Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 004

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 004: Giết Mổ Heo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Thịt lợn sữa là thịt heo.

Thời xưa, nhóm quan lại quyền quý chỉ coi thịt dê bò là quý, nhưng không có nghĩa là không ăn thịt heo.

Trên thực tế, vào đời Đường, thịt lợn sữa đã được xem là một món ngon trên bàn cơm. Mà đối với người dân bình thường, được ăn thịt lợn sữa thì chắc chắn là một chuyện tốt và may mắn. Đặc biệt ở Đông Kinh Biện Lương, số lượng thịt lợn sữa tiêu thụ hàng ngày không thể tính nổi, khiến người ta phải kinh ngạc. Cũng vì thế mà trong thành Khai Phong, quán thịt mọc lên san sát nhau.

Chỉ có điều quốc có quốc pháp, làm gì cũng có luật lệ.

Việc buôn bán thịt lợn sữa và việc giết mổ heo được phân định cực kỳ rõ ràng.

Dựa theo quy tắc của phủ Khai Phong, việc tự mình giết mổ và buôn bán thịt tươi thuộc hành vi vi phạm pháp luật.

Nói chung, trên thị trường buôn bán, thịt tươi do những cửa hàng chuyên giết mổ rồi sau đó mới phân phối trên thị trường buôn bán. Thịt tươi của cửa hàng Ngọc gia trước đây do Tưởng Thập Ngũ ở Nghi Nam Kiều cung cấp. Mỗi ngày khi trời chưa sáng thì Tưởng Thập Ngũ đã cho người đẩy xe đưa thịt tươi đến cửa hàng.

Nhưng hiện tại, Tưởng Thập Ngũ không còn cung cấp thịt tươi nữa.

Còn những nhà giết mổ khác cũng tỏ thái độ không muốn cung cấp thịt tươi cho cửa hàng Ngọc gia khiến cho Ngọc Doãn lâm vào hoàn cảnh khó xử. Không có thịt tươi thì cửa hàng Ngọc gia lấy gì để buôn bán, rồi dựa vào gì để kiếm tiền trả nợ?

Chiêu rút củi dưới đáy nồi của Quách Kinh thật sự là độc ác!

Kỳ thật, nếu Ngọc Doãn hung dữ một chút thì có thể ép bọn Tưởng Thập Ngũ cung cấp thịt tươi. Tưởng Thập Ngũ chắc cũng không dám cự tuyệt. Tuy Ngọc Doãn là một kẻ nhàn rỗi nhưng không phải là kẻ cậy mạnh bắt nạt yếu. Bình thường hắn cũng là kẻ tôn trọng quy tắc.

Bọn Tưởng Thập Ngũ cũng biết điểm này của Ngọc Doãn nên mới dám ngưng cung cấp thịt.

Nếu Ngọc Doãn là người ngang ngược thì nói không chừng đám người Tưởng Thập Ngũ cũng không dám làm vậy.

Quy luật của thế gian chính là cá lớn nuốt cá bé.

Ngọc Doãn có mạnh mẽ thì chung quy cũng không thể bằng loại người không từ thủ đoạn ác độc nào như Quách Kinh.

- Cửu Nhi tỷ tỷ, một mình giết thịt và buôn bán, nếu chẳng may bị phát hiện thì chẳng phải sẽ bị quan phủ xử phạt sao?

- Vậy chàng định làm gì bây giờ?

Yến Nô lập tức hỏi ngược lại một câu khiến Ngọc Doãn á khẩu không trả lời được.

Thực ra, tự mình giết và giết ở chỗ khác thì cũng không có gì khác biệt. Chỉ có điều đối với dân chúng phủ Khai Phong mà nói thì mọi quy củ đã thành thói quen. Ngọc Doãn vuốt cằm, một lúc sau gật gật đầu nói:

- Chuyện cho tới nước này thì dường như cũng chỉ còn cách đó. Tuy nhiên, tỷ có biết mua lợn ở đâu không?

- Chuyện này tốt nhất ngươi hãy đi tìm Tứ Lục thúc mà hỏi.

Ông ta làm nghề này lâu năm, quen biết cũng nhiều, chắc chắn biết cách lắt léo.

Ngọc Doãn có chút khó xử nói:

- Nhưng La Nhất Đao đã nghỉ việc rồi mà.

Chu Yến Nô vừa nghe được thì cặp mắt to quyến rũ kia liếc nhìn Ngọc Doãn một cái, thở dài nói:

- Tứ Lục thúc nghỉ việc, đó cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi. Hơn nữa chúng ta cũng không cần ông ấy quay lại làm, chỉ hỏi thăm cách thức một chút. Nếu ngay cả chuyện này mà ông ta cũng không chịu hỗ trợ thì thật sự là không có lương tâm nữa.

Lát nữa ngươi mang hai bình Tô Châu Tề Vân Thanh Lộ qua đó. Tứ Lục thúc rất thích loại rượu này.

Ngọc Doãn hơi cắn môi.

Tề Vân Thanh Lộ?

Bảy mươi đồng một bình, đây đúng là loại rượu tốt chính gốc.

Nhưng sự tình đã đến mức này thì Ngọc Doãn cũng không còn lựa chọn khác.

Vì thế hắn đáp một tiếng rồi ngoắc tiểu Thất ra hiệu, bảo y tới lầu Phong Nhạc mua rượu, còn mình ở cửa hàng trông coi.

Qua lúc lúc chính Ngọ bận rộn nhất, Yến Nô về nhà.

Còn Ngọc Doãn thì mang theo hai bình Tề Vân Thanh Lộ đến thẳng nhà La Tứ Lục.

Nhà của La Nhất Đao ở dưới cầu Kim Lương, coi như là một chỗ phồn hoa.

Ngọc Doãn tìm được chỗ ở của La Nhất Đao liền đẩy cửa đi vào thì thấy lão đang ngồi ở bên giếng nước mài dao.

Thấy Ngọc Doãn đi vào, La Nhất Đao lập tức lộ vẻ xấu hổ, vội đứng dậy đón.

La Nhất Đao cũng không cao, khoảng chừng 1m72.

Màu da của ông ta đỏ đồng, trên mặt hiện lên những vét nhăn của năm tháng. Chỉ có điều cặp mắt kia thì cực kỳ có thần. Ông ta mặc một cái áo xám ngắn, bên hông buộc một cái đai lưng, hai chân trần, có chút gầy guộc.

- Tiểu Ất, sao cậu lại tới đây?

La Nhất Đao vội vàng chuyển bàn ghế trong phòng ra, mời Ngọc Doãn ngồi xuống.

- Tứ Lục thúc, không cần phải cầu kỳ. Thực sự hôm nay ta đến là có chuyện muốn nhờ ông.

La Nhất Đao ngồi xuống, cười khổ nói:

- Tiểu Ất ca, lão La rất xin lỗi cậu, đúng lúc này mà ta nghỉ việc. Đây không phải là chuyện ta muốn, thật sự chỉ là bất đắc dĩ. Hôm trước Quách tam hắc tử đến tìm người nhà ta gây phiền phức, nói rõ nếu ta còn làm việc thì không xem hắn ra gì. Tiểu Ất ca cũng biết, vợ ta đã qua đời rồi, chỉ còn một tên tiểu tử. Nếu mà ta bị Quách tam hắc tử phá thì nhà lão La ta sẽ...

Thật sự là ta có lỗi. Ta không giúp được cậu. Xin Tiểu Ất ca bỏ quá cho ta.

Ngọc Doãn nghe được thì mỉm cười:

- Tứ Lục thúc, hôm nay ta đến không phải tìm ông để bắt đi làm lại. Sự việc trong nhà ông, ta cũng nghe nói. Chuyện này không thể trách được ông. Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ thanh toán với Quách Thiếu Tam. Hôm nay đến nhà, tiểu Ất thực sự là cùng đường, chỉ muốn nhờ Tứ Lục thúc chỉ cho một con đường.

Thấy Ngọc Doãn có thái độ hạ mình, La Nhất Đao có hơi bất ngờ.

Trong ấn tượng của ông ta, cho đến bây giờ, Ngọc Doãn là người ngang ngược, dường như trừ hai người là cha của hắn và Chu giáo đầu ra thì hắn không phục ai. Nhưng hôm nay, không ngờ hắn lại hạ mình với chính mình, khiến cho La Nhất Đao có cảm giác vô cùng áy náy trong lòng. Nếu không phải tiểu Ất bị bức cho hết đường thì e rằng sẽ không như thế này.

Chỉ hy vọng hắn qua được cái nạn này thì có thể chuyên tâm về sau.

- Tiểu Ất ca, việc này đúng là lão La phải xin lỗi cậu.

Nếu có chuyện gì cậu chỉ việc nói. Chỉ cần không làm khó dễ lão La thì ta tuyệt đối không từ chối.

Thấy La Nhất Đao nói vậy, Ngọc Doãn cũng an tâm phần nào. Vì thế, hắn đem tình hình của cửa hàng Ngọc gia ra nói rõ ràng với La Nhất Đao, cuối cùng bảo:

- Tứ Lục thúc! Tiểu Ất cũng biết việc này khiến ông khó xử. Nhưng nghĩ mãi, ta không nghĩ ra người nào có thể giúp ta, cho nên ta mới mặt dày đến nhà, xin Tứ Lục thúc chỉ cho một lối thoát. Tiểu Ất và vợ vô cùng cảm kích ông.

La Nhất Đao mỉm cười.

- Ta tưởng chuyện gì, thì ra là vậy.

Tiểu Ất ca cậu cũng thật hồ đồ. Cậu nghĩ các cửa hàng ở phủ Khai Phong đều hành nghề đứng đắn cả sao?

Tuy nói mỗi ngày đều giết mấy vạn con heo nhưng cửa hàng ở phủ Khai Phong nhiều như vậy, làm sao có thể cung cấp đủ? Việc giết heo buôn bán, nói lý ra cũng là chuyện bình thường. Không ít người trước kia đã từng làm như vậy. Chỉ có điều mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không ai nói toạc ra thôi. Tuy nhiên, làm việc này phải cẩn thận, không thể để người khác phát hiện được. Nếu việc này mà loan ra thì tất cả mọi người không ai chịu nổi trách nhiệm. Tiếu Ất ca, cậu phải suy nghĩ kỹ đấy.

Ngọc Doãn phát hiện ra được manh mối trong lời nói của La Nhất Đao.

- Ý của Tứ Lục thúc là không thể giết ở trong thành?

- Đúng vậy.

- Vậy...

La Nhất Đao đứng dậy, đi đến cửa sân nhìn thoáng ra ngoài, thấy ngoài cửa không có người nào liền đóng cửa sân lại, trở về chỗ ngồi.

Ông ta hạ giọng nói:

- Không dối gạt gì tiểu Ất ca, trước kia lão La từng là người chuyên môn giết thịt heo cho nên rõ ràng con đường bên trong việc này. Chỉ có điều giết thịt heo thì có thể làm được, nhưng nếu không thể nhập thịt heo vào từ cửa Nam Huân thì hỏng hết mọi việc. Trước kia ta ở Ngũ Lý Điếm có thể giết thịt heo được, hơn nữa không bị người ta biết. Tuy nhiên mấy năm nay ta đã gác tay, không đi qua đó nữa.

- Ngũ Lý Điếm?

La Nhất Đao gật đầu nói:

- Tiểu Ất ca, nếu như cậu tin tưởng ta thì chạng vạng ta sẽ dẫn ngươi ra phố Nhai Đình mua hai ba con heo rồi sau đó đưa tới Ngũ Lý Điếm. Chỉ có điều, ta đã lớn tuổi, không thể giúp cậu giết thịt, phải dựa vào chính cậu mà thôi. Nhưng không biết tiểu Ất ca có thể làm được việc này hay không?

Ngọc Doãn cười khổ nói:

- Chuyện đã tới mức này, còn có gì mà không làm được?

- Tốt lắm. Cậu chờ đến giờ Tuất rồi ra Ngũ Lý Điếm chờ. Đến lúc đó ta sẽ đến tìm cậu.

- Vậy xin nhờ Tứ Lục thúc vậy.

Ngọc Doãn không nói nhiều, đứng lên nói lời tạ ơn với La Nhất Đao rồi cáo từ ra về.

Nhìn bóng dáng Ngọc Doãn, La Nhất Đao đột nhiên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm:

- Nếu Tiểu Ất ca có thể hiểu sự tình sớm một chút thì sao bây giờ phải chật vật như thế nữa? Tuy nhiên tính ra cũng chưa muộn, vẫn còn kịp! Dù cho thế nào thì bây giờ nhìn Tiểu Ất ca đã điềm tĩnh hơn so với trước kia rất nhiều.

*****

Hiển nhiên Ngọc Doãn không biết lời cảm thán của La Nhất Đao.

