Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 118

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 118: Quốc Chỉ Kỳ Lôi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Việc đạt được hiệp nghị giống như thần dược, tiên đan. Ngay ngày hôm sau Tử Xuyên Tham Tinh đột nhiên không thuốc mà khỏi bệnh.

Ngay từ sáng sớm ông đi tới chỗ Lưu Phong Sương với tinh thần cực kỳ phấn chấn, hết lời khen ngợi công tích vĩ đại của Lưu Phong Sương, thổi phồng nàng là con người độc nhất vô nhị. Là người cứu vớt nhân loại, niềm tự hào của Lưu Phong, là tướng quân lỗi lạc của đất nước. Những lời tâng bốc nịnh nọt đương nhiên là miễn phí dù nói nhiều hay ít cũng không bao giờ mất tiền.

Vì đã quá quen với tình trạng này nên đương nhiên Lưu Phong Sương sẽ không trúng phải thuốc mê của Tử Xuyên Tham Tinh. Nàng chỉ khiêm tốn nói: “Thế thúc ngài dùng quốc lực của một đất nước, một mình chống lại Ma tộc mới thực sự là người tài. Ma tộc tập trung toàn bộ đối phó với nhà Tử Xuyên nên ta mới có thể nhân dịp không đề phòng mà tấn công vào”.

Hai người càng nói chuyện ăn ý, càng thân thiết. Chỉ một lúc sau Tử Xuyên Tham Tinh thực sự tự cho mình như một thế thúc, ông cười ha hả nói: “Cháu gái. Cháu là người xinh đẹp nhưng tới nay vẫn chưa kết hôn. Cháu có ý lang quân chưa? Nhà Tử Xuyên của ta có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt, thế thúc ta rất muốn làm bà mối cho cháu. Thế nhưng thân phận cháu cao quý, chỉ sợ nhà Tử Xuyên ta không có nam tử xứng đối với cháu. Ha ha ha!”.

Câu nói này chỉ là câu nói khách sáo nhằm kéo gần hơn mối quan hệ đôi bên mà thôi.

Ngay cả Tử Xuyên Tham Tinh cũng không cho câu nói này là thật nhưng phản ứng của Lưu Phong Sương thực sự khiến mọi người bất ngờ. Khi nghe Tử Xuyên Tham Tinh nói vậy, gương mặt nàng thoáng ửng hồng, nàng lúng túng một lát không biết nói gì.

Cuối cùng Lưu Phong Sương đứng dậy, nàng khẽ khom người nói: “Nếu thế sau này cháu trông cậy nhiều vào thế thúc”.

Tử Xuyên Tham Tinh kinh ngạc rồi ông vỗ ngực nói: “Chuyện này cháu cứ yên tâm. Cứ phó thác chuyện này cho ta. Sau này khi đánh lui Ma tộc. Cháu gái coi trọng người nào của nhà Tử Xuyên, cho dù người ấy là ai. Ta cũng trói lại mang hắn tới cho cháu”.

Lưu Phong Sương đỏ mặt, cúi đầu xuống, một hồi lâu mà không nói.

Chủ khách đều vui vẻ, mọi người ra về, chỉ còn La Minh Hải ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt nghi ngờ, bất ổn.

Thấy thế thống lĩnh Ca San ngạc nhiên nói: “Tổng thống lĩnh đại nhân, ngài đang nghĩ điều gì vậy?”.

“Phiền phức rồi!”. Tổng thống lĩnh nhà Tử Xuyên cau mày, giống như gặp chuyện khó khăn không thể giải quyết trong đời: “Ca San với dáng vẻ đó của Lưu Phong Sương, liệu có phải cô ấy thích vị nào của nhà Tử Xuyên chúng ta không?”.

Ca San nhớ lại biểu hiện như một thiếu nữ của Lưu Phong Sương, nàng cùng đồng ý với La Minh Hải: “Đúng vậy, rất đáng nghi. Tổng thống lĩnh đại nhân, ngài nghĩ rằng người này là ai?”.

“Ca San ngươi hãy nghĩ lại đi. Lưu Phong Sương luôn đối địch với chúng ta. Cô ấy gặp người của chúng ta bao giờ? Từ sau khi cô ấy tới Lam Thành, người nào có tiếp xúc nhiều nhất với cô ấy? Không phải câu trả lời đã rất rõ ràng sao?”.

Ca San nhìn La Minh Hải nói: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài cho ràng là...

