← Hồi 043 | Hồi 045 → |
Ngày 15 tháng 1 năm 780, Lỗ Đế quân đoàn ở Nguyệt Lượng loan hội chiến đồ sát hơn mười vạn quân đội Tử Xuyên gia. Ngày 17 tháng 3 một năm sau, bọn chúng bị báo ứng.
Trong trận này, có sáu vạn năm ngh́n ma tộc quân tham chiến, th́ hết 5 vạn 3 ngh́n tên trận vong. Tám ngh́n tên bị bắt sống, 4 ngh́n tên chạy trống. Tổng tự lệnh ma tộc quân là Lỗ Đế đào vong, đầu năo của Minh Tư Khắc trú quân chiến tử. Đắc Á tổng đốc Nhạc Vân chiến tử, Đỗ Toa tổng đốc Diệp Nhĩ Kha chiến tử.
Kinh qua trận chiến này, bộ phận lực lượng quân sự của ma tộc lớn nhất ở các tỉnh khu ở trung bộ Viễn Đông bị triệt để tồi hủy. Điều này tuyên cáo quân khởi nghĩa ở sáu hành tỉnh trung bộ Viễn Đông từ đây không c̣n địch thủ nào có thể chống lại.
Quân khởi nghĩa đạt được thắng lợi cực lớn, nhưng họ cũng trả cái giá đắt tính bằng máu. Tám vạn chiến sĩ các tộc của Viễn Đông anh dũng cống hiến sinh mệnh của ḿnh. Tại các khu hoang dă bên ngoài Khoa Nhĩ Ni thành, chiến trường đầy thi sơn huyết hải đáng sợ vô cùng. Thi thể chồng chất như núi, không khí tán phát mùi máu tanh nồng nặc. Trên chiến trường huyết lưu thành ḍng, một quân đoàn hắc y kỵ binh an tĩnh liệt đội đứng thẳng, đội ngũ giống như một khối sắt thép, im ĺm một phiến, chỉ nghe tiếng gió đêm thổi khiến đại kỳ phất phần phật.
Những sĩ binh xà tộc, bán thú nhân, long nhân kính úy nh́n họ. Hội nay, đại công thần lớn nhất trong thắng lợi của cuộc hội chiến này chính là họ. Tất cả con người có mắt đều lầm rầm nói thế, và trong ḷng đang hoài nghi: Ở đâu ra một cánh quân như thế này?
Bọn họ không dám bước đến hỏi. Trên người của những nhân loại này có khí chất rất khác so với nhân loại b́nh thường: băng lănh, kiên cường, trầm mặc, gây cảm giác băng lạnh và bén ngót giống như gió đao vậy, khiến người nh́n vào là rùng ḿnh lạnh ót.
Chú tạo nên họ phảng phất như không phải là thân khu bằng máu thịt, mà là sắt và thép. Không cần động thủ đối chiến, chỉ đơn giản đối diện họ cũng khiến cho người ta cảm thấy họ có thực lực thật đáng sợ. Nh́n họ, tướng lĩnh Viễn Đông mới tĩnh ngộ: quân đội do máu thịt tổ thành không ngờ lại cường đại đến mức này! Nếu so ra, quân đội của họ chỉ đơn giản dùng nhân số tỏ thành như vậy căn bản là khác xa một trời một vực.
Các tướng lĩnh Viễn Đông th́ thầm với nhau: "Làm sao vây giờ? Ai lên giao thiệp với họ đi?" Mọi người đùn đẩy cho nhau, vạn nhất đám nhân loại không rơ mục đích đến đây đó đột nhiên trở mặt động thủ giết họ, th́ chết quá oan uổng rồi.
Tử Xuyên Tú cười cười, dẫn đầu mọi người đến trước trận địa hắc y kỵ binh. Một tiếng ho cất lên: 'Chào" sang sảng, hàng vạn kỵ binh đồng thời rút đao, giơ khỏi đầu, toàn là màu xanh lam đẹp mắt.
Đầu lĩnh xà tộc Tác Tư co gị mà chạy. Đầu lĩnh ải nhân Lỗ Tá té ngồi xuống đất. Tinh linh quái đại biểu trợn đứng tṛng mắt, nhanh chóng ngất đi. Mấy bán thú nhân lập tức bước tới thủ trước người Tử Xuyên Tú. Bố Lan đứng trước nạt: "Các ngươi muốn làm cái ǵ?"
Tiếp đó mọi chuyện xảy ra khiến tất cả người ở đương trường đều sững sờ: các kỵ binh đua nhau xuống ngựa, quỳ một chân hành lễ về phía họ, sau đó nhảy người lên ngựa, giơ đao qua đầu, đứng bất động như tượng.
"Tham kiến đại nhân!" Kỵ binh chợt hô cao giống như sấm gầm giữa lưng chừng trời.
Tử Xuyên Tú bước ra khỏi hàng, đối diện với trận liệt đen ngh́n nghịt, lớn giọng hồi đáp: "Các huynh đệ, làm đẹp lắm! Cực khổ rồi!"
"Đại nhân cực khổ rồi!" Các kỵ binh đồng thanh hồi đáp, đồng thời kết thúc lễ tiết, thu đao, động tác chỉnh tề đẹp mắt vô cùng.
"Không cần phải lo, " Tử Xuyên Tú giới thiệu cho các tướng lĩnh Viễn Đông: "Đây là bộ hạ của ta." Mặt gă hiện nụ cười đầy sự tự hào, chỉ vào ngọn cờ đón gió trên khoảng không của đội ngũ: 'Đó là quân đội của ta, Tú tự doanh - cờ xí rơ ràng là viết như vậy, các ngươi không nh́n thấy sao?"
Nh́n cái chữ vẽ nghệch ngoạc như quỷ vẽ bùa trên cờ xí, các tướng lĩnh Viễn Đông đều càu nhàu: "Ai mà nh́n hiểu được chứ a!"
Nh́n bộ dạng cả kinh của tướng lĩnh các tộc như thế, Tử Xuyên Tú cười thầm, nhưng rồi cao giọng hỏi: "Trưởng quan dẫn đầu ở đâu?"
Trong đội ngũ kỵ binh, ba viên tướng lĩnh tung ngựa ra khỏi hàng, thay phiên hành lễ: 'Đệ nhất sư đoàn trưởng quan La Kiệt tham kiến Tú Xuyên đại nhân!"
"Đệ nhị sư đoàn trưởng quan Minh Vũ, tham kiến Tú Xuyên đại nhân!"
"Trưởng quan sư đoàn trực thuộc Bạch Xuyên, tham kiến Tú Xuyên đại nhân!"
"Bẩm báo đại nhân, Tú Tự doanh đến tăng viện, thỉnh chỉ kỳ!" Giọng nam trầm hồn hậu của La Kiệt giống như đánh trống chầu, truyền cực kỳ xa.
Tử Xuyên Tú ngồi trên ngựa, biểu t́nh đầy vẻ vừa ư quan sát trận liệt kỵ binh chỉnh tề, ḷng cũng tràn trề vui sướng. Đây là quân đoàn tinh nhuệ do một tay hắn kiến tạo. Không phải là loại ô hợp khi xưa, càng không phải là dân quân tổ hợp lại vội vàng, mà là đoàn hùng sư ḱnh lữ ai ai cũng thân thủ bất phàm, kinh qua sự huấn luyện nghiêm cách và khảo nghiệm trui rèn mà thành. Trong toàn thế giới này, họ có thể xưng là đội thiết quân phiêu kỵ nhất lưu, nếu so với thiết quân của Lưu Phong Sương e là không thua kém ǵ. Mười năm mài một kiếm, bọn họ có thực lực kiên cường thông qua thực chiến hôm nay đă được nghiệm chứng đáng sợ. Và sau này, không cần hoài nghi, hắn sẽ dựa vào họ mà nam chinh bắc chiến, cùng tranh bá thiên hạ với ma tộc!
Hắn nh́n lại các tướng lĩnh Viễn Đông đang há hốc mồm, ḷng cười thầm. Binh sĩ bán thú nhân tuy cường hăn, nhưng dù sao cũng không phải là thân vệ bộ đội của hắn. Muốn đánh thiên hạ, cần phải có quân đội tuyệt đối trung thành phục vụ cho ḿnh hắn. Nếu không, bất kể hắn trả giá thế nào, nỗ lực ra sao, có quan chức xưng hào dễ nghe thế nào, th́ toàn bộ đều là của quân khởi nghĩa của các chủng tộc Viễn Đông, và hắn thủy chung là một "Khách khanh" mà thôi.
Nếu như Bố Đan trưởng lăo có thể nhậm mệnh cho hắn, ở xa xa nơi Vân Tỉnh kia y chỉ cần một miếng giấy nhỏ, cũng đồng dạng miễn đi chức vị của hắn. Thứ tư vị luôn chịu sự sai khiến của người, ngày trước ở Tử Xuyên gia hắn đă nếm trải quá nhiều. Muốn kiến lập thế lực Viễn Đông thuộc về hắn, mọi người đều phục tùng tuyệt đối là không có khả năng. V́ thế cần phải phải có thật lực chân chính của ḿnh. Và có Tú Tự doanh đến, hắn đă có thể coi là chân chính nắm quyền không chế quân đội Viễn Đông.
Đêm hôm đó, trăng ngă về tây, các lộ quân đoàn đă hoàn thành dọn dẹp chiến trường. Trên b́nh nguyên thỉnh thoảng vang lên tiếng ngựa hí, từng đoàn binh mă mới khải hoàn chia nhau từ các nơi trở về doanh địa. Từng lớp từng lớo tù binh ma tộc bị giải trừ vũ trang được Bố Lạp thống soái các bán thú nhân chiến sĩ canh giữ.
