Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 127

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 127: Lưu Tinh Thở Dài!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Lazada

Bầu trời mù mịt, gió bắc thổi mạnh, tuyết bay đầy trời, bình nguyên đất đen màu mờ chìm ngập trong tuyết, tuyết cũng chôn vùi dấu vết của đoàn xe đi qua. Mây đen dày đặc, đêm tối đen như mực, con đường phía trước đen kịt, chỉ có ánh sáng lờ mờ của tuyết trên đất.

Các kị binh thận trọng cưỡi ngựa đi trên tuyết trong đêm tối, bọn họ khoác áo tơi, đầu đội mũ rộng vành, hông đeo mã đao, lưng đeo cung tên.

Bọn họ cúi đầu khom lưng, vội vã phóng ngựa, không ai nói chuyện với nhau. Trong bóng tối thỉnh thoảng vang lên tiếng quân lệnh lanh lảnh: “Theo sát phía trước, không được tụt lại sau”. Tiếng vó ngựa đạp trên cây cỏ trên cánh đồng tuyết vang lên những âm thanh loạt soạt dày đặc.

Đột nhiên mơ hồ trong tiếng gió bắc rít gào truyền tới những âm thanh khác nhau, viên chỉ huy kị binh sợ hãi gào lên: “Phía đối diện có người!”.

Tiếng nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, khi tiếng nói của viên chỉ huy còn chưa dứt thì đột nhiên một đội kị binh xuất hiện như u linh, từng nhóm bóng đen binh lính nhấp nhô, tên chỉ huy kị binh gào lên bi thảm: “Là kị binh Ma tộc”.

Một cuộc chiến giết bất ngờ xảy ra trong đêm tối cùng với những tiếng kêu là thảm thiết, ánh đao loang loáng, ánh kiếm sáng quắc, lúc này chi còn tiếng quát tháo, tiếng kêu gào “giết”, “Ngõa cách lạp” của hai bên, thế nhưng cuộc chém giết diễn ra không lâu bởi vì hai bên đều không muốn kéo dài cuộc tao ngộ chiến này.

Không tới hai phút đồng hồ, Ma tộc và loài người ly khai nhau, hai bên cùng rời khỏi chiến trường, để lại trên mặt tuyết mười mấy thi thể và những vết máu loang lổ. Những người bị thương ngã khỏi ngựa, rên rỉ đau đớn.

Thống lĩnh Tư Đặc Lâm quay người nhảy xuống ngựa, tay cầm mã đao, lội trên tuyết đi lên phía trước.

Viên sĩ quan phụ tá bước nhanh tới báo cáo: “Đại nhân, hai huynh đệ hy sinh, năm huynh đệ bị thương”.

Tư Đặc Lâm liếc nhìn qua tình huống người bị thương, hắn nhận ra chỉ bị vết thương nhẹ không có gì đáng ngại nên lại đi tiếp.

Tư Đặc Lâm lại hỏi: “Ma tộc... có vứt lại thương binh không?”.

“Khởi bẩm đại nhân, chúng mang theo cả thương binh, chỉ bỏ lại ba thi thể”.

“Hãy dẫn ta đi xem”.

Mấy người đi tới nơi xảy ra cuộc tao ngộ chiến, ba gã binh lính Ma tộc chết trận nằm cứng đơ trên nền tuyết lạnh, mắt lồi ra ngoài, máu từ miệng vết thương chảy ra thành một vũng lớn, khác với binh lính Ma tộc thấp bé khác, ba tên lính Ma tộc này rất cao lớn, cường tráng, thân thể chúng cao hơn một mét chín, da chúng không có màu xanh biếc mà là một màu trắng như tuyết, không có lông.

Lúc này trên bầu trời le lói ánh sao, Tư Đặc Lâm lật ba thi thể lính Ma tộc, khi chạm vào làn da binh lính Ma tộc vẫn còn hơi ấm, Tư Đặc Lâm khẽ cau mày, da tay của chúng cực kỳ thô ráp, cứng đơ giống như áo giáp da trâu vậy.

Tư Đặc Lâm cẩn thận quan sát trang phục và áo giáp của chúng, trên mũ có tô điểm lông chim, chúng dùng vũ khí là khảm đao, thậm chí Tư Đặc Lâm còn đích thân thò tay vào trong áo ngực của chúng lục lọi một lát. Đáng tiếc hắn chỉ tìm thấy mấy đồng tệ cũ nát cùng với một ít thịt khô cực đen.

Khi thấy Tư Đặc Lâm chăm chú cẩn thận lục soát, viên sĩ quan phụ tá ở bên cạnh không thể ngồi không, viên sĩ quan lấy ra một hộp quẹt định bật lửa, chiếu sáng cho Tư Đặc Lâm. Đột nhiên, Tư Đặc Lâm hất hộp quẹt rơi xuống đất.

“Không được đốt lửa!”. Tư Đặc Lâm ngẩng đầu nói nhỏ, giọng nói của hắn cực kỳ nghiêm khắc: “Nguy hiểm, có thể chúng còn chưa đi xa”.

Khi nghĩ tới cảnh trong bóng tối có vô số binh lính Ma tộc đang ẩn mình quay lại đánh mình, viên sĩ quan thoáng rùng mình.

“Cẩn thận vẫn tốt hơn” Tư Đặc Lâm cười nói với viên sĩ quan, rồi hắn lại cúi đầu chăm chú lật tìm trên thi thể mấy binh lính Ma tộc, hắn cẩn thận giống như bác sĩ đang giải phẫu tử thi.

Cuối cùng Tư Đặc Lâm đứng dậy, cầm một nắm cỏ xoa xoa trong tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như nghĩ tới một điều gì đó. Một lúc rất lâu sau hắn mới nói: “Đáng lẽ cần phải nghĩ cách bắt sống một tên”.

Các sĩ quan liếc nhìn nhau, khi trận chiến tao ngộ xảy ra, bọn họ chủ yếu thầm nghĩ cách bảo vệ mình, thật sự không nghĩ tới điều này.

Viên sĩ quan chỉ huy nói: “Đại nhân, thứ hạ quan nói thẳng, an toàn của ngài liên quan tới toàn cục, tuyệt đối không để rơi vào cảnh nguy hiểm. Nhiệm vụ của chúng tôi là là bảo vệ ngài an toàn tới tiền tuyến gặp mặt Tử Xuyên Tú đại nhân, không nên dây dưa trên đường. Còn chuyện bắt sống tù binh là phần việc của thám báo, trinh sát, bọn họ phải làm việc này”.