La Minh Hải nặng nề gật đầu, nỗi phiền não hiển hiện rõ rệt trên gương mặt ông ta: “Phiền phức rồi! Trung niên nam nhân có một sức hút trí mạng đối với những thiếu nữ. Bản thân ta là Tổng thống lĩnh nhà Tử Xuyên, thân phận xứng đáng với cô ấy. Ôi, đều là tại ta có sức hấp dẫn... Điều trùng hợp là vợ ta đã chết... Đây đúng là mối nghiệt duyên”.

Ca San nhìn La Minh Hải từ trên xuống dưới, cuối cùng nàng bình thản nói: “Đại nhân, ta nghĩ ngài không cần thiết phải phiền não như này”.

Cuộc gặp kết thúc, Tử Xuyên Tham Tinh và Lưu Phong Sương rời khỏi phòng họp, tuyên bố với mọi người đang chờ bên ngoài là hiệp ước đã được ký kết.

Tử Xuyên Tham Tinh chỉ đơn giản nói hai câu: “Láng giềng hòa thuận, vứt bỏ hiềm khích khi trước” những câu nói khách sáo, có cánh, mọi người thực sự không muốn nghe.

Tử Xuyên Tham Tinh vốn là một ông già gầy đét nên khi ông đứng cạnh Lưu Phong Sương, trông như một người hầu của Lưu Phong Sương.

Điều khiến mọi người hứng thú chính là Lưu Phong Sương. Con người này trước kia là kẻ thù của nhà Tử Xuyên, là ác ma tàn bạo trong truyền thuyết nhưng hôm nay nàng lại biến thành một ân nhân cứu sống nhà Tử Xuyên.

Truyền thuyết thần kỳ của Lưu Phong Sương rất nhiều. Nào là danh tướng đánh đâu thắng đó. Là quyền thân nắm trọng binh trong tay. Là mỹ nữ phong thái xinh đẹp. Là công chúa tôn quý. Chỉ với một thân phận này đủ khiến bất kỳ người nào cũng chấn động, huống chi tất cả đều tập trung trên một người.

Mọi người đồng thanh kêu lên: “Lưu Phong điện hạ! Nguyên soái điện hạ. Hãy để chúng ta nói mấy câu”.

Nhìn người bên dưới đông nghịt trong bộ quân phục hai màu đỏ, đen đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng, bất chợt Lưu Phong Sương không tự chủ được nhớ tới người đó ở phương xa. Ngay lúc này người đó cũng trong bộ quân phục này đang làm gì? Người ấy cũng đang đứng trước các chiến sĩ của mình như này hay đang kiên cường chiến đấu chống lại quân đội Ma tộc?

“Anh em binh lính nhà Tử Xuyên, mặc dù trước đây chúng ta là kẻ thù chém giết lẫn nhau nhưng lúc này tai họa này đã vượt qua khuôn khổ một dân tộc, một quốc gia. Tất cả oán thù đều không còn quan trọng. Cho dù là nhà Tử Xuyên hay nhà Lưu Phong thì chúng ta cùng có một cái tên “loài người”. Anh em binh lính, các ngươi đã khổ cực, các ngươi sẽ không còn đơn độc chiến đấu. Sau lưng các ngươi chính là cả nhân loại”.

Mấy ngàn người tụ tập trong hội trường yên lặng, không một tiếng động, chỉ có giọng nói trầm trầm như nước chảy của người con gái này chấn động bên tai mỗi người. Sau một nửa phút tĩnh lặng như tờ, bên dưới vang lên tiếng vồ tay như sấm.

Đám binh lính kích động lệ rơi đầy mặt. Những người mà khi xưa là kẻ thù của nhau cho tới tận lúc chết, kích động ôm hôn nhau. Lúc này màu đen và màu đỏ của quân phục hòa lẫn vào nhau, không biệt được ai với ai.

Rất nhiều mũ quân trang bị ném lên không trang, tiếng hoan hôn vang lên từng hồi một. Tiếng cổ vũ vang động tận trời xanh: “Lưu Phong Sương điện hạ vạn tuế! Hãy kính chào Nguyên soái điện hạ!”.

Quân đoàn Lưu Phong đóng bên ngoài thành Đan Nhã cũng ủng hộ như sấm nổ: “Tử.

Xuyên vạn tuế! Hãy kính chào các chiến sĩ Tử Xuyên anh dũng”.

Hai đội quân chào hỏi nhau, âm thanh reo hò kinh thiên động địa.

