không ngừng cực lực giữ lại hạ quan, ủy thác trọng trách, ngài đối với hạ quan là tái sinh chi ân, theo lý thuyết hạ quan nên đứng về phía ngài...".

Thanh âm của nàng dần hạ thấp xuống, trên nét mặt mang theo vài phần cô đơn: "Tuy bất đắc dĩ nhưng dù sao hạ quan cũng đã ăn bổng lộc của gia tộc mười mấy năm nay, hầu hạ qua hai đời Tổng trưởng, có một số việc hạ quan thật sự làm không được, nếu như thật có một ngày hạ quan phải đứng giữa hai bên thì chỉ còn con đường chết đi, ân tình của đại nhân kiếp sau hạ quan sẽ báo đáp".

Tử Xuyên Tú chấn động, nghĩ tới nữ tướng quân cả đời lận đận cùng phong ba hắn không khỏi ngầm xót xa Lâm Băng đến nay vẫn chưa kết hôn, nữ tử này đã đem những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất trong đời hiến dâng cho đoàn thể Viễn Đông quân, nàng phụ trợ cho lưỡng nhiệm Viễn Đông thống lĩnh đầu tiên là Ca Ứng Tinh sau đó là bản thân mình, Viễn Đông quân chính là toàn bộ ký thác của nàng, cũng chính là nhà của nàng.

Nếu có một ngày suất lĩnh Viễn Đông quân phản loạn gia tộc, điều này tương đương với hủy diệt thành tựu mà nàng đã đầu tư tâm huyết cả đời, hủy diệt những hiến dâng cùng vui buồn ký thác, cũng chính là phá hủy đi cột trụ cuộc sống cùng những hy vọng của nàng, loại thống khổ này tuyệt không thua gì tâm tình của chính mình năm đó khi nhìn thấy Tử Xuyên Trữ và Mã Duy ở cũng một chỗ, đó là hoàn toàn không còn hy vọng.

Nữ tử quyết đoán kiên nghị này tuy biểu hiện bên ngoài dường như không có việc gì nhưng trong tâm đã đưa ra quyết định cuối cùng, chính mình lại còn muốn truy hỏi nàng ấy đến tận cùng, thật sự quá mức tàn khốc rồi.

Tử Xuyên Tú cúi đầu tạ lỗi: "Xin lỗi Lâm trưởng quan ta không nên ép hỏi cô câu này".

"Không sao đại nhân, có một số việc nói rõ sẽ tốt hơn, mọi người cũng không cần trốn tránh, nếu đã nói đến đây rồi, đại nhân ngài có thể nói cho ta biết không? Suy nghĩ thực sự của ngài là thế nào?".

Nhìn Lâm Băng, Tử Xuyên Tú rất thành thực, dùng sức mà nói: "Lâm trưởng quan, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không có một Ma tộc binh sĩ nào vượt qua Cổ Kỳ Sơn, đây là điều ta hứa với cô... Cũng là hứa hẹn với Ca Ứng Tinh đại nhân, trưởng quan có thể yên tâm".

Nhìn người thanh niên chân thành đứng trước mặt, Lâm Băng chậm rãi ngẩng đầu tươi cười tựa như một đóa hoa vừa nở rộ trên gương mặt nàng, giống như những nơi mềm yếu nhất trong lòng đột nhiên bị đụng chạm, nước mắt không cầm được đã tuôn ra, nàng quay đầu không cho Tử Xuyên Tú nhìn thấy nước trong mắt nàng.

"Cảm ơn, ta rất vui". Nàng gạt đi lệ quang trong ánh mắt cười nói: "Thật sự rất vui, hắn cũng sẽ rất vui. Chúng ta không có nhìn lầm ngươi, A Tú, cảm ơn!".

Tử Xuyêu Tú đưa sang một chiếc khăn tay, hai người ngầm hiểu ý, không nói chuyện nữa, trong đầu lúc này đều đang hoài niệm một người, nghĩ tới ánh mắt ôn nhu, khuôn mặt mỉm cười cùng thân hình ốm yếu nhưng lại sở hữu linh hồn kiên cường nhất của hắn.

Có những người mặc dù đã chết nhưng chưa từng rời đi.

Một lúc sau vẫn là Lâm Băng lên tiếng nói chuyện trước, thanh âm của nàng đã trở lại trong sáng như trước: "Đại nhân bây giờ chúng ta có vẻ thanh thế hạo đại, nhưng thực tế là căn cơ nông cạn. Mặc dù công chiếm Ma Thần bảo nhưng chúng ta còn lâu mới dám nhận đã khống chế được Ma tộc vương quốc, thực lực chân chính của chúng ta vẫn là gia đình binh mã cùng Viễn Đông binh mã. Tử Xuyên gia là mẫu quốc của chúng ta, Viễn Đông quân tất nhiên là trung thành với đại nhân nhưng bọn họ cũng luôn nghĩ về mẫu quốc.

Đại nhân từ sau khi ngài tiếp nhận ngôi vị Ma tộc hoàng đế, bộ đội quân tâm có chút không yên, tâm tình chấn động rất lớn đại nhân ngài nên cẩn thận".

"Quân tâm không yên?". Tử Xuyên Tú giật mình: "Sao có thể! Ta không hề nhận được báo cáo nào! Chẳng lẽ cô ấy...".

"Đại nhân, Bạch Xuyên các hạ đối ngài trung thành và tận tâm nhưng Cục tình báo Viễn Đông dù sao không phải toàn tri toàn giác, huống chi bản thân cục tình báo là do quan binh loài người tạo thành! Đại nhân ngài lần này chuyên chú sự vụ của Ma tộc mà lơ là khống chế đối với các lão bộ đội rồi. Lần này có không ít bộ hạ tới tìm ta nói ra suy nghĩ của bọn họ, bọn họ vẫn trung thành với đại nhân nhưng đại nhân lại đột nhiên làm Ma tộc vương quốc hoàng đế, bọn họ cũng cảm thấy rất hoang mang, chính mình đường đường chính chính là gia tộc quân nhân, bây giờ đột nhiên biến thành Ma tộc hoàng đế bộ hạ, như vậy bản thân mình rốt cuộc tính thế nào? Là Ma tộc vương quốc quân nhân hay là Tử Xuyên gia quân".

Tử Xuyên Tú mún chặt môi, thanh âm lạnh như băng: "Có người nói như vậy sao?".

"Đại nhân, không thể không trấn áp nhân tâm! Không chỉ Tú Chữ doanh, không ít binh lính bán thú nhân cũng có loại suy nghĩ này! Đại nhân chẳng lẽ ngươi tính phái Ma tộc binh đi giết bán thú nhân cùng Tú Chữ doanh của ngài sao?".

Tử Xuyên Tú á khẩu không trả lời được.