"Điện hạ!" Bố Lạo bước tới thỉnh ư Tử Xuyên Tú: "Xin hỏi điện hạ, đám tù binh ma tộc này chúng ta xử lư thế nào? Số lượng quá nhiều, có gần cả vạn!"
Tử Xuyên Tú ngẩn ra. Hắn c̣n chưa nghĩ ra vấn đề này. Hắn thủng thẳng đáp: "Trước hết nhốt lại, phái một đoàn đội canh giữ chúng, có thể sau này chúng ta phải chuyên môn xây dựng một chiến phu doanh rồi. Ai, bảo chiến sĩ đừng loạn sát, nô lệ ma tộc rất đáng tiền đó."
Trong các tướng lĩnh bên cạnh, có người đề nghị: "Điện hạ, chúng ta hay là đem toàn bộ ma tộc vương quốc biến thành chiến phu doanh đi!"
Các tướng lĩnh máu nhuộm chiến bào đều cười lớn. Tử Xuyên Tú cũng cười. Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, nụ cười thu lại, nói với Bố Lạp: "Ra lệnh xuống dưới, chúng ta không tiếp thụ bộ binh đ̣an số 65 và 71 của ma tộc đầu hàng. Nhắc các chiến sĩ, phàm là gặp binh sĩ của hai chi quân đội này, giết không tha!" Trong ḷng hắn thầm cảm khái: "Duy Lạp, thật đáng tiếc, ngươi không thể tự tay phục thù rồi..."
Bố Lạp thần t́nh nghiêm túc, đứng thẳng ứng lệnh: "Dạ, điện hạ!" Y do dự một chút, khẽ nói: "Như vậy Duy Lạp huynh đệ có thể nhắm mắt rồi, nguyện Áo Địch đại thần phù hộ cho anh linh của huynh ấy!"
"Điện hạ, " Bán thú nhân Bố Sâm đến báo cáo: "Quân phụ trợ nhân loại của ma tộc không hề tham chiến hôm nay cử đại biểu đến thỉnh cầu gặp thủ lĩnh tối cao của chúng ta." Y hạ giọng: "Quân đội bọn chúng hiện c̣n bảo tŕ vũ trang. '
Tử Xuyên Tú ngẩn đầu, ngước nh́n sườn núi phía nam vẫn c̣n rực ánh đuốc. Đó chính là phương trận của quân nhân loại phụ trợ trong ma tộc quân.
Trong đại chiến hôm nay, bọn họ không hề tham chiến, ắt là muốn quan sát thời cơ, xem bên nào mạnh hơn. Từ cảm t́nh cá nhân, Tử Xuyên Tú rất khinh loại hành vi cỏ mọc bờ tường này. Và cũng v́ thế mà mừng thầm. V́ trong đại chiến hôm nay, thắng thua chỉ mỏng manh như đường chỉ. Nếu như đám nhân loại đó cố sống cố chết đứng về phía ma tộc, và bán thú nhân phụ trợ trong ma tộc quân không kiên quyết binh biến, th́ hươu chết về tay c̣n rất khó nói.
Hắn hỏi Bố Sâm: "Bọn chúng có yêu cầu ǵ?"
Bố Sâm lắc đầu: "Bọn chúng không nói, chỉ đề xuất muốn gặp thủ lĩnh của chúng ta."
Tử Xuyên Tú gật đầu, Bố Sâm lui xuống. Tử Xuyên Tú phất tay gọi Bạch Xuyên, nhỏ giọng nói mấy câu. Bạch Xuyên lĩnh mệnh đi ngay.
Chẳng mấy chốc, mấy quân quan nhân loại trong chế phục ma tộc được Bố Sâm dẫn đến trước mặt Tử Xuyên Tú. Bên cạnh hắn là hai hàng vệ binh Tú Tự doanh đứng thẳng như hai hàng bút, cầm đuốc sáng bừng. Bị sự uy nghiêm này chấn nhiếp, thần t́nh của các quân quan đó có điểm kinh hoàng.
Bọn họ vừa rồi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá tŕnh tác chiến, tận mắt chứng kiến ma tộc quân đoàn cường đại bị tan ră như thế nào trước sự chém cuồng giết loạn của đội kỵ binh thần bí này. Nếu như đối phương trở mặt, chỉ cần một đợt xung kích đă đủ khiến cho đội quân phụ trợ nhân tâm bàng hoàng toàn quân bị diệt rồi, chưa kể đến mấy chục vạn quân đội bán thú nhân kế bên nữa.
Bọn họ ngó nghiên, nh́n đám bán thú nhân và vơ sĩ của nhân loại hổ thị đam đam, không biết rốt cuộc ai là lănh tụ của nghĩa quân.
Mọi người đều đứng, chỉ có một nhân loại mặc giáp nghẹ là ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu cúi thấp, đối với sự xuất hiện của họ chẳng có cảm giác ǵ.
Phía sau y là biển cờ nghênh gió phất phới của Viễn Đông quân đoàn. Trước mặt y là đáp cờ xí của ma tộc đầy máu, ắt là chiến lợi phẩm của hôm nay. Những vệ binh nhân loại khải giáp sáng ngời, bán thú nhân hộ vệ khôi ngô cao lớn, xà tộc chiến sĩ thần t́nh hung ngoạn, long nhân binh sĩ trầm mặc cương nghị, tướng quân các tộc uy phong lẫm lẫm giống như muôn vàn v́ sao quây quanh ngôi sao lớn nhất- vị nhân loại ngồi ở giữa - với thần t́nh cung kính vô cùng.
Các quân quan như đang ở trong mộng, mắt trợn miệng há hốc. Thống soái của mấy chục vạn quân đội Viễn Đông, vị chung kết tiêu diệt Lỗ Đế quân đoàn, lĩnh tụ Quang minh vương uy danh hiển hách của quân khởi nghĩa... không ngờ lại là thanh niên văn nhă ốm yếu thế này?
Ngay từ cái nh́n đầu tiên, bọn họ đồng thời có một cảm giác, đó là khí chất của người này không tầm thường. Y tuy ngồi đó, thân h́nh thẳng tấp, nhưng cấp cho người cảm giác mệt mỏi, thân h́nh sơ xác, tịch mịch.
Không biết v́ sao, trên chiến trường giết chóc đầy máu thế này lại gặp phải con người như vậy. Nó giống như giữa trời mùa hè oi bức từ từ được một cơn gió mát thổi qua, khiến cho tâm linh bị ch́m đắm trong huyết tanh đột nhiên b́nh ḥa trở lại.
Tử Xuyên Tú ngẩn đầu, nh́n bọ họ, ánh mắt trong veo sáng ngời, cười cười: "Khổ cho các vị rồi."
Các quân quan lúng ta lúng túng, mặt đỏ hồng, nói không ra lời. Suốt cả ngày, quân phụ trợ nhân loại chưa từng bắn một mũi tên, chỉ đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, có ǵ khổ mà nói chứ? Nhưng bọn họ không thể khẳng định đối phương đang trào phúng, nhân v́ trên mặt hắn hiện nụ cười rất thân thiết, ngữ điệu ôn ḥa. Tuy hắn rất không lễ mạo, ngồi xếp bằng nói chuyện với người, nhưng không ai cảm thấy thái độ của hắn là kiêu ngạo, ngược lại cảm thấy đó là sự t́nh đương nhiên. Khí chất lẫm liệt của hắn phảng phất như trời sinh ra là được cho dẫn đầu chúng nhân rồi.
Bán thú nhân Bố Sâm ở bên cạnh nhắc nhở: "Vị này là Quang Minh vương điện hạ, lĩnh tụ tối cao của chúng ta."
Quân quan nhân loại như tỉnh từ cơn mộng, đua nhau kính lễ. Tử Xuyên Tú chỉ nhẹ gật đầu, coi như đă đáp lễ vậy. Hắn cố ư biểu hiện ngạo mạn một chút, trước hết dùng khí thế trấn áp đám cỏ mọc bờ tường lắc lư bất định này, như vậy mới dễ cùng bọn chúng giao thiệp.
Quân quan nhân loại chia nhau giới thiệu thân phận của ḿnh. Bọn họ tổng cộng có ba người, đều ở cấp bậc sư đoàn trưởng, một tên là Lư Lặc, một tên Mai La, người c̣n lại là Đỗ Á Phong. Tử Xuyên Tú có vẻ chậm răi vô cùng, từ tốn hỏi: "Ba vị chức vụ là sư đoàn trưởng, lúc c̣n ở Tử Xuyên gia, cấp bậc của các vị chắc đều là kỳ bổn hết phải không?"
Ba người biến hẳn sắc mặt, Tử Xuyên Tú hỏi lời đó đă động chạm đến vết thương sâu thẫm trong ḷng họ. Một khi đă là phản nghịch, vĩnh thế không thể phiên thân.
Đỗ Á Phong sư đoàn trưởng hàm hồ nói: "Chúng tôi sau sự biến Viễn Đông rồi mới nhậm chức, vốn không phải là kỳ bổn..."
"Vậy à? Vậy ai đề bạt các vị? Lôi Hồng phó thống lĩnh? Hay là ma tộc chủ tử của các vị?" Tử Xuyên Tú mĩm cười, nhưng lời nói của hắn như từng mũi châm đâm sâu vào tâm đầu của các quân quan này, ngay các quân quan của Tú Tự doanh bên cạnh nghe cũng biết sắc. La Kiệt nháy mắt ra hiệu cho Bạch Xuyên: "Đại nhân gây hấn liên tục với chúng, xem ra là định trở mặt với chúng rồi, chúng ta phải chuẩn bị động thủ cho tốt."