Trong tiếng hoan hô rầm rĩ. Ca San bước tới gần Lưu Phong Sương, nàng nhìn Lưu Phong Sương nói câu cảm ơn: “Nguyên soái điện hạ, người nói rất hay. Từ Lam Thành tới Đan Nhã, người ngàn dặm bôn ba tới tăng viện cho chúng ta. Tất cả gia tộc chúng ta đều vô cùng biết ơn. Khi người đột nhiên xuất hiện, chúng ta vui mừng tới mức không thể tin được”.

Lưu Phong Sương gật đầu đáp lại. Nàng bình tĩnh nói: “Từ Lam Thành tới Đan Nhã, quả thật là một đoạn đường dài, đường đi buồn chán nhưng cuối cùng chúng ta cũng tới đích”.

Trong tiếng hoan hô cuồng nhiệt của mọi người. Lưu Phong Sương và Tử Xuyên Tham Tinh đã ký kết văn kiện quan trọng mà người đời sau gọi là “Hiệp ước Đan Nhã”.

Đối mặt với sự xâm lấn của Ma tộc, hai lực lượng quân sự hùng mạnh nhất của loài người đã ký kết hiệp ước liên minh, bắt tay cùng chiến đấu. Lúc này mọi người đều cực kỳ phấn chấn, bọn họ đã nhìn thấy chiến thắng Ma tộc trước mắt mình, nhìn thấy tương lai tươi sáng của loài người.

Sau chiến dịch Đan Nhã, Lưu Phong Sương nhanh chóng điều động quân đội của mình quay về đại doanh Gia Nam. Với việc quân đoàn Ma tộc thứ tư ở lại Tây Bắc nhòm ngó đại bản doanh Lam Thành của mình. Lưu Phong Sương thực sự không thể yên tâm. Nhưng khi Lưu Phong Sương dẫn quân về tới nơi. Quân Ma tộc vốn bao vây xung quanh pháo đài Gia Nam đã biến mất không còn tung tích.

Ngay khi nghe tin toàn bộ quân đội của Diệp Nhĩ Mã bị tiêu diệt dưới chân thành Đan Nhã. Ác Ca Mễ ngay trong đêm đã chỉ huy quân đội của mình lui lại về phía Đế Đô.

Quân Tử Xuyên ở lại trấn thủ Gia Nam nói rằng: “Đại nhân Minh Huy đang dẫn quân truy kích quân đoàn Ma tộc thứ tư”.

“Minh Huy đi truy kích?”. Lưu Phong Sương không khỏi mỉm cười nói: “Bỏ đi! Ta còn không hiểu Minh Huy sao? Hắn truy kích kẻ nào, kẻ đó không thoát được”.

Quân Ma tộc và Minh Huy đều tiến về hướng Đế Đô, Lưu Phong Sương cũng dẫn quân tiến theo sau. Một tuần sau đó, quân đoàn Lưu Phong Sương gặp gỡ quân đoàn biên phòng Tây Bắc của mình Huy ở Lan Thương bên bờ Giang Hà. Lúc đó Minh Huy đang chỉ huy quân đội đối đầu với quân đoàn Ma tộc thứ tư ở bờ bên kia.

Khi thấy Lưu Phong Sương và quân đoàn vô địch của nàng tiến tới. Quân đoàn biên phòng tỏ thái độ nhiệt liệt chào đón.

Quân đội hai bên hỏi thăm nhau, tiếng hoan hô, reo hò vang khắp một dải bờ sông. Quân Ma tộc ở bên kia sông cực kỳ hoảng sợ khi chúng nhìn thấy liên quân loài người khí thế hùng mạnh.

Minh Huy tự mình rời khỏi quân doanh nghênh đón Lưu Phong Sương cùng các sĩ quan cao cấp. Lưu Phong Sương tới tăng viện, đương nhiên hắn phải thành tâm cảm ơn người ta.

“Chúng tôi đã nhận được thông báo từ thành Đan Nhã nói là Nguyên soái điện hạ sắp dẫn quân tới hội quân với chúng tôi. Chúng tôi vẫn đang chờ ngài tới. Điện hạ Đan Nhã đã thông báo cho tôi trao toàn quyền chỉ huy cho ngài, toàn bộ quân đoàn biên phòng Tây Bắc dưới quyền tôi sẽ nghe theo sự chỉ huy của điện hạ. Chúng tôi sẽ là ngựa chiến của ngài”.

