← Hồi 023 | Hồi 025 → |
Nhà ấm áp khác biệt hẳn với Câu Lan Ngõa xá.
Nghe được giọng nói của Ngọc Doãn, Yến Nô ngẩng lên, nở nụ cười tươi ấm áp. Tuy nhiên nhìn trên vai Ngọc Doãn còn khiêng một người, Yến Nô cả kinh, vội thả dụng cụ trong tay ra, bước nhanh nghênh đón.
- Ồ, đây không phải là Đại Lang sao?
Rất rõ ràng, Yến Nô biết La Đức.
Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn đỡ phải giải thích nhiều, cười khổ nói:
- Cửu Nhi tỷ, một lời khó nói hết, trước tiên đặt hắn xuống đã rồi ta sẽ kể tỉ mỉ cho muội nghe. Đúng rồi, còn làm phiền Nhập Cửu ca đi đến cầu Kim Lương tìm Tứ Lục thúc đến một chút. Công tử như gặp chút phiền toái, e là phải Tứ Lục thúc đến mới nói được.
Yến Nô vội đáp lời đi đập cửa phòng Dương Nhập Cửu.
Công việc nhuộm kia không thoải mái, ngày nào cũng phải bận rộn đến khuya, còn có thể nguy hại sức khỏe.
Dương Nhập Cửu dù rất tráng kiện nhưng ngày nào làm xong về cũng vô cùng mỏi mệt.
Cho nên, y đã đi ngủ sớm để tiếp tục công việc ngày hôm sau. Nhưng đối với thỉnh cầu của Ngọc Doãn, Dương Nhập Cửu dù là mệt nhọc, cũng không có bất kỳ ý kiến gì, rất sảng khoái bằng lòng, sau đó hỏi địa chỉ La Tứ Lục rõ ràng, khoác áo đi luôn. Nhị tỷ cũng thức dậy, giúp đỡ vợ chồng Ngọc Doãn.
La Đức dù đã bị đánh bất tỉnh nhưng việc chăm sóc cũng không dễ dàng.
Ngọc Doãn kể lại câu chuyện từ đầu chí cuối cho Yến Nô, thậm chí ngay cả việc hắn đi lầu Thiên Kim Nhất Tiếu cũng không giấu diếm. Yến Nô sau khi nghe xong, cũng không hề truy cứu, mà lòng còn sợ hãi gật đầu.
- Không ngờ, Tưởng Thập Ngũ kia tìm tới Lã Chi Sĩ.
Trong lời nói, nhiều ít có chút lo lắng cũng làm cho Ngọc Doãn có chút tò mò hỏi:
- Cửu Nhi tỷ, Lã Chi Sĩ kia rất lợi hại sao?
Yến Nô gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Lã Chi Sĩ là một lực sĩ ngũ đẳng, đã được thực truyền của Tiểu Quan Tác kia. Bản lĩnh Lã Chi Sĩ chưa chắc thua Tiểu Ất ca, công phu đều tập trung ở chân hắn, có thể phá đá mở bia, uy lực kinh người, cho nên mới có tên hiệu "Quỷ cước tiểu bát'. Hai năm trước, hắn từng giao tranh cùng người khác kết quả một cước đã đá gãy xương sườn đối phương khiến đối thủ đêm đó không kịp chữa trị mà bỏ mình.
Khi Phủ Khai Phong định án vốn xử quyết chém đầu hắn.
Nhưng Lý Bảo vì hắn mà sửa phương pháp, kết quả chỉ phán quyết một năm, nửa năm trước vừa được thả ra, là một kẻ lòng lang dạ sói tàn bạo trong ngõ giết heo, lần này đối thủ của Tiểu Ất ca là hắn, cần phải cẩn thận nhiều.
Ngọc Doãn sau khi nghe xong, trong lòng cũng run lên.
Tuy nhiên cũng có chút kỳ quái, sao Yến Nô biết rõ ràng đến thế?
Dường như nhìn thấu ý nghĩ Ngọc Doãn, Yến Nô buồn bã nói:
- Trước kia Tiểu Ất ca rất thích tàn nhẫn tranh đấu, không sợ chết, nô đương nhiên là để tâm, nên cũng biết một chút về những kẻ sừng sỏ ở Phủ Khai Phong.
Ví dụ như Trương Tam ca cấp heo hơi cho chúng ta bán cũng xuất thân lực sĩ, năm đó không kém Lý Bảo bao nhiêu. Chỉ có điều sau này đã rút lui, nên không biết nhiều... Còn Tưởng Môn Thần kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, trước đó khi chưa buôn bán, hắn ta cũng là một nhân vật Khoái Hoạt Lâm rất nổi danh. Biệt hiệu "Môn Thần" này là có từ lúc đó, cho nên đến hiện tại, rất ít người biết tên thật của hắn.
Trước kia thường có người nói trong phố xá ngọa hổ tàng long.
Nhưng bốn chữ ngọa hổ tàng long này thật lòng suy nghĩ cũng rất khó nhận ra rõ ràng.
Lần này, Ngọc Doãn xem như đã hiểu cái gì gọi là ngọa hổ tàng long rồi! Trăm vạn nhân khẩu ở phủ Khai Phong thật đúng là nơi hỗn tạp rồng rắn, chỉ có điều ai là rồng ai là rắn, thật khó mà biết được....
Tưởng Môn Thần, Trương Tam mặt rỗ!
Hai người này hắn đều biết, tuy nhiên lại không ngờ hai người này lại từng có quá khứ huy hoàng như thế.
- Vậy ta có thể thắng được La Chi Sĩ không?
Nụ cười của Yến Nô lập tức vụt tắt.
Nàng ấp a ấp úng, dường như không biết nên trả lời như nào.
Mặc dù Yến Nô có thể trả lời, nhưng nét mặt kia đã nói rõ đáp án cuối cùng cho Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn mỉm cười, ngượng ngùng gãi đầu.