Tư Đặc Lâm cười nói: “Ngươi nói rất đúng, nhưng đơn vị Ma tộc mới tao ngộ với chúng ta không phải là đơn vị tầm thường. Xem tình hình này thì có vẻ như chúng ta vừa tao ngộ với lữ đoàn cận vệ của Ma Thần Hoàng”.

Xung quanh cực kỳ tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió bắc thổi vù vù, sắc mặt các sĩ quan biến đổi rất khác thường, lữ đoàn cận vệ chính là quân đội hộ vệ Ma Thần Hoàng, là quân đội Hoàng gia. Đơn vị quân đội này không chấp hành bất kỳ nhiệm vụ chiến đấu nào, chúng chỉ bảo vệ Ma Thần Hoàng.

Sự hùng mạnh của đơn vị quân đội này, uy danh đáng sợ của nó đã xuất hiện cùng sự cường đại của Ma Thần Hoàng từ lâu rồi, khi chúng xuất hiện ở nơi nào thì nơi đó xuất hiện cơn mưa máu.

Lữ đoàn cận vệ xuất hiện, Ma Thần Hoàng ở cách đó không xa!

Nghĩ tới người lính được xưng là đệ nhất cao thủ thời nay thân kinh bách chiến, thực lực hùng mạnh như thần trong truyền thuyết, trên gương mặt các sĩ quan như phủ một lớp mây đen.

Có người còn tỏ vẻ nghi ngờ: “Nghe lời đồn là lính lữ đoàn cận vệ cực kỳ kiêu dũng. Mới rồi khi chúng ta tao ngộ với chúng, lực lượng chúng không ít hơn so với chúng ta, nhưng ngay khi vừa mới giao tranh chúng đã lập tức rút lui, điều này không giống với phong cách của lữ cận vệ”.

“Đội quân Ma tộc này thực sự rất khác, da chúng rất cứng, thương đâm gần mà vẫn không thủng, cuối cùng chúng tôi phải liên kết năm, sáu người cùng đánh một tên, dùng mã đao chém mới chém chết chúng, chém mỏi cả tay như là chẻ củi vậy”.

“Mới rồi tôi dùng tên bắn một thằng chó đó, rõ ràng tên bắn trúng nó nhưng hình như nó không việc gì, vẫn chạy bình thường. Xui xẻo thật, giống như trong truyền thuyết, lính lữ đoàn cận vệ đao thương không thể đâm thủng”.

Tư Đặc Lâm trầm ngâm khi nghe thuộc hạ của mình bàn tán. Hắn cũng thực sự không rõ, trận chiến vừa rồi lực lượng của quân Ma tộc hoàn toàn không ít hơn lính của hắn bao nhiêu, nếu như chúng liều chết đánh, dựa vào làn da đáng sợ như áo giáp của chúng, ai thắng ai thua vẫn không biết được? Nhưng vì sao lữ đoàn cận vệ Ma tộc hiển hách trong quân đội Ma tộc khi đụng phải quân đội loài người thì bối rối bỏ chạy?

“Có khả năng chúng không biết tình hình lực lượng của chúng ta, mà cũng có khả năng chúng còn một nhiệm vụ khác nên không dám dây dưa với chúng ta”.

Đột nhiên Tư Đặc Lâm cười nói: “Nói không chừng, chúng đã vội vàng hộ tống nhân vật quan trọng của chúng tới nơi nào đó”.

Một trận cười vang lên, sau khi các kị binh chôn xác đồng đội của mình, bọn họ nhảy lên ngựa tiếp tục cuộc hành trình, nhưng câu hỏi bí ẩn không lời giải đáp này vẫn luẩn quẩn trong đầu Tư Đặc Lâm.

Tư Đặc Lâm không biết là trong màn đêm đen kịt hai bàn tay không nhìn thấy nhau này, trên bình nguyên hoang vu ở cách hắn không tới một km, một thiếu nữ xinh đẹp đang hỏi thuộc hạ của mình: “Ngõa Tạp, có phải vừa rồi chúng ta chạm trán với đội du kích loài người không?”.

“Bẩm báo công chúa điện hạ, chúng không giống như đội du kích, tất cả chúng đều là kị binh, hình như là kị binh nhà Tử Xuyên”.

“Kị binh, loài người?”. Công chúa Tạp Đan nhanh nhẹn nhảy khỏi xe ngựa, đứng trầm ngâm trong đêm tối, nàng nghi ngờ hỏi: “Tại sao quân đội loài người có thể xuất hiện ở Duy Nạp Lý? Đây là hậu phương của quân ta mà”.

“Điện hạ, ở đằng trước chính là thủ phủ Duy Nạp Lý, tước gia Ca Đạt Hãn đóng quân ở đó. Ngài bôn ba đường xa rất mệt mỏi, chúng ta hãy vào trong thành nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai hãy lên đường. Tới đó chúng ta có thể yêu cầu Tước gia Ca Đạt Hãn bổ sung thêm đội hộ vệ ngài”.

Tạp Đan đang định đồng ý, nhưng rồi trực giác nàng thầm mách bảo, lần tao ngộ nguy hiểm vừa rồi khiến sự cảnh giác này sinh trong đầu nàng, Tạp Đan tỉnh táo nói: “Không, không nên vào thành, cũng không được kinh động Tước gia Ca Đạt Hãn và các chiến sĩ tộc Ca Ngang. Chúng ta đi thẳng tới Đạt Khắc, trên đường không được dừng lại”.

Tạp Đan liếc nhìn con mình đang ngủ say trước ngực, trìu mến vén mái tóc trên trán, cúi đầu hôn lên cái trán nhẵn bóng của con trẻ.

Tạp Đan không biết rằng quyết định lúc này của nàng đã cứu cả đoàn xe.

Đi sau Tạp Đan chỉ nửa giờ, trên con đường nàng mới đi qua, cờ quạt quân đội loài người bay đầy trời, bước chân nặng nề của quân đoàn Bán thú nhân bốc lên bụi mù đầy trời, hướng tới Duy Nạp Lý.

Tối ngày mùng mười tháng mười năm bảy trăm tám mươi tư, công chúa Tạp Đan của Ma tộc được quân lữ đoàn cận vệ hộ tống đi tới đại bản doanh Đạt Khắc ở tiền tuyến để gặp mặt trượng phu của mình, Vân Thiển Tuyết.

Dọc đường đi ở tỉnh Duy Nạp Lý, quân đội loài người và quân đội Ma tộc đang ở thế cài răng lược giằng co với nhau. Đội ngũ của Tạp Đan bị kị binh quân Viễn Đông chặn lại, đoàn xe vội vàng né tránh mất phương hướng.

Sau đó ở khu vực cách thủ phủ tỉnh Duy Nạp Lý không tới năm mươi km, bọn họ lại bất ngờ chạm trán đội ngũ hộ vệ Tư Đặc Lâm, trưởng phòng quân vụ nhà Tử Xuyên đang dẫn quân lao tới tiền tuyến.

Không một ai biết nếu như tối nay, ở tại nơi này, hai người bọn họ gặp nhau thì sẽ xảy ra những chuyện gì?

Có lẽ lịch sử cả đại lục và loài người sẽ một lần nữa phải viết lại, có lẽ cuối cùng hai người yêu nhau có thể gặp nhau, có lẽ sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào hết, có lẽ chỉ có hai đôi mắt ngóng trông nhau.

Trong biển người của vũ trụ mênh mông, vận mệnh làm cho hai người yêu nhau gặp nhau nhưng rồi bọn họ chỉ gặp nhau như gió thoảng rồi giống như đốm lửa tự biến mất trong đất trời.

Sự cẩn thận của Tạp Đan đã cứu cả đội xe.

Năm giờ sáng ngày mùng mười tháng mười năm tám trăm bảy mươi tư, ở trong bộ tư lệnh quân đoàn mười bốn quân đội Ma tộc đóng ở thủ phủ tỉnh Duy Nạp Lý xảy ra một trận chính biến.

Quân bộ binh vũ trang Ma tộc hô to: “Đả đảo Hoàng kim tộc, chúng ta muốn hòa bình”. Binh lính hô khẩu hiệu tràn vào trụ sở của trấn thủ sứ như nước triều. Cuộc kịch chiến kéo dài chưa tới nửa giờ, ngay khi trời còn chưa sáng, mấy trăm quan binh Ma tộc mặc quần áo lót bị binh lính phiến loạn kéo đi trên đường cái gió lạnh thổi ù ù, tất cả chúng đều là sĩ quan và quý tộc của bộ tộc Tắc Nội Á thống trị vương quốc Ma tộc được phái tới giám sát quân đội quân đoàn thứ tư và thứ mười bốn. Những gã ngày thường vênh váo đắc ý, đang ngủ đã bị binh lính phiến loạn kéo ra khỏi giường.

Sau khi binh biến xảy ra gần một tiếng, quân đội loài người và quân đội Bán thú nhân mãnh liệt tiến vào trong thành. Trên đường phố, dưới sự lãnh đạo của Á Ca Mễ và Ca Đạt Hãn, hàng trăm quý tộc và sĩ quan cao cấp hai bộ lạc Á Côn và Ca Ngang quỳ xuống nghênh đón quân đội loài người vào thành.

Thống lĩnh quân Viễn Đông, Tử Xuyên Tú là đại điện cho quân đội loài người trong nghi thức đầu hàng. Căn cứ theo tập tục truyền thống của Ma tộc, hai vị quân đoàn trưởng Ma tộc phủ phục trên mặt đường hôn đôi giày bụi bặm của Tử Xuyên Tú, cũng như chém giết hơn một ngàn quan binh gia tộc Tắc Nội Á, kể cả hai vị giám quân là Bá tước Mạc Tạp Nhĩ và Bá tước trấn thủ sứ Lỗ Khắc, tượng trưng cho việc từ nay về sau phân rõ ranh giới với gia tộc Tắc Nội Á.

Những người có mặt ở nơi này sau này nhớ lại trong buổi sáng sớm gió lạnh thấu xương kia, mây đen che kín bầu trời, năm vạn binh lính tụ tập ở trước quảng trường nhưng cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động nào.

Hai mươi người của đội hành hình xếp hàng hình chữ nhất, thanh đao lưỡi to sáng trắng như tuyết không ngừng vung lên hạ xuống, ánh đao vẽ thành một đường vòng cung trong ánh bình minh xanh lét, tiếng đao chém vào xương thịt phát ra những tiếng răng rắc không ngừng, máu tươi phun ra cao, rất cao.

Những người có mặt ở đây như đang chìm trong giấc mộng, bọn họ xanh mét mặt, không ai nói được câu nào. Loại không khí tràn ngập mùi sát khí cực kỳ quỷ dị. Thậm chí ngay cả người gia tộc Tắc Nội Á bị giết cũng yên lặng, không một kẻ nào gào khóc xin tha mạng, không kẻ nào giãy dụa cầu xin, tới lượt người nào, người đó cũng không giãy dụa, bị người hành hình ấn đầu quỳ xuống sau đó ánh đao lóe lên, gã đao phủ bình thản nói: “Tiếp theo”.

Sau này rất nhiều người gặp ác mộng, trong cơn ác mộng, bọn họ liên tục nghe thấy giọng nói cực kỳ vô cảm kia “Tiếp theo”.

Mỗi đao vung lên là một đầu người lăn xuống, Ngay lập tức có người mang sọt, bỏ đầu lâu vào mang tới trình trước mặt Tử Xuyên Tú, thông báo thân phận của kẻ xấu số, chức quan và tước vị.

“Đầu lâu của Trấn thủ sứ, Bá tước Lỗ Khắc ở đây. Xin mời đại nhân kiểm chứng”.

“Đầu lâu Trấn thủ sứ Bá tước Tạp Nhĩ ở đây. Xin mời đại nhân kiểm chứng”.

Nhóm đao phủ này mệt, nhóm đao phủ khác ra thay, đao làm bằng thép hảo hạng cong lưỡi, thay đao khác. Buổi sáng hôm đó, trò chơi chém đầu diễn ra hết hai tiếng đồng hồ, máu tươi chảy xuống ướt đẫm bàn chân mọi người.

Rất nhiều binh lính đứng xem không thể nào kiên trì được tới giây phút cuối cùng, bọn họ lén nôn mửa nhưng ba nhân vật cao cấp trên đài cao vẫn vui vẻ trò chuyện với nhau: “Thống lĩnh đại nhân, xin mời ngài kiểm chứng”.