Lưu Phong Sương khách sáo nói mấy câu khiêm nhường, nàng nói mình không tài không đức. Không thể chỉ huy liên quân.

Minh Huy chân thành nói: “Điện hạ. Không phải là Minh Huy tôi dối trá. Nói về uy danh, nói về địa vị, nói về uy phong, nói về năng lực ai có thể hơn ngài đây? Ngài là đệ nhất danh tướng, nếu như ngài không làm thống soái, người nào có thể đảm đương được đây? Chúng tôi tình nguyện đứng dưới trướng Điện hạ hoàn toàn không có mưu tính gì. Chỉ trông mong Điện hạ hăng hái dũng mãnh tuyệt vời chỉ huy chúng ta sớm quét sạch quân Ma tộc”.

Lưu Phong Sương thấy Minh Huy chân thành, nghĩ tới chuyện quân đội hai bên hợp tác với nhau, thực sự cần một người chỉ huy cao nhất, thống nhất chỉ huy quân đội. Lưu Phong Sương chỉ khách sáo nói mấy câu từ chối rồi cuối cùng nàng nói: “Nếu vì để chống lại Ma tộc. Ta cũng chỉ biết tuân lệnh mà thôi”.

Tất cả quân Tử Xuyên đều đứng dậy. Cung kính hô to: “Nguyên soái điện hạ. Xin mời”.

Quân đoàn Tây Bắc từ trước tới nay vẫn nhẫn nhịn tức giận khi bị quân Ma tộc chèn ép điên cuồng. Hôm nay rất nhiều viện binh, thắng lợi đã nằm trong tầm tay. Các sĩ quan trẻ tuổi kích động đỏ bừng mặt, hai mắt lấp lánh, bọn họ nắm chắc chuôi đao trong tay chỉ cần chờ mệnh lệnh của Lưu Phong Sương.

Quân đội Lưu Phong bị ảnh hưởng bởi bầu không khí hào hùng này cũng không cam chịu, bọn họ cũng hô to: “Điện hạ, chúng thuộc hạ đương nhiên đi theo ngài”.

Trong doanh trướng, quân phục hai màu đen, bạc của sĩ quan nhà Tử Xuyên và màu đỏ của nhà Lưu Phong đứng sóng vai nhau, khí thế bừng bừng, ánh mắt quyết tâm. Những gương mặt cương nghị, tuổi còn trẻ mà tinh thần cực kỳ phấn chấn. Khí thế bay cao, cảm xúc chiến đấu hừng hực như một lò lửa thiêu đốt. Khi nhìn mọi người, Lưu Phong Sương có cảm giác sâu sắc rằng khi bỏ bộ quân phục trên người, với ánh mắt và lòng trung thành dâng hiến, bọn họ hoàn toàn giống nhau.

Lưu Phong Sương đứng dậy. Nàng chậm rãi đáp lễ và nói: “Chư vị đã phục tùng đối đãi ta, Lưu Phong Sương ta chỉ biết lấy chiến thắng đền đáp. Tương lai có nhiều khó khăn, chúng ta kiên cường, với lòng dũng cảm của chúng ta, chúng ta có thể vượt qua hết thảy những khó khăn, tiến tới thắng lợi mong ước của mình. Chư vị tướng quân binh quý thần tốc. Đế Đô đang đau khổ chờ chúng ta tới cứu viện, không thể trì hoãn, chúng ta hãy lập tức tấn công”.

Ngày hôm sau, liên quân loài người tấn công quy mô lớn.

Trên mặt sông Lan Thượng mở ra một cuộc chiến hùng vĩ, bao la. Tiếng đá rít gào ầm ầm không ngừng như tiếng sấm vang lên ở chân trời. Gần một chiến thuyền cùng vượt sông, cùng với chiến thuyền của Ma tộc tiến hành một trận thủy chiến dữ dội.

Quân đội hai bên vây quanh nhau chém giết, nỗ lực xông lên trước. Trên mặt sông bao la, chiến hạm nhân loại vượt sông đã cắt đứt mặt sông.

Dòng nước chảy xiết chảy đúng vào dòng nước xoáy, cầu tạm và thuyền gỗ của liên quân loài người liên tục bị xe bắn đá Ma tộc bắn chìm hay bị thuyền nhọn của Ma tộc đâm xuyên qua. Trong khi đó chiến thuyền của loài người dùng chùy sắt phá hủy rất nhiều thuyền nhọn đơn sơ của Ma tộc. Binh lính loài người và binh lính Ma tộc rơi xuống dòng nước xiết, giãy dụa, gào thét, mặt nước sông đỏ au nổi đầy thi thể con người, Ma tộc và các xác thuyền.

Cuộc chiến đấu kéo dài cho tới tận đêm khuya, quân đội hai bên giao chiến suốt đêm. Vô số ngọn đuốc soi sáng mặt sông như ban ngày, binh lính loài người vượt sông như đàn kiến khổng lồ bao phủ bờ sông và mặt đất. Đội thiết kỵ Thập Tự khiến bụi mù bốc lên đầy trời, đao quang, ánh kiêm, tiếng chém giết vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Trong bầu trời đêm ngăm đen, liên tục có những tín hiệu khói lửa bay lên không trung, giống như vài nét bút rực rỡ. Sắc thái mờ ảo tô điểm vào hình ảnh cuộc chiến tàn khốc và kiên cường này.

Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sức tấn công mạnh mẽ từng đợt của quân loài người, cuối cùng quân đoàn Ma tộc thứ tư cũng thất bại, rút lui.

Nhân cơ hội bóng tối trước bình minh, quân bộ binh Ma tộc vội vàng rút lui khỏi bãi chiến trường, kết thúc chiến đấu nhưng Lưu Phong Sương tuyệt đối không buông tha cho chúng, đội thiết kỵ Thập Tự vừa mới qua sông đã ngay lập tức tiến hành truy kích.

Liên quân loài người đuổi cùng giết tận, tuyệt đối không buông tha. Quân đoàn Ma tộc thứ tư thất bại tới mức không thể duy trì được trật tự.

Nhưng thảm họa Á Ca Mễ nhận được không chỉ có như thế. Loài người cực kỳ am hiểu chuyện đánh chó đánh tận cùng. Khi Lưu Phong Sương tham chiến, thế suy tàn của Ma tộc đã hiện hữu. Cuộc chiến trở nên có lợi cho nhà Tử Xuyên. Các quý tộc Tây Bắc và Tây Nam vốn vẫn khoanh tay đứng nhìn cuối cùng cũng thấy được tình thế hiện nay. Lúc này bọn họ đột nhiên nhớ tới lời thề trung thành với nhà Tử Xuyên, ai nấy đều dẫn quân tham chiến.

Trên con đường lớn, từng mảng bụi mù khổng lồ bay lên không trung, trường thương của kỵ binh giống như đốm lửa lập lòe trong đêm tối. Trên đường đầy chật kỵ binh và bộ binh.

Đối với bại binh Ma tộc đang rút lui về phía sau, quân đội quý tộc Tây Bắc tiến hành tập kích. Bọn họ tiến hành bao vậy, chặn đường, từ bốn phía xung quanh đổ ra đuổi theo, giống như một đàn chó săn khổng lồ đuổi theo con mồi, vừa đuổi vừa cắn. Quân đội Ma tộc không một phút giây yên tĩnh, đêm ngày bị đuổi giết.

Quân đội của Lưu Phong Sương đuổi theo mỗi lúc một gần, trong khi đó binh lính của quý tộc Tây Bắc dai dẳng bám theo, toàn quân nguy hiểm chỉ trong sớm tối.

Á Ca Mễ khẩn cấp phái kỵ binh về đại bản doanh Đạt Khắc cầu viện. Gia tộc Á Côn và gia tộc Tắc Nội Á có quan hệ tốt đẹp. Á Ca Mễ tin rằng, gia tộc Tắc Nội Á tuyệt đối sẽ không vứt bỏ đồng minh trung thành và tận tâm.

Không lâu sau Ma Thần Hoàng có dụ chỉ cho quân đoàn Ma tộc thứ tư. Dụ chỉ chỉ có mấy câu: “Không tiếc một giá nào, quân đoàn thứ tư tự mình nhanh chóng lui về”.

“Không tiếc một giá nào”.

Khi nhận được dụ chỉ, sắc mặt Á Ca Mễ tái nhợt, tiếng chửi mắng Ma Thần Hoàng liên tục vang lên trong quân doanh Á Côn tộc.

Quân đoàn thứ tư vất bỏ thương binh, trang bị nặng, cùng với lương thảo và bộ binh hành động chậm chạp, cực kỳ khốn đốn chạy về hướng Đế Đô. Phía sau quân đoàn Ma tộc thứ tư, bốn mươi vạn đại quân loài người gồm có quân nhà Lưu Phong, quân biên phòng Tây Bắc nhà Tử Xuyên và quân vũ trang địa phương như một đàn lang sói gấp rút đuổi theo.

Khi hội quân với Vân Thiển Tuyết ở đại doanh Tây Bắc. Á Ca Mễ tức giận tới mức đỏ ngầu hai mắt.

Á Ca Mễ đùng đùng nổi giận trách hỏi Vân Thiển Tuyết: “Vũ lâm tướng quân, khi nhập quan, các quân đoàn chủ lực đã có ước hẹn: cho dù là quân đội của bộ tộc nào đi nữa. Cho dù là trong lịch sử đã từng có oan thù với nhau, sau khi nhập quân, quân Thần tộc chính là người một nhà, chúng ta phải tương trợ, viện trợ, cứu giúp lẫn nhau. Nếu như có gia tộc nào có ý đồ riêng, thấy khó khăn không giúp đỡ. Thấy nguy không cứu giúp, tất cả các bộ Thần tộc đều thảo phạt. Từ vực Ngõa Luân đánh tới Tây Bắc. Có chiến dịch nào, có trận đánh nào, chúng ta không tấn công trước? Bây giờ gia tộc Tắc Nội Á báo đáp chúng ta thế này sao? Khi quân chúng ta bị quân loài người đuổi giết như đuổi giết con chó. Quân Vũ lâm cứ khoảnh tay đứng nhìn, không cứu viện là vì sao?”.

Vân Thiển Tuyết kiên nhẫn lắng nghe Á Ca Mễ chửi mắng mà không nói câu nào, đợi khi Á Ca Mễ phát tiết xong hết nỗi bực tức trong lòng. Vân Thiển Tuyết mới lên tiếng giải thích: “Tước gia. Ta có thể hiểu được nỗi thương tâm của ngài nhưng ta cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Hy vọng ngài có thể hiểu cho ta. Nếu như theo như ý chỉ của bệ hạ. Quân Vũ Lâm đáng đã phải rút lui về Ngõa Niết Hà Dĩ Đông một tuần trước nhưng chúng ta đơn độc, mạo hiểm một mình ở lại Tây Ngạn cũng chính là chờ tiếp ứng các ngài quay về. Nếu tính theo quân kỷ thì thật ra ta đã phạm tội kháng chỉ. Tước gia. Không phải Bệ hạ và ta không muốn cứu viện cho ngài nhưng thật sự là tình hình rất xấu. Chúng ta đành bất lực”.

Khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm trọng của Vân Thiển Tuyết. Á Ca Mễ biết Vũ Lâm tướng quân này không phải là nhân vật thích phóng đại mọi chuyện nên Á Ca Mễ tạm thời kìm nén sự phẫn nộ của mình và hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Hai tin rất xấu. Tước gia, ngài phải chịu đựng được. Bên Viễn Đông đã báo tin dữ về. Dưới chân thành Đặc Lan, quân đoàn thứ bảy của vương quốc đã bị đánh bại. Toàn quân bị tiêu diệt, ngay cả cháu của Bệ hạ là Cổ Tư Tháp cũng mất tích. Nếu như chưa bị giết thì đã bị người Viễn Đông bắt sống, Cổ Tư Tháp lỗ mãng, rơi vào bẫy của người Viễn Đông chết không tiếc nhưng quân đoàn thứ bảy chính là chiến lực quý giá của Vương quốc. Bệ hạ cực kỳ tiếc thương khi tổn thất mất bọn họ”.

“Hả?”A Ca Mễ sợ hãi gào lên: “Tại sao lại như vậy? Không phải đã phái Liêu Mông Hãn đi chi viện cho Cổ Tư Tháp sao?”.

“Mông Hãn. Hừ!”. A Ca Mễ vừa nói tới cái tên Mông Hãn, Vân Thiển Tuyết cực kỳ tức giận, giọng nói ngầm chứa sát khí: “Toàn quân Cổ Tư Tháp bị tiêu diệt nhưng Mông tộc không bị tổn thương một chút nào. Hắn cho người gia tộc Tắc Nội Á chúng ta là kẻ ngốc sao? Sớm muộn chúng ta cũng tính sổ món nợ này với hắn nhưng bây giờ chưa phải là lúc”.

Khi nhìn gương mặt lạnh như sương giá, ngập tràn sát khí, A Ca Mễ thoáng rùng mình. Đột nhiên Á Ca Mễ nghĩ tới tình trạng của ông ta và Mông Hãn giống nhau. Quân đoàn thứ bảy Cổ Tư Tháp gia tộc Tắc Nội Á bị tiêu diệt hoàn toàn dưới chân thành Viễn Đông, tương tự như thế, Diệp Nhĩ Mã quân đoàn thứ ba gia tộc Tắc Nội Á cũng bị tiêu diệt ở chân thành Đan Nhã.

bây giờ giới cao cấp của gia tộc Tắc Nội Á nhận định Mông Hãn đã khiến cho quân đoàn thứ bảy bị tiêu diệt, vậy thủ phạm khiến quân đoàn thứ ba bị tiêu diệt là ai? Quân đoàn thứ ba hoàn toàn bị tiêu diệt, dựa vào cái gì quân đoàn thứ tư của gia tộc Á Côn có thể sống sót quay về?”.

Căn cứ theo cá tính thích trút giận sang người khác của người gia tộc Tắc Nội Á. Á Ca Mễ không dám chắc liệu Ma Thần Hoàng không trút món nợ này lên đầu ông ta hay không?

Nghĩ tới đây. A Ca Mễ sợ hãi tới tái nhợt mặt. Lúc này điệu bộ hùng hồn tới hỏi tội của A Ca Mễ đã lặn mất tăm. Ông ta khép nép hỏi tiếp: “Vậy còn một tin xấu nữa?”.

Vân Thiển Tuyết thở dài, sắc mặt ý vô cùng nghiêm trọng: “Họa vô đơn chí. Ca Đạt Hãn không ngăn được quân đội đông nam của loài người phản công, quân đoàn mười bốn đã bị đánh bại. Bây giờ Tư Đặc Lâm đang dẫn theo năm mươi vạn quân đông nam tiến ra Đế Đô”.

Vừa rồi sắc mặt A Ca Mễ còn tái nhợt nhưng bây giờ đã chuyển sang tái xanh: “Quân đoàn mười bốn kìm chế quân đông nam cũng bị đánh bại rồi sao?”.

Vân Thiển Tuyết chỉ lặng lễ gật đầu. A Ca Mễ nắm cổ tay luyến tiếc nói: “Ta đã sớm có cảm giác không ổn. Quân đông nam cực kỳ hùng mạnh ta chỉ dựa vào quân đoàn mười bốn sao có thể đủ? Đều là Bệ hạ”.

Vân Thiển Tuyết cắt ngang lời nói của A Ca Mễ: “Tước gia, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng, không cần phải nói ra. Chúng ta là thần tử. Chúng ta có bản phận của thần tử. Những câu nói này nói ra chẳng những vô bổ không giải quyết được gì mà đối với ta còn rất bất lợi”.

Nhìn ánh mắt sáng như tuyết của Vân Thiển Tuyết lập tức A Ca Mễ nuốt hết sự tức giận vào trong bụng mình.

Lúc này hai người đều hiểu rất rõ ràng. Tình trạng tồi tệ này đều đo chiến lược sai lầm của Ma Thần Hoàng.

Để đánh chiếm Đế Đô, Ma Thần Hoàng quá nóng vội. Ông ta đã chơi bài được ăn cả ngã về không, tập trung toàn bộ binh lực thiện chiến của Ma Tộc tới cuộc chiến Đế Đô. Điều quân đoàn thứ mười lăm từ Viễn Đông tới, khiến cho binh lực khu đông và đông nam cực kỳ yếu kém cuối cùng khiến loài người có cơ hội phản công.

Lúc này không đánh chiếm được Đế Đô. Lưu Phong Sương lại từ phía tây đánh tới. Tư Đặc Lâm từ đông nam đánh tới. Lúc này các quân đoàn loài người giống như Giang Hà đổ ra biển lớn. Tất cả đều tiến về Đế Đô.

Lúc này Ma Tộc giống như một con gấu chó đang mắc một khúc xương trong cổ họng, không nuốt được mà cũng chẳng nhả ra được, trong khi đó lại đang bị hai ác lang tấn công trước sau. Một khi quân đoàn của Lưu Phong Sương và quân đoàn của Tư Đặc Lâm hội quân ở gần Đế Đô, hơn mười vạn quân Ma Tộc đang bao vây Đế Đô sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm bị quân loài người vây đánh.