Lúc Ngọc Doãn cười rất đặc biệt.
Đặc biệt là cặp mắt kia, cong cong biết cười, tuy rằng giờ phút này nụ cười của hắn có chút khờ ngốc nhưng lại càng tăng thêm hương vị đặc biệt. Yến Nô thấy mà ngây người! Tuy nhiên nàng lập tức kịp phản ứng, đỏ mặt nói:
- Cứ nói đến điểm mấu chốt là Tiểu Ất ca luôn cười, thật ra Lã Chi Sĩ không lợi hại như vậy đâu, công phu kia nằm ở đôi chân, một khi xông tới, uy lực giảm đi nhiều, không đáng phải lo nghĩ.
- Ồ?
Ngọc Doãn lập tức hưng phấn:
- Nói thế tức là Cửu nhi tỷ đã có sách lược đối phó?
- Sách lược đối phó cũng không hẳn, tuy nhiên năm xưa cha từng truyền cho nô một môn Đa La Diệp Thủ, là môn pháp chính tông của Thiếu Lâm. Chân pháp kia của Lã Chi Sĩ gọi là Kim cương chân, vốn cũng là tuyệt học của Thiếu Lâm, nhưng sau này bị người ta đơn giản hóa, uy lực kém đi rất nhiều, không thể sánh được với Đại Lực Kim Cương chân chính tông. Mà nay khoảng cách luận võ còn hai mươi ngày nữa, nô có thể truyền Đa la Diệp Thủ này cho Tiểu Ất ca, chỉ cần Tiểu Ất ca có thể lĩnh hội được sự ảo diệu mượn lực hóa lực trong đó, sử dụng tốt rồi thì chưa chắc đã bại bởi Kim cương chân của Lã Chi Sĩ đâu.
Đa La Diệp Thủ?
Ngọc Doãn chưa từng nghe nói đến, nhưng Đa La Diệp Chỉ thì có nghe nói.
Nhưng đó lại là chiêu thức trong tiểu thuyết Kim Dung đời sau, có khả năng rất lớn là xuất phát từ bịa đặt. Về phần Đại Lực Kim Cương Chân? Ở hậu thế lại nghe nhiều nên biết rõ, nhưng uy lực rốt cuộc đến mức nào thì Ngọc Doãn lại không rõ lắm.
Hắn cũng không thể đánh đánh giết giết mang tâm lý phức tạp giống như trong tiểu thuyết võ hiệp.
Giống như kiếp trước sở học của hắn là tập đánh đàn, xuất phát từ phái Thục Sơn Cầm, tên gọi tắt là phái Thục Sơn, cho nên ngẫu nhiên cũng sẽ bị người ta chê cười gọi hắn là "Thục Sơn kiếp hiệp". Đương nhiên, giữa hai phái Thục Sơn, kém xa vạn dặm, không thể nói giống nhau. Nhưng lúc này đây trong lòng Ngọc Doãn lại nổi lên sự hiếu kỳ.
Giờ tý, đêm sâu.
Bầu trời lại nổi cơn mưa phùn đầu hạ lả lướt, mưa rơi khắp nơi thấm nhuần vạn vật nhưng càng tăng thêm sự thanh sạch u tĩnh.
Trong tiểu viện rất yên tĩnh.
Ngọc Doãn và Yến Nô ngồi dưới mái hiên, bất giác đã ngồi sát gần nhau.
- Thiếu Lâm Tự kia còn có các tuyệt học như Long Trảo Thủ, Đại Vi Đà Xử, Hỏa Diệm Đao không?
Hai gò mà xinh đẹp của Yến Nô lộ ra nhan sắc mê người.
- Thật ra Long Trảo Thủ có, nhưng Đại Vi Đà Xử và Hỏa Diệm Đao là công phu gì vậy? Ta chưa từng nghe cha nhắc tới hai loại công phu này.
- Vậy Bàn Nhược Chưởng thì sao?
- Không rõ lắm!
- Đúng rồi, ta nhớ còn có Đại Lực Kim Cương Chỉ vân... vân, chẳng lẽ cũng không có?
- Đại Lực Kim Cương Chỉ thì có.
Yến Nô nghi hoặc trả lời:
- Tuy nhiên Đại Lực Kim Cương chỉ là công phu căn cơ của Long Trảo Thủ, không phải là võ học cao thâm gì. Tiểu Ất ca, huynh nghe nói công phu này từ đâu vậy?
- Cái này...
Ngọc Doãn cười ha hả không trả lời vấn đề của Yến Nô.
Tuy nhiên qua sự giao lưu này, dường như bầu không khí đã trở nên hài hòa rồi.
Yến Nô cảm giác, cảm thấy giữa nàng và Ngọc Doãn có chút ngăn cách, nhưng lần nói chuyện này đã khiến sự ngăn cách lập tức trở nên vơi bớt đi.
Ngồi trên ghế đẩu có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể thiếu nữ trên người Yến Nô.
- Cửu nhi tỷ, muội dùng hương phấn gì vậy?
- Gì?
- Rất thơm.
Gương mặt Yến Nô lập tức đỏ bừng, giơ cánh tay nhỏ nhắn đánh Ngọc Doãn một cái:
- Tiểu Ất ca một lần đi ngõ giết heo mà lại học được miệng lưỡi trơn tru, thật ghét... Nô không thích dùng những thứ kia, dù gì cũng hơi đắt tiền.
Ngọc Doãn biết không cô gái nào là không thích son phấn.
Nhưng Yến Nô không xa xỉ dừng những vật phẩm đó, thậm chí ngay cả túi thơm cũng không đeo.
Thỉnh thoảng hái được một đóa hoa cắm trên tóc mai đã khiến nàng vô cùng thỏa mãn rồi.
Đó là một cô gái tốt!
Trong lòng Ngọc Doãn thầm nói với mình: "Không thể phụ Yến Nô..."
Đúng lúc này, trong phòng vọng đến tiếng rên khẽ.
- Đại Lang tỉnh rồi!
Yến Nô cảm nhận được khoảng cách với Ngọc Doãn càng lúc càng gần, có chút mờ ám, khi nghe được âm thanh rên rỉ kia, nàng như con nai bị làm giật mình, lập tức bật dậy xoay người đi vào gian phòng, Ngọc Doãn gãi gãi đầu cũng đứng lên.
Trong lòng vẫn còn chút tức giận, La Đức này sớm không tỉnh muộn không tỉnh lại tỉnh vào lúc này, thật sự là làm hỏng cảnh đẹp mà.
Tuy nhiên lại không bộc lộ ra ngoài mặt.
Ngọc Doãn và Yến Nô đi vào trong nhà, thấy La Đức đang gắng gượng xuống giường.
- Đại Lang, trên người ngươi có thương tích, đừng đứng lên, cần phải nằm xuống mới được... Ta đã phái người đi tìm Tứ Lục thúc rồi, đoán chừng cũng sắp tới, ngươi đừng lộn xộn, nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi Tứ Lục thúc tới rồi nói sau.
Lời vừa thốt ra, La Đức lập tức kinh ngạc đứng bật dậy.
Ngọc Doãn vội vàng nâng hắn lên, đã thấy La Đức ra sức giãy dụa:
- Ai kêu ngươi nhiều chuyện, ta chết thì có liên quan gì đến ngươi? Đừng cản ta, để ta đi... Tiểu Ất ca, van xin ngươi để ta đi.
Nói xong La Đức lại khóc lên.
Ngọc Doãn không biết phải làm sao, nhưng hai cánh tay to vẫn giữ chặt La Đức.
- Tên khốn ngươi sao lại nhiều chuyện như thế?
Phiền toái của ngươi còn không giải quyết được, còn đi quản chuyện của ta? Ngươi buông ta ra, nếu không ta chửi đó.
La Đức giãy không thoát được tay Ngọc Doãn, chửi ầm lên.
Chẳng qua gã nói không phải là khẩu âm quan thoại Khai Phong, cộng thêm nói quá nhanh nên Ngọc Doãn nghe không hiểu. Nhưng hắn cũng không hiểu vì sao Yến Nô giận giữ, chỉ thấy Yến Nô bước lên giơ tay ra tát La Đức một cái khiến La Đức ngậm miệng lại, hoảng sợ nhìn Yến Nô không dám hó hé gì.
- Ngươi làm gì vậy?
Tiểu Ất ca hiện nay tuy có chút phiền phức nhưng lại không giống ngươi kêu trời trách đất chẳng khác gì phụ nữ. Bất kể thế nào, Tiểu Ất ca cũng đang cố gắng, hơn nữa cũng chưa bao giờ từ bỏ.
Ngươi chỉ là bị một người phụ nữ lừa gạt mà bộ dạng kia còn không bằng đám vô lại đầu đường xó chợ...
Đừng cho rằng tính tình Tiểu Ất ca tốt thì ngươi thích làm gì thì làm. Nếu không phải nể mặt Tứ Lục thúc, chúng ta đã chẳng thèm quan tâm tới ngươi rồi. Bản lĩnh không học được một phần, nhưng thủ đoạn tiêu tiền thì học được mười phần. Ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào gì mà nói Tiểu Ất ca? Ít nhất mỗi một đồng tiền chúng ta kiếm được đều sạch sẽ, dựa vào sức lực của bản thân. Có giống như tên khốn kiếp nhà ngươi chạy tới quán kỹ nữ ăn chùa, còn bị người ta đánh lê lết.. Tiểu Ất ca, huynh mặc kệ hắn, để hắn đi đi, khỏi phải làm bẩn nhà chúng ta.
*****
Đây là lần đầu tiên Ngọc Doãn thấy Yến Nô mạnh mẽ như thế.
Trong ấn tượng của hắn Yến Nô tuy kiên cường nhưng cũng rất ít khi mắng chửi người khác.
La Đức kia bị chửi mặt đỏ tía tai, che mặt ngừng giãy giụa. Ngọc Doãn buông tay ra, bước tới kéo Yến Nô, nói nhỏ:
- Cửu nhi tỷ, đừng tức giận nữa, Đại Lang chỉ là nóng nảy nhất thời, không có ác ý, với lại để hắn ở lại đây, nếu hắn đi rồi, Tứ Lục thúc đến cũng khó ăn nói.
- Đuổi nó đi!
Ngọc Doãn còn chưa nói xong, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gầm giận giữ vọng đến.
Quay đầu lại thấy La Tứ Lục đứng ở cửa, mặt đỏ bừng, nghếch cổ lên, dáng vẻ hầm hầm.
- Tứ Lục thúc!
La Nhất Đao mặt đỏ phừng vái chào Ngọc Doãn, thở hổn hển.
- Nếu không phải Tiểu Ất ca, ta còn không biết tên súc sinh nhà ngươi còn làm ra chuyện không có đạo đức này.
Có bản lĩnh đó thì ngươi đi học kẻ lãng tử không có đức hạnh Liễu Tam Biến kia, ta cũng không có gì phải nói, còn hơn là làm ra chuyện này, bị phụ nữ lừa gạt, còn mất mặt xấu hổ ở đây...Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất hết rồi!
La Đức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào La Nhất Đao.
- Còn không mau xin lỗi Tiểu Ất ca, muốn ta phải bỏ mặt mũi quỳ xuống cùng ngươi sao?
La Nhất Đao hét lớn một tiếng khiến La Đức cũng không dám cậy mạnh nữa, đứng lên định thi lễ với Ngọc Doãn, lại bị Ngọc Doãn ngăn lại.
- Tứ Lục thúc, đừng trách mắng Đại Lang nữa.
Những lời vừa rồi hắn nói cũng không có ý xấu gì, ta không để trong lòng đâu. Tuy nhiên, ta thấy Đại Lang không phải là kẻ ăn chơi hư hỏng, mọi việc đều có nguyên nhân, nếu không cũng sẽ không suy bại tới tình trạng như này.
Về những lời đồn trong ngõ giết heo, có đáng tin bao nhiêu?
Chỉ là một đám tuyệt nghĩa, Đại Lang đừng để trong lòng. Ta nghe Tứ Lục thúc nói hiện nay ngươi đang đi học tại Học xá, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Nếu gặp phải chuyện khó xử thì cứ nói ra đừng ngại, ở đây không có người ngoài, cũng có thể tìm cách cho ngươi. Đi đến đó giải quyết lại chẳng giải quyết được gì đâu.
Nghe vậy La Tức Lục không nói nữa.
Còn Yến Nô vô cùng biết điều đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Ngọc Doãn khơi ngọn đèn sáng lên, khiến trong phòng sáng hơn lúc trước rất nhiều.
- Nói đi!
Sự giận giữ trên mặt La Tứ Lục không giảm đi, ngồi xuống ghế đẩu, nổi giận đùng đúng quát.
La Đức chỉ cúi đầu không chịu mở miệng.
Ngọc Doãn do dự một chút:
- Nếu Đại Lang ngại nói, vậy ta tạm lánh đi.
- Không cần!
La Tứ Lục lớn tiếng nói:
- Tiểu Ất ca không phải người ngoài, cần gì lảng tránh? Ta La Tứ Lục không biết chữ nhiều nhưng cũng hiểu được từ "Nghĩa" là gì. Cả đời coi trong tín nghĩa, lúc về già lại mất tín nghĩa bởi nghiệt súc này, suýt nữa khiến Tiểu Ất ca rơi vào cảnh nguy hiểm. Nhưng Tiểu Ất ca lại chưa bao giờ trách ta, ân tình này La Tứ Lúc ghi nhớ mãi.
Hôm nay nếu không có Tiểu Ất ca, không biết nghiệt súc này còn gây ra tai tiếng gì cho ta nữa.
Ngươi hãy nói rõ ràng ngay trước mặt Tiểu Ất ca, nếu không bằng lòng, hôm nay ta bất cứ giá nào cũng đoạn tuyệt tình nghĩa cha con với ngươi, từ nay về sau không còn quan hệ nữa.
Lời La Tứ Lục vừa thốt ra khiến Ngọc Doãn sợ giật mình.
Đời sau, thường xuyên nghe được câu con bất hiếu không muốn phụng dưỡng cha già, dường như đã quá quen thuộc không có gì lạ.
Nhưng ở thời Bắc Tống, tuy nói việc học chưa rầm rộ, nhưng kỷ cương quân quân thần thần, phụ phụ tử tử còn nghiêm khắc hơn so với luật pháp. Nếu La Tứ Lục thật sự đoạn tuyệt quan hệ cha con với La Đức, vậy thì La Đức xong rồi.
Cả đời bị người người chỉ trích, không có ngày ngẩng đầu.
Trừ phi, hắn mai danh ẩn tích...
Ngọc Doãn nhận ra La Tứ Lục nổi giận thật sự!
Ngẫm lại cũng thế, La Nhất Đao không phải là đại nhân vật nhưng rất mạnh mẽ. ở trong phố xá cũng được coi là hạng người có tên tuổi, vì La Đức, không tiếc từ chối công việc của ngọc Doãn, thậm chí còn bị người ta mắng chửi.
Ông thật sự ôm kỳ vọng rất lớn đối với La Đức.
Việc La Đức làm ra chuyện mất mặt này khiến La Đức sau này sao mà ngẩng đầu lên được?
Sắc mặt La Đức trắng bệch, nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt chảy xuống...
- Cha, thư viện xóa tên con rồi!
- Hả?
La Đức khóc ròng nói:
- Bọn họ nói con trộm đồ, nên xóa tên con. Nhưng thật ra con không hề trộm đồ của ai, con bị oan. Bọn họ còn nói, cho dù là kiện đến quan phủ thì bọn họ cũng lấy được nhân chứng, bằng chứng như núi, đến lúc đó chắc chắn bị nhốt vào đại lao, gây chuyện không tốt còn có thể bị xâm chữ lên mặt sung quân. Cha, con thật sự sợ hãi! Nếu quả thật kiện tới quan phủ, đời con xong rồi... bọn chúng liên thủ hại con, nhưng con thật sự không trộm đồ của người ta. Con không dám nói với cha, nhưng trong lòng rất hậm hực.
Lúc đi ngang qua ngõ giết heo, thấy chị em dựa cửa cười cợt, con vô cùng choáng váng, không biết tại sao lập tức...
La Tứ Lục lập tức ngây dại!
Vốn nghĩ tại sao lại như vậy, không ngờ lại chính là như vậy.
Ngọc Doãn đứng bên cạnh thầm thở dài, đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại, hơn nữa còn bắt được nhược điểm của La Đức.
La Đức nhìn có vẻ rất kiên cường nhưng kỳ thật nội tâm rất yếu đuối.
Bị người ta hù dọa, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Hắn nhìn nhìn La Tứ Lục, phát hiện La Tứ Lục như già đi rất nhiều, hai cha con bốn mắt nhìn nhau, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Hơn nửa ngày, Ngọc Doãn mở miệng nói:
- Đại Lang, ngươi ở trong thư viện có thể đắc tội với ai?
La Đức cười khổ nói:
- Tiểu Ất, tuy ta là một kẻ thư sinh, ngày thường ở thư viện, luôn cẩn trọng không tranh chấp với người khác, chỉ biết chịu khổ đọc sách thánh hiền, nào có đắc tội với ai?