Sắc diện của các quân quan đó biến đổi liên tục, hết xanh lại trắng. Mai La trầm mặt, Lí Lặc tức giận gay gắt: "Con rùa đen mới làm việc cho ma tộc! Đừng cho rằng chúng ta sống sung sướng ǵ!" Đỗ Á Phong ở phía sau kéo kéo y phục y liên tục, nhưng Lư Lặc vẫn cứ nói: "Có bản lănh th́ cứ giết sạch chúng ta đi cho xong, hà tất phải làm nhục người như thế! Đến mức này, chúng ta là bị bức bất đắc dĩ mà thôi! Ma tộc coi thường chúng ta, gia tộc muốn giết chúng ta, ngay cả đám nhà quê Viễn Đông cũng chẳng coi chúng ta ra ǵ! Cái khổ của chúng ta ai có thể biết được chứ?"
Tử Xuyên Tú cười nhẹ: "Có ǵ mà khổ chứ? Nói ra nghe thử."
"Ph́!" Người tên Lư Lặc đó phun một băi nước bọt: "Lăo tử chẳng thèm nói với tên tiểu quỷ ngươi! Ngươi biết cái *** mẹ ǵ!"
"xoạt" một tiếng nhẹ, các vệ binh Tú Tự doanh chung quanh đồng thời rút đao, chỉnh tề đến nổi chỉ có một tiếng động. Một đám đao quang đẹp mắt chói ḷa. Mọi con mắt đều nh́n về Tử Xuyên Tú: chỉ cần hắn gật đầu, hoặc là một ánh mắt, th́ bọn họ sẽ phóng tới chém tên gia hỏa vô lễ này nát như tương.
Tử Xuyên Tú mỉm cười lắc đầu.
Binh sĩ cùng thu đao, Đỗ Á Phong thở dài, chỉ cảm thấy mồ hôi đă ứa ra uớt hết lưng áo. Y vội lên tiếng giải vây: "Quang Minh điện hạ, ngài đại nhân đại lượng, đừng tính toán với người thô tục. Nếu như điện hạ có hứng thú đối với chuyện này, hăy để tôi nói vậy.
"Sự t́nh phải tính từ sự biến năm 779 nói đi. Lúc đó, mấy tên chúng tôi chỉ có chức vụ tiểu kỳ vũ sĩ, mỗi người cầm đầu một đại đội, thuộc về bộ hạ của Lôi Hồng. Giữa tháng ba năm 779, đế đô mở hội nghị quân quan từ cấp kỳ bổn trở lên, Ca Ứng Tinh đại nhân ứng mệnh về đế đô, trước khi đi mệnh lệnh va vị phó thống lĩnh kiên thủ cương vị, chuẩn bị binh mă ứng biến bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Ba vị phó thống lĩnh đó phân biệt là phó tư lệnh Viễn Đông quân đoàn Lôi Hồng, Tham mưu trưởng La Ba, c̣n có tư lệnh trấn thủ Ngơa Luân yếu tắc Lâm Băng đại nhân..."
Tử Xuyên Tú ngắt lời y: "Ngươi không cần phải nói lại từ đầu, tiếp theo đó là sự kiện ở đế đô phải không? Những cái đó ta đều biết hết rồi, ta chỉ muốn biết, các ngươi v́ sao lại dám hạ độc thủ với thượng ti Ca Ứng Tinh của ḿnh? Lúc đó rốt cuộc đă xảy ra chuyện ǵ?"
Bạch Xuyên và La Kiệt đưa mắt nh́n nhau. Hai người không hề ngờ là vị Viễn Đông thống lĩnh đă tạ thế đó đối với Tử Xuyên Tú có ảnh hưởng sâu sắc đến tŕnh độ như vậy. Sự t́nh đă trải qua hai năm rồi, thế sự biến chuyển trời đất lật tung, mọi chuyện đă tiêu tan hết rồi, nhưng Tử Xuyên Tú vẫn y như cũ không ngừng truy tra chân tướng cái chết của Ca Ứng Tinh. Bạch Xuyên nh́n mấy quân quan nhân loại ấy, nhịn không được muốn vuốt mồ hôi thay cho họ. Nếu như ba người này có tham gia sự kiện năm xưa, muốn sống mà trở về e rằng rất khó.
Lư Lặc căm phẩn nói: "Lúc đó chẳng ai sẽ nghĩ là sẽ hạ độc thủ với Ca đại nhân, ai nghĩ đó là mẹ chó nuôi thành! Chúng ta căn bản không..."
Đỗ Á Phong kéo giật y lại: 'Đủ rồi! Hăy để ta nói!" Y nh́n Tử Xuyên Tú, ngữ khí ḥa hoăn: 'Quang Minh điện hạ. Ngài không phải là người của Tử Xuyêngia, chúng tôi không cần thiết phải gạt ngài. Chúng tôi hôm nay bị dồn đến mức này, đă có thể nói là vô sỉ lắm rồi. Nhưng năm xưa chúng tôi dù sao cũng là quân quan của gia tộc đường đường, có thế nào đi chăng nữa cũng không dám làm nghịch phạm thượng, huống chi là đối với Ca Ứng Tinh đại nhân.
"Nửa đêm hôm đó, đột nhiên có quân hiệu khẩn cấp vang lên. Chúng tôi đầu váng mắt hoa bị triệu tập hết lại. Lôi Hồng phó thống lĩnh cấp cho chúng tôi huấn thoại, nói đế đô phát sinh phản loạn, Ca Ứng Tinh đại nhân đang khẩn cấp triệu tập chúng tôi bí mật tiến về đế đô cần vương cứu quốc! Lúc đó t́nh h́nh khẩn trương phi thường, nơi đâu cũng truyền lời đồn là Dương Minh Hoa muốn mưu phản làm loạn cướp ngôi, hơn nữa lời này lại được trưởng quan trực tiếp của chúng tôi, người phó của Ca Ứng Tinh đại nhân, Lôi Hồng đại nhân tận miệng nói, th́ ai lại đi hoài nghi? Chúng tôi ngay đêm đó khẩn cấp xuất phát, ba vạn người lén rời khỏi Ngơa Luân." Khi đến vùng Hoàng thạch sơn, ở trên truyền xuống mệnh lệnh, nói có một đội phản quân của Dương Minh Hoa mặc chế phục quân đội Viễn Đông chúng tôi, mang cờ xí của Ca Ứng Tinh đại nhân, mạo xưng đội thân vệ của Ca Ứng Tinh đại nhân đến định đánh lén Ngơa Luân yếu tắc.
"Chúng tôi nghe xong vô cùng tức giận, phản quân đáng chết, không ngờ dám sử dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy! Lôi Hồng nói với mọi người: không được manh động, chúng ta mai phục lại, xuất kỳ bất ư giết chúng." Toàn bộ chúng tôi mai phục ở một sơn khu, vừa nh́n ra th́ lộ binh mă đó quả nhiên mang cờ xí của Ca Ứng Tinh đại nhân của chúng tôi, mặc chế phục Viễn Đông quân. Không chờ họ rời khỏi sơn khu, Lôi Hồng ra lệnh, chúng tôi cố sức phóng tên, kết quả...."
Y ảm đạm lắc đầu, Lư Lặc đấm một quyền xuống đất đánh "Phanh", cát bụi bay đầu. Mai La ở bên kia năy giờ không nói một lời th́ nước mắt lưng tṛng.
"Sau đó chúng tôi biết đă phạm sai lầm, bốn quân quan ở mức kỳ bổn tự sát đương trường, toàn doanh địa khóc thành một đoàn. Đáng chết, tên Lôi Hồng đó cũng đang khóc. Hắn nói bản thân cũng bị người hăm hại, người ta dùng tin tức giả để lùa y. Kẻ hăm hại hắn chính là Lâm Băng và La Ba hai phó thống lĩnh. Hắn khóc đến thương tâm, ngay cả cọp thấy cũng rơi nước mắt. Kết quả là chúng tôi lại lần nữa tin hắn, khởi binh đối kháng với Lâm Băng và La Ba hai vị đại nhân. Đương nhiên, cũng có người không tin, chỉ Lôi Hồng mắng: 'phản tặc', nhưng những người đó sau bị Lôi Hồng và thân tín giết chết hết."
"Những quân quan trung cấp của chúng tôi như đi trong mộng, thật lâu sau đó chúng tôi mới biết chân tướng, nhưng đến lúc đó th́ đă muộn rồi. Lôi Hồng nói với chúng tôi, trên tay các ngươi đă có máu của người của ḿnh, gia tộc không c̣n có thể tha cho các ngươi được nữa. Quay đầu là tử lộ, hay là theo ta cùng chiến đấu thôi, nói không chừng c̣n t́m được đường sống! Chúng tôi cũng tham sanh úy tử, lúc đó không c̣n đường nào để đi, chỉ đành đă sai rồi tiếp tục sai nữa..." Y cúi đầu, không nói tiếp được nữa.
Toàn trường im phăng phắc. Theo trực giác, Tử Xuyên Tú biết họ nói thật. Bí mật u mê d́m sâu trong đầu cuối cùng cũng được giải. Và do một người tận tay tham gia kẻ lại, hắn biết vụ phản loạn năm xưa phát sinh như thế nào, trong ḷng sôi sục, nhưng biểu hiện th́ b́nh tĩnh như bất kỳ lúc nào.
"Vậy, các vị đến gặp ta có ǵ chỉ giáo nào?"
Mấy quân quan đưa mắt nh́n nhau, cuối cùng vẫn Đỗ Á Phong lên tiếng: "Điện hạ, chúng tôi muốn đến thỉnh cầu với ngài vài sự t́nh. Thứ nhất, hôm nay quân đội của chúng tôi không hề đối địch với ngài, hi vọng ngài có thể cho phép chúng tôi an toàn li khai."
Tử Xuyên Tú kinh ngạc đáp: "Các ngươi đương nhiên có thể đi a! Không ai ngăn cản các ngươi!"
"Đạ tạ điện hạ ban ân, chỉ là các lộ quân đoàn dưới trướng ngày đang truy kích ma tộc hội binh, c̣n có các đội du kích cũng đang ngăn chặn ma tộc bại binh. Chúng tôi la một khi đụng phải bọn họ, sẽ phát sinh hiểu lầm hay xung đột ǵ đó. Chúng tôi muốn thỉnh cầu điện hạ ngài cấp phát cho chúng tôi thủ lệnh hay giấy thông hành, cho phép chúng tôi có thể chứng minh với các lộ quân hay đội du kích bộ hạ của ngài."
Tử Xuyên Tú gật đầu: 'Cái đó không thành vấn đề."
Đỗ Á Phong mặt lộ vẻ hân hỉ: "Đa tạ điện hạ! Sự t́nh thứ hai là, trong số xe hậu cần mà điện hạ tịch thu được có một phần trang bị và vật tư thuộc cánh quân của chúng tôi, chúng tôi muốn thỉnh điện hạ khai ân trả lại cho chúng tôi."
Tử Xuyên Tú trầm ngâm một chút: "Vật tư trong đội xe đều là tài phú mà ma tộc bóc lột từ các vùng mà có, thuộc về dân chúng Viễn Đông, không thể cấp cho các ngươi. Nhưng ta có thể trích một phần lương thực trong đó cấp cho các ngươi, nếu tiết kiệm đủ các ngươi ăn trên đường."
Tuy yêu cầu không thể thỏa măn hoàn toàn, nhưng mấy quân quan nhân loại đă vô cùng măn nguyện rồi. Họ cảm thấy vị Quang Minh vương này tuy có điểm chanh chua khắc bạc, nhưng dù sao vẫn thông t́nh đạt lư. Đỗ Á Phong khom người cúi chào: "Đa tạ điện hạ, chúng tôi đa tạ điện hạ!" Ngay cả Lư Lặc nhất mực căm phẫn bất b́nh cũng nói mấy câu "Đa tạ".
"Nhưng mà, " Tử Xuyên Tú hỏi: "Các ngươi định đi đâu?"
Mấy quân quan đối mắt nh́n nhau. Đỗ Á Phong cười khổ: "Điện hạ, hai vạn người của chúng tội hiện giờ không có chỗ nào có thể đi, chỉ c̣n cách về phía ma tộc thôi. Thỉnh yên tâm, nếu như lần sau có gặp ngài, chúng tôi sẽ không làm địch với ngài, ma tộc không đáng cho chúng tôi bán mạng."
Tử Xuyên Tú cười điềm đạm: 'Sẽ không có lần sau. Các ngươi biết ma tộc sẽ đối phó thế nào với đào binh hay không? Bỏ vào trong túi, dùng ngựa giẫm chết tươi. Các ngươi tụ thủ bàng quan để cho Lỗ Đế quân đoàn chiến bại, bọn chúng sẽ không tha cho các ngươi đâu."
Mấy quân quan lộ vẻ kinh hoàng, biểu t́nh không rơ nên làm thế nào. Tử Xuyên Tú ôn ḥa hỏi: 'Nếu như các ngươi không c̣n chỗ nào để đi, vậy đến chỗ của ta đi?"
Mấy người hơi có điểm do dự, Đỗ Á Phong hỏi: "Điện hạ, chúng tôi có thân phận thế này, quư quân chịu tiếp thu chúng tôi không?"
Tử Xuyên Tú cười cười, lớn tiếng: "Đỗ Khắc!"
Đỗ Khắc từ trong đám vệ binh bước ra, đứng trước mặt Tử Xuyên Tú: "Điện hạ!"
Ba người kia kinh ngạc ngay lời cũng không nói nổi: "Đỗ Khắc, ngươi không chết?"
Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Đỗ Khắc, ngươi nói với họ một chút đi."
"Vâng, điện hạ!" Đỗ Khắc chuyển hướng ba người, đem chuyện bản thân tẩu đầu vô lộ xong được Quang Minh Vương thu lưu giản đơn thuật lại. Y c̣n hưng phấn nói cho thượng ti cũ của ḿnh biết: "Trong quân của Quang Minh Vương, bản thân tôi không những không bị kỳ thị, mà c̣n do tác chiến dũng cảm, đă trở thành quân quan rồi!"
'Nhưng mà, " Ba người đều bị lay động, nhưng vẫn c̣n điểm do dự: "Nhưng, chúng ta c̣n chưa biết thân phận chân thật của điện hạ như thế nào mà?"
Đỗ Khắc chuyển đầu nh́n Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú gật gật đầu, ra ư phê chuẩn. Và thế là Đỗ Khắc kề tai ba người, nhỏ giọng nói câu ǵ đó, ba người lập tức cả kinh nhảy dựng lên. Bọn họ lập tức hạ định quyết tâm, Đỗ Á Phong kích động nói: 'Điện hạ, xin cho phép chúng tôi gia nhập!"
Tử Xuyên Tú tĩnh lặng đứng dậy, từ từ nói: "Hoan nghênh các ngươi gia nhập Tú Tự doanh. Nếu như chân tướng như các ngươi nói vậy, th́ chỉ cần sau này các ngươi phấn dũng tác chiến trong chiến tranh vơi ma tộc, dùng hai tay tẩy sạch tội nghiệt, sẽ có một ngày ta bảo chứng sẽ để các ngươi đường đường chánh chánh trở về Tử Xuyên gia! Nhưng mà, các ngươi nếu như dám có ḷng không tốt ǵ, vô luận là đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng không tha cho các ngươi. Lôi Hồng chính là minh chứng!" Ngữ điệu của hắn sâm nghiêm, lạnh đến nổi ngay cả tuyết tích trên núi cao quanh năm cũng không lạnh bằng.
Ba người cùng quỳ phục xuống đất: "Tú... không, Quang Minh Vương điện hạ, sau này tính mệnh của chúng tôi đều giao cấp cho điện hạ ngài rồi!"
----o0o----
Đối với Tử Xuyên gia tộc mà nói, năm 781 là một năm động đăng bất an. Viễn Đông chiến bại, nhưng tai nàn vẫn chưa kết thúc.
Tháng 9 năm 781, một chi bán thú nhân du kích ở Phục Danh Khắc hành tỉnh bị Lăng Bộ Hư quân đoàn truy bắt, chẳng c̣n đường lui đă chạy về phía Ngơa Luân yếu tắc của nhân loại, cầu được che chỡ. Nhưng nhân loại thủ quân trên tường thành thấy một đám bán thú nhân lớn đột nhiên chạy tới hô "Cứu mệnh!", phía sau là đại đội ma tộc kỵ binh bụi bốc ngút trời kéo đến, bọn họ không biết đây là thế nào, không dám mở cửa.
Chớp mắt, ma tộc kỵ binh đă đánh tới, chỉ cách tường thành cứ điểm 200 mét, ngay trước mắt quân đội nhân loại, dần dồn bán thú nhân du kích lại chém thành thịt vụn, căn bản không coi quân đội nhân loại cách trong gang tấc vào đâu cả. Một trường gào thét thảm khóc vang vọng cả đầu thành Ngơa Luân.
Gần vạn quan binh nhân loại nh́n mà nộ hỏa bốc bừng, huyết mạch căng ra. Tuy chết chỉ là cư dân Viễn Đông, và toàn cảnh Viễn Đông đă cấp cho ma tộc, cho dù ma tộc diệt sạch cả cư dân Viễn Đông, nghiêm cách mà nói cũng chẳng có ǵ. V́ đó chỉ là chuyện nội chính của ma tộc vương quốc. Nhưng quan binh nhân loại nh́n cảnh máu tanh đó, nh́n địch nhân khinh miệt ḿnh như vậy, sự phẫn nộ tĩnh lũy bấy lâu nay đối với ma tộc cuối cùng đă không c̣n cách ǵ áp ức.
Không biết ai quát: 'Bắn chết đám tạp chủng da xanh này đi!" Có người bắn ra mũi tên đầu, các binh sĩ đưa nhau hưởng ứng. Trong chớp mắt, trên đầu thành tên bay như mưa. Đám ma tộc kỵ binh bạo lộ dưới tầm bắn há hốc miệng ngạc nhiên, đua nhau rơi xuống lưng ngựa.
Các quân quan thuộc phái trẻ máu huyết phi đằng thậm chí mở cổng thành, xông ra đánh giết, kịch chiến với ma tộc kỵ binh thành một đoàn.
