Vay nóng Homecredit

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 021

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 021: Hòa đàm khuất nhục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Lazada

Đêm lạnh từ từ tích xuống sau núi. Trăng non vắt trên đầu. Tuyết đọng phản xạ ánh trăng xanh lạnh lẽo. Rừng cây dưới núi phủ trùm trong làn sương mông lung... Đó là thắng cảnh mỹ lệ nhất của Viễn Đông - Phong Diệp Đan Lâm. Phong cảnh sơn thủy kỳ mỹ và nước suối nóng sưởi ấm vào mùa đông của nó vang danh cả đại lục. Hiện tại, ma thần hoàng quân lâm thiên hạ tiến quân Viễn Đông. Bệ hạ đối với phong cảnh nơi này thập phần mê luyến, cho thiết đặt trú địa ngự giá ở nơi này. Quân đội tùy hành của bệ hạ có gần sáu chục đoàn đội cận vệ lữ tinh nhuệ (tục xưng là trang giáp thú), đại quân doanh trướng liên miên, bao vây toàn bộ sơn khu Phong Diệp Đan Lâm, một giọt nước cũng không lọt.

Đế Lâm nhìn dãy đất đèn đuốc sáng trưng này, nhìn thấy ở phía trên doanh trước có một đại kỳ hoàng kim đại biểu cho ma thần hoàng đang bay phần phật, thở nhẹ ra một hơi: cuối cùng cũng đến!

Hiện tại đã không còn cần thiết để che giấu chính mình nữa, Đế Lâm nhảy xuống con chiến mã còn mệt mỏi hơn cả hắn, cảm giác toàn thân trên dưới đều đau đớn. Để rút ngắn thời gian, hắn đã ba ngày ba đêm không ngủ. Lần này rời khỏi Ngõa Luân, hắn không mang theo bên người một binh một tốt nào, chỉ một mình lẻn ra ngoài vòng phong tỏa ngoài Ngõa Luân thành của ma tộc, cuối cùng đến được mục tiêu.

Hắn xâm xâm bước đến đại doanh sáng quắc, thuận theo tiểu lộ tích tuyết dọc sườn núi. Vừa xuống dưới, hắn chợt cảnh giác, nhanh chóng rút kiếm, "keng... đinh!" hai tiếng. Trong hắc ám, trường kiếm chuẩn xác đánh rớt hai mũi tên bắn vào đầu và ngực, còn một mũi nữa sượt ngang người.

Dường như cùng lúc đó, trong hắc ám trước mặt, ba thanh trường mâu chẳng hề có triệu chứng cảnh báo nào đâm thẳng tới bộ vị ngực và tiểu phúc của hắn. Trong cơn đại kinh, Đế Lâm lăn người tránh được, còn chưa nhõm dậy thì lam quang chợt lóe, một thanh mã đao đã độc ác chém thẳng vào mặt hắn, khí thế đao đó nếu chém trúng, đầu bay đi không sượt miếng da nào!

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, lại "đinh" một tiếng nữa, hỏa tinh bay tứ tung, trường kiếm của Đế Lâm lần nữa ngăn được mã đao của đối phương. Mượn lực xung kích của mã đao, thân hình nằm trên mặt tuyết của hắn nhanh chóng trượt đi mấy mét, thoát li phạm vi công kích, tiếp đó uốn eo phóng dậy, lúc khởi thân đã sẵn sàng trong tư thế phòng ngự địch nhân.

Toàn bộ sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, mấy động tác được thực hiện như gọn gàng mau lẹ, một khí là thành. Lúc này Đế Lâm mới cảm thấy tâm và đầu đều nhảy mạnh: vừa rồi thật quá kinh hiểm, chỉ cần hắn phản ứng có điểm chậm chạm một chút, lập tức cái mạng đã ô hô ai tai.

"Phanh phanh..." Những tiếng động nhỏ không ngừng cất lên, những đám tuyết trong hắc ám trước mặt đột nhiên vỡ ra, từ trong đó nhảy ra các lính canh ma tộc cầm trong tay các loại vũ khí khác nhau.

Đế Lâm ngầm kinh dị. Sự mạnh mẽ của ma tộc cận vệ lữ đã vượt ngoài dự liệu của hắn. Lúc canh gác, họ không ngờ đã tự chôn mình trong tuyết thời gian dài như vậy, hơn nữa hung tàn dị thường, ngay hỏi cũng không thèm, gặp mặt là giết! Hắn vội lớn tiếng hét: "Không được động thủ! Ta là tín sứ đến đàm phán!"

Ma tộc binh phảng phất như không hề nghe, động tác chẳng đình đốn gì, xông ở phía trước là một tên ma tộc thấp lùn toàn thân ngạnh giáp chém tới một đao vô cùng ngoan độc, Đế Lâm nhận ra hắn là một trong những người vừa đánh lén lúc nãy.

Đế lâm vội lui về sau mấy bước tránh đao này. Hắn kỳ quái ma tộc binh vì sao không phản ứng? Chẳng lẽ trang giáp thú ngu ngốc vậy sao, không biết sứ giả là kẻ không nên giết hay sao? Từ bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng bước chân cấp tốc. Đế Lâm biết đó khẳng định là các lính canh tiềm phục gần đây nghe động tĩnh vội kéo đến.

Ma tộc binh phía trước lần nữa hung ngoan xông tới, mã đao, trường thương, quỷ đầu mâu cùng rất nhiều loại vũ khí phát xuất tiếng rít bén nhọn đồng thời công đến, một phiến kim loại chói lòa vô cùng đẹp mắt. Đế Lâm không khỏi tránh ra sau lần nữa, hắn thật không biết làm sao cho phải: mục đích của hắn đến đây là muốn hòa đàm, không thể động thủ sát thương đối phương, nhưng hiện giờ bọn chúng cứ càng vây càng nhiều như vậy, bản thân hắn sớm muộn gì cũng không chống chịu nổi mà không đánh trả. Làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ lại phải triệt thối hay sao? Vậy chuyến này chẳng phải chịu khổ một cách lãng phí hay sao? Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú thế nào đây?

Vừa đúng lúc đó, một thanh âm truyền tới: "Ngừng tay! (bằng ma tộc ngữ)" Ma tộc binh lập tức ứng thanh dừng mọi động tác.

Đế Lâm đột nhiên đại ngộ, tự mắng mình ngu xuẩn, vừa rồi trong lúc gấp rút đã sử dụng ngôn ngữ của nhân loại, ma tộc đương nhiên nghe không hiểu! Hắn nhìn về người vừa phát ra âm thanh đó, phát hiện không biết vì sao trong đám ma tộc sĩ binh nhiều như thế lại có một thân ảnh che mặt toàn thân vận đồ đen như u linh. Và nếu so với bọn binh sĩ ma tộc có thân hình bưu hãn cao lớn, thì dáng vẻ ốm yếu thấp lùn kia rõ ràng là đáng chú ý vô cùng.

Đế Lâm nhìn ra địa vị của hắc y nhân này dường như rất cao. Một tiếng quát ra lập tức khiến bọn binh sĩ sát khí trùng thiên hiện giờ ngay cả động cũng không dám động, hơn nữa bọn chúng hầu như sợ sệt bảo trì một đoạn cự li với y, không dám tiếp cận.

Đế Lâm nhanh chóng dùng ngôn ngữ của ma tộc nói lại lời lúc nãy, hắc y nhân không nói một lời, Đế Lâm cảm giác y đang lạnh lùng đánh giá hắn đằng sau mạng che mặt. Thật lâu sau đó, y nói vài câu với binh sĩ, nói rất nhanh, Đế Lâm nghe không rõ, sau đó vài binh sĩ bước tới, Đế Lâm rất phối hợp đưa hai tay lên.

Các binh sĩ xét người Đế Lâm. Bọn chúng lấy đi trường kiếm của hắn. Xét người hoàn tất, Đế Lâm định nói rõ mình muốn gặp ma thần hoàng, nhưng kinh ngạc phát hiện: hắc y nhân lúc nãy còn đứng ở vị trí đó, hiện giờ đã tiêu biến đâu mất. Đế Lâm cả kinh nhìn tả hữu, hắc y nhân đó không biết đã thần bí tiêu thất từ lúc nào, với mắt tai linh động của Đế Lâm mà không thể phát giác. Trên mặt tuyết vô ảnh vô ngân, ngay cả một dấu chân lưu lại cũng không có, giống như y căn bản chưa hề xuất hiện qua.

Đế Lâm sảnh sinh một cảm giác huyền diệu rất kỳ dị. Hắn nhớ tới những chuyện về u linh được nghe lúc nhỏ.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vừa rồi hắn nói lời đầu tiên là dùng ngôn ngữ của nhân loại, và nhân vật thần bí đó dường như nghe hiểu, nếu không sao y bảo các binh sĩ ma tộc dừng tay? Y đáo để là ai? Có phải là nhân loại hay không?

-------------o0o-------------

Khuya đêm 19 tháng 2, Vân Thiển Tuyết đột nhiên tiếp được ý chỉ của bệ hạ, muốn gã lập tức đến Phong Diệp Đan Lâm hầu mệnh. Gã chỉ còn biết lập tức giục ngựa ra roi, vội đến Phong Diệp Đan Lâm cách Mạt Y tiền tuyến gần cả trăm dặm. Lòng Vân Thiển Tuyết thắc thỏm bất an, không biết ma thần hoàng vì sao đột nhiên triệu kiến gã, hay là nhân vì về mặt quân sự không có tiến triển gì mà muốn trừng phạt gã chăng? Nhưng mà vẫn còn cách kỳ hạn một ngày mà?

Khi đến nơi, sắc trời đã hừng sáng, bệ hạ còn chưa thức dậy. Để ổn thỏa cho việc khởi kiến, gã đi đến chỗ tổng quân sư Hắc Sa của ma tộc trước, muốn từ miệng ông ta dò la chút gì đó.

Quân sư Hắc Sa cho gã biết: "Bên phía Tử Xuyên gia đã phái một sứ giả tới hòa đàm, nhân vì ngươi dùng ngôn ngữ của nhân loại giỏi nhất, nên bệ hạ triệu ngươi trở về làm phiên dịch. Tác chiến bên phía Mạt Y tạm dừng, mọi chuyện phải chờ bệ hạ gặp sứ giả của nhân loại xong rồi định đoạt. Người hiện giờ đi gặp sứ giả của nhân loại trước đi. Hắn đã chờ suốt một đêm rồi. Quan sát thử coi hắn là loại người gì, có nguy hiểm đối với bệ hạ hay không."

Vân Thiển Tuyết thở phào, tức thì nhẹ nhõm hẳn ra. Gã cúi đầu ứng thanh: "Tuân mệnh!" rồi từ miệng Hắc Sa hỏi ra chỗ ở của sứ giả, xong đi thẳng đến đó.

Nhân loại sứ giả được an bày trong một trướng bồng, thủ vệ ma tộc đi qua lại bên ngoài không ngừng, cảnh giới sâm nghiêm. Vân Thiển Tuyết nói với quân quan phụ trách canh gác thân phận và sứ mệnh của mình, lập tức được cho phép tiến vào trướng bồng. Gã không bước vào ngay, mà đứng bên ngoài quan sát tình hình bên trong qua khe hở.

Trước hết gã thấy ba ma tộc tướng quân, một là Lỗ Đế, hai người nữa gã không biết, nhưng họ có đặc điểm chung là xấu ác, cử chỉ thô lỗ. Cho dù hiện giờ ngôn ngữ của mọi người không thông, nhưng họ vẫn khoa tay múa chân, tạo ra những tư thế ghê người, hò hét nói gì đó với sứ giả của nhân loại.

Vân Thiển Tuyết hơi suy nghĩ rồi minh bạch ngay: cảnh này nhất định là do chủ ý của quân sư Hắc Sa giảo hoạt bày ra. Ông ta phái Lỗ Đế và những người khác đến dọa chết sứ giả của nhân loại này, cấp cho y một cú hạ mã uy, đánh đòn tâm lý chiến. Gã cảm thấy rất tức cười: quân sư của chúng ta thật là nhân tận kỳ tài a! Lỗ Đế ngu ngốc này mà được phái đi dùng trong trường hợp này, quả thật không còn gì hợp hơn nữa! Lão ta xấu xa độ ác, không cần động thủ cũng đủ dọa khiếp người.

Gã không để ý gì bọn Lỗ Đế nữa, mà chuyển ánh mắt về sứ giả của nhân loại, lập tức tán thưởng: một người quá anh tuấn!

Sứ giả của nhân loại thân hình cao lớn, dáng vẻ vừa văn nhà vừa thanh tú như là con gái vậy, không ngờ khí chất lại bất phàm, vừa nhìn là khiến người ta nhen nhóm hảo cảm. Và điều làm Vân Thiển Tuyết cảm thấy đáng khen ngợi hơn chính là y thâm nhập vào ma tộc đại doanh, ở ngoài có ma tộc trọng binh canh chừng, phía trước có ba tên quái vật hung thần ác sát nhe nanh múa vuốt uy hiếp, sinh tử không thể biết, nếu là nhân loại thường thì đã sợ mềm nhũn ra rồi, không ngờ sứ giả này thập phần bình tĩnh, điềm tĩnh mỉm cười, lại còn ung dung thưởng thức trà nữa chứ!

Người này có khí khái của anh hùng vứt bỏ ngoài tai mọi chuyện sinh tử! Vân Thiển Tuyết không khỏi cảm khái, người thiếu đảm sắc thiếu khí độ thì không thể nào giả vờ được. Cho nên dù là địch nhân, gã không khỏi vì dũng khí và sự trấn định của sứ giả nhân loại mà thập phần bội phục, thầm nghĩ: "Nếu như ta đi sứ Tử Xuyên gia, còn có thể bảo trì khí độ như vậy hay không?"

-----o0o-----

Từ tối hôm qua, Đế Lâm đã bị tù cấm trong doanh trướng của ma tộc, luân phiên bị mấy ma tộc đến mắng nhiếc tra hỏi, kẻ nào cũng nhe nanh múa vuốt, nói vừa hung vừa nhanh. Với khả năng hiểu biết ma tộc ngữ của Đế Lâm, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra mấy từ:

- Giết chết ngươi!

- Đem ngươi loạn đao chém chết!

- Moi bụng ngươi!

- Móc mắt ngươi!

Dù gì thì chỉ bấy nhiêu lời đó. Thân là giám sát trưởng, tự bản thân Đế Lâm thường thẩm vấn phạm nhân, biết được đối phương hiện đang muốn dùng cách tra tấn làm cho hắn mệt mõi để sụp đỗ về tinh thần.

Đế Lâm thầm cười lạnh: "Nếu luận về thẩm vấn bức cung, các ngươi đã đụng phải đại hành gia rồi! Cách thức đơn giản như vậy mà muốn đè bẹp lão tử, không có cửa!" Về biểu hiện thì dường như hắn đang chuyên tâm nghe các ma tộc không biết ất giáp gì này gào thét, đe dọa, nhưng kỳ thật hắn đã sớm rơi vào giấc mộng, bồi dưỡng cho tinh thần sắc bén hơn.

Không biết từ lúc nào, Đế Lâm đột nhiên cảm thấy giật thót mình tỉnh lại, giống như trong mùa đông mà bị đổ một gáo nước lạnh vào đầu, làm cho toàn thân hắn giá lạnh. Hắn lập tức hiểu: có cao thủ của ma tộc đến, đang ở bên ngoài nhìn hắn.

Rèm trướng bồng bị vẹt ra, ở cửa xuất hiện một tên ma tộc mới. Kỳ thật Đế Lâm mới đầu không dám khẳng định đó là ma tộc, vì y chẳng khác gì nhân loại, ngoại trừ con mắt màu xanh đặc trưng cho ma tộc. Đế Lâm hiểu, hắn đã gặp được ma tộc hoàng tộc trong truyền thuyết rồi.

Người này có niên kỷ rất trẻ, khí tức thư sinh nho nã mang chút anh khí của quân nhân. Y thập phần anh tuấn, nhưng cái đẹp đó không trọn vẹn vì cánh tay áo phất phơ của y - y đã cụt một tay! Trên mặt y xuất hiện nụ cười hòa ái, nhìn ra vô cùng hữu hảo và thân thiết.

Đế Lâm đứng lên nghênh tiếp y, nụ cười cùng thân thiết và hòa thiện giống y như vậy, nhưng con ngươi của hắn lại hơi thu súc: người này trên thân thể ẩn hiện khí chất rất nguy hiểm, nhưng không để lộ ra ngoài, chứng tỏ đây là một tên gia hỏa rất khó chơi! Hắn chú ý đến những câu nói thật nhanh của vị hoàng tộc này, những tên ma tộc cấp thấp mặt xanh nanh vàng lập tức ngoan ngoãn lui ra ngoài, xem ra địa vị của y không thấp.

Y chuyển người về phía Đế Lâm, mỉm cười nói nói hắn, Đế Lâm cố gắng nghe hiểu, mới biết y đang hỏi mình có nghe hiểu được tiếng của ma tộc hay không. Đế Lâm gật đầu, dùng ngôn ngữ ma tộc cứng đơ hồi đáp: "Ta biết một chút ngôn ngữ của quý phương, nhưng thỉnh các hạ nói chậm một chút, câu cú đơn giản một chút, như vậy ta mới nghe hiểu. Thật là xin lỗi."

Vị hoàng tộc này nhíu mày, lập tức hơi thư giản một chút, dùng ngôn ngữ nhân loại thật thông thạo mỉm cười nói: "Vậy chúng ta hạy dùng ngôn ngữ của nhân loại giao đàm đi thôi, như vậy vô luân đối với các hạ hay là với ta đều bớt phiền phức hơn nhiều. Ta là Vân Thiển Tuyết, dưới trướng thần hoàng bệ hạ nhậm chức Vũ Lâm tướng quân, không biết trong Tử Xuyên gia tộc các hạ nhậm chức quan gì, tính danh là gì, có thể cáo tri?"

Đế Lâm hơi giật mình: Con người trẻ tuổi trước mặt hắn đây chính là Vân Thiển Tuyết, là kình địch đã từng giao thủ qua mấy lần! Hắn kinh ngạc cho sự trẻ tuổi của đối phương, kinh ngạc cho giọng nói bằng tiếng nhân loại rất tuyệt vời. Giọng nói ấy tuy có xen lẫn vài khẩu âm ngữ điệu địa phương, nhưng cách nhả chữ phát lời phi thường trong, rõ.

Đế Lâm cúi người hành lễ: "Vân tướng quân là danh tướng thần tộc, tại hạ cửu ngưỡng. Tại hạ Ca Phổ Lạp, đảm nhân cấm vệ quân hồng y kỳ bổn của Tử Xuyên gia tộc." Hắn không dám công bố thân phận chân chánh của bản thân, nhân vì ma tộc hận hắn thấu xương, do đó chỉ còn biết nói ra một thân phận có cũng được mà không cũng không sao. Và vì đề phòng đối phương nghiệm chứng, trước khi đi, hắn đã mượn quân quan chứng và thân phận bài của Ca Phổ Lạp mang theo.

Nhưng Vân Thiển Tuyết không hề có ý muốn kiểm nghiệm thân phận hắn, hỏi: "Ca Phổ Lạp tướn quân, ngài lần này đến cầu kiến ngô hoàng là có chuyện gì?"

Đế Lâm nghiêm chỉnh hồi đáp: "Ta vì sự hòa bình của thần tộc và nhân tộc mà đến."

Vân Thiển Tuyết cười, hỏi: "Chẳng lẽ ca tướng quân thấy rằng giữa thần tộc và nhân loại hiện giờ còn có khả năng hòa bình hay sao?"

"Vì sao lại không? Vô luận đối với thần tộc hay là Tử Xuyên gia của ta, hòa bình đều là chuyện hữu ích phi thường."

Vân Thiển Tuyết mỉm cười: "Xét tình hình trước mắt, ta tinh hòa bình đối với Tử Xuyên gia là phi thường hữu ích, nhưng đối với thần tộc của chúng ta thì không nhất thiết phải cần. Đại quân của chúng ta ý khí phát phong, thắng lợi chỉ trong mấy ngày!"

Đế Lâm lộ ra nụ cười mỉm giảo hoạt, không đáp thẳng câu nói của Vân Thiên Tuyết: "Tình huống chân thật trước mắt rốt cuộc thế nào, Vân tướng quan, ngài là bậc hành gia về mặt quân sư, xem ra phải rõ chứ."

Vân Thiển Tuyết cũng cười, gã phát hiện Ca Phổ Lạp này đúng là kẻ sành sỏi về giao thiệp, mồm mép quá trơn tru.

Chính lúc này, một cận vệ quân quan của ma tộc tiến vào nói với Vân Thiển Tuyết: "Bệ hạ đã dậy rồi, lệnh cho ngài mang sứ giả của nhân loại đến ra mắt người."

Gã gật đầu, quay sang Đế Lâm: "Ca tướng quân, nếu như ngài đã nói vậy, thì có muốn cùng ta đi gặp thần hoàng bệ hạ không?"

Đế Lâm chấp tay khom người: "Tại hạ thập phần vinh hạnh, nhọc tướng quân chỉ dẫn rồi."

*****

Thông qua sự cảnh vệ nghiêm mật ba bước một trạm năm bước một chốt, Vân Thiên Tuyết dẫn Đế Lâm đến một trướng bồng vô cùng lớn và khí phái, trên đó có một lá cờ sư tử màu vàng kim, hiển kỳ đó chính là ma tộc chí tôn, là nơi ở của thần hoàng bệ hạ cao quý.

Hai hàng cận vệ lữ cao lớn thủ vệ trước trướng bồng. Ai trong số họ cũng đều cao hơn hai mét, thân hình bưu hãn, toàn thân mặc giáp, đầu khôi màu đen có hai cái sừng trâu, trường mâu trong tay bóng nhẩy phát ra hàn quang. Nhìn thấy vị quan quân cao cấp Vân Thiển Tuyết đến, bọn họ cũng không hành lễ, chỉ đứng thẳng như đinh, không hề động đậy. Vân Thiển Tuyết hiểu rõ, cận vệ lữ là đội quân thuộc riêng về ma thần hoàng, trung thành và thần kỳ như trong truyền thuyết. Ngoài trừ cận vệ tư lệnh Lôi Âu công tước và bản thân ma thần hoàng, bọn họ không hề nễ mặt ai hết.

Khi Đế Lâm bước tới, hai hàng trường mâu sắc bén đột nhiên giao xoa ngăn đường tiến của hắn. Vị quân quan cận vệ lữ tay cầm trường mâu nhìn hắn đăm đăm, không nói một lời.

Vân Thiển Tuyết giải thích: "Ca tướng quân, thật ngại quá, bọn họ muốn biết trên người ngài của vũ khí hay không." Gã cố ý ẩn đi không sử dụng chữ "lục soát" thân người.

Đế Lâm gật đầu, rất phối hợp khi giơ hai tay lên cho bọn họ xét. Hai quân quan xét người có động tác vô cùng lão luyện, thứ gì cũng không thoát khỏi sự tìm kiếm sưu xét của họ. Sau đó, họ chuyển thân ra dấu đối với các binh sĩ của cận vệ lữ, bọn chúng lập tức nhường đường.

Vân Thiến Tuyết dẫn Đế Lâm vào phòng khách rộng rãi. Nơi này tuy là nơi ngụ của thần hoàng, nhưng bố trí kim bích huy hoàng, khí khái bất phảm. Trên thảm đỏ hồng có hai hàng đại thần và trọng tướng đang xếp hàng, trong đó có Tạp Đốn thân vương, Tạp Lan điện hạ cùng những nhận vật trọng yếu, ngoài ra còn có cung đình cận vệ quân chỉ huy Lôi Âu, Gia nạp tổng đốc La Tư, Bố Lỗ tổng đốc Cổ Tát cùng một loạt trọng tướng. Dường như toàn bộ tinh hoa của ma thần vương quốc đều ở đây, khí phần vô cùng nghiên túc trang trọng.

Vân Thiển Tuyết lập tức ý thức rằng do chiến cục cường trì trước mắt, khiến cho thần hoàng vô cùng trọng thị lần hội diện này. Gã quỳ lạy thần hoàng, vái thật sâu, cúi đầu chờ đến khi giọng nói trầm thấp của bệ hạ truyền đến "Đứng dậy", hắn mới từ từ đứng lên, kỳ ý Đế Lâm cũng hành lễ theo gã như vậy.

Nhưng Đế Lâm cứ ngốc ngốc đứng ở chỗ cũ, nhìn thẳng vào mặt ma thần hoàng, không hề động đậy.

Trong truyền thuyết của nhân loại, ma thần hoàng là sinh vật khủng bố và xấu ác nhất trên thế gian. Trong tượng tượng của Đế Lâm, hắn sẽ gặp được một quái vật đáng sợ sao: mặt mày dữ tợn, toàn thân đầy lông đen dài, cái miệng dầy chìa ra những chiếc răng nhọn đáng sợ, nói lên ồm ồm văng nước bọt thối hoác... cho dù hắn đã chuẩn bị đầy đủ về tư tưởng, nhưng trong chớp mắt đó, hắn hoàn toàn bị sự kinh ngạc lấn án không thể nói nên lời, dường như muốn thoát khẩu hô lên: "Ca Ứng Tinh!"

Mấy chục cây nén lập lòe chiếu sáng cả phòng, một nam tử trẻ tuổi đang ngồi trước thư án. Thân hình y cao ốm, tướng mạo thanh tú nhưng ưu úc, ánh mắt như viên bảo lam thạch sáng ngời và trong veo, thấu lộ ra trí tuệ thâm thúy. Y giống như một triết nhân thông thấu hết nhân tình thế thái, hay là thi nhân có tài chưa gặp thời, chứ không phải là ma tộc chí tôn thống ngự lục quân. Thỉnh thoảng, y khẽ nghiên đầu, ngón tay vuốt lên gạt tóc che mắt, động tác linh xảo và đẹp mắt, khiến cho Đế Lâm nhìn đến ngây người.

Trong chớp mắt đó, Đế Lâm thật sự cho rằng Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh khứ thế đã sống lại rồi! Sau đó hắn mới kỳ quái, nhìn kỹ lại, kỳ thật ma thần hoàng và Ca Ứng Tinh không có một điểm tương đồng, vì sao hắn vừa rồi lại ngộ nhận? Tiếp theo đó hắn hoảng nhiên nhận ra rằng, y và Ca Ứng Tinh giống nhau không phải ở dung mạo, mà là ở thần vận, giống như Ca Ứng Tinh năm xưa vậy, cũng có khí chất thâm trầm như thế, khiến cho người ta vĩnh viễn cảm giác đó là một kẻ điềm tĩnh bình hòa, nhưng không dám có bất kỳ sự khinh thị nào với y.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mới tỉnh ngộ, xá dài ma thần hoàng một cái.

Ánh mắt phẫn nộ của mọi người đều nhìn Đế Lâm, hai thị vệ đứng ở cửa đã án tay lênkiếm. Vân Thiển Tuyết nói khẽ và nhanh nhắc nhở Đế Lâm lần nữa: "Quỳ xuống hành lễ!"

Đế Lâm cảm nhận được mục quang của mọi người như những chiếc đinh cắm thẳng vào thân hắn, nhưng hắn bất động, ngoại biểu ung dung như thường.

Ma thần hoàng từ từ ngẩn đầu nhìn hắn, ánh mắt toàn màu lam như trời xanh như biển rộng, như lam bảo thạch thủy tinh thuần tịnh nhất, thâm thúy không thể dò, phảng phất như trong đó có vũ trụ vô hạn, không thể nhìn ra được chút biểu hiện cảm tình nào.

Trong tiết mùa đông thế này mà lưng Đế Lâm thấm đầy mồ hôi. Hắn biết, giờ phút này trước mặt hắn là hóa thân tà ác nhất trên thế giới này, và cũng là kẻ có quyền lực lớn nhất trên thế giới này. Đất đai mà y thống ngự so với Quang Minh hoàng đế năm xưa còn hơn nhiều; Dưới trướng của y có lượng dân số lớn nhất đại lục, có quân đội hùng mạnh nhất đại lục; Y có hàng trăm vạn kẻ theo phò vô cùng cuồng nhiệt, chỉ cần một ngón tay y chỉ, là bọn họ chẳng hề do dự gì mà dốc hết sức mình. Gần trăm vạn ma tộc kéo rốt về hướng tây, lập tức Viễn Đông thây chất thành núi, máu chảy thành sông, hàng trăm vạn người táng mạng, vô số thành thị và thôn quê bị tồi hủy - tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra, chỉ cần y muốn! Với năng lực của y, quyền lực của y, thì khái niệm về "thần" đã gần như tiếp cận rồi!

Ánh mắt của Đế Lâm lộ ra nét kiên định, biểu tình trên mặt bình tĩnh vô cùng.

Ánh mắt của thần hoàng cũng rất định, nhưng một khí thế bức người dường như không thể nào kháng cự chợt ào đến: Đó là một khí phách đạp bằng đại địa, nuốt gọn thiên hạ, một sát khí khiến người ta không lạnh mà run, nhức buốt xương cốt, khiến cho người tuyệt vọng như đối diện với ngục tối vực sâu, có cảm giác nín thở, hắc ám, chém giết, tử vong, hủy diệt, huyết tinh...

Đó chính là khí phách của một ông vua có thể hủy thiên diệt địa! Trước khí thế đáng sợ như thế, Đế Lâm cảm thấy một thân võ công của mình chợt trở nên vô lực như một em bé, căn bản không có cách gì đối kháng. Hắn khổ khổ chống chịu, cưỡng bách bản thân hãy đếm từ từ, khi đếm đến bảy, thân hình của hắn cúi về phía trước, lần nữa vái dài, vẻ ngoài vẫn hoàn toàn trấn định.

Thần hoàng hơi có chút kinh ngạc nhìn hắn dò xét, vẫn không lộ thanh sắc như cũ, lại cúi đầu tiếp tục xem sách. Thứ khí tức cường đại khiến người ta ngộp thở lúc nãy chợt biến mất, khí phần khẩn trương trong trướng bồng hòa hoãn trở lại.

Vân Thiển Tuyết khẽ thở nhẹ một hơi. Gã đối với vị nhân loại sứ giả chẳng nỗi danh Ca Phổ Lạp này không khỏi dụi mắt nhìn lại, thầm kỳ quái: "Trước khí phách cử thế vô song của thần hoàng bệ hạ mà hắn chẳng lộ chút lang bái nào, vẫn đứng thẳng thản nhiên, với định lực và võ công như vậy xem ra phải là một cao thủ hữu danh mới phải, vì sao ta không hề nghe qua chút danh tự nào của hắn?"

Gã hoài nghi "Ca Phổ Lạp" là một tên giả, và tự tìm kiếm trong não, với tuổi trẻ như thế mà có công lực như thế, Tử Xuyên gia có cao thủ trứ danh nào? Đệ nhất cao thủ Lôi Tấn của Tử Xuyên gia? Không thể nào, hắn đã chết rồi. Minh Huy? Cũng không thể nào, Minh Huy có tuổi còn cao hơn hắn rất nhiều. Tư Đặc Lâm? Tư Đặc Lâm đã bị vây khốn ở Mạt Y rồi, không có khả năng... Vậy còn ai đây?

Gã đột nhiên nghĩ tới một người, tâm thần chấn động: là hắn? Con người có tướng mạo thập phần tuấn mỹ trong truyền thuyết đó... Vân Thiển Tuyết vội vã nhìn ngắm kỹ lại dung mạo của sứ giả: mày cong nhu nhược, gã lập tức nghe tim đập thình thịch, nếu đúng là con người đó, thì hắn quả là gan lớn bằng trời mới dám đến đây!

Gã đoan chính hành thêm một lễ, khai khẩu: "Bệ hạ, vi thần mang đến sứ giả hòa đàm của Tử Xuyên gia là Ca Phổ Lạp, xin hỏi bệ hạ nguyện ý tiếp kiến y?" Ngữ khí của gã cung kính và bình tĩnh, chẳng hề có chút gì hiện ra là tâm tình đang xáo động cực kỳ kịch liệt.

Thần hoàng hờ hững gật đầu: "Ừ" một tiếng, ngoắc ngoắc tay, một cung đình thị vệ bước đến, cẩn thận e dù thu thập sách vỡ trên bàn của thần hoàng.

Đế Lâm bước lên một bước cung kính hành lễ: "Tử xuyên gia tộc sứ giả Ca Phổ Lạp xin tham kiến thần tộc hoàng đế bệ hạ!"

"Ca Phổ Lạp, đi đường cực khổ rồi." Thần hoàng ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt sắc bén như có thực chất: "Tối qua nghỉ ngơi tốt không?" Không biết vì sao, ngôn ngữ thường chói tai và lộn xộn của ma tộc từ miệng y phát ra lại biến thành dễ nghe phi thường, phảng phất như dòng nước trôi lượn lờ bên bờ suối.

Vân Thiên Tuyết nhanh chóng phiên dịch đồng bộ.

Đế Lâm cung thân hành lễ: "Phiền bệ hạ quan hoài, tại hạ nghỉ ngơi rất khỏe rồi. Cảm tạ thần tộc đã khoản đãi chu đáo." Nhưng trong bụng hắn lại mắng "Chu cái đít!"

Vân Thiển Tuyết lại phiên dịch lần nữa, ma thần hoàng gật đầu: "Vậy thì tốt, không biết ngươi lần này đến gặp trẫm là có chuyện gì không?"

"Bệ hạ, tôi mang lời thăm hỏi của Tử Xuyên gia tổng trưởng đến với ngài, ngoài ra còn có nguyện vọng hòa bình giữa hai bên."

"Hòa bình?" Ma thần hoàng từ từ nói ra hai chữ này, ngữ điệu mang theo ý vị trào phúng hiếm có: "Ca Phổ Lạp, nếu như trẫm lý giải không sai, thì ngươi đại biểu cho Tử Xuyên gia tộc đến hòa đàm với ma tộc của chúng ta phải không? Hòa bình là thứ mà kẻ yếu mới cần, thần tộc của chúng ta thân ở thế mạnh, không cần cái đó."

Đế Lâm mỉm cười: "Bệ hạ mẫn duệ, có thể nghe một lời của tôi không?"

"Ngươi nói đi."

"Bệ hạ, trên Tây Xuyên đại lục hiện giờ, Ma thần vương quốc và Tử Xuyên gia tộc xem ra phải là trợ giúp lẫn nhau như huynh đệ kìa. Điều bất hạnh chính là, mấy trăm năm nay, hai nước chinh chiến với nhau không ngừng, chiến dịch gần đây lại thảm liệt vô cùng, thương vong vô số, bên nào cũng tổn thất thảm trọng. Vì sự phân tranh vô vị này, chúng ta đại động can qua, gây tai ương cho tử dân vô tội của hai nước, tạo ra biết bao nhiêu là cô nhi quả mẫu. Bệ hạ thân là vua một nước, nên vì thần dân mà nghĩ, nên vì thiên hạ thương sanh mà xét, sớm ngừng lại chiến sự của hai nước." Đế Lâm thần tình bi sảng, trong ngôn ngữ bao hàm sự từ bi động lòng trời. Không ai nhìn ra, hắn thật ra là kẻ chế tạo lớn nhất cho cái gọi là "hàng trăm vạn cô nhi quả phụ" đó.

Thần hoàng cười nhẹ, bảo: "Người thật có tài ăn nói."

Và thế là Đế Lâm minh bạch những lời vừa rồi căn bản chẳng lọt lỗ tai ma thần hoàng, nhưng mà đó cũng là chuyện trong ý liệu của hắn, nếu như chỉ vì mấy câu "nhân nghĩa đạo đức" như vậy mà khiến cho ma thần hoàng hào xưng là cường giả lớn nhất trên đại lục này cảm động, thì đó là chuyện đáng cười nhất trong thiên hạ rồi. Hắn chuyển sang phương thức thuyết phục khác: "Bệ hạ minh kiến, nên biết là Tử Xuyên gia tộc và quý quốc cùng là cường quốc trên đại lục, ai cũng có thực lực cường đại, có thể nói hòa tất cùng hưng, chiến tất cùng vong. Trước mắt song hùng tịnh lập, ai cũng không làm được gì ai, nếu cứ như thế sẽ càng lúc càng tiêu hao quốc lực song phương..."

Ma thần hoàng nhất mực bình tĩnh lắng nghe, đột nhiên lên tiếng ngắt ngang lời thao thao bất tuyệt của Đế Lâm: "Ca Phổ Lạp, trên đường ngươi đến đây có thấy quân đội của trẫm hay không?"

"A? Tại hạ hân hạnh gặp rồi."

"Thấy thế nào?"

"Đại quân của bệ hạ quân dung đỉnh thịnh, khí thế hùng tráng, đúng là uy vũ chi sư."

Thần hoàng mỉm cười đáp lại, hỏi: "So với quân đội của Tử Xuyên gia tộc các ngươi thì như thế nào?"

Đế Lâm im lặng, hắn minh bạch ý tứ của ma thần hoàng: quân đội như vậy liệu Tử Xuyên gia tộc của ngươi có chống đỡ nổi không? Xác thật, nếu như từ phương diện quân sự mà xét, thì quân đội ma tộc xác thật cường hãn rhơn nhiều lần so với quân đội của nhân loại.

Thấy Đế Lâm không có lời gì đáp, các thần tử hai bên vội vã lớn tiếng xưng tụng: "Ngô hoàng thần uy, thiên hạ vô địch!" Cả đám hô cùng lúc và thật lớn, rõ ràng là có luyện tập, rành rẽ vô cùng.

Đế Lâm không nhịn được phải đáp lời, nhưng bằng một câu hỏi: "Bệ hạ chắc rất rành về lịch sử a?"

"Trẫm cũng biết được đôi chút."

"Trong lịch sử của quý quốc có Hoàng kim hãn và Tạp Lạp đời thứ 13, lúc đó họ binh lực hùng hậu không kém gì bệ hạ bây giờ a!"

Hoàng Kim Hãn và Tạp Lạp XIII là những quân chủ trong lịch sử ma tộc. Bọn họ phân biệt phát động tiến công đại quy mô vào nhân loại năm 602 và năm698, và đã dốc hết lực toàn quốc hưng sư trăm vạn, kết quả đều bị bại dưới Ngõa Luân thành tay không trở về, thậm chí Tạp Lạp XIII còn chiến tử dưới thành Ngõa Luân.

Vân Thiển Tuyết nghe mà sắc mặt phát bạch. Đối với hai lần chiến bại này, ma tộc nhất mục e dè không dám nhắc, coi nó là sỉ nhục lớn nhất, không ngờ tên sứ giả nhân loại này lại to gan lớn mật, dám ở trước Ma thần hoàng bệ hạ đề cập đến đề tài cấm kỵ này, thậm chí dám đem đương kim ma thần hoàng sánh luôn với hai kẻ chiến bại kia!

Sau khi nghe Đế Lâm ngầm ám chỉ Mã thần hoàng sẽ chẳng khác hai vị hoàng đế từng chiến bại năm xưa, Vân Thiển Tuyết do dự, không biết có nên trự tiếp phiên dịch những lời vừa rồi ra hay không. Mục quang như điện của thần hoàng quét tơi, gã lập tức cảnh tỉnh lại, dịch hết không xót lời nào.

Quả nhiên, trong quần thần liền dậy lên sự tao động đầy phẫn nộ. Bọn tướng quân huyết khí phương cương nắm chặt cán đao, vô số mục quang sung mãn sát ý cùng tập trung trên người Đế Lâm. Nếu không phải đang ở trước mặt bệ hạ, bọn họ đã sớm xông tới loạn đao chém chết tên sứ giả cuồng vọng của nhân loại này.

Tạp Đốn thân vương bước ra nói: "Phụ hoàng, sứ giả vô tri cuồng vọng, dám to gan vũ nhục thần uy vô thượng của người. Con cùng các thần tử trung thật của bệ hạ thật tại không thể nào nhịn được, thỉnh cầu bệ hạ cho phép, để thần nhi lập tức giết chết hắn!"

Thần hoàng nhíu mày nói: "Lễ nghi của ngươi đâu hết rồi, Tạp Đốn? Ngươi định giết một sứ giả, khiến cho cả vương quốc hổ thẹn vì hành vi của ngươi sao/"

Tạp Đốn thân vương lập tức ê chề lui lại.

Thần hoàng chuyển sang nói với Vân Thiển Tuyết: "Ngươi bảo hắn nói chuyện nên cẩn thận một chút."

"Dạ." Vân Thiển Tuyết quay sang Đế Lâm, bảo: "Ca Phổ Lạp các hạ, thỉnh minh bạch, chúng ta không phải là không biết giảng đạo nghĩa, hay là người dã man không tuân lễ nghi. Chúng ta bảo hộ cho sự an toàn nhân thân của sứ giả, nhưng các hạ thân là sứ giả thì hãy chú ý ngôn từ, nếu không chúng ta rất khó khống chế sự phẫn nộ của các vị tướng quân."

Đế Lâm xá dài, nói lời xin lỗi cho ngôn từ vừa rồi: "Tại hạ không hề có ý vũ nhục bất kỳ ai, tại hạ chỉ là muốn thuật lại sự thật đã từng phát sinh ra thôi."

Thần hoàng lạnh lùng nói: "Trẫm không phải dạng của Tạp Lạp XIII, đừng nói nhiều lời vô ích. Các ngươi, người và toàn bộ quân đội của ngươi sẽ nhanh chóng chứng kiến được thôi, Ca Phổ Lạp." Ngữ điệu của ông ta bình tĩnh đê trầm. Đế Lâm rúng động trong lòng: Đối diện với sự gây hấn như vậy mà không nổi giận, ma thần hoàng đương đại quả thật là lãnh tĩnh và có bản lĩnh vượt ra ngoài ý liệu của hắn. Như vậy xem ra lá bài tẩy của hắn chuẩn bị sử dụng đây có hữu hiệu hay không còn là một ẩn số rất lớn.

Đế Lâm từ từ nói: "Tại hạ to gan suy đoán, với hùng tài đại lược của bệ hạ như vậy, xuất động đại quân to lớn như vậy, mục đích xem ra là cho sự nghiệp vĩ đại đời đời, mở mang bờ cõi, đúng không?"

Thần hoàng gật đầu đáp: "Chính thị."

"Bệ hạ, Ngõa Luân yếu tắc là bảo lũy kiên cố nhất trên đại lục, trú trát mấy chục vạn quân đội tinh nhuệ của Tử Xuyên gia chúng tôi. Hiển nhiên, quân đội của bệ hạ là phi thường cường đại, nhưng nếu muốn cường công Ngõa Luân có tường cao hào sâu như vậy, chỉ sợ không thể nói là tất thắng a?"

Ma thần hoàng mỉm cười hỏi lại: "Cho dù là uống trà cũng có người bị sặc nước chết, đánh nhau làm gì có chuyện tất thắng chứ?"

"Bệ hạ, ngài hưng sư động chúng, đem binh khuynh quốc mà đến, mạo hiểm lớn như vậy tại hạ thật tế cho rằng không đáng. Tại hạ có một ý kiến nông cạn, vừa có thể thực hiện hòa bình đình chiến giữa hai nước, vừa hiện thực hóa nguyện vọng mở mang bờ cõi của bệ hạ, không biết bệ hạ có hứng thú nghe không?"

"Làm gì có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy? Ngươi nói thử."

"Rất đơn giản, chỉ cần bệ hạ đồng ý đình chiến hòa bình, Tử Xuyên gia tộc chúng tôi nguyên ý đem Viễn Đông làm lễ vật đình chiến, dâng hai tay phụng hiến cho bệ hạ - như vậy không hơn là bệ hạ xuất động đại quân mạo hiểm như vậy hay sao?"

Tử Xuyên gia tộc không ngờ lại tự động bỏ cơ nghiệp hai trăm năm của họ ở Viễn Đông! Các trọng tướng của ma tộc rõ ràng là không dám tin vào tai của mình, phát xuất sự cảm thán nho nhỏ: "À, ồ, nga.... ." Nhất thời, trong trướng bồng tĩnh lặng ấy vang lên tiếng xì xào trao đổi, ma thần hoàng cũng kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang nói chơi à, Ca Phổ Lạp?"

Đế Lâm móc từ trên người ra mấy văn kiện, thuyết minh: "Đây là văn kiện do đích thân tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ ký, thừa nhận từ giờ trở về sau hai mươi ba hành tỉnh của Viễn Đông không còn là lĩnh thổ của Tử Xuyên gia tộc nữa, mà giao cấp cho thần tộc vương quốc thống trị. Đây là thư ủy nhiệm cho tôi được quyền ký kết - bệ hạ, chỉ cần ngài gật đầu, không cần dùng một binh một tốt, toàn bộ Viễn Đông đều là đất đai mới hợp pháp của ngài. Ngoài ra, để biểu đạt thành ý của chúng tôi, chúng tôi sẽ tặng tống cho đại quân thần tộc một trăm vạn lượng bạc trắng."

Ma thần hoàng mỉm cười hỏi: "Không phải giản đơn như vậy chứ? Tử Xuyên gia khảng khái như vậy, có điều kiện gì không?"

"Việc ấy đối với bệ hạ thật ra là một chuyện dễ như trở bàn tay. Trước mắt một phần Trung ương quân của chúng tôi vẫn còn lưu lại ở Mạt Y thành trong Đỗ Toa hành tỉnh, bị đại quân của thần tộc vây khốn. Chúng tôi khẩn mong bệ hạ khoan dung, có thể thương xót cho tướng sĩ viễn chinh, vợ con ở nhà mong mỏi... Hi vọng bệ hạ có thể hạ lệnh cho hai bên đình chiến, bỏ trống một con đường để Trung Ương quân đi về hướng tây. Và mong bệ hạ ân chuẩn thành toàn, trên dưới của Tử Xuyên gia tộc vĩnh viễn cảm tạ đại ân của bệ hạ, hai nước sẽ mãi mãi là huynh đệ bang giao với nhau!"

Nghe điều kiện của Đế Lâm, tim Vân Thiển Tuyết đập "thình thịch", hi vọng ma thần hoàng có thể đáp ứng hiệp nghị đình chiến. Gã là quan chỉ huy ở tiền tuyến, hiểu rõ trạng thái hiện giờ của ba quân: một là sốt ruột, hai là suy, ba là kiệt, vì đánh lâu mà không hạ được thành, quân tâm và sĩ khí đều thụ những áp lực và ngăn trở nghiêm trọng. Cho dù là gã có thể tử chiến khổ chiến gì đó lấy được Mạt Y, nhưng nhất định cũng phải trả một cái giá rất đáng sợ. Và nếu lại còn tiếp tục đi về hướng tây công kích nhân loại, thì chắn ngang trước mặt đại quân của thần tộc là Ngõa Luân yếu tắc còn kiên cố bội phần. Khi nghĩ đến phải cho binh sĩ đạp lên đất bùn nhão nhoẹt tấn công lên bờ tường cao đến tận mây của Ngõa Luân thành, Vân Thiển Tuyết lập tức cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, rụng rời tay chân.

Giờ phút này không những chỉ mình gã, mà mục quang của tất cả mọi người đều tập trung lên người ma thần hoàng, chờ đợi lời phúc đáp của ông ta.

"Ừ, các ngươi muốn lấy Viễn Đông đổi lại Trung ương quân và Tư Đặc Lâm." Thần tình của Ma thần hoàng điềm đạm, nhìn không ra biểu tình: "Nhưng mà trẫm có một vấn đề không hiểu, muốn thỉnh giáo một chút."

"A? Bệ hạ có nghi hoặc gì? Tại hạ nhất định kiệt tận khả năng giải đáp hết."

"Các ngươi sao lại lấy vật của trẫm mà tống tặng cho trẫm?"

"Hả?"

"Toàn bộ Viễn Đông đã bị trẫm đánh hạ rồi!" Ma thần hoàng nhướn mày, đột nhiên biến sắc, nói vừa nhanh vừa gấp, từ ngữ sắc bén như kiếm: "Và không phải dựa vào sự tống tặng của các ngươi, mà dựa vào kiếm bén của trẫm! Thứ của trẫm mà các ngươi lại lấy đem tặng lại cho trẫm, các ngươi coi thần tộc chúng ta là điên khùng hay sao? Hay là trẫm đem Đế đô tặng tống cho các ngươi nhé?! Tử Xuyên gia các ngươi hại chết con gái Tạp Đan của ta, còn phải khiển Đế Lâm vào trong quốc cảnh của của mà chém giết đốt phá cướp đoạt, là các ngươi phá hỏng hòa bình trước, hiện giờ còn đi đàm luận hòa bình cái gì? Muốn thả Trung ương quân về sao? Có thể, nhưng giao Ngõa Luân ra đây!"

Quần thần ồ lên khen tuyệt, hò hét tán dương hào ngôn tráng ngữ của ma thần hoàng. Được Tạp Đốn thân vương dẫn đầu, đáp quần thần háo chiến này đều đua nhau cất lời chế nhạo cho sự ngu xuẩn của nhân loại sứ giả, cho sự không biết tự lượng sức của hắn, dám "sử dụng thủ đoạn trước mặt bệ hạ thông minh và trí tuệ nhất!"

Vân Thiển Tuyết vô cùng thất vọng, thầm mắng: "Đồ ngu! Các ngươi mà biết cái gì!"

Gã nhìn về phía Đế Lâm, phát hiện sau khi bị thần hoàng cự tuyệt, hắn vẫn trấn định như thường. Vân Thiển Tuyết nghi hoặc: Đã đến nước này rồi, hắn vì sao lại có thể tự tin như vậy? Chẳng lẽ hắn còn có lá bài tẩy gì nữa?

Vừa lúc đó, Đế Lâm chuyển qua nhìn hán, mục quang hai người giao nhau, đều cảm thấy nhãn thần đối phương sáng đến chói mắt, đều bất giác tự tránh đi. Đế Lâm dâng lên một hộp nhỏ, nói: Ngoại trừ Viễn Đông, Tử Xuyên gia còn chuẩn bị một lễ vật nho nhỏ chuyển lại cho thần hoàng bệ hạ, phiền tướng quân chuyển trình!"

Vân Thiển Tuyết không hề tiếp lấy, gã hướng về ma thần hoàng thỉnh ý: "Bệ hạ, sứ giả nói có vật gì đó tống tặng cho người, thỉnh người quá mục."

Ma thần hoàng gật đầu, giơ tay ra, rồi đột nhiên như có một sợi dây vô hình níu kéo, chiếc hộp nhỏ trong tay Đế Lâm tự động bay lên, từ từ phi đến tay của ông ta!

Đế Lâm lùi lại một bước, mặt kinh hãi biến sắc: song phương cách nhau năm sáu mét, ma thần hoàng chỉ chụp một trảo hư không mà hấp luôn cái hộp hắn đang giữ chặt trong tay, và hắn hoàn toàn không thể kềm giữ lại được! Hèn gì trong truyền thuyết, ma thần hoàng chính là đệ nhất cao thủ đương thế, trên đời này còn có người nào có thể khắc chế ông ta được không?

Thấy thần hoàng bệ hạ lộ ra tuyệt nghệ thần kỳ này, đám quần thần dưới trướng không ai không lớn tiếng khen tuyệt, nhất thời lời khen ngợi nịnh nọt vang lên như thủy triều, trong đó có chen lẫn những lời dọa nạt đối với Đế Lâm. Các tướng quân ma tộc mắng:

- Ngô hoàn thần uy, vũ nội vô địch! Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng thần tộc của chúng ta, đó chính là con đường duy nhất của Tử Xuyên gia các ngươi!....

- Không đầu hàng hả? Cút về rửa sạch cổ chờ chúng ta đến cắt!

Đế Lâm chẳng nói chẳng rằng, cười lạnh nghe các ma tộc tướng quân nhục mạ huênh hoang. Thật ra trong lòng hắn đang ngầm cầu nguyện, hi vọng phản ứng của ma thần hoàng sẽ đúng như những gì mà hắn hi vọng.

Ma thần hoàng mở hộp ra, thấy trong đó có một bông tai, ánh mắt sáng ngời, ngẩn đầu lên nhìn Đế Lâm.

Đế Lâm trang trọng gật đầu.

Trong hộp còn có một phong thư. Ma thần hoàng nhẹ nhàng cầm lấy, mở ra, trên đó có mấy hàng vắn tắt:

"Phụ hoàng:

Kính gửi lời hỏi thăm sức khỏe của người!

Con gái thập phần tưởng nhớ phụ hoàng, đêm ngày mong mỏi có dịp trở về. Bọn họ nói, nếu phụ hoàng không thả toàn bộ Trung Ương quân trở về trước tháng hai, bọn họ sẽ giết con gái.

Con gái Tạp Đan.

Ngày 12 tháng 2 năm 780."

Đế Lâm khẩn trương nhìn ma thần hoàng đọc thư. Phong thư này là do Tạp Đan dùng văn tự của ma tộc mà viết ra, lúc đó hắn không kịp tìm bậc thầy về văn tự ma tộc để kiểm tra, không có cách nào biết nàng ta viết cái những gì.

Hiện giờ, mệnh vận của Trung Ương quân, Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú, của chính hắn, và vận mệnh của cả Tử Xuyên gia tộc nữa... tất cả đều ký thác vào phong thư này!

Ma thần hoàng không động thanh sắc, khép lá thư lại, ung dung đứng dậy, từ phòng khách bước ra cửa hong, bỏ lại sau lưng các thần tử vô cùng ngạc nhiên, chỉ vứt lại sau lưng một câu: "Ngươi đi theo trẫm."

Đi theo sau ma thần hoàng, Đế Lâm tiến vào một gian phòng nhỏ. Hắn nhìn tả hữu, phát hiện so với gian phòng ngoài nhỏ hơn nhiều, bố trí cũng tinh trí và trang nhã hơn nhiều. Trong phòng không có người thứ hai nào, ngay cả Vân Thiển Tuyết làm nhiệm vụ phiên dịch vừa rồi cũng không có mặt. Hắn nhìn thấy ma thần hoàng đã ngồi xuống trà kỷ bền tường, lòng thầm kêu khổ: hắn không biết tiếng của ma tộc, làm sao đối thoại với ông ta?

Thần hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Mời ngồi!" Thứ ông ta nói không ngờ là ngôn ngữ nhân loại vô cùng thuần chính, ngữ điệu linh lợi vô cùng, thậm chí còn hoàn hảo hơn cả Vân Thiển Tuyết làm nhiệm vụ phiên dịch vừa rồi!

Đế Lâm cả kinh: ma tộc hoàng đế không ngờ lại có thể sử dụng ngôn ngữ của nhân loại, hơn nữa còn nói giỏi như thế! Vừa rồi trước mặt mọi người, ông ta vì sao lại cho gọi Vân Thiển Tuyết làm phiên dịch? Ông ta muốn ẩn man điều gì? Ông ta có mục đích gì khác nữa?

Trong chớp mắt, não của Đế Lâm xoay chuyển không biết bao nhiêu ý niệm, nhưng không thể nghĩ ra giải pháp thỏa đáng nào, trước hết vái ma thần hoàng, sau đó ngồi xuống phía đối diện bên kỷ trà, chẳng nói một lời.

Ma thần hoàng cầm chung trà lên, mỉm cười bảo: "Trà này không tệ, hay là ngươi thử một chút."

Đế Lâm an tĩnh nâng chung trà tinh trí trước mặt, khẽ nhấp một ngụm, tán thưởng: "Xác thật là trà ngon, rất hiếm có."

Ma thần hoàng tĩnh lặng nhìn Đế Lâm: "So với các loại trà của nhân loại các ngươi thì như thế nào, Đế Lâm các hạ?" Ánh mắt màu lam của Ma thần hoàng lấp lánh quang mang kỳ dị, thâm thúy đến không thể dò.

-o0o-


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-193)


<