Trở lại cửa hàng Ngọc gia, hắn ngồi trên cái ghế dài mảnh trong cửa hàng, nhìn đám người tiểu Thất bận rộn, không khỏi âm thầm cười khổ.

Hắn nhớ kiếp trước bản thân đường đường là một vị đại sư cổ cầm.

Mười ngón tay không dính vào nước. Vậy mà bây giờ lại làm nghề giết mổ. Chuyện này thật sự là châm biếm.

Nhưng thật ra không phải là hắn chưa nghĩ tới việc dùng tài nghệ của mình.

Nhưng sau khi nghe ngóng, cổ cầm ở phủ Khai Phong này rất đắt tiền, giá của nó làm người ta phải líu lưỡi.

Không kể đến đàn của nhà danh gia, cho dù là một cái đàn lả lốt bình thường cũng đã ngàn đồng trở lên. Nếu như là do người có chút danh chế tác ra thì phải một trăm ngàn quan tiền, một triệu quan tiền trở lên. Nhiều tiền như vậy thì không phải là đánh đàn rồi, rõ ràng là vứt tiên đi. Chuyện như vậy Ngọc Doãn sẽ không làm, mà cũng không có điều kiện làm.

Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào cửa hàng của Ngọc gia. Nhưng trước tiên phải nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Còn về phần tai họa trước mắt kia, không phải là Ngọc Doãn không có tính toán. Nhưng mà sự việc như vậy, mà hắn chỉ là một tiểu dân tỉnh lẻ, đòi tiền không có tiền, quyền cũng không có quyền thì làm sao có thể giải quyết được? Mà bây giờ "lục tặc" lộng quyền trên triều đình, làm sao đến phiên một người bán thịt nhỏ nhoi như hắn ra nói chuyện?

Thật sự không được. Hắn định trong năm tới sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi Khai Phong.

Hắn sẽ tích lũy chút ngân lượng rồi đi Tiền Đường, chính là trí nghiệp quốc đô Lâm An sau này của Nam Tống, ít ra có thể tránh được tai họa kia.

Nhưng nghe người ta nói bây giờ Tiền Đường bị tàn phá.

Loạn Phương Tịch mới chấm dứt được ba năm. Đây là lúc có rất nhiều việc bị gác lại cần được làm.

Trước tiên phải đứng vững ở đó, đợi đến sau này có chút vốn. Về phần bước chân vào triều đình? Đối với Ngọc Doãn mà nói thì thật sự là chuyện quá mức xa xôi. Chuyện nhà mình tự thân mình biết rõ. Hắn cũng không phải loại người ham chức vị. Hơn nữa, một là hắn không có công danh, hai là không xuất thân thái học viện thì làm sao có thể làm quan?

Nghĩ đến những thứ này khiến Ngọc Doãn cảm thấy đau đầu.

Ngọc Doãn chính là vị quan giữ ngọc tỷ nước Sở thời Chiến Quốc. Dựa theo giải thích về chữ nghĩa thì chữ "Doãn" có ý thống trị thiên hạ. Sở dĩ lấy cái tên như vậy cũng là do cha Ngọc Phi ký thác kỳ vọng vào Ngọc Doãn. Chỉ có điều bây giờ Ngọc Phi chết rồi, Ngọc Doãn không có một người thân, càng không có tâm tư nghĩ tới chuyện kia.

Nhưng biện pháp cần thiết bây giờ là phải giải quyết phiền toán trước mắt rồi mới nói sau!

Ngọc Doãn ngồi ở trong cửa hàng đến trưa, thật sự cảm thấy rõ nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.

Theo đạo lý mà nói, Ngọc Doãn ở phố Mã Hành cũng được coi như là bá chủ một phương.

Lúc trước bên cạnh cũng có không ít kẻ nhàn rỗi đi theo, vô cùng oai phong. Nhưng suốt một ngày trời cũng không thấy một kẻ nhàn rỗi nào xuất hiện. Nghe nói, đám nhàn rỗi này hoặc là đi tìm Quách Kinh nương tựa, hoặc là tự lập môn hộ. Có lẽ bọn chúng thấy Ngọc Doãn đã xong rồi! Ba trăm quan tiền, có lẽ đối với gia đình giàu có không coi là cái gì. Nhưng trong mắt tên tiểu dân tỉnh lẻ kia thì chính là một khoản tiền lớn. Đây là một số tiền lớn, cho dù Ngọc Doãn có vận dụng toàn bộ bản lĩnh cũng không thể trả được. Nếu không trả được khoản tiền này, chỉ sợ là Ngọc Doãn khó mà sống yên ở phố Mã Hành. Một khi đã như vậy thì đi theo Ngọc Doãn có chỗ gì tốt chứ?

Nhưng ngược lại, những người láng giềng cùng qua lại thỉnh thoảng hỏi han ân cần, khiến Ngọc Doãn ít nhiều cảm nhận được một chút ấm áp. Trong đó đặc biệt có nhị tiểu tử nhà Tào gia chuyên môn chạy tới mua bốn năm cân thịt.

Lúc ấy Ngọc Doãn còn có chút kỳ lạ:

- Hôm nay nhị ca làm sao lại mua nhiều thịt vậy? Hay là trong nhà có khách?

Nhị tiểu tử cười nói:

- Cha ta nói, hai năm qua tiểu Ất ca giúp đỡ những nhà hàng xóm không ít, bây giờ gặp khó khăn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, phụ tấm lòng của tiểu Ất ca. Cha nói, từ hôm nay trở đi, chỉ cần một ngày tiểu Ất ca còn ở phố Mã Hành này thì mỗi ngày Tào gia sẽ mua năm cân thịt.

- Việc này... có thể được sao?

- Có gì mà không được?

Nhị tiểu tử thở dài, hạ giọng nói:

- Đáng tiếc là cả nhà ta không thể giúp được tiểu Ất ca nhiều lắm. Phố Mã Hành có tiểu Ất ca, những tên vô lại không dám đến sinh sự nữa. Nếu như tiểu Ất ca đi rồi, không biết mọi thứ sẽ trở thành thế nào. Thôi, ta phải đi về rồi. Nhớ rõ là ngày mai giữ năm cân thịt tươi cho nhà ta.

Nhân tình ấm lạnh, đây đúng thật là nhân tình ấm lạnh!

Ngọc Doãn từng nghe người ta nói là người phủ Khai Phong chân thực nhiệt tình. Hôm nay mới thấy, quả danh bất hư truyền.

Trong lòng hắn thầm nhớ kỹ tình nghĩa của Tào gia cùng phố, Ngọc Doãn dặn dò:

- Tiểu Thất ca, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cửa hàng sẽ mang cho Tào gia năm cân thịt tươi. Người ta đã ra tay giúp ta, dù sao cũng không thể để họ mòn gót giày qua đây được. Về sau làm phiền tiểu Thất ca phụ trách việc này. Tiền đền giày mòn, mỗi ngày bồi thường ba đồng đi.

Ba đồng, nghe ra không nhiều lắm.

Nhưng tích tiểu thành đại, cũng có thể mua một đôi giày đế tốt.

Tiểu Thất vui vẻ trả lời một tiếng, tiếp tục công việc. Chưa đến trời tối thì thịt bên trong cửa hàng đã bán hết sạch. Ngọc Doãn thu tiền, bảo tiểu Thất đóng cửa hàng rồi thản nhiên rời khỏi cửa hàng Ngọc gia, đi thẳng đến cửa Trần Châu.

Tại phủ Khai Phong có một cửa thành tên là cửa Nam Huân.

Ngày thường, bất luận là kẻ sĩ hay dân chúng, hoặc xe quàn linh cữu mai tang đều không được phép đi qua cửa này. Nghe nói vì cửa thành này đối diện với Hoàng thành. Nhưng lại có ngoại lệ. Người không thể đi qua cửa này. Nhưng dân gian muốn giết heo dê, mỗi ngày tính cả vạn con, lại nhất định phải từ cửa này mà đi vào thành.

Ở cửa Nam Huân có một tòa Khán Nhai Đình.

Heo dê thông qua Khán Nhai Đình rồi sau đó vào thành đến các nhà làm thịt.

Khi Ngọc Doãn ra cửa Trần Châu thì trời đã tối. Xa xa hắn nhìn thấy một đám heo dê, có mười mấy người đang xua chúng chỉnh tề đi vào hướng cửa Nam Huân. Chắc là La Nhất Đao đã đến Khán Nhai Đình. Ngọc Doãn không dám chậm trễ, đi thẳng đến Ngũ Lý điếm. Khi hắn đi vào Ngũ Lý điếm thì trời đã hoàn toàn tối đen.

Ngũ Lý điếm cách thành Khai Phong năm dặm, là một nơi hoang dã.

Ngọc Doãn ngồi xuống bên cạnh đường lớn chờ La Nhất Đao đến. Ý đồ của ông ta thực khiến người ta phải gian nan. Ngay lúc Ngọc Doãn sắp không thể kiên nhẫn được nữa thì nghe thấy tiếng bánh xe từ phía xa kẽo kẹt vang lên. Có người đẩy một cái xe nhỏ đi tới hướng này.

Ngọc Doãn vội vàng đứng dậy đưa mắt nhìn.

Có hai người. Một người đẩy xe, còn người kia xách đèn lồng.

Khi đến gần thì Ngọc Doãn phát hiện ra người cầm lồng đèn kia lại là Chu Yến Nô. Còn người đẩy xe thì đúng là La Nhất Đao. Hai người vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau. Trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất ca, nhanh lên nào.

La Nhất Đao cười nói:

- Ta và Sở Tam mặt rỗ trả giá hồi lâu thì mới quyết là hai mươi quan tiền. Hôm nay có hơi vội nên chỉ mua được hai con heo đến đây. Tuy nhiên Sở Tam mặt rỗ nói về sau mỗi ngày có thể bán cho ngươi ba con. Chỉ có điều, mỗi ngày năm trăm cân thịt tươi, ngươi có thể bán hết sạch sao?

Sở Tam mặt rỗ là lái heo.

Ngọc Doãn cảm kích cười, vội vàng nói:

- Cố gắng là được.

- Vậy là tốt rồi.

La Nhất Đao nói xong thì đẩy xe đi tiếp.

Ngọc Doãn liền vội vàng tiến đến muốn giúp thì bị La Nhất Đao cự tuyệt:

- Tiểu Ất ca, việc này không cần dùng đến nhiều sức, ta còn làm được. Chúng ta đi thôi, đi tới trước một dặm là tới nơi.

Tuy La Nhất Đao lớn tuổi nhưng đi đứng vẫn linh hoạt, đẩy chiếc xe nhỏ đi.

Ngọc Doãn đi đến bên cạnh Chu Yến Nô, thấp giọng hỏi:

- Cửu Nhi tỷ, sao tỷ lại tới đây?

Yến Nô khẽ mỉm cười, nhẹ giọng trả lời:

- Ở nhà cũng không có chuyện gì để làm cho nên ta đến xem.

Kỳ thật là nàng lo lắng.

Dựa vào tác phong trước kia của Doãn Phong, có trời mới biết có thể hắn định làm gì. Chu Yến Nô cũng sợ. Bất kể nàng và Ngọc Doãn có cảm tình hay không thì dù sao nàng và hắn cũng là người một nhà.

*****

Rất nhanh, ba người đi tới trước một tiểu viện rách nát.

Xung quanh nơi đây cũng không có thôn xá, càng không có bóng dáng một ai, chỉ có một dòng suối chảy róc rách ngay bên cạnh. La Nhất Đao nhảy xuống xe, bước đến mở cửa ra, sau đó đi vào trong sân, nhanh chóng đốt nến lên.

-Vào đi.

Ngọc Doãn do dự một chút cũng cất bước đi vào sân.

Khu viện này cực kỳ rách nát, trong không khí còn quanh quẩn một mùi hôi thối nhàn nhạt, hòa quyện với một mùi ẩm mốc xộc tới trước mặt khiến Ngọc Doãn vội vàng nín thở, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi dài.

-Đây là nơi trước đây ta hay mổ heo, không một ai biết.

La Nhất Đao cười giải thích:

-Lâu lắm rồi không đến đây, cho nên quá bừa bộn. Tiểu Ất ca, Cửu Nhi tỷ bỏ quá cho.

Diện tích nơi mổ heo không lớn, chỉ có một gian nhà bằng cỏ tranh.

La Nhất Đao đi tới, nhìn nhìn nhà bếp, quay lại cười nói:

-Vận may không tệ, còn có ít củi đốt.

Cửu Nhi tỷ đun nước, Tiểu Ất ca khiêng heo vào đi.

Chu Yến Nô vội vàng đáp lời, treo đèn lồng lên tường.

Chỉ thấy tại góc sân có một bàn đá nhưng đã biến thành màu đỏ sậm, cũng không rõ trước đây La Nhất Đao đã lén lút giết mổ bao nhiêu con heo ở chỗ này. Đoán chừng màu đỏ sậm trên cái bàn đó đều là dấu vết lúc trước để lại. Ngọc Doãn và La Nhất Đao nâng hai con heo bị trói lên, đi vào trong viện.

La Nhất Đao múc một thùng nước giếng, rửa chiếc bàn để giết mổ heo kia.

Có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm, hai con heo kêu lên, âm thanh cực kỳ thê thảm. Ngọc Doãn bị tiếng heo kêu thảm thiết kia làm đầu óc choáng váng nhưng không có cách nào khác. Mà La Nhất Đao thì lại như không nghe thấy gì, sau khi rửa sạch sẽ chiếc bàn giết mổ heo, lão liền lấy từ trên xe nhỏ một con dao mổ heo được mài sắc bóng, đi vào sân, đặt vào tay Ngọc Doãn.

Con dao mổ heo này rõ ràng đã từng uống rất nhiều máu tươi.

Trên dao vẫn còn óng ánh màu máu lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Hình thể con dao mổ heo này của La Nhất Đao lớn hơn so với dao mổ heo bình thường, cầm trong tay cảm giác nặng trịch.

Thế nhưng Ngọc Doãn cầm lấy lại luống cuống, thậm chí không biết nên cầm dao như nào.

- Tiểu Ất ca, không phải cầm như vậy.

La Nhất Đao vừa nói vừa bước tới hướng dẫn cách cầm đao chính xác cho Ngọc Doãn.

-Lát nữa mổ heo phải từ nơi này đi xuống, chỉ cần một dao là có thể chết ngay. Dùng sức như này, đừng khinh suất... Ha hả, việc này cũng phải học đấy, lúc trước ta cũng phải luyện rất lâu mới thuần thục được.

Thế này đi, ngươi cứ dựa theo động tác này luyện trước một chút.

Lát nữa khi ta bảo ngươi, đến lúc đó phải nhớ đừng chùn tay...

La Nhất Đao thực hiện một số tư thế để Ngọc Doãn làm theo, rồi sau đó ông chạy tới phòng bếp xem Yến Nô đun nước.

Ngọc Doãn thầm cười khổ, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Đứng ở trước bàn giết mổ heo, bên tai nghe tiếng kêu thê lương của hai con heo, hắn lặp lại động tác kia.

La Nhất Đao thỉnh thoảng lại đến uốn nắn động tác sai cho Ngọc Doãn.

Qua gần một canh giờ, La Nhất Đao mới cho Ngọc Doãn dừng lại.

Đến lúc này Ngọc Doãn mới biết giết mổ heo thật sự là một kỹ thuật sống. Chỉ mới một lát mà toàn thân hắn ướt đẫm. Hắn ngồi bệt xuống, nhận lấy gáo nước giếng trong tay La Nhất Đao mà uống ừng ực.

- Tứ Lục thúc! Không ngờ giết mổ heo lại phải chú ý nhiều như vậy.

- Ha ha, ngươi cho ai cầm dao là giải quyết ngay được sao? Không dễ dàng như vậy đâu... Một đao thủ giỏi chỉ cần dùng một dao. Một dao đó hạ xuống, heo sống sẽ không đau đớn, mà máu cũng không chảy ra nhiều. Về mặt này phải để ý nhiều, ngươi cứ từ từ học đi.

Lúc này, Yến Nô đã đun nước xong.

La Nhất Đao từ trong đống đồ lục lọi ra được một cái gáo nước, múc từng gáo nước sôi tạt lên bệ đá xanh.

Sau đó lão cùng Ngọc Doãn khênh một con heo đặt lên bàn, La Nhất Đao ra hiệu Ngọc Doãn có thể ra tay.

Nhưng Ngọc Doãn cầm dao lại lúng ta lúng túng, hết loay hoay bên trái lại loay hoay bên phải, nghe tiếng heo kêu thảm thiết thì rối loạn, chậm chạp không xuống tay được. La Nhất Đao đứng bên cạnh thật sự là bực bội, lắc đầu liên tục. Chu Yến Nô đột nhiên đi tới, nắm chặt tay Ngọc Doãn.

-Lề mề, giống cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là giết một con heo thôi sao...

Vừa nói nàng nắm tay Ngọc Doãn, bất ngờ vung dao.

Tiếng heo kêu thảm thiết càng lúc càng vang, sức giãy dụa càng lúc càng mạnh. Nếu không phải trước đó đã buộc chặt, chỉ sợ nó đã giãy thoát ra được. Tuy nhiên, một dao kia đi xuống cũng khiến tâm trạng Ngọc Doãn lập tức bình tĩnh trở lại.

Yến Nô nói đúng, chẳng phải chỉ là giết heo thôi sao, có phải giết người đâu?

Hắn rút đao ra, một chùm máu tanh tưởi bắn tung tóe lên mặt gã. Ngọc Doãn không nói hai lời, dựa theo phương pháp vừa rồi La Nhất Đao hướng dẫn, một đao chọc thẳng vào cổ heo thọc xuống, rồi sau đó một tay giữ chặt con heo đang giãy dụa, đẩy nhẹ con dao mổ lên trên, con heo kia lập tức ngừng kêu.

-Không tệ!

La Nhất Đao đứng bên cạnh cười to:

- Một đao kia của Tiểu Ất ca thật sự là có chút bản lĩnh.

Nhưng còn Ngọc Doãn sau khi rút dao mổ heo ra, cảm thấy chân tay như nhũn ra, suýt nữa cầm không chắc con dao mổ heo nữa.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhổ nước miếng, nhìn La Nhất Đao cười gượng nói:

-Tứ Lục thúc, đừng chê cười cháu... Đánh nhau cháu chẳng sợ, nhưng giết heo thì đúng là lần đầu tiên, đến bây giờ tim vẫn còn đập thình thình.

-Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần thứ hai sẽ thành thục!

La Nhất Đao nói xong bước lên cởi con heo ra, rồi sau đó đẩy nó xuống bàn.

Trên bàn giết mổ heo kia vết máu loang lổ.

Máu loãng hòa với nước ấm chảy từ trên bàn xuống, rơi cái thùng gỗ đặt bên cạnh.

-Nào, còn một con nữa.

Đúng như lời La Nhất Đao nói, lần đầu bỡ ngỡ, lần thứ hai thành thục.

Đã có lần đầu, lần thứ hai dễ dàng hơn rất nhiều. Ít nhất trong lòng hắn không còn sự căng thẳng nữa, xuống đao cũng thoải mái hơn. Sau khi giết hai con heo xong, La Nhất Đao lấy hai móc sắt treo hai con heo lên cột ở trong viện, đồng thời giải thích cho Ngọc Doãn làm cách nào phân chia heo, vừa cảm khái nói:

- Nghĩ lão La ta xuất thân mấy đời giết mổ heo... nhưng tới đời Đại ca thì sợ là bị đứt đoạn. Đại ca thích đi học, ta cũng phải thuận theo nó...

Nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt để nghề tổ truyền này mất ở trong tay ta.

Tiểu Ất ca, ngươi đã có hứng thú như thế, ta sẽ đem bản lĩnh gia truyền dạy cho ngươi, cũng coi như là một nghề.

Lại nói, cách xưng hô người Tống có chút kỳ lạ, bố thường gọi con trai là "Đại ca". Đại ca mà La Nhất Đao nhắc đến, đó chính là con trai duy nhất của ông, tên là La Đức.

Có lẽ trong suy nghĩ của La Nhất Đao, đô vật dù gì cũng không phải là nghề lâu dài.

Trong lòng Ngọc Doãn thầm kêu khổ: "Ai có hứng thú với nghề này chứ?"

Nhưng hắn cũng hết cách, ít nhất trong năm mươi ngày, thịt tươi trong cửa hàng phải nhờ vào hắn giải quyết.

- Tứ Lục thúc, vậy làm phiền thúc rồi!

-Ha ha, có gì phiền đâu. Dựa vào sức lực của Tiểu Ất Ca, tương lai nhất định có thể đưa nghề giết mổ heo trở nên nổi bật.

Đưa nghề giết mổ heo trở nên nổi bật, chẳng phải chỉ là mỗi giết mổ heo thôi sao?

Ngọc Doãn nửa cười nửa mếu nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Yến Nô đang cúi đầu bận rộn, ánh sáng ngọn nến chiếu xuống khuôn mặt phấn ngọc mềm mại, đỏ hồng vô cùng dễ nhìn. Có lẽ hiểu ý của La Nhất Đao, Yến Nô không kìm nổi bật cười khúc khích thành tiếng, nhưng nàng chợt dùng bàn tay bé nhỏ che đôi môi đỏ thắm lại.

Động tác quyến rũ của nàng khiến Ngọc Doãn nhìn đến ngây dại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-301)


<