Vân Thiển Tuyết chân thành giải thích: “Theo tình hiện nay, trước khi liên quân loài người có thể hội quân, chúng ta phải đánh bại từng cánh quân một. Đại bản doanh đã quyết định, trước tiên chúng ta đối phó với quân đông nam của Tư Đặc Lâm, tốc chiến tốc thắng sau đó quay sang tấn công liên quân tây bắc của Lưu Phong Sương. Quân đông nam vốn tập trung chủ lực hùng mạnh nhất của nhà Tử Xuyên, hơn nữa còn chiêu mộ tân binh ở các tinh đông nam, phao lên thành năm mươi vạn quân. Sở trường của Tư Đặc Lâm là đánh trận khó khăn, nổi danh là mãnh tướng, là một kẻ thù tuyệt đối không thể coi thường. Bệ hạ đã điều binh khiển tướng, tập trung các quân đoàn chủ lực. Chuẩn bị toàn lực đối phó với Tư Đặc Lâm. Tước gia. Không phải thấy ngài chết mà không cứu. Thật sự khi đó chúng ta không thể tách ra một quân đoàn ra khỏi chiến trường Đế Đô”.

A Ca Mễ thực sự thấy tình hình chỉ còn cách đó. Ông ta thở dài nói: “Còn cách nào nữa. Đó là số mệnh”.

Liên quân tây bắc của Lưu Phong Sương tiến rất nhanh. Ngay khi Vân Thiển Tuyết hội quân với A Ca Mễ, xung quanh quân doanh quân tây bắc đã xuất hiện bóng dáng kỵ binh màu đỏ, thám báo trinh sát Thập Tự kỵ binh đã nhìn thấy quân Ma Tộc.

Liên quân loài người tiến quân như vũ bão, Vân Thiển Tuyết không dám coi thường. Ngay đêm hôm đó, quân Vũ Lâm và tàn quân quân đoàn thứ tư Ma Tộc rời bỏ đại doanh tây bắc rút về Ngõa Niết Hà, quay về Hà Đông.

Cho tới lúc này chiến lược xâm chiếm tây bắc của quân Ma Tộc đã hoàn toàn tan thành mây khói. Mười bảy vạn đại quân xuất chinh khi quay về chỉ còn ba vạn tàn binh của quân đoàn thứ tư.

Vào tháng bảy, tháng tám năm bảy trăm bốn mươi cuộc chiến kháng ma của loài người bước vào gia đoạn khốc liệt nhất. Quân đoàn thứ ba của Ma Tộc bị tiêu diệt dưới chân thành Đan Nhã, quân đoàn thứ bảy Ma Tộc bị tiêu diệt dưới chân thành Đặc Lan. Quân đoàn mười bốn đông nam Ma Tộc bị đánh tan. Với hàng loạt sự kiện này đã đánh dấu bước ngoặt của cuộc chiến tranh, cỗ chiến xa quân đội Ma Tộc đang điên cuồng đánh tới đã bị tổn thương nặng nề, dần dần xoay chuyển tình huống.

Trên chiến trường Đế Đô rộng lớn quyết định thắng bại cuối cùng, hai tập đoàn quân sự Tử Xuyên và Lưu Phong có xu hướng dốc toàn lực. Số lượng binh lực khổng lồ lên tới hơn một trăm vạn quân. Tương tự như thế quân Ma tộc cũng dốc hết lực lượng tinh nhuệ của mình. Tất cả những lực lượng tinh nhuệ còn lại của vương quốc như lữ đoàn quân cận vệ Hoàng gia, quân Vũ Lâm, tám quân đoàn hùng mạnh của đội quân thứ năm cũng tụ tập ở nơi này.

Chủ lực của quân Ma Tộc và liên quân loài người đều tập trung xung quanh Đế Đô, quân đội hai bên ở thế giằng co. Không bên nào nắm chắc có thể giành chiến thắng chỉ trong một trận đánh. Tất cả đều chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng. Hai bên đều chuẩn bị trận địa, thế trận sẵn sàng nghênh đón đối phương. Lúc này trên chiến tuyến yên tĩnh như cơn áp thấp trước một trận bão.

Bất kỳ người nào cũng không thể ngờ rằng người phá vỡ sự yên lặng này lại đến từ phía đông, cách chiến trường chủ yếu hàng ngàn dặm. Từ phương đông xa xôi truyền tới tiếng trống trận, quân đoàn Viễn Đông giữ yên lặng hồi lâu bắt đầu hành động!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<