Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 263

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 263: Đại thắng ở Trần Kiều mưa gió nổi lên (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Sự lo lắng ở trong lòng của Ngọc Doãn càng lúc càng lớn!

Đặc biệt là những cảnh tượng xuất hiện trong lúc hôn mê kia, quả là đã đem đến cho hắn một chấn động không hiểu nổi.

Những điều đã xuất hiện trong cảnh tối tăm kia có lẽ là chỉ ra sự sỉ nhục của Tĩnh Khang trong lịch sử đã trở lại như cũ. Yến Nô xuất gia làm ni, là một người bảo vệ ở ngõ Quan Âm, dốc sức chiến đấu cho đến chết; Triệu Kham bị Hán gian bán đứng, trở thành tù nhân, lưu vong Bắc quốc, bặt vô âm tín.

Lầu Phong Nhạc lửa cháy hừng hực.

Thành Khai Phong phồn thịnh trong trận nạn tai kia biến thành một đống đổ nát...

Ngọc Doãn biết, nếu như hắn muốn thay đổi lịch sử, những việc làm hiện nay vẫn còn chưa đủ. Hắn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, cần quyền thế lớn hơn nữa, cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể gây ra sự thay đổi lớn hơn nữa, thậm chí là xoay chuyển hoàn toàn thế cục của Đại Tống.

Tiền, tiền, tiền!

Đại Tống không thiếu tiền, nhưng không liên quan tới Ngọc Doãn.

Hắn muốn đem Thân quân Thái Tử tạo thành một đội quân thép, cho nên tiền cần phải thêm gấp đôi mới chống đỡ nổi.

Vì thế, hắn nhất định phải đoàn kết nhiều người nữa, từng bước ở trên triều đình tập hợp lại thành một lực lượng, sau cùng giành được quyền lên tiếng.

Đương nhiên đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì!

Liễu Thanh cũng như Lê Đại Ẩn sau khi nghe xong kế hoạch của Ngọc Doãn, đầu tiên là khiếp sợ, rồi sau đó mừng như điên một trận.

Mạc Bắc, đối với Liễu Thanh và Lê Đại Ẩn mà nói, vẫn vô cùng hấp dẫn như trước.

Lúc trước Liễu Thanh đã từng đi qua một lần, tiền lời rất nhiều. Nhưng sau lần đó Ngọc Doãn đã đóng cửa thương lộ Mạc Bắc, mặc dù Liễu Thanh đã từng tự mình cố gắng liên lạc với Nhâm lão công nhưng không được đáp lại. Liễu Thanh biết, có thể sử dụng người của Nhâm lão công chỉ sợ chỉ có Ngọc Doãn. Sâu trong nội tâm vẫn từng vì vậy mà tiếc nuối, mà nay Ngọc Doãn chủ động nhắc tới, trong lòng của Liễu Thanh sao lại không thể không kích động cho được?

- Nhưng kiện hàng hóa lớn đi qua Hà Đông sợ sẽ không được dễ dàng.

Lê Đại Ẩn trái lại rất bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Tiểu nhân nghe nói, an ninh ở Hà Đông có chút hỗn loạn, trộm cướp hoành hành, lại cấu kết lẫn nhau, khó mà đối phó. Hơn nữa, muốn khai thông thương lộ Mạc Bắc, cần phải khai thông từng khâu, trong chuyện này...

- Ngũ Nguyên của họ Diêu. Nghĩ như thế nào?

- À?

Ngọc Doãn khẽ mỉm cười:

- Diêu Bình Trọng thiếu ta một ân tình, cha của hắn chính là Chế Trí Sử Hà Đông. Về phía quan trên, tự ta sẽ xử lý. Hơn nữa, chuyện này đối với tất cả mọi người đều có lợi, có lẽ Diêu Cổ cũng không quá mức từ chối.

Về phần trộm cướp ở Hà Đông cũng không cần phải lo lắng.

Ta có quen một người bạn, đối với lục lâm ở Hà Đông, Hà Bắc rất có danh vọng, có thể nhờ hắn ra mặt, chắc cũng không quá khó khăn.

Lê Đại Ẩn và Liễu Thanh nhìn nhau, không khỏi âm thầm kinh hãi.

Ngọc Doãn hiện nay, thật là một nhân vật qua lại cả hai bên hắc bạch. Thậm chí ngay cả phía Hà Đông cũng có thể khai thông được một phần sao?

Liễu Thanh nói:

- Nếu viên ngoại đã nắm chắc việc này, tiểu nhân sao có thể chối từ.

Viên ngoại yên tâm, nhiều nhất là mười ngày là có ngay kế hoạch... Chỉ có điều thương lộ Mạc Bắc này còn cần người chuyên môn xử lý. Không biết viên ngoại đã chọn người thích hợp chưa?

Ngọc Doãn lắc đầu:

- Chuyện này cứ do Liễu đại quan nhân xử lý đi.

Trong mắt Lê Đại Ẩn lộ ra vẻ hâm mộ, nhìn Liễu Thanh, âm thầm hâm mộ không ngừng.

Y cũng muốn nhận được chuyện này, nhưng vì đối với Mạc Bắc hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên cũng không có biện pháp nào. Bất quá y rất tin tưởng, dựa vào mối quan hệ giữa y và Liễu Thanh, nếu như thương lộ ở Mạc Bắc khai thông, thì sẽ cùng chia sớt chén cơm với y. Xem ra, quả thật là lúc trước đã khinh thường Ngọc Doãn. Ngọc Doãn hiện nay đang mạnh mẽ quật khởi, sau lưng có Thái Tử chống đỡ, Lê gia cần phải kéo gần hơn nữa mối quan hệ với Ngọc Doãn.

Trong lòng của Lê Đại Ẩn đã bắt đầu tính toán...

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++

Thấm thoát đã sang tháng ba.

Bụng của Yến Nô đã lộ rõ, việc đi lại bắt đầu có chút bất tiện.

Ở ngoài thì ồn ào náo động không ngừng, trái lại Ngọc Doãn thì lại âm thầm chính thức nạp Dương Kim Liên làm thiếp, hưởng thụ cuộc sống gia đình mỹ mãn.

Được sự điều trị của An Đạo Toàn, thân thể của Ngọc Doãn mỗi ngày một khá hơn.

Vốn Ngọc Doãn đại chiến lần này, huyết khí bị hao tổn rất nặng. Theo lý mà nói thì không thể khôi phục nhanh chóng như vậy. Nhưng không ai nghĩ đến, Trần Hi Chân đã xuất gia làm tăng ở Thiếu Lâm tự lại phái người đưa tới một Đại Hoàn đan, giúp cho cơ thể Ngọc Doãn có thể bình phục nhanh chóng. Theo An Đạo Toàn nói, Đại Hoàn đan này là thánh dược chữa thương của Thiếu Lâm tự cực kỳ quý hiếm, có thể cường tráng gân cốt, bổ sung huyết khí, đối với người tập võ mà nói có lợi rất lớn. Trần Hi Chân cầu xin rất lâu mới có được viên Đại Hoàn đan này. Cùng với Đại Hoàn đan đưa đến tay Ngọc Doãn còn có hai quyển kinh Dịch Cân và Tẩy Tủy bí tàng của Thiếu Lâm tự.

Người đến đưa thuốc chính là Tề Long Đằng.

- Sư thúc bảo cho ta chuyển lời đến viên ngoại, phải cẩn thận với Shan Man Thiện Ứng.

- Hả?

- Shan Man Thiện Ứng không phải là người lương thiện, vả lại tinh thông phép âm sát, đấu pháp lại quái dị.

Lần này viên ngoại tạo được danh tiếng lẫy lừng, chỉ sợ sẽ khiến cho người Nữ Chân căm giận. Nếu như không cẩn thận, Shan Man Thiện Ứng sẽ đến ám sát Tiểu Ất, cho nên sư thúc bảo ta chuyển lời đến viên ngoại, nhất định không thể để việc luyện tập bị đình trệ tránh cho đến lúc đó bị Thiện Ứng làm hại.

Dịch Cân kinh!

Tẩy Tủy Kinh!

Đây là hai đại thánh điển võ học của Thiếu Lâm tự, Trần Hi Chân lại tặng cả hai cho Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn trầm ngâm một lát, nói với Tề Long Đằng:

- Nhờ Đại Lang chuyển lời lại với sư thúc, hảo ý của sư thúc, Tiểu Ất xin nhận.

Nhưng không biết Tiểu Ất có thể bái nhập làm môn hạ Thiếu Lâm, làm tục gia đệ tử có được không? Nếu như sư thúc đồng ý, Tiểu Ất có thể đứng ra làm một nơi hương khói cho Thiếu Lâm. Thứ nhất có thể tăng cường Phật pháp, thứ hai cũng có thể phối hợp lẫn nhau nhiều hơn.

Võ công khắp thiên hạ đều xuất phát từ Thiếu Lâm!

Điều này ở hậu thế, có thể nói ai ai cũng biết.

Tuy rằng vị Thích CEO kia đem Thiếu Lâm tự kinh doanh quả thật là tràn đầy hơi tiền, nhưng không thể không thừa nhận, cũng thực sự mở rộng sự ảnh hưởng của Thiếu Lâm tự. Lúc này Tung Sơn Thiếu Lâm tự còn chưa có cái loại hơi tiền vị này. Trong chùa số võ tăng không ít, nếu như có thể mời chào được một vài cao thủ đến, vậy là đã được bảo đảm. Ngọc Doãn hiện giờ thật sự là rất cần nhân sự rồi.

Thật ra Tề Long Đằng cũng không có nghĩ nhiều như Ngọc Doãn vậy, sau khi nghe thế liền đáp:

- Việc này còn cần phải trở về thảo luận với sư thúc.

- Vậy thì Tiểu Ất sẽ kính đợi tin lành.

Sau khi tiễn Tề Long Đằng, Ngọc Doãn theo sự chỉ bảo của An Đạo Toàn ăn vào Đại Hoàn đan.

Lại nói tiếp, thương thế của hắn so với bọn người của Cao Sủng, Dương Tái Hưng nặng hơn nhiều. Nào ngờ sau khi ăn xong Đại Hoàn đan lại bình phục trước hơn hai người Cao Sủng làm cho hai người Cao, Dương ganh tị mãi không thôi. Nhưng đây là cơ duyên có cầu cũng cầu không được...

Trong tháng ba, Thân quân Thái Tử chính thức bắt đầu tổ chức lại.

Năm nghìn binh mã đã bổ sung đầy đủ, dưới sự chỉ huy của Trương Khởi đã bắt đầu huấn luyện.

Mới ngày mười tháng ba, Trực Long Đồ Các Đại học sĩ Chu Quế Nạp thay mặt Hoàng hậu Chu Liễn, đem một lá cờ lớn có thêu bốn chữ ' Thân quân Thái Tử ' đưa tới Chư Suất Phủ, cũng đánh dấu việc Thân quân Thái Tử chính thức được thành lập. Thân quân Thái Tử không chịu sự quản lí của Xu Mật Viện mà chỉ chịu sự điều động của Đông cung.

Chu Quế Nạp sau khi giao cờ rồi liền ra hiệu cho Ngọc Doãn là có chuyện muốn nói với hắn.

Ngọc Doãn hiểu rõ ý của Chu Quế Nạp, dẫn y tới phòng bên cạnh, ra lệnh cho hai người Hà Nguyên Khánh và Địch Lôi ở bên ngoài xem chừng.

- Quốc trượng, có phải là Hoàng thượng còn dặn bảo điều gì hay không?

Chu Quế Nạp ngồi xuống, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên đặt câu hỏi:

- Tiểu Ất. Ta hỏi ngươi... Lúc trước Hoàng thượng muốn phong cho Khang Vương chức Binh mã Đại nguyên soái Hà Bắc, có phải ngươi đã nói với Thái Tử làm cho Thái Tử khuyên can việc này?

- Việc này...

Ngọc Doãn lập tức ngây ngẩn cả người, sau một lúc cũng nói không ra lời.

Việc này, quả thật là trước kia hắn đã cản trở, chỉ có điều xảy ra đã mấy tháng, suýt nữa hắn đã quên chuyện này.

Bây giờ Chu Quế Nạp đột nhiên nhắc tới, khiến trong lòng Ngọc Doãn có chút sợ hãi. Hắn không biết Chu Quế Nạp hỏi chuyện này rốt cuộc là có ý gì?

Tuy nhiên sau khi do dự một chút, hắn vẫn lấy hết can đảm gật đầu.

- Vậy ngươi vì sao phải cản trở việc này?

Ngọc Doãn trầm mặc thật lâu sau, mới hạ giọng nói:

- Từ xưa đến nay Phiên Vương nắm quyền thế nào cũng xảy ra tai họa.

Năm đó Hán Cao Tổ cho rằng phân đất phong hầu cho con cháu là có thể ổn định được Đại Hán. Kết quả là bảy nước làm loạn, suýt nữa khiến cho Cảnh Đế mất hết thể diện; Còn Tây Tấn, cũng là do Phiên Vương nắm quyền, kết quả là chiến tranh liên miên khiến cho Tây Tấn nhanh chóng bại vong. Mà Đại Tống ta hiện nay bốn phía đều là địch, nếu như Phiên Vương nắm được binh quyền, sợ là sẽ phát sinh tai họa. Tiểu nhân cho là, Thái Tổ trước kia tước bỏ thuộc địa cũng là xuất phát từ mục đích này. Khang Vương tuổi còn quá trẻ, nếu như nắm giữ binh quyền lâu dài, khó tránh khỏi việc nảy sinh dã tâm, không phải là phúc của Đại Tống ta.

Chu Quế Nạp không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Ngọc Doãn.

Thật lâu sau, ông ta đột nhiên nói:

- Hiện giờ phủ Binh mã Nguyên soái của Hà Bắc đã xây dựng xong rồi, Hoàng Tiềm Thiện, Trương Sở, Lưu Hạo cùng với Trương Khác làm phó soái, nhưng việc chọn ai làm Nguyên soái đến nay vẫn chưa xác định. Không biết đối với việc này Tiểu Ất có ý kiến gì không?

Ngọc Doãn nghi hoặc nhìn Chu Quế Nạp, có chút không hiểu ý của Chu Quế Nạp.

Loại sự việc này, dường như không nên hỏi ý kiến của hắn mới phải chứ...

- Việc này...

- Tiểu Ất cứ nói không cần phải e ngại.

Thật ra trong lòng của Hoàng thượng cũng có chọn một người, chỉ có điều vẫn chưa quyết định.

Ngọc Doãn gãi gãi đầu, trầm ngâm sau một lúc lâu mới hạ giọng nói:

- Nếu nói là chọn người, quả thật là Tiểu Ất cũng không nghĩ ra người thích hợp.

Tuy nhiên, Hà Bắc quan hệ trọng đại, việc chọn người làm Binh mã đại nguyên soái, cần phải là người có thể làm cho Hoàng thượng yên tâm, cũng có thể là người đảm nhiệm được. Nhất thiết không thể lại dùng bè đảng của Quách Dược Sư, lại còn phải chọn một tâm phúc cho phủ Nguyên soái, mới xem là thích hợp nhất.

Hắn nói nửa ngày, cũng cũng không nói đến người được chọn.

Tuy nhiên nhìn qua bộ dạng của Chu Quế Nạp, dường như đối với câu trả lời của hắn, vô cùng hài lòng.

- Đúng rồi, ta nghe nói Chư Suất Phủ của ngươi còn thiếu một Trưởng sử?

- Việc này...

Trưởng sử Chư Suất Phủ, vốn là do Chu Mộng Thuyết đảm nhiệm.

Bất quá lần này cũng coi như y hộ giá có công, cho nên được phong làm Thái Tử xá nhân, do Chư Suất Phủ điều động. Vốn Trần Đông là đối tượng tốt nhất, nhưng bởi vì thân thể phải ở nhà nghỉ ngơi cho nên Trưởng sử Chư Suất Phủ này và hai chức vụ Chủ bộ đành để trống. Ngọc Doãn vốn định đợi khi cơ thể Trần Đông tốt lên sẽ để cho y ngồi lên. Nào ngờ đâu Chu Quế Nạp lại chủ động đề cập đến chuyện này, khiến hắn trong lúc nhất thời, cũng không biết trong miệng của Chu Quế Nạp rốt cuộc là bán thuốc gì đây.

- Trưởng sử Thân quân Thái Tử, là cận thần của Thái Tử, nhất định phải có một người thích đáng đảm đương.

Ta thực sự không phải nói là Trần Đông không thích hợp, trên thực tế, ta vẫn cho là Trần Đông làm xá nhân còn có thể, nhưng làm Trưởng sử thì không đủ.

Không dấu Tiểu Ất, thật ra chỗ ta có chọn một người.

Người này là xuất thân tiến sĩ Trung Minh Pháp khoa, được phong chức Huyện thừa An Lục. Lần này y dẫn binh Cần vương, cũng tới Khai Phong. Ta thấy y có chút tài cán nên không muốn để y về lại An Lục. Chỉ có điều hiện nay người ở các bộ phận đều đủ cả, ta cũng không thể an bày. Nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới Tiểu Ất, nhưng lại không biết ở bên này của Tiểu Ất có tiếp nhận người này hay không?

Ta biết ngay!

Thân quân Thái Tử đi theo bên cạnh Thái Tử, Chu Quế Nạp sao không thể bố trí người của mình vào chứ?

Cũng may, Ngọc Doãn đã sớm chuẩn bị tâm lý, vì thế liền hỏi:

- Không biết người Quốc trượng tiến cử tên là gì?

Chu Quế Nạp cười nói:

- Người này tên là Trần Quy, tự là Nguyên Tắc, là người Mật Châu An Khâu. !

*****

Trần Quy?

Ngọc Doãn đối với cái tên này thấy vô cùng xa lạ.

Hơn nữa xuất thân là tiến sĩ Trung Minh Pháp Khoa, không ngờ chỉ là Huyện thừa của Hạ Huyện, phẩm bậc bất quá chỉ là bát phẩm, dường như công danh không tương xứng với y. Có lẽ cũng là một người bất đắc chí, nhưng lại không biết sao có thể tìm đến được Chu Quế Nạp.

Từ lúc Thân quân Thái Tử mới thành lập, Ngọc Doãn đã chuẩn bị kỹ càng.

Cái nơi như thế này, sao có thể không liên quan đến chuyện tình nghĩa. Có thể được Chu Quế Nạp tự mình đến để nói với hắn chuyện này là đã rất nể mặt rồi.

Cho nên, Ngọc Doãn cũng không để ý lắm.

Trưởng sử Chư Suất Phủ, cũng là bậc bát phẩm, Trần Quy đến đây cũng không coi là chịu thiệt.

Cho nên, Ngọc Doãn nói:

- Nếu Quốc Trượng tiến cử, có lẽ cũng là người có bản lĩnh, vậy hãy bảo hắn đến đây đi.

Trong lòng cũng đang thầm tính toán, làm thế nào để cho Trần Đông có chút lợi ích.

Chức vụ Thái Tử xá nhân quả thực là hơi thấp, làm sao bì được với chức quan Trưởng sử Thân quân Thái Tử thực quyền như vậy? Vốn là Ngọc Doãn tính toán để cho Trần Đông thế chức Trưởng sử Chư Suất Phủ của Chu Mộng Thuyết trước kia, sẽ đem Cao Nghiêu Khanh cất nhắc tới vị trí Chủ bộ.

Việc này, Ngọc Doãn đã nói với Cao Nghiêu Khanh rồi do đó không muốn thay đổi.

Nhưng Trần Quy đột ngột xen vào, chức vụ của Trần Đông đích thực cần phải an bài thỏa đáng.

Chu Quế Nạp dường như nhìn thấu tâm tư của Ngọc Doãn, liền cười nói:

- Về Trần Thiếu Dương đã thi đỗ, cũng coi như có xuất thân.

Chỉ có điều tính tình của hắn không tốt, không thích hợp ở lại Đông Kinh.

Ngọc Doãn nhíu mày:

- Lời này của Quốc trượng là có ý gì?

Ta đã đồng ý cho Trần Quy đến, tại sao nghe như trong lời nói của ngươi còn có ý muốn đuổi Trần Đông ra khỏi Khai Phong?

Chu Quế Nạp nói:

- Tiểu Ất, hiện nay ngươi tới lui Đông cung, có một Chu Mộng Thuyết là đã đủ.

Trần Thiếu Dương tính tình rất nóng nảy, cần phải rèn luyện một phen mới tốt. Là một Thái Tử xá nhân, ở lại nơi đây cũng có chút đáng tiếc. Chi bằng để hắn đi ra ngoài, làm một số chuyện thực tế không chừng lại có hiệu quả tốt. Trước kia Tông Trạch ở phủ Tế Nam bắt được Lưu Dự, đã vững vàng ở đó. Mấy ngày trước hắn còn phái người đến nói, hy vọng có thể có thêm vài người tham gia.

Chu Quế Nạp nói hết sức chính xác. Trần Đông tính tình không thích hợp ở lại trong triều đình, thậm chí không thích hợp chủ quản một phương.

Nhưng quả thực y có bản lĩnh, hơn nữa lập nhiều công lao không nhỏ. Nếu không có phong thưởng, cũng không phải chuyện tốt.

Trần Đông người này, thích hợp làm phụ tá chứ không phải là một nhân vật có thể tự mình đảm đương một phía. Tông Trạch ở phủ Tế Nam mở phủ Binh Mã Nguyên soái ở đông lộ Kinh kỳ, cũng cần người đến hỗ trợ. Để cho Trần Đông đi Tế Nam làm Tham Nghị Quan phủ Nguyên soái, có lẽ mới là thích hợp nhất.

Tham Nghị Quan phủ nguyên soái Kinh đông, chính là chức quan hàng thất phẩm.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Chu Quế Nạp nói cũng có phần có lý.

Hơn nữa chức quan thất phẩm, cũng coi như không để Trần Đông chịu thiệt, hơn nữa với quan hệ giữa Ngọc Doãn và Tông Trạch, nếu như đi tới Kinh Đông, cũng sẽ không chịu thiệt thòi nhiều. Đây thật là một nơi để đi! Ngọc Doãn trầm ngâm thật lâu, sau cùng cũng đồng ý với chủ ý của Chu Quế Nạp.

- Việc này, đợi ta quay lại thảo luận với Thiếu Dương.

- Lúc này cần mau chóng giải quyết, chớ để kéo dài quá lâu... Nếu như chậm trễ có thể ta đã rời khỏi Đông Kinh, không thể chuẩn bị chu đáo được.

- Quốc trượng phải rời khỏi Đông Kinh?

Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn Chu Quế Nạp:

- Không biết lại được thăng chức ở nơi nào?

Chu Quế Nạp cười ha hả nói:

- Hiện nay Lỗ Tặc chiến bại, Hà Bắc cần phải được chỉnh đốn gấp.

Hoàng thượng có ý định để cho ta đảm nhiệm chức Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, đóng giữ phủ Đại Danh.

- Vậy thì phải chúc mừng quốc trượng.

Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, đóng giữ phủ Đại Danh. Nghe qua dường như không có uy phong như Phủ doãn Khai Phong, nhưng trên thực tế quyền lực lại lớn hơn rất nhiều.

Lúc trước Quách Dược Sư làm phản, quân Kim một đường xuôi nam, tạo thành một trận hỗn loạn ở Hà Bắc.

Triệu Hoàn cũng là rút kinh nghiệm xương máu, quyết định phái một người tin cậy ra trấn giữ Hà Bắc. Chu Quế Nạp vốn đã từng đảm nhiệm Tiết Độ Sứ, thích hợp nhất để đảm nhiệm chức vụ này. Chỉ có điều ông ta đi lần này, Phủ doãn Khai Phong phải thay đổi người, khiến Ngọc Doãn có chút bận tâm.

- Quốc trượng đi lần này, Phủ doãn Khai Phong do ai tiếp quản?

- Ồ, Hoàng thượng chưa quyết định, tuy nhiên đã chọn được hai người.

Một người là Giả Tư Chính Điện Học sĩ Từ Bỉnh Triết, người kia đó là Quan văn điện Đại học sĩ Ngô Mẫn. Hai người này Hoàng thượng đều rất hài lòng, chỉ có điều còn do dự để ai tiếp quản. Ngô Mẫn thì có công, còn Từ Bỉnh Triết thì có tài, là người nhạy bén, nên chưa quyết định.

Ngô Mẫn?

Ngọc Doãn biết người này!

Lúc trước Quách Dược Sư đầu hàng, Ngô Mẫn là người thứ nhất dâng sớ, thỉnh cầu Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi.

Trong lịch sử, người này đã từng làm Tể tướng của Hoàng đế Khâm Tông, chỉ có điều không lâu sau, vì phát sinh tranh chấp với Thái tể Từ Xứ Nhân, môn hạ Thị lang, gặp phải Ngự Sử Trung Thừa Lý Hồi vạch tội, đang bãi chức. Người này, cũng là người mưu lợi.

Còn Từ Bỉnh Triết...

Sắc mặt Ngọc Doãn có chút khó coi.

Hắn biết người này, thậm chí ở kiếp trước cũng đã được nghe nói đến cái tên này.

Từ Bỉnh Triết trong lịch sử, quả thật là đã làm Phủ doãn Khai Phong, nhưng Khai Phong hiến thành, chém bọn người Lý Bảo, cùng với tập nã Thái tử Triệu Kham dâng cho người Nữ Chân, đều xuất phát từ bút tích của Từ Bỉnh Triết. Về sau, Từ Bỉnh Triết còn làm Tể tướng của Ngụy Sở.

Để một người như vậy làm Phủ doãn Khai Phong?

Ngọc Doãn do dự một chút, hạ giọng nói:

- Quách Dược Sư cũng có khả năng ứng biến, Khai Phong là Kinh kỳ quan trọng, hay là cẩn thận tốt hơn.

Chu Quế Nạp nghe vậy ngẩn ra, tròng mắt lóe sáng.

Ông ta không đề cập đến vấn đề mà Ngọc Doãn nói, mà chỉ cười cười, hạ giọng nói:

- Tiểu Ất, hiện nay tình hình ở triều đình phức tạp, có một số việc ngươi cẩn thận một chút là được rồi, đừng để bị cuốn vào trong đó. Ngươi là người của Thái Tử, chỉ cần tận trung vì Thái Tử.

Lời nói này, có phần có huyền cơ.

Ngọc Doãn mơ hồ cảm thấy được, Khai Phong thoạt nhìn có thể không yên ổn rồi...

Thời tiết vào cuối xuân, đón nhận vài cơn mưa nhỏ liên tiếp mấy ngày.

Trên con đê Biện Hà, đào hồng hạnh trắng rơi đầy trên đất, dường như biểu thị ngày hè đã sắp đến.

Trần Đông đã rời khỏi Đông Kinh, đi tới phủ Tế Nam đảm nhiệm Tham Nghị Quan Phủ nguyên soái Kinh Đông. Lúc gần đi, y nói với Ngọc Doãn:

- Trần Nguyên Tắc cũng có chút tài cán, viên ngoại có thể tín nhiệm hắn nhiều hơn một chút. Tài học của người này lại càng hơn ta với Tam Lang.

Có lẽ Trần Đông cũng biết Trần Quy.

Điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Dù sao Trần Quy cũng xuất thân từ tiến sĩ Trung Minh Pháp Khoa, lẽ nào Trần Đông lại không biết?

Tuy Ngọc Doãn tiếp nhận Trần Quy vào Thân quân Thái Tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ tín nhiệm Trần Quy. Dù sao trước đây chưa từng tiếp xúc, thậm chí chưa từng quen biết thì làm thế nào có thể tín nhiệm cho được? Trần Quy không thể so với Trần Đông, đó là vì có giao tình sâu đậm với Ngọc Doãn, từng làm bạn với Ngọc Doãn vào Nam ra Bắc, là đồng bạn đã trải qua rất nhiều việc. Tuy nhiên, Ngọc Doãn cũng phải thừa nhận, Trần Quy quả thật có bản lĩnh. Sau khi vào Chư Suất Phủ đã mau chóng giải quyết Thân quân Thái Tử trở nên đâu vào đó.

Trương Khởi, Ngô Giới, chỉ cần để tâm đến việc luyện binh; Cao Nghiêu Khanh thì chỉ tập trung sức lực vào phương diện ngoại giao mà thôi.

Mọi việc linh tinh của Chư Suất Phủ, gần như là do một tay Trần Quy xử lý.

Chu Mộng Thuyết đã từng thừa nhận Trần Quy đảm nhiệm chức Trưởng sử tốt hơn so với y.

Nhưng Ngọc Doãn vẫn không có biểu hiện quá mức thân thiết, dù cho Chu Mộng Thuyết và Trần Đông nhiều lần khen ngợi tài cán của Trần Quy, Ngọc Doãn vẫn cần phải theo dõi một chút. Những năm cuối Bắc Tống, chẳng lẽ còn có một nhân tài phải thất thế hay sao? Thật ra cũng có thể có tài cán thật sự đấy nhưng sợ là không có phẩm hạnh. Có đôi khi Ngọc Doãn muốn dùng người có tài trí bình thường còn hơn có tài mà không có đức...

Nhưng nhìn chung, Ngọc Doãn đối với Trần Quy coi như là vừa lòng.

Kế hoạch mua bán của Liễu Thanh ở Mạc Bắc đã làm tốt, cũng đã được Ngọc Doãn đồng ý.

Mắt thấy sắp sang hè, hắn cũng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến hành trình đến Tây Châu lần thứ hai.

Thời gian này Ngọc Doãn coi như trải qua cuộc sống an nhàn.

Bước vào tháng tư, thời tiết dần dần nóng lên.

Phủ Khai Phong cũng dần dần khôi phục sức sống, mà ngõ Quan Âm xây dựng thêm công trình cũng bước vào giai đoạn kết thúc.

- Tiểu Ất. Gần đây động tác của Hoàng thượng cũng không nhỏ nha.

Trong thiện phòng của viện Quan Âm, Lý Sư Sư đã chính thức xuất gia, một thân quần áo màu nâu, thêm một ly trà thơm cho Ngọc Doãn. Lý Sư Sư trong tháng ba đã chính thức xuất gia ở viện Quan Âm, pháp danh là Diệu Âm. Mặc dù Ngọc Doãn đã khuyên can nhiều lần, kể cả Từ Bà Tích cũng đã nhiều lần ngăn cản, nhưng không có cách nào thay đổi quyết định của Lý Sư Sư. Người phụ nữ này đã quá quen thuộc với nhân thế phồn hoa, trải qua tang thương, quyết tâm xa lánh chốn hồng trần, một lòng hướng phật. Ngọc Doãn thấy Lý Sư Sư đã quyết tâm, cũng không thể khuyên ngăn nữa.

Cũng may viện Quan Âm này đã thành sản nghiệp chính thức của Ngọc Doãn hắn.

Lý Sư Sư xuất gia ở trong này, cũng không cần phải lo lắng có người đến quấy rầy...

- Trong lời nói của tỷ tỷ dường như có chuyện nhỉ.

Lý Sư Sư... Không đúng, hiện nay nên xưng là Diệu Âm trưởng lão nói:

- Bần ni nghe nói, Hoàng thượng phong cho Ngô Mẫn làm Phủ doãn Khai Phong, lại phong cho Vương Tông Trụ làm điện soái, đây chính là đang thanh trừ tay chân của Thái Thượng Đạo Quân lưu lại. Trước đây Hoàng thượng vẫn không hề có hành động gì cũng là vì lo lắng nhân tâm bất ổn. Nhưng hiện nay Khai Phong đại thắng, ngôi vị Hoàng đế của Hoàng thượng đã được củng cố, vì vậy muốn động thủ.

Tuy Lý Sư Sư chỉ là một nữ tử, nhưng đối với chính trị hiểu rõ hơn nhiều so với Ngọc Doãn.

Dù sao, nàng cũng đã từng hầu hạ Triệu Cát.

Đối với những thủ đoạn ở trong triều đình đương nhiên vô cùng hiểu rõ.

Ngọc Doãn nhíu mày, thở dài:

- Đúng vậy, lần này là Hoàng thượng chuẩn bị động thủ!

Động thủ cái gì? Động thủ với ai?

Ngọc Doãn và Lý Sư Sư đều không nói rõ, nhưng trên thực tế ở trong lòng đều rất rõ ràng. Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát đã ở Kim Lăng một thời gian quá lâu! Hơn nữa các động tác liên tiếp của ông ta ở đông nam đã khiến cho Triệu Hoàn sinh lòng bất mãn. Trước đây, Triệu Hoàn căn cơ không xong, đương nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ. Mà nay y dựa vào Khai Phong đại thắng có rất nhiều uy phong, đã ổn định triều đình.

Lúc này, nếu như tiếp tục để cho Triệu Cát ở lại bên ngoài, quả thật không phải là một chuyện tốt.

Với mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai cha con Triệu Hoàn và Triệu Cát, Triệu Hoàn tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho Triệu Cát, tiếp tục ở lại đông nam mà ung dung tự tại...

Thảo nào Chu Quế Nạp trước khi rời khỏi Đông Kinh đã từng nói với Ngọc Doãn, muốn hắn không cần cuốn vào việc tranh giành lộn xộn ở triều đình.

Loại sự việc này cũng không tới phiên hắn đi tham nghị, cho nên cứ thờ ơ lạnh nhạt.

Cùng lúc đó, việc nghị hòa với người Nữ Chân cũng rơi vào tình trạng bế tắc.

Mặc dù Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi đã bị thảm bại ở Khai Phong nhưng ở trên bàn đàm phán lại biểu hiện rất mạnh.

Nước Kim có thể rời khỏi phủ Yên Sơn, nhưng muốn lấy của Đại Tống mười lăm triệu quan để hồi binh. Không chỉ có như vậy, Đại Tống còn phải bồi thường Nữ Chân năm triệu quan, và hàng năm thêm vào 130 bạc triệu tiền cống. Đồng thời, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi yêu cầu Đại Tống phải phóng thích các binh lính của Nữ Chân bị bắt làm tù binh trong trận chiến ở Khai Phong, cùng với bọn người Hoàn Nhan Tông Vọng phải được an toàn trở về...

Đây là thái độ của một quốc gia thua trận?

Tin tức truyền đến, Ngọc Doãn giận dữ.

Theo ý của hắn, không cần phải đàm phán với người Nữ Chân, cứ trực tiếp khai chiến là được.

Ai ngờ đến, Triệu Hoàn lại không có bất kỳ biểu hiện nào. Xem ý tứ của y, không thể làm ra chuyện bất lợi, sẽ đáp ứng yêu cầu của người Nữ Chân.

Uất nghẹn!

Ngọc Doãn chỉ cảm thấy vô cùng uất nghẹn.

Nhưng mà, đối với chuyện này hắn lại bất lực...

*****

Trong tháng tư, Triệu Hoàn bãi chức Lĩnh Xu Mật Viện Sự của Chủng Sư Đạo.

Chiếu lệnh vừa ra, khiến cho khắp nơi xôn xao!

Chủng Sư Đạo là ai?

Đó là người chủ yếu làm nên đại thắng ở Khai Phong, nhưng ở Xu Mật Viện không hơn bốn tháng đã bị cách chức?

Về mặt này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là phía sau đạo chiếu thư này còn có hàm nghĩa gì không muốn cho ai biết?

Trong lúc nhất thời, khắp nơi ở Khai Phong đều bàn luận.

Ngọc Doãn đang ngồi ở đại sảnh của Chủng phủ, nhìn sắc mặt có chút vàng như nến, tinh thần cũng có chút uể oải của Chủng Sư Đạo, không biết phải mở miệng như thế nào.

Hắn được Chủng Sư Đạo mời đến Chủng phủ hội kiến.

Vốn còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người, không ngờ khi tới Chủng phủ, Ngọc Doãn mới biết được chỉ có một mình hắn!

- Chủng công, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Trong ánh mắt của Chủng Sư Đạo, lộ ra vẻ lo lắng:

- Tiểu Ất không cần nghĩ ngợi lung tung, lão phu đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.

Lúc trước Tiểu Ất ở núi Tây Đài đại thắng quân Kim, vì để nâng cao ý chí chiến đấu của Hoàng thượng, lão phu bất đắc dĩ đã giấu diếm chân tướng, phạm vào tội khi quân. Nói đúng ra, Hoàng thượng đối với ta cũng coi như là hậu đãi, vẫn chưa truy cứu tội khi quân lúc trước của lão phu, lão phu đã cảm thấy mỹ mãn.

Trận chiến Khai Phong, lão phu đã làm rất nhiều việc trái ý Hoàng thượng. Hiện giờ triều cục đã dần dần được củng cố, Hoàng thượng bãi miễn lão phu cũng là hợp lý. Hơn nữa thân thể của lão phu có chút không tốt, trước kia dù có mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không có việc gì, nhưng hiện tại quả thật thì không được rồi. Hoàng thượng cho lão phu về hưu, coi như là đã hậu đãi lão phu rồi.

Chủng Sư Đạo làm ra vẻ không có việc gì, nhưng Ngọc Doãn nghe được trong lời nói của ông ta có vẻ bất đắc dĩ.

Đúng vậy, Chủng Sư Đạo quả thật là có tội khi quân, nhưng Triệu Hoàn đã muốn đối phó ông ta nhanh như vậy, chỉ sợ còn có ý nghĩa thâm sâu khác.

Sau hôm Chủng Sư Đạo bị bãi chức, Diệu Âm trưởng lão liền chuyển cáo Ngọc Doãn, phải cẩn thận một chút.

Nguyên nhân Triệu Hoàn bãi miễn Chủng Sư Đạo rất phức tạp. Công cao lấn chủ, tội khi quân đương nhiên là một mặt, nhưng trọng yếu hơn, hay là bởi vì, Triệu Cát đã trở lại!

Triệu Cát ở Kim Lăng, vốn có khởi sắc.

Không ngờ Triệu Hoàn ở Khai Phong gây thiệt hại nghiêm trọng cho Lỗ Tặc, nhanh chóng củng cố đế vị.

Các châu ở Đông nam, tuy có không ít người ủng hộ Triệu Cát. Nhưng mắt thấy loại cục diện này cũng không thể không tạm thời im hơi lặng tiếng.

Tổng quản Hàng Châu Quan Thắng, đóng quân ở Tô Châu, khiến cho binh mã ở các huyện Đông nam không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lưu Dự vốn được Triệu Cát ký thác kỳ vọng ở phủ Tế Nam, thì bị Tông Trạch bắt không kịp trở tay, là coi như đã cắt đi một tay của Triệu Cát. Các huyện Đông nam, không dám khinh động; Lưu Dự lại bị bắt, binh mã ở Kinh đông càng không thể nào trông cậy được.

Triệu Cát vô cùng rõ ràng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Triệu Hoàn cũng sẽ động sát tâm với ông ta.

Thay vì lặng lẽ ở Kim Lăng, chi bằng cứ đàng hoàng trở về Khai Phong. Tới Đông Kinh rồi, Triệu Hoàn cũng không dám tùy tiện xuống tay với ông ta.

Diệu Âm trưởng lão nói:

- Thái Thượng Đạo Quân sắp trở về. Đương nhiên Hoàng thượng sẽ kiêng dè.

Chủng công là Thái Thượng Đạo Quân một tay đề bạt, Thái Thượng Đạo Quân đối với Chủng công cũng có ơn tri ngộ. Nếu như đến lúc đó Chủng công ủng hộ Thái Thượng Đạo Quân, thì đế vị của Hoàng thượng tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, bãi chức ở Xu Mật Viện của ông ta, cũng là vì đề phòng Thái Thượng Đạo Quân. Tiểu Ất sau này, cần phải cẩn thận hơn... Thái Thượng Đạo Quân về kinh, tất sẽ có một trận tranh đấu.

Ngọc Doãn sau khi nghe tin tức này, cũng hoảng sợ.

Đồng thời, trong lòng không khỏi có một nỗi bi thương: trong nước thì nội chiến, Lỗ Tặc chưa định, phụ tử hai người lại bắt đầu tranh chấp.

Cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là một chuyện tốt.

Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Chủng Sư Đạo, Ngọc Doãn cũng không biết nên an ủi Chủng Sư Đạo như thế nào cho phải.

Miệng hắn ngập ngừng, lời nói đến bên miệng lại trở thành một tiếng thở dài sâu kín...

- Chủng công hôm nay gọi Tiểu Ất đến, có gì chỉ giáo?

Chủng Sư Đạo nhấp một miếng trà, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Hôm nay lão phu gọi Tiểu Ất đến quả thực là có chuyện cho Tiểu Ất biết.

Ta biết Tiểu Ất là một người trung nghĩa.

Trận chiến Khai Phong có thể thắng lợi, Tiểu Ất có công đầu.

Thế nên, Tiểu Ất lĩnh Thân quân Thái Tử, tiền đồ không thể lường được. Thật lòng mà nói, hiện giờ triều đình cũng không phải là nơi Tiểu Ất có thể đặt chân. Thay vì ở lại Đông Kinh lãng phí thời gian, chi bằng trải nghiệm thực tế xây dựng sự nghiệp một phen, không biết Tiểu Ất có đồng ý hay không?

Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người!

Những lời này của Chủng Sư Đạo, là có ý gì?

Hắn nghi hoặc nhìn Chủng Sư Đạo, đầu óc cũng đang nhanh chóng chuyển động.

Ý của Chủng Sư Đạo là nói, hiện tại ta cũng không thích hợp tiến vào triều đình sao?

Tuy nhiên, Ngọc Doãn được Chu Quế Nạp và Lý Sư Sư nhắc nhở, vốn cũng không có ý định ngay tại lúc này cuốn vào trong vòng thị phi, cũng vốn không có ý tưởng tiến vào triều đình. Nhưng lúc này Chủng Sư Đạo nói những lời này, tất nhiên có lý của ông ta...

- Kính xin Chủng công chỉ rõ.

Chủng Sư Đạo nói:

- Người ngay thẳng không nói lời mập mờ, lão phu cũng không nói vòng vo với Tiểu Ất làm chi.

Tiểu Ất ở lại Đông Kinh, sớm muộn gì cũng sẽ cuốn vào vòng thị phi, cũng không phải một lựa chọn tốt. Dựa vào tài cán của Tiểu Ất, lẽ ra nên làm chút chuyện, cần phải rèn luyện một phen. Nhưng ngươi ở lại thành Khai Phong, có chức Binh bộ lang trung, nhưng rốt cuộc cũng không làm được chính sự. Nguyên nhân... Ha ha, Tiểu Ất chắc cũng hiểu, ngươi không có công danh, đương nhiên dễ dàng gặp bài xích.

Ngọc Doãn gật gật đầu, không nói gì.

Chủng Sư Đạo nói tiếp:

- Trước đó vài ngày, Hoàng thượng luôn bàn bạc việc bố trí phủ Binh mã Nguyên soái ở Hà Bắc.

Chức Binh Mã đại nguyên soái ở Hà Bắc này mãi vẫn chưa quyết định. Không phải Hoàng thượng không chọn được ai, mà là người được chọn, thật sự là...

Hoàng thượng cố ý cho Thái Tử làm đại nguyên soái.

- Sao?

Ngọc Doãn nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

Thái Tử, không phải là Triệu Kham sao?

Nhưng Triệu Kham hiện nay mới chín tuổi, thì làm thế nào gánh nổi chức vụ đại nguyên soái đây?

Chủng Sư Đạo thấy Ngọc Doãn giật mình, trên mặt gầy gò lộ ra một chút tươi cười, khoát tay áo nói:

- Tiểu Ất không cần phải giật mình, thật ra Thái Tử làm đại nguyên soái, cũng đảm đương không nổi đại sự. Đại nguyên soái này chỉ là hư chức, những việc cụ thể, sẽ do bốn đại phó soái quản lý, cũng không thực quyền. Nhưng vấn đề là, nếu như Thái Tử làm đại nguyên soái thì sẽ phải đóng quân ở Hà Bắc... Thái Tử tuổi nhỏ, thân phận cũng rất mẫn cảm. Lúc này đi tới Hà Bắc, nói thật cũng không phải là một lựa chọn tốt nhất.

Cho nên, rất có thể sẽ phái ra một người, thay mặt cho Thái Tử trông coi phủ Nguyên soái.

Hôm qua Chu Thắng Phi đến phủ của ta, đề cử Tiểu Ất với ta. Ta cũng biết, Tiểu Ất là một người rất thích hợp để chọn... Thái Tử đối với Tiểu Ất rất kính trọng, vô cùng tín nhiệm. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, lão phu liền đồng ý với chủ ý của Từ tướng công.

Ngọc Doãn nghe vậy bèn khẩn trương!

- Nhưng...

- Tiểu Ất trước tiên hãy nghe ta nói hết, sở dĩ chọn ngươi, ngoại trừ ngươi rất được Thái Tử tín nhiệm ra, cũng bởi vì ngươi thống lĩnh Thân quân Thái Tử, trong trận chiến ở Khai Phong lập được chiến công hiển hách. Ngay cả bọn người của Trương Bang Xương, cũng không thể lấy cớ chối từ. Còn nữa, ngươi ở lại Đông Kinh cũng khó mà lập được thành tích gì, binh mạnh cần phải được kiểm chứng qua trận chiến, Thân quân Thái Tử nếu như ở mãi Khai Phong sớm muộn gì cũng mục nát, giống như cấm quân Tam Nha thông thường, thật sự đáng tiếc. Hà Bắc rung chuyển, chính là nơi để Tiểu Ất thi triển tài năng, vả lại rời xa triều đình, không có quá nhiều thị phi, cũng có thể rèn luyện một phen... Không biết Tiểu Ất có bằng lòng đi hay không?

Ngọc Doãn tuyệt đối không nghĩ tới, Chủng Sư Đạo tìm hắn đến là vì một việc như thế này.

Nhưng nhất định phải thừa nhận, lời của Chủng Sư Đạo cũng có đạo lý.

Hắn ở lại Đông Kinh, sớm muộn gì cũng sẽ bị sự an nhàn nơi chốn Đông Kinh làm suy giảm đi nhuệ khí, hơn nữa rất dễ dàng bị cuốn vào thị phi.

Chuyện thị phi không phải nói ngươi muốn tránh né thì có thể tránh né.

Có đôi khi càng tránh né, thì thị phi lại càng tới cửa... Nếu như đi khỏi cũng thật là một chuyện tốt.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, vẫn còn có chút khó xử nói:

- Không biết tiểu nhân đi tới Hà Bắc, phải đồn trú ở nơi nào? Đảm nhiệm chức gì?

Vả lại, chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) đang mang thai.

Lần trước nàng sinh nở, ta không có ở bên cạnh nàng, lần này không muốn lại bỏ qua.

Chủng Sư Đạo ngẩn ra, chợt cười ha ha.

- Ta còn tưởng chuyện gì, hoá ra... Tiểu Ất ngươi không cần phải lo lắng, việc này chưa quyết định, mới chỉ là ý tưởng. Đợi Từ tướng công đem việc này xác định, lại trình báo Hoàng thượng, còn phải tranh chấp một phen. Thật sự có kết quả, sợ phải sang thu.

Có lẽ khi đó, nương tử nhà ngươi đã sinh cho ngươi một quý tử.

Về phần chức vụ... Ta nghĩ tối đa cũng là Tham Nghị Quan phủ Nguyên soái. Tuy nhiên ngươi Thống soái Thân quân Thái Tử, không thể không có một danh hiệu một Đô Thống chế Thân quân Thái Tử, hơn nữa ngươi là xá nhân của Đông cung Thái Tử, chức Binh bộ lang trung, có lẽ cũng đã đủ đứng vững ở Hà Bắc. !

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<