Mục đích của quân đội ma tộc chỉ là đuổi theo đội du kích bán thú nhân, chứ không ngờ lại xung đột với quân đội của nhân loại, nên nhân số không nhiều. Bị quân đội nhân loại đột nhiên đả kích đó, bọn chúng mở to mắt, loạn thành một đoàn, quẳng lại hơn ba chục thi thể, rồi giống như quan binh nhân loại đắc ư dương dương tuyên xưng "bọn chúng hoảng lác cúp đuôi chạy dài!" Nhất thời, trên đầu thành hàng loạt nhân loại cất tiếng hoan hô vọng tới tầng mây.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, từ đầu tới cuối chỉ mấy chục phút. Khi trấn thủ tư lệnh của yếu tắc là Lâm Băng đại nhân được tin "quân ta và ma tộc phát sinh xung đột" vội vă đến hiện trường th́ sự t́nh đă sớm kết thúc rồi. Các quan binh tham dự tác chiến đưa nhau báo cáo với nàng: "Đại nhân, xem này, chúng tôi vừa đánh một trận thắng lớn!" Thậm chí c̣n có quan binh pha tṛ với Lâm Băng: "Đại nhân, khi nào th́ mừng công cho chúng tôi vậy?"
Sắc mặt của Lâm Băng càng lúc càng khó coi, càng lúc càng âm trầm. Nàng đột nhiên quát lớn: "Khánh cái đầu của ngươi đó!" Các quan binh tại đấy đều ngẩn cả ra.
Lâm Băng cũng không nói nhiều, chuyển thân bỏ đi, vừa đi vừa ra lệnh: "Ai có tham gia chuyện này th́ đến chỗ quân pháp quan báo đến. Lần này các ngươi gây ra họa lớn rồi, ta bảo vệ không nổi các ngươi đâu!" Nàng nghĩ, ta tự ta c̣n bảo vệ không được nữa này! Hiện giờ bốn chục vạn đại quân của Lưu Phong Sương đă tụ tập ở Tập Bằng thành hổ thị đam đam với Tử Xuyên gia. Chỉ bằng áp lực ở phía Tây đă khiến người ta thở không ra hơi. Để pḥng ngự cho phía tây, ngay danh tướng đầu hàm của gia tộc là Tư Đặc Lâm cũng phải đến thành trọng trấn ở biên cảnh của Tây bộ là Trấn Á Đặc thành tự thân tọa trấn. Nếu nhân v́ sự kiện này mà tạo nên chiến tranh giữa ma tộc và giac tộc, rồi cùng lúc đó Lưu Phong Sương đại cử tiến công, ma tộc binh công đánh bức Ngơa Luân yếu tắc, th́ Tử Xuyên gia nhất định là tiêu tùng rồi.
Đại biểu của Sở quân pháp trú thủ ở Ngơa Luân là Lô Chân đă báo cáo rất kỹ sự t́nh phát sinh, và ở phần cuối cùng của báo cáo thỉnh cầu Giám sát thính ở đế đô truy cứu trách nhiệm của Lâm Băng và các bộ hạ trong sự kiện lần này.
Đế Lâm mặt không biểu t́nh đọc báo cáo đến hết, sau đó đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Xa phu của hắn đang hết sức t́m ra một con đường giữa đám người chen lấn đi trên đường. Người du hành đang hướng tới quảng trường của tổng trưởng phủ hợp cùng người từ những con đường khác kéo tới, hô vang khẩu hiệu phản đối ma tộc.
Báo cáo của Lô Chấn đến quá muộn. Ma tộc đă thực hiện hành động báo phục. Một phân đội tuần tra của Ngơa Luân yếu tắc bị ma tộc bao vây phục kích, một tiểu kỳ vũ sĩ và bảy chục binh sĩ bị bắt. Bọn họ sau khi chịu sự dày ṿ tàn nhẫn, thi thể không thành nhân dạng bị quẳng dưới tường thành của Ngơa Luân yếu tắc.
Chuyện này đă bị báo giấy công bố, gây lên luồng dư luận khổng lồ. Các kư giả rất thông minh không hề đề cập đến chuyện quân Viễn Đông công kích ma tộc trước. Toàn bộ sự t́nh dưới ng̣i bút của họ đă biến thành ma tộc ngang ngược không chịu giữ chữ tín phá hủy hiệp nghị đ́nh chiến tháng hai trước, và đă "sát hại tàn nhẫn chiến sĩ ưu tú của gia tộc." Cú lừa phỉnh lớn nhất của báo chính là cuộc phỏng vấn với mẫu thân của vị tiểu kỳ vũ sĩ trận vong, dưới ng̣i bút của họ, vị quân quan bất hạnh này mang trên người đầy đủ mỹ đức của thế giới: trung, hiếu, lễ, nghĩ, trí, tín... là một thánh nhân hoàn mỹ vô khuyết.
Sự kiện tháng chín dẫn tới cơn sóng cồn dữ dội trong dân gian. Dân chúng đă phẫn nộ: "Bọn ma tộc khốn kiếp chiếm Viễn Đông của chúng ta c̣n chưa nói, đằng này c̣n không kể ǵ đến tín nghĩa, ti bỉ sát hại chiến sĩ của chúng ta!" Những cuộc tuần hành kỳ uy yêu cầu khai chiến với ma tộc đă được liên tục cử hành ở các vùng. Ngay cả đế đô cũng chịu ảnh hưởng của làn sóng hiếu chiến này. Nguyên lăo hội bỏ ba ngày liên tục thảo luận về chuyện này.
"Nhân v́ chết một tiểu kỳ vũ sĩ mà Tử Xuyên gia chịu phải vết thương trọng đại không thể khôi phục sao?" Đế Lâm mĩm cười nói với Ca Phổ Lạp, miệng hơi chề xuống.
Ca Phổ Lạp cũng cười, uyển chuyển nói: "Thời cơ hắn chết quá đúng, vừa khéo chạm ngay khớp nối xương!"
Đế Lâm nh́n đám người kích phẩn ngoài cửa sổ, khẽ cảm thán: "Đúng a! Hiện giờ t́nh tự của quần chúng rất giống với bao thuốc nổ. Hắn vừa khéo là một mồi lửa. Ngươi xem, sự t́nh mà Lô Chấn báo cáo đó chúng ta phê rồi phúc đáp thế nào?"
Ca Phổ Lạp định thăm ḍ ư đồ chân chánh của câu hỏi này của Đế Lâm, nhưng phát hiện trên nét mặt anh tuấn của thượng ti không hiện biểi t́nh ǵ. Y chỉ đành bỏ ư định thăm ḍ ư đồ của Đế Lâm, châm chước từng lời: 'Nếu như chỉ đơn giản từ bản thân sự kiện này mà nói, cho dù không phải xuất phát từ lệnh của Lâm Băng, nhưng nàng ta quản kẻ dưới không nghiêm, dẫn tới nguy cơ chiến tranh, thân là người phụ trách Ngơa Luân yếu tắc, nàng ta phải chịu trách nhiệm." Nói xong y lén nh́n Đế Lâm, phát hiện hắn vẫn mỉm cười y như cũ, không nh́n ra chút manh mối ǵ, y đành phải nói tiếp: 'Chỉ từ bản thân của án này mà nói, sự t́nh này không khó xử lư, án chiếu kỷ luật triệt chức Lâm Băng, khiển trách, hay là đưa ra ṭa án quân sự xét xử đều được. Nhưng kết hợp h́nh thế trước mắt... th́ điểm này hơi khó rồi."
Đế Lâm chuyển đầu lại, thở dài nói: "Đúng vậy! Nếu như chúng ta đối với Lâm Băng chẳng lư ǵ, th́ lăo La Minh Hải sẽ tru tréo lên: 'Giám sát thính thất chức a!' Nhưng nếu như chúng ta xử phạt đối với Lâm Băng, La Minh Hải sẽ phiến động Nguyên lăo hội t́m đến ta làm phiền: "Ma tộc là địch nhân lớn nhất của Tử xuyên gia chúng ta, Lâm Băng phó thống lĩnh giết định có tội ǵ? Giám sát thính rốt cuộc đứng ở bên nào? Vô luận chúng ta làm thế nào th́ cũng sai cả."
Ca Phổ Lạp không nói ǵ, qua một lúc lâu, y nhỏ giọng kiến nghị: 'Hoặc là chúng ta có thể báo cáo tổng trưởng, để điện hạ quyết định? Liên quan đến sự t́nh này, điện hạ có ý tứ ǵ không?"
Sắc mặt của Đế Lê chẳng lộ biểu t́nh ǵ, nh́n y một cái: "Ư kíên của tổng trưởng là không ư kiến."
Ca Phổ Lạp tức thời hiểu ra. Lăo hồ li Tử Xuyên Tam Tinh gian giảo vô cùng, sự t́nh này nếu chiếu theo quy định xử trí, khẳng định sẽ kích nộ Nguyên lăo hội và dân chúng, ông ta không muốn đem cái phiền phức này lên người. Ngược lại, ông ta thậm chí c̣n mong cho Đế Lâm đấu sống chết với La Minh Hải, như vậy ông ta một bên vui sướng hưởng thụ.
Đến trước cửa Tổng trưởng phủ, họ xuống xe. Đế Lâm đi thẳng đến cửa lớn, một đám bảo tiêu đông đúc bảo hộ quanh hắn, vẹt đám người ra hai bên mở đường cho hắn đi.
Nơi đây, đám người kỳ uy tụ tập dày đặc trên quảng trường rộng lớn trước cổng phủ Tổng trưởng. Biển ngươi đă vây cửa lớn của phủ Tổng trưởng đến một giọt nước cũng không lọt. Họ giơ cao tay ḥ hét khẩu hiệu: "Đả đảo ma tộc, báo cừu tuyết hận!" "Xuất binh Viễn Đông, chửng cứu đồng bào của chúng ta!"
Đế Lâm cười thầm, bán thú nhân ở Viễn Đông đă trở thành đồng bào của họ từ khi nào vậy? Nhớ đại khái cách đây một năm trước, Viễn Đông vừa xảy ra phản loạn, cũng chính đám người này đă ḥ hét khẩu hiệu: "Đem đám tiện dân Viễn Đông chém tận giết tuyệt!"
Lại một khẩu hiệu khác truyền vào tai Đế Lâm, khiến toàn thân hắn chấn động: "Quân đội kéo đến Viễn Đông!" "Quân đội vô năng, nhục quyền tang quốc!" Mi mắt Đế Lâm không khỏi động đậy mấy cái, hiện giờ, đầu mâu phẫn nộ của dân chúng đă chỉa vào quân đội rồi.
Đế Lâm bắt đầu lo cho Tư Đặc Lâm. Tư Đặc Lâm quá trung thực, không biết ứng phó, đến lúc đó Nguyên lăo hội nếu muốn san bằng lời phẫn nộ của dân chúng, khẳng định là sẽ kéo đầu một con dê thế tội có đủ sức nặng ra. Và hiện giờ Tư Đặc Lâm là người chịu trách nhiệm về quân đội, vị trí của hắn quá nguy hiểm rồi.
Từng đám lớn cấm vệ quân như lậm đại địch bài thành tường người ngăn ở cửa. Đế Lâm giơ chứng kiện cho vị phó kỳ bổn dẫn đầu cấm vệ. Quân sĩ cấm vệ lập tức nhường đường, chờ Đế Lâm bước qua, bọn họ lập tức khép khuyết khẩu, dường như sợ trong quần chúng có giấu vô số tên liều mạng muốn xông vào vậy.
Trước cửa hậu sảnh Tổng trưởng phủ, Đế Lâm bất ngờ gặp phải một người khiến hắn kinh ngạc buột miệng reo: "Tư Đặc Lâm!"
Tư Đặc Lâm đứng một ḿnh trong một góc, nghe tiếng gọi của Đế Lâm, vội chuyển người lại, mạt lộ vẻ vui mừng: 'Đại ca, huynh cũng đến rồi?"
"Đây là câu ta muốn hỏi đệ đây!" Đế Lâm ôm chặt vai của Tư Đặc Lâm: 'Đệ không phải đang ở Á Đặc Trấn sao? Trở về đế đô từ khi nào vậy? Thế nào, ả nữ ma đầu (Lưu Phong Sương) đó không ăn thịt đệ chứ?"
"Sáng sớm nay đệ mới vừa về tới." Tư Đặc Lâm mỉm cười, nắm chặt hai tay Đế Lâm: "Điện hạ lệnh cho đệ trở về chuẩn bị tham gia nghi thức duyệt binh vào năm mói, đến lúc đó huynh cũng phải tham gia đó."
"Ta th́ không có vấn đề ǵ, " Đế Lâm tử tế nh́n ngắm Tư Đặc Lâm, so với trước lúc xuất phát, hắn rơ ràng là đen hơn, thần t́nh càng ổn trọng trầm tĩnh hơn. Mới có hai mươi sáu tuổi, không ngờ Tư Đặc Lâm đă có phong độ đại tướng khiến người an tâm. Đế Lâm mỉm cười: "Dù ǵ th́ Giám sát thính cũng là cái chức nhàn, ta nhàn nhă thoải mái, c̣n Tư Đặc Lâm thống lĩnh đại nhân của chúng ta một ḿnh chịu trọng nhiệm quốc gia, không có ngài tọa trấn tây bộ, Minh Huy e rằng không ứng phó nổi với nữ ma đầu đó a?"
Tư Đặc Lâm cười điềm đạm: "Giám sát thính mà là chức nhàn à? E rằng không có cách nói như vậy đâu?" Hắn nh́n tả nh́n hữu, thấy không có ai bên người, mới hạ thấp giọng nói với Đế Lâm: "Chúng ta có được tin tức chính xác, rằng Lưu Phong Sương không ở trong quân, chúng ta tạm thời không cần lo lắng ả."
Đế Lâm nheo mắt thành một đường nhỏ, cũng hạ thấp giọng: "Tin tức ở đâu ra đấy, chẳng phải là ả cố ư tung hỏa mù đó chứ?"
Xem ra không phải, chúng ta có người trong quân của Phong Sương, thông qua các kênh thông tin đă chứng thật điều này. Lưu Phong Sương chính xác không ở trong quân, ngay đại đốc quân Lưu Phong cũng không thấy. Nghe nói giữa các con của Lưu Phong Tây Sơn có chút vấn đề, bọn họ trở về Viễn Kinh điều giải rồi."
Đế Lâm khẽ à một tiếng, an tâm ngay. Ngay có đệ đệ của Lưu Phong Tây Sơn là đại đốc quân Lưu Phong Lộ cũng không ở trong quân, th́ điều này không giống với việc cố tung hỏa mù rồi. Lưu Phong Lộ không phải là danh tướng nổi tiếng về chinh chiến. Tài năng của ông ta là trong lĩnh vực chính trị, giỏi về làm trung gian điều giải, trong nội bộ Lưu Phong gia rất có uy vọng. Từ khi Lưu Phong Tây Sơn bệnh nặng không thể lo liệu đại sự, ông ta trong Lưu Phong gia thực chất là nhân vật có thật quyền thứ hai. Nếu như Lưu Phong Sương muốn làm tṛ ǵ đó, không cần thiết phải kéo theo Lưu Phong Lộ cùng thất tung. Xem ra nội bộ Lưu Phong gia xác thật là có vấn đề rồi. Đế Lâmmừng rỡ trong ḷng, sự bất hạnh của địch nhân là hạnh phúc của chúng ta. Lưu Phong gia chậm tiến công một ngày th́ Tử Xuyên gia có thêm một ngày chuẩn bị, lực lượng có thể tăng cường thêm một phần.
Nh́n vẻ vui mừng của Đế Lâm, Tư Đặc Lâm kêu khổ trong ḷng. Tử Xuyên gia hiển hách nhất thời không ngờ luân lạc đến mức độ đáng thương thế này sao? Toàn bộ đế đô đều bị âm ảnh cực lớn của Lưu Phong Sương che phủ, ép đến nổi thở không ra hơi, từ tổng trưởng của gia tộc cho đến thống lĩnh quân vụ, tổng giám sát trường... đều vị động hướng của nữ nhân này mà căng căng thẳng thẳng, lo lắng bất an? Sụ thật quá đáng cười rồi! Hai năm trước, khi gia tộc c̣n trong thời kỳ cường thịnh như mây, năm quân đoàn chủ lực c̣n đầy đủ, binh lực ở trạng thái đỉnh cao, nếu đội lại lúc đó, hắn đă sớm hào khí đầy rẫy lớn tiếng thách thức: "Lưu Phong Sương có gan th́ cưỡi ngựa đến đây!" Nhưng hiện giờ th́.... ai!
"Đệ đến để gặp tổng trưởng hả? Sao không tiến vào?"
Tư Đặc Lâm nhếch miệng: "La Minh Hải đang ở trong đó." Đế Lâm lè lưỡi, làm mặt quỷ. Hai người hạ giọng cười khan với nhau, cảm giác lại trở về thời c̣n ở trong quân giáo khi hai tên quân giáo sinh đang ở sau lưng nói xấu giáo quan mà họ chán ghét.
Một trận ồn áo truyền vào tới tận khách sảnh mang họ trở về hiện thực, đó là khẩu hiệu kỳ uy của dân chúng: "Quân đội vô năng, nhục quyền tang quốc!"
Tư Đặc Lâm giống như đột nhiên nhận một cái tát, sắc mặt tái xanh. Tư tưởng của y đối với quân đội là tín niệm kiên định bất di bất dịch. Chính v́ sự nhiệt ái với quân đội, y chán ghét đám quần chúng cuồng hô réo loạn phi thường, và vô cùng phẫn nộ v́ quân đội chịu sự khuất nhục phi thường đó. Nhưng phẫn nộ này không có mục tiêu cụ thể để phát tiết: trách ai đây? Trách nguyên lăo hội? Trách tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh? Tổng thống lĩnh La Minh Hải? Hay là trách bản thân? Dường như không ai sai, nhưng quân đội lại bị ép vào t́nh cảnh khuất nhục thúc thủ vô sách, không cách nào thoát khỏi như vậy là v́ ai?
Y nói với Đế Lâm: "Huynh thấy quốc nội phát sinh ra quá nhiều chuyện rồi chứ?"
Đế Lâm gật đầu: "Ta nh́n thấy quần chúng du hành, hô vang khẩu hiệu phản đối quân đội."
Tư Đặc Lâm khó chịu và phiền năo hồi đáp: "Vẫn chưa hết, toàn bộ mọi nơi trong quốc gia đều có cục diện vô cùng rối loạn như vậy. Đệ tuần thị mấy hành tỉnh ở phía Tây, quan binh các vùng đều đua nhau yêu cầu phát cho họ vũ khí, xuất binh Viễn Đông, tẩy sạch sỉ nhục. Có địa phương binh sĩ chính quy thậm chí c̣n tham gia các cuộc diễu hành của quần chúng, tham dự diễn thuyết. Ở Lạc Khắc Tân Uy hành tỉnh, kho vũ khí của trú quân bị quần chúng biểu t́nh cướp sạch, mấy ngh́n quan binh trơ mắt đứng đó ngó, không ai ngăn cản. Ở Đô Linh hành tỉnh, một kỳ bổn của trú quân bị bạo dân ẩu đả thành trọng thương, nhà cửa của hắn bị thiêu rụi, mọi thứ đều v́ hắn ra khuyên quần chúng biểu t́nh hay giữ b́nh tĩnh và khắc chế. Chính phủ địa phương và cảnh sát không ngờ lại tụ thủ bang quan, không chịu can thiệp. Nếu cứ như vậy, cục thế sẽ phát triển đến tŕnh độ nào đây?"
Đế Lâm cả kinh mở to mắt, cục thế đă đến nước này mà hắn lại không biết ǵ? Quân pháp xứ phân ra trú đóng các vùng có chức năng giám thị chính phủ đương địa à duy tŕ trật tự xă hội. Cục thế đă phát triển đến mức gần như mất trật tự thống trị rồi, quân pháp xứ của các hành tỉnh lại không có báo cáo ǵ về đế đô, cho thấy các quân pháp quan nhất mực được cho là vững như bàn thạch cũng không tự giác nghiêng về phía quần chúng. Hắn cảm giác được một loại nguy cơ sâu sắc.
Tư Đặc Lâm phẫn nộ phi thường: "Bọn họ làm quá đáng rồi, chẳng thể hễ động cơ tốt đẹp là muốn làm ǵ th́ làm, không thể nói nhân v́ ta yêu nước th́ ta có thể đến cướp ngân hàng."
Đế Lâm âm trầm cười: "Có thể là chúng cảm thấy như vậy. Nếu cứ như thế, không cần chờ ma tộc hay Lưu Phong Sương đến, gia tộc đă bị hủy trước trong tay những kẻ ái quốc này rồi. C̣n nhớ trường tao loạn cuối năm 779 không? Sự kiện lần này nếu không kịp dẹp yên, hậu quả sẽ c̣n nặng hơn lần tao loạn năm 779 gấp bội. Nếu như cảnh sát trị an ở địa phương không thể khống chế cục thế, th́ đă đến lúc xuất động bộ đội kỷ luật rồi!"
"Không được." Tư Đặc Lâm yếu ớt nói: "Tổng trưởng sẽ không đồng ý."
Đế Lâm vốn muốn hỏi "v́ sao", nhưng hơi suy nghĩ hắn đă minh bạch. Từ khi thất lợi từ chiến tranh Viễn Đông xong, uy vọng của Tử Xuyên Tham Tinh trong dân chúng đă xuống tới mức rất thấp, Nguyên lăo hội mấy lần truyền lời đồn định vạch tội ông ta. Tuy cuối cùng vẫn để ông ta quá quan, nhưng hiện giờ ông ta đă là con chim sợ ná, tuyệt không dám đến chọc giận Nguyên lăo hội nữa, càng không thể nói xuất động quân chánh quy đi trấn áp họ. Có trời mới biết đến lúc đó nguyên lăo hội sẽ mặc áo đỏ đến đại đường tố là ḿnh bị sự bức hại tàn nhẫn đến thế nào.
Tư Đặc Lâm nh́n phải trái, hạ giọng nói: "Kỳ thật đệ có điểm không rơ, là tổng trưởng v́ sao lại quan tâm đến Nguyên lăo hội đến như vậy? Tử Xuyên gia chúng ta người ít, nếu như triệt đổi Tham Tinh đại nhân, nguyên lăo hội định để ai làm tổng trưởng đây? Trữ tiểu thư niên kỷ c̣n nhỏ, đề ngự không nổi cục diện đâu."
Đế Lâm cười lạnh nói: "Tư Đặc Lâm đệ quá ngây thơi rồi. Nguyên lăo hội không muốn t́m được một người có thể nắm khiển cục diên. Bọn họ chỉ muốn t́m một bù nh́n biết nghe lời. Giống như Trữ tiểu thư trẻ tuổi không biết chuyện vậy rất hay, đến lúc đó Nguyên lăo hội nói ǵ nàng ấy chẳng phải theo đó mà làm hay sao? Đệ ngàn vạn lần đừng xem thường thế lực của nguyên lăo hội này. Bọn họ nắm mạnh máu kinh tế và chính trị của gia tộc, có quyền lực cực lớn ở địa phương. Nếu như tổng trường quyết liệt với nguyên lăo hội, ta dám cá là trong 56 hành tỉnh của gia tộc th́ theo tổng trưởng chẳng đến 19."
"Nhưng quân đội sẽ kiên định..."
"Phương diện quân đội càng thảm hơn, quân chính quy của gia tộc đă thương vong gần hết ở Viễn Đông. Trước khi quân chánh quy được xây dựng lại, chúng ta chỉ có thể dựa vào lực lượng vũ trang của quư tộc địa phương và dân binh để duy tŕ cục diện thôi. Những bộ đội đó ai khống chế vậy? Nguyên lăo hội." Đế Lâm hạ thấp giọng: "Huống chi, gia tộc chúng ta tuy họ Tử Xuyên ít, nhưng mang huyết thống Tử Xuyên chẳng phải chỉ có ḿnh Tham Tinh điện hạ và Trữ tiểu thư a! Đệ quên rồi sao, chúng ta c̣n có mấy vị công tước đó!"
Tư Đặc Lâm cả kinh, hỏi nhỏ: "Lúc đệ không ở đế đô, các vị công tước đó có dị động ǵ không?"
"Ha ha, nào chỉ dị động thôi, đơn giản là lồng lên lộng xuống ấy chứ! Ngày nào họ cũng chạy đến Nguyên lăo hội phát biểu diễn thuyết công kích tổng trưởng đương nhiệm vô năng nhục quyền tang quốc, lại ra ngoài đường khóc rống lên, la làng định phát động dân chúng, đến nổi đoàn đại biểu thương mại từ Hà Khâu đến hỏi ta: 'Giám sát trưởng đại nhân, xin hỏi đế đô ở đâu ra nhiều thằng điên quá vậy?' Dường như dưới trời này kẻ yêu nước chỉ có mấy tên chúng. Nh́n bộ dạng bận rộn của chúng thật giống như tổng trưởng phủ tháng sau là đến lượt chúng vào ở vậy."
Tư Đặc Lâm nhíu tít mày, từ từ nói: "Đệ không cho là Tham Tinh điện hạ là kẻ thống trị hoàn mỹ, nhưng trong thời điểm nguy cấp gió mưa thế này, chỉ có ông ta mới có năng lực khống chế cục diện. Các vị công tước đó e rằng chỉ là si tâm vọng tưởng, bọn họ làm ǵ có bá lực và tài cán làm chuyện lớn chứ?"
"Ừ, cái này đệ biết ta biết, nhưng Nguyên lăo hội sao lại biết chứ? Bọn chúng chỉ biết nh́n ai la to hơn, ai mắng ma tộc ác độc hơn, ai diễn thuyết hay hơn, áo đuôi én của ai đẹp hơn, ai hứa hẹn nhiều hơn th́ họ sẽ ủng hộ kẻ đó. C̣n Tử Xuyên gia sống chết, tồn vong thế nào - cút mẹ nó đi, ai ở không nghĩ mấy chuyện đó a!"
Học theo phương ngôn của lăo hội trưởng Mă Khắc, Đế Lâm mắng một câu, thần thái ngữ điệu giống y như đúc.
Tư Đặc Lâm nhịn không được cười, tiếp đó cảm thấy căm phẫn, v́ sao quyền lực cứ nằm trong tay những kẻ không xứng? Nhất thời, y cũng không biết nói thế nào cho phải. Hai người trầm mặc trở lại."Két" một tiếng, cánh cửa nạng nề mở ra, một vị cấm vệ quân quan thân h́nh cao lớn, phục sức đẹp đẹp đẻ tiến ra: "Giám sát trưởng đại nhân, thống lĩnh đại nhân, tổng trưởng điện hạ đang chờ các vị, thỉnh theo tôi."
Hai người theo y xuyên qua một hành lang, đi về phía pḥng làm việc của Tử Xuyên Tham Tinh. Đến lúc này, La Minh Hải vừa từ trong bước ra, phía sau là Mạc liêu trưởng Ca San. Tư Đặc Lâm mỉm cười gật đầu chào họ, La Minh Hải hơi cứng nhắc gật đầu chào, Ca San th́ mỉm cười, khẽ nói: "Tổng trưởng đang chờ ngươi bên trong." Hai người mạnh bước bỏ đi, coi như không nh́n thấy Đế Lâm. Đế Lâm th́ chẳng nh́n La Minh Hải cái nào, coi như một đám không khí đi ngang qua mặt.
Tư Đặc Lâm ngầm thở dài. Đế Lâm cũng được, La Minh Hải cũng xong, có thể ngồi lên vị trí ngày nay, hai người họ tuyệt không phải kẻ bất tài. Nhưng những nhân vật chính trị anh minh thần vơ này vừa động chạm đến ân oán cá nhân là biến trở lại nguyên h́nh, chẳng khác nào những tiểu bằng hữu tranh nhau kẹo đường vậy.
Đế Lâm tiến vào báo trước. Ở trước mặt Tử Xuyên Tham Tinh, hắn đơn giản kể lại sự kiện tháng chín tại Ngơa Luân yếu tắc, đưa báo cáo chính thức lên, sau đó không nói tiếng nào, cũng không hề b́nh luận ǵ. Tử Xuyên Tham Tinh không thể không hỏi: "Chuyện này, giám sát thính các ngươi có thái độ ǵ?"
Đế Lâm nghiêm túc đáp: "Lâm Băng các hạ đích xác là có phần vô kỷ luật, nhưng t́nh huống lúc đó đặc thù, dường như có chỗ có thể tha. Rốt cuộc là xử trí thế nào th́ xin thỉnh tổng trưởng điện hạ thánh tâm quyết định." Hắn ngoài mặt th́ ra vẻ nghiêm trang, nhưng lời nói th́ trơn như mỡ, Tử Xuyên Tham Tinh không đừng có mơ mà đứng ngoài cuộc? Tôi đem trái banh da này đá qua phía ông mới được.
Tử xuyên Tham Tinh không nói không rằng, hai người bảo tŕ trầm mặc, khí phần khó xử trong pḥng dường như là đang khảo nghiêm sức chịu đựng của họ. Cuối cùng, Tử Xuyên Tham Tinh thở dài một tiếng: "Vậy ngươi để báo cáo ở đây đi."
Đế Lâm ung dung đáp: 'Dạ." tiếp đó đứng dậy cáo từ. Trong ḷng hắn tin chắc là chuyện của Lâm Băng đến đây là dừng.
Khi ra ngoài, hắn nháy mặt quỷ với Tư Đặc Lâm, Tư Đặc Lâm cười cười, đẩy cửa tiến vào. Tử Xuyên Tham Tinh đứng dậy từ cái bàn lớn, hoang nghênh hắn: "Tư Đặc Lâm, khỏe chứ?"
Tư Đặc Lâm đoan chính hành lễ, không nói năng ǵ quan sát tổng trưởng. So với ba tháng trước đây khi hắn rời đế đô, tinh thần của Tử Xuyên Tham Tinh khỏe hơn nhiều, nh́n thấy đại tướng đắc lực của ḿnh, ông ta hứng trí vô cùng, hỏi kỹ từng điều Tư Đặc Lâm nghe thấy trên đường, cảm khái nói: "Tư Đặc Lâm, coi ngươi ḱa, vừa đen vừa ốm, lần này đi tuần du Tây bộ đă khiến ngươi mệt bở hơi tai đúng không?"
Tư Đặc Lâm khẽ khom người: "Thần chẳng qua là tận chút sức mọn của ḿnh mà thôi."
Khách sáo xong, hắn lập tức tiến nhập chính đề: "Hồi bẩm điện hạ, t́nh báo mà chúng ta có được trước đây có thể là đă sai. Biên cảnh ở tây bộ hiện giờ rất b́nh tĩnh, phía Lưu Phong Sương không có động tĩnh hay hành động dị thường ǵ. Lưu Phong gia không hề chuẩn bị động viên tiến hành chiến tranh, bộ đội không có dấu hiệu tập kết đại quy mô ở biên cảnh. Căn cứ báo cáo của Minh Huy đại nhân và khảo sát thực địa của thần, khả năng Lưu Phong gia tiến hành xâm nhập đại quy mô trong thời gian gần không lớn."
Thần t́nh Tử Xuyên Tham Tinh hơi chấn động: 'Được! Đó là tin tức hay! Đối với chúng ta hôm nay, thời gian ḥa b́nh đáng quý hơn bất cứ cái ǵ khác!" Lăo lại giống như tự hỏi tự đáp: "Vậy t́nh báo trước đây là sao thế nhỉ? Ca San không phải là người thích chuyện bé xé ra to a!" Nh́n biểu t́nh mê hoặc của Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tham Tinh cười cười: "Nói ra th́ hơi tức cười, ngươi biết ai đề xuất với ta là Lưu Phong gia có khả năng xâm nhập đại quy mô không? Không phải là quân biên pḥng, cũng không phải là t́nh báo của quân vụ xử, mà là bộ phận hậu cần của Thống lĩnh xứ."
Tư Đặc Lâm cả kinh: 'Ca San các hạ? Nàng ta lấy đâu ra tin t́nh báo đó?"
"Nàng ta đoán, v́ phát hiện từ giữa tháng chín trong thời tiết thu lương, giá gạo trên thị trường không những không giảm, mà c̣n tăng cao hơn 25% so với tháng năm tháng sáu, trong khi giá vàng bạc lại hạ xuống 6% so với năm rồi, ngươi biết điều đó có nghĩa là ǵ không?"
Tư Đặc Lâm đáp không cần suy nghĩ: "Có người dùng vàng ṛng ngầm thu mua lương thực!"
"Ừ, Ca San c̣n có điểm không tin, lại điều tra số liệu vật giá của các hành tỉnh trong năm nay, kết quả phát hiện một hiện tượng rất bất thường: Từ khi Viễn Đông mất đi, quặng và các nguyên vật liệu kim loại quư hiếp của chúng ta v́ thiếu đi nguồn cung ứng từ vùng sản xuất ở Viễn Đông, giá cả không ngừng tăng cao. Và cũng v́ ít đi thị trường tiêu thụ lúa gạo ở Viễn Đông, giá lương thực của chúng ta từ tháng 3 năm 780 trở đi nhất mực thấp rẻ.
Nhưng từ tháng 6 năm 780 trở đi, cục diện này từ từ cải biến. Giá lương thực bắt đầu tăng trở lại, phổ biến tăng từ 17 - 27%, thập chí có lúc đắc hơn thời chiến. Và giá tăng không chỉ có lương thực, ngay cả vũ khí, chiến mă, vải bố, dược phẩm, vật dụng thường ngày và các sản phẩm tương quan đến quân sự cũng bắt đầu tăng cao. Sản nghiệp binh khí ở Đạt Mă hành tỉnh ngày càng hưng vượng, các xưởng cơ khí lớn nhỏ và phân xưởng thủ công bận rộn liên tục. Ngay Ca San đến mua trang bị hậu cần cũng bị nói là bán hết hàng rồi.
"Đồng thời than đá, nguyên liệu thiết sắt và vàng ṛng lại bắt đầu giảm. Đây không phải là t́nh h́nh của một hành tỉnh cá biệt. 27 hành tỉnh phía đông và 29 hành tỉnh phía tây đều xuất hiện t́nh huống đồng dạng, chỉ có điều có địa khu th́ hơi lộ liễu, có địa khu th́ khá ẩn mật, thậm chí ngay cả Hà Khâu trung lập cũng xuất hiện t́nh huống tương tự. Trưởng quan của các hành tỉnh đều đối với việc này tăng gia lưu ý."
Tư Đặc Lâm cả kinh: "Điện hạ, ý tứ của ngài chính là nói có người đang ngầm tích trữ vật tư chiến tranh?"
"Đúng vậy." Tử Xuyên Tham Tinh khẳng định: "Có khả năng nhất là Lưu Phong Sương. Ả thông qua giao dịch ngầm mà lén mua lương thực các nơi của nhà ta. Nếu như cách nói của Ca San là thật, th́ từ tháng sáu năm rồi, ả đă bắt đầu chuẩn bị rồi, dụng tâm hiểm ác a! Hôm qua, ta đă cho La Minh Hải giao cho Nguyên lăo hội đề án kiến nghị thực hành cấm chỉ lưu thông tự do các vật tư chiến lược. Nguyên lăo hội đang thảo luận, xem ra chuyện thông qua là không thành vấn đề."
Tư Đặc Lâm ráng nhịn cười. Tử Xuyên Tham Tinh không rành kinh tế, Ca San về mặt quân sự không rành. Bọn họ đều không biết rằng tuy hắn về kinh tế không hiểu, nhưng về phương diện hậu cần quen thuộc phi thường. Căn cứ t́nh báo của hắn, Lưu Phong gia đến giờ c̣n chưa ra lệnh động viên quân dự bị. Bọn họ cần nhiều vũ khí và trang bị như vậy căn bản vô dụng, nhân v́ quân chánh quy của họ đều trang bị đủ đầy. Hơn nữa với năng lực công nghiệp quân sự của Lưu Phong gia, gần như không cần phải nhập khẩu vật tư vũ khí từ Tử Xuyên gia. Tử Xuyên gia năm nay lương thực bội thu, nhưng Lưu Phong gia cũng bội thu lương thực. Hơn nữa, nếu bắt đầu tích trữ lương thực từ tháng sáu, đến tháng 1 năm sau mà c̣n chưa khai chiến, th́ đúng là khó hiểu quá rồi. Chờ đến khi quân đội tập kết hoàn tất nữa, th́ lương thực đă sớm ẩm mốc hư hao hết rồi.
Nếu như giống y những ǵ Tử Xuyên Tham Tinh nói, Lưu Phong Sương dùng vàng ṛng, sắt và than đá đi mua vật tư chiến lược của Tử Xuyên gia, th́ Tư Đặc Lâm chỉ có thể nói là ả phát điên rồi. Chiến tranh vừa xảy ra, tiền giấy mất giá, chỉ có vàng ṛng là lưu thông, dùng chinh tập quân đội cũng được, duy tŕ kinh tế cũng được, ổn định giá cả không hay, tất cả đều dựa vào vàng. C̣n sắt và than đá là nguyên liệu công nghiệp, Lưu Phong Sương đem nguyên liệu công nghiệp tống tặng cho Tử Xuyên gia, đổi lại thành phẩm, lại cho gia tộc đến nửa năm chuẩn bị, th́ chỉ có một hậu quả duy nhất: công nghiệp quân sự của Tử Xuyên gia càng lúc càng phát đạt, vũ khí sản sinh càng lúc càng nhiều.
Thực hàng loại luật cấm chỉ lưu thông vật tư thế này, đối với kinh tế tổn thương cực lớn. Hơn nữa, c̣n chưa điều tra rơ, chỉ bằng số giá cả tăng cao mà quyết định, th́ Tử Xuyên Tham Tinh và Ca San quá lỗ mãng.
← Hồi 043 | Hồi 045 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác