← Hồi 046 | Hồi 048 → |
Yến Anh đang bị buộc tội nên Ngọc Doãn cũng không tránh khỏi liên lụy. Nếu lúc này trở mặt với Lý Bảo, chắc chắn sẽ càng làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ. Như vậy sẽ khiến cho Ngọc Doãn không còn chỗ dung thân. Có điều Ngọc Doãn cũng không nói với Dương Tái Hưng chuyện này.
- Đại Lang giỏi thương chứ không giỏi quyền cước. Nếu phải đánh nhau thì chưa chắc đã là đối thủ của Lý Bảo. Nếu vậy, chẳng bằng tạm thời dừng tay. Nếu lần sau, y còn lấn tới thì chúng ta động thủ cũng không muộn. Ha ha... Trời tối rồi, chúng ta về đi, đừng để cho người nhà lo lắng.
- Tiểu Ất nói có lý.
Thập Tam Lang đột nhiên mở miệng khiến cho Dương Tái Hưng không thể nói gì hơn. Gã đành phải thở một cái rồi lên tiếng:
- Lại để cho cái loại người mua danh lấy tiếng này lên mặt.
...............
Vốn tâm trạng đang rất tốt nhưng do Lý Bảo xuất hiện lập tức tan thành mây khói.
Ngọc Doãn cùng với Dương Tái Hưng từ biệt Thập Tam Lang rồi đi về nhà. Lúc này, ráng chiều đỏ rực khiến cho cả con phố được phủ một lớp ánh sáng màu hồng. Những tiếng tụng kinh từ trong viện Quan Âm vọng ra khiến cho tâm trạng của Ngọc Doãn bình tĩnh hơn nhiều.
Bát Thiểm thập nhị phiên mà Chu Đồng truyền lại đã bị người ta để ý.
Cho dù là Lý Bảo hay Đường Cát thì Ngọc Doãn cũng không thể yên tâm.
Dù sao thì Lý Bảo cũng chỉ là một giáo đầu. Nhưng Đường Cát lại khác. Y là Nội đẳng tử của chùa Ngũ Long. Mạc dù lúc còn sống, phụ thân Ngọc Doãn cũng là Nội Đẳng tử, lập được công lao. Nhưng con người đã chết đi, nhân tình cũng trở nên lạnh dần... Khi Ngọc Phi còn sống cũng không có nhiều bằng hữu cho lắm. Mà nay lão chết đã mười năm thì ai còn nhớ tới người anh hùng năm đó?
Nghĩ tới việc này, Ngọc Doãn có chút lo lắng.
Quan trọng nhất đó là Yến Nô. Hay là đưa nàng đi cùng?
Ý nghĩ đó xuất hiện thì lập tức lởn vởn trong đầu hắn không biến mất. Ngọc Doãn mang theo tâm sự mà đi vào trong nhà.
Từ trong nhà vọng ra tiếng cười lanh lảnh của Yến Nô.
Đồng thời, y còn nghe thấy âm thanh của người đàn ông vang lên khiến cho Ngọc Doãn càng thêm khẩn trương, vội vàng bước vào.
- Tiểu Ất ca! Huynh đã về.
Nghe thấy tiếng động, Yến Nô vội vàng bước ra đón:
- Nhìn xem ai đến đây?
Ngọc Doãn nhìn theo hướng tay của nàng thì ngây người. Hóa ra bên dưới gốc hòe có một lão nhân đang ngồi. Mái tóc của lão bạc phơ, nhưng nét mặt rất tốt. Bộ quần áo lão ăn mặc rất sạch sẽ nhưng nhìn hơi quen, dường như là mới thay cho.
- An thần y?
Ngọc Doãn thốt lên thất thanh. Hắn quay sang nhìn Yến Nô với ánh mắt dò hỏi.
Lão nhân kia đúng là An Đạo Toàn, có điều hơi khác so với hôm qua Ngọc Doãn gặp ở chùa Thiên Thanh.
Yến Nô cười hì hì:
- An đại thúc là bằng hữu tốt của phụ thân. Hôm nay, Nô tới chùa Thiên Thanh định hỏi tác dụng cường gân tráng cốt nhưng không ngờ lại nhận ra được An đại thúc. Tiểu Ất ca có còn nhớ khi Nô được năm tuổi từng bị bệnh thương hàn, suýt nữa thì mất mạng. Khi đó nhờ có An thần y ra tay mới cứu được mạng của Nô... Ông ấy cùng với phụ thân đó qua lại rất nhiều năm.
Ngọc Doãn ngây người. Chuyện này hắn thật sự không nhớ rõ lắm. Ít nhất thì trong toàn bộ ký ức của hắn không có cái chuyện này.
Có điều nếu Yến Nô đã nói thì Ngọc Doãn cũng không thể đứng im được. Vì thế hắn bước lên, mở miệng:
- Không ngờ gặp lại trưởng bối. Hôm qua do tiểu Ất thất lễ, xin hãy thông cảm.
Trên người An Đạo Toàn không còn mùi rượu nồng nặc nữa. Mái tóc bẩn thỉu của lão đã được gội nên nhìn sạch sẽ hơn nhiều. Ít nhất nhìn An Toàn Đạo có chút phong độ của thần y, không hề khó coi như hôm qua.
- Ngươi là con trai của Ngọc đại lang?
Ngọc đại lang chính là Ngọc Phi - Phụ thân của Ngọc Doãn. Ngọc Doãn vội vàng khom người nói:
- Chính là tiểu tử.
- Lão già thật rồi. Mới đó ngươi chỉ là đứa bé đi bên cạnh Ngọc Đại lang vậy mà bây giờ đã lớn lại còn cưới vợ. Hôm qua do ta tự đánh mất mặt, để cho tiểu Ất cười.
Ngọc Doãn vội vàng lắc đầu liên tục nói không dám.
Lúc này, Yến Nô bước tới bên cạnh Ngọc Doãn nói nhỏ:
- Tiểu Ất ca! An thúc phụ nhiều tuổi mà không có con. Trước đây, ông ấy mắc tội với giới quý tộc, nên không dám ló mặt ra làm nghề y, chỉ biết lấy rượu giải sầu. Nô nghĩ... nếu có thể đón thúc phụ về... Huynh xem chuyện này có được không?
Đón An Đạo Toàn tới đây? Ngọc Doãn thực sự chưa nghĩ tới chuyện này. Có điều nếu Yến Nô đã mở miệng thì hắn cũng không từ chối. Kính già yêu trẻ là một đức tính tốt. Chỉ có điều vị thần y này... Ngọc Doãn hỏi nhỏ:
- An thần y mắc tội với người nào?
- Chính là vị Thái phó, Sở quốc công - Vương Tặc Tương Minh.
- A?
Ngọc Doãn lắp bắp quay đầu liếc trộm An Đạo Toàn.
Vương Tặc chính là thái phó, cũng là người đứng đầu trong số "lục tặc" nổi danh.
Vương phủ là người huyện Tường Phù, phủ Khai Phong. Y có tự là Tương Minh, vốn tên Phủ. Lại nói tiếp, Vương Phủ là một nhân vật được sử sách ghi lại là người tuấn tú. Vào năm Sùng Ninh, y đỗ Tiến sĩ, được đảm nhiệm chức tham quân Tương Châu, hiệu thư lang. Những năm Tuyên Hòa, y được Thông Nghị đại phu tiến cử chức Thiếu tể, cũng là chức vụ hữu Thừa tướng, coi như tăm tám cấp. Y cũng là người thăng quan nhanh nhất từ khi Đại Tống lập quốc cho tới nay.
Sau này, người ta nói thăng ba cấp nhưng so với Vương Phủ quả thực không thể sánh được.
Sau khi nhận chức Thiếu Tể, Vương Phủ theo ý của Hoàng đế Huy Tông, xây dựng rất nhiều khiến cho dân chúng trong thiên hạ lầm than.
Có điều, An Đạo Toàn mắc tội với Vương Phủ là khi mà y còn chưa làm thiếu tể.
Hiện giờ đón An Đạo Toàn về không biết là họa hay phúc.
- Tiểu Ất ca! Cảm thấy không thoải mái cũng không sao.
- Ôi chao! Nếu Cửu nhi tỷ đã mở miệng. An thần y là trưởng bối của chúng ta, đón về cũng là chuyện bình thường, cần gì phải thương lương với ta?chuyện này quyết định như vậy. Chỉ có điều nếu đón An thần y tới đây, bố trí như thế nào, Cửu nhi tỷ hãy thu xếp.
- Đó là điều đương nhiên.
Yến Nô thấy Ngọc Doãn đồng ý thì mừng rỡ.
Còn Ngọc Doãn cũng hiếu kỳ không hiểu vị An Thần y sẽ mang tới tai họa như thế nào.
Vương Phủ?
Cũng không e ngại lắm. Theo lịch sử thì khi hoàng đế Huy Tông mất đi, người này cũng không còn quyền lực.
Mưa cuối xuân tới đột ngột!
Bầu trời đêm vô cùng vô tận, đêm xuống lại đột nhiên có mưa rơi tí tách. Khi mưa xuống cây hòe cổ trong viện, khiến cây cổ không biết bao nhiêu năm tuổi càng thêm sinh động càng toát lên linh tính.
Ngọc Doãn nhe răng nhếch miệng nhìn thùng tắm trước mắt rất khó xử.
Nước trong thùng tắm đen xì như mực, khiến người ta cảm thấy sờ sợ. Mùi thuốc đông y nồng đậm tràn ngập trong không khí càng làm cho Ngọc Doãn không ngừng chau mày. Chỉ thấy An Đạo Toàn thò tay vào nước thăm dò, nét mặt đầy cổ quái gật đầu với Yến Nô.
Theo đó, Yến Nô mở to đôi mắt sáng, nhìn Ngọc Doãn.
Trong đôi mắt đầy tình ý khiến Ngọc Doãn khó có thể cự tuyệt.
Nhìn lại An Đạo Toàn, lại nghe ông lão nói:
- Tiểu tử ngốc, còn chần chờ gì nữa? Không mau vào tắm đi?
- Việc này...
Ngọc Doãn nhìn nước đen tuyền trong thùng gỗ, rất bối rối.
Trong thùng gỗ có cường cân tráng cốt tán. Dựa theo thuyết pháp của An Đạo Toàn, cường cân tráng cốt tán này dùng mỗi tháng một lần, mỗi lần ngâm liên tục ba ngày, mỗi ngày ít nhất phải ngâm hai canh giờ mới có thể khiến dược lực xâm nhập vào trong cơ thể, đạt tới tác dụng cường gân tráng cốt.
Nghe có vẻ không tệ, cũng thật sự muốn dùng, Ngọc Doãn thầm nói trong lòng.
Cũng không phải là hắn không tin An Đạo Toàn, chỉ là cường cân tráng cốt này được An Đạo Toàn trong Thanh Thiên Tự dùng Túy Miêu kết hợp với thứ gì gì đó mà thành, trời mới biết nó có tác dụng phụ gì hay không? Ít nhất trong mùi thuốc đông ý nồng đậm này còn có một thứ mùi vô cùng khó tả khiến Ngọc Doãn thấp thỏm trong lòng, nhưng dược vật đã bày ra trước mắt, hắn không còn lựa chọn nào khác.
*****
Ngọc Doãn đành phải cởi bỏ quần áo, chỉ mặc một chiếc quần lót, đi đến trước thùng tắm.
- Cửu nhi tỷ, tay ta bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, không nên ngâm nước.
- Nói nhảm!
Yến Nô chưa kịp trả lời, An Đạo Toàn đã nổi giận:
- Chỉ là tổn thương nho nhỏ đã cho là nặng lắm rồi? Cường cân tráng cốt tán của ta có tác dụng cường tráng gân cốt. Dù là thương tích gì cũng không đáng ngại, mà đối với thương thế này của ngươi có hiệu quả rất lớn đấy.
Ba ngày này, ban ngày ngươi dùng Đoạn Tục Cao, ban đêm dùng cường cân tráng cốt tán.
Không tới mười ngày, ta đảm bảo ngươi sẽ phục hồi như cũ, không để lại chút tật gì. Thôi, đừng dông dài nữa, mau đi vào đi.
- Đúng vậy, An thúc phụ y thuật cao minh, năm xưa từng được xưng là Hữu An Tam Tuyệt, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.
Yến Nô đứng bên cạnh cũng khẽ khàng khuyên bảo.
Ngọc Doãn từ chối không được, đành phải cười gượng đồng ý.
Hắn thử thử nước ấm, dường như rất được rồi, vì thế nhấc chân bước vào thùng tắm.
Cả người vừa chậm rãi trầm xuống, sau khi đã hoàn toàn ngâm trong nước thuốc thì không khỏi thở dài thoải mái.
- Thoải mái quá!
- Ừm, chính xác là vô cùng thoải mái!
Trên mặt An Đạo Toàn nở nụ cười quỷ dị, gật đầu nói:
- Nếu thoải mái, thì tốt...
- Cái gì?
Trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên nảy sinh một dự cảm không hay.
Hắn định đứng lên lại bị An Đạo Toàn dùng tay ấn xuống, trong lòng bàn tay đặt một loạt kim châm lớn nhỏ dài ngắn đủ loại. An Đạo Toàn vân vê kim châm, không cho Ngọc Doãn kịp phản ứng đã dùng mười kim châm châm vào sau đầu, đỉnh đầu, hai vai của Ngọc Doãn. Trong phút chốc, thân thể Ngọc Doãn giống như mất đi tri giác, không thể cử động được thân thể.
- An thúc phụ, thúc làm gì vậy..
- Lúc này thư thái, nhưng lát nữa sẽ khó chịu không thể chịu được.
An Đạo Toàn cười ha hả, sau đó liếc nhìn Yến Nô một cái, rồi lại nói với Ngọc Doãn:
- Nhạc phụ ngươi để lại Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, có nhớ rõ không?
- Nhớ rõ!
-Ta nhớ bên trong có một quyển ghi Tụ khí pháp, học thuộc lòng chưa?
Tụ khí pháp?
Ngọc Doãn ngẩn ra, chợt nói:
- Đương nhiên là nhớ... Tuy nhiên Cửu Nhi tỷ nói sau khi luyện được công phu tầng thứ ba mới có thể luyện nên cháu chưa từng luyện.
- Vậy thì lúc này đúng là cơ hội tốt!
An Đạo Toàn nói:
- Thật ra Chu Giáo đầu để lại Tụ khí pháp không nhất định phải luyện đến công phu tầng thứ ba mới có thể luyện được, chỉ cần phối hợp với dược vật thích hợp là được. Cường cân tráng cốt tán của ta là phối hợp với Tụ khí pháp của Chu Giáo đầu mà luyện chế, có hiệu quả cực lớn. Tuy nhiên, chưa luyện tới công phu tầng thứ tư thì nhất định phải bảo vệ nguyên dương khí, không thì sẽ phá thân. Kể từ đó trong thời gian ngắn nhất đạt tới cảnh giới tông sư.
Cường cân tráng cốt tán rất tốt, chẳng qua là dược lực quá bá đạo thôi.
Dù sao Yến Nô cũng là cô gái, sợ là khó có thể chịu đựng được lực lượng như thế, cho nên chỉ có thể luyện thành Tụ khí, khó có tiến cảnh.
Tiểu Ât cần phải quý trọng cơ hội để luyện tập chân pháp này, không phụ kỳ vọng của nhạc phụ ngươi.
- Ồ?
Ngọc Doãn giật mình kinh hãi.
Hắn vốn muốn chửi ầm lên, lại đột nhiên cảm thấy toàn thân trên dươi dường như có ngàn vạn con kiến chui cắn, đau ngứa khiến hắn không nói được nửa câu, mặt đỏ bừng lên như uống rượu quá nhiều, khiến hắn vô cùng khó chịu.
An Đạo Toàn đưa tay thăm dò, một cây kim ra tay, Ngọc Doãn ngay cả âm thanh cũng không thốt ra được.
- Tiểu Ất ca, mau luyện tụ khí pháp.
Giọng nói lo lắng của Yên Nô bên tai, Ngọc Doãn đành phải hít sâu một hơi, chiếu theo Tụ khí pháp trong Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, bắt đầu tu luyện. Cảm giác kiến cắn càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí dường như đã chui vào trong thân thể hắn, cắn xé lục phủ ngũ tạng của hắn không ngừng.
Người tập võ phải có minh hồ kinh mạch.
Nếu không có minh kinh mạch, còn tập bắn mà cầm cung tiến, không thể quyết. Có thể
Khẩu quyết Tụ khí pháp hiện lên trong đầu.
Ngọc Doãn thầm thấy may mắn, trong thời gian này dưới sự ép buộc của Yến Nô mà đọc thuộc lòng kinh mạch, nên mới không lúng túng.
Khí trong cơ thể dần dần tăng mạnh, theo khẩu quyết Tụ khí pháp của Ngọc Doãn đã liên tục tuần hoàn.
Cảm giác con kiến cắn xe dần dần giảm bớt. Nhưng theo đó lại có một cảm giác nóng rực khôn kể, dòng khí trong cơ thể đang không ngừng nóng lên, mà nước thuốc ngoài thân thì theo chân khí tuần hoàn cũng nảy sinh sự biến hóa kỳ dị.
Cả người như đang tu luyện trong dung nham, nóng rực đến đau đớn khiến Ngọc Doãn theo bản năng mở to hai mắt.
Hắn muốn hét to, nhưng không phát ra âm thanh nào. Hắn muốn giãy dụa nhưng lại không thể cử động. Cả người, ngoại trừ tai và đại não vẫn duy trì công năng như thì các cơ năng còn lại vào thời khắc này lại hoàn toàn như mất hẳn, thống khổ không chịu nổi.
- Tiểu Ất ca, đừng phân tâm, tiếp tục tụ khí.
Yến Nô thấy Ngọc Doãn mở to mắt, vội vàng nhắc nhở.
Trong lòng Ngọc Doãn cả kinh, không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, nhắm mắt lại, niệm khẩu quyết Tụ khí pháp, tuần hoàn chân khí nóng rực trong cơ thể.
Nóng, nóng quá!
Ngọc Doãn cảm giác thống khổ đến cực điểm.
Mà ở ngoài, Yến Nô và An Đạo Toàn thì khẩn trương chăm chú nhìn Ngọc Doãn. An Đạo Toàn lại không ngừng ra tay, kim châm ở ngón tay búng ra, chỉ thấy kim châm ong ong rung lên mãnh liệt, không ngừng. Mà Ngọc Doãn thì dần dần tiến vào cảnh giới Không Linh. Hô hấp cùng với kim châm trên người lắc lư vô cùng có quy luật, mà gương mặt hắn càng đỏ như máu.
Nhưng vẻ thống khổ trên mặt đang dần dần biến mất.
An Đạo Toàn thở phào một hơi, gật đầu với Yến Nô, hạ giọng nói:
- Thành rồi!
Nói xong, lão đặt mông ngồi xuống.
Lúc này Yến Nô mới phát hiện y phục của An Đạo Toàn không biết từ lúc nào đã ướt đẫm...
- An thúc phụ...
- Yên tâm đi, tiểu tử này căn cốt thật tốt, lúc trước Chu Giáo đầu đã đánh căn cơ cho hắn cũng vô cùng đầm.
Tụ khi đã thành công, kế tiếp còn phải xem tạo hóa của hắn. Nhưng nha đầu, như vậy chỉ sợ ngươi phải đợi hơi lâu rồi.
Yến Nô nghe vậy mặt đỏ lên.
- Thúc phụ đừng vội giễu cợt, chỉ cần Tiểu Ất ca có thể luyện thành chân pháp là cháu yên tâm rồi.
- Ngươi đó...
An Đạo Toàn lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Nhạc ngũ lang đâu rồi?
Nhạc Ngũ Lang, đó là Nhạc Phi.
Yến Nô ngẩn ra, mờ mịt lắc đầu nói:
- Hai tháng trước, Ngũ Ca từng tới một lần, nói muốn đi đầu quân, hiện nay ở đâu cháu không rõ lắm.
- Đáng tiếc Chu Giáo Đầu một thân võ nghệ, kết quả là...
Khi An Đạo Toàn nói chuyện nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Cả đời Chu Đồng, quyền cước, kỵ xạ, thương bổng được xưng là Tam tuyệt. Nhưng đệ tử thương bổng Lý Tuấn Nghĩa lại rơi vào cái chết thảm, mà công phu quyền cước lại không người kế thừa. Còn lại một môn cưỡi ngựa bắn cung, tuy nói có Nhạc Phi kế thừa, nhưng cũng không được coi là chân truyền của Chu Đồng.
Chỉ hy vọng Tiểu Ất có thể giành được một hơi không để tuyệt học của Chu Đồng bị thất truyền.
- Cửu Nhi tỷ, sau khi Tiểu Ất trải qua tu luyện thì sức ăn sẽ tăng lên nhiều.
Sau này đồ ăn trong nhà cần phải chuẩn bị thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn. Không biết trong nhà có đủ không?
Trên mặt Yến Nô lập tức lộ vẻ tự hào.
- Thúc phụ yên tâm, trong nhà nay vẫn có đủ, sẽ không ảnh hưởng đến việc tu luyện của Tiểu Ất ca.
Lúc trước mới bán được hai khúc phổ được hơn ba nghìn quan. Bên cửa hàng thì mặc dù một ngày không nhiều nhưng cũng phải kiếm được hai ba mươi quan. Nếu cần gì thúc phụ cứ nói, Yến Nô chắc chắn chuẩn bị thỏa đáng.
Người không còn khoản nợ nữa nên cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, công thêm tiền bạc trong túi sung túc, cho nên lúc Yến Nô nói chuyện không còn lo lắng gì cả.
An Đạo Toàn nghe xong thì mỉm cười.
Con gái bạn cũ sống tốt, đương nhiên lão rất vui. Vì thế ngẫm nghĩ một chút, liền lấy giấy bút, viết một phương thuốc đưa cho Yến Nô.
- Bắt đầu từ ngày mai, ngươi và Tiểu Ất phải theo cách của ta mà làm.
Đừng xem thường những thứ này, nếu không lo được, sợ rằng ảnh hưởng rất lớn. Vốn tưởng rằng trong nhà ngươi không dư dả gì, không ngờ lại phát tài như thế, vậy thì không còn gì phải băn khoăn rồi. Mấy thứ này mặc dù không đắt nhưng với nhà bình thường thì cũng vô cùng hao tổn phí tiền bạc. Chỉ có điều vài ngày nữa Tiểu Ất phải ra thì có chút phiền phức. Như vậy đi, ngày mai Cửu Nhi tỷ lấy một trăm quan đến, ta đi hiệu thuốc bắc mua chút dược liệu chế thành dược phẩm, lúc này không thể để Tiểu Ất chậm trễ việc tu luyện.
Yến Nô nghe xong, không chút do dự liền đáp ứng.
Một trăm quan đối với nhà bình thường không phải là số tiền nhỏ nhưng đối với nhà mình thì cũng không coi là nhiều lắm.
Yến Nô lo lắng cho Ngọc Doãn nên không chút do dự. Tuy nhiên, Yến Nô đột nhiên nhớ tới một chuyện, không kìm được khẽ hỏi:
- An thúc phụ, sao thúc lại quen với Lý nương tử, còn nợ một ân tình của cô ấy?
An Đạo Toàn cười khổ một tiếng:
- Cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là hai năm qua được cô ta chiếu cố mới có thể sống đến ngày hôm nay.
Cô ta thường xuyên giới thiệu người tìm đến lão phu khám và chữa bệnh, tuy rằng lão phu không bằng lòng nhưng vì ái ngại ân tình kia nên đành phải đồng ý.
Vốn tưởng rằng Tiểu Ất là người của Lý nương tử nên cho hắn dược vật, không ngờ...
Ha hả, nếu như không thế, sợ rằng sẽ không được gặp cháu, vậy cũng coi như là có duyên.
*****
Có lẽ là ở Thiên Thanh tự, An Đạo Toàn mở miệng duyên pháp, ngậm miệng duyên pháp nên có vài phần giống cao tăng.
Chỉ là Yến Nô nghe lại chính xác như thế.
Nếu không phải duyên pháp thì sao lại gặp được An Đạo Toàn?
Nghĩ đến đây, Yến Nô không kìm nổi bật cười thành tiếng nhìn Ngọc Doãn, trong mắt hiện lên tình cảm ngọt ngào.
Lúc Ngọc Doãn tỉnh lại thì đã qua giờ Sửu.
Khi hắn từ trong thùng tắm đi ra cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, tinh thần cũng vô cùng thoải mái. Tất cả tứ chi xương cốt dường như đã tích tụ một sức mạnh khổng lồ. Hắn thay đổi một bộ quần áo, sau khi đi một vòng thấy khí lực gia tăng rất nhiều.
- Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào cũng tĩnh tọa, tu luyện Dịch cân đoán cốt do nhạc phụ ngươi để lại, nội ngoại kiêm tu, không được buông thả.
An Đạo Toàn dù sao cũng lớn tuổi, thấy Ngọc Doãn đi ra rồi thì chỉ căn dặn một chút rồi đi nghỉ.
Về phần luyện Dịch Cân đoán cốt là do Chu Đồng truyền lại nên An Đạo Toàn không lo đến. Dịch cân đoán cốt pháp phân chia làm nội ngoại, nội công tinh tu, ngoại công dùng trạm thung (đứng trên cọc gỗ). Trước kia Ngọc Doãn chưa bao giờ luyện nội công, chỉ tu luyện ngoại công thung pháp, chính là La Hán Thung mà trước đây Yến Nô dạy cho hắn. Tuy nhiên nay được An Đạo Toàn chỉ bảo, đương nhiên hắn phải nghe theo.
"Người biết tĩnh tọa sẽ đưa tư duy tiến vào đức chi công, không chừng vượt trên người, viên thông định tuệ, thể dụng song tu, tức động nhi tĩnh, tuy anh nhi trữ..."
Sau khi trải qua việc ngâm cường cân tráng cốt tán, Ngọc Doãn phát hiện "Viên thông định tuệ" này quả đúng là tuyệt không thể tả. Ở trong phòng ngủ ngồi khoanh chân tĩnh tọa, ngũ tâm triều thiên, hô hấp mềm nhẹ dần dần lại tiến vào cảnh giới Linh Không.
Một đêm yên lành, gà gáy canh năm.
Khi trời sáng rõ thì Ngọc Doãn đã luyện xong Thung công, tinh thần vô cùng hưng phấn.
Vốn định đến cửa hàng nhưng lại bị Yến Nô ngăn trở, bảo hắn viết xong khúc phổ, đừng để chậm trễ chuyện của người khác.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ thấy có lý.
Vì thế liền ở nhà viết khúc phổ.
Cánh tay thoải mái hơn hôm qua rất nhiều, vết thương cũng không đau như trước, thậm chí cảm giác đã phục hồi như cũ. Điều này cũng khiến tâm trạng Ngọc Doãn trở nên thư thái, tốc độ viết khúc phổ nhanh hơn trước rất nhiều.
Chỉ mất buổi trưa đã viết xong một nửa.
Điều này cũng làm cho tâm trạng của Ngọc Doãn càng thêm vui vẻ.
Ở mãi trong nhà có chút không thú vị.
Mà lại viết tiếp khúc phổ thì không còn hứng thú nữa.
Đột nhiên hắn nhớ ra phải dạy Yến Nô viết chữ, vì thế liền thay quần áo, thong thả ra cửa đi về hướng chợ. Đêm qua mưa nhỏ cả đêm, hừng đông lại là ánh mặt trời tươi sáng, ánh nắng cuối xuân rất dễ chịu, không quá nóng.
Ngọc Doãn nhớ rõ ở dưới cầu Bảo Khang Môn có một cửa hàng sách.
Trong cửa hàng phần lớn là sách học vỡ lòng, thích hợp với trình độ hiện nay của Yến Nô.
Phía Tây Bảo Khang Môn tiếp giáp trường Thái học. Dọc đường tất cả đều là cửa hàng sách, không khí văn hóa tràn ngập. Không ít Thái học sinh trong lúc rảnh rỗi sẽ đi dạo ở đây. Nếu may mắn còn có thể mua được một lượng sách quý bán lẻ. Ngọc Doãn không phải quá nhàn hạ thoải mái, chỉ là không khí trên đường này vô cùng vui vẻ.
Trong một cửa hàng sách mua một quyển ngàn văn tự, một quyển bách gia tính.
Đây cũng là sách duy nhất dạy vỡ lòng, tuy được tin thuật tô pi nhưng cũng có rất nhiều bản cũ của nhiều danh gia.
Ngọc Doãn chọn Thiên tự văn, là bàn chú thích của Hoàng Đình Kiên một trong tứ học sĩ.
Nghe nói đây là bản cũ của con gái được Hoàng Đình Kiên truyền dạy, không hiểu tại sao lại lưu truyền đến phường chợ này. Tuy rằng dưới lệnh cấm của triều đình truyền bá văn tự của Diên Tân Tô Hoàng, nhưng trên thực tế lệnh cấm này không có ảnh hưởng gì ở trong phường chợ.
Thậm chí có không ít cửa hàng sách bán văn tự Tô Hoàng lấy tiền cũng khiến lệnh kia trở nên vô nghĩa.
Ngọc Doãn cảm thán, đời Tống văn phong nặng.
Giống như bản Thiên văn tự, bản Bách gia tính Tư Mã trong tay hắn gần như ít lưu thông ở hậu thế. Ít nhất trong ấn tượng của Ngọc Doãn chưa từng thấy bộ sách này. Hoàng Đình Kiên, Tư Mã Quang, đều là nhân vật nổi danh lừng lẫy thời Bắc Tống. Trong lòng Ngọc Doãn không khỏi cảm thấy tò mò, hai vị đại gia này sao lại thích loại sách vỡ lòng, thật là bất ngờ.
Ra khỏi cửa hàng sách, Ngọc Doãn đang định trở về lại thấy một cửa hàng sách ở cách đó không xa Trần Đông và một gã nam tử đang thì thầm nói chuyện với nhau.
- Thiếu Dương!
Ngọc Doãn gọi to một tiếng, đi tới.
Nào ngờ người đàn ông đang nói chuyện cùng Trần Đông nghe tiếng gọi ngẩng lên nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi luôn.
- A Tiểu Ất, sao lại ở đây?
Trần Đông thấy Ngọc Doãn, không khỏi ngẩn ra.
Sắc mặt lộ vẻ khẩn trương khiến Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái.
- À, Cửu nhi tỷ muốn học chữ, ta đến đây mua hai quyển sách cho nàng trở về dạy nàng. Người vừa rồi là ai? Sao lại đi luôn rồi?
- À!
Trần Đông há miệng, rồi sau đó cười ha hả:
- Là bạn học cùng Trường Thái học. Ha hà, tính cách hắn quái gở, không thích nói chuyện với người lạ, nên đi luôn rồi... Ha hà, dù sao cũng không có chuyện gì, không có chuyện gì cả.
Y tỏ ra thoải mái tuy nhiên trong mắt lại toát lên sự căng thẳng.
Ngọc Doãn trong lòng kỳ quái, tuy nhiên vẫn không truy hỏi.
Mỗi người đều có bí mật của mình, truy hỏi nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
- Một khi đã như vậy, ta về đây.
- Đi luôn sao?
- Đúng vậy, chỉ mua hai quyển sách thôi, mua được rồi, đương nhiên phải về.
- Vậy ta không giữ lại Tiểu Ất, cáo từ trước.
Nói xong Trần Đông liền xoay người rời đi.
Bộ dạng vội vàng hấp tấp khiến Ngọc Doãn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhìn theo bóng dáng Trần Đông rời khỏi, Ngọc Doãn lắc đầu, vừa định đi lại phát hiện trên mặt đất có một quyển sách. Nhặt lên xem, là thi từ văn tập của Liễu Tam Biến, nhưng trên đó còn có dấu triện, bốn chữ rất đẹp "Ngụy thúc hướng trân".
Chỉ nhìn văn tự này là biết được người giỏi tay nghề chế tạo.
Hơn nữa còn dùng thư thể, có vài phần phong phạm "'Kim thác đao"
Sách này ở chỗ Trần Đông vừa đứng, vậy chắc là của Trần Đông rồi. Ngọc Doãn gãi gãi đầu, thầm nghĩ: "Thiếu Dương hôm nay làm sao vậy, sao lại vứt bừa bãi như thế? Cũng được, mang về xem một chút rồi trả lại cho Trần Đông sau.
Người ta thường nói, sách không mượn không thể đọc!
Ngọc Doãn cũng có tật xấu này.
Hắn cất sách vào người, thản nhiên rời đi.
Nhưng không ngờ mới một lát đã thấy Trần Đông vội vàng chạy tới.
Ở bên cạnh hắn còn có một thanh niên mặc trang phục Thái học sinh:
-Thiếu Dương, ngươi thật sự rời bỏ nơi này?
- Đương nhiên!
- Nhưng tại sao?
Hai người đến trước cửa hàng sách nhìn trái phải mộ hồi, sau một lúc lâu Trần Đông nói:
- Vừa rồi ta ở trong này gặp Tiểu Ất, có nói chuyện vài câu với hắn, có phải là bị hắn cầm đi không?
- Tiểu Ất là ai?
- Chính là Khai Phong đệ nhất kê cầm Ngọc Doãn, Ngọc Tiểu Ất.
Thanh niên hơi sửng sốt, rồi lập tức lộ vẻ chợt hiểu.
- Ngươi nói vậy thì ta có chút ấn tượng.
Nhưng ngươi có thể chắc chắn không? Trong đó có một bản danh sách rất quan trọng, nếu bị người khác lấy được thì sẽ bị đại họa rơi xuống đầu.
- Việc này...
Trần Đông ngẫm nghĩ một chút, xoay người rời khỏi cửa hàng sách.
Một lát sau, hắn đi ra nói:
- Đúng vậy, chắc chắn là bị Tiểu Ất nhặt được rồi.
Vừa rồi tiểu nhị cửa hàng sách còn chứng kiến hắn cầm một quyển sách, ở cửa tìm gì đó... chắc là bị hắn cầm lấy đi rồi.
Ừ, như vậy đi, một lát ta đến tìm hắn, lấy sách đó về.
Thanh niên ngẫm nghĩ một chút, rồi không lo lắng nữa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cùng đi tới hướng trường Thái học.
Lúc này là giờ Thân.
Ngọc Doãn cũng không về nhà ngay mà đi được nửa đường lại nhớ ra một chuyện liền quay lại ra thành đến thẳng Tam Xóa Khẩu.
Lò mổ ở Tam Xóa Khẩu đã khai trương!
Dương Tái Hưng và Cao Thập Tam lang đang đem một con heo hơi mang lên trên đài đồ tể, một đao đi xuống cắt tiết heo hơi.
Xa xa đã nghe tiếng heo hơi kêu thảm thiết từ trong lò mổ, Ngọc Doãn nhíu mi, cất bước đi vào lò mổ.
-Tiểu Ất ca, sao đến đây?
-Không việc gì, chỉ đến xem thôi.
- Ha hả, Tiểu Ất ca tới đúng lúc, hôm nay là con heo hơi cuối cùng, đợi xử lý xong thì đưa tới lầu Phan.
- Lầu Phan?
- Đúng vậy, bên lầu Phan đã đặt hàng với cửa hàng, là sau này môi ngày đưa tới ba con heo hơi.
Mới vừa rồi ta tính đi tính lại, một ngày phải mổ không dưới mười lăm con heo hơi. Tiểu Ất ca, việc làm ăn của chúng ta càng lúc càng thịnh vương.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Ngọc Doãn gật đầu cười.
- Thập Tam Lang, vậy ngươi nói với a nương rồi?
- Đã nói rồi, đầu tháng sau, nhà ở ta đến kỳ thì sẽ dời đến... Hai ngày nay A nương đã thu dọn rồi, đến lúc đó chuyển tới. Đúng rồi, Tiểu Ất ca nhớ đến lúc đó phải sang đó uống rượu nhé.
Chuyển nhà, đây là một chuyện lớn, đương nhiên không được qua loa.
Nếu phải là gia đình khác thì còn phải xem ngày tốt, dâng hương bái thần. Cũng may Cao Thập Tam không để tâm mấy chuyện này, chỉ cần thu dọn đồ đạc là có thể dọn đến. Tuy nhiên bày rượu mời khách, không thể thiếu.
Cùng Cao Thập Tam lang và Dương Tái Hưng đem thịt tươi lên xe, ba người cùng vào trong thành.
Cao Thập Tam Lang đẩy xe đi về phía lầu Phan, Dương Tái Hưng thì muốn đi xưởng thịt chín để trông coi, Ngọc Doãn nhìn sắc trời không còn sớm, vì thế đi thẳng về nhà. Lúc về đến nhà, trời đã mờ tối, trong viện tràn ngập mùi cơm và thức ăn chín.
Yến Nô đã trở về, đang bận rộn trong bếp.
An Đạo Toàn thì ở trong phòng, cửa phòng đóng chặt, không biết là đang bận rộn cái gì.
- Tiểu Ất ca, vừa mới có người đến đưa thiệp, đặt ở trên bàn huynh đó.
- Tấm thiếp? Ai đưa tới?
- Không rõ lắm, xem trang phục thì là người đàng hoàng.
Đúng rồi, sau buổi trưa Trần gia Đại Lang đến cửa hàng tìm huynh, tuy nhiên không thấy huynh thì đi luôn, có vẻ như rất vội vàng. Nô hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không chịu nói, chỉ nói sẽ quay lại tìm Tiểu Ất.
Ngọc Doãn 'Ồ' một tiếng, liền đi trở lại phòng.
Trần Đông sao vậy?
Trong chốc lát đi vội vã, trong chốc lát lại muốn tìm mình nói có chuyện... thần thần bí bí, không biết là hắn ta có chuyện gì.
Đặt túi sách lên giường, Ngọc Doãn thấy tấm thiệp ở trên bàn.
Tấm thiệp đó được chế tác cực kỳ tinh mỹ, dùng kim tiên lạnh để chế tác, trên tấm thiếp viết bốn chữ "'Bắc Viên Thi Xã'. Mở xem, chỉ thấy trong tấm thiếp có hàng chữ nhỏ vô cùng bay bổng đẹp đẽ: Ngày hai mươi bảy tháng hai, giờ Tuất, Bắc Viên có lời mời, xin chớ từ chối!
← Hồi 046 | Hồi 048 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác