← Hồi 281 | Hồi 283 → |
Ầm!
Một chiếc xe ngựa chở đầy lương thảo đang chạy nhanh đột nhiên lật nhào.
Người đánh xe bị đè dưới xe, một chân bị dứt, kêu lên thảm thiết không ngừng.
Oàn Nhan Bồ Lỗ Hổ sắc mặt hung ác nham hiểm, nhìn đội ngũ hỗn loạn ở phía trước, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn... Một bên, Hoàn Nhan Thi Lý và Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ cũng trầm mặt, nhìn nhau, lộ ra vẻ sầu lo.
Năm nay mùa đông tới khá sớm, phương bắc còn nghênh đón tuyết đầu mùa trước tiên.
Tuyết rơi dầy khắp nơi, đường trở nên vô cùng khó đi. Rất nhiều địa phương bị tuyết lớn bao phủ, căn bản thấy không rõ lắm tình trạng đường xá.
Đây là lần thứ mấy xuất hiện trạng huống như vậy rồi?
Trong mười ngày tổn thất thê thảm và nghiêm trọng!
Chí ít có hơn mười cỗ xe ngựa gặp được tình huống như vậy, làm người đau đầu không ngừng.
- Lang quân, cứ hành quân cấp tốc như vậy chỉ không phải là lựa chọn sáng suốt.
Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ không kiên nhẫn nói với Hoàn Nhan Thi Lý:
- Cái Thiên Đại vương tốt nhất nên khuyên bảo Lang quân đi.
Đây rõ ràng là người Nam thiết kế cạm bẫy bên đường, mới tạo thành nhiều chuyện xảy ra như vậy. Vốn tưởng rằng đám người Nam này bị chúng ta giáo huấn rồi, nhưng không ngờ lại vẫn xuất ra thủ đoạn như vậy. Xé chẵn ra lẻ, tập kích quấy rối ven đường như thế chỉ sợ sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Mười ngày, ngắn ngủn mười ngày, nhưng lại có mấy trăm binh lính Nữ Chân chết trên đường lên phía bắc.
Từ lúc bị quan quân công phá ở núi Phong Long, lục lâm đạo Hà Bắc tựa hồ bị dọa cho bể mật gần chết, lập tức tất cả đều biến mất.
Vốn tưởng rằng đến lúc này đường về sẽ trở nên thông thuận. Ai lại nghĩ hôm nay ông trời lại bất công nên những người này mới rảnh tay đổi thủ đoạn ven đường không ngừng tập kích quấy rối. Khiến cho quân Kim khổ không thể tả.
Cường nhân tập kích quấy rối, chẳng phân biệt được là binh mã phương nào.
Dù sao chỉ cần là cùng một chỗ với người Nữ Chân thì không ngại cùng tập giết.
Quân Kim đã chết mấy trăm người, quân Tống cũng có gần trăm người chết... Mà Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ ở trong cơn giận dữ, luân phiên mắng chửi sứ giả Đại Tống. Cũng khiến cho vị sứ giả kia nảy sinh sự bất mãn. Lần này quan viên Đại Tống phụ trách hộ tống quân Kim về bắc là Cảnh Diên Hi, phó Nguyên soái binh mã Hà Bắc mới nhậm chức, con trai của Binh bộ Thượng thư kiêm Tri Xu Mật Viện sự Cảnh Trọng Nam.
Trong lịch sử, Cảnh Diên Hi cũng là kẻ kiên định phái đầu hàng, nhu nhược.
Tuy nhiên trận chiến Khai Phong, Đại Tống không ngờ đạt được thắng lợi, Cảnh Diên Hi tuy rằng đồng ý nghị hòa, nhưng lòng dạ này cao hơn rất nhiều so với lịch sử.
Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ mấy lần mắng chửi, cũng làm cho Cảnh Diên Hi sinh lòng bất mãn.
Trên đường hộ tống những ngày tiếp theo, gã lơ là, không còn dụng tâm như ban đầu nữa.
Cảnh Diên Hi phong quan Nguyên soái phủ tham nghị binh Mã Hà Bắc, cùng cấp với Ngọc Doãn. Tuy nhiên trên địa vị, Cảnh Diên Hi lại không thể đánh đồng với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn là đại diện Thái Tử Triệu Kham, hơn nữa tay nắm giữ Thân quân Thái tử, có thể không nghe bất cứ ai sai phái.
Cảnh Diên Hi thì sao?
Tuy nói là con của Cảnh Trọng Nam, nhưng không có chỗ dựa vững chắc như Ngọc Doãn, cũng không có thực quyền như Ngọc Doãn.
Trên chuyện này gã vốn là đã bực dọc nhiều, lại bị Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ mắng chửi, đương nhiên sẽ không còn hết lòng như trước.
Một con vật cưỡi khoái mã chở một gã quân Kim vội vàng đi qua, bị Hoàn Nhan Thi Lý ngăn lại.
- Muốn đi đâu vậy?
- Lang quân có lệnh, mạt tướng chiêu sứ giả Nam tiến đến.
Hoàn Nhan Thi Lý nghe vậy thì chau mày, quay lại nói với Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ:
- Lang quân vừa đang nổi giận đấy. Hai ngày nay rõ ràng Cảnh Diên Hi kia bất mãn. Cứ như vậy, chỉ sợ sẽ càng khiến y bất mãn thêm.
Làm phiền phó soái đi một chuyến, đem tình huống nói rõ với Cảnh Diên Hi, mời hắn nghĩ cách tương trợ.
Ta phải đi tìm Lang quân để khuyên bảo, còn cứ nóng giận như vậy, chỉ sợ cuối cùng chọc giận người Nam, quay về bắc càng gian nan hơn.
Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ ngẫm nghĩ một chút, có phần chấp nhận.
Đích xác, nếu như không có quân Tống ven đường bảo hộ, chỉ sợ căn bản ra được địa giới Chân Định.
Tuy nói quân Kim có hai vạn nhưng đều là tay không tấc sắt, đối mặt với đám cường nhân này khó tránh khỏi ăn thiệt thòi. Đoạn đường này đi qua còn cầnquân Tống bảo hộ. Nếu quân Tống buông tay mặc kệ, chỉ sợ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa. Nếu vậy, giao phong một chọi một hoặc là nói hai quân đối chọi, quân Kim chưa chắc sẽ sợ hãi. Nhưng thủ đoạn cường nhân rõ ràng không phải quân chính quy giao phong.
Mấy lần tập kích quấy rối, thậm chí ngay cả cường nhân cũng không nhìn thấy thì mình đã thương vong vô số.
Cường nhân xuất quỷ nhập thần, thêm với đều là địa đầu xà địa khu Hà Bắc, dù là quân Tống phòng bị, cũng sẽ cảm thấy vô cùng hết sức.
Chứ đừng nói chi là bọn người kia thật sự là quá mức vô sỉ.
Dọc đường đi, trời mới biết trong bụi cỏ rừng cây sẽ bay ra loạt tên bắn lén, bất kể là tạo thành tổn thương thế nào, chỉ một loạt vòng bắn qua đi là trốn ngay vào trong núi. Quân Tống truy kích cũng không có tác dụng. Trong rừng sâu núi thẳm kia, căn bản không tìm thấy tung tích cường nhân. Nhưng nếu như không truy kích, cường nhân tập kích quấy rối sẽ càng thêm càn rỡ, tạo thành nhiều thương vong.
Hoàn Nhan Thi Lý mơ hồ có một cảm giác, con đường về bắc chắc chắn còn thêm nhiều trắc trở.
Càng là lúc này, lại càng là phải thật cẩn thận.
Lúc trước sở dĩ Hoàn Nhan Tông Vọng cho rằng Hoàn Nhan Thi Lý thích hợp Thống soái binh mã, đó là nhìn trúng sự cẩn trọng này của y. Nhưng ngại Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi cố ý đỡ lập Bồ Lỗ Hổ, cho nên cuối cùng Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ lại nghe theo sự chỉ bảo của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi lệnh Bồ lỗ hổ Thống soái binh mã. Hiện tại xem ra, Bồ Lỗ Hổ kia tính tình tàn bạo, đích xác không thích hợp.
Lúc này Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ cũng có chút hối hận rồi!
Lúc trước Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi hạ chỉ bảo y 'Tuỳ cơ ứng biến". Tuy nói Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ hiểu tâm tư của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi nhưng quyền quyết định vẫn ở trong tay y. Nếu lúc ấy y có thể kiên trì bổ nhiệm Hoàn Nhan Thi Lý, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ có điều, hổ phù đã giao cho Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ, Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ muốn thu hồi cũng vô dụng.
- Ta phải đi tìm Cảnh Diên Hi nói rõ việc này, bên phía Lang quân còn phải xin Cái Thiên đại vương lo lắng nhiều hơn.
Nói xong, y mang theo lính liên lạc Nữ Chân kia đi thẳng đến đội ngũ quân Tống.
Hoàn Nhan Thi Lý, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, giục ngựa tiến đến tìm Bồ Lỗ Hổ khuyên bảo...
Mặc kệ như thế nào, cũng không thể tiếp tục để Bồ Lỗ Hổ làm vậy nữa. Oát Ly Bất đại ca từng nói, phải hiểu việc theo hoàn cảnh, lúc mạnh cần mạnh, lúc nhu cần nhu. Mà nay cục diện này, ta đã bị vây trong hoàn cảnh xấu, trước khi rời khỏi biên giới Đại Tống, vẫn phải dựa vào sự hiệp trợ của quân Tống. Nếu cứ liên tiếp bừa bãi ương ngạnh, kết quả là rất có thể sẽ chọc giận tòa bộ người Tống.
Những người Nam này không phải là yếu đuối.
Một trận chiến Khai Phong cũng đủ chứng minh trong đám người Nam cũng có nam nhi tâm huyết.
Cảnh Diên Hi này tuy là kẻ nhu nhược, nhưng cũng không thể cứ mãi ức hiếp. Thật sự chọc giận hắn, sợ rằng sẽ làm cục diện trở nên tệ hơn!
Chỉ có điều, nên khuyên bảo Bồ Lỗ Hổ như nào...
...
Ngay khi quân Kim đang gian nan tiến vào Hà Bắc lộ, sứ giá Nữ Chân Da Luật Dư Đổ cũng gặp phải sự lựa chọn khó khăn ở Khai Phong.
Sau khi đến Khai Phong, Da Luật Dư Đổ liền trình quốc thư, yêu cầu Triệu Hoàn tra rõ nguyên nhân cái chết của Tiêu Khánh.
Ngay từ đầu, Đại Tống tỏ ra phối hợp.
Nhưng vào tháng 10, tình huống lại phát sinh biến hóa...
Trận chiến Khai Phong làm danh vọng Hoàng đế Khâm Tông ngày càng tăng vọt.
Trấn thủ Khai Phong, chống đỡ Lỗ Tặc; Thái Tử thân chinh, tử chiến Trần Kiều... Những điều này làm Triệu Hoàn đạt được danh vọng thật lớn, càng vững vàng ngồi trên triều đình. Chỉ có điều, Triệu Hoàn lại thật không ngờ sau khi tiến vào tháng 10, tình huống lại đột nhiên xuất hiện một ít biến số.
Trong phố xá xuất hiện một số bài báo nhỏ đăng nội dung minh ước Yến Sơn.
Người biết nội dung minh ước Yến Sơn không nhiều lắm.
Ngoại trừ những nhân vật quyền cao chức trọng trên triều đình ra, thì các quan viên còn lại không biết rõ. Về phần dân chúng bình dân thì lại càng không ai biết đến. Rất nhiều người nghĩ sở dĩ phóng thích tù binh Nữ Chân là Đại Tống ta nhân đức muốn giáo hóa kẻ địch.
Nhưng ai có thể nghĩ đến...
Một tờ báo nhỏ làm hỏng việc lớn...
*****
Trận chiến Khai Phong của Đại Tống ta, chính là đại thắng. Nhưng vì cái gì ký kết minh ước Yến Sơn thật giống như là Đại Tống bị thua?
Tờ báo nhỏ này xuất hiện cuối tháng 9, ngay từ đầu cũng không có người chú ý, nhưng ai nghĩ sự việc trở nên càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, diễn biến thành cục diện không thể vãn hồi.
Tháng mười, trong phố xá lại truyền ra tin tức, Triệu Hoàn giam lỏng Thái Thượng Đạo Quân.
Đại Tống lấy nhân hiếu mà trị thiên hạ, cái gọi là trăm thiện hiếu làm đầu, ngươi đường đường Thiên Tử Đại Tống, lại giam lỏng cha mình, thật sự là bất hiếu đến cực điểm. Trường thái học dẫn đầu sôi trào lên! Từ xưa đến nay, Thái Học Sinh lấy cương liệt mà nổi danh. Trong lịch sử Trần Đông tại trận chiến bao vây Khai PHng lần thứ hai từng dẫn Thái Học Sinh phát động vạn dân phục khuyết, làm cho Hoàng đế Khâm Tông cuối cùng không thể không cúi đầu, phục hồi quay lại dùng Lý Cương.
Mà nay, Trần Đông không còn ở trường Thái học, nhưng không có nghĩa là trường thái học không có người cầm đầu.
Ngày 10 tháng 10, Thái Học Sinh dưới sự cầm đầu của Lôi Quan, Trương Bính đã tập hợp bên ngoài Thượng thư tỉnh, rồi sau đó đi dọc theo Ngự nhai đường Bắc, đến bên ngoài Tuyên Đức Môn.
Phủ doãn Khai Phong Tần Cối nhận được tin tức, vội vàng phái người tiến đến thảo luận với Thái Học Sinh.
Thời Bắc Tống, địa vị người đọc sách cực cao.
Mà Thái Học Sinh lại là rường cột tương lai quốc gia, cho dù là phủ Khai Phong, cũng không dám chọc giận Thái Học Sinh.
Ai có thể lại dự đoán được, người Tần Cối phái đi thiếu chút nữa bị Thái Học Sinh đánh chết, cuối cùng bỏ chạy thảm hại. Thái Học Sinh tiếp tục tụ tập bên ngoài Tuyên Đức Môn, thỉnh cầu Hoàng đế Khâm Tông phóng thích Thái Thượng Đạo Quân, cũng truy cứu những quan viên lớn nhỏ đã ký kết minh ước Yến Sơn phải chịu tội.
Bọn họ thấy minh ước Yến Sơn này làm tang quyền nhục quốc.
Mà quan viên ký kết minh ước Yến Sơn lại gian thần, là quân bán nước, tội đáng chết vạn lần.
Lễ Bộ Thượng thư Mai Chấp Lễ càng là đầu sỏ gây nên.
Dù là Lý Cương cũng bị cuốn vào trong đó, ngay tiếp theo đám người Hộ Bộ Thượng Thư Đường Khác cũng trở thành đối tượng bị Thái Học Sinh thóa mạ.
Khang Vương Triệu Cấu là người chủ trì ký kết minh ước Yến Sơn, nhưng bởi vì hắn là tôn thất, cũng không có khả năng bán nước, cho nên không bêu danh là quân bán nước. Nhưng dù vậy, với thanh danh làm việc bất lợi, ngu ngốc không rõ, yếu đuối không chịu nổi trọng dụng cũng làm cho danh vọng Triệu Cấu giảm sút đến cực điểm. Thái Học Sinh không tấn công Khang Vương phủ, đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
Đợi khi Triệu Hoàn kịp phản ứng thì sự việc đã loạn lớn rồi.
Mấy vạn dân chúng Khai Phong phục khuyết bên ngoài Tuyên Đức Môn can gián, ủng hộ những việc làm của Thái Học Sinh.
Triệu Hoàn phái nội thị Phùng Ích khuyên bảo dân chúng, lại bởi vì thái độ Phùng Ích ngang ngược càn rỡ, bị Thái Học Sinh quần ẩu chí tử, càng làm dân chúng kích động dâng trào.
Triệu Hoàn bị dọa cho sợ rồi!
Trong lúc nhất thời cũng hoảng hồn...
Trong lúc gấp gáp y muốn hạ lệnh Vương Tông Trụ Điện Tiền Ti xua đuổi dân chúng, may mắn được Hoàng hậu Chu Liễn khuyên ngăn.
Mắt thấy tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, Triệu Hoàn cũng không dám xem thường.
Dưới sự bảo vệ của Diêu Bình Trọng và Trương Bá Phấn, Triệu Hoàn đi lên Tuyên Đức Môn, báo cho mọi người biết, cái gọi là giam lỏng Thái Thượng Đạo Quân chỉ là giả, Thái Thượng Đạo Quân bôn ba mệt nhọc, cho nên tĩnh dưỡng ở Long Đức Cung. Vì để dân chúng tin tưởng, cuối cùng Triệu Hoàn còn bảo Thái tử Triệu Kham đi tới Long Đức Cung một chuyến, Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát cũng đi lên Tuyên Đức môn, biểu thị mình không sao.
Đây cũng là lần đầu từ lúc về đô tới nay Triệu Cát xuất hiện trước mặt dân chúng. Mà sự giam lòng của Triệu Hoàn đối với Triệu Cát cũng bởi vậy không thể không hủy bỏ.
Triệu Cát đối với Triệu Hoàn, khúc mắc quá sâu.
Tuy nhiên cũng biết khi nào nên làm gì. Mà tình huống hiện nay, vẫn nên lấy đại cục làm trọng, bình định thế cục.
Cho nên Triệu Cát và Triệu Hoàn biểu hiện vô cùng thân thiết, tay cầm tay Triệu Hoàn, thể hiện phụ tử tình thâm.
Lập tức Triệu Hoàn hạ chỉ, giáng chức Khang Vương Triệu Cấu làm Tề quốc công, bắt đám người Mai Chấp Lễ, hạ chiếu phải tiến hành truy tra...
Lần nay loạn Thái Học Sinh trong lịch sử gọi là Tuyên Đức phục khuyết.
Triệu Hoàn cực cực khổ khổ lập nên uy vọng tại trận chiến Khai Phong, nhưng vì minh ước Yến Sơn mà lại giảm sút đi.
Triệu Cát càng thừa cơ phục khởi, xuất hiện trên triều đình, làm cho vận mệnh Đại Tống cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Trước đây Triệu Hoàn từng bốn phía chèn ép phái nghị hòa.
Đám người Uông Bá Ngạn đã bị liên lụy, làm phái nghị hòa đại thương nguyên khí.
Tuy là sau đó có khôi phục, nhưng vết nứt giữa Triệu Hoàn và phái nghị hòa đã không cách nào bù lại.
Mà nay Triệu Cát phục lại xuất hiện trong triều đình, cũng khiến cho thái độ trước đó của phái nghị hòa phái lập tức trở nên mờ ám.
Triệu Cát chủ quản hai mươi sáu năm, nắm quyền, uy vọng rất cao.
Cuối năm Tuyên Hòa thứ 7, dưới bất đắc dĩ mà truyền ngôi cho Triệu Hoàn, nhưng lực lượng cũng không phải trong một năm ngắn ngủn có thể tiêu trừ.
Nếu Triệu Hoàn giam lỏng Triệu Cát lâu một chút, không cần lâu lắm, một năm là đủ, liền có thể hoàn toàn tiêu trừ thế lực của Triệu Cát ở trên triều đình. Nhưng hiện tại, Triệu Cát sau khi nhanh chóng được tự do cũng làm cho tính kế của Triệu Hoàn toàn bộ bị đình chỉ.
Da Luật Dư Đổ cũng không nghĩ tới, thế cục Đại Tống triều sẽ diễn biến thành tình trạng như này.
Triệu Hoàn rõ ràng không có tâm tư tiếp tục giằng co với Da Luật Dư Đổ, hạ chiếu với Da Luật Dư Đổ: Tiêu Khánh đến chết, hung thủ là dư nghiệt Liêu quốc, không can hệ tới Đại Tống ta. Nếu Kim quốc tiếp tục đòi hỏi việc này, cũng không có tác dụng gì.
Da Luật Dư Đổ đối với việc này cũng có chút đau đầu.
Vốn là muốn mượn cái chết của Tiêu Khánh để mò vét ưu đãi lớn hơn cho Kim quốc.
Nhưng hiện tại xem ra, thái độ lão Triệu quan gia ngày càng cứng rắn, mạnh mẽ, sợ là khó có thể thành công...
Đây cũng là lần đầu tiên Da Luật Dư Đổ lấy thân phận sứ giả đến Đại Tống. Nếu không có bất luận đóng góp gì, sao có thể trở về Thượng Kinh?
Da Luật Dư Đổ buồn rầu không ngừng, lại cũng không thể tránh được.
Triệu Hoàn tỏ thái độ không tra cứu cái chết của Tiêu Khánh nữa, nếu Da Luật Dư Đổ tiếp tục lưu lại Khai Phong, đã không còn ý nghĩa.
- Chuẩn bị đi thôi!
Lần này đi sứ Khai Phong, không thu hoạch được gì.
Da Luật Dư Đổ rơi vào đường cùng, cũng đành phải lặng lẽ chuẩn bị trở về Thượng Kinh.
Nào biết được, ngay lúc Da Luật Dư Đổ chuẩn bị rời khỏi trước một ngày, chợt có một người đến nhà thăm hỏi.
- Khang Vương đêm khuya tới đây, là dụng ý gì?
Da Luật Dư Đổ nhìn nam tử trước mắt, trong lúc nhất thời cũng có chút nghi hoặc.
Người tới, rõ ràng là Khang Vương Triệu Cấu giáng chức làm Tề quốc công. Ở phía sau hắn, còn đi theo một người đàn ông, sau khi vào nhà thì không nói lời nào.
- Nghe nói Kim sứ sắp rời khỏi, cho nên đến tiễn.
Triệu Cấu cười ha hả nói, rồi sau đó cũng không quan tâm thái độ Da Luật Dư Đổ ra sao, đặt mông ngồi xuống.
Da Luật Dư Đổ nhăn mày lại, trầm giọng nói:
- Khang Vương, đây là ý gì?
Không đợi Triệu Cấu mở miệng, lại nghe nam tử phía sau Triệu Cấu hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ Da Luật tiên sinh cứ thế mà trở về ư?
- Hả?
Da Luật Dư Đổ biến sắc, nhìn lại người nọ.
Đã thấy người nọ khẽ mỉm cười:
- Ta có một vụ buôn bán, muốn bàn bạc với Da Luật tiên sinh. Ta nghe người ta nói, cháu gái của Da Luật tiên sinh nay là Thiên mệnh nữ vương Tây Liêu, Da Luật tiên sinh là người Liêu, tội gì phải cống hiến cho Lỗ tặc?
Da Luật Dư Đổ giật nảy mình cả người lạnh toát.
- Ngươi là ai...
← Hồi 281 | Hồi 283 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác