Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 295

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 295: Bát phương phong vũ hội Đông Kinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Đã gần giữa xuân, phủ Khai Phong chìm trong ánh mặt trời rực rỡ.

Triệu Cấu vội vàng đi vào cung Long Đức, liền thấy Triệu Kham đâm đầu đi tới

- Cửu thúc đến thỉnh an ông ông sao?

Triệu Kham hành lễ với Triệu Cấu, thoạt nhìn có chút thân thiết hỏi.

Chỉ là trong lời nói có vẻ thân thiết nhưng trong thái độ lại lộ ra một loại bất mãn. Chỉ là Triệu Cấu trong lòng có chuyện, vẫn chưa cảm thấy.

Y cười ha ha hỏi:

- Tiểu ca lại đến học vẽ với Đạo quân à?

Triệu Kham vội nói:

- Phải... hôm qua vẽ một bức tranh, muốn xin ông ông chỉ giáo.

- Chỉ là ông ông cơ thể không khỏe lắm, cho nên chưa dám quấy rầy... Nếu Cửu thúc đến thỉnh an ông ông, cháu không dám chậm trễ Cửu thúc.

- Như vậy, tiểu ca tự nhiên.

Triệu Cấu vội vàng muốn gặp Triệu Cát, cũng không muốn nán lại với Triệu Kham.

Thấy Triệu Kham muốn đi, y cũng không có giữ lại, chỉ khách khí hai câu, liền rời khỏi Triệu Kham.

Nhìn bóng lưng của Triệu Kham, Triệu Cấu trong lòng rất phẫn hận. Nhớ lúc trước, chức Đại Nguyên soái binh mã Hà Bắc là của y, nhưng không biết thế nào rơi vào đầu Triệu Kham. Bằng không, cuộc chiến Yến Sơn lần này, y thế nào cũng có chút công lao. Nhưng bây giờ, cả đường phố đều bàn tán thắng lợi huy hoàng của cuộc chiến Yến Sơn đã không ai nhớ đến Tề quốc công y.

Số mạng thật tốt!

Triệu Cấu trong lòng thầm mắng một câu, liền vội vàng đi vào cung Long Đức.

Triệu Cát thoạt nhìn tinh thần có chút uể oải, ngồi trong lương đình bên bờ sông, ngơ ngác nhìn cảnh trí trên bờ.

Triệu Cấu vội vàng đi lên, kiến lễ Triệu Cát:

- Đạo quân sao ngồi ngẩn người ở đây?

Triệu Cát ngẩn ra, quay lại nhìn.

Thấy là Triệu Cấu, y khẽ mỉm cười:

- Cửu ca đến rồi, thì ngồi ở đây với ta nhé.

Triệu Cát thấy Triệu Cát vẻ mặt cô đơn, trong lòng có chút kỳ quái. Thế là đi tới bên cạnh Triệu Cát ngồi xuống, tò mò hỏi Triệu Cát.

- Kỳ thật Quan gia làm không kém.

- Hả?

Triệu Cát trầm mặc một chút, đột nhiên hạ giọng nói:

- Chính là ta, sợ không làm được tốt như Quan gia... Đại Tống ta bây giờ là đang lúc hưng thịnh, nếu lúc này ta đoạt lại hoàng vị, cho dù thành công chỉ sợ cho đại cuộc, cũng không có chỗ tốt gì.

- Nếu vì cái này hỏng đại sự, thì làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông?

Triệu Cấu hơi sửng sốt, trong lòng nhất thời bối rối lên.

Thấy tình hình của Triệu Cát, hình như là muốn rút lui, không tranh đoạt hoàng vị với Triệu Hoàn nữa.

Vậy làm sao là tốt, nếu Triệu Cát không tranh hoàng vị, vậy tất cả mọi nổ lực trước đây làm sợ phải trôi sông đổ biển.

Cái này cũng thôi đi, nếu chẳng may để lộ phong thanh, bị Triệu Hoàn biết mình làm giở trò trong này, làm gì có quả tốt mà ăn?

Nghĩ đến đây, Triệu Cấu không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch, nhìn Triệu Cát, một lúc lâu không lên tiếng.

Triệu Cát tuy nói dục vọng quyền lực rất mạnh, cũng là người biết tốt xấu.

Mà Đại Tống bây giờ cục diện rất tốt, là Triệu Hoàn một tay tạo ra...

Mặc kệ Triệu Hoàn khai chiến với Nữ Chân là xuất phát từ mục đích gì, nhưng y đánh thắng rồi, càng đánh làm Nữ Chân dâng thư cầu hòa, thậm chí muốn cùng Đại Tống kết thành huynh đệ chi bang. Từ khai Đại Tống lập quốc đến nay, cuộc chiến Yến Sơn sợ là lần thắng lợi lớn nhất đối với Hồ tộc phương Bắc.

Có thể tưởng tượng, Triệu Hoàn nhờ Yến Sơn đại thắng rất uy, tất nhiên có thể cũng cố triều đình, làm Đại Tống hưng thịnh trở lại.

Triệu Cát tuy là hôn quân, nhưng cũng không ngu ngốc.

Lúc này lại tranh giành hoàng vị với Triệu Hoàn, không có lợi ích gì với y.

Và cuối cùng phụ tử trở mặt, chi bằng bây giờ dừng tay, ít nhất Triệu Hoàn cũng sẽ không tiếp tục làm khó y, cớ sao mà không làm?

Nhưng Triệu Cấu lại không thể buông xuống.

Chỉ là y không biết nên khuyên bảo Triệu Cát thế nào, đồng thời cũng có chút không biết làm sao.

Sau khi ngồi với Triệu Cát một chút, Triệu Cấu liền vội vàng rời khỏi. Triệu Cát không có nói gì thêm, vẫn ngơ ngác ngồi trong lương đình, nhìn cảnh sắc trước mắt, cả người bừng tỉnh lại, lúc nên buông, cuối cùng phải buông tay mới được!

Hai ngày trước, một cơ hội ngẫu nhiên gặp được hồng nhan năm xưa ở Quan Âm viện, nhưng đã trở thành sư.

Cái này làm Triệu Cát sinh ra rất nhiều cảm khái, thậm chí sinh ra lòng né tránh đời. Cộng thêm sau khi Yến Sơn đại thắng, Triệu Hoàn binh quyền thêm mạnh, cũng làm Triệu Cát sinh lòng thối lui.

Chỉ mong Cửu ca có thể hiểu tâm tư này của ta... Từ hoàng cung ra, Triệu Cấu đi thẳng đến phường Trấn An.

Mới vào cửa nhà, thì liền gọi nội thị Lam Khuê:

- Lập tức đi tìm Thập Cửu ca, nói ta có chuyện tìm nó thương lượng.

Lam Khuê này là tâm phúc của Triệu Cấu.

Trước đây Triệu Cấu làm Khang Vương, làm Đô giám phủ Khang Vương, chủ quản cơ nghi văn tự.

Còn bây giờ Triệu Cấu bị bãi miễn chức vị Khang Vương, cách chức Tề quốc công, nhưng trong phủ tất cả trang bị, lại chưa từng giảm bớt. Triệu Hoàn trong lòng có hổ thẹn, cũng không có quá mức làm khó Triệu Cấu. Dù sao nghi thức bây giờ của Triệu Cấu không hợp lễ nghi, cũng nhiều là mắt nhắm, mắt mở, không rảnh để ý đến.

Lam Khuê thấy Triệu Cấu căn dặn gấp gáp hoang mang, cũng không dám chậm trễ.

Vội vàng lãnh mệnh rời khỏi, Triệu Cấu đích thân đến lầu Túy Hạnh.

Y ở trong lầu Túy Hạnh bồi hồi không ngừng, chợt đứng lên đi qua đi lại, chợt ngồi xuống than thở. Nhìn dáng vẻ của y, những nội thị hạ nhân đó cũng biết Triệu Cấu tâm tình không tốt, cho nên tránh rất xa, để không bị tai bay vạ gió.

Bất tri bất giác, trời đã tối.

Thị thiếp Triệu Cấu là Ngô Kim Nô lệnh người đốt đèn lên, không ngờ Đông Kinh lớn một chút, phiền nhiễu suy nghĩ của Triệu Cấu, lại bị Triệu Cấu trách mắng một trận, khóc chạy ra lầu Túy Hạnh.

Ngô Kim Nô vừa đi, Triệu Thục Hướng liền đến!

Vừa vào cửa, Triệu Thúc Hướng liền cười nói:

- Cửu ca hôm nay sao thế, quá nóng giận vậy?

- Thập Cửu ca, làm huynh chê cười.

Triệu Cấu nhìn thấy Triệu Thúc Hướng, giống như gặp được người thân, vội vàng tiến lên kéo tay Triệu Thúc Hướng, nhẹ giọng nói:

- Xảy ra chuyện rồi!

- Ừ?

Triệu Thúc Hướng ngẩn ra, chợt liếc mắt một cái.

Triệu Cấu là thất kinh hoảng hốt, cho nên mới làm ra hành động thất thố.

Thấy Triệu Thúc Hướng nháy mắt, y lập tức hiểu ra, hạ lệnh bảo chúng hạ nhân trong lầu lui xuống, lại căn dặn Lam Khuê dẫn người, canh giữ nghiêm mật ngoài lầu Túy Hạnh. Kéo tay Triệu Thúc Hướng, hai người liền lên tầng hai lầu các ngồi.

- Thập Cửu ca, Đạo quân nói có chút hối hận.

Triệu Thúc Hướng nghe thấy, ánh mắt không khỏi nhíu lại, hiện lên một chút ánh sáng lạnh lẽo.

- Cửu ca, chớ sốt ruột, từ từ nói.

Triệu Cấu hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế bối rối trong lòng, nói ra đầu đuôi rõ ràng chuyện hôm nay đi cung Đức Long thăm viếng Triệu Cát qua một lượt.

Cuối cùng, y rung giọng nói:

- Nếu Đạo quân thật sự đổi ý, ta và huynh chỉ sợ sẽ có lo lắng tính mạng.

- Chuyện làm phải làm thế nào mới tốt? Chẳng lẽ chúng ta dừng lại sao? Quan gia biết rồi, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

Triệu Thúc Hướng rõ ràng cũng không có nghĩ tới trận biến cố thế này, không khỏi nhíu chặt mày.

- Thập Cửu ca nói thế nào?

- Ta... ta đã mất bình tĩnh, không biết làm thế nào mới tốt.

Triệu Thúc Hướng đứng lên, bước dạo trong lầu các.

Sau một lúc lâu, lão hạ giọng nói:

- Lúc nãy Cửu ca cũng nói rồi, chuyện này tuyệt không thể dừng.

- Nhưng...

- Đạo quân đổi ý, cũng không lo ngại.

- Quan trọng là lúc này ngươi và ta càng phải cẩn thận, tuyệt không thể loạn lòng. Ngươi nói không sai, chuyện này nếu bị lộ phong thanh... không, nhất định sẽ để lộ phong thanh. Cảnh Trọng Nam Đường Khác... không thể tin tưởng, bọn họ có thể đầu nhập chúng ta một lần, thì có thể quay đầu lại hung hăng cắn chúng ta một cái. Xảy ra chuyện, Đạo quân sẽ không có nguy hiểm gì, Quan gia cho dù lòng dạ lang sói hơn nữa, dù sao là phụ tử, hắn cũng không thể dùng thủ đoạn gì với Đạo quân.

*****

- Quan gia có thể bắt tay hòa giải với Đạo quân, nhưng sẽ không bắt tay hòa giải với chúng ta.

- Chờ Quan gia biết những chuyện chúng ta làm ở bên trong... ha ha, cho dù Quan gia trọng sinh lại, cũng sẽ không nhân từ nương tay.

- Nhớ lúc trước, Thái Tông xua đuổi Ngụy vương đi tây nam, làm Phù Lăng quận công.

- Chẳng lẽ hôm nay, Cửu ca cũng muốn noi theo ngày đó, lưu lạc hoang dã, không chỉ là Cửu ca buồn bực thất bại, cả con cháu dẫn theo cũng phải chịu ức hiếp?

Triệu Hướng lấy chuyện của Triệu Quang Mỹ tổ tiên gã làm ví dụ, làm Triệu Cấu sắc mặt thay đổi lớn.

Đúng vậy, chẳng lẽ mình phải là Phù lăng quận công thứ hai sao?

Ở người ngoài thấy, Thái Tông tuy trục xuất Triệu Quang Mỹ, nhưng dù sao là tình thủ túc, tuy trục xuất cũng có chút hậu đãi.

Nhưng Triệu Cấu lại rõ, Thái Tông sau này qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn chèn ép Phù lăng quận công.

Hơn trăm năm sau, nhất mạch Phù lăng quận công có thể nói điêu linh, hoàn toàn không thể vào triều đường. Đồng thời, qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn giữ cảnh giác với nhất mạch Phù lăng quận công. Cho dù là Phù lăng quận công nhất mạch không tham chính nữa, cũng sẽ càng thêm đề phòng, khi xảy ra chuyện, liền cường lực trấn áp. Cho nên, Phù lăng quận công vừa tới thời Triệu Thúc Hướng, nhìn giống như phong quang vô cùng, trên thực tế đã nghèo túng cực điểm...

Triệu Cấu trầm mặt hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Triệu Thúc Hướng.

- Thập Cửu ca, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt?

Triệu Thúc Hướng đứng ở bên lan can, nhìn cảnh sắc đào hạnh tranh xuân trong viện, vẫn chưa có lập tức trả lời.

Thật lâu sau, gã xoay người lại

Ánh nến trong lầu các chớp động, chiếu lên khuôn mặt của gã, lộ ra mấy phần nham hiểm.

- Cửu ca, chuyện tới nước này, ngươi và ta đã không có đường lui

- Lui thì chết, tiến thì... có lẽ còn có một con đường sống. Đạo quân lấy đại cuộc làm trọng, cho nên mới quyết định buông tay. Nhưng ngươi và ta còn có những đồng minh trong triều, lại không thể lui được, lui chính là chết! Cho nên, chúng ta chỉ có đi tiếp mới được.

- Nhưng Đạo quân đã đổi ý rồi!

- Thì có sao đâu?

Giọng Triệu Thúc Hướng đột nhiên cất cao:

- Nhớ năm đó lúc Thái Tổ ở Trần Kiều, không phải là được bá quân khoác hoàng bào, bất đắc dĩ mới khởi binh bình loạn, đánh hạ giang sơn Đại Tống ta. Bây giờ huynh và ta cũng chỉ có làm theo năm đó, khoác hoàng bào cho Đạo quân.

- Chỉ cần có thể trục xuất Quan gia, Đạo quân đăng cơ trở lại, nắm giữ triều đình... ta và ngươi mới có con đường sống.

Triệu Cấu nghe thấy, càng hoảng sợ

Y nghĩ qua đủ loại cách ứng phó, duy nhất không có nghĩ qua dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.

Nhớ trước đây binh biến Trần Kiều, được khoác hoàng bào...

Đây là cách nói dễ nghe, khó nghe một chút đó chính là tạo phản!

Thành công còn tốt, nếu thất bại rồi, vậy chết không có chỗ chôn thân.

Triệu Cấu ánh mắt lóe lên, có chút không biết làm sao.

Tuy không tán thành chủ ý này của Triệu Thúc Hướng lắm, nhưng y cũng không thể không thừa nhận, trước mắt mà nói đây là con đường ra duy nhất.

Nuốt nước bọt vào trong, sắc mặt Triệu Cấu trắng bệch.

- Thập Cửu ca, chẳng lẽ không có cách khác sao?

Triệu Thúc Hướng hừ lạnh một tiếng:

- Nếu có cách khác, kính xin Cửu ca dạy ta.

- Nhưng...

- Cửu ca, thời khắc bây giờ là ranh giới của sinh tử tồn vong.

- Lúc nãy ta cũng nói rồi. tiến thì sống, lùi thì chết... Mà cục diện bây giờ đã không phải ngươi và ta nói buông tay thì có thể buông tay, thật sự là có chút bất đắc dĩ.

- Ta biết, ta biết!

- Triệu Cấu trong lòng đã loạn thành một vòng, bồi hồi trong phòng.

- Nếu đã như vậy, ngươi còn do dự gì?

- Năm đó Thái tổ khoác hoàng bào, có bá quan ủng hộ.

- Nhưng bây giờ, ngươi và ta nếu muốn noi theo Thái Tổ, lại có ai có thể tán đồng?

- Cái này à...

Triệu Thúc Hướng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:

- Nếu phải hành sự, Điện Tiền Tư là chướng ngại lớn nhất.

- Thằng khốn Vương Tông Trụ đó xưa nay nghe theo Quan gia, cho nên muốn làm theo năm đó, thì nhất định phải khống chế tam nha cấm quân... Ta có một kế, có thể điều đi Diêu Bình Trọng và Trương Bá Phấn, nhưng Vương Tông Trụ... lại cần Cửu ca ra mặt, khống chế y.

- Khống chế?

Triệu Cấu trước là ngẩn ra, liền chợt hiểu hàm ý trong lời nói của Triệu Thúc Hướng.

- Nếu chỉ là như vậy, ngược lại cũng không khó.

Triệu Cấu nói:

- Nhưng cho dù là khống chế Vương Tông Trụ, cũng vô lực khống chế Khai Phong.

- Cái này... ta tự có chủ ý.

Triệu Thúc Hướng nói tới mức này, Triệu Cấu hoàn toàn không thể từ chối.

Y ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy, vậy lúc nào động thủ tốt nhất?

Triệu Thúc Hướng nói:

- Chuyện này còn phải tìm người thương lượng lại, sau đó mới có thể đưa ra quyết định. Nhưng phải càng nhanh càng tốt... Ta nghe người ta nói, Thân quân Thái tử đã trình báo Xu Mật viện chuẩn bị trở về Đông Kinh. Một khi chờ Thân quân Thái tử trở về, Quan gia trong tay liền khống chế một đội lực lượng mà ta và ngươi hoàn toàn không thể khống chế. Tới lúc đó muốn động thủ nữa chỉ sợ sẽ trở nên rất phiền phức.

- Cho nên, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về, bằng không ngươi và ta kết quả chỉ có rơi đầu xuống đất.

Triệu Cấu nghe tim đập mạnh khiếp vía, liên tục gật đầu.

Quả thực nếu Thân quân Thái tử trở về Đông Kinh, nhất định sẽ làm thế cục trở nên càng thêm phức tạp.

Đây là một đội binh mã nghe theo Thái tử Triệu Kham điều khiển, cũng có thể nói, đây là đội tinh nhuệ hoàn toàn trung thành với Triệu Hoàn.

Cấm quân Đông Kinh tuy xưng là binh mã tinh nhuệ nhất Đại Tống, nhưng trên thực tế, võ vị lỏng lẻo, sức chiến đấu thấp kém.

Cao Cầu trước đây cũng tốt, Vương Tông Trụ bây giờ cũng thế, cũng không phải người thông hiểu chiến sự. Nếu chỉ là đối phó Vương Tông Trụ, Triệu Cấu ngược lại có chút nắm chắc, nhưng Thân quân Thái tử... vừa rồi đại bại Lỗ Tặc ở Yến sơn, sức chiến đấu này tuyệt không phải cấm quân có thể so sánh. Một đội binh mã tinh nhuệ như vậy nếu đóng trú Khai Phong, hoàng vị Triệu Hoàn cũng sẽ trở nên thêm vững chắc.

Nghĩ đi nghĩ lại, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về.

Tới lúc đại cuộc đã định, Thân quân Thái tử không có đối tượng trung thành, chỉ cần thêm một chút trấn an lôi kéo, tự có thể quy thuận...

Triệu Cấu nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh nhiều.

- Thập Cửu ca, có chuyện gì, cần ta giúp không?

Triệu Thúc Hướng khẽ mỉm cười, nói với Triệu Cấu:

- Cửu ca không cần sốt ruột, nếu lúc cần Cửu ca ra sức, ta tự sẽ khách khí với Cửu ca.

- Hai ngày này, Cửu ca thường xuyên đi cung yến kiến Đạo quân.

- Tuy kế hoạch của chúng ta không thể cho Đạo quân biết, chẳng may Đạo quân không đồng ý, chính là lúc chúng ta đầu rơi xuống đất.

- Ta phải đi sắp xếp, nhanh chóng đưa ra quyết định, kính xin Cửu ca kiên nhẫn chờ đợi hai ngày.

Triệu Thúc Hướng trấn an một phen, cuối cùng là bảo Triệu Cấu yên tâm.

Thấy sắc trời đã không còn sớm, Triệu Thúc Hướng liền cáo từ Triệu Cấu, rời khỏi phường Trấn An.

Đi ra cổng phủ Tề quốc công, nụ cười trên mặt của Triệu Thúc Hướng đột nhiên không thấy, thay vào đó là một vẻ hung ác.

- Quận công, chúng ta trở về không?

Một gã tùy tùng tiến lên, nhẹ giọng hỏi.

Triệu Thúc Hướng lắc đầu, trầm ngâm một chút nói:

- Đi lầu Khánh Phong, thuận tiện thông báo xuống dưới, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.

*****

Nhưng Triệu Thúc Hướng nói, thời gian của bọn họ quả thật là không nhiều.

Tấu chương của Thân quân Thái tử thỉnh cầu về kinh đã trình Xu Mật viện, tuy bị Cảnh Trọng Nam giữ lại, nhưng không kéo dài được lâu.

Triệu Thúc Hướng và Triệu Cấu cũng đều rõ, nếu Thân quân Thái tử về kinh, ngoại trừ tấu sớ Xu Mật viện ra, Đông cung tất có báo cáo. Dù sao Thân quân Thái tử là cấm quân của Thái tử, nhất cử nhất động đều báo cáo Thái tử. Một khi Thái tử nhận được tin tức, mà nếu Xu Mật viện chậm trễ không có thượng tấu, chuyện này tất nhiên trở nên lớn, làm chuyện không tốt sẽ đưa tới trước mặt Triệu Hoàn.

Ai cũng biết, cuộc chiến Yến Sơn đánh tới bây giờ, Triệu Hoàn đã không muốn đánh nữa!

Cho nên điều động Thân quân Thái tử trở về, ở thế tất phải làm, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản...

Lầu Khánh Phong thuộc mái hiên hữu nhị thành ngoài Khai Phong, quy mô chỉ thuộc trung đẳng trong thành Khai Phong.

Theo cuộc chiến Tống Kim, thái độ của Triệu Hoàn đối với Nữ Chân càng thêm cứng rắn, đãi ngộ mà sứ đoàn Nữ Chân nhận được cũng từ từ giảm dần.

Cửa hàng chính Cao Dương từ mới bắt đầu tới bây giờ là lầu Khánh Phong hai mái hiên quả thật không thể giống ngày xưa.

Nhưng, sứ giả Nữ Chân Da Luật Dư Đổ không có quan tâm lắm, vẫn mỗi ngày lui tới trong phố xá Khai Phong, tích cực tìm kiếm con đường cầu hòa Đại Tống. Thời gian ngắn ngủi hai tháng, Da Luật Dư Đổ gần như đi thăm hỏi các danh sĩ thân danh lưu cả Khai Phong, nhưng đáp án nhận được cũng không làm y lạc quan.

Da Luật Dư Đổ không nổi giận, càng không từ bỏ hy vọng nghị hòa, chờ đợi thời cơ đến.

Ngàn 15 tháng giêng, cuối cùng chuyện xảy ra chuyển biến.

Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi quyết tâm muốn hòa đàm với Đại Tống, thậm chí không tiếc bỏ ra một số thứ, mục đích chính là vùng vẫy ra khỏi vũng bùn ở cuộc chiến Tống Kim. Mà Triệu Hoàn tựa hồ cũng cảm thấy phiền chán với cuộc chiến kéo dài hai tháng này, muốn kết thúc chiến sự, một là không thể đánh tiếp, một là không muốn đánh nữa. Ngày 22 tháng giêng, nghị hòa Tống Kim cuối cùng đưa lên mặt bàn, Da Luật Dư Đổ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cùng sứ giả Đại Tống là Yến Mô bắt đầu đàm phán khó khăn.

Khó khăn!

Da Luật Dư Đổ trải qua lưỡng triều Liêu Tống, chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Cuộc chiến Yến Sơn cho triều Đại Tống quá nhiều lo lắng, lúc đàm phán, cũng tỏ ra đặc biệt cứng rắn.

Thậm chí có lúc Da Luật Dư Đổ muốn ngừng nghị hòa, không đàm phán tiếp... Nhưng y cũng rõ, Kim quốc đã không thể chịu được thêm một cuộc đại chiến nữa.

Tia sáng mờ mờ trong phòng, Da Luật Dư Đổ ngồi trên ghế, trầm ngâm không nói.

Đang đối diện y còn có hai người.

Một ngồi, một đứng, có vẻ vô cùng nặng nề.

- Di trượng, còn chưa quyết định sao?

Nói lại là một nữ nhân, Dư Đổ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang ngồi ở chỗ tối:

- Thục Quốc, làm như vậy có lợi ích gì với người?

- Ít nhất ta có thể giải thoát.

Cô gái nói chuyện rõ ràng là Da Luật Dư Lý Diễn.

Lúc đang hỗn loạn như vậy, bất cứ ai cũng không ngờ đường đường quốc chủ Tây Liêu, có Thiên mệnh nữ vương tên là Da Luật Dư Lý Diễn, lại xuất hiện ở Đông Kinh.

Cho dù là Da Luật Dư Đổ lần đầu tiên nhìn thấy Dư Lê Yến cũng là chấn động.

Dư Lê Yến vẫn phong thái như trước, gió cát Tây Vực cũng không hủy đi dung nhân của cô, ngược lại trong hiên ngang đó tăng thêm một chút mỹ diễm dày dặn.

Cô hạ giọng nói:

- Lần này ta mạo hiểm đến Đông Kinh cũng chính là nói chuyện này với di trượng.

- Nhớ ngày trước, ta một lòng muốn noi theo Thừa Thiên hoàng Thái hậu làm một chuyện lớn cho Đại Liêu... Nhưng dù sao ta cũng là nữ nhân.

- Làm vua của Tây Liêu mới biết Thừa Thiên Hoàng Thái hậu năm đó bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. Thừa Thiên hoàng Thái hậu có Da Luật Tà Căng và Hàn Đức Nhượng, nhưng bên cạnh ta lại không có người thật sự phó thác. Hai năm nay, ta ở Tây Châu tuy gây dựng nên một mảnh cơ nghiệp, nhưng theo binh xuất Mạc Bắc, áp lực nhận được cũng trở nên càng ngày càng lớn...

- Đồng tông của Bát Lạt Sa, tự thành một phái. Những hoàng thân quốc thích đó lưu vong đến, ai ai cũng ngang ngược kiêu ngạo.

- Lý Thừa Càn Tây Hạ từng bước ép sát ta, lần này nếu không phải bọn họ phái người uy hiếp, ta sao có thể bỏ qua cơ hội tốt tiêu diệt Niêm Bát Cát.

- Nói một ngàn đến một vạn, ta là nữ nhân.

- Những người này trong tư tưởng, chính là xem thường ta, cho dù ta làm tốt hơn nữa cũng không có lợi ích gì...

Dư Lê Yến nói xong, đôi mắt đỏ lên.

Cô ngẩng đầu nhìn Da Luật Dư Đổ:

- Di trượng, Đại Liêu ta nếu muốn hưng thịnh, nhất định phải có người mạnh mẽ tọa trấn mới được.

- Ta cũng là nghe được phong thanh, những Phiên tử đó định thả Da Luật Định trở về Đại Liêu... Da Luật Định là người thế nào, di trượng nghĩ cũng rõ. Nếu y trở về Mạc Bắc, những quyền thần hậu duệ quý tộc đó nhất định sẽ nghe theo căn dặn của y. Tới lúc đó giang sơn ta vất vả cực khổ đánh hạ, sợ phải đổ sông đổ biển, ta sao có thể ngồi yên không lo?

- Cho nên, ta nghĩ đi nghĩ lại, duy có truyền ngôi cho di trượng.

- Năm đó di trượng đầu nhập Phiên Tử, cũng chính là có chút bất đắc dĩ, văn võ trong triều cũng đều biết rõ khổ trung của di trượng. Huống hồ di trượng tài cán trác tuyệt, đối với sự vụ Mạc Bắc cũng rõ như lòng bàn tay, nếu di trượng kế vị, ta cũng có thể yên tâm nhường vương vị.

Da Luật Dư Đổ mở to hai mắt, hồi lâu không nói.

Những lời của nói của Da Luật Dư Lý Diễn, thật sự nằm người dự liệu của y.

- Truyền ngôi!

Thục Quốc lại muốn giao giang sơn người vất vả gây dựng nên cho ta xử lý sao?

Da Luật Dư Đổ có chút không biết làm sao, há miệng, hồi lâu không nói ra một câu. Trên thực tế, Da Luật Dư Đổ tuy bên ngoài thừa nhận Dư Lê Yến, nhưng trong lòng... nếu không y làm sao có thể gọi Dư Lê Yến là Thục Quốc mà không phải Vương thượng!

Nói tới cùng, y vẫn không thừa nhận Dư Lê Yến có thể đại diện cho Đại Liêu quốc tộ.

Cô là nữ nhân, đường đường Đại Liêu sao có thể lấy nữ nhân làm chủ? Cho dù là năm đó Thừa Thiên hoàng Thái hậu Tiêu Yến Yến thống trị Đại Liệu, cũng không dám ngông tự xưng vương. Dư Lê Yến gây dựng nên Tây Liêu, duy trì Đại Liêu quốc tộ không sai, nhưng vẫn chưa đủ chấp chưởng Đại Liêu.

Da Luật Dư Đổ động tâm rồi!

Chính như Dư Lê Yến nói, y tuy đầu nhập Nữ Chân, nhưng chưa từng bị người Liêu thù ghét.

Năm đó y phản bội Thiên Tộ Đế, cũng là có chút bất đắc dĩ, vợ con của y bị Tiêu Phụng Tiên làm hại, nếu không phản bội, chỉ có một con đường chết. Da Luật Dư Đổ ở Đại Liêu, ở Mạc Bắc, tự có danh vọng của y. Nhớ năm đó đường đường Kim Ngô Vệ đại tướng quân cũng không phải là hư danh, cho dù là Lý Thừa Càn Tây Hạ gặp được y cũng không dám có chút lòng chậm trễ với y.

Nữ nhân chung quy cũng không thể làm hùng chủ chân chính.

Nội bộ Tây Liêu phe phái san sát, giống như Dư Lê Yến nói cũng chính là đấu tranh gay gắt.

Đồng tông người Liêu Bác Lạt Sa, ban đầu tuy đầu nhập Dư Lê Yến nhưng theo lớn mạnh của Tây Liêu, tự nhiên sinh lòng riêng.

Về phần những quyền thần hậu duệ quý tộc này lưu vong đi, sao có thể chân chính thần phục Dư Lê Yến.

Công chúa Đại Liêu?

Nghe ra danh tiếng rất to.

Nhưng trên thực tế, trong mắt những người này không có chút chỗ tốt.

Càng đừng nói là Lý Thừa Càn Tây Hạ, cũng sẽ không ngồi nhìn Tây Liêu lớn mạnh.

Da Luật Dư Lý Diễn là một nữ nhân, ở trong xã hội lấy nam nhân làm tôn kính, bản thân không có bất kỳ ưu thế gì.

*****

- Thục Quốc, người chớ nói đùa.

Dư Lê Yến hô đứng dậy:

- Di trượng, từng câu từng chữ của ta phát ra từ tận đáy lòng.

- Nay ta chấp chưởng Đại Liêu có thể binh xuất Mạc Bắc, đã là cực hạn. Nếu không có hùng chủ tọa trấn, hưng thịnh của Đại Liêu chính là một câu nói suông.

- Chẳng lẽ, ngài muốn ta giao binh quyền Đại Liêu cho Da Luật Định sao?

Câu nói này, nói đến chỗ đau của Da Luật Dư Đổ.

Sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, y đứng dậy bồi hồi trong phòng, rất lâu không nói.

Da Luật Định là con trai của Thiên Tộ Đế và Nguyên Phi, cháu ngoại của Tiêu Phụng Tiên.

Nhớ ngày đó, Da Luật Dư Đỗ cưới muội muội của Văn phi Tiêu Sắt Sắt, là liên khâm với Thiên Tộ Đế. Tiêu Phụng lo lắng Da Luật Dư Đổ phản đối nâng đỡ Tần vương Da Luật Định, thế là liền vu cáo hãm hại Da Luật Dư Đổ cấu kết Tiêu Dục, mưu vị trưởng tử Thiên Tộ Đế. Văn phi Tiêu Sắt Sắt sinh, cũng chính là cháu ngoại của Da Luật Dư Đổ, Tấn vương Da Luật Ngao Lư Oát. Cuối cùng, Thiên Tộ Đế ban chết Tiêu Sắt Sắt, bức phản Da Luật Dư Đổ, làm đầu nhập vào Nữ Chân. Da Luật Dư Đổ nhất mạch với Tiêu Phụng Tiêu và Nguyên phi, gọi là hận thấu xương. Về sau, y đối với Da Luật Định cũng vô cùng chán ghét, thậm chí có ý niệm tru sát Da Luật Định.

Tây Liêu giao cho Da Luật Định?

Cái này tuyệt đối không được!

Không nói đến Da Luật Định không có bản lĩnh đó, cho dù là có tài cán, y cũng sẽ không chịu.

Sắc mặt Da Luật Dư Đổ âm tình bất định.

Hồi lâu, y thở dài ra một hơi, nhìn Da Luật Dư Lý Diễn nói:

- Yến Tử, người bỏ ra cái giá lớn như vậy, là muốn gì?

Dư Lê Yến đỏ mặt lên, rủ mặt xuống.

Sau một hồi lâu, cô nhẹ giọng nói:

- Ta hy vọng Đại Tống và Nữ Chân nghị hòa, thất bại!

Da Luật Dư Đổ trước mặt chau mày, trên trên dưới dưới thăm dò đánh giá cô.

Đột nhiên chuyển đề tài:

- Yến Tử, người cho rằng Triệu Thúc Hướng đó thế nào?

Dư Lê Yến suy nghĩ một lát, liền hạ giọng nói:

- Triệu Thúc Hướng có tướng lang cố, tuyệt không phải loại lương thiện.

- Người này hứng thú với lão Triệu Quan gia phục vị ngai vàng, cũng có chút cổ quái... Ta cảm thấy người này có thể lợi dụng, nhưng không thể tin tưởng.

Trong mắt Da Luật Dư Đổ lộ ra vẻ cảm thán.

Y gật đầu:

- Yến Tử, người quả nhiên trưởng thành rồi, không hổ là thiên mạng nữ vương.

Hít sâu một hơi, Da Luật Dư Đổ nói tiếp:

- Lúc nãy ông ta tìm ta muốn ta hợp tác với ông ấy, phế bỏ Quan gia lão Triệu, nâng đỡ Thái thượng Đạo quân đó. Trên miệng người này thề thốt son sắt, nhưng ta cảm thấy hắn tính toán lớn, vượt qua ta tưởng tượng.

- Từ khi ta biết hắn tới này, vẫn luôn âm thầm quan sát người này.

- Người này ở Khai Phong thoạt nhìn không có căn cơ gì, nhưng ta lại phát hiện, hắn và cấm quân Tam nha qua lại mật thiết với rất nhiều võ quan.

- Đồng thời, hăn ở phủ Khai Phong có rất nhiều tai mắt, rõ ràng là sớm có mưu đồ.

- Nếu nói hắn là trung thành Thái Thượng Đạo quân đó, ta lại không tin lắm... Hắn muốn ta phối hợp với hắn hành động, tới lúc đó nghị hòa đàm phán với ta. Ta nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy ở trong này có cổ quái, cho nên mới vẫn do dự không quyết.

Da Luật Dư Lý Diễn đôi mắt xinh đẹp chau lại:

- Hắn ta muốn hợp tác với ta thế nào?

- Ngày 2 tháng 2, Quan gia lão Triệu tế lễ Tây đài, hắn muốn ta diệt trừ Quan gia lão Triệu.

- Vì thế, hắn có thể đi trước ký minh ước nghị hòa với Phiên Tử. Chỉ cần có thể tiêu diệt Quan gia lão Triệu, Triệu Cát đăng cơ, minh ước liền có hiệu lực.

Da Luật Dư Lý Diễn nghe thấy, lập tức hít sâu một hơi.

Người ta thường nói, gia đình hoàng thất không có tình thân.

Cho dù Dư Lê Yến cũng là sinh trong hoàng thất, thường thấy người gạt người, nhưng sau khi nghe chuyện này cũng không khỏi khiếp hãi.

- Minh ước đó nội dung thế nào?

- Chỉ cần ta giết được Triệu Hoàn, ủng hộ Triệu Cát, Đại Tống liền lui lại hai vùng Ứng Châu và Úy Châu, trở lại cục diện trước cuộc chiến Yến Sơn.

- Đồng thời, Đại Tống cắt nhượng hai vùng Đàn Châu và Binh Châu, ban thưởng năm triệu, mỗi năm thuế cống tăng thêm hai triệu quan, còn có thể mở rộng chợ quán kinh thành, nội trong hai mươi năm hai nước sẽ không khai chiến. Nói thật ta lúc đầu nghe thấy thật có chút động tâm.

- Không thể!

Da Luật Dư Lý Diễn lập tức nổi giận.

- Nếu ký minh ước này, thực lực của Phiên Tử tất nhiên tăng thêm nhiều.

- Nay Đại Liêu ta vừa mới trở lại Mạc Bắc, tuy tạm thời đứng vững gót chân, nhưng nguyên khí chưa khôi phục. Một khi Phiến Tử ký minh ước, tất nhiên toàn lực công đánh Mạc Bắc, kể từ đó, Đại Liêu ta phục hưng vô vọng, tới lúc đó chỉ có con đường lùi về Tây Châu.

- Rút lui này muốn trở vào nữa khó càng thêm khó.

Da Luật Dư Đỗ khẽ gật đầu:

- Lời của Yến Tử, cũng chính là lo lắng của ta.

- Chuyện của Na Di Thần Lục, ta không định tham gia vào, chỉ im lặng theo dõi kỳ biến.

- Vậy di trượng là không chịu trở về Đại Liêu sao?

- Về tất nhiên phải về, chỉ là phải lấy một chút lợi ích trong tay Quan gia lão Triệu mới được?

- Ta muốn im lặng quan sát kỳ biến, chờ đợi thời cơ, phá hủy minh ước Tống Kim, sau đó hãy trở về Mạc Bắc... Đúng rồi, Yến Tử lần này người đến, thành Khả Đôn có người biết không?

- Bên thành Khả Đôn, di trượng cứ yên tâm.

- Ta đã lệnh Da Luật Tra Nô phong tỏa tin tức, trong thời gian ngắn sẽ không để lộ phong thanh. Chỉ là chuyện này kéo dài không được lâu lắm, bằng không... chỉ Da Luật Dư Đổ cười nói:

- Yên tâm, sẽ không kéo dài quá lâu.

Nói tới đây, Da Luật Dư Đổ đột nhiên hỏi:

- Đợi chuyện bên này kết thúc, Yến tử và ta cùng trở về Mạc Bắc không?

Dư Lê Yến im lặng!

Sau một lát, cô lắc đầu, hạ giọng nói:

- Không trở về nữa.

- Di trượng chớ hỏi ta nữa, chỉ cần chuyên tâm ứng phó chuyện phải làm.

- Về chuyện bên thành Khả Đôn, ta đã sắp xếp thỏa đáng. Sau khi di trượng trở về, liền cầm thư kế vị ta, Tra Nô và Oát Lỗ Đóa bọn họ đều sẽ ủng hộ di trượng. Bên Thái tử Nhân Ái, cũng muốn giúp đỡ di trượng đứng vững ở Mạc Bắc.

Da Luật Dư Đổ im lặng.

Y đột nhiên có một cảm giác áy náy, giống như là y cướp đi hoàng vị của Dư Lê Yến.

Nhưng y không thể không thừa nhận, sự sắp xếp này của Dư Lê Yến cũng có lẽ là thỏa đáng nhất... Sau khi trầm ngâm một lát, Da Luật Dư Đổ nói:

- Yến Tử, chi bằng hai ngày này ở đây nghỉ ngơi, đúng lúc di trượng cũng muốn biết một chút chuyện của Tây Liêu.

Dư Lê Yến lắc đầu:

- Không cần, ta đã thu xếp chỗ ở xong rồi.

- Sao?

- Ta để Oán ca ở lại, có chuyện gì, di trượng có thể bảo Oán ca liên lạc với ta.

- Ta có thể một tay đánh hạ lưỡng châu, Oán ca rõ nhất, đợi di trượng quyết định xong, bảo Oán ca thông báo cho ta là được rồi.

Thái độ của Dư Lê Yến rất kiên quyết, Da Luật Dư Đổ cũng không ép nữa.

Thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, Dư Lê Yến liền cáo từ rời khỏi. Cô dẫn theo Nhậm Oán đi ra lầu Khánh Phong, bước chậm trên con đường dài.

- Yến nhi tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?

Trong thành Khai Phong, tất nhiên không thể tùy ý gọi Dư Lê Yến là Vương thượng được. Cho nên, Nhậm Oán dùng Yến nhi tỷ thay thế, cũng là cách xưng hô trước đây.

- Oan ca, ngươi biết huynh ấy ở đâu không?

Nhậm Oán ngẩn ra, liền gật đầu nói:

- Tất nhiên biết... nhưng ta nghe nói, nhà của huynh ấy xây dựng lại nhưng vẫn là ở chỗ cũ.

- Chỉ là bây giờ huynh ấy không có ở Đông Kinh, nếu đi, cũng không gặp được.

- Ta...

Dư Lê Yến trên mặt lộ ra vẻ rối rắm, hạ giọng nói:

- Ta chỉ là muốn xem chỗ ở của huynh ấy, gặp huynh ấy không cũng không quan trọng.

Nhậm Oán không có nói gì thêm, chỉ là gật đầu.

- Huynh ấy ở ngõ Quan Âm, từ đây vào thành nội, đi thẳng theo phố Mã Hành, rất nhanh có thể tới.

- Ha ha, thời gian này, chính là lúc náo nhiệt nhất phố Mã Hành. Yến nhi tỷ nếu có ý đi ngõ Quan Âm, thuận tiện có thể xem cảnh sắc phố Mã Hành, ngược lại có tư vị khác.

Dư Lê Yến ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Như vậy, thì đi một chuyến.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<