Ngọc Doãn nói:
- Đại Lang, đắc tội với người chưa chắc sẽ tranh chấp, chỉ sợ phương diện này, có ẩn tình khác... Ngươi cẩn thận nghĩ lại gần đây trong thư viện có xảy ra chuyện gì? Hoặc là có phát sinh chuyện gì?
La Đức vẻ mặt mờ mịt nói:
- Không xảy ra việc gì cả! Nếu nói là có, thì cũng là mùa thu này trường thái học tổ chức thi cử, các thư viện lớn đều có thể tham gia. Thời gian này ta đều vùi đầu vào khổ học, cũng không đắc tội với ai.
- Ngươi đọc sách như thế nào?
La Đức ngẫm nghĩ một chút:
- Tuy không phải xuất chúng nhất, nhưng có thể thi đỗ.
Ngọc Doãn đã hiểu!
Thi đậu, là thuật ngữ khoa cử.
Nhưng bởi vì Tống Huy Tông hủy bỏ khoa cử, đề bạt quan viên từ trong học sinh Thái học cho nên hàng năm rất nhiều học sinh đi học trong trường Thái học đều có ý đồ. Vì thế cuộc thi nhập học này trong lúc vô tình đã vô tình tiếp tục sử dụng thuật ngữ khoa cử.
Thi đậu, phải thuộc về học sinh tài cao.
Tuy rằng Trường thái học chiêu sinh không ít, nhưng dù sao cũng có hạn mức.
Bởi vậy số lượng phân xuống các thư viện tất nhiên cũng có hạn ngạch, nếu có thể loại bỏ được một số đối thủ cạnh tranh, thanh trừ chướng ngại đương nhiên càng tốt. Mà La Đức này hoàn toàn không có gia thế, không tiền bạc nên bị những học sinh bắt tay vào thanh trừ. Chỉ sợ là nhân nguyên nhân này nên La Đức mới bị hãm hại.
Chỉ có điều thủ đoạn này quá hèn hạ.
Ngọc Doãn thầm thở dài, cảm thấy không có cách nào khác.
Loại việc này hắn thật sự không giúp được, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho La Đức.
Kiếp trước của hắn cũng gặp những thủ đoạn ghê tởm như ở đây. Để được thi lên đại học, ngay cả tổ tông cũng có thể không cần, rõ ràng là dân tộc Hán, nhưng lại điền trong danh sách là dân tộc thiểu số, để được cộng thêm điểm...
Thủ đoạn đó, mặc dù không coi là đê tiện, nhưng lại không..
Rất rõ ràng La Đức bị thư viện và bạn cùng trường liên kết thiết kế, bị làm thực rồi, muốn lật lại bản án cũng rất khó khăn.
Mấu chốt nhất chính là, hắn ta lại vừa gây chuyện ở trong ngõ giết heo, chỉ sợ tên tuổi đã xấu đi! Cho dù là có thể rửa sạch oan khuất nhưng muốn nhập lại trường thái học cũng rất khó. Dù sao tiến vào trường thái học phải học giỏi nhiều mặt.
Tuy nhiên dù sự việc có phải thật vậy hay không, nhưng thanh danh không thể để ô nhiễm.
Giống như huynh đệ Cao Nghiêu Khanh, Cao Nghiêu Khang, Cao Nghiêu Phụ, thân là con trai của Cao Cầu nhưng xưa nay làm người lại rất khiêm tốn. Có lẽ sau lưng làm đủ chuyện xấu nhưng bề ngoài thì rất tốt đẹp, khiến người khác khó mà chọc vào được.
Về phần phong hoa tuyết nguyệt?
Đó là kết quả thời đại này.
Ngay cả nhân vật như Tô Đông Pha cũng thường xuyên thường lui tới câu lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí), có được coi là chuyện lớn gì đâu?
Tóm lại, La Đức lần này thật sự là xong rồi. Cho dù là hắn có người hãm hại nhưng bản thân hắn cũng không còn đường lui rồi.
Đối mặt tình huống này, Ngọc Doãn có thể giúp được gì?
***
La Tứ Lục mang theo La Đức khóc lóc đi rồi!
Tiếng khóc kia vẫn từ xa vọng đến làm cho người ta cảm thấy chua xót trong lòng.
- Tiểu Ất ca, thật sự không thể giúp được Đại Lang sao?
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, hạ giọng nói:
- Nếu bẩm báo quan phủ, rửa sạch tội danh cũng không phải là không có hy vọng, nhưng muốn nhập trường thái học, chỉ sợ khó khăn... Như vậy đi, ta đi tìm Nhị ca và Tam ca để hỏi thăm, không có năng lực rửa sạch tội danh cho hắn nhưng cũng không biết làm gì hơn. Nhiều ngày qua Cửu nhi tỷ đã tốn nhiều tâm, khi nhàn rỗi thì đến nhà tứ Lục thúc thăm hỏi một chút. Đời này Tứ Lục thúc cũng đủ khổ đắng rồi...
- Vâng!
Yến Nô lên tiếng, trong ánh mắt nhìn Ngọc Doãn tăng thêm chút tình cảm dịu dàng.
Tiểu Ất ca luôn là người đàn ông tốt có tình nghĩa!
Tháng Ba mưa nhỏ, tí tách tí tách.
Tới vội vàng, đi không dấu vết, khiến người ta lo lắng.
Lúc đêm khuya, phủ Khai Phong bao phủ ở mênh mông mưa bụi. Xung quanh Quan Âm viện mọi âm thanh đều tĩnh lặng, toát lên không khí yên tĩnh.
Ngọc Doãn đã ngủ!
Nhưng Yến Nô lại nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không thể ngủ được.
Đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn khởi. Nhớ lại chuyện đã qua, đột nhiên Yến Nô có một cảm thụ rất kỳ lạ.
Vốn tưởng rằng hiểu rất rõ Tiểu Ất ca, hiện tại xem ra không phải là như thế.
Ít nhất kỹ cầm kia cũng không phải là một hai ngày có thể luyện thành mà phải cần luyện tập hàng năm tháng dài nhưng nàng chưa chưa bao giờ thấy Tiểu Ất sử dụng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thậm chí sẽ nghĩ Tiểu Ất hiện giờ là mạo danh thế thân.
Chính xác có chút kỳ quái!
Yến Nô nhẹ nhàng thở dài, trở mình nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Tiểu Ất ca rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì? Hoặc là là nói, hắn muốn ẩn giấu tới khi nào?
Nàng vẫn cho là Tiểu Ất thích đấu đá tranh giành, hiện giờ nghĩ lại hình như không phải thế.
Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng.
Yến Nô cảm thấy lành lạnh.
Nàng theo bản năng kéo tấm chăn mỏng, ánh mắt chớp khẽ, cuối cùng thở dài sâu kín.
Ta chưa bao giờ thật sự tin tưởng và tìm hiểu Tiểu Ất, thì sao có thể nói Tiểu Ất giấu diếm ta?
Bất giác, Yến Nô ngủ thiếp đi...
*****
Mưa phùn sau một đêm đã gột rửa thành Đông Kinh sạch sẽ.
Sáng sớm, mưa đã tạnh.
Nhưng trong không khí vẫn tràn ngập hơi nước mỏng manh khiến thành Đông Kinh như bao phủ ở bên trong một tầng lụa mỏng.
Ngọc Doãn thức dậy luyện công ở trong viện như thường ngày.
La Hán Thung kia nay đã luyện được thuần thục, dần dần tiến vào bậc cao, đối với việc nắm giữ sức mạnh dường như đề cao hơn nhiều so với lúc trước, khiến cho sau hai đợt quyền cước, Ngọc Doãn cảm giác tinh thần rất sảng khoái.
Hắn lấy Kê Cầm từ trong phòng ngủ mang ra ngoài.
Lúc sáng sớm, Đông Kinh lại khôi phục cuộc sống sôi động.
Trong ngõ nhỏ phố lớn người đi đường qua lại tấp nập, toát lên cuộc sống phồn vinh, chỉ có điều sự phồn vinh này cũng khó lâu dài.
Tiếng kêu hát quanh quẩn ở bên tai.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ nhỏ chơi đùa, tiếng các cô gái thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng có phát ra tiếng cười vui như chuông bạc êm tai. Không ngờ cảnh vật này kết hợp với phong tình này làm người ta giống như đi lại trên thanh minh trong Hà Đồ.
Sự phồn hoa và náo nhiệt cuối thời Bắc Tống...
Ngọc Doãn bước chậm trên phố dài, suy nghĩ ngổn ngang.
Nhìn những cảnh tượng sống động này mà trong nội tâm lại không cảm thấy vui sướng chút nào.
Dân chúng Phủ Khai Phong có biết người Kim đang mài đao soàn soạt sắp giết đến đây không? Sự phồn hoa của Khai Phong, sự thối nát của Tĩnh Khang luôn khiến lòng hắn bất an.
Đối mặt cảnh tượng này Ngọc Doãn chỉ muốn la to: "Tỉnh lại đi, người Kim sắp cầm đao giết đến đây rồi."
Nhưng, ai sẽ tin tưởng?
Chỉ sợ ngay cả Yến Nô chưa chắc đã thừa nhận lời nói của mình.
Xuất thân phố phường đã định trước Ngọc Doãn không thể đi vào quan trường. Cho dù là tiến vào, cũng không chắc có thể quen được...
Đúng rồi, không bằng thông qua Trần Đông một chút?
Hắn ta là Thái Học Sinh, kết giao rộng rãi, giao thiệp với người cũng vượt xa Ngọc Doãn.
Có lẽ nhắc nhở hắn ta một chút, hoặc là mượn miệng của hắn nhắc nhở một chút để Quan gia sớm chuẩn bị?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu không có cách nào xóa đi được.
Vô tình, Ngọc Doãn đã đi tới phố Mã Hành.
Cửa hàng Ngọc gia đã khai trương, đám người Hoàng Tiểu Thất đang bận việc ở trên bàn. Ngọc Doãn bất ngờ thấy một người quen, là La Nhất Đao. Chỉ thấy ông mặc áo ngắn, tay cầm dao cắt thịt liên tục không ngừng...
- Tứ Lục thúc, sao thúc lại đến đây?
La Nhất Đao ngẩng đầu lên, nở nụ cười trên gương mặt nhăn khô.
- Lâu rồi không đến, việc làm ăn của Tiểu Ất ca cũng tốt lắm... Dù gì ta cũng không có việc gì làm, rảnh rỗi đến phát điên, cho nên mặt dày đến đây, không biết chỗ Tiểu Ất ca có thiếu người làm hay không?
Ngọc Doãn có chút ngơ ngác. Nhưng rồi rất nhanh hắn hiểu được.
Trước kia La Nhất Đao từ chối công việc là lo lắng cho tiền đồ của La Đức.
Mà nay, La Đức không còn tiền đồ nữa, dĩ nhiên La Nhất Đao không còn băn khoăn, vì thế nên quay lại.
- Tứ Lục thúc nguyện ý trở về, Tiểu Ất cầu mà không được.
La Nhất Đao đáp lời, ánh mắt nhìn lướt qua Kê Cầm trong tay Ngọc Doãn, chợt cười.
- Hôm nay Tiểu Ất ca lại muốn chơi đàn sao?
- Không có việc gì nên tiêu khiển.
- Ta có nghe người ta nói, Tiểu Ất ca chơi đàn rất tuyệt, đáng tiếc vô duyên được thấy, hôm nay lại có thể được sướng tai rồi.
Ngọc Doãn cười ha ha, lấy một tấm ghế dài từ trong cửa hàng, dựa vào lan can, ngồi xuống.
Hắn cầm lấy cái cung, thử kéo trên Kê Cầm một chút, cảm giác âm điệu có chút không đúng, vì thế liền điều chỉnh dây đàn. Ngay lúc hắn điều chỉnh dây đàn, cửa hàng Ngọc gia vốn rất náo nhiệt chợt yên tĩnh lại.
Rất nhiều cô gái ăn mặc lộng lẫy tự động tiến đến.
Không đợi các cô gái mở miệng, Ngọc Doãn đã bắt đầu đàn.
Tiếng đàn như tiếng khóc như lời tố cáo vang lên trên khắp phố Mã Hành, vô cùng đột ngột nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh. Hôm nay Ngọc Doãn đánh một điệu hát dân gian, tiếng đàn có chút bi thương, nhưng tiếng đàn này lại thu hút rất nhiều người đứng xem, chẳng bao lâu, trước cửa cửa hàng Ngọc gia đã tụ tập hơn trăm người.
Cảm giác này thật tốt!
Không gì trói buộc, tự do tự tại.
Mà quan trọng hơn là, ở thời đại này có thể tìm được tri âm.
Dường như mỗi người đều là đại gia âm nhạc. Cho dù là người buôn bán nhỏ trong phố xá kia cũng có thể bàn luận về âm nhạc, so với kiếp trước, sự đau khổ vì không tìm được tri âm mà ở thời đại này lại dường như thích hợp với mình hơn.
Tiếng đàn xa thẳm, đau thương tiêu điều.
Tựa như bầu không khí hôm nay khiến lòng người cảm nhận được áp lực.
Khi một khúc đã chấm dứt nhưng lại không một ai lên tiếng, mất hơn nửa ngày cũng không biết là ai ở trong đám đông kêu lên một tiếng "hay", lập tức khiến cho tất cả đều ồ lên hoan hô.
- Tiểu Ất chơi đàn quả thật là có một không hai.
Một cô gái bước tới cúi thấp người vái chào:
- Trước đây trên phố lưu truyền nhưng ta vẫn luôn không tin, hôm nay nghe được mới biết lời đồn không hề giả. Trong Phủ Khai Phong này có thể sánh ngang với Tiểu Ất e rằng chỉ có một người là Phùng Siêu. Nhưng vừa rồi Tiểu Ất chơi đàn hình như có chút sầu lo, không biết vì sao trong lòng lại sầu lo?
Nói xong nàng cũng không chờ Ngọc Doãn trả lời, liền đi tới trước bàn thịt, bảo tiểu Thất lấy một cân thịt nạc tinh, đặt xuống một xâu tiền, rồi thản nhiên đi.
Cô gái này là ai?
Trong sự thẳng thắn lại có chút khí khái đại trượng phu.
Tuy nhiên, cô ấy thật sự hiểu tâm ý của mình...Vừa rồi trong tiếng đàn của Ngọc doãn mơ hồ có cảm xúc bất an và lo lắng, không ngờ cô ấy lại nghe được, có thể thấy âm luật của nàng không hề tầm thường.
- Tỷ nhi vừa rồi kia là ai?
- Muốn chết hay sao? Đó là phu nhân của Vũ Lễ Lang.
- Ai là Vũ Lễ Lang?
- Còn lải nhải hỏi ai là Vũ Lễ Lang? Đương nhiên là Hàn Vũ Tiết...Ngươi còn dám gọi là tỷ nhi?
Hàn Vũ Tiết?
Ngọc Doãn không kìm nổi quay đầu thấp giọng hỏi:
- Hàn Vũ Tiết là ai?
La Nhất Đao cười nói:
- Đó là Hàn Thế Trung Hàn Vũ Tiết ba năm trước đây dẫn năm mươi kỵ bên sông Hô Đà đánh bại người Kim...Sao Tiểu Ất ca lại quên được nhỉ? Lúc trước Hàn Vũ Tiết ở sông Hô Đà đánh người kim đại bại, sau đó ngươi còn nói hận không thể dẫn ngựa khêu đèn cho Hàn Vũ Tiết. Ha hả, cô gái kia chính là phu nhân của Hàn Vũ Tiết.
Lương Hồng Ngọc sao?
Ngọc Doãn ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Nhưng lúc này không biết cô gái đã đi nơi nào rồi, không còn thấy bóng dáng.
Thật sự là Lương Hồng Ngọc?
Chính là Lương Hồng Ngọc nổi trống trợ chiến ở Hoàng Thiên Đăng đánh người Kim đại bại đó sao? Ngọc Doãn giật mình.
Trước có Nhạc Phi, mà nay lại có Lương Hồng Ngọc.
Khí tức Tĩnh Khang đập vào mặt khiến trong lòng của hắn lập tức lại thêm vài phần lo âu...
- Tiểu Ất ca, việc kinh doanh hôm nay thật tốt.
Qua bình minh, cửa hàng Ngọc gia dần dần quay về sự tĩnh lặng.
Ngọc Doãn chỉ đàn một khúc rồi không đàn tiếp nữa, điều này cũng khiến rất nhiều chị em đến xem đều nảy sinh sự tiếc nuối. Nhưng nếu Ngọc Doãn có thể đàn một lần, thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Điều này cũng khiến cho xung quanh cửa hàng Ngọc gia có không ít chị em qua lại, có khi là ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, có người thì thường trú tại lầu Bạch Phàn.
Tuy nhiên không ai tới yêu cầu Ngọc Doãn đàn thêm một khúc, để tránh có chút đường đột.
Nhưng rất nhiều người vẫn mang hy vọng Ngọc Doãn sẽ đàn tiếp. Đáng tiếc suốt một buổi trưa Ngọc Doãn không hề động đến Kê Cầm.
Nhưng việc nhiều chị em qua lại đã mang lại việc kinh doanh tốt cho cửa hàng Ngọc gia.
Sau lúc rảnh rỗi, Hoàng Tiểu Thất kiểm lại một chút, không ngờ phát hiện thịt tươi hôm nay bán được hơn hai phần ba, chính ngọ sẽ sẽ có một giờ cao điểm nữa nếu không có thịt tươi chẳng phải là việc làm ăn hỏng rồi sao.
Hoàng Tiểu Thất vội nói cho Ngọc Doãn, Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền bảo Hoàng Tiểu Thất đi xung quanh cửa hàng, ổn định giá thu mua chút thịt tươi lại đây. Không thể để giữa trưa không có thịt tươi. Hoàng Tiểu Thất đáp lời vội vàng đi.
Ước chừng thời gian qua một chung trà, thấy hắn khênh một đầu heo hơi trở về.
- Vừa rồi ở phố Phan Lâu gặp một người quen, vốn nói cấp cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, không ngờ lầu Thiên Kim Nhất Tiếu lầu lại giảm cho một con heo hơi. Người kia đang đau đầu không biết phải quay về báo cáo kết quả công tác như nào, vừa lúc gặp phải ta liền bán tám mươi quan, ta lập tức đưa tiền cho hắn...
Lầu Thiên KimNhất Tiếu?
A!
Sao lại quên chuyện này được.
Hôm qua nói với Trương Chân Nô sau này lầu Thiên Kim Nhất Tiếu này sẽ mua heo hơi từ đó.
Vốn tưởng rằng nói đùa, nhưng hiện tại xem ra là thật rồi. Sau giờ ngọ phải đi lầu Thiên Kim Nhất Tiếu một lần, nếu thật sự có thể đạt thành cuộc mua bán này, cũng là một tốt. Ít nhất có thể kiếm thêm được một hai xâu tiền.
Còn có bên lầu Bạch Phàn muốn ba trăm cân thịt chín, cũng phải làm mới được.
Ngọc Doãn và Tiếu Chi Nhi không qua lại, nhưng lại không có ân oán gì
Nếu bọn họ muốn đưa tiền đến, đương nhiên Ngọc Doãn không thể bỏ qua. Hết cách, ai bảo hắn thiếu nợ người ta?
- Tiểu Thất, ngày mai ngươi tìm người đến!
- Muốn vời người?
- Cũng không hẳn...Sau buổi trưa ta muốn đi bàn chuyện một chút, nếu đàm phán tốt, sợ rằng phải gia tăng số lượng thịt tươi. Một mình ngươi chưa chắc có thể hú ý được, cần tìm người giúp đỡ mới tốt. Tốt nhất là biết chữ đấy, có thể thông hiểu số học là tốt nhất. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có tiền giao hàng, ta lo lắng ngươi bận không qua nổi.
- Có chuyện này sao?
Hoàng Tiểu Thất lập tức hưng phấn.
Ngọc Doãn cười cười, gật đầu cầm Kê Cầm lên.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đánh một khúc, La Nhất Đao lại đột nhiên mở miệng:
- Tiểu Ất ca, Đại ca nhà ta biết chữ, hơn nữa toán học vô cùng tốt. Không biết Tiểu Ất ca có cho nó một cơ hội không để nó đến đây làm việc?
- Là thúc nói La Đức sao?
Ngọc Doãn ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu.
La Đức nay đã bị thư viện đuổi ra ngoài, sợ là ngay một lúc không tìm được việc.
Trong nhà La Nhất Đao lại không có điền sản, nếu chỉ dựa vào một mình ông làm lụng vất vả, chỉ sợ cũng nuôi nổi.
Để La Đức hỗ trợ, vấn đề không lớn.
Nhưng không biết tên đó có bằng lòng hay không?
Ngọc Doãn nói:
- Nếu Đại Lang bằng lòng, ta đương nhiên vui mừng.
Tuy nhiên còn phải đợi sau buổi trưa ta đi đàm phán đã rồi mới quyết định. Hơn nữa, Đại Lang bằng lòng làm việc ti tiện vất vả này sao? Ta lại lo lắng, hắn chưa chắc đã bằng lòng. Tứ Lục thúc không ngại trở về thảo luận với hắn.
- Nó mà không dám bằng lòng!
La Nhất Đao giận tím mặt:
- Người lớn đến thế kia, chẳng lẽ cứ phải để bố nó nuôi sống cả đời sao?
Tiểu Ất ca chớ lo lắng.
Nếu nó không bằng lòng, ta trở về đánh gã chân chó của nó.
La Nhất Đao đến mức này rồi, Ngọc Doãn đương nhiên không có cách nào cự tuyệt nữa.
Vì thế, hắn gật đầu, xem như đồng ý việc này.
Ngồi thẳng người, Ngọc Doãn đang định đàn một khúc, chợt thấy một người đàn ông trung niên hiên ngang bước tới trước mặt hắn.
Quần áo áo xanh, đầu đội khăn vuông.
Trên người còn đeo một cầm túi.
Người đàn ông đó sau khi đứng lại, trầm giọng nói:
- Ngọc Tiểu Ất sao?
Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn người nọ, gật đầu nói:
- Đúng là ta.
- Ta là Phùng Siêu, nghe nói ngươi tài đánh đàn vô song, cho nên đặc biệt tới xin lãnh giáo, không biết Tiểu Ất có dám ứng chiến.
Phùng Siêu?
Ngọc Doãn cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Đang định trả lời, đã thấy Phùng Siêu tay kéo ghế dài quay tròn nguyên tại chỗ rồi sau đó chân sau nhếch lên, ngồi xuống ghế dài, đồng thời ông ta gỡ túi cầm xuống, lấy Kê Cầm ra, cái cung rung lên, tiếng đàn vang lên.
Sắc mặt Ngọc Doãn biến đổi...
← Hồi 023 | Hồi 025 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác