Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 116

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 116: Thủ Phủ Tạm Thời
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Đám binh lính Ma tộc bị bắt, bị trói gô lại. Giải tới bên cạnh một đống đổ nát.

Các tướng sĩ Thân Vệ đoàn lần đầu tiên nhìn thấy binh lính Ma tộc còn sống. Bọn họ háo hức vây xung quanh đám binh lính Ma tộc nhìn xem, chỉ trỏ, ồn ào như ong vỡ tổ. Đám tướng sĩ Lưu Phong cực kỳ kinh ngạc khi thấy đám binh lính Ma tộc với làn da xanh biếc, ánh mắt hung ác và hàm răng sắc nhọn.

Đám binh lính thì thào bàn tán: “Đám quái vật này thật đáng sợ”.

“Chúng chỉ là tù binh của chúng ta. Nếu chúng còn ở bên phe mình, nói không chừng chúng trông càng đáng sợ hơn nữa”.

Mông Nã lo lắng đám quái thú này sẽ không hiểu tiếng nói của con người thế nhưng điều lo lắng của hắn là không cần thiết. Từ khi tới vùng đất của loài người tới nay, ít nhiều thì Ma tộc cũng học được một ít ngôn ngữ đơn giản của con người.

Mặc dù ban đầu chúng giả bộ như không nghe, không hiểu những câu hỏi của con người nhưng khi đột nhiên Tịch Á ra lệnh dựng hai cây cột rồi chất một đống củi bên dưới, trói hai tên lính Ma tộc vào cột sau đó châm lửa thiêu.

Loại hình tàn nhẫn này khiến cho ngay cả binh lính Lưu Phong gia cũng không thể chịu được, bọn họ đứng nhìn từ xa. Chỉ có mỗi Tịch Á là có vẻ thích thú.

Tịch Á thích nhất sự ngược đãi và cực hình, hắn hưng phấn tới mức hai mắt hắn long lanh. Hắn đích thân đứng ra châm chọc hai tên lính Ma tộc bị thiêu. Tịch Á cầm trong tay một cây gậy gỗ, thỉnh thoảng chọc chỗ này, chỗ kia trên thân thể hai tên lính Ma tộc bị thiêu, chỗ này bị nướng chưa đủ nhiệt rồi thi thoảng hắn còn cầm trường mâu đâm vào người hai tên lính Ma tộc xem thịt nướng đã chính hay chưa. Tịch Á lắc đầu thở dài nói: “Còn thiếu hai phân hòa hậu nữa”.

Lúc này quả thực tình cảnh giống hệt như con người nướng gà trên đống lửa vậy.

Mùi thịt nướng chín lan tòa khắp thôn xóm. Hai tên lính Ma tộc xấu số gào thét không tới nửa giờ thì chết.

Lúc này đây thanh quán đã bị xé đứt, thân thể vẫn giãy dụa điên cuồng trên cọc gồ, giống như một con sâu bị xiên trên lò nướng vậy.

Cực hình này đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng những tên lính Ma tộc còn lại, sắc mặt chúng trắng bệch. Lúc này không đợi viên sĩ quan cụt tay của con người đưa ra câu hỏi nữa. Chúng đã tự động học xong bài học về tiếng nói của con người, chúng tranh nhau lên tiếng: “Ta nói. Ta nói hết”.

Chỉ một lát sau đám tù binh đã thú nhận tất cả những gì chúng biết, kể cả binh lực của đội quân thứ ba. Số lượng kỵ binh, bộ binh, bao nhiêu đồ quân nhu. Điều quan trọng hơn là chúng đã nói ra hướng đi và mục đích của đội quân thứ ba.

Ban đầu Vân Thiển Tuy á. Chỉ Huy sứ lộ quân Tây Bắc giao nhiệm vụ cho Diệp Nhĩ Mã là đánh chiếm vùng tây bắc nhưng tên chỉ huy Ma tộc vốn bừng bừng khí thế này cho đó là thành tích không quan trọng, ông ta muốn chứng minh cho Ma Thần Hoàng thấy cho dù bản thân mình đã già nhưng thanh đao của mình vẫn còn sắc bén, không kém cỏi hơn so với các tướng lĩnh trẻ tuổi như Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư. Ông ta muốn lập công lớn khiến cho cả vương quốc phải ngợi khen chiến công của ông ta.

Đội quân thứ ba từ thành Diệp Kiệt, một đường xuôi nam, mục tiêu cuối cùng chính là thủ phủ tạm thời của nhà Tử Xuyên. Đan Nhã!

Diệp Nhĩ Mã cực kỳ trông mong vào hành động lần này. Chỉ một trận có thể hoàn toàn tiêu diệt nhà Tử Xuyên... Chỉ điều này mới có thể khiến cho danh tiếng của ông ta bất tử trên thế giới này. Chỉ cần hành động này khiến cho ông ta có thể xếp vào nhóm những danh tướng nổi tiếng vương quốc như Vân Thiển Tuyết và Lăng Bộ Hư.

“Đan Nhã?”. Lưu Phong Sương và Mông Nã sợ hãi tự hỏi: “Chúng ta không nghĩ tới điều này!”.

Bình nguyên Tây Nam và bình nguyên Tây Bắc bị ngăn cản bởi một dãy núi. Từ Gia Nam tiến tới Đan Nhã theo đường bộ phải trèo đèo lội suối, đường xá xa xôi, lại gập ghềnh, bình thường tất cả đều vận chuyển theo kênh đào hay vận chuyển tất cả từ Gia Nam tới đế đô sau đó từ đế đô lại vận chuyển tới Đan Nhã.

Thời gian quá lâu khiến cho mọi người đã quên mất rằng vẫn còn một con đường thông từ Tây Nam sang Tây Bắc.

Hiển nhiên Ma tộc đã có chủ ý thu hút sự chú ý vào những cứ điểm quan trọng, tranh thủ thời gian, dùng chiến thuật bất ngờ hành quân đường xa đánh chiếm.

