Vay nóng Tinvay

Truyện:Tứ đại danh bộ đấu cương thi (II) Bạch Cốt Tinh - Hồi 09

Tứ đại danh bộ đấu cương thi (II) Bạch Cốt Tinh
Trọn bộ 23 hồi
Hồi 09: Đêm đã tới quỷ còn xa sao?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-23)

Siêu sale Lazada

Tại thoáng chốc này, trong mắt cương thi hiện lên vẻ hung ác.

Chỉ cần nó nắm lấy cơ hội động thủ, sẽ tóm được sơ hở của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi.

Cũng không ai biết nó có xuất thủ hay không.

Bởi vì Tập Mai Hồng đã xuất thủ, nàng vừa xuất thủ, tay trái đoạt lấy kiếm của Trần Nhật Nguyệt, tay phải cướp lấy đao của Bạch Khả Nhi, một đao một kiếm đồng loạt đâm ra, đồng thời đâm trúng thân thể cương thi.

Nàng ra tay nhanh đến mức không thể tưởng tượng, tính toán chuẩn xác cũng vô cùng tuyệt diệu.

Cương thi kia đang đập văng đao, đánh nghiêng kiếm, giữa người bỏ trống. Tập Mai Hồng thừa lúc nó trên đối phó với đao, dưới ứng phó với kiếm, binh khí của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi gần như rời tay, lập tức cướp đao đoạt kiếm, đồng loạt đâm trúng cương thi kia.

Xuất thủ nhanh như vậy, khiến mọi người đều ngẩn ngơ.

Kể cả cương thi kia cũng ngây người.

Cao thủ giao đấu, há có thể ngây người?

Một đao một kiếm đã đâm trúng cương thi.

Cương thi kia há to miệng, lộ ra răng nanh, gào lên một tiếng.

Tiếng gào này sắc bén như cắt vào màng nhĩ, đâm vào tim phổi, đinh tai nhức óc, thâu hồn đoạt phách, giống như vạn quỷ cùng kêu, ngàn yêu cùng hét.

Đồng thời hai tiếng “két két” vang lên, một đao một kiếm giống như đâm vào lưu ly, mũi kiếm mũi đao đều trượt thẳng ra. Tuy đâm rách quần áo, theo gió bay đi như dơi đen, vạch ra hai vết sâu trên thân thể khô gầy của cương thi kia, nhưng chỉ thấy da thịt hở trắng, lại không có máu chảy ra.

Một đao một kiếm trượt ra khỏi thân thể cương thi.

Cùng lúc cương thi kia gào lên, hai mắt biến thành đỏ, hai sườn kẹp lấy đao kiếm, dùng sức kéo một cái. Tập Mai Hồng bị kéo đến chỉ còn cách nó một nắm tay.

Trong khoảnh khắc này, Tập Mai Hồng hoàn toàn có thể ngửi được mùi hôi của thi thể.

Mùi hôi này còn có vẻ quen thuộc.

Nhưng trong giây phút sống chết này, Tập Mai Hồng đã không kịp suy nghĩ kỹ, bởi vì Vô Tình đã quát lớn một tiếng:

- Tránh ra!

Đao kiếm của Tập Mai Hồng đều bị cương thi kẹp ở dưới sườn, nàng đang cố gắng giãy dụa, dùng sức đoạt lại, làm sao “tránh ra”?

Nàng không chấp nhận, cũng không hiểu được.

Mặc dù nàng không hiểu, nhưng Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi lại hoàn toàn hiểu, tuyệt đối có thể hiểu được.

Bọn họ có thể hiểu công tử muốn làm gì.

Gần như ngay khi Vô Tình lên tiếng, Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi đã một trái một phải muốn kéo Tập Mai Hồng đi.

Nhưng Tập Mai Hồng không đi.

Thế đứng của nàng rất ổn, hai người Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt ra sức kéo, nhưng vẫn không kéo được nàng, hoặc là ba người dùng toàn lực vẫn không chống nổi lực đạo của cương thi.

Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi cũng không muốn so đấu sức lực.

Hai người bọn họ đột nhiên dùng sức nhấn Tập Mai Hồng một cái, ba người đều nằm sấp xuống đất.

Bọn họ vừa nằm xuống, liền nghe được tiếng vang liên tiếp.

Tiếng vang của gió lớn quét qua không khí.

Trong nháy mắt này, ba người nằm xuống, Vô Tình vung hai tay áo lên, bắn ra mấy chục món ám khí.

Cương thi liên tục gào lên.

Trong thoáng chốc, cả người nó không biết đã trúng bao nhiêu món ám khí. Mỗi khi trúng một món, trên người nó lại nứt ra một lỗ, nổ ra một hốc.

Nó trúng một loại ám khí liền lui một bước.

Lui thẳng về sau.

Khi nó trúng mười hai mười ba món ám khí, trên người đã trăm ngàn vết thương, càng lui đủ mười hai mười ba bước.

Lúc này nó đã lui về cầu độc mộc, lui vào trong sương mù.

Sương mù dày đặc, thấp thoáng bất định.

Nó biến mất trong sương mù.

Mất đi bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện.

Tuy nó biến mất, nhưng dư uy vẫn còn, dư chấn cũng vẫn còn.

Mọi người vẫn trợn mắt há mồm. Một lúc sau, ba người trên đất mới đỡ lấy nhau, từ từ đứng lên.

Có tiếng vỗ tay.

Đó là tiếng vỗ tay của Nhiếp Thanh.

Trong mắt hắn phát ra tinh quang, cũng là ánh sáng xanh.

Hắn không kìm được khen ngợi:

- Hay cho Vô Tình danh bổ đấu cương thi, hôm nay ta được kiến thức rồi.

Tập Mai Hồng vẫn cảm giác da đầu phát nổ, còn chưa tỉnh hồn:

- Đó... rốt cuộc là thứ gì?

Trần Nhật Nguyệt cũng phủi phủi bùn đất trên người:

- Nếu là cương thi, sao nó lại chạy ra giữa ban ngày?

Bạch Khả Nhi cũng ngơ ngác nói:

- Bất kể là người hay là thi, hiện giờ nó đã lui trở về cầu, chúng ta làm sao đi qua?

Đột nhiên trên đỉnh núi vang lên tiếng kêu gào, giống như nơi đó có trăm ngàn oan hồn ác quỷ cùng gào khóc kêu thảm, lại giống như đang phối hợp với cương thi vừa rồi, trợ thế cho nó.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ biến sắc.

Trần Nhật Nguyệt lại lau lau mắt:

- Làm sao... sao lại như vậy?

Bạch Khả Nhi lập tức nhìn chung quanh, rất cảnh giác:

- Chuyện gì?

Trần Nhật Nguyệt dùng tay chỉ, ngạc nhiên nói:

- Các người nhìn miếu kia... sao lại đột nhiên, gần hơn rất nhiều!

Mọi người nhìn theo, trong lòng đều giật mình.

Miếu kia thật sự gần hơn rất nhiều, giống như nó là một con thú sống, đang lặng lẽ tiến sát bọn họ, chuẩn bị cắn người.

Bạch Khả Nhi còn chưa tỉnh hồn, hỏi:

- Chúng ta nên làm gì đây? Nếu trở về, cầu kia đã bị cương thi chiếm giữ; còn đi về phía trước, trong miếu chỉ sợ có quỷ...

Vô Tình như có suy nghĩ, không nói lời nào.

Tập Mai Hồng xì một câu:

- Gặp quỷ!

Trần Nhật Nguyệt nghe vậy liền giật mình, vội nói:

- Tập cô nương đừng nói như vậy!

Tập Mai Hồng phủi đi bụi đất dính trên người, oán hận nói:

- Gặp quỷ ta mới đi chuyến thứ hai này, lần đầu còn chưa đủ sợ sao!

Bạch Khả Nhi nói:

- Ta lại nhớ tới một câu.

Trần Nhật Nguyệt hỏi:

- Câu gì?

Bạch Khả Nhi nói:

- Câu nói của Trương đại mụ.

Trần Nhật Nguyệt gãi gãi đầu.

Bạch Khả Nhi nói:

- Cô ấy đại khái nói như vậy, “có đánh chết ta cũng không lên đỉnh Nghi Thần nữa”... Ta cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý.

Trần Nhật Nguyệt nói:

- Ta lại rất hâm mộ.

Bạch Khả Nhi ngạc nhiên nói:

- Hâm mộ?

Trần Nhật Nguyệt nói:

- Ta hâm mộ Tiểu Nhị và Lão Tứ, bọn họ thì tốt rồi, ở trong nhà trọ làm giấc mộng đẹp của bọn họ, an toàn hơn nhiều.

“Tiểu Nhị” chính là Hà Phạm.

“Lão Tứ” lại là Diệp Cáo.

Bạch Khả Nhi cũng có vẻ hậm hực:

- Ta càng hâm mộ tên La Bạch Ái kia, hắn có thể lựa chọn.

Hắn ưu sầu lo lắng nhìn về ngôi miếu kia.

Cổng chính của ngôi miếu kia có hai cánh cửa sổ, một cánh cửa lớn, giống như hai con mắt và một chiếc miệng lớn của yêu ma quỷ quái, đang mời bọn họ tự chui đầu vào lưới. Vấn đề chỉ là bọn họ có muốn vào không?

Vấn đề cũng là nhà trọ Ỷ Mộng có bình an không? Người trong nhà trọ có phải giống như Trần Nhật Nguyệt nói, đang làm mộng lớn xuân thu, mộng nhỏ ngọt ngào của bọn họ hay không?

Bọn họ hiện giờ là lên núi không dễ xuống núi khó.

Cho nên Trần Nhật Nguyệt đột nhiên nghĩ ra ý tưởng.

Hắn muốn cùng Bạch Khả Nhi liên hợp đề nghị với công tử.

Tại cái nơi lên miếu không được, xuống cầu không xong này, liệu có thể nghỉ ngơi một hồi, để yêu quái cương thi kia chờ mệt mỏi, rút lui rồi, bọn họ sẽ thừa lúc mặt trời chưa lặn chạy nhanh xuống núi, đã không cần vào miếu mạo hiểm, xuống động gặp kiếp, lại có thể trở về trước khi trời tối bảo vệ người của nhà trọ, cũng xem như đã lên đỉnh Nghi Thần, sao lại không làm?

Bọn họ đang suy nghĩ thật tốt đẹp, còn chưa mở miệng, lại nghe Vô Tình lạnh lùng hạ một mệnh lệnh lạnh lùng:

- Đi! Vào trong miếu!

Hi vọng đã tan biến.

Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt đều đi có vẻ bất đắc dĩ.

Tập Mai Hồng giống như cũng rất đồng tình, thân mật khắng khít với bọn họ, oán than liên hồi.

Từ sau trận chiến vừa rồi, Tập Mai Hồng dường như thân cận với bọn họ hơn nhiều. Dù sao mọi người đã đồng cam cộng khổ, trải qua nguy hiểm, kề vai chiến đấu, cũng cúi đầu nằm sấp.

Có điều càng khiến đám người Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi tuyệt vọng, mặc dù xem ra miếu kia không di động, cũng không cất cánh, nhưng mặt trời lại đi rất nhanh.

Quả là thần tốc.

Trong thoáng chốc mặt trời đã xuống núi trước giờ.

Chiều hôm lại đến trước thời hạn.

Ngay cả đường nét của mặt trăng cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

Trăng đã sáng, đêm còn xa sao?

Đêm đã tới, quỷ còn không ra sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-23)


<