“Tước gia, không nên khách khí, không nên khách khí... ha ha”.

Lúc đó có vẻ như trước mặt bọn họ không phải là đầu người mà là món ăn ngon tỏa hương thơm phức.

Một ngàn sáu trăm ba mươi mốt chiến sĩ gia tộc Tắc Nội Á chính là tiền đặt cọc cho tình hữu nghị không thể thay đổi của gia tộc Á Côn và Ca Ngang với nhân loại. Sự kiện xảy ra sáng sớm ngày mùng mười tháng mười năm bảy trăm tám mươi tư đã chấn động thế giới, hai vị tộc trưởng tộc Á Côn và Ca Ngang đột nhiên tuyên bố rời khỏi chiến tranh, tám vạn binh lính Ma tộc buông vũ khí, bọn họ mở rộng phòng tuyến cho quân đội loài người dũng mãnh tiến vào.

Sự kiện lần này được người đời sau coi là “Sự biến Duy Nạp Lý”.

Tháng năm năm bảy trăm tám mươi bảy, Mã Duy đột nhiên làm phản khiến bảy mươi vạn quân nhà Tử Xuyên hai mặt thọ địch, nhưng thời thế thay đổi bất thường, chưa tới nửa năm, lần này Ma tộc bị người nhà đâm một đao xuyên qua lưng.

Tin bộ đội quân pháp Trấn thủ sứ bị giết khiến sự phẫn nộ dâng cao như sóng dữ trong thành Đạt Khắc, các tướng quân Ma tộc gào lên: “Hãy băm thây Á Ca Mễ và Ca Đạt Hãn ra làm trăm mảnh, hãy ném chúng cho chó ăn”.

Vân Thiển Tuyết và Tạp Lan trừng mắt nhìn nhau, cả hai cực kỳ phẫn nộ đối với sự mưu phản của Ca Đạt Hãn và Á Ca Mễ như các tướng quân Ma tộc khác, nhưng lúc này người Tắc Nội Á tuyệt đối không thể “băm Ca Đạt Hãn và Á Ca Mễ ra làm trăm mảnh”.

Á Ca Mễ và Ca Đạt Hãn cũng rất thông minh, hai người biết mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, hai người đã bàn giao chiến tuyến cho quân đội loài người, còn chính mình mang theo binh mã nhanh như gió cuốn lui về sau phòng tuyến loài người. Lúc này trừ khi các tướng quân có thể chọc thủng phòng tuyến loài người, đánh bại Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm, còn không chỉ biết nhìn bầu trời xa xa chửi mắng nhổ nước miếng vào Ca Đạt Hãn và Á Ca Mễ.

Cùng ngày hôm đó, Ma Thần Hoàng kiểm duyệt lữ đoàn quân cận vệ ở thành Đạt Khắc, diễn thuyết trước năm vạn binh lính lữ đoàn cận vệ.

Ma Thần Hoàng hoàn toàn không giấu giếm tình trạng căng thẳng lúc này, ông ta nói mà không che đậy: “Chúng ta sắp phải đương đầu với khó khăn lớn nhất, nghiêm trọng nhất trong lịch sử, cho dù cả thời kỳ hắc ám tám mươi ba năm trước. Quân đội loài người sắp quay lại phản công! Bọn phản bội mang lòng dạ bất chính lại chỉ muốn Thần tộc chúng ta sụp đổ, cho dù là chuyện xảy ra như thế nào thì Trẫm vẫn cực kỳ tin tưởng vào thắng lợi. Sứ mạng của Thần tộc vĩ đại chính là thống nhất đại lục, tuyệt đối không thể vì sự ngăn cản nho nhỏ này mà chấm dứt, quân đội Tắc Nội Á vẫn hùng mạnh như trước đây, chiến sĩ của chúng ta vẫn trung thành, như vậy là đủ rồi. Những kẻ có lập trường dao động, âm mưu làm phản, tốt nhất là để chúng rời đi, chỉ để lại các chiến sĩ Tắc Nội Á kiên cường, chúng ta sẽ càng hùng mạnh hơn”.

Tuy binh lính không thể nào hiểu nổi chuyện gần mười vạn binh lính tộc Á Côn và tộc Ca Ngang làm phản lại khiến cho “Thần tộc hùng mạnh hơn” nhưng một khi Thần Hoàng bệ hạ đã nói thế, điều này nhất định sẽ không bao giờ sai. Các binh lính Ma Tộc có suy nghĩ đơn giản, đồng loạt giơ cao trường thương trong tay. Lúc này trên không trung giống như có một bức tường làm bằng những mũi thép, tiếng hô khẩu hiệu vang lên kinh thiên động địa: “Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế”.

Khi Ma Thần Hoàng nghe tiếng hô vang dội đó, ông ta càng tin tưởng vào thắng lợi của mình, nhưng những người bên dưới lại không kiên định như ông ta tuyên truyền, các chí sĩ Thần tộc đều nhận ra rằng nếu tình hình này cứ tiếp tục, đoàn người này nhất định hỏng bét.

Hoàng tử Tạp Lan bí mật triệu tập thân tín tụ họp, cùng hội với Hoàng tử Tạp Lan có công chúa Tạp Đan, tướng quân, quân Vũ Lâm Vân Thiển Tuyết, Bùi Mã, quân đoàn trưởng quân đoàn mười một. Trước tình cảnh khốn khó này, các tướng quân mày chau mặt ủ nhưng không có cách nào.

“Ngay từ khi bắt đầu ta đã không tán thành việc khai chiến toàn diện với loài người” Tạp Đan công chúa đau lòng nói, mái tóc dài buông thõng, che phủ trán nàng.

Ngay khi Tạp Đan tới thành Đạt Khắc thì tin tức quân đoàn mười bốn và quân đoàn thứ tư làm phản bay về, nàng mới biết được rằng chính mình vừa mới dạo chơi một chuyến Quỷ môn quan. Nếu đêm đó nàng thật sự vào thành Duy Nạp Lý, Ca Đạt Hãn lòng dạ hiểm độc nhất định sẽ rất vui mừng bắt giữ nàng và con nộp cho loài người lập công.

Hoàng tử Tạp Lan ho khan một tiếng rồi nói: “Ta nói với muội, bây giờ có nói cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra tới mức này, theo muội chúng ta tiếp theo nên làm gì?”.

Tạp Đan hời hợt nói: “Kế hoạch tốc chiến tốc thắng đã phá sản, tộc Á Côn và tộc Ca Ngang đã phản bội đi theo loài người, nếu tiếp tục đánh, chúng ta không có cơ hội thắng. Lúc này biện pháp duy nhất của chúng ta chính là cứu vớt Thần tộc, nhân cơ hội loài người chưa hợp vây, bảo tồn lực lượng của Tắc Nội Á, chúng ta rút toàn quân về phía đông quan ải Ngõa Luân”.

Hoàng tử Tạp Lan và các tướng quân im lặng, một lúc sau Tạp Lan lắc đầu, Vân Thiển Tuyết cũng lắc đầu thở dài.

“Phụ hoàng nhất định, sẽ không đồng ý từ bỏ tất cả đất đai mà Thần tộc đã phải hy sinh mấy chục vạn chiến sĩ mới đánh chiếm được”.

“Chúng ta chỉ tạm thời rời khỏi đây, chúng ta vẫn chiếm đóng quan ải Ngõa Luân, nắm giữ con đường tây tiến. Chỉ cần Thần tộc có thể khôi phục được thực lực, bất kỳ lúc nào chúng ta cũng tây tiến được”.

“Vô ích thôi, căn bản là phụ hoàng sẽ không nghe điều này, nếu như hai bên có thể ngưng chiến trên lãnh thổ đang chiếm đóng thì nói không chừng phụ hoàng sẽ nghe, nhưng loài người lại không đồng ý điều kiện này. Chúng ta đã chiếm được một nửa giang sơn nhà Tử Xuyên, chúng có thể bỏ qua không?”.

“Các ngươi thử sang bên loài người nói chuyện xem thế nào?”.

“Chúng ta đã thử nhưng không thể nào đàm phán được. Đế Lâm rất giảo hoạt, hắn đồng ý tất cả điều kiện, nói cái gì cũng được, ngưng chiến cũng được, đàm phán cũng được, cắt đất cũng được nhưng, hắn vừa đàm phán vừa liên tục điều binh lính từ hậu phương tới. Một ngày trì hoãn, lực lượng loài người càng mạnh hơn ngày đó. Ngưng chiến chỉ có lợi đối với loài người, đàm phán chưa được ba ngày, lại đánh nhau”.

Ánh mắt Tạp Đan hiện lên sự thông minh lanh lợi: “Nhị ca, ca thất sách rồi. Nếu là muội, muội tiếp tục đàm phán cùng nhà Tử Xuyên, ấn định địa bàn chiếm lĩnh của hai bên, ký kết hiệp định ngưng chiến”.

“Hiệp định gì đó chỉ là mớ giấy lộn, nhất định lũ nhà Tử Xuyên sẽ không bỏ qua. Sau khi tập hợp đủ lực lượng, chúng sẽ phản công...”.

“Nhưng điều này có ích đối với Lưu Phong Sương”. Tạp Đan nhẹ nhàng nói.

Hoàng tử Tạp Lan hiểu ra, y vỗ đùi đánh đét một cái nói to: “Muội, muội đúng là thiên tài, nếu như muội tới đây ba tháng trước, chúng ta nhất định sẽ không bị đánh thê thảm như này”.

Lưu Phong Sương từng có mối thù thận với nhà Tử Xuyên, sở dĩ nàng gia nhập liên minh chống Ma tộc chỉ vì quân xâm lăng Thần tộc uy hiếp tới lợi ích của nàng ở biên giới tây bắc, nàng tuyệt đối không thể không đóng quân ở bờ sông Ngõa Niết, đề phòng quân Thần tộc đột nhập tây bắc.

Nhưng một khi Thần tộc và nhà Tử Xuyên ký hiệp định ngưng chiến, thông báo cho người ngoài biết: ‘Thần tộc chỉ cần lấy được vùng đông nam là đủ’. Một khi chuyện này không còn liên quan tới mình, Lưu Phong Sương sẽ tự động rút quân. Cho dù ngày sau nhà Tử Xuyên tự động xé bỏ hiệp định, tấn công quân đội Thần tộc. Cuộc chiến sẽ chỉ xảy ra ở Đế Đô và vùng đông nam, có lẽ lúc đó Lưu Phong Sương không còn hăng hái dẫn quân vượt ngàn dặm tới trợ giúp nhà Tử Xuyên nữa.

“Tấn công vào tây bắc chính là một nước cờ rất dở”.

“Đúng vậy, vừa tổn thất hoàn toàn quân đoàn thứ ba, lại vừa khiến quân đoàn thứ tư bị đánh tan tác, cuối cùng trêu chọc khiến con cọp cái Lưu Phong Sương này xuất hiện. Chỗ tốt không tới giành, rốt cuộc cái chủ ý dở hơi này là của ai vậy?”.

Vân Thiển Tuyết và Bùi Mã cúi đầu không nói, hai người không tiện khi nói cho hai anh em này rằng cái chủ ý dở hơi này chính là của phụ hoàng yêu quý của bọn họ. Hai người cũng không tiện nói rằng khi đó chính bản thân mình đã hoan hô nhiệt liệt cái chủ ý dở hơi này như nào.

Tất cả mọi người đều cho rằng, đối với Lưu Phong Sương, Thần tộc có nhiều ngụ ý là cho dù không thể khiến nàng quay mũi giáo đánh lại nhà Tử Xuyên thì ít nhất cũng có thể đạt được một hiệp định ngưng chiến với nàng, khiến cho nàng có thái độ trung lập đứng ngoài cuộc chiến này.

Ngay lúc này Hoàng tử Tạp Lan tự mình viết một lá thư khuyên bảo, phân tích lợi hại, có tình có lý, ý nghĩa sâu xa, ngầm khuyên bãi binh. Khi đọc lá thư, tất cả mọi người đều nghĩ rằng với một lá thư đầy xúc cảm như này thì cho dù là một tảng đá cũng phải xúc động.

Việc lựa chọn sứ giả cũng rất quan trọng, mặc dù Thần tộc có hơn bốn mươi vạn đại quân nhưng dù gì đối phương cũng chính là một công chúa của một nước, thân phận cao quý, phái mấy gã Ma tộc đẳng cấp thấp, lông xanh thô lỗ tới, hiển nhiên là không thích hợp. Đương nhiên, phía Thần tộc cũng có quý tộc hiểu lễ nghĩa có thân phận tương xứng, ví dụ như Hoàng tộc trong Thần tộc...

Ánh mắt xấu xa của Hoàng tử Tạp Lan nhìn mọi người một cách đen tối.

“Điện hạ, ngài nói đùa gì vậy?”. Các tướng quân cuống cuồng nói: “Chúng tôi là Hoàng tộc cao quý, bây giờ để chúng tôi đi làm việc nhỏ nhặt vô ích này, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện quan trọng”.

Quân Thần tộc và quân Lưu Phong không có quan hệ ngoại giao, lúc này quân đội hai bên còn đang giao tranh với nhau. Nếu một khi tới đó, không cẩn thận bị Lưu Phong Sương lôi ra chém đầu thì sao?

May mắn là ngoại trừ Hoàng tộc, Thần tộc chúng ta vẫn còn những hảo hán khác.

Có một vị nhân huynh như vậy, hắn có địa vị quân đoàn trưởng cao quý, lại mới được Thần Hoàng bệ hạ phong tước vị. Bản thân hắn là hậu duệ quý tộc loài người có lịch sử lâu dài, có phong thái quý tộc, tinh thông lễ nghi, điều kỳ diệu hơn nữa hắn hoàn toàn không có quan hệ với Hoàng thất Tắc Nội Á. Nói một cách đơn giản tiểu tử này cũng tương xứng mà chết cũng không đáng tiếc.

Lúc này có một vị nhân huynh như này thật đúng là món quà vĩ đại ông trời ban cho Thần tộc chúng ta!

Nhân vật vĩ đại độc nhất vô nhị này có tên là Mã Duy. Sự tình vinh quang của con người này rất nổi tiếng, sự tích truyền kỳ của hắn cực kỳ có sức lôi cuốn. Y từng là quan chức cao cấp của con người, thành viên hội nguyên lão và quý tộc. Hôm nay y lại là một tướng quân cao cấp của quân đội Ma tộc, những chuyện ngoằn ngoèo, một vài lời quả thật rất khó nói hết.

Nhưng điều khiến các tướng quân Ma tộc hứng thú không phải vì công tích vĩ đại hiến thành đầu hàng Ma tộc của y, mà là y đã từng cướp đoạt nữ nhân trong tay Quang Minh vương danh tiếng lẫy lừng mà vẫn có thể chạy thoát.

Vân Thiển Tuyết nghiêm túc nói với tướng quân Mã Duy: “Đại nhân Mã Duy, Thần tộc có một nhiệm vụ quan trọng mà vinh quang muốn giao cho ngài”.

Tướng quân Ma Duy với một nhiệm vụ quan trọng mà vinh quang trong người, dẫn theo mấy tên thân binh ngồi thuyền nhỏ vượt qua sông Ngõa Niết. Vượt qua sông Ngõa Niết, năm từ này không đủ để hình dung hết sự mạo hiểm.

Lúc này sông Ngõa Niết chính là chiến tuyến giằng co giữa loài người và Ma tộc, quân đội hai bên canh phòng cẩn mật, đồn canh và các trạm kiểm soát tầng tầng lớp lớp, bất kỳ lúc nào cũng chiến thuyền quân đội nhà Tử Xuyên tuần tra trên sông. Đèn chiếu sáng của quân đội loài người chiếu rất xa, trong nước là cọc ngầm và các loại lưới. Nhưng những bố trí đó cũng không thể ngăn chặn một sứ giả Ma tộc trong tâm trạng rối loạn. Điều duy nhất có thể giải thích, được là hồng phúc của tướng quân Mã Duy rất lớn.

Nhưng dù gì ông trời cũng rất công bằng, ngay khi Mã Duy vượt qua chiến tuyến thì vận may của y cũng bay mất hết. Sau khi tới nơi đóng quân của quân đội Lưu Phong Sương, tướng quân Mã Duy bị ông trời mai phục ở phía sau giáng cho một đòn nặng nề. Bài diễn thuyết được viết rất tỉ mỉ của Hoàng tử Tạp Lan căn bản không có đất dụng võ, Mã Duy cũng không có cách nào phát huy tài hùng biện của mình, bởi vì đối tượng cần được thuyết phục thực sự không có ở quân doanh tây bắc, còn về việc Lưu Phong Sương đi đâu thì vệ sĩ canh gác quân doanh Lưu Phong Sương đã nghiêm nghị trả lời Mã Duy là “không biết”.

“Đại nhân, ngài đi thong thả, hoan nghênh ngài lần sau quay lại”.

* * *

Khi màn đêm buông xuống, cục trưởng cục bảo vệ Lâm thị trước đây là Lâm Định, hiện nay giữ chức binh đoàn trưởng lính tình nguyện Hà Khâu đi tới câu lạc bộ sĩ quan đèn đuốc sáng choang.

Gã bồi bản mỉm cười mở cửa cho gã, Hai tên vệ binh, đi tới trước xua đuổi đám người quần áo tả tơi tụ tập trước cửa, chúng vung chân đá bay những gã ăn mày.

Cho dù là khi Đế Đô gặp gian khó nhất, hưởng thụ xa hoa vẫn là bản tính rất khó đổi của các quý tộc.

Không hiểu câu lạc bộ sĩ quan có thế lực nào không mà trong hoàn cảnh gian khó như hiện nay nó vẫn mở cửa như thường lệ, khách hàng có thể đi qua cửa của nó chính là những sĩ quan cao cấp và quý tộc. Sĩ quan cao cấp cấp bậc thấp nhất cũng là Kỳ bản, đương nhiên giá cả nơi này thì dân chúng bình thường và binh lính không thể tưởng tượng nổi.

Đêm nay Lâm Định hưởng thụ hàng mới, cô gái này vốn là thiên kim của gia đình quý tộc, cầm kỳ thì họa đều thông thạo, chỉ vì họa xâm lăng của Ma tộc khiến gia tộc phá sản, buộc phải đi bán mình.

Khi nghe Bá tước tiểu thư khóc lóc kể chuyện đời bi thảm của mình, dù gì cũng là quý tộc, Lâm Định bùi ngùi thở dài cảm động trước thế sự bất ngờ của đời người. Với những giọt nước mắt đồng cảm, Lâm Định đã giúp cô gái nhỏ đó hoàn thành giai đoạn chuyển từ thiếu nữ sang đàn bà.

Gã bồi bàn tươi cười khom người rất thấp, đi trước dẫn đường cho Lâm Định, hai tên vệ sĩ tùy tùng đá văng đám ăn mày trước cửa dọn đường đi cho Lâm Định.

Khi cảm nhận được ánh mắt hâm mộ phần lớn đang nhìn chằm chằm vào bộ quân phục áo da dày khoác trên người, Lâm Định thực sự cảm nhận được nỗi ưu việt khi được làm thần dân của Lâm thị.

So với vẻ khốn đốn của quân đội Đế Đô với quần áo tả tơi, binh lính Hà Khâu với trang phục mùa đông màu trắng dày, đẹp khiến cho binh lính Đế Đô cực kỳ hâm mộ.

Không chỉ quần áo, mỗi binh lính ở Đế Đô hàng ngày chỉ được phát tiêu chuẩn một chiếc bánh bao nguội, quân Hà Khâu thì có đội xe tiếp tế riêng vận chuyển trứng, thịt, các loại rau quả tươi tới tận nơi.

Trong con mắt ngượng ngập của binh lính Đế Đô đói rét, những chiến sĩ tới từ phương xa này trông giống như thần tiên, khiến người khác phải hâm mộ.

Vào giữa năm bảy trăm tám mươi tư, chiến tranh giữa nhà Tử Xuyên và quân Ma tộc chủ yếu diễn ra ở biên giới nhà Tử Xuyên, thế nhưng quả thật đây chính là trận chiến sinh tử giữa hai chủng tộc: loài người và Ma tộc.

Vì lần chiến tranh này, toàn bộ loài người có một kẻ thù chung, ngay cả Lưu Phong Sương, nhân vật nắm quyền cao nhất của kẻ thù số một đối đầu với nhà Tử Xuyên là nhà Lưu Phong cũng dứt khoát gác lại những ân oán năm xưa với nhà Tử Xuyên, dẫn quân vào nội địa nhà Tử Xuyên tăng viện.

Việc quân đoàn Lưu Phong Sương tham chiến đã khiến chiến tranh, có một bước ngoặt quyết định, điều này có nghĩa là đối mặt với sự xâm chiếm hùng mạnh của quân đội Ma tộc, cuối cùng toàn bộ loài người cũng họp lực với nhau chống lại kẻ thù chung.

Sau khi Lưu Phong Sương tham chiến, thái độ mập mờ của Lâm thị Hà Khâu cũng nhanh chóng thay đổi. Cho dù trong lòng bọn họ nghĩ gì đi nữa nhưng khi nhà Lưu Phong và nhà Tử Xuyên liên minh với nhau, Lâm thị Hà Khâu vẫn đứng ngoái liên minh, bị cô lập là điều cực kỳ nguy hiểm.

Cho dù lúc này nhà Tử Xuyên không ra tay đối phó với mình, nhưng một khi đánh bại quân đội Ma tộc, khi đó sẽ rất khó nói quân đội nhà Tử Xuyên hùng mạnh sẽ không quay lại đối phó với bọn họ.

Con người ta ít khi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng bọn họ lại thích thêu hoa trên gấm.

Tháng tám năm nay, khi quân đội Ma tộc tiến tới chân thành Đan Nhã, La Minh Hải đau khổ đi tới Hà Khâu khẩn cầu một ngày, nhưng không nhận được tăng viện dù chỉ là một người lính. Nhưng bây giờ khi quân Viễn Đông quay về cùng phản công với quân đội Tư Đặc Lâm, tin tức thắng lợi trong tầm tay từ thành Đế Đô đã bay xa ngàn dặm, ngay lập tức những nhân vật quan trọng mũi thính ở Hà Khâu đã chộp được.

Có thể thấy rằng trong một căn phòng bí mật tối đen, sâu thăm thẳm, nhất định đã diễn ra rất nhiều cuộc thảo luận mà hành động chính là kết luận của những cuộc thảo luận đó.

Cõ lẽ ngay sau khi Lưu Phong Sương dẫn quân tới thành Đế Đô không lâu. Lâm Duệ, trưởng lão tài chính và ngoai giao của Lâm gia đã tự mình tới thăm Đan Nhã.

Trước mặt Tử Xuyên Tham Tinh và La Minh Hải, Lâm Duệ tình sâu nghĩa nặng nhớ lại mối quan hệ lâu đời hữu hảo giữa Hà Khâu và Đế Đô, nhắc lại tình hữu nghị vĩ đại giữa hai nước, bày tỏ hậu duệ của Hoàng triều Quang Minh chính là những hảo hán có tinh thần trượng nghĩa, trọng nghĩa khí. Bọn họ tuyệt đối không ngồi nhìn người hàng xóm, bạn tốt của mình bị quân đội hùng mạnh của Ma Thần Hoàng chà đạp.

“Đốt cháy thành thị, giết hại dân chúng, sự tác oai tác quái của Ma Thần Hoàng Tạp Đặc khiến chúng ta không thể nhận nhịn nữa”. Khi nói Lâm Duệ bừng bừng căm phẫn, có vẻ như ông ta không dễ dàng tha thứ cho Ma Thần Hoàng: “Tuyệt đối không thể ngồi nhìn kẻ điên này chỉ huy quân đội của hắn chinh phục đại lục. Quý quốc đang phải đương đầu với một cuộc thánh chiến nghiêm trọng. Là những người hàng xóm thân thiết, chúng tôi tuyệt đối không thể ngồi không”.

Lâm Duệ đã tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Binh đoàn tình nguyện Hà Khâu do Lâm Định, người trước kia đứng đầu cục bảo vệ Lâm gia, chỉ huy nhanh chóng tới Đế Đô cùng tham chiến trợ giúp quân đội Đế Đô.

Lâm Duệ nói rất hùng hồn, tin đồn về chung kẻ thù lan truyền khắp một nửa đại lục, nhưng Hà Khâu làm việc vẫn rất cẩn thận, quân đội tới tăng viện dùng lá cờ “binh đoàn tình nguyện”. Bọn họ có ý tứ rất rõ ràng, bọn họ tự nguyện tới đây là hành động tổ chức của quần chúng, không có quan hệ với chính phủ Hà Khâu. Bây giờ tình hình còn chưa rõ ràng, không thể không giữ lại con đường lui, vạn nhất sau này Ma tộc đánh bại nhà Tử Xuyên, đám người đó sẽ để cho quân Ma tộc xử lý, không liên quan gì tới người Lâm gia.

Sau đó là việc bố trí binh đoàn tự nguyện hai ngàn người tới từ Hà Khâu là một vấn đề rất khó xử với bộ tham mưu quân đoàn Đế Đô.

Cho dù Lâm Định hô khẩu hiệu cực kỳ cảm động: “Bộ đội của tôi có thể nhận bất kỳ nhiệm vụ gian khổ nào, quyết chiến với quân Ma tộc cho tới giọt máu cuối cùng, mời các vị không nên e ngại, cứ việc hạ lệnh cho chúng tôi”. Nhưng dù gì đi nữa binh đoàn tình nguyện này chính là tượng trưng cho tình hữu nghị giữa nhà Tử Xuyên và Hà Khâu. Nếu như để đơn vị quân đội này thương vong nặng nề, Lâm gia và nhà Tử Xuyên khó có thể nhìn mặt nhau.

Cuối cùng Tử Xuyên Trữ đã quyết định, bố trí binh đoàn tình nguyện này đóng quân ở phòng tuyến thứ hai khu tây bắc Đế Đô, phụ trách canh gác và bảo vệ tuyến đường bộ hậu cần, bảo vệ cánh trái của đại quân. Nói một cách đơn giản, không cần bọn họ làm gì, bọn họ chỉ cần ở đó vui chơi là được.

Ở chiến trường Đế Đô có hơn mười vạn quân đội loài người và quân đội Ma tộc, hơn hai ngàn người của binh đoàn tình nguyện không thể gây ra tác động tích cực nào, không một ai kỳ vọng vào nó. Chuyện này chỉ đơn giản là biểu hiện, chỉ cần Hà Khâu có biểu hiện này là đủ.

Chính vì vậy trên chiến trường căng thẳng nhất của đại lục, xuất hiện một đội quân nhàn nhã, hàng ngày không có việc gì làm, đi đạo trên đường. Đám sĩ quan cấp thấp thì không có vấn đề gì vì bọn họ bị quân kỷ quản lý, làm gì cũng phải kiêng dè, nhưng Lâm Định là sĩ quan cấp cao kiêm tổng chỉ huy, quân đội Đế Đô và ty kiểm sát cũng ngại quản lý ông ta, đối tượng có thể quản lý là hội trưởng lão Hà Khâu thì ở xa ngàn dặm. Trong bối cảnh nhàn nhã, hằng đêm, ông ta đều đi vui chơi, lặn ngụp trong cảnh gió trăng ở Đế Đô.

Lâm Định đi xuyên qua một đám người, đi sang đường, chiếc xe ngựa chuyên dụng của ông ta đang đợi sẵn ở đó. Viên đánh xe cung kính mở của xe cho Lâm Định, Lâm Định mới đặt chân lên bàn đạp xe thì ông ta thấy có người ở sau vỗ vai nói: “Đại nhân, xin đừng bước”.

“Chuyện gì vậy?”. Lâm Định quay người hỏi.

Một sĩ quan trẻ tuổi trong bộ quân phục màu đen nhìn Lâm Định cười, hắn có quân hàm Kỳ bản, ống tay áo phải rộng thùng thình, trên phù hiệu đeo ngang cánh tay có phù hiệu thanh kiếm và lá chắn. Đây chính là phù hiệu quân pháp nhà Tử Xuyên.

Mấy người đàn ông trong bộ quân phục ty kiểm sát màu đen đứng vây quanh Lâm Định, cổ áo khoác bọn họ dựng cao, mũ đội sụp vành rất thấp.

Khi biết trước mặt mình là một sĩ quan quân pháp cao cấp, giọng nói của Lâm Định ôn hòa hơn nhiều: “Ngài sĩ quan quân pháp, có chuyện gì vậy?”.

Viên sĩ quan quân pháp đi tới, đôi mắt hắn rất sáng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giọng nói rất khách khí: “Đại nhân Lâm Định, phải không? Ty kiểm sát có một số việc muốn mời ngài hợp tác, phiền ngài đi theo chúng tôi một chuyến”.

“Có chuyện, gì vậy?”.

“Ngài là sĩ quan cao cấp nhưng lại là đối tượng tình nghi tham gia hoạt động tình dục trái phép, trái với quân kỷ...

“Buồn cười thật” Lâm Định khinh thường nói: “Tôi là tướng quân Lâm gia, quân pháp nhà Tử Xuyên không thể cai quản tôi. Vệ binh, lại đây, chúng ta đi”.

Viên sĩ quan quân pháp nhích người ra cười hỏi: “Đại nhân, ngài tìm bọn họ sao?”.

Lâm Định trợn mắt há hốc mồm, hai vệ sĩ của ông ta đang nằm co quắp trên mặt đất, không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.

Lâm Định phẫn nộ phản đối: “Phản đối, tôi cực lực phản đối. Vệ binh của tôi chính là quân nhân Lâm gia, nhà Tử Xuyên đã vi phạm nhân quyền của bọn họ, là hành động khiêu khích đối với Lâm gia. Các ngươi chính là thuộc hạ của Đế Lâm hả? Tôi sẽ tới phản đối hắn”.

“Đại nhân, những lời này của ngài hãy nói với cấp trên của chúng tôi ở ty kiểm sát”.

Mấy hiến binh xúm lại hình thành thế bao vây Lâm Định. Một người huýt sáo, một chiếc xe ngựa màu đen từ góc phố nhanh chóng chạy tới, các hiến binh nhanh chóng đẩy Lâm Định đang chửi mắng lên thùng xe, cửa xe đóng lại, ngay lập tức chiếc xe ngựa khởi hành chạy như bay, biến mất ở đầu phố.

Lúc này đám người vây xung quanh câu lạc bộ mới kịp có phản ứng. Sự kiện diễn ra quá nhanh, mọi người thực sự không kịp phản ứng, không có ai đi báo cảnh sát, ty kiểm sát bắt người luôn hành động như vậy, nhanh chóng như sấm sét, không kẻ nào đám ngăn cản.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-193)


<