Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 248

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 248: Tập kích bất ngờ Mưu Đà Cương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Vận mệnh Nhu Phúc Đế Cơ có thay đổi không?

Ngọc Doãn cũng không biết!

Nhưng để Vương Yến Ca ở bên Nhu Phúc Đế Cơ ít nhất có thể bảo đảm thêm một phần. Dầu gì, Ngọc Doãn cũng có thể thông qua Vương Yến Ca để nắm giữ hành động của Nhu Phúc Đế Cơ. Chỉ cần Nhu Phúc Đế Cơ không vào doanh trại nước Kim, vậy thì vận mệnh thê thảm trong lịch sử kia nói không chừng liền có thể phát sinh thay đổi. Ngọc Doãn có thể làm cũng chỉ có này đó... Nếu không có Vương Yến Ca xuất thế ngang trời, hắn thậm chí còn định bảo Yến Nô đi bảo hộ Nhu Phúc Đế Cơ. Đương nhiên, việc này không thể nói cho người ngoài biết.

Ngày 17 tháng giêng, Chủng Sư Đạo đến thành Khai Phong.

Thân là lĩnh Xu Mật Viện sự, sau khi Chủng Sư Đạo đến cũng thuận lý thành chương tiếp thủ phòng ngự Khai Phong.

Khi cẩn thận hỏi thăm quá trình chiến sự Khai Phong xong, Chủng Sư Đạo không kìm được nói:

- Bá Kỷ thật sự quá cẩn trọng, ngăn địch ngoài thành cố nhiên là tốt, nhưng Lỗ Tặc vây thành, sẽ tạo thành thế vây công đối với Quan gia, cho nên lúc này nghị hòa cũng rất hợp lẽ.

Nếu khi Ngọc Doãn đại thắng ở trấn Quách Kiều, Bá Kỷ lập tức xuất binh tương trợ thì thế cục sẽ không bị động như thế.

Bá Kỷ là lão thành luôn lo nghĩ vì nước, có trái tim trung nghĩa nhưng lại không để ý để cảm thụ của Quan gia, thật sự là không nên

May mắn Lý Cương không ở đây, nếu không khó tránh khỏi một trận tranh chấp.

Trương Thúc Dạ cũng liên tục lắc đầu, tuy nhiên xuất phát từ giao tình với Lý Cương, nên y không kìm nổi mà tranh luận vì Lý Cương.

- Lời Chủng Tướng công nói không sai, tuy nhiên tình huống lúc ấy cũng khó nói lắm.

Ngọc Tiểu Ất kia không tuân theo quân lệnh, tự tiện hành động, khi Lý Thượng thư nhận được tin tức, muốn phái viện binh cũng không kịp nữa. Mà dù sao thế thái địch ta cũng chưa rõ ràng, nên ta thật sự cảm thấy Lý Thượng thư thủ vững Khai Phong là kế sách tốt nhất.

Chủng Sư Đạo đã năm 75 tuổi, sớm đã vượt qua tuổi tranh chấp với người.

Lần này trong người ông mang bệnh, lại một đường bôn ba, sau khi tới Khai Phong thì lại không hề nghỉ ngơi nên sớm đã mỏi mệt rồi.

Trương Thúc Dạ nói xong, ông liền khoát tay chặn lại cười nói:

- Ta thật không hề trách cứ Bá Kỷ, chỉ có điều cảm thấy việc này hắn làm không thận trọng thôi. Tuy nói Ngọc Tiểu Ất là tự tiện hành động, nhưng tướng không nhận quân lệnh cũng là có căn nguyên của nó. Nếu lúc ấy Bá Kỷ có thể quyết định giúp Ngọc Tiểu Ất bổ sung một quân lệnh, ra binh trợ giúp, không chừng có thể nhân cơ hội đoạt lại Phong Khâu, ngăn địch tại bên ngoài phủ Khai Phong, Quan gia tự nhiên cũng sẽ không có nhiều băn khoăn nữa.

Lần này thì Trương Thúc Dạ không biết nói giúp gì cho Lý Cương được nữa.

Y cũng biết, Chủng Sư Đạo thực sự không phải là chỉ trích, mà là cảm thán để vuột cơ hội, thế cho nên thế cục mới thối nát như hiên giờ.

Tâm tư của Quan gia!

Lý Cương là một trực thần, nhưng không phải là tướng giỏi.

Ông làm người ngay thẳng, nhưng đời này sự ngay thẳng của ông sợ là vẫn thua nhiều thứ.

Có Tống tới nay, Hoàng đế và sĩ phu cùng trị thiên hạ.

Đánh giặc đánh thắng là vinh dự của sĩ phu, nhưng nếu thua thì lại là Hoàng đế vô năng.

Đây cũng là nguyên nhân các đời Hoàng đế không muốn khai chiến. Hơn nữa có Tống tới nay trọng văn khinh võ, luôn có chút mâu thuẫn đối với võ sự. Nếu đổi lại nói theo cách nói của hậu thế, thì cách nghĩ của lão Triệu Hoàng đế quá đơn giản: Là có thể dùng tiền để giải quyết sự việc.

Đánh giặc, hao tài tốn của, hơn nữa rất dễ dàng cổ vũ võ tướng ngang ngược kiêu ngạo.

Nếu là đền tiền nghị hòa, xuất tiền cũng là sĩ phu và dân chúng, nếu bêu danh thì cũng là sĩ phu này, không hề liên quan gì đến Hoàng đế. Dưới hình thức như thế, các lão Triệu hoàng đế đương nhiên không muốn liều chết với đối thủ, giữ gìn thể diện của bọn họ.

Một trận chiến Khai Phong tạo nên thanh danh của Lý Cương.

Bên ngoài liên tiếp nói là Lý Cương chủ trì đại cục, đánh lui Lỗ Tặc. Nhưng nhưng có nửa điểm liên quan tới Triệu Hoàn. Nếu nói Triệu Hoàn không kiêng kỵ thì không đúng. Hết lần này đến lần khác Lý Cương thể hiện sự cứng rắn, mặc dù phẩm chất tốt nhưng lại quá ngay thẳng, không hiểu được biến báo. Ngươi chủ trì đại cục lâu như vậy, có từng nghĩ tầm quan trọng của Triệu Hoàn? Ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản Triệu Hoàn rời đi, làm Triệu Hoàn không còn mặt mũi.

Ngược lại đám người Trương Cảnh Nam tuy rằng không chủ trì đại cục nhưng lúc nào cũng nghĩ tầm quan trọng của Triệu Hoàn.

Nói đến ngọn nguồn, đám người Trương Cảnh Nam này hiểu tâm tư Triệu Hoàn, nên hiểu ý đón hùa theo, mà Lý Cương dù biết nhưng không để tâm.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Triệu Hoàn nảy sinh bất mãn đối với Lý Cương.

Nực cười là, Lý Cương cũng không tự biết. Chủng Sư Đạo kinh qua quan trường, có thể nói là đã qua ba triều đại. Nếu không hiểu được tâm tư Quan gia, thì không thể nào ngồi ở vị trí này cho đến bây giờ. Chỉ nhìn thời gian ông ở Tây Bắc kiên trì chủ trương với Đồng Quán, đến khi Đồng Quán binh bại, ông lại đứng ra thu thập tàn cuộc, dâng đối sách, khẩn cầu Hoàng Đế Huy Tông quyết định. Đối với tâm tư của Lão Triệu Hoàng đế, ông cũng rất hiểu.

Ông có chút hối hận, nếu ông về sớm một ngày, nói không chừng có thể hòa hoãn được cục diện này.

Lý Cương chung quy là thư sinh khí phách quá nặng, cho dù ông ta bảo vệ Khai Phong, nhưng đã định trước kết cục người này ngày sau không tốt đẹp.

Chỉ là, việc này ông sẽ không nói cho bất cứ người nào. Chủng Sư Đạo mới tới Khai Phong, đối với tình huống trong thành Khai PHong hiện nay, ông không quá hiểu.

Khắp nơi đều có viện quân, cần ông ra mặt phối hợp, cho nên cũng sẽ không tùy tiện có quyết định gì.

Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu quá trình chiến sự tại Khai Phong, Chủng Sư Đạo vô cùng hứng thú đối với Ngọc Doãn.

- Trương tướng công có phát hiện, Ngọc Tiểu Ất này hình như rất nhạy cảm đối với tình hình chiến sự.

Trương Thúc Dạ gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta cũng phát hiện điểm này. Hành động của người này tại trấn Quách Kiều rất có tài năng. Hơn nữa lúc hắn nhậm chức tại Mưu Đà Cương, tựa như đã sớm dự liệu Lỗ tặc sẽ đánh tới Khai Phong, nên trước đó đã bắt đầu di dời lương thảo, mới có thể làm cho Lỗ tặc khi đến không chiếm được bất cứ thứ gì. Rồi đến trận chiến Triêu Dương môn, càng thể hiện là một dũng tướng.

Có thể cứu viện đại doanh sương quân, còn mang theo nhóm tàn binh bại tướng ngăn trở Lỗ tặc, thật sự không thể khinh thường.

Nhắc đến, khuyển tử cũng là được hắn trợ giúp. Nếu không có Tiểu Ất hắn tử chiến tại Triêu Dương môn, Bá Phấn sẽ không thể đánh tan Lỗ tặc. Mới vừa rồi nó cũng nhắc tới ta về việc này, nói Ngọc Tiểu Ất là tử sĩ Đại Tống ta, đáng được tôn xưng là rường cột nước nhà.

Trong lời nói của Trương Thúc Dạ rất có ý tán thưởng.

Chủng Sư Đạo cười cười:

- Cái tên này, ta sớm đã nghe nói.

Năm xưa sứ đoàn Lỗ tặc đến đây, dù là hắn dẫn đầu vạch trần chuyện Lỗ tặc đòi cắt nhường ba trấn, cuối cùng làm cho Thái Thượng Đạo Quân cải biến chủ ý. Hắn lập nên Tuần san Thời đại Đại Tống, ta cũng thấy rất khá. Mà bài viết của hắn nói không nên trọng dụng Quách Dược Sư, không đáng tin tưởng. Hơn nữa trước đó Tuần san Thời đại Đại Tống còn đánh giá đối với Lỗ tặc, còn nói giữa Tống Kim sớm muộn gì cũng sẽ có trận đại chiến. Người này mặc dù xuất thân phố phường nhưng quả thực là người có lòng trung nghĩa, hơn nữa tầm nhìn không hề kém. Trương tướng công, ta có ý đưa hắn tới Xu Mật Viện, làm Ký thất, ngươi thấy thế nào?

Ký Thất Xu Mật Viện có tính chất giống như thư ký hậu thế.

Chỉ là chức trách lại có một chút quyền lực tham mưu. Ngọc Doãn thân không có công danh, có thể vào Xu Mật Viện đã là sự ưu đãi không nhỏ.

Trương Thúc Dạ cười:

- Chủng tướng công nói chậm quá rồi.

- Ồ?

- Ta từ chỗ Bá Phấn mà biết được, Quan gia đã sắc lệnh cho Ngọc Doãn làm Chư suất phủ suất Thái tử, điều ra khỏi Binh bộ.

Nếu nói sớm một ngày, thì may ra còn được. Nhưng hiện tại... Ngọc Tiểu Ất đã nhận được sắc lệnh, cũng nhận được dẫn ấn từ bên Thái Tử. Lúc này Chủng lão tướng công lại đi đòi hỏi, chỉ sợ phải đi nói với Thái tử, ta thấy khó khăn không nhỏ.

Chủng Sư Đạo nghe vậy, hàng mi trắng chau lại.

- Vậy ta lập tức đi tìm Thái tử đòi người.

- Rất khó!

Trương Thúc Dạ thở dài:

- Chủng tướng công cũng biết, tại sao Ngọc Tiểu Ất lại được sắc lệnh phong làm Chư Suất Phủ Suất Thái Tử không?

- Cái này...

- Thật ra Bá Phấn cũng có mấy người thân tín ở trong cung, vừa may đang trực ở Tử Thần Điện.

Nghe nói ngày ấy thánh nhân mang theo Thái Tử đến Tử Thần Điện, nói nếu tất cả mọi người không thích Ngọc Tiểu Ất, sao không điều hắn đi làm Chư Suất Phủ Suất? Ngươi cũng biết. Thánh nhân tính tình hiền thục, không can dự chính sự. Nhưng nếu nàng đã mở miệng, Quan gia sẽ không phản đối. Thái Tử cũng nói, Binh bộ Xu Mật Viện bất công với Ngọc Tiểu Ất, để hắn ở lại Binh bộ bị khinh bỉ, chẳng bằng để hắn làm Chư Suất Phủ Suất.

Quan gia vốn có chút do dự, nhưng Thánh Nhân lại nói tiếp:

- Ngọc Tiểu Ất là một trung thần, nếu bị bài xích thì quá tổn thất cho triều đình, chẳng bằng làm việc cho Thái tử...

Kết quả, Quan gia liền đồng ý việc này, hôm nay sắc lệnh Ngọc Tiểu Ất làm Chư Suất Phủ Suất.

- Bài xích?

Chủng Sư Đạo mới đến Khai Phong, đương nhiên không hiểu rõ những gì mà Ngọc Doãn đối mặt phải.

Dù là Ngọc Doãn được ông coi trọng, nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là một Binh mã sứ nhỏ bé, sao có thể khiến người khác để tâm.

*****

Trương Thúc Dạ nói:

- Chủng tướng công có lẽ không biết, lúc Ngọc Tiểu Ất gấp rút tiếp viện trấn Quách Kiều, đã chém giết Huyện lệnh Phong Khâu là Uông Đĩnh ở bến sông Quảng Tế. Việc này tuy nói bị Quan gia trấn áp xuống, nhưng vẫn tạo nên một chút sóng gió. Lúc ấy Lý Thượng thư dưới sự khuyên bảo Trịnh Vọng Chi đã kìm kẹp trên bảy trăm binh mã vốn thuộc của Ngọc Tiểu Ất. Thế cho nên tại cuộc chiến ở Triêu Dương môn, binh lực trong tay Ngọc Tiểu Ất thậm chí không đủ ngàn người. Việc này không biết tại sao bị Quan gia biết được nên có chút bất mãn với Bá Kỷ.

Hai hàng lông mày trắng của Chủng Sư Đạo gần như xoay lại với nhau.

Ông cũng không biết rõ về việc này, thế cho nên sau khi nghe Trương Thúc Dạ nói xong, cũng thấy hành động của Lý Cương có chút quá mức.

- Vậy Bá Kỷ...

- Bá Kỷ còn chưa biết việc này, phỏng chừng dù hắn biết thì cũng sẽ không làm gì được.

Cũng khó trách, có Tống tới nay, địa vị võ tướng luôn bị hạ thấp, khinh thường.

Đừng nói là Ngọc Doãn, mà ngay cả Địch Thanh đại danh đỉnh đỉnh cũng từng bị đám người Âu Dương Tu khinh thường mà không dám chút nào tỏ ra bất mãn.

Nói cho cùng Ngọc Doãn vẫn chưa được coi là người đọc sách, càng không có công danh trong người.

Mà ở trong mắt Lý Cương, Ngọc Doãn giết Uông Đĩnh là đại nghịch bất đạo, dạy cho hắn một bài học cũng là hợp tình lý. Chỉ có điều hắn lại thật không ngờ, một hành động như vậy lại mang đến cho hắn phiền toái quá lớn.

Quan gia làm sao biết được?

Chủng Sư Đạo chỉ cần đoán một chút là thể đoán ra đại khái.

Nhưng, ông lại không biết nên bình luận việc này thế nào. Nghe Trương Thúc Dạ nói xong cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài liên tục.

Thật đáng tiếc cho Ngọc Tiểu Ất kia...

Mặc kệ Chủng Sư Đạo coi trọng Ngọc Doãn như thế nào, nhưng nói cho cùng Ngọc Doãn vẫn là một nhân vật nhỏ, mà Chủng Sư Đạo thân là lĩnh Xu Mật Viện sự, đương nhiên không có khả năng đem toàn bộ tinh lực của mình đặt lên trên người một tiểu nhân vật đó. Dù sao, việc cấp bách phải giải quyết, vẫn là Hoàn Nhan Tông Vọng bên ngoài thành Khai Phong.

Nếu Quan gia không muốn tiếp tục đánh, Chủng Sư Đạo đương nhiên cũng không có khả năng cứng rắn đỡ đòn và đối nghịch với Triệu Hoàn như Lý Cương.

Lý Chuyết đã trở về Khai Phong, cũng trình báo kết quả hoà đàm với Hoàn Nhan Tông Vọng.

Triệu Hoàn trao quyền Lý Chuyết, có thể gia tăng tiền cống hàng năm 300 - 500 vạn lượng với người Nữ Chân, phí dùng khao quân cũng là 300 - 500 vạn lượng.

Mặt khác, Triệu Hoàn mệnh Lý Chuyết gặp riêng nói lý đút lót một vạn lượng hoàng kim với Hoàn Nhan Tông Vọng, để có thể được Hoàn Nhan Tông Vọng đồng ý.

Nhưng kết quả, Hoàn Nhan Tông Vọng lại đưa ra điều kiện phí dùng khao quân năm ngàn vạn lượng, lụa là gấm vóc là một trăm vạn xấp, trâu ngựa mỗi loại vạn con. Đồng thời, còn yêu cầu cắt nhường ba trấn Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian, còn muốn lấy Thân vương và Tể tướng làm con tin, mới có thể đồng ý lui binh.

Nghe yêu cầu này, rất nhiều người sẽ nghĩ Đại Tống đang ở vào hoàn cảnh xấu.

Nhưng trên thực tế, thật sự đang đứng ở hoàn cảnh xấu cũng là người Nữ Chân. Việc Hoàn Nhan Tông Vọng tham lam đã bị đưa ra thảo luận công khai.

Triệu Hoàn mà nay đang cùng đám người Cảnh Trọng Nam thảo luận việc này, tuy nhiên tin tức này cũng đã rơi vào tai Chủng Sư Đạo.

Chủng Sư Đạo nghe mà dở khóc dở cười.

Nếu là ông, thì chắc chắn sẽ không nói hai lời mà khởi binh tranh chấp.

Hoàn Nhan Tông Vọng ngươi chỉ có bốn năm vạn người, nhưng Đại Tống ta thật sự có hơn hai mươi vạn người; Hoàn Nhan Tông Vọng ngươi đã thành đơn độc, thậm chí ngay cả lương thảo đã thành vấn đề, vậy mà còn đưa ra yêu cầu như vậy đúng thật là không an phận. Thật sự là quá mức kiêu ngạo. Nhưng khi nhìn tình trạng hiện giờ, nếu Triệu Hoàn đang thảo luận việc này, nói không chừng rất khả năng đồng ý với yêu cầu của Hoàn Nhan Tông Vọng.

Chủng Sư Đạo cũng có nguyên tắc của ông.

Ta có thể đón ý nói hùa theo tâm tư của Hoàng đế, thậm chí ta có thể đồng ý gia tăng tiền cống hàng năm cho ngươi, nhưng ba trấn tuyệt đối không thể cắt nhường.

Từ lúc Hoàng đế Huy Tông tại vị, người Nữ Chân đã để mắt tới ba trấn này rồi.

Tuy nhiên lần đó bởi vì đủ loại nguyên nhân mà triều đình không đồng ý với yêu cầu của người Nữ Chân. Nếu Triệu Hoàn nóng lòng cầu hòa, vậy thì chắc hẳn sẽ đáp ứng. Nói như vậy, Chủng Sư Đạo tuyệt đối không thể chấp nhận được.

- Kê Trọng, Hoàn Nhan Tông Vọng dám kiêu ngạo như vậy cũng là vì đã nhìn thấu tâm tư Quan gia không muốn chiến đấu nữa.

Việc khác ta có thể nhẫn, nhưng riêng ba trấn thì không thể cắt nhường. Nhưng một trận chiến Triêu Dương môn đã tạo ra ảnh hưởng thật sự quá lớn đối với Quan gia. Ta lo lắng Quan gia sợ hãi Lỗ Tặc tiếp tục đánh, nên sẽ đồng ý yêu cầu này của Hoàn Nhan Tông Vọng. Nếu thật như thế, chỉ sợ Lỗ Tặc ngày càng thêm kiêu căng, mà Bắc cương Đại Tống ta không thể tiếp tục thủ môn hộ... Thật sự là khó khăn với Đại Tống ta.

Kê Trọng là tự Trương Thúc Dạ.

Y gật gật đầu, cũng vô cùng tán thành cách nói của Chủng Sư Đạo.

- Lời Chủng Công nói, ta hiểu chứ.

Nhưng trong chuyện này chúng ta không thể làm chủ. Nếu Quan gia dốc hết sức cắt nhường, ta và ngươi cũng rất khó ngăn cản... Chuyện này, Chủng công có cách giải quyết nào không?

Chủng Sư Đạo khoanh tay đi qua đi lại trên đại sảnh, một lát sau ông trầm giọng nói:

- Kê Trọng, việc cấp bách là phải làm cho Quan gia khôi phục lại lòng tin không sợ Lỗ tặc nữa. Chúng ta cần một trận đại thắng, một trận đại thắng thật sự có thể làm Quan gia phấn chấn, tiêu trừ sự ảnh hưởng trước đó mà trận chiến Triêu Dương môn đã tạo nên. Ngươi cho là, có nên đánh lén Mưu Đà Cương không?

- Đánh lén kim doanh?

Trương Thúc Dạ hơi sửng sốt, gật gật đầu.

- Nếu có thể thành công, nghĩ chắc nỗi sợ hãi của Quan gia đối với Lỗ tặc sẽ giảm bớt đi nhiều.

Y trầm ngâm một lát, lại ngẩng đầu nói:

- Chỉ có điều trận chiến này nhất định phải thắng, hơn nữa còn phải khiến Quan gia biết được, nếu không sẽ đưa tới phiền toái rất lớn. Không bằng như vậy, ta và ngươi tức khắc vào cung, thương lượng việc này với Quan gia, như thế nào?

Nếu là tập kích bất ngờ, thì quyết định ở một từ, chính là nhanh.

Hàng mi trắng của Chủng Sư Đạo nhíu chặt, có chút do dự không chừng.

Dựa theo ý của ông, chuyện này không thể nói cho Triệu Hoàn biết, thừa dịp Hoàn Nhan Tông Vọng còn đang chờ tin tức thì suốt đêm xuất binh tập kích bất ngờ, sau khi đánh hắn trở tay không kịp thì sẽ báo Triệu Hoàn biết. Nhưng ông cũng biết, nếu thật sự che giấu Triệu Hoàn làm việc, không chừng sẽ chữa lợn lành lợn què. Đánh thắng, Triệu Hoàn sẽ cho là mình cầm giữ binh trọng, sinh ra hoài nghi; nếu đánh thua, Triệu Hoàn cũng sẽ nảy sinh sự bất mãn đối với ông. Kết quả sau cùng, ngược lại có thể càng làm cho Triệu Hoàn quyết định nghị hòa.

Chủng Sư Đạo không phải là người quyến luyến chức quan, nhưng lại không muốn vào lúc này nảy sinh mâu thuẫn với Triệu Hoàn.

Ông cứ luôn mãi cân nhắc, cuối cùng đồng ý với chủ ý của Trương Thúc Dạ.

- Nếu Kê Trọng cũng tán thành, vậy thì gọi Bá Kỷ, chúng ta lập tức vào cung cầu kiến.

o0o

Ngọc Doãn trở lại ngõ Quan Âm, sắc trời đã tối.

Đám người Yến Nô biết được Ngọc Doãn sắp đảm nhiệm Chư Suất Phủ Suất Thái Tử cũng vô cùng kích động.

- Với quan hệ giữa Tiểu Ất ca và Thái Tử, tương lai không còn phải lo nghĩ nữa. Tuy nhiên, vì sao lại bảo Vương gia tỷ tỷ vào cung hộ vệ Nhu Phúc Đế Cơ? Huyên Huyên ở trong cung có rất nhiều cao thủ bảo hộ, cần gì phải thêm Vương gia tỷ tỷ nữa?

Ngọc Doãn không biết nên trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ lại nói cho Yến Nô rằng hắn biết Khai Phong chắc chắn sẽ bị công phá.

Vị Nhu Phúc Đế Cơ kia sẽ bị người Nữ Chân bắt đi, chịu mọi khổ cực? Lời này mà nói ra, dù là Yến Nô tin tưởng hắn cũng sẽ không thể chấp nhận được.

- Mã chỉ huy bị giết, Vương gia tỷ tỷ lẻ loi một mình tại Khai Phong, sợ cũng khó có thể chống đỡ.

Gây chuyện không tốt, sau khi trận chiến Khai Phong chấm dứt, cô ấy rất có thể sẽ phải về quê nhà, chẳng phải là làm chậm trễ việc tốt của Thập Tam Lang sao?

Ngọc Doãn càng nghĩ, chỉ có thể lôi Cao Sủng ra làm bia đỡ đạn.

- Thập Tam Lang tính tình trầm lặng, khó khăn lắm mới yêu thích một người, thì nên thành toàn cho hắn.

Nhà ở Khai Phong lớn không đổi, Vương nương tử và Cửu Nhi tỷ lại khác biệt, nếu không có việc làm thu nhập, cuộc sống sẽ rất khó khăn. Còn nữa, cô ấy là một quả phụ, một mình sống ở đây thật quá đáng thương, nếu được Nhu Phúc Đế Cơ chiếu cố, chẳng những có thể sống yên Khai Phong còn có thể thành toàn cho Thập Tam Lang. Ha hả, ta cũng suy xét cho Thập Tam Lang nên mới có quyết định này.

Đám người Yến Nô và Dương Kim Liên nghe xong, lập tức liên tục gật đầu.

Ngay sau đó, Ngọc Doãn cũng sợ nói lỡ miệng, liền lấy cớ ngày mai có việc nên đi nghỉ sớm.

Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn cầm ấn Chư Suất Phủ Suất tới Binh bộ làm thủ tục, rồi sau đó đi tới đại doanh nhà kho Diên Phong.

Triệu Kham chỉ bảo hắn được mang theo các bộ hạ của hắn.

Những thủ hạ ở nhà kho Diên Phong này tuy nói thương vong thê thảm và nghiêm trọng, nhưng sau khi trải qua một trận huyết chiến thì càng trở nên dũng mãnh hơn.

Ngọc Doãn tới nhà kho Diên Phong liền chiêu về ba người Chu Mộng Thuyết, Trần Đông và Đổng Tiên.

Nghe mình được điều về Thái Tử Chư Suất Phủ, đám người Chu Mộng Thuyết vô cùng hưng phấn, liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Bọn họ cũng biết chỗ khó xử hiện nay của Ngọc Doãn.

Bắt đầu từ lúc ra khỏi Binh bộ, ở lại Điện Tiền Ti, cũng không phải kế lâu dài.

Sức khỏe Cao Cầu càng ngày càng kém. Nếu ông ở lại Điện Tiền Ti còn tốt, có thể còn có quan tâm; nếu Cao Cầu đi rồi, đổi lại người khác tiếp chưởng Điện Tiền Ti thì khó tránh sẽ có nhiều phiền toái. Ngọc Doãn không được triều đình chào đón, thà như vậy, không bằng đi tới Thái Tử Chư Suất Phủ, ít nhất ở Thái Tử Chư Suất Phủ còn có Thái Tử quan tâm.

Ngọc Doãn thấy mọi người đều không phản đối, thì cũng không chậm trễ nữa, hắn lập tức mệnh đám người Chu Mộng Thuyết kiểm kê danh sách, tiến hành chỉnh đốn.

Mà chính hắn, thì sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc liền vội vàng tiến đến Đông cung báo danh.

Dù sao, từ hôm nay trở đi, hắn đã trở thành người hiệu lực bên cạnh Thái Tử.

Nào biết được, vừa mới tiến đến Đông tẩm các, Triệu Kham lại kéo hắn sang bên, thần thần bí bí nói:

- Tiểu Ất có biết, lại sắp khai chiến rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<