Đôi khi Ma tộc cho dù bị coi là không có trí tuệ bình thường vẫn có cái gì đó vượt xa sự tưởng tượng của con người.

Mặc dù hành quân chinh chiến đường xa nhưng trên đường đi sẽ không bị quân chủ lực của nhà Tử Xuyên. Bản thân việc phòng bị thành Đan Nhã bị lơ là. Diệp Nhĩ Mã rất có hy vọng thành công.

Từ lời khai của tù binh Ma tộc, Lưu Phong Sương còn biết được một điều rất quan trọng: Diệp Nhĩ Mã hoàn toàn không biết việc xuất binh bất ngờ của Lưu Phong Sương. Diệp Nhĩ Mã hoàn toàn không ngờ có người dám không e sợ gì chủ động khiêu chiến với uy danh của đội quân Ma tộc bách chiến bách thắng.

Lập tức Lưu Phong Sương triệu tập một hội nghị khẩn cấp, thông báo tình hình mới nhất cho các tướng quân.

Khi biết được mục tiêu của Ma tộc chính là thành Đan Nhã, sắc mặt các tướng lĩnh nhà Lưu Phong vô cùng khác thường. Mông Nã cau mày, Phí Gia liên tục ho khan, Anh Mộc Lan cau mày, sắc mặt của Tiêu Nguyên vẫn như thường.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của ai nấy cũng tràn ngập ý tứ sâu sắc nhưng không một ai nói trước.

Khi nhận ra bầu không khí quỷ dị này. Lưu Phong Sương ngẩng đầu nói: “Có chuyện gì vậy? Mông Nã, ngươi hãy nói đi”.

Mông Nã ho khan một tiếng rồi nói: “Điện hạ, bọn thuộc hạ cảm thấy liệu có tốt hơn nếu như chúng ta thay mục tiêu tác chiến ban đâu thành đội quân Ma tộc thứ tư không?”.

“Đội quân Ma tộc thứ tư?”. Lưu Phong Sương kinh ngạc nhìn đám tướng lĩnh: “Quân ta liên tục đuổi theo đội quân thứ ba, vì sao bây giờ lại quay lại? Minh Huy vẫn có thể cầm cự được nhưng Đan Nhã thì nguy trong sớm tối”.

Sắc mặt các tướng quân âm trầm, bất định. Bọn họ im lặng một lát rồi tướng quân Tiêu Nguyên, người lớn tuổi nhất nói: “Điện hạ, có lẽ chúng ta cứ thả cho Diệp Nhĩ Mã đi thì tốt hơn! .

Lưu Phong Sương cau mày, lúc này nàng đã đoán được suy nghĩ trong lòng tướng lĩnh của mình: thả cho Diệp Nhĩ Mã đi là để cho ông ta tiêu diệt nhà Tử Xuyên, trả mối đại hận trong lòng. Một khi đã như vậy sao không khoanh tay đứng nhìn để cho Ma tộc tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp của mình?

Thật ra không cần Tiêu Nguyên nhắc nhở, từ khi biết được hướng di chuyển của đội quân Ma tộc Lưu Phong Sương đã nghĩ ra điều này. Biện pháp này cực kỳ có lực hấp dẫn, hấp dẫn chính tâm trí của nàng.

Vì không muốn để cho các tướng quân nhận ra vẻ băn khoăn suy nghĩ của mình. Lưu Phong Sương cúi đầu, đầu nàng cúi thấp chạm vào vỏ chuôi đao đeo bên hông, vỏ đao lạnh lẽo khiến nàng run bắn người.

Chỉ trong nháy mắt một gương mặt anh tuấn hiện lên trong đầu Lưu Phong Sương. Một đôi mắt nghiêm nghị nhìn nàng với vẻ trách cứ, một giọng nói trầm, ấm áp quanh quẩn bên tai nàng: “Việc tranh chấp chỉ như gió thoảng qua. Cuối cùng chúng ta tuyệt đối không thể không quan tâm tới lợi ích tổng thể của loài người. Cho dù người nào có được thiên hạ cũng là điều tốt. Dù gì đi nữa chúng ta cũng phải để lại cho hậu thế một điều gì đó”.

Một người có nhân cách cao quý có thể gây ảnh hưởng rất lớn cho người bên cạnh mình!

Lưu Phong Sương chậm rãi nói: “Không cần nhắc lại chuyện này nữa. Quân ta làm theo kế hoạch cũ, tiếp tục truy kích quân đoàn Diệp Nhĩ Mã”.

Các tướng quân đứng dậy, bọn họ định lên tiếng nói gì đó nhưng Lưu Phong Sương đã vội vàng chặn ngang bọn họ: “Ta biết các người muốn nói điều gì. Mười năm trước đây, không một phản đối nhà Tử Xuyên kiên quyết hơn ta, cũng không có ai giao chiến với nhà Tử Xuyên nhiều như ta. Thế nhưng tình cảnh trước mắt quả thật không cho phép chúng ta suy nghĩ quá nhiều về chuyện ân oán cá nhân. Một khi Đan Nhã sụp đổ, nó sẽ gây ra một phản ứng dây chuyền cực kỳ đáng lo ngại cho các nơi khác. Lúc này quân nhà nhà Tử Xuyên ở các nơi còn đang kiên cường chống cự sẽ mất đi ý chí chiến đâu. Một khi đế đô và quân Đông Nam tan rã. Ở hướng chính diện với Đế Đô chính là bảy quân đoàn Ma tộc. Sau đó tới lượt chúng ta sẽ phải đứng mũi chịu sào đương đầu với quân Ma tộc. Bây giờ chúng ta cứu nhà Tử Xuyên chính là cứu bản thân chúng ta. Vận mệnh của chúng ta có liên quan mật thiết với nhà Tử Xuyên”.

Khi nhìn thấy đáng vẻ kinh hãi của các tướng quân. Lưu Phong Sương chậm rãi nói: “Tóm lại, chúng ta không cần nhắc lại chuyện này nữa”.

Khi các tướng quân rời khỏi doanh trướng. Lưu Phong Sương ngơ ngác tới mức xuất thần ngồi trong trướng, ánh nến bập bềnh, bất định soi rọi gương mặt nàng. Dung mạo thiếu nữ xinh đẹp dường như trong sáng, dường như bối rối, hàng lông mi dài cụp xuống, ánh mắt buồn vô cớ, thẫn thờ.

Với tâm trạng mê man, thực sự Lưu Phong Sương cũng không biết quyết định này của nàng là đúng hay sai.

Lưu Phong Sương chỉ biết một điều: Nếu như nhà Tử Xuyên bị tiêu diệt. Ma tộc sẽ chiếm lĩnh vùng Đông Nam. Viễn Đông sẽ là hòn đảo cô độc. Cho dù người đó có thể may mắn không chết nhưng giữa nàng và người đó là cả đại quân trăm vạn của Ma tộc. Cuộc đời này nàng và người đó tuyệt đối không còn duyên gặp lại.

Vì người đó, nàng nhất định phải cứu viện nhà Tử Xuyên!

Tiến quân về Tây Nam, trong đầu thống soái của đệ tam quân Ma tộc chỉ có một điều: “Nhanh! Nhanh! Nhanh! Binh quy thần tốc. Đánh cho nhà Tử Xuyên không kịp chống đỡ”.

Vì để tranh thủ thời gian, quân đội Ma tộc đã vứt bỏ lại các trang bị nặng, bộ binh chạy trên đường hành quân tới mức thè lưỡi ra, thở hồng hộc giống như một con chó chạy trốn vậy. Sĩ quan ngồi trên lưng ngựa, giơ roi quát mắng: “Nhanh! Nhanh! Không cẩn thận là tụt lại sau, chúng ta chỉ cần theo được đội ngũ”.

Mặc dù đường xá xa xôi nhưng tốc độ tiến quân của Ma tộc có thể nói là thần tốc. Hàng ngàn hàng vạn quân Ma tộc vượt qua dãy núi với tốc độ như bài sơn đào hải đánh thẳng vào vùng bình nguyên Tây Nam không hề có phòng bị.

Thế nhưng có một việc mà Diệp Nhĩ Mã và thuộc hạ của mình cho dù có nằm mơ cũng không ngờ tới: dọc theo dấu chân quân đội của hắn còn một đơn vị quân đội cũng đang vượt núi với tộc độ như sói kín đáo đi săn mồi. Trên con đường núi của Bạch Hoa lâm rộng lớn, đội quân màu đỏ giống như đột nhiên xuất hiện từ trong lòng đất, cuộc chém giết quyết liệt xảy ra trong chớp mắt. Mã đao sáng choang, kiếm hoa thiêu đốt. Trên con đường núi vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng mắng chửi cùng tiếng reo hò gây áp lực.

Cuộc chiến đấu nhanh chóng chấm dứt, Bạch Hoa lâm lại khôi phục lại vẻ thanh bình, tĩnh lặng của ngày thường.

Dùng sự tính toán có chủ ý đánh lại sự vô tâm. Dùng sự chuẩn bị đánh lại sự hờ hững. Binh mã loài người luôn giành được chiến thắng. Những binh lính Ma tộc đi lạc ngũ phía sau đều bị chém rụng, không một kẻ nào chạy thoát về báo tin cho Diệp Nhĩ Mã.

Mặc dù Lưu Phong Sương cố gắng giữ bí mật nhưng rất nhiều binh lính tản mạn, mất tích đã khiến cho Ma tộc chú ý.

Sau khi quân hậu đội báo cáo lên Diệp Nhĩ Mã là có rất nhiều binh lính mất tích, rất có thể có địch quân đang truy kích quân Ma tộc ở phía sau.

Thế nhưng lúc này Diệp Nhĩ Mã hoàn toàn không coi trọng báo cáo này. Trong đầu ông ta lúc này chỉ có một mục tiêu. Đó chính là thành Đan Nhã.

Binh mã phía sau như quỷ dị, chỉ dám đối đầu với binh lính Ma tộc lạc ngũ hay tiểu đội lính đơn lẻ chính vì thế Diệp Nhĩ Mã cho rằng đội quân đối phương này chỉ là những đội dân quân nhỏ lẻ này là những đội vũ trang phòng thủ theo dõi quân đội của ông ta. Đám quân này cố ý lừa gạt, mục đích chỉ là quấy nhiễu việc tấn quân mạnh mẽ của Ma tộc tới thủ đô tạm thời của nhà Tử Xuyên mà thôi.

“Đám dân đoàn vũ trang địa phương này chúng ta gặp còn ít sao? Chúng chỉ như bọ chó nhảy lên trước vậy, khiến cho con người ta cảm thấy buồn bực trong lòng. Nếu như quay lại tìm kiếm chúng, lập tức chúng biến mất không còn tung tích. Nếu như chúng ta dừng lại để đối phó với chúng sẽ khiến việc tiến quân tới Đan Nhã bị kéo dài, như vậy chúng ta sẽ rơi vào quỷ kế của chúng. Các vị, hôm nay chúng ta xông thẳng về phía trước, đánh chiếm thành Đan Nhã. Một khi như vậy quân Tử Xuyên sẽ như cây đại thụ mất gốc rễ, tuyệt đối không thể còn bộ dạng gì nữa”.

Diệp Nhĩ Mã cự kỳ tự tin, chính vì sự tin tưởng của ông ta khiến các sĩ quan khác cũng tự tin. Tất cả những hành động quấy rối vừa qua chỉ với mục đích là cản trở đại quân Thần tộc tiến thẳng tới thành Đan Nhã mà thôi.

Chỉ cần đánh hạ được Đan Nhã, bắt sống Tử Xuyên Tham Tinh, khi đó tất cả quân đội của nhà Tử Xuyên sẽ tự động buông vũ khí đầu hàng Thần tộc.

Với niềm tin đó thôi thúc toàn bộ quân đoàn Ma tộc thứ ba từ trên xuống dưới đoàn kết như chưa từng có. Cho dù cực kỳ mệt mỏi nhưng mỗi binh lính Ma tộc đều thể hiện tiềm lực ẩn giấu trong thân thể mỗi người. Mỗi ngày quân Ma tộc tiến quân với một tốc độ kinh người: một trăm dặm đường.

Vào ngày hai mươi bảy tháng hai, binh mã Ma tộc vượt qua dãy núi, xuất hiện trên bình nguyên Tây Nam.

“Quân đội Ma tộc đang đánh giết về hướng Tây Nam, chúng đang thẳng tiến về Đan Nhã”.

Sự lo sợ như cơn sóng triều lan rộng với một tốc độ điên cuồng khó có thể tưởng tượng được. Đội quân cuối cùng ở thủ đô của nhà Tử Xuyên đã được phái đi phòng thủ Tây Bắc. Quân đội ở lại trấn thủ Đan Nhã chỉ có một sư đoàn cẩm vệ không đầy đủ và một số đội phòng thủ.

Mặc dù quân đội Ma tộc đi đường vòng từ Tây Bắc tới không rõ số lượng nhưng chỉ dựa vào bằng đó binh lính ngăn cản là tuyệt đối không đủ.

Trong tình cảnh sổng chết trước mắt, cuối cùng nhà Tử Xuyên cũng vất bỏ thái độ cao ngạo của mình. Tổng thống lĩnh La Minh Hải tự mình đi tới Hà Khâu cầu viện.

Từ trước tới nay nhà Tử Xuyên có quan hệ rất tốt với Lâm thị. Trong tình cảnh nguy cấp này Hà Khâu không có lý do gì không giúp đỡ nhà Tử Xuyên.

Quân đội bảo vệ Lâm gia không được coi là thiện chiến cho lắm nhưng vào lúc này thêm một trung đội thôi cũng rất đáng quý.

Sáng sớm, La Minh Hải lên đường với tâm trạng cực kỳ lạc quan nhưng buổi tối khi quay về ông ta cực kỳ uể oải.

Khi nhìn thấy sắc mặt tái mét của La Minh Hải, Tử Xuyên Tham Tinh đã cảm nhận được điều xấu: “Hà Khâu không đồng ý xuất quân sao? Bọn họ nói thế nào?”.

“Bọn họ không nói câu nào cả” Vì nhục nhã nên Tổng thống lĩnh nhà Tử Xuyên đỏ bừng mặt: “Vi thần không gặp một người nào”.

Người đầu tiên La Minh Hải cầu kiến chính là gia chủ Lâm gia, Lâm Phàm nhưng bảo vệ canh cổng nói Lâm Phàm đi ngoài kiểm tra phần đất đai bên ngoài. Tiếp đó La Minh Hải cầu kiến chủ tịch hội trưởng lão Hà Khâu, trưởng lão Lâm Duệ nhưng Lâm Duệ đi câu cá. Trong khi đó trưởng lão quân vụ Lâm Triết đi nghỉ phép còn trưởng lão chính sự không rảnh.

Ngày thường giới quyền quý Hà Khâu cực kỳ nịnh bợ La Minh Hải nhưng giờ phút này đều né tránh ông ta như bệnh truyền nhiễm vậy, không một ai ra ngoài gặp ông ta.

Cuối cùng La Minh Hải bất chấp thân phận cao quý của mình lên tiếng khẩn cầu tên bảo vệ cổng: “Mong các hạ thông báo một tiếng là có tổng thống lĩnh La Minh Hải nhà Tử Xuyên tự mình tới thăm. Cho dù đại nhân của quý phủ dành năm phút gặp mặt cũng quý”.

Đổi lại phản ứng của tên bảo vệ chỉ là hừ một tiếng lạnh lùng rồi cánh cồng đóng chặt bỏ mặc một mình La Minh Hải bên ngoài.

Ngay cả quân thị vệ đi theo cũng không nhịn được, bọn họ cùng gào to: “Đại nhân, chúng ta về thôi lũ Hà Khâu đều là thương nhân thấy lợi quên nghĩa. Cho dù chúng ta liều mạng với Ma tộc cũng không thể chấp nhận nỗi nhục này”. Đám thị vệ kéo La Minh Hải vào trong xe ngựa, kiên quyết quay về.

La Minh hải cực kỳ tức giận: “Lũ Hà Khâu hèn hạ vô sỉ này. Chúng ta sẽ nhớ kỹ mối thù này”.

Có vẻ như phản ứng của Tử Xuyên Tham Tinh bình tĩnh hơn. Ông chỉ nói: “Muốn báo thù này trước tiên cần vượt qua cửa ải gay go này đã”.

La Minh Hải nói to: “Điện hạ, ngoài quân chính quy, trong tay quý tộc Tây Nam còn rất nhiều binh lính của mình. Hãy triệu tập tất cả những người đó, quyết chiến một trận với Ma tộc. Ma tộc lặn lội đường xa tới đây, viễn chinh đường dài mệt mỏi. Nay chúng ta quyết tử một trận, thắng bại cũng chưa biết về tay ai”.

“Đại nhân, muộn rồi”.

Một giọng nói vang lên phía sau. Thống lĩnh Ca San với sắc mặt trắng bệch đi vào trong phòng. Nàng cúi đầu chào La Minh Hải và Tử Xuyên Tham Tinh và nói: “Tổng thống lĩnh đại nhân, công văn phát ra ba ngày nhưng không một quý tộc nào vâng lệnh dẫn quân tới đây tập hợp”‘.

“Cái gì?”. La Minh Hai thất thanh kêu lên như không tin vào tai mình: “Không một quý tộc nào tới đây sao? Ông ta tức giận gào lên: “Hãy lập tức triệu tập hội nguyên lão. Ta muốn hỏi bọn họ xem rốt cuộc bọn họ muốn cái gì?”.

“Toàn bộ thành viện hội nguyên lão đã rời khỏi Đan Nhã nhưng không phải là trốn về nhà mà là tị nạn sang nội địa Hà Khâu. Hôm nay trong trụ sở hội nguyên lão ở thủ đô không còn một bóng người” Ca San đau khổ lắc đầu nói.

Một bầu không khí trầm mặc bao phủ khắp phòng. Tất cả mọi người không hẹn mà nghĩ tới một truyền thuyết: Khi con thuyền sắp lật, tất cả những con chuột trên thuyền đều đã rời thuyền từ trước.

Tử Xuyên Tham Tinh thở dài nói: “Không có gì ngạc nhiên! Ngày triều đại mới sắp ra đời. Bọn họ đã thay đổi suy nghĩ, phụng thở chủ nhân mới. Bọn họ không dám xuất binh đối nghịch với Ma tộc là điều hiển nhiên”.

“Điện hạ, mời ngài lập tức rút ra khỏi Đan Nhã. Chỉ cần ngài còn, nhà Tử Xuyên vẫn không thua, chúng ta vẫn chưa bị đánh bại”.

“Cái gì?”. Tử Xuyên Tham Tinh cười gượng nói: “Nơi này đã là biên giới Tây Nam. Chúng ta còn có thể rút lui đi đâu nữa?”.

“Vi thần cả gan mời điện hạ rút vào trong nội địa Hà Khẩu, tiếp tục chỉ huy cuộc chiến ở ngoài tiền tuyến”.

Tử Xuyên Tham Tinh lắc đầu nói: “La Minh Hải, ngươi có quá ngây rồi. Thái độ của Hà Khâu rất rõ ràng. Bọn họ không dám đắc tội với Ma tộc. Ngươi quên chuyện Lưu Phong Sương năm xưa sao? Căn cứ vào bản tính dựa vào cường quyền của Lâm gia, rất khó có chuyện chúng ta có thể bảo đảm an toàn nhất định sẽ bị Lâm gia trói lại giao cho Ma tộc. Lúc này không bằng đường đường chính chính chết trận ở Đan Nhã. Ít nhất Tổng trưởng cuối cùng của nhà Tử Xuyên cũng chết trên quốc thổ của mình”.

Ca San nói nhỏ: “Điện hạ, trước kia Lưu Phong Sương có nói nếu như chúng ta chiến đấu gặp bất lợi thì có thể rút vào trong nội địa Lưu Phong tiếp tục chiến đấu. Lưu Phong Sương có thể thu dụng chúng ta”.

Tử Xuyên Tham Tinh xua tay nói: “Ta đánh nhau mười năm với Lưu Phong Sương. Cho dù cô ta đồng ý thu dụng chúng ta, ta còn có thể mặt dầy nhờ cô ta che chở sao?”.

Gió thu bên ngoài thổi vào trong phòng. Ngọn nến lay động, nghiêng ngả. Cây cổ thụ bên ngoài trời xao động, giương nanh múa vuốt với hơi thở yếu ớt. Tử Xuyên Tham Tinh nhìn lướt qua mấy người, ánh mắt của ông rất phóng khoáng: “La Minh Hải, Ca San, Bì cổ, lúc này chỉ còn lại ba người các ngươi. Cuối cùng thống lĩnh chỉ còn lại ba người các ngươi”.

Ba vị thống lĩnh im lặng không nói. Bọn họ hiểu rõ ý tứ của Tử Xuyên Tham Tinh. Năm đó hội đồng Thống lĩnh có Tư Đặc Lâm trung thành kiên nghị, có Đế Lâm quyết đoán chém giết, có Minh Huy hay cười đùa, có Tử Xuyên Trữ xinh đẹp đáng yêu, còn cả một Tử Xuyên Tú vĩnh viễn khiến người khác phái suy nghĩ mà không hiểu được. Những quân nhân trẻ tuổi kia tràn ngập sức sống mang tới một bầu không khí bừng bừng khiến người khác phải phấn chấn.

Ngày nay Tử Xuyên Tú bị điều tới Viễn Đông, Tư Đặc Lâm bị Ma tộc kìm chế ở Áo Tư, Đế Lâm và Tử Xuyên Trữ bị Ma tộc vây khốn ở Đế Đô, Minh Huy bị Ma tộc bao vây ở Gia Nam. Trong tình thế này, có thể hiểu được mấy vị thống lĩnh đó lành ít dữ nhiều.

Ngọn đèn dầu mờ mờ. Khi rơi vào tình cảnh cùng đường mạt lộ, nhân số điêu tàn. Đây là cảnh tận thế của gia tộc hùng mạnh nhất hùng bá đại lục ba trăm năm qua sao?

Tử Xuyên Tham Tinh cô độc đứng trước cửa sổ. Ông thở dài nói: “Minh Hải, Ca San ta có một phong thư rất quan trọng, các ngươi hãy lập tức lên đường, giao giúp ta phong thư này cho Lưu Phong Sương ở Lam Thành”.

Hai người chấn động. La Minh Hải gắng bình tĩnh nói: “Điện hạ, thuộc hạ không quen đường tới Lam Thành. Hãy để cho Ca San hộ tống lá thư này”.

Ca San cũng lắc đầu nói: “Điện hạ. Thuộc hạ gần đây không được khỏe. Thuộc hạ sợ chính mình không đi đường xa được. Hay làm phiền Tổng thống lĩnh đại nhân cực khổ một chuyến”.

“Các ngươi!”. Khi nhìn thấy hai thuộc hạ trung thành của mình đột nhiên ngoan cố. Tử Xuyên Tham Tinh có vẻ hờn giận: “Các ngươi thấy lão già này sắp chết nên cố ý không nghe lời hả?”.

La Minh Hải không nói gì chỉ quỳ xuống. Ngay sau đó Thống lĩnh Ca San cũng quỳ xuống. Tử Xuyên Tham Tinh uy nghiêm quát hỏi: “Chuyện gì vậy?”.

“Điện hạ. Hãy cho thuộc hạ đi theo ngài”.

La Minh Hải ngẩng đầu, nước mắt tràn đầy trong đôi mắt của hắn. Gương mặt đen biểu lộ sự đau đớn tới cùng cực: “Điện hạ, thuộc hạ đảm nhận chức quan ở thủ đô nhà Tử Xuyên đã hơn hai mươi năm. Bây giờ cho thuộc hạ sang bên nhà Lưu Phong, thuộc hạ thực sự không thể sinh tồn bên đó”.

Mặc dù Ca San không nói nhưng ánh mắt quật cường của nàng cũng biểu thị thái độ quyết tâm không từ bỏ của mình.

Tử Xuyên Tham Tinh thở dài nói: “Đứng dậy đi”.

Tử Xuyên tâm Tinh đi lại trong phòng rồi ông ta chậm rãi nói: “Trong các thế lực ở đại lục hiện này, gia tộc có thể lực quân sự cực mạnh có đủ năng lực chống lại Ma tộc chỉ còn có Lưu Phong Sương. Ta nghe nói Lưu Phong Sương là người khoan thai, độ lượng, yêu quý nhân tài. Các ngươi tới đó tìm nơi nương tựa, nhất định sẽ được trọng dụng”.

“Điện hạ!”. Hai thống lĩnh đau đớn kêu lên.

“Các ngươi hãy nghe ta nói hết” Tử Xuyên Tham Tinh nhìn quanh rồi quát một tiếng, uy nghiêm nói: “Nhiệm vụ của chúng ta khác nhau. Ta và Bì Cổ già rồi...”. Tử Xuyên Tham Tinh nói rồi liếc nhìn vị thống lĩnh cẩm vệ già nua, một người đã là thị vệ thân cận trong ba mươi năm cho Tử Xuyên Tham Tinh. Người cận thần trung thành và tận tâm nhất khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý của Tử Xuyên Tham Tinh.

“Chúng ta đều già rồi, không còn bao nhiêu thời gian đã nhẫn nhục và chờ ngày quật khởi một lần nữa. Lão già này nhận trách nhiệm chết trên sa trường. Trong khi đó mấy người tuổi trẻ các ngươi có nhiệm vụ trong tương lai, có trách nhiệm đại diện cho nhà Tử Xuyên đòi lại nợ máu từ Ma tộc. Tất cả đều trông cậy vào các ngươi. Con đường các ngươi phải đi tuyệt đối không đơn giản hơn so với cái chết”.

Nước mắt rơi đầy mặt, La Minh Hải nghẹn ngào nói: “Điện hạ, thứ cho vi thần ngu dốt. Với trách nhiệm này, vi thần khó có thể gánh được. Xin Điện hạ cho vi thần đi theo Điện hạ tới giây phút cuối cùng”.

Tử Xuyên Tham Tinh thở dài nói: “Minh Hải. Ta cũng biết ngươi muốn báo thù mối huyết hận này. Ngươi cũng không phải là đối tượng lựa chọn thích hợp nhất. Nói về tính cứng cỏi cương nghị; ngươi không thể bằng Tư Đặc Lâm. Nói về sự quyết đoán hành động, ngươi không bằng Đế Lâm. Nói về tính ứng biến linh hoạt, ngươi cũng không bằng Tử Xuyên Tú. Lại càng không nói tới việc cầm quân đánh trận, ba người này người nào cũng hơn ngươi ngàn lần. Điều đáng tiếc là bọn họ đều bị Ma tộc bao vây, lành ít dữ nhiều. Nếu như ngươi nhất quyết không chịu nhận trọng trách này, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để một thiếu nữ như Ca San một mình gánh trách nhiệm phục quốc cho nhà Tử Xuyên sao?”.

“Điện hạ...”. La Minh Hải muốn nói điều gì đó nhưng cuối cũng không thể nói được. La Minh Hải đau khổ lắc đầu, im lặng.

Tử Xuyên Tham Tinh nhìn Ca San nói: “Ca San. Ngươi có năng lực xuất chúng, cần cù làm việc nhưng tính tình ngươi quá cương trực. Trước kia ta thường khiến ngươi cảm thấy uất ức, không phải vì ta muốn làm khó dễ cho ngươi mà ta chỉ muốn tôi luyện tính cách của ngươi nhưng không ngờ ngươi vẫn cố chấp như cũ. Ôi, sau này ta không còn cách nào che chở cho ngươi nữa. Khi sang bên Lưu Phong, ngươi phải sửa đổi tính tình của mình nếu không sau này chỉ có hại cho ngươi”.

Lời nói của Tử Xuyên Tham Tinh cực kỳ ôn tồn không phải với tư cách là Tổng trưởng của nhà Tử Xuyên dăn dạy thân tử của mình mà giống như một người cha già hiền lành đang dạy con cái mình.

Nước mắt Ca San liên tục chảy, nàng khóc không thành tiếng.

“Minh Hải, Ca San các ngươi đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn hiếm có. Ta đều không nhìn lầm các ngươi. Các ngươi cũng không khiến nhà Tử Xuyên thất vọng vì các ngươi. Ta muốn giữ lại các ngươi để trợ giúp A Ninh nhưng không ngờ...

Tử Xuyên Tham Tinh đau đớn nhắm mắt lại, những giọt nước mắt dùng đục lăn xuống gò má già nua. Ông giơ tay lên trời kêu lên đau khổ: “Liệt tổ liệt tông. Tham Tinh vô năng, gia tộc bại vong trong tay ta. Ta không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa”.

Những người xung quanh nhất thời khóc rống lên rồi đồng loạt quỳ xuống.

Hình như để đáp lại lời nói của Tử Xuyên Tham Tinh, một ánh chớp rất dài xẹt ngang bầu trời đen tối rồi biến mất sau ngọn núi ở phương trời xa xôi.

Buổi tối ngày hai mươi bảy tháng hai năm bảy trăm tám mươi tư, nhà Tử Xuyên đã trải qua một đêm đau đớn nhất trong lịch sử của mình.

Cho dù nhà Tử Xuyên đã quyết định cho La Minh Hải và Ca San cùng đi tìm nơi nương tựa ở nhà Lưu Phong nhưng tới phút cuối cùng bọn họ vẫn không thể đi được.

Quân đội Ma tộc tới quá nhanh. Vào buổi sáng thứ hai sau khi thành Đan Nhã nhặn được tin tức. Kỵ binh Ma tộc đã nhanh chóng xuất hiện xung quanh thành Đan Nhã.

Phong trần, mệt mỏi, kỵ binh Ma tộc với vẻ dơ bẩn tới mức không thể chấp nhận được thiết lập trận địa, xây dựng chướng ngại vật ở trên đường, cắt đứt con đường từ thành Đan Nhã tới Hà Khâu. Hành động này chứng tỏ quân Ma tộc vẫn e ngại viện binh tới từ Hà Khâu.

Rạng sáng ngày thứ ba, chủ lực quân đoàn thứ ba của Ma tộc đã triển khai bên ngoài thành Đan Nhã. Trên vùng đất bằng phẳng từng đạo quân màu đen lần lượt xuất hiện. Đó là toàn quân Ma tộc đang tiến lên trước. Bởi vì quân Ma tộc đã biết trong thành Đan Nhã không có binh lực bảo vệ nên lúc này chúng hoàn toàn không che giấu lực lượng của mình.

Trong ánh bình minh của buổi sáng sớm, từng hàng từng hàng cờ xí quân Ma tộc xuất hiện, quân kỳ ngũ sắc bay phấp phới trong gió giống như những dải cầu vồng, quân đội Ma tộc triển khai sang hai bên cánh như con chim khổng lồ. Đứng sừng sững, núi đao, biển kiếm dày đặc như cây rừng. Khi thoạt nhìn vào tình hình này, binh lính loài người canh giữ thành Đa Nhã sợ hãi tới mức không dám thở mạnh trước khi thế cực kỳ đáng sợ của quân đội Ma tộc.

Một bên có gần tám vạn quân Ma tộc tinh nhuệ, một bên chỉ có chưa tới năm nghìn quân loài người phòng thủ. Không riêng gì người thống soái cao nhất chỉ huy toàn cục mà ngay cả người lính cấp bậc thấp nhất đều có thể đoán được chiến quả cuối cùng.

Không tới một ngày, thành Đan Nhã cô độc. Không có viện binh, không được kẻ nào trợ giúp dưới sức ép của đại quân Ma tộc giống như một tảng đá đè lên quả trứng gà sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Tổng trưởng của nhà Tử Xuyên. Tử Xuyên Tham Tinh đứng trên thành lâu nhìn đại quân Ma tộc trong ánh nắng bình minh trên bình nguyên xa xa. Thì thào với chính mình: “Đây là trận đánh cuối cùng” Thân hình già nua của Tử Xuyên Tham Tinh ưỡn thẳng, trang nghiêm và bình tĩnh, ông không nói gì. Trong ánh mắt như có một lực lượng trấn áp kẻ khác.

Vào giây phút này không còn người nào chú tâm tới tướng mạo với một khí chất khó có thể diễn đạt thành lời của Tử Xuyên Tham Tinh khiến cho ông cao quý mà đoan chính.

Trong thời khắc cuối cùng này, rốt cuộc Tổng trưởng nhà Tử Xuyên cũng thể hiện được khí phách một đời minh quân của mình. Sự cao quý nhất của Tử Xuyên Tham Tinh chính là dũng khí và dáng vẻ bề ngoài, tư thế lẫm liệt mà oai nghiêm, vị Tổng trưởng này lâu nay vẫn được các thuộc hạ kính nể, cung kính.

La Minh Hải, Ca San, Bì Cổ, mấy thống lĩnh đứng sau Tử Xuyên Tham Tinh. Lúc này gương mặt bọn họ cực kỳ trang nghiêm, ánh mắt nghiêm nghị. Bọn họ không giống như một quan chỉ huy sắp lâm trận mà giống như sắp bước lên giàn lửa tế. Bọn họ sắp đối mặt với thời khắc trang nghiêm nhất trong lịch sử, chứng kiến thời khắc cuối cùng của một đế quốc hùng mạnh ba trăm năm qua cuối cùng tất cả biến mất cùng với bọn họ.

Ngay lúc này cái chết và đao kiếm của quân Ma tộc hoàn toàn không có ý nghĩa gì với bọn họ. Bọn họ dựa vào linh hồn của mình mà sinh tồn tư tưởng của bọn họ giống như bầu trời lúc hoàng hôn. Cực kỳ vững vàng và điềm tĩnh.

Con người ta không thể chống lại cái chết nhưng con người ta có thể lựa chọn cách để chết: cao quý hay ti tiện. Tất cả chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ.

Dưới sự thúc đẩy của bọn họ, tinh thần của quân trấn giữ thành lập tức trấn tĩnh trở lai. Trên tường thành Đan Nhã bao phủ một bầu không khí hào hùng khác thường. Một tình cảm cao quý mà vĩ đại lan tràn trong tâm hồn mọi người. Lúc này cái chết không còn đáng sợ đối với bọn họ nữa.

Trước khi tấn công. Ma tộc cử một sứ giả vào trong thành. Hắn bị giải tới trước mặt Tử Xuyên Tham Tinh. Khi biết ông già với sắc mặt bình thản trước mặt là thủ lãnh cao nhất của gia tộc Tử Xuyên, ngay cả tên lính Ma tộc kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược cũng bị khí phách của ông chinh phục, thái độ của hắn trở nên cung kính, lễ phép hơn rất nhiều.

Giọng nói của tên sứ giả lắp bắp. Hắn nói rằng quân đoàn thứ ba Ma tộc đã hoàn thành việc bao vây thành Đan Nhã, cắt đứt tất cả nguồn viện binh tới từ bên ngoài. Loài người tuyệt đối không có hy vọng thắng lợi. Mặc dù hai bên giao chiến đã lâu nhưng quân Thần tộc hoàn toàn không thù hận Tham Tinh điện hạ, chỉ cần quân trấn thủ thành Đan Nhã đồng ý buông vũ khí đầu hàng. Thân tộc tình nguyện tặng cho Tham Tinh điện hạ danh hiệu thượng khách, trong khi đó bá quan văn võ đi theo Tham Tinh điện hạ, không một ai bị hại tính mạng, cũng như bảo đảm được gia sản của mình.

Tử Xuyên Tham Tinh kiên nhẫn nghe sứ giả Ma tộc nói xong, ông gật đầu, bình tĩnh nói: “Vậy hãy bảo Diệp Nhĩ Mã phóng ngựa lại đây. Hãy đưa vị tiên sinh này xuống dưới”.

Tên lính Ma tộc cúi người thật sâu rồi quay người đi xuống dưới.

Mặc dù với trí tuệ kém còi của hắn có thể khó hiểu câu “Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành” nhưng thái độ bình tĩnh, vững vàng của ông già đó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn. Hắn mơ hồ có cảm giác rằng ngoại trừ những con người lão luyện giết người như ngóe trong bộ tộc của hắn ra còn có một cách khác để biểu đạt lòng dũng cảm và khí phách của mình.

Diệp Nhĩ Mã không có gì bất ngờ khi nhận được tin tức là loài người không chịu khuất phục.

Từ khi Thần tộc đánh từ vực Ngõa Luân tới thành Đan Nhã, ngoại trừ Mã Duy ra, rất ít khi chúng thấy các tướng quân nhà Tử Xuyên tự nguyện đầu hàng, huống chi bây giờ là Tổng trưởng nhà Tử Xuyên...

Diệp Nhĩ Mã vẫn muốn cố gắng hết sức nghĩ cách bắt sổng đối phương. Một Tổng trưởng nhà Tử Xuyên còn sống có ích hơn nhiều so với một xác chết. Diệp Nhĩ Mã có thể dùng người này để ra lệnh cho các nơi còn chống cự buông vũ khí.

Một khi Tử Xuyên Tham Tinh chết trận sẽ kích thích lòng thù hận của quân dân Tử Xuyên. Nhà Tử Xuyên sẽ tiến cử Tử Xuyên Trữ đang trấn thủ Đế Đô đảm nhiệm vai trò Tổng trưởng nhà Tử Xuyên tiếp tục lãnh đạo cuộc chiến đấu.

Diệp Nhĩ Mã lập tức ra lệnh: “Sau khi phá thành, quân ta tuyệt đối không được làm tổn thương Tử Xuyên Tham Tinh... Nhất định phải bắt sống người này”.

Cũng trong thời khắc này. Tử Xuyên Tham Tinh đã căn dặn Bì Cổ: “Ta đã chuẩn bị thanh chùy thủ có độc dùng cho thời khắc cuối cùng nhưng nếu ta không kịp ra tay, ngươi hãy giúp ta ra tay. Ta tuyệt đối không để bị Ma tộc bắt sống”.

Lúc này vị Thống lĩnh cấm quân giống như bừng tỉnh khi bị dội một gáo nước lạnh, ông trầm ngâm nói: “Điện hạ, chỉ sợ vi thần không thể làm việc này. Nếu như tên lính Ma tộc thứ nhất có thể tiến tới bên cạnh người thì e rằng lúc đó vi thần đã chết rồi”.

Tử Xuyên Tham Tinh chỉ thở dài, không nói câu nào nữa.

Lúc này một tên sĩ quan đi lên tường thành, nói nhỏ câu gì đó vào tai La Minh Hải.

La Minh Hải thoáng tái mặt sau đó ông ta bước nhanh tới chỗ Tử Xuyên Tham Tinh, nói nhỏ: “Điện hạ, có một tin xấu. Người của chúng ta phái tới Đế Đô đã bị Ma tộc chặn lại. Chiếu thư truyền ngôi ngài đích thân viết cho Trữ điện hạ không có cách nào chuyển tới tay Trữ điện hạ”.

Tử Xuyên Tham Tinh chỉ thoáng cau mày một cái rồi khôi phục vẻ bình thường.

“Vậy cũng không còn cách nào khác nhưng A Trữ chính là người thừa kế duy nhất của nhà Tử Xuyên... Nó nhất định tiếp nhận chuyện kinh thiên động địa này. Ta làm chiếu truyền ngôi cũng chỉ đề phòng vạn nhất mà thôi. Có thể chuyển tới tay A Trữ là tốt nhất mà không chuyển được cũng không sao cả. Khi bên Đế Đô biết tin thành Đan Nhã thất thủ. Quân đội nhất định sẽ đề cử A Trữ”.

Nhưng Tử Xuyên Tham Tinh đã kìm nén không nói ra một câu nữa: “Nếu như Tư Đặc Lâm hay Tử Xuyên Tú trấn thủ Đế Đô với A Trữ ta mới thực sự yên tâm”.

Tư Đặc Lâm là người trung thành mà tận tâm trong khi đó Tử Xuyên Tú mặc dù là người giảo hoạt, giỏi ứng biến nhưng hắn chính là người bạn thanh mai trúc mã của Tử Xuyên Trữ. Hắn tuyệt đối không thể gây ra chuyện bất lợi đối với Tử Xuyên Trữ. Từ đầu tới cuối người cùng với Tử Xuyên Trữ không phải là hai người kia mà là Đế Lâm. Tuy Đế Lâm tài năng quân sự xuất chúng nhưng sự hung tàn và dã tâm của hắn cùng chẳng kém gì so với tài năng của mình.

Tử Xuyên Tham Tinh rất lo lắng là sau khi tin tức ông chết trận lan ra khắp nơi, không một ai còn có thể kìm chế Đế Lâm, Tử Xuyên Trữ người kế vị nhà Tử Xuyên sẽ trở thành một con rối trong tay viên tướng ngang ngược kia.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<