Lâm Băng thở dài: "Muốn ổn định quân tâm mấu chốt vẫn hay là phải ổn định gia tộc, ta nhớ lúc trước gia tộc từng hứa với cho ngài chỉ cần bình định xong Ma thần vương quốc, cực đông địa khu có thể do ngài nắm trong tay, bây giờ mặc dù chuyện Ma tộc bộ lạc đề cử ngài thành Thần Hoàng làm cho Tổng trưởng rất phẫn nộ, nhưng trên thực tế cũng không trục xuất khỏi gia tộc, ranh giới khoan dung nói cho cùng chính là vấn đề mặt mũi, nếu như ngài hạ tư thái xuống một chút, chưa chắc không thể tranh thủ được sự thừa nhận của gia tộc".

Tử Xuyêu Tú mỉm cười: "Gia tộc làm sao có thể thừa nhận việc ta xưng hoàng?".

"Thừa nhận việc xưng đế thì không có khả năng nhưng chỉ cần gia tộc sắc phong ngài làm thống lĩnh Viễn Đông địa khu ta nghĩ như vậy đủ để trấn an quan quân rồi, chúng quan binh sẽ biết ngài thống trị Ma tộc vương quốc địa khu, ngài là Quang Minh hoàng, nhưng đối với gia tộc thân phận ngài vẫn là Viễn Đông kiêm cực đông địa khu toàn quyền thống lĩnh, vẫn là gia tộc thần tử như cũ. Gia tộc bảo vệ thể diện, Tổng trưởng Điện hạ khoan hồng nhã lượng cũng sẽ không muốn quyết liệt với chúng ta đến cùng".

Tử Xuyên Tú đương nhiên biết Tổng trưởng Điện hạ "khoan hồng nhã lượng" đến nhường nào... Hai từ đó cộng lại có thể tạo thành một lỗ kim... Nghĩ thấy hắn cũng rất oan uổng, xuất tiền xuất người cố sức đánh hạ Ma tộc vương quốc, đột nhiên bây giờ tất cả đều giúp Tử Xuyên Tú bận rộn thêm.

Đối với đề nghị của Lâm Băng, Tử Xuyên Tú đương nhiên chấp nhận, nhưng muốn hắn chạy về Đế Đô giải thích thì không dám, Tổng trưởng Điện hạ tuy không có bản lĩnh chinh phục Ma tộc vương quốc nhưng chém một nhát lên đầu Ma Thần Hoàng vừa mò đến cửa thì hắn vẫn có đủ năng lực.

Sau khi cùng Lâm Băng thương nghị, hai người đều cảm thấy lựa chọn tốt nhất người quay về Đế Đô giải thích chính là Lâm Băng, nàng dù sao cũng là từng đảm nhận vị trí Viễn Đông thống lĩnh, uy vọng cũng tốt, mối quan hệ cũng mạnh mẽ hơn so với Bạch Xuyên, La Kiệt những tân sinh phái tướng. Hơn nữa năm xua nàng là ái tướng của Ca Ứng Tinh, là lực lượng cũ của gia tộc, tướng lãnh Đế Đô đủ hoài nghi thế nào cũng không thể xem nàng là vây cánh của mình, lập trường của nàng tương đối tự nhiên và khách quan, phái nhân vật quan trọng như vậy trở về đã biểu lộ thành ý tương đối, nói chuyện cũng dường như có sức thuyết phục hơn.

Trước khi đi Tử Xuyên Tú nói với Lâm Băng: "Sau khi trở về cô chỉ cần mắng ta, mắng ta lòng lang dạ sói, mắng ta táng tận thiên lương, ác quán mãn doanh, mắng càng tàn nhẫn càng tốt, nói tóm lại nếu bọn họ ngăn cản thì ngày mai cô đưa hưng nghĩa binh đến thảo phạt ta đi".

Lâm Băng giảo hoạt cười: "Đại nhân, ta đủ bất đắc dĩ oan uổng ở trong phản nghịch quân, nhưng ta vẫn mang trái tim thủy chung với tổ quốc, chỉ chờ gia tộc binh nghịch đại quân chạy đến ta liền lập tức trong ứng với ngoại hợp trở giáo tuyên bố cùng phản tặc Tử Xuyên Tú bất cộng đái thiên!".

Hai người cười ha ha, Tử Xuyên Tú tự mình tiễn Lâm Băng ra cửa tây của Ma Thần bảo, hắn đưa mắt nhìn cho tới khi bóng lưng của nàng theo hướng mặt trời xuống núi trên bình địa tuyến đã hóa thành một cái chấm đen nhỏ không còn nhìn rõ nữa rồi mới tiu nghỉu quay.

Tiễn Lâm Băng đi rồi, Tử Xuyên Tú rốt cục lấy lại tinh thần trở về xử lý vương quốc quân chính sự vụ, dựa theo truyền thống tân hoàng đăng cơ nên hướng cả vương quốc truyền hịch tuyên bố, nhân tiện tuyên bố tin tức hắc triều xâm lấn và hiệu triệu cả nước cần vương chống lại.

Đối với chuyện này Tử Xuyên Tú do dự rất lâu, nhưng không phải do hắn phái đi không được một ngàn sứ giả truyền lệnh, Quang Minh hoàng triều mới được thành lập, các tộc trưởng bộ tộc cũng tranh nhau vì Quang Minh hoàng mà ra sức phục vụ và cống hiến, từ trong đó chọn lựa ra một ngàn kị binh đảm nhiệm làm truyền lệnh sứ giả cũng không khó khăn gì, khiến Tử Xuyên Tú do dự chính là bây giờ Ma Thần bảo chưa chắc còn có được uy tín như khi xưa, hơn nữa vương quốc vừa mới đã trải qua Tây Chinh chiến bại, Ma tộc tinh tráng binh phần lớn chết trận, các tộc còn có thể xuất ra bao nhiêu lực lượng để cần vương?

Tốt nhất vẫn là Tạp Đan công chúa giúp Quang Minh hoàng hạ quyết tâm, nàng nói: "Có được bao nhiêu binh mã cứu viện Ma Thần bảo không phải điểm máu chốt. Bệ hạ, quân đội trong tay ngài cũng đủ nhiều rồi, cũng không cần để ý đến những binh mã nhỏ lẻ của các tiểu bộ tộc. Mặc dù ngài tổ kiến nên Ngõa Ân Tư Tháp liên minh nhưng còn có không ít bộ tộc... như Mông tộc, Á Côn Tộc... không gia nhập liên minh, họ cũng chưa thừa nhận ngôi vị hoàng đế của ngài.

Nhưng quy mô xâm lấn của hắc triều lần này là nguy cơ của cả vương quốc, vô luận có tranh cãi gì thì khi hắc triều xâm lấn cũng phải cầm tay nhau chống cự, điều này cũng là truyền thống bất thành văn của vương quốc, chúng ta cáo thị công bố cả việc tân hoàng đăng cơ lẫn hắc triều xâm lấn, chỉ cần các tộc xuất binh chống cự hắc triều thì vô hình trung bọn họ đã thừa nhận ngôi vị hoàng đế của bệ hạ rồi. Như vậy chờ hắc triều qua đi, ván đã đóng thuyền, chuyện ngài đăng cơ thành hoàng đế cũng trở thành kết cục đã định rồi. Bệ hạ có danh nghĩa trung ương hoàng quyền bình thường rất chiếm ưu thế".

"Nghe Tạp Đan công chúa nói thế, hoàng đế khiêm tốn buông lời: 'Đồng ý'...". Những lời trên được ghi lại trong "Quang Minh hoàng bản kỷ" thuộc Ma tộc sử thư "Thần điển". Từ sau khi Tử Xuyên Tú đăng cơ làm Ma tộc hoàng đế, những chuyện phiền toái khó hiểu bắt đầu nhiều dần lên, việc đầu tiên chính là bên cạnh hắn không biết vì sao mà có mấy lão già Ma tộc cả ngày giống như đỉa cứ bám theo hắn, ngày cả lúc Tử Xuyên Tú nửa đêm đi nhà xí bọn họ cũng ở bên ngoài thay phiên canh chừng, sau đó ghi chép lại: "Sáng sớm hoàng đế dậy thay quần áo". Thậm chí còn vào trong nhà xí ló đầu nhìn thử Tử Xuyên Tú vừa mới lôi mới được, ách, nói là muốn ghi lại trạng thái sức khỏe của Quang Minh hoàng bệ hạ.

Tử Xuyên Tú rất kích động, chỉ muốn sai bán thú nhân đem mấy lão nhân Ma tộc dìm vào nhà xí cho chết đuối nhưng bị những Ma tộc tướng lãnh dưới trướng đồng thanh lên tiếng phản đối. Bọn họ nói những lão nhân dưới trướng là hoàng thất sử quan cũng là học giả nổi tiếng của vương quốc, bình thường nhiệm vụ chính là ghi chép lại lời nói và sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế để lục biên thành "Thần điển" đương thời, dùng văn chương để ca ngợi đức cao vọng trọng được quốc dân tôn kính.

"Ngàn năm qua truyền thống kế thừa xưa nay của vương quốc không thể vì bệ hạ mà tuyệt đi!". Các tướng lĩnh than khóc làm Tử Xuyên Tú cũng ủ ê. Tạp Đan, La Tư, Ca Ấm những phần tử tri thức thì không tính, nhưng không ngờ ngay cả Lỗ Đế lưu manh một chữ cũng không biết cũng chạy tới vì mấy sử quan đó cầu xin, không khỏi làm cho Tử Xuyên Tú cảm thấy rất bất ngờ, hắn rất muốn hỏi Lỗ Đễ: "Cho dù biến thành 'Thần điển' thì ngươi xem có hiểu hay không?".

Những nơi càng ngu ngốc vô tri lại càng dễ dàng trở thành mê tín mù quáng đối với tri thức, nhìn thấy các tướng lĩnh dưới trướng quan tâm nhiệt tình tới sử thư văn hóa như vậy, Quang Minh hoàng đang nổi nóng không nên chọc giận cuối cùng vẫn phải nhượng bộ cho phép các sử quan đi theo bên cạnh ghi chép, nhưng mỗi lần chỉ có thể lưu một người ở bên cạnh, hơn nữa lúc Quang Minh hoàng thương nghị cơ mật đại sự, hắn tốt nhất nên tự biết ý mà tránh ra, không cần đợi bán thú nhân vệ binh đến ném ra ngoài.

Vấn đề sử quan chỉ là việc nhỏ, còn có chuyện làm cho Tử Xuyên Tú đau đầu rất nhiều.

Sau khi đăng cơ tiền nhậm Ma Thần Hoàng Tạp Đan đã giao cho tân hoàng Tử Xuyên Tú hộ bộ điển tịch của vương quốc, trong đó có cả hộ tịch tư liệu cùng quốc thổ bản đồ của Ma tộc vương quốc, Tử Xuyên Tú trong hoàng cung lơ đễnh lật xem qua Ma tộc vương quốc địa phong thổ nhân tình, thật đúng là không phải loại phức tạp bình thường.

Căn cứ năm 781 phổ tra dân cư ghi chép lại, vương quốc tổng cộng sở hữu 132 bộ tộc lớn nhỏ, tổng nhân khẩu 953 vạn người... Sau khi trải qua Thát Tháp Tộc phản biến, Viễn Đông chiến bại, Tây Chinh chiến bại loài người phản công, nội chiến, hắc triều xâm lấn một loạt những tai nạn, Tử Xuyên Tú phỏng chừng bây giờ dân cư vương quốc ít nhất cũng đã giảm đi một hai trăm vạn... Mấy trăm vạn dân cư này phân bố tại vùng thổ địa hơn năm trăm km vuông, được xem là địa phương ít người điển hình. Có rất nhiều địa phương như tại khu vực biên giới Mông tộc phía Đông Bắc, Ma tộc vương quốc chỉ là tuyên bố có được, nhưng trên thực tế vẫn chưa thể hình thành thống trị hữu hiệu, cư trú ở đó vẫn là bộ lạc dã man chưa khai hóa... Không giống như người dã man trên Đông Đại Hoang, man tộc này kỳ thật cũng được coi như là Ma tộc, bất quá bọn họ vẫn còn nằm trong thời đại lạc hậu, không có ngôn ngữ cùng văn tự, không cách gì giao tiếp được, lấy lời nói của Tạp Đan để hình dung: 'bọn họ vẫn còn ngủ trên cây!'. Cho nên thái độ của lịch nhậm Ma Thần Hoàng đối với bọn họ đều là áp dụng phương phức không can thiệp, chỉ cần bọn họ không đến quấy rối là tốt rồi.

Ma tộc vương quốc cương vực mở mang, quốc cảnh phương Tây sát Tử Xuyên gia, đó là nơi Tử Xuyên Tú thông thuộc nhất, quốc cảnh phía nam vương quốc là một hải đương màu đen bị Ma tộc gọi là hắc hải. Bởi vì kỹ thuật hàng bải của vương quốc lạc hậu, đối với việc thăm dò hắc hải đến nay vẫn chưa hoàn thành, cũng không có cách biết được hắc hải rốt cục là dạng địa phương gì, vương quốc phương đông chính là thảo nguyên Đông Đại Hoang nổi tiếng, vùng đất sản sinh ra người dã man, là cơn ác mộng suốt ba ngàn năm quấy nhiễu vương quốc.

Còn phía nam vương quốc bị một mảng tử địa liên miên không dứt ngăn cách, đến nay không người nào có thể còn sống mà đi qua đó được.

Thân là hoàng đế hiển nhiên phải hiểu rõ tình trạng của lãnh thổ cùng con dân nhà mình, suốt một ngày một đêm Tử Xuyên Tú vùi đầu vào mớ tư liệu hộ tịch dày cộm, nghiên cứu và đọc thuộc lòng hết tư liệu về 132 bộ tộc, tên của đại bộ phận các tộc trưởng cùng trưởng lão không sai biệt lắm, chỉ cần khoảng hai trăm người cũng đủ khiến Tử Xuyên Tú đau đầu cả đêm, hơn nữa vương quốc địa danh cũng rời rạc tương đương, hắn đọc đến nỗi muốn cắn đứt lưỡi.

Điều duy nhất trong điển tịch khiến Tử Xuyên Tú cảm thấy có chút hứng thú chính là mối quan hệ thông gia giữa các bộ tộc. Bởi vì tục lệ hoàng tộc thường chỉ cho phép hoàng tộc thông hôn, cho nên giữa các bộ tộc trong Ma tộc thông thường đều có đủ loại quan hệ thân thích, ví dụ thúc thúc của Á Ca Mễ có một muội muội gả cho Mông Hãn. Năm đó, con trai của cháu gái Tạp Đốn thân vương có một phi tử là cháu bên ngoại của Mông Hãn cữu cữu cho nên nói như vậy thì mối quan hệ giữa Á Ca Mễ cùng Tạp Đốn thân vương cũng có thể xem là có chút thân thích, điều này cũng hình thành truyền thống đặc thù của Ma tộc, trước lúc các bộ tộc đánh chiến, thư tín gửi đến cho nhau đều là xưng hô: "Thân ái thúc thúc", "thân ái biểu đệ", "thân ái cữu cữu" v. v... vô cùng thân thiết, ngoại nhân không biết chuyện còn tưởng rằng bọn họ là người một nhà đang đùa giỡn, đến lúc cần phân thắng bại, cháu gái bên ngoại biểu đệ, con rể xuống tay chém đầu cữu cữu, biểu ca, nhạc phụ v. v... cũng rất gọn gàng tàn nhẫn.

Không đợi Tử Xuyên Tú hiểu rõ mối quan hệ phức tạp giữa các tộc, Tắc Nội Á tộc tộc trưởng Tạp Đan lại chạy tới tìm hắn nói người Tắc Nội Á đã chịu binh tai thảm thiết, quân dân thương vong thảm trọng, thỉnh cầu Quang Minh hoàng bệ hạ nhân từ vĩ đại vô tư quan tâm chúng sinh ban trợ cấp.

Nhìn tấu chương đó, Tử Xuyên Tú lại nhìn chằm chằm Tạp Đan một phút đồng hồ rồi gõ gõ lên tấu chương kia lắc đầu: "Tạp Đan khanh có ý gì đây? Khanh muốn tìm trẫm đòi nợ cũ phải không?". (Lên làm Ma Thần Hoàng rồi Tử Xuyên Tú cảm thấy không quen nhất là phương thức nói chuyện đột nhiên thay đổi, hắn tự xưng "trẫm" khi nói chuyện gọi các đại thần là "khanh". Vốn chuyện này cũng không có gì nhưng phiền toái chính là Tử Xuyên Tú một hôm không cẩn thận cứ thuận miệng nói: "Bạch Xuyên khanh, trẫm hôm nay... sau đó các bộ hạ nhìn chằm chằm hắn mất nửa phút đồng hồ).

"Bệ hạ" Tạp Đan không chút hoang mang đáp: "Lúc đầu ngài là Tử Xuyên gia Viễn chinh quân quan chỉ huy, Tử Xuyên gia là vương quốc địch nhân, ngài làm vậy cũng không sai. Nhưng hôm nay ngài là vương quốc quân hoàng các tộc dân chúng đều là con dân của ngài trợ, giúp đỡ các bộ lạc vượt qua cửa ải khó khăn cũng là trách nhiệm của bệ hạ, tộc của ta đang gặp khó khăn cực độ, khẩn mong bệ hạ có thể viện thủ cho chúng tôi".

Nhìn danh sách xin viện trợ tư vật xếp thành một chồng, Tử Xuyên Tú giống như nhìn thấy một đống lửa không dám chạm vào, hắn thở vắn than dài nói: "Tạp Đan khanh, khanh cũng là biết mặc dù ta đã làm hoàng đế nhưng tiền nhậm Ma Thần Hoàng là khanh cái gì cũng không lưu lại, ta không tiền không lương không binh mã... Khanh nói Ma Thần Hoàng ta nên làm cái gì bây giờ?".

Tạp Đan mở to đôi mắt xinh đẹp cười cười: "Nếu biết phải làm thế nào thì ta đã không thoái vị để ngài làm bệ hạ, ngài nói có đúng không?".

Bị lời nói không cứng cũng chẳng mềm của Tạp Đan làm cho tức chết, Tử Xuyên Tú buồn bực muốn hộc máu.

Buồn bực thì buồn bực nhưng vẫn còn chuyện phải làm, Tử Xuyên Tú biết bản thân mình là hoàng đế hư danh nhất chưa từng có trong lịch sử, trừ khối ngọc tỷ ra, mình chỉ có hai bàn tay trắng. Càng phiền toái chính là đối với tình trạng của vương quốc mình hoàn toàn không biết gì, phải nhanh chóng tìm một trợ thủ tốt thôi.

Dùng lời của Ma tộc mà nói tức là bổ nhiệm một quân sư.

Nâng cằm suy nghĩ hồi lâu Tử Xuyên Tú xác định được mấy điều kiện:

Đầu tiên quân sư phải mẫn cán, quen thuộc vương quốc phong thổ nhân tình, có thể thuần thục xử lý quân chính sự vụ.

Tiếp theo xuất thân của quân sư tại Ma tộc phải có được uy vọng nhất định, như thế mới có thể được các bộ tộc ủng hộ.

Hơn nữa quân sư cũng không thể có uy vọng quá lớn, không thể được các tộc ủng hộ quá mức, nếu không đoàn người đó sẽ không nhìn rõ ai mới là hoàng đế.

Tiếp theo quân sư phải trung thành và tận tâm với mình có thể yên tâm sử dụng.

Tiếp nữa... không thể tái gia tăng điều kiện, tái gia tăng nữa sẽ tìm không được người.

Nên tuyển người nào đây? Trong đầu Tử Xuyên Tú cân nhắc chọn lựa lừng người một trong các tướng lĩnh dưới trướng mình:

Lòng trung thành của La Tư đối với mình còn có thể, nhưng hắn tuổi đã cao, lại thêm lịch sử gần như bị diệt tộc khiến hắn đối với Tắc Nội Á tộc cùng Mông tộc tràn ngập cừu hận, Tử Xuyên Tú rất lo lắng hắn làm quân sư rồi sẽ lấy việc công để trả tư thù, không được.

*****

Ca Ấm thì sao? Con người này là bộ não của một bộ tộc lớn, hơn nữa ông ta nhất định sẽ không tình nguyện vứt bỏ vị trí tộc trưởng trong tầm tay của mình, chạy tới Hoàng đình, nhậm chức hữu danh vô thực.

Lôi Báo? Xuất thân của ông ta thực ra rất phù hợp nhưng ông ta là một kiểu quân nhân thẳng tính, bộc trực, thật sự không thích hợp ngồi trên vị trí này.

Lỗ Đế? Tử Xuyên Tú ngay lập tức vứt cái tên này ra khỏi đầu khi chưa nghĩ tới chứ đừng nói tới nói chơi...

Tạp Đan? Tử Xuyên Tú có vẻ do dự khi nghĩ tới cái tên này, tài năng và sự từng trải của nàng là không thể nghi ngờ, năm xưa khi ở phủ đệ của Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú hắn đã từng thấy nàng không chỉ là một cô gái tài hoa mà còn là người có sự nhanh nhạy chính trị và khả năng nhìn xa trông rộng của nàng khiến người khác phải giật mình kinh hãi, những điều xảy ra sau này đã chứng minh điều này, vào thời điểm nguy cấp Tạp Đan đã cứu cả Tắc Nội Á tộc, cho dù dưới bất kỳ góc độ nào thì nàng là một nhân tài hiếm có, có thể nói là một thiên tài.

Bây giờ Tạp Đan cố ý nương tựa vào hắn, trong khi đó Tắc Nội Á tộc sau khi trải qua sự tấn công đã sa sút, không còn là một bộ tộc lớn của vương quốc. Tạp Đan coi như xuất thân từ một bộ tộc trung bình, cũng có thể miễn cưỡng phù hợp với điều kiện.

Nhưng Tử Xuyên Tú vẫn do dự không dám quyết định, sự cường hãn của Tắc Nội Á tộc khiến người khác phải kính sợ, bây giờ giao quyền lực của vương quốc một lần nữa vào trong tay một người của Tắc Nội Á tộc, tương lai xảy ra hậu quả như thế nào thì không một ai biết chắc.

Nói ra thật sự rất khó tin, Quang Minh hoàng đế có mười mấy vạn thuộc hạ Ma tộc nhưng lại không thể tìm được một quân sự phù hợp.

Cuối cùng vì không thể có quyết định, cuối cùng Tử Xuyên Tú đành triệu tập Tạp Đan tới hỏi: "Tạp Đan, căn cứ theo truyền thống của vương quốc Ma tộc các vị...".

"Bệ hạ, xin thứ cho vi thần cả gan, ngài đã lên ngôi thì vì sao còn nói 'căn cứ theo truyền thống vương quốc Ma tộc các vị'" Tạp Đan tiếp tục uốn nắn: "Còn nữa Ma tộc là từ mà loài người dùng để miệt thị Thần tộc vĩ đại chúng ta, xin bệ hạ ngài lưu ý điểm này".

Ngay lập tức Quang Minh hoàng biết nghe lời phải đã sửa lại: "Căn cứ theo truyền thống vương quốc chúng ta thì quân sư có chức trách gì?".

"Bệ hạ, vương quốc không có chức vụ tể tướng, Ma Thần Hoàng bệ hạ tự mình xử lý việc quân sự và chính trị, quân sư chính là phụ tá của Bệ hạ, trợ giúp Bệ hạ thống lĩnh bá quan, vào thời kỳ chiến tranh chính là tổng tham mưu trưởng, tham tán xử lý quân cơ và chính sự. Bệ hạ, ngài có ý định bổ nhiệm quân sư sao?".

"Đúng vậy, khanh có ứng cử viên xứng đáng có thể đề cử với Trẫm không?".

Đôi mày thanh tú của Tạp Đan cau lại khoảng hai phút, nàng không nói câu nào, Tử Xuyên Tú không thúc giục, hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Cuối cùng Tạp Đan lắc đầu nói: "Quân sư là chức trách quan trọng, không thuộc phạm vi bình luận của vi thần, việc này chỉ dựa vào sự anh minh của Bệ hạ".

Tử Xuyên Tú cười hỏi: "La Tư có được không?".

"La Tư trung thành tận tâm với Bệ hạ, có nhiều kinh nghiệm".

"Còn Ca Ẩm?".

"Ca Ấm là người khôn khéo, có tài năng, thu hút được lòng người".

"Lôi Báo thì sao?".

"Lôi Báo dũng mãnh hơn người, đánh đâu thắng đó, là một bậc lương tướng không gì cản nổi".

"Lỗ Đế thì sao?".

"Lỗ Đế... Có vẻ như hôm nay tâm trạng của Bệ hạ rất tốt".

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong nụ cười tươi ẩn chứa ý hợp tâm đầu.

"Vậy còn Tạp Đan khanh, thì là người như thế nào?".

Có vẻ như Tạp Đan đã biết trước Tử Xuyên Tú sẽ hỏi câu này nên nàng không có biểu hiện kinh ngạc, Tạp Đan chỉ nhướng mày hỏi: "Vi thần?".

"Đúng vậy, Tạp Đan, trẫm muốn mời khanh làm quân sư mới phụ trách chính phủ của vương quốc, khanh có ý kiến gì không?".

Công chúa Tạp Đan không trả lời ngay câu hỏi của Tử Xuyên Tú, đôi mày thanh tú của nàng cau lại, rồi hạ xuống. Tử Xuyên Tú nhìn qua là biết Tạp Đan không nhận lời. Tạp Đan không trả lời ngay không phải vì nàng do dự có nên tiếp nhận hay không mà suy nghĩ xem nên từ chối như nào để Tử Xuyên Tú không mất mặt.

"Bệ hạ có lòng ủy thác trách nhiệm cao quý này là vinh quang của vi thần và Tắc Nội Á tộc, vi thần khắc sâu ân huệ này trong lòng nhưng quân sư là người nắm giữ quyền lực Hoàng quyền xin Bệ hạ hãy ủy thác cho tâm phúc của mình đảm nhiệm, vi thần chỉ là một hàng thần mới, thật sự không gánh được trách nhiệm này, vi thần thực sự không dám nhận ý tốt của Bệ hạ".

Tử Xuyên Tú thở dài nói: "Xem ra đức hạnh của Trẫm không đủ nên ngay cả quân sư cũng không mời được".

Tạp Đan cúi người thật sâu nói: "Bệ hạ nói quá lời, thật sự là vi thần đức bạc tài mỏng, chỉ sợ làm hỏng đại sự của Bệ hạ, bệ hạ cần gì ý kiến của vi thần mới có nhân tài? Đại nhân Bạch Xuyên trung thành và tận tâm với Bệ hạ, đại nhân Lâm Băng là người thông thạo việc quân vụ, tài năng hai người này hơn xa vi thần. Mặc dù không thể nhận chức quân sư của Bệ hạ nhưng Bệ hạ có ơn cứu mạng với bộ tộc của thần, nếu như Bệ hạ có gì sai phái, vi thần đương nhiên sẽ tận tâm, tận lực thi hành mệnh lệnh".

Tử Xuyên Tú gật đầu nói: "Nếu như khanh, đã không muốn chuyện này thì ngày khác chúng ta thương nghị tiếp".

Tử Xuyên Tú biết dù gì Tạp Đan cũng tự hào về thân phận của mình, dù gì đi nữa Tạp Đan cũng là con của Ma Thần Hoàng trước đây, bây giờ hắn muốn nàng đảm nhiệm vai trò trợ thủ cho hắn nên đương nhiên nàng không muốn. Điều thứ hai Tạp Đan e ngại Tắc Nội Á tộc đã thống trị vương quốc cả trăm năm, là đại tộc, cây to đón gió mạnh, gánh chịu biết bao ánh mắt đang âm thầm quan sát, nàng lên làm quân sư cũng không hẳn là một chuyện tốt.

Không tìm được quân sư, Tử Xuyên Tú cũng không nóng vội, việc chính sự của vương quốc sau này xử lý cũng được, việc quan trọng nhất cần phải xử lý lúc này chính là sự uy hiếp của người dã man. Trên đường giải vây cho Ma Thần bảo, Tử Xuyên Tú đã giết khá nhiều Hung lang và Bá vương long nhưng những người dã man vẫn cuồn cuộn xuất hiện, Tử Xuyên Tú càng lúc càng cảm thấy bất an khi thấy bên ngoài tường thành xuất hiện rất nhiều người dã man đi lại.

Cũng may đôi vợ chồng Tạp Đan và Vân Thiển Tuyết đã cho Tử Xuyên Tú ăn một viên Định tâm hoàn, hai người nói với Tử Xuyên Tú rằng: ba ngàn năm qua vương quốc đã trải qua vô số cơn thủy triều đen nhưng Ma Thần bảo chưa một lần bị người dã man đánh chiếm, người xưa truyền lại rằng trong Hoàng cung của Ma Thần Hoàng và lăng mộ của các đời Ma Thần Hoàng lưu lại thánh khí khắc chế người dã man, chính vì vậy Vân Thiển Tuyết cam đoan rằng: "Chỉ cần Bệ hạ ở trong đại nội Thần Bảo, chúng tôi cam đoan bảo vệ an toàn cho Bệ hạ ngài, căn cứ theo quy luật thì thủy triều đen sẽ rút sau một năm, khi đó người dã man sẽ quay về thảo nguyên Đông Đại Hoang.

Tử Xuyên Tú thoáng yên tâm nhưng vẫn còn lo lắng sự việc chưa kết thúc: cho dù Ma Thần bảo rất kiên cố, đảm bảo an toàn nhưng hắn có hơn mười vạn quân dưới trướng, tụ tập lại một chỗ, một khi người dã man cắt đứt con đường tiếp tế lương thảo, lương thảo trong thành Ma Thần bảo không đủ cho tất cả mọi người chống đỡ tới khi người dã man rút lui.

Việc bảo vệ Ma Thần bảo chỉ cần để lại một ít tinh binh, Tử Xuyên Tú có ý định dẫn đại quân rút về phía tây vương quốc khiến cho việc cung cấp lương thảo thuận tiện hơn, thế nhưng chuyện này lại liên quan tới vấn đề thể diện, các chiến sĩ vương quốc Thần tộc coi trọng nhất chính là dũng khí và sự can đảm, đường đường là Ma Thần Hoàng của vương quốc há lại cùng các chiến sĩ của mình vì sợ hãi người dã man mà vứt bỏ chạy trốn sao? Nếu như Tử Xuyên Tú làm chuyện này thì nhất định sẽ bị người đả kích, bêu xấu.

Chính vì vậy Tử Xuyên Tú khổ tâm suy nghĩ một kế sách thoát thân hoàn hảo.

Cũng may cho dù ở bất kỳ nơi nào, ma hay là con người thì luôn có những thuộc hạ có ý tốt.

Trong buổi triều, trưởng lão giám quốc tộc Ca Ngang, Ca Ấm có đề nghị: 'Quang Minh hoàng bệ hạ lên ngôi, dù đã phái sứ giả hoàng kỳ chuyên, lời hịch đi khắp nơi nhưng rất nhiều bộ tộc và khu vực của vương quốc chưa nhìn thấy mặt Bệ hạ. Bệ hạ vì cần phải hiểu rõ tình huống vương quốc, đưa ra những quyết sách khiến con dân trong vương quốc có thể được hưởng vinh quang từ lòng nhân từ, thánh minh của Bệ hạ, Quang Minh hoàng bệ hạ cần phải tiến hành một cuộc tuần du khắp vương quốc'.

Lòng Tử Xuyên Tú như nở hoa khi nghe được đề nghị này, hắn nghiêm túc gật đầu nói: "Ca Ấm khanh nói rất có lý, theo như khanh thì Trẫm nên đi kinh lý khu vực nào của vương quốc trước?".

"Bệ hạ, tộc Ca Ngang của thần trung thành với Bệ hạ nhất, con dân tộc của thần thành kính mong đợi được gặp long dung của Bệ hạ giống như nắng hạn lâu ngày chờ mưa, nếu như trạm tuần du thứ nhất của Bệ hạ ở lãnh địa tộc Ca Ngang của thần, thì đó chính là vinh quang của vi thần và tộc Ca Ngang, vi thần cả gan kính xin bệ hạ tuần du phía tây".

Hay! Ca Ấm, không uổng công ta đề bạt ngươi làm chủ tịch hội trưởng lão.

Chuyện đã được quyết định như vậy, các sử quan ghi lại trong Thần điển như sau: 'Thần lịch năm 3123, tháng mười, Ca Ấm, Ngự tiền tham chính đại thần tấu xin mời Hoàng thượng tuần du phía tây, Ma Thần Hoàng đồng ý, ngày hôm sau khởi hành cùng các thần tử. An Quốc tướng Vân Thiển Tuyết ở lại trấn thủ thành được Hoàng thượng phong là Thánh đô lưu hoàn bị".

Không có ai là người ngu, các đại thần cũng biết Bệ hạ đã nhận ra quốc khố của người Tắc Nội Á tộc cạn kiệt, bây giờ muốn chuồn ra ngoài. Chạy trốn cũng tốt, chạy trốn thì mang theo chúng ta cùng đi, người dã man đánh tới thì trong lòng chúng ta cũng đều sợ hãi.

Còn về chuyện Vân Thiển Tuyết ở lại trấn thủ Ma Thần bảo thì các thần tử đều nhất trí với nhau: "Vũ Lâm tướng quân là người trí dũng song toàn, kiên định hơn người, là đệ nhất danh tướng của vương quốc chúng ta. Có ngài trấn thủ, Ma Thần bảo sẽ vững vàng như núi Thái Sơn. Xin Bệ hạ hãy yên tâm". Trước kia Vân Thiển Tuyết cũng được ân sủng của Ma Thần Hoàng Tạp Đặc, làm phò mã thân vương, bây giờ không hiểu nguyên nhân gì nhưng Tử Xuyên Tú Bệ hạ cũng rất coi trọng Vân Thiển Tuyết, gã mặt trắng ghê tởm đó tốt nhất là hãy để người dã man ăn thị gã đi.

Sau khi suy nghĩ việc Vân Thiển Tuyết quen thuộc phòng thủ Ma Thần bảo, Tử Xuyên Tú cũng đồng ý với ý kiến đó, cũng may là Quang Minh hoàng bệ hạ còn không có ý đồ xấu muốn cho người dã man ăn thịt Vân Thiển Tuyết, Tử Xuyên Tú hạ lệnh cho Lỗ Đế lấy bốn đoàn, một vạn lính Tắc Nội Á tộc dưới trướng bổ sung cho lực lượng quân đội phòng thủ Ma Thần bảo đã thương vong nặng nề, mặt khác Tử Xuyên Tú còn hạ lệnh lấy từ kho lương của liên quân một lượng lớn lương thực để quân trấn thủ có thể phòng thủ lâu dài.

Vợ chồng Tạp Đan, Vân Thiển Tuyết quỳ xuống tạ ơn ân sâu nặng của Hoàng đế.

Tử Xuyên Tú xua tay ý bảo hai người đứng dậy: "Nhị vị ái khanh, không nên như này, quân Tắc Nội Á tộc phòng thủ vững chắc Ma Thần bảo chính là bảo vệ vững chắc cánh cửa phía đông của vương quốc, chỉ cần Ma Thần bảo còn thì người dã man không thể nào tiến về phía tây vương quốc với quy mô lớn, nói gì thì nói Trẫm vẫn phải cảm ơn các ái khanh...".

"Tộc chúng tôi cảm tạ thánh ân của Bệ hạ". Vân Thiển Tuyết vẫn quỳ nói: "Bệ hạ, vi thần có một chuyện khẩn cầu Bệ hạ ân chuẩn".

"Ồ, có chuyện gì vậy?".

"Vi thần hy vọng khi Bệ hạ đi tuần du phía tây có thể mang theo chuyết thê của thần để nàng có thể mở mang tầm mắt, mặc dù nàng là người ngu muội nhưng ít nhiều cũng biết một số tình hình của vương quốc, có thể ít nhiều trợ giúp được Bệ hạ trên đường tuần du. Khẩu cần Bệ hạ ân chuẩn".

Tử Xuyên Tú vô cùng kinh ngạc khi thấy Vân Thiển Tuyết đột nhiên có thỉnh cầu này, Tử Xuyên Tú quay nhìn Tạp Đan nhưng sắc mặt nàng vẫn bình thường như thể trước đó hai vợ chồng đã thương lượng với nhau.

Tử Xuyên Tú không biết Vân Thiển Tuyết và Tạp Đan đang chơi trò gì nhưng mà có một mỹ nữ tinh thông quốc sự của vương quốc bầu bạn, là phần thưởng miễn phí, Tử Xuyên Tú cao hứng còn không kịp, lẽ nào lại có thể từ chối.

Tử Xuyên Tú cười nói: "Vân ái khanh, trẫm chưa kết hôn, khanh giao thê tử cho Trẫm, chẳng lẽ khanh yên tâm với Trẫm sao?".

Vân Thiển Tuyết không cười, gã bình tĩnh nói: "Bệ hạ hay nói đùa, không nói chuyện ngày xưa Bệ hạ quen biết với chuyết thê, vi thần biết rõ Bệ hạ là bậc chính nhân quân tử.

Bệ hạ, quyết định vi thần phòng thủ Ma Thần bảo không thể thay đổi, nhưng chiến sự nguy hiểm, nếu vi thần vạn nhất... Vi thần rất yên tâm khi phó khác chuyết thê cho Bệ hạ, vi thần van cầu người...".

"Vân!". Tạp Đan kiên quyết cắt ngang lời nói của Vân Thiển Tuyết, nàng nói vẻ vô cùng nghiêm túc: "Không nên nhắc khiến thiếp sợ hãi, nếu như chàng không sống được thì thiếp nhất định sẽ không sống một mình".

Hai người nhìn nhau, ánh mắt yêu thương ẩn chứa tình cảm vô hạn, bọn họ đang quỳ gối nhưng lúc này đã hồn nhiên quên mất chính mình đang ở trước mặt Ma Thần Hoàng bệ hạ, chỉ biết ngây người nhìn nhau.

Nhìn đôi nam nữ này Tử Xuyên Tú lại nghĩ tới Tư Đặc Lâm với đôi mắt u buồn, âm trầm. Hắn thở dài, quay người đi ra ngoài, để lại một câu nói: "Vân ái khanh, hãy yên tâm, Tạp Đan rất an toàn, khanh hãy bảo trọng, các khanh nhất định sẽ gặp lại nhau".

"Cảm ơn Bệ hạ đã chu toàn".

Mọi người đều đồng ý với quyết định của Tử Xuyên Tú, trừ một người, Lỗ Đế. Khi biết tin thuộc hạ của mình sẽ bớt đi một vạn người, Lỗ Đế vội vàng chạy tới kỳ kèo với Tử Xuyên Tú: "Bệ hạ, ngài hãy làm chủ cho thần, binh mã của thần chia cho Vân Thiển Tuyết quá nhiều".

Tử Xuyên Tú trầm trầm nói: "Việc này quả thật Trẫm cũng rất lo lắng, vậy bốn đoàn này vẫn do khanh tiếp tục chỉ huy đi".

Lỗ Đế tươi cười tới mức lộ cả hàm răng vàng khè: "Cảm ơn Bệ hạ, cảm ơn Bệ hạ".

"Khanh dẫn theo bốn đoàn này ở lại trấn thủ Ma Thần bảo, hãy nhớ nghe theo sự chỉ huy của tướng quân Vân Thiển Tuyết, không được tự tiện hành động".

Nhìn vẻ tươi cười của Lỗ Đế đột nhiên cứng đơ trên gương mặt quả thật là một sự tình vui tai vui mắt, lúc này vẻ mặt của Lỗ Đế còn khó coi hơn khóc: "Bệ hạ, vì đại cục vi thần tình nguyện phái ra bốn đoàn ở lại cùng với Vân Thiển Tuyết...".

Ngày mùng mười tháng mười năm bảy trăm tám mươi lăm, sau nửa tháng ở lại Ma Thần bảo, quân chủ lực của vương quốc bắt đầu hành trình rút lui. Căn cứ vào mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú, bọn họ đi tới thành Ngõa Ân Tư Tháp sau đó đi qua sa mạc, dừng lại ở thành Phật Cách La Tư Bỉ Á một thời gian ngắn.

Đại quân hành quân ngày đêm, mặc dù trên đường rút lui vẫn gặp sự tập kích của người dã man và sự ngăn cản nhưng quân đội Ma tộc quy thuận giống như những mũi tên, các đội binh mã thay nhau mở đường, cuối cùng đánh lui tất cả.

Tử Xuyên Tú nhận ra một điều, so với khi tiến quân vào khu đông vương quốc Ma tộc, vùng đất trước đây vô cùng phì nhiêu nay trở nên một mảnh đất vô cùng điêu linh, hoang vu. Đại quân hành quân trên đường cả một ngày cũng không thấy người ở, trên đường hành quân chỉ thấy những thôn trang bỏ hoang và xương trắng khắp nơi, ở những nơi xưa kia là thành thị chỉ còn những đống đổ nát, những dã lang đơn độc đang kêu gào, phần lớn binh lính Ma tộc đều động lòng trắc ẩn khi chứng kiến vùng đất phì nhiêu xưa kia biến thành một khung cảnh thê lương.

Khi chứng kiến tình cảnh này, công chúa Tạp Đan khóc như mưa, nàng nghẹn ngào nói: "Vùng đông bộ vương quốc gặp đại nạn này thì phải mất cả trăm năm mới có thể khôi phục ngụyên khí ngày xưa, khi xuống dưới cừu tuyền, tôi không biết đối mặt với phụ hoàng như thế nào đây?".

Ngay lập tức Tử Xuyên Tú và mấy tộc trưởng xúm lại an ủi Tạp Đan, nói rằng việc người dã man xâm lấn là thiên tai không người nào có thể chống lại, nhân đó mọi người cùng bùi ngùi trước cảnh tượng xương trắng trải ngàn dặm. Nói gì thì nói trong lòng Tử Xuyên Tú vẫn có điều che giấu, hắn đương nhiên hiểu rõ cảnh tượng thê thảm trước mắt ngoài phần đóng góp của người dã man thì còn chuyện cướp bóc trên đường tiến quân của quân viễn chinh khi trước cũng đóng góp phần lớn. Các tộc trưởng cũng nhận ra, người dã man có thể giết chết người trong thôn trấn nhưng chúng sẽ không nổi lửa thiêu đốt thôn, chỉ là mọi người giả vờ hồ đồ đổ lỗi cho người dã man mà thôi, mọi người cũng thầm yên tâm vì may mắn thay người dã man không chạy tới kháng nghị nỗi oan ức này.

Khi đi ngang qua sa mạc phân chia lãnh thổ vương quốc ra làm hai phần, vì đã có kinh nghiệm vượt qua sa mạc nên lần này đại quân thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh, suốt đoạn đường đi không có chuyện gì đáng kể xảy ra. Có lẽ vì sợ hãi sự khốc liệt và nhiệt độ cao của sa mạc nên liên quân rất ít va chạm với người dã man, sa mạc phân chia vương quốc thành hai phần, khi người dã man xâm lấn, sa mạc này đã trở thành lá chắn ngăn cản bước chân của đại bộ phận người dã man, khiến cho một nửa vương quốc được an toàn.

Sau bốn ngày năm đêm bôn ba trong sa mạc thì từ phía trước truyền tới thông báo, phía trước đã nhìn thấy cây cỏ xanh tốt!

Tử Xuyên Tú thở phào nhẹ nhõm khi nghe thông báo, có sa mạc ngăn cản, sự uy hiếp của người dã man giảm bớt rất nhiều, đại quân tạm thời được an toàn. Tử Xuyên Tú truyền lệnh cho đại quân tiến thẳng tới thành Phật Cách La Tư Bỉ Á đóng quân nghỉ ngơi.

Vì thành Phật Cách La Tư Bỉ Á là thủ phủ của bộ tộc Á Côn nên trước khi đại quân tới nơi, quân tiên phong đã phái sứ giả cưỡi ngựa tới truyền khẩu dụ cho Á Ca Mễ: "Tộc Á Côn phải chuẩn bị cẩn thận đón tiếp Quang Minh hoàng mới lên ngôi tuần du qua đây".

Á Ca Mễ nổi cơn lôi đình, khi nhận được khẩu dụ: "Tiểu tặc Lâm Hà này cùng lắm chỉ là một tì tướng nhà Tử Xuyên mà thôi, nhất thời đắc thế trộm được vương quốc của ta, tự nhiên ngồi lên ngôi chí tôn, muốn nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Các bộ tộc khác sợ chết thì thôi, chứ tộc Á Côn chúng ta là danh môn từ xưa tới nay của vương quốc nhất định không thể chấp nhận gã ngụy đế này, còn bắt ta đi phụng dưỡng hắn sao? Không có cửa đâu. Người đâu, mang tên ngụy sứ giả này ra ngoài chém đầu".

Á Ca Mễ tức giận tới mức mất đi lý trí của mình, cũng may tộc Á Côn từ xưa vẫn là tộc lớn trong vương quốc, các trưởng lão vẫn giữ được sự tỉnh táo, bọn họ biết rằng một khi giết sứ giả của Tử Xuyên Tú sẽ mang tới hậu quả gì nên nhất quyết khuyên can Á Ca Mễ: "Tước gia, không cần biết Lâm Hà lên ngôi chính thống hay không, việc hắn có được ngọc tỷ thần bảo truyền ngôi của tiên hoàng đã là ý trời, huống chi hai nước giao tranh, không giết sứ giả. Cho dù là chiến tranh giữa hai nước hay chiến tranh vì Hoàng quyền, điều này đều là tục lệ, tộc Á Côn chúng ta không được phá vỡ tục lệ này".

Khi hai sứ giả bị đánh tới mức máu chảy đầm đìa chạy về tới đại bản doanh liên quân thì bộ thống soái phẫn uất sôi trào, các tộc trưởng nhao nhao xin đi đánh: "Á Ca Mễ chỉ là một tiểu tặc mà dám coi thường thần uy của Ma Thần Hoàng. Bệ hạ, xin hãy cho thần mang binh mã bản bộ xuất chiến, bắt Á Ca Mễ tới cho Bệ hạ phán xử".

Thật sự mà nói Tử Xuyên Tú rất khó có thể hiểu được tâm trạng của các tộc trưởng, hắn không hiểu vì sao bọn họ lại phẫn nộ, chẳng lẽ chỉ vì mình đã đầu hàng loài người nên bây giờ thấy một phần tử trung thành, không chịu đầu hàng khiến những phản đồ này thẹn quá hóa giận hay sao? Nhưng cho dù là gì đi nữa khi thấy sĩ khí này Quang Minh hoàng lập tức hạ lệnh đại quân tiến binh, đè bẹp sự kháng cự của thành Phật Cách La Tư Bỉ Á